Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Miền đất dấu yêu 5


Chương 5.






Khi Summer đi tới chiếc cầu cạn, nàng vẫn đang cố lý giải về sự thay đổi tâm trạng và thái độ thô lỗ đột ngột của Slater. Nàng đẩy chúng trở lại vào trong một góc tâm trí và trói chặt sự chú ý vào những hình dáng đang đợi nàng trong bóng mát của hàng hiên.

Ellen McLean đứng lên khỏi ghế, nơi bà đã ngồi để quạt mát cho gương mặt. Bà gập quạt lại và để nó lủng lẳng trên cổ tay khi tiến tới trước. Những người đàn ông uể oải dựa ngẫu nhiên vào những lóng gỗ thô nhám của ngôi nhà, quan sát nàng. Một người giở nón và lướt những ngón tay qua mớ tóc dày, vàng óng khi hắn bước ra ngoài ánh nắng chói chang. Những người khác không hề di chuyển. Không có dấu hiệu nào của Sadie hoặc những đứa trẻ.

“Tôi hy vọng rằng cô sẽ không nghĩ tôi quá tự phụ khi ghé thăm quá sớm thế này.” Ellen tiến về hướng nàng với bàn tay giơ ra. “Cô không biết tôi phấn khích thế nào đâu khi biết cô ở gần đến thế. Đã hàng thế kỷ từ khi tôi có thể có được cuộc trò chuyện kiểu phụ nữ.” Bà ta cầm tay Summer và vỗ nhẹ vào chúng với vẻ ấm áp; gương mặt láng mướt, đáng yêu của bà ghim chặt trong những nụ cười. Phản ứng của Summer với người phụ nữ là tự phát.

“Tôi không nghĩ điều đó tự phụ chút nào, Mrs. McLean. Tôi rất vui được gặp lại bà.”

“Ôi, cưng của ta! Cô không biết tôi nhẹ nhõm thế nào khi nghe cô nói điều đó đâu.” Giọng nói du dương của bà ta sâu thêm đầy vẻ chân thành, rồi nhẹ tênh khi bà ta liếc nhìn những người đàn ông phía sau. “Chẳng thể thuyết phục được hai người đó đưa tôi đi,” bà ta nói với vẻ tin cẩn. “Jesse rất nôn nóng trở về trang trại. Cậu ấy là quản đốc của tôi mà, cô biết đấy, và tôi phải nói là không bao giờ có được một người tốt hơn, nhưng kẻ đểu cáng này thì giống y như mẹ của nó.” Bà ta đặt bàn tay mảnh dẻ lên cánh tay của con trai bà. “Nếu có một cô gái đẹp ở quanh đây, hắn muốn biết cô ấy.”

Summer nhìn lên, bắt gặp đôi mắt màu xanh trơ trẽn ấy. Nàng đã giật mình khi thấy chúng khoá chặt trên nàng với vẻ hí hửng mãnh liệt. Cách hắn nhìn nàng giống như đã bắt gặp nàng khoả thân nơi công cộng vậy. Gương mặt nàng hẳn đã phản chiếu cảm giác của nàng vì hắn đã hạ thấp mi mắt xuống và gương mặt khoác lấy một vẻ thân thiện, như trẻ con.

“Mẹ tôi sẽ trao cho cô ấn tượng sai, Miss Kuykendall, nhưng tôi sẽ thú nhận rằng về phần tôi không phải thuyết phục gì nhiều.” Một nụ cười loé lên vẻ phóng đãng ngang qua gương mặt đẹp trai. “Thật đáng giá cho hơn nửa ngày trên lưng ngựa.”

Bối rối một cách ngây thơ, Summer quay lại với Ellen. “Trang trại của bà có ở xa đây không?”

“Nó thực ra rất gần, trong chừng mực những khoảng cách trong vùng quê bao la này.” Ellen giữ cánh tay nàng và họ đi bộ cùng nhau về hướng ngôi nhà. “Khoảng mười lăm dặm theo đường chim bay, nhưng hơi nhiều hơn vào lúc chúng ta đi vòng và vượt qua những con suối phiền phức hoặc cạn khô hoặc đầy nước.”

Summer thấy Travis lại một nữa chú mục vào nàng với sự tỉ mỉ khiến nàng cảm thấy như không mặc quần áo. Ánh mắt hắn di chuyển không chút ngần ngại trên bầu ngực tròn trĩnh mềm mại và vòng eo gọn gàng, rồi nhàn nhã di chuyển dọc theo suốt chiều dài của nàng. Nàng phải đấu tranh để kềm giữ làn sóng màu sắc trên gò má, và trong lúc ngoảnh đi, nàng bắt gặp đôi mắt rắn như thép của Jesse. Gã giữ ánh mắt nàng một thoáng, rồi cào ngón tay cái trên một đầu diêm lưu huỳnh và giơ ngọn lửa vào điếu thuốc lá đang đung đưa trên môi gã.

Tâm trí của Summer dò dẫm giống như sinh vật nhỏ bé, sắp chết đuối nào đó. Nàng suy tính cách nào tốt nhất để tiếp tục với các vị khách.

“Mrs. McLean…?” Nàng bắt đầu, với tông giọng dò hỏi.

“Ellen. Tôi không thể để cho con gái của Nannie Kuykendall gọi tôi bằng bất cứ tên nào ngoại trừ Ellen.” Giọng nói thân thiên êm ái tiếp tục, “Nếu cô không phiền, Summer, tôi sẽ ngồi ở đây và đón những ngọn gió mát và Jesse sẽ tìm cho tôi ít thức uống mát mẻ.”

Travis ngồi xổm trên gót chân và dựa lưng vào cây cột chống vững chắc của hàng hiên. Jesse rời khỏi bờ tường và hướng về phía cửa.

“Thùng nước ở trong đây à?” Gã hỏi, âm sắc mềm mại của giọng gã dường như đi cùng phần còn lại của gã.

“Tôi sẽ lấy nó cho ông.” Summer chuồn vào bên trong nhà và Jesse theo sau.

Khi họ bước vào, Sadie đã trở lại từ bếp, đôi mắt màu lục to tròn của chị nhìn từ Summer đến Jesse. Chị tiếp tục lùi ra xa, cho đến khi đụng chân vào cạnh giường, nơi con gái chị đang ngồi. Sự sợ hãi của chị làm dịu đi những sợi thần kinh của Summer.

“Đây là Mr. Thurston, Sadie.” Nàng quàng cánh tay qua vai Sadie. “Bạn tôi, Mrs. Bratcher.” Nàng mỉm cười với gương mặt bé nhỏ đang nhìn trộm từ phía sau váy của Sadie. “Và con gái của cô ấy, Mary.”

Jesse gật đầu. Gã nhận ra sự hoảng sợ của cô gái ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào trong phòng, và bây giờ, khi nhìn cô gần hơn, gã đã hiểu tại sao. Cô là cô gái nhảy mà gã đã giải thoát khỏi Travis cách đây vài tuần. Gã không để lộ sự nhận biết nào trên gương mặt khi lầm bầm một lời chào lịch sự và nhìn xuống gương mặt nhỏ bé láu lỉnh đang nhìn lên gã. Gương mặt nghiêm khắc của gã dịu đi, và những ký ức về tuổi thơ của chính gã vụt tràn về; mỗi từ tử tế, mỗi cái vỗ nhẹ vào đầu được gợi nhớ và ấp ủ. Hắn thò tay vào trong túi, lôi ra một cây kẹo que, và giơ nó ra cho đứa nhỏ. Cô bé dấu mặt vào váy của Sadie và từ chối nhìn vào gã. Gã cười lục cục, và đưa cây kẹo cho Sadie.

“Con bé rất dễ hoảng sợ.” Sadie thì thầm khi chị chấp nhận tặng vật.

“Điều đó là bản năng.” Đôi mắt sắc một lần nữa đậu lại trên gương mặt Sadie, và nấn ná lâu đến nỗi có vẻ như gã đang đếm mỗi đốm tàn nhang trên chiếc mũi hỉnh của chị, trước khi chuyển đến dãy kệ để tìm thùng nước.

Đôi mắt của Sadie dõi theo gã ra ngoài cửa. “Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn sẵn sàng, Summer, nên cô không phải lo lắng làm sao để mời họ ăn đâu.”

“Điều đó thật nhẹ nhõm. Tôi không bao giờ mơ chúng ta có khách sớm như thế. John Austin đâu rồi?”

“Cậu bé ổn. Jack dặn tôi bảo cô đừng lo lắng, ông ấy sẽ kiểm soát chặt cậu ấy.”

“Tôi hy vọng với Thiên Đường là ông ấy làm thế.” Giọng của Summer nghiêm túc, lo lắng như vẫn luôn thế mỗi khi nàng nói về đứa em trai.

“Cô cứ tiếp tục ngoài đó đi.” Sadie thúc giục. “Tôi sẽ gọi khi bữa ăn đã sẵn sàng.”

~*~

Trời đã xế chiều khi nàng và Ellen ngồi dưới bóng mát của cây sồi già, Summer nghĩ về người quản lý trang trại dong dỏng đó và Travis. Họ không công khai thù địch, nhưng chắc chắn cũng không thân thiện. Nàng không thể quan sát họ kỹ hơn vì Ellen đã giữ nàng bận rộn với cuộc chuyện trò phụ nữ. Cho đến bây giờ, cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh về váy áo, những tiểu thuyết mới, và kiểu tóc.

“Slater thế nào?” Ellen hỏi đột ngột.

“Tôi chỉ mới gặp anh ấy sáng nay.”

Đôi mắt xanh thân thiện tìm kiếm mắt nàng, rồi buồn bã khi bà lắc đầu.

“Thật xấu hổ với cách chàng trai đó rút lui từ khi Sam bị giết.” Bà ngừng lại, quay gương mặt về hướng cây cầu cạn và ngôi nhà trang trại xa xa. “Cậu ta đổ lỗi cho chúng tôi, cô biết đấy. Tôi không bao giờ có thể hiểu làm sao cậu ta có thể nghĩ rằng Travis hoặc tôi dính líu đến một việc như thế.” Đôi mắt buồn bã quay trở lại với Summer. “Tôi yêu mến Sam McLean như một người anh trai. Sau rốt, anh ấy là máu mủ còn sống duy nhất của chồng tôi.” Những giọt lệ phồng lên trên góc mắt bà.

Summer với tay qua để vỗ nhẹ vào bàn tay bà. “Tôi rất tiếc, Ellen. Tôi không biết Sam McLean đã chết cho đến sáng nay.”

Ellen lau nước mắt. “Đúng là Slater, khi mang cô đến đây mà không nói gì với cô hết.” Summer không nói gì, nên bà ta tiếp tục. “Đã năm năm rồi. Hoặc có lẽ bốn, thời gian trôi đi quá nhanh. Sam và Slater hạ trại trên đồi, những người đàn ông đã cưỡi ngựa vào trong trại và bắn giết. Tôi cho rằng họ nghĩ Sam có tiền trên người. Chúng đã giết anh ấy. Slater bị thương rất tệ. Một trong số chúng đã cỡi ngựa qua người cậu ta hết lần này đến lần khác… như cậu ta đã kể. Thật kỳ diệu là cậu ta còn sống. Vài người của Sam đang gom những con ngựa non và nghe thấy tiếng súng. Họ đã cưỡi ngựa đến và giết những kẻ đó ngay tại chỗ. Họ nói một trong số đó đã chạy thoát bằng cách cỡi ngựa xuyên qua hẻm núi gần đó, nhưng họ không tìm thấy dấu vết nào của hắn. Những kẻ đã chết ấy thỉnh thoáng có làm việc cho chúng tôi, thế nên Slater tin rằng mệnh lệnh đến từ chúng tôi. Thật không thể hiểu nổi làm sao cậu ta có thể nghĩ được một điều như thế.” Ellen ngoảnh mặt đi để thấm khô mắt.

Summer không biết phải nói gì. Vẻ đau buồn chân thành của người phụ nữ khiến nàng muốn giận Slater. Thật hợp lý khi anh tổn thương và giận dữ, nhưng tại sao lại mang theo sự căm ghét mà không có bằng chứng, trong năm năm?

“Slater từng là một chàng trai nhỏ kỳ lạ,” Ellen nói với vẻ yêu mến. “Cậu ta quá cô độc. Mẹ cậu ta… chà, không cách nào để diễn tả được, không hoàn toàn sáng suốt. Điều đó thỉnh thoảng xảy ra với phụ nữ ở đây toàn thời gian, trong vùng quê cách biệt này. Họ không thể đương đầu được với nỗi cô đơn ngày qua ngày, không bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào khác.” Bà ta lắc đầu buồn bã và vỗ nhẹ vào tay của Summer. “Đàn ông!” Bà la lên. “Đàn ông có công việc của họ, nhưng phụ nữ cần nhiều hơn điều đó. Chúng ta cần trò chuyện, cần được yêu thương và được bảo rằng chúng ta được yêu thương. Libby đáng thương, quá mập và khó ưa. Ai có thể đỏ lỗi cho Sam về việc trải qua phần lớn thời gian của anh ấy cách xa bà ta nhất có thể được chứ? Anh ấy yêu quý Slater và Slater cũng yêu quý anh ấy, lẽo đẽo theo sau anh ấy mọi nơi. Khi cô ra đời, cậu ta đã yêu quý cô như người em gái nhỏ.” Bà ta thở sâu và buột ra một tiếng thở dài run rẩy. “Thỉnh thoảng, tôi nghĩ Slater có thể thừa hưởng vài thứ từ mẹ cậu ấy.”

“Bà ấy đã chết trước tai nạn ư?”

“Phải. Bà ta chết đôi năm sau khi cô và mẹ cô trở lại Piney Woods. Dù thế nào thì đó cũng là một phước lành vì chấm dứt việc phải khoá bà ta lại trong phòng. Nhưng chúng ta hãy nói về những thứ vui vẻ hơn đi. Cô có một nơi ở thật xinh đẹp. Tôi đã luôn thích nơi này. Vùng đất của cô tiếp giáp với của tôi. Cô có biết điều đó không?” Bà ta bật cười trước vẻ mặt của Summer. “Không à. Đất của cô không trải dài tới mười lăm dặm, nhưng của chúng tôi vươn xa gần như thế. Cô có một dải đất chạy dài từ đây đến mép con lạch đó – Tôi độ chừng nó rộng khoảng hai hoặc ba dặm. Cô có một mảnh đất giá trị trong chừng mực Slater quan tâm. Phía Nam vùng đất của cô là một phần khác của McLean’s Keep. Sam quỷ quyệt thật!” Bà ta bật cười lần nữa và lắc đầu. “Anh ấy đã sắp đặt điền trang này. Tôi không cho rằng anh ấy nghĩ J.R sẽ trở lại vì Nannie. Có lẽ anh ấy nghĩ anh ấy sẽ cưới Nannie cho chính mình.” Đôi mắt bà ta nhảy múa với vẻ tinh quái. “Sam đúng là một người đàn ông Scot chính hiệu!”

Lời bóng gió rằng Sam muốn cưới mẹ nàng vì mảnh đất của bà không được Summer hưởng ứng, nhưng nàng giữ ánh mắt dõi theo những ngọn đồi xa xa và không bao giờ cho phép cảm xúc của mình lộ ra.

“Còn bà, Ellen,” Nàngô hỏi, “Bà đã trở thành goá phụ bao lâu rồi?”

Đôi mắt bà ta lấy lại vẻ buồn bã mơ màng. “Travis chỉ mới là một cậu bé khi Scott chết. Chúng tôi ở lại trang trại trong vài năm, rồi đi đến Nacogdoches*, nơi người của tôi sống. Chúng tôi đã trở về cách đây mười hai năm và mang Jesse đi cùng. Cùng khoảng thời gian đó. Người đàn ông tôi tin tưởng để giao phó trang trại đã ăn cắp của chúng tôi. Tôi phải thú nhận, cô không bao giờ biết nên tin vào ai đâu. Jesse đã đưa mọi thứ vào tầm kiểm soát. Cô biết đấy, tôi có ngôi nhà tuyệt nhất vùng Tây Texas, tôi vẫn luôn tự nhủ với mình như thế. Hãy đến và ở lại bao lâu cô muốn, Summer. Có một ngôi nhà tốt thì có gì tuyệt đâu nếu cô không thể phô bày nó?” Bà ta bật cười và giơ đôi bàn tay trên tai trong vẻ mất tinh thần diễu cợt. “Cô nghĩ về tôi như thế nào?”

(*Nacogdoches : Một thành phố nhỏ nằm ở Đông Texas được xem là thị trấn lâu đời nhất của Texas, cách Houston 140 miles, nơi có trường Stephen F. Austin State University và hồ Nacogdoches)

“Tôi nghĩ bà là một quý bà rất xinh đẹp, người tự hào về ngôi nhà của mình.”

“Ôi, Summer. Tôi muốn chúng ta trở thành bạn bè.”

“Chẳng có lý do gì để chúng ta không nên như thế” Đôi mắt của Summer tìm kiếm đứa em trai nhỏ và nàng gọi cậu bé. “Tôi muốn bà gặp em trai tôi, Ellen.”

Summer không hề gặp Travis cho đến bữa ăn tối. Hắn đi vào cùng Jesse. Hai người đàn ông đứng bên cạnh nhau đợi bữa ăn được dọn ra trên bàn. Bằng cách nào đó trông họ giống nhau, những cũng rất khác nhau. Cải hai đều cao, rắn rỏi, và ngăm nâu. Một người mỉm cười rất thoải mái, người kia hiếm khi cười, nếu không muốn nói là không hề cười. Travis rất lịch thiệp. Hình ảnh phóng đãng mà hắn để lộ lúc sớm đã biến mất, và thay vào đó là vẻ thân thiện trẻ thơ. Summer thầm thừa nhận rằng quan điểm của nàng về hắn có thể đã nhuốm màu thành kiến bởi sự cảnh báo cay đắng của Slater.

Sadie xuất hiện khi bữa ăn đã chấm dứt, và Summer giúp dọn dẹp. Sadie đã cáu gắt với Mary rất khác thường, và cô bé cuối cùng cũng đi đến chiếc gường phía sau bếp và nằm xuống, mút ngón tay cái, quan sát với đôi mắt to, tròn xoe. Ellen lịch sự một cách lạnh nhạt với Sadie, và phớt lờ hoàn toàn cô gái nhỏ. Thật nhẹ nhõm với Summer khi mời Ellen ra ngoài hàng hiên sau khi xong việc.

~*~

Ngay khi hai người phụ nữ rời khỏi phòng, Sadie đi đến giá rửa mặt và xối nước lên gương mặt bừng bừng. Quả là một sự gắng sức để đẩy lùi cảm giác sợ hãi dã khuấy động không ngừng nghỉ khi có mặt Ellen McLean và con trai của bà ta. Đồ chó đẻ! Cái thứ đồ mông la làm bộ làm tịch; thứ đồ con hoang hư hỏng, vênh váo, với thôi thúc nhục dục mang khuynh hướng bạo lực và đồi bại. Những người phụ nữ ở Hamilton đã kể với chị đủ thứ chuyện về hắn. Ngay cả những con điếm cũng từ chối tiền của hắn cho đến khi họ cùng đường. Trái tim chị đã nhảy lên tận cổ họng khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, và đêm kinh hoàng gần như bị hắn cưỡng đoạt đã gợi lại rõ ràng khiến chị run rẩy. Chỉ những tiếng thét của chị mới mang đến sự giúp đỡ. Ngay trước khi nắm đấm của hắn tống vào mặt chị, chị đã nhìn thấy người đốc công cao ráo, đen tối, gương mặt đông cứng với cơn giận, cố gắng giật hắn ra khỏi chị. Hôm nay, người đàn ông đó đã hành động như thể không nhớ chị, nhưng Travis đã nhận ra chị ngay lập tức. Hắn đã xuất hiện một lần vào buổi chiều, dựa người vào khung cửa bếp, nhìn chị với vẻ xấc láo, như thể thách chị dám tố cáo hắn.

Giận dữ với bản thân vì đã bực dọc với Mary, chị đến với cô bé và ẵm cô bé vào đôi cánh tay.

“Mama xin lỗi, bé cưng ngọt ngào,” Chị ngâm nga. “Mama xin lỗi đã bực dọc. Nói với mẹ chúng ta sẽ làm gì nào. Chúng ta sẽ đi xuống cái đu nhé. Con có thích điều đó không?”

Gương mặt bé bỏng vỡ tung những nụ cười. “Cái đu, cái đu!”

Đã hoàng hôn khi họ đi bộ tay trong tay ra khỏi cửa sau. Xuống cạnh con lạch, Sadie có thể thấy lửa từ khu trại dựng tạm bởi những người chăn gia súc của quý bà McLean. Vài kỵ sĩ từ trang trại khác bắn toé nước ngang qua con lạch để kết hợp với họ, và những lời chào mừng to tiếng  cho thấy họ là bạn bè. Sadie và Mary quay người về hướng cái đu.

Mary chạy tới trước, túm chặt cái bao tải đầy rơm treo lơ lửng bằng dây thừng và bọc đôi chân bé nhỏ vào đó. Sadie trao cô bé một cái đẩy nhẹ và cô bé bật cười vui vẻ. Âm thanh tiếng cười của con gái chị quá đỗi đáng yêu đến nỗi Sadie quên đi mọi thứ ngoại trừ niềm vui nhỏ bé mà chị đang chia sẻ với con gái.

“Cao, cao nữa đi, Mama!”

“Giữ chặt nhé!” Sadie cảnh báo. “Giữ chặt nào, và chúng ta sẽ đu bổng hơn.”

Sau một lúc, Mary trở nên mệt để có thể giữ chặt, và đôi chân nhỏ bé kéo lê trên đất cho đến khi cái đu dừng lại. Cô bé đã hài lòng một lúc chỉ với việc đẩy xích đu, rồi xoay gương mặt bé bỏng ngước nhìn mẹ.

“Mama đu!”

“Được rồi.” Tiếng cười của chị ngang bằng với của con gái, chị nhảy lên và quấn chân quanh chiếc bao tải. “Cho mẹ một cái đẩy nào, Mary.”

Đôi bàn tay nhỏ bé trên lưng chị chỉ vừa vặn khiến chị nhúc nhích.

“Nào nào, Mary. Đẩy mẹ đi nào.”

Đôi bàn tay to lớn, rắn chắc chạm vào lưng chị, và chị được trao tặng một một cú đẩy mạnh. Chị sợ hãi đến mức đôi tay đông cứng trên sợi dây thừng và quăng người quay quanh để thấy Mary đứng bên cạnh người đốc công cao lớn, đang vỗ tay và ré lên vui sướng. Chiếc nón của người đàn ông kéo thấp qua đôi mắt, và chị chỉ nhìn thấy miệng gã. Nó hơi nhếch lên một chút.

“Mary.” Chị hổn hển, và lao tới nắm tay đứa trẻ. Mary giật ra khỏi chị và chạy tới chiếc đu.

“Con đu!”

Trái tim Sadie phi nước kiệu hoang dại trong lồng ngực. Chị đi tới vồ lấy Mary khỏi chiếc đu, nhưng người đàn ông đó đã tiến đến và trao cho đứa trẻ một cái đẩy nhẹ.

“Chúng ta cùng đi nào.”

“Không, không được.”

Chị không chắc là chị đã nghe đúng và mang vẻ hoang dại như một đứa trẻ hoảng sợ.

“Tôi không phải là người mà em phải dè chừng. Em biết điều đó mà.” Gã nói êm ái, dịu dàng, và giữ một bàn tay vững vàng trên lưng đứa trẻ khi gã tung cô bé tới lui.

“Phải,” Chị thì thầm, nhưng âm thanh đã vươn tới gã.

“Làm sao em lại đến làm việc ở phòng nhảy đó vậy?”

Sadie sửng sốt bởi lời lẽ của gã và không biết phải trả lời thế nào, vì thế chị im lặng.

“Người đàn ông của em đâu rồi?” Câu hỏi trực tiếp của gã loé lên sự bực bội.

“Anh ấy đã khiến cho bản thân bị giết, và tôi phải làm việc trong phòng nhảy bởi vì tôi không thể kiếm được công việc nào khác.” Chị quan sát gã, cau mày, nhưng sự tức giận của chị tàn đi nhanh chóng khi mắt gã gặp mắt chị. Để làm dịu đi những lời lẽ thẳng thừng đó, chị thêm, “Cám ơn ông về những gì ông đã làm đêm hôm đó. Tôi không có chút ý tưởng nào về những gì hắn đã làm. Trông hắn ta quá tử tế.”

“Hắn có thể như thế khi hắn muốn. Đừng để hắn bắt được em khi em chỉ có một mình.”

Có một khoảng im lặng khi họ quan sát Mary trên chiếc đu. Một lần nữa, Sadie lại sửng sốt trước lời lẽ của gã, và chị điên cuồng tìm kiếm điều gì đó để nói.

“Ông đã làm việc cho nhà McLean đó bao lâu rồi.

“Mười hai năm.”

Chị ước chi gã nói nhiều hơn, nhưng gã đứng lặng lẽ, quan sát chị, đẩy đu cho Mary.

“Ông có thường đi qua lối này không?” Chị ước chi đã không hỏi câu này.

“Bây giờ tôi sẽ thường đi.”

Sadie quá lo lắng và bối rối để có thể suy nghĩ rõ ràng. Ý gã là gì? Trong một khoảnh khắc chị cảm thấy bị châm chích bởi một cơn rùng mình, nhưng nó tàn đi nhanh chóng khi xét về mặt hợp lý. Gã sẽ đưa Mrs. McLean đến thăm Summer. Chị cho phép bản thân nhẹ nhõm khi nhìn chằm chằm vào hắn.

Gương mặt sạm nắng của gã đóng khung bởi đôi tóc mai màu nâu sẫm được tỉa tót, làm nổi bật đôi gò má cao và chiếc mũi thon, thanh tú bên trên một chiếc miệng hào phóng nhưng không cười. Đó là một gương mặt nghiêm nghị nhất, gần như khó ưa, mà chị từng nhìn thấy. Gã quay lại nhìn xuống chị, và đột ngột đôi mắt xám mang đến một cảm giác rằng gã có thể nhìn thấu chị.

“Đây là một nơi tốt cho em. Em sẽ ở lại đây chứ?”

“Tôi muốn thế.” Từ ngữ đến thật dễ dàng. “Tôi muốn giúp đỡ đủ để chi trả cho việc ở lại của chúng tôi.”

“Đây là một nơi tốt cho em,” gã nói lần nữa.

Sadie quan sát gã, nhận ra cách Mary tin tưởng gã và cách gã đã đẩy con bé trên chiếc đu dịu dàng như thế nào. Chị nhìn vào  gương mặt gã và tự hỏi điều gì ẩn giấu phía sau chúng. Gã đang nghĩ gì? Và gã sẽ thật sự bảo vệ chị khỏi con trai người chủ thuê hắn sao? Chị băn khoăn không biết làm sao hắn lại ở trong đám người nhà McLean. Nhà của hắn thì sao? Loại phụ nữ nào có thể lấy được hắn khỏi quý bà McLean? Một cơn choáng váng nhỏ, khó chịu tràn qua chị khi nhận ra những suy nghĩ đó. Gã là loại đàn ông nào thì có gì quan trọng đối với chị? Đến sáng mai, chị có khả năng không bao giờ gặp lại gã nữa. Tuy vậy, ý nghĩ đó cứ quấy rầy chị, và chị nhìn gã chăm chú. Không có chút mùi quỷ dữ nào trên gã giống như Travis McLean, nhưng cũng không thật sự dịu dàng, ngoại trừ những gì hắn bộc lộ với Mary. Phải, một người đàn ông như thế sẽ… sẽ…

“Em định sắp xếp suy nghĩ của em về tôi à?” Gã ngừng chiếc đu và nhấc Mary xuống.

“Ý ông là gì?”

“Em đang cố quyết định xem tôi là loại người nào, và liệu tôi có đáng tin không.”

Mary vươn tay ra và nắm lấy tay gã giật nhẹ. Gã nhìn xuống gương mặt nhỏ bé láu lỉnh và ngồi xổm xuống trên gót chân. Gã vỗ nhẹ vào túi áo. Bẽn lẽn, lần đầu tiên, Mary tìm kiếm cho đến khi cô bé phát hiện cây trụ mảnh của que kẹo. Đôi mắt sáng bừng của cô bé gặp mắt gã. Jesse đứng lên và vỗ nhẹ vào đầu cô bé.

“Có một thứ mà cả hai chúng ta đều có chung lòng thương mến, ờ, cô gái nhỏ?”

Gã lấy thuốc lá vấn ra khỏi túi áo, không hề bận tâm những gì gã đang làm sẽ tạo ra khói thuốc. Gã đánh nhẹ đầu que diêm bằng móng tay và giơ ngọn lửa lên. Gã nhìn Mary, nước dãi nhớp nháp từ que kẹo chảy xuống cằm cô bé, rồi quay ánh mắt lên người mẹ. Cô là một phụ nữ hoàn toàn – chắc chắn không nhiều hơn độ tuổi của một cô gái – nhưng là một phụ nữ gan dạ. Cũng xinh đẹp nữa. Gã lấy điếu thuốc ra khỏi môi. Cô đang bồn chồn và đỏ bừng bởi vì gã đang nhìn. Cô đã nhìn gã, bây giờ đến lượt gã. Cô hẳn đã thật sự cùng đường khi nhận công việc ở sàn nhảy. Hắn đã biết khi hắn kéo Travis ra khỏi cô rằng cô không thích hợp cho kiều sống đó.

Trời đã muộn. Sadie nắm lấy tay Mary. Người đàn ông không quay người hoặc lên tiếng khi chị đi phía sau gã, những bước chân chị tần ngần một chút, như thể muốn nói chuyện. Gã xoay người và chị ngừng lại.

“Thưa ông?”

“Vâng, thưa cô?”

“Cám ơn ông. Và cám ơn vì đã cho Mary sự thết đãi.” Giọng chị run rẩy, bất chấp quyết tâm giữ cho nó vững vàng của chị.

“Vào nhà đi,” Gã nói. Sadie chắc chắn giọng hắn có vẻ dịu dàng. “Vào nhà và tôi sẽ canh gác cho.”

Thật tuyệt vời khi không phải sợ hãi. Chị có thể cảm thấy đôi mắt gã đặt trên chị cho đến khi chị vào trong cửa sau. Nhanh nhẹn, chị rửa vết kẹo nhớp nháp khỏi gương mặt đã mệt của đứa trẻ, cởi đồ cho cô bé, và đặt cô bé vào trong giường. Thổi tắt đèn, chị thay đồ và nằm cạnh cô bé. Chị có thể nghe tiếng lầm bầm của giọng Ellen McLean đến từ phòng Summer, và giọng của John Austin và Pud trên gác xép. Chị nghĩ về buổi sáng sắp đến với những cảm giác lẫn lộn. Dù ao ước đây là lần cuối cùng gặp quý bà McLean và con trai, chị khiếp sợ với ý nghĩ sẽ không gặp lại Jesse Thurston nữa.



Đã gần nửa đêm khi Jack cột con ngựa vào thanh chắn và vượt qua hàng hiên lát đá. Ông vào trong nhà, và được dẫn lối bởi mùi café mới pha hướng thẳng đến bếp. Slater nhìn lên và tiến đến bếp lò. Jack treo nón trên giá và lấy một chiếc cốc khỏi kệ.

“Cái chân sao rồi?”

“Tốt hơn rồi. Teresa đã chế thuốc đắp để lấy đi một ít đau đớn.”

“Bà ta làm thế nào để vượt qua được Bulldog?”

Slater cười toe toét với điều đó. “Ông ấy quá bận rộn với việc giữ con mắt diều hâu của ông ấy trên Ellen.”

Họ ngồi yên lặng trong một lúc trước khi Jack nói lần nữa.

“Thằng nhóc đó không phải là cái kèn đuôi vòng à?”

Slater làm đầy lại cốc của anh và nghĩ về những giờ vui vẻ đã trải qua với John Austin.

“Thật không ngoa về việc cậu bé rất thông minh.”

Jack cười lục khục. “Cậu bé đã khiến Pud già khốn đốn. Vẽ cho cậu ta một bức tranh thế giới và chỉ ra bằng cách nào mặt trời và mặt trăng đi vòng quanh nó. Pud già chỉ ngồi đó với cái miệng há hốc. Thằng nhỏ nói với cậu ta rằng nó sẽ chỉ cho cậu ta cách đọc và viết tên mình. Tôi nghĩ khi thằng bé nói điều đó Pud già như bị đấm vào bụng mà không nói nổi một lời bào chữa về sự ngu dốt của bản thân cho dù đã ở đây. Thằng bé thật thông minh. Cậu sẽ phải đồng ý như thế. Nhưng đứa trẻ đáng thương ấy chẳng biết điều gì khác hết. Bước thẳng đến gần sát con rắn chuông… muốn nhìn nó rõ hơn mà. Tôi đã bảo Pud phải để mắt đến thằng bé, ít nhất cho đến khi chúng ta có được vài cảm nhận về cậu bé.”

“Chị của nó đã nói nó thiếu khả năng phán đoán thông thường, nhưng cô ấy phải chịu trách nhiệm trong việc bảo bọc thằng bé quá mức, làm quá nhiều cho nó. Điều đó sẽ khiến cậu bé ích kỷ và cẩu thả trong cách hành xử. Cậu bé cần bàn tay của một người đàn ông.”

Người đàn ông già nua nhìn xuống bàn, xoay chiếc cốc vòng qua vòng lại trong đôi bàn tay to lớn chai sần.

“Travis đã tiến hành việc ve vãn rồi , Slater. Hắn đang cư xử thực sự tuyệt. Nếu hắn và mẹ hắn đã toan tính được đường lối cho họ, chúng ta sẽ không có gì để nói ‘về cô gái hoặc đứa nhỏ’ nữa đâu.”

Mặc dù Slater có cùng quan điểm, từ ngữ được nói ra khiến anh nổi giận.

“Kẻ quái nào nói họ sẽ có được toan tính của họ? Cô gái đó không ngốc. Tôi hy vọng cô ấy sẽ nhìn nhận đúng về Ellen và đồ chó sát nhân đó.” Đặt khuỷu tay trên bàn và chà sát nắm tay vào trán, anh buột ra một tiếng thở dài nặng nề và tiếp tục, “Mẹ kiếp, Jack. Tôi phải giết tên con hoang đó và kết thúc điều đó cho xong.”

“Có những lúc tôi đồng ý với cậu, và rồi cũng có những lúc tôi không đồng ý. Không phải tôi đang nói cậu sai khi muốn làm thế với kẻ đã giết cha cậu, nhưng nếu cậu chỉ bắn ngã hắn, không biết chắc sẽ ra sao, đó có thể là một điều khó khăn để sống cùng. Hơn nữa, cậu còn có cả Jesse để lo lắng đến.”

“Jesse thế nào, Jack? Gã vẫn liếm gót Ellen à?”

“Tôi sẽ nói với cậu vài điều. Tôi cá đến đồng dollar cuối cùng của tôi là Jesse theo dõi Travis. Gã sẽ làm tất cả mọi thứ gã có thể để giữ kín điều đó với Ellen, nhưng gã theo dõi hắn. Gã bám sát hắn suốt cả ngày, và một lần, khi hắn đang nói chuyện với Armando, cậu biết kẻ mà chúng ta đã thuê một thời gian trước không? Chà, gã kiểu như lén lút đến gần bọn chúng, khá dễ dàng, và Travis thoát. Tôi không thích con chim sâm cầm đó che chở cho Travis như gã đã làm.

“Có lẽ ông nên nói với gã về vụ thời hạn sắp đến.”

“Nghĩ đến điều đó có thể không đau đớn bằng việc giữ gã lại và nhìn thấy những gì gã đang làm.”

“Gã đang theo dõi Travis mà.”

“Có lẽ.”

Slater lần ngón tay lên vết sẹo trên mặt như thỉnh thoảng anh vẫn làm khi có điều gì đó trong tâm trí. Bực bội, anh ấn điếu xì gà xén đầu vào miệng và quẹt một que diêm trên đế giày ống, bập bập điếu thuốc cho đến khi cháy đỏ lên. Một luồng khói uốn éo vào trong không khí.

“Jesse có thấy bất kỳ dấu hiệu nào của thổ dân không?”

“Không. Nói rằng nhóm đã đánh chúng ta có khả năng là một nhánh của người Apache miền núi trong những ngọn đồi phía nam và tây. Jesse có cảm nhận rất tốt về thổ dân, đã chiến đấu với họ rất nhiều theo cách gã nói chuyện. Tiến trình đột kích đó không thể không để lộ bất kỳ điều gì về bản thân gã.”

“Jesse biết những gì gã làm.”

“Ngoại trừ một thứ.”

Một vẻ cau có trải qua gương mặt của Slater. “Mọi người đàn ông đều có một điểm yếu. Điểm yếu của Jesse là Ellen McLean.”


Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Miền Đất Dấu Yêu 4

Chương 4.





Hoàng hôn buông xuống, và cùng với chúng là viễn cảnh hạnh phúc của chuyến trở về nhà. Summer đã mệt, nhưng phấn khích lạ thường. Tuổi trẻ có khả năng phục hồi kỳ diệu. Ngay cả đến sự cáu kỉnh của Bulldog cũng không làm nhụt đi được sự hăng hái đó của cô.

Chiếc xe quẹo lên một đường dốc. Ngôi nhà đã ở trong tầm nhìn. Summer không thể nào diễn tả được những gì cô đang cảm thấy trong khoảnh khắc đó, hay liệu cô có chút cảm giác nào hay không. Ngôi nhà, không cao hơn mặt đất nhiều, hoà lẫn vào trong những thứ xung quanh như thể nó được sinh ra ở đó. Được xây dựng từ những những lóng gỗ lớn, trông nó có vẻ rắn chắc và vĩnh cửu. Một mái hiên trước mới được thêm vào gần đây, những cột trụ lớn cho thấy lớp vỏ mới vừa được lột bỏ. Hai cánh cửa dẫn vào trong ngôi nhà từ bên dưới mái hiên, và hai ống khói bằng đá vươn lên từ mỗi cạnh của ngôi nhà; một cái đang toả ra một luồng khói mảnh. Đôi mắt của Summer thu lấy mọi thứ, từ bãi quây súc vật phía sau đến khu vườn đã được cày xới bên hông nhà, toàn bộ đều nằm dưới bóng mát của những cây sồi già bao quanh ngôi nhà.

Họ đang men theo con suối. Dòng nước róc rách sẫm màu trên những tảng đá và lượn quanh một nhánh cây vươn ra khỏi bờ cỏ dài. Summer vừa vặn nhận ra nó, đôi mắt cô miễn cưỡng rời khỏi ngôi nhà.

“Đây là nơi chúng ta sẽ sống sao, Summer?” John Austin nắm vai cô để giữ vững bản thân trong chiếc xe thồ đang lắc lư.

“Phải, John Austin. Chúng ta đã về nhà.”

Các kỵ sĩ, ngoại trừ Jack, đột ngột chuyển hướng, băng ngang qua con lạch và biến mất xuống lối đi đã mòn vẹt.

“Ông có nói Racoon thắp đuốc bắp* lên ở đó và xem xét cái con la ngu ngốc bướng bỉnh đó không?” Bulldog bắn câu hỏi vào Jack ngay khi ông đến bên cạnh chiếc xe.

(*Light a shuck : Thuật ngữ này dùng trong các trang trại thời xưa khi chưa có điện. Các nông dân dùng phế phẩm của nông sản như lõi và vỏ bắp để thắp sáng sân và hiên nhà trong những dịp cần thiết hoặc cho ng thân tìm thấy đường về nhà. Ngày nay từ này chẳng mấy ai biết nữa. – Ct của Sẻ.)

“Có, tôi đã bảo lão rồi.”

“Đôi khi lão già đó chẳng tháo vát chút nào.”

“Sự kiêu hãnh của cậu ấy đã tạo nên con người của cậu ấy. Cậu ta sẽ chẳng muốn bất kỳ sự chiều chuộng nào đâu.”

“Hẳn là còn kiêu hãnh hơn cả một con gà trống chọi, nhưng dù sao thì đó cũng là máu của cậu ta mà.” Bulldog làu bàu.

“Đã có ai đó… bị thương ở ngoài đó sao?” Summer hỏi.

“Cô có thể nói là ở ngoài đó hoặc cách đây rất lâu rồi.” Bulldog khạc xuống bãi cỏ và kéo nón xuống chặt hơn trên mái đầu bạc.

Lúc này đã đến gần ngôi nhà hơn, Summer có thể thấy một đống lớn gỗ đốt lò vừa mới cắt và một con ngựa cột vào cọc lan can. Nhịp tim cô tăng nhanh. Sau rốt, có lẽ Sam McLean đang đợi để chào đón họ.

Phía sau chiếc xe thồ, Sadie đang lay Mary thức dậy. Summer nhìn ra sau và bắt gặp đôi mắt xanh lục đang nhảy múa của cô gái.

“Đây là nơi đẹp nhất tôi từng thấy, Summer. Đây là nơi đẹp nhất trong toàn Texas. Nhìn đi, có một cái đu làm bằng bao tải cột trên cái cây đó kìa.”

Đôi mắt của Summer dõi theo ngón tay chỉ dẫn và trái tim cô tròng trành lần nữa bởi một ký ức xa xôi, thân thuộc.

Cô nghe thấy giọng nói : “Giữ chặt nào, cô gái mùa hè.” Hạnh phúc, cô đã không được biết trong một thời gian dài, tuôn tràn trong cô. Đây là nhà, nơi những ký ức thấp thoáng đã ám ảnh cô trong nhiều năm.

Khi cô nhìn trở lại vào ngôi nhà, Pud đã đến bên cửa. Cậu ta đứng cạnh con ngựa và đợi họ đến gần.

“Đưa ngựa của cậu vào bãi quây đi, Pud,” Jack gọi.

“Cậu sẽ ở lại và hãy tự làm cho bản thân hữu dụng với những người phụ nữ trong thời gian đó.”

Chàng trai quăng chiếc nón đầy bụi của mình vào không trung. “Yaaaa… Hoooo! Tôi sẽ không gây thù chuốc oán với mọi tay bá vơ trên trang trại này đấy chứ?”

“Đóng cái miệng như họng súng của cậu lại, chàng trai, và bắt đầu dỡ hàng khỏi xe đi. Các quý cô đã mệt rã rời rồi.”

Summer đứng trong sân, lần đầu tiên quên mất em trai cô. Không hiểu sao, việc Sam McLean không ở đó để chào đón họ không còn quan trọng nữa. Trang viên nhiều hơn rất nhiều so với hy vọng của cô. Sau tất cả, thật tuyệt khi có một nơi của chính mình. Giờ đây, trong trái tim cô, cô thì thầm lời cám ơn Sam McLean đã đưa họ đến đây.

Ngôi nhà được phân thành hai nơi : Một cho việc nấu nướng và ăn uống, nơi khác dành để ngủ. Phía cuối nơi dùng để nấu nướng, một cầu thang dẫn lên gác xép và một phòng kích thước với kích thước tiêu chuẩn ngay bên dưới mái nhà. John Austin đã vượt qua cửa và đi ngay lên thang, không thèm nhìn phần còn lại của ngôi nhà.

“Em sẽ ngủ ở đây, Summer. Có hai cái gường với đầy đủ chăn nệm.”

Trên một cái giường đôi ghim chặt vào tường trong bếp, Sadie đặt những gói hành lý của cô lên đó.

“Chỗ này sẽ tốt cho tôi và Mary.”

Summer nhìn vào trong một căn phòng khác với chiếc giường bện dây thừng rộng lớn và lớp nệm dày bằng vỏ đậu, lớp khăn trải sạch sẽ và chiếc mền bông bạc màu xếp gọn ghẽ dưới cuối giường. Đây là chiếc giường nơi cô đã sinh ra! Cô cảm thấy một cơn đau sắc nhọn của nỗi nhớ thương người mẹ thân yêu, bà đã chịu đựng khổ sở tại đây để cô có thể sống.

“Tôi không cần toàn bộ căn phòng này cho chính tôi.”

“Chà, cô chỉ phải kiếm cho chính mình một ông chồng thôi,” Sadie bật cười. “Tôi ngờ rằng cô sẽ chẳng gặp bất kỳ rắc rối nào hết đâu.”

Dấu đi nét ửng đỏ, Summer đi để giúp dỡ đồ xuống khỏi xe. Cô nhấc lên một chiếc hộp, nhưng nó bị lấy khỏi tay cô.

“Này, nhóc,” Jack gọi John Austin. “Đây là công việc của đàn ông.”

“Tôi có thể mang nó mà.” Summer nói. “Thằng bé đang suy nghĩ về nhiều thứ và không nghe thấy ông gọi đâu.”

Jack cau mày. “Nhóc!” Giọng ông sắc nhọn và lớn. John Austin quay người và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã nhấc nón ra khỏi đầu và đang đập nó vào đùi khi ông gọi. “Qua đây, nhóc. Giúp chị cậu nào. Đàn ông không la cà loanh quanh trong lúc phụ nữ làm việc.”

John Austin không vội vã đến đón chiếc hộp, nhưng việc cậu làm chẳng khiến chị cậu ngạc nhiên chút nào.

“La cà là gì, Jack?”

“La cà là khi một người đàn ông đứng loanh quanh với cái đầu của hắn đặt trên mông đít của hắn và để cho phụ nữ làm việc.” Jack nhấc một bao tải lớn trên vai và bắt đầu tiến đến ngôi nhà.

John Austin liếc nhanh vào gương mặt đỏ bừng của Summer và cười khúc khích.

“Sao vậy nhỉ,” Cô lầm bầm khi rút lui vào trong nhà, “Rồi thằng bé luôn nghe những thứ mình không muốn nó nghe ư?”

Bulldog đang vội vã đi xuyên qua cửa.

“Ai đang sống ở đây thế?” Summer hỏi.

“Nó chỉ thỉnh thoảng được sử dụng thôi. Teresa dọn dẹp nó đôi chút.”

“Vợ của Mr.McLean?”

Ông xoay quanh kinh ngạc. “Chưa kết hôn. Teresa là một phụ nữ Mexico lo việc nấu nướng và dọn dẹp cho… ờ ông chủ.”

Summer quan sát ông vội vã đi đến chiếc xe thồ cho một chuyến bốc dỡ khác. Ông đang nôn nóng đi khỏi đó.

Cô và Sadie đang lấy những thứ vật dụng ra khi Jack thò đầu qua khe cửa.

“Ma’am, Tôi sẽ đi bây giờ. Bulldog đã thắp đuốc bắp lên cho Keep rồi. Pud sẽ ở lại đây. Cậu ta là một cậu bé rất tuyệt cho tất cả những công việc chặt đốn.”

“Keep… có xa nơi này lắm không?” Vì lý do nào đó gương mặt của Summer đỏ bừng khi cô hỏi.

“Nó không nhiều hơn một tiếng cú kêu và một tiếng hò. Cô đi thẳng xuống dưới con lạch ngoài đó và nhìn qua bên kia.” Ông chỉ vào bụi cây bị che khuất một phần bởi chỗ dốc. “Và cô có thể thấy nóc của ngôi nhà. Không có gì cần cô phải lo lắng đâu. Pud sẽ bắn một phát súng hiệu nếu có bất cứ điều gì xảy ra.”

“Chúng tôi rất biết ơn là Pud sẽ ở lại cùng chúng tôi.” Summer mỉm cười với chàng trai và giơ bàn tay ra với Jack. “Cám ơn ông đã mang chúng tôi đến đây.”

Sadie bám chặt lấy khung cửa, ngượng ngùng, vẫn chưa chắc chắn làm sao để tỏ lòng kính trọng. Jack mỉm cười với chị ấy, lớp da phong sương quanh mắt ông nhăn lại. Trong cơn bốc đồng, chị ấy giơ bàn tay ra.

“Tôi cũng thế.”

Nụ cười của Jack hằn sâu thêm, và Summer nghĩ gương mặt phong trần ấy là gương mặt tử tế nhất mà cô từng thấy. Giống như Sam McLean mà cô đã hình dung.

Jack quay nhìn chàng trai. “Cậu phải cư xử cho phải phép với phụ nữ đấy nhé.” Ông đấm nhẹ vào bụng cậu ta. Pud gập người như thể đau đớn. “Cô sẽ phải cho cậu ta ăn, ma’am. Điều đó chắc chắn đủ cho công việc lặt vặt và khiến cho đôi chân của cậu ta không hò reo.”

Họ đứng bên dưới mái hiên mới và quan sát ông làm bắn toé nước trên con rạch và biến mất trên chỗ dốc.

“Ông ấy không tử tế sao, Summer? Ông ấy không phải là người đàn ông tử tế nhất mà cô từng gặp sao?” Sadie thở dài, “Thật đáng tiếc là tất cả đám đàn ông đều không giống ông ấy.”

~*~


Suốt đêm thao thức, Summer quyết định cô không thể ở lại ngôi nhà này thêm một ngày nữa mà không gặp Sam McLean và cám ơn ông về sự giúp đỡ. Giữa sáng, cô rời khỏi sự an toàn của ngôi nhà gỗ và đi xuống con lạch, nơi hai thân cây lớn buộc lại với nhau để tạo thành một cây cầu cạn. Cô đã bỏ nhiều công sức cho vẻ ngoài của cô – Cô đang mặc chiếc váy bằng vải trúc bâu màu xanh với đầy đủ vạt áo và đường viền cổ áo. Mái tóc đen cuộn trên đỉnh đầu để làm cô trông già giặn hơn, từng trải hơn.

Tại cây cầu cạn, cô ngừng lại, và mắt cô tìm kiếm nóc ngôi nhà nơi cô hướng đến. Cô biết cô hẳn đã từng đến đó trước đây, nhưng cô không nhớ được nhiều hơn ngôi nhà cô đã sống trong đó cho đến khi cô gần lên bốn tuổi. Cô bước chân lên trên lóng gỗ lớn nứt nẻ. Dòng nước lên cao đã dạt vào bờ xa, khiến những lóng gỗ nghiêng xuống dưới và vừa vặn khoảng trống cho dòng nước chảy.

“Đừng sợ, anh sẽ nắm tay em,”

Lời thì thầm của giọng nói trong quá khứ. Cảm giác nhớ thương về một thời gian xa xăm khiến cô ngừng lại trên cây cầu cạn và nhìn lại ngôi nhà.

Tiếng cười của Sadie và tiếng ré của Mary trôi dạt đến với cô. Trước buổi bình minh, Sadie đã xuống bếp như thể chị ấy đã tìm thấy thiên đường. Chị làm bánh mì và ca hát với vẻ hạnh phúc để tiêu khiển cho con gái. John Austin đang vẽ một bức tranh trên đất cho Pud. Cảnh tượng về em trai nhỏ của cô mang Summer trở về hiện tại. Và cô cần phải nói chuyện với Sam McLean.

Lối mòn dẫn đến ngôi nhà trang trại rải cát và hướng lên đồi. Vào lúc Summer lên đến đỉnh và ngôi nhà đã ở trong tầm nhìn, trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Đám cỏ dại cockleburr* vướng vào diềm váy cô và cô ngừng lại để gỡ chúng ra, lau mặt, và đẩy những lọn tóc xoăn ẩm ướt khỏi gò má. Ngừng bước, cô đứng yên lắng nghe một con chim bluejay* cáu kỉnh và nghiên cứu ngôi nhà trang trại. Đó là một toà nhà vuông vắn được làm bằng đá vững chắc theo phong cách đồn điền Tây Ban Nha. Một hàng hiên rộng được cố định bởi những cột trụ gỗ đẽo bằng búa treo những giỏ hoa buông những bông hoa rực rỡ của chúng từ những xà rầm mái. Những cây sồi khổng lồ che mát cho ngôi nhà khỏi ánh nắng mặt trời chói chang, soi bóng của chúng trên những bức tường đá. Nó thật xinh đẹp, thật thanh bình.

(*cockleburr : Ké đầu ngựa, là một cây thân thảo thuộc họ Cúc, cùng chi với hướng dương, ra hoa và kết trái và mùa hè và thu, trái thành chùm có nhiều gai. Thường được dùng pha chế thuốc nhuộm màu vàng. Thuốc Tàu dùng trị viêm xoang mũi.
* Bluejay : chim giẻ cùi lam. Một loại chim sẻ Bắc Mỹ nhỏ màu xanh rất đẹp, khá ồn ào, huyên náo. Được đánh giá là loài chim thông minh và tò mò, tiếng hét của nó cảnh báo nguy hiểm cho các loài thú khác trong khu vực.)

Cô bước đi chậm rãi, cảm thấy mặt trời thiêu đốt trên lưng và cổ cô. Sự phấn khích khuấy đảo bên trong cô. Bình tĩnh nào! Cô ra lệnh cho bản thân. Cô phải tỏ ra bình tĩnh.

Sàn của hàng hiên được lát đá ăn sâu vào trong đất. Bóng mát của hàng hiên, sàn và tường đá mát lạnh, khiến việc rời khỏi bên ngoài nóng nực để đi vào bên trong là một cuộc rút lui tuyệt vời. Một cánh cửa bằng gỗ nặng nề với những bản lề bằng sắt rèn để mở, và cô có thể thấy một căn phòng rộng lớn chạy suốt chiều rộng của ngôi nhà. Vượt lên trên cao, khổng lồ, trông có vẻ cổ xưa, những lóng gỗ chống đỡ trần nhà kết nối với những bức tường đá, hướng sự chú ý đến một lò sưởi đồ sộ. Những tấm thảm kiểu Mexico sặc sỡ rải rác trền sàn đá, và những chiếc ghế lớn, sâu, một ghế trường kỷ, vài cái bàn và một bàn viết mặt kính được trang bị cho căn phòng.

Cô do dự tại ngưỡng cửa. Nơi này yên lặng đến mức kỳ quái. Cô lấy một hơi thở sâu.

“Mr.McLean.” Giọng cô không đủ lớn và cô gọi lần nữa. “Mr.McLean.”

Không có gì phá vỡ sự yên lặng ngoài giọng nói của cô. Cô di chuyển vào trong phòng và hướng đến cánh cửa phía xa. Cô nhìn xuống một hành lang dài vào cánh cửa hé mở đầu tiên. Một chiếc bàn kê bằng ván to lớn và những chiếc tủ đẹp đẽ chứa đầy những chiếc dĩa và đồ bạc bảo đảm với cô rằng Mr.McLean không nghèo chút nào.

Một bếp nấu màu đen lớn thống trị gian bếp. Phía sau nó, được sắp xếp ngăn nắp, treo một hàng những chiếc xoong và chảo. Từ rui nhà treo hàng chùm những gia vị khô, ớt tiêu và những trái bầu đủ màu sắc. Một chiếc xoong nhỏ có cán cầm đang cháy trong ngọn lửa, mùi dầu mỡ toả đầy không gian.

Theo bản năng, Summer đi đến bếp lò, đôi mắt cô tìm kiếm thứ gì đó để túm lấy tay cầm nóng của chiếc xoong nhỏ. Không tìm thấy gì, cô túm lấy váy trong hai tay và di chuyển chiếc xoong đến chỗ mát hơn trên bếp. Đứng lùi lại, cô thả chiếc váy xuống lại quanh mắt cá chân. Bất chấp sự yên lặng, cô có thể cảm thấy cô không có một mình. Xoay quanh, cô giật bắn người ngạc nhiên, bàn tay đưa lên miệng.

Ai đó đang đứng trong bóng tối phía cuối phòng, đứng lặng lẽ bất động và đang quan sát cô. Trong lúc cô nhìn chằm chằm, bóng hình ấy di chuyển và từ từ hiện ra, trở thành một người đàn ông cao dong dỏng với trang phục sẫm màu, mái tóc đen thẳng và gương mặt gầy, ngăm đen, gò má bên phải có những vết sẹo xấu xí. Có gì đó trong đường nét của anh, cách anh ngẩng cao đầu, khiến chân của Summer run rẩy và trái tim cô đập dồn dập theo một cách đáng sợ nhất. Chính là anh. Người đàn ông dưới phố Hamilton và cũng là người ở cửa hàng nơi họ chất những vật dụng.

“Tôi đang tìm Mr.McLean.” Giọng cô có vẻ hết sức lớn.

“Cô đã tìm thấy.” Anh không nhìn cô, nhưng di chuyển hướng đến bếp lò.

“Ý tôi là… Sam McLean.” Summer nhìn vào lưng anh. Anh đã kéo chiếc xoong trở lại ngọn lửa và thả một mảnh thịt vào trong dầu nóng. Tiếng ồn duy nhất phá vỡ sự im lặng là tiếng xèo xèo của thịt đang được nấu. Anh không trả lời.

“Tôi là Summer Kuykendall, từ bên kia con lạch. Tôi đến để cám ơn Mr.McLean về… đã cho người của ông ấy hộ tống chúng tôi từ thị trấn. John Austin và tôi… John Austin là em trai tôi. Chúng tôi đến từ Piney Woods. Anh thấy đấy, mẹ của chúng tôi vừa mới qua đời và bà đã bảo tôi rằng…” Đột ngột, cô không thể chịu được âm thanh giọng nói của chính cô. Những từ ngữ có vẻ như quá sáo mòn, quá thừa thãi. Người đàn ông đang phớt lờ cô, giữ gương mặt anh quay đi khỏi cô, và điều đó khiến cô giận dữ. “Có nơi nào đó tôi có thể đợi Mr. McLean không? Đó là… đó chỉ là không phải bản chất của tôi khi chịu ơn ai đó và không thể nói lời cám ơn họ.”

“Không cần thiết phải cảm thấy chịu ơn đâu.” Giọng cộc lốc của người đàn ông sánh ngang với giọng cô.

Summer đã định nói một câu trả miếng sắc sảo khi người đàn ông di chuyển. Chân anh gần như bị oằn bên dưới anh. Đó là lúc cô nhận ra anh đi chân trần.

“Ngồi xuống đi. Tôi sẽ sửa chữa miếng thịt của anh trong lúc tôi đợi.”

Cô mong đợi anh sẽ phản đối nhưng anh khập khiễng vượt qua cô đến chiếc bàn và thả người vào trong một chiếc ghế, duỗi chân ra phía trước. Summer di chuyển nhanh chóng và hiệu quả giữa quầy làm việc và bếp nấu. Nhấc miếng thịt ra khỏi xoong, cô đập hai quả trứng vào trong mỡ; trong lúc chúng đang nấu, cô lấy bánh biscuit khỏi lò hâm nóng.

Không nhìn vào mái đầu đen cúi xuống, cô đặt dĩa thức ăn trên bàn và quay lại bếp lò để rót hai cốc café. Với hai bàn tay khum lại quanh chiếc cốc nóng, cô ngồi lặng lẽ và quan sát anh ăn. Ánh nắng từ ô cửa sổ dát vàng ngang qua gò má phải của anh, lộ rõ một vết sẹo trắng bợt xấu xí cong từ giữa tai lên trên gò má và chạy xuống góc miệng anh. Bờ mi dày đen nhánh dấu đi đôi mắt xanh thăm thẳm, khi anh ngước lên và thấy cô đang nhìn anh. Có một sự yên lặng lạ thường căng thẳng khi họ nhìn vào nhau.

“S. McLean?” Summer nói thận trọng, như thể những từ lạ lẫm và cô sợ chúng kinh khủng.

“Slater McLean.” Giọng anh nhuốm vẻ ân hận.

“Anh đã viết thư sao?” Mắt của Summer bắt giữ mắt anh.

“Phải.” Anh nhìn xuống dĩa của mình. “Đó là những gì Pa sẽ làm nếu ông còn sống.”

“Sam McLean đã chết rồi sao?”

“Năm năm rồi. Nhưng ngay cả khi đó, ông vẫn muốn em về nhà.”

“Tại sao anh không nói với tôi? Hoặc gặp tôi ở Hamilton?”

“Em sẽ đi với tôi sao?”

Cô nghiên cứu gương mặt anh; một bên mặt láng mượt và thật đẹp, bên kia dúm dó, méo mó. Phần lớn đàn ông, cô nghĩ, ít nhất sẽ để râu để dấu đi phần bị biến dạng.

“Tôi không hiểu ý anh là gì,” Cuối cùng cô nói. “Mẹ tôi bảo tôi tìm Sam McLean và tôi…”

“Đừng nói thêm nữa,” anh sẵng giọng cắt ngang. “Tôi hiểu.”

“Điều gì đã xảy ra với gương mặt của anh thế?” Từ ngữ buột ra trước khi cô có thể ngừng chúng lại.

Có một khoảnh khắc im lặng kinh khủng trong lúc tính tàn nhẫn của câu hỏi khiếm nhã ấy khiến cô xấu hổ. Bờ mi dày sẫm màu của anh khép lại che đi ánh sáng dữ dội trong đôi mắt anh, và góc miệng còn lại của anh cong lên khi anh cười.

“Em được cho là sẽ không đề cập đến nó. Em được cho là phải nhìn đi nơi khác và giả vờ là nó không ở đó. Nó xấu xí và gớm guốc, những anh biết ơn là nó ở đó mà không nhích thêm hai inch đến phần còn lại, nơi nó sẽ cắt ngang qua mắt anh, mũi và miệng. Anh vẫn có thể nhìn, ngửi và ăn, và anh còn sống. Và đó là điều quan trọng đối với anh.”

Vẻ nhạo báng của anh tác động đến cô nhiều hơn cô đã chuẩn bị đón nhận.

“Tôi xin lỗi. Thật quá khiếm nhã khi hỏi như thế, nhưng tôi không có ý tưởng nào về việc anh quá nhạy cảm với nó. Chẳng có số lượng giả vờ nào đủ để nó biến mất, anh biết đấy.”

“Nghĩ lại thì,” anh nói lãnh đạm, “Tôi nghĩ tôi thích sự bộc trực của em hơn là những cái liếc kín đáo.” Anh đứng lên. “Thêm café không?”

Khi anh ngồi xuống lại, cô hỏi. “Tại sao anh không cưỡi ngựa cùng chúng tôi?”

“Trên đường xuống thị trấn, tôi phát hiện những dấu hiệu của thổ dân. Chúng tôi đã không bị thổ dân quấy rối trong một hoặc hai năm. Đoán là tốt hơn tôi nên trinh sát trước.”

“Tôi sợ chết khiếp.” Cô thú nhận.

“Chỉ kẻ ngốc mới không sợ người Apache,” Anh nói lạnh nhạt.

“Anh là người đã khiến Bulldog lo lắng.” Cô nói điều đó như một lời tuyên bố. “Ông ấy đã gọi anh là đồ con la ương bướng.”

Anh gần như mỉm cười. “Ông ấy là con gà mái mẹ.”

“Tôi không phiền với tính cộc cằn của ông ấy đâu. Tôi thích ông ấy. Cả Jack nữa.” Cô bật cười, nhớ lại Bulldog đã kinh ngạc ra sao khi gặp cô ở khách sạn. “Ông ấy không biết là tôi đã lớn lên sao? Ông ấy đã nghĩ là sẽ gặp hai đứa trẻ cơ.”

Đôi mắt của Slater không hề rời khỏi gương mặt cô. Sự vui tươi của cô thật dễ lây. Anh đã mỉm cười, phô bày hàm răng trắng đều đặn, và cô kinh ngạc trược sự biến đổi đã khiến cho gương mặt anh tàn nhẫn.

“Thời gian không có ý nghĩa nhiều với Bulldog.” Anh tiếp tục quan sát cô.

“Tôi đã mời Sadie và cô con gái nhỏ của cô ấy đến sống cùng chúng tôi sau khi Bulldog nói chúng tôi sẽ đến một điền trang. Tôi có ý nghĩ là John Austin và tôi sẽ sống hoàn toàn trên thảo nguyên, nhiều dặm cách biệt khỏi những người khác.”

Cô ngừng lại. Với một cảm giác bàng hoàng, cô nhận ra anh đang đợi cô nói thêm nhiều hơn. Cô vươn thẳng lưng và không nói thêm gì nữa, những đôi mắt cô lướt qua anh, và anh bắt giữ chúng, thăm dò chúng, trước khi di chuyển khỏi mắt cô đến mái tóc và xuống hết chiều dài của thân thể cô. Gò má cô bốc cháy.

Khi cô nói, giọng cô điềm tĩnh, vững vàng; điều đó khiến cô ngạc nhiên.

“Chúng tôi định trồng một khu vườn ngay bây giờ. Và có một thứ khác…” Giọng cô lịm dần chỉ bởi vì cô không biết làm thế nào để nói rằng tiền mặt của họ đã cạn kiệt và cô cần tìm cách để kiếm thêm.

“Và… gì?” anh nhắc.

Cô xếp đôi tay trong lòng và cúi đầu, bờ mi rũ xuống che đi đôi mắt đột ngột ẩm ướt, lòng can đảm đã bỏ rơi cô.

“Tôi muốn thảo luận về hoá đơn tại cửa hàng.” Cô hy vọng, một cách tuyệt vọng, rằng anh không biết cô đã trở nên lo lắng như thế nào. Nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô nói thêm, “Anh không cần cảm thấy anh phải chịu trách nhiệm về chúng tôi.”

“Em không phải một trường hợp từ thiện, nếu đó là những gì em đang nghĩ. Vùng đất này là của mẹ em. Chúng tôi chỉ sử dụng chúng trong tất cả những năm này. Chỉ dẫn của Sam rất rõ ràng. Ông ấy muốn em trở về nhà và có được những gì là của em. Ông ấy… rất yêu quý mẹ em.”

Tinh thần của cô tăng lên một chút. Nhưng cô ước chi anh nói đó là những gì anh muốn, không phải là những gì Sam muốn.

“Sam đã để lại cho em một ít tiền mặt. Tôi sẽ giữ gìn nó, nếu em muốn, cho đến khi em cần đến nó. Trong lúc đó, nếu em cần bất kỳ điều gì, hãy cho tôi biết. Nơi ở của em là một phần của Keep, và chúng tôi chăm sóc những gì thuộc về chúng tôi.”

Đôi mắt họ gặp nhau trong sự đánh giá thầm lặng. Anh đã biết mọi câu hỏi và câu trả lời đã khuấy động tâm trí cô; cô có thể thấy điều đó trong mắt anh. Cằm của Summer bắt đầu nghếch cao và cô hất đầu ra sau như thể để lắc cho tóc rời khỏi mặt cô. Cô biết đây là dấu hiệu bề ngoài để giấu đi nội tâm đang dằn vặt, sợ hãi, thiếu chắc chắn. Cô muốn nhớ đến một thời gian khác, nhưng đôi mắt anh đã xua đi tất cả những suy nghĩ mạch lạc khỏi trí óc cô, và cô hỏi khá lơ đãng.

“Tại sao ông ấy đặt tên cho trang trại là McLean’s Keep?”

Nụ cười hiếm hoi xuất hiện lần nữa. “Với người Scots, từ ‘keep’ có nghĩa là pháo đài, lâu đài, đất đai, tài sản. Sam McLean yêu mọi điều về xứ Scottish. Ông xây dựng ngôi nhà phong cách Tây Ban Nha này bởi vì nó thích hợp với vùng đất và các vật liệu có sẵn, nhưng mọi thứ khác trên Keep đều theo Scottish. Ông đã làm việc chăm chỉ và căn cơ y như một người Scot có thể làm. Nơi này là minh chứng cho những gì một người đàn ông quyết tâm có thể xây dựng trong suốt một cuộc đời. Với lòng quyết tâm, tôi có ý định giữ nó cho thế hệ kế tiếp của nhà McLeans.”

Summer mang những chiếc cốc và dĩa đến quầy bếp để dấu đi gương mặt đỏ bừng đáng ngạc nhiên của cô. Anh đã đứng lên khi cô quay đi, và cô thấy anh nhăn mặt khi anh đặt sức nặng trên chiếc chân bị thương.

“Anh sẽ không chống đỡ cho cái chân đó sao?” Cô hếch mặt lên nhìn vào anh, và gần như vô thức, anh quay bên gò má trơn láng hướng về phía cô.

“Có.” anh tán thành với vẻ thèm muốn. Mắt anh thoáng loé sáng khi anh nhìn vào đôi mắt mở to màu tím của cô. “Đừng nói với Bulldog là tôi thú nhận điều đó nhé.”

Đôi mắt cô tìm đến gương mặt anh, tay cô đặt trên lưng ghế để giữ vững cô.

“Tôi đến để cám ơn Sam McLean,” Cô nói lặng lẽ.

Anh cười toe toét với cô. “Xem như điều đó đã làm xong.”

Cô mỉm cười đáp lại, không hiểu sao không muốn rời đi, nhưng vì anh không nói thêm bất kỳ điều gì nữa nên cô đi đến cửa. Anh đi theo, và họ đi xuyên qua phòng ăn tối và vào trong phòng lớn phía trước nhà. Nhịp bước của anh chậm lại và anh giữ chân đứng yên.

“Ngôi nhà thật đẹp,” Summer nói đầy ngưỡng mộ.

“Em không nhớ chút nào sao?”

Cô nhìn quanh phòng và lắc đầu.

“Em không nhớ đã trốn đàng sau ghế trường kỷ và nhảy vào anh khi anh đi qua cửa sao?”

Điều đó khiến cô ngước nhìn anh, đôi mắt cô mở rộng. Cô nghiên cứu gương mặt anh. Nó không gợi cho cô điều gì ngoại trừ rằng anh đã bị mê hoặc bởi vẻ mặt của cô.

“Và chiếc đu mà anh đã làm cho em?” Nụ cười rời khỏi gương mặt anh. “Và em đã sợ khi vượt qua cầu nhiều như thế nào?” Với Summer, có vẻ như anh quan sát cô bằng toàn bộ cơ thể anh, không chỉ đôi mắt, mà tất cả những bắp cơ của anh cuộn chặt, căng thẳng trong sự ước đoán câu trả lời của cô.

Cô làm ẩm bờ môi khô. Cô cảm thấy như thể cô đã ở trong chân không, đang bị hút về phía anh.

“Anh… Anh đã hứa sẽ đến… và đem em về nhà.” Đôi mắt cô ngập đầy nước mắt và bờ môi run rẩy.

“Và anh đã làm, cô gái mùa hè.” Từ ngữ được nói quá đỗi êm ái, chúng chỉ vừa vặn đến được tai cô.

Summer mở miệng, nhưng không âm thanh nào thoát ra. Cô nhìn chằm chằm vào anh như thể bị choáng, trí óc cô rối tung và không thể hình thành nổi một ý tưởng hợp lý nào. Khao khát được bám vào anh bừng cháy trong cô dữ dội đến mức cô không chút mong muốn kháng cự đôi cánh tay anh khi chúng vòng quanh cô và anh ôm cô thật chặt. Những cảm xúc kỳ lạ luồn lách dọc theo những sợi dây thần kinh của cô, và những ngón tay cô xoè ra trên lưng anh khi cô ôm đáp lại anh. Cuối cùng, cô nhấc đầu lên và nhìn vào gương mặt anh.

“Anh là cậu bé đó sao? Người đã gọi em là cô gái mùa hè – em đã cố và cố nhớ lại mãi.” Giọng cô run rẩy với nỗi hân hoan.

Anh buông lỏng cánh tay và cô bước lui lại, gương mặt cô rạng rỡ.

“Phải.” Anh nói khoan thai. “Anh cỡ tuổi của em trai em bây giờ khi em được sinh ra trong căn nhà đó. Em thuộc về nơi này.”

“Cám ơn anh đã mang em về.”

“Cám ơn em vì đã trở về, cô gái mùa hè.”

Ánh mắt họ gặp nhau và đo lường nhau lần nữa. Đầu cô quay cuồng và cô trao anh những gì cô hy vọng là một nụ cười.

“Em phải đi.” Cô nói hụt hơi. “Em tốt hơn nên để mắt đến John Austin. Thằng bé… thỉnh thoảng có hơi khó khăn.”

“Bulldog cũng nói thế.” Anh miễn cưỡng để cô đi. “Giao thằng bé cho Jack đi. Ông ấy là người tốt nhất mà anh từng thấy đối với mấy cậu nhóc. Cũng giống y như chúng. Ông ấy sẽ cho em trai em ăn uống tuỳ hứng bất kể thời gian nào.”

Summer trấn tĩnh lại. “John Austin là một trong những lý do em đến đây. Sau khi anh biết thằng bé nhiều hơn, anh sẽ hiểu. Nó thông minh cực kỳ nhưng những gì khiến mama lo lắng và làm em lo lắng là nó không có thứ mà người ta gọi là… khả năng phán đoán thông thường.” Đôi mắt họ bám chặt vào nhau trong một khoảnh khắc nín thở, rồi cô hạ thấp mi mắt xuống và tiếp tục, “Mama nói Sam McLean sẽ biết cách đối phó với thằng bé.”

“Và ông ấy sẽ có.” Giọng anh khàn khàn. “Bây giờ anh sẽ thấy điều đó.”

Trái tim của Summer đột ngột nhảy lên và bắn vào cổ họng cô. Cô đã khổ sở nhận ra rằng anh muốn cô ở lại, nhưng suy nghĩ của cô đang không vận hành theo cách chúng nên làm, có vẻ như chúng va vấp trong nỗi hoang mang kinh sợ. Cô quay lưng, rồi dừng lại ngay bước kế tiếp. Tiếng gót giày ống vang lên trên sàn đá của hàng hiên, và Bulldog xuất hiện tại ngưỡng cửa. Ông nhìn từ người này đến người kia, rồi kéo giật mũ ra khỏi đầu.

“Đã có được sự bầu bạn ở chỗ khác rồi cơ đấy.” Bất chấp cách xử sự điềm tĩnh của ông, sự căm phẫn lộ ra ở đôi môi mím chặt.

“Bầu bạn?” Slater di chuyển ra khỏi nơi anh đang dựa người vào tại khung cửa. “Ai?”

“Miz Ellen, chứ còn ai! Miz Ellen và bè lũ của bà ta!” Bây giờ Bulldog đã xù lông hệt như một con nhím đang nổi điên. “Cưỡi ngựa đến trong bộ dạng làm như xinh đẹp lắm ấy, với cái tên vụng về to lớn kèm sát sườn, và cái thứ vô lại mà bà ta gọi là ‘con trai’. Cùng một lũ đã gặp trong thị trấn ấy. Bây giờ cậu nói với tôi xem bọn chúng đến đây là vì cái gì chứ, sau tất cả những thứ như là không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa?”

Đôi mắt của Slater hẹp lại. “Ai đã xuống dưới đó?”

“Jack.” Bulldog vung tay cáu kỉnh. “Chúng tôi nhìn thấy bụi mù mịt và đi đến để xem thử. Rồi chúng tôi cong đuôi chạy đến cái ‘chốn tầm thường’ ấy để đợi họ.”

Sự thích thú của Summer tăng lên với mỗi giây trôi qua.

“Bà ta không lãng phí chút thời gian nào.” Slater đặt ánh mắt sắc sảo của anh ngang tầm mắt Summer và cô nhìn vào mắt anh. Cảm nhận rằng bằng cách nào đó cơn khủng hoảng này có dính líu đến cô, cô cảm thấy buộc phải hỏi :

“Những người khách đó đến nhà của mẹ tôi sao?”

Slater buông người xuống ghế và ngồi thẳng lãnh đạm. Anh nghiên cứu cô một lúc trước khi nói.

“Ellen McLean và con trai bà ta đến để thăm em.” Anh nhả ra từng từ một cách lạnh lẽo. “Hãy vui thú với khách mời của em đi. Họ không được chào đón ở đây.” Đột ngột, anh nhấc người lên khỏi ghế và khập khiễng rời khỏi phòng.

Summer đứng như thể anh vừa đánh cô. Cô xoay ánh mắt thắc mắc đến Bulldog, nhưng ông dộng sầm chiếc mũ vào đầu và bước tránh khỏi cô. Cô đi đến cửa mà Slater vừa đi qua.

“Slater.” Anh đang đi xuống hành lang và ngừng lại khi cô gọi anh, nhưng không quay lại. “Tại sao anh nổi giận? Đó là vì Ellen McLean sao? Tại sao bà ta lại tìm đủ mọi cách để đến thăm em?”

Anh xoay qua, phô bày với cô chỉ phía có sẹo của gương mặt anh.

“Bà ta muốn em trong vai con dâu.” Anh nghiến ra từng từ bằng giọng trầm khàn. “Và Ellen thường có được những gì bà ta muốn.”

Summer quay đầu đi trước khi anh nhìn thấy sự đau đớn trong đôi mắt cô, và khi cô nhìn lại anh đã đi mất rồi.


~*~