Thứ Ba, 2 tháng 8, 2016

Chinh Phục 1

Mở đầu





Kevin Ó hArtagain bước vào trong hang động với thanh gươm thu vào trong đôi bàn tay đang run rẩy. Nỗi tủi thẹn trộn lẫn với sợ hãi khi anh nhớ đến lời thề đã tuyên thệ trước đức vua của mình. Bất luận trước những điều lạ lùng nào mà anh đối mặt, vũ khí của anh chưa từng run rẩy trong đôi bàn tay anh. Nếu các chiến hữu của anh nhìn thấy anh lúc này, họ sẽ chế diễu không tin với tứ chi đang rung rẩy của anh. Họ đã chứng kiến anh cắn xé cả những người đàn ông và con quái thú trong chiến trận bằng hàm răng trần và tiếng gầm gừ trên bờ môi. Từng đứng oai phong bên trên nhiều kẻ thù nhất, anh không phải là một người đàn ông sẽ quan tâm đến việc đối mặt với bóng tối.

Và anh đứng đây, trong hành lang tối tăm của hang động này, da đầu râm ran khi mồ hôi tuôn đổ giữa những dải tóc bện như những lạch suối băng đá. Nỗi sợ reo ca trong đôi mắt anh; những hình bóng ném ra từ ngọn đuốc của anh nhảy nhót trên những bức tường.

Anh tiếp tục, trườn ngang người giống như một con cua khập khiễng để giữ bức tường sau lưng mình. Một ngọn đuốc lớn ngoại cỡ đặt tại phía sau hang động xuất hiện trong tầm nhìn khá đột ngột. Anh ném ngọn đuốc của mình xuống, lao vào trung tâm của hành lang, và cuộn người núp phía sau một thạch nhũ cao chạm trần. Ánh sáng phô trương ấy để lộ những gì đang nằm đó chờ đợi anh. Bàn tay anh trượt trong chất nhờn bao phủ thạch nhũ. Khoảng trống đen tối trong hõm dạ dày anh lớn lên, đe doạ phá huỷ anh với nỗi kinh hoàng của nó.

Bóng ma đã theo đuổi anh với sự duyên dáng vụng trộm đang ném những chiếc bóng như ác mộng trên những bức tường đá. Một chiếc mũ trùm màu đen của người đao phủ đã che dấu dáng vẻ của nó. Đôi mắt xanh lục sáng lấp lánh sâu bên trong vùng khuất của chiếc mũ trùm giống như một ảo ảnh, nhìn lướt qua và thoáng do dự. Thanh gươm khổng lồ trong bàn tay đeo găng của ma quỷ từ địa ngục ra hiệu về phía cây thạch nhũ mà Kevin đang núp phía sau, trong lời triệu tập dữ tợn. Kevin nhắm mắt và nghĩ đến bốn người đàn ông đã đến đây trước anh. Bốn chiến binh đã chết bị ném đi để thối rữa  như loại thực vật ghê tởm trong khu rừng rêu phong.

Cơn giận bắt đầu thành hình, đổi chỗ cho nỗi sợ tê liệt. Nó bắt đầu từ ngón chân nhỏ bé nhất và trườn lên trên giống như một dây nho vững chãi. Nó trao cho tứ chi của anh sự chống đỡ mà chúng cần để chầm chậm vươn dậy, bước ra khỏi chỗ náu thân giả hiệu, và quay lại đối mặt với quỷ dữ. Một nụ cười thách thức vặn xoắn bờ môi anh. Thanh gươm bám chặt trong hai tay, anh tiến lên và đỡ cú đánh ác hiểm đầu tiên của thứ vũ khí được vận dụng bởi kẻ địch của mình.

Chiếc áo choàng màu đen to lớn bao quanh con ác thú nhảy nhót sống động theo mỗi cú đánh; Kevin như bị thu nhỏ lại. Sự khéo léo mà anh mang như một huy hiệu danh dự chỉ giúp để kéo dài thử thách vào trong một cơn ác mộng chuyển động chậm trong những khoảng không sáng bập bùng của hang động. Sinh vật đó chém vào anh, mỗi nhát xé rách vùng da thịt phẳng phiu, để lộ ra những bó cơ, mô và một dòng thác máu ngày càng tăng lên.

Ngọn đuốc ở phía sau hang động rập rờn khi Kevin Ó hArtagain, một chiến binh của nhà vua, ngã xuống dưới một nhát đâm nhanh, chọc xuyên qua xương ức và đặt một lưỡi lửa trong ngực anh. Với nỗ lực cuối cùng, anh túm chặt lớp thép nguyên chất đã rèn nên thanh gươm. Giữ nó đủ chặt để cắt vào trong những ngón của bàn tay phải, anh đọc hình khắc chạm trong chuôi gươm bằng vàng mài bóng – Vengeance (Báo thù)

Thanh gươm bị giật ra khỏi cú túm yếu ớt của anh. Hình ảnh cuối cùng được khắc sâu trong khối óc đang hấp hối là thứ ở trước mặt anh đang rút lui với vẻ duyên dáng đặc trưng – và đổ sụp xuống một bên bằng bụng của nó. Âm thanh cuối cùng anh nghe được trước khi đôi mắt anh đông cứng trong cái nhìn trừng trừng của người đã chết là tiếng rì rầm ngọt ngào từ giọng cười của một cô gái trẻ.

***


PHẦN I

Một bản tình ca
Hắn có một trái tim
Một quả đấu từ rừng sồi
Hắn trẻ trung.
Một nụ hôn dành cho hắn!

-Khuyết Danh-

Thế kỷ thứ bảy hoặc tám.

***



Chương 1.




Thật là một ngày xám xịt, ảm đạm và tĩnh lặng như những gương mặt lấp đầy đại sảnh. Những đám mây trũng thấp trong bầu trời buổi chiều muộn, dày lên với lời hẹn ước của cơn mưa; sự căng thẳng trũng thấp trong không khí, không hứa hẹn chút thả lỏng nào. Mer-Nod cau mày, làm hằn sâu những đường lằn đã làm nhàu vầng trán khi hắn lặng ngắm tấm vải liệm phi tự nhiên đã che phủ cung điện trong ngày thê lương này.

Không còn những giọng nói tăng cao trong sự tranh cãi. Không còn những tiếng cười, âm nhạc, những câu chuyện kể của các thi nhân. Một tấm màng dày của sự e sợ đã phủ lên những chiếc lưỡi của người dân, bóp nghẹt những giọng nói thành tiếng thì thầm trầm trầm. Những nhà thơ ngồi dưới chân Mer-Nod, tôn vinh hắn như một thi sĩ chính, ngay cả trong sự im lặng của họ. Chiếc đàn hạc không được chạm đến đứng dựa vào bờ tường gỗ thuỷ tùng nổi vân đẹp đẽ, giống như những món đồ chơi bị quên lãng. Những gia nhân phục vụ rượu đi quanh sảnh, đổ đầy những chiếc ly chân cao bằng rượu ủ và những cái tai bằng những tin đồn mà họ nghe được. Với mái đầu hất ra sau và đôi mắt nhắm lại trong lời cầu nguyện thì thầm với Morigu*, một nghệ sĩ tung hứng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, chín quả táo bằng vàng được ẵm trong lòng.

Mer-Nod hất ra sau mái tóc dài sẫm màu buông lơi trên vai hắn. Đôi cánh màu xám* mềm mại đóng khuôn gương mặt hắn, làm dịu đi sự dữ dội của chiếc mũi khoằm và đôi mắt sẫm xuyên thấu. Một vành môi dưới đầy đặn gây ngộ nhận về sự trang nghiêm của một quai hàm nhô cao bị phủ kín bởi sự tăng trưởng một ngày của hàm râu sẫm màu. Với một chân chống lên một chiếc ghế, hắn nhìn chằm chằm qua đám đông.

Một dự đoán sắc xảo cắt qua không khí, bén ngót như những lưỡi dao đang lấp lánh treo trong bao kiếm của những người đàn ông đứng bên ngoài bất kỳ vị trí thuận lợi nào trong sảnh. Những gương mặt đen sạm vì ánh mặt trời của họ bị ăn mòn thành những đường hằn sâu mà chỉ có gió mới có thể chạm khắc được. Những chiếc áo chẽn không tay chặt khít phô bày thân thể đầy cơ bắp, rắn chắc không một chút mỡ thừa nào của họ.

Những người đàn ông quen chinh chiến ấy hoà vào trong đại sảnh, một số lơ đãng tán tỉnh những cô gái trẻ, những người khác nói chuyện trong những tông giọng lặng lẽ với những nông dân và người chăn cừu. Khi họ băng ngang qua sảnh, đám đông tách ra để họ đi xuyên qua, họ được chào mừng bằng những cái vỗ nhẹ vào lưng và những lời cổ vũ. Họ là quân đoàn Fianna, những người bảo vệ và được tôn sùng của Erin. Chiến trận và săn lùng, họ dong ruổi khắp hòn đảo, tạo nên những mối tình và những huyền thoại với mỗi giờ lang thang trong ngày. Và giờ đây họ đang chết dần, từng người một, những thân thể bị cắt xẻo của họ bị bỏ lại thối rữa trong những khu rừng ẩm ướt.

Mer-Nod thở dài và khép mắt, biết rằng không ai sẽ dám nói chuyện với hắn trong tâm trạng như thế. Họ sẽ cho rằng hắn đang dàn xếp. Làm sao hắn lại mong muốn giúp họ chứ! Bàn tay hắn ngứa ngáy với chiếc bút lông ngỗng. Quả là một câu chuyện về thắng lợi mà hắn rút tỉa được từ thất bại của Kevin với quái thú! Hắn đã lập kế hoạch từng phân vuông cho mỗi mảnh rồi, những ngón tay dài của hắn gõ một nhịp điệu trên chiếc tay ghế bằng gỗ sồi.

Tiếng rì rầm tại cửa dâng lên thành tiếng xôn xao và người ta nhảy lên va vào nhau trong sự náo động phấn khích, dọn trống một đường đi cho nhà vua, người sắp tham gia với buổi cầu kinh của họ. Những gương mặt căng thẳng lo âu hé ra những nụ cười phấn khích, không dám để lộ sự sợ hãi với người đàn ông đang trên đường đi vào giữa họ.

Sải bước của anh dài và vững chãi. Thế chỗ cho chiếc áo choàng nghi thức là một chiếc áo chẽn ngắn tương tự như thứ được mặc bởi những chiến binh của anh. Với chiều cao sáu feet (~1.83m), anh đạt tiêu chuẩn thấp nhất cho sự tiếp nhận vào quân đoàn Fianna. Thân thể anh đầy cơ bắp, với vẻ duyên dáng của sư tử ôm lấy mỗi chuyển động. Một vài sợi bạc bật ra một cách bướng bỉnh từ bờm tóc sẫm màu loăn xoăn.

Gương mặt anh lôi cuốn sự chú ý của những ánh mắt. Đôi mắt màu xanh da trời đậm được viền quanh bởi một diềm mi dày màu đen nhìn ra từ phía sau những lọn tóc đe doạ sẽ che khuất chúng. Sống mũi thẳng, không đủ mảnh để được xem là quý tộc. Một bộ râu sẫm màu bao phủ đường viền quai hàm, viền quanh đôi bờ môi đầy đặn. Đó là một khuôn miệng có thể căng thành một nụ cười trẻ thơ làm choáng váng các cận thần; đó cũng là một khuôn miệng có thể nghiến chặt thành một đường chỉ tàn nhẫn khi dẫn dắt những người của mình vào trong một cuộc chiến.

Anh không phải kiểu người che dấu cảm xúc, và nếu bị dồn vào chân tường, đôi mắt xanh lơ của anh sẽ thẫm lại, loé sáng như những viên ngọc không thể dò thấu. Họ gọi anh là Conn Bách Chiến, và anh đã càn quét hòn đảo của Erin giống như ngọn lửa rừng trong một khu rừng khô hạn, hợp nhất và chinh phục, cho đến khi anh thống trị tất cả.

Mer-Nod đã cho phép một nụ cười hiếm hoi vắt ngang qua vành môi hắn. Đường đi của Conn đến ngai vàng được đánh dấu bằng những tiếng vỗ tay hoan nghênh, những cái vỗ nhẹ vào lưng, và một nụ hôn bất chợt khi một đứa trẻ sơ sinh được ấn vào trong mặt anh.

Conn nháy mắt với Mer-Nod khi anh đến gần chiếc ngai thượng toà. “Bỏ vẻ mặt u sầu đi, thi sĩ. Ta sẽ miễn thuế cho ông vì một nụ cười chân thật”

Anh đứng trước ngai vua và vươn cao đôi cánh tay với người dân. Sự yên lặng đột ngột phủ trên sảnh đường. Tiếng khóc của một đứa bé lanh lảnh cắt qua sự yên tĩnh.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Conn khi anh nói. “Các người đưa tin tiến đến từ hướng Bắc. Họ sẽ đến trong khoảng một giờ. Họ mang đến cho chúng ta tin tức mà chúng ta tìm kiếm.” Những giọng nói dâng lên, rồi rơi vào thinh lặng lần nữa, khi anh bước khỏi chiếc bệ hẹp và dạo bước trước ngai vàng. “Ta nhìn thấy nhiều gương mặt sợ hãi” Anh quay ánh mắt cáo buộc vào đám đông, rồi lại tiếp tục cất bước. “Chúng ta được trao tặng một thách thức lớn lao… một con rồng với sự khao khát những linh hồn của chúng ta. Nó truy đuổi để tạo thương tật và tiêu diệt không chỉ những người đàn ông của chúng ta, mà còn cả ý chí của chúng ta nữa.” Conn đối mặt với đám đông, đôi bàn tay đặt nhẹ trên hông. “Câu hỏi là – chúng ta có định cho phép nó thành công không?”

Một phụ nữ ở gần phía trên cắn môi lo lắng. Hai người lính nhìn chằm chằm vào nhau từ sàn bên dưới nhà vua.

Một giọng mũi di chuyển bên trên đám đông, bẻ gãy bùa chú thinh lặng. “Và câu trả lời là…”

Mọi con mắt, bao gồm cả Conn, ngước nhìn lên. Cao trên bức tường là một bệ hẹp, và đậu bên trên bệ tường đó là một chú lùn đang bám chặt một chiếc xà treo móc vào trần nhà. Một tiếng hổn hển nghe thấy rõ dâng lên từ đám đông khi con người nhỏ bé đó lướt đi êm ả khỏi chỗ đậu của mình, đôi đầu gối móc quanh thanh xà treo. Treo lộn ngược, đầu của anh ta gần như lẫn vào những mái đầu của những người cao hơn trong quân đoàn Fianna.

Anh ta kết thúc câu của mình với một cái nhăn mặt kinh khủng, “… không, trong lúc tôi còn sống.”

Sự căng thẳng bị phá vỡ, và tiếng cười vang vọng qua sảnh. Một nụ cười rộng trải ngang qua gương mặt Conn khi anh sải bước vào trong chỗ thấp hơn ở trung tâm đám đông.

Với lần trượt kế tiếp của chú lùn, Conn túm lấy chiếc xà treo và xoay người diễn viên nhào lộn đối diện với anh.

“Vì danh Behl*, mi nghĩ mình đang làm gì thế, Nimbus?” anh rít lên.

Thiếu mất chiếc nón của chính mình trong một tình huống hiểm nghèo như thế, chú hề giật phăng chiếc nón của người đàn ông gần nhất. “Bệ hạ, thật là một ngạc nhiên thú vị làm sao!”

Đám đông cười ha hả khi Conn xoay chiếc xà treo với sự chậm rãi hành hạ.

“Tôi chịu thua!” Nimbus la lên. “Những chủ đề trung liệt này của các ngài có lẽ sẽ loạn cả lên nếu tôi dộng ầm nồi súp đậu dày mà tôi có cho bữa trưa của mình vào đầu họ.” Vài người đàn ông và phụ nữ nhốn nháo di chuyển bản thân tránh xa khỏi sự đe doạ xấu xa đó.

“Thứ duy nhất làm loạn quanh đây là mi,” Conn trả miếng, kéo tai chú lùn cho đến khi họ đối mặt với nhau.

Nimbus nghiêng người sát vào tai Conn và thì thầm, “Tôi sợ là ngài đang đánh mất sự chú ý của họ, thưa bệ hạ. Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi.”

Conn thì thầm đáp lại, “Ta đoán điều đó thì tốt hơn việc đu đưa trên một sợi dây thòng lọng như mi đã làm vào lần trước. Mi gần như đã khiến ta đột quỵ.” Không cảnh báo, anh đẩy chiếc xà treo ra xa khiến Nimbus kêu thét lên trong không trung.

Conn nói vọng qua đám đông, “Dù thật khó chịu khi phải thú nhận điều đó, gã hề đã nói sự thật. Tinh thần của chúng ta hân hoan chiến thắng.”

Anh gọn gàng né tránh cú túm của Nimbus vào mũi khi chiếc xà treo lướt đến lần nữa. Những tiếng hò reo cổ vũ dâng lên từ sàn nhà.

Một người đàn ông mang nét đặc trưng của một tay đồ tể bởi chiếc tạp dề vấy máu, nhăn nhúm, cất cao giọng và chiếc ly chân cao của mình. “Chúng ta đã khai hoá đất nước này!” Tiếng cổ vũ vống lên thành tiếng gầm rống.

Một chiến binh đẹp trai, mắt nâu hoà thêm giọng của mình vào. “Chúng ta không phải là người đã khiến Eoghan Mogh, kẻ thù của Erin,  đi về phương nam đến vùng đất tăm tối và cằn cỗi y như linh hồn của hắn ta sao?” Những người tung hứng bắt đầu ném những trái táo vàng của họ vào không trung từng trái một.

“Và người Romans đã không e ngại đặt chân lên các bờ biển của chúng ta với nỗi sợ là chúng ta sẽ gởi họ trở về than khóc với nữ chúa của họ về cuộc chiến sao?” Một phụ nữ nông dân to con tuyên bố.

Hai trong số những nhà thơ bắt đầu hoà âm kể một câu truyện về Macha Mong Ruad, nữ chiến binh Amazone tóc lửa con gái của Hugh Đỏ. Căn phòng đã thay đổi, những cặp mắt sáng lên với hy vọng. Những chiếc ly chân cao được giơ lên ngang qua sảnh để nâng cốc chúc mừng sự dũng cảm của Kevin, sự rộng lượng của Conn, và những giấc mơ về một vùng đất mới, được đặt nền tảng trên danh dự và tinh thần hiệp nghĩa.

Conn đợi cho đến khi xung động của chiếc xà treo không còn, rồi nhấc người đàn ông bé nhỏ khỏi nó và nhẹ nhàng đặt cậu ta đứng lên. Họ đi đến ngai vàng cùng nhau, Nimbus ngừng lại một lần để giật mạnh bím tóc của một người lính tóc vàng buồn bã, người lính dõi đôi mắt theo sau cậu ta với một cái nhìn trừng trừng nheo nheo khi ông ta xoa nắn phần đầu đang đau nhức của mình.

“Mục đích cho điều đó là gì?” Conn hỏi khi anh ngồi vào ngai vàng.

“Không thích Ó Caflin. Đôi mắt gian xảo.”

“Nếu mi phán xét tính cách sắc xảo đến thế, nói ta hay bản chất của sinh vật mà chúng ta đã gởi Kevin đi đối phó xem nào?” Conn hỏi, ve vuốt bộ râu của anh.

Nimbus ngồi trên tay vịn của ngai vàng và ve vuốt chiếc cằm nhẵn thín của mình với sự bắt chước hoàn hảo. Lắc người né cái vỗ lơ đãng của Conn, cậu ta nói, “Sinh vật ấy đơn giản là một người đàn ông, không phải một con quái vật hoặc một gã khổng lồ.”

“Một người đàn ông có thể tiêu diệt bốn người của đội Fianna sao? Ta bị phỉ báng đấy, Nimbus.”

“Và,” - Nimbus tiếp tục như thể chưa bao giờ bị cắt ngang – “Tôi nghĩ người đàn ông này là một liên minh với Eoghan Mogh, được gởi đến để chống lại ngài và làm xao lãng tất cả chúng ta.”

Mer-Nod, người đang lắng nghe khi hắn vượt lên và nghiêng người dựa vào tường, nói, “Eoghan Mogh đã bị trục xuất xuống miền Nam, bỏ chạy giống như một đứa trẻ đến với người nuôi nấng hắn. Hắn sẽ không gây rắc rối cho chúng ta trong một thời gian dài.”

Conn cười lục cục chế giễu. “Vài người nói hắn xây dựng một vương quốc trong miền nam và lên kế hoạch một cuộc tấn công vĩ đại chống lại Tara. Trong tình trạng mà ta đã bỏ hắn lại vào lần cuối cùng, ta nghi ngờ việc hắn có thể tìm thấy vàng để dựng lên một cái lều nữa là.”

Nimbus trượt khỏi ngai vàng và bắt đầu kéo giật một cách tinh quái vào chiếc áo lông vũ của Mer-Nod.

Conn nhắm mắt và tỳ lưng vào ngai vàng. “Kể cho ta một câu chuyện, Mer-Nod. Ta đã mệt và ao ước được nghe về chuyện thần tiên.”

Mer-Nod mở miệng định nói nhưng cảm thấy sự kéo giật đều đặn phía sau lưng. Hắn quay nhìn Nimbus, đôi mắt sẫm loé sáng, khi chú lùn tái xuất hiện với một nhúm lông màu đỏ và vàng.

“Có lẽ đến Chúa cũng phải nguyền rủa mi, đồ còi cọc. Bỏ tay ra khỏi áo choàng của ta mau!”

Conn bật cười khi Mer-Nod, người rất tự hào về thái độ trang nghiêm của mình, bắt đầu đuổi theo một Nimbus tươi cười hân hoan vòng quanh ngai vàng.

Một hồi kèn trumpet thổi từ bên ngoài thành luỹ làm ngừng nỗ lực giết người của Mer-Nod cũng như tất cả những hoạt động khác trong sảnh. Đôi bàn tay của Conn siết thành những nắm đấm tàn nhẫn. Nimbus đi vòng qua để đứng bên chân anh trong lúc Mer-Nod hồi phục lại tư thế đĩnh đạc của mình dựa vào bức tường, nỗ lực để trấn tĩnh gương mặt hắn trở thành lãnh đạm. Những trái táo vàng rơi xuống sàn khi đôi mắt của người tung hứng gắn chặt vào cánh cửa. Những nhà thơ ngừng giữa chừng câu nói, những chuyện kể của họ bị kết thúc ngay giữa trận chiến. Những đứa trẻ đang chạy lon ton đây đó chợt bị đứng yên bởi bàn tay túm chặt của mẹ chúng.

Conn đứng lên khi cánh cửa đôi khổng lồ đu đưa mở ra. Một tấm màn bảo vệ tự hạ thấp mình trên đôi mắt anh. Giống như một cánh đồng ngập nắng bị chết ngạt bởi một đám mây giông khổng lồ, gương mặt anh đóng lại trong chiếc mặt nạ không thể dò thấu.

Đứng trong ngưỡng cửa là một người đàn ông và một phụ nữ, bị bao phủ bởi mồ hôi và bụi đất. Họ là những người đưa tin, những vận động viên huyền thoại, người có thể đi vòng quanh hòn đảo của Erin chỉ trong một ngày.

Người phụ nữ bước ra khỏi ngưỡng cửa trong một lúc lâu và khi cô ấy xuất hiện lại, lý do về sự chậm trễ của họ đã trở nên rõ ràng một cách đau đớn. Cô ấy dẫn một con ngựa lang vào trong cuộc tụ họp. Trên tấm lưng lốm đốm của nó, Kevin Ó hArtagain có được chuyến cỡi ngựa cuối cùng của mình. Một tiếng nức nở nghẹn ngào bùng nổ từ đám đông và một cô gái trẻ trượt xuống sàn trong một cơn choáng ngất chết chóc.

Thân thể của Kevin được bọc lại trên lưng ngựa, máu đóng thành bánh trên mái tóc đỏ của anh. Những đốm màu rỉ sét tương phản đến sững sờ trên sự nhợt nhạt chết chóc. Đầu anh vặn sang bên cạnh; đôi mắt nhìn trừng trừng vô hồn vào đám đông khi con ngựa được dẫn vào trong trung tâm sảnh. Những người đứng gần nhất rùng mình và bước lùi, tự hỏi điều gì được trông thấy lần cuối cùng bởi đôi nhãn cầu kinh hoàng đó. Những cạnh nham nhở của một vết thương há miệng trên lưng anh, nơi một lưỡi kiếm đã bị kéo ra khỏi trái tim. Nhiều hơn một người trong đội Fianna nghĩ họ nghe thấy tiếng cười phấn khích của Kevin vang vọng trong những hành lang ký ức của mình. Một người lính quan sát đám rước tàn nhẫn ấy đã dốc cạn ly rượu của mình chỉ bằng một hơi, đôi tay anh ta run rẩy lần đầu tiên trong đời.

Chỉ có âm thanh của tiếng khóc hộ tống Conn khi anh rời khỏi ngai, bị mê hoặc bởi quang cảnh trước mặt. Đôi mắt anh là những mảnh băng vỡ màu xanh da trời. Khi anh đến bên con ngựa, anh vươn đôi bàn tay và nâng niu mái đầu của người bạn đã chết. Nghiêng xuống như thể để thì thầm điều gì đó, Conn tạo ra một tiếng động bắt đầu như một tiếng gầm gừ trong nơi sâu thẳm nhất của cổ họng. Những sợi tóc gáy của Nimbus dựng đứng khi một tiếng thét xung trận mãnh liệt bật ra từ nỗi thương tiếc của Conn.

Sảnh đường bùng lên những hoạt động xúc động. Những người đàn ông trong đội Fianna bao quanh Conn, những lời nguyền máu me và đen tối tuôn ra từ những đôi môi nghiến chặt. Họ quay đến người lính gần nhất và thì thầm điều gì đó làm rút cạn mọi màu sắc trên gương mặt của  anh ta. Người đàn ông lao đến cửa, Nimbus nhanh nhẹn theo sát gót.

Giơ hai bàn tay qua đầu, Conn làm yên lặng gian sảnh. “Ta sẽ tự mình giết đồ con hoang đó.” Môi anh xoắn vặn trong một cái nhăn mặt đau đớn. “Sean Ó Finn đã đi để chuẩn bị ngựa cho ta. Mer-Nod sẽ giữ nhiệm vụ như một quan nhiếp chính cho đến khi ta quay về.”

Sự yên lặng của sảnh đường nổ tung trong sự náo động. Những tiếng phản đối vang lên, bị trộn lẫn với những tiếng la cổ vũ, vống lên thành sự hỗn loạn inh tai.

Mer-Nod bỏ lại tư thế đĩnh đạc dọc theo bức tường và sải bước về hướng Conn, đấu tranh để làm cho chính mình được nghe thấy bên trên những giọng nói lộn xộn. “Conn, điều đó thật điên rồ! Chúng ta không thể để mất ngài được!”

Đôi mắt lấp lánh, Conn đáp, “Ông sẽ không mất ta. Khi ta quay lại Tara, ta sẽ mang theo đầu của con quái thú đã giết Kevin. Bất kể là một người đàn ông hay quái vật, nó sẽ chết trong tay ta.”

Sean Ó Finn đã quay lại. Đôi mắt ngoảnh đi, anh ta nói với Conn, “Ngựa của ngài đã được chuẩn bị. Có đủ vật phẩm cho năm ngày.”

Nimbus cũng xuất hiện, đang ra sức vùng vẫy với một thanh gươm dài bằng thân hình của cậu ta.

Conn cầm lấy thanh gươm và giơ cao nó trong không trung. Giọng anh vang vọng xuyên qua sảnh đường. “Vì Kevin, vì Fianna, vì Erin, sinh vật đó sẽ phải chết!”

Tra gươm vào vỏ, anh chạy xuyên qua cánh cửa và nhảy lên lưng con ngựa giống khổng lồ đang đợi. Thúc con ngựa vào nước đại, anh phi như tia chớp xuyên qua cổng thành luỹ.

Nimbus bị bỏ quên trong sự náo động của đám đông. Một bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu vươn lên để xoa nắn vùng thái dương đang nhức nhối của cậu.

Bầu trời ảm đạm bắt đầu sự đầu hàng của nó bằng vẻ tối tăm thậm chí còn ảm đạm hơn, khi Conn phi nước đại khỏi pháo đài. Những đám mây lưa thưa trôi nhanh qua đường chân trời, bị lùa đi bởi những cú giật mạnh mẽ của luồng gió lạnh. Thiếu vắng sự ấm áp của ánh nắng, sự ẩm ướt của ngày không thể bị xua đi và chỉ trở nên rõ rệt hơn khi ánh sáng phai nhạt ở phương đông. Những chiếc lá trên cây run rẩy trong sự báo trước của bóng tối sắp đến. Những tia sáng màu tím kỳ quái của chạng vạng đã thấm đẫm cảnh vật, biến đổi thảo nguyên màu xanh lục thành tấm nhung sẫm màu. Âm thanh duy nhất cắt xuyên qua buổi hoàng hôn sâu thẳm là tiếng vó ngựa đều đặn của Conn và tiếng rúc cô đơn của một con chim nhạn từ xa xa. Khi Conn rời khỏi con đường và đi vào trong một cánh đồng đẫm ướt, một cơn mưa phùn nhẹ bắt đầu rơi. Ánh sáng cuối cùng của buổi chạng vạng đã biến mất khi anh chậm bước con ngựa thành đi thong thả và tiến vào một khu rừng rậm với những dây leo lộn xộn và đám dương xỉ bám chặt.

Anh kéo chiếc áo choàng chặt quanh người khi con ngựa  chọn lối đi xuyên qua bụi rậm. Cơn thịnh nộ vẫn đang đảo vòng trong đầu anh. Anh cảm thấy sự giá lạnh trong không khí như thể ai đó khác bị lạnh và nhiệm vụ của anh là bao bọc con người đó được ấm áp. Hình thể bất động của Kevin đã khắc sâu trong trí óc anh bằng một con dấu lửa. Một Kevin với đôi mắt rạng rỡ, tính tình sôi nổi, đã vỡ vụn và đổ máu. Xác anh ấy sẽ được khâm liệm, được mang về với thị tộc của anh bởi đội Fianna như một sự nhắc nhở ác độc về lời thề nguyền mà họ đã tuyên thệ khi Kevin được gởi đến để tham gia cùng quân đoàn : “Chúng tôi thề chấp nhận cái chết hoặc thương tật của Kevin mà không tìm kiếm sự thoả mãn hoặc trả thù, ngoại trừ những gì mà các chiến binh anh em sẽ chọn.” Sự tăm tối của cơn thịnh nộ sôi sục trong mạch máu của Conn. Khi anh rời khỏi khu rừng đến một đồng cỏ, anh thúc con ngựa giống vào nước đại.

Mưa vẫn đang rơi, và ánh trăng bắt đầu vành lưỡi liềm khi anh trượt khỏi con ngựa trong một trảng trống. Trái táo trong túi đeo của anh tìm thấy đường của nó trong miệng chú ngựa, và Conn mỉm cười lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi pháo đài. Silent Thunder đã băng qua đại dương trong một khoang tàu hàng chật ních để trở thành chiến mã của anh. Anh lướt bàn tay qua vùng hông ngựa màu đen óng ả. Không một dấu hiệu nào làm hư hại sự hoàn hảo xinh đẹp của nó. Anh móc sợi dây cương quanh một bụi cây và để lại con thú đứng gặm cỏ.

Vẩy nước mưa khỏi mái tóc, anh lục lọi xuyên qua khu rừng cho đến khi thu thập cành và cây cỏ đủ cho chỗ ẩn núp của cả bản thân lẫn ngọn lửa khỏi sự tuôn đổ đều đặn của nước mưa. Anh làm ấm bàn tay trên ngọn lửa và lơ đãng ao ước có Nimbus ở đó để làm dịu đi sự thinh lặng. Ký ức về những khu rừng khác tụ tập quanh anh; trái tim của những đống lửa khác sưởi ấm bàn tay anh. Những linh hồn của năm cái chết vây bọc quanh anh, cười đùa và khoác lác, lên kế hoạch cho trận chiến ngày hôm sau. Trong một khoảnh khắc phù du, mũi anh bắt được mùi hương của thịt nai tươi đang nướng trên một hố mở.

Anh đứng lên, nguyền rủa bản thân về những tưởng tượng đó. Khu rừng dường như khuấy đảo quanh anh, và anh ngồi xuống lại, tự hỏi không biết liệu giấc ngủ sẽ là khó khăn hay chỉ bất khả thi. Những ngón tay căng thẳng của anh bôi phô mát lên một khúc bánh mì dày. Ngọn lửa giận dữ trong anh đã cháy quá sâu không còn chỗ cho nỗi sợ hãi. Anh sẽ lột mặt nạ tên sát nhân đội mũ trùm đầu này và đặt hắn vào một cái chết tàn nhẫn. Quấn bản thân trong chiếc áo choàng, anh cố dỗ giấc ngủ. Vào thời gian này ngày mai, anh đã tới hang động đó rồi. Anh phải sẵn sàng. Anh chìm vào trong một vực thẳm của giấc ngủ không hề có những giấc mơ tàn nhẫn.

Conn và Silent Thunder đã đang đi về hướng bắc khi mặt trời mọc vào buổi sáng kế tiếp. Ngày hé rạng với cơn gió phương nam ấm áp chơi đùa trên đường nét của anh như thể để xoa dịu đi những đường lằn căng thẳng đã làm nhàu vầng trán anh. Những con chim chiền chiện và chim nhạn líu lo trong một bầu trời mang màu xanh thanh nhã của trứng chim robin. Một đám mây bất chợt, trắng tinh và xốp như vùng bụng của chú cừu mới sinh, bồng bềnh ngang qua phong cảnh thanh bình. Khi anh di chuyển về hướng bắc, địa thế trở nên hiểm trở hơn và lớp cỏ xanh ngắt rập rờn trao cho con đường những hòn đá và buông thả những lùm bụi bên dưới móng ngựa.

Mặt trời chìm trong một quầng sáng màu cam phía sau chân trời phía Tây, quá khác biệt với sự khởi hành lặng lẽ của ngày vừa qua. Anh đã đến những ngọn đồi băng tích. Những ngọn đồi dốc, nằm giữa những rặng núi và đồng bằng bao quanh vùng đồi mù sương của Tara.

Bóng tối đã phủ lên quang cảnh. Anh thắp một ngọn đuốc để hướng dẫn những bước chân của họ. Những tảng đá xảo trá nằm chờ đợi để gởi một con ngựa vào trong một bước sẩy chân định mệnh. Đôi mắt của Conn chỉ phân biệt lờ mờ những vết lồi lõm tối tăm trong những vách đá mà anh biết là những hang động nhỏ. Theo tính toán của anh, hang động lớn hơn mà anh tìm kiếm phải có ít hơn một liên kết bất tận. Một dòng mồ hôi chảy xuống sau gáy anh.

Anh dừng Silent Thunder lại và ngồi yên, nhắm mắt, chìm sâu vào suy tưởng. Một chàng trai trẻ, tuyệt vọng muốn tham gia vào đội Fianna, đã làm một hành trình tương tự thế này để chinh phục sinh vật đã khiến ba người trong đội Fianna vào cái chết đẫm máu. Cậu ta là người duy nhất quay về. Câu chuyện hoảng loạn của cậu ta kể về một gã khổng lồ mặc áo choàng, kẻ đã di chuyển mũi gươm khỏi cổ họng bị siết chặt bởi nỗi sợ của cậu ta vào khoảnh khắc cuối cùng và thả cậu ta đi để cậu ta chuồn nhanh về với Conn. Đúng y như tên ác thú đã dự định, anh nghĩ một cách cay đắng.

Đôi mắt vẫn nhắm chặt, anh gọi lên trong tâm tưởng gương mặt của từng người đàn ông đã chết trong hang động đó. Năm chiến binh mạnh mẽ đã ra đi, để lại anh với việc báo thù cho máu của họ.

Mở mắt và thúc Silent Thunder vào nước kiệu nhỏ, một lần nữa anh buột ra tiếng thét xung trận sẽ làm Nimbus phải run lên. Nó dội lại qua những ngọn đồi trầm tích với một âm vọng gầm rú. Anh biết rằng nếu có ai đó hoặc thứ gì đó nằm chờ đợi anh, anh đang trao cho nó đủ cảnh báo để mắc mồi cho chiếc bẫy. Gió thổi bùng ngọn đuốc bám chặt trong bàn tay trái của anh thành một đèn hiệu rực rỡ khi anh hướng dẫn con ngựa, chỉ dùng đầu gối của mình.

Thẳng trước mặt anh với hai trăm khoảng trống bố trí thành một chỗ mở rộng trong vách đá, khổng lồ và đáng kể. Một quầng sáng màu xanh lục kỳ quái tràn ngập mặt đất và không khí. Conn làm chậm bước con ngựa thành đi bộ, mọi bắp cơ của anh xoắn chặt căng thẳng.

Anh gọi to bằng giọng khàn khàn, “Đồ con hoang, khi mi nhìn thấy ngọn đuốc của ta, cảnh tượng kế tiếp mà mi nhìn thấy sẽ là những ngọn lửa của thế giới bên kia.”

Anh giơ thẳng cánh tay và ném ngọn đuốc vào trong miệng của hang động. Anh quay ngựa và đi dọc theo vách đá. Chiếc áo choàng không được chú ý đến rơi trên mặt đất. Khi anh không còn nhìn thấy quầng lửa xanh lục qua vai mình, anh trượt khỏi lưng ngựa và thổi nhẹ vào mũi của nó. Rút thanh gươm khổng lồ ra, anh tiếp tục đi lên vách đá, thận trọng với mỗi bước chân để không làm chấn động viên đá lỏng lẻo nào. Chỉ ngừng một lần để liếc ra phía sau, anh cứ trèo cho đến khi lên đến đỉnh của ngọn đồi băng tích chất chứa hang động.

Bọc thanh gươm, anh khuỵu gối xuống và lướt bàn tay trên bề mặt đá. Anh không nghe thấy âm thanh nào từ bên dưới. Gần đỉnh của ngọn đồi anh tìm thấy những gì anh tìm kiếm. Đầu gối của anh, bị kéo lê đến trầy sướt xuyên qua lớp vải quần, đột ngột được lót êm trong lớp cỏ mềm. Những ngón tay anh thọc sâu vào trong đó, tìm kiếm những đường nét của một chiếc cửa bẫy tạm thời được tạo hình từ một mảnh gỗ được che phủ bằng đất và cỏ. Anh nghiêng ra sau trên gót chân, vành môi vặn xoắn trong một nụ cười khó chịu. Từ vị trí thuận lợi này, một kỵ sĩ đơn độc có thể bị phát hiện là đang rời khỏi vùng đồng bằng trước khi anh ta vào được các ngọn đồi bao quanh hang động. Anh dần dà bị thuyết phục nhiều hơn rằng anh đang đối phó với một sinh vật thông minh, có thể to khổng lồ.

Anh tra gươm vào vỏ. Nhấc cửa bẫy lên một phần inch, anh nhìn thấy một quầng sáng mờ nhạt từ hang động bên dưới. Đôi mắt anh thẫm lại thành màu xanh của bầu trời nửa đêm khi anh nhấc cánh cửa sang một bên và buông người xuống từ khoảng cách làm nhức nhối gót chân, đậu xuống một cách yên lặng như một con mèo khổng lồ trên đá cứng.

Anh thấy bản thân đang thu mình lẩn tránh tại phía sau một căn phòng trống rỗng. Âm thanh duy nhất làm rạn vỡ sự yên lặng là nhịp điệu tí tách đều đặn của nước đang nhiểu từ những thạch nhũ treo lơ lửng. Tại lưng anh là một bức tường đá thẳng đứng. Bên phải của anh là một hành lang vừa vặn nhìn thấy được, dẫn sâu hơn vào trong lòng của hang động. Bên trong lối vào chính là hai hàng đuốc đặt dọc theo tường, đang phát tán những quầng sáng ghê rợn mà anh đã nhìn thấy từ bên ngoài. Và chắn giữa bản thân anh và lối vào là kẻ thù của anh, đứng lặng thinh đối diện với đêm tối, không nhận biết kẻ xâm nhập trong lãnh địa của mình.

Chàng trai bép xép quay lại từ nơi này đã không nói dối. Một chiếc áo choàng đen khổng lồ che phủ bóng ma từ đầu đến tận ngón chân, một độ dài gần như gấp đôi chiều cao của Conn. Một sự phân chia ranh giới mơ hồ tại lưng của chiếc mũ trùm đầu vẽ thành một đường giữa cái đầu và thân hình. Sự chú ý của Conn bị bắt và giữ chặt bởi thanh gươm lấp lánh được giữ trong bàn tay của sinh vật ấy.

Tất cả những gì anh cần làm để kết thúc sự chạm trán này là lao tới trước mà không cảnh báo và thọc mạnh thanh gươm của anh vào giữa những rẻ xương sườn của sinh vật ấy. Nhưng quy tắc danh dự, tương tự với việc đã từ chối đưa nhiều hơn một người để đánh bại một sinh vật đơn lẻ, đã ngừng anh lại. Anh ghìm thanh gươm, cho phép trung tâm thiêu đốt đỏ thẫm của cơn thịnh nộ quay lại cho đến khi chiếc cán bằng vàng mà anh đang giữ chặt có vẻ như sáng lên với sức nóng của nó.

Anh bước tới trước. “Quay lại nào, quân vô lại, và đón nhận những ngọn lửa của thế giới bên kia! Ta hứa với ngươi!” Giọng anh tăng cao từ lời thì thầm thành tiếng rống.

Sinh vật ấy quay nhanh đến mức bị lảo đảo, gần như đánh mất một vài đòi hỏi nhất thời cho sự thăng bằng. Với những ánh đuốc toả sáng phía sau nó, Conn đã nhìn thấy rằng chiếc áo choàng không mờ đục mà gần như trong suốt. Anh chớp mắt, bị thuyết phục rằng có gì đó không đúng bên dưới nó.

Nhưng không có thời gian để dừng lại suy nghĩ. Khi sinh vật đó hồi phục được sự thăng bằng của mình, nó vung lên Conn một cú đánh bằng cả hai tay từ thanh gươm đã đâm sầm vào vai anh và gần như làm anh khuỵu gối. Anh gầm gừ, gạt cú đánh kế tiếp một cách dễ dàng. Cơn thịnh nộ của anh giống như nguồn năng lượng thuần khiết. Đâm xuyên qua giữa tấm áo choàng đen tối, lưỡi gươm của anh không cảm thấy sự tiếp xúc với da thịt nhưng anh tấn công lần nữa, cố ước lượng vị trí mà trái tim của gã khổng lồ đang ở.

Vẫn đang vùng vẫy để lấy lại thăng bằng, sinh vật ấy quay người lần nữa, ý định tung một đòn kết liễu vào cổ Conn. Anh nhảy sang bên cạnh khi lưỡi thép rít lên sượt qua cổ họng anh, và kết hợp với cú xoay người của gã khổng lồ bằng một đường gươm đột ngột của chính anh. Hai thanh gươm kêu loảng xoảng một lần nữa, tiếng rền buốt óc của kim loại chạm vào kim loại vang vọng trong hang động. Conn chiến đấu giống như một người đàn ông bị ám ảnh.

Anh làm một đòn nhử khéo léo chỉ để bị kinh ngạc bởi cú phản công nhanh như chớp của gã khổng lồ. Lưỡi gươm của kẻ thù cắt vào cẳng tay trái của anh, làm bật máu. Cơn đau lảng tránh anh nhưng anh có thể cảm thấy máu thấm đẫm vào ống tay của chiếc áo chẽn. Anh rút lui dựa vào tường khi sinh vật ấy chiếm ưu thế, mỗi bước mang lưỡi gươm sáng ngời gần hơn đến gương mặt anh. Những cú xoay người của Conn mờ đi khi anh tấn công liên tục, không cho phép sinh vật ấy làm bất cứ điều gì ngoại trừ đỡ gạt những nhát gươm. Nỗ lực vượt trội để nhắm đến lồng ngực quá cao bên trên đầu anh đã dày vò đôi cánh tay anh nhức nhối và nặng như chì. Bờ tường sau lưng anh trở thành một cái bẫy, một nấm mồ.

Gã khổng lồ nghiêng người về phía trước, và lần đầu tiên Conn nhìn thấy ánh lấp lánh của một đôi mắt màu xanh lục bên dưới chiếc mũ trùm. Nắm chặt thanh gươm giống như một chiếc búa khổng lồ, sinh vật ấy giáng một cú đánh vào tai Conn, khiến đầu anh quay mòng mòng. Anh đấu tranh để giữ vững thanh gươm khi những chiếc chuông ngân vang quanh anh. Sinh vật tiến đến với nhát chém kết liễu.

Conn tập trung từng ounce sức mạnh cuối cùng của mình và đâm ngập thanh gươm thẳng vào phía trước mặt. Mong đợi sẽ đâm xuyên qua xương bánh chè hoặc đùi của gã khổng lồ. Anh giật mình khi anh cảm thấy sự kết nối rắn chắc của thanh gươm ngập sâu vào trong da thịt. Sinh vật lảo đảo và Conn nắm lấy cơ hội để đâm thanh gươm hướng lên phía trên, cao bên trên đầu anh, nơi một lần nữa anh cảm thấy sự tiếp xúc với da thịt và xương. Mùi máu giống như mùi của nỗi sợ hãi tấn công lỗ mũi anh.

Trong một điệu nhảy rùng rợn, gã khổng lồ quay cuồng, chiếc áo choàng rối bời quanh chân của nó. Conn khuỵu người trên đầu gối và quan sát trong sửng sốt khi sinh vật đổ sập thành hai mảnh. Một tiếng thét lanh lảnh bị chìm khuất bởi tiếng lách cách của thanh gươm khi nó đâm sầm xuống mặt đất, gởi đi một tiếng dội vang vọng xuyên qua hang động và cái đầu đang nhức nhối của Conn.

Quá tê điếng và quá kiệt sức để di chuyển, Conn quan sát khi nửa thân bên dưới của gã khổng lồ trườn ra khỏi chiếc áo choàng to lớn và lẻn vào bóng đêm, để lại duy nhất một vệt máu hào phóng đánh dấu đường đi của nó.

Đôi mắt mở rộng, Conn trườn đến những gì còn lại. Chiếc áo choàng che phủ cái đống trì độn mà nó đã trở thành.


Anh với tay đến chiếc áo choàng và chạm vào một góc của nó. Máu nóng đã làm ướt sũng nó, dính nhớp nháp trên những ngón tay anh. Anh chầm chậm kéo nó về phía mình và nghiêng người bên trên nó, tìm thấy chính mình đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của một chàng trai trẻ.