Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 38

 

CHƯƠNG 38

 

 

 

RIO hít một hơi thật sâu, giật mình tỉnh táo như thể ai đó vừa khử rung tim và anh vừa trở về từ cõi chết. Tay anh tự động đưa lên ngực trên, đến vết thương khủng khiếp gần cổ họng anh. Chỉ có điều anh không tìm thấy gì cả. Không có lỗ hở.

 

Bàn tay của anh vấy máu. Anh đã không tưởng tượng ra nó. Thế nhưng nỗi đau đã biến mất. Anh có thể thở được. Cứ như thể nó chưa từng xảy ra vậy.

 

Và rồi anh nhớ đến lời cầu xin thất bại của Grace. Sự tuyệt vọng của nàng khi cứu anh. Và anh cầu xin nàng đừng cố gắng cứu anh.

 

Anh lăn người, ngay lập tức chạm vào cơ thể rũ rượi của nàng nằm cạnh anh. Vết thương - vết thương của anh - ở ngay ngực nàng. Thịt mở ra, máu chảy thành dòng dường như không bao giờ ngừng.

 

"Grace."

 

Nó phát ra như một lời thì thầm.

 

"Grace!"

 

Anh quỳ xuống, tay che vết thương, cố gắng hết sức để cầm máu. Anh nhìn quanh, hoảng sợ. Không biết phải làm gì, làm cách nào để cứu nàng.

 

Hancock lao đến bên cạnh anh và Rio cản lại, không muốn hắn chạm vào Grace. Hancock đẩy anh ra sau rồi ấn một chiếc khăn dày lên vết thương của Grace, giữ chặt.

 

“Terrence!” Rio hét lên. “Diego! Có ai không! Chết tiệt, tôi cần giúp đỡ! Chúng ta phải đưa cô ấy ra khỏi đây!”

 

Anh quay lại chỗ Grace, để ý thấy khuôn mặt nàng xanh xao và hoàn toàn không cử động.

 

“Ôi Chúa ơi, Grace,” anh nói, giọng anh hoàn toàn vỡ vụn. “Không, không, em yêu. Tại sao. Ôi Chúa ơi, tại sao?”

 

Phần còn lại phát ra trong một tiếng rên rỉ bị tra tấn. Với Hancock vẫn đang giữ chặt vết thương của Grace, Rio ôm nàng vào lòng, đung đưa tới lui trong khi nước mắt tự do chảy dài trên má anh.

 

Anh biết. Anh biết việc này đã khiến nàng phải trả giá thế nào. Anh không thể cảm nhận được sự trao đổi không khí. Không thể cảm nhận được hơi thở từ mũi hoặc miệng của nàng. Anh vùi mặt vào tóc nàng và khóc vì anh đã mất đi thứ quan trọng nhất đối với anh trên thế giới này.

 

Nàng đã không đủ mạnh để chữa lành vết thương cho anh. Không phải vết thương chí mạng. Và vì vậy nàng đã thay anh nhận nó, biết rằng nàng đang phải hy sinh.

 

Anh hôn lên thái dương nàng, nước mắt anh làm ướt tóc nàng. Anh nhẹ nhàng đẩy những lọn tóc ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Anh vuốt ve má nàng, lướt ngón tay trên đôi môi bất động.

 

“Anh yêu em,” anh nói đứt quãng. “Đừng rời bỏ anh, Grace. Xin đừng bỏ anh lại một mình.”

 

Tiếng bước chân dồn dập trong hành lang. Diego theo sát phía sau là Donovan. Donovan đẩy Hancock sang một bên và nhanh chóng băng bó vết thương.

 

Anh liếc nhìn Rio với vẻ đầy tiếc nuối và cam chịu. “Thật tệ, anh bạn. Chúng ta phải di chuyển ngay bây giờ. Trực thăng đang đợi. Hy vọng duy nhất của chúng ta là đưa cô ấy đến bệnh viện để cô ấy có thể ổn định đủ lâu để khả năng chữa lành tự nhiên của nàng phát huy tác dụng.”

 

Trong khi Donovan nói, anh cảm thấy có mạch đập. Trong giây lát, những ngón tay của anh vẫn ở trên cổ nàng và rồi anh chửi rủa.

 

“Đặt cô ấy xuống, Rio,” anh quát.

 

Rio làm theo, thả nàng xuống sàn. Tim anh thắt lại khi Donovan vươn người bên trên nàng, hai tay anh ấy đặt lên người nàng khi anh bắt đầu ấn vào ngực nàng.

 

“Giữ chặt vết thương đó,” Donovan ra lệnh. “Hãy đảm bảo rằng chỗ hở được bịt kín.” Sau đó đến Diego. ƀ “Đưa cô ấy miệng kề miệng. Chúng ta phải đưa cô ấy trở lại.”

 

Donovan ưỡn ngực rồi đưa mắt nhìn xuống hành lang. “Gói thuốc chết tiệt đó đâu rồi? Tôi cần truyền tĩnh mạch ngay lập tức!

 

Thêm nhiều tiếng bước chân trong hành lang, nhưng tất cả những gì Rio nhìn thấy, tất cả những gì anh có thể tập trung vào, là Grace và cuộc chiến sinh tồn của nàng.

 

Anh thâm nhập vào tâm trí nàng giống như nàng đã làm với anh.

 

Chết tiệt, Grace. Đừng bỏ đi như thế này. Hãy kiên trì. Em có thể đánh bại điều này.

 

Không hối tiếc.

 

Lời thì thầm mờ nhạt trong tâm trí anh đúng lúc Donovan hét lên yêu cầu Diego dừng lại.

 

“Tôi nghe được một mạch đập. Nó yếu, hầu như không có ở đó, nhưng chết tiệt, tôi có nghe thấy một cái. Đưa cho tôi cái IV chết tiệt đó và đi thôi!”

 

Em sẽ làm điều đó một lần nữa. Không bao giờ hối hận.

 

Rio lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má.

 

Giữ vững nhé, em yêu. Vui lòng. Vì anh. Đừng bỏ cuộc.

 

Đau quá.

 

Một từ đơn giản đã xé nát trái tim anh thành từng mảnh. Nước mắt làm bỏng mắt anh và làm trôi những vệt axit xuống má anh.

 

Garrett và Nathan ném chiếc túi xuống cạnh Donovan, còn Nathan thì cố gắng đặt ống truyền dịch. Donovan không lãng phí thời gian. Anh đâm thẳng cây kim vào tĩnh mạch cổ, dán băng lại và hướng dẫn Garrett giơ chiếc túi lên.

 

Anh lấy một bộ khác từ Nathan và tìm thấy tĩnh mạch trên cánh tay của nàng và đâm kim vào. Anh rút kim, giữ ống thông tại chỗ, nhanh chóng băng lại và ném chiếc túi còn lại cho Nathan.

 

“Đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt vì vậy chúng ta phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này,” Donovan nói với giọng ngắn gọn.

 

Hancock đứng dậy, nhặt khẩu súng trường lên và nhìn chằm chằm vào Donovan. “Người của tôi và tôi có điều này. An ninh của Farnsworth là một trò đùa. Chúng tôi sẽ bảo vệ lối ra của bạn.”

 

Donovan nhấc Grace lên trong khi Nathan và Garrett giơ cao túi truyền dịch bên trên người nàng. Rio đâm sầm vào Hancock, đẩy hắn vào tường. “Mày có rất nhiều điều phải giải thích đấy, đồ khốn.”

 

Hancock mỉm cười yếu ớt. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau, Rio. Hãy tin tưởng vào điều đó.”

 

Rio đẩy hắn ra rồi sải bước dọc hành lang, lao lên khi vòng qua Garrett để dẫn đầu. Không có gì và không ai có thể chạm vào Grace mà không đi qua anh trước.

 

Khi đến cửa dẫn đến sân bay trực thăng, họ hụp đầu xuống và chạy, đẩy Grace xuống sàn trực thăng trước khi leo vào cùng nàng.

 

“Sam nói anh ấy và những người khác sẽ bảo vệ lối ra của chúng ta và lo liệu mọi việc ở đây. Anh ấy bảo hãy chăm sóc Grace và họ sẽ đuổi kịp chúng ta,” Garrett hét lên.

 

Nathan trèo vào buồng lái và trong giây lát chiếc trực thăng bay lên và bay thấp và nhanh trên mặt nước về phía đất liền.

 

Donovan lởn vởn bên cạnh Grace, nhưng chính Rio mới là người ôm chặt nàng.

 

Em sẽ làm được thôi, em yêu. Đừng buông tay. Chỉ cần đừng buông tay. Hãy làm điều đó vì anh. Anh cần em, Grace. Anh cần em.

 

“Tôi hy vọng chết tiệt là có ai đó nói được tiếng Hy Lạp,” Garrett lẩm bẩm. “Điều này có thể khó giải thích đây.”

 

“Tôi có thể vượt qua được,” Diego nói. “Ngôn ngữ là sở trường của tôi. Hơn nữa, bản thân khẩu súng đã là một loại ngôn ngữ khá phổ biến rồi.”

 

“Chết tiệt,” Garrett đồng ý. Rồi quay sang trừng mắt nhìn anh trai mình. “Và đừng có nói một điều chết tiệt nào với vợ em về ngôn ngữ của em nhé.”

 

“Nathan, cho anh một ETA,” Donovan hét lên. “Cô ấy hầu như không thể kiên trì được với công việc chắp vá của tôi. Chúng ta cần có mặt ở đó từ năm phút trước.”

 

“Tôi đang đẩy cái thứ khôn kiếp này mạnh đến mức nó khó có thể bay được,” Nathan hét lên.

 

Hai mươi phút sau, Nathan hạ cánh chiếc trực thăng ngay giữa bãi đậu xe của bệnh viện. Lần này Rio ôm Grace vào lòng trong khi Donovan ấn lên vết thương còn Garrett và Diego ôm túi tuyền dịch khi họ chạy về phía lối vào.

 

Với sự kết hợp giữa những gì rõ ràng là một người phụ nữ bị thương nặng, thực tế là mọi người đàn ông đều đang lỉnh kỉnh đồ đạc, và tiếng Hy Lạp yếu ớt của Diego, họ nhanh chóng được đưa vào một khu vực nhỏ mà Rio cho rằng đó là phiên bản phòng cấp cứu. Anh chỉ hy vọng chết tiệt là anh không giao phó mạng sống của Grace cho một lũ lang băm bất tài.

 

Đội ngũ y tế làm việc nhanh chóng, tiếp quản nhưng Rio lại không nỡ lùi bước. Có lúc, một trong những y tá đã đẩy anh ra với ánh mắt nghiêm khắc chỉ có thể hiểu là “Tránh đường cho tôi”.

 

Một trong những bác sĩ buông một tràng tiếng Hy Lạp nhắm vào Rio, người quay sang Diego. “Anh ta đang nói cái quái gì vậy?”

 

“Anh ta nói họ cần đưa cô ấy đi phẫu thuật ngay lập tức. Anh ta nghi ngờ cô ấy sẽ sống sót. Anh ta muốn anh biết cơ hội là rất ít nhưng anh ta sẽ làm những gì có thể để cứu cô ấy.”

 

“Mẹ kiếp,” Rio gầm gừ. “Hãy nói với anh ta rằng điều tốt nhất của anh ta cũng không đủ tốt. Anh ta sẽ cứu cô ấy nếu không đó sẽ là chính cái mông của anh ta.”

 

Diego nhăn nhó nhìn Rio rồi quay sang nói chuyện với bác sĩ. Thông điệp chắc hẳn đã được truyền tải đầy đủ vì bác sĩ tái mặt và bắt đầu quát tháo ra lệnh cho nhân viên của mình.

 

Một lúc sau, Grace được đưa đi ngang qua Rio, Donovan và những người khác. Rio đứng đó, cảm giác như sức sống đã rời bỏ mình. Anh đau lòng khi nghĩ rằng đó có thể là lần cuối cùng anh nhìn thấy nàng. Tan nát, đẫm máu, xanh xao như chết.

 

Donovan vỗ tay lên vai anh. "Cố lên. Hãy chiếm lấy phòng chờ và hù dọa bất cứ ai ở đó để chúng ta có chút riêng tư. Chúng ta cần liên lạc với Sam để anh ấy biết nơi tìm chúng ta và đảm bảo chúng ta không có thương vong nào.”

 

Rio ngơ ngác gật đầu và để mình bị kéo đi. Nathan bước đến bên cạnh anh và nói với giọng thấp , “Shea cũng đang chiến đấu vì cô ấy, anh bạn. Tôi biết cậu cũng vậy. Grace là một người sống sót. Cô ấy sẽ vượt qua được chuyện này.”

 

“Cô ấy phải làm thế,” Rio nói, bóng tối thấm vào tâm hồn anh. “Tôi sẽ lạc lối nếu không có cô ấy.”

Không có nhận xét nào: