Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

Chinh phục 5.

Chương 5




Gelina cũng tự hỏi họ đã làm gì khi nàng cảm thấy cú túm không nhân nhượng của bàn tay Conn quanh những ngón tay nàng. Căn phòng mà họ bước vào được trang trí đơn sơ với một chiếc bàn bằng gỗ thấp với hai băng ghế dài ở hai bên. Cái chạm duy nhất của sự xa hoa là một tấm thảm thêu lộng lẫy bạn vinh dự cho bức tường phía sau. Trong ánh sáng lờ mờ, Gelina có thể thấy những hình ảnh nhạt nhoà của cuộc chiến dữ dội được khắc hoạ với những sợi chỉ màu đỏ máu. Một người đàn ông đi theo họ vào trong căn phòng chỉ được thắp sáng bằng ánh lửa, kéo cánh cửa bằng gỗ sồi nặng nề đóng lại phía sau ông ta. Gelina nhận ra đó là người đàn ông mà nàng đã lầm là con chim săn mồi khổng lồ nào đó trên toà tháp canh.

Conn buông tay nàng ra và để lại nàng đứng hoang mang giữa phòng. Anh ngồi xuống trên chiếc ghế gần nàng nhất, lưng quay về chiếc bàn, đôi cánh tay khoanh lại. Người đàn ông trong chiếc áo choàng lông vũ đứng bên cạnh anh. Gelina nghĩ nàng đã thấy một ánh thương cảm đu đưa trong đôi mắt tăm tối của ông ta.

“Đó quả là một trò phô diễn nho nhỏ quyến rũ đấy, chiến binh. Chính xác thì em đang cố chứng minh điều gì nào? Ta đã ở bên Nimbus đủ lâu để biết khi nào thì cậu ta ứng biến, đặc biệt là khi cậu ta mau mắn và tệ hại như đã làm tối nay,” Conn nói, giọng anh gay gắt.

“Đừng trách tội anh ấy. Tôi đã quyến rũ anh ấy vào mọi thứ. Anh ấy chỉ cố để can ngăn tôi thôi.”

Conn khịt mũi. “Ta không biết em có khả năng quyến rũ đấy. Em đã làm gì nào – giữ một con dao trên cổ họng và đe doạ cắt bay đầu của cậu ta à?”

Chớp mắt cảnh báo, Gelina liếc nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh Conn.

Conn trả lời câu hỏi thầm lặng của nàng. “Ông ấy biết. Đây là Mer-Nod. Ông ấy là học sĩ trưởng và thẩm phán của Tara, là đôi tai của sự thông thái sẽ giúp ta có được quyết định về em.”

Những từ cuối cùng của anh gợi lên một cơn run trườn từ đáy cột sống lên tận chân tóc của nàng. Không nhận ra sự rùng mình rất tinh tế của nàng, Conn ra hiệu về băng ghế dài đối diện anh.

Gelina đi vòng qua chiếc bàn và ngồi đối diện trực tiếp với anh. “Hãy để buổi xử án bắt đầu.” Nàng nói thận trọng, khoá chặt đôi bàn tay để che giấu sự run rẩy đột ngột của chúng.

Conn đứng lên và bước dọc chiều dài của căn phòng, ngừng lại trước tấm thảm thêu.

Quay nhìn Gelina, anh nói, “Ta cần phải biết mọi thứ mà em nhớ được về gia đình em. Không để lại chi tiết nào không được nói đến.”

“Tại sao ngài không nói với tôi về mọi thứ ngài nhớ được về gia đình tôi?”

“Ta hỏi em trước.”

Anh không bỏ lỡ cái nghếch cằm láo xược của nàng. “Cha tôi là một vị vua.” Nàng đáp.

Anh khịt mũi. “Mọi nông dân có hai con heo và một mảnh đất đều tuyên bố bản thân mình là vua trước thời triều đại của ta.” Anh ném bản thân xuống băng ghế đối diện nàng.

Đôi mắt nàng loé sáng. “Cha tôi không phải là nông dân. Chúng tôi sống trong một lâu đài xinh đẹp được lấp đầy với tiếng cười và âm nhạc. Chúng tôi có nhiều hơn những con heo. Chúng tôi có những nghệ sĩ tung hứng và những chú hề và những nhạc sĩ và hàng ngàn cách dễ chịu để trôi qua thời gian. Lòng hiếu khách của cha tôi là một huyền thoại”

Conn phủ bàn tay qua mắt một thoáng như thể lời lẽ của nàng quấy rầy anh. “Tiếp đi,” anh ra lệnh.

Nàng mỉm cười cay đắng. “Một người khách đến thường xuyên và được thết đãi long trọng. Anh ấy trẻ và luôn cười, vì thế Rodney đã đặt biệt hiệu cho anh ấy là người đàn ông với đôi mắt xanh lơ biết cười. Anh ấy mang cho anh trai tôi một thanh kiếm nhỏ có cả bao kiếm nữa và mang cho tôi một hạt ngọc cùng màu với đôi mắt của tôi.” Đôi mắt màu xanh ngọc bích dón lấy ánh mắt Conn, và trong một thoáng phù du, dấu hiệu của một nụ cười thực sự làm mềm đôi môi nàng. “Ngoại trừ cha tôi, tôi đã nghĩ ngài là người đàn ông tử tế nhất, đẹp trai nhất trên toàn thế giới.”

Conn và Mer-Nod trao đổi một ánh mắt trước khi Conn đặt đầu trên bàn tay anh, xoa nắn đôi thái dương đang nhức nhối bằng những ngón tay căng thẳng.

Nụ cười làm biến đổi gương mặt nàng đã căng lại thành sự nhạo báng. “Rồi một ngày ngài thôi không đến nữa. Mọi người đều không đến nữa hoặc bỏ đi. Mẹ tôi đã khóc, và cha tôi khoá bản thân lại và từ chối gặp bất kỳ ai trong chúng tôi. Đó là mùa đông trước khi bất kỳ ai trở lại. Rodney và tôi đang chơi trong một của những hành lang bí mật bên ngoài đại sảnh. Không ai còn quan tâm đến những gì chúng tôi đã làm nữa. Chúng tôi nghe thấy tiếng đập vào cửa chính mạnh đến nỗi tôi đã nghĩ đó là một tiếng sấm. Cánh cửa bật mở và hàng trăm người đàn ông tràn vào trong sảnh. Người đàn ông với đôi mắt biết cười xanh màu da trời đã trở lại. Chỉ là đôi mắt của ngài ấy đã không còn cười nữa.”

Nàng ôm lấy bản thân, những ngón tay bấm sâu vào trong vùng da thịt mềm mại trên cánh tay cho đến khi nó đỏ ửng và chuyển thành tím bầm. Conn không động đậy.

“Chúng tôi đã quan sát. Ngài đã buộc cha tôi quỳ gối, tát ông, nói những điều khủng khiếp. Rồi ngài bỏ đi trên con ngựa đen to lớn của ngài.” Từ ngữ của nàng rơi như những mảnh băng trong căn phòng thinh lặng. “Rodney đã giữ tay anh ấy trên miệng tôi để tôi không thét lên khi họ chặt đầu cha tôi. Những người đàn ông… làm đau mẹ tôi hết lần này đến lần khác. Rồi họ đâm thanh kiếm vào trong ngực bà. Một chú hề còn sót lại đã bị tra tấn và treo lên xà nhà cho đến khi chân của anh ta ngừng vùng vẫy. Khi những người đàn ông chạy đi với đầu của cha tôi treo lơ lửng từ một trong những sợi dây cương của họ, chúng tôi đã lấy kiếm của ông ấy và chạy mãi cho đến khi chúng tôi đến vùng hang động.”

Conn ngồi bất động, đầu anh vẫn vùi trong đôi bàn tay. Mer-Nod đứng như bị thôi miên trước những lời lẽ của nàng. Gelina tiếp tục nhìn chằm chằm, đôi mắt tập trung trên màn sương mù tăm tối của vùng hang động xa xăm. Cơn đau mới mẻ về cái chết của Rodney tràn qua nàng như những ngọn thuỷ triều.

Conn đứng lên và đi vòng qua để đối diện nàng, đặt bàn tay trên vai nàng cho đến khi lời nguyền bị phá vỡ và nàng ngước nhìn lên như thể kinh ngạc trước sự hiện diện của anh.

Anh nói, giọng anh trầm và mạnh mẽ. “Ta muốn em lắng nghe ta. Trong lúc ta nói, ta không muốn em bác bỏ hoặc chấp nhận những gì ta nói. Chỉ lắng nghe thôi. Em sẽ làm điều đó chứ?”

Nàng cảm thấy kiệt sức không thể chịu đựng nổi. Vết thương của nàng bắt đầu nhức nhối, và nàng nhượng bộ áp lực kiên quyết trên vai nàng. Nàng gật đầu, nhìn thấy lần đầu tiên xuyên qua làn sương mù kiệt sức, những nét cười và tử tế trên gương mặt anh.

“Cha em là một kẻ phản bội,” Anh nói. Đôi mắt nàng thẫm lại, và anh siết chặt cánh tay nàng, thầm nhắc nhở nàng về thoả thuận của họ. Nàng không lên tiếng. “Sự thật rằng ông ta là một người bạn thân thiết với ta trong một thời gian cho đến khi ta nhận ra rằng việc quay lưng lại không đề phòng với Rory Ó Monaghan là một sự mời chào để ngỏ cho lưỡi kiếm của ông ta cắm ngập vào xương lưng mình. Những người của chính ông ta đã từ bỏ ông ta khi họ phát hiện những lời hứa của ông ấy rỗng tuếch và sự bảo vệ của ông ấy là vỗ nghĩa. Ông ấy đã phản bội ta nhiều hơn một lần. Ta chấp nhận những lời bào chữa lắp bắp của ông ấy miễn là ta có thể. Nhưng thời gian cho sự đền đáp đã đến rồi đi.”

Gelina ngoảnh nhìn đi, nhưng anh giữ cằm nàng trong tay và buộc nàng phải đón nhìn ánh mắt anh. “Ta không bao giờ nói ông ta không phải là một người cha tốt. Ta không ra lệnh giết ông ấy hoặc… làm tổn thương mẹ em. Nhưng điều này xảy ra trước thời kỳ của Fianna, và những người đàn ông mà ta đã để lại lúc đó rất thiếu cẩn trọng và cực kỳ khát máu. Những người dưới trướng ta bây giờ sẽ không bao giờ thực hiện những hành động tàn bạo mà em mô tả.”

Đôi mắt nàng đón lấy ánh mắt anh không hề chớp. “Họ đã chịu sự trừng phạt sao?”

Đến lượt anh quay đi. “Đó là một thời kỳ có rất ít sự khai hoá. Nhiều hành động tàn bạo đã không bị trừng trị.”

Vẻ đắc thắng ánh lên trong mắt nàng nhắc nhở anh một cách kỳ lạ về ánh mắt anh đã nhìn thấy loé sáng bên dưới chiếc mũ trùm của bóng ma trong hang động. Cơn giận siết chặt quai hàm anh.

“Đừng quên chính em cũng là một kẻ giết người, công chúa nhỏ quý báu của ta. Em đã giết những người đàn ông vô tội, một vài người có vợ và những đứa trẻ. Em đã giết họ trong những trận đánh thiếu công bằng, cắt đi trái tim của họ và để họ lại thối rữa trong rừng. Em có biết rằng Kyle McRuairc đã được tìm thấy với bàn tay vẫn còn bám chặt lấy thanh gươm của mình không? Nhưng bàn tay thì không còn gắn vào với cổ tay của anh ta nữa rồi.”

Gelina lắc đầu, đôi mắt loé sáng. “Tôi không có… Tôi không thể…”

Mer-Nod tằng hắng đầy ngụ ý, và Conn lấy tay ra khỏi gương mặt nàng, để lại hai dấu ấn giận dữ nơi anh túm lấy nàng.

Anh nuốt cơn giận xuống và nắm lấy tay nàng. “Vậy thì anh trai em đã làm điều đó. Ta biết hắn có ý nghĩa với em, nhưng hắn đã chết và em đã được tự do thoát khỏi hắn. Em có thể tiếp tục cuộc sống của mình, Gelina.”

Đôi mắt hoang mang của nàng gắn chặt vào gương mặt anh trong một lời nài xin lặng lẽ.

Anh đột ngột đứng lên và bắt đầu dạo bước lần nữa, không chuẩn bị cho sự chấn động cảm xúc mà sự tuyệt vọng của nàng đã trao cho anh.

“Cô đã từng nghe về Lex Talionis chưa, Gelina?” Mer-Nod hỏi.

Nàng gật đầu, rồi lắc đầu. “Tôi có nghe về nó. Tôi biết nó là một điều luật. Nhưng tôi không biết nó bao gồm những gì.”

“Đó là một điều luật,” Mer-Nod nói. “Một điều luật được thiết lập bởi cha của Conn, Feidlimid Rechtmar, người được biết đến như một nhà lập pháp. Luật Lex Talionis trao cho một người quyền được trả thù một người khác trong phần tương đương dựa theo tính nghiêm trọng của hành vi sai trái đã thực hiện.”

“Mắt đền mắt,” nàng thì thầm.

Conn khuỵu gối xuống trước mặt nàng, những ngón tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi bàn tay nàng. “Ta có một đề nghị cho em. Em đã đổ lỗi cho ta về những cái chết của gia đình em – và có lẽ đúng là như thế. Ta đổ lỗi cho em về cái chết của những người lính của ta. Theo luật Lex Talionis, công lý đã được thực thi. Nếu ta đã lấy gia đình em đi khỏi em, nhiệm vụ của ta là phải thay thế họ. Ta sẽ trở thành người bảo trợ của em. Em sẽ sống ở đây như một trách nhiệm vinh dự của ta và trở thành người phụ nữ trưởng thành.”

Nàng nhìn chằm chằm vào anh không hiểu.

“Có một điều kiện,” anh nói thêm. “Em phải thề trung thành với ta ở đây và bây giờ. Và em phải có ý như thế. Nếu những lời của em trống rỗng giống như cha em đã làm, số phận của em cũng sẽ tương tự. Ta sẽ không luôn nhìn qua vai chờ đợi con dao găm của em trượt vào giữa những xương đòn của mình. Ta sẽ không dung thứ cho điều đó và ta sẽ không dung thứ cho sự phản bội của em. Em còn trẻ. Những vết sẹo của em có thể được chữa lành ở đây như là trách nhiệm của ta. Em sẽ có sự chăm sóc tốt nhất trong khả năng của ta. Nhưng em phải có lời tuyên thệ của mình ở đây tối nay, với Mer-Nod như một nhân chứng của chúng ta. Sau đó ta sẽ giới thiệu em với triều đình của ta. Em sẽ được vinh danh một cách long trọng. Em có thể nói được rồi đấy.”

Gelina im lặng. Trong một lựa chọn tăm tối giữa liên kết máu và cuộc sống, chỉ một câu hỏi duy nhất bật ra trong trí óc nàng. “Và nếu tôi từ chối đề nghị của ngài?”

Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt. Mer-Nod là người mở lời, giọng nói trầm bổng của ông ta bao bọc số phận của nàng một cách thản nhiên. “Cô sẽ bị gởi đi tối nay trên một con tàu đến Anh, bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Erin. Conn không thể để những kẻ phản bội ở Tara, nhưng đã đồng ý để cô ra đi còn sống nếu đó là lựa chọn của cô.”

Conn đứng lên và cúi gục đầu chán nản, dự đoán về quyết định của nàng. Nàng đứng lên, bối rối bởi một cảm giác thương cảm kỳ lạ.

Lần thứ hai trong đêm đó, nàng khuỵu gối xuống trên sàn gỗ, nâng bàn tay kinh ngạc ấm áp của anh lên môi và thì thầm, “Lãnh chúa của tôi,” Bàn tay kia của anh khum lấy cằm nàng, nâng ánh mắt nàng lên đón gặp ánh mắt anh. “Và lòng trung thành của tôi.”



Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

Chinh phục 4

Chương 4.


 (Chương này đến chương 6 còn chưa kịp đọc lại, nên có gì mong mọi người bỏ qua...)

Gelina hé mắt nhìn qua cánh tay Conn, kinh sợ trước cảm xúc mà nàng cảm thấy từ đám đông khổng lồ. Tôn sùng, quý trọng, vui sướng, và bây giờ sự kinh ngạc chập chờn ngang qua những gương mặt lờ mờ đang nhấp nhô trong tầm nhìn của nàng. Nàng cảm thấy bị áp đảo trước sự hiện diện của một dòng lũ cảm xúc như thế. Thế giới chỉ xoay quanh nàng và anh trai nàng quá lâu đến mức nàng cảm thấy bản thân tan biến trong sự hiện diện của quá nhiều người. Nàng nghiêng người dựa vào Conn, áp sát lưng nàng vào ngực anh, và đấu tranh chống lại nỗi kinh hoàng khi những bàn tay không có gương mặt quét qua họ.

Những tiếng hổn hển sửng sốt truyền đi suốt chiều dài của đám đông khi khuôn mặt nàng lộ ra. Những tiếng la vươn cao trong bầu trời chiều.

“Ai thế?”

“Quái thú đâu?”

“Ngài ấy có giết nó không?”

“Chúng ta muốn cái đầu vấy máu của nó!” Giọng nói này vang lên từ góc nhà, nơi người nhà MacRuiarc dựng trại.

“Đó là một đứa trẻ!”

“Là một cô gái hay một chàng trai?”

“Thêm rượu! Thêm rượu!” Tiếng la này đến từ một nông dân say xỉn, người đã ở quá xa chiếc cốc của ông ta đến mức không chú ý đến quang cảnh quanh mình. Người đàn ông đứng cạnh ông ta bạt tai ông ta một cách nghiêm túc.

Gelina nhìn thẳng trước mặt khi Conn dừng con ngựa giống khổng lồ phía trước cầu thang hẹp của những bậc thang bên ngoài dẫn vào tháp canh. Ngước nhìn lên, nàng có thể thấy một người đàn ông mang vũ khí và trong một thoáng nhẹ nhõm với mặt trời lấp lánh trong mắt, một con diều hâu khổng lồ đậu bên cạnh ông ta. Mắt nàng mất một lúc lâu mới nhìn ra thứ này là một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo choàng lông vũ. Nàng chớp mắt và nhìn xuống mặt đất. Ba ngày sốt vừa rồi đã trôi qua trong sự mơ hồ, và nàng sợ rằng các mánh khoé trong trí óc nàng có lẽ đã chơi xỏ nàng.

Conn xuống ngựa và quay người để kéo nàng xuống với anh. Chiều cao của nàng trở nên hiển nhiên khi nàng trượt xuống một cách cứng nhắc, gây ra một vài sự ức đoán lần nữa về giới tính của nàng.

Với đám đông, nàng xuất hiện như một linh hồn khiếp đảm. Mái tóc của nàng đỏ rực trong ánh mặt trời rạng rỡ và chỉa ra mọi hướng, bị rối bời bởi gió và chiếc mũ trùm đã che phủ nó. Những quầng thâm nằm bên dưới mắt nàng, làm nổi bật độ lớn, nỗi kinh sợ của chúng trên gương mặt gầy của nàng.

Nàng lẩn tránh khi Conn kéo nàng với vẻ cương quyết về hướng những bậc cấp. Đôi mắt họ giao nhau, và bàn tay anh siết chặt quanh cổ tay nàng, túm chặt nó trong lời cảnh báo thầm lặng cho đến khi làn da quanh môi nàng trắng nhợt. Đôi mắt anh không thể dò thấu, thông điệp duy nhất của chúng là một lời cảnh báo gay gắt. Gelina cúi đầu quy phục nhưng không che dấu sự vươn thẳng tinh tế của lưng nàng khi nàng đi theo anh lên những bậc thang. Anh thầm rùng mình, biết rằng nếu nàng cố thử bất kỳ điều gì, nó sẽ huỷ hoại kế hoạch của anh. Vuốt một bàn tay trên chân mình, anh cảm thấy những đường nét quen thuộc của con dao găm cài bên trên đầu gối anh và thở dài nhẹ nhõm.

Họ lên đến đỉnh của ngọn tháp, Mer-Nod bước sang một bên để họ đi qua. Những tiếng reo hò cổ vũ vươn lên một tầm cao mới khi Conn bước tới trước và giơ cánh tay lên.

Anh xem xét đám đông cho đến khi sự yên lặng lan khắp và mọi con mắt đều đổ dồn vào anh.

“Vua của các người đã quay về trong vinh quang!” Anh thét lên. Một loạt tiếng reo hò mới cắt qua đám đông.

“Sinh vật đó là thứ gì thế?” Giọng của một phụ nữ vang lên.

Conn gật đầu. “Khi ta rời khỏi nơi này, ta đã hứa sẽ quay về với cái đầu đẫm máu của kẻ giết người.” Đám đông gật đầu tán thành.

Gelina nhắm mắt, chờ đợi khoảnh khắc anh tiết lộ nàng, chặt đầu nàng trước mặt tất cả bọn họ. Nàng có thể hình dung đầu nàng đang bay xuống từ nóc toà tháp, miệng mở rộng ngạc nhiên khi nó vỡ tung trên lớp sỏi bên dưới giống như một quả bí ngô trương phồng.

Conn tiếp tục, nghe thấy tiếng hít vào nhanh phía sau lưng anh. “Phải, ta đã tiêu diệt sinh vật đó, kẻ đã đánh bại những người đàn ông của chúng ta. Ta ở đây để nói với các người rằng khi sinh vật đó trút hơi thở cuối cùng…” Giọng anh hạ thấp đột ngột cho dù nó vẫn có thể được nghe thấy rõ ràng xuyên qua sân trong – “Ta đã đi đến nơi nó ngã xuống và chỉ tìm thấy duy nhất thứ này!”

Giọng anh tăng cao và Gelina thét lên khi anh với tay ra phía sau chỉ để lôi chiếc áo choàng đen khổng lồ khỏi túi đựng và buông rơi nó khỏi ngọn tháp, gởi nó bồng bềnh bay xuống trong gió.

Một phụ nữ hét lên và đám đông nín thở để trao cho chiếc áo choàng một chỗ rộng khi nó đáp xuống. Hai chiến binh của đội Fianna kéo chiếc áo choàng với đầy đủ chiều dài; những học sĩ chạy đến để đo lường nó. Mer-Nod bước tới trước đúng lúc để đặt bàn tay vững vàng bên dưới cánh tay của cô gái khi ông ta thấy nàng lảo đảo.

Với sự chú ý đã chệch hướng khỏi Conn, Mer-Nod rít lên, “Chắc chắn là ngài không đưa ra những hình ảnh tượng tượng về những yêu ma hang động để kích động bầu không khí buồn chán này. Điều đó không giống ngài.”

Conn quay người để đối mặt với vẻ tư lự dò hỏi của Mer-Nod, mắt anh cảnh giác. “Có lẽ ta chỉ trao cho ông nguồn dinh dưỡng cho những bữa tiệc thi vị của ông thôi.”

Cạnh bén của giọng anh đủ gay gắt để gây thương tích và Mer-Nod quan sát anh qua đôi mắt nheo nheo khi anh kéo cô gái ra trước mặt anh trên bệ đài. Cô gái di chuyển như thể đang mộng du, đôi mắt đờ đẫn.

Khi người lạ bí ẩn tái xuất hiện, đám đông trở nên yên lặng một lần nữa, tất cả mọi con mắt đều hướng lên trên. Đôi tay Conn đặt trên vai Gelina như thể thách bất kỳ người đàn ông nào dám đánh bật chúng ra. Những ngón tay to bè của anh lần theo xương đòn của nàng trong một cử chỉ dịu dàng kỳ lạ như thể để bảo vệ. Chiến đấu với sự kiệt sức, Gelina dựa đầu vào vai Conn và chờ đợi sự tố giác mà nàng chắc chắn sẽ đến.

“Ta đã tìm thấy một thứ khác trong hành trình này.” Giọng Conn truyền đi khắp sân. “Bị bẫy trong hang động cùng quái thú và bị giữ như một tù nhân là cô gái trẻ này, người đã bị lấy cắp khỏi những bậc sinh thành đã bị giết.”

Những lời thì thầm thương cảm âm vang từ bên dưới. Gelina quay nhìn Conn, vẻ không thể tin trong đôi mắt nàng chỉ gặp sự thương cảm trong đôi mắt anh. Nàng quay lại đối diện với đám đông, nước mắt chảy như suối trên gương mặt nàng.

Conn đặt một cánh tay mạnh mẽ quanh eo nàng và tiếp tục, “Chúng ta sẽ chào đón cô ấy ở đây.” Mer-Nod nhăn mặt, nghe được một dấu hiệu gần như che chở trong giọng Conn. “Kẻ thù của các người đã chết! Tiệc mừng hãy bắt đầu!”

Khi đám đông giải tán với một tiếng ngâm nga mừng vui đều đều, Conn đẩy cửa mở và gọi người phụ nữ mũm mĩm đang đứng vò xé đôi tay trong buồng, “Moira, tìm vài thằng nhóc.” Mắt anh tránh ánh mắt của Mer-Nod khi anh quét cô gái vào trong vòng tay và biến mất vào trong pháo đài.

Có một lời cảnh cáo trong đôi mắt đó. Mer-Nod đứng yên, đôi chân mày chau lại. Nimbus đang chạy đua trên những bậc thang, và Mer-Nod giơ một đầu gối ra để khoá lối đi của cậu.

“Lấy cái chân máu me của ông ra khỏi tôi, đồ cú già đê tiện! Tôi muốn gặp Conn.”

“Ta nghĩ mi nên đợi, Nimbus.” Đôi mắt Mer-Nod bập bùng trong sự ức đoán. “Hãy để ngài ấy yên trong một lúc.”

Nimbus khoanh tay lại và tựa người vào cửa một cách kiên quyết, trừng mắt nhìn Mer-Nod. “Vậy thì ông cũng sẽ phải để ngài ấy yên.”

Nhà thơ gật đầu rầu rĩ. “Ta nghĩ ta sẽ làm thế.”

~*~
Gelina lầm bầm trong giấc ngủ khi nàng cố kéo tấm đắp chèn dưới chân lên trên thân hình đang run rẩy của mình. Nó kéo co với nàng cho đến khi nàng mở mắt trong sự phật ý. Nàng nuốt xuống một tiếng thét run rẩy khi bắt gặp một đôi mắt nâu nhấp nháy của một con yêu tinh với cú túm mạnh mẽ tương đương của nàng trên làn vải lanh. Tấm phủ xoắn vặn trong bàn tay cậu ta, cậu co người tại cuối giường, một nụ cười toe toét láu cá trên một gương mặt nhỏ bé. Gelina không thể nói được thứ này đã làm nàng xáo trộn nhiều như thế nào.

Nghiến chặt răng, nàng đâm ngập móng tay vào trong tấm mền và trao cho nó một cú giật thật mạnh, khiến nó và tên yêu tinh bay qua đầu nàng, đập vào tấm ván đầu giường. Nàng ngưỡng mộ sự khôn ngoan trong hành động của mình khi những tiếng nguyền rủa bị bóp nghẹt dâng lên bên dưới tấm mền và một nắm đấm nhỏ bé nhô lên vẫy tới lui đầy đe doạ trong không khí. Nàng trườn đến chân giường, đôi nắm đấm siết chặt chuẩn bị đánh vào đỉnh cái đống lùm lùm đang vùng vẫy kia nếu cần.

Nắm đấm đang ve vẩy trở thành một bàn tay giơ ra khi tấm mền bị kéo ra phía sau gương mặt gã yêu tinh, để lại một chiếc mũ trùm dày đề phòng những cuộc tấn công thêm nữa.

“Và cô có khoẻ không? Tôi là Nimbus, chú hề đặc biệt. Rất vui được làm quen với cô.” Những từ được nói với thái độ rất mực thận trọng và nhiều vẻ châm biếm.

Nàng bị ngạc nhiên khi thấy chất giọng sâu lắng và dễ chịu. Nàng nắm bàn tay đang giơ ra ấy và nhún vai tạ lỗi.

“Tôi đã nghĩ anh là một con yêu tinh đang giở trò tinh quái với tôi.” Nàng thấy tay nàng được nâng lên vành môi của chú lùn và một nụ hôn lịch sự đặt lên trên đó. Nàng giật tay lại. “Giờ nghĩ về điều đó, đúng là anh đang giở trò tinh quái với tôi mà. Tại sao anh không để tôi ngủ?”

Đến lượt cậu ta nhún vai. “Cô đã ngủ trong nhiều giờ.” Cậu đẩy tấm mền ra khỏi đầu. “Tôi muốn cô thức dậy và nói chuyện với tôi. Cô có biết là mình chảy dãi trong lúc ngủ không?”

Miệng nàng há ra thành một vòng tròn tức tối. “Xin phép cho tôi có ý kiến khác với anh, thưa ngài. Tôi không như thế!”

“Điều đó thực sự rất quyến rũ mà. Tôi thỉnh thoảng chảy dãi khi tôi thức dậy.” Nimbus vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh cậu trên chiếc gối lông vũ. “Đến đây ngồi với tôi. Chúng ta có thể trò chuyện.”

Đôi mắt nheo lại hồ nghi, Gelina ngáp và trườn đến đầu giường để ngồi cạnh kẻ xâm nhập. Đôi tay nàng kéo giật chiếc áo len của nàng.

“Trời quá nóng để mặc đồ len. Có lẽ ngài ấy muốn đặt lên tôi sự trừng phạt.”

Nghe thấy những lời làu bàu của nàng, Nimbus hỏi, “Nếu trời quá nóng để mặc áo len, tại sao cô lại cố đến tuyệt vọng để giành cho được tấm mền thế? Và ai là tên bạo chúa độc ác đã giam cầm cô trong chiếc áo len vậy?”

Gelina trao cho cậu một ánh mắt cảnh giác. “Anh biết … ngài ấy mà. Lãnh chúa nhân từ của anh. Giờ ngài ấy đâu rồi?”

“Lãnh chúa nhân từ của tôi đi xuống dưới lầu với buổi yến tiệc đang vinh danh ngài ấy như một anh hùng.” Nimbus đáp, nghiên cứu nàng với vẻ ngờ vực.

“Ah, phải, vị cứu tinh của tôi,” Gelina nói, sự châm biếm bao phủ từ ngữ của nàng giống như mật ong tẩm thuốc độc.

“Ngài ấy đã cứu cuộc đời cô. Có vẻ như cô khá là vô ơn, xét đến hoàn cảnh mà cô được giải cứu.”

“Phải,” nàng nói lặng lẽ, “Ngài ấy đã cứu cuộc đời tôi.”

Họ ngồi yên lặng trong vài phút, lắng nghe những tiếng vọng vui vẻ vẳng đến từ gian sảnh phía bên dưới.

“Anh không định xuống dưới đó để làm đám đông vui vẻ bằng sự khôn ngoan của anh ư?” Cô hỏi.

“Có lẽ. Cô không định xuống sao?”

“Tôi không thể đi xuống dưới đó. Tôi không phải một chú hề. Tôi không thể tung hứng hoặc kể chuyện đùa.” Nàng nhăn mũi chán ghét.

“Đám đông muốn nhìn thấy cô. Họ muốn nghe những câu chuyện của cô về tình trạng giam cầm và lầm bầm cảm thương cho làn da xanh xao của cô. Conn đã từ chối tất cả thỉnh cầu về việc cô tham gia tiệc mừng, chỉ nói rằng cô quá yếu và phải chịu đựng một sự sa sút trí nhớ.”

“Ngài ấy đã làm thế, đúng không?” Nàng cắn vành môi dưới giữa hai hàm răng, tính tò mò của nàng bị khêu gợi. “Tìm cho tôi thứ gì đó để mặc. Tôi sắp chết đói rồi.”

Sự nhiệt tình của cậu bay biến. “Đợi một phút, cô gái. Cô đang ốm mà. Tôi không thể chỉ ngang nhiên đưa cô xuống đó chống lại ý muốn của Conn được.”

“Chắc chắn ngài ấy sẽ vui thích khi thấy trách nhiệm của ngài ấy nhanh hồi phục đến vậy. Anh hề, khuynh hướng phiêu lưu của anh đâu rồi?”

“Nó ở trong đầu tôi, thứ tôi thích giữ nó ở trên vai mình hơn.”

Môi dưới của nàng bĩu ra và nàng nhìn chằm chằm buồn bã vào đôi bàn tay xếp lại trong lòng nàng.

Vành môi cậu cong lên. “Cô thật sự đói sao?”

“Chết đói. Tôi đã không ăn gì trong một tháng.” Khi đôi mặt cậu mở rộng, nàng chỉnh lại, “Không gì trong ba ngày, bất luận thế nào.”

“Conn đã đưa quần áo của cô đi đốt rồi nhưng tôi sẽ đi và xoáy tạm thứ gì đó cho cô mặc.”

Cậu trèo ra cạnh giường, đu đưa cho đến khi chân cậu chạm được sàn nhà. Nụ cười của nàng vươn đến đôi mắt, thắp sáng suốt chiều sâu của chúng lần đầu tiên. Nimbus ngừng lại, choáng váng bởi vẻ đẹp hứa hẹn lấp lánh trong đôi mắt đầy bóng tối của nàng.

“Một câu hỏi trước khi tôi đi.” Cậu với lên và giữ bàn tay nàng trong tay mình. “Cô có một cái tên chứ, công chúa?”

Nụ cười của nàng héo tàn. “Bất kỳ thứ gì ngoại trừ công chúa. Anh có thể gọi tôi là Gelina. Tôi e rằng cái ký ức sa sút của tôi đã quên mất tên bộ tộc của mình rồi.” Nàng siết chặt tay cậu rồi buông ra để cậu chạy lon ton đi thực thi nhiệm vụ.

Cậu quay lại với một gói lớn và vội vã thì thầm những hướng dẫn trước khi để nàng lại một mình. Nàng trượt ra khỏi giường, mọi bó cơ trong cơ thể nàng thét lên phản đối. Đôi tay nàng bám chặt khung rèm treo bằng gỗ, tìm kiếm sự vững vàng cho đôi chân run rẩy.

“Có lẽ Conn không nói dối. Có lẽ mình quá ốm,” nàng lầm bầm.

Chính ý nghĩ ấy trao cho nàng ý chí để đứng vươn cao và thẳng. Nàng trượt chiếc áo len ra khỏi đầu và trần trụi đi đến chiếc gương khổng lồ bằng bạc được mài bóng nằm trong góc phòng. Nàng vươn một bàn tay ngập ngừng và chạm vào khung gương mạ vàng. Năm năm đã trôi qua kể từ khi nàng nhìn thấy thứ kim loại đẹp đẽ giống như thứ này. Đôi mắt nàng bị bắt giữ bởi ảnh phản chiếu của nàng.

Nàng quá xanh xao. Những chiếc xương sườn nhô cao; đôi gò má, thứ quá phúng phính trong thời thơ ấu, giờ trũng sâu như thể được điêu khắc bởi xương gò má sắc bén của nàng. Mái tóc màu nâu vàng cắt ngắn, chỉ vừa che phủ tai nàng phía trước và chỉ chấm gáy nàng ở phía sau. Nó chỉa ra mọi hướng. Nàng quay đi và rón rén chạm vào vết thương phía sau vai. Dù vẫn sưng bóng, nó đã mất đi màu đỏ thẫm của sự nhiễm trùng. Nàng nghe thấy âm vọng tiếng thét của chính mình và nhìn thấy đôi mắt xanh màu xanh lơ bùng cháy bên trong mắt nàng. Nàng nhắm mắt và rùng mình, di chuyển bàn tay ra khỏi vết thương. Lắc đầu chán ghét, nàng xem xét manh áo và chiếc váy lụa mà Nimbus mang đến. Nàng rửa mặt, chải nước qua mái tóc, và miễn cưỡng tròng vào bộ trang phục gớm guốc, ước ao về chiếc quần ống túm gọn gàng dễ chịu và chiếc áo chẽn không tay bằng da của chính nàng. Chiếc váy vừa vặn một cách khốn khổ, suông thẳng trên bộ ngực bé nhỏ của nàng và gấu váy phồng rộng hổng lên khỏi sàn nhà đến vài inch. Nàng xoay tròn trước gương, gần như đánh mất thăng bằng khi đầu gối của nàng phản bội nàng.

Âm thanh của tiếng vỗ tay tán thưởng vang đến từ cửa. Nàng quay lại và nhìn thấy đầu của chú lùn bẽn lẽn thò vào trong phòng. “Xin lỗi về chuyện vừa vặn nhé. Tôi e rằng con gái của Bà Bếp thì tròn trĩnh và thấp hơn trong khi cô mảnh mai và cao.”

“Mảnh mai là một từ tử tế, thưa ngài. Tôi e rằng tôi da bọc xương thì đúng hơn.” Nàng quay lại tấm gương với một nụ cười mỉm. “Anh không thể tìm được cho tôi chiếc quần ống chẽn nào sao?”

Cậu mắc nghẹn. “Tôi đâu có tìm. Conn sẽ lấy đầu tôi nếu tôi đưa cô xuống dưới đó trong chiếc quần chẽn của ngài ấy.” Cậu lượn quanh nàng. “Cô trông… ờ… tốt… ít giống xác chết hơn rồi.”

“Cám ơn anh nhé, đồ yêu tinh. Đó là lời khen ngọt ngào nhất mà tôi có trong nhiều tháng. Anh thật sự tinh thông nghệ thuật tâng bốc đấy.”

“Khom xuống nào,” Cậu ra lệnh.

Nàng làm theo chỉ thị của cậu và nhận ra rằng cậu chỉ muốn túm được đôi gò má của nàng, bấu chặt chúng giữa những ngón tay. Nàng hét lên và vươn thẳng dậy, lắc người ra khỏi cậu ta.

Chà xát đôi gò má, nàng nói qua hàm răng nghiến chặt, “Anh đang làm thứ chết tiệt gì thế?”

“Nếu cô định thuyết phục Conn rằng cô đã tìm lại được sức mạnh của mình một cách kỳ diệu thì cô phải có đôi chút màu sắc trên gò má của mình chứ.”

“Tôi sẽ đặt một chút màu sắc lên gò má của anh nếu anh làm điều đó một lần nữa.”

Trông cậu có vẻ thật sự tổn thương khi khom mái đầu màu vàng cát và bĩu vành môi dưới ra. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu và đặt đôi tay cậu lên má nàng.

“Tiếp tục đi. Tôi biết anh đặt lợi ích tốt nhất của tôi trong tim mà.” Nụ cười của cậu loá mắt. Nàng ngồi yên, cho phép sự chăm sóc của cậu khi cậu vuốt mượt mái tóc nàng bằng hai bàn tay và tìm một chiếc khăn thắt lưng cho chiếc váy vừa vặn đến phát ốm của nàng.

Dấu đi một nụ cười sau bàn tay, nàng quan sát khi cậu chải mái tóc của chính mình và tự ngắm mình trong tấm gương. Vuốt phẳng chiếc áo chẽn, cậu quay nhìn nàng và mời nàng một cánh tay của mình. Nàng vươn một bàn tay ra và đăt lên cánh tay cậu, điều tốt nhất nàng có thể làm từ chiều cao của mình.

Thu mình phía sau tấm màn trên bệ đài cao bên trên đám đông, Gelina quan sát quang cảnh bên dưới với đôi mắt mở to và những nắm tay siết chặt. Sự nặng nề bức bối trong ngày đã bị thay thế bởi một màn sương mát dịu, và hai ngọn lửa sáng rực phun trào từ những lò sưởi cực lớn tại hai đầu của đại sảnh. Căn phòng thấm đẫm ánh sáng như mạ vàng. Những ngọn đuốc toả sáng màu vàng và cam sắp hàng hai bên tường trong những chiếc giá đỡ mạ vàng, ánh sáng vui tươi của chúng được phản chiếu bởi những chiếc ly chân cao, những chuôi kiếm, nữ trang, và những chiếc dĩa bằng vàng sáng lấp lánh. Tại một đầu của gian sảnh, những bàn tay của đội tung hứng như bị mờ đi khi họ tung những thanh kiếm, những trái táo vàng, và những quả banh vào không trung với sự nhịp nhàng hoàn hảo.

“Trò trẻ con,” Nimbus thì thầm. “Tôi có thể làm điều đó mà bị bịt mắt cơ.”

Người phụ trách thức uống hoàng gia làm đầy những bình rỗng bằng rượu ủ vào khoảnh khắc một lượt nâng cốc chúc mừng nữa đã nhấc những chiếc ly chân cao vào trong không trung. Những tiếng reo hò vang vọng xuyên qua những xà rầm nhà. Những người hầu đấu tranh để giữ những chiếc bàn kê ván khổng lồ kê sát tường đang rên rỉ bên dưới sức nặng của những tảng thịt nướng, đầu lợn, gà trống thiến và chim diệc quay. Mũi Gelina nhăn lại với mùi hương không quen thuộc, phong phú của những món ăn đang nóng bốc hơi. Dạ dày nàng đảo lộn một cách nguy hiểm, những lưu dấu của nó chỉ là món cá bắt được trong những hốc sâu của hang động. Nàng ấn hai tay trên vùng bụng đang rộn ràng của mình.

Tiếng ồn ào inh tai tăng cao lên trong sảnh. Những chiếc đàn hạc và mandolin đấu tranh để chính mình được nghe thấy bên trên sự ầm ĩ. Một ngườu đàn ông khổng lồ trong quần áo bờm xờm rống lên một bài hát ngắn tục tĩu về một ả điếm tên Kathleen khiến tai của Gelina muốn cháy xém. Cuối cùng các nhạc sĩ cũng thừa nhận và tham gia cùng giai điệu. Đám đông reo hò. Những chú hề nhảy loi choi giữa những người khiêu vũ đang xoay tròn, chế diễu họ với những cú nhào lộn và những điệu bộ tục tĩu. Gelina quan sát trong sự kinh ngạc khi một con lợn to lớn thờ ơ nhảy dựng xuyên qua đám đông, đứng trên chân sau của nó, và bắt đầu nhảy tung tăng giữa khu vực hội hè.

“Đó là Murphy. Nó không phải lợn thực đâu.” Nimbus cam đoan với nàng.

Cậu ta quan sát nàng khi đôi mắt nàng hạ xuống chiếc bàn trên bệ đài được tôn cao. Màu sắc trên gò má nàng tái nhợt khi nhận ra Conn trong vị trí trung tâm, đầu nghiêng ra sau cười ha hả khi anh nghiêng qua một cô nàng da ngăm đang đặt bàn tay trên cánh tay anh một cách thân mật.

Gelina kéo giật cậu, gần làm cậu mất thăng bằng trong thế đứng gieo neo của mình. “Vợ của ngài ấy ư?”

Nimbus lắc đầu, chuyển động đôi chân để lấy lại thăng bằng. “Không vợ. Đó là Sheela, Hoa Hồng Đen, vợ goá của Ryan Ó Brosnahan. Cô ta coi nhà vua như một nguồn an ủi phong phú cho sự thương tiếc của mình.”

Một sắc xanh lục thay thế cho sự nhợt nhạt của Gelina khi nàng nhận ra cái tên. Ánh mắt nàng lần theo chiếc bàn nơi Conn ngồi. Cười vang, hồ hởi, và nâng ly trong hết lần chúc mừng này đến lần chúc tụng khác là những người đàn ông kề vai sát cánh đẹp đẽ của nhà vua. Cao lớn và dáng vóc đẹp đẽ, đầu ngẩng cao ngụ ý, đòi hỏi và xứng đáng được tôn trọng, họ ngồi giống như những vị vua, bao quanh Conn trong quân phục đầy đủ xứng với địa vị của họ. Mái tóc dài không được tết lại, buông lỏng và sáng lấp lánh trên vai họ. Những chiếc áo bằng da mềm mại phủ ngoài áo quần màu xanh rừng già. Quanh mỗi thắt lưng được quấn một dây đai với cái tên được nung cháy không thể tẩy xoá trên đó.

Ó Murchada, Ó Brosnahan, MacRuairc, Ó hArtagain. Những cái tên đã được khắc bằng lửa không thể tẩy xoá trong não của Gelina, và hình ảnh của những chiếc ghế trống nhảy nhót trong đầu nàng.

“Đưa tôi về!” Nàng đứng lên, đột ngột đập đầu vào chiếc xà treo đang lơ lửng từ một chiếc móc. Cơn đau toé lửa trong mắt nàng khi Nimbus vươn một tay ra để giữ vững nàng. “Tôi nói, hãy đưa tôi trở lại! Ngay! Làm ơn đi, Nimbus.”

“Gì thế?” Nimbus túm lấy khuỷu tay nàng, tìm cách dẫn nàng ra khỏi hốc tường.

Hiểu lầm cú túm chặt của cậu là một nỗ lực để giữ nàng bị bẫy trong tầm nhìn của sân khấu bên dưới, nàng đảo người và thấy bản thân bị mắc vào trong bức màn bằng nhung đỏ chỉ chờ đợi cơ hội này để tự thoát khỏi những móc neo giữ và rơi xuống sàn bên dưới, phủ qua vài cặp đang khiêu vũ và con lợn mang tên Murphy.

Trong một phần giây ngắn ngủi của ngày dài bất tận đó, Gelina thấy mọi con mắt đều dồn vào nàng khi âm nhạc chậm dần rồi dừng lại. Người đàn ông khổng lồ có vẻ ngoài hung dữ rống lên thêm vài câu hát về Kathleen cho đến khi một người đàn ông thậm chí còn khổng lồ hơn, hung dữ hơn, đập bàn tay vào miệng ông ta.

Conn từ từ đứng lên, đôi mắt khoá chặt vào thân hình cao, mảnh mai bên trên họ, mọi bắp cơ trên thân thể anh rắn lại. Gelina liếc nhìn Nimbus và tìm thấy ánh mắt cậu ta hoảng loạn chẳng thua gì nàng.

Nhận ra vẻ chết chóc trên gương mặt Conn, Nimbus vung một cánh tay với vẻ tự tin gượng gạo. “Thưa các quý bà và các quý ông, tôi có thể có được sự chú ý của các vị không, xin vui lòng!”

Cậu dừng lại cho đến khi nhóm người bên dưới có thể tự giải thoát mình khỏi tấm màn nặng, chú lợn người vươn chiếc mõm hiếu kỳ ra trước. Bàn tay của Nimbus đẩy nàng tới trước là thứ duy nhất ngăn Gelina khỏi việc bỏ trốn.

“Như các vị đã biết, chúng ta có một vị khách mới tại Tara.” Cậu ta ra hiệu về Gelina. “Một cô gái trẻ, người vừa được giải thoát khỏi cảnh cực kỳ hiểm nguy bởi Ard-Righ của chúng ta.”

Một tiếng reo hò ngập ngừng dâng lên từ đám đông khi họ quay sang Conn, không chắc chắn nên phản ứng như thế nào. Conn ngồi xuống và bắt đầu vuốt râu trong một dáng vẻ mà Nimbus biết quá rõ.

Cậu nói nhanh hơn. “Đây là nàng trinh nữ đáng yêu, ngay cả trong tình trạng ốm đau và rất ít hồi ức về sự thử thách của mình, đã mong muốn tham gia cùng chúng ta và tỏ lòng kính trọng của cô ấy với chúng ta.”

Gelina dán một nụ cười trên gương mặt ngay cả khi nàng rít lên tại góc môi, “Anh mang chuyện này đi quá xa rồi đấy, ngài kính mến.”

Cậu thì thào, “Họ yêu điều đó. Tin tôi đi.”

Khi tiếng vỗ tay tán thưởng tắt ngấm, Nimbus ra hiệu về hướng cầu thang mà họ đã đi lên. Gelina có một ý tưởng khác. Chạm vào chiếc xà treo, đứa trẻ trong nàng xuất hiện với một ánh lấp lánh trong mắt mà Nimbus đã không nhận ra cho đến khi quá trễ. Nàng nâng bản thân lên thanh xà hẹp và bay trên đám đông. Những tiếng hổn hển đón chào nàng khi đôi chân lơ lửng của nàng gần như chải qua những cái đầu bên dưới.

Khi nàng bay trở lại hướng Nimbus, nàng hét lên vui vẻ, “Họ yêu điều đó. Tin tôi đi.”

Chú lùn che kín gương mặt mình và thận trọng nhìn trộm qua kẽ ngón tay, chờ đợi sự đâm sầm của thân thể nàng trên sàn nhà bên dưới. Chiếc xà treo mất động năng; nàng lờ đi bàn tay vươn ra của người thanh niên đang đỏ bừng và sự nhức nhối của chỗ đau trên bả vai nàng và trượt khỏi thanh xà treo xuống sàn không cần giúp đỡ. Một con đường tự mở xuyên đám đông, con đường dẫn đến chiếc bàn nơi Conn ngồi, không động đậy đến một bắp cơ.

Hít vào một hơi thở sâu, nàng ép buộc đôi chân trần của mình vào chuyển động. Một bàn tay vươn ra từ đám đông để chạm vào cánh tay và vai nàng. Nàng né tránh, không chắc về động cơ của chúng cho đến khi nàng nhận ra có sự cảm thương không lời trong những bàn tay đã đẩy nàng về hướng của đức vua. Bước lên trên bục cao, nàng chớp mắt khi những người đàn ông trong đội Fianna đứng lên tư thế nghiêm từng người một. Conn là người đứng lên cuối cùng, và nàng thấy bản thân đang nhàn nhã nghiên cứu đôi ủng da của anh, không thể đón gặp ánh mắt anh. Anh giơ tay, và nàng có thể cảm nhận từ sự cứng nhắc của nó rằng việc không đón nhận nó sẽ phải gặp nhiều hậu quả.

Giọng anh vẫn thận trọng giữ vẻ trung lập khi anh nói để mọi người nghe, “Hoan nghênh. Tara sẽ là nhà của em trong bất kể bao lâu miễn là em chọn ở lại đây.”

Nàng đón nhận bàn tay anh, bị mê hoặc bởi màu xanh thăm thẳm của đôi mắt anh và những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán anh. Khuỵu thấp một gối, nàng đưa bàn tay anh lên môi.

“Lãnh chúa của tôi,” nàng nói rõ ràng.

Một tiếng reo khàn khàn di chuyển xuyên qua đám đông, và chỉ mỗi Gelina nghe được lời của Conn khi anh nghiêng xuống nàng và thì thầm, “Và lòng trung thành của em thì sao?”

Không cho nàng cơ hội đáp lại, Conn vươn thẳng người và ra hiệu im lặng. “Ta muốn hội kiến riêng với khách của chúng ta. Mer-Nod sẽ tháp tùng ta.”

Anh tiếp tục túm lấy bàn tay của Gelina, kéo nàng ra khỏi một cánh cửa bên hông khi Mer-Nod tách bản thân khỏi sự bầu bạn của những nhà thơ và theo sau họ. Cô nàng da nâu ngồi bên cạnh Conn nhìn họ đi khỏi, một ánh loé sáng trong đôi mắt sẫm màu. Nimbus ngồi xuống, đôi chân lơ lửng khỏi bệ đài và vùi mặt trong đôi bàn tay, tự hỏi chính xác thì cậu vừa mới làm gì thế này.