Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 39

 

CHƯƠNG 39

 

 

 

 

RIO đứng ủ rũ trong góc phòng chờ, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía bờ biển xa. Đáng lẽ trời nên tối tăm và mưa, đầy mây giông, nhưng đó là lại một ngày Địa Trung Hải tuyệt đẹp. Bầu trời trong xanh hoàn hảo, mặt nước toả sáng như kim cương và lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Xung quanh anh, căn phòng đã chật kín các thành viên KGI. Hầu hết để anh một mình để anh tha hồ ủ rũ. Terence ngồi đối diện Elizabeth, nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng với cô gái đang thổn thức.

 

Rio nên nói điều gì đó với cô bé. Cung cấp sự thoải mái. Anh không phải là một tên khốn hoàn toàn. Nhưng anh có thể nói gì với cô bé đây? Anh thô ráp và đau đớn khi biết rằng đứa trẻ này sống được là nhờ Grace, và rằng Grace có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào.

 

Tiếng trò chuyện ồn ào vang vọng khắp căn phòng đột ngột dừng lại. Tóc gáy Rio dựng lên và anh quay lại thì thấy Hancock đang đứng ở ngưỡng cửa, vẫn trong tình trạng mệt mỏi, máu—máu của Grace—vẫn còn dính trên áo và trên tay hắn.

 

Hancock tiến về phía trước, dừng lại ở một khoảng cách an toàn với Rio. Hắn nhìn Rio một cách thận trọng, không có vẻ tự mãn bẩm sinh luôn đi kèm với thái độ của Hancock.

 

“Grace thế nào?” hắn hỏi.

 

“Đang phẫu thuật,” Rio nói ngắn gọn. “Không một từ. Họ không cho chúng tôi nhiều hy vọng.”

 

“Đi dạo với tôi nhé. Có rất nhiều điều tôi muốn giải thích.”

 

Hắn không nói “cần”, bởi vì Hancock là kiểu người không bao giờ cảm thấy cần phải làm bất cứ điều gì. Nếu hắn muốn bạn biết điều gì đó, hắn sẽ nói với bạn. Nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy bị buộc phải đưa ra bất cứ điều gì.

 

Ánh mắt của Rio hướng xuống dưới và Hancock phát ra một tiếng cười nhẹ. “Nếu tôi có ý định giết cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi, bạn của tôi. Tôi không có vũ khí, điều này nói lên nhiều điều, vì tôi bước vào đây với hơn chục người đàn ông sẵn sàng xẻ tôi ra làm hai mảnh ngon lành.”

 

Rio liếc nhìn Nathan, người đứng gần anh và Hancock nhất. “Chúng tôi sẽ ở ngay dưới hành lang. Hãy đến gặp tôi ngay nếu có tin gì về Grace.”

 

“Được thôi, anh bạn,” Nathan đáp lại.

 

Rio theo Hancock vào sảnh và đi dọc hành lang dài, trớ trêu thay lại đi vào một nhà nguyện nhỏ ở cuối đường. Hancock dừng lại một lúc ở ngưỡng cửa, làm dấu thánh giá rồi đi qua.

 

Rio cũng dừng lại, thò tay vào túi lấy chuỗi tràng hạt mà mẹ anh đã từng tặng anh. Anh làm dấu rồi hôn các hạt và thì thầm cầu nguyện.

 

“Tôi không phải là người đàn ông tốt. Tôi không xứng đáng về nhiều mặt. Nhưng Grace là tất cả những gì tốt đẹp. Cô ấy là một trong số các vị. Một món quà cho rất nhiều người. Cô ấy là ánh sáng và hy vọng của tôi. Làm ơn đừng mang cô ấy đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để chứng tỏ mình xứng đáng với cô ấy và món quà mà cô ấy đã ban tặng. Chỉ cần làm ơn mang cô ấy về cho tôi.”

 

Anh bước sâu hơn vào nhà nguyện và ngồi xuống hàng ghế phía trước cạnh Hancock. Trong một lúc, không có lời nào được trao đổi. Sau đó Hancock quay sang Rio.

 

“Grace chưa bao giờ là mục tiêu. Cô ấy chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích.”

 

Môi Rio mím lại. “Cô ấy không phải là mục tiêu nhưng cậu lại suýt giết chết cô ấy. Chết tiệt, có thể cậu đã giết cô ấy rồi.”

 

Hancock tiếp tục với giọng điệu vô cảm. “Farnsworth đã và luôn là mục tiêu hàng đầu. Gã là một tên khốn lắt léo, quỷ quyệt, luôn có giác quan thứ sáu kỳ lạ khi có ai đó tiếp cận và gã sẽ lặn mất tăm tích. Điều đó đã giúp gã trở thành một trong những kẻ hoang tưởng nhất từng sống. Gã không tin tưởng ai cả. Nhưng gã có một điểm yếu.”

 

“Con gái của gã,” Rio lẩm bẩm.

 

Hancock gật đầu. “Khi cô bé trở bệnh nặng, Farnsworth trở nên uỷ mị. Gã sẽ làm bất cứ điều gì trên đời để cứu cô bé, nhưng không ai có thể cho gã thứ gã mong muốn nhất. Người liên hệ của gã trong chính phủ chắc chắn đã làm rò rỉ thông tin về Grace Peterson, người mà chính phủ cũng rất quan tâm ”.

 

“Vậy là cậu treo Grace trước mặt gã như một củ cà rốt chết tiệt.”

 

“Về cơ bản thì đúng vậy. Vấn đề là Farnsworth không gặp mặt trực tiếp. Nếu gã làm vậy thì việc thuê Titan đã trở nên đơn giản hơn. Lúc đó tôi có thể có được gã và Grace sẽ không bao giờ dính líu đến. Nhưng cách duy nhất để chúng tôi đến gần gã là giao Grace cho gã. Và để làm được điều đó, chúng tôi phải có được cô ấy.”

 

Rio lắc đầu. “Vậy tại sao lần đầu tiên cậu lại để chúng tôi đi?”

 

Hancock nhìn đi nơi khác, về phía cây thánh giá ở chính giữa phía sau bục giảng nhỏ. “Bởi vì tôi nợ cậu. Cậu đã cứu cuộc đời tôi. Tôi không hoàn toàn không có danh dự. Tôi biết Grace đã trải qua địa ngục. Tôi biết cô ấy sẽ chẳng có giá trị gì nếu tôi đưa cô ấy đến cho Farnsworth trong hiện trạng đó. Tôi muốn câu giờ cho cô ấy vì tôi biết việc chữa lành vết thương cho con gái gã sẽ giết chết cô ấy, và nếu cô ấy thất bại, dù sao thì cô ấy cũng sẽ chết vì gã sẽ giết cô ấy trong cơn thịnh nộ.”

 

“Ai muốn Farnsworth?” Rio hỏi thẳng thừng. “Dạo này cậu làm việc cho ai thế? Lần cuối cùng tôi nghe nói, Titan đã không còn tồn tại kể cả không chính thức.”

 

Hancock nhếch mép cười. “Đừng tin tất cả những gì cậu được nghe nói. Tôi chưa hoàn toàn mất hết niềm tin vào đất nước của mình hoặc những nguyên tắc đã làm nên sự vĩ đại của nó. Farnsworth là một tên khốn nạn đáng chết. Gã phải chịu trách nhiệm về rất nhiều sinh mạng của người Mỹ đã bị mất đi. Sinh mạng của những quân nhân. Những người đàn ông và phụ nữ đã hy sinh hết mình cho đất nước. Gã không có danh dự. Gã không có nguyên tắc. Một số người sẽ nói điều tương tự với cậu và tôi, nhưng chúng ta biết đó là điều không đúng sự thật. Những gì chúng ta đã và đang làm không phải lúc nào cũng thẳng thắn và chính xác, nhưng chúng là những điều cần thiết và vì lợi ích lớn hơn. Ngày tôi ngừng tin tưởng đó là ngày tôi chết vì tôi không muốn sống trong một thế giới mà tôi tin rằng điều tốt đẹp không còn chỗ đứng trong đó nữa.”

 

Những lời nói đầy nhiệt huyết lặng lẽ đâm thẳng vào tâm hồn Rio. Như thể anh đã quay ngược thời gian, rất nhiều năm trước khi anh và Hancock đã chiến đấu hết mình. Vì một lý do. Bởi vì họ tin vào những gì họ đang làm.

 

"Giờ thì sao?" Rio nhẹ nhàng hỏi. “Titan có tồn tại không? Bây giờ cậu có phải là thực thể của chính mình không?

 

"Đã ở đó. Chúng tôi luôn ở đó. Hiếm khi thấy. Nhưng luôn luôn ở đó. Chúng ta rất giống nhau, cậu biết đấy. Titan. KGI. Chúng ta nhìn thế giới bằng đôi mắt khác . Chúng ta đấu tranh cho những gì chúng ta tin tưởng. Chúng ta làm những công việc mà không ai muốn làm hoặc không có đủ phương tiện để làm. Một số người gọi chúng ta là ác quỷ. Những người khác gọi chúng ta là anh hùng. Nhưng điều chúng ta tự gọi mình mới là quan trọng, phải không?”

 

Theo một cung cách hết sức méo mó, lố bịch, Hancock hoàn toàn có lý.

 

“Vì những gì nó xứng đáng, tôi xin lỗi. Tôi không bao giờ có ý làm cho cậu hoặc Grace bị tổn thương. Tôi không bắn, nhưng nó đến từ một người của tôi. Một người đàn ông tôi đã đào tạo. Vì thế đó là trách nhiệm của tôi. Anh ta đã phản ứng mà không cần suy nghĩ, một sai lầm có thể khiến bạn bị giết bất cứ lúc nào. Tôi đã lấy anh ta làm ví dụ, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng người phụ nữ bạn yêu đang đấu tranh giành lấy mạng sống vì sai lầm của một trong những người của tôi.”

 

Rio gật đầu. Không có gì nhiều để nói về điều đó. Người đàn ông ấy đã phải trả giá bằng mạng sống của mình. Rio còn có thể làm gì nữa? Sự phẫn nộ và hận thù không còn chỗ đứng trong trái tim anh lúc này. Trọng tâm của anh chỉ có Grace. Tình yêu của anh dành cho Grace. Và niềm tin tuyệt đối của anh rằng nàng sẽ chiến thắng trong cuộc chiến giành lấy sự sống cho mình.

 

"Và bây giờ?" Rio hỏi. “Điều gì xảy ra bây giờ? Farnsworth đã chết. Grace và Shea vẫn sẽ bị săn lùng. Chúng ta có thể ngồi đây và nói chuyện lịch sự cả ngày, nhưng nếu tôi thấy cậu đến vì những gì thuộc về tôi, tôi sẽ giết cậu mà không hề hối hận.”

 

Hancock mỉm cười. “Tôi sẽ nghĩ ít hơn về cậu nếu cậu không làm thế.” Rồi hắn nghiêm túc lại. “Báo cáo của tôi sẽ chứa những thông tin sau. Rằng Farnsworth đã bị loại. Tài sản của gã sẽ bị chính phủ tịch thu. Nhiều người sẽ ăn mừng. Trong báo cáo sẽ có nội dung đáng tiếc là Grace Peterson đã chết do nỗ lực chữa lành vết thương cho Elizabeth Farnsworth.”

 

Rio hít một hơi và nhìn chằm chằm vào Hancock khi anh nghĩ xem Grace đã “chết” trong khi cố gắng cứu con gái của Farnsworth có ý nghĩa như thế nào. Tự do.

 

“Điều đó có nghĩa là cậu phải biến cô ấy thành một người khác hoàn toàn và tránh xa sự theo dõi của chính phủ. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ không gặp vấn đề gì khi giấu cô ấy trong hang ổ ở cánh rừng rậm chết tiệt đó của cậu. Và tôi chắc chắn với những mối quan hệ mà KGI có, việc có được một danh tính mới sẽ là một vấn đề đơn giản.”

 

Hy vọng bắt đầu rộn ràng trong ngực Rio. Một cuộc sống. Một cuộc sống bình thường. Tất cả những gì Grace đã mơ ước. Tự do khỏi nỗi sợ hãi. Tự do khỏi việc luôn luôn nhìn qua vai. Nàng sẽ chết đối với phần còn lại của thế giới. Được anh yêu thương và trân trọng mãi mãi.

 

“Còn em gái cô ấy, Shea, thì sao?”

 

“Không có Grace, giá trị của cô ấy bị giảm đi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giảm bớt sự nhiệt tình dành cho Shea, nhưng tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì. Tôi tin chắc rằng KGI sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy.”

 

“Cảm ơn,” Rio nói với giọng trầm.

 

Thật khó để nói với người đàn ông này. Nhưng Hancock đang cố gắng để sửa đổi. Hắn đã cố cứu Grace. Hắn đã làm những gì cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ, và nếu trong cuộc đời trước đây, Rio hẳn đã hoan nghênh nỗ lực và quyết tâm không gì lay chuyển được đó của hắn. Anh sẽ ngưỡng mộ nó. Sẽ ước được như thế. Máy móc chứ không phải con người. Điều tốt đẹp hơn tất thảy.

 

Hancock đứng dậy định bước đi, và Rio biết chắc chắn rằng mình sẽ không gặp lại Hancock nữa. Trừ phi Hancock muốn. Hắn sẽ lùi vào bóng tối. Trở lại với cuộc sống chìm trong màu xám. Một thế giới xám xịt mà chính Rio đã tồn tại trước khi Grace xông vào với sự bùng nổ của màu sắc, tình yêu và sự thấu hiểu.

 

“Còn Elizabeth thì sao?” Rio gọi với theo anh. “Báo cáo của cậu sẽ nói gì về cô bé?”

 

Hancock dừng lại và quay lại. “Cậu muốn nó sẽ nói gì?”

 

Rio do dự và nghĩ lại về cô bé ngây thơ đã cận kề cái chết trước khi được Grace trả lại mạng sống. Anh ngước mắt nhìn Hancock. “Nói với họ…Nói với họ rằng cô bé cũng đã chết. Grace đã không thể cứu được cô bé.”

 

Hancock gật đầu. “Nói với Grace…Nói với cô ấy rằng cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy đã nắm thóp được Farnsworth. Chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì giống như thế. Cô ấy khá là hung dữ.”

 

“Tôi sẽ nói với cô ấy,” Rio nói, cảm thấy tia hy vọng đầu tiên dâng lên trên vai mình.

 

“Chuyến đi an toàn,” Hancock nói trước khi biến mất khỏi ngưỡng cửa.

 

“Chuyến đi an toàn,” Rio thì thầm với không gian trống rỗng.

 

Rio vội vã quay lại phòng chờ, nóng lòng muốn biết liệu có tin tức gì về Grace không. Nàng đã trải qua ca phẫu thuật được ba tiếng rồi và anh không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.

 

Ngay khi bước vào ngưỡng cửa, anh biết rằng không có lời nào cả. Nathan ngước lên và lặng lẽ lắc đầu. Rio nén lại sự thất vọng của mình và thở ra, đôi vai rũ xuống vì mệt mỏi và lo lắng.

 

Elizabeth đang ngồi cạnh Terence. Hình ảnh nàng gái nhỏ bé bên cạnh ngọn núi là Terrence sẽ rất thú vị trong những hoàn cảnh khác. Nhưng rồi Elizabeth ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Rio. Nỗi buồn tràn ngập đôi mắt nâu đầy biểu cảm của cô bé.

 

Sau đó, trước sự ngạc nhiên của Rio, cô bé đẩy chiếc chăn mà Terence đã quấn cho mình ra và đứng dậy. Cô bé bước tới chỗ Rio, vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt buồn bã. Cô bé dừng lại trước mặt anh và ngước lên để bắt gặp ánh mắt của anh.

 

“Em biết bố em không phải là người tốt. Em xin lỗi vì những gì ông ấy đã làm với Grace. Chị ấy là một người tốt. Chị ấy giống như ánh nắng và tình yêu gói gọn trong một.”

 

Chết tiệt nếu nước mắt không làm bỏng mắt Rio lần nữa.

 

Anh nhẹ nhàng đưa tay xuống và đặt tay cô bé vào tay mình. “Hãy ngồi xuống và nói chuyện với tôi nào, Elizabeth.”

 

Cô bé theo anh đến góc xa, cách xa những người khác. Anh ngồi còn cô bé đứng, lúng túng như thể không biết phải làm gì và nên làm gì. Trái tim anh đau đớn khi nhìn cô bé, bởi vì cô bé đang cố gắng rất nhiều để trở nên dũng cảm khi cả thế giới xung quanh vỡ vụn.

 

“Lại đây nào,” anh nói nhẹ nhàng.

 

Anh dang tay ra và cô bé sẵn sàng lao vào vòng tay anh. Anh ôm cô bé vào lòng rồi bế cô bé lên đầu gối.

 

"Em đúng. Cha em không phải là một người đàn ông tốt.” Anh sẽ không nói dối cô. Elizabeth không ngu ngốc. Cô bé biết cha mình là ai. “Nhưng ông ấy rất yêu em. Tình yêu sẽ khiến người ta làm được mọi việc. Ông ấy sẽ làm bất cứ điều gì để cứu em vì ông ấy yêu em rất nhiều.”

 

Cô bé gật đầu trịnh trọng. “Em đã ước được tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Em đã không ngừng cầu nguyện cho một phép màu vì em muốn ông ấy trở nên tốt đẹp. Em thường cầu nguyện rằng Chúa sẽ làm cho em khỏe mạnh và cha em và em có thể đi đâu đó và bắt đầu lại. Em-"

 

Nàng cắn môi nhưng Rio vẫn có thể thấy toàn bộ khuôn miệng nàng đang run rẩy.

 

“Em cái gì cơ?” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

 

“Em từng nghĩ rằng việc em bị bệnh là hình phạt cho tất cả những điều tồi tệ ông ấy đã làm,” cô bé thì thầm.

 

Rio ôm cô bé thật chặt, trái tim anh tan nát vì gánh nặng mà đứa trẻ này đã mang theo bấy lâu nay. Cô bé chỉ là một đứa trẻ. Già hơn tuổi của mình.

 

“Ồ, cưng à, không. Đó không phải là cách nó hoạt động. Cha của em đã lựa chọn. Chúa không trừng phạt em vì những lựa chọn của ông ấy. Em là một món quà cho cha của em. Ông ấy yêu em rất nhiều. Những điều tồi tệ luôn xảy đến với người tốt. Nó thật tệ. Nó không phải lúc nào cũng có ý nghĩa. Nhưng hãy nhìn Grace. Cô ấy đã bị đối xử khủng khiếp bởi những người muốn cô ấy vì những gì cô ấy có thể làm. Cô ấy tốt từ đầu đến cuối. Nhưng cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều. Thật không công bằngNhưng phần lớn cuộc sống không công bằng. Quan trọng là em sống như thế nào. Đó là cách em đối phó với những va chạm trên đường đời.”

 

“Bây giờ em không có ai cả,” cô bé nói lặng lẽ. “Em chưa bao giờ biết mẹ em là ai. Em nghĩ cha em đã lấy em khỏi bà khi em còn nhỏ. Chuyện gì sẽ xảy ra với em, Rio?”

 

Anh mỉm cười dịu dàng và lau tóc khỏi trán cô bé. “Tôi có một ý tưởng rất mong nhận được ý kiến đóng góp của em.”

 

Lông mày nhăn lại và cô nhìn anh đầy thắc mắc.

 

“Em nói sao nếu em và tôi xuống dưới xem có tìm được gì ăn không rồi sẽ bàn bạc về lời đề nghị mà tôi đưa ra cho em.”

 

Đôi mắt nàng sáng lên một lúc rồi mờ đi, và nàng liếc về phía cửa như thể chờ đợi ai đó bước qua bất cứ lúc nào.

 

“Còn Grace thì sao? Em không muốn rời xa chị ấy.”

 

“Terrence sẽ gọi cho chúng ta ngay khi bác sĩ đến nếu chúng ta không ở đây. Sau đó chúng ta sẽ quay lại nhanh nhất có thể để có thể ở đó khi cô ấy tỉnh dậy. Thỏa thuận chứ?"

 

Elizabeth mỉm cười và lúc lắc đầu lên xuống. "Thỏa thuận."

Không có nhận xét nào: