Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 4-5

 

CHƯƠNG 4

 

 

 

NHỮNG BÓNG MA XÂM CHIẾM TÂM TRÍ NÀNG. Mọi mảnh linh hồn của nàng. Họ thì thầm. Chia sẻ nỗi buồn, nỗi đau, sự điên rồ của họ. Những tàn dư của quá nhiều cái chết và bệnh tật đè nặng lên nàng, trộn lẫn với nỗi đau của chính nàng.

 

Grace tự hỏi liệu sự tỉnh táo của nàng có bị hy sinh hay không, liệu nàng có đã làm quá nhiều để rồi bị vỡ vụn bởi những sự chữa lành liên tục ấy hay không. Sự kiệt sức và tuyệt vọng cũng phổ biến như nỗi đau, và nàng không biết làm cách nào sắp xếp chúng cho ổn thoả.

 

Nàng là một cuốn sách mở, truyền tải tới vũ trụ. Không có rào cản. Không có lá chắn. Nàng dễ bị tổn thương như chưa từng có trong đời.

 

Trời lại trở lạnh rồi, nàng rùng mình nhưng chỉ một cử động nhẹ thôi cũng khiến cơ thể nàng đau đớn hơn.

 

Có một người đàn ông ở bên nàng đang nói bằng giọng thầm thì. Sợ hãi là bản năng đầu tiên của nàng, nhưng có điều gì đó quen thuộc và êm dịu trong giọng nói của anh.

 

Nàng tìm kiếm manh mối trong ý thức đã bị rạn vỡ của mình, điều gì đó để nói được rằng anh không phải là mối nguy hiểm cho nàng. Sau đó nàng nhớ lại từng mảnh nhỏ, tất cả quay trở lại như một trò chơi ghép hình được ném lên không trung.

 

Rio. Anh đã nói tên anh là Rio và anh biết Shea.

 

Anh đã mang nàng đi một quãng đường rất xa, khiến nàng rơi vào trạng thái bất tỉnh trong suốt chặng đường. Người của anh đã biến mất, và Rio đã đặt nàng vào túi ngủ nhằm giữ ấm và giữ nàng bất động.

 

Anh không nên lo lắng về điều đó. Nàng chẳng còn chút sức lực hay mong muốn di chuyển nào.

 

Nàng chớp mắt xua đi làn mây che phủ tầm nhìn của mình và nhìn lên bầu trời đầy sao. Những hạt bụi tiên rắc trên nền nhung đen. Quăng rải trên bầu trời một cách bất cẩn như thể ai đó ném những đồng xu.

 

Đã bao nhiêu lần nàng ngước nhìn lên các vì sao, thầm ước rằng mình được bình thường, rằng nàng và Shea có thể sống một cuộc sống bình thường. Rằng họ có thể có lại cha mẹ của mình.

 

Nàng lại nhắm mắt lại. Không, họ thậm chí không phải là cha mẹ nàng. Nàng không chắc họ là ai. Nàng chưa có thời gian để đọc hết nhật ký của Andrea Peterson. Tất cả những gì nàng biết là nàng và Shea là kết quả thử nghiệm nào đó từ phòng thí nghiệm, còn Andrea và Brandon Peterson là những nhà khoa học đã đánh cắp Grace và Shea khi còn nhỏ và nuôi nấng họ như các con của mình.

 

“Grace, em tỉnh rồi à?”

 

Giọng của Rio nhỏ dần trong bóng tối, tiếng thì thầm gần như không thể nhận ra.

 

Nàng gật đầu rồi nghĩ thật nực cười vì anh sẽ không nhìn thấy những chuyển động nhỏ.

 

Nàng hít một hơi bằng mũi rồi thì thầm đáp lại, “Vâng.”

 

Anh tiến lại gần hơn, và khi anh làm vậy, nàng có thể thấy anh đang cầm một khẩu súng trường tự động, và mặc dù anh di chuyển để đối diện với nàng, ánh mắt anh vẫn hướng về phía xa, xem xét, quan sát, không một lần nhìn xuống nàng.

 

“Chúng ta có một vấn đề,” anh thì thầm. “Bọn anh đã bị cắt đứt liên lạc với người của mình. Anh không muốn giao chiến. Điều đó quá nguy hiểm. Em có thể bị thương hoặc bị giết. Anh đã bảo người của anh ở yên tại chỗ. Em và anh sẽ tìm một con đường khác để đến nơi họ đang ở.”

 

“Cắt đứt như thế nào?”

 

“Có những người đang tìm kiếm em và họ đang ở giữa vị trí của chúng ta và nơi người của anh tìm chỗ ẩn nấp cho chúng ta. Anh đã cử họ đi trước để tìm một nơi mà chúng ta có thể nghỉ ngơi và hy vọng vết thương đủ lành để chúng ta có thể vượt qua được.”

 

Một phần sương mù xung quanh nàng tan đi và nàng chiến đấu với những bóng ma đang vùng vẫy để giành quyền kiểm soát. Nàng quay lại, tìm kiếm hình dáng của anh trong bóng tối. Có lẽ anh cảm nhận được ánh nhìn của nàng hoặc cũng có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi anh nhìn xuống cùng lúc đó.

 

“Tôi có thể làm được,” nàng nói.

 

Anh lắc đầu. “Em không ở trong tình huống tốt lắm, Grace. Anh sẽ không mạo hiểm đâu.

 

Nàng nâng mình lên bằng khuỷu tay, phớt lờ cơn đau do cử động đó gây ra. “Tôi muốn ra khỏi đây. Anh nói rằng anh không phải là một trong số họ. Okay, tôi tin anh. Vì vậy tôi muốn càng cách xa nơi này càng tốt. Không có gì anh có thể làm với tôi có thể tồi tệ hơn những gì đã được thực hiện. Tôi có thể làm được.”

 

“Anh không thể mang em đi được,” anh nói nhẹ nhàng. “Nếu như chỉ có anh và em, anh có thể cõng em như lúc trước đây. Nhưng anh cần phải rảnh tay để bảo vệ em, nghĩa là em phải bước đi được.”

 

"Tôi có thể làm điều đó."

 

Giọng nói của nàng có vẻ quyết liệt, phản ánh sức mạnh mà nàng không có. Nó không thành vấn đề. Nàng sẽ tìm ra sức mạnh ấy. Ý chí. Nếu lựa chọn của nàng là ở lại đây và mạo hiểm bị bắt hoặc bò ra khỏi ngọn núi chết tiệt này, nàng sẽ làm điều đó bằng tay và đầu gối trong suốt chặng đường.

 

“Vậy bây giờ chúng ta rời đi và đi suốt đêm. Điều đó sẽ không dễ dàng đâu.”

 

Nàng đưa tay lên và đặt tay mình lên cánh tay anh. Anh căng lên dưới sự chạm vào của nàng và các cơ trở nên cứng ngắc, cho nàng một ví dụ về sức mạnh hoang sơ mà anh sở hữu.

 

“Tôi sẽ không chết ở đây và tôi sẽ không để họ bắt tôi lại.”

 

Rio đặt tay mình lên tay nàng và cuộn những ngón tay nhỏ nhắn của nàng quanh tay anh trước khi siết chặt. “Em sẽ không chết đâu.”

 

Một tia hy vọng nhỏ bé đã sưởi ấm trái tim nàng. Có sự tin chắc như vậy trong giọng nói của anh. Nó nghe giống một lời thề hơn là một lời tuyên bố, và nàng neo chặt vào lời hứa đó.

 

“Em có cảm thấy bất kỳ sự thay đổi nào không?” anh hỏi.

 

Nàng nhìn xuống cánh tay vẫn còn mang nẹp. Nàng co duỗi các ngón tay, các cơ của mình, chờ đợi cơn đau lan lên khuỷu tay. Những ngón tay của nàng vẫn cứng đờ, nhưng cơn đau gắt đã giảm xuống thành âm ỉ. Nàng sẽ không biết rõ về xương sườn của mình cho đến khi nàng cố gắng đứng dậy.

 

“Tốt hơn rồi,” nàng nói, không quan tâm liệu đó có phải là lời nói dối hay không. Đến lượt nàng cho anh một chút hy vọng.

 

“Được rồi, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này. Chúng ta sẽ cùng nhau di chuyển ra ngoài. Bất kể chuyện gì sẽ xảy ra, em vẫn ở số sáu của tôi.

 

“Số sáu của anh?”

 

"Lưng của anh. Em ở phía sau lưng anh. Anh muốn em thọc ngón tay vào quai thắt lưng trên quần của anh, và khi anh di chuyển, em cũng di chuyển. Anh sẽ không đi quá nhanh và anh sẽ cẩn thận. Nếu anh bảo em nấp xuống, em sẽ nhào ngay xuống đất. Không ngần ngại. Nếu anh bảo em chạy, em sẽ vắt chân lên cổ mà chạy. Bất cứ điều gì anh bảo em làm, em phải làm mà không thắc mắc và không do dự. Hiểu không?"

 

"Hiểu."

 

“Chúng ta sẽ gặp người của anh nhưng chúng ta sẽ mất nhiều thời gian hơn họ vì chúng ta di chuyển chậm hơn rất nhiều. Họ sẽ phải che chắn nhiều vùng đất hơn chúng ta và thực hiện điều đó với thời gian gấp đôi để có thể yểm trợ cho chúng ta càng sớm càng tốt.”

 

Nàng có hàng nghìn câu hỏi nhưng nàng biết điều quan trọng duy nhất là họ càng tránh xa khỏi đây càng tốt. Vì vậy nàng cắn môi và bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho thử thách phía trước.

 

Đầu tiên nàng xem xét những vết thương gần đây nhất của mình. Hơi thở đã dễ dàng hơn mặc dù vẫn còn đau. Cánh tay nàng bị bầm tím, mềm và vẫn còn sưng tấy, nhưng có cảm giác khỏe hơn, như thể vết gãy đã lành lại.

 

Nàng biết sẽ mất nhiều thời gian hơn vì nàng quá yếu, nhưng nàng hài lòng vì chỉ cần nghỉ ngơi vài giờ cũng đã bắt đầu quá trình chữa lành. Giá như tâm trí nàng cũng hoạt động giống như cơ thể nàng.

 

Nàng xua đi sự mệt mỏi khỏi tâm trí u ám của mình và cẩn thận đẩy người lên. Rio không giúp nàng, và có lẽ anh muốn xem nàng sẽ tự mình làm như thế nào. Hoặc có lẽ anh chỉ muốn giúp nàng chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới sẽ khó khăn như thế nào.

 

Trong khi anh xóa bỏ mọi dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của họ khỏi khu cắm trại, nàng đứng dậy và hít thật sâu bầu không khí trong lành.

 

Đôi chân nàng run rẩy và sự yếu đuối trong nàng khiến nàng bực mình. Nàng cuộn bàn tay không bị quấn nẹp của mình thành một nắm đấm thật chặt và đặt chân thật vững, không để đầu gối bị khuỵu xuống.

 

Nàng có thể làm điều này. Nàng sẽ làm được điều này.

 

"Sẵn sàng?"

 

Giọng anh trầm và khàn bên tai nàng. Nàng quay lại thì thấy anh đang đeo ba lô sau lưng và đứng cách nàng một bước chân, quan sát nàng như thể đang đánh giá khả năng đi đứng của nàng.

 

"Tôi đã sẵn sàng."

 

Anh nắm lấy tay nàng và ấn báng súng vào lòng bàn tay nàng. “Nó đã được nạp đạn. Thứ này chỉ để bảo đảm. Nếu tệ hơn đến tệ nhất, chỉ cần chĩa súng, bắn, và tiếp tục bắn.”

 

Tay nàng run lên khi nàng kéo khẩu súng lại. Nàng nhìn xuống, không biết để nó ở đâu. Rio nhẹ nhàng lấy nó từ tay nàng, quay lại và nhét nó vào bao da gắn vào quần của anh, chỉ cách một inch nơi anh hướng dẫn nàng trượt ngón tay qua vòngquai dây thắt lưng của anh. Sau đó anh di chuyển đến trước mặt nàng.

 

Nàng trượt hai ngón tay qua vòng quai thắt lưng và tiến lên một bước, muốn càng ở gần càng tốt mà không cản trở bước tiến về phía trước của anh. Không có từ ngữ nào cho thấy nàng không muốn làm điều này đến mức nào.

 

Cơ thể nàng đang gào thét cầu xin sự thương xót. Nàng cần được nghỉ ngơi. Nàng đã đến giới hạn của mình—đã vượt quá giới hạn ấy rồi. Nàng đã ở đó được một thời gian. Nhưng lúc này nàng không thể dừng lại được. Nàng không có lựa chọn nào khác. Phải làm hoặc là chết, và nàng không muốn chết cho dù nàng đã gần đến mức phải nhượng bộ.

 

"Tôi có thể làm được việc này, Rio,” nàng nói nhỏ.

 

Anh làm nàng ngạc nhiên bằng cách đưa tay ra sau, nhanh chóng nắm lấy tay nàng như một cử chỉ hỗ trợ. "Anh biết."

 

 

 

 

CHƯƠNG 5

 

 

 

Mục tiêu của RIO là đưa họ lên vùng cao. Người của anh sẽ làm công việc của họ và có phương tiện di chuyển chờ sẵn ở đó. Công việc của Rio là tránh giao tranh với kẻ thù và đưa Grace đi an toàn trong tầm radar của chúng.

 

Đó là một hành trình gian khổ, một hành trình mà bản thân Rio có thể thực hiện với thời gian chỉ bằng một phần mười so với thời gian để anh vượt qua địa hình cùng với Grace chậm rãi theo sau. Nhưng nàng không hề phàn nàn và cũng chưa từng ngã xuống dù chỉ một lần. Chỉ riêng điều đó thôi, nàng đã giành được sự tôn trọng của anh.

 

Anh dừng bước khi Grace giật mạnh vòng thắt lưng để ngăn anh lại. Nàng áp sát vào lưng anh, cơ thể nàng áp sát vào anh khi nàng căng người lên để miệng nàng kề vào tai anh.

 

“Có ai đó ngoài kia,” nàng thì thầm. “Tôi biết có thể anh nghĩ tôi điên, nhưng tôi có thể nghe thấy hắn. Ở ngay phía trước thôi. Hắn lạnh lùng và giận dữ và nghĩ rằng hắn chỉ muốn giết quách con khốn bé nhỏ cho xong chuyện.”

 

Rio cứng người lại. Anh không nghĩ nàng bị điên. Anh không chắc năng lực của nàng là gì. Từ những gì anh thu thập được, năng lực của Shea là ngẫu nhiên và không hề bị cô ấy kiểm soát. Thần giao cách cảm của cô ấy không phải là thứ cô ấy có thể nhắm tới hoặc thậm chí sử dụng theo ý muốn. Nhưng Grace có ổn định nhiều hơn không? Làm thế quái nào mà nàng lại cảm nhận được ai đó ở xa như vậy?

 

"Làm sao em biết?" anh hỏi. Không phải anh nghi ngờ nàng, nhưng anh cần tất cả thông tin có được.

 

Nàng mệt mỏi tựa trán vào lưng anh. “Tôi không thể bắt sóng mọi người, nhưng anh chàng đặc biệt này đang phát sóng rất ầm ĩ. Hắn là một cuốn sách mở. Không có lá chắn. Không có rào cản tự nhiên. Hắn đang bực mình, và hắn càng tức giận thì tôi càng bắt được sóng não của hắn.”

 

“Gì nữa? Anh cần biết có bao nhiêu người đi cùng hắn. Nếu hắn có vũ khí. Anh cần biết chính xác những gì em nhìn thấy.”

 

Nàng im lặng, dựa vào anh. Một tay nàng đặt lên vai anh và nàng dường như đang tập trung hết sức.

 

“Hắn đang ở chốt gác,” nàng nói lặng lẽ. “Hắn tức giận vì chỉ có hắn và một người khác mà hắn cho là kém cỏi. Họ được yêu cầu vào vị trí. Mục tiêu của họ là tạo thành một hình tam giác và dồn chúng ta vào. Tôi không biết số lượng bao nhiêu, nhưng chắc chắn đủ để bố trí người trên một diện rộng.”

 

“Tốt đấy,” Rio tán thành. Anh đưa tay ra phía sau để siết chặt bàn tay đang buông xuống lưng anh. “Đó là thông tin bọn anh có thể sử dụng. Anh có thể hạ gục hai tên trước khi chúng kịp biết thứ gì đã tấn công chúng. Chúng ta sẽ đục một lỗ trên hàng rào của chúng và lẻn qua.”

 

Anh cảm nhận được sự phấn khích đột ngột dâng trào của nàng. Nàng đứng thẳng người lên, tay nàng siết chặt tay anh. Cứ như thể cách thực-tế-hiển-nhiên trong việc sắp đặt kế hoạch của anh đã truyền cho nàng sự tự tin và hy vọng mới.

 

"Tôi đã sẵn sàng."

 

Giọng điệu trầm lặng khác xa với sự nản lòng mà anh đã nghe thấy trước đó trong giọng nói của nàng. Lần này có sự quyết tâm mãnh liệt.

 

“Bao xa, em có biết không?”

 

"Không. Tôi rất tiếc. Tuy nhiên, không xa lắm. Hắn rất ồn ào trong tâm trí tôi.

 

Anh quay lại và đỡ nàng ngồi tựa vào một cây dương lớn. "Ở đây. Đừng di chuyển.” Anh rút khẩu súng lục từ bao da và đưa cho nàng. “Hãy sử dụng cái này nếu em phải làm vậy. Anh đi trước để chăm sóc hai anh bạn mới. Anh sẽ quay lại sau mười phút nữa.”

 

Nàng gật đầu và chấp nhận khẩu súng. Tay nàng không còn run nữa và nàng nắm chặt nó như thể đã quen với cách sử dụng vũ khí.

 

Rồi anh quay bước, không lãng phí thêm giây phút nào nữa. Anh lẩn vào bóng tối, đi về hướng mà Grace đã chỉ cho anh. Một cách lén lút, anh di chuyển qua những tán cây, có thể di chuyển nhanh hơn và lặng lẽ hơn khi không có Grace phía sau.

 

Quăng khẩu súng trường qua vai, Rio nhanh chóng leo lên một cây dương đủ chắc chắn để chịu được sức nặng của anh. Leo được hơn nửa đường, anh dừng lại, khóa hai chân quanh thân cây và kéo khẩu súng trường qua vai để rà soát nhanh quanh khu vực.

 

Anh nhanh chóng được thưởng công khi tìm thấy mục tiêu đầu tiên trong vị trí của mình. Trước khi xử lý hắn, anh tìm thấy kẻ thứ hai, rồi khi đảm bảo không có người nào khác ở khu vực gần đó anh mới bắn phát đầu tiên.

 

Thật không dễ dàng cho một cú bắn ba trăm thước, nhưng anh lại có độ chính xác chết người. Nạn nhân đầu tiên rơi xuống như một hòn đá. Trong vòng hai giây, Rio đã đưa người đàn ông thứ hai vào tầm ngắm và hạ gục hắn một cách nhanh chóng.

 

Anh trượt xuống khỏi cây và vội vã quay lại nơi anh đã để Grace lại. Nàng ngước lên khi anh đến gần và anh hài lòng khi nàng chĩa khẩu súng về phía anh.

 

“Là anh,” anh nhẹ nhàng gọi.

 

Nàng hạ súng xuống và đứng bật dậy. “Họ chết rồi à?”

 

Trong giọng nói của nàng không hề có sự tiếc nuối cũng không có lo lắng. Không có gì ngoài hy vọng rằng anh đã hoàn thành được những gì anh đã đặt ra.

 

“Họ chết rồi. Chúng ta hãy di chuyển thôi. Chúng ta sẽ chỉ có một thời gian ngắn để vượt qua chúng trước khi chúng bị phát hiện.”

 

Ngay khi anh quay lại, nàng nắm lấy vòng thắt lưng của anh và gần như đẩy anh về phía trước. Anh tăng tốc độ, tin tưởng rằng nàng sẽ theo kịp. Nàng đã không làm anh thất vọng. Họ vội vã băng qua những tán cây, đi xuống núi một lần nữa.

 

Anh trực tiếp đưa nàng đến bên cạnh những người đàn ông bị hạ gục, không phải để làm nàng kinh hoàng hay khiến nàng đau khổ mà vì anh không dám đi rộng hơn. Anh không muốn giao chiến khi Grace ở sau lưng mình.

 

Nàng không hề nao núng. Nàng không phản ứng. Nàng thậm chí còn không giảm tốc độ. Anh bắt đầu tự hỏi không biết nàng đã phải chịu đựng nhiều như thế nào. Anh biết điều đó thật tồi tệ, nhưng anh bắt đầu nghĩ rằng anh chưa hiểu hết nỗi kinh hoàng mà nàng đã trải qua.

 

Họ không hề chậm lại, và trên thực tế, khi vượt qua những người đàn ông đã chết, Rio tăng tốc hơn, đẩy Grace không ngừng nghỉ. Nàng vấp ngã thường xuyên hơn và anh biết nàng đang mệt mỏi, nhưng anh vẫn tiếp tục. Anh sẽ đẩy nàng đến giới hạn và sau đó anh sẽ bế nàng đi hết chặng đường còn lại nếu anh phải làm thế.

 

Anh đi chậm lại để kiểm tra GPS thì đột nhiên Grace đẩy anh thật mạnh. Một tiếng súng vang lên khi cả hai cùng ngã xuống và thiết bị cầm tay bay đi. Trước khi anh kịp phản ứng, một phát súng khác vang lên bên tai anh và anh nhận ra Grace đã rút khẩu súng lục ra khỏi bao và bắn.

 

Ngay lập tức, anh lăn tròn, đặt nàng bên dưới mình ngay cả khi anh định vị khẩu súng trường của mình để tiêu diệt mọi mối đe dọa. Chỉ có sự im lặng chào đón anh và sau đó là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ xa.

 

Mẹ kiếp. Nàng đã bắn ai đó.

 

Anh trườn đứng lên, giữ vững khẩu súng trường khi rón rén tiến về phía trước. Anh ra lệnh cho Grace ở lại khi anh rời xa nàng.

 

Cách đó năm mươi thước, một người đàn ông nằm dài trên mặt đất, khẩu súng trường của hắn chỉ cách ngón tay vài inch. Rio cúi xuống và đánh giá nhanh trong bóng tối, nhưng người đàn ông đó đã không còn thở nữa. Grace đã đóng đinh ngay vào cổ hắn.

 

Anh liếc nhìn lại phía Grace, choáng váng vì nàng vừa cứu mạng anh. Anh đã không nghe thấy người đàn ông đó, và với Grace đang bám chặt anh, phản xạ của anh sẽ không nhanh như vậy. Rất có thể anh đã bị bắn trước khi kịp phản ứng.

 

Thay vào đó, Grace đã xô anh xuống và hạ gục mục tiêu chỉ bằng một phát súng lục.

 

Anh vội quay lại chỗ Grace, quỳ xuống đỡ nàng dậy.

 

“Em ổn chứ?” anh thì thầm.

 

"Khỏe. Còn anh?" Giọng nàng nghe có vẻ căng thẳng và anh biết chắc hẳn nàng đã bị tổn thương khi anh xô nàng xuống đất.

 

“Anh không sao, nhờ có em. Làm thế quái nào mà em làm được điều đó vậy?”

 

“Tôi không biết,” nàng thừa nhận. “Tôi chỉ phản ứng thôi.”

 

“Chà, em đã cứu cả hai chúng ta,” Rio nói một cách dứt khoát. "Chúng ta hãy di chuyển. Bây giờ họ sẽ xác định được vị trí của chúng ta.”

 

Anh gần như nắm được cánh tay bị nẹp của nàng. Thật dễ dàng để quên mất là nàng đã bị thương như thế nào khi nàng theo kịp tốc độ mệt mỏi của anh và cứu mạng anh trong quá trình đó.

 

“Còn bao xa nữa?” nàng hỏi.

 

Giọng điệu của nàng cho thấy nàng ghét phải hỏi đến mức nào, và anh cũng cảm nhận được nàng đã gần đến giới hạn của mình đến mức nào.

 

Anh lấy lại GPS mà anh đã tra cứu và nghiên cứu con đường họ đang đi. Môi anh mím lại thành một đường mỏng và anh nhìn chằm chằm vào màn đêm.

 

“Chúng ta phải tiếp tục di chuyển. Chúng ta đang tận dụng thời gian tốt hơn anh mong đợi, điều đó thật tốt. Nếu chúng ta có thể giữ được tốc độ này, chúng ta sẽ gặp đội của anh vào lúc bình minh. Nếu chúng ta  chậm lại hoặc em không thể chịu đựng thêm được, chúng ta sẽ phải nằm xuống, chờ trời sáng và hy vọng sẽ không phải giao tranh.”

 

Anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng thầm lặng tỏa ra từ nàng. Nó giống như việc xem một quả bóng xì hơi. Nhưng rồi nàng thẳng vai lại, cằm nàng hếch lên. Và nàng nhét một viên đạn khác trước khi cài chốt an toàn cho khẩu súng lục một lần nữa.

 

“Đi thôi,” nàng nói với giọng trầm lặng và chắc chắn.

Không có nhận xét nào: