Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 32

 

CHƯƠNG 32

 

 

RIO nhẹ nhàng lay Grace tỉnh lại khi máy bay hạ cánh xuống đường băng tư nhân do KGI sở hữu và bảo trì. Anh sợ phải xa Grace, đặc biệt là khi anh không biết liệu mình có quay lại được với nàng hay không. Nhưng điều quan trọng là nàng được an toàn, và anh không muốn nàng ở gần khi Titan xuất hiện.

 

Grace ngồi dậy, dụi mắt ngái ngủ, rồi nàng nhìn Rio, nét mặt buồn bã khi nàng nhận ra họ đang ở đâu.

 

“Đừng mang vẻ mặt như thế,” anh nói, cố nở một nụ cười. “Anh sẽ quay lại với em trước khi em biết điều đó. Và em sẽ được gặp Shea.”

 

Grace gật đầu. “Phải, em rất mong được gặp cô ấy, nhưng em không muốn anh đi, Rio. Em ghét việc anh ở quá xa và em sẽ không biết được chuyện gì đang xảy ra.

 

Anh chạm miệng mình vào miệng nàng khi máy bay dừng lại gần nhà chứa máy bay. "Em sẽ biết. Chúng ta có một sự kết nối mà khoảng cách không thể phá vỡ. Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”

 

Sau đó nàng mỉm cười và siết chặt tay anh. "Em yêu anh, anh có biết không."

 

“Ừ, anh biết. Chúng ta sẽ làm việc này, Grace. Đi gặp em gái em đi và trở nên khoẻ mạnh hơn vì anh nhé, được chứ? Anh muốn em có đầy đủ sức mạnh khi anh quay trở lại.

 

Rio đứng dậy rồi ra hiệu cho Alton và Decker đi theo mình. Grace cũng đứng dậy nhưng Rio đặt tay lên vai nàng và nhẹ nhàng đẩy nàng xuống.

 

“Anh không muốn em xuống xe,” anh nói. “Terrence và Diego sẽ ở lại với em trong khi máy bay được tiếp nhiên liệu và em sẽ cất cánh ngay lập tức. Em sẽ hạ cánh tại Fort Campbell. Sam mang theo một phi công quân đội, người sẽ đưa em đến Kentucky.”

 

Sự hoảng loạn bùng lên trong mắt nàng khi cửa sập mở ra và những bậc thang được đẩy tới ngưỡng cửa. Rio nghiêng người lần cuối, hôn nàng thật mạnh rồi tách ra, không nhìn lại khi bước xuống máy bay. Nếu quay lại, anh sẽ không thể bước đi được.

 

Trên đường băng là phần còn lại của KGI. Đó là một cảnh tượng ấn tượng. Sam và các em trai Garrett, Donovan, Ethan, Nathan và Joe, cùng với Swanny, tân binh mới nhất của họ, đứng cạnh Steele và nhóm của cậu ấy. Dolphin, Renshaw và Baker đứng về một phía của trưởng nhóm, trong khi Cole đứng gần PJ Rutherford, thành viên nữ duy nhất của KGI. PJ mặc trang phục dân sự, mặc dù trông cô có vẻ không vui lắm về điều đó. Tóc cô buông xõa theo kiểu giống Grace. Cô mặc quần jean, áo phông và đi giày tennis đơn giản.

 

Vừa nhìn thấy anh, cô liền bước về phía anh. Khi đến gần, cô nhe răng cười và nói từ sau hàm răng đó.

 

"Chào anh yêu. Tôi nghe nói chúng ta đang đi nghỉ dưỡng yêu đương chết dẫm ở Alaska.”

 

Rio cười khúc khích. “Và tôi có thể nói trông em thật đáng yêu làm sao, PJ”

 

Là Grace cơ mà, đồ ngốc. Chúng ta không có khả năng cho bất kỳ khoản chết tiệt nào, vì vậy hãy làm cho đúng.”

 

Rio nhìn từ PJ đến chỗ Sam đứng cạnh Garrett. “Chúng ta đã sẵn sàng lăn bánh chưa?” Họ đứng xung quanh càng lâu, Rio càng cảm thấy khó chịu hơn. Ruột gan anh đang gào thét, tóc gáy dựng đứng cả lên.

 

Rõ ràng có điều gì đó không ổn ở khung cảnh này.

 

Anh đang định hét lên cảnh cáo thì một nòng súng chĩa vào sau đầu anh. Ở vùng ngoại vi của mình, anh nhìn thấy những người đang tiếp nhiên liệu cho máy bay phản lực rút súng trường tự động ra và chỉa  chúng vào nhóm người đang tập hợp.

 

Phản ứng diễn ra ngay lập tức. Steele và nhóm của cậu ấy lao tới phía sau đống túi xách và vật dụng. Sam và những người anh em của mình chạy tán loạn, một số ngã xuống đất, những người khác lao xuống tìm chỗ ẩn nấp sau một trong những chiếc máy bay. Súng nổ từ mọi hướng.

 

Hancock túm tóc PJ và giật lại. Rồi hắn liếc nhìn Rio. “Cậu có nghĩ tôi ngốc đến thế không, Rio?”

 

“Cậu có thực sự muốn có câu trả lời cho điều đó không?” Rio gầm gừ.

 

“Đừng làm điều gì ngu ngốc,” Hancock gọi. “Điều này có thể đẫm máu hoặc lịch sự tùy theo lựa chọn của cậu.”

 

“Cậu sẽ không có được cô ấy,” Rio nghiến răng.

 

“Anh sẽ không bao giờ sống sót ra khỏi đây được,” Sam quay lại từ phía sau cái thùng nơi anh đã nấp.

 

Dolphin lao sang một bên, chĩa súng về phía Hancock. Một tiếng súng vang lên, đẩy Dolphin lùi lại vài mét. Anh ấy bị đập mạnh xuống đất.

 

“Đồ chó!” Dolphin hét lên. “Chết tiệt, tôi bị trúng đạn! Mẹ kiếp!”

 

“Đưa cậu ấy trở lại,” Steele quát. “Đưa cậu ấy đi ngay!”

 

Cole túm lấy lưng áo và kéo anh ta vào chỗ nấp.

 

“Bắn tỉa ở hướng sáu giờ!” Garrett hét lên.

 

“Và chín và giữa trưa và ba,” Hancock bình tĩnh nói. “Chúng tôi đã bao vây các người hoàn toàn. Phải, chúng ta có thể bắn nhau và xuống hết địa ngục, nhưng cuối cùng, tất cả các người đều chết và tôi vẫn sẽ tóm được cô gái. Nếu tôi chết, cô ấy vẫn được chuyển giao. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Có thể Rio chưa thông báo cho các bạn nhưng Titan chưa bao giờ thất bại trong việc hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

 

“Một lũ khốn điên khùng,” Donovan gầm gừ.

 

“Vậy bạn muốn chuyện này đi xuống như thế nào?” Hancock hét lên. “Grace, tôi biết cô có thể nghe thấy tôi. Đây có phải là những gì cô muốn không? Cô có muốn tất cả bọn họ chết một cách vô ích không? Nếu cô đi với tôi, sẽ không cần phải đổ máu nữa. Nhiệm vụ của tôi không phải là giết tất cả những người này. Nhiệm vụ của tôi là đưa cô về nên tôi phải hoàn thành nó. Vì vậy, tất cả là tùy thuộc vào cô. Chúng ta có thể làm điều đó một cách dễ dàng. Hoặc chúng ta có thể làm điều đó một cách khó khăn.”

 

"Mẹ kiếp!" Rio gầm gừ. “Grace, đừng làm thế, em có nghe anh nói không? Em hãy tránh xa khỏi tầm mắt đi.”

 

Bên trong máy bay, Grace lắc Terence, người đang che chắn cho nàng, mạnh hết mức nàng lắc được. Tấm khiên của nàng. Ngay khi tiếng súng vang lên, Terrence và Diego đã kéo nàng qua ghế và nhét nàng vào bên dưới họ. Họ thu mình sau một hàng ghế, dùng chúng làm chỗ ẩn nấp, giơ súng lên và chĩa vào ngưỡng cửa.

 

Cánh cửa đã rộng mở. Nàng có thể nghe thấy từng điều đã xảy ra. Nàng biết rằng một thành viên của KGI đã bị bắn. Thậm chí bây giờ anh ấy có thể đã chết.

 

Nàng mở rộng tâm trí, dồn hết sức lực và năng lượng để vươn ra, giăng tấm lưới rộng đến những thứ xung quanh. Nàng ngay lập tức bị tấn công bởi vô số adrenaline, giận dữ, sợ hãi, bình tĩnh. Ở đó. Nàng tập trung vào phần bình tĩnh. Hắn là người ra lệnh hành động. Hắn chính là người đưa ra lời thách thức cho nàng. Hãy đến một cách êm ả hoặc gánh chịu hậu quả.

 

Nàng tập trung chăm chú vào hắn. Tâm trí hắn là một sự bất thường thú vị. Máy móc nhiều hơn con người. Hắn có một mục tiêu và hắn luôn quyết tâm đạt được mục tiêu đó. Nhưng điều nàng nhìn thấy, điều nàng biết không chút nghi ngờ, là hắn cực kỳ nghiêm túc trong việc giết chết từng người cuối cùng đứng giữa hắn và mục tiêu của hắn.

 

Hắn có thể chết khi làm việc đó, và hắn cảm thấy bình yên với kết quả đó. Nhưng hắn sẽ biến sân bay thành vùng chiến sự và loại bỏ mọi mối đe dọa đối với thành công của mình.

 

Nàng đẩy Terence, nỗi sợ hãi dâng trào và giận dữ trong nàng. Diego quay lại, khuôn mặt đầy giận dữ và quyết tâm.

 

“Thành thật trước Chúa mà nói, cô có nghĩ Rio sẽ để cô đi thẳng vào tay kẻ thù không? Hãy nghĩ về việc cô định làm, Grace. Cậu ấy sẽ phát điên mất. Cậu ấy sẽ tự giết mình. Đó là điều cô muốn sao?"

 

“Dù sao thì anh ấy cũng sẽ bị giết,” nàng nói với vẻ bình tĩnh gượng ép. Nàng buộc phải thuyết phục Terence và Diego rằng đây là lựa chọn duy nhất. Đây là lựa chọn duy nhất của họ. “Tôi đã nhìn thấu được bên trong đầu hắn, Diego. Anh không hiểu đâu. Tôi nhìn thấy hắn. Tôi biết hắn nghĩ thế nào. Tôi thấy quyết tâm của hắn. Hắn có một ý thức về danh dự, dù nó có thể đã bị bóp méo. Mục tiêu duy nhất của hắn là bắt được tôi. Tuy nhiên hắn phải làm điều đó. Hắn hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng để ra lệnh giết từng người một.”

 

“Cô không cho chúng tôi bất kỳ tín nhiệm nào ư,” Terrence gầm gừ.

 

Nàng xô anh lần nữa, đẩy mình ngồi lên ghế. “Không liên quan gì đến tín nhiệm hết. Điều tôi đang cố nói với anh là hắn hoàn toàn sẵn lòng chết. Điều đó không thành vấn đề với hắn vì hắn có những người đứng sau sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Hắn có những tay súng bắn tỉa vây quanh tất cả chúng ta. Họ đã bắn một người của anh rồi. Anh sẵn sàng hy sinh bao nhiêu nữa đây?

 

“Hắn không bình thường. Các mối đe dọa sẽ không có tác dụng. Hắn không quan tâm nếu KGI bắt đầu bắn trả. Hắn không quan tâm nếu họ có địa vị quan trọng. Hắn sẽ hạ gục bất cứ ai cản đường hắn. Liệu cuối cùng chúng ta có giành chiến thắng không ư? Có lẽ. Nhưng với chi phí nào? Bao nhiêu gia đình sẽ mất chồng, cha, con, anh em? Một người có đáng để đánh đổi nhiều cái chết đến thế không? Không. Không đâu. Và điều anh không cân nhắc, điều anh không nhận ra, đó là chúng không có ý định giết tôi. Chúng muốn tôi vì những gì tôi có thể làm. Và điều đó sẽ giúp được cho các anh, Rio và KGI có thêm chút thời gian. Đây không phải là lúc hay địa điểm để kháng cự. Họ có lợi thế.”

 

“Đồ khốn,” Diego chửi thề. “Chết tiệt, Grace. Chúng tôi không thể để cô rơi vào nanh vuốt của tên khốn đó được. Cô không nhớ trước đây họ đã làm gì với cô à?”

 

“Tôi đã sống sót,” nàng bình tĩnh nói. “Tôi đã sống sót trước đây. Tôi sẽ làm lại. Ngoài ra, hiện tại tôi còn rất nhiều thứ để sống vì chúng. Nếu anh nghĩ rằng tôi đang bỏ cuộc và suy sụp, anh nên có suy nghĩ khác đi. Tôi sẽ đi, nhưng tôi rất mong các anh chuẩn bị sẵn sàng và đến cứu tôi trước khi mọi chuyện trở nên quá tồi tệ. Tất cả những gì tôi đang làm là câu thêm giờ cho chúng ta.”

 

Terence nhìn chằm chằm vào nàng, sự tôn trọng và ngưỡng mộ sáng lên trong mắt anh. “Tôi chưa bao giờ biết người phụ nữ nào có bi lớn hơn của cô, thưa cô Grace.”

 

Nàng gượng cười. "Cảm ơn. Tôi nghĩ vậy."

 

Nàng từ từ đứng lên và lần này họ để nàng đi. Diego nắm lấy tay nàng và nàng quay lại nhìn anh.

 

“Đây quả là một việc dũng cảm mà cô đang làm. Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó và tôi chắc chắn rằng không ai khác cũng vậy. Hãy đi cùng Chúa, Grace, và chiến đấu như chính ác quỷ vậy.”

 

Nàng mỉm cười yếu ớt rồi quay đầu về phía Terence. “Đưa cho tôi khẩu súng ngắn của anh.”

 

Anh nhìn nàng một cách kỳ lạ nhưng không ngần ngại. Anh rút một khẩu nhỏ hơn 9mm từ bao súng ở mắt cá chân và đưa nó cho nàng. Nàng trượt ngón tay quanh báng súng, gắn băng đạn vào trong khoang và rút chốt an toàn.

 

Sau đó nàng hít một hơi thật sâu và bước lên bục thang đã được đẩy đến cửa sập.

 

“Tôi ở đây,” nàng nói một cách bình tĩnh.

 

“Chết tiệt, Grace, quay lại máy bay đi!”

 

Giọng nói giận dữ của Rio khiến nàng nao núng. Anh đứng cách đó một quãng, bên cạnh một người phụ nữ được hoá trang giống nàng. Tóc của người phụ nữ bị xoắn chặt quanh nắm tay của người đàn ông đang giam giữ cô ấy trong khi hắn chĩa súng vào sau đầu Rio.

 

Nàng bước xuống một bước, ánh mắt nàng hướng về người đàn ông phía sau Rio. Rồi nàng dừng lại, không bao giờ lùi bước trước cái nhìn chằm chằm của hắn.

 

“Tôi muốn có lời hứa của ông. Tôi đi với ông, không ai bị thương nữa. Tôi biết nhiều về ông đấy, Hancock. Tôi đã nhìn vào bên trong tâm trí của ông. Tôi biết nó hoạt động như thế nào. Vì vậy có lẽ ông sẽ đánh giá cao ý nghĩa của điều tôi sắp nói.”

 

Toàn bộ khu vực trở nên im lặng, bị giam giữ bởi sức mạnh trong lời nói của nàng.

 

Nàng giơ khẩu súng cầm bên hông lên nhưng không chĩa vào ai. Có một cuộc tranh giành điên cuồng trong hàng ngũ người của Hancock, và hắn đã ra lệnh ngắn gọn cho họ không được bắn nàng. Không, họ sẽ không bắn nàng. Một điểm đã giúp ích rất nhiều cho nàng. Nàng có thể hạ gục một trong số họ ngay bây giờ và họ vẫn không bắn nàng. Họ sẽ chỉ tàn sát tất cả những người khác trong khi nàng đứng nhìn.

 

Thay vào đó nàng tiếp tục giơ súng lên cho đến khi chĩa súng vào thái dương của chính mình. Một loạt tiếng thở hổn hển, chửi bới và thứ gì đó nhanh chóng vang lên từ cả hai phía.

 

"Em đang làm cái quái gì thế?" Rio càu nhàu. “Bỏ súng xuống và quay trở lại chiếc máy bay đó.”

 

“Thỏa thuận thế này, Hancock,” nàng nói với giọng kiêu ngạo như anh đã nói lúc trước. “Ông sẽ để người cuối cùng ra đi cho đến khi chỉ còn lại ông và tôi.”

 

“Và nếu tôi không làm vậy?”

 

Trong giọng nói của hắn có nhiều sự tò mò hơn bất kỳ lời đe dọa thực sự nào. Rõ ràng là hắn đã mất cảnh giác trước cách tiếp cận của nàng. Có lẽ hắn đã mong đợi nàng sẽ khóc, la hét hoặc thu mình lại sau Terence và Diego.

 

“Nếu không, tôi sẽ tự bắn mình và ông sẽ có một nhiệm vụ thất bại thảm hại.”

 

Tiếng gầm phủ nhận của Rio vang vọng và trộn lẫn với tất cả những tiếng la hét và cảm thán ngạc nhiên khác.

 

Hancock mỉm cười. “Cô đang lừa gạt và cô điên rồi. Không ai ở đây tin cô cả. Tôi nắm giữ mọi quân bài, Grace. Cô không giữ gì cả.

 

Cái nhìn của nàng ngày càng lạnh lùng hơn. Nàng nhìn chằm chằm cho đến khi hắn thực sự nao núng và liếc đi chỗ khác trong giây lát.

 

"Thật sao?" nàng nói khô khan. “Tôi đã nhìn thấu tâm trí ông, Hancock. Tôi biết ông đang nói với họ về việc tàn sát những người này để đạt được mục đích của mình. Tôi cũng biết rằng cái chết của ông là vô nghĩa đối với ông. Ý thức danh dự của ông, dù có bị méo mó, là nhiệm vụ phải được đặt lên hàng đầu. Trên tất cả mọi thứ khác. Trên cả cuộc sống. Ngay cả của chính ông. Ông không quan tâm nếu ông chết, vì một trong những người khác sẽ bắt tôi đi, hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đoán xem? Tôi sắp để ông bước vào tâm trí mình để ông có thể thấy rằng tôi cũng rất nghiêm túc. Điều cuối cùng tôi muốn làm là quay trở lại với sự tra tấn vô tận mà tôi đã phải chịu đựng. Nhưng tôi sẽ làm nếu nó cứu được những người tôi quan tâm. Nếu ông giết họ, dù sao thì tôi cũng chẳng còn gì để sống, và tôi sẽ rất vui lòng được từ chối điều ông mong muốn nhất.”

 

Lần đầu tiên, một tia không chắc chắn hiện lên trên khuôn mặt hắn. Nàng mở bản thân cho hắn, tập trung cao độ vào con đường nàng đã vạch ra để đến với hắn chỉ vài giây trước đó. Nàng nhìn thấy sự do dự của hắn và sự ngưỡng mộ kỳ lạ của hắn dành cho nàng. Có một sự tôn trọng miễn cưỡng rằng nàng sẽ đứng lên và mặc cả cho mạng sống của những người khác.

 

Sau đó nàng nhắm mắt lại và để hắn cảm nhận được quyết tâm của nàng. Để hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực bấy lâu nay đã đè nặng lên nàng. Nàng cho hắn nhìn thấy quá khứ và bao nhiêu lần nàng muốn chết. Và rồi nàng cho hắn thấy sự quyết tâm lạnh lùng. Quyết định tự sát của nàng trước khi để cho tên khốn nạn độc ác đó chiến thắng. Nàng cảm thấy hắn bị sốc khi nhận ra rằng nàng hoàn toàn nghiêm túc.

 

Nàng cảm nhận được sự thay đổi nhanh chóng ở hắn, sự khẩn cấp đột ngột của hắn về việc phải chấp nhận những yêu cầu của nàng. Điều cuối cùng hắn muốn là nàng tự sát vì điều đó khiến hắn thất bại, và hắn coi thất bại là nỗi ô nhục tột cùng.

 

Nàng cũng nhìn thấy sự thừa nhận rằng hắn sẽ tự kết liễu cuộc đời mình trước khi phải đối mặt với nỗi xấu hổ vì sự ô nhục đó.

 

Nàng nhìn hắn chằm chằm, trên môi nở một nụ cười giễu cợt. “Có vẻ như cả hai chúng ta đều sẵn sàng chết nhưng vì những lý do hoàn toàn khác nhau.”

 

“Lui xuống,” Hancock hét lên. Sau đó, hắn đẩy Rio về phía trước, và những người còn lại phía sau hắn tản ra, chĩa súng vào các thành viên của KGI.

 

Đừng tức giận, Rio , nàng nhẹ nhàng nói trong đầu anh.

 

Tại sao? Tại sao em làm điều đó?

 

Giọng anh run rẩy và đứt quãng, sự tuyệt vọng đang xé nát anh. Cảm giác thất bại, anh không có khả năng bảo vệ nàng. Rằng nàng sẽ hy sinh bản thân mình vì phần còn lại. Điều đó khiến anh tức giận nhưng anh lại khâm phục lòng dũng cảm của nàng. Và cuối cùng, cuối cùng nàng cũng cảm thấy xứng đáng với sự tôn trọng đó. Nàng đã kháng cự. Nàng không còn là nạn nhân nữa.

 

Bởi vì đó là cách duy nhất. Em sẽ không để các anh chết vô ích đâu. Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ đưa em đi. Anh không thể giúp em nếu như anh chết. Việc tìm thấy em sẽ tùy thuộc vào anh.. Đừng bắt em phải đợi, Rio. Em không biết lần này em sẽ trụ được bao lâu.

 

Em phải sống sót, anh gay gắt yêu cầu. Em phải làm bất cứ điều gì cần thiết để tồn tại. Em hãy sống vì anh. Anh sẽ đến vì em. Không có thế lực nào trên trái đất chết tiệt này có thể khiến anh rời xa em. Em chỉ cần làm bất cứ điều gì cần thiết. Em làm những gì họ muốn. Và chết tiệt, hãy sống sót vì anh. Hãy sống vì cả hai chúng ta nhé, em yêu. Bởi vì anh sẽ đến tìm em và anh sẽ xuống địa ngục rồi quay lại nếu điều đó là cần thiết.

 

Em Yêu Anh.

 

Chúa ơi, Grace, anh cũng yêu em. Quá nhiều.

 

Hãy chắc chắn rằng họ rời đi. Tất cả bọn họ. Họ sẽ giết anh. Em đã nhìn thấu tâm trí hắn, Rio. Hắn không quan tâm đến anh hay bất cứ ai khác. Tất cả những gì hắn quan tâm là thực hiện mệnh lệnh của mình.

 

“Lui xuống,” Rio quát, lặp lại mệnh lệnh của Hancock. Sau đó anh quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông hiện đang nắm giữ số phận của Grace trong tay. “Chúng ta sẽ chơi trò này thế nào đây, Hancock?”

 

“Bảo người của cậu ra khỏi máy bay. Chúng tôi sẽ tiếp quản chiếc đó. Nó đã được tiếp nhiên liệu rồi. Chừng nào Grace còn ở trên máy bay đó, cậu sẽ không làm gì để hạ nó.”

 

Rio gật đầu ngắn gọn rồi gọi Terrence và Diego. Một lúc sau họ xuất hiện ngay phía trên Grace và nàng di chuyển sang một bên để họ có thể đi qua.

 

Khẩu súng trong tay Grace không bao giờ dao động. Nàng giữ chặt nó ở thái dương, một cảnh tượng sẽ mãi mãi khắc sâu vào tâm trí Rio. Điều đó khiến anh sợ chết khiếp vì anh cũng đã nhìn thấy quyết tâm của Grace. Anh quá ngưỡng mộ sự can đảm và táo bạo của nàng đến mức gần như không thể thở được.

 

Hancock buông tóc PJ và đẩy cô ấy về phía trước. Cô loạng choạng và khuỵu gối nhưng sau đó từ từ đứng dậy và đưa tay lên hai bên.

 

“Mọi người vào trong nhà chứa máy bay,” Hancock chỉ đạo. “Không tạo ra bất ngờ nào nếu không tôi sẽ ra lệnh nổ súng. Tôi luôn nghĩ chơi trò người sống sót cuối cùng sẽ rất thú vị.”

 

Thằng chó điên. Hắn đã luôn là một tên khốn bệnh hoạn, nhưng hắn chưa bao giờ điên đến mức này. Có lẽ Rio đã trở nên như thế này nếu anh không rời xa Titan. Có lẽ chính anh sẽ là người ném Grace vào tay bầy sói. Nhận thức thật đau đớn. Anh đã từng như vậy. Sứ mệnh là trên hết. Không có lương tâm. Không có cảm giác đúng sai. Chỉ có những gì chỉ thị yêu cầu thi hành . Đúng hay sai không phải do họ quyết định.

 

Sam ra hiệu cho người của mình lùi lại. Cole và Steele kéo Dolphin về phía nhà chứa máy bay. Máu anh ấy chảy rất nhiều và tim Rio như thắt lại. Anh không muốn mất dù chỉ một người vì chuyện này. Anh thật là một kẻ ngốc.

 

“Vô hiệu hóa các máy bay khác,” Hancock gọi người của mình. “Hãy chắc chắn rằng chúng không thể cất cánh trong đó được.”

 

Sau đó Hancock quay lại đối mặt với Grace, và tất cả những gì Rio có thể làm là không lao theo hắn.

 

“Ồ, Grace? Có muốn đưa súng cho tôi bây giờ không?”

 

“Mẹ kiếp,” nàng gầm gừ.

 

Khóe miệng Rio nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng. Nàng thật hung dữ.

 

Hancock giơ tay lên. “Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ làm theo cách của cô. Cho tôi biết những gì cô muốn."

 

“Điều tôi muốn và điều tôi có thể có là hai thứ khác nhau,” nàng cáu kỉnh. “Ông thực sự không muốn biết hiện tại tôi muốn gì đâu.”

 

“Vậy hãy nói cho tôi biết bước tiếp theo là gì. Quả bóng đang ở trong sân của cô.”

 

“Tôi muốn tất cả người của ông biến mất. Nếu họ sắp lên máy bay thì hãy đưa họ đến đó ngay đi. Ông có năm phút nếu không tôi sẽ trang trí đường băng bằng bộ não của mình.”

 

Rio nhăn mặt và nhắm mắt lại. Bình tĩnh lại, Grace. Chết tiệt, Em đang làm anh sợ đấy.

 

Nàng phớt lờ lời khiển trách của anh và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hancock như thể hắn là loại côn trùng bẩn thỉu nhất. “Hãy để họ đi đi. Chúng ta không có cả ngày. Họ có một người đàn ông bị thương cần được chăm sóc y tế.”

 

Hancock hướng dẫn những người trên đường băng lên máy bay. Grace nhanh chóng bước xuống và tránh xa để họ không thể đến đủ gần để giật khẩu súng khỏi tay nàng. Rio phải thừa nhận, nàng đã suy nghĩ thấu đáo điều này với tốc độ đáng ngưỡng mộ và thông minh. Nàng không cho họ cơ hội nào cả. Không có cơ hội để rút lại thỏa thuận.

 

Khi người đàn ông cuối cùng đã lên tàu, chỉ còn lại nàng và Hancock đối mặt nhau, Grace nói, "Bây giờ tới lượt ông."

 

“Tôi sẽ không lên máy bay nếu không có cô.”

 

Nàng từ từ hạ súng xuống rồi đưa nó về phía Hancock. Rio đã chết một ngàn lần. Terrence vòng cánh tay lực lưỡng quanh người anh như thể biết anh sắp đuổi theo Grace.

 

“Cô ấy biết mình đang làm gì,” Terence lặng lẽ nói. “Cậu có một người phụ nữ tuyệt vời đấy, Rio.”

 

Đừng làm gì cả, Rio. Hắn có lính bắn tỉa ngoài kia. Ít nhất là nửa tá. Em không có cách nào để biết liệu hắn có đã kêu họ rời đi hay không nhưng em cá là không. Anh sẽ phải tìm cách thoát khỏi nhà chứa máy bay mà không bị bắn.

 

Em hãy để việc đó cho chúng tôi. Em chỉ cần làm những gì anh nói và không cho họ lý do gì để làm tổn thương em.

 

Em yêu anh, Rio. Em không hối tiếc bất kỳ thời gian nào chúng ta bên nhau. Em sẽ không thay đổi một điều gì về những gì đã xảy ra với em vì nó đã đưa chúng ta đến với nhau cho dù chỉ trong một thời gian ngắn. Cảm ơn anh.

 

Nghe có vẻ quá giống lời tạm biệt và anh không thể chịu đựng được. Tâm trí anh tràn ngập đau buồn và giận dữ đến mức anh thậm chí không thể giao tiếp lại.

 

Hắn có thể sẽ khiến em không thể liên lạc được với anh. Hắn đã biết em có khả năng ngoại cảm và hắn sẽ không muốn em có thể chuyển tiếp thông tin. Đừng hoảng sợ nếu em im lặng. Nếu và khi em có thể, em sẽ nói cho anh biết những gì em có thể.

 

Rio nhắm mắt lại khi Hancock từ từ lấy khẩu súng từ tay Grace và ra hiệu cho nàng bước lên bậc thang dẫn trở lại máy bay.

 

Cánh cửa đóng lại và trong giây lát Rio cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào trên con đường nối kết đến Grace. Và rồi, đúng như nàng dự đoán, anh đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói và rồi bóng tối bao trùm tâm trí anh.

 

Máy bay ngay lập tức khởi hành và chẳng mấy chốc nó lao xuống đường băng, cất cánh ở phía xa cho đến khi ánh đèn từ cánh máy bay hầu như không nhìn thấy được trên bầu trời u ám.

Không có nhận xét nào: