Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

Chinh Phục 7

Chương Bảy



Gelina nguyền rủa nho nhỏ khi món đồ thêu đầy mấu bị xổ ra trong tay lần thứ tư. Conn hạ tấm bản đồ đang nghiên cứu xuống và nhẹ nhàng kéo lọn tóc xoăn màu nâu vàng của nàng. Nàng lắc người ra khỏi sự âu yếm ấy, bắn cho anh một cái quắc mắt cảnh báo. Anh giơ tấm bản đồ lên để che giấu sự trái ý đáng sửng sốt của mình. Nàng có thể chịu đựng được bầu bạn của anh, nhưng vẫn né tránh bất kỳ gợi ý nào về mặt tình cảm. Nimbus ngồi cách đó vài bước, bất động bởi những sợi chỉ rực rỡ mà Gelina đã quấn quanh tay và chân cậu ta.

“Tôi ghét thêu thùa” nàng than vãn, làm một màn trình diễn tuyệt vời khi thả rơi chiếc kim dài bằng vàng trong tấm đệm và không thể tìm thấy nó.

“Tôi cũng vậy,” Nimbus gầm gừ, gặm nhấm những sợi dây đang đan rối quanh khuỷu tay cậu.

"Tôi không thể hiểu nổi tại sao Moira khăng khăng dạy tôi nghệ thuật của phụ nữ khi tôi đã chứng minh tôi hoàn toàn không phù hợp." Gelina tròng một cuộn chỉ đỏ quanh cổ của Nimbus trong một nỗ lực giải thoát cho cậu. Nàng lờ đi âm thanh pha trò khe khẽ của cậu và chuyển đôi mắt đầy hy vọng sang Conn. “Không có một công việc hữu ích nào đó mà tôi có thể bắt tay làm sao? Có lẽ tôi có thể đánh bóng đôi ủng của ngài hoặc mài bén con dao găm của ngài chăng? ”

Conn không hạ thấp bản đồ. "Ủng của ta mềm mại rồi, cảm ơn, và con dao găm của ta trong bàn tay đáng yêu của em không phải là một cảnh tượng mà ta muốn chiêm ngưỡng."

Một khúc gỗ dổ sập trong lò sưởi tạo một cơn mưa lửa. Conn hạ thấp mảnh giấy da để thấy Gelina đang nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa. Ánh lửa đã thả những bóng tối đăm chiêu trên nét mặt nàng, xua đi mọi dấu vết xấc xược và làm dịu đi nét sắc sảo trong dáng vẻ của nàng. Anh nhíu mày, bối rối kỳ lạ bởi hình ảnh về người phụ nữ nàng sẽ trở thành. Anh nâng cằm nàng lên với những ngón tay đầy vết chai. Đôi mắt màu ngọc bích của nàng lấp lánh với sự cảnh giác mà anh ao ước xóa bỏ.

"Thứ lỗi cho ta. Ta đã nói trong sự vội vàng, ” anh nói, giọng anh chải nhẹ đủ để lảng tránh đôi tai lão luyện của Nimbus.

“Tôi dám nói rằng thật thô lỗ để thì thầm khi mà người ta thậm chí còn không thể đến gần để nghe lỏm được,” Nimbus nói, bật ra từ đống dây nhợ của mình với một cái giật gửi đám chỉ bay qua không trung.

Trước khi Conn có thể nhặt một sợi màu xanh lá cây từ mái tóc của Gelina, nàng đã hụp đầu né tránh cái chạm của anh lần nữa. Thở dài, anh ngồi lại trong ghế. “Ta vừa mới nói với Gelina về một công việc có thể nàng hứng thú hơn. Lễ hội Hạ Chí chỉ còn cách vài ngày. Ngay khi thợ kim hoàn hoàn thành mặt nạ cho ta, ta sẽ cần một khuôn mặt khốc liệt được vẽ lên nó. ”

Gelina ngồi thẳng dậy. “Một lễ hội hoá trang ư? Ôi, nhưng tôi sẽ quá bận rộn với mặt nạ của riêng tôi để có thể tô vẽ của ngài. Có lẽ Nimbus có thể nhận vinh dự.”

Đôi chân mày sẫm màu của Conn chau lại. Gelina chìm trở lại trên gót chân nàng, sự thất vọng làm tối sầm khuôn mặt.

"Ta rất tiếc, em thân mến," Conn nói, "nhưng lễ hội đã được biết là sẽ chìm vào hỗn loạn và náo nhiệt sau khi vài trăm thùng rươụ đầu tiên được khai thác và say sưa."

“Quả thực là thế,” Nimbus đồng ý với sự vui thích rõ ràng. “Tôi nhớ năm ngoái khi Colum-người nuôi ong thức dậy với người đẹp đeo mặt nạ mà anh ta đã ném qua vai và mang vào rừng đêm hôm trước, chỉ để khám phá ra là anh ta đã ngủ với người vợ của chính mình. Và rất thích nó, không kém hơn. Tôi không biết ai hơn. . . ”

Nimbus lắp bắp khi Conn hắng giọng.

“Vì vậy, em thấy đấy, Gelina,” Conn nói, “một cô gái trẻ lang thang ở Tara vào đêm lễ hội Hạ Chí có thể trở thành con mồi dễ dàng cho một gã dê xồm rình mò.”

“Giống như ngài chăng, thưa bệ hạ?” Nimbus đề nghị chân thành.

“Phải, như ta… ” Conn bắn cho Nimbus một cái trừng mắt. "Như ta đang nói, Gelina, em có thể tham gia vào các trò chơi trong ngày, nhưng khi đêm xuống ta muốn em bị khóa một cách an toàn trong phòng như một đứa trẻ ngoan."

Bộ hàm của Gelina cảnh báo Conn rằng anh đã sai. “Tôi không biết tại sao ngài cứ khăng khăng đối xử với tôi như một đứa trẻ. Ngay cả Cook cũng nói tôi quá già để được bảo bọc rồi!”

Conn nhướng một bên chân mày. "Cook đã nói với em điều đó à?"

"Chà… Không. Bà ấy nói với một trong những cô hầu khi tôi đang ở bên dưới tấm khăn trải bàn chờ bánh tart ra khỏi lò.”

Conn liếc nhìn Nimbus, người đang nhìn chăm chú vào những xà nhà. "Hãy tôn trọng chúng tôi với phần khôn ngoan còn lại của Cook."

Gelina đón nhận cái nhìn thách thức của Conn bằng của chính nàng. “Bà ấy nói rằng hầu hết các cô gái bằng tuổi tôi đã được hứa hôn hoặc cưới rồi. Hoặc được giữ lại.”

Conn vuốt ve bộ râu của mình. "Giữ lại?"

“Giữ lại,” nàng nói một cách mạnh mẽ để che giấu sự thật rằng nàng không có ý niệm mờ nhạt nào về ý nghĩa của từ đó.

Conn chụm những ngón tay bên dưới cằm anh. “Và em muốn được hứa hôn hay cưới, Gelina?”

"Ồ, không. Tôi cho là lúc nào tôi cũng nên mặc đủ quần áo.” Nàng cúi đầu, nồng nhiệt nhặt lên những sợi chỉ rải rác trong lòng.

"Ta không cho là giữ lại sẽ đáng sợ nếu em được một người thích hợp giữ lại."

Conn vươn tay để khum lấy đường cong trên má nàng, nhưng ánh mắt sáng ngời chăm chú của Nimbus đã ngăn anh lại. Anh rút tay lại trước khi nàng nhìn thấy nó.

Anh nhíu mày. “Ta sẽ giữ em an toàn trong phòng của em vào đêm hội Hạ Chí. Em có hiểu không?"

“Vâng, thưa ngài,” Gelina lẩm bẩm. Conn đáng lẽ đã hài lòng với sự đầu hàng của nàng nếu anh không bắt gặp cái liếc xéo mà nàng đã trao cho Nimbus từ bên dưới hàng mi hạ thấp.

Chú lùn trườn đến chân anh, vẫn đang làm rơi vãi các sợi chỉ, và khom người. “Nếu ngài thứ lỗi cho tôi, thưa bệ hạ, tôi tin rằng tôi nên nghỉ hưu. Nó chứng tỏ sẽ là một ngày mai bận rộn.”

Nimbus dừng lại trước cửa, ánh mắt cậu ta quét qua quang cảnh yên bình trước lò sưởi. Ngọn lửa phủ trên gương mặt Gelina ánh sáng dịu dàng khi nàng quay trở lại với nhiệm vụ nhặt ra những đường thêu rối. Conn vươn tay vuốt ve những lọn tóc xoăn mềm mại của nàng, và ít nhất một lần, nàng không nao núng khi anh chạm vào. Nimbus phải căng tai để nghe những lời thì thầm của anh.

“Đừng nghĩ ta quá khắc nghiệt, Gelina. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình nếu có thêm tổn hại đến với em sau tất cả những gì em đã chịu đựng trong tay ta. ”

Nimbus chớp mắt và quay đi khỏi vầng hào quang đang bao quanh họ, lông mày cậu nhíu lại bối rối trước lời nói của Conn. Cậu trượt vào trong bóng tối, nhét hai bàn tay bé nhỏ vào sâu trong túi áo chẽn.






Bóng tối đã phủ xuống đêm hội Hạ Chí ấm áp và lộng gió. Gelina mở hé cửa và nhìn vào hành lang sáng ánh đuốc. Đôi mắt nàng rơi xuống một hình dáng có sừng đang đứng bên ngoài cửa phòng nàng. Hai cái lỗ bờm xờm trong tấm vải lanh để lộ ra một cái tai và một con mắt nâu không chớp. Con mắt du hành qua trang phục của Gelina; tấm vải lanh xào xạc với một cái lắc chê bai, làm những chiếc chuông nhỏ xíu gắn trên đỉnh những cái sừng kêu leng keng.

“'Tôi sẽ không bao giờ làm,” giọng nói bị bóp nghẹt của Nimbus vang lên từ bên dưới mảnh vải. "Tôi đã hy vọng rằng cô sẽ ngụy trang y như một cô gái cơ."

“Tôi là con gái mà, Nimbus.”

"Oh. Xin lỗi nhé."

Gelina trải rộng chiếc áo choàng nhung màu đỏ trong một cái nhún chào chế nhạo. "Chủ nhân những lời hoa mỹ với mỗi ngày trôi qua của em." Nàng bước vào hành lang, kéo cánh cửa đóng lại phía sau lưng.

Nimbus xoay tròn nàng chầm chậm, càu nhàu và lẩm bẩm bên dưới mảnh vải. “Tôi e rằng chiều cao của cô sẽ tố giác cô mất thôi. Thử ngồi thấp xuống xem nào.”

Gelina cong đầu gối dưới những nếp gấp nặng nề của chiếc áo choàng và lạch bạch đi một vài bước xuống hành lang.

Những cái chuông kêu leng keng với sự dữ dội mới hồi phục. "Không, không, không. Cô sẽ khiến người ta nghĩ đến một con ngỗng què mất.”

Nàng đứng thẳng lên chống hai tay trên hông. “Tôi chắc chắn rằng cũng không có ai sẽ nhận ra anh đâu nhỉ. Có lẽ họ sẽ nhầm anh với Goll MacMorna hoặc Bob Bự đồ tể.” Nàng kéo giật mảnh vải của cậu ta vòng quanh cho đến khi những cái lỗ bờm xờm để lộ một phần của cái mũi và con mắt lấp lánh khác. Nàng thở dài. "Tôi cho rằng chúng ta sẽ không tốt hơn thế này được đâu."

Nghe thấy tiếng cười lục cục trầm trầm vẳng lên cầu thang, Nimbus chạy đến chỗ chiếu nghỉ và vẫy tay về phía cô. "Chỉ cần nhớ," cậu thì thầm, "đội mũ trùm lên và hạ thấp đầu của cô xuống."

Gelina kéo chiếc mũ nhung lên mái tóc của mình cho đến khi nó chạm vào chiếc mặt nạ mỏng, dát vàng nằm trên sống mũi. Nàng lướt đi theo sau Nimbus, đầu cúi thấp. Họ trượt qua các bóng đổ trên các bậc thang và thấy mình bị đẩy vào trong đám đông đang vui cười trong đại sảnh.

Những ngọn đuốc đã tan chảy vào những chân đế của chúng khi màn đêm buông xuống, để lại đại sảnh một thế giới mờ ảo và xa lạ, nơi những người lạ mang mặt nạ và áo choàng lượn lờ với dáng vẻ bí ẩn. Gelina và Nimbus di chuyển xung quanh họ, cẩn thận ở bên lề của đám đông vì sợ rằng sẽ bị nhận ra.

Gelina huých Nimbus khi họ bị lôi vào một vòng tròn náo nhiệt những người đàn ông. “Họ chơi một trò chơi kìa, Nimbus,” nàng thì thầm. “Conn đã cho phép tôi chơi những trò chơi.”

Tiếng chuông kêu leng keng dữ dội. "Đây không phải là trò chơi mà ngài ấy nói đến."

Gelina nhìn lướt qua vòng tròn bên trong qua chiếc áo choàng của một người lính. “Mục đích của trò chơi là gì? Tại sao phụ nữ đứng xung quanh giống như những con cừu, cười khúc khích và đỏ mặt? ”

"Nếu người đàn ông bị bịt mắt chạm vào họ, họ phải đầu hàng bằng một nụ hôn," Nimbus giải thích. "Và nếu anh ta đoán ra tên của họ sau nụ hôn đó, họ phải đầu hàng một cái khác."

“Tôi không có mong muốn chơi trò chơi đó. Chà, tôi sẽ dậm mạnh chân vào bất cứ người đàn ông nào dám hôn tôi,” Gelina khăng khăng tuyên bố.

“Cô sẽ khó mà dậm chân vào người nào đó,” Nimbus nói, mảnh vải của cậu run run nghi ngờ.

Lần đầu tiên ánh mắt Gelina rơi vào người đàn ông đang dò dẫm bên trong vòng tròn với hai bàn tay dang rộng. Một cái khăn bịt mắt bằng vải lanh thô che kín chiếc mặt nạ và chiếc áo choàng mà anh đang mặc là của một nông dân nhưng không thể nhầm lẫn tiếng cười trầm sâu ấy khi một trong những người lính bắt lấy vai anh và xoay anh trong một vòng tròn chóng mặt. Miệng Gelina trễ xuống.

“Xem vợ góa e lệ của Ó Brosnahan liên tục nhảy đến trước mặt ngài ấy trong khi giả vờ vẫn đang đứng yên như thế nào kìa.” Nimbus rít lên.

"Nếu ngài ấy nhìn thấy chúng ta, chúng ta chết chắc." Gelina nói.

Bàn tay của Conn vươn đến chỉ còn cách cần cổ đang nghểnh ra của Sheela chưa đầy một inch. Gelina giật mạnh vào một trong những chiếc sừng của Nimbus.

Nimbus chống lại sức kéo của nàng. “Ngài ấy không thể nhìn thấy chúng ta. Ngài ấy đã bị bịt mắt rồi.”

Một người lính bước tới trước để xoay Conn, bỏ qua sự phản đối vui vẻ của anh. Người lính trước mặt Gelina giơ một cái sừng đựng rượu lên môi. Khi đầu anh ta ngửa lên để dốc cạn giọt rượu cuối cùng, cơ thể anh ta đi theo sau trong một vòng cung hoàn hảo. Anh ta đâm sầm xuống sàn nhà cùng với tiếng cổ vũ và chế nhạo của đám đông. Gelina vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang ngáy của anh ta khi Conn loạng choạng ra khỏi vòng tròn. Những ngón tay dẻo dai của anh khép lại quanh cổ tay nàng.

"Nàng ấy không ở trong cuộc chơi nhưng bây giờ nàng ấy đã", một người đàn ông hét lên, giơ cao ly của mình lên trong một động tác nâng ly chúc mừng chuếnh choáng.

Nimbus rên rỉ và Gelina thoáng thấy Shouta bĩu môi khi Conn kéo nàng vào trong vòng tròn.

“Cuối cùng, tôi đã bắt được một người đẹp,” Conn la lên trong chiến thắng.

Cơ thể nàng cứng đờ khi hai tay anh đặt trên vai nàng. Nàng cân nhắc đến việc ngất xỉu nhưng biết rằng nàng sẽ bị lộ mặt hoặc tệ hơn nếu nàng trượt xuống sàn nhà. Đám đông reo hò cổ vũ khi Conn ôm lấy gương mặt nàng và cúi người về phía trước. Anh dừng lại như thể anh cảm nhận được thứ gì đó sâu sắc hơn sự cảnh giác trong tư thế căng thẳng của nàng. Gelina nhắm mắt lại khi đôi môi ấm áp, khô ráo của anh chải nhẹ trên môi nàng, lưu luyến với sự ngọt ngào đê mê sẽ kéo hơi thở ra khỏi cơ thể đang run rẩy của nàng.

Nàng hẳn sẽ chạy trốn khi anh chấm dứt nụ hôn nếu đôi tay tay anh không hạ xuống vai nàng và siết chặt chúng.

“Gọi tên nàng ta đi, Conn,” một người lính hét lên. "Ngài đã nếm thử nàng ấy trước đây chưa?"

“Gọi tên nàng ấy và nếm thử nàng ấy lần nữa đi nào,” một tiếng kêu khác vang lên.

“Nàng là ai?” Conn thở khẽ đến mức chỉ mình nàng nghe thấy lời nói của anh.

"Gọi tên nàng ấy hoặc thả nàng ấy ra, Conn. Chúng là luật."

Gelina chùng xuống trong vòng tay của Conn khi nàng nhận ra giọng nói của Nimbus. Tay Conn nắm chặt khuỷu tay của nàng để giữ vững nàng và nàng kéo giật ra, né tránh đôi tay đã vươn tới nàng. Nàng lao qua đám đông, biết rằng vào lúc Conn tháo xong khăn bịt mắt, nàng đã biến mất. Nàng nghe thấy tiếng chân chạy và liếc xuống để thấy Nimbus ở bên cạnh nàng. Họ lao ra khỏi pháo đài vào trong đêm mùa hè ấm áp.

Lửa trại bập bùng xung quanh sân trong, bị khuấy động hỗn loạn bởi những cơn gió ấm áp thổi từ vùng đồng bằng. Bóng tối nhảy nhót quanh những đốm lửa với nhịp điệu dồn dập từ một cái trống.

Gelina dựa vào tường, cố gắng điều hoà hơi thở và làm mát đôi gò má đang cháy bừng bừng của nàng.

“Tha thứ cho tôi, Gelina, tôi không định đặt cô vào nguy hiểm,” Nimbus nói, đổ sập bên cạnh nàng.

Nàng lắc đầu với một tiếng cười run rẩy. “'Không phải lỗi của anh, Nimbus. Những trò chơi của đội Fianna luôn chứng tỏ là quá nguy hiểm đối với tôi.”

Nimbus hất đầu về phía cửa. “Họ có thể đuổi theo chúng ta. Theo tôi nào."

Gelina theo sau cậu ta men theo những bụi cây, không thể rời mắt khỏi những kẻ mang mặt nạ đang liếc đểu và vỗ vào những chiếc áo choàng của các cặp đôi đang khiêu vũ. Nàng giật mình khi một tiếng rên rỉ trầm sâu vang lên từ bóng tối của những bụi cây đang xào xạc. Một tiếng rên rỉ nài xin tiếp theo sau và âm thanh của sự xô đẩy tăng lên trong đêm. Tiếng hét lảnh lót của một người phụ nữ im lặng đi nhanh như khi nó đến. Gelina đứng nhìn chằm chằm vào những bụi cây cho đến khi bàn tay của Nimbus thò ra khỏi tấm vải để túm lấy chiếc áo choàng của nàng. Cậu ta hắng giọng trong sự mô phỏng chính xác của Conn và đẩy chân nàng vào trong chuyển động tội lỗi.

"Tôi không thể tin rằng tôi để cho cô thuyết phục tôi làm điều này," Nimbus lẩm bẩm. "Conn sẽ lấy đầu tôi nếu ngài ấy biết cô đã nhìn thấy gì và làm gì đêm nay."

“Tôi không thấy gì cả, và bất cứ điều gì tôi đã làm đều là lỗi của ngài ấy,” Gelina phản đối, không thể che dấu sự thất vọng trong giọng nói khi nàng đi theo cặp sừng đang nảy lên vui vẻ của Nimbus.

Nàng khao khát được vứt bỏ chiếc mũ trùm đầu ngột ngạt và để cơn gió ấm áp luồn qua những lọn tóc. Trái tim nàng hoà nhịp theo tiếng trống, dòng máu trẻ trung, mạnh mẽ, hiếu kỳ tuôn tràn qua từng mạch máu trên cơ thể nàng. Trọng lượng nghẹt thở của những chiếc váy nhung quấn quanh chân nàng.

“Đừng đưa tôi về phòng của tôi bây giờ, Nimbus. Tôi sẽ không vướng vào bất kỳ rắc rối nào nữa đâu. Tôi hứa.” Nàng dừng lại và kéo giật một góc chiếc áo choàng của nàng ra khỏi bàn tay cậu ta.

Cậu ta xoay quanh nàng, con mắt có thể nhìn thấy nheo lại. "Cô chưa bao giờ thấy Conn thực sự giận dữ nếu không thì cô sẽ không dám mạo hiểm lần nữa đâu."

Lời nói của cậu ta khiến nàng dừng lại. Nàng bị kéo theo sau cậu ta, nuốt lại một cái bĩu môi phản đối.

Nàng va vào lưng cậu ta khi cậu ta đột ngột dừng lại với lời nguyền rủa lầm bầm. Các vũ công tụ tập xung quanh họ trong tiếng cười rì rầm và những khúc hát say sưa. Gelina quan sát một cách bất lực khi Nimbus được nâng lên giữa đôi vai của hai người đàn ông và bị cuốn đi.

“…về phòng cô mau,” giọng nói của cậu vọng đến trước khi nó bị lạc mất trong những tiếng ré của phụ nữ và tiếng cười rì rầm của những người đàn ông.

Nhưng người lính vừa loạng choạng ra khỏi bụi cây mà vẫn còn đang buộc lại những sợi dây da của chiếc áo chẽn đã có những suy nghĩ khác. Anh ta đưa cho nàng một cử chỉ đáng thương lảo đảo của một cái cúi chào; một mặt nạ vàng được trang trí mắt rồng hiện ra trong tầm nhìn của nàng.

"Bị bỏ rơi quá sớm à, tình yêu của tôi?"

Gelina lùi lại khi mùi chua loét của rượu phả vào mặt nàng.

"Tôi hơi mệt mỏi vào lúc này," anh ta nói, giọng nói của anh ta líu nhíu, "nhưng nếu em cho tôi thời gian để bù đắp sức mạnh, tôi sẽ chứng tỏ mình là một nguồn an ủi phong phú cho sự cô đơn của em."

Gelina vươn thẳng chiều cao đầy đủ của nàng. "Tôi tin rằng sự an ủi của ngài đã được sử dụng hết cho đêm rồi, thưa ngài."

"Vô lý. Tôi có đủ sự an ủi cho nhiều hơn một cô gái vào đêm hội Hạ Chí náo nhiệt như thế này.”

Bàn tay anh ta khép lại quanh cổ tay nàng với sức mạnh đáng báo động. Anh ta kéo nàng về phía bóng tối của những bụi cây. Từ góc mặt nạ của nàng, Gelina thoáng thấy những ngọn lửa đang bập bùng và những cặp đôi bị thúc đẩy bởi nhịp trống vào trong sự đam mê ma mị điên cuồng. Đôi mắt của nàng theo bản năng nhìn xuống thắt lưng của người lính để thấy anh ta không mang kiếm. Nàng kéo nắm đấm ra sau lưng và tống nó vào bụng của anh với tất cả sức mạnh.

Anh gập đôi người với một tiếng rú. Nàng xoay người bỏ chạy và đã quá chăm chú với việc nhìn qua vai để xem liệu anh ta có đuổi theo nàng hay không đến nỗi không nhìn thấy người đàn ông bước ra trước mặt nàng cho đến khi nàng đâm sầm vào ngực anh đủ mạnh để làm nàng choáng váng. Nàng ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào bộ ria sư tử mà nàng đã vẽ bằng chính tay của mình.

Nàng quay người lại, dẵm lên ngón chân anh và kéo phẳng chiếc mũ trùm đầu của mình về phía trước. Tim nàng đập dồn dập trong tai, lấn át cả nhịp trống. Người lính loạng choạng tiến về phía họ, vừa đi vừa xoa bụng.

Bàn tay rắn chắc đặt trên vai nàng; giọng nói của anh thì thầm trầm sâu và dịu dàng bên tai nàng. “Anh ta có quấy rầy em không, người đẹp đi lạc của ta?”

Gelina gật đầu, không dám nói hay bỏ trốn vì sợ rằng anh sẽ đuổi theo và lật mặt nàng.

Người lính dừng lại khi anh ta nhìn thấy người đàn ông đứng đằng sau nàng. Miệng anh ta trễ xuống.

“Chắc chắn có đủ những phụ nữ sẵn lòng đi vòng quanh tối nay, Liam. Không cần phải săn đuổi người không tự nguyện đâu. Chúng ta không phải là những kẻ man rợ.”

Người lính lùa một bàn tay ngượng ngập qua mái tóc. “Tôi vừa có một trận rồi. Tôi sẽ không làm hại nàng ấy.”

“Ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi ngươi được an toàn trên giường của mình… Sớm."

"Vâng, thưa bệ hạ. Hãy tha thứ cho tôi.” Người lính ngáp lớn tiếng và lùi lại vào trong màn đêm. “'Trời đã khuya. Tôi mệt mỏi với các hoạt động, như tôi vừa nói với cô gái trẻ. Tôi tin là tôi sẽ làm thế…” Giọng anh ta tan dần trong bóng tối.

Conn cười lục cục. Gelina có thể cảm nhận được sức nóng của bàn tay anh trên vai nàng xuyên qua chiếc áo choàng nhung và váy. Cú túm của anh thay đổi một cách tinh tế; ngón tay anh trượt dọc theo xương đòn của nàng với sức mạnh và sự dịu dàng. Nàng buông một lời cầu nguyện thầm lặng cảm ơn về bóng tối, biết rằng nó sẽ che giấu màu tóc của nàng khi anh đẩy chiếc mũ trùm ra phía sau. Một cơn rùng mình chạy qua nàng khi ngón tay cái của anh vuốt ve vùng cổ họng mượt mà của nàng, đậu lại vùng mạch đang đập dữ dội ở đó. Hơi thở ấm áp của anh khuấy động những lọn tóc trên tai nàng.

“Trái tim của em đập như một con chim bị giam cầm. Vì bây giờ chúng ta đã loại bỏ anh ta rồi, người đẹp à, em sẽ đến với ta chứ?”

Anh lầm tưởng sự im lặng của nàng là đầu hàng, và nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo khi anh đan bàn tay nàng trong tay anh và kéo nàng về phía cánh cửa được dấu kín bởi một bức màn đang đong đưa. Nàng kéo giật cái mũ trùm qua mái tóc bằng một bàn tay tuyệt vọng khi họ hụp đầu để đi vào bên trong một hành lang dài. Một đám đông những người đàn ông và phụ nữ đang vui đùa vòng quanh góc nhà. Trước khi Gelina dám phản đối, Conn trượt một cánh cửa bí mật sang một bên và kéo nàng vào một đường hầm hoang vắng, cách khỏi con mắt tò mò của đám đông. Đường hầm uốn cong xa xa phía trước họ giống như bụng của một con quái thú to lớn nào đó. Một ngọn đuốc duy nhất bập bùng thấp trong chân đế của nó.

Gelina do dự khi Conn kéo nàng một cách kiên quyết về phía luồng sáng bập bùng ấy. Nàng ép mình vào tường, biết rằng anh có thể nhìn thấy đường cong của đôi má rực lửa của nàng trong ánh sáng lờ mờ ấy. Anh cúi người về phía trước, hai bàn tay đỡ lấy trọng lượng của anh ở hai bên nàng. Có một vẻ duyên dáng cố tình trong những động tác ấy cảnh báo nàng rằng anh đã uống đủ phần bia của mình vào đêm hội Hạ Chí này.

Bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt nàng, nhưng nàng chống lại sự ép buộc nhẹ nhàng để nghiêng mặt nàng về phía ánh sáng của anh.

“Thật nhút nhát và ngọt ngào,” anh thì thầm. "Em không phải sợ ta."

“Tôi đã nghe người lính xưng hô với ngài. Tôi biết ngài là… nhà vua," nàng nói nhỏ, không tin tưởng mình khi nói tên anh.

“Hôm nay ta là một vị vua. Đêm nay ta chỉ là một người đàn ông.”

Môi anh chải nhẹ lên môi nàng. Môi nàng hé mở trong một tiếng thở hổn hển, và miệng anh khép lại với sự khẩn nài dịu dàng; hương vị của rượu ủ ấm nồng, ngọt ngào và tội lỗi trên lưỡi nàng.

Miệng anh mấp máy trên môi nàng. "Ta đã sợ rằng ta sẽ không bao giờ tìm thấy em và nụ hôn ngọt ngào của em sẽ ám ảnh ta mãi mãi."

Bàn tay anh ôm lấy cằm nàng. Những ngón tay anh dụ dỗ đôi môi ngượng ngùng của nàng tách ra nhiều hơn. Môi anh gắn chặt, lôi kéo và trêu trọc đầy thành thạo cho đến khi nàng mở ra và dễ bị tổn thương bởi nụ hôn đầy đam mê của anh. Bàn tay kia của anh trượt xuống cánh tay nàng và nhẹ nhàng ôm lấy bầu ngực. Máu nóng tuôn tràn trên đôi gò má nàng. Lớp nhung ngăn cách ngón tay cái của anh khỏi đỉnh ngực đang nhức nhối đã tan chảy thành lớp dẫn nhiệt lung linh của sức nóng và ý chí của anh. Luồng máu đang thiêu đốt đã bỏ rơi gò má nàng và tuôn trào qua cơ thể nàng trong một dòng chảy điên cuồng. Nàng có thể cảm nhận được những cử động cám dỗ, xâm nhập của miệng và bàn tay anh trên từng inch da thịt bừng bừng của nàng.

Đầu nàng quay cuồng khi anh ghim nàng vào tường với sức mạnh của nụ hôn và đôi tay ấm áp của anh trên vai nàng bên dưới chiếc áo choàng. Anh áp chiều dài rắn chắc của cơ thể anh vào cơ thể nàng trong một sự âu yếm mà anh sẽ không bao giờ trao tặng một cô gái ngây thơ.

Anh ngừng nụ hôn và nàng cố gắng thở, ánh sáng yếu ớt của đường hầm mờ đi trước đôi mắt hoảng loạn của nàng. Chỉ có cánh tay của anh giữ nàng khỏi ngã.

"Vậy, em biết ta là ai," anh thì thầm. “'Việc biết em là ai nghe có vẻ công bằng đối với ta. Ta không thể chịu đựng được việc để lạc mất em lần nữa.”

Trước khi nàng có thể nói, cả hai cổ tay nàng đều nhẹ nhàng bị giữ trong đôi bàn tay anh. Anh với tay để tháo mặt nạ của nàng. Gelina không có thời gian để nghĩ về hậu quả. Nàng áp môi nàng vào môi anh trong một nụ hôn run rẩy, cảm thấy chúng tách ra ngạc nhiên trước vẻ nồng nhiệt rõ ràng trong niềm đam mê của nàng. Với một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹn, Conn quên mất chiếc mặt nạ và vòng tay quanh người nàng, nhấc nàng lên khỏi sàn cho đến khi mọi đường cong cơ thể nàng được đúc khuôn với của anh. Gelina đuối sức khi một cơn thuỷ triều cảm giác vừa đáng sợ vừa kích động chảy xuyên qua nàng, nguy hiểm và cần thiết như một thanh gươm hai lưỡi trong đôi tay đầy kinh nghiệm của Conn.

Nàng mở mắt ra với bóng tối thực tại và tiếng chuông leng keng mơ hồ ở khúc cong của đường hầm.

“Ngọn đuốc,” nàng thì thầm.

“Cho nó xuống địa ngục cho rồi.” Conn nói, giọng anh căng thẳng với một vẻ khàn khàn mà Gelina không nhận ra. “Ta chỉ cần bóng tối và em.” Anh ghi chặt nàng xuống sàn nhà với sự kiên trì nhẹ nhàng.

Hai tay nàng nắm lấy áo choàng của anh; nàng vùi khuôn mặt đang bừng cháy của mình vào bờ vai quen thuộc ấy. "Xin vui lòng . . . Conn.”

Nàng không bao giờ biết đó là do lời cầu xin thầm thì tên anh trên môi nàng hay sự nồng nhiệt mới của tiếng leng keng trong bóng tối, nhưng Conn buông nàng với một tiếng thở dài.

Môi anh chải nhẹ trên thái dương nàng. "Ở lại đây. Ta sẽ quay lại."

Anh tan vào trong bóng tối, để lại Gelina chìm xuống bức tường, cảm thấy mất mát một cách kỳ lạ. Cánh cửa bí mật trượt sang một bên. Một bàn tay nhỏ bé vẫy điên cuồng. Gelina bắt lấy bàn tay ấy và lao xuyên qua khe hở đang mở rộng. Nimbus đóng sập cánh cửa, lờ đi tiếng kêu rền rĩ của Conn. Họ chạy xuống hành lang, tay trong tay, đầu gối của Nimbus chạy hết công suất để phù hợp với những sải bước dài của nàng.

Cậu vấp phải một người chăn cừu rên rỉ nằm duỗi dài qua lối vào đại sảnh và lảo đảo. Không chậm lại, Gelina kéo cậu vượt qua cái bụng như gò đất của người nông dân – thùm, thùm, thùm - và đến chân của ông ta. Người nông dân lăn sang một bên với một tiếng ngáy ồ ồ.

Thêm hai sải chân nữa và con đường của họ bị chặn bởi một người phụ nữ đeo mặt nạ trên cánh tay của một người lính đang lảo đảo. Gelina nhìn chằm chằm mê hoặc khi người đàn ông nằm dài trong đống cỏ khô và kéo người phụ nữ lên trên anh ta. Họ lăn tròn, tiếng gầm gừ của anh ta trộn lẫn với tiếng kêu ré của cô nàng cho đến khi anh ta ngồi dạng chân trên cô nàng. Với một cái khoa tay, anh ta vung chiếc váy qua mặt cô nàng để lộ ra cặp đùi đầy đặn, đang vặn vẹo và ngã xuống trên cô nàng với tiếng reo mừng chiến thắng và cặp hông đảo tròn một cách hoang dại.

Không chút nhẹ nhàng, Nimbus túm lấy chiếc áo choàng của Gelina và kéo giật nàng về phía cầu thang. Họ chạy lên cầu thang hai bậc một lần, nỗi sợ hãi và sự nhẹ nhõm thoát ra trong tiếng cười hổn hển. Cánh cửa phòng của nàng đóng sầm lại phía sau họ. Nimbus xoay chìa khóa trong ổ với cái khoa tay. Họ nhảy lên giường và đổ sập trong một tràng cười khúc khích giữa những chiếc gối lông vũ. Gelina lăn người và tựa mình lên khuỷu tay, ném chiếc mặt nạ vào đống tro tàn trong lò sưởi.

“Cô có nghĩ tôi đã bỏ rơi cô không?” Nimbus hỏi, gạt mảnh vải sang một bên và lồng một bàn tay qua mái tóc mỏng manh của mình.

“Tôi đã có nỗi lo sợ của mình. Tôi nghĩ tôi đã lạc lối khi Conn kéo tôi vào trong đường hầm đó.”

"Tôi e rằng đó là lỗi của tôi. Ngài ấy đã nhìn thấy tôi trong đám đông đang tiến đến và tôi biết rằng sẽ không có chút khoan dung nào dành cho tôi nếu tôi thấy ngài ấy kéo một cô gái trẻ vừa tuổi cặp kê vòng quanh. Tôi đã sợ chết khiếp khi tôi thấy đó là ai. Cô có chắc chắn ngài ấy không có ý tưởng gì rằng cô là ai không? ”

Nàng không trả lời. Nimbus nhìn chằm chằm vào sự thay đổi đột ngột trong thái độ của nàng. Một màu đỏ rực tô hồng đôi gò má mà nàng đang ôm trong tay. Môi nàng nở một nụ cười nhẹ.

Cậu đưa một bàn tay trước đôi mắt mơ màng của nàng. Nàng không chớp mắt.

“Ngài ấy không biết đó là cô đâu, đúng không?” Nimbus lặp lại. "Tôi sẽ bị giam vào ngục tối nếu ngài ấy biết."

Đầu Gelina giật lên. “Tất nhiên ngài ấy không biết đó là tôi. Tôi đeo mặt nạ nên ngài ấy đã nhầm tôi với một người đẹp nào đó. Ai đó mà một người đàn ông có thể muốn.”

Nimbus bắt đầu nói, rồi nghĩ lại.

Gelina xoa xoa thái dương đang đau nhức của mình bằng những đầu ngón tay. "Tôi mệt quá, Nimbus."

“Tôi sẽ đi,” cậu nói, trượt khỏi giường.

Nimbus quay lại để chúc nàng một đêm tốt lành. Nàng đang ngồi nhìn chằm chằm vào vô định như thể cậu đã rời đi. Cậu kéo cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng phía sau lưng.

Gelina chạm vào môi nàng. Chúng có cảm giác nóng và sưng bên dưới những ngón tay run rẩy. Nàng vùi khuôn mặt đang bốc cháy của mình vào gối, không thể hiểu tại sao nàng không thể khóc.






Ban mai tìm thấy Gelina đang ngồi trong bếp, chống cằm vào lòng bàn tay đang nhìn chằm chằm vào một bát nước thịt hầm. Không thể chịu được sự im lặng trong căn phòng của mình và sự ồn ào trong trí óc nàng, nàng đã nhảy xuống cầu thang và băng qua những cơ thể ngáy ngủ rải rác trong đại sảnh để tìm kiếm sự dễ chịu đáng ngờ của nhà bếp và sự bầu bạn của Cook.

“Tôi không có thiện cảm với bọn say sưa đầy chấy rận. Họ đã tự gây ra mọi thứ cho chính mình. Lấp đầy cơ thể khốn khổ của mình với chất độc và sau đó mong đợi Cook già thân yêu rửa sạch bằng nước thịt hầm cả ngày như một y tá sướt mướt máu me. Có một suy nghĩ khác, đúng không?”

Cook nhấn mạnh câu nói của mình bằng cách đập một con gà trần trụi trên lò và xoắn bụng của nó bằng một cú vặn sẽ đặt nỗi sợ hãi vào trái tim dũng cảm của Fianna. Các cuộn mỡ trên mu bàn tay của bà run rẩy trong sự phẫn nộ đạo đức.

Gelina lẩm bẩm một lời đồng ý và đảo chiếc thìa gỗ trong tô nước hầm của mình. Nàng liếc nhìn cánh cửa và sau đó trở lại với tô nước dùng khi Nimbus bước vào, theo sau là một Conn cau có.

“Chào buổi sáng, bé con,” Conn nói, vò tóc nàng. "Em là khuôn mặt đầu tiên ta nhìn thấy sáng nay mà không bị ảnh hưởng bởi những thách thức của đêm."

Gelina biết những cách mà nàng đã bị ảnh hưởng không hiện tất cả lên trên mặt nàng. Nàng hụp đầu tránh và lắp bắp lời chào buổi sáng tốt lành.

Conn dựa lưng vào ghế, một tay chà râu. “Ta hy vọng em ngủ ngon. Ta tin rằng tiếng ồn không gây rắc rối cho em."

Nàng ngước mắt lên để đón nhận cái nhìn sắc nhọn của anh, gật đầu, rồi lắc đầu. Ánh mắt nàng rơi xuống, lần đầu tiên chú ý đến những sợi lông sẫm màu xoăn tít cuộn tròn trên mu bàn tay anh. Nàng đưa chiếc muỗng lên miệng bằng một bàn tay run rẩy.

Nimbus trèo lên ghế, chân cậu đung đưa. “Tôi đã ngủ như một đứa bé. Tiếng ồn duy nhất làm phiền tôi là ai đó đang dậm mạnh chân lên cầu thang và đâm sầm vào phòng của anh ta . . một mình."

Conn trừng mắt nhìn cậu. Gelina đá cậu dưới gầm bàn. Cook đặt mạnh một tô nước thịt hầm trước mặt Conn, lẩm bẩm khe khẽ, sau đó đập một cái nồi sắt vào lò sưởi với một tiếng sầm ngân nga.

Conn giữ chặt đầu anh bằng cả hai tay và rống lên, “Bà muốn đánh thức cả người chết đấy à, Cook?” Anh nhăn nhó. "Ta sẽ phải bêu đầu người phụ nữ này một ngày nào đó."

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào," Nimbus nói. “Và chúng ta còn nợ cái tâm trạng quyến rũ của ngài trong buổi sáng tốt đẹp này điều gì?”

“Ít nhất là ta có ý thức,” Conn ngắt lời, “điều đó nhiều hơn ta có thể nói cho hầu hết các Fianna.”

“Thật đáng tiếc,” Nimbus lẩm bẩm.

Gelina quan sát Conn từ bên dưới rèm mi hạ thấp, không thể rời mắt khỏi những đường nhỏ xíu quanh mắt anh. Ánh mặt trời tàn nhẫn toả sáng rạng rỡ trong nhà bếp không lấy đi chút gì từ vẻ ngoài đẹp đẽ của anh. Vẻ trẻ thơ lừa dối của Conn dưới ánh đuốc đã biến mất, để lại ở vị trí của nó sáu feet sức mạnh và quyết tâm của đàn ông, được bao bọc trong một cuộc đời đầy trải nghiệm mà nàng không bao giờ có thể sánh được. Gelina cảm thấy bản thân trở nên nhợt nhạt và nhỏ bé dưới sức mạnh đó. Nàng nhìn chằm chằm vào thảm lông sẫm màu uốn cong trên lớp vải ám khói của chiếc áo chẽn ấy, biết rằng nếu nàng bị ép buộc phải ghép hai từ lại với nhau thành một câu mạch lạc, nàng sẽ thất bại.

Conn lồng một bàn tay qua mái tóc rối bù của mình với một cái cau mày trầm ngâm kỳ lạ. “Nếu em muốn biết, ta đã tìm thấy người đẹp nhỏ bé dễ thương nhất đêm qua, rồi chỉ để nàng bị đánh cắp khỏi tay ta trước khi ta có thể khám phá ra tên của nàng. Ta sẽ tìm nàng vào phút này nếu ta biết nơi để tìm, chỉ để nhìn vào đôi môi ngọt ngào của nàng.”

Gelina nghẹn một ngụm nước hầm vào lại trong tô, chưa bao giờ nghe thấy những từ như ngọt ngào hay nhỏ bé được áp dụng cho nàng trước đây.

Nimbus đi vòng qua bàn và vỗ nhẹ vào lưng nàng đầy nhiệt tình, đồng thời làm đổ tô nước thịt hầm vào lòng Conn bằng khuỷu tay.

Conn đứng lên với một lời nguyền rủa, lau nước hầm từ lòng mình bằng khăn ăn và không nhìn thấy màu của Gelina chuyển từ đỏ sang tím. Khi anh ngẩng đầu lên, nàng đã nhợt nhạt như một súc vải lanh mịn. Những quầng thâm bên dưới mắt nàng nổi bật lên như những vết bầm.

Conn nghiêng người qua bàn và nhìn vào mặt nàng. "Em bị bệnh sao, nhóc?"

Mối quan tâm kiểu cha con của anh nhiều hơn Gelina có thể chịu đựng. Nàng ném khăn ăn qua mặt, bật khóc, và chạy khỏi phòng.

“Phụ nữ!” Conn kêu lên bực dọc.

Anh ngồi trở lại ghế và đập khuỷu tay vào bát nước dùng mới mà Cook đã đặt trước mặt anh. Anh thở ra một hơi chậm và bắt gặp nụ cười mỉa của Nimbus với một cái trừng mắt tăm tối.