Chương 5.
Khi
Summer đi tới chiếc cầu cạn, nàng vẫn đang cố lý giải về sự thay đổi tâm trạng
và thái độ thô lỗ đột ngột của Slater. Nàng đẩy chúng trở lại vào trong một góc
tâm trí và trói chặt sự chú ý vào những hình dáng đang đợi nàng trong bóng mát
của hàng hiên.
Ellen
McLean đứng lên khỏi ghế, nơi bà đã ngồi để quạt mát cho gương mặt. Bà gập quạt
lại và để nó lủng lẳng trên cổ tay khi tiến tới trước. Những người đàn ông uể oải
dựa ngẫu nhiên vào những lóng gỗ thô nhám của ngôi nhà, quan sát nàng. Một người
giở nón và lướt những ngón tay qua mớ tóc dày, vàng óng khi hắn bước ra ngoài
ánh nắng chói chang. Những người khác không hề di chuyển. Không có dấu hiệu nào
của Sadie hoặc những đứa trẻ.
“Tôi
hy vọng rằng cô sẽ không nghĩ tôi quá tự phụ khi ghé thăm quá sớm thế này.”
Ellen tiến về hướng nàng với bàn tay giơ ra. “Cô không biết tôi phấn khích thế
nào đâu khi biết cô ở gần đến thế. Đã hàng thế kỷ từ khi tôi có thể có được cuộc
trò chuyện kiểu phụ nữ.” Bà ta cầm tay Summer và vỗ nhẹ vào chúng với vẻ ấm áp;
gương mặt láng mướt, đáng yêu của bà ghim chặt trong những nụ cười. Phản ứng của
Summer với người phụ nữ là tự phát.
“Tôi
không nghĩ điều đó tự phụ chút nào, Mrs. McLean. Tôi rất vui được gặp lại bà.”
“Ôi,
cưng của ta! Cô không biết tôi nhẹ nhõm thế nào khi nghe cô nói điều đó đâu.”
Giọng nói du dương của bà ta sâu thêm đầy vẻ chân thành, rồi nhẹ tênh khi bà ta
liếc nhìn những người đàn ông phía sau. “Chẳng thể thuyết phục được hai người
đó đưa tôi đi,” bà ta nói với vẻ tin cẩn. “Jesse rất nôn nóng trở về trang trại.
Cậu ấy là quản đốc của tôi mà, cô biết đấy, và tôi phải nói là không bao giờ có
được một người tốt hơn, nhưng kẻ đểu cáng này thì giống y như mẹ của nó.” Bà ta
đặt bàn tay mảnh dẻ lên cánh tay của con trai bà. “Nếu có một cô gái đẹp ở
quanh đây, hắn muốn biết cô ấy.”
Summer
nhìn lên, bắt gặp đôi mắt màu xanh trơ trẽn ấy. Nàng đã giật mình khi thấy
chúng khoá chặt trên nàng với vẻ hí hửng mãnh liệt. Cách hắn nhìn nàng giống
như đã bắt gặp nàng khoả thân nơi công cộng vậy. Gương mặt nàng hẳn đã phản chiếu
cảm giác của nàng vì hắn đã hạ thấp mi mắt xuống và gương mặt khoác lấy một vẻ
thân thiện, như trẻ con.
“Mẹ
tôi sẽ trao cho cô ấn tượng sai, Miss Kuykendall, nhưng tôi sẽ thú nhận rằng về
phần tôi không phải thuyết phục gì nhiều.” Một nụ cười loé lên vẻ phóng đãng
ngang qua gương mặt đẹp trai. “Thật đáng giá cho hơn nửa ngày trên lưng ngựa.”
Bối
rối một cách ngây thơ, Summer quay lại với Ellen. “Trang trại của bà có ở xa
đây không?”
“Nó
thực ra rất gần, trong chừng mực những khoảng cách trong vùng quê bao la này.”
Ellen giữ cánh tay nàng và họ đi bộ cùng nhau về hướng ngôi nhà. “Khoảng mười
lăm dặm theo đường chim bay, nhưng hơi nhiều hơn vào lúc chúng ta đi vòng và vượt
qua những con suối phiền phức hoặc cạn khô hoặc đầy nước.”
Summer
thấy Travis lại một nữa chú mục vào nàng với sự tỉ mỉ khiến nàng cảm thấy như
không mặc quần áo. Ánh mắt hắn di chuyển không chút ngần ngại trên bầu ngực
tròn trĩnh mềm mại và vòng eo gọn gàng, rồi nhàn nhã di chuyển dọc theo suốt
chiều dài của nàng. Nàng phải đấu tranh để kềm giữ làn sóng màu sắc trên gò má,
và trong lúc ngoảnh đi, nàng bắt gặp đôi mắt rắn như thép của Jesse. Gã giữ ánh
mắt nàng một thoáng, rồi cào ngón tay cái trên một đầu diêm lưu huỳnh và giơ ngọn
lửa vào điếu thuốc lá đang đung đưa trên môi gã.
Tâm
trí của Summer dò dẫm giống như sinh vật nhỏ bé, sắp chết đuối nào đó. Nàng suy
tính cách nào tốt nhất để tiếp tục với các vị khách.
“Mrs.
McLean…?” Nàng bắt đầu, với tông giọng dò hỏi.
“Ellen.
Tôi không thể để cho con gái của Nannie Kuykendall gọi tôi bằng bất cứ tên nào
ngoại trừ Ellen.” Giọng nói thân thiên êm ái tiếp tục, “Nếu cô không phiền,
Summer, tôi sẽ ngồi ở đây và đón những ngọn gió mát và Jesse sẽ tìm cho tôi ít
thức uống mát mẻ.”
Travis
ngồi xổm trên gót chân và dựa lưng vào cây cột chống vững chắc của hàng hiên.
Jesse rời khỏi bờ tường và hướng về phía cửa.
“Thùng
nước ở trong đây à?” Gã hỏi, âm sắc mềm mại của giọng gã dường như đi cùng phần
còn lại của gã.
“Tôi
sẽ lấy nó cho ông.” Summer chuồn vào bên trong nhà và Jesse theo sau.
Khi
họ bước vào, Sadie đã trở lại từ bếp, đôi mắt màu lục to tròn của chị nhìn từ
Summer đến Jesse. Chị tiếp tục lùi ra xa, cho đến khi đụng chân vào cạnh giường,
nơi con gái chị đang ngồi. Sự sợ hãi của chị làm dịu đi những sợi thần kinh của
Summer.
“Đây
là Mr. Thurston, Sadie.” Nàng quàng cánh tay qua vai Sadie. “Bạn tôi, Mrs.
Bratcher.” Nàng mỉm cười với gương mặt bé nhỏ đang nhìn trộm từ phía sau váy của
Sadie. “Và con gái của cô ấy, Mary.”
Jesse
gật đầu. Gã nhận ra sự hoảng sợ của cô gái ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào
trong phòng, và bây giờ, khi nhìn cô gần hơn, gã đã hiểu tại sao. Cô là cô gái
nhảy mà gã đã giải thoát khỏi Travis cách đây vài tuần. Gã không để lộ sự nhận
biết nào trên gương mặt khi lầm bầm một lời chào lịch sự và nhìn xuống gương mặt
nhỏ bé láu lỉnh đang nhìn lên gã. Gương mặt nghiêm khắc của gã dịu đi, và những
ký ức về tuổi thơ của chính gã vụt tràn về; mỗi từ tử tế, mỗi cái vỗ nhẹ vào đầu
được gợi nhớ và ấp ủ. Hắn thò tay vào trong túi, lôi ra một cây kẹo que, và giơ
nó ra cho đứa nhỏ. Cô bé dấu mặt vào váy của Sadie và từ chối nhìn vào gã. Gã
cười lục cục, và đưa cây kẹo cho Sadie.
“Con
bé rất dễ hoảng sợ.” Sadie thì thầm khi chị chấp nhận tặng vật.
“Điều
đó là bản năng.” Đôi mắt sắc một lần nữa đậu lại trên gương mặt Sadie, và nấn
ná lâu đến nỗi có vẻ như gã đang đếm mỗi đốm tàn nhang trên chiếc mũi hỉnh của
chị, trước khi chuyển đến dãy kệ để tìm thùng nước.
Đôi
mắt của Sadie dõi theo gã ra ngoài cửa. “Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn sẵn sàng,
Summer, nên cô không phải lo lắng làm sao để mời họ ăn đâu.”
“Điều
đó thật nhẹ nhõm. Tôi không bao giờ mơ chúng ta có khách sớm như thế. John
Austin đâu rồi?”
“Cậu
bé ổn. Jack dặn tôi bảo cô đừng lo lắng, ông ấy sẽ kiểm soát chặt cậu ấy.”
“Tôi
hy vọng với Thiên Đường là ông ấy làm thế.” Giọng của Summer nghiêm túc, lo lắng
như vẫn luôn thế mỗi khi nàng nói về đứa em trai.
“Cô
cứ tiếp tục ngoài đó đi.” Sadie thúc giục. “Tôi sẽ gọi khi bữa ăn đã sẵn sàng.”
~*~
Trời
đã xế chiều khi nàng và Ellen ngồi dưới bóng mát của cây sồi già, Summer nghĩ về
người quản lý trang trại dong dỏng đó và Travis. Họ không công khai thù địch,
nhưng chắc chắn cũng không thân thiện. Nàng không thể quan sát họ kỹ hơn vì
Ellen đã giữ nàng bận rộn với cuộc chuyện trò phụ nữ. Cho đến bây giờ, cuộc trò
chuyện chỉ xoay quanh về váy áo, những tiểu thuyết mới, và kiểu tóc.
“Slater
thế nào?” Ellen hỏi đột ngột.
“Tôi
chỉ mới gặp anh ấy sáng nay.”
Đôi
mắt xanh thân thiện tìm kiếm mắt nàng, rồi buồn bã khi bà lắc đầu.
“Thật
xấu hổ với cách chàng trai đó rút lui từ khi Sam bị giết.” Bà ngừng lại, quay
gương mặt về hướng cây cầu cạn và ngôi nhà trang trại xa xa. “Cậu ta đổ lỗi cho
chúng tôi, cô biết đấy. Tôi không bao giờ có thể hiểu làm sao cậu ta có thể
nghĩ rằng Travis hoặc tôi dính líu đến một việc như thế.” Đôi mắt buồn bã quay trở
lại với Summer. “Tôi yêu mến Sam McLean như một người anh trai. Sau rốt, anh ấy
là máu mủ còn sống duy nhất của chồng tôi.” Những giọt lệ phồng lên trên góc mắt
bà.
Summer
với tay qua để vỗ nhẹ vào bàn tay bà. “Tôi rất tiếc, Ellen. Tôi không biết Sam
McLean đã chết cho đến sáng nay.”
Ellen
lau nước mắt. “Đúng là Slater, khi mang cô đến đây mà không nói gì với cô hết.”
Summer không nói gì, nên bà ta tiếp tục. “Đã năm năm rồi. Hoặc có lẽ bốn, thời
gian trôi đi quá nhanh. Sam và Slater hạ trại trên đồi, những người đàn ông đã
cưỡi ngựa vào trong trại và bắn giết. Tôi cho rằng họ nghĩ Sam có tiền trên người.
Chúng đã giết anh ấy. Slater bị thương rất tệ. Một trong số chúng đã cỡi ngựa
qua người cậu ta hết lần này đến lần khác… như cậu ta đã kể. Thật kỳ diệu là cậu
ta còn sống. Vài người của Sam đang gom những con ngựa non và nghe thấy tiếng
súng. Họ đã cưỡi ngựa đến và giết những kẻ đó ngay tại chỗ. Họ nói một trong số
đó đã chạy thoát bằng cách cỡi ngựa xuyên qua hẻm núi gần đó, nhưng họ không
tìm thấy dấu vết nào của hắn. Những kẻ đã chết ấy thỉnh thoáng có làm việc cho
chúng tôi, thế nên Slater tin rằng mệnh lệnh đến từ chúng tôi. Thật không thể
hiểu nổi làm sao cậu ta có thể nghĩ được một điều như thế.” Ellen ngoảnh mặt đi
để thấm khô mắt.
Summer
không biết phải nói gì. Vẻ đau buồn chân thành của người phụ nữ khiến nàng muốn
giận Slater. Thật hợp lý khi anh tổn thương và giận dữ, nhưng tại sao lại mang
theo sự căm ghét mà không có bằng chứng, trong năm năm?
“Slater
từng là một chàng trai nhỏ kỳ lạ,” Ellen nói với vẻ yêu mến. “Cậu ta quá cô độc.
Mẹ cậu ta… chà, không cách nào để diễn tả được, không hoàn toàn sáng suốt. Điều
đó thỉnh thoảng xảy ra với phụ nữ ở đây toàn thời gian, trong vùng quê cách biệt
này. Họ không thể đương đầu được với nỗi cô đơn ngày qua ngày, không bao giờ
nhìn thấy người phụ nữ nào khác.” Bà ta lắc đầu buồn bã và vỗ nhẹ vào tay của
Summer. “Đàn ông!” Bà la lên. “Đàn ông có công việc của họ, nhưng phụ nữ cần
nhiều hơn điều đó. Chúng ta cần trò chuyện, cần được yêu thương và được bảo rằng
chúng ta được yêu thương. Libby đáng thương, quá mập và khó ưa. Ai có thể đỏ lỗi
cho Sam về việc trải qua phần lớn thời gian của anh ấy cách xa bà ta nhất có thể
được chứ? Anh ấy yêu quý Slater và Slater cũng yêu quý anh ấy, lẽo đẽo theo sau
anh ấy mọi nơi. Khi cô ra đời, cậu ta đã yêu quý cô như người em gái nhỏ.” Bà
ta thở sâu và buột ra một tiếng thở dài run rẩy. “Thỉnh thoảng, tôi nghĩ Slater
có thể thừa hưởng vài thứ từ mẹ cậu ấy.”
“Bà ấy
đã chết trước tai nạn ư?”
“Phải.
Bà ta chết đôi năm sau khi cô và mẹ cô trở lại Piney Woods. Dù thế nào thì đó cũng
là một phước lành vì chấm dứt việc phải khoá bà ta lại trong phòng. Nhưng chúng
ta hãy nói về những thứ vui vẻ hơn đi. Cô có một nơi ở thật xinh đẹp. Tôi đã
luôn thích nơi này. Vùng đất của cô tiếp giáp với của tôi. Cô có biết điều đó
không?” Bà ta bật cười trước vẻ mặt của Summer. “Không à. Đất của cô không trải
dài tới mười lăm dặm, nhưng của chúng tôi vươn xa gần như thế. Cô có một dải đất
chạy dài từ đây đến mép con lạch đó – Tôi độ chừng nó rộng khoảng hai hoặc ba dặm.
Cô có một mảnh đất giá trị trong chừng mực Slater quan tâm. Phía Nam vùng đất của
cô là một phần khác của McLean’s Keep. Sam quỷ quyệt thật!” Bà ta bật cười lần
nữa và lắc đầu. “Anh ấy đã sắp đặt điền trang này. Tôi không cho rằng anh ấy
nghĩ J.R sẽ trở lại vì Nannie. Có lẽ anh ấy nghĩ anh ấy sẽ cưới Nannie cho
chính mình.” Đôi mắt bà ta nhảy múa với vẻ tinh quái. “Sam đúng là một người
đàn ông Scot chính hiệu!”
Lời
bóng gió rằng Sam muốn cưới mẹ nàng vì mảnh đất của bà không được Summer hưởng ứng,
nhưng nàng giữ ánh mắt dõi theo những ngọn đồi xa xa và không bao giờ cho phép
cảm xúc của mình lộ ra.
“Còn
bà, Ellen,” Nàngô hỏi, “Bà đã trở thành goá phụ bao lâu rồi?”
Đôi
mắt bà ta lấy lại vẻ buồn bã mơ màng. “Travis chỉ mới là một cậu bé khi Scott
chết. Chúng tôi ở lại trang trại trong vài năm, rồi đi đến Nacogdoches*, nơi
người của tôi sống. Chúng tôi đã trở về cách đây mười hai năm và mang Jesse đi
cùng. Cùng khoảng thời gian đó. Người đàn ông tôi tin tưởng để giao phó trang
trại đã ăn cắp của chúng tôi. Tôi phải thú nhận, cô không bao giờ biết nên tin
vào ai đâu. Jesse đã đưa mọi thứ vào tầm kiểm soát. Cô biết đấy, tôi có ngôi
nhà tuyệt nhất vùng Tây Texas, tôi vẫn luôn tự nhủ với mình như thế. Hãy đến và
ở lại bao lâu cô muốn, Summer. Có một ngôi nhà tốt thì có gì tuyệt đâu nếu cô
không thể phô bày nó?” Bà ta bật cười và giơ đôi bàn tay trên tai trong vẻ mất
tinh thần diễu cợt. “Cô nghĩ về tôi như thế nào?”
(*Nacogdoches : Một thành phố nhỏ nằm ở
Đông Texas được xem là thị trấn lâu đời nhất của Texas, cách Houston 140 miles,
nơi có trường Stephen F. Austin State University và hồ Nacogdoches)
“Tôi
nghĩ bà là một quý bà rất xinh đẹp, người tự hào về ngôi nhà của mình.”
“Ôi,
Summer. Tôi muốn chúng ta trở thành bạn bè.”
“Chẳng
có lý do gì để chúng ta không nên như thế” Đôi mắt của Summer tìm kiếm đứa em
trai nhỏ và nàng gọi cậu bé. “Tôi muốn bà gặp em trai tôi, Ellen.”
Summer
không hề gặp Travis cho đến bữa ăn tối. Hắn đi vào cùng Jesse. Hai người đàn
ông đứng bên cạnh nhau đợi bữa ăn được dọn ra trên bàn. Bằng cách nào đó trông
họ giống nhau, những cũng rất khác nhau. Cải hai đều cao, rắn rỏi, và ngăm nâu.
Một người mỉm cười rất thoải mái, người kia hiếm khi cười, nếu không muốn nói
là không hề cười. Travis rất lịch thiệp. Hình ảnh phóng đãng mà hắn để lộ lúc sớm
đã biến mất, và thay vào đó là vẻ thân thiện trẻ thơ. Summer thầm thừa nhận rằng
quan điểm của nàng về hắn có thể đã nhuốm màu thành kiến bởi sự cảnh báo cay đắng
của Slater.
Sadie
xuất hiện khi bữa ăn đã chấm dứt, và Summer giúp dọn dẹp. Sadie đã cáu gắt với
Mary rất khác thường, và cô bé cuối cùng cũng đi đến chiếc gường phía sau bếp
và nằm xuống, mút ngón tay cái, quan sát với đôi mắt to, tròn xoe. Ellen lịch sự
một cách lạnh nhạt với Sadie, và phớt lờ hoàn toàn cô gái nhỏ. Thật nhẹ nhõm với
Summer khi mời Ellen ra ngoài hàng hiên sau khi xong việc.
~*~
Ngay
khi hai người phụ nữ rời khỏi phòng, Sadie đi đến giá rửa mặt và xối nước lên
gương mặt bừng bừng. Quả là một sự gắng sức để đẩy lùi cảm giác sợ hãi dã khuấy
động không ngừng nghỉ khi có mặt Ellen McLean và con trai của bà ta. Đồ chó đẻ!
Cái thứ đồ mông la làm bộ làm tịch; thứ đồ con hoang hư hỏng, vênh váo, với
thôi thúc nhục dục mang khuynh hướng bạo lực và đồi bại. Những người phụ nữ ở
Hamilton đã kể với chị đủ thứ chuyện về hắn. Ngay cả những con điếm cũng từ chối
tiền của hắn cho đến khi họ cùng đường. Trái tim chị đã nhảy lên tận cổ họng
khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, và đêm kinh hoàng gần như bị hắn cưỡng đoạt đã
gợi lại rõ ràng khiến chị run rẩy. Chỉ những tiếng thét của chị mới mang đến sự
giúp đỡ. Ngay trước khi nắm đấm của hắn tống vào mặt chị, chị đã nhìn thấy người
đốc công cao ráo, đen tối, gương mặt đông cứng với cơn giận, cố gắng giật hắn
ra khỏi chị. Hôm nay, người đàn ông đó đã hành động như thể không nhớ chị,
nhưng Travis đã nhận ra chị ngay lập tức. Hắn đã xuất hiện một lần vào buổi chiều,
dựa người vào khung cửa bếp, nhìn chị với vẻ xấc láo, như thể thách chị dám tố
cáo hắn.
Giận
dữ với bản thân vì đã bực dọc với Mary, chị đến với cô bé và ẵm cô bé vào đôi
cánh tay.
“Mama
xin lỗi, bé cưng ngọt ngào,” Chị ngâm nga. “Mama xin lỗi đã bực dọc. Nói với mẹ
chúng ta sẽ làm gì nào. Chúng ta sẽ đi xuống cái đu nhé. Con có thích điều đó
không?”
Gương
mặt bé bỏng vỡ tung những nụ cười. “Cái đu, cái đu!”
Đã
hoàng hôn khi họ đi bộ tay trong tay ra khỏi cửa sau. Xuống cạnh con lạch,
Sadie có thể thấy lửa từ khu trại dựng tạm bởi những người chăn gia súc của quý
bà McLean. Vài kỵ sĩ từ trang trại khác bắn toé nước ngang qua con lạch để kết
hợp với họ, và những lời chào mừng to tiếng
cho thấy họ là bạn bè. Sadie và Mary quay người về hướng cái đu.
Mary
chạy tới trước, túm chặt cái bao tải đầy rơm treo lơ lửng bằng dây thừng và bọc
đôi chân bé nhỏ vào đó. Sadie trao cô bé một cái đẩy nhẹ và cô bé bật cười vui
vẻ. Âm thanh tiếng cười của con gái chị quá đỗi đáng yêu đến nỗi Sadie quên đi
mọi thứ ngoại trừ niềm vui nhỏ bé mà chị đang chia sẻ với con gái.
“Cao,
cao nữa đi, Mama!”
“Giữ
chặt nhé!” Sadie cảnh báo. “Giữ chặt nào, và chúng ta sẽ đu bổng hơn.”
Sau
một lúc, Mary trở nên mệt để có thể giữ chặt, và đôi chân nhỏ bé kéo lê trên đất
cho đến khi cái đu dừng lại. Cô bé đã hài lòng một lúc chỉ với việc đẩy xích
đu, rồi xoay gương mặt bé bỏng ngước nhìn mẹ.
“Mama
đu!”
“Được
rồi.” Tiếng cười của chị ngang bằng với của con gái, chị nhảy lên và quấn chân
quanh chiếc bao tải. “Cho mẹ một cái đẩy nào, Mary.”
Đôi
bàn tay nhỏ bé trên lưng chị chỉ vừa vặn khiến chị nhúc nhích.
“Nào
nào, Mary. Đẩy mẹ đi nào.”
Đôi
bàn tay to lớn, rắn chắc chạm vào lưng chị, và chị được trao tặng một một cú đẩy
mạnh. Chị sợ hãi đến mức đôi tay đông cứng trên sợi dây thừng và quăng người quay
quanh để thấy Mary đứng bên cạnh người đốc công cao lớn, đang vỗ tay và ré lên
vui sướng. Chiếc nón của người đàn ông kéo thấp qua đôi mắt, và chị chỉ nhìn thấy
miệng gã. Nó hơi nhếch lên một chút.
“Mary.”
Chị hổn hển, và lao tới nắm tay đứa trẻ. Mary giật ra khỏi chị và chạy tới chiếc
đu.
“Con
đu!”
Trái
tim Sadie phi nước kiệu hoang dại trong lồng ngực. Chị đi tới vồ lấy Mary khỏi
chiếc đu, nhưng người đàn ông đó đã tiến đến và trao cho đứa trẻ một cái đẩy nhẹ.
“Chúng
ta cùng đi nào.”
“Không,
không được.”
Chị
không chắc là chị đã nghe đúng và mang vẻ hoang dại như một đứa trẻ hoảng sợ.
“Tôi
không phải là người mà em phải dè chừng. Em biết điều đó mà.” Gã nói êm ái, dịu
dàng, và giữ một bàn tay vững vàng trên lưng đứa trẻ khi gã tung cô bé tới lui.
“Phải,”
Chị thì thầm, nhưng âm thanh đã vươn tới gã.
“Làm
sao em lại đến làm việc ở phòng nhảy đó vậy?”
Sadie
sửng sốt bởi lời lẽ của gã và không biết phải trả lời thế nào, vì thế chị im lặng.
“Người
đàn ông của em đâu rồi?” Câu hỏi trực tiếp của gã loé lên sự bực bội.
“Anh
ấy đã khiến cho bản thân bị giết, và tôi phải làm việc trong phòng nhảy bởi vì
tôi không thể kiếm được công việc nào khác.” Chị quan sát gã, cau mày, nhưng sự
tức giận của chị tàn đi nhanh chóng khi mắt gã gặp mắt chị. Để làm dịu đi những
lời lẽ thẳng thừng đó, chị thêm, “Cám ơn ông về những gì ông đã làm đêm hôm đó.
Tôi không có chút ý tưởng nào về những gì hắn đã làm. Trông hắn ta quá tử tế.”
“Hắn
có thể như thế khi hắn muốn. Đừng để hắn bắt được em khi em chỉ có một mình.”
Có một
khoảng im lặng khi họ quan sát Mary trên chiếc đu. Một lần nữa, Sadie lại sửng
sốt trước lời lẽ của gã, và chị điên cuồng tìm kiếm điều gì đó để nói.
“Ông
đã làm việc cho nhà McLean đó bao lâu rồi.
“Mười
hai năm.”
Chị
ước chi gã nói nhiều hơn, nhưng gã đứng lặng lẽ, quan sát chị, đẩy đu cho Mary.
“Ông
có thường đi qua lối này không?” Chị ước chi đã không hỏi câu này.
“Bây
giờ tôi sẽ thường đi.”
Sadie
quá lo lắng và bối rối để có thể suy nghĩ rõ ràng. Ý gã là gì? Trong một khoảnh
khắc chị cảm thấy bị châm chích bởi một cơn rùng mình, nhưng nó tàn đi nhanh
chóng khi xét về mặt hợp lý. Gã sẽ đưa Mrs. McLean đến thăm Summer. Chị cho
phép bản thân nhẹ nhõm khi nhìn chằm chằm vào hắn.
Gương
mặt sạm nắng của gã đóng khung bởi đôi tóc mai màu nâu sẫm được tỉa tót, làm nổi
bật đôi gò má cao và chiếc mũi thon, thanh tú bên trên một chiếc miệng hào
phóng nhưng không cười. Đó là một gương mặt nghiêm nghị nhất, gần như khó ưa,
mà chị từng nhìn thấy. Gã quay lại nhìn xuống chị, và đột ngột đôi mắt xám mang
đến một cảm giác rằng gã có thể nhìn thấu chị.
“Đây
là một nơi tốt cho em. Em sẽ ở lại đây chứ?”
“Tôi
muốn thế.” Từ ngữ đến thật dễ dàng. “Tôi muốn giúp đỡ đủ để chi trả cho việc ở
lại của chúng tôi.”
“Đây
là một nơi tốt cho em,” gã nói lần nữa.
Sadie
quan sát gã, nhận ra cách Mary tin tưởng gã và cách gã đã đẩy con bé trên chiếc
đu dịu dàng như thế nào. Chị nhìn vào
gương mặt gã và tự hỏi điều gì ẩn giấu phía sau chúng. Gã đang nghĩ gì?
Và gã sẽ thật sự bảo vệ chị khỏi con trai người chủ thuê hắn sao? Chị băn khoăn
không biết làm sao hắn lại ở trong đám người nhà McLean. Nhà của hắn thì sao?
Loại phụ nữ nào có thể lấy được hắn khỏi quý bà McLean? Một cơn choáng váng nhỏ,
khó chịu tràn qua chị khi nhận ra những suy nghĩ đó. Gã là loại đàn ông nào thì
có gì quan trọng đối với chị? Đến sáng mai, chị có khả năng không bao giờ gặp lại
gã nữa. Tuy vậy, ý nghĩ đó cứ quấy rầy chị, và chị nhìn gã chăm chú. Không có
chút mùi quỷ dữ nào trên gã giống như Travis McLean, nhưng cũng không thật sự dịu
dàng, ngoại trừ những gì hắn bộc lộ với Mary. Phải, một người đàn ông như thế sẽ…
sẽ…
“Em
định sắp xếp suy nghĩ của em về tôi à?” Gã ngừng chiếc đu và nhấc Mary xuống.
“Ý
ông là gì?”
“Em
đang cố quyết định xem tôi là loại người nào, và liệu tôi có đáng tin không.”
Mary
vươn tay ra và nắm lấy tay gã giật nhẹ. Gã nhìn xuống gương mặt nhỏ bé láu lỉnh
và ngồi xổm xuống trên gót chân. Gã vỗ nhẹ vào túi áo. Bẽn lẽn, lần đầu tiên,
Mary tìm kiếm cho đến khi cô bé phát hiện cây trụ mảnh của que kẹo. Đôi mắt
sáng bừng của cô bé gặp mắt gã. Jesse đứng lên và vỗ nhẹ vào đầu cô bé.
“Có
một thứ mà cả hai chúng ta đều có chung lòng thương mến, ờ, cô gái nhỏ?”
Gã lấy
thuốc lá vấn ra khỏi túi áo, không hề bận tâm những gì gã đang làm sẽ tạo ra
khói thuốc. Gã đánh nhẹ đầu que diêm bằng móng tay và giơ ngọn lửa lên. Gã nhìn
Mary, nước dãi nhớp nháp từ que kẹo chảy xuống cằm cô bé, rồi quay ánh mắt lên
người mẹ. Cô là một phụ nữ hoàn toàn – chắc chắn không nhiều hơn độ tuổi của một
cô gái – nhưng là một phụ nữ gan dạ. Cũng xinh đẹp nữa. Gã lấy điếu thuốc ra khỏi
môi. Cô đang bồn chồn và đỏ bừng bởi vì gã đang nhìn. Cô đã nhìn gã, bây giờ đến
lượt gã. Cô hẳn đã thật sự cùng đường khi nhận công việc ở sàn nhảy. Hắn đã biết
khi hắn kéo Travis ra khỏi cô rằng cô không thích hợp cho kiều sống đó.
Trời
đã muộn. Sadie nắm lấy tay Mary. Người đàn ông không quay người hoặc lên tiếng
khi chị đi phía sau gã, những bước chân chị tần ngần một chút, như thể muốn nói
chuyện. Gã xoay người và chị ngừng lại.
“Thưa
ông?”
“Vâng,
thưa cô?”
“Cám
ơn ông. Và cám ơn vì đã cho Mary sự thết đãi.” Giọng chị run rẩy, bất chấp quyết
tâm giữ cho nó vững vàng của chị.
“Vào
nhà đi,” Gã nói. Sadie chắc chắn giọng hắn có vẻ dịu dàng. “Vào nhà và tôi sẽ
canh gác cho.”
Thật
tuyệt vời khi không phải sợ hãi. Chị có thể cảm thấy đôi mắt gã đặt trên chị
cho đến khi chị vào trong cửa sau. Nhanh nhẹn, chị rửa vết kẹo nhớp nháp khỏi
gương mặt đã mệt của đứa trẻ, cởi đồ cho cô bé, và đặt cô bé vào trong giường.
Thổi tắt đèn, chị thay đồ và nằm cạnh cô bé. Chị có thể nghe tiếng lầm bầm của
giọng Ellen McLean đến từ phòng Summer, và giọng của John Austin và Pud trên
gác xép. Chị nghĩ về buổi sáng sắp đến với những cảm giác lẫn lộn. Dù ao ước
đây là lần cuối cùng gặp quý bà McLean và con trai, chị khiếp sợ với ý nghĩ sẽ
không gặp lại Jesse Thurston nữa.
Đã gần
nửa đêm khi Jack cột con ngựa vào thanh chắn và vượt qua hàng hiên lát đá. Ông
vào trong nhà, và được dẫn lối bởi mùi café mới pha hướng thẳng đến bếp. Slater
nhìn lên và tiến đến bếp lò. Jack treo nón trên giá và lấy một chiếc cốc khỏi kệ.
“Cái
chân sao rồi?”
“Tốt
hơn rồi. Teresa đã chế thuốc đắp để lấy đi một ít đau đớn.”
“Bà
ta làm thế nào để vượt qua được Bulldog?”
Slater
cười toe toét với điều đó. “Ông ấy quá bận rộn với việc giữ con mắt diều hâu của
ông ấy trên Ellen.”
Họ
ngồi yên lặng trong một lúc trước khi Jack nói lần nữa.
“Thằng
nhóc đó không phải là cái kèn đuôi vòng à?”
Slater
làm đầy lại cốc của anh và nghĩ về những giờ vui vẻ đã trải qua với John
Austin.
“Thật
không ngoa về việc cậu bé rất thông minh.”
Jack
cười lục khục. “Cậu bé đã khiến Pud già khốn đốn. Vẽ cho cậu ta một bức tranh
thế giới và chỉ ra bằng cách nào mặt trời và mặt trăng đi vòng quanh nó. Pud
già chỉ ngồi đó với cái miệng há hốc. Thằng nhỏ nói với cậu ta rằng nó sẽ chỉ
cho cậu ta cách đọc và viết tên mình. Tôi nghĩ khi thằng bé nói điều đó Pud già
như bị đấm vào bụng mà không nói nổi một lời bào chữa về sự ngu dốt của bản
thân cho dù đã ở đây. Thằng bé thật thông minh. Cậu sẽ phải đồng ý như thế.
Nhưng đứa trẻ đáng thương ấy chẳng biết điều gì khác hết. Bước thẳng đến gần
sát con rắn chuông… muốn nhìn nó rõ hơn mà. Tôi đã bảo Pud phải để mắt đến thằng
bé, ít nhất cho đến khi chúng ta có được vài cảm nhận về cậu bé.”
“Chị
của nó đã nói nó thiếu khả năng phán đoán thông thường, nhưng cô ấy phải chịu
trách nhiệm trong việc bảo bọc thằng bé quá mức, làm quá nhiều cho nó. Điều đó
sẽ khiến cậu bé ích kỷ và cẩu thả trong cách hành xử. Cậu bé cần bàn tay của một
người đàn ông.”
Người
đàn ông già nua nhìn xuống bàn, xoay chiếc cốc vòng qua vòng lại trong đôi bàn
tay to lớn chai sần.
“Travis
đã tiến hành việc ve vãn rồi , Slater. Hắn đang cư xử thực sự tuyệt. Nếu hắn và
mẹ hắn đã toan tính được đường lối cho họ, chúng ta sẽ không có gì để nói ‘về
cô gái hoặc đứa nhỏ’ nữa đâu.”
Mặc
dù Slater có cùng quan điểm, từ ngữ được nói ra khiến anh nổi giận.
“Kẻ
quái nào nói họ sẽ có được toan tính của họ? Cô gái đó không ngốc. Tôi hy vọng
cô ấy sẽ nhìn nhận đúng về Ellen và đồ chó sát nhân đó.” Đặt khuỷu tay trên bàn
và chà sát nắm tay vào trán, anh buột ra một tiếng thở dài nặng nề và tiếp tục,
“Mẹ kiếp, Jack. Tôi phải giết tên con hoang đó và kết thúc điều đó cho xong.”
“Có
những lúc tôi đồng ý với cậu, và rồi cũng có những lúc tôi không đồng ý. Không
phải tôi đang nói cậu sai khi muốn làm thế với kẻ đã giết cha cậu, nhưng nếu cậu
chỉ bắn ngã hắn, không biết chắc sẽ ra sao, đó có thể là một điều khó khăn để sống
cùng. Hơn nữa, cậu còn có cả Jesse để lo lắng đến.”
“Jesse
thế nào, Jack? Gã vẫn liếm gót Ellen à?”
“Tôi
sẽ nói với cậu vài điều. Tôi cá đến đồng dollar cuối cùng của tôi là Jesse theo
dõi Travis. Gã sẽ làm tất cả mọi thứ gã có thể để giữ kín điều đó với Ellen,
nhưng gã theo dõi hắn. Gã bám sát hắn suốt cả ngày, và một lần, khi hắn đang
nói chuyện với Armando, cậu biết kẻ mà chúng ta đã thuê một thời gian trước
không? Chà, gã kiểu như lén lút đến gần bọn chúng, khá dễ dàng, và Travis
thoát. Tôi không thích con chim sâm cầm đó che chở cho Travis như gã đã làm.
“Có
lẽ ông nên nói với gã về vụ thời hạn sắp đến.”
“Nghĩ
đến điều đó có thể không đau đớn bằng việc giữ gã lại và nhìn thấy những gì gã
đang làm.”
“Gã
đang theo dõi Travis mà.”
“Có
lẽ.”
Slater
lần ngón tay lên vết sẹo trên mặt như thỉnh thoảng anh vẫn làm khi có điều gì
đó trong tâm trí. Bực bội, anh ấn điếu xì gà xén đầu vào miệng và quẹt một que
diêm trên đế giày ống, bập bập điếu thuốc cho đến khi cháy đỏ lên. Một luồng
khói uốn éo vào trong không khí.
“Jesse
có thấy bất kỳ dấu hiệu nào của thổ dân không?”
“Không.
Nói rằng nhóm đã đánh chúng ta có khả năng là một nhánh của người Apache miền
núi trong những ngọn đồi phía nam và tây. Jesse có cảm nhận rất tốt về thổ dân,
đã chiến đấu với họ rất nhiều theo cách gã nói chuyện. Tiến trình đột kích đó
không thể không để lộ bất kỳ điều gì về bản thân gã.”
“Jesse
biết những gì gã làm.”
“Ngoại
trừ một thứ.”
Một
vẻ cau có trải qua gương mặt của Slater. “Mọi người đàn ông đều có một điểm yếu.
Điểm yếu của Jesse là Ellen McLean.”