Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 28

 

CHƯƠNG 28

 

KHI Grace mở mắt ra, nàng không hoàn toàn chắc chắn mình đang ở đâu. Trần nhà hiện rõ và rồi nàng nhìn thấy cửa sổ cao và ánh sáng dịu nhẹ tràn vào phòng ngủ nơi nàng và Rio đã làm tình.

 

Sau đó nàng nhận ra rằng mình không đơn độc. Nàng không những không ở một mình mà Rio còn quấn lấy nàng như thể anh đang bảo vệ nàng khỏi thế giới. Chân anh đè lên chân nàng. Cánh tay anh đặt trên phần giữa của nàng một cách chiếm hữu và cánh tay còn lại của anh ở dưới đầu nàng để nàng được ôm vào bên cạnh anh. Và nàng hoàn toàn khỏa thân.

 

Nàng mỉm cười. Nàng đã trở lại. Nàng vẫn còn sống. Nàng đã vượt qua được.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng yếu đuối như một chú mèo con mới sinh. Nàng cảm thấy mềm nhũn như một sợi mì ướt và đầu óc nàng như bùn nhão. Nhưng nàng đã có lại sức mạnh. Sức mạnh mà nàng chưa từng sở hữu trước đây và một nhận thức mà nàng đã không cảm nhận được kể từ trước khi nàng cắt đứt mối liên kết giữa nàng và Shea.

 

Shea! Nhận thức được sự hiện diện của em gái nàng trong tâm trí nàng. Luôn luôn ở đó, giống như cô ấy đã từng ở đó trước đây. Nước mắt lưng tròng và nàng cắn môi, sợ không dám kêu lên, sợ rằng mình chỉ mơ thấy mình có thể kết nối lại với Shea.

 

Em ở đây, Grace.

 

Âm thanh êm dịu trong giọng nói của em gái nàng khiến niềm vui chạy qua tâm hồn nàng.

 

Chị đã lo là mình đã mơ thấy tất cả. Chị rất vui vì em ở đây. Chị đã nhớ em rất nhiều.

 

Em cũng nhớ chị, Grace. Em Yêu Chị. Đã quá lâu rồi. Bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau. Mọi thứ đều đã khác. Chúng ta có thể có một…cuộc sống. Em không muốn không có chị nữa. Không có lý do cho điều đó. Nathan và gia đình anh ấy đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho chị. Và bây giờ chị có…Rio. Chị biết đấy, chị sẽ phải kể cho em nghe tất cả về anh ấy đấy nhé.

 

Grace mỉm cười trong nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Giống như ngày xưa họ chia sẻ mọi thứ.

 

Thỏa thuận. Ngay khi em kể cho chị mọi chuyện về Nathan.

 

Nàng cảm nhận được nụ cười đáp lại của Shea.

 

Chúng ta sẽ nói chuyện khi chị khỏe hơn, Grace. Ngay bây giờ em chỉ muốn chị tập trung vào việc trở nên tốt hơn.

 

Yêu em.

 

Em cũng yêu chị.

 

Mặc dù cuộc liên lạc đã kết thúc nhưng Grace vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện còn vương vấn của em gái mình. Nàng đã không nhận ra mình nhớ cô ấy đến mức nào cho đến khi cô ấy vĩnh viễn ra đi.

 

“Trò chuyện vui vẻ với Shea chứ?”

 

Nàng quay lại và nhận ra Rio đã thức và đang im lặng quan sát nàng. Nàng cười. "Vâng. Em không thể tin là cô ấy đã quay lại. Em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể nói chuyện thần giao cách cảm với cô ấy nữa.”

 

Rio hôn nàng, môi anh dịu dàng và yêu thương trên môi nàng. Anh đã ở đó trong thời gian dài nhất ngay cả khi anh đã rút miệng ra. Trán anh tựa vào trán nàng và anh ôm lấy quai hàm nàng trong lòng bàn tay mình.

 

“Anh rất vui vì em đã trở lại,” anh nói. “Em làm anh sợ đấy, Grace. Anh tưởng anh đã mất em rồi.”

 

“Em tưởng đã đánh mất chính mình cơ,” nàng thành thật nói.

 

Rio hơi lùi ra nhưng vẫn giữ chặt quai hàm nàng, nghiêng người để mắt nàng  gặp ánh mắt của anh. "Tại sao em làm điều đó?"

 

Nàng thở dài và nhắm mắt lại. “Em không muốn chết nếu đó là điều anh đang nghĩ. Em gần như đã từ chối vì sợ mình sẽ chết”.

 

Mặt Rio đanh lại và đôi mắt lạnh lùng. “Browning nói rằng hắn đã không đe dọa em. Có đúng không? Hắn có làm tổn thương em không?

 

Nàng chỉ có thể tưởng tượng những gì Rio đã làm với đồng đội của mình. Nàng không chắc mình muốn biết. Nàng lắc đầu, cảm nhận được dấu tay chắc chắn của những ngón tay anh trên mặt nàng. Thật là an ủi. Có sức mạnh trong cái chạm của anh. Và sự chiếm hữu. Một thông điệp rõ ràng rằng anh coi nàng là của mình.

 

“Em nghĩ anh ấy đã sợ hãi. Và từ chức. Như thể anh ấy biết rõ hậu quả việc mình đã làm. Biết anh sẽ tức giận. Em cũng khá tức giận. Nhưng em cũng hiểu tại sao anh ấy lại làm vậy. Em chỉ có thể tưởng tượng em sẽ cảm thấy thế nào nếu đó là con của em và em không thể làm gì để giúp nó. Em sẽ nói dối, lừa đảo, ăn trộm, đe dọa hoặc bắt cóc bất cứ ai có thể giúp cô bé, anh biết đấy?

 

“Đó là lý do tại sao em làm điều đó sao? Bởi vì em hiểu?”

 

Nàng tựa trán vào môi anh, thích hơi ấm của miệng anh trên da nàng. “Em làm vậy vì khi nhìn thấy cô bé, em biết cô bé sắp chết. Em biết cô bé sẽ không trụ được lâu nữa. Cái chết vây quanh cô bé và em biết rằng nếu em không giúp, em sẽ phải chịu trách nhiệm về cái chết ấy và em không thể nhìn thẳng vào mắt Browning và Sumathi và nói với họ rằng em sẽ không giúp con gái họ vì em sợ bị giết chết khi cuối cùng em đã tìm được lý do để sống.”

 

Bàn tay anh vẫn luồn vào tóc nàng. Anh kéo nàng lại để họ nhìn nhau bằng mắt. “Lý do đó là gì thế, Grace?”

 

Có vô số điều trong một câu hỏi đơn giản như vậy. Có hy vọng. Sự tò mò. Một chút sợ hãi. Anh không nhận ra sao? Nàng đoán là anh đã không. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Nàng chưa thực sự bộc lộ cảm xúc của mình như thế. Nàng thậm chí còn không chắc chắn về cảm giác của mình.

 

Toàn bộ thế giới của nàng đã bị đảo lộn. Nàng hầu như không tồn tại trong năm qua, vậy mà giữa tất cả những điều đó, khi cuộc đời nàng tan nát, người đàn ông này đã xuất hiện.

 

Anh đã thách thức nàng, bắt nạt nàng và khiến nàng cảm thấy được yêu thương hơn bao giờ hết. Anh đã không cho phép nàng từ bỏ.

 

Tại sao? Lần đầu tiên anh đã thấy điều gì ở nàng khiến anh quyết tâm truy lùng nàng đến vậy?

 

Nàng chạm vào mặt anh, vuốt ve quai hàm thô ráp ấy. Anh chưa cạo mặt và các gốc râu lởm chởm trên các ngón tay nàng.

 

Anh trông như địa ngục.

 

“Em đã ngủ bao lâu rồi?” nàng thì thầm.

 

Mắt anh nheo lại trước sự né tránh câu hỏi của nàng. Nhưng nàng vẫn chưa tìm được từ thích hợp.

 

"Ba ngày."

 

Miệng nàng há hốc vì kinh hãi. "Ba ngày ư?"

 

Anh gật đầu một cách dứt khoát.

 

“Còn đứa bé thì sao?” Nàng ngập ngừng hỏi.

 

Môi anh mím lại. "Anh không biết. Anh cho là cô bé ổn.”

 

Nàng muốn hỏi về Browning và những gì đã xảy ra với anh ta.

 

Rio thở dài. "Em đang nghĩ gì vậy?"

 

Nàng cắn nhẹ môi dưới của mình. “Về Browning. Và gia đình của anh ấy. Anh đã giết anh ấy à?”

 

“Và nếu anh làm thế thì sao? Tên khốn đó xứng đáng bị như vậy.”

 

Nàng cau mày không vui. “Anh ấy chỉ bảo vệ con gái mình thôi.”

 

“Ừ, bằng cách mạo hiểm những gì thuộc về anh và phản bội đội của anh.”

 

“Em có thể hiểu tại sao anh lại tức giận.”

 

“Thật sao, Grace? Em có thể thấy tại sao anh lại tức giận? Anh đã cực kỳ điên tiết . Em không hiểu phải không? Hắn đã lấy đi một thứ của anh. Hắn đã lấy đi thứ quan trọng đối với anh và hắn đã lợi dụng em. Hắn có thể đã giết chết em. Và em hiểu tại sao anh lại tức giận.”

 

“Anh ta đã phản bội anh,” nàng thì thầm.

 

Rio chống khuỷu tay vươn dậy, đôi mắt rực sáng. “Không liên quan gì đến anh cả, chết tiệt! Em không hiểu à? Anh yêu em và hắn đã cố gắng hút sự sống ra khỏi em. Đúng, hắn đã phản bội anh, nhưng anh muốn giết hắn bởi vì hắn suýt đã cướp mất em khỏi tay anh.

 

Nàng nuốt khan, mở miệng rồi lại ngậm lại. Anh đã không cho nàng một cơ hội khác. Anh trượt tay qua gáy nàng và kéo nàng đón nhận nụ hôn của anh.

 

Nó hung dữ và chiếm hữu. Nàng cảm thấy được dán nhãn và được đánh dấu. Anh hôn nàng như thể đang nuốt trọn nàng, ngấu nghiến nàng và kéo nàng vào bên trong anh.

 

Anh lật nàng nằm ngửa hoàn toàn và rồi anh đè lên nàng, đẩy vào trong nàng, nóng bỏng và cứng rắn. Anh trượt vào trong cơ thể nàng, khóa chúng lại với nhau, rồi anh nhìn xuống nàng, đôi mắt anh rực cháy vì cảm xúc.

 

“Giờ em đã hiểu chưa , Grace? Em là của anh. Anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy về một người phụ nữ, và anh không thích điều đó khiến anh phát điên đến thế nào.”

 

Nàng mỉm cười và cong người lên với một tiếng thở dài, đưa anh đi sâu hơn vào trong.

 

“Anh mừng vì em thấy điều này thật buồn cười,” anh gầm gừ.

 

Nụ cười của nàng càng rộng hơn. Nàng vòng tay qua cổ anh và kéo anh xuống cho một nụ hôn.

 

“Có tốt hơn không nếu em nói với anh rằng em cũng phát điên vì anh như vậy?” nàng thì thầm.

 

"Có lẽ."

 

“Hoặc em khá chắc chắn rằng em cũng yêu anh nhiều như vậy?”

 

“Bây giờ chúng ta sắp đi đến nơi nào vậy,” anh càu nhàu.

 

Nàng vuốt ve má anh. Nàng quấn chân quanh người anh, muốn anh lại gần hơn nữa. Muốn tìm lại hơi ấm cháy bỏng từ trong ra ngoài.

 

“Hay lý do em tìm lại ý chí sống sau khi muốn chết là anh?”

 

Đôi mắt anh tối sầm và anh vẫn ở phía trên nàng. Trong một thời gian dài anh chỉ nhìn chằm chằm vào nàng như thể anh đang cố gắng trấn tĩnh lại.

 

Anh vẫn ở sâu bên trong nàng. Nàng ôm chặt lấy anh và anh dường như phồng lên lớn hơn mặc dù anh vẫn chưa cử động.

 

“Anh không biết phải nói gì,” anh nói khàn khàn. “Anh chưa bao giờ quan trọng với bất cứ ai. Không phải theo cách này. Không ai dựa dẫm tình cảm vào anh cả. Anh được tin cậy vào khả năng lãnh đạo và sức mạnh. Kỷ luật và quyết tâm. Chưa từng có ai cần anh vì anh là ai. Mà chỉ vì anh là cái gì .”

 

“Em biết,” nàng thì thầm. “Em cần anh, Rio. Anh đã cứu em. Em chưa bao giờ quan trọng với một tâm hồn nào khác ngoài em gái em. Chưa có ai quan tâm đến em hay về những gì xảy ra với em. Không, cho đến khi gặp anh. Đối với anh Em không chỉ là người có khả năng đặc biệt. Anh đã nhìn thấy con người thật của em và anh quan tâm đến cô ấy. Không phải những gì em có thể làm cho thế giới hoặc cho ai đó mà anh biết. Anh nhìn vào bên trong và thấy em .”

 

Anh cúi đầu xuống trán nàng cho đến khi chúng chạm vào nhau. “Nói đi. Hãy nói những lời đó đi, Grace. Anh không chỉ muốn nghe chúng. Anh cần nghe chúng. Anh cần em."

 

Nàng mỉm cười, sự dịu dàng tràn ngập trái tim nàng. “Em yêu anh, Rio.”

 

Lỗ mũi anh phập phồng và hàm anh nghiến chặt như thể anh đang đấu tranh để duy trì sự kiểm soát và bình tĩnh của mình. Có một sự tổn thương thật lớn trong đôi mắt đen của anh, và trong khoảnh khắc đó nàng nhận ra rằng với tất cả sức mạnh và sự quyết tâm của anh, bất kể anh luôn bảo vệ và sở hữu nàng như thế nào, anh cũng cần những điều tương tự từ nàng.

 

“Anh cũng yêu em, Grace Peterson.”

 

Anh rút ra rồi lại đẩy về phía trước, lần này nhẹ nhàng hơn và không có vẻ gấp gáp như khi anh lần đầu chiếm lấy nàng.

 

Anh hôn lên môi nàng rồi di chuyển lên má nàng, trao cho mỗi bên lần lượt từng nụ hôn một. Sau đó anh hôn lên mũi nàng, mí mắt và thái dương. Trong khi đó anh vẫn tiếp tục đẩy nhẹ nhàng, lướt vào và ra khi Anh lặp lại lời tuyên bố của mình một lần nữa.

 

Anh chậm rãi đưa tay dọc theo cơ thể nàng, rồi xuống bên dưới để khum tay vào mông nàng. Anh giữ nàng tại chỗ, định vị nàng cho những cú thúc của anh khi anh tác động sâu hơn.

 

“Đừng bao giờ liều lĩnh như vậy nữa,” anh khuyên nhủ. “Em không thể cứu tất cả mọi người, và anh sẽ không mất em chỉ để em có thể cứu thêm một người nữa. Có lẽ điều đó là ích kỷ đối với anh, nhưng anh thực sự không quan tâm.”

 

Nàng mỉm cười trước giọng điệu cộc cằn của anh vì bên dưới là lớp sợ hãi. Sợ hãi cho nàng. Sợ anh sẽ mất nàng. Nàng hôn anh lần nữa khi những đợt cực khoái đầu tiên tràn qua nàng.

 

Nàng giữ chặt lấy anh, mỏ neo của nàng, người đã hơn một lần đưa nàng thoát khỏi vòng tay tử thần. Anh sẽ bảo vệ nàng. Nàng có niềm tin tuyệt đối vào anh. Làm sao nàng có thể không được chứ? Anh đã đối mặt với cái chết vì nàng và giành chiến thắng.

Không có nhận xét nào: