Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2018

Roses 14

Chương 14




Cole và Eleanor ở trong hành lang ômhôn nhau và thì thầm những từ vô nghĩa ngọt ngào với nhau trong một lúc lâu. Cuối cùng, anh đã tm dừng trò chơi tình yêu khi cảm thấy sự kiểm soát của mình trượt đi. Anh đã quen với việc có được những gì anh muốn khi anh muốn, nhưng Eleanor không giống bất cứ phụ nữ nào khác anh đã hôn hít và ngủ cùng. Sẽ phải có một sự cam kết trước khi anh ngủ với cô ta, và chết tiệt tất cả, anh không định đưa mọi thứ đi xa đến thế.

Anh quyết định không bao giờ hôn cô lần nữa khi anh đi theo cô vào phòng ăn. Anh kéo ghế cho cô trước và sau đó đi vòng sang phía bên kia bàn để ngồi xuống. Anh dường như không nhận thấy là các anh em trai đang quansátmình. Anh đã đặthếttâm trí vào việc âm thầm liệt kê tất cả các lý do anh cần để tránh xa nàng trinh nữ ửng hồng đang ngồi đối diện.

"Chú không quên điều gì đấy chứ?" Douglas hỏi em trai. 

Travis phải huých Cole để anh trả lời. 

"Như là gì?" Cole hỏi. 

"Như là em gái của mình, nó vẫn ở trong nhà bếp với Harrison." 

Cole bắt đầu đứng dậy, rồi đổi ý. "Mary Rose là một cô gái lớn rồi. Em ấy có thể tự chăm sóc bản thân bên Harrison. Nếu cậu ta muốn từ bỏ tự do của mình, đó là vấn đề của cậu ta chứ không phải của tôi." 

"Tự do của cậu ta?" Douglas hỏi, cố hết sức không bật cười. Anh ta nhận thấy Cole đã nhìn Eleanor khi đưa ra bình luận về Harrison. 

"Phải, tự do của cậu ta," em trai anh lầm bầm. Tư thế của quai hàm cho biết anhtakhông muốn tiếp tục thảo luận. 

"Em không nghĩ Harrison nhìn điều đó theo cách như anh,” Travis xen vào.

Eleanor không nhận ra sự thay đổi của Cole. Cô mỉm cười với anh và nói, "Mary Rose rất có năng lực. Tất cả giáo viên của chúng tôi ở trường đều nghĩ như vậy. Bạn ấy đã giúp tôi vượt qua được một lớp toán cực kỳ khủng khiếp. Tôi sẽ rớt nếu không có bạn ấy.”

Travis nhìn chằm chằm vào Cole trong một phút khác, rồi đứng lên và đi vào bếp tìm Mary Rose. Anh takhông quan tâm em gái mình có năng lực như thế nào. Anh tabiết Harrison và hiểu chính xác ý định của anh là gì. Cole có thể đã chấp nhận một quan niệm đa sầu đa cảm, nhưng chắc chắn anh tathì không.

Anh tathấy em gái mình đang ngồi ở bàn bếp, nhìn chằm chằm vào không trung. Gương mặt cô trông có vẻ đỏ bừng.

"Có chuyện gì với em thế?" 

"Không có gì." 

"Có chuyện gì đó không ổn. Em chỉ có vẻ đỏ ửng đó khi em đau bệnh hay tức giận. Đó là thứ nàothế?" 

"Cả hai đều không." 

"Harrison đâu rồi?" 

"Anh ấy đi ngủ rồi." 

Cô không muốn đưacho anh trai thêm bất cứ chi tiết nào. Do đó, cô không đề cập đến thực tế là Harrison đã mong đợi cô sẽ tham gia cùng anh. 

Đừng để anh đợi. Phải chănganh đã nói những lời đó với cô chỉ vài phút sau khi anh gần như đã đẩy cô tránh ra khỏi anh? 

"Em tức giận, phải không?" 

"Em không tức giận." 

"Em không cần phải ném những lời của anh vào anh đâu. Nói cho anh biết điều gì đang làm phiền em. Có lẽ anh có thể sửa chữa nó."

Cô biết Travis sẽ không ngừng quấy rầy cho đến khi cô làm thoả mãn sự tò mò của anh ấy. Cô phải nói với anh ta điều gì đó, cho dù đó chỉ là một nửa sự thật. 

"Những người đàn ông kiêu ngạo làm phiền em. Anh có thể sửa chữađiều đó được không?" 

Nụ cười toe toét của Travis chầm chậm và dễ chịu. "Harrison làm em nổi điên, đúng không?" 

"Xin hãy để em một mình. Em cần thời gian để suy nghĩ." 

Anh trai cô vượt qua nhà bếp để lấy bình cà phê. "Cậu ta có ..." 

Anh takhông biết cách diễn đạt câu hỏi tế nhị mà anhtamuốn hỏi. 

"Anh ấy có gì?" 

Anh tamiễn cưỡng nhún vai. "Thúc đẩy em làm điều gì đó mà em không muốn làm?" 

"Anh ấy sẽ không bao giờ thúc đẩy em hoặc ép buộc em làm bất cứ điều gì em không muốn làm."

Travis gật đầu. "Anh không nghĩ cậu ấy sẽ làm thế, nhưng anh vẫn muốn nghe em nói với anh điềuđó. Hãy trả lời anh thêm một câu hỏi nữa, và anh hứa sẽ để em một mình để nghiền ngẫm." 

"Em không nghiền ngẫm." 

"Em có yêu cậu ta không?" 

"Ồ, vâng, em yêu anh ấy." 

"Em chắc chắn chứ?" 

Cô mỉm cười. "Em chắc chắn. Anh ấy thô lỗ và lấn lướt,kiêu ngạo và bướng bỉnh." 

"Một cô gái không thể yêu cầu nhiều hơn thế trong một người đàn ông." 

"Anh ấy cũng tử tế,dịu dàng và đầyyêu thươngnữa

Nước mắt lại ttập trong mắt cô rồi. Travis phát hiện ra chúng ngay. "Em đang khóc lóc về điều đó à, Mary Rose?" 

"Không. Tất nhiên là không." 

Sự kỳ diệu trước cam kết của anh cuối cùng đã lắng xuống. Anh sẽ yêu em cho đến ngày anh chết. Không phải anh đã nói những lời đó khi anh nói với cô điều gì đang ở trong trái tim anh sao?

Cô thở dài. Một giọt nước mắt lăn xuống má khi Travis quay lại nhìn cô. 

"Em đã yêu Harrison từ lâu, Travis." 

Giọng của em gái anh đậm sắc thái mơ màng. Travis cảm thấy chán ghét. 

"Thề có Chúa, em đang bắt đầu hành động giống y như một phụ nữ. Ồ, anh biết điều đó rồi sẽ đến, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng. Anh ước em đừng như thế, Mary Rose." 

"Chính xác thì một phụ nữ hành động như thế nào mà lại xúc phạm anh như thế?" 

"Nổi giận một phút, mỉm cười phút tiếp theo, bĩu môi và bật cười cùng một lúc, khá nhiều theo cách em đang hành động vào lúc này. Em chưa từng có cảm xúc này, em gái nhỏ à. Anh không thích nó."

Cô không chắc liệu cô có phải xin lỗi hay không. Travis nhìn chằm chằm vào cô và đột nhiên nhìn thấy cô trong một ánh sáng hoàn toàn khác. Cô không còn là một cô bé đầu gối trầy trụa nữa rồi. Cô đã là một phụ nữ xinh đẹp. 

"Em đã lớn lên khi anh quay lưng đi, phải không?" anh thì thầm. 

Cô không thực sự quan tâm đến những gì anh trai đang nói với cô. Cô có nhiều vấn đề để suy nghĩ đến.

"Anh có muốn biết em đã vương vào tình yêu với anh ấy khi nào không? Em biết chính xác giây phút em ..."

Anh vội vã cắt ngang cô. "Không, anh không muốn biết," anh lẩm bẩm. "Đàn ông không quan tâm đến những thứ như thế.Anh vẫn là anh trai của em, vì Chúa, anh không muốn nghe bất cứ chi tiết nào về điều gì đó có thể đã xảy ra với em."

"Không có gì xảy ra giữa chúngemmà em không thể nói cho anh biết được hết." 

"Cám ơn Chúa vì điều đó, anh không muốn nghe khi nó xảy ra. Em có hiểu điều đó không, Mary Rose?" 

Khi điều gì đó xảy ra ư? Cô dựa vào ghế và nhìn chằm chằm vào anh trai mình. "Anh đang khá là tự tin đấy nhỉ." cô nói. 

"Không, anh không có. Anh chỉ đang nói thẳngthắnthôi." 

"Vâng, anh cũng như thế nữa," cô lập luận. "Anh cũng kiêu ngạo y như Harrison." 

Anhbỏ qua lời nhận xét, vì anhkhông tin kiêu ngạo là điều xấu, mặc dù em gái anh đã làm cho nó nghe như thể là thế. 

Anhnhấc bình cà phê lên và quay người đi trở lại phòng ăn. Anhdừng lại đột ngột và quay nhìn cô lần nữa. "Nếu cậu ta làm tổn thươngem. Anh muốn là người đầu tiên được biết. Em sẽ nói với anh, phải không? "

"Vâng, em sẽ nói với anh." 

Anh gật đầu hài lòng. "Anh yêu em, nhóc nhỏ." 

"Em cũng yêu anh. Anh thích Harrison, đúng không?" 

"Thật khó để không thích cậu ta. Anh không thích thứ cậu ấy đến đây để làm. Em cũng sẽ không thích sau khi bọn anh nói chuyện với em." 

"Ồ, vâng, nói chuyện," cô thì thầm. 

"Cậu ấy đã nói với em về ..." 

Cô cắt lời anh. "Anh ấy đã nói với em rằng các anh sẽ nói cho em biết điều gì đó, anh ấy không nói cho em biết về chủ đề gì. Bây giờ anh có thể nói với em." 

Anh lắc đầu. "Hãy đợi cho đến đêm mai. Đừng cau mày về chuyện đó. Được chứ?"

"Travis, bất kể cácanh nói gì với em, em cũng sẽ không ghét anh ấy. Anh có nghĩ là em sẽ làm nhưthế không?" 

Anh không tin cô có khả năng ghét bất cứ ai. Dù vậy, cô sẽ làm cho trái tim mình tan vỡ. Travis chắc chắn về điều đó. Toàn bộ thế giới của cô sẽ hoàn toàn thay đổi, và đối với Travis,có vẻ như thật hợp lý khi cô đổ lỗi cho Harrison. Travis chắc chắn sẽ làm thế.

"Không, em sẽ không ghét cậu ta," anh nói. "Giữ những cái cốc cho anh, Mary Rose." 

Anh đã ra lệnh trong nỗ lực nhằm đưa cô tránhxa đề tài cuộc họp sắp tới. Anh muốn cô vẫn hạnh phúc và không cần chăm sóc càng lâu càng tốt. 

Anh quyết định chuyển suy nghĩ của cô sang một hướng khác khi nói với cô về Cole và Eleanor. 

"Anh ấy bắt đầu nhận ra rằng anh ấy không thể lộn xộn với cô tađược,cô ta là dành cho hôn nhân, Cole không thế".

"Có, anh ấy có," cô nói. "Anh ấy chỉ chưa nhận ra điều đó thôi. Anh cũng vậy, Travis. Khi người phụ nữ phù hợp xuất hiện, anh sẽ không nghĩ hai lần về việc kết hôn. Anh sẽ là một người chồng và làngười cha tuyệt vời."

"Và từbỏ tự do của anh sao? Em mất trí rồi à?" 

Cô bật cười. Đó chính xác là phản ứng mà anh muốn. 

"Anh nghe giống y như Adam. Tại sao đàn ông nghĩ rằng hôn nhân chấm dứt tự do của họ?" 

"Bởi vì nó là thế mà", anh trả lời. 

Anh bắt đầu rời khỏi bếp, nhưng cô gọi anh trở lại. "Travis?" 

"Gì nào." 

"Đó là MacHugh." 

"Gì cơ?" 

"Đó là khi em rơi vào tình yêu với Harrison." 

Anh đảo mắt. "Anh hiểu rồi. Em đã yêu con ngựa của cậu ta và cho rằng Harrison được bao gồm trong đó."

Anh rời khỏinhàbếp trước khi cô có thể làm cho anh hiểu. Cô không quan tâm. Cô rất vui khi được ở một mình lần nữa để có thể suy nghĩ về tất cả những điều kỳ diệu mà tình yêu của đời cô đã nói với cô. Anh muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với cô. Cô không thể tưởng tượng được điều gì tuyệt vời hơn.

Cô ở lại bàn trong vài phút, cho đến khi Travis gọi. Cô mang những chiếc cốc vào phòng ăn, chuyền vòng quanh cho họ, và sau đó cáo lỗi để đi ngủ.

Cô đi lên phòng mình và ngồi xuống cạnh giường để suy nghĩ mọi chuyện. Cô cố quên Harrison đang đợi cô. Cô không thể, tất nhiên. Một nút thắt ấm áp đã hình thành trong hõm dạ dày của cô mỗi khi cô liếc ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy ánh sáng phát ra từ cửa sổ của ngôi nhà tranh.

Anh đang đợi cô đến với anh. Anh đã làm cho cô nhận thức được nhu cầu của cơ thể mình, cho cô một cái nhìn thoáng qua về niềm đam mê, và bây giờ cô không thể giả vờ rằng nó đã không xảy ra hoặc cô đã không muốn anh trao cho cô nhiều hơn nữa. 

Cô muốn anh bởi vì cô yêu anh. Anh vẫn kiêu ngạo kinh khủng. Mary Rose đứng dậy và bắt đầu đi qua đi lại trong khi cô nghĩ về cách anh trao cho cô yêu cầu của mình. Anh đã không bận tâm hỏi cô. Không, anh giả định. Có phải tất cả đàn ông đều giống Harrisonkhông nhỉ? Cô lắc đầu, bỏ đi khả năng. Không ai từng có sự sở hữu này với cô hoặc cao tay như thế. Anh bướng bỉnh và ngoan cố, áp đặt theo cách của mình, ngọt ngào và hiến dâng và tuyệt vời. Không, không có ai trên thế giới như Harrison Stanford MacDonald. Và đó chính là lý do tại sao cô đã rơi vào tình yêu với anh.

Anh đã không yêu cầu cô kết hôn với anh. Cô cố tưởng tượng anh quỳ trên một đầu gối cầu xin bàn tay cô trong hôn nhân và thấy mình mỉm cười với hình ảnh ấy. Anh sẽ không hỏi đâu. Anh tuyên bố. Anh cực kỳ tự phụ, tất nhiên, nhưng cô không thấy phiền chút nào.

Anh cũng rất thực tế về hoàn cảnh của họ. Không thể chính thức kết hôn ngay bây giờ. Blue Belle thậm chí còn không có nhà thờ, và các nhà thuyết giáo thì khan hiếm trong khu vực y như đào đóng hộp. Thẩm phán treo cổ Burns có thể thực hiện buổi lễ, nhưng ông ấy chỉ rảnh có ba hoặc bốn lần một năm, thời gian còn lại thừa mứa những người đàn ông cần treo cổ đã yêu cầu sự chú ý đầy đủ của ông ấy.

Harrison đã thực hiện lời hứa của mình tối nay với Chúa là nhân chứng của anh. Và cô cũng đã làm điều tương tự. Bây giờ mọi thứ sẽ thay đổi.

Cô không biết cô đãđi vòng quanh phòng ngủ trongbao lâusuy nghĩ về tương lai của mình, nhưng ngôi nhà tối tăm và im lặng khi cô cuối cùng ngừng lo lắng về những thay đổi trong cuộc đời mà cô sắp trải nghiệm. Cô đã dành thời gian để tẩy sạch từng inch cơ thể bằng xà phòng thơm mùi hoa hồng, sau đó mặc vào chiếc đầm ngủ màu trắng. Cô đã mặc thêm chiếc áo choàng màu hồng viền ren mà Douglas đã tặng cô dịp Giáng sinh vừa qua, sau đó lục lọikhắp tủ quần áo để tìm kiếm đôi dép satin thiếu thực tế nhưng đáng yêu của cô.

Cô vẫn lo lắng và có phần sợ hãi những gì sẽ xảy ra, nhưng cô biết rằngcảm thấy bực bội vì điều gìđó sẽ không làm thay đổi bất cứ điều gì. Yêu Harrison không làm cô hoảng sợ. Tuy nhiên, hành động làm tình là một vấn đề khác. Đàn ông thích nó, bởi vì cách cácanh trai của cô chạy đến Hammond mỗi tuần và về nhà mang theo mùi nước hoa rẻ tiềntrên quần áo và nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt. Có lẽ phụ nữ cũng thích nó. Vì cô chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai trong số họ nên cô không thể đưa ra ý kiến. Cô chỉ có thể hy vọng là cô đoán đúng. Blue Belle có kinh nghiệm, nhưng chị ấy luôn giống như một bà thím bắng nhắng đối với Mary Rose và chưa bao giờ thảo luận về công việc chuyên môn của mình với cô.

Cô ngồi xuống bên bàn phấn, nhấc chiếclượccủa cô lên, và dành một lúc lâu để chăm sóc mái tóc một cách lơ đãng, vì cô hy vọng công việc lặt vặt bình thường có thể làm cô bình tĩnh. 

Cuối cùng cô quyết định rằngcô đã trì hoãn đủ lâu. Cô đặt chiếclược xuống, thắt chặt đai trên áo choàng của mình, và đi xuống cầu thang.

Cô đang run rẩy từ đầu đến chân vào lúc cô đến trước ngưỡng cửa. Cô không biết cô đã đứng đó bao lâu với bàn tay lưỡng lự trong việc xoay tay nắm cửa, nhưng hẳn phải mất ít nhấtnăm phút trước khi cô có đủ can đảm để vào bên trong.

Harrison đã bỏ qua một số lượng đáng kể các chi tiết khi anh mô tả về cách cô nhìn và cảm thấy như thế nào khi anh tưởng tượng cô nằm trên giường của mình. Cô đã có ít nhất một trăm câu hỏi mà cô muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô đã đặt ra chỉ một trong những điều anh sẽ phải trả lời trước khi cô để anh chạm vào cô.

Cô hít một hơi thật sâu, vươn thẳng vai và mở cửa.

Khi cô đã quyết định làm điều gì đó, cô sẽ thực hiện nó với sự mãnh liệt. Cánh cửa đập vào bức tường bên trong, rồi bật lại và gần như hạ gục cô. Cô đẩy nó ra khỏi đường của cô một lần nữa, mặc dù không mạnh như vậynữa.



Mười hai phút. Mất chính xác mười hai phút để cô quyết định mở cửa hay không. Harrison cảm thấy muốn bật cười, nhưng anh thậm chí còn không hé một nụ cười mỉm, bởi vì việc bộc lộ bất kỳ sự thích thú nào lúc này có lẽ sẽ khiến cô chạy ngay về nhà. Tình yêu của cuộc đời anh đã sẵn sàng để lao đi rồi. Anh nghe thấy cô ở bên ngoài ngưỡng cửa, thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó, và nhanh chóng nhận ra cô vẫn chưa hoàn thành việc giải quyết vấn đề.

Anh đã không rời khỏi giường để đi ra đón cô. Anh muốn cô tự quyết định. Anh đã kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi của mình, ghi lại thời gian, và sau đó lại nhìn lướt qua nó một hay hai giây trước khi cô cố xé cánh cửa ra khỏi bản lề.

Ngay khi nhìn thấy những gì cô đang mặc, anh biết các anh trai của cô vẫnchưanói với cô về cha cô. Nếu họ đãnói, cô vẫn sẽ đến với anh, nhưng cô sẽ mặc trang phục ban ngày của mình. Cô sẽ yêu cầu anh trả lời những câu hỏi. Cô sẽ trông có vẻ đau đớn, giận dữ và bối rối bởi sự đồng lõa của anh. Trong một khoảng thời gian, cô sẽ tin rằng anh đã lừa dối và phản bội cô, và Chúachứng giám, không điều gì anh có thể làm được cho nỗi đau màcô phải chịu đựng. Tuy nhiên, anh có niềm tin rất lớn vào cô, và anh biết cuối cùng cô sẽ hiểu. Nhiệm vụ của anh là bảo vệ cô, và bất kể cô có thích điều đó hay không, khi cô đến Anh, cô sẽ cần anh. Anh hiểu rõ điều gì sẽ xảy đến với cô, vì anh biết rõ gia đình Elliott. Với những ý định tốt đẹpnhất, họ sẽ cố gắng xé nát tính cách của cô và biến cô thành một trong số họ. Harrison không thể để điều đó xảy ra. Anh muốn Mary Rose biết rõtrong mọi cách có thể,rằng anh yêu cô, không phải những gì cô được cho là.

Và đó chính xác là lý do tại sao anh thực hiện cam kết của anh với cô bây giờ. 


Trái tim Mary Rose đập điên cuồng, đầu gối cô run rẩy, và cô cố gắng hết sức để nhớ được cách thở. 

Việc nhìn chằm chằm vào Harrison không làm cô bình tĩnh lại. Anh đang ngồi trên giường, lưng dựa vào cột giường và đôi chân duỗi dài trên lớp phủ giường.

Anh không mặc đồ ngủ. Anh để ngực trần và chân trần, nhưng anh vẫn mặc quần, mặc dù chỉ một phần. Chiếc quần không cài nút. Chùm lông đen, loăn xoăn che phủ trên ngực anh thu hẹp vào trong chỗ để mở ấy. Cái nhìn của anh làm cho nhịp tim cô tăngtốc. Cô đột nhiên nhận ra nơi mình đang nhìn và ngay lập tức chuyển ánh mắt ra khỏi vùng nhạy cảm.

Cô nhận thấy cuốn sách đang mở trong tay anh khi anh đóng nó lại. Đôi mắt cô mở rộng trước phản ứng. Anh đang đọc sách trong khi đợi cô đến với anh. Thềcó Chúa, cô không biết cô cảm thấy thế nào về điều đó. Trong khi cô đi tới đi lui trong phòng ngủ, đau đớn và phiền muộn và run rẩy vì sợ hãithìanh lại đang bình tĩnh đọc sách.

Một khi đã vượt qua đượcsự ngạc nhiên, cô nghĩ cô có thể đánh anh. 


Harrison không rời khỏi giường. Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô khi cô bước vào bên trong và biết anh sẽ phải tìm cách để xoa dịu cô trước khi anh chạm vào cô.

Anh đã có ý đúng như những gì anh đã nói khi bảo vớicô rằng anh sẽ không ép buộc cô. Nếu cô đột nhiên thay đổi ý định và muốn trở về nhà, anh sẽ không ngăn cản. Việcnhìn cô rời khỏi anhsẽ giết chết anh,nhưng anh sẵn sàng chết trước khi anh can thiệp vào lựa chọn của cô. 

Anh nhận ra anh chỉ cao quý lúc này bởi vì, trong trái tim anh, anh biết cô sẽ ở lại. Cô thật can đảm khi đến với anh. Anh đã không mong đợi ít hơn từ cô.

"Anh đang đọc sách."

Lời tuyên bố của cô nghe có vẻ giống như một lời cáo buộc. Anh không cóý kiếnvề điều đó. Anh gật đầu và tiếp tục nhìn cô, chờ cô cho anh biết cô đã sẵn sàng để tiến hành hay chưa. Sự sợ hãi, anh nhận thấy, đã biến mất. Bây giờ cô đang tỏ ra bất bình.

Anh không thể tưởng tượng được tại sao. "Em có muốn đóng cửa không?" 

"Không." Cô không hét lên sự phủ nhận, và không có dấu hiệu hoảng loạn trong giọng cô. Harrison đặt cuốn sách xuống bàn, vung chân qua bên cạnh giường, và bắt đầu đứng lên. Anh nghĩ cô muốn anh đóng cửa cho cô.

Cô dừng lại anh bằng mệnh lệnh khônglờibằng cách đưa tay ra để cho biết cô muốn anh ở đúng nơi anh ở. 

"Em có một câu hỏi cần hỏi anh trước khi anh di chuyển. Tại sao anh không mặc bộ đồ ngủ của anh? Đó không phải là câu hỏiđâu nhé.", cô vội vã bổ sung. 

Đức Chúa Trời giúp cô, nghe như cô đang chỉ trích. Cô nhún vai. "Em chỉ tò mò về trang phục của anh." 

"Anh không mặc gì cả khi anh ngủ." 

Đầu gối của cô cảm thấy yếu ớt. Cô không thể ngăn mình không hình dung anh trần truồng. "Có lẽ anh không nên đề cập đến ... điều đó." 

"Em sẽ tìm ra đủ sớmthôi mà.Em sẽ ở lại với anh tối nay chứ?" 

Cô không thể tin anh nghe có vẻ hợp lý và bình tĩnh như thế. "Em chưa quyết định." Cô xoay sở được một lời nói dối mà không cười.

Cô đã đưa ra quyết định trong phòng ngủ của côrồi,nhưng cô chưa hoàn toàn sẵn sàng để cho anh biết. 

Cô đang trở nên bướng bỉnh và cô không quan tâm, vì cô vẫn còn phản ứng với sựviệclà anh đang thưởng thức một quyển sách trong khi cô nhảy nhót qua đám lửa của luyện ngục. 

Cách mỗi người trong số họ đã trải qua buổi tối như thế nào đã tổng kết tất cả những khác biệt tuyệt vời giữa họ. Cô đã khổ sở. Còn anh thì đọc sách.

"Anh là người đàn ông kiên quyết nhất và có kỷluậtnhất mà em từng gặp, và khá nhiều thứ khác mà em đã nghĩ rằng em sẽ ghét cay ghét đắng trong một người bạn đời. Em đã muốn có một người đàn ông ngọt ngào, nhạy cảm bởi vì em tin rằng anh ta sẽ luôn luôn cần em. Làm thế nào trong tên của thiên đường, em lại kết thúc với anh chứ? "

Vẻ băn khoăn trong giọng cô khiến anh mỉm cười. "Bởi vì anh cần em, nhiều hơn tất cả những người đàn ông đó. Em cũng cần anh, Mary Rose. Rất vui được nghe em thừa nhận điều đó." 

"Vâng, em cần anh, mặc dù em không thích những người đàn ông kiêu ngạo, và đặc biệt em không thích bị ra lệnh. Em sẽ muốn ghi nhớ điều đó trong tâm trí nếu em là anh." 

"Em yêu, mất bao lâu để em quyết định thế? Anh phải chạm vào em." 

Sự khẩn cấp trong giọng anh đã xoa dịu cô. Cô nhìn anh đứng lên, rồi nhanh chóng dừng anh lại lần nữa. 

"Hãy ở yên chỗ đấy, Harrison, em vẫn còn câu hỏi để hỏi anh. Nếu em không thích câu trả lời, em sẽ đi." 

Ánh lấp lánh trong đôi mắt cô nói với anh rằng anh không phải lo lắng. "Trời đang trở lạnh ở đây rồi. Em muốn hỏi anh điều gì?"

Cô bước một bước về phía anh, để cho sự ước đoán phát triển bên trong cô. Cô đang run lên với nhu cầu hôn anh.

Ôi, cô yêu anh làm sao. Anh trông giống như một kẻ phóng đãng đối với cô, với những lọn tóc rơi qua trán và nụ cười gian tà. Anh mạnh mẽ và thích chỉ huy, ngạo mạn và kiêu hãnh, vững chắc và đáng tin cậy, và cô sẽ dành cả cuộc đời còn lại của mình để ngưỡng mộ anh.

Cô không thể đợi thêm một phút để ôm anh. "Khi anh nói với em những gì anh đang nghĩ và anh mô tả em trên giường của anh ... và chúng ta đang làm tình sao?" 

"Vâng?" 

"Em có đang mỉm cười không?"

Anh bật cười khi anh kéo cô vào vòng tay và ôm cô. Cằm anh hạ xuống nghỉ ngơi trên đầu cô, và anh cam đoan với cô bằng một giọng dịu dàng, yêu thương, rằng trong tất cả những giấc mơ và những tưởng tượng gợi tình về cô, cô đã rất hạnh phúc, cực kỳ hạnh phúc, cũng như hài lòng, mãn nguyện, khiêm tốn, cảmkíchvà biết ơn, và hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy của anh, và vì giờ đây anh đã có thời gian để suy nghĩ về nó, sức mạnh tình dục thực sự tuyệt vời.

"Em không thể tìm thấy đủ cách để cảm ơn anh," anh kết thúc. 

Cô nghiêng đầu và nhìn vào trong mắt anh. "Em cám ơn anh vì anhđã làm tình với em á?" 

"Đó là giấc mơ của anh cơ mà, em yêu, có phải của emđâu."

Cô lại vùi đầu vào dưới cằm anh, quấn cánh tay quanh eo anh, xoè rộng bàn tay trên bờ lưng ấm áp của anh. "Thiên đường giúp em, anh thậm chí kiêu ngạo ngay cả khi nằm mơ. Em sẽ làm gì với anh đây?"

Một số gợi ý đến trong tâm trí, nhưng Harrison quyết định chưa đến lúc chia sẻ chúng với cô. Tất cả những ý tưởng của anh đều liên quan đến miệng, lưỡi, và bàn tay cô. 

"Bàn tay của em lạnh như đá ấy," thay vì thế anh nói. "Em đã để cửa mở, lẽ ra em nên đóng nó lại. Lạnh muốn đóng băng ở đây."

Harrison vươn tay ra phía sau cô, đẩy cánh cửa đóng lại, và kéo tay cô ra khỏi anh. Anh nắm lấy tay cô và đưa cô đến bên giường. 

Họ đứng đối diện nhau cách khoảng một foot và nhìn vào mắt nhau trong một lúc lâu, một khoảnh khắc nín thở, để cho ước đoán và nhu cầu tăng lên giữa họ.

Cô trông giống như một thiên thần trong ánh sáng dìu dịu, với mái tóc tuôn tràn xuống đôi vai và chiếc áo choàng hồng nhạt, thanhnhãđang đu đưa quanh đôi chân. 

Càng nhìn sâu vào đôi mắt xanh của cô, anh càng bịthuyết phụcrằng cô thực sự là sinh vật hoàn hảo nhất.

Cô đã di chuyển trước khi anh làm. Cô hạ thấp ánh mắt xuống cằm anh và từ từ tháo sợi dây thắt lưng trong bộ áo choàng của mình, và sau đó tháo khăn quàng. Đôi tay cô run rẩy khá rõ vào lúc cô hoàn thành công việc.

Cô đưa cái áo cho anh. Anh không rời mắt khỏi cô khi anh ném chiếc áo choàng ra phía sau lưng. 

Anh ngăn cô không cởi cái đầm ngủ. "Hãy để anh," anh thì thầm với một giọng trầm sâu vì khuấy động. 

Tay cô rơi xuống hai bên. Anh cảm thấy sự run rẩy của cô khi những ngón tay trượt xuống dưới lớp vải mỏng dọc theo đường viền cổ của chiếc áo choàng cotton và chải nhẹ trên làn da mịn màng ấy.

Anh hành động như thể anh có tất cả thời gian trên thế giới trongviệccởi quần áo cho cô để cô không cảm thấy bất kỳ sự giục giã nào, và anh đã phải sử dụng một số lượng kềm chế rấtlớn. Anh muốn giật phăng lớp áo ra, nhưng anh đã không nhượng bộ sự thiếu kiên nhẫn của mình. Anh muốn đêm nay hoàn hảo cho cô nhất có thể.

Anh từ từ cởi dần xuống eo cô, cố tình dừng lại để vuốt ve làn da được mở dần ra, và khi tất cả các nút đã được mở, anh vươn lên và mở rộng chiếc đầm ngủ.

Hình ảnh hoàn hảo của cô đã bắt mất hơi thở của anh. Cô đẹp quá. Làn da mượt mà mịn như kem, bộngựcđầy đặn, núm vú hồng hào, và những đường cong mềm mại, nữ tính của cô cân xứng một cách trang nhã.

Bàn tay anh run lên với nhu cầu cuốn cô vào vòng tay anh, cảm nhận cô áp sát vào anh, nhưng anh đã kháng cự lại nhu cầu ấy thêm một phút nữa và từ từ đẩy chiếc váy xuống thấp hơn, cho đến khi làn vảiđậulại trên bờ hông thoai thoải của cô. Đôi lòng bàn tay anh ấp vào hai bên vòng eo thon thả, và anh chầm chậm lướt nhẹ xuống đùi. Cảm giác về làn da của cô, mát lạnh và trơn mịn và không tỳ vết, khiến anh rùng mình với khao khát.

Chiếc đầm ngủ dồn đống trên sàn nhà quanh chân cô. Anh bước lùi một bước và nhìn cô. "Em thậm chí còn xinh đẹp hơn anh đã tưởng tượng." 

Sự ngượng ngùng của cô đã biến mất trước lời khen ngợi nhiệt tình của anh. Vẻ thích thú trong mắt anh khiến cô quên tất cả mọi thứ về chuyệnbẽn lẽn. Anh nghĩ cô xinh đẹp, và tình yêu của anh dành cho cô khiến cô tin rằng cô thật sự xinh đẹp. 

Cô không thể đứng yên lâu hơn. Cô bước ra khỏi đôi dépvà rồivươn tay ra với anh. "Anh có muốn em cởi quần áo cho anh không?" 

"Chưa đâu," anh trả lời. "Anh muốn điều này kéo dài. Nếu anh cởi quần ra bây giờ, anh sẽ tiến quá nhanh và anh không muốn điều đó xảy ra. Nó phải hoàn hảo cho em". 

"Nhanh là sai sao?" 

Anh lắc đầu. "Không điềugì chúng ta làm cùng nhau là saihết.

Anh không cho cô có thời gian để suy nghĩ về những gì anh vừa nói, nhưng kéo cô vào trong vòng tay anh và ôm cô thật chặt. Bàn tay cô đặt trên ngực anh, những ngón tay của cô được bao quanh bởi những cọng lông loăn xoăn. Nó làm những ngón tay của cô nhồn nhột, và cô biết rằng nếu cô di chuyển cánh tay của mình đi, bầungựccủa cô sẽ cảm nhận cùng một cảm giác.

Cô di chuyển trước khi anh có thể làm cho cô. Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít thở mùi hương của cô, và để cho khoái cảm tràn qua anh khi bộ ngực mềm mại của cô áp vào của anh. 

Hơi thở hổn hển vui thích của cô nói với anh rằng cô cũng cảm thấy như vậy. 

"Em biết là nó sẽ tuyệt mà."

Cô nghĩ rằng cảm giác đó còn hơn cả tuyệt, nhưng cô dường như không thể tìm thấy từ đúng để mô tả tất cả những cảm xúc đang rào rạt trong cô bây giờ. Cô nhận thấy hơi thở của anh đã trở nên tả tơi và chỉ sau đó mới nhận ra rằng của cô cũng chẳng hề đồng đều. Mỗi lần cô cọ xát vào anh, cảm giác càng tăng lên, cho đến khi mọi dây thần kinh trong cơ thể cô đều nhức nhối với cơn nóng. Cảm giác thật tuyệt vời.

Anh đặt những nụ hôn ướt át dọc theo cổ cô, trêu chọc vành tai cô bằng miệng và lưỡi, trong khi thì thầm những lời hứa hẹn nóng bỏng về tất cả những điều anh muốn làm với cô.

Những lời nói của anh đã khiêu khích cô cũngnhiềungang sự vuốt ve của anh. Cô muốn chạm vào anh ở khắp mọi nơi. Cô vuốt ve ngực anh, vai và cổ anh, yêu thích sự chuyển động của những bắp cơ bên dưới những đầu ngón tay, và không ngừng di chuyển áp sát vào anh, cố gắng gần gũi hơn với sức nóng không thể tin được của anh.

Cách phóng túng mà cô đáp lại anh khiến anh say sưa. Mọi thứ về cô đều khơi dậy cơn sốt đam mê của anh. Anh yêu cảm giác tóc cô trượt qua những ngón tay của anh như những sợi tơ tằm, và những âm thanh gợi tình nho nhỏ mà cô tạo ra từ sâu trong cổ họng khi anh chạm vào cô và cô không thể kềm được niềm vui thích, và, ôi, anh yêu việc có cơ thể của cô cọ xát vào anh làm sao.

Anh ôm cô với một cánh tay vòng quanh eo và cúi xuống hôn cô. Giờ đây miệng anh ngấu nghiếnvì áp lực đang xây đắp bên trong anh, khiến anh hoang dại với nhu cầu làm hài lòng cô. Lưỡi của anh luồn vào bên trong, rồi rút lui, chỉ để đẩy trở vào bên trong một lần nữa trong nghi thức kết đôi gợi tình. Anh vuốt ve cổ cô và rê những ngón tay xuống giữa hai bầu ngực, và cuối cùng, khi cô chắc chắn cô sẽ chết nếu anh tiếp tục sự tra tấn ngọt ngào của mình, anh đã ôm lấy một bầu ngực trong tay và bắt đầu trêu chọc cô thậm chí nhiều hơn. Ngón tay cái của anh chải nhẹ nhàng qua đỉnh nụ. Cô cong người áp vào anh theo bản năng, để cho anh biết cô thích cảm giác rung động ấy như thế nào, và khi anh lặp lại sự vuốt ve, cô nhắm mắt lại và buông ra một tiếng rên mãn nguyện.

"Anh đang khiến em mất trí," cô thì thầm vào tai anh. 

"Có nhiều hơn nữa," anh hứa. 

Cô không tin cô đủ sức để cảm thấy nhiều hơn. Áp lực tạo ra bên trong cô đã trở nên dữ dội hơn, giống như ngọn lửa lỏng đang tuônchảy trong thânthểcô.

Miệng anh nghiêng nghiêng trên miệng cô ngay khi bàn tay anh di chuyển xuống giữa hai đùi, và anh bắt đầu làm tình với cô bằng những ngón tay. Lưỡi anh chuyển động trong miệng cô mô phỏng theo hoạt động làm tình. Cô nghĩ rằng cô sẽ chết vì cảm giác ngất ngây nguyên sơ mà sự động chạm của anh đã khơi dậy. Hông của cô bắt đầu di chuyển theo tay anh, cho đến khi cảm giác trở nên quá mãnh liệt để có thể chịu đựng. Cô đã cố đẩy bàn tay của anh ra khỏi cô sau đó.

Harrison đang run rẩy với nhu cầu của chínhmình. Sức nóng ẩm ướt bao bọc xung quanh những ngón tay đã lấy đi mảnh kiểm soát cuối cùng của anh. Anh hôn cô lần nữa, một nụ hôn dài, nồng nàn, ướt át và cuối cùng, khi anh rút lui, anh nhận ra tay cô đang quấn quanh cổ tay anh và cô cố đẩy anh ra khỏi sức nóng mà anh muốn sở hữu.

Anh nâng cô lên trong tay, kéo tấm chăn ra và đặt cô lên giường. Và sau đó anh cởi quần ra. Anh cố gắng đến tuyệt vọng để giả vờ rằng anh không cạn kiệt sức chịu đựng. Anh bị ápđảobởi nhu cầu phải đẩy vào trong cô và để cho những bức tường chặt chẽ của cô bao quanh anh, ép chặt anh, yêu anh, nhưng anh biết anh sẽ phải có được sự hợp tác của cô trước. Cô đang bắt đầu nghĩ lại vào lúc này rồi. Anh biết điều gì đã gây ra sự thay đổi ấy. Anh cũng biết chính xác những gì cô đang nghĩ.

Tình yêu của đời anh đang nhìn chằm chằm vào vật cương cứng của anh. 

"Sẽ ổn thôi," anh hứa, giọng anh khàn khàn thấmđẫmđam mê. "Chúng ta được tạo ra để phù hợp với nhau, bé yêuà." 

Cô lắc đầu và bắt đầu ngồi dậy. Hơi thở của cô đã rời rạc với niềm đam mê của chính, nhưng nỗi sợ hãi đã làm cô hoảng hốt.

Anh không cho cô thêm thời gian để nuôi dưỡng nỗi sợ hãi. Anh giữ cô lại trên giường bằng cách duỗi dài bên cạnh cô và neo cô xuống bằng đùi của anh. Anh nắm lấy bàn tay tay cô, buộc chúng vòng quanh cổ anh để cô có thể dừng việc đẩy anh ravà sau đó nghiêng xuống để hôn cô.

Anh phải đuổi theo sau miệng cô. Cô quay đầu tránh khỏi anh trên gối, nhưng những lời yêu thương êm dịu của anh cuối cùng đã làm cô bình tĩnh đủ để nhìn anh lần nữa. 

Đôi mắt cô vẫn còn mụ mị đam mê, và anh biết rằng sẽ không mất nhiều thời gian để thắp lại ngọn lửa bên trong cô. 

"Em sẽ tin anh chứ, tình yêu? Hãy để anh hôn em một lần nữa.Nếu em vẫn muốn dừng lại, anh hứa anh sẽ dừng."

Anh không nói thêm một thực tế là anh sẽ không dừng lại cho đến khi anh hoàn toàn được ở bên trong cô, trừ khi cô bắt đầu vùng vẫy chống lại anh. Chúa giúp anh, anh sẽ dừng lại cho dù điều đó cógiết chết anh, và anh thấy mình đang cầu nguyện là anh sẽ không phải làm thế.

Cô đã phải suy nghĩ về lời đề nghị của anh trước khi cô đồng ý. Nếu anh không bị nhức nhối đến thế, anh sẽ nghĩ rằng những biểu hiện bất bình ấy thật hài hước. Tuy nhiên, giờ đây anh đang rộn ràng với nhu cầu và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là được chìm sâu vào trong cô.

"Một nụ hôn," cô thì thầm. 

"Một nụ hôn," anh hứa lần nữa. "Em sẽ thích điều này, em yêu, thề với Thượng đế là em sẽ."

Cô không có vẻ tin anh. Anh không nản lòng chút nào trước thái độ của cô. "Mở miệng ra cho anhnào,bé yêu," anh thì thầm trong tiếng gầm gừ chỉ một giây trước khi anh hoàn toàn chiếm hữu. Cô siết chặt vòng tay quanh cổ anh và kéo anh lại gần cô hơn, và khi cô bắt đầu hôn lại anh với niềm đam mê y như vậy, anh biết cô đã quên mọithứvềviệcsợ hãi.

Anh mơntrớncô trong nhiều phút dài bằng miệng và hai tay, cho đến khi một lần nữa cô di chuyển sát vào anh một cách bồn chồn, và anh có thể cảm nhận được áp lực đang tăng trưởng bên trong cô.

Bàn tay anh di chuyển xuống giữa hai đùi cô để giúp cô chuẩn bị sẵn sàng cho anh. Anh rùng mình trước làn sóng khoái lạc khi anh cảm thấy sự ẩm ướt trên những đầu ngón tay. Anh vuốt ve những nếp gấp thầm kín mượt mà của cô, rồi từ từ ép vào bên trong. Anh biết chính xác nên chạm vào cô ở đâu để làm cho cô tan chảy trong vòng tay anh.

Cô không thể chiến đấu với sựchoáng ngợpmà anh đã tác động trên cô. Cô bắt đầu quằn quại ápvàoanh, nhưng anh vẫn tiếp tục sự tra tấn ngọt ngào ấy. Móng tay cô bấm vào vai anh và cô rên rỉ rì rầm trong cổ họng.

Anh không thể chờ đợi nữa. Anh giữ miệng mình gắn chặt trên miệngcô trong khi anh đẩy chân cô dang ra và di chuyển giữa hai đùi của cô. Anh nâng hông cô lên và từ từ đi vào trong cô. Anh dừng lại khi anh cảm thấy lớp bảo vệ mỏng manh, khép mắt lại trong sự đầu hàng sung sướng, và sau đó đẩy sâu vào.

Anh cảm thấy như thể anh vừa chết và lên thiên đường.

Cô cảm thấy như thể anh vừa xé toạc cô ra. Cơn đau như thiêu đốt bắn qua cô. Cô kêu lên trước sự xâm lược và cố gắng thoát khỏi anh. Anh không nhúc nhích. Anh cố tình ghìm cô lại bằng sức nặng của mình.

"Cố gắng đừng di chuyển, em yêu. Hãy ôm anh cho đến khi cơn đau qua đi. Sớm thôi, bé yêu, sớm thôi mà. Điều đó sẽ cảm thấy tốt hơn. Anh yêu em, Mary Rose. Oh, Chúa ơi, baby, đừng khóc.”

Anh nghe có vẻ bị tàn phá bởi vì anh đã làm tổn thương cô, và nhận thức đó đã thực sự giúp cô giảm bớt cơn đau. Bây giờ nó không còn là không thể chịu nổi, nhưng cô vẫn không thích cảm giác rộn ràng mụ mẫm ấy. 

Niềm đam mê tranh đấu với sự khó chịu của cô. Có vẻ như ngay lúc này cô không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì. Cô thực sự được cho rằng sẽ thích điều này sao?

Anh không hiểu được sự đau đớn mà cô đang trải qua. Anh cố gắng đến tuyệt vọng để chocô có thời gian chấp nhận anh, nhưng nhu cầucháy bỏng được di chuyển bên trong cô đã trở nên không chịu nổi. Viêcgiữ lại sẽthật đau đớn. Anh có thể cảm nhận được sự bao bọc chặt chẽ của cô xung quanh anh, ép vào anh. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất, và Chúa giúp anh, nếu anh không di chuyển sớm, thì sẽ là quá muộn. Anh sẽ tuôn tràn hạt giống của mình vào trong cô bằng tiếng thét đầu hàng nguyên sơ.

Anh đã chống đối sự tự thoả mãn khốn khổ ấy. Cô sẽ trải nghiệm sự thoả mãn tương tự, bất kể mất bao lâu.

Trán anh lấp lánh mồ hôi, hàm anh nghiến chặt, và trái tim anh đập rầm rập trong ngực. Anh vùi mặt vào cổ cô và bắt đầu nhấm nháp vành tai cô. "Đã bắt đầu cảm thấy tốt hơn chưa, em yêu?"

Cô có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng anh. Theo bản năng cô muốn an ủi anh, nói với anh rằng anh đã không giết cô, rằng điều đó sẽ ổn thôi. 

"Bây giờ em đang cảm thấy tốt rồi," cô thì thầm với giọng chế nhạo lời nói dối của mình.

Để cho anh thấy cô có ý như những gì cô nói, cô vòng tay quanh anh và bắt đầu vuốt ve lưng anh. Anh rùng mình chống lại cô và buột ra một tiếng rên rỉ trầm trầm. Và vì thế cô lại vuốt ve anh lần nữa. Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong anh và biết rằng anh đã huy động rất nhiều sự tự chủ để giữ yên bên trong cô. Sự quan tâm mà anh đang để lộ với cô đã khiến cho cơn đau và khó chịu trở thành không đáng kể. "Em không muốn làm anh thất vọng."

Anh nâng trọng lượng của anh trên cánh tay anh và ngẩng đầu lên nhìn cô. "Em không bao giờ có thể làm anh thất vọng. Anh yêu em, người yêu dấu". 

Cô bị choáng ngợp bởi sự dịu dàngấy. "Bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Em có thể chịu đựng được. Anh không phải đợi lâu nữa." 

Anh làm cô ngạc nhiên với nụ cười. "Chịu đựng sao?" anh hỏi. "Chúng ta sẽ xem xét điều đónhé, tình yêu." 

Cô kéo anh xuống để hôn cô, và khi anh ngẩng đầu lên lại, anh hết sức biết ơn khi nhìn thấy niềm đam mê đã trở lại trong ánh mắt cô. 

Anh biết rằng rất ít thời gian đã trôi qua kể từ khi anh vùi bản thân vào sâu trong cô, nhưng nhu cầu mãnh liệt trong cơ thể anh đã khiến anh cảm thấy như thể đã là mãi mãi. 

Sự mãnh liệt trong biểu hiện của anh đã khuấy động niềm đam mê sôi sục bên trong cô. 

"Cho em biết phải làm gì. Em muốn làm anh hài lòng.”

"Em đã làm anh hài lòng rồi. Hãy nâng chân em lên thật chậm nhé, baby, để anh có thể ..." Tiếng rên rỉ của anh khiến anh không thể nói tiếpđược. Những khoái cảm mà anh nhận được khi cô bắt đầu di chuyển đã khiến sự kiểm soát của anh gãy vụn.

Cô đã mong đợi cơn đau, nhưng khi cô nhấc chân lên, cô cảm thấy một cảm giác hoàn toàn khác. 

Cảm xúc mãnh liệt khiến cô muốn nhiều hơn. Cô di chuyển lần nữa, cảm thấy một làn sóng khoái cảm khác, và siết chặt cánh tay cô quanh tay anh. Điềuđóthực sự đãcảm thấy tốt hơn.

"Đã cảm thấy tốt, phải không? Và lần này, hãy nói cho anh biết sự thật." 

Anh nghe như thể đang đau đớn. "Vâng," cô thì thầm. "Mặc dù em vẫn không cảm thấy muốn cảm ơn anh." 

Chúa ơi, anh yêu cô làm sao. 

Anh bảo cô quấn đôi chân quanh anh, sau đó anh chuyển vị trí và chìm sâu hơn vào bên trong.

Không ai trong số họ có thể nói lần nữa. Anh lùi lại, và sau đó thúc sâu vào một lần nữa. Anh muốn làm chậm và dễ dàng, khiến cô mất trí với khoái cảm, nhưng cô chặt và nóng không thể tin được, và điều đó mang lại cảm giác cực kỳ tuyệt khi được ở bên trong cô, nhu cầu tăng nhịp độ lúc này đã kiểm soát anh, và nghĩ về việc chậm lại hoặc cố gắng trở nên nhẹ nhàng là điều không thể đối với anh. Địa ngục ơi, anh không thể nghĩ được gì hết. Anh chỉ có thể cảm nhận mà thôi.

Lời nài xin và tiếng rên rỉ thầm thì của cô thúc giục anh. Mỗi lần anh rút lui một chút, cô nâng hông lên để đưa anh trở lại. Móng tay cô bấm vào lưng anh khi sự kiểm soát của chính cô biến mất. Cô trở nên đòi hỏi nhiều hơn với những cái vuốt ve của cô, những tiếng kêu của cô. Áp lực bên trong cô được xây đắp cho đến khi cô nghĩ cô sẽ chết vì nỗi đau ngọt ngào. Cô không biết cô muốn gì. Cô chỉ biết cô muốn nó ngay bây giờ. Sự đam mê tràn ngập giữa họ, và chẳng bao lâu sau, cô không thể chịu đựng được sự dữ dội của việc kết đôi thêm giây nào nữa. Rồi cô tìm thấy sự giải thoát, đầu hàng trước niềm vui sướng, và kêu lên tên anh khi hết làn sóng này đến làn songkháccủa sự huy hoàng tuôn tràn lên cô. Cô siết chặt anh bên trong cô, và khi anh cảm thấy cơn chấn động đỉnh điểm của cô, anh cho phép sự đầu hàng của chính mình. Anh tuôn trào hạt giống vào trong cô với một tiếng gầm trầm trầm của sự mãn nguyện nguyên sơ.

Đó là sự giải thoát đáng kinh ngạc nhất mà anh từng trải nghiệm. 

Và tất cả vì anh yêu cô. Anh đổ sập xuống trên cô. Cô đã nắm giữ mọi mảnh sức mạnh của anh, và sẽ mất một lúc trước khi anh hồi phục. Anh muốn thiếp ngủ với cô trong vòng tay anh, và khi anh tỉnh dậy, anh muốn đánh mất chính mình trong tình yêu của cô một lần nữa.

Phải mất mấy phút dài để hồi phục. Cô bị choáng ngợp bởi những gì vừa xảy ra. Cô cảm thấy như trái tim, tâm trí và toàn bộ linh hồn của cô đã hòa nhập với anh trong khoảnh khắc đầu hàng tuyệt vời ấy và cô được bao quanh bởi hơi ấm tình yêu của anh. Kết đôi với Harrison là một trải nghiệm tuyệt vời và huy hoàng nhất trong cuộc đời cô.

Anh đã làm cho mọi thứ tuyệt vời. Từ giây phút cô trao trái tim mình cho anh, toàn bộ thế giới của cô đã thay đổi. Những ngày bình thường đã trở nên kỳ diệu vì cô đã chia sẻ chúng với anh. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có anh. Anh đầytình yêu thương,dịu dàng,tử tế và giàu lòng trắc ẩn. Anh gợi tình, gợi cảm, trơ tráo và ngạo mạn.

Anh thật tuyệt vời. Và tất cả bởi vì cô yêu anh. 

"Em ổn chứ, Mary Rose?"

Anh nâng bản thân lên để anh có thể tự mình nhìn thấy và nhìn vào mắt cô. Chúng vẫn còn mụ mị từ niềm đam mê mà cô đã trải qua. Miệng cô sưng phồng. Cũng có một vài vết xước vì râu của anh trên khuôn mặt cô. Nhìn thấy dấu hiệu của mình trên cô đã cho anh rất nhiều sự hài lòng. Cô thuộc về anh, và thật chết tiệt nhưng anh thích nhìn thấy cô như thế này.

"Anh đã làm đau em, đúng không?" 

Câu hỏi nghe có vẻ chân thành, nhưng nụ cười chầm chậm toả ra trên mặt anh đã làm cô bối rối. 

"Vâng, anh đã làm em đau, nhưng nỗi đau không kéo dài. Em chỉ khóc có một giây thôi." 

"Lần đầu tiên," anh đồng ý. 

"Tại sao anh lại mỉm cười? Anh không quan tâm rằnganh đãlàm đau em sao?" 

"Tất nhiên anh quan tâm, anh yêu em, Mary Rose. Anh mỉm cười vì dáng vẻ của em." 

Giọng anh vẫn mang cái vẻ thô kệch, gợi cảm mà cô rất thích. 

"Em trông như thế nào?" Cô nghe có vẻ hụt hơi. 

"Giống như anh đã ở bên trong em và yêu em và làm hài lòng em. Anh đang cảm thấy thực sự sở hữu ngay lúc này." 

Cô cảm thấy ấm ápantoàn và yêu thương không thể tin được. "Anh đã luôn sở hữu mà.”

"Bây giờ thì khác, em yêu dấu. Anh đã muốn em ở trên giường của anh từ lâu rồi." 

Cô vươn tay lên và vuốt ve mặt anh. "Và bây giờ em đang ở đây?" 

Nụ cười tắt dần trên khuôn mặt của anh. "Em là của anh." 

Cô sẽ không tranh cãi về một sự thật hiển nhiên. "Vâng, em là của anh." 

Anh gật đầu hài lòng. Rồi anh cúi xuống và hôn cô. 

Cô chà sát những ngón chân vào chân anh và thở dài trong miệng khi lưỡi anh bắt đầu trêu chọc cô. 

Anh cảm thấy sự khuấy động của hammuốnvà biết mình cần phải dừng lại trước khi niềm đam mê làm anh quên đi tình trạng nhạy cảm của cô. Cô cần thời gian để hồi phục trước khi xâm chiếm cô lần nữa. 

Anh kéo người ra, lăn người, và sau đó kéo cô sát vào bên sườn anh. 

"Chúng ta phải nói chuyện, Mary Rose."

Sự nghiêm túc trong giọng điệu của anh khiến cô lo lắng. Cô biết tốt hơn là không nên cố ướcđoán, nhưng tính dễ tổn thương của cô khiến cô nghĩ rằng anh sẽ nói điều gì đó mà cô không muốn nghe. Cô thậm chí còn tin rằng cô biết chính xác nó là gì.

Một vài phút trôi qua trong im lặng. Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà trong khi anh cân nhắc nhiều cách khác nhau để thảo luận về tương lai của họ. 

Cô dành thời gian để phiền muộn, bứt rứt.

Cô không thể chịu được sự im lặng nữa. "Em sẽ khiến điều đó dễ dàng cho anh, Harrison. Em sẽ nói điều đó cho anh. Anh là ..." 

Anh không để cô kết thúc. 

Anh siết chặt sự nắm giữ của anh trên vòng eo cô và nói, "Em không thể biết những gì anh sắp nói. Em không phải là người đọc tâm trí, người yêu dấu à".

"Không, em không thể đọc được tâm trí của anh," cô đồng ý. "Nhưng em có thể rút ra một số kết luận nào đó. Từ sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, em đã kết luận về tầm quan trọng của những gì anh muốn nói. Sự ngần ngại của anh nói với em rằng anh đang gặp khó khăn khi tìm đúng từ. Cho đến lúc này em nói đúng chứ?”

"Phải," anh trả lời. "Điều anh cần nói với em là nghiêm trọng, và phải, anh muốn tìm ra chính xác những từ đúng." 

"Bởi vì anh là một luật sư." 

"Không, bởi vì anh muốn chắc chắn rằng em hiểu. Anh muốn chuẩn bị cho em."

"Harrison, em có thể giúp anh tiết kiệm thời gian." Cô bắt đầu ve vuốt ngực anh bằng ngón tay, nhận thức rõ là cô đang làm anh phân tâm. Anh đột nhiên muốn làm tình với cô lần nữa.

Tuy nhiên, anh sẽ nói chuyện với cô trước. Anh nắm lấy tay cô và giữ chặt. 

Cô lập tức nghiêng người và hôn vào chân cổ anh. 

"Ngừng cám dỗ anh đi." Mệnh lệnh được đưa ra bằng giọng điệu dữ dội, phi lý.

Cô phớt lờ và cố tình hôn anh lần nữa. 

"Em không cám dỗ anh. Em an ủi anh. Có một sự khác biệt." 

"Em trần trụi trong vòng tay anh, Mary Rose ... Vì vậy ..." 

"Em đang cám dỗ anh." 

"Phải." 

Cô thở dài và áp má vào làn da ấm ápấy.

“Em hiểu điều gì đang xảy ra với anh, Harrison.Bây giờ anh đang ân hận. Em hiểu mà, Harrison, và đó là lý do tại sao em đang cố gắng an ủi anh. Anh không phải cảm thấy tội lỗi thêm nữa đâu.”

Anh trở nên hoàn toàn bất động. "Chính xác anh được cho là phải ân hận về điều gì?" 

"Hành động hớ hênh… của chúng ta." 

"Cái gì của chúng tacơ?

Sự bình tĩnh trong giọng nói che giấu sự tức giận của anh. Anh từ chối không tin vào những gì anh vừa nghe. Cô sẽ phải nói lại lần nữa, chỉ để thuyết phục anh. 

"Sự vô tâm của chúng ta." 

Cô cảm thấy hơi thở hít vào thật sâu của anh. Phản ứng nên là một cảnh báo về cơn giận đang đến. Anh cũng siết chặt cánh tay quanh eo cô. 

Cô vẫn chưa chuẩn bị.

"Thánh thần ơi, tâm trí của em hoạt động nhưthế nào vậy hả? Anh biết em thông minh y như mọi người khác cơ mà. Quái quỷ, em còn thông minh hơn mọi người khác ấy chứ. Mọi thứ đóng lại trong đầu em rồi à? Làm sao em có thể tin rằng tối nay là một điềuvô nghĩa chứ? Trả lời anh."

Tuy nhiên, anh đã không cho cô thời gian để nói được một lời. "Chúng ta đã ước hẹn với nhau rồi. Hiểu không?" 

Mary Rose ngạc nhiên bởi sự tức giận của anh. Nhưng cô không hề sợ hãi gì cả. Nhận thức ấy đã khiến cô mỉm cười. Harrison rống lên như một con gấu bị thương, và cô vẫn cảm thấy an toàn như thường. 

Tuy nhiên, cô không hiểu phản ứng của anh. Anh hành động như thể cô đã sỉ nhục anh hết sức. Và sỉnhục mẹ anh. Và ngay cả con chó của anh nữa, nếu anh có một con.

Cô cố giữ nụ cười ra khỏi giọng nói của mình khi cuối cùng anh cũng để cho cô nói.

"Em không nói em tin rằng chúng ta không có nghĩa lý gì hết. Em đã nghĩ anh ..." 

Anh ngắt lời cô lần nữa. "Hãy lắng nghe anh, anh thực sự không nghĩ là em hiểu rõ." 

"Hiểu gì cơ? Điều đó có nghĩa là gì?"

"Nó có nghĩa em rõ ràng đã không hiểu anh khi anh nói bây giờ em là của anh. Anh đã không ngụ ý em là của anh đêm nay. Anh có ý là mãi mãikìa.

"Em ước gì anh có thể hợp lý về điều này ... Nếu ..." 

"Em muốn anh hợp lýư?"

Cô nghĩ rằng có lẽ đó không phải là điều đúng để nói với anh. Cô biết ơn vì cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh lúc này, bởi vì cô biết các bó cơ bên cạnh gò má anh có lẽ đang dập dềnh. Nó uốn cong bất cứ khi nào anh nghiến chặt hàm, và anh luôn làm điều đó khi anh giận dữ. Đó là một chỉ dấu chết chóc rằng một cơn bão đang đến.

"Dường như em không thể nói đúng cách để xoa dịu anh." 

Anh bắt đầu nói cho cô biết anh nghĩ gì về nhận xét của cô, và quyết định chống lại nó. Anh biết nếu anh tiếp tục, anh sẽ trở nên giận dữ một lần nữa. Hành động vô tâm à? Anh vẫn không thể tin rằng cô đã sử dụng từ đó để mô tả những gì đã xảy ra tối nay. Phải mất một tuần để anh có thể vượt qua được điều đó.

Sự im lặng của anh khiến cô nghĩ rằng anh đã sẵn sàng lắng nghe lý do. "Em còn mới mẻ với điều này. Anh hãy kiên nhẫn hơn với em một chút. Điều đó sẽ không giết anh đâu, thế nên hãy ngừng thở giống như thế đi. Em chưa bao giờ thân mật vớiai trước đây. Em không thể không cảm thấy dễ bị tổn thươngđược."

Cô chắc chắn rằng lời giải thích của cô sẽ có được sự thông cảm và sự thấu hiểu của anh. Cô đã sai với cả hai kỳ vọng. 

"Thật buồn cười khi em cảm thấy dễ bị tổn thương một chút. Nó cũng cực kỳ tổn thương đối vớianh, phụ nữà."

Cô bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh đang phản đối mọi từ cô nói. Anh thực sự có tính khí thất thường y như con ngựa của mình. Cô nghĩ đến việc nói với anh như vậy, rồi đổi ý. Sự so sánh có thể sẽ làm cho anh nổi nóng lần nữa.

"Anh không thường có tâm trạng này." 

"Anh không thường được trong tình yêu với em." 

Cô gõ những ngón tay vào ngực anh. "Cole luôn luôn trở nên buồn bã khi anh ấy cảm thấy có lỗi về điều gì đó." 

"Anh không cảm thấy có lỗi về một điều chết tiệt nào. Em cảm thấy tội lỗi sao?" 

Anh nắm lấy tay cô và bắt đầu siết chặt. Anh đang nói với cô mà không dùng lời, câu trả lời của cô tốt hơn là thứ mà anh muốn nghe. 

"Không, em không cảm thấy tội lỗi. Giờ thì hạnh phúc chứ?" 

Anh không trả lời cô. Anh nới lỏng sự sự nắm giữ của anh trên tay cô, và vì vậy cô cho rằng cô đã trao cho anh ta câu trả lời đúng.

"Em tin rằng chúng ta nên kết thúc cuộc thảo luận này. Nếu chúng ta tiếp tục, chúng ta sẽ lâm vào một cuộc tranh cãi nảy lửa. Sau đó anh sẽ phải xin lỗi em. Anh có thực sự muốn lãng phí thời gian để nài xin sự tha thứ của em khi chúng ta có thể làm nhiều thứ thú vị hơn không? "

Anh mỉm cười bất chấp sự cáu kỉnh của mình. "Điều gì làm em nghĩ anh sẽ xin lỗi?" 

"Bởi vì em có thể chờ đợi lâu hơn anh có thể. Anh sẽ bỏ cuộc trước em." 

"Nói cách khác, em lưu giữ sự hiềm thù. Các anh trai của em đã đề cập đến thiếu sót đó với anh." 

"Đôi khi em như thế." 

Anh bắt đầu cười. "Mary Rose, em làm anh muốn lắc em và hôn em cùng một lúc. Thề với Chúa, em sẽ khiến anh phát điên trong những ngày này."

Cô bắt đầu vuốt ve ngực anh một lần nữa. Cô yêu cảm giác về những cọng loăn xoăn của anh quanh ngón tay cô. Cô ước anh sẽ hôn cô lần nữa. Chỉ cần suy nghĩ về điều đó cũng đã làm cô bồn chồn. Cô buột ra một thở dài khe khẽ và vắt đùi cô ngang qua anh.

Anh lầm bầm. Cô nhận ra đùi của cô ở đâu, nhưng hơi nóng phát ra từ háng anh lan toả trên da cô cho cảm giác quá tuyệt để cô có thể di chuyển ra xa. 

Nếu anh không thích nó, anh sẽ đẩy cô ra. Nhưng anh đã không làm thế. Anh đặt tay lên đầu gối cô và bắt đầu vuốt ve cô. 

"Harrison?" 

"Gì?" 

"Tối nay có tuyệt vời như giấc mơ của anh không?" 

"Tuyệt hơn nhiều, rất nhiều. Những giấc mơ của anh chưa bao giờ tuyệt. Chúng làm cho anh nóng. Đêm nay, em làm cho anh bốc cháy. Hiểu không?" 

"Anh đã hài lòngchứ?" 

Anh có thể nghe được sự thích thú trong giọng của cô và biết cô muốn đạt tới điều gì. Anh mỉm cười với dự đoán. Chỉ Chúa biết những gì cô sắp nói. 

"Vâng, anh đã hài lòng." 

"Bây giờ anh nghe có vẻ khen ngợi, biết ơn. Có không?”

Các ngón tay của cô đang tạo vòng tròn xung quanh núm vú của anh. Điềuđókhiến anh bị phân tâm. 

"Phải," anh trả lời cục cằn. 

"Em đoán em đã làm anh hạnh phúc." 

"Phải, em đã làm anh rất hạnh phúc."

Cô mỉm cười với ngực anh. Anh đã rất ngạc nhiên khi cô cần sự đảm bảo này nhiều như thế. Cách anh đã trả lời cô trong khi họ đang yêu nhau đáng lẽ đã nói với cô rằng cô tuyệt đến thế nào. Có lẽ cô thực sự cảm thấy dễ bị tổn thương vì đó là một trải nghiệm mới mẻ đối với cô.

Chúa ơi, có phải cô đang bắt đầu có ý nghĩa? 

"Và anh không thể cảm ơn em đủ." 

Những lời thì thầm của cô cuối cùng cũng đã đi vào tâm trí anh. Cô đã ném những lời của anh vào anh. Harrison bật cười lần nữa. "Anh đoán em đã không thích mấy khi nghe phần đó trong giấc mơ của anh, đúng không, cưng?" 

Cô quá hài lòng để trả lời anh. Một ý nghĩ đột ngột đã xoay chuyển sự chú ý của cô. "Ý anh là gì khi anh nói em chỉ khóc một giây trong lần đầu tiên? Em đã khóc lần nữa sao?" 

"Phải, nó đã kéo dài lâu hơn." 

"Khi nào?" 

"Khi em tanchảy." 

Ký ức làm cô đỏ mặt. Cô thật sự đã tanchảytrong suốt thời gian lêncực đỉnh. Nhưng cô không nhớ là đã khóc. Việc tìm kiếm sự giải thoát đã đòi hỏi sự chú ý đầy đủ của cô. 

“Bây giờ em sẽ lắng nghe những gì anh phải nói chứ?”

"Nếu anh định nói với em rằng em sẽ ghét anh, thì không, em sẽ không lắng nghe đâu." 

"Anh muốn nói về tương lai của chúng ta." 

"Được rồi." 

"Sáu tháng sắp tới sẽ rất khó cho em." 

"Anh có kế hoạch là sẽ khó khăn sao?" 

"Không, đó không phải là điều anh muốn nói." 

"Em yêu anh, Harrison." 

"Anh cũng yêu em. Anh phải trở về Anh, em yêu, anh muốn em tham gia cùng anh ở đó." 

"Anh phải?" 

"Vâng." 

"Tại sao anh phải trở về?" 

"Anh phải hoàn thành điều anh đã bắt đầu." 

"Anh sẽ muốn ở lại đó trong một thời gian dài sao?" 

"Điều đó phụ thuộc vào em." 

Cô không hiểu. " Anh vẫn mong nhớ Cao Nguyên sao?”

"Anh mong được ở bên em. Nơi anh sinh sống không quan trọng." 

"Nó từng quan trọng."

Anh mỉm cười. Cô nói đúng về điều đó. Trở về Cao Nguyên là một nỗi ám ảnh. Kế hoạch của anh tất nhiên đã thay đổi vì Mary Rose. Anh có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu trên thế giới miễn là anh có cô bên cạnh.

"Khi nào anh muốn rời đi?" 

"Anh đã nghĩ đến việc rời đi sau ngày mai. Anh muốn em đến với anh càng sớm càng tốt." 

Anh đã làm cô choáng ngợp với tất cả những thay đổi mà anh muốn làm. Làm sao cô có thể rời khỏi các anh trai của cô? Nước Anh là một đại dương xa cách. Ôi, Chúa ơi, tại sao nó phải ở cách xa đến thế? Liệu họ có sống trong thành phố? Làm sao cô có thể sống như thế? Cô sẽ không thể thở nổi. Những đám đông sẽ khiến cô phát rồ. Cô sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn vỉa hè và các tòa nhà ư? Làm sao cô có thể rời khỏi thiên đường của cô?

Và làm sao côcó thể để choHarrison bỏcô lại phía sau? Cuộc sống không có anh sẽ không thể chịu nổi. 

Tâm trí cô lại quay cuồng với những câu hỏi. 

"Anh biết em cần thời gian để suy nghĩ về điều đó, người yêu dấu". 

"Vâng," cô trả lời. "Em ước ... Harrison, anh có bao giờ cân nhắc đến việc sống ở đây không?" 

"Nếu điềuđó có thể." 

"Có không?" 

"Anh vẫn chưa biết," anh trả lời. 

"Nếu em không thể tham gia cùng anh thì sao? 

"Anh sẽ trở lại để tìm em." 

"Bây giờ em không muốn nghĩ về tương lai. Ngày mai chúng ta sẽ lo lắng về các kế hoạch và các quyết định.Hãy hôn em lần nữa đi. Em muốn anh yêu em bây giờ." 

Cô nâng người lên trên khuỷu tay và nhìn chằm chằm vào mắt anh. "Em muốn cảm thấy anh bên trong em một lần nữa.”

"Chúng ta không thể," anh thì thầm. "điềuđó làquá sớm, em yêu, nó sẽ đau." 

Cô cúi xuống và hôn anh. Cô không quan tâm liệu có đau hay là không. Cô cần anh. 

"Làm ơn," cô thì thầm. Môi cô chải qua anh lần nữa. "Một nụ hôn, tình yêu của em, hãy để em hôn anh một lần nữa thôi, và nếu anh muốn em dừng lại, em hứa với anh là em sẽ làm." 

"Anh yêu cách em ném những lời của anh trở lại với anh," anh nói. Anh vòng tay quanh cô và nâng cô lên cho đến khi cô duỗi dài trên anh. 

"Em có lên kế hoạch tiếp tục hôn anh cho đến khi em có anh bên trong em không?" 

"Ồ, vâng." 

Đó là những từ mạch lạc cuối cùng mà một trong hai người họ có thể nói trong một thời gian dài thật dài. 

Họ ngủ thiếp đi với tay chân đan quyện vào với nhau. Và với tình yêu. 





Ngày 5 tháng 4 năm 1868 

Mama Rose yêu quý,

Adam đã đánh nhau ngày hôm qua. Đó hoàntoànlà lỗi của con, bởi vì người Indians thích mái tóc đẹp của con. Con sẽ đặt một ít vào trong phong bì để má có thể thấy nó đẹp như thế nào. Nhưng nó màu vàng, Mama, và người Indians thích nó nhiều đến mức họ đã cố gắng lấy nó ra khỏi đầu của con. Sau đó, một trong số họ nói rằng sẽ bắt con đicùng với tóc của con và đó là khi Adam nổi điên lên. Cole và Douglas đã đi mất, và vào lúc Travis ra khỏi nhà kho, Adam đã đấm họ rất mạnh. Con trai của má đã có một chiếcmũi đẫm máu, nhưng tất cả người Indians đã khiến anh ấy nổi điên đều đang ngủ trong khu vườn của chúng con vào lúc anh ấy xong việc với họ.

Đánh nhau không tốt, Mama. Ngay cả Adam cũng đã nói như vậy, nhưng bây giờ anh ấy nghĩ rằng người Indians sẽ để yên cho mái tóc của con. 

Con chắc chắn hy vọng như vậy. 

Con gái của má, Mary Rose.