Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 6-7

 

CHƯƠNG 6

 

 

 

Đặt chân này trước chân kia. Chặn nỗi đau. Tập trung.

 

Liên tục, Grace lặp đi lặp lại những chỉ dẫn tương tự cho chính mình. Từ lâu nàng đã không còn đếm được số lần mình vấp ngã và đứng thẳng dậy, quyết tâm không làm Rio chậm lại. Đến bây giờ nàng đang biểu diễn một cách thuộc lòng, và chỉ có lòng can đảm tuyệt đối mới giúp nàng đứng thẳng và tiến về phía trước.

 

Nàng đã chơi trò lố bịch này với chính mình. Mỗi lần họ vượt qua một đoạn đường dốc, nàng tự nhủ mình chỉ cần vượt qua lần tiếp theo. Cuối cùng, nàng ngừng giả vờ, nghiến răng và để tâm trí trống rỗng về mọi thứ ngoại trừ việc thực hiện bước tiếp theo.

 

Nàng rút lui vào sâu bên trong nội tâm, nơi không còn đau đớn, không kiệt sức và không sợ hãi. Chỉ biết rằng nếu dừng lại, nàng sẽ chết. Họ sẽ chết. Và người đàn ông này đang mạo hiểm mọi thứ chỉ vì lời hứa với em gái nàng. Nàng sẽ không để anh chết vì nàng quá yếu để tiếp tục di chuyển.

 

Cuối cùng Rio dừng lại, rút ra một thiết bị cầm tay khác và nghiên cứu nó một lúc trước khi ngẩng đầu nhìn vào khoảng không. Đầu gối nàng bị khóa cứng. Những cơn chuột rút lan khắp bắp chân nàng. Rio bắt đầu tiến về phía trước và ngón tay của nàng trượt khỏi vòng thắt lưng mà nàng đã bám vào trong vài giờ qua.

 

Anh đứng dậy và quay lại, quay lại với nàng ngay lập tức. Anh đặt tay lên vai nàng và nâng mặt nàng để nhìn vào mắt nàng.

 

"Grace?"

 

Nàng tóm lấy cánh tay anh đúng lúc đầu gối nàng khuỵu xuống. Nàng sẽ ngã rất đau nếu anh không đỡ nàng. Nàng cắn môi để không bật ra tiếng kêu khi những cơn chuột rút hành hạ dữ dội, lan xuống bàn chân và các ngón chân. Cả hai chân đều bị chuột rút nặng nề.

 

“Tôi không thể,” nàng thì thầm đứt quãng. "Tôi xin lỗi. Tôi không thể. Hãy tiếp tục mà không có tôi. Vui lòng."

 

“Nói cho tôi biết có chuyện gì vậy,” Rio yêu cầu.

 

“Chuột rút. Ôi Chúa ơi, chúng ở khắp mọi nơi.”

 

Anh đặt nàng xuống đất rồi nắm lấy cả hai chân nàng, uốn cong chúng ở đầu gối và đặt cả hai chân nàng áp vào chân anh. Anh đẩy về phía trước, duỗi bắp chân nàng. Bàn tay ấm áp xoa bóp, xoa dịu những cơ bắp đang căng thẳng.

 

Anh mò mẫm tìm ở bên cạnh hông một bi đông đưa cho nàng. “Uống đi,” anh ra lệnh. “Em không đủ nước. Lẽ ra anh nên cho em uống rượu suốt. Anh thật ngu ngốc khi không lường trước được điều này sẽ xảy ra.”

 

Nàng uống một cách thèm khát, nhưng anh càng đứng đó lâu, cởi mở, lộ liễu và dễ bị tổn thương khi anh xoa bóp những cơn chuột rút ở chân nàng, nàng càng hoảng sợ nhiều hơn.

 

“Anh không thể ở đây như thế này được,” nàng tuyệt vọng nói. “Đi đi, Rio. Anh không thể ở xa đội của anh lắm đâu. Hãyđi tìm đội của anh đi. Hãy để tôi ở đây và quay lại sau.”

 

“Nhảm nhí,” anh nói ngắn gọn. “Anh đi đâu em đi đó. Anh sẽ không rời bỏ em vậy nên hãy im lặng đi.”

 

Ngay cả những lời nói thô lỗ như vậy cũng lướt qua nàng như một sự an ủi tốt nhất. Giọng điệu của anh nói với nàng rằng nàng được an toàn khi ở bên anh và anh sẽ chết trước khi rời xa nàng. Ngay cả khi nàng biết đó là điều anh nên làm, nàng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì anh không có ý định làm như vậy.

 

Anh lấy cái bi đông rồi cúi xuống nắm lấy bàn tay còn lại của nàng. “Đứng dậy nào, Grace. Hãy nhấc mông lên và đi thôi. Em có thể làm được việc này. Hãy để nỗi đau lại phía sau, giống như em vẫn đang làm. Chúng ta có nhiều nhất một giờ cho tới bình minh. Đừng bỏ rơi anh lúc này.”

 

Lời nói của anh đáng lẽ phải chọc tức nàng. Đáng lẽ nàng phải tan chảy trong nước mắt và từ chối. Lẽ ra nàng nên lăn lộn và bỏ cuộc. Nàng không làm những điều đó. Sự quyết tâm gay gắt trong giọng điệu của anh không đánh lừa được nàng dù chỉ một giây. Trong mắt anh hiện lên sự lo lắng và tôn trọng, ngay lúc đó nàng biết rằng nếu nàng không đứng dậy, anh sẽ ẵm nàng lên và bế nàng đi hết quãng đường còn lại.

 

Nàng vòng tay mình quanh tay anh và để anh kéo nàng đứng dậy. Đôi chân nàng hét lên. Những cơn chuột rút khác lan xuống bắp chân nàng, làm chân nàng tê liệt. Những sợi dây buộc thanh nẹp trên cánh tay gãy của nàng đã bung ra và một trong những thanh gỗ bị tuột ra ngoài. Việc di chuyển đột ngột khiến cơn đau truyền qua cổ tay và các ngón tay của nàng, nhưng nàng phớt lờ nó, xé phần còn lại của thanh nẹp và ném nó sang một bên.

 

Sau này, nàng sẽ không bao giờ biết mình đã làm được điều đó vào giờ khắc đó như thế nào. Nàng không nhớ mình đã đi bộ xuyên rừng dương hay đã vượt qua một dòng suối lạnh có lúc cao tới đùi nàng. Nàng chỉ nhớ khi nhận ra bầu trời đã sáng ở phía đông và bình minh sắp đến.

 

Bình minh đã trở thành lá bùa hộ mệnh của nàng. Mục tiêu cuối cùng.

 

Bầu trời có màu hoa oải hương mềm mại và sao mai tỏa sáng như một viên kim cương mười carat trên nền nhung thẫm. Cây cối đã thành hình xung quanh nàng và nàng có thể nhận ra địa hình.

 

Nàng đã sống sót qua đêm đó.

 

Nàng lảo đảo bước đi, vấp ngã rồi đứng thẳng dậy trước khi Rio kịp quay lại. Điều quan trọng đối với nàng là không làm anh phân tâm. Anh đi chậm lại và điều đó khiến nàng khó chịu vì nàng biết anh đã giảm tốc độ vì nàng.

 

Không phải bây giờ. Không, khi họ đã ở rất gần. Nàng có thể nếm được nó. Có thể cảm nhận được vị ngọt của tự do và an toàn. Rio đã hứa sẽ đưa nàng đi. Anh đã hứa sẽ giữ nàng an toàn. Vì điều đó, nàng có thể bay.

 

Nàng đẩy anh, cố ép anh bước nhanh hơn, nhưng anh dừng lại và từ từ quay lại, tay anh ôm lấy cánh tay nàng. Ánh mắt anh dịu dàng, sự đụng chạm của anh còn hơn thế nữa.

 

“Giờ ổn rồi, Grace,” anh nói nhẹ nhàng. “Chúng ta đã làm được. Người của anh đang ở đây.”

 

Nàng ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu, không hiểu anh vừa nói gì. Sau đó nàng nhìn thấy chuyển động qua vai anh, Khi nàng nhìn thấy Terence bước ra từ phía sau một cây dương. Và sau đó là những người khác. Người tên Diego và nàng không thể nhớ nổi tên của những người khác.

 

Khi họ đến gần, dường như lớp phòng thủ tinh thần cuối cùng của nàng đã sụp đổ. Cơn đau gào thét khắp cơ thể nàng, khiến nàng thở hổn hển khi cú sốc hoàn toàn của nó tấn công nàng một cách dữ dội. nàng đã không chuẩn bị cho điều đó.

 

Nàng nghe thấy Rio chửi rủa khi đầu gối nàng khuỵu xuống dần. Nàng nặng nề đổ vật xuống, bóng tối bao bọc lấy nàng như một tấm chăn ấm áp chào đón.

 

CHƯƠNG 7

 

 

 

“Cô ấy thật là một mớ hỗn độn,” Diego nói một cách dứt khoát. “Tôi đã cố định lại cánh tay. Hơi thở của cô ấy nông và âm thanh hơi thở không tốt ở phổi bên phải. Cô ấy bị mất nước, kiệt sức, và không có cách quái quỷ nào để cô ấy có thể rời khỏi ngọn núi này trừ phi chúng ta cõng cô ấy. Cô ấy xong đời rồi.”

 

“Tôi không thể tin được là cô ấy đã đi xa được đến thế này,” Terence lẩm bẩm.

 

Hai người đàn ông cúi xuống Grace khi nàng nằm trên mặt đất. Diego đã kiểm tra nàng kỹ lưỡng và khuôn mặt cậu ta đã nói lên tất cả. Nàng đang ở trong tình trạng tồi tệ.

 

“Tôi không biết làm thế quái nào mà cô ấy sống sót được,” Diego nói khi đứng dậy. “Cô ấy là một xác chết biết đi.”

 

Rio cau có dữ dội với người là bác sĩ và là người chỉ huy thứ ba của mình. Anh không muốn nghe bất cứ điều gì xúc phạm đến Grace. Trong nàng có khả năng tự phục hồi và chiến đấu tốt hơn hầu hết những người đàn ông mà anh từng phục vụ trong những năm hoạt động bí mật. Anh sẽ đặt cược vào nàng bất cứ ngày chết tiệt nào trong tuần.

 

Lựa chọn vận chuyển của chúng ta là gì?” Rio yêu cầu.

 

Terrence nói: “Tôi đã trưng dụng một chiếc xe tải Chevy cũ.”

 

Rio thở hắt ra. "Nó sao?"

 

Diego nhún vai. “Chúng ta đã từng tệ hơn.”

 

Phải, họ đã từng tệ hơn. Chỉ có điều họ không chở một người phụ nữ nhiều khả năng chết hơn là sống. Một người phụ nữ cần sự dịu dàng và quan tâm, chứ không phải một chuyến đi gập ghềnh trên những đoạn đường xóc nảy trong thùng một chiếc xe tải nông trại.

 

“Tôi có thể kê một chiếc giường ở phía sau,” Browning đề nghị. “Nó không được như khách sạn Ritz, nhưng sẽ đỡ hơn.”

 

“Làm thế quái nào mà anh bạn biết được điều gì đó về Ritz nhỉ?” Alton càu nhàu. “Anh chàng xinh trai chết tiệt.”

 

Browning khịt mũi. “Ở chỗ này thì anh đã nhầm lẫn tôi với Diego rồi. Anh ta mới là quý ông Suave và thúi hoắc.

 

Rio giơ tay lên. “Chúng ta đã để lại thi thể rải khắp ngọn núi chết tiệt này. Chúng ta phải cuốn gói ngay và nhanh chóng biến khỏi đây. Tôi sẽ cố gắng liên lạc với Sam lần nữa.”

 

Terrence đút tay vào túi như thể đang nhớ ra điều gì đó. “Cậu có một tin nhắn từ Steele. Hẳn phải rất quan trọng đây. Nó có mã khoá.”

 

Rio cau mày và với lấy thiết bị cầm tay mà Terence lấy từ trong túi ra. Anh bấm mã truy cập và quét qua tin nhắn có nội dung ngắn gọn.

 

Resnick có liên quan. Hãy coi chừng sáu giờ của bạn. Không biết mức độ. Đừng tin ông ta. Không chắc chắn về tình trạng KGI với ông ta. Đã bắt Shea đi. Có lịch sử với cả hai chị em nhà Peterson.

 

Chúa Giêsu Kitô. Nếu như điều này không làm phức tạp vấn đề. Steele là một tên khốn bí ẩn trong ngày tuyệt vời nhất của anh ta. Rio phải làm cái quái gì với chuyện này?

 

Rio không phải là người trao niềm tin của mình cho bất cứ ai. Anh tôn trọng Sam và những người nhà Kelly khác. Anh sẽ không làm việc cho họ trừ phi có mức độ tin cậy tương đương. Nhưng anh chưa bao giờ đi xa đến mức khiến mình dễ bị tổn thương trước bất kỳ ai. Bao gồm KGI.

 

Bây giờ, nếu thông điệp của Steele được phiên dịch một cách chính xác, Steele đang cảnh báo một cách hiệu quả cho thủ lĩnh nhóm khác rằng mọi thứ có thể không ổn trong hàng ngũ KGI và rằng Resnick là một con rắn nằm trong cỏ.

 

Việc Rio vẫn phải liên lạc với Sam không có gì thay đổi, nhưng điều đó khiến anh trở nên thận trọng hơn rất nhiều khi cung cấp thông tin về một người phụ nữ không có khả năng tự vệ.

 

Dù sao thì anh cũng đã quyết định phương án hành động của mình rồi và nó không bao gồm việc đưa Grace trở lại Tennessee. Đặc biệt là bây giờ Steele đã cảnh báo anh. Linh cảm của anh đã cảnh báo trước cho anh và giờ anh biết điều đó là hợp lẽ.

 

“Lăn thôi,” Rio nói với giọng dữ tợn. “Cỗ xe mà cậu đã sắp xếp cho chúng ta ở đâu vậy, T?”

 

Răng của Terrence lóe sáng và anh ta hất đầu về phía tây. "Phần tư dặm. Được giấu trong khu rừng dương.”

 

Rio quỳ xuống cạnh Grace và đặt tay lên má nàng. Nàng thậm chí còn không hề cựa quậy. Ánh mắt anh di chuyển xuống cơ thể nàng, quan sát bộ quần áo rách rưới, sự pha trộn giữa máu và vết bầm tím, chiếc nẹp tạm thời cột trên cánh tay bầm tím và sưng tấy.

 

“Một lần nữa nhé, Grace,” Rio thì thầm. “Thêm một chuyến đi nữa. Chúng tôi sẽ đưa em ra khỏi đây. Anh thề."

 

Diego nói: “Cô ấy cần nằm thẳng nhất có thể. “Tôi lo là cô ấy đã bị thủng phổi rồi. Tôi không thích màu sắc của cô ấy và tôi cũng không thích hơi thở kiểu thế này. Chúng ngày càng trở nên khó nhọc hơn rồi. Nếu không cẩn thận, chúng ta có thể sẽ làm hại cô ấy nhiều hơn.”

 

“Nếu chúng ta không di chuyển, cô ấy sẽ chết,” Rio nói thẳng thừng.

 

Diego gật đầu xác nhận.

 

Họ không có thời gian để giữ chặt nàng được như họ đã làm trước đây trên lưng Rio. Họ không có thời gian để làm gì hơn ngoài việc đỡ nàng lên và hy vọng điều tốt nhất.

 

Rio vẫy tay chào người của mình. Anh chịu trách nhiệm về Grace. Chính anh là người đã hứa với nàng rằng anh sẽ giúp nàng sống sót thoát khỏi chuyện này. Chính anh là người đã thúc đẩy nàng, bắt nạt nàng và yêu cầu nàng phải đưa ra những thứ nàng thậm chí còn chẳng có. Một mình anh sẽ mang nàng đi.

 

Nhẹ nhàng nhất có thể, anh trượt cánh tay mình bên dưới cơ thể nàng và nhấc lên, nâng lên hết chiều cao của mình, mang theo sức nặng của nàng. Anh ôm nàng vào ngực rồi nhìn chằm chằm vào Terence.

 

“Tôi trông cậy vào cậu để đưa chúng ta ra khỏi đây.”

 

Terrence gật đầu rồi ra hiệu cho những người đàn ông đứng xung quanh Rio và Grace. Súng sẵn sàng, họ di chuyển như một, lao nhanh về hướng chiếc xe tải đang chờ.

 

Mặt trời vừa ló dạng ở đường chân trời, một vầng hào quang màu cam cháy rực soi sáng bầu trời màu hồng, khi họ đến khu rừng dương nơi chiếc xe tải đang đậu.

 

Rio nhăn mặt. Terrence đã không nói dối khi nói đó là một chiếc xe tải để làm việc. Nhưng miễn là nó chạy được trên đường, thì mọi thứ sẽ ổn thôi.

 

Khi họ đến gần chiếc xe, một chuyển động đã khiến Rio chú ý. Anh buông người xuống như một tảng đá, theo bản năng đẩy mình lên trên Grace. Người của anh phản ứng, tạo thành rào cản giữa Rio và mối nguy hiểm tiềm tàng.

 

“Đừng bắn. Tôi có việc phải làm với Rio.”

 

Những lời đó lọt vào tai Rio, và từng sợi tóc trên gáy anh dựng lên vì lo lắng. Anh đỡ Grace xuống đất rồi giơ ngón tay cái về phía Diego. Diego cúi xuống gần Grace trong khi Rio đứng dậy, giơ súng lên, chĩa vào người đàn ông ở đằng xa.

 

“Cậu đang làm cái quái gì ở đây thế, Hancock?”

 

Điều này thật tệ. Tệ hơn cả tệ. Hancock có mặt ở vùng núi này chỉ có thể có một ý nghĩa. Biệt đội Titan đang truy đuổi Grace hoặc ít nhất là được cử đến để truy lùng nàng.

 

Mẹ kiếp.

Không có nhận xét nào: