Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Roses 21

Chương 21



Harrison quay trở lại nhà Lord Elliott ngaykhicon tàu chởMary Rose đang căngbuồm đi đếnnước Mỹ. Anh không biết cô đã bỏ đi, tất nhiên. Không ai biết. 

Anh bước vào nhà kính, nơi Elliott ngồi với trợ lý của mình kiểmtracác giao dịch. 

"Vợ cháu ở đâu?" 

Elliott ngước lên nhìn Harrison và mỉm cười. "Cô ấyđi mua sắm với cô hầu củamình," ôngtrả lời.

"Ông sẽ lượngthứ chochúng tôichứ, MacPherson?" Harrison hỏi. Anh siết chặt haibàntay sau lưng và buộc bảnthân ra vẻ điềm tĩnh. Anh muốn túmlấy cổ MacPherson và ném hắnvào địa ngục vì những gì hắn đã làm, và anhđã phải vận dụng mọi mảnh sức mạnh ý chíđể không nhượng bộ thôi thúc ấy.

"Sao anh không đi vàgọitrà cho chúng ta khi tôi nói chuyện với con rểcủa tôi nhỉ?" 

MacPherson cúi chào chủ của mình và rời khỏi phòng. Harrison kéo cánh cửa đóng lại sau lưnganh. 

"Tanghi ngờ cóai đó sẽ nghe chúng tanóichuyện,Harrison.Mọi người đềuđãđi ra ngoài trong ngày, và nhân viên bận rộn đóng gói.Cóchuyện gì đó, phảikhông?Con đã cho thấy điều đó trong ánh mắt con.”

"Chúng ta có khách, thưa ngài.Các nhà chức trách đang đợi trong đạisảnhđể bắt MacPherson. Chúa phùhộ, họ sẽ buộc hắn phải thú nhận mọi thứ.Có đủ bằng chứng để buộc tội hắn biển thủ, và cách này hay cách khác, đồchó đósẽ bị còngtay dẫn đi. Hắn ta là người đã lên kế hoạch bắt cóc."

Elliott buôngrơi nhữnggiấy tờ mà ông đang cầm trong tay. Tâm trí ông chạy đuađểtheo kịp thông tin màHarrison vừa traocho ông. Có vẻ như ông không thể tiếp thu được tất cả điều đó.
 "George ... George đãlấy Victoria khỏi tasao? Không, không, cậu ấy không thể.Cậu ấy đã được điều tra đầy đủ, và không ai tìm thấy một mảnh bằng chứng kết nối cậu ấy với sựbiến mất của con gái ta.Bây giờ con đang gợi ý ... "

"Douglas đãnhìn thấy hắn ra khỏi xe ngựa và đưa chiếcgiỏ cho một người phụ nữ." 

"Douglas, anh talà ai?" 

Harrison bịsửngsốt trướccâu hỏi. Chúalòng lành, Elliott thậm chí không biết tên của các anh trai cô. 

"Một trong số những người đàn ông đãnuôi nấng côấy" anh trả lời. "Douglas là một trong các anh trai của cô ấytheo mọi cách đáng nguyền rủađược kể đến. Ngàitốt hơnnên thuxếp ổn thoảvới thực tế đó trước khi quá muộn." 

Elliott quáchoáng váng vì những gì Harrison đã nói với ông về MacPherson, ông không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác. Thậm chí ông không để ý đến việc con rể của mình đang trở nên giận dữ thế nào. 

"Đãcó hành vibiển thủ sao?"

"Ngài đã quyên góp cho một trại trẻ mồ côi không tồn tại.Nơi đó đã tồn tại vào thời điểm Victoria bịbắt đi, tất nhiên, nhưng nó đã đóng cửa vài năm sau đó. Con nghi ngờ bất cứ khoản tiền nào của ngài đã từng qua túi MacPherson."

"Nhưng biển thủ và bắt cóc làhai việckhác nhau ..."

"MacPherson đã đứng sau điềuđó, thưa ngài. Không có bấtkỳnghi ngờ nào." Elliott gậpđôi người trong sự đau đớn. Ông thật sự phát bệnh bởi sự thật, ông nghĩ rằng anh sắpnôn mửa. Ôngcố đến tuyệt vọng để làm dịu bản thân.

"Hãy cho tamột phút, con trai, chỉ một phút," Ông thì thầm. 

Harrison ngồi xuống bêncạnh ông và đặt tay lên vai Elliott. Anh không nói một lời nào ngoài kiên nhẫn chờ người đàn ông sắp xếp mọi thứ trong đầu. 

Elliott chỉmấtmột thời gian ngắn thuthậpbình tĩnh đủ để muốn biết mọi thứ. 

"Hãybắt đầu ngay từ đầu và không dừng lại cho đến khi con đã nói với tamọi thứ."

"Chúng tabiết đượcrằng MacPherson đã lấy một khoản tiền lớn từ một trong những tài khoản của ngài vào ngày trước khi con gái ngài bị bắt cóc, và ông ta đã mang Victoria đivào tối muộnhôm sau, và đưa cô ấycho người trông trẻ.Con cho rằng số tiền hắn đã đánh cắp là dành cho người phụ nữ sử dụng để nuôi sống bản thân và đứa trẻ trong khihắn bòn rút tiền chuộc từ ngài nhiều nhất có thể. Các giấy tờ mà hắnđãlấy từ quyểnKinh Thánh có thể sẽ được gửi lại cho ngài như là bằng chứng cho thấy hắn giữ con gái của ngài."

"Nhưng chuyện gì đã xảy ra.Chúng tachưa bao giờ nhận được một yêucầutiền chuộc ... chỉ mỗitin nhắnđầu tiên đó..."

"Mọi thứ đã trở nên tồitệ vớiMacPherson.” Harrison nói. “Đó là những gì đã xảy ra, thưa ngài. Douglaskểvới con là người phụ nữ đó đãkhông muốn lấy chiếcgiỏ.Anh ấyđã thấy cô talắc đầu vớiMacPherson, nhưng cô tađã đổi ý khi hắngiơra chiếcphong bì đầy tiền và vẫy trước mặtcô ta."

"Và sau đó?" 

"Người trông trẻ đãhoảng sợ, và sau khi MacPherson rời đi, cô tatìm đếncon hẻm gần nhất và ném Victoria vào đống rác.Rồi cô tabỏ chạy." 

"Con có thể chứng minh được tất cả những điều nàykhông,Harrison?"

"Con có thể chứng minh ông đã biểnthủ, thưa ngài. Điều đóđủ để đưa ông ta vàosuốt quãng đời còn lại.Douglas khăng khăng rằng anhấysẽ nhận ra MacPherson hôm nay. Con không chắc chắn về bản thân, nhưng con nghĩ rằng trợ lý của ngài sẽ bị thuyết phục bởi cácnhà chức tráchđể nói chuyện."

"Nếungười trông trẻ đã không nghĩ lại, liệu tacó thể mang con gái của tatrở về không? Không, không, tất nhiên là sẽkhông.Cậu ta sẽ giết cô ấy, phải không?" 

"Có thể," Harrison đồng ý. 

Elliott bắt đầu runrẩy vì giận dữ. "Tất cả những năm vừa qua tênquái vật đóđã ngồi bên cạnh ta, bình tĩnh hành động như thể ..."

Ông không thể nóitiếp. Harrison gật đầu hiểu biết. "Thưa ngài, hắnthật là khôn ngoan chếttiệt. Hắnhẳn đã hoảng sợ khi ngườitrông trẻvà đứa trẻ biến mất.Nhưng hắn đã không chạytrốn.Hắn vẫn ở nguyêntạichỗ, kiểm soát cuộc điều tra còncách nào tốt hơn là ở trong trung tâm của nó? Miễn là hắn tiếp tục làm việc cho ngài, hắn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì trên bàn của ngài trước cảngài."

Elliott đột nhiên đứng dậy và lao về phía cửa. "Tasẽ vào trongđó và tasẽ ..." Harrison ngăn ônglại bằng cách nắmlấy cánhtayông. "Không, ngàisẽkhông đi đâu hết.Họ đã đưahắnđirồi.Con biết ngài muốn làm gì, và nghĩvề điều đó thì cũng ổn thôi, nhưng ngài không thể giết hắn được."

Anh nhẹ nhàng đưa Elliott trở lại ghế sofa và giúp ông ngồi xuống. Anh đã không rời khỏi bêncạnh ôngtrong một lúclâu, cho đến khi anh thuyết phục Elliott bìnhtĩnh lạivà không làm điềugì sẽ khiến ông phảiân hận. 

Harrison đã muốn nói chuyện với ông về kế hoạch tương lai của chínhanh, nhưng anh nhận ra rằng bâygiờ không phải là lúc để chấtgánh nặng cho người đàn ông thêm bất cứ điều gì nữa. Anh sẽ phải chờ đợi cho đến sau đó để xinđượctừ chức.

Anh đi lên phòng ngủ để có thể dành chút thời gian suy nghĩ chính xác những gì anh muốn nói với vợ mình. Những lời lẽ đó phải đúng, và nếu anh cần quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ về tất cả những đau đớn mà anh đã vô tình gây ra cho cô, thì anh sẽ làm.

Elliott đãkhông biết tên của các anh traiNhận biếtấyvẫn còn làmanh chao đảo. Nhân danh tình yêu và cươngvị ngườicha, ông đã cố tình xóa đi quá khứ của cô và đúckhuôncô thành ngườicon gái màôngmuốn. Mary Rose bây giờ đangcảm thấy nhưthế nào, và làm sao mà cô chịu đựng được tất cảsự chính đáng không chịu nổicủa họ?

Lời nhắn của cô đang chờ anh ở trên mặtbàn. Cảm giác sợ hãi trànquaanh khi anh nhìn thấy nó, và anh gần như sợ phảichạm vào nó.

Anh đọclờichia tay củaba lần trước khi anh phản ứng. Rồi nỗiđau đớn mà anh chưa bao giờ biết đếntrước đây dâng lêntrong anh cho đến khi nópháhuỷanh. Anh cúi đầu và đầuhàng cơn đau, chàođón nóvì anh không có ai để đổ lỗi ngoài chính mình, và giờ thì đã quá muộn.

Anh đã mất cô.

Harrison không hề biết anhđãđứng đó cầm mảnhtin nhắn trong bao lâu, nhưng căn phòng đã chìmvàobóng tối khi anh di chuyển. Edward đang gõ dồndập vào cửa và hét lớn yêu cầu xin hãy xuống tầngdưới. Lord Elliott cần anh.

Anh hầu như không trả lời triệu tập, và rồi anh nhận ra rằng anhrất nhiều điều đểnói với bố vợ củamình. Anh không còn quantâm liệu người đàn ông cóhiểuhay không. Harrison vẫn cần phải nói chuyện với ông về con gái củaông

Elliott đang đứng trước lò sưởi. Ôngđangnhìn vào mảnhtin nhắn trong tay. 

"Vợ tôi cũng đãnói lời tạm biệt với ngàisao?"

Elliott chầmchậmgật đầu. "Cô ấyđãcó mọi thứ," ông thì thầm. "Tại sao cô ấykhông hạnh phúc?Con có biếtcô đãlên kế hoạch rờiđi không? Harrison, takhông hiểu.ấynói ... đây, để tađọc nó ... Dòng cuối ... Phải, nó đây rồiConyêu ngài, Cha à, và con nghĩ nếu ngài biết con,ngài cũng có thể yêu con."

Elliott ngẩng đầu lên. "Tayêu côấy mà."

"Vâng, ngài yêu côấy,nhưng từ khoảnhkhắcngài đưa cô ấyvào vòng tay của mình và chào đón côấy,ngài đã cố gắng thay đổi côấy. Ngàikhông có bất kỳ ý tưởng nàovềnhững gì ngài đã đánhmất, đúngkhông? Con đề nghị ngài ngồi xuống trong khi con giới thiệu ngài với con gái của ngài.Connghĩ rằng con sẽ bắt đầu với Corrie,"Anhnói thêm. "CorrieKhùng.Ngài chưa bao giờ nghe nói về bàấytrướcđây,đúng không, thưa ngài? Không, dĩ nhiên là ngàikhông.Ngàiđãkhông lắng nghe, nhưngbây giờ ngài sẽ.Con quyết tâm làm cho ngài hiểu."

Elliott bước tới ghế sofa và ngồi xuống. Ôngđãkhông thể buông tay khỏi lá thư chia tay của con gái, nên ông tiếp tục giữ nó. 

Harrison kể về tình bạn giữa hai người phụ nữ. Elliott táinhợtkhi nghe mô tả vềvẻ ngoài củakẻ ẩn dật. Nước mắt ngânngấntrong mắtông chẳng bao lâusau khi Harrison thuậtlại cáchCorrie đã vươntayqua ô cửa sổ mở để vuốt ve vai của con gái mình.

"Lòngtrắc ẩncủa cô ấydành cho những người bị đau khổ khiếncon thấy mình thấp kém.” Harrisonnói thêm, "Con nghĩ có lẽ đó là lý do tại sao cô ấychịu đựng chúng talâu đếnthế. Chúa ơi, conđã liên tụcbảo cô ấynên thấu hiểu nhiềuhơn, chongài thêmthời gian để chấp nhận côấy. Dù vậy, ngài chưa từng có ý định chấp nhận chính bản thân cô ấy, đúng không?  Ngài không thể làm chođiều đóbiến mấtđược,thưa ngài, tất cả đều đãxảy rarồi.Những người đàn ông đó là gia đình củacôấy.Con gái củangàichơi đàn piano và nói tiếng Pháp trôi chảy. Ngài lẽ ranên tự hào về côấy mới phải.”

Đã quá muộn trong ngày để Harrison đưa kế hoạch của chính mình vào hoạt động, và vì thế anh ở lại với Elliott gầntrọnđêm và nói với ông hầu hết những gì anh biết về nền tnggiáo dục của cô. 

Họ cóđược sựriêng. Lillian đã cố gắng xâm nhập, nhưng mệnhlệnh gay gắtcủa anh trai nóivọng rađã khiến bàbỏ cuộc. 

"Tình yêu của người cha nên vô điều kiện," Elliott thì thầm. "Nhưng ta..." 

Ông không thể nóitiếp. Ông bắt đầu khóc và vùi gươngmặt vào haibàn tay. Harrison trao cho ông chiếc khăn tay của anh. 

"Mỗi buổi sáng cô ấysẽ ngồi cùng ta và lắng nghe ta nói về gia đình.ấychưa bao giờ nói về bạn bè của mình." 

"Ngài sẽ không để côấy nói.

Elliott cúi đầu. "Không, tasẽ không để cho côấy nói.Chúanhân từ,tađã làm gìthế này?Tađã làm gì?"

Harrison đã bịhút cạncả về thể chất và cảmxúc. Anh không thể traocho Elliott lòng thươngcảmmà cólẽ ông đang cần bây giờ. 

"Connghỉ việc." 

"Congì cơ?"

"Con bỏ việc, thưa ngài.Con đã hoàn thành tất cả công việc mà ngài đã giaocho con.Đólà sự cố ý, phảikhông?Ngàimuốn độcchiếmthời gian với con gái của mình và vì vậy ngài đã bắt con chạy quachạy lạikhắp đất nước.Conkhông trách ngài. Conđã bận rộn đếnkhốn khổ cố gắng trả mónnợ màcon đãnợ ngàinên đãđể cho điềuđóxảy ra.Đó là lý do tại sao con bị ám ảnh về MacPherson,"anhnói thêm với một cái gật đầu. "Nhưng kếtthúcrồi," anh thì thầm. "Nếu bây giờ ngàithứlỗi, con sẽ lên lầu và đóng góiđồ đạc"

"Conđịnhđi đâu?" 

Harrison không trả lời cho đến khi anh rađến cửa. "Consắp về nhà."





Adam Clayborne sắpbị xét xử vì tội giết người. Harrison phát hiện ra sự tàn ác khi anh đến được chuồngthuê ngựa. Anh đã lên kế hoạch mua một toa xe thồvà hai con ngựa để có thể chở vậtdụngcủa mình đến Blue Belle, nhưngngay khingười đàn ông điều hành nơiđóbắt đầu nói với anh vềnhững gì đang diễn ra, cáckế hoạch của Harrison đã thay đổi hoàntoàn.

"Vâng, thưa ông, chúng tôi sắpcó một vụtreo cổ.Haichàngtrai miềnNam ăn mặc kỳlạ đã mang luật sư của họ theocùng. Tôi nghe nói họ mong đợi Thẩm phán Burns giao Adam cho họ để họ có thể kéo lêông ấyvề quê cũ của ông ấy để xử án, nhưng các cư dân quanh đây không tin ngài thẩm phán sẽ quyến luyến ý định đó. Ông ấy sẽ muốn tự mình xử án người đàn ông hoặc treo cổ để làm gương cho mọi người. Đó là lý do tại sao hôm nay chỗ của tôi vắng khách. Vào ngày mai, mọi thứ sẽ đóng cửa. Các cư dân sẽ đến Blue Belle cả ngày; coi nó như một ngày lễ. Một số sẽ mở tiệc ngoài trời trong lúc quan sát ông ta bị treo cổ, những người khác sẽ reohò cổ vũ.Những phụ nữ hầu hết sẽ khóc,tôi đoánthế.Dù sao, cuộckhiêu vũ sẽ khôngbắt đầu cho đến khi mặt trời lặn.Đó sẽ là một điệunhảy ra tròvà anh không nên bỏ lỡ nó."

Harrison đã nghe tất cả những gì anh cần biết. Anh nhanh chóng mua một con ngựa, ném 20 đô la cho ông giàvà yêu cầu ông thuê một người để vậnchuyểnđồ đạc cho anh.

Anh vừamới đóng yên conngựa màu đen khi ông già nói, "Từ sự vội vàng của anh, tôi có thể thấy anhkhông muốn bỏ lỡ điềuđó. Anhcó thời gian," ôngtađảm bảo với anh. "Tôi sẽ không rờikhỏi trongmột vài giờ nữa, tôi sẽ mang đồ đạc của anh xuống cho anhCó thể kiếm được chomình 20 đô la cònhơnkhông."

"Adam Clayborne vô tội." Sau khi đưa ra tuyên bố, Harrison quăngmìnhlên yên ngựa. 

"Chẳng quantrọng. Anh talà người dađen và hai người tố cáo anh talà da trắng. Clayborne sẽ bịtreo cổthôi." 

Người đàn ông quay lại và nhận ra mìnhchỉđang nói chuyện với không khí. Harrison đã đikhỏi.

Anh cưỡingựa thẳng đếnBlue Belle với tốc độ gãycổ, vì anh đã sợ hãi điều cóthểđã xảy rarồi. Anh phải kềm đà lao tớitrước khimất kiểm soát. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một đám đông hànhquyết trước đây,nhưng anh đã đọc đủ những miêu tả sống động về họ để gửi những cơn ớn lạnh sợ hãi bắn dọcxuốngcột sống của anh. Anh khôngbiết sẽ làmgì để có thể cứu đượcAdam, nhưng cầuChúaphù hộ,anh sẽ tìm thấy điều gì đó. Bấtkể có hợp pháp hay không.

Harrison không cho phépmình nghĩ về Mary Rose và những gì cô hẳnđangtrải qua. Anh buộc bảnthânphải tập trung suy nghĩ về Adam. Anh đãbiết rằng có điềugì đó ẩnkhuất trong quá khứ của ông, nhưng Adam không nói cho anh biết đó là gì.

Giết ngườisao? Anh không thể tưởng tượng người đàn ông ônhoàấycó thể giết chết bất cứ ai mà không cónguyên nhân chính đáng

Mặc dù Harrison không phảingười haycầu nguyện, nhưng anhđãnài xin Chúa choanh sự giúp đỡ của Ngài. Anh đãrất mực sợ hãi. 

Xinđừng để quá trễ. Xinđừng để quá trễ.



Buổi điều trần diễn ra tại cửa hàng bỏtrống bênkia phố, đối diệncửa hàng của Morrison. Khánphòng đã chậtkín. Mary Rose ngồi tại bàn bên cạnh anh traicô. Travis ngồi ởcạnh bên kia. Douglas và Cole đều ở bên ngoài. Họ không được phép vào trongvì thẩm phán đã quan tâm đếntrạng thái mất kiểm soát của họ.

Những người tố cáo Adam ngồi ở chiếc bàn đốidiện với gia đìnhClaybornes. Có ba ngườicả thảy. Một luật sư và haiđồ bò sát quỷ quyệt, ghê tởm, tự gọi mình là họhàng của Livonia. Mary Rose không thể chịuđựng được đểnhìn vào aitrong sốhọ.

Thẩm phán Burns đang gõbúa dồn dậpvà ra lệnh cho mọi người phải ngậmcái miệng chết tiệtlạihoặc ông sẽ khiến tất cả khán giả rời đi. Mary Rose đang ở trong tình trạng sửngsốt đến mụ mẫm, cô hầu như không thể hiểu được một lời mà thẩm phán đangnói.

Mọi người bên ngoài Blue Belle đều quay lưng lại với anh trai cô. Tất cả bọn họ. Nhanh như người ta cóthểbúngtáchnhững ngón tay, họ đãchuyểntừ những người quen tươi cười thành một nhóm dânvệtức giận. Adam đã giúp hầu hết những người đàn ông trong phòng xửán. Sự tử tế và lòng quảng đại của anhấykhông hề có ý nghĩa gì đối với bất cứ ai trong số họ. Anhấyngườida đen, và người đàn ôngđược cho là đã bị giếtlà người da trắng. Không ai cần nghe gì thêm nữa. Adam đã phạm tội, bất kể hoàn cảnh. Nếu đám đông có thể đưa anh ra ngoài và đóng đinh anh, Mary Rose tin rằng họ sẽlàm.

Cô không biết làm sao để ngăn chặn điềuđó. Adam đã quá khắckỷvà trangnghiêm hơn bao giờ hết. Mặc dù anh biết điều gì sắp xảy ra với anh, biểuhiệntrên khuôn mặt anhchỉ cho thấy sự hiếukỳnhẹ nhàng. Có phải anhấyđang thịnh nộngầm trong lòngkhông? Cô vươn tayquavà chảinhẹ quabàn tay của anh. Làm sao cô có thể giúp anh? Làm saobất kỳ aicó thể?

Thẩm phán dộngsầm chiếc búa của ông xuống một lần nữa. Ông đã sẵn sàng đưa ra quyết định của mình về việc giaotrảAdam về miền nam. 

"Tôi đã xem xét các giấy tờ của cácvịvà cóvẻ như chúng hợp pháp."

Người luật sư màcác con của Livonia đã mang theo cùng vội vã đứng lên. Tên ông talà Floyd Manning, và khi ông tatự giới thiệu với quan tòa, ông tađã thêm vàosự việc tarằng gia đình ông đã sống ở Nam Carolina trong hơn một trăm năm. Dường như ôngtanghĩ rằng bằng cách nào đó điềuđóđã làm cho ôngta có nhiều phẩm cáchhơn.

"Tất nhiên chúng hợp pháp," Manning nói, "Bâygiờ chúng tôi sẽ đưa Clayborne đicùngchúng tôi chứ? Ngài không cònnguồn viện dẫn nào ngoài tuântheo luật.

Một tiếng hú cảnh báo vang lên. Các con sói muốn được cho ăn. "Đừng để ôngtađưa ôngta đi,Thẩm phán," ai đó hét lên từ phía sau của phòng xử án. "Điềuđó không công bằng.Gia đình tôi đợi ở bên ngoài, tôi đã hứa với họ ..."

"Đóngcái miệng chết tiệtlại.Thẩm phán ra lệnh cho người vừaphàn nàn. "Những gì tôi đã nói trước khi ông cố điêungoa đẩytôi vào sựvội vàng, Floyd Manning, là tôi có một chút vấn đề với giấy tờ pháp lý này.Luật là luật, nhưng việcnói với tôi rằngtôi không có bất kỳ nguồnviện dẫn nào, ái chà chà, điềuđó khá làtáo bạo khiđược nóitừ một người ngoài.Hãy để tôi đặt ônglại đúng chỗ nhé.Tôi là luật ở đây.Tôi nói tiến hànhvà bây giờ tôi nói rằng Adam Clayborne sẽ không được chuyển giao cho ông.Ông muốn nhìnthấy anh tabị treo cổ, vậythì ông phải chờ đợi quanhđây để tìm hiểu xemliệu anh tacó tội hay không."

"Nhưng, ThưaThẩm phán,ở Nam Carolina ..." Manning bắt đầu. 

"Chúng takhông đangở Nam Carolina," tiếng la hét từ phía sau. "Tiếptục đivà xử ông tangay bây giờ, Thẩm phán.Đãgần giữatrưarồi.

Thẩm phán trông như thể muốn bắn ai đó. Vìônglà người duy nhất có súng trong phòng xử án này, ôngđoán ôngcó thể làmchính xácđiều đó nếu người dân không ổn định sớm. 

Ôngliếcnhìn đám đông trước khi quay trở lại với tayluật sư thànhthị với những mối quan hệ hàng trăm năm. "Chúng ta đang ở trong một vùnglãnh thổ, không phải là mộtbang, và như tôi đã nói với ông trước đây, tôi nói tiếnhành."

Mary Rose cúi đầu. Cô đang tuyệtvọngcố gắng không khóc. Sự tức giận khiến cô run rẩy đến nỗi cánh tay cô nổigai ốc ở mọi nơi. Liệu cơn ác mộng này có baogiờ kết thúc? Các anh của cô đã hy vọng rằng Thẩm phán Burns sẽ chuyểngiaoAdam về miền Nam. Họ đãdự định cướp anh ấyra khỏi thị trấn và giấu trên núi cho đến khi nhữngkế hoạch tương lai có thể được thực hiện. 

Đám đông đang cuồngnhiệtchờ đợi thẩm phán nói với họ rằng ông sẽ tiếptụcvà xử Adam sauđó và ngoài kia. Burns không địnhđểmất quyền kiểm soát ở tòa án của ông. Ôngđãvươn tayxuống đùi và kéo ra khẩu súng lục. Ông sẽ bắn một vài viên đạn lên trần nhàđể thu hút sự chú ý của mọi người.

Chiến thuật hóa ra không cần thiết. Ngaykhi ôngnângsúng lên, một sự im lặng phủquađám đông. Burns nhìn lên và nhận ra Harrison đangxô đẩy dữdội băng xuyên quanhững người đàn ông giậndữ.

Mary Rose nhận thấy sự im lặng và siếtđôitay thậm chí còn chặt chẽ hơn. Điều gì đã xảy ra? Có phải họ mang Douglas và Cole vàobên trong không? Cô sợ phải nhìn. 

Harrison đi ngang qua cô. Anh không nhìncô và cácanh trai côkhi anh đi đến cái bàn mà Thẩm phán Burns đangngồi phía sau. 

"Tôi có côngviệcvới tòa án này." 

Đầu cô bậtlên. Cô chớp mắt. Anh không biến mất. Harrisonsao? Harrison đã ở trong Blue Belle? Cô dường như không thể thở nổi, không thể hiểu được. 

"Hãynói rõ công việc của anh," thẩm phán ra lệnh.

"Tên tôi là Harrison Stanford MacDonald ..." 

Burns không để anh tiếp tục. "Tại sao anh nói với tôi tên của anh? Tôi biết anh là ai." 

"Chohồ sơ pháp lý, thưa ngài kính mến.

"Hồ sơ gì? Chúng tôi không lưu giữ hồ sơ ở đây, ít nhất chúng tôi cũng không thường xuyên.Chúng tôi khôngcâu nệ nhiều lắm trong vùngLãnh thổ. Hãytuyên bố côngviệccủa anh", ông lặp lại. 

"Tôi đại diện cho Adam Clayborne." 

Một ánhlấp lánh loélên trongmắt vị thẩm phán. Ôngtựa vào lưngghế và chàxáthàm. "Anhxác nhận,đúng không?" 

"Vâng, thưa Ngàikính mến,tôi có." 

"Vậy thì anh có thể đi qua đó và đại diện cho anh ta. Tôi chuẩn bị xử anhta tội giết người." 

"Một người có quyền được xét xử công bằng ở vùngLãnh thổkhông?"Anh hỏi.

"Phải, dĩ nhiên anh tacó quyền." 

"Vậy, tôi yêu cầu cóđủ thời gian để trao đổi với thânchủcủa tôi." 

"Bao nhiêu thời gian?"

"Mộttháng." 

Một tiếng gầm bất mãn vang lên. Thẩm phán bình tĩnh bắn khẩu súng lên không trung. "Không thể đợi cả thángđược,Harrison."

"Thưangài kính mến, tôi phải có đủ thời gian để thuthập chứng cứchohồ sơcủa tôi." 

"Chúng ta sẽ giữ anh taở đâu cho đến khi anh tìmra mìnhmuốn nói gì?" 

"Anh ấynênđược thả ra dướisự trông nom của tôi," Harrison nói. 

"Anh tasẽ chạytrốn, Thẩm phán.mọi đensẽ bỏchạy.Ngàicứ đợi màxem."

Thẩm phán Burns nghiêng người sang một bên để ông có thể nhìn qua Harrison. "Chínhlà anh,Bickley, địnhphá phòng xử án của tôisao?Thềcó Chúa,tôi sẽ đặt một viên đạn vào mông của anh nếu anh không đóng cái mồmcủa mình lại.Anhcó hai tuần để chuẩn bị, Harrison.Anh sẵn sàng nộptiền bảo lãnh phòng khiAdam chạytrốn chứ?"

"Tất cả mọi thứ tôi sở hữu." 

"Một trăm đô la sẽ đượcnộp chotôi ngay bây giờ.Anh có thể trả nốtphần còn lại trong hai tuần, tất nhiên trừkhi anhtakhông chạytrốn.

"Vâng, thưa ngài."

Thẩm phán đã đâm sầm câybúaxuống một lần nữa. "Adam sẽ phải ở yêntrong nhà cho đến khi xét xử.Ai không thích điềuđócó thể quansátanh takhông rời khỏi ranh giới của điềnsản của nhàClayborne.Mọingườiđều nghe thấy những gì tôi đangnóichứ?Bickley, nếu anh không biết làm gì với thời gian của mình tốthơn là ngồi loanh quanh và quansát, hãy làm nó từ rặngcây. Anh có hiểu điều đó không? Tôi tuyên bố ở đây và bây giờ,nếu có một trong cácngườiđặt chân vào đất nhàClayborne, việc họ bắn cácngười là hợp pháp. Chúng tôi sẽ đưa vụviệc raxét xử trong vòng hai tuần. Tòa án đình hoãn."

Thẩm phán đóngsầm chiếc búaxuống bàn một lần cuối. "Cậu đã cóđượccông việcđược vạch ra chocậurồi đấy,Harrison," ônglưu ývới giọng thấp. "Tôi có một hồđầy đủ các bằng chứng chống lại Adam.Cậu có thể nhìnquanó cho đến khi tôi rờikhỏiđể đi câu cá.Tôi sẽ ở chỗ của Belle cho đến chủ nhật tiếp theo.Hãy mang một trăm đô la của cậuđếnđó."

Floyd Manning đi qua Harrison. "Đồmê chuộng bọn mọi đen" ôngtarít lên. 

Thẩm phán nghe thấyông ta. "Ông không còn côngviệc gì ở đây nữa, Manning. Trởvề nhàđi. Tôi làmcông việc tố tụng của chính mìnhở đây. Đó sẽ là phiên xử cóbồi thẩm đoàn, và tôi sẽ là người chọn mười haivị bồi thẩm. 

Đôi lông mày rậm rạp của Manning nhíulại trong một cái cau mày khác. "Gã đó không xứng đáng được xét xử công bằng.Tất cả bọnchúngnên bị kéo ra khỏi đây và treocổ". Khuôn mặt của ngườiluật sư đã chuyển sang màu đỏ. Ôngta đãgiận dữ vì buổi điều trần đã không đi theocách của mình. 

Thẩm phán Burns nhìn Harrison. "Ôngta cho rằng chính xác ailà ngườichúng ta nên treocổ thế?Thị trấn hay chỉ nhà Claybornes?" 

Manning hạnhphúc đượctrả lời ông. "Tất nhiênnhàClaybornes, đặc biệt là cô gái da trắng sống dưới cùngmái nhà với bọnmọi đen. Côả là đồ rácrưởi."

"Cậu có gì để nói về điều đókhông,Harrison?" Thẩm phán hỏi. Anh đã đếm đến mười trước khi trả lời vịthẩm phán. Sự trìhoãnkhông giúp anh thay đổi ý định. "Bao nhiêu cho tội tấn công, thưangài kính mến?"

Đôi mắt Burns lấp lánh thíchthú. "Năm đô la, trong nhữngtrường hợp đặc biệt." 

Harrison thò tay vào túi, kéo ra năm đô la, và thảsốtiền lêntrênbàn. 

Điều xảy ra tiếp theo quáđỗi kinh ngạc đối vớingười luật sư miền Nam, ôngtakhông có thời gian để tự bảo vệ mình. Harrison đấm ôngta ngayvào mặt. 

Anh đãđốn ngã ông ta. Manning đổ sậptrên sàn nhà ngấtlịm. Thẩm phán nghiêng qua cái bàn để nhìn rõ hơn vàongười đàn ông, và quay lại Harrison. 

Ông đang rấtcố gắng đểkhông mỉm cười. "Chàchà, đó là hành động có chủ tâm. Tínhthêm cậumộtđô la nữa." 

Harrison đưatiền cho ông, rồiđi đến vớivợ mìnhvà cácanh traicủa cô.

Anh giữsự chú ý củaanh trênđám đông. Những người đàn ôngtừ từrời khỏi, và Harrison đã có thừathãithời gian để nghiên cứu khuôn mặt của họ. Anh không nhận ra bất kỳ aitrong số họ.

Travis bắt đầu đứng dậy. Harrison ra lệnh cho anh taở lại trên ghế. "Mary Rose, hãyđứng dậy và đi về phía anh, hãyra vẻthật hạnh phúc khi nhìn thấy anh." 

Cô không dodự. Cô nhanh chóng đứng dậy và đi vòng quanh bàn. Anh kéo cô vào vòng tay, cúi xuống và hôn lên trán cô, rồi ôm cô thậtchặt. 

"Chào mừng trở lại, Harrison," Adam thì thầm. 

"Tấtcảđịa ngục nàyđã xảy rakhi nào thế?" anh hỏi.

"Họ đánh thức tôi dậy vào ngày hôm qua," Adam trả lời. "Và tôiở đây.Cậu đã đến đâyvừa kịp lúc.Thêm một giờ nữathôi sẽlàquá muộn.Họ sẽ đợi cho đến ngày mai để treo cổ tôi, nhưng một khi phánquyết đã được công bố, không ai có thể làm được gìnữa."

Kẻ cuối cùng của những người lạ mặt đã ra khỏi cửa hàng. Douglas và Cole laovàobên trong. 

"Đóng cửalại," Harrison gọivới ra. 

"Chúng ta hãy mangđịa ngụcra khỏi đây," Cole lẩm bẩm. Anh ném khẩu súng của mìnhcho Travis khi anh lao dọctheolối đigiữa hai hàng ghế. "Adam, anh ổn chứ?" 

"Phải," anh trai anhtrả lời.

Harrison cuối cùng đã nới lỏng vòngômcủaanh trênMary Rose. Tuy nhiên, cô đã không rời khỏi anh mà vẫn tiếp tục dựa vào anh. Bây giờ cô đang run rẩy dữ dội. Cô đã có địangục chomột ngày, và anh biết rằng nó sẽ không tốt hơn.

Anh có rất nhiều điều để nói với cô, nhưng bây giờ chắc chắn không đúng thời gian hay địa điểm. ViệcmangAdam trở lại nông trại vẫncòn sống sẽ đòi hỏi sự tập trung đầy đủ của mọi người. 

"Tôi nói chúng tachạy đingay bây giờ," Cole nói. 

"Chúng tasẽ lãnh đạn vào lưng nếu chúng tacốchạy." Travis lập luận. 

"Chú ấy nóiđúng," Douglas đồng ý. "Bây giờ không phải là lúc để rờiđi," Douglas nói.

"Tôi sẽ không đi đâu ngoài vềnhà", Adam tuyên bố. Anh đẩy ghế rasauvà cuối cùng đứng dậy. "Harrison, tôi không biết tôi nên cảm ơn hay đánh cậu. Cậu đã cho tôi hai tuần để suy nghĩ về sợi dây thừng quanh cổ."

"Anh không có nhiều niềm tin vào luật sư của mìnhnhỉ," Harrison nhận xétkhô khan.

"Tôi có rất nhiều niềm tin vào cậu. Phần còn lại của thế giới mớirắc rối củatôi.Cậu là một người đàn ông trọngdanh dự, Harrison, nhưng điềuđó có vẻ như là một phẩmchất hiếm hoitrong những ngày này.Tôi đãnói với Mary Roserằng cậu sẽ trở lại.Cô ấykhông tin tôi.Tôi đoán bâygiờ thì cô ấyđã tin rồi,đúng không?"

Harrison choáng váng. Cô đãnghĩ rằng anh sẽ ở lại nướcAnh và tiếptục công việc của anhsao? Côkhôngnhận ra rằngcô đã mangtheotrái tim của anhđi cùngvới côsao? 

"Harrison, cậu sẽ về nhà với chúng tôi hay đếnchỗBelle để xem bằng chứng?" Travis hỏi. 

"Nhà," anh trả lời. "Tôi muốn nói chuyện với Adam trước khi tôi làm bất cứ điều gì khác." 

Đó là một cuộc diễu hành long trọngnối đuôi nhaura khỏi cửa hàng. Người dân địa phương đã đến đón chào Adam và đưa ra nhữnglời khích lệ. Thật tốt khi thấy những người dân Blue Belle đã không quay lưng lại với anh.

Harrison được giao nhiệm vụ quansát phía saulưng họ trên đường về nhà. Anh theosát phía saugia đình, và khi họ bắt đầu đixuống ngọnđồi cuối cùng, anh dừng lại và chờ đợi cho đến khi họ antoànkhỏi tầm bắn. Sauđó anh rẽngoạt một đường vòng nhanh, tìm thấy những gì anh đang tìm, và tiếp tục.

Mary Rose ngồi với cácanh trai mình ở bàn ăn. Tất cả họ đangthì thầm và lo lắng về việc hoãn thihành án hai tuần.

Cô đang nghĩ về Harrison. Việcgặp lại anhđã tuôntràn nỗikhao khátđáng kinh ngạc trong cô. Tại sao anh trở lại? Cô không thể trởthànhngười phụ nữ màhọ hàng của cô ở Anh đãmongmuốn. Anh không hiểu điềuđósao? Ôi, Chúa ơi, cô sẽ làm gìđây? Cô đãrất đau khổ kểtừ lúc rờikhỏianh ... cho đến hôm nay. Cô đã cảm thấy như thể cô đang chếtdầnbên trong, và khi anh bình tĩnh bước vào trongphòng xử án và tranhluậngiữa sự điên loạn, cô đã bắt đầu sống lại.

Cô nghe thấyHarrison đi vào trong nhà và lên lầu. Tiếngcáccánh cửa mở ravà đónglại. Anh đang tìm kiếm căn phòng của cô, cô nghĩ thầm, và điều đó có nghĩa là anh đãmong đợi được ở lại với cô sao? 

Cuối cùng anh thamgia cùng vớigia đình. "Adam, tôi muốn nói chuyệnvới anh mộtmình trong thư viện." 

Anh thậm chí không nhìn cô. 

"Các em traivà em gái của tôi biết mọi thứ," Adam trả lời. 

"Một mình," Harrison gợi ý một lần nữa.

Họ không bị quấy rầy bởi bấtkỳ aivà đãở lại với nhau trong hơn hai giờ đồng hồ. Harrison đã nhấn mạnh Adam nói với anh mọi thứ màông nhớ về các thói quen hàng ngày của ông trong thờigianông sống trên đồn điền và mọi thứ ông biết về gia đình những người đã sở hữu ông.

"Mistress Livonia đã kết hôn với Walter Adderley, họ có hai con trai, cậu đã nhìn thấy cả hai người trong phiêntòa ngày hôm nay.Reginaldlà người em, cậu tatrẻ hơn tôimột vài tuổiLionel lớnhơn. Ôngtagiốngy hệt cha mình.Walter là một kẻ nghiện rượu.Lão bắt đầu vào khoảng giữa trưa mỗi ngày, và vào buổi tối, lão phải được mang lên giường.Lão thực sự rấtdữ dằn khi say rượu, điềuđócó nghĩa làlão hung dữtrong hầu hết thời gian. Lãosẽ gây chuyệnđánh nhau với vợ mình.Có điều gì đó hẳnphải đã xảy ra giữa họ, bởi vì khi say rượu, lão không thể chịuđựng được việc nhìn thấy bàấy."

"Lão sẽ đánh đậpbà ấy sao?"

"Ồ, phải, lão dùng nắm đấm của mình.ấykhông phải là người phù hợp với lão. Lão caohơn sáu feet, và bàấychỉ là một thứ nhỏ xíu. Lãocũng đã đánh Mamacủatôinữa.Bà là bạn đồng hành củaLivonia, và vì thếcũng phảichia sẻ sự ngược đãi.

"Vào một buổi chiều muộnngày thứ Sáu, khoảng thời gian ăntối, tôi đang đi ngang qua ngôi nhà trên đườngtừ nơitrồngcâyvà tôi nghe thấy tiếng Mistress Livonia la hét.Adderley đang đánh đập cả hai người.Tôi đã đặt chínhmìnhvào giữa Livonia và chủ của tôi bởivì khi tôi đi vàotrong phòng, lão đang thụi bà ấy dồn dập.Tôi nhớđãnghĩ rằng nếu tôi có thể làm chocơn giận dữ củalão chuyển sang chống lại tôi, Mama và Livonia sẽ ổn.Mũi của Mama đã đẫm máu và mắt của tôi đã bị khéplại vì sưng phồng rồi.Livonia ở trong tìnhtrạng tồi tệ hơn. Bàđã cố gắng đứng lên và gần như đã làm đượcđiều đókhi lão đánh bà một lần nữa.Bà đổ sụmtrên sàn nhà, cầu xin lão dừng lại. Rồi lãobắt đầu đá bà.Bà đã cầu xin lòng thương xót, và cầu nguyện, Harrison. Bàđãcầu xin tôi giúp bà ... và tôi đãlàm như thế."

Adam dừng lại đểlấy một hơi thởrun rẩy trước khi tiếp tục. "Tôi vòng tay quanh eo và kéo lão lại trong khi Mama chạy đến giúp Livonia đứng dậy.Adderley phát điên, lão nói với Livonia rằng lão sẽ giết bà, vùngra khỏitôi, và đuổi theo bàlần nữa.Đó là khi tôi đánh lão. Lãolảođảo lui lạikhoảng 10 feet và bắt đầu tấncôngtôi. Lãotrượt chân vàđâm sầmvào cạnhbệ lò sưởi. Tôi nghĩ lão đã chết trước khi hạ cánh xuống sàn nhà."

"Anh đãđánh lãovàođâu?" 

"Ở cằm". 

"Không phải từ phía sauà?anh đãnói làlãođã quay lưng lại với anh ..." 

"Vâng, nhưng tôi nhanh hơn lão. Tôi lạiđặt bảnthântrước Mistress Livonia một lần nữa để cố gắng bảo vệ bà và đánh lão khi lão cố đá bàấy. " 

"Và sau đó điều gì đã xảy ra?"

"Bà Livonia cho tôi tiền và bảo tôi chạytrốn.Bà và Mama sẽ nói với chính quyền rằng tôi đã bịbánđi.Khi chính quyền đến, Livonia nói với họ rằng đó là một tai nạn. Cảhai người phụ nữ đều không hề đề cập đến tôi. Tôi đã không tạo nên bất kỳ sự huỷ hoại nào trên gương mặt của Adderley với cú đấm của tôi hết. Tôi chỉ mới mười ba tuổi và không biếtcách đánh nhau. Mọi người trong bang đều biết Adderley say rượu.Không ai nghi ngờ Livonia.đãnói với họ rằng chồng bà đã trượtchânvà đâmsầmvào trong bệlò sưởi.đã được quyết định làmột cái chết ngẫu nhiên."

"Có ai khác nhìn thấy nhữngđã xảy ra không?" 

"Không." 

"Tại sao bâygiờnhững đứa con trai của bàấylại truyđuổi anh? Họ có bằng chứng gì?" 

"Các bức thư tôi đãviết cho Mamacủatôi.Bà ấy đã lưugiữ tất cả chúng.Những đứa con của Adderley hẳnđã tìm thấy chúng.Tôi đã đề cập đến quá khứ trong một vài bức thư và nói với Mama rằng tôi sợ cho." 

Harrison thở dài. "Anh không phạm tội, Adam." 

"Tôi là một nô lệ, và tôi dám giơ tay lên chống lại chủ nhân của tôi.Tôi đãchạm vào lão.Những đứa con trai của lão tin rằng tôi nên bị giết chỉ vì điều đó." 

"Anh có nghĩ rằng những đứa con của Adderley đã đến gặp mẹ củahọ và buộc bàấyphải nói cho họ biết chính xác những gì đã xảy rakhông?"

"Ồ, có. Lionel hoá ra giống y như cha hắn. Những bức thư của Mama điền đầy những lo lắng của bà cho Mistress Livonia. Chẳng điều gì là đáng kể, đúng không? Nếu hai người đàn ông da trắng tố cáo tôi vềtội giết người, cả hai chúng tađều biết tôi sẽ bịtuyên án.”

"Không nhưvậy mà không có một trận chiến," Harrison hứa. "Tôi phải hỏi anhvài điềukhácnữa.Anh muốn ở lại đây và chiến đấu với điều này, hayanhmuốn chạy trốnhơn?" 

"Cậu sẽ để tôi chạy nếu tôi muốn sao? Cậuđãđặtcượcmọi thứ cậu sở hữu để đảm bảo tôi sẽ ở lại quanhđây mà.

"Tôi đãkhông đặt tài sản quý báu nhất của tôi," anh trả lời. "Tôi vẫn sẽ có Mary Rose, nếu cô ấy cho phéptôi ở lại." 

"Cậu khuyên nên làm thế nào?" 

"Trong trái tim của tôi, anh đã trở thành anh trai của tôi từ ngày tôi kếthôn vớiem gái của anh, Adam.Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì xảy ra với anh.Là luật sư của anh, tôi sẽ khuyênanhở lạivà chiến đấu." 

"Vậy, tìnhanh emtrong cậu muốn tôi bỏchạy, và luật sư muốn tôi đối mặt với nó."

"Đạikháinhư thế," Harrison đồng ý. Anhtình cờ lưuý những lời đượcđóngkhung mà Adam đã sao chép và treo trên tường. Bây giờ nóđã có ý nghĩa với anh, lý do mà Adam yêu thích đoạn vănđến thế. 

"Hãy cho tôi một lời hứa, Adam." 

"Đó là gì?" 

"Khi điều này kết thúc và chúng tathắng, anh sẽ lấyđoạn văn ấyxuống và bỏ nó đi."

Adam đứng dậy và duỗi những bắp thịt trên vai. "Tôi đã sống cả cuộc đời trốnlánhvà chờ đợi.Tôi không muốn sống như thếlâu thêm nữa.Tôi đãluôn biết rằng ngày nàyrồisẽ đến, và bây giờ cuối cùngnó đã đến,tôi sẽ ở lại và đối mặt với nó. "Chuôngsẽ nguyện hồn ai," ông nói thêm trongtiếng thì thầm. "Nó sẽ ngânlên vì ngươi."

"Khốnkiếp, thậtnhẫn tâm"

"Tôi cảm thấynhẫn tâm. Tôi có quyền nhưthếtối nay. Chúng ta đãnói chuyện xong chưa?" 

Harrison mỉmcười. "Chúng ta chỉ vừamới bắt đầuthôi.Chúng ta sẽ nói về những gì anh sẽ nói khi anh đứng trên bụcnhân chứng, và những gì tôi không tin sẽ là một ý hay để nói. Ngồixuống nào, Adam. Sẽ là một đêm dàiđấy."

Harrison bắt đầu ghi chép. Cole mang vàotrong một khay pho mát,bánh quy và bia. Vì không bị yêu cầu phảirời đi, anh taở lạitrong thư viện và dựa vào cạnh bàn làm việc trong khi nghe Harrison hỏi anh traimình

Travis và Douglas gia nhập cùnghọ một giờ sau đó, nhưng Mary Rose ở lạiphía sau. Cô nghĩ Adam sẽ nói chuyện thoải mái hơn nếu anh ấykhông phải lo lắng về cô. 

Cô không thể ăn bất cứ thứ gì, dạ dày của cô đã quá khó chịu, và sau khi ngồi ở bàn một mình nghĩ về Adam, cuối cùng cô cũng đứng dậy và đi lên phòng cô.Những suy nghĩ của cô liêntục chuyển sang Harrison. Vìdanh Chúa,cô sẽ làmđây? Anh đãgọi cô là Victoria. Anh đãyêu aivậy? Anhkhôngbiết đã làmtan vỡ trái tim cô khi anh gọi côbằng cái tên đó sao? Tại sao anh không thể yêu cô đúngvới con ngườicô?

Có một bông hoa trên gối. Đó không phải là một bông hồng, mà là một cànhanh thảo màuđỏ rực rỡ.

Cuối cùng, cô hiểu điềuanh đã cố gắng nhắc nhở cô từ đêm đầu tiên ở nướcAnh,khi anh đặt một bông hồng thândài trên gối của cô. Anh biết cô sẽ như thế nào ở nướcAnh, việc thay đổi sẽkhó khăn như thế nào đối với cô để thực hiện, và vì vậy, trong khi mọi người khác cố gắng thay đổi mọi thứ về cô, Harrison đã lặng lẽ nhắc nhở cô rằng anh yêu cô đúngvới bản thâncô. Anh chấp nhận cô, những sai sót và tất cả.

Cô là Rose của anh. 

Cô bị choángngợp bởi chồng mình. Làm sao cô có thể nghi ngờ anh? Và làm sao anh có thể tha thứ cho cô vì đãkhông có đủ niềm tin trên anh? 

Cô ngồi xuống cạnh giường, và trong lúc nhẹ nhàng ép đoáhoa vào trái tim mình, cô cúi đầu và khóc. 

"Hoađược cholà đểlàm em hạnh phúc, không phảibuồnbã.

Harrison đang đứng ở ngưỡng cửa. Trái tim cô cảm thấy như thể vừa lộnnhào. Anh trông rất lo lắng và mệt mỏi ... và dễ bị tổn thương. 

"Anh yêu em.

"Vâng." 

"Cám ơn," cô thì thầm. 

"Vì yêu emsao?"

Cô lắc đầu. "Vì đã chịu đựng sự thiếu chắc chắn của em, em yêu anh rất nhiều, và em đã rất sợ hãi. Đợi đã," cô nói thêm khi anh bắt đầu hướng về cô. "Em phải nàixin sự tha thứ củaanh trước." 

Một nụ cười chậm rãi làm cô ngạc nhiên. Cô không nên cười vàolúc này. Cô cần nghiêm túc để anh tin cô khi cô hứa sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa. 

"Anh có sự kiên nhẫn của Job*", cô bắt đầu. "Suốt thời gian quaanhđã đợi em hiểu, phải không?" 

(*Job : Một nhà tiên tri trong Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo, Do Thái và đạo Hồi được lưu truyền trong Book of Job, ông có niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa. Chúa đã thử thách niềm tin ấy bằng cách lấy đi mọi thứ trừ sinh mạng của ông, nhưng đến phút cuối cùng ông vẫn không một lời than trách hay ngả lòng. – Ct của Sẻ)

"Không, em luôn luônhiểu. Anhchỉ nhắc nhở emthôi." 

"Anhđãgọi em là Victoria." 

"Anhcó sao?" Anh ngạc nhiên trước những gì cô vừa nói. 

"Anh đã làm trái tim em tan nát." 

Harrison đóng cửa lại và đi đến bên cô.Anh ngừng lại chỉ cách cô một bước chân.

"Anh yêu em,Mary Rose MacDonald, anh không quan tâm đến tên của em.Nếu em muốn thay đổi nó mỗi tuần, emvẫnsẽ luôn luôn là Rose của anh.”

Cô không muốn giữ hoa nữa. Cô muốn ôm chồngmình. Cô đặt cànhhoa anh thảotrên bàn bên cạnh và đứng lên. "Em cũng yêu anh", cô lặp lại. "Em xin lỗi đã nghi ngờ anh. Anhcó thể tha thứ cho emkhông?"

"Anh nên ở đó vì em. Anhbiết em đang trải qua những gì, và anh nên bỏ côngviệc làm cho cha em từ lâu rồi. Anhkhông nên muốnlàm xong mọi thứtrước. Em có thể tha thứ cho anh không?"

"Anhđã bỏ việc ư?" cô thì thầm. 

"Em không làm gì điên rồkhi em trở lại đây, phải khôngem yêu?" 

"Điênrồ ưNhư làđiềugì?" 

"Như làmuốnmột trong những giấyly hôn màanh đãnghelà thậtdễ dàng cóđượcở đây." 

"Emsẽkhông trả lời cho đến khi anh hôn em.ÔiHarrison, giữa tất cả những thứhỗn loạn củangày hôm nay, anhvẫnnhớ em đã từng nghĩ hoaanh thảolà hoa hồng.Xin hãy hôn emđi." 

"Em sẽ cưới em một lần nữa nếu em đãxinly hôn.Mãi mãi,Mary Rose.Ý anh là như thế.

Và rồi rốtcuộcanh cũngkéo cô vào trongvòng tay và hôn cô với tất cả tình yêu và sự dịu dàng mà anh sở hữu. Nỗiđau đớn mà anh đã trải qua trongsuốt sự chia ly của họđã biến mất, và bây giờ anh cảm thấy trọnvẹn một lần nữa

Cô đặt những nụ hôn nồngnhiệt lên khắpgươngmặtanh."Tạisao anh đợi lâu đến thế mới đến với em?”

"Em yêu, nếu em nhìn raphía sau khi em đang trên tàu, anh đãcó thể vẫy tay chào emrồi."Anh phóng đại. "Anh đã đến đây ngay khi có thể.Hãyđể anh hôn emlần nữanào."

Cả hai đều run rẩy với khaokhátdành cho nhau khi họ tách ra. Mary Rose ápgò má của côvào ngựcanh. Cô yêu cách trái tim anh đập dồndập vào taicô,yêu mọi thứ về anh. Ngay cả khi anh đang khiếncô phátđiên với sự bướng bỉnh và kiêu căng của mình, cô vẫnyêu anh. Cô tự hỏi liệu anh có biếtmình hoàn hảo thếnào hay không.

"Thật không dễ dàng để xin ly hôn ở đây.Anh đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, Harrison.Và không, em đã không ly hôn vớianh. Điều đó là mãi mãi, nhớ không?" 

Cằm anh gối trênđỉnhđầucô. Chúaơi, anh hết sức hài lòng. Anh cảm thấy trọnvẹn, hoàn thiệnmột lần nữa,và tất cả làvì tình yêu kỳ diệu của cô. 

"Chúng ta sẽ trở lại Anh Quốcchứ?Em sẽ đi bấtkỳ nơi nào trênthế giới cùng với anh. Miễnchúng taở bên nhau, em sẽ rất sẵn lòng." 

Anh bị choáng ngợp. Cô sẽ từ bỏ thiên đường vì anh và làm như vậy mộtcách tự nguyện bởi vì cô yêu anh. 

"Không, chúng ta sẽ không trở lại.Chúng ta sẽ sống ở đây. Anhsẽ mua một ít đất bêncạnh nơi nàyvà xây một ngôi nhà."

Cô lại bắt đầu khóc. Cô camđoan vớianh chúnglà những giọt nước mắt vuisướng,tất nhiên. Và rồi cô láchngườira khỏi anh và khăng khăng rằng cô không thể nói được một từ mạchlạc nàokhác cho đến khi cô đãcởi xongquần áocủa mình.

Anh rấthạnh phúc đượcchiều ýcô. Anh nghĩ anh đã lập một kỷ lục trongviệcloại bỏ quần áo của mình và của cô mà không xé ráchthứgì cả. Một trong số họ kéo tấm chănđắp ra, và sau đó họ ngã xuống giường với nhau.

Anhbao phủcô hoàntoàn và hôn cô nhẹ nhàng cho đến khi cảmthấymiệngcô đã mởrabên dưới miệng anh. Đầu lưỡi anh cọ xát vào củacô và sau đó trượt dần vào trong. Anh đã quyết định  tiếnhành chậm rãivà không nhượngbộ khao khát của chính anh,nhưng cô đã khiếncho điều đó là không thể. Tay cô vuốt ve anh ở khắp nơi, và khi cô bắt đầu mơntrớn sự khuấy động của anh, anh đã quên tất cả những ý định tốt đẹpcủa mình.

Anh xoắn những lọn tócdài củacô quanh bàn tay anh và chuyển vị trí. Lưỡi anh vùi sâu vàotrong miệngcô. Với một động tác, anh đã thâm nhập vàotrong cô. Nỗisung sướngkhi cảm nhậnsự bao bọc của cô siếtchặt anh từbên trong khiến anh nhắm mắt ngâyngất.

Cô táchhai đầugối ra để đưa anh vàosâu hơn trong cô và buộtra một tiếng rên rỉ nhonhỏkhi làn sóng khoáicảm trànqua cô. Cảmxúc mãnh liệt ấy đã lấy mất sựkiểm soát của. Bây giờ cô không cònquan tâm đến bất kỳ thứ gì trên đời,ngoại trừ tìm kiếm sự mãn nguyện.

Anh có nhiều sức chịu đựng hơn cô. Cô đãchạm đến Thiên Đường trước , và khi anh cảm thấy nhữngcơn run rẩy lúc cô đạt đỉnh, anh đẩynhanh nhịpđộvà chophép sự giải thoát của chính mình. 

Và nó hoàn hảo như anh đã nhớ. 

Anh không có sức mạnh để rời khỏi cô trong mộtlúc lâu. Anh hy vọng với Chúa, anh đãkhông nghiềnnát cô, và ngay khi tâm trí anh cóthể làm cho thân thể anhhợp tác, anh sẽ tìm ra. 

Lầnnày cô đãkhông khóc. Cô đã bậtcười. Âm thanh thật dễ lây, và anh thấy mình mỉm cười đáplại

Anh cuối cùng cũng nângmình lên đượcđể anh có thể nhìn vào đôi mắt xinhđẹp của cô. 

"Cảm thấy tuyệt, đúng không?" 

Cô từ từ gật đầu. "Hơn cảtuyệt nữa." 

"Anhđãcư xử như một con vật phátcuồng."

Cô lại bật cười. "Emcũng vậy.ức vềnhững gì xảy ra đãnhạt đi mất rồi.Anh nghĩ là anh có thể nhắc nhở emlần nữađược không?" 

"Em đang giết anhđấy,Mary Rose." 

Cô gần như đã làm nhưthế. Harrison ngủ thiếp đi một giờ sau đó,tin rằng mình đã chết nhưmột người đàn ông hạnh phúc. 






Ngày 2 tháng 1 năm 1876 

Mamayêu quý,

Hôm nay là sinh nhật thứ mười sáu của con và cuối cùng con đã được phép mang cái mềđay xinh đẹpcủa con lần đầu tiên. Con đã chờ đợi đượclàm như thế trong một thời gian dài. Cảm ơn má, Mama, vìđã cho con vật báu. Con sẽ yêuquýnó mãi mãi. Con thật may mắn khi có má. Adam nói rằng Chúa đã quanphòng chotất cả chúng con từ ngày họ tìm thấy con trong ngõhẻm. Anh ấy nóiđúng, Mama. Ngài đã cho con bốn ngườianh traiđểyêu thương và bảo vệ con,và Ngài cũng cho conmá nữa.

Con đã tiết kiệm được một nửa số tiền con cần để thực hiện chuyến đi đến Carolina. Nếu mọi việc suôn sẻ, con sẽ có thể đến và ở với má trong năm tới. Đó là giấc mơ của con, Mama. Xinhãy cho phép con. Conrấtcần được ôm má. 

Con gái của má,Mary Rose.