Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Chương 15 - ICE

Có những lúc Lolly nghĩ cô không thể bước nổi nữa. Cô cảm thấy đau đớn. Mọi thứ đều đau. Trong một lúc, Gabriel và những câu chuyện của anh đã duy trì sự di chuyển của cô, nhưng giờ đây, âm thanh của lưỡi cưa xích duy trì hứng thú của cô. Không thể nói chính xác âm thanh đó đến từ đâu. Những tiếng động đó phải xuất phát trong thị trấn, và tiếng ồn vẳng đến. Ngược lại, cũng có thể những nhân công ở trên con đường riêng biệt này, có thể phía bên ngọn đồi kế tiếp… hoặc kế tiếp nữa.
“Khi em mua một căn nhà ở Porland, nó sẽ phải nằm hoàn toàn trên vùng đất phẳng, với những người hàng xóm ở gần, và dịch vụ điện thoại năm đường liên tục.”
Gabriel nhìn qua vai. “Em đang có kế hoạch mua một căn nhà sao?”
“Em đang nghĩ về điều đó.” Cô nói. “Em có một căn hộ xinh xắn, nhưng tiền thuê nhà chỉ vừa bằng tiền mua trả góp. Họ vẫn nói đó là thời điểm tốt để mua.”
Anh tạo một âm thanh, giống như một tiếng càu nhàu nhẹ, từ sâu trong cổ họng anh. “Anh không biết em đã lập kế hoạch bám rễ ở Porland.”
“Em có một công việc tốt ở đó, bạn bè. Em … khá thoải mái.”
Anh làm âm thanh rù rì đó lần nữa.
Lúc này, ‘khá thoải mái’ có vẻ giống một điều rõ ràng tốt cho Lolly. Cô yêu sự thoải mái. Cô thích một cuộc sống không có sự ngạc nhiên.
Và rồi cô có được một điều ngạc nhiên.
“Trước khi em mua nhà, em phải đến thăm anh ở North Carolina. Có thể em sẽ thích ở đó hơn.”
Lời đề nghị của anh làm cô ngẩn người, nhưng cô không có thời gian để tìm ra quá nhiều ẩn ý của lời mời, bởi vì Gabriel đã lên đến đỉnh ngọn đồi mà họ đang trèo, và ngừng lại. Cô ở sát phía sau anh, gần đến nỗi cô hầu như va vào lưng anh. Thay vì vậy cô đi đến đứng bên cạnh anh. Ở đó, trong một khoảng cách – nhưng không quá xa - đậu một chiếc xe tải đồ sộ với một cần trục gắn vào phía sau. Một đội bốn người đang cắt những nhánh và thân cây và di chuyển chúng khỏi con đường bằng cần trục. Họ đã cắt một vạt cây khỏi xa lộ rồi.
Lolly quá nhẹ nhõm, đầu gối cô gần như oằn xuống bên dưới cô. Cô dựa vào Gabriel trong sự khuây khỏa hoàn toàn. Anh nắm bàn tay cô và siết chặt. “Thực sự đó, Lollipop.”
Cô muốn hỏi Gabriel nhiều hơn về lời mời ứng khẩu của anh, nhưng khoảnh khắc cho câu hỏi đó đã đến rồi đi chỉ trong chốc lát, và cô đã bỏ lỡ nó mất rồi.
Biết rằng sự giúp đỡ ở quá gần đã thúc đẩy cả hai bọn họ tiến lên. Gabriel tiếp tục nắm giữ bàn tay cô. Cho dù để chắc chắn cô giữ vững tinh thần, hoặc để duy trì sự kết nối, cô không biết nữa … và ngại hỏi. Mọi thứ về sự thiếu tự tin, tính cả thẹn mà cô nghĩ cô đã chiến thắng được cách đây nhiều năm, đã đổ xô về đủ mặt. Gabriel có thể mời cô ghé thăm anh khi không có ai trên thế giới trừ hai người bọn họ, khi sự sinh tồn cấp bách vẫn còn nồng ấm giữa họ. Nhưng bây giờ… Điều gì sẽ xảy ra bây giờ, với sự trở lại của thế giới thực ?
Dường như là mãi mãi để đến được với nhóm người dọn đường, những người đã nhận ra Gabriel và Lolly từ một khoảng xa, và tràn đến một cách nồng nhiệt. Khi họ đến gần hơn, một người đi trước – Justin Temple, người đã không thay đổi nhiều kể từ khi Lolly rời khỏi Wilson Creek - gọi to với một giọng trầm, sâu. “Cảnh sát trưởng nói chúng tôi phải tìm ra hai bạn, nhưng tôi đã không mong đợi gặp được các bạn sớm như vậy. Chúng tôi có mang theo cà phê và bánh sandwich.” Anh nói thêm, và bấm vào một radio đeo trên thắt lưng, nói chuyện với ai đó ở đầu dây khác.
Con đường này lẽ ra ở thứ bậc ưu tiên thấp, nhưng cám ơn cảnh sát trưởng đã không làm thế. Lolly biết có một nhóm khác đang ở ngoài kia, dọn dẹp những con đường trong thị trấn và trong những vùng lân cận vừa đủ xa, và cô cũng hài lòng rằng cô đã để bản thân mắc kẹt với con trai cảnh sát trưởng – và Harlan McQueen có nhiều ảnh hưởng ở quanh đây.
Cà phê khá mới, khá nóng, và hương vị tuyệt hơn bất kỳ thứ cà phê nào cô đã từng có. Cô đã quá kiệt sức, cô chỉ xoay sở một vài miếng sandwich, nhưng cô đã ăn như cô có thể, rồi cô và Gabriel ngồi vào sau lưng chiếc xe tải và đợi cảnh sát trưởng, Justin nói ông đã trên đường đến rồi. Lúc này cô không di chuyển nữa, sự lạnh giá có cảm giác sắc nhọn hơn, đồng thời cảm giác thật tốt khi chỉ ngồi. Gabriel choàng cánh tay quanh cô, ôm chặt cô vào anh.
Nhóm dọn dẹp tiếp tục làm việc, dù cô đã ngờ rằng khi cô và Gabriel được tìm ra, họ phải được gởi ngay đến một nơi khác, một nơi đông dân hơn. Cô vẫn không hề trông mong việc lấy xe của cô sớm hơn được chút nào.
“Em đoán em sẽ phải bắt xe bus để trở về Porland.” Cô nói. Cô không chắc chắn khi nào chúng mới có thể chạy trở lại, nhưng có lẽ sẽ không lâu hơn một đôi ngày.
“Sao phải vội vàng như vậy” Anh hỏi một cách ngẫu nhiên.
“Em không thể làm được gì với ngôi nhà cho đến khi con đường được dọn sạch. Thậm chí em cũng không thể lấy được xe của em. Nếu tất cả những thứ này cũng tương tự ở thị trấn thì phải mất nhiều ngày… có lẽ nhiều tuần. Em không thể ở lại đây trong nhiều tuần.”
“Tại sao không?”
Lolly mở miệng trả lời, nhưng không nói được gì. Cô có thể được mời đến nhà bạn bè vào đêm trước giáng sinh, nhưng vào ngày lễ giáng sinh cô phải ở một mình. Văn phòng sẽ không mở cửa cho đến sau năm mới, nên cô có cả tuần để quan tâm đến vài công việc lặt vặt loanh quanh trong nhà. Cô dự định dọn dẹp những cái tủ của cô, và lục lọi tủ thức ăn để tống khứ những thực phẩm quá hạn mà cô sẽ không bao giờ dùng tới nữa. Có thể xem một vài cuốn phim, sắp đặt lại những dĩa DVD và CD của cô, tìm vài công thức nấu ăn mới. Nói cách khác, không có điều gì quan trọng hết.
Gabriel chạm vào má cô và dịu dàng ép cô nhìn vào anh với sự quan tâm. Không nói một lời, anh hôn cô, sự đụng chạm nhẹ nhàng và dễ chịu, thân thiết như thể họ đã hôn nhau hàng ngàn lần rồi. Khi anh kéo miệng anh rời khỏi, anh nói. “Ở lại với bọn anh. Anh muốn em làm quen với Sam. Mẹ anh sẽ thích có em và anh cũng vậy.”
“Anh đã có em rồi.” Từ ngữ buột ra khỏi miệng cô trước khi cô kịp dừng nó lại.
Gabriel cười. “Vì anh đã có, và anh đang nghĩ về việc lặp lại. Em thì sao?”
Đã không có chuyện lờ đi điều đã xảy ra bên dưới vòi sen, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy không có chút xíu manh mối nào. Phải, cô đã lạnh như đá, khiếp đảm, tuyệt vọng… nhưng cô không muốn bất kỳ ai theo cách cô muốn Gabriel. Cô đã không làm cách đó.
“Vậy, điều này chính xác là gì?” Cô hỏi.
Thời điểm của cô tiếp tục tệ hại. Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng gầm lớn của một động cơ và tiếng rít chói tai của dây xích gắn trên lốp xe nghiến trên mặt đường phủ băng. Gabriel cười toe toét khi anh nhìn thấy chiếc xe dẫn động bốn bánh của cảnh sát trưởng, với cha anh phía sau tay lái. Anh nhảy khỏi xe tải và quay lại trượt tay anh vào trong áo khoác của Lolly và ôm chặt eo cô, rồi anh nhấc cô xuống. Lolly cũng cười, nhưng là nụ cười gượng.
Bởi vì cô biết từ đây trở đi, cô và Gabriel sẽ không còn ở một mình nữa. Cuộc phiêu lưu đã kết thúc. Cô đã được giải thoát quá sớm.
Gabriel chỉ vừa vặn đợi cho chiếc SUV đến và ngừng lại nhà cha mẹ anh trước khi anh anh mở cửa và thận trọng bước vào lối đi rải muối, có một năng lượng mới trong bước chân anh bất chấp tình trạng kiệt sức. Anh và Lolly phải thực hiện việc báo cáo chính thức, nhưng không vì thế mà ngăn anh gặp Sam trước. Cha anh đã kể với anh rằng Sam đã lo lắng ra sao khi Gabriel không về nhà như đã hứa đêm qua. Cơn bão đã không làm điều gì dễ dàng cho nỗi sợ hãi của đứa trẻ.
Khi anh đến cửa, anh gặp mẹ anh – đang bồng Sam, bà để nó cuốn quanh, giống như cách cô đã cuốn lấy Gabriel một hoặc hai lần. Valerie nói. “Thấy chưa. Nội đã nói với cháu là cha cháu ổn mà.” Và đặt Sam xuống.
“Cha!” Ngay khi tự do, Sam lao thẳng đến và nhảy lên, vào trong cánh tay anh. Gabriel ôm thật chặt, và Sam cũng thế.
“Con nghĩ là cha sẽ không về.” Sam nói, đầu nó vùi sâu trong vai của Gabriel. Nó bắt đầu thổn thức. “Con nghĩ cha đã bị thương, hoặc bị tê cóng, hoặc một cái cây đổ xuống xe của cha. Nội nói cha không sao đâu, bà nói rằng cha biết cách tự chăm lo cho mình, nhưng con đã nằm mơ thấy cha không bao giờ trở về nữa.”
Trái tim của Gabriel thắt lại. Một đứa trẻ không nên sợ hãi đến thế, nhưng mất mát không phải là điều mới mẻ với Sam. Anh vỗ về tấm lưng gầy guộc của Sam, đu đưa đứa trẻ của anh từ bên này sang bên kia theo bản năng trong hành vi dỗ dành thông thường. “Không tệ thế đâu. Cha chỉ mắc kẹt ở nhà của Lolly bởi vì con đường bị đóng băng sớm hơn cha nghĩ.”
Sam nhấc đầu lên và nhìn vào Gabriel. Đôi mắt ướt của nó nheo lại. “Lolly. Đó là một cái tên ngốc nghếch con chưa bao giờ nghe.”
“Đó là tên gọi tắt của Loireli.”
Gabriel quay nhìn Lolly và cha anh đã tiến vào nhà bếp phía sau anh. Anh đã bị thu hút trong việc sum họp với Sam đến nỗi không nghe thấy họ đi vào. Lolly, người vừa đưa ra lời giải thích cho tên của cô, cười dịu dàng, cho thấy cô không có dấu hiệu tổn thương nào. Vì lợi ích của Sam, anh nghĩ, và anh thấy biết ơn.
Sam không nhượng bộ. Nó đã bị sợ hãi, và hiển nhiên là Lolly phải chịu trách nhiệm. “Nếu tên con là Loireli, con sẽ làm cho mọi người gọi con khác như thế. Điều đó thậm chí còn ngu ngốc hơn. Lolly cơ đấy!”
“Sam!” Gabriel khiển trách nhẹ nhàng. “Là luật. Xin lỗi ngay.”
Thắng bé cúi đầu nhanh, quai hàm nhỏ bé của nó siết lại. “Xin lỗi.” Nó lầm bầm, thốt ra những từ ngữ mà không hề có một chút ân hận thật sự nào. Nó không công khai không vâng lời, nhưng đó là trong chừng mực mà nó bị bắt buộc làm.
Lolly không phản công - hoặc ít ra cô đã không tỏ vẻ như thế. Cô bước đến, lại gần hơn. “Cô cho là cháu khá nổi giận với cô vì việc kéo cha cháu ra khỏi nhà vào trong cơn bão.”
Sam sưng sỉa gật đầu. “Đáng lẽ cô phải rời đi trước khi cơn bão đến chứ.”
“Cô hiểu điều đó mà.” Lolly nói. “Ah… Vài thứ đã xảy ra và cô không thể rời đi được nữa.” Cô vươn tay vén một lọn tóc bướng bỉnh ra khỏi mặt Sam. “Và cô chắc chắn cháu cũng hiểu được rằng cha cháu là một vị anh hùng chân chính có thật trong một thế giới rất cần những vị anh hùng như thế.”
“Ồ, phải.” Sam đồng ý. “Ai mà không biết chứ!”
Gabriel quan sát Lolly kềm nén một nụ cười. Cô đã làm điều này thật đúng, không tiến đến quá nhiệt tình, không cố ra vẻ giống như bạn tốt nhất của Sam khi họ chỉ vừa gặp gỡ. “Trông cháu giống anh ấy rất nhiều. Cháu cũng là một anh hùng chứ?”
Lập tức, xương sống của Sam vươn thẳng lên. Với Gabriel đang giữ nó, cậu bé có thể nhìn thẳng vào Lolly với sự đánh giá trong giây lát, trước khi gật đầu.
“Cô rất vui khi nghe được điều đó.” Lolly nói với một nụ cười thân thiện. “Thế giới cần những vị anh hùng giống như cháu và cha cháu.”
Sam nhìn kỹ vào gương mặt bầm tím của Lolly. “Điều gì đã xảy ra cho cô vậy?” Nó chỉ vào má cô, và Gabriel nín thở. Anh không thể che chở cho Sam khỏi tất cả những mối đe doạ trên thế giới, nhưng chú nhóc không cần phải biết về sự hiện hữu của chúng trừ khi chúng đổ xô vào ngạch cửa của nó.
Lolly nhẹ nhàng đặt một tay lên gò má cô. “Cô bị ngã.” Cô nói đơn giản. “Đó là trước khi cha cháu đến, và như cô đã nói với cháu, anh ấy đã cứu cô khỏi ngã vài lần.”
“Băng trơn lắm.” Sam nói trong một giọng mạnh mẽ hơn. “Nội không cho cháu ra ngoài, ngay cả để gặp cha.”
“Nội cháu là một phụ nữ cực kỳ thông minh đấy.” Lolly nói một cách chân thành.
Gabriel có thể thấy sự chuyển hướng đang quay trong đầu con trai anh, khi nó ước lượng tình thế và người phụ nữ trước mặt nó. “Xin lỗi vì cháu đã cười tên của cô.” Nó nói, lần này chân thành hơn.
“Cháu không phải người đầu tiên đâu.” Cô nói bằng một giọng tâm sự, như thể không có ba người trưởng thành khác đang lắng nghe, “Cha cháu thường hay gọi cô là…” Cô liếc quanh, rồi nghiêng xuống thì thầm vào trong tai Sam “Lollipop.”
Sam bắt đầu cười khúc khích, và Gabriel đặt cậu bé xuống. Dù vậy, nó không đi xa. Sam ở sát bên, dựa vào Gabriel, thỉnh thoảng túm lấy áo anh, hoặc tay anh, để chắc chắn là anh không rời khỏi nó lần nữa.
Valerie McQueen, luôn luôn chuẩn bị tốt, có một bữa thịnh soạn sẵn sàng cho họ. Soup, bánh mì sandwich, cà phê, bánh nướng. Gabriel và Lolly ngồi vào bàn trong bếp, Sam ngồi trên gối Gabriel, và ăn cho đến khi họ không thể ăn nổi nữa. Không mất nhiều thời gian để Sam thoải mái với Lolly, hoặc giũ bỏ sự sợ hãi còn sót lại về việc cha nó sẽ không trở về nữa. ‘Thoải mái’ không chính xác là thân mật, nhưng dù sao đi nữa một Sam nhóc tì luôn mất một lúc để trở nên nồng nhiệt với một người trưởng thành xa lạ.
Đối với một người không hay tiếp xúc với trẻ con, Lolly đã làm rất tốt với Sam. Trước khi anh đưa Sam về Maine, những người bạn - của anh và của Mariane - những người đã tốn thời gian cho Sam, trông nom và bao bọc nó với sự thương cảm. Sự thương cảm đó tuy thích đáng, nhưng sau một thời gian, nó đã không làm cho đứa bé điều tốt nào. Lolly nói chuyện với Sam giống như nó là một người trưởng thành, và cậu bé hưởng ứng.
Khi cô bắt đầu kể với Sam những câu chuyện về cha nó khi còn là một đứa trẻ, dù vậy, Gabriel phải can thiệp vào. Anh không muốn chú nhóc của anh - hay cha mẹ anh – nghe được chuyện anh đã chòng ghẹo Lolly như thế nào. Anh nói tạm-nghỉ-để-hội-ý (23*) và Lolly cười - một nụ cười thật lòng, vô tư, làm anh ấm áp đến tận xương.
 Sam chỉ gọi cô là Lollipop một lần duy nhất, và ngay lập tức cả hai ngã vào một trận cười trong khi Gabriel và cha mẹ anh trố mắt nhìn, ngơ ngác và kinh ngạc. Và Gabriel nhận ra rằng, lúc nào đó trong hai mươi bốn giờ qua, thế giới của anh đã thay đổi.
Lolly nghiêng đầu cô ra sau và nhắm mắt lại, để mặc nước nóng vỗ về sự mệt mỏi, sự kiệt sức, những bắp cơ đã một lần tê cóng của cô. Thông thường, cô nhún nhảy trong vòi sen, kỳ cọ và rời khỏi. Đã là một thời gian dài từ khi cô còn được chiều chuộng trong một bồn tắm ngâm mình thực sự.
Phòng tắm nhà McQueen lớn hơn cái ở ngôi nhà cũ, được xây dựng những năm trễ hơn, khi quá nhiều nơi không cần sự xa hoa nữa mà cần sự thiết thực. Bồn tắm rộng và sâu. Trái ngược khác nữa của căn phòng vuông vắn so với cái của ngôi nhà cũ dài và chật ních, cùng với xà phòng, khăn tắm, dầu gội và hai ngọn nến bập bùng.  Ngôi nhà này vẫn còn điện, mặc dù phần lớn Wison Creek thì không. Dù vậy Lolly không bỏ qua những ngọn nến. Nếu có sự mất điện, cô sẽ không bị nhấn chìm trong bóng tối – không phải đêm nay.
Sau khi Sam đi ngủ, cô và Gabiel McQueen đã trình bày báo cáo của họ cho cảnh sát trưởng McQueen. Cha của Gabriel rất vui mừng là cả hai người họ đều an toàn, và đồng thời nổi giận vì hai kẻ nghiện Meth đã xâm nhập địa bàn của ông. Ngay khi có thể được, nhóm sửa chữa đường và điện sẽ tìm cách lên núi đến ngôi nhà. Và phải mất nhiều ngày, có thể hàng tuần, trước khi họ lấy được những thứ được bỏ lại của Niki và Darwin.
Có nghĩa là Lolly sẽ không có xe của cô trong một thời gian. Đó là nỗi lo lắng nhỏ nhất của Lolly…
Cô bị đánh thức khỏi nỗi mơ màng bởi một tiếng gõ nhẹ, tiếp theo sau là tiếng lách cách của tay nắm cửa mà cô đã khoá lại phía sau cô.
“Em sẽ ra ngay.” Cô la lên, dồn sức để vươn dậy khỏi bồn nước vẫn còn ấm áp.
“Đừng di chuyển.” Một giọng sâu lắng quen thuộc cất lên. Tay nắm cửa kêu lách cách lần nữa, ổ khoá nằm trong tay nắm cửa bật ra, và cánh cửa đu đưa mở ra. Lolly chộp lấy một chiếc khăn rửa mặt ướt, đặt nó ngang qua ngực cô trong một giây ít ỏi cuối cùng, nỗ lực vượt qua nỗi e lệ.
Gabriel lướt vào trong phòng và đóng – và khoá – cánh cửa phía sau lưng anh.
“Anh vừa chứng tỏ với em rằng việc khoá cánh cửa đó là vô ích.” Cô nói. Lẽ ra cô phải căm phẫn hơn, bẽn lẽn hơn. Nhưng cô đã không.
Anh giơ cao một cái kẹp giấy bị bẻ cong. “Anh đã lớn lên trong ngôi nhà này, tất cả những ổ khoá từ bên trong được làm là để đề phòng ai đó cố đi vào một căn phòng đã bị chiếm cứ.”
“Vậy anh chưa nhận được chỉ dẫn nào à.”
Anh cười với cô và cô ước chi mình có nhiều hơn một đôi khăn rửa mặt tiện dụng nữa. “Muốn anh rời đi không?”
Cô biết, nếu cô nói yes, anh sẽ đi. “Không.”
Gabriel tắt ánh đèn gay gắt trên cao, nhấn chìm căn phòng vào bóng tối lờ mờ. Những ngọn nến cung cấp ánh sáng bập bùng. Anh cởi khuy áo sơ mi và trượt nó xuống, rồi tháo nút và dây kéo của chiếc quần jeans và bước ra khỏi nó, vớ và đồ lót tiếp theo sau. Cao xanh ơi! anh đẹp tuyệt và hấp dẫn.
“Những người thân của anh…”
“Đã an giấc rồi.” anh nói khi anh bước vào trong nước. “Chết vì thế giới, giống y Sam. Anh đã chẳng nghĩ gì về chúng để mang vào giấc ngủ đêm qua.”
“Không phải anh đã sao,” Lolly nói khi cô chuồi ra sau, dành ra một chỗ cho anh ngồi, đối diện cô. Anh ngồi xuống chậm rãi, và mực nước trong bồn dâng cao gần tới mép bồn. Một chuyển động nhẹ nhất sẽ làm toé nước ra sàn. “Sao anh không ngủ?”
“Giống lý do em ở đây thay vì chìm trong chiếc gường ấm áp, anh hình dung như vậy.”
Trí óc cô ngừng xoay tròn. Cô không biết ngày mai sẽ mang đến điều gì. Thế giới của cô đã đảo lộn. Dĩ nhiên cô không thể ngủ.
Gabriel nhìn cô chăm chú. Họ đang khoả thân, ướt, mặt đối mặt. Cô không muốn điều gì hơn là vươn tay ôm lấy anh, nhưng cô không chuyển động. “Vì sao anh ở đây ?” Có lẽ điều đó quá hiển nhiên, nhưng cô đang đòi hỏi nhiều hơn chỉ là sex.
Anh vươn tay chạm vào gò má bị thương của cô, bàn tay anh mạnh mẽ và dịu dàng đáng ngạc nhiên. “Anh muốn yêu cầu một đặc ân.”
“Anh đã cứu sống em.” Cô nói, tự hỏi loại đặc ân nào được yêu cầu. Từ khi họ khoả thân, cô có một mong ước…
“Đừng trở về Porland ngay.”
Mặc dù anh đã đề cập đến điều đó chiều nay, khi họ trên đường xuống núi, nó không chính xác là điều cô đang mong đợi. Sự thực buông xuống như một cú đấm, cho dù cô yêu căn nhà này, tổ ấm này, gia đình này… cô không thuộc về nơi này. “Sao không?”
“Hãy ở lại đây, mừng lễ giáng sinh với bọn anh.” Gabriel ngừng lại và hít một hơi thở sâu. “Chúng ta hãy cùng xem xét nơi những điều này trải qua.”
Thần trí cô lao vút lên và nhảy múa. “Chúng ta hãy cùng xem xét nơi chúng ta trải qua.” anh giải thích, dù không có sự giải thích nào cần thiết.
“Em có thể làm điều đó.” Cô thì thầm.
Anh vươn đến cô, lột chiếc khăn khỏi ngực cô và quăng nó sang bên cạnh, hôn cô, và làm một ít nước tràn ra khỏi bồn. Cô để ý.
“Và ngừng nói về việc mua nhà ở Porland. Ít ra cho đến khi em viếng thăm North Carolina một hoặc hai lần. Khí hậu ở đó ấm áp hơn nhiều.”
“Và anh ở đó.”
Anh tạo một âm thanh trầm khẳng định khi anh tiếp tục tiến đến.
Lolly cảm thấy tất cả những mối quan tâm của cô, tất cả những lo lắng của cô, đang cuốn đi, tàn lụi đi. “Điều đó có vẻ không quá nhiều để yêu cầu. Tất cả mọi thứ sẽ được quan tâm đến.”
Anh đặt miệng anh trên miệng cô lần nữa, và nụ hôn nhanh chóng đưa đến sự đồng điệu. Lolly đắm đuối trong sự nồng nhiệt và cứng rắn của Gabriel. Cô đón chào nụ hôn, sự kết nối, sự nồng nàn mà họ tạo ra … một sự nồng nàn đã biến đổi cô từ trong sâu thẳm.
Gabriel lấy miệng anh ra khỏi cô, nhưng không xa lắm, mũi anh chạm vào mũi cô, anh thì thào trong hơi thở. “Kẹo que Lollipop, anh có thể liếm em không?”
“Vâng.” Cô nói, quàng cánh tay quanh cổ Gabriel và lao vào anh, làm nhiều nước hơn tràn ra sàn. “Vâng, anh có thể.”

------- THE END ------



CHÚ THÍCH
1.     Adrenaline : Một loại kích thích tố (hormone) được cơ thể tiết ra khi ở trong trạng thái hưng phấn hoặc sợ hãi.
2.     XM : Một kênh radio truyền thanh của Mỹ chuyên về giải trí, thể thao, âm nhạc.
3.     Ý nói bị đánh đòn sưng mông phải ngâm vào nước nóng cho đỡ đau.
4.     Ý nói đến các loại thời tiết gây tàn phá lớn: Mưa lớn, gió giật, bão tuyết và mưa đá.
5.     SUV : Viết tắt của Sport Utility Vehicle, là dòng xe ôtô địa hình đa dụng, dẫn động cả 4 bánh, mạnh mẽ, lái được trên nhiều loại địa hình khác nhau.
6.     Granola bar : Một loại thức ăn điểm tâm thông dụng của Mỹ thay vì dùng ngũ cốc trộn chung với sữa như bình thường lại được chế biến thành thanh ngũ cốc tiện dụng bằng cách trộn ngũ cốc đã chế biến với sữa, thêm nho khô, chocolate chip, mật ong v.v.. nén lại và đem nướng, sau đó cắt miếng, đóng gói.
7.     Bắt chéo ngón tay cầu may là một hành vi mê tín của người phương Tây tương tự như tục bước chân phải ra khỏi cửa của VietNam.
8.     Tunnel Vision - Ảo ảnh đường hầm : Một quan điểm cho rằng một người sắp chết sẽ thấy ảo ảnh về một đường hầm dẫn thẳng đến phía ánh sáng phía cuối đường hầm, nơi họ trông thấy những thiên thần và những người thân đã chết.
9.     Vaseline : Một loại sáp lỏng hoặc mềm rất thông dụng dùng để chống khô nứt da và một số ứng dụng khác.
10.                        Mitchellin man : Còn gọi là Bibledum hay Bibelobis, người bánh xe mập, là nhân vật biểu tượng của hãng sản xuất vỏ xe nổi tiếng Mitchellin của Pháp, được vẽ thành hình người bằng sự sắp xếp các lớp vỏ xe chồng lên nhau.
11.                        Đây là độ F (độ Fahrenheit) với 32oF tương đương với 0oC (độ Celcius mà ta hay dùng)
12.                        Dudley Fucking Do-Right – Dudley hoàn toàn chính trực , dựa theo loạt film truyền hình hài hước Dudley Do-Right, sau này chuyển thể thành film hoạt hình nổi tiếng. Nhân vật chính là Dudley Do-Right, một kẻ ngốc nghếch với con ngựa độc đáo của mình, luôn bận rộn giữ gìn hoà bình cho thị trấn nhỏ dưới chân núi của anh ta chống lại lão Snidely Whiplash xấu xa, tham lam. Yêu thầm cô Nell con gái ngài thanh tra Fenwich nổi tiếng…
13.                        Yard : Đơn vị đo chiều dài thông dụng ở Anh và Mỹ. 1yd = 0.9144m
14.                        Pound : Đơn vị đo trọng lượng thông dụng ở Anh và Mỹ. 1lb = 0.453Kg.
15.                        Foot (feet - số nhiều) : Đơn vị đo chiều dài. 1foot = 0.3048m.
16.                        Câu nói đùa dựa theo truyện ngụ ngôn về con lừa bị dụ dỗ tiến về phía trước bằng củ cà rốt (bó cỏ) treo trước mũi mà không bao giờ tới được.
17.                        Home-run : Cú đánh bóng chày cho phép người đánh được chạy ghi điểm.
18.                        Hallelujah! : Một từ Latin trong các bài thánh vịnh của đạo Công giáo dùng để hát ca ngợi Chúa và bày tỏ sự vui mừng.
19.                        Disneyland : Một công viên giải trí dành cho trẻ em nổi tiếng nằm ở California, USA.
20.                        Terminator : Kẻ huỷ diệt trong bộ film cùng tên do Arnold Schwarzenegger thủ vai chính nói về một siêu người máy đến từ tương lai với sự thông minh và sức mạnh kinh người, có khả năng tự sửa chữa, tự thích nghi, tự suy nghĩ trong hành động và không gì phá huỷ được. Chỉ bị phá huỷ khi rớt ngập trong một bồn chứa đầy thép nóng chảy.
21.                        Scarlette O’Hara : Nhân vật chính trong truyện Cuốn theo chiều gió nổi tiếng của nhà văn Mỹ - Margaret Mitchell.
22.                        Bánh xe thứ năm : Xe thường có 4 bánh, bánh thứ 5 là bánh xe dự phòng khi 1 trong 4 bánh xe kia bị hư dọc đường – ý nói là kẻ ngoài cuộc.
23.                        Time-out : Tạm dừng để hội ý, thuật ngữ hay dùng trong thể thao, nhất là môn bóng chày.

Chương 13 - ICE

Gabriel ngả đầu ra sau tựa vào chiếc ghế dài và nhắm mắt. Soup mì gà đóng hộp chưa bao giờ có mùi vị tuyệt đến thế. Niềm vui sướng đơn giản của việc thoát khỏi giá rét, có một ngọn lửa, biết rằng anh và Lolly được an toàn khỏi đêm tối – là một cảm giác tuyệt vời, một điều đáng trân trọng, cho dù chỉ trong một thời gian.
Lò sưởi ga không nổ lách tách như lò sưởi đốt củi, nhưng anh không phải bận tâm đến việc nhét thêm củi cho nó, vì thế đó là một cuộc trao đổi công bằng. Lolly không biết chính xác còn lại bao nhiêu khí đốt propane trong thùng chứa, nhưng cô đã cho anh biết nó đã  không được tiếp nạp thêm trong một thời gian. Cô đã ước chừng rằng có đủ để cô ở lại, nên họ có thể thoải mái qua đêm. Nhiều hơn một vài giờ, đó là tất cả những gì họ cần.
“Kể cho em về con trai của anh đi.” Lolly dựa người vào anh, khi cô ăn xong chén soup của cô. Thân thể cô cuối cùng đã ấm áp – và mặc quần áo. Việc chia sẻ thân nhiệt hầu như là điều sáo rỗng, anh cho rằng thế, nhưng nó tuyệt. Với một kẻ ưa thích meth đã chết ở hiên sau và một kẻ khác nữa trong rừng, và một hành trình gay go đang chờ họ, ‘tuyệt’ là một điều tốt. Anh phải thích thú nó trong khi anh có thể.
“Em muốn biết điều gì?”
“Nó trông giống anh hay giống mẹ nó? Nó có tham gia bóng chày, hay nghệ thuật, hay âm nhạc không? Nó ồn ào hay yên lặng?” Đầu cô tựa trên vai anh một cách dễ chịu. “Có khó khăn cho anh khi sống quá xa nó không ?” Câu hỏi cuối cùng này được bày tỏ với sự lưỡng lự trong giọng của cô, như thể cô không chắc nó là câu có thể hỏi được.
Gabriel chưa bao giờ phiền lòng khi kể về Sam. Đã có lúc anh nhận ra mình còn nói quá nhiều là khác, rằng anh đã quấy rầy bất cứ ai đang lắng nghe – dù họ thường quá lịch sự để nói như thế. Vì thế khi cô hỏi, anh rất sẵn lòng trả lời. “Sam trông giống anh, nhưng có đôi mắt của Mariane. Nó không lớn con so với tuổi nhưng cũng không quá nhỏ. Nó chơi bóng chày, đương nhiên rồi, và cả bóng rổ. Tin hay không thì nó cũng vẫn là một tay toán cừ khôi. Well, một tay cừ đối với một chú nhóc bảy tuổi. Anh không chắc nó có được điều đó từ đâu, vì toán không phải là môn học tốt nhất của anh trong trường trung học, và cũng làm cho Mariane cáu tiết khi phải cân đối sổ séc.” Thật lạ lùng khi nói về người vợ quá cố của anh mà không có nỗi thương tiếc dồn dập như thường có. Lạ nhưng đúng đắn. “Nó chắc chắn là không yên lặng rồi. Em đã bao giờ trải qua một thời gian đáng kể nào với một đứa trẻ bảy tuổi chưa?”
“Chưa.” Cô nói nhẹ nhàng.
“Well, chúng là một kho năng lượng, và Sam không ngoại lệ. Hoặc nó tiến thẳng tới trước với đầy đủ tốc độ hoặc nó ngủ.” Anh hít một hơi sâu trước khi tiếp tục. “Và việc sống cách xa nó còn hơn cả khó khăn. Đó là một sự tra tấn.” Anh nhận thấy bản thân đang thanh minh cho cách mà cha mẹ của Mariane bước qua việc giúp đỡ sau cái chết của cô ấy, cách mà cha vợ anh chuyển đến Texas, mặc dù anh đã cố gắng để tìm một công việc khác, một công việc sẽ giữ ông ta và vợ ở gần cháu ngoại của họ, cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ ra đi. Làm thế hoặc bị thất nghiệp. Gabriel kể với Lolly cách anh đã cố gắng để làm những thứ mà một người cha độc thân đã làm ra sao, vài thứ anh chưa bao giờ thật sự nói về nó trước đó, bằng cách bình thường nhưng tự nhiên thẳng thắn nhất, không ngay cả với cha mẹ anh.
“Những cô trông trẻ, hàng xóm, bạn bè của Marian, vợ của bạn bè anh… Mọi người đã làm những thứ họ có thể để giúp đỡ, nhưng cuối cùng, kế hoạch làm việc của anh quá thất thường đến mức trở thành vấn đề. Sam đã không có sự ổn định. Nó không bao giờ biết nơi nó sẽ ở, người sẽ giữ nó khi anh làm việc ca đêm hoặc bị gọi đi đột ngột. Nó có sự ổn định khi ở đây. Nó biết được nơi nó ngủ vào mỗi đêm.”
“Đó là một giá cao phải trả.” Lolly nói. “Đối với cả hai người.”
Anh đang kể về bản thân, rằng chỗ làm là công việc tạm bợ, rằng anh phải tìm một bà vú nuôi mà anh có thể đủ khả năng để cho con trai anh được ở nhà vào ban đêm, nhưng với mọi tuần lễ đã trôi qua, có một nỗi sợ đang lớn lên dần rằng anh sẽ không bao giờ có thể thực hiện được một sự sắp xếp thoả đáng. Anh là một sĩ quan trong quân đội, và dù cho anh tạo lập được một cuốc sống tươm tất, anh vẫn không có đủ để trả cho một ai đó hai mươi nghìn dollar một năm, đó là mức lương tối thiểu cho công việc chăm sóc trẻ toàn thời gian.
Anh không muốn con trai anh lớn lên với một người cha vắng mặt, người chỉ viếng thăm mỗi khi ông ta có thể, nhưng trong giai đoạn khó khăn nhất của đời anh, anh không biết anh có thể ngăn ngừa điều đó bằng cách nào, ít  nhất là ngay lúc này. Ông bà nội của Sam sẽ thực sự trở thành cha mẹ nó, và cha nó sẽ là một kẻ mờ nhạt, một vị khách không thường xuyên, kẻ quấy rầy những lề thói thường nhật. Lolly nói đúng. Sự hy sinh là một giá cao phải trả cho tính ổn định.
“Bọn anh sẽ làm được.” Anh nói. “Bất cứ điều gì tốt nhất cho Sam, là điều anh sẽ làm.” Anh lo lắng thay đổi chủ đề. “Em thì sao?  Đã cưới, đính hôn, đã ly dị…”
“Không thứ nào hết. Em có hẹn hò, thỉnh thoảng, nhưng không có gì đáng kể trong một thời gian dài.”
“Sao lại không?” Cô xinh đẹp, thông minh, và nếu điều đã xảy ra dưới vòi sen là một chỉ dẫn, cô như một con mèo hoang trong bao tải. Cô đã chiếm lấy anh bằng sự ngạc nhiên, nhưng mọi thứ cô đã làm kể từ khi anh trèo lên chiếc thang ọp ẹp đó cách đây vài giờ đều làm cho anh ngạc nhiên. Ai có thể nghĩ được rằng anh trở nên say mê Lolly Helton? Cô đã ở ngoài môi trường của cô từ ngay từ lúc đầu, nhưng cô đã chịu đựng, và thậm chí trở thành trợ thủ của anh trong suốt hai trận chiến của anh với Darwin và Niki. Sức mạnh tinh thần của cô, đặc biệt là liên quan đến Niki, mang đến một ý thức tôn trọng sâu sắc. Điều đó không dễ chịu gì cho cô, nhưng cô đã làm điều cô phải làm, và cô đã không suy sụp sau đó.
Dù vậy, anh không thú nhận rằng anh đã mong đợi ít hơn về cô, vì một điều, anh không muốn làm tổn thương cảm xúc của cô, hoặc dồn cô vào chỗ tồi tệ. Điều ngạc nhiên cho anh là anh đã thích cô quá đỗi, thích mọi thứ anh biết về cô đêm nay.
“Có lẽ em đã quá kén chọn.” Câu trả lời của cô mang anh quay lại với câu anh đã hỏi. Cô thở dài. “Có lẽ em không gặp may. Em không biết nữa. Câu trả lời đơn giản là : Nó chưa bao giờ xảy đến với em, tình yêu ấy, chắc là vậy.” Cô nói dịu dàng hơn nữa. “Em có đôi chút kỳ vọng và em không muốn ổn định cuộc sống với gã tử tế nửa mùa bất kỳ nào chỉ bởi tuổi ba mươi đã rón rén đến gần và nỗi tuyệt vọng đã bắt đầu.”
Anh không thể nhìn thấy một Lolly mà anh vẫn thường quen biết hoặc người phụ nữ mà anh trở nên quen biết đêm nay đang tuyệt vọng để kiếm một người đàn ông. Cô đã vượt qua một hoàn cảnh khắc nghiệt mà không suy sụp, và trong khi cô dựa vào anh – theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng – Cô còn lâu mới mong manh và thiếu thốn tình cảm.
Và anh mãi mãi ghi nhớ hình ảnh của cô đang lao đến bất chấp Niki, để trở thành trợ thủ của anh, cho dù cô đã bị tê liệt phân nửa giác quan của cô - và thêm nữa, trần truồng.
“Anh thì sao?” Cô hỏi, như thể một ý tưởng vừa chợt đến với cô. “Có ai đó từ khi vợ anh chết không?” Anh có thể nghe được dấu hiệu bất an trong giọng cô, khi cô tự hỏi có thể nào cô đã làm tình với một người đang có hẹn ước với một người khác không.
“Không.”
Anh chắc chắn Lolly đã không mong đợi rằng sự nhẹ nhõm của cô trở nên quá rõ ràng đối với anh, nhưng tiếng thở dài của cô và cách cơ thể cô dịu đi đã nói lên tất cả. Vậy là cô xinh đẹp, thông minh, không tuyệt vọng và cô có phẩm hạnh. Bên cạnh đó, việc nghĩ rằng cô đã có sex bốc đồng với một người đàn ông đang mắc mớ với một người đàn bà khác sẽ không quấy rầy cô nữa.
“Anh có dự định điều mà anh nói khi nãy không?” Cô hỏi. “Việc hỏi em nếu anh về nhà nghỉ phép và em ở quanh đây ấy.”
“Anh không nói thế nếu như anh không muốn. Sao nào? Em sẽ nói ‘yes’ chứ?”
“Có lẽ, nhưng chỉ khi anh hứa rằng lần hẹn hò thứ hai của chúng ta sẽ ít náo động hơn lần đầu tiên.”
Anh cười, sửng sốt với cô và với bản thân. Đêm nay không phải là một đêm để cười - hoặc đã không cho đến bây giờ. “Đây là một cuộc hẹn hò sao ?”
“Anh đã thấy em khoả thân và đã ăn tối với em.” Có đôi chút hóm hỉnh trong giọng cô, “Nghe y như một cuộc hẹn hò tuyệt vời cho em ấy chứ.”
Gabriel đã từng tự hỏi một hoặc hai lần về cuộc hẹn hò đầu tiên của anh từ khi Mariane chết sẽ như thế nào, nếu như anh tìm thấy một người phụ nữ phù hợp – và dũng cảm bước đến. Anh hết sức chắc chắn là không bao giờ hình dung ra được điều gì giống như thế này, không bao giờ, dù có căng óc tưởng tượng đó là Lolly Helton, trong tất cả mọi người, người mà lần đầu tiên sau ba năm đã làm cho anh cảm thấy bị lôi cuốn cả về mặt hình thể lẫn cảm xúc. Anh muốn có sex với cô lần nữa, anh muốn chia sẻ những điều trần tục với cô, anh muốn tìm ra điều gì làm cho cô cười, điều gì làm cô khóc, màu nào cô thích, loại hoa nào cô yêu. Lolly làm cho anh cảm thấy như thể có một cuộc sống thực sự một lần nữa, một cuộc sống đầy đủ và bình thường. Anh đã có điều đó với Mariane, và cái chết đột ngột của cô bỏ anh lại trống rỗng đến mức chỉ có Sam mới tạo cho anh sức mạnh để đi tiếp.
Anh và Lolly đã trải qua nhiều giờ căng thẳng đến mức làm nên cảnh làm tình của họ, sự kết nối của họ, mãnh liệt hơn nhiều nếu họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh bình thường. Nhưng liệu mỗi người trong bọn họ có trao cho nhau cơ hội nếu ở trong hoàn cảnh bình thường không ? Nó có mang đến một cơn khủng hoảng làm họ nhìn nhau như họ đã có bây giờ hơn là cách họ đã có cách đây mười lăm năm không ?
Nhưng, sự kết nối chắn chắn đã có, và bất thình lình anh cảm thấy triển vọng về tương lai của anh tốt hơn những mất mát trong quá khứ. Họ phải tiến chậm, anh đoán, để chính bản thân họ cũng như Sam có thời gian thích ứng với mọi thứ, để bản thân họ có thể thấy được những thứ chắc chắn sẽ xảy đến giữa họ, thay vì vội vàng và có thể tạo ra một sai lầm làm đảo lộn thế giới của Sam thậm chí nhiều hơn.
Nhưng họ có thời gian. Anh cười, nghĩ về bao nhiêu điều vui vẻ mà họ sẽ có.
Lolly đã làm thứ tốt nhất của cô để quên đi điều đã xảy ra hôm nay, và cô xua nỗi lo lắng về ngày mai ra khỏi đầu cô. Tiếng gió rít đã ngừng và mưa đá không còn đập liên tục vào cửa sổ nữa. Nhưng con đường vẫn còn phủ băng, và thỉnh thoảng cô vẫn còn nghe tiếng răng rắc và tiếng đổ ầm của của một cây hoặc nhánh cây nặng nề rơi xuống. Không nói gì đến những thứ cô và Gabriel sẽ chạm trán sau khi họ đi khỏi cửa nhà cô ngày mai, để lên đường đến Wilson Creek và sự an toàn.
Lúc này, cô vui vẻ để chỉnh đốn lại ở đây, ấm áp và ở trong vòng tay ôm lỏng lẻo nhưng vững chắc của Gabriel.
Khi còn niên thiếu, cô đã quá mức si mê anh, và cô cũng bực mình tột cùng với anh vì không được đáp lại, hoặc thậm chí chỉ nhận biết về những cảm xúc dễ vỡ của cô. Nhìn lại, cô nhận ra rằng tuyệt đối chẳng có lý do gì để anh có thể biết được điều cô cảm thấy thế nào. Cô đã không nói với anh hoặc bất kỳ ai khác. Cô thậm chí đã không nhìn theo hướng anh trừ phi anh kiếm ra một cuộc đấu khẩu với cô và cô phản ứng lại. Vào tuổi mười lăm cô đã phi lý như thế. Dù vậy, nói cho công bằng, tuổi mười lăm hiểu biết rõ được điều gì hợp lý ?
Có vài thứ rất cảm động về người đàn ông, người đã kể với một tình yêu sâu đậm đến thế về con trai anh, người có thể hy sinh mọi thứ để con trai anh có thể có một tổ ấm an toàn và hạnh phúc. Cô ít lo lắng về hành trình dài đi xuống thị trấn của ngày mai hơn là cô phải có, mặt khác, vì cô biết Gabriel sẽ không chỉ làm mọi thứ trong khả năng của anh để đưa họ rời khỏi đó ngay khi có thể, mà còn hết sức chắc chắn là anh cũng sẽ đưa họ đến nơi an toàn - nếu không vì cô, hay vì anh, thì vì Sam.
Giấc ngủ trườn nhanh trên cô. Cô có thể cảm thấy lãng quên, được đón tiếp ân cần và tin cậy. Ngoài ra, cô chắc chắn vẫn chưa suy sụp.
“Có lẽ em sẽ trở lại Wilson Creek một hoặc hai lần trong vài tháng tới.” Cô nói êm ái. “Cho dù em thuê người dọn dẹp ngôi nhà đi nữa. Có những giấy tờ phải ký khi đưa nó ra thị trường, và khi nó được bán, em phải đến đây để bàn giao.” Cô gần như khẳng định cô có thể xử lý chi tiết về khoảng cách, nhưng… cô không muốn nói ra.
“Anh cố trở về vào mỗi tháng.” Anh nói ngẫu nhiên. “Đôi khi chỉ một đôi ngày, nhưng anh phải gặp Sam bất cứ khi nào anh có cơ hội.”
Ra vậy. Tất cả những gì anh nói về một cuộc hẹn hò chỉ là một cách để giết thời gian, có lẽ chỉ là một cố gắng để làm cho cô quên đi những gì đã xảy ra đêm nay. Khi Gabriel trở lại Wilson Creek, anh muốn ở với gia đình anh, đặc biệt với con trai anh, không phải với cô gái anh chỉ nhớ đôi chút ở trường trung học.
Rồi anh nói thêm. “Em nên gặp Sam. Khi trời ấm lên chúng ta có thể đi câu cá.” Cô không trả lời ngay, nên anh nói thêm, “Em không thích cá, đúng không?”
“Em ở tầm cỡ thế giới về việc lục tủ lạnh và kéo ra vài miếng phi-lê cá.” Cô nói, mỉm cười. “Em có thể học tập. Từ những gì em thấy thì nó không có vẻ đòi hỏi quá sức.” Cô cố hình dung một ngày hè ấm áp, bên hồ, ba người bọn họ đang câu cá, và có lẽ cả picnic trên một cái khăn lớn kẻ ca rô… và cô không thể làm được. Bức tranh cô cố phác họa trong tâm trí không hoàn toàn xảy ra cùng với nhau.
Cô không ở đúng chỗ. Lolly nhận ra cô không là một phần của bức tranh và chưa bao giờ là. Tuy nhiên, nó là một ảo tưởng đẹp, một cách dễ thương để đẩy thực tại sang một bên trong một thời gian. “Em làm một cái bánh nướng trộn hạt chocolate khổng lồ và một salad mì ống đặc biệt. Chúng ta cũng có thể ăn picnic.” Cô nhắm mắt, và trong khoảnh khắc, cô đã ở đó, cô thuộc về bức tranh đó. Có lẽ nó không thật, có lẽ nó sẽ không bao giờ là thật, nhưng khi cô trôi vào giấc ngủ, cô đã đuổi theo trí tưởng tượng, rồi giấc ngủ chiếm lấy cô, cô chìm xuống nhanh và sâu.
Ánh nắng lấp lánh như kim cương trên những hàng cây phủ đầy băng đá; trên cao, bầu trời khô lạnh màu xanh ngắt thuần khiết. Thật là một cảnh tượng ngoạn mục, Lolly nghĩ, nếu cô nhìn vào cảnh đó xuyên qua một ô cửa sổ với một ngọn lửa ấm áp phía sau cô, hoặc có lẽ khi đứng trên bờ biển Florida nhìn vào một tấm bưu thiếp. Thay vì thế, cô là một phần của bức tranh, bao gồm cả không gian lạnh giá, mặt đất trơn trượt dưới chân, những vật chướng ngại đây đó của những cành và thân cây gãy đổ, ở chừng mực tốt – nếu việc lội bộ xuống dốc trên một dải băng không đủ thách thức.
Không biết đến khi nào mới có thể trở lại, nên Lolly nhồi nhét những thứ cô cần vào trong túi xách. Chìa khoá, bằng lái xe, tiền mặt, thẻ tín dụng, điện thoại cầm tay, thứ đã trở nên vô dụng cho đến khi chúng đến được xa lộ. Những thứ khác phải bỏ lại. Không nói được bao giờ cô mới có thể lấy lại được chiếc Mercedes của cô. Cô phải xếp hàng lần lượt chờ mua vé đến Porland, và trở lại vì chiếc xe của cô một lần nữa khi đường đã được dọn dẹp. Tất cả những điều đó tuỳ thuộc vào những gì xảy ra ở thị trấn tệ như thế nào và con đường lên núi gặp trở ngại nghiêm trọng đến mức nào.
Ít ra quần áo của cô hôm nay đã thích hợp hơn với thời tiết. Cô đã mặc một áo choàng có nón dày của riêng cô, giày ống và găng tay. Ít ra mặt trời đang chiếu sáng, và cô có thể thấy nơi họ sẽ đi. Ít ra họ không bị săn đuổi bởi những kẻ nghiện hút sát nhân. Nhìn chung, hôm nay tốt hơn đêm qua nhiều, dù cho không khí quá lạnh, cô chỉ vừa vặn thở được và phải giữ cho mũi và miệng cô được che kín bằng một chiếc khăn choàng. Ánh nắng chiếu trên băng gần như chói chang, và cả cô lẫn Gabriel đều bị loá mắt. So với đêm qua, dù vậy, đây là một cuộc dạo chơi trong công viên. Trời lạnh giá, chắc chắn, nhưng không có gió rét cắt da, không có mưa. Tất cả những gì còn lại là tàn dư của trận bão - những cây gãy đổ, mặt đất đóng băng, không khí khô hanh, giá buốt.
Trọng lượng của đá vẫn là một gánh nặng cho cây cối, và đó là trở ngại lớn nhất khi họ tìm đường xuống núi. Không lâu sau khi rời khỏi ngôi nhà, họ nghe được tiếng răng rắc lúc này đã thành quen thuộc, tiếp theo sau là một tiếng đổ ầm xuống. Đầu Gabriel quay phắt về hướng tiếng động và anh ngừng lại, lắng nghe chăm chú như thể anh phải biết nơi cây đã đổ xuống, xem nó có thể ở gần như thế nào. Sự rơi xuống ở khoảng cách xa, trong khu rừng bao quanh căn nhà thời thơ ấu của Lolly, nhưng nó cho biết - một loại cảnh cáo. Họ không thể xuống núi mà không đi bên dưới những tán cây. Không một mảnh băng nào đang tan, không gian vẫn quá lạnh, thế nên cây cối có thể rơi đổ bất cứ lúc nào. Họ phải có sự cảnh giác cao độ đối với những nhánh cây nằng nề, bị suy yếu phía trên cao.
Điều này chưa chấm dứt, chưa bao giờ.
Gabriel ở sát bên, hoặc phía bên phải cô, hoặc ngay phía trước cô, tuỳ thuộc vào bề rộng của dải cỏ và độ dày của cây cối, khi họ đi men theo lề đường. Dù anh không nói nhiều, anh phải lo lắng về những cây đổ cũng như cô. Đó là lý do anh thường xuyên liếc lên phía trên và, khi có thể, đi theo đường dẫn không làm họ ở ngay bên dưới những nhánh cây mọc nhô ra.
Họ đã đi được nửa chừng lối vào nhà khi họ đến bên một thân cây phủ băng vỡ vụn, đã bị rơi xuống ngoằn ngoèo ngang qua đường đi của họ. Gabriel đứng dạng chân qua cái cây, đưa một tay cho Lolly và giúp cô vượt qua. Đi bộ trên mặt băng đã đủ gay go, nhưng luồn lách vượt qua một chướng ngại vật còn làm cho mọi thứ khó khăn hơn nữa. Nếu họ có đủ thức ăn và khí đốt, họ tốt hơn nên ở lại ngôi nhà cho đến khi có sự giúp đỡ… ít ra theo đánh giá của cô, Gabriel phải có ý khác, vì anh đã bỏ con trai anh lại phía sau để giải cứu cô và đang nôn nóng trở về nhà.
Đi bộ đường dài không phải là sở trường của cô. Cô không say mê thể thao chút nào hết, ngoại trừ việc ngưỡng mộ thể trạng ấn tượng của một vận động viên chuyên nghiệp. Cô chính xác là một phụ nữ đã say mê một tiền vệ tuyệt vời khi cô nhìn người đó. Những lớp quần áo của cô làm cho cô cảm thấy vụng về và cồng kềnh, trong lúc Gabriel xoay sở để duy trì những kỹ năng hoàn hảo thường lệ của anh. Anh luôn là một vận động viên, và, phải, anh là một tiền vệ tuyệt vời. Nếu anh không đang mặc chiếc áo choàng nặng nề của anh, cô ít ra có thể được chiêm ngưỡng thân hình anh. Cám ơn trời đất anh đã không biết cô đang hình dung cái ấy của anh; anh đi tiếp, vững vàng và khéo léo, dẫn đường với sự tự tin.
Cô chẳng làm được điều gì với sự tự tin, ngay cả khi cô không bị bao bọc bởi hàng hàng lớp lớp quần áo. Ít ra nếu cô ngã cô sẽ được lót khá êm khi cô va chạm mạnh xuống đất.
Gabriel trông tuyệt. Ngoại hình đẹp, vạm vỡ… đội mắt thực sự ấn tượng, màu quả phỉ với những tia xanh lam được bao bởi một hàng mi đen nhánh. Anh to lớn hơn khi còn học trung học, chắc chắn già hơn, nhưng đôi mắt đó vẫn không hề thay đổi. Lolly phải dùng sức mạnh ngừng bản thân khỏi việc bị lôi cuốn. Cô cố đưa ra lý do, để suy nghĩ một cách sáng tỏ. Anh đã cứu mạng cô, thế nên có lẽ có vài sự lôi cuốn bản năng xảy ra, dù anh tuyệt đối không làm gì hết. Hơn nữa, họ đã có sự động chạm thể xác, anh đã ở bên cạnh cô, và cô không thể trông mong điều gì ít hơn sự hoàn toàn mê đắm.
Oh, cô đang đùa với ai vậy? Cô đã luôn say đắm anh – không, cho dù cô đã mất mười lăm năm để vượt qua sự trói buộc của anh, nhưng chỉ cần cô gặp lại anh, thì nỗi đam mê cũ ngay lập tức cháy bùng lên để sống lại một lần nữa.
Khi cô đã an toàn vượt qua khúc gỗ đã làm cản trở con đường, Gabriel ôm chặt cô một lúc, lâu hơn cần thiết, để chắc chắn việc giữ thăng bằng trên chân cô đã vững vàng – không để cho cô trong sự hấp tấp di chuyển.
“Anh có soup và cà phê trong xe.” Anh nói. “Chúng ta sẽ nghỉ chân một lúc ở đó, và nếu cây cối không rơi trên nó thì chúng ta sẽ vào trong xe và làm ấm một chút.”
Chiếc xe tải đã đậu ở đó nhiều giờ, cô không hy vọng cà phê và soup còn được giữ ấm, nhưng đó là thức ăn và cô cần chúng. Những thanh điểm tâm không kéo dài đủ lâu. “Ý kiến hay.” Cả một quãng đường dài để đến được Wilson Creek, và chuyến đi được đối phó tốt nhất bằng từng phần nhỏ. Đến cuối lối đi. Đến khúc quanh nơi nhà Morrison đã từng ở. Đến ngọn đồi, nơi có một khoảng trống trong những hàng cây, nơi mặt trời chắc chắn chiếu sáng. Đến xa lộ… và từ nơi đó, họ sẽ bắt đầu tất cả một lần nữa, khi họ lội bộ đến nhà McQueen.
Nơi cô sẽ là bánh xe thứ năm theo nghĩa đen.(22*)
Sau khi bước vài bước không gặp vấn đề gì, mặc dù cảnh giác, bàn chân phải của Lolly trượt khỏi cô, theo bản năng cô chụp vào một nhánh cây ở tầm thấp, nhưng khi cô túm lấy nó, nhánh cây nhỏ đóng băng, yếu ớt đã gãy rời. Gabriel chộp lấy cô, để chắc chắn cô không tiếp đất trên mông cô. Anh giữ cô thật chặt, an toàn, và trong một thoáng cô đắm chìm trong thân thể ấm áp và vững chắc của anh. Gabriel McQueen giống như một tảng đá. Không có anh, bây giờ cô sẽ ra sao ? Cô không dám để trí tưởng tượng của cô lang thang thêm nữa.
Trái tim của Lolly đập dồn dập khi cô cố giữ hơi thở. Cô biết, thật là một thảm hoạ nếu cú ngã tồi tệ đó xảy ra. Cô chắc chắn sẽ bị đau đớn, bị bầm dập, và mất bình tĩnh. Tất cả những gì cô cần là bị gãy một cái xương hoặc bị trật một mắt cá chân. Nên nhớ, lúc này cô đã là một gánh nặng cho Gabriel…
“Em ổn không ?” Anh hỏi.
Khi cô gật đầu, anh buông cô ra, và cô đi tiếp.
Một bước một lần.
Gabriel biết rằng chuyến đi xuống núi là một chuyến đi gay go, mọi lúc phải quan sát từng bước chân và cảnh giác với tất cả nguy hiểm xung quanh.
Sau khi ngừng trong chiếc xe tải để giữ ấm – không có cành cây nào rơi trên nó - dùng một ít cà phê và soup ấm, tìm được chiếc nón chịu mưa gió của anh, anh và Lolly lại tiếp tục hành trình của họ. Lolly không càu nhàu, không thốt ra một từ phàn nàn, nhưng cô bắt đầu thở khó nhọc hơn và ưu ái bên sườn phải bị đau của cô.
Anh nắm tay cô khi họ đến ngọn đồi, biết rằng trên phía khác của sườn đồi đó là một chỗ trũng khắc nghiệt không dễ dàng qua được. Họ tựa vào nhau để trèo, quan sát từng bước chân, thở nặng nhọc, không để nguồn năng lượng quý báu hao mòn đi vì nói chuyện.
Gabriel tự nhủ mọi chuyện có thể đã tệ hơn. Trong chừng mực núi non ở vùng này thể hiện, thì đây là một ngọi núi nhỏ, không đủ cao để chơi môn trượt tuyết. Một số thậm chí nên gọi là một ngọn đồi, thay vì là một ngọn núi. Việc đi bộ xuống có thể làm được, và họ phải cám ơn vì điều đó. Trận bão đã ngừng. Nếu họ phải cuốc bộ trong gió và mưa rơi, hành trình có thể mất thời gian gấp đôi và nguy hiểm gấp mười lần. Nếu như anh hoặc Lolly bị thương đêm qua, bị bắn hoặc bị cắt bởi một con dao, thì họ sẽ bị chia cắt, người còn đi được sẽ đi một mình xuống thị trấn để tìm sự giúp đỡ, người kia sẽ bị bỏ lại phía sau. Và nếu cả hai cùng bị thương …
Liệu cha anh có thể suy đoán rằng anh bị mắc kẹt bởi cơn bão và rồi sẽ tốt, hoặc ông đã lo lắng và đang làm điều ông có thể để đi lên con đường này không? Lolly đã nói rằng khi Niki và Darwin xông vào, cô đã chuẩn bị đến ở với nhà Richard. Liệu bà Richard có đủ lo lắng để gọi cho văn phòng cảnh sát trưởng để báo cáo rằng Lolly không đến không ? Hoặc bà cho rằng cô có thể đã lãng phí thời gian và để cơn bão giữ cô trên núi ? Nhiều khả năng có thể xảy ra, nên anh không cách nào biết được điều gì để trông đợi. Anh phải vẫn tiến lên như thể anh và Lolly hoàn toàn dựa vào bản thân họ, như họ đã làm lúc này.
Ở lưng chừng đồi, một khoảnh đất được mặt trời sưởi ấm. Sức nóng và sự chiếu sáng là một sự trợ giúp được chào mừng – dù anh biết nó sẽ không kéo dài. Ở nơi ánh nắng chạm vào mặt đất, hành trình dễ dàng hơn. Họ thậm chí còn bước được vài bước trên mặt đường để tìm sự thoải mái, nơi rìa cỏ hẹp lại và quá gần khe núi. Anh không bận tâm buông tay của Lolly xuống, ngay cả khi việc đi bộ đỡ trơn trượt hơn trong vài bước chân quý báu.
“Không quá tệ, huh ?” Anh hỏi.
Lolly nín thở khi cô trả lời. “Nói cho chính mình ấy, McQueen.”
Anh muốn quay lại trao cho cô một nụ cười khích lệ, để nói với cô rằng họ đang có một khoảnh khắc tuyệt vời, rồi anh tới đỉnh đồi và nhìn thấy thứ nằm ngay trước mặt.
Không chỉ có một hoặc hai cây đổ nằm ngang qua con đường, có một cây bên phải, đàng sau một cây khác ở chừng mực anh có thể thấy. Một số nằm ở đó một mình trên cả hai lề đường, cũng như khoảng rộng của lòng đường không thể chạm vào được đáng nguyền rủa. Những cái khác nằm bắt chéo nhau, một thân cây… một cái khác… và một cái khác… đang cản đường của họ. Một vài cây họ có thể vượt qua như họ đã làm ở lối vào. Những cây khác quá lớn, hoặc cành nhánh quá rậm rạp. Họ sẽ phải đi vòng qua một số chướng ngại vật, vòng vào rừng, lãng phí chút thời gian quý báu.
“ Fuck!” Anh lầm bầm.
“Ngay bây giờ sao?” Lolly đùa, nhưng qua góc mắt của mình, anh thấy cô vươn thẳng xương sống và nâng cằm của cô lên. Cô có vẻ hơi lố lăng trong cách cô mặc đồ giữ ấm, nhưng cô cũng có vẻ mạnh mẽ nữa. Và hầu như đáng kinh ngạc. Cô hít một hơi thở sâu.
“Em không thoát khỏi Niki và Darwin, sống sót sau một cuộc săn đuổi như mèo vờn chuột trong mưa đá và trong gian bếp của mình để rồi bỏ cuộc vào lúc này.” Cô nói, mắt cô nheo lại. “Em đáng bị nguyền rủa nếu em ngồi xuống và khóc, cho dù đó là cơn bốc đồng đầu tiên đến trong trí.” Cô nhìn anh, và anh thấy lấp lánh những giọt lệ trong mắt cô. “Thật là một ngày dài. Hãy làm em xao lãng.” Cô di chuyển đến rìa đường và bắt đầu xuống dốc. “Anh hẳn có cả trăm câu chuyện láu lỉnh và vui nhộn về Sam. Kể cho em nghe một ít đi. Hãy làm em cười.”
Giờ khắc này, Gabriel không cảm thấy muốn cười chút nào, nhưng nghĩ về Sam, đang đợi cha nó về nhà đã đẩy anh tiến tới.