Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

Chinh Phục 6

Chương 6.



Những hình ảnh nhảy nhót giống như sương mù trong những hành lang củacácgiấc mơ. Cao, mạnh mẽ, một lưỡi kiếm ngùn ngụt oán thù nắm chặt trong tay, nàng đứng sừng sững như ngọn tháp bên trên những kẻ thù, bờ vai rắn chắc của anh trai nàng bị quấn chặt bởi đôi chân nàng. Sử dụng thanh kiếm Vengeance đã trở thành giống như sự vươn dài tự nhiên của bàn tay nàng, vung nó lên hết lần này đến lần khác, chém và đâm vào đám chiến binh mắt xanh lơ không có hình thù rõ nét cho đến khi máu chảy giống như giòng sông trên sàn hang động. Quá nhiều máu. Tiếng la xung trận hả hê của nàng biến thành thứ gì đó khác khi Rodney lảo đảo bên dưới nàng, chân anh ấy trượt trong lớp máu đông. Không. Rodney không bao giờ lảo đảo, không bao giờ loạng choạng. Anh ấy đã mang trọng lượng của nàng giống như của chính anh ấy trong nhiều giờ, trong nhiều ngày và trong nhiều năm. Anh ấy chưa từngvà sẽkhông bao giờ làm ngã nàng.

Nền tảng của cuộc đời nàng đã biến mất, và nàng đang rơi. Rơi xuống, xuống mãi, cả ngàn dặm vào trong bóng tối, một khoảnh khắc ngưng đọng cho đến khi dòng sông máu ấyhút nàng vào trong một thế giới mù sương, phơn phớt hồng.

Anh trai nàng đung đưa nàngvòng quanh, vòng quanh mãi. Đôi mắt tối tăm loé sáng, mái tóc đen như quạ. Đôi bàn tay ấm áp siết chặt tay nàng khi họ khiêu vũ trong đại sảnh lâu đài của cha họ. Anh ấy xoay nàng nhanh hơn, nụ cười toe roét rộng mở với mỗi lượt quay. Nàng mười tuổi và nàng sợ hãi.

Nàng muốn nài nỉ anh ấy ngừng lại nhưng biết anh sẽ bật cười và la rầy nàng về việc trẻ con. Nàng cũng biết rằng lưng bàn tay anh ấy sẽ vươn ra và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt dosựmắng nhiếc của anh ấy đãgây ra và gần như khiến cho chúngxứng đáng với điều đó.Nhưng không hoàn toàn. Vì thế đôi bàn chân trần bé nhỏ của nàng níu lại trên sàn, nỗi sợ lớn lên với mỗi bước chân. Căn phòng xoay tròn trong một vòng xoáy của màu sắc và ánh sáng, đôi bàn tay của Rodney là thứ rắn chắc duy nhất trong một quang cảnh biến đổi tráo trở. Một làn sóng chóng mặt tấn công nàng, và đôi mắt nàng tìm kiếm sàn nhà trong một lời cầu nguyện thầm lặng để ngừng sự đảo lộn trong dạ dày nàng

Những dậpdềnh của sàn nhàcó mùi ngọt ngào đã biến mất. Xương người, bạc trắng và cổ xưa, trải thảm khắpnơi, những mảnh vỡ dòn sụm cắt bànchân nàngthành những dải máu.

Một tiếng thét xé toang cổ họng nàng khi những khúc xương vươn dậy và kết hợp với nhau trong vũ điệu láchcáchkhủng khiếp của cái chết cho đến khi một quân đoàn các chiến binh xương khô đứngđi mặt với nàng, những thanh gươm nhiểu máu đượcgiữ chặt trong những ngón tay xương. Đôi mắt nàng lần theo đường dẫn từ cánh tay nàngđến những ngón tay của Rodney,nhưng nhậnthấybàn tay mà nàng đang túm chặt chỉ là phầnxương trơtrụi không da thịt. Xương hàm của anh trai nàng hạ xuống mở ra và tiếng cười the thé tuôntràora, khiến gai ốc nổidọc trên cánh tay nàng. Đôi mắt màu xanh lơ tăm tối sáng long lanh từ sâu trong hốc mắt trỗng rỗng và nàng thét lên, thét lên mãi,không thể ngừng lại.

Conn đang sải bước ra khỏi phòng anh, bật cười với những câu đùa cợt của hai người lính đi hai bên cạnh khi những tiếng thét đáng sợ vươn đến tai anh. Anh ngừng bước, rồi cuồng chân chạy. Những người của anh theo sau, rút gươm sẵn sàng.

Anh lao vào trong phòng, đôi mắt anh ràsoátquanhững bóngtối. Ánh sáng lờ mờ của nửa vầng trăng chiếuxuyên qua ô cửa sổ mở để lộ một chiếc giường trống rỗng, một tấm khăn trải giường xoắn vặn. Đôi mắt anh tìm thấy Gelina, và anh thoáng nghĩ rằng anh sẽ trao tặng cả vương quốc của anh để không bao giờ nhìn thấy biểuhiệnđó trên gương mặt củanàng lần nữa.

Nàng cuộn người trong một góc xa nhất, đôi mắt mở rộng nhưng vôhồn, một cây nến dài làm từ mỡ độngvật túm chặt trong đôi bàn tay giống như chuôi của một thanh kiếm.

“Để chúng tôi ở lại,” Anh ra lệnh cộc lốc với người của mình.

Họ trao đổi một cái nhìn, tra gươm vào vỏ với đôi chút miễn cưỡng, và lùi ra khỏi phòng. Conn không dành cho họ cái liếc mắt thứ hai. Anh biết họ sẽ tuân lệnh.

“Gelina,” anh nói nhẹ nhàng, tiến đến với một tay giơ ra.

Đôi mắt nàng tập trung trên anh với tất cả nỗi tuyệt vọng của một con thú bị mắc bẫy. Nỗi sợ hãi của nàng là thứ kinh khủng có thể sờ được và anh chớp mắt với sự nhận biết về nó.

Nàng vung cây nến bằng cả hai tay, và anh nghĩ với một cơn rùng mình rằng,nếu nó là một thanh kiếm, nó sẽ cắt phăng cánh tay mà anh vừagiơ ra. Trong hai sải chânanh thu ngắn khoảng cách giữa họ và bắt lấy cổ tay nàng trong tay anh, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Anh muốn tránh một trận cãi vã bằng mọi giá. Người của anh đã rút lui khỏi phòng, nhưng anh biết họ đangchờ đợi trong hành lang bên ngoài, ước đoán về hành vi kỳ lạ của cô gái.

Sự trống rỗng trong đôi mắt nàng cảnh báo anh rằng nàng nhìn vàoanh nhưng không thấy anh. Trước khi nàng có thể mở miệng để thét lên lần nữa, anh kéo mặt nàng vào trong vai anh và đu đưa ngườitới lui bằng đầugối cho đến khi anh cảm thấy sự kháng cự rời khỏi thân thể nàng. Hơi thở rời khỏi thân thể của chính anh khi đôi cánh tay nàng trườn lên để quấn quanh cổ anh. Anh vuốt ve vai nàng, cảm nhận những bắp cơ căng thẳng đãdịulạibên dưới đầu những ngón tay anh.

Từ ngữ của nàng bị bóp nghẹt trong ngực anh. “Tôi sợ lắm.”

“Ác mộng nữa sao?” Anh thì thầm.

Nàng gật đầu. Anh xốc nàng lên trong đôi cánh tay và đặt nàng trên tấm nệm lông vũ, sự nhẹ bẫng của thân thể nàng so với chiều cao khiến anh ngạc nhiên lần nữa. Nàng lách khỏi anh ngay khi thân thể chạm xuống nệm. Những dấu vết kinh hoàng đã rời khỏi mắt nàng, và vẻ phiền muộn phủ trên vầng trán cuối cùng cũng bị thay thế bởi nét sợ hãi đáng thương ẩn dấu. Một khao khát muốn bảo vệ không quen thuộc trộn lẫn với sự cáu tiết khi anh nhìn thấy chiếc đầm mà nàng mặc trong đêm đã bị thay thế bởi một chiếc áo chẽn bạc màu và quần chẽn đã mòn xơ.

“Tôi cảm thấy tốt hơn rồi. Cám ơn ngài. Ngài có thể đi.” Nàng nói, nụ cười lịch sự không chạm đến mắt nàng.

Conn nhướng một chân mày. “Ta đang bị thải hồi sao?”

Nàng nhún vai. “Người ta có thể thải hồi một vì vua mà không gặp rủi ro bị hành hình sao?”

Anh nén lại một tiếng thở dài. “Nếu ta định hành hình em vì đã thải hồi ta hoặc tránh né ta, ta đã có vô số cơ hội trong vài tuần vừa qua rồi.”

“Tôi đã thề hứa lòng trung thành, thưa bệ hạ, không phải là tình cảm của tôi.” Nàng nói, giọng nàng nghe có vẻ trẻ con và run rẩy. Nàng tằng hắng.

Conn nghiêng người về phía trước bằng đôi tay chống lên một bên chân.Việc lách người tránh sang bên cạnh sẽ chỉ mang nàng đến gần hơn với đôi cánh tay đầy cơ bắp ấy mà thôi. Gelina nhận thấy thật không thể chống lại ánh mắt kiên định của anh. Ánh trăng đã xoá đi những vẻ nguy hiểm hơn trên khuôn mặt anh, làm mềm đi những đường nét linh động thành một vẻ quan tâm đáng yêu đã khiến trái tim nàng đập dồn dập trong lồng ngực.

“Tamuốn trở thành em của em, Gelina,” anh nói nhẹ nhàng.

Nàng nhìn chằm chằm vào một chỗ ngay bên dưới bộ râu của anh. "Và tôi cho rằng ngài đã quen với việc có đượcnhững gì ngài muốn."

Conn nao núng trướcgiọng điệu chua ngoa của nàng bằng một âm thanh nghe như tiếng gầm gừ và lồng một bàn tay qua máitóc anh. Nàng miễn cưỡng nằm lại xuống gốikhi anh không có động thái nào cho thấy muốn rời đi. Khóa hai bàn tay lại với nhau, nàng quan sát anh qua bức rèm mi, sự rực rỡ của đôi mắt đã bị che khuất bởi hàng lông mi dày viền quanh chúng.

“Tôi không có ý xúc phạm, thưa bệ hạ. Nhưng tôi khó có thể mong đợi ngài bỏ bê việc hãm hiếp và cướp bóc của ngài để phỉnh phờ một kẻbơ vơvô gia cư.”

Conn thở ra qua đôi môi mím chặt, bị giằng xé giữa khát khao muốn bật cười và thôi thúc muốn bạt tai nàng.“Trất tiếc đã làm nàng thất vọng, nhưng cả ta lẫn Fianna đều không thích thú gì chuyện cưỡng hiếp hoặc cướp bóc. Cướp bóc và ức hiếp, buồn thay, đã mất đi sự quyến rũ của chúng đối với Fianna rồi.

"Thật bi thảm cho ngài làm sao!"

Conn buông rơi tất cả sự giả vờ của phép lịch sự bắt buộc và bật cười. "Em quả thực là một cô bé bướng bỉnh, đúng không?"

Gelina chớp mắt ngọt ngào.“Nếu nghĩ về tôi như thế làm đứcvua của tôi hài lòng. Đức Hoàng Thượng có tin rằng ông ta có thể sửa chữa một lỗi lầm như vậy không?”

“Chà.” Conn vuốt bộ râu của mình. “Tdám nói rằng tkhông thể đánh bật nó ra khỏi em được,vì điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm ước vọng kinh khủng của em đối với taLàm ơn nằm úp bụng xuống nào.

Mắt nàng mở to cảnh báo trước mệnh lệnh bất ngờ của anh. "Xin thứ lỗi?"

“Đừng lo. Tkhông có ý định đặt tay lên mông của em đâu, tuy nhiên em có lẽ khá là xứng đáng với điều đó đấy. Tmuốn xem xét vết thương của em.

Cau, Gelina lăn người lật úp và tựa đầu lên cánh tay nàng. Bàn tay của Conn khéo léo tuột chiếc áo chẽn ra khỏi vai nàng. Gelina nao núng trước cái chạm của anh, nhận thức rõ về cặp đùi đầy cơ bắp đang ép vào hông nàng. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng chải qua vai nàng, và nàng tự hỏi đôi bàn tay mạnh mẽ đó đã trấn áp bao nhiêu kẻ thù.

"Em run rẩy như một con thỏ đang hoảng sợ phải không?"

Nàng lườm anh qua vai. Anh đón nhận ánh mắt nàng và giữ cho đến khi nàng buộc phải quay đi.

“Tôi không sợ gì cả,” nàng nói, cằm nàng nhô ra đáng ngại. "Đặc biệt không phải ngài."

Conn giấu nụ cười của mình sau cơn ho. Những ngón tay anh nhẹ nhàng lần theo vết sẹo đang hình thành đã từ từ phai nhạt thành màu hồng khỏe mạnh.

“Txém chút đã đâm xuyên quatrái tim em, Gelina. Trùng mình đến tận xương tuỷ khi nghĩ về nó.anh thì thầm, với chính mình nhiều hơn với nàng.

Gelina nhắm mắt lại một lúc, run rẩy. Trong thỏa thuận không thành lời, không ai trong số họ từng đề cập đến hang động. Bất kỳ ai dám hỏi nàng về quá khứ của nàng đều nhanh chóng nuốt lại lời nói của họ, bị làm cho im lặng bởi màu xanh băng giá trong đôi mắt Conn.

Những ngón tay anh dịu dàng xoa bóp làn da bị kéo căng xung quanh vết sẹo. “Nếu anh trai của em không quay lưng lại với tkhi ta làm anh ta bị thương, em đã có thể né được cú đâm của ta, phải không? Làm thế nào em nhìn thấy được xuyên qua chiếc áo choàng? ”Anh hỏi.

“Tôi đã đập chiếc áo choàng vào những tảng đá cho đến khi nó mỏng dính. Chúng tôi giữ ngọn đuốc phía trước chúng tôi. Và ngài đã không làm anh trai tôi bị thương.Ngài đã giết anh ấy,” nàng nói thẳng thừng.

“Nàng rất giỏi dùng kiếm,” Conn nói, phớt lờ câu nói cuối cùng của nàng. Những ngón tay anh lướt qua nhánh xương đòn đang mất đi những góc nhọn lồ lộ để trở nên tròn trịa hơn. "Phải mất nhiều năm thực hành để có được điều đó."

“Thời gian không bao giờ là thứ chúng tôi thiếu.” Gelina đẩy một lọn tóc đi lạc ra khỏi mắt và nhìn chằm chằm vào anh qua vai nàng. "Tôi đã luyện tập và luyện tập mãi cho đến khi tin rằng mìnhcó thể đánh bại bất kỳ chiến binh nào kể cả không có ảo giác về một con quái vật hay một người khổng lồ."

"Em vẫn tin điều đó ư?"

Nàng không thể chắc chắn có phải nàng đã nhìn thấy một vẻ thách thức trong ánh mắt điềm tĩnh đó của anh hay không, nhưng nàng đã đáp trả bằng sự bộc trực. "Vâng, thưa ngài."

Một làn gió mát từ ô cửa sổ mở đã nâng mái tóc của Gelina lên.Sự im lặng thấu hiểu giữa họ càng trở nên sâu hơn khi lòng bàn tay của Conn cọ xát đi những dấu vết căng thẳng cuối cùng của cơn ác mộng ra khỏi gáy nàng. Bàn tay anh lang thang vẩn vơ xuống lưng nàng với một ý chí riêng của riêng , lần theo từng vết lồi lõm trên cột sống của nàng bằng ngón tay cái. Làn da mượt mà như lụa nâng lên hạ xuống bên dưới bàn tay anh. Anh biết nàng đã trôi dạt trở lại giấc ngủ. Các nếp gấp của chiếc áo chẽn đã lưu lại sự thám hiểm mụ mị đó của anh, và anh đang vươn tay để kéo nó xuống thêm nữa khi anh nhận ra mình đang làm gì.Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của mình.

Anh bật dậy như thể bị đẩy ra khỏi tấm nệm lông vũ. “Không cần phải nói chuyện với ta như với một quý tộc thế đâu,” anh nói, giọng anh nghe có vẻ căng thẳng và độc đoán ngay cả với đôi tai của anh. "Em có thể gọi tlà Conn."

Gelina lật người lại, tính khí của nàng không được cải thiện khi bị bật dậy khỏi sự hứa hẹn của một giấc ngủ không bị quấy rầy bởi những cơn ác mộng và được bảo vệ bởi sự ấm áp dịu dàng của bàn tay anh. “Tôi làm ngài thất vọng bất cứ điều gì khác nữa sao, thưa ngài? Có lẽ là ăn hay thở chăng?”

Tiếng cười của anh trào ra vui vẻ, xua tan sự căng thẳng giữa họ. “Từ những gì tthấy, em ăn giốngnhư một con heo con. Em đã bắt đẫy đà ra rồi đấy.

Anh vuốt mu bàn tay qua gò má mềm mại của nàng, và nàng cố gắng che giấu một nụ cười chân thực. “Ngài có Nimbus để cảm ơn. Anh ấy đe dọa tôi bằng một bài hát và khiêu vũ trừ khi tôi ăn một tá bánh yến mạch mỗi ngày. ”

"Tsẽ tự vỗ béo chính mình để tránh bị cậu ta quấy rầy và hờn dỗi," anh đồng ý.

Mắt anh du hành khắp phòng, và anh nhíu mày như thể không hài lòng với chiếc bàn sứt sẹo và chiếc ghế thẳng lưng mà anh tìm thấy. Tàn tro tích tụ từ những mùa đông lạnh giá trước đây chồng chất trong khung lò sưởi bụi bặm. Mạng nhện đã giăng đầy những rầm mái nhà. Chân anh nhịp vào sàn gỗ để che giấu sự căng thẳng không quen thuộc đangkéo căng cơ thể anh.

“Tối mai,” anh nói, “gặp tở đại sảnh. Tsẽ dạy em chơi cờ. Ttin rằng em sẽ thích nó. Nó liên quan nhiều đến chiến tranh và chinh phục.”

“Tôi quen thuộc trò chơi đó.Cha tôi là một kỳ thủ ghê gớm.”

Từ đâu đó trong sương mù của kí ức, Conn nhớ lại một đôi mắt xanh nhỏ bé tò mò nhìn chăm chú vào một bàn cờ được chạm trổ công phu. “Ông ấy đã như thế,” anh thì thầm, siết chặt tay nàng trước khi bước ra cửa.

Anh mở cửa. Những ngọn đuốc từ hành lang bao phủ gương mặt anh trong ánh sáng khi anh quay lưng lại với nàng.

“Em không thể bóp nghẹt nụ cười của em mãi mãi được, Gelina. Sự quyến rũ của tgần như nổi tiếng bằng khả năng chiến đấu của ta. ”

"Và sự khiêm tốn của ngài thì sao?"

“Thần kỳ tương đương.” Anh cúi chào thật sâu từ thắt lưng và bước vào hành lang với một cái nháy mắt, kéo cánh cửa đóng lại sau lưng anh.

Conn hẳnsẽ hài lòng khi thấy nụ cười chơi đùa quanh góc môi nàng khi nàng lăn người sang bên cạnh và kéo chiếc khăn phủ lên vai nàng. Anh dựa vào cánh cửa phòng nàng trong một lúc lâu, chờ đợi một tiếng rên rỉ hay than van từ căn phòng im lặng và sợ phải thừa nhận rằng anh đã thất vọng khi không có gì xảy ra.


Gelina thức dậy vào sáng hôm sau với một cái ngáp mãn nguyện và một cáivươn vai giống như một chú mèo đã kéo các bắp cơ của nàngvượt qua ranh giới của sự thoải mái và ngược lại. Nàng không bao giờ ngừng ngạc nhiên rằng hơi thở thức giấc đầu tiên lấp đầy phổi của nàng đã không nồng nặckhông khí ẩm ướt tù đọng của hang động. Căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ với những tiếng hót líu lo đón ban mai của những chú chim chiền chiện và chào mào cổ đỏ.

Nàng ngồi dậy và ném đôi chân dài quathành giường, giật nảy mình khi chân nàng được lót êm trên lớp len mềm thay vì gặp sự kháng cự lạnh lẽo của lớp gỗ cứng.

Chà mắt, nàng nhìn quanh phòng, tự hỏi liệu có phải giấc mơ vẫn theo đuổi nàng không.

Một ngọn lửa reo vui trong lò sưởi, sự rét buốt buổi sớm mai đã bị xua đi bởi những khúc gỗ đang cháy bừng bừng. Nàng đứng dậy khỏi giường, nhấn chìm những ngón chân vào tấm thảm xa hoa. Bàn chân nàng dẫn nàng đến cái bàn gỗ ở góc phòng và nhận thấy bề mặt nứt nẻ của nó đã được phủ một chiếc khăn trải bàn thêu hoa rực rỡ. Những chiếc bánh nóng hổi nhồi táo và đào và bôi đầy mật ong đặt trên một chiếc đĩa vàng. Nàng chọc một ngón tay tò mò vào một chiếc bánh ngọt và đưa nó lên miệng, thưởng thức vị ngọt bao phủ đầulưỡi nàng.

Trên chiếc tủ thấp bên cạnh chiếc chậu bằng đất nung và bình nước đặt một bàn chải và lược bằng ngà mà nàng chưa bao giờ thấy trước đây. Nàng nhấc chiếc bàn chải lên và kéo nó qua mái tóc rối bời vừa bắt đầu cuộn tròn lại ở gáy nàng.

Nhìn vào đằng sau bức màn trang trí công phu ngăn qua một góc của căn phòng, nàng phát hiện ra một bồn tắm đầy nước ấm, toả hương thơm ngát đã được đổ đầybởi một người hầu lặng lẽ trong khi nàng ngủ. Không chút do dự, nàng cởi chiếc áo chẽn và bước vào bồn tắm, nhăn mũi trước mùi hương nồng nàn của hoa dành dành. Nàng chìm xuống nước, mắt nhắm lại.

Một bàn tay vòngra sau để chạm vào vết thương trên lưng nàng vô tình mô phỏng sự âu yếm của Conn. Nàng vặn người để nhìn vào hình ảnh của mình trong gương. Vết sẹo đã phai nhạt đi giống như những kỷ ức về cơn ác mộng của nàng. Chỉ có lòng tốt của Conn dường như hữu hình trong ánh nắng ban mai rực rỡ của gian phòng ngủ ấm cúng.

Nàng lau khô bản thân và mặc một trong những chiếc váy bông đơn giản treo đằng sau một tấm rèm khác. Làn vải đung đưa duyên dáng trên khung người cao ráo của nàng. Nàng gấp chiếc quần chẽn bằng mà da Nimbus đã đánh cắp từ một người lính đang ngủ và đặt chúng dưới gối. Nàng không làm điều đó để làm hài lòng Conn, nàng tự nhủ một cách nghiêm khắc, mà để Nimbus vui.

Nàng băng qua hành lang của pháo đài. Mặt trời chiếu xuyên qua các cửa sổ không cửa chớp tạo ra những hoa văn tinh tế trên những bức tường quét vôi trắng. Nàng ngâm nga khe khẽ và quay người, thích thú với cách thức lạ lẫm mà chiếc váy bồng bềnh quanh mắt cá chân của nàng. Giai điệu bị bẫy lại trong cổ họng nàng khi một bóng người vạm vỡ xuất hiện trước mặt nàng.

Khuôn mặt đang ở trong bóng tối nhưng không thể lầm lẫn khi những bím tóc lởm chởm cuồn cuộn khỏi đầu anh ta.Anh đứng cao hơn sáu feet và bảy inch(~2m),với một nắm tay dơ ra. Gelina tựa lưng vào tường, câm lặng trong nỗi kinh hoàng.

Bước từ bóng tối vào trong khu vực được che nắng của hành lang, bóng hình ấy nói. “Đừng sợ, cô gái. Tôi mang đến cho em những thứ này. ”

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ được nắm chặt trong bàn tay lông lá ấy là một bó hoa đỗ quyên thanh nhã.

Nàng đưa tay bàn tay đang run rẩy ra để nhận chúng khi anh ta nói, “Tên tôi là Goll MacMorna. Tôi là thủ lĩnh của Fianna. Nhớ tên tôi nếu em cần tôi.” Hụp đầu xuống một cách ngượng ngùng, anh ta biến mất trên hành lang lặng lẽ như khi anh ta xuất hiện.

“Cảm ơn,” nàng lẩm bẩm khi nàng trượt xuống bức tường trong tư thế ngồi, tay nàng nắm chặt những bông hoa dại thơm ngào ngạt.


Nàng nằm tỉnh dậy trong phòng của mình đêm đónhìn chằm chằm vào bóng tối một cách mụ mẫm. Ký ức về cơn ác mộng của nàng đang vươn những ngón tay băng giá để nhổ bật lên những đầu mối tội lỗi của nàng. Rodney, đôi mắt đen của anh ấy đầy cáo buộc và giận dữ, dường như nhìn chằm chằm lại từ bóng tối.

Nàng được bao quanh bởi đội Fianna, được nuôi ăn và mặc bởi chính người đàn ông mà họ đã thề sẽ tiêu diệt. Những ngày của nàng đã trải qua cùng với Nimbus trong sự vui vẻ và chơi đùa cho đến khi nàng ngã nhào kiệt sức vào chiếc giường gỗ gụ chạm khắc được nhập khẩu từ một vùng đất mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Và Conn. Con quái vật mắt xanh mà họ đã căm ghét cho đến khi họ bị mụ mẫm và phát ốm với điều đó. Anh đã hiện diện ở khắp mọi nơi mà nàng đã quay cuồng trong suốt ngày dài đó, tìm kiếm nàng vì một chuyến tham quan chuồng ngựa, thoái thác với Sheela để trao cho nàng một bài học cờ vua vội vàng. Tâm trạng của nàng càng cáu kỉnh, anh càng vui thích được trêu chọc nàng. Vẻ cau có bướng bỉnh của nàng chỉ thách thức anh cố gắng hơn nữa để dỗ dành đượcmột nụ cười miễn cưỡng từ đôi môi của nàng. Gelina gần như có thể cảm thấy sự hận thù của nàng đang tan chảy dưới sự ấm áp không thể cưỡng lại trong sự quyến rũ của anh.

“Rodney sẽ nói gì?” Nàng thì thầm với bóng tối. Nàng trả lời câu hỏi ấytheo cách duy nhất nàng biết. “Anh ấy sẽ không bao giờ biết. Anh ấy sẽ không bao giờ biết. Anh ấy đã chết rồi."

Mùi hương ngọt ngào, nồng nàn của hoa đỗ quyên thoảng qua căn phòng khi nàng chìm vào giấc ngủ.


Từ ngọn đồi nhìn xuống vùng sân trong, Barron Ó Caflin quan sát quang  cảnh bên dưới, mũi hắn nhăn nhó vì ghê tởm. Âm thanh của tiếng cười trôi dạt lên khi hắn di chuyển vị trí trên lưng ngựa. Gã lùn và con nhóc đã dựng lên một cái đu ngoài trời từ một cột gỗ nặng nề trải dài trên sân. Thứ đồ ngốc ấy điên cuồng ra hiệu bằng hai bàn tay của mình, cố dụ dỗ cô nàng nhảy khỏi chỗ đậu an toàn xuống đống cỏ khô bên dưới.

Vẻ cau có của Barron càng hằn sâu thêm khi ánh mắt hắn rơi vào người đàn ông tóc đen, đứng dựa vào một đống cỏ khô với hai tay khoanh lại, đầu anh ngửa lên để cười. Áo chẽn bị vứt bỏ trong đống cỏ khô. Anh chỉ mặc chiếc quần bằng da. Với hàm răng trắng loé sáng trên bộ râu sẫm và làn da ngăm đen, đức vua của Erin trông như một người nông dân vào một ngày hè nóng nực.

Barron quan sát khi cô gái đang tươi cười kia thu đủ động năng, chiếc đu bay lên cao hơn trong không trung với mỗi đường chuyền. Hắn ước sợi dây thừng sẽ đứt, để cô nàng bay vèo trong không khí và đâm sầm vào cạnh chuồng ngựa cho rồi.Cô nàng để lỡ cơ hội một lần, kềm giữ bản thân bằng đầu gối để ngăn chặn lại cú nhào lộn. Người lùn kéo mạnh tóc của mình trong sự thất vọng. Conn chế nhạo gã cho đến khi gã mỉm cười. Bắt đầu một lần nữa, cô gái đã hoàn thành cú nhảy, tiếp đất trong đống cỏ mềm mại bằng chân một thoáng rồi lảo đảo quỳ xuống, hầu như không bỏ lỡ gã người lùn. Conn vỗ tay tán thưởng và nói điều gì đó khiến cả hai bật cười.

Barron thúc ngựa về phía bắc, ghê tởm quang cảnh ấm cúng bên dưới. Hắn không để mắt đến vẻ đẹp của ngày. Những bông hoa kim tước màu vàng đã bị dẵm đạp bên dưới vó ngựa mà không một lần được liếc qua. Hắn đã quan sát đứa trẻ mồ côi phát triển từ một kẻ vô gia cư gầy gò, hiếm khi mỉm cười thành một cô gái tươi cười có đôi má căng đầy đang ửng hồng lên với màu sắc.

Hắn khịt mũi ghê tởm. Có điều gì đó không ổn với đứa trẻ bị bỏ rơi, và hắn biết điều đó. Sự căng thẳng lạ lùng giữa nàng ta và Conn vào đêm nàng ta ra mắt trước cung đình đã gửi những nhát đâm ngờ vực dọc cột sống của hắn. Chỉ một tên ngốc mới bỏ lỡ điều đó. Conn đã nói rõ rằng nàng ta sẽ được đối xử như con gái mình. Tên khốn kiêu ngạo không hề giải thích gì hết.

Barron đã hiến dângmột lời cầu nguyện cho các vị thần Druid mà hắn thỉnh thoảng thờ phượng. Hắn cảm ơn rằng đứa bé mồ côi bí ẩn của Conn là một cô gái. Nếu cô ta là một chàng trai và đủ mạnh mẽ, cô tacó thể đã phải biểu thị một thách thức cho ngai vàng một khi Conn gặp nghiệp chướng sắp tới của mình. Như vốn dĩ là thế, cô nàng chỉ là một mối phiền toái. Hắn cũng cảm ơn rằng không có tên khốn nào đã trườn ra khỏi vùng sân trong để tuyên bố nhà vua như thượng hoàng của họ.

Từ khi Mer-Nod đã để lộ sự nhận biết của ông ta về những chuyến đi này, Barron đã sắp xếp cho người của Eoghan gặp hắn ở phía bắc tại ngôi làng nhỏ Ballybay. Hắn đi vào làng với một cái gật đầu hống hách ban cho những nông dân mà hắn vượt qua. Mặt trời thả rơi sự ấm áp trên mái tóc vàng óng của hắn khi hắn xuống ngựa trước quán rượu quét vôi. Một biển hiệu treo trên mái hiên kêu lách cách trong gió. Đầu của một con sói, bộ lông bờm xờm bết lại với máu, cười toe toét với hắn từ biển hiệu. Hắn mỉm cười đáp lại, nụ cười của hắn không khác gì của con sói.

Quăng dây cương lên một cái cột, hắn nghênh ngang bước vào quán rượu và chậm rãi tiến tới cái bàn xa nhất, cho phép đôi mắt của hắn điều chỉnh với bóng tối. Chóp mắt ngạc nhiên, hắn nhìn thấy hai bóng người ngồi ở bàn thay vì một. Mắt hắn lo lắng lướt qua chiếc áo choàng dài và mũ trùm đầu bao quanh người lạ mặt. Hắn liếc nhìn người đàn ông mà hắn biết, có một câu hỏi trong mắt hắn.

Đứng dậy, người đàn ông to lớn ra hiệuvề phía người lạ mặt vẫn đang giữ đầu cúi thấp. “Eoghan đã gửi cậu ta đến. Ngài ấy muốn hai người gặp nhau. Các vị sẽ làm việc cùng nhau trong vài tháng tới. ”

Hình dáng gầy nhom đẩy chiếc mũ trùm đầu ra sau, và Barron thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt tăm tối nhất mà hắn từng thấy.


Thứ Năm, 7 tháng 6, 2018

Roses 23 - Done

Chương 23



Thiên Chúa chắc chắn có tính hài hước. Elliott đã đi đến kết luận của mình sau khi quan sát hành vi của các người anh trai trong một giờ hoặc hơn. Những thiên thần hộ mệnh của Mary Rose đều cộc cằn, huyên náo, thích tranh cãi và thận trọng cùng một lúc, và cũng ồn ào nữa. Chúa ôi, họ thật là om xòm. Họ có thói quen kỳ lạ là tất cả cùng nói một lượt, nhưng tuy vậy, họ vẫn có thể nghe được những gì người khác đang nói. Elliott cảm thấy như thể đang ngồi ở trung tâm của một cuộc biểu tình.

Ông đã có thời gian vui thích trong cuộc đời ông. Sau khi ông nói chuyện với những người đàn ông, họ đến để bắt tay ông. Họ đã dè dặt khi chấp nhận ông như một phần của gia đình, tất nhiên, nhưng Elliott không nản chí. Vào đúng lúc họ sẽ nhận ra rằng, cũng giống như ông, họ có rất ít lựa chọn trong vấn đề này. Chúa đã kéo tất cả lại với nhau, và họ sẽ ở lại.

Ông gặp Adam đầu tiên. "Anh là người thích tranh luận, phải không?" ông nhận xét khi bắt tay anh ấy. 

Adam ngay lập tức quay sang Harrison. "Cậu đã nói với ông ấyđiều đó à?" 

"Tôi đã nói anh thích lý luận," anh giải thích. 

Elliott gật đầu. "Điều tương tự," ông tuyên bố. "Ta cũng thích tranh luận, con trai.Anh sẽ thấy ta luôn luôn thắng." 

Một ánh lấp lánh loé lên trong mắt Adam. "Thật vậy sao?" 

"Anh đã sai về động cơ của người Hy Lạp, anh biết đấy.Ta sẽ phải chỉnh đốn anh cho đúng.

"Tôi hoan nghênh những thử thách," Adam trả lời. Elliott gặp Travis tiếp theo. "Anh sẽ trở thành một luật sư," ông tuyên bố. 

"Tôi ư?" 

"Vâng, là anh đấy. Harrison nói anh có khả năng thiên bẩm trong việc dàn xếp những thứ hỗn độn.”

Travis cười toe toét. "Ngài vừa dùng từ của ngày hôm qua đấy,thưa ngài, tôi luôn muốn bắn cácluật sư, không phải trở thành một trong số họ." 

Douglas bắt tay ông tiếp theo. "Harrison đã nói gì về tôi?" anh hỏi.

"Rằng anh có năng lực kỳ diệu với những con ngựa, anh có thể làm nên một sản nghiệp ở nướcAnh khi huấn luyện những con ngựa nòiĐộng vật tin tưởng anh và điều đó nói với ta rằng anh giàu lòng trắc ẩn.Ta đã tự hỏi con gái mình có được điều đó từ đâu.Bây giờ ta biết rồi.”

Cole đợi cho đến lượt mình. Anh ta đã quyết định sẽ không bị đốn ngã dễ dàng như các anh emtrai. Elliott đã làm tổn thương Mary Rose. Ông sẽ phải trả giá trước khi họ bắt đầu thể hiện lòng hiếu khách với ông.

"Kẻ dữ dằn ở đâu thế nhỉ?" Elliott hỏi. 

"Ngay đây, thưa ngài," Cole trả lời trước khi anh có thể kềm bản thân lại. Rồi anh mỉm cười. "Harrison đã bảo với ngài là tôi dữ dằn sao?"

"Điều đó đã được đề cập đến với sự ngưỡng mộ chân thành," ông cam đoan với người anh trai. Ta đã được nghe khá nhiều về anhMột số nhận xét là từ một quý cô trẻ tên là EleanorCô ấy dường như tin rằng anh sẽ cố bắn ta và bảo ta phải cẩn thận khi ở quanh anh. Về phần Eleanor,” ông tiếp tục, “Ta đã tự hỏi ..."

Cole nhướng một bên chân mày. "Điều gì thế, thưa ngài?" 

"Tất cả các anh có ý định đưa cô ấy trở lại không?" 

Các người anh trai cùng hét lên từ‘không’ một lượt. Elliott bật cười. Cole cũng vậy. "Thưa ngài, ngài bị mắc kẹt với cô ấy rồi." sau đó anh nói. 

"Cô ấy hạnh phúc ở đó," Mary Rose khăng khăng. "Cha ơi, ngài hẳn phải đói rồi.Chúng con đã ăn tối, nhưng chúng con sẽ ngồi lại với ngài trong khi ngài dùng bữa tối của mình. Giờ thì hãy ngồixuống đi. Ngài chắc đã kiệt sức vì chuyến đi." 

Cô không đợi để nghe sự đồng ý của ông mà vội vã vào trong bếp. Cô không thể ngừng mỉm cười. Cô sẽ phải quỳ xuống và chân thành tạ ơn Chúa vì đã giúp cha cô. 

Harrison bắt lấy vòng eo cô và kéo cô áp vào anh ở hành lang.Anh nghiêng xuống và hôn vào vành tai cô.

"Thật tuyệt khi thấy em hạnh phúc lần nữa," anh thì thầm. "Quay lại và làm anh hạnh phúc nào. Anh cần phải hôn em."

Cô đặt trái tim cô vào nhiệmvụ ấy. Cô vòng tay quanh cổ chồng và kéo anh xuống cho một nụ hôn dài, nồng nàn. 

Một là không đủ, và chẳngbao lâu sau họ nhận ra rằng nếu họ không dừng lại bây giờ, họ sẽ không dừng lại được nữa.

Cô thở hổn hển và đỏ bừng khi cô kéo người ra khỏi anh. Cô đã thể hiện đúng theo cách anh đã thích cô như thế. 

"Anh đã làm cho ông ấy hiểu, đúng không? Cám ơn anh, Harrison."

"Không, em đã khiến ông ấy hiểu khi em bỏ đi.Em đã từ bỏ mọi thứ, và một khi ông ấy nhận ra em cho điều gì là giá trị, ông ấy bắt đầu hiểu.Anh cũng rất hạnh phúc khi ông ấy đến đây, em yêu. "

"Còn về Adam thì sao

Harrison gật đầu. "Elliott sẽ không cho phép anh bỏ lỡ bất cứ thứ gìÔng ấy là điểm tới hạn mà anh cần." 

"Hãy để ông ấy ăn tối trước khi anh nói với ông về Adam. Em không nghĩ ông ấy sẽ còn cảm thấy muốn ăn ... sau đó."

Harrison biết các người anh trai sẽ không đề cập điều đó với Elliott. Anh trở lại bàn và ngồi xuống cạnh Cole. Adam ngồi bên cạnh cha của Mary Rose. Họ đang nói về việc sắp xếp chỗ ngủ.

Cole cười toe toét với anh. Harrison lẽ ra nên biết chuyện gì đó đã xảy ra. Anh cũng có cảm giác anh sẽ không thích nó, bởi vì Cole chỉ cười như thế khi anh ta sắp loan báo tin tức kinh khủng nào đó. 

"Đã quyết định rồi, HarrisonÔng ấy sẽ ở phòng của Mary RoseHai người có thể ngủ trong gian nhà tranh. Hai người sẽ có nhiều sự riêng tư ở đó." 

"Khi cậu ra khỏi phòng," Travis nói với anh. "Chúng tôi đã bỏ phiếu." 

Harrison không muốn ngủ trên một chiếc giường tạm bợ với vợ. Anh bắt đầu tranh cãi, nhưng đã mất cơ hội khi Mary Rose trở lại phòng ăn. Cô trông có vẻ không vui. 

"Cole, Samuel lại đang vẫy dao vào em lần nữa kìa. Ông ấy không cho em lấy thức ăn cho Cha. Hãy làm gì đó đivì Chúa."

"Anh sẽ làm." Harrison hét lên. Anh bắt đầu đứng lên. Cole đẩy anh xuốnglại.

"Thôi nào, Harrison, anh ta sẽ chém cậu nếu cậu đi vào trong đóAnh ta vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng để thích cậu. Tôisẽ đi." 

Elliott trôngcó vẻ choáng váng "Ai đó đang ở trong nhà bếp với một con dao ... đe dọa con gái tôi sao?

"Vâng, thưa ngài," Cole trả lời trên đường đi đến cửa. Anh dừng lại để rút súng ra,lên đạn, và đẩy cánh cửa mở ra.

"Samuel, anh chắc chắn là một thách thứccho sự kiên nhẫn của tôi," anh ta gầm lên. 

"Lạy Chúa nhân từ." Elliott không thể nghĩ thêm được điều gì để nói.

Harrison thư giãn. Anh quay sang Elliott và mỉm cười. Người đàn ông trông cực kỳ hoang mang "Họ cũng trả lương cho anh ta nữa cơ đấy. Khiến ngài muốn đập đầu ngài vào cái gì đó cứngđúng không?" Elliott gật đầu. Harrison bật cười. Chúa chứng giám, không bao giờ có một phút buồn chán nào ở trang trại. 

Adam lắc đầu và trông có vẻ ngượng ngùng. Ông đoáncó lẽ với những người bên ngoàiviệc khoan dung với Samuel nghe có vẻ điên rồ. "Samuel là đầu bếp của chúng tôi," ông giải thích. 

Mary Rose đứng nhịp chân trên sàn nhà trong khi chờ đợi. Cole cuối cùng đã gọi cô. Cô thở dài khe khẽ và trở lại bếp.

Cha cô đã được trao tặng một bữa tối trọng thể một vài phút sau. Những người đàn ông uống cà phê trong khi chờ đợi ông kết thúc. Mary Rose lấy chiếc dĩa đã trống của ông trở lại bếp. 

"Tôi sẽ bận một lát.Tôi phải dàn xếp với SamuelAnh ta sẽ bắt tôi nài nỉ. Tôi biết đúng là như thế."

"Cậu sẽ nói chuyệnvới ông ấy à?" Cole hỏi Harrison với một cái hất đầu về phía Elliott. 

"Yes, Sir, tất cảchúng tôi đều có chút bực bội vào những ngày này. Ngài biết đấy, thứ Sáu tới ..." 

Adam ngắt lờianh. "Tôi sẽ bị ra toà vì cáo buộc giết người." 

Elliott chớp mắt, nhưng đó phản ứng duy nhất mà ông thể hiện ra"Cậu đã làm điều đó sao?"

"Vâng,thưa ngài." 

"Đó là lần cuối cùng chết tiệt anh thừa nhận điều đó, Adam," Harrison gắt gỏng. 

"Đừng nguyền rủa thế,con trai." 

"Vângthưa ngài." 

"Có những tình tiết giảm nhẹ không?" 

Adam gật đầu và rồi đưa ra cho ông lời giải thích đầy đủ. Elliott lắng nghe chăm chú mà không một lần xen ngang

"Harrison, con đã chuẩn bị để bảo vệ anh ấy rồi chứ?" 

"Chưa hoàn toàn, thưa ngài, nhưng con sắp đến đó rồi. Con vẫn còn khá nhiều việc phải làm". 

Elliott cho anh một ánh mắt sắc xảo. "Con có một kế hoạch hành động cụ thể không?" 

"Vâng." 

"Liệu tsẽ thích cách tiếp cận mà con sẽ thực hiện chứ?" ông hỏi. 

Harrison nhìn thẳng vào mắt ông khi anh trả lời. "Không, thưa ngài, ngài sẽ không thích nó chút nào."

Elliott gật đầu. "Tôi cần giấy, bút mực và mực.Chúng tsẽ bắt đầu xem xét mọi thứ lần nữa, Adam ... Harrison, tmuốn xem các ghi chú của con." 

"Nói cho chúng tôi biết cảm giác thật lòng của ngài," Cole yêu cầu. "Ngài có nghĩ ..." 

Elliott đập bàn tay lên trên bàn. "Tôi không có cảm giác gì hết. Đó là những gì tôi nghĩ." 

Ông tựa lưng vào ghế và đợi trong khi Harrison đi lấy các đồ dùng để viết và các ghi chép của anh. 

Không ai nói một lời. Tất cả họ đều biết Elliott đang suy nghĩ về vụ án, và họ không muốn làm gián đoạn ông. Mary Rose trở lại phòng và tham gia cùng họ ở bàn một lần nữa.

Sự im lặng tiếp tục. Không khí trở nên đầyắp những dự đoán. Các người anh trai và em gái ngồi nhấp nhổm trên ghế trong khi chờ đợi để nghe ý kiến ​​của Elliott. Tất cả họ đều cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra nhưng không thể giải thích tại sao. Họ chỉ biết có thế.

Khi Elliott cuối cùng đã nói chuyện, ông nói với Adam. Giọng của ông nhỏnhẹ và uy quyền. 

"Cậuấylà người giỏi nhất, anh biết đấy. Tagần như thương hại những kẻ cáo buộc anh.Cậuấysẽ không tỏ ra bấtkỳ sự khoan dung nào đâu,không phải trong phòng xử án, và không phải sau sự xúc phạm nặng nềđối với gia đình của anh., vâng, ta gần như thương hại họ." 

Những gaiốcbao phủ cánh tay Mary Rose. "Không phảingài đã dạy dỗ anh ấy sao,thưa cha?" cô hỏi.

"Ta đã dạy cậu ấy về luật pháp.Cậu ấy có một cách tranh biệnlạ thường của riêng mình. Cậu ấy sáng chói, phải, nhưng cậuấy cũng rất tàn nhẫn. Cậu ấytrở thành kẻ săn mồi khi bước vào tòa án. Tađã trông coi cậu ấy, quan sát cậu ấy, và bây giờ ta sẽ nói với các anh, đã có một vài trường hợp ta thực sự sợ hãi cậuấy.Ta sẽ không bao giờ chống lại cậuấy. Anhthấyđấy, ta đơngiảnchỉ cần tìm ra những gì cậuấyđịnh làm, và khi cậuấykết thúc, những kẻ cáo buộc anh có khảnăng sẽkhông thể ra khỏi thị trấn này màcòn sống."

Harrison quay trở lại phòng ăn vài phút sau với những ghi chép củaanh và đồdùng đểviết cho Elliott. Anh nhận thấy sự im lặng ngay lập tức. Tất cả mọingười đều đang nhìn chằm chằm vào anh, và anh biết điều gì đó quantrọng đã xảy ra. Anh đợi ai đó nói với anh.

Không ai nói một lời. Và rồi anh để ý thấy mộtđiềukhác. Anhđãnhìn thấy nó trong mắt của Adam. 

Hy vọng.




Mary Rose đãgặpHarrison rấtít trong tuần kếtiếp. Anh và Douglas đãđi cùng nhau đến thị trấn vào thứ hai và không quay trở lại cho đến hoàng hôn. Douglas đã mang năm con ngựa thuê từ trạingựa thị trấn về cùng với anh. Cả chồng và anh trai cô đều không giải thích tại sao họ lại mang thenhững con ngựaấy.

Vào thứ ba Travis đi cùng Harrison vào Blue Belle. Cả hai đều trông rất dữdộikhi trở về nhà. Harrison làm tình với cô vào đêmhômđó. Anh đòi hỏi nhiều hơn bình thường. Anh đã làm với cô nhữngđiều mà cô không nghĩ là có thể, và cô đã lên đỉnh ba lần trước khi anhnhượng bộ cho sự mãn nguyện của chính mình.

Vào Thứ tư Harrison dành cả ngày để xemxét kỹ lưỡng những ghi chép củaanh. Buổi sáng hôm sau, Dooley cưỡi ngựa đến trang trại để thông báo tin tức rằng Thẩm phán Burns đã mệt mỏi với việc câu cá và đã trở lại nhà của Belle. Elliott đãlo lắng khi đọc những bằng chứng chống lại Adam, nhưng Harrison đã không đưa ông vào thị trấn cho đến gần mười một giờ. Anh đã hoàn toàn bậnrộn trong việcchăm sóc người vợ bị bệnh của mình.

Cô đã bị nônmửatừ mườigiờ. Cô cố bắt anh rời đi, khăng khăng rằng cô vẫnổn, nhưng rồi cô lại bắt đầu nônlần nữa, và Harrison lạitrở nên nhặng xị

Cô bắt đầu cảm thấy tốt hơn một giờ sau đó. Cô biết cô trông giống như địa ngục. Cô nằmvắt ngang qua giường, úpbụng xuốngvới mái tóc lơlửng qua thành giường. Harrison ngồi xổm bên cạnh trong khilau trán côbằng một miếng vải ướt, mátlạnh. "Đây hoàntoàn làlỗi của anh, em yêu.Anh đãlàm đau em đêm qua, và bây giờ ..." 

"Anh không làm đau em... À, anh đã, nhưng đó là một loại đau tốt đẹp. Emthích nó. Em đã cảm thấy buồn nôn trong nhiều ngàyrồi.Đókhông phải là lỗi của anh.Đó là vụxử án.Em không thểkhông cảm thấy buồnphiền về nó. " 

Douglas đi vào trong gian nhà tranh để kiểm tra em gái mình.

"Anh đã ở chỗquái nàovậy?" Harrison yêu cầu. "Cô ấy đã bị ốm trong hơn một giờ rồi.Hãy làm điều gì đóđi,vì Chúa."

Douglas cóchút sửng sốtbởi sự giận dữ trong giọng Harrison. "Côấy làm cậu sợ chết khiếp, đúng không?Cô ấy không hay bị ốm.Tôi sẽ chăm sóc côấy.Cô ấy có lạiđược một chút màu sắc trên khuôn mặt rồikìa.Tôi nghĩ cô ấysắphồi phục.Dooley đang chuẩn bị rời đi.Cậukhôngmuốn nói chuyện với ôngấy sao? "

"Em gái của anh sẽ phải hứa với tôi rằng khi tôi trở lại vào chiều hôm nay, tôi sẽ tìm thấy cô ấy ở trêngiường.Traocho anh lời hứa của em, Mary Rose,hoặc anh sẽ không đi đâu cả". 

Cô buộtra một tiếng thở dài cườngđiệu. "Được rồi.Em sẽ ở yêntrên giường." 

Anh vén tóc ra khỏi khuôn mặt của cô để anh có thể hôn cô. Sau đó anh buôngxuốnglại. 

Douglas đợi cho đến khi anh rời khỏi trước khi đưa ra một chủ đề khá tếnhị. 

"Em có biết nguyêndo cho ttcả những điều này không?" anh hỏi. 

"Em bị bệnh. Đó là nguyêndonó xảy ra." 

Anh ngồi xuống bên cạnh giường. "Loại bệnh gìnào?Em đã ăn thứ gì đó khiến em bị bệnhà?

"Không, em chỉ buồnphiềnvề vụ ánthôi,Douglas." 

"Có thể emđang mang thai chăng?" 

Câu hỏi làm cô kinh ngạc. Cô đã phải suy nghĩ về nó một lúclâu.

"Em có lỡ kỳ hàng thángcủa em không?

Cô biến thành củ cải đỏ trong chưa đầy một phút. "Anhlàm em ngượng.Anh là anh trai của em, vì Chúa.Anh không nên đặt những câu hỏi cá nhân như vậy." 

"Emcó không?" 

"Vâng." 

"Bao nhiêu?" 

"Hai ... không, ba."Mary Rose ngẩng đầu lên khỏi gối. "Anh có nghĩ ..." Cô không thể tiếp tục. Điều kỳ diệu của tất cả nhữngnguyên do đó vừa đượcgiải quyết. Một đứa trẻ. Cô thực sự có thể có em bé. Cô đột nhiên bịchoáng ngợp bởi niềm vui.

"Anh nghĩ anhsắp lên chức bác rồi." Douglas nói. Anh vỗ nhẹ lên vai cô và mỉm cười với cô. 

"Chúng ta không thể nói với Harrison.Đừng nói với ai cho đến khi em chắc chắn, Douglas.Chồng em đã có đủ thứ để nghĩ đếnrồi,anh ấy sẽ rất vui với tin tức của em, nhưng anh ấy có thể bị phân tâm. Chúngta không thể để điều đó xảy ra."

Douglas đồng ý. 

Harrison đãrời khỏimột giờ sau đó để đưa cha cô đến nhà của Belle để ông có thể nhìn qua bằng chứng chống lại Adam. Rồi anh trở lại thị trấn. Anh trải qua cả ngày ở đó và không trở lại nông trại cho đến giờ ăntối.

Anh đi thẳng đến giannhà tranhđể chắcchắnMary Rosenơi anh đã để cô lại. Anh nhìn cômột cáivà biết cô đã rời khỏi giường. 

Cô không muốn thừa nhận điều đó. 

"Em đã nghỉ ngơi cả ngày chứ, em yêu?" 

"Vâng, em đã." 

Anh mỉm cười. "Emđãở yêntrên giườngchứ?

Cô mỉm cười đáp lại. "Anh nên hạnh phúc với em," cô trả lời,mà không hoàn toàn là trả lời. "Anhđãkhông nghĩ anh sẽ tìm thấy emtrên giường, đúng không? Em có thể nói anh đã rất ngạc nhiên. Ngày của anh thếnào?" 

Anhđã quyết định buộc cô nói dối. Tuynhiên cô đãkhông. Cô chỉ trốn tránh câu hỏi của anh. Cô trôngcó vẻrất tự hào về bản thân mình. 

"Em đã nghỉ ngơi trêngiườngcả ngày ư?"

Cô không bỏ lỡ một nhịptim. "Nào, tại sao anh lại hỏi emđiều đó lần nữathế?Anhkhông tin em sao, Harrison? Anh sẽ phải tin tưởng em, em nghĩ vậy."

Anh lắc đầu. Người vợ ngọt ngào của anh hoàn toàn không đếmxỉa gìđến những hướng dẫn của anh. Anh không biết anh sẽ làm gì về điều đó. Anh thở dài. Thực sự khôngcó điều chết tiệt nào anh có thể làm. Cô cứng đầu và ngangbướng, và trừphi anhtrói cô vào giường, cô sẽ làm những điều cô nghĩ là tốt nhất.

"Chỉ cần hứa với anh rằng khi em cảm thấy bệnh, em sẽ nghỉ ngơi. Được chứ?" 

Cô ngồi dậytrêngiường. "Tại sao anh không tin em?" 

Anh không trả lời cô. "Anhđịnhđi lên nhà.Em có thể muốn đặtthứ gìđó lên mặt trước khiem tham giacùng anh, em yêu". 

Anh biết cô sẽ hỏi anh tại sao, tất nhiên, và anh không thể chờ đợi để nói với cô. Anh bắt đầu đếm đến mười khi anh mở cửa và bắt đầura ngoài. 

"Chờ đã," cô nóivọng ra, "Có gì sai với mặt emsao?" 

"Nó bị cháy nắng." 

Cô không chút ănnăn, nhưng cô đã rất chu đáo. Anh sẽ cho cô nhiều điều. Cô đợi cho đến khi anh kéo cánh cửa đóng lại trước khi bắt đầu cười. 

Có bất kỳ thắc mắc nào tại sao anh đã yêu côkhông? 




Mọi người đều vừa ăn xong bữa tối khi Alfred Mitchell cỡingựaxuống con dốc.

"Người lạ mặt đến đây, hãy nhìn xem, thưa ngài. Ông ấy có phải là một trong những người thân của ngài không?" 

Elliott nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Không thể nói từ khoảng cách này, nhưng tôi không tin tôi biết người đàn ông." 

"Vậy đó là Alfred Mitchell.Harrison, cậu có muốn chúng tôi đợi bên trong khi cậu nói chuyện với ông ta không?" 

"Vâng." 

"Hãy mờiông ấy nước giải khát nhé" Mary Rose gọira. Cô không chắc liệu Harrison có nghe thấy cô hay không. Anh đã ra ngoàirồi. Harrison không đợi vị luật sư trên hiên nhà. Anh bước xuống nhữngbậc cấp và tiếptục bước tới. Hai người đàn ông đã gặp nhau nửa đường trên bãi cỏ.

Mitchell buộtramột tiếng rên lớn khi anhtaxuống ngựa. Hai người đàn ông bắt tay nhau và tự giới thiệu. 

"Cậu trông mệt mỏi," Harrison nhận xét. 

Mitchell gật đầu. Anhta ngướcnhìn Harrison, vì Mitchell hơi thấp hơn. Anh ta cólẽ cũng trẻ hơn vài tuổi.

"Tôi đã mệt lử," anh ta thừa nhận bằnggiọng lè nhè miềnNam chậm rãi. "Tôi đã có được những gì anh yêu cầu, nhưng tôi cũng mang lại cho anh một số tin đáng sợ.Chúng tacó thể đi bộ trong khi chúng tanói chuyện khôngTôi muốn giãngân cốt cho mông tôi trước khi tôi cỡingựa trở lại khu cắm trại của mình."

"Cậu được chào đón qua đêm ở đây,Alfred." 

"Tôi sợ tôi sẽ không thể giữ im lặng được về những gì đang xảy ra nếu tôi ở lại.Tôi đã dựng trại gần thị trấn.Tôi nghĩ rằng tôi sẽ ở lại đó tối nay, nếu anh không thấyphiền việc tôi không ở gần." 

"Cậu sẽ phải làm chứng vào ngày mai," Harrison nhắc nhở anhta

"Vâng, tôi biết, tôi rất háohức đượclàm điềuđó, sir. Rất háohứcmuốn nói điều gì đã xảy ra." 

Harrison và Alfred bắt đầu đi về phía những ngọn núi. Mary Rose quansát từ phía sau ô cửa lưới. 

Harrison đang sảibước đicùng với hai bàn tay chắplạisau lưng trong vài phút, sau đó anh đột nhiên quay sang Mitchell. 




"Em không thể nghe thấy gì từ đây," Douglas thì thầm sau lưng cô.

Cô nhảydựng lên. "Harrison không thích những gì Mitchell đang nói với anhấy. Hãyxem cách cả hai người đàn ông đều cứng nhắc như thế nào kìa.Em không nghĩ đó là tin tốt, Douglas. Đó là tin xấu." 

"Điều tệ hại duy nhất là Mitchell không có được những giấy tờ đãđượcký, Mary Rose, và em có thể nhìn thấy Harrisonđang giữ thứ gì đó trong tay. Suyđoán củaanhlà Mitchell không thể có được chữký của Livonia." 

Harrison và Alfred tiếp tục nói chuyện trong hơn haimươiphút. Mary Rose nghĩ rằng cuộcthảo luậnđã kết thúc khi họ quay người và bắt đầu đi trở lạinhà. Cô ra ngoài và đứng trên hiên nhà để đợi.

Alfred bắt tay Harrison và leo lên ngựa. Mary Rose gầnnhư đã gọi theo người đàn ông đmời anh tanghỉlại qua đêm. Harrison quay ngườihướng vềphía cô, và khi cô nhìn thấy dángvẻtrên khuôn mặtanh,cô không thể thốtnổi một từvới bất cứ ai. Chồng cô trông nhưvừa bị tàn phá.

Anh bước lại gầnhơn,rồi dừng lại và đứng đó nhìn chằm chằm vào cô. 

Anh muốn cô đến với anh. Mary Rose không ngần ngại. Cô chạy đến. 

Anh không nói gì với cô, nhưng nắm lấy tay cô và quay người lại lần nữa. 

Họ điquađồng cỏ trước khi dừng lại. 

"Anh sẽ nói dối vào ngày mai." 

Mắt cô mở to. "Anh sẽ nói dối trong tòa án ư?

Anh không trả lời cô. "Anh sẽ không nói dối em trừ phi em cho phép anh." 

Cô không biết phải nói gì. Họ bắt đầubước đi tiếp, đầu của họ cúi xuống, khi mỗi người suy nghĩ về ngày mai. 

MaryRose chỉ mất vài phút để hiểura. "Anh sẽ không bao giờ nóidối​​trước tòa.Không, anh sẽ không bao giờ làm điều đó.Đó là phi đạo đức ... và vìthế, anhsẽnói dối các anh củaem. Anh cũng muốn nói dối emnữa, nhưng anh ... "

"Anhđãhứa với em rằng anh sẽ không bao giờ nói dối emlầnnữa.Anh chưatừngphá vỡ lời hứa của mình." 

"Trừ khi em cho phép anh." 

"Phải." 

"Được rồi." 

Cô quay lại và mỉm cười với anh. "Em tin tưởng anh.Hãy làm những gì anhphải làm. Giờ không phải là lúc để lo lắng vềem." 

Anh cảmthấy mình nhỏ bé trước cô. Anh nhắm mắt lại và từ từ gật đầu. "Cảm ơn em." 

"Vì tin tưởng anhsao?" 

"Và yêu thương anh ... và đã là chínhem." 

"Hãyhôn em, và em sẽ biết anh có ý nhưthế." 

Anh đã làm điều đó. 

Họ trở lại nhà trong im lặng. "Anh sẽ rangoài cưỡi ngựa. Emcó muốn đi cùnganhkhông?" 

"Anh cần suy nghĩ về mọi thứ. Emnghĩ có lẽanhcần ở một mình vàolúc này." 

Anh hôn cô lần nữa và sau đó đi đến chuồng ngựa. Mary Rose dựa vào lan can của hiên nhà và nhìn theo.

Harrison xuất hiện chỉ một phút sau. MacHugh đã ở bên cạnh anh. Conngựa giốngkhông mang yên hay dây cương, nhưng đisát bên cạnhHarrison khi họ băng qua bãi cỏ. 

Harrison đột ngột quay sang con vật, nắm vào bờm, và tungngười lênlưng. MacHugh đã phi nướcđạilên con dốc đầu tiên. 

"Cậuấy cưỡi ngựanhư một ngườiAnh Điêng.” Travis nhận xét, "Cậuấyđi đâuthế?

"Để suy nghĩ." 

"Cha em muốn em chơi piano.Em có cảm thấy sẵnlòng không?" 

"Em ổn thôi," cô nói mặc dù điều đó không đúng. 

Chơi đàn sẽ giúp cô quên đi những lo lắng, cô quyết định, và vìthế cô đi vào bên trong và ngồi xuống băng ghế piano. 

Cha cô đang đứng gần, háo hức chờ đợi. 

"Consẽ chơi bài gì, con gái?”

Các anh của cô đã nhìn thấy biểu hiện của cô khi cô bước vào phòng khách. Họ biết chính xác cô sẽ chơibản nhạc nào. 

"Số năm," tất cả đều nói với ông cùng một lúc. 

Và vì vậy cô đã làmthế,đànđi đàn lại không ngừng.





Đólà buổi sáng ngày thứ sáu nắng đẹp và rạng rỡ. Mary Rose thất vọng khi nhìn thấy bầu trời xanh. Cô muốn một cơn bão lớncùng với sấm vàchớp, bởi vì cô nghĩ rằng thời tiết xấu có thể giữchânmột số người tò mò ở các thị trấnkhác ở yênnơi họ thuộc về.

Cô đã đi cùng cha cô trong chiếc xe độc mã có mui. Không một ai trong số họ cảm thấy muốn nói chuyện. Cô đã dành thời gian cầu nguyện và lo lắng về Adam và Harrison. Cơn ác mộng của anh trai cô cuối cùng đã đổ ập xuống, và cô đã không đủ sức mạnh để ngăn chặn nó.

Tất cả đều tuỳ thuộc vào Harrison.XinChúa hãy giúp anh. Anh trông rất kinh khủng khi anh thamgiacùng cô trên giường. Anh đã ôm cô suốt cả đêm.Cô đã cố gắng nói chuyện với anh trước khi họ mặc quần áo, nhưng anh đã chặncô lạitrước cả khi cô bắt đầu. Cô muốn nói với anh rằng cô yêu anh và cô tin tưởng anh, và dù cho có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm nay, cô cũng sẽ tiếptục yêu anh và tin anhy như thế. Harrison không lắng nghe. Anh cộccằnvà xa cách. Cô đã trở nên thực sự sợ hãi sau đó, nhưng khi anh sắp rời khỏi, anh đã quay lại và cho cô một thứ tuyệt vời nhất và chắc chắn ý nghĩa nhất mà cô từng nghe.

Anh nói với cô rằng anh sẽkhoámiệng côlại nếu cô nói hoặc làm bất cứ điều gì để khiến anh cảm thấy tốt. Và nếu cô nói với anh rằng cô yêu anh, anh có thể khóa cô trong tủ quần áo và để cô ở đó cả ngày. 

"Nói cách khác, anh không muốn bị phân tâm." 

Anh gật đầu. 

Họ rờikhỏi để đi đếnBlue Belle một giờ sau đó. Harrison dẫnđầugia đình, và Travis bọchậu

Harrison dừng cuộc diễuhànhngay bên ngoài thị trấn. 

"Mary Rose?Em có cảm thấy ổn không? Anh không muốnem bị nôn mửa trong toà án." 

"Em sẽ không nôn," cô hứa với anh. 

"Adam, tôi đọc ở đâu đó rằng những nô lệ không được nhìn thẳng vào chủ nhân của họ cho đến khi họ được lệnh phải làm như vậy. Điềuđó có đúng không?”

"Vâng.Điềuđóđược cholà láo xược... trịchthượng.Tại sao cậulại hỏi tôi câu hỏi đó?”

"Bởi vì tôi đã quên hỏi anh tối qua," anh cáukỉnh. "Khi anh ngồi xuống bụcnhân chứngtrong tòa án, tôi muốn anh nhìn chằmchằm vào cáccon trai của LivoniaHãy giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng hãy để họ biết rằng anh đang nhìn chằm chằm vào họ.Việc nhìn vào một người trong suốt thời gian đósẽ làm anh ta sợ hãi. Hãy nhìn thẳng vàomắtanh ta, Adam.Khi người kia đượcgọi lên, cũng làm như vậy. Khi tôi traocho anh một cái gật đầu, hãy để họ nhìn thấy thái độ khinh miệt trên khuôn mặt anh."

"Họ sẽ ghét điềuđó," Adam cảnh báo anh. 

Harrison gật đầu. "Tôi hy vọng như vậy.Mọi người có còn nhớ những gì tôi đã nói với mình không?" 

Anh đợi cho đến khi họ gật đầu và đưa cho họ mẩu thông tin cuối cùng. 

"Đừng tin bất cứ điều gì bạn nghe từ mọi người trong khi bạn đang ở trong tòa án." 

"Khôngngay cả từ anh ư?" Mary Rose hỏi.

Anh lặp lại tuyên bố trước đó. Anh sẽ không nói với họ rằng anh đãlên kế hoạchnói dối, bởi vì anh không có ý định như vậy. Anh không muốn họ phát hiện ra những tin xấu cho tới khi bồi thẩm đoàn đượcthẩm phánBurns cho cách ly.

"Bấtluậntôi nói hay làmgì,đừng tỏvẻngạc nhiên hay tức giận. Anh nghe rõchứ, Cole?" 

"Tôi nghe rõ." 

"Vậyhãy làm cho xong nào." 

Harrison đã dẫn đường xuống con dốc cuối cùng và băng qua đồngbằngvào thị trấn. Việctiến vàocon phố chính rấtchậm chạp bởi vì một đám đông lớn đã tụ tậpở đó rồi. Không ai trong số những người hiếukỳ ấyđược phép vào trong cửa hàng cho đến khi Thẩm phán Burns mở cửa cho họ.

Đó là một nhóm người hỗntạp đang chờ đợi. Một số đã hét lên những lời cổ vũ khích lệ, trong khi những người khác cố gắng nhấn chìm chúng xuống bằng cách hét lên những điều tục tĩu bẩn thỉu. Mary Rose cố gắng giả vờ không nghethấy,nhưng đó là một nhiệm vụ khó khăn đểlàm tốt.

Đám đông tách ra để họ có thể tiến lên. Mary Rose níu cánh tay của cha cô và để ông dẫn cô vào bên trong.

Thẩm phán Burns đã ngồi phía sau chiếcbànở cuối phòngrồi. Ôngngồiđốimặtvới cánh cửa. Ông ra hiệu cho gia đình tiếnlên. Nhữngchiếc ghế mọi kiểu từ các hộ gia đình xung quanh Blue Belle đã được mang vào và đặt thànhnhiềuhàng ngayngắnđối diện với thẩm phán. Một lối đi rộng dẫn vào trungtâm.

Cáchbàn của thẩm phán khoảng mười lăm mét về phía bên phải cửahànglà hai hàng ghế, sáu chiếc mỗihàng, dành cho bồi thẩm đoàn. 

Cácvị có thể vào chỗ ngồi bây giờ. Xin chào, William,"ônggọichacủa Mary Rose. "Tôiđãkhông thấy ngài khi đứng đằng sau tất cả những chàng trai cao lớn ấy củangài. Thật là một ngày đáng buồnchết tiệt, đúng không?" 

"Vâng, thưa ngài, chắc chắn rồi."

"Harrison, lờigợi ýanhđãtrao tôi ngày hôm qua và cố gắng làm tôi nghĩ mọithứ đềulàý tưởng của riêng tôiấy? Chà, tôi đã quyết định đi cùng với nó bởi vì nó cónhiều ý nghĩavới tôi.Tôi không muốn một nhómnhữngngười lạ ở đây, họ sẽ chỉ làm gián đoạn tôimà thôi,và sau đó, vì Chúa, tôi sẽ phải bắt đầu bắn súng.Không thể dungthứsự hỗn loạn trong toàáncủa tôi.Cole, tiến lên và đưa cho tôi nhữngkhẩu súng của cậunào.Tôi sẽ chăm sóc chúngcho cậu. Những người còn lại trongsố các chàng traicũng làm tươngtự.Mary Rose?mang khẩu súng ngắnnào không vậy"

"Không, thưangài." 

"Vậythì tốt." 

Thẩm phán đợi cho đến khi tất cả các khẩu súng củanhà Clayborne đã được đặt trên bàn của ông.

"Harrison, Morrison đã đồng ý giúp tôi tìm ra những người sống ở Blue Belle hoặc trong vòng mười dặm quanh thị trấn.Không ai khác được vào bên trong, đặc biệt là nhóm dânvệ vô-giá-trịtừ Hammond.Tôi sẽ ra ngoài lề trong một phút.Đầu tiên, tôi phải hỏi anh có phản đối gì đối với bất kỳ thành viên bồithẩm đoànnàokhông?Anh có phảnđốiphụ nữ thamgia cùng với nam giới nếu tôi quyết định chọn một hoặc hai người không? Tôi có thể đủxấu tínhđể làm điều đó.

Harrisonmỉmcười. "Tôi không có bất kỳ phản đối nàovới việcphụ nữ ngồitrên ghếbồithẩm, thưangài kính mến.Bất cứ điều gì ngài quyết định đều tốt với tôi." 

"Chà, nào nào, điều đó khálà hữu ích đấy. Anh không gắn bó vớibất cứ điều gì sao?" 

"Không, thưangài.Tôi đã soạn ra danh sách củachính mình về những người sốngtrongvà xung quanh Blue Belle. Tôi đã mạnphépđặt mộtsự đối chiếubên cạnh những người đến từ miền Nam". 

Thẩm phán cườitoe toét. "Cóbất kỳ người xuấtsắc nào trong danh sách này của anhkhông?"

"Xin thứ lỗi, thưa ngài?" 

"Đừngbận tâm.Tôi đã nói rangoài lề.Tôi biết cáchanhhànhđộng vìtôi đã quansát anhcứngrắn ra saotrong phòng xử án củatôiở Hammond.Anhsẽ không khomlưngđể mua chuộc bất cứ aiTôi sẽ rất vui khi sử dụng danh sách của anh.Nó sẽ làm cho công việc củatôi trong việc phân loạimọi người dễ dàng hơnnhiều. Tôi sẽđểcho John Morrison làmtrưởng ban bồi thẩm.Anhcó bất cứ phản đối nàovề điều đó không?"

Harrison giả vờ suy nghĩ về vấn đề này. Anh không muốn Thẩm phán Burns biết điều đó thật là một sự may mắn. Adam đã đến trợ giúp Morrison khi nóc cửa hàng của ôngấy bị sập. Anhcầu Chúa làMorrison nhớ đến điều đó.

"Không, thưangài kính mến, tôi không có phản đối nào. Morrison là một người đàn ông trung thực." 

"Nếu tất cả mọi người đã sẵn sàng, tôi sẽ để chocác cư dân vàotừ từ.

"Thưangài kính mến, liệu ngài có ai đó đứng ở trước cửa để giữ mọi người khácở bên ngoài không?" 

"Tôi có", thẩm phán trả lời. 

"Tôi đang mong đợi một bức điện tín quan trọng.Nếu nó đến ..." 

"Tôi sẽ thấy anh nhận đượcnó.Điều đó sẽ cắt ngắn đi một chút, phải không, Harrison?" 

"Điện tín sẽ giúp đỡ, nhưng nó không cần thiết để trình bày trong trường hợp của tôi."

Burns đứng lên. "Tôi sẽcho gọinhững người đàn ông miền nam đócuối cùng.Vì họ là nhân chứng chốnglạiAdam, tôi sẽ đặthọ ngồi phía bên kia của bị cáo. Tôi đã đặt hai cái ghế tại một góc để bồi thẩm đoàn và đám đông có thể nhìnrõ họ.”

Harrison đợi cho đến khi thẩm phán đang trên đường xuốnglối đi chính giữahai dãy ghế trước khi gia nhập cùng Adam tại bàn. Anh ngồi xuống, nghiêngngười lạigần ngườianhtrai và thì thầm vào taiông.

Mary Rose không thể nghe thấy những gì chồng cô nói, nhưng cô đã có thể nhìn thấy phản ứng của anh traicô. Adam trông có vẻ ngạc nhiên. Rồi anh ấy mỉm cười. Đó là lần đầu tiên trong nhiều tuần anh ấy đã để lộ sự vui thích. Cô không thể hìnhdungđược Harrison đã nói gì với anhấy.

Chồng cô tựa lưng vào ghế. Anh không nhìn cô khi anh hỏi cô một lần nữa liệu cô có cảm thấy ổn không. 

"Vâng," cô thì thầm. 

Harrison đã ra lệnh tất cả bọn họ giữ im lặng trong suốt phiên tòa, và vìthế, khi người đàn ông đầu tiên đi vào trong và hướng thẳng đến những chiếc ghế dành cho bồi thẩm đoàn, mọi người đều im lặng.

Không có phụ nữ nào ngồi trên ban bồithẩm. Mary Rose nhận ra hầu hết đàn ông, nhưng cô không thể nhớ được một vàicáitên của họ. Không ai trong số mười hai ngườimỉm cười. Tất cả họ đều có những vẻmặt trang nghiêm, điều cô nghĩ là phù hợp, xéttheomức độ nghiêm trọng của vụ kiệnhọ sắp nghe.

Lionel và Reginald Adderley là hai người đàn ông cuối cùng được vào trong. Họ khệnhkhạng tiến vềphía trước và lấy chỗ của họ. 

Cả haingười đàn ôngđều có mái tóc vàng. Reginald lớn hơn em trai của mình vài tuổi. Ông ta có những sợi xám trong bộ râu cắt tỉatỉ mỉ. Đôi mắt của ông ta có màu nâu đỏ nhưng với nhiều màu vàng hơn màu xanh lá cây. Ôngtanhắc nhở cô về một con thằn lằn. Em trai của ôngtacũng xấuxí y như thế. Mắt anh ta màu nâu. Nướcdanhợt nhạt như anh trai của mình, điềunày cho thấyrằng cảhai anh em họ đềuchưa từng làm việc bên ngoài trời một ngày nào trong cuộc đờihọ. 

Dooley được giao nhiệm vụ canh gác cửa. Billie được yêu cầu phải đổiphiên cho ông ấy.

Harrison tiếp tục ngồi yên cho đến khi Burns đến cuối lốiđi giữa hai hàng ghế. Harrison ngay lập tức đứng lên. Adam cũng vậy.

Vì không ai khác chuyển động. Thẩm phán dường như hài lòng trướcsự tôntrọngcủa Harrison và Adam đã biểulộ với ông

"Với sự cho phép của quýngài kính mến chứ?" 

Burns suyđoán điềuanh đang hỏi. Ông háo hức gật đầu. "Hãyđợicho đến khi tôi vào trong nhà kho," ông thì thầm. "Đây sẽ là lần đầu tiên, và tôi muốn tận hưởng mọi phút." 

Adam bắt đầu ngồi xuống. Harrison sẽ không để anhấy làm thế. "Đứngyên." anh thì thầm. 

Harrison đợi cho đến khi vị thẩm phán biến mất trong nhà kho, và sau đó kêu lên với giọng vang to và sangsảng: "Ngheđây, mọi người.Tất cả đứng lên.Toàán mở phiên xét xử bây giờ.Thẩm phán Burns là chủ toạ.”

Đám đông ngay lập tức rời khỏi ghế. Thẩm phán hénhìn quanh góc để chắc chắn rằng tất cả mọi người đang đứng, sau đó khệnhkhạng bước vào trongphòng xử án, trông thật hàilòngvà tự hào như một con công. Ông rõ ràng là yêu thích nghithứcvà hiếm khi nhận đượcnó.

Ôngtận hưởngthời gian củaông khi đi đếnbàn củamình và ngồi xuống. 

"Được rồi, hãy ngồixuống.Tôi sẽ chỉ nói điều này một lần, vì vậy tất cả các vị nghe chokỹ.Tôi sẽ không dungthứchosựla hét, cổ vũ hoặc gâyrabất kỳ tiếng ồn nàokhác trong khi tòa án của tôi đangphiên xét xử.Nơiđây đã trở nên bất khả xâm phạmngay phút này bởitôi đãtrưng dụng nó cho phiên toà.Trước tiên, tôi sẽ nói với bồi thẩm đoàn bằng chứng chống lại Adam Clayborne.Vậy tôi cho gọi hai nhân chứng."

Thẩm phán dừng lại để uống nước.

"John Quincy Adam Clayborne đã bị buộc tội giết Walter Adderley.Adderley từngngười sở hữu Adam trong những năm nô lệ.Các con traicủa Adderley đã mangđếnchotôi những bức thư mà gia đình Clayborne đã viết cho mẹ của Adam, bàRose.Hiện giờ bàRose vẫn sống ở miền nam trêncùng đồn điền đóvới vợ của Adderley, bàLivonia.Cô ấychăm sóc cho bàta vì sự khiếm thị của người phụ nữ. Trong sáu hoặc bảy láthư, có đề cập đến cái chết của Adderley. Dùvậy, không phải là không có gì trongviệc kết tội. Adam không thừa nhận giết Adderley, nhưng anh tathừa nhận làở trong nhà khi Adderley qua đời, và Adam cũng thừa nhận bằng văn bản rằng anh tađã chạytrốn. Tôi sẽ hỏi Adam tất cả về điều đó khi anhta lên bục nhân chứng. Anh tasẽ lên bục nhân chứng, phải không, Harrison? "

"Vâng, thưa ngàikính mến, ông ấycó."

"Tốt.Bây giờ tôi có một điều cuối cùng để nói với cácvị, bồithẩm đoàn.Tôi muốn thấy sự công bằng được thực hiện ở đây hôm nay.Nếu bất kỳ ai trong số cácvịđã đưa ra quyết định của mình rằng Adam đã phạm tội,hãynâng mông của mình lên khỏi ghế và đi ra khỏi đây.Một người đàn ông đượccho làvô tội cho đến khi chứng minh làcó tội, và tôi không cho phép aikết tội anh ta vội vàng.

"Harrison, bâygiờ đến lượt anh. Anh có điều gì muốn nói với bồi thẩm đoànkhông?

"Vâng, thưa ngàikính mến." Harrison trả lời. 

Anh đứng dậy và đi ngang qua căn phòng để anh có thể đối mặt với mười hai người đàn ông.

"Thânchủcủa tôi đã bị buộc tội vềmộttội ác mà anh không phạm.Nếu cácvịlắng nghe tất cả các lời khai, cácvịsẽ traocho Adam sự tự do.Hãy mở rộng trái tim và tâm trí, hãyrũ sạchnhững cảm xúc màcácvịcó thể có liên quan đến màu da của anh ấyvà thấy rằng anh ấyxứng đáng có được một buổi điều trần công bằng.Abraham Lincoln đãtin vào sự bìnhđẳng, và vìthế hàng trăm ngàn thanhniêndũng cảm đã sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình để chếđộ nô lệ được bãi bỏ.Xinđừng nhạo bángnhững ký ứccủa những người đàn ông dũngcảm đóHãy nhớ họ đã chết như thế nào và tại sao.Cuộc sống của Adam nằm trong tay các vị, thưacác quý ông, và tôi sẽ chứng minh với cácvị, màkhông nghi ngờ gì, rằng ông ấy vô tội."

Harrison quay người và chậmrãibước trở lại bàn. Mary Rose nghĩ anh đã kết thúc. Cô buộc bảnthânkhông mỉm cười. Cô rất tự hào về chồng mình. Bài phát biểu của anh gây ấn tượng với cô, vâng, nhưng đómộtchút đặc biệtmà anh đã thêm vào làm cho nó cónhiều sức thuyết phụchơn. Có một kiểunói lè nhè của miềnTây rất, rất tinh tế trộn lẫn với chấtgiọngcao nguyên trầmsâu của anh. Dùvâỵ cô không nghĩ rằng bất kỳ ai khác cũng nhận thấy sự thay đổi trong bài diễn văncủa anh,và cô nghĩ cô biết tại sao anh lại làm thế. Anh muốn bồi thẩm đoàn nghĩ về anh như một người trongsốhọ.

“Tôi sẽ kể cho các vị một chút về John Quincy Adam. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc kể cho các vị lý do tại sao mẹ anh ấy đã trao cho anh ấy cái tên này. Một vài vị hẳn đã nhớ lại về lịch sử của mình và đã biết John Quincy Adam là vị tổng thống thứ sáu của nước Mỹ. Dù vậy đó không phải là lý do mẹ của Adam đã ngưỡng mộ người đàn ông đến thế. Bà ấy đã nghe được một câu chuyện về tổng thống Adam và sau đó phát hiện ra đó là sự thật. Sau khi Adam đã nghỉ hưu như một tổng thống cao quý, ông đã trở lại quê nhà, nghĩ rằng ông đang hướng đến một cuộc sống thanh bình, tốt đẹp, và ông đã làm đúng như thế cho đến khi ông nghe về một vụ việc đáng xấu hổ đang diễn ra trên quê hương của chính chúng ta. Vào năm 1835 hoặc khoảng đó, một số tàu cướp biển Spanish đã bắt cóc năm mươi hai người châu Phi và hướng đến Cuba. Hai người dân Cuba đã mua tất cả bọn họ và hướng đến những đồn điền mía để bán. Chà, Những người châu Phi không thích ý tưởng trở thành nô lệ vì vậy họ nổi dậy. Họ cũngđãgiết chết một trong những thuỷthủđoàn. Khi con tàu đến LongIsland, người Cuba đã ném họ vào tù và buộc tội họ nổi loạn và giết người.

"Nào, cácvị nghĩ tạisaosự cố đó lại làm phiền lòngtổngthốngAdams nhiềuđến thế?Chếđộ nô lệ đã được hợp pháp hóa trởlại rồi, phải không?" 

Một số các bồi thẩm đoàn gật đầu.

Giọnglè nhè kiểu miềntây của Harrison trở nên rõ ràng hơn khi anh tiếp tục. "Tôi sẽnói với các vị là tôi chắc chắn đã bịnhầm lẫn, vì vậy tôi đã tiếnhànhxem xét và tìm ra lý do tại sao điềuđólại sai. Thương mại nô lệ với các nước khác đã bị cấm vào năm 1835rồi.Rất nhiều nước khác cũngđãáp dụngluật tương tự. Vìthế đây là luật. Một người da đen sinh ra ở Mỹ vào năm 1835 sẽ là một nô lệ, nhưng việc đưa nô lệ vào đất nước chúng ta từ bên ngoài là bất hợp pháp.

"Vâng, chà, Tổng thống Adams không thể ngăncản được ngoại trừphàn nàn về điều đó.Ông tin rằng mọi người nên tuân thủ các luật lệ mà họ đã phải gánh chịu nhiều rắc rối để viết ra.Ông cũng không thểgiữ im lặng về ý kiến ​​của mình. Không, thưa các ngài,ông đãkhông.Những người bạn của ông đãbảo ông nên tránh xa vấn đề này bởi vì việc tranh luận để bảo vệ người da đenkhông được ưa chuộng.Và tất nhiên điều đó chỉ khiến Adams nổi giậnnhiều hơn. Cácvị có biết ông đã nói gì không?” Một số hội thẩm đã lắc đầu. "Ông nói, ‘Có lẽ tôi có thể bướcđi một cách khiêm tốn và chínhtrực, trong lần này và mọi lần khác, không ngầnngại trước bất kỳ nhiệm vụ nào,không phàn nàn về những ý kiến ​​đóng góp, và chuẩn bị vớisự kiên quyết để đáp ứng bất kỳ sựlăng mạ nàocó thể theo sau nhữngbiểu hiệnphóngkhoángtrongsuy nghĩ của tôi. Chà, ý ôngmuốn nóiluật pháp là luậtpháp, và ông đoán ông sẽ phải đá một vài cáimôngnếu ông phải làmđể bảo vệ danh dự đất nước củamình. Luật pháp là luật pháp. Nếu một hoặc hai người khôngcoi trọngnó, và không ai làm gì về điềuđó, chàvậythì chẳng bao lâu sẽcócàng lúccàng nhiều nhữngcưdân sẵn sàng bẻcong các quy tắc cho phù hợp với họ. Trước khi cácvịbiết đượcđiều đó, tất cả những quyền mà các nhàlập quốc đãtrao cho chúng ta trong Hiến pháp đều bị bỏ qua ... ngaycảcủa cácvị."

Harrison dừng lại nhìn vàotừng ngườitrong bồi thẩm đoàn trước khi tiếp tục. "Adams đã được 74 tuổi, nhưng tuổi tác và sức khoẻ suyyếu đãkhông ngăn cản ông bước vào PhápViệnTối cao và nói lời của mình. Ông bảo vệ những người đàn ông da đenđó,và khi ông kết thúc, nhữngngười châu Phi ấyđã được đưa về quênhà nơi họthuộc về. Luật là luật. Adams đãghinhớ điều đó, tôi muốn tất cả các bạn cũng nhớ về điều đó.Mẹ của Adam chắc chắn đã ngưỡng mộ tinhthần dám nghĩ dám làm của Tổng thống Adams, và đó là lý do tại sao bà đã lấy tên ôngđặt cho con trai củamình.

“Thân chủ của tôi được sinh ra trong chế độ nô lệ. Luật pháp đã nói rằng anh ấy là nô lệ kể từ giây phút anh ấy hít hơi thở đầu tiên. Anh ấy đã sống và làm việc tại đồn điền của Alderley. Walter Alderley không quan tâm đến các nô lệ của mình. Ông ta cũng không quan tâm đến vợ của ông ta, Livonia. Tôi có thể chứng minh điều tôi đang nói. Tôi có văn bản được xác nhận từ những người da trắng miền Nam đã chứng kiến Livonia đã bị đánh đập tàn nhẫn. Chồng bà ấy thích uống rượu, và khi ông ta say, ông ta trở nên rất hung dữ. Ông ta là một người to lớn, cao hơn sáu feet. Vợ của ông ta là một người nhỏ bé, chưa đầy năm feet kể cả khi kiễng chân. Bà ấy chắc chắn không thể tự bảo vệ bản thân chống lại người yêu dấu …” Harrison miệt thị từng từ như thể nó là một lời báng bổ. “chồng của bà. Walter Adderley đã đánh đập bà ấy thường xuyên theo những lời khai mà tôi đã thu thập được. Ông ta thích đánh vào đầu bà ấy. Bây giờ bà ấy đã bị mù, và tất cả các bác sĩ đều nói rằng nhữngcú đánh màngười yêu dấu"- anh lại chế nhạo lầnnữa -"chồng củabà đã tặngcho bà gây ratình trạng này. Có ai trongcác vị nghĩ rằng chuyệnchẳng có gì đáng kể khiđánh mẹ hay vợ củamìnhkhông?"

Harrison biết anh không đượcđặtcâu hỏi, và trước khi anh có thể bị khiển trách bởi thẩm phán, anh vội vãnói tiếp "Không, thưa cácngài, nó làm cho cácvị phát ốm thật sự khinghĩ đến, phải không?" 

Mọingười trong ban bồi thẩm đềugật đầu. Harrison đãgiữ đượchọtrong lòng bàn tay của anh. Anh không cóý định để họ thoát khỏi."Nó cũnglàm cho Adam Clayborne phátốm. Livonia không phải là phụ nữ duy nhất bị đánh đập thường xuyên.Mama của chínhAdam cũngphảichia sẻ điềuđó.Bà đãcố gắng bảo vệ bàchủ của mìnhcácvị biết đấy, và một lần bàbvỡ mũivì đã can thiệp vào.

Khi Adams khoảng mười ba tuổi, anh ấy đã nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng đang diễn ra bên trong ngôi nhà. Livonia đã gọi ra ngoài cầu cứu. Adam đã vào trong nhà để xem có chuyện gì. Anh ấy không thích điều anh đã tìm thấy. Bà chủ của anh ấy ở trên sàn nhà. Người chồng yêu quý của bà đang đá bà. Các vị sẽ nghe Adam kể với các vị điều đó, dĩ nhiên. Anh ấy biết Adderley đã say bởi vì ông ta nồng nặc mùi whiskey, do đó anh ấy đặt cánh tay quanh eo của ông ta và kéo ông ta lại. Adam không to con với số tuổi của anh ấy lúc đó, vì thế Adderley đã dễ dàng vùng khỏi anh ấy. Ông ta bắt đầu đá Livonia lần nữa, và một lần nữa Adam lại kéo ông ta ra. Sau đó Adderley đã bị mất thăng bằng. Ông ta bị vấp ngã ngang qua sàn nhà và va đầu vào bệ lò sưởi. Adam đã không giết ông ta. Không, anh ấy đã không. Say rượu và sự hung bạo đã phá huỷ Walter Adderley. Tại sao Adam đã chạy trốn? Bởi vì bà chủ của anh ấy đã nài nỉ anh ấy chạy trốn, đó là lý do. Bà ấybiết điều gì sẽ xảy ra nếu cáccon củabàấykhám phá ra. Hãynhớ Adam là một nô lệ, và cácnô lệ không bao giờ được phép chạm vào ngườichủ nôcủa họ. Anh ấysẽ bị giết bởi những con trai đó vì đã làm một việc tử tế và cố gắng giữ cho mẹ của họ cònsống. "

Harrison quay người và bắt đầu trở lại bàn. Anh độtngột dừng lại. Giọng anh trở nên gaygắt, giận dữ. "Nếu một người đàn ông cầnphải bịgiết, thì chắc chắn ngườiđó là Walter AdderleyBất cứ người đàn ông nàođánh đập một người đàn bà đềuđángchết. Dùvậy, Adam đãkhông giết ôngta.Bằng chứng màtôithu thập được và sẽ trìnhcho các vịsẽchứng minh làanh ấyvô tội. Nhưngtôi sẽ nói với các vị một điều. Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của anh ấy, và một ai đó, ngay cả cha tôi, đánh đập mẹ tôi, tôi không tin rằng mình sẽcư xử lễ độ đâu.Tôi nghĩ tôi sẽ phải giết ông ấy nếu ông ấy giơ một bàn tay lếnchống lại mẹ tôi. Vâng, thưa cácquý ngài, tôi sẽ làm nhưthế."

John Morrison và hai người khác khẽgậtđầu. 

Mỗi người trong banhội thẩm đềunhớ lại mẹ củachính mình. Trong hầu hết các trường hợp, nhữngngười mẹ là điềuthiêng liêng đốivớicon trai của họ. Không ai trong số họ thích Walter Adderley vàolúc này

Đó chỉ là sự khởi đầu. Harrison muốn họ ghét người đàn ông, và rồi anh sẽ từ từ chuyểnhướng sự căm ghétđếnvớihai ngườicon trai. Sựviệc vẫn là một người đàn ông da đen chống lại hai người đàn ông da trắng. Tỷ lệ ủnghộ vẫn chưa ngả về phíaAdam. Harrison sẽ điều hướng sựtập trung. Những người không biết rõ có khuynh hướng ghét bất cứ ai khác với họ, và Harrison đã giả định rằng trong khi các bồi thẩm đoàn có thể thông cảm với Adam, họ vẫnsẽ treo cổ anh ấy.

Trừ khi có người khác màhọ có thể ghét nhiều hơn.

Nhiệm vụ tiếp theo của anh là làm cho tất cả bọnhọđều thích Adam. Giọng anhđều đều như đọc truyệnkhi anh nói, "Tôi sẽ chỉxinthêm một phút nữa thời gian của cácvị. Tôi nghĩ cácvịnên biết một chút về Adam Clayborne.Thựcra, tôi nghĩ cácvịphải rấttò mò về tất cả bọnhọ. Gia đình nhàClaybornes không thích nói về bản thân họ.Họ kín đáo, giống như tất cả các vị, nhưng tôi nghĩ cácvịnên nghe vềcáchtất cả họ đã tìmranhau và hìnhthành gia đình riêng của họ nhưthế nào.

"Sau khi Walter Adderley qua đời, Adam đi đến thành phố New York. Anhấy đãngủ trong một ngõ hẻmvới ba cậukhác. Douglas, Travis và Cole đềunhỏhơn Adam, nên họ trôngcậy vàoanh ấy chăm sóc chohọ. Đólà một trách nhiệm cho một cậu bé mười ba tuổi phải gánh vác, đúng không? Chà, anh ấyđã cứu từng người trong số họ khỏi cái chết gần kề,và anh ấyđãhìnhdungsẽ tiếp tục làm chínhxác điềuđó cho đến khi bị bắt và bịmang trởlại miềnNam. Anh ấy đã rất sợ hãi nhưng không phải vì Walter Adderley đã chết. Đó là tai nạn dotự ông ta, không phải Adam làm. Adam đã sợ hãi bởivì anh đã chạm vào ôngtakhi anh ấyđặt cánh tay lên quanheo củaông ta. Anh ấybiết họsẽ giết anh vìsựxấc láođó. Vâng, thưa quýngài, việccố gắng cứu lấy một bà mẹ đã được gọi là xấcláo".

Harrison dừng lại và lắc đầu. "Vâng, chà, một đêm họ đãtìm thấy một chiếcgiỏ mà ai đó đã ném vào đống rác.Nhữngconchuột đang leo trèo khắp thứđồ đó, nhưng Adam đã có thể lấy được chiếc giỏ ra khỏi đám gậmnhấm. MaryRose bé bỏng ở bên trong đó. Giống như Travis, Douglas và Cole, cô đã bị vứt bỏNhiều đứa trẻ lang thang trên đường phố khi đó bởi vì nhữngông bố của chúng không muốn chúng ở bên nữa. Một số đã bịgom lại, bịtống vàoxe lửa và đưa về miền tây. Những đứatrẻkhác chết vì đói. Vâng,Mary Rose bénhỏ chỉ mới đượcbốn tháng tuổi. Các cậukhông muốn đưa cô ấyđến một trại mồ côi vì họ biết những gì đang diễn ra bên trong những nơi đó, và tất cả bọnhọ đềutin rằng cô ấysẽ không sốngnổi ở đó. Họ muốn cô ấycó mộtcơ hội được sống.Và đó là khi tấtcả bọn họ quyết định lấy tên Clayborne và hướng về miền tây, nơi mà conngười tacó những phẩm chất đạo đức và giá trị tốtđẹp như vậy. Phải mất một thời gian dài, nhưng họ đã thực hiện đượcđiều đó ởBlue Belle. Adam là người duy nhất có thể đọc được. Mẹ anhấyđã dạy anhấycách đọc, và vì vậy anhấyđã dạy chocác em trai. Họ muốn được giáo dục vì em gái củahọ. Họ muốn cô ấycó một cuộc sống tốt đẹp, nhưcác vị đãthấy. Họ cũng cóđược sựgiúp đỡ. Belle ngọtngào đã maynhững chiếc váy nhỏ xíucho cô ấyvà chỉ dẫncô làm thế nào để trở thành một cô bé. Sau đó các gia đình bắt đầu địnhcư trongkhu vực, và chẳngbao lâu sau,Mary Rose đã có bạn để chơi cùng. Và gia đình. Cô có gia đình, giống như mọi người khácđã được ban tặng. Các cậubé đã chắt bóp và tiết kiệm và đã làm lụngmà không nềhà đểcô có thể có nhữngbài học piano. Khi cô đã đủ lớn, họ đã gởi cô đến một trường nội trú ở St. Louis. Không ai trong số họ có đượcmột thời gian dễ chịu. Không, thưa cácngài, họ không có. Nhưng họ đã có nhữnghàng xóm giúp đỡ, và bất cứ khi nào một trong những người bạn của họ gặp rắc rối,từng người trong nhà Claybornes đều chạy đến giúp đỡ.”

"Mary Rose biết tất cả về việc cô đã được tìm thấy như thế nào.Cô đãnổi điên khi một trong những người anh của cô gọi cô là Sidney.Đó là cái tên đầu tiên họ đặt cho cô cho đến khi họ phát hiện ra cô là một cô bé.Cô khôngcó tóc, bởi vì các cậucòn rất trẻ, họ đãcho rằng cô hẳnlà một cậu bé."

Các bồi thẩm đoàn đã mỉm cười vàolúc này. Harrison quyết định làanhđã nói đủ. "Vậy bây giờ cácvịđã biết họ đã trở thành một gia đình như thế nào. Dù vậy,Mary Rose không phải là sợi dây giữ họ lại với nhau, như các ngườianh trai đãtin. Không, chínhAdam đãgiữ họ đoàn kết. Anh ấylà người trọngdanh dự, trung thực và tốt bụng. Nếuanh ấy giết ai đó, anhấy sẽ là người đầu tiên thừa nhận. Hãy nhớ điềuđó, thưacác quý ông. Cácvịđang xétxửmột người đàn ông trung thực. Xinhãylắng nghe những gì anh ấy phảinói. Xin cảm ơn quývị."

Có tiếng vỗ tay ràoràokhi Harrison ngồi xuống. Ngay cả Thẩm phán Burns cũngvỗ tay. 

Ông gật đầu với Harrison, nuốt một ngụm nước khác,và sau đó gọi John Quincy Adam Clayborne lên bụcnhân chứng. 

Adam di chuyển đến chiếcghế ở cuối bàn của thẩm phán. Anh ngồi thẳng như một vị tướng. 

"Anh có giết Walter Adderley không,Adam?" thẩm phán hỏi. 

"Không, thưa ngài, tôi đãkhông." 

"Nói cho tôi biết nhữnggì anhnhớ về ngày hôm đó." 

Adam đã làm điều đó. Anh nói nhỏ. Căn phòng yên tĩnh như một nhà nguyệnđể trống, và những người ở hàng ghế sau hầu như không phải căngtailắng nghe từng lời.

Adam đã bỏ quamột sựviệclà anh đã đánh Adderley vào cằm. Đòn đánhđã không gây tổn hại gì. Người đàn ông to lớn mà anh đang cố gắng ngăncản để choLivonia đượcyênthậm chí còn không chùnbướckhi anh đánh ôngta. Bên cạnh đó, Harrison đã bảo anh giữ lạithông tin đó cho chính mình.

"Tôi có một câu hỏi cuối cùng đểhỏitrước khi anh trở lại chiếc ghế của mình, Adam. Vìsao Mẹ của anh đã không đến đây để sống cùngvới tất cả các anh sau khi chiến tranh đãkết thúc và tất cả các nô lệ đãđược giải phóng?"

"Mistress Livonia đã gần như mù lòa vàolúc đóvà rất phụ thuộc vào mẹ tôi vì mọi điều nhỏ nhặt Nếu ngài biết mẹ củatôi, ngài sẽ hiểu bà không thể quay lưng lại người phụ nữ bất lực này.đãở lại để chăm sóc bàấy."

"Livonia Adderley có hai con trai đang ngồi ở kia. Họ đãkhônggiúp đmẹ củamình sao?" 

"Không, thưa ngài, họ đãkhông." 

"Được rồi, bây giờ anh có thể trở vềchỗ."

Thẩm phán đợi cho đến khi Adam ngồi xuống bàn của mình trước khi ôngcho gọi nhân chứng kế tiếp. "Lionel Adderley, đến lượt ôngđiều trần. Hãy ngồi xuống ghế. Tôi sẽ hỏi ông các câu hỏi khi chúng ta tiếp tục, và khi tôi hỏi xong, sẽđến lượt Harrison hỏi. Tất cả sự om xòm đang diễn ra ở cánh cửa đólà gì thế,Dooley?" Ông quátlớn.

"Đó là cô Blue Belle, thưaThẩm phán.Cô ấynói ngài đã bảorằng cô ấycó thể đivào." 

"Vậyhãy để cô ấyvào," thẩm phán rống lên. "Cô ấycó thể ép mình vào bên cạnh Travis trên lối đi ở đó." 

Mọi người dừng lại để xem Blue Belle bước trên lối đi giữahai hàng ghế. Chị mỉm cười với quan tòa và ngồi xuống nơi ôngđãhướngdẫn.

"Cám ơn ngài,Thẩm phán," chị gọi. 

"Khôngcó chi, Blue Belle. Cô chắc chắn trông rấtxinhđẹp hômnay trong bộ váy màu xanh ấy." 

"Thẩm phán, anh yêu, ngài biết em luôn luôn mặc màu xanh. Em vui vì nó làm ngài vui lòng." 

Ông gật đầu, rồi quay sang Lionel. Ông và Harrison đều nhận thấy vẻghê tởm trên gương mặtcủa người miền Nam. Lionel đang nhìn chằmchằm vào Blue Belle trong khi hắncười khinh bỉ. Lưng của thẩm phán cong lại trong phản ứng, và môi ôngcaulại.“Nói với tôi những gì anh biết. làm điều đó nhanh lên.”

"Em trai tôi và tôi đã tìm thấy những bức thư của thằngmọi đen gởicho mẹ mình. Khi chúng tôi đọc chúng, chúng tôi biết Adam đã giết cha chúng tôi." 

"Bìnhtĩnh nào. Tôi vừa đọc những lá thư đó, và tôi đã không đixa với ý tưởngđó."

"Thằngmọi đen thú nhận đãchạy trốn,đúng không?Hắn cũng đãtúm chặtngười cha đángthươngcủa tôi, đúng không? Hắn biết rõsự trừng phạt khi dámchạm vào một người đàn ông da trắng, nhưng dùsao thì hắn cũngđã làm điều đó.Hắn đáng chết vì tội giết người và sự xấcláocủa mình, và tôi ở đây để thấy điềuđó.Tôi sẽ thừa nhận hắn đã không viết rằng hắn đã giết cha tôi. Anh trai tôi và tôi đã đến gặp mẹ chúng tôi để tìm hiểu chính xác điều gì đã xảy ra. Ngàiđã có tờ giấy mà chúng tôi đã viết những sự việc khi bàấynói với chúng tôi sự thật, và sau đó chúng tôi đãđặt một cây bút vàotrong tay bà và bàấy đãký tên.ấynói rằng thằngmọi đen đãgiết cha tôi.Đó là tất cả các bằng chứng màngàicần."

"Đó đúnglà một bằng chứng buộctội," thẩm phán đồng ý. "Có ai chứng kiến ​​lời thú nhận của mẹ ông không?" 

"Vâng, anh trai tôi, Reginald đã ở đó ... và mẹ của thằngmọi đen. Mặcdù bà ta không được tính. Một người miền Nam biết rõ là khôngnên tin vào bất cứ điều gì mà một đồmọi đennói."

Harrison có thể cảm thấy sựcăm ghét rỉ ra từ người đàn ông. Anh nhìn bồi thẩm đoàn để xem họ phản ứng thế nào. Họ cóvẻ khó chịu, vì một số đã vặnvẹotrên ghế củamình, Nhưng họ không ghét Lionel Adderley. Vẫnchưa.

Đã đến lúc anh làmviệc của mình

"Đến lượt anh, Harrison." 

Anh nghiêngngười lại gần Adam. "Đừng tin một lời nàotôi nói.Nếu tôigật đầu, anh sẽ biết tôi đang nói dối.Hãynói với cácem traivà emgái của anh, nhưng đừng để ai khác nghe thấy.

Harrison đã tạorarất nhiều tiếng ồn khicào vàolưng ghế của mình để làm phân tâm bất cứ ai khỏi nghe lỏm Adam nói chuyện với gia đình mình. 

Anh bước đến bàn của thẩm phán đầu tiên. "À, vâng, có lẽ đó là một bằng chứng kếttội, và rồi một lần nữa, có lẽ không phải vậy. Chúng ta sẽ phải xemxétđiều đó, phải không?" 

"Chắc chắn rồi." 

Harrison quay sang Lionel. Anh nhìn chằm chằm vào hắn trọn nửaphút dài. Anh muốn các bồi thẩm nhìn thấy vẻchán ghéttrên khuôn mặt của mình.

Giọng anh nhẹ nhàng và êm dịu khi bắt đầu cuộc thẩm vấn. "Tôi thích nghĩ tôi giống như cha tôi, Chúa phùhộ linh hồn ôngÔng là một người đàn ông tốt. Ông có thích cha của mìnhkhông, Lionel?" 

"Tôi cho rằng tôi có. Tôi là con trai tự hào của ôngấy." 

"Chà, vậyông ngưỡng mộ ôngấy." 

"Vâng, mọi người đều ngưỡng mộ cha tôi." 

"Chuyện gì đãxảy ra sau khi ôngấy chết? Mọi thứ có thay đổi xung quanh đồnđiềnkhông?" 

"Chiến tranh đến, đó là những gì đã xảy ra." 

"Tôi sẽ cượclà ông đãnghĩ rằng chamìnhcó thể ngăn cản điều đó xảy ra.Ông cũng nghĩ như thế, đúng không, trởthànhmột đứa con tự hào của bố và mọithứ." 

"Chúng ta sẽ không bao giờ biết, phải không?" Lionel nhạo báng. "Ôngấycó thể đã ngăn nó lại. Dùvậy, ôngấy đáng lẽ đãtạo ra mộtsự khác biệt trong cuộc sống của chúng tôi.Chúng tôi đã mất mọi thứ và Cha đáng lẽ đã không bao giờ để cho điều đó xảy ra.”

"Ông bao nhiêu tuổi khi cha mình qua đời?" 

"Mười bảy". 

"Và em trai của ông bao nhiêu tuổi?" 

"Mười hai." 

"Mườibảy là tuổiđủ lớn để đichiến đấu. Có phải ông đã đăng ký nghĩavụ quân sự không, Lionel?" 

"Không, nhưng chỉ vì tôi có một căn bệnh thể chất đãngăn cản tôi phục vụ trong Quân đội Liên minh". 

"Cănbệnh đó có thể là gì, Lionel?" 

"Tôi có phải nói khôngThẩm phán?" 

"Phải, ông." 

"Chân tôi," hắncáu kỉnh. "Chúng phẳng. Tôi đã bịvỡ mắtcá chân. Tôi không thể đi bộđược nhữngkhoảng cách dài." 

"Bàn chân phẳng đãgiữ ông khỏi quân đội Liên minhsao?" 

"Phải." 

Harrison không tin hắn. Anh biết mọingườikhác trong phòng xử án cũngkhông.

"Cha của ông có bao giờ đánh ôngkhông?" 

"Không bao giờ."

Hắnđang nói dối lần nữa. Harrison bước tới bàn, lấy một quyển Kinh thánh, và giơ nó cho Lionel thấy. 

Thẩm phán đã không bậntâm với nghi thức mọi người phải tuyên thệ. Harrison quyết định sửa lỗi đó ngay bây giờ.

"Khi tòa án này được triệu tập vào phiên xétxửvà ngài John Burns kínhmến đã bước vàotoà, điềuđó còn nhiều hơn việccho ông ấy thấy sự tôn trọng mà ông ấy xứngđáng được hưởng.Nó là tín hiệu cho tất cả mọi người ở đây biếtrằng những gì được nói từ thời điểm đótrở đisẽ là sự thực. Tôikhông có chút lòngkiên nhẫn nào với sự khai man trướctoà.Anh đã lãng phí thời gian quý giá của ban bồithẩmcũng như củathẩm phán. Bây giờ tôi hỏi anh một lần nữa, cha của anh có bao giờ đánh anh không? "

Lionel nhún vai. "Một cái tát lúcnày lúc khác.Không có gì giốngnhư..." 

Harrison chớpngay vào lỗ hổng. "Không có gì giống như những gì ôngtađã làm với mẹ của ông?" 

"Bàấy đã chọc tức ông ấy," Lionel hét lên. "Vợ của một người đàn ông nên biếtvâng lời. Mẹđãbiết điều đó. Bàấythích kiếmchuyện cãi nhauvới ôngấy.ấyđãbiết ôngấycó tính khí nóngnảy.” 

"Có một số cuộc cãinhau nàovề cáccon trai không?" 

"Có thể, tôi không thể nói."

"Ôngkhôngthể sao?" Vâng, chà, tôi có một lời khai từ một trong những người hàng xóm của ông, người đã tình cờđã vào bên trong ngôi nhà của ôngvàomột ngày và thấy ông và Reginald đangtrốn sau váy của mẹ trong khi cha ông đánh bàấy. Bàđã để cho ông ấy đấm liên tụcđể có thể bảo vệ cácông."

"Tôi còn rất trẻ." 

"Ông đãmười sáu tuổi, gần như một người đàn ông. Ôngđãtolớnhơn mẹ của mình rồi.

"Anhđãlàm cho điềuđó nghe có vẻtồi tệ hơn thctế." 

Lionel quay sang thẩm phán. "Hành vi của bố tôi không thuộcphạm vi xét xử của phiên toà này.Thằng đenmới phải.Hãylàm công việc của ông và nhắc nhở luật sư của mình." 

"Anhkhông phải đangnói với tôi vềcông việc của tôi đấychứ." Burns gầm gừ. 

"Điềuđó đangđược nói với ngài đấy,anh yêu," Blue Belle gọi vớilên. 

Thẩm phán mỉm cười. "Harrison?" rồiôngnói. "Tôi đoán anh biết mìnhđang dẫndắt đếnđâu." 

Lionel đã cạn kiên nhẫn rồi. Harrison quyết định để hắn thư giãn một phút trước khi anh tiếnhành việcgiết chóc. Anh gật đầu với thẩm phán trước khi quay lại với nhân chứng. "Tôi đồng ý với ông, Lionel. Hành vi củacha ông không thuộcphiên toà này. Ông có phải là một người đàn ông trung thực không?"

" Mọiquý ôngmiền nam đềulà một người đàn ông trung thực. "

"Lờikhai củaLivonia cóbị épbuộckhông?Ôngcưỡngép bà ấyphải ký vàogiấy tờkhông?

"Tôi chắc chắn là không. Bàấymuốn tiếtlộ. Bàấyđã giữ điềuđótrong lòngtrong một thời gian dài. Bàấysợ." 

"Sợ điềugì?" 

"Đồmọi đen đangchăm sóc bàấy. Mẹ tôi biết rằng nếu bàấynói, mẹ củathằng mọi đensẽ giết bàấy.

"Bácbỏnhận xét ngungốc cuối cùng đó, bồi thẩm.Ôngtađang nói những gì ông ta không thể biết chắc chắn", thẩm phán ra lệnh. 

"Nếu Rose hungdữnhư ôngđã tôvẽ, tại sao bà không giết mẹ ông sớm hơn bao giờ hết và bỏ đi?" 

"Bàtakhông có can đảm, đó là lý do tại sao.ta đãcó cơ hội. Bàtaquá ngu ngốc để nhậnra điềuđó." 

"Ôngđã không ở quanh mẹ của mình nhiều sau khi cha ông chết, đúng không?”

"Thật khó để trôngnom khiấybị mất thị lực, em trai tôi và tôi ở trong ngôi nhà chính. Bàấyvà ả mọi đencủa bà di chuyển vào một ngôi nhà tranhở rìa khu điền sản." 

"Ông đã nốinghiệpcha của mình à?" 

"Tôi đã thử."

Harrison gật đầu. Anh bước đến phía bồi thẩm đoàn và nhìn họ. "Đây là cách tôi nhìn nhận.Lionel nói lời khai của mẹ mình không bị ép buộc, và ông tamong đợitất cả các vị tin ôngta. Rốtcuộc ông ta là người da trắng.Chúng ta nên tin ôngta hơn làAdam, đúng không? Chàtôi nghĩ có lẽ tôi nên tìm hiểu xem liệuLionel có đangnói với chúng ta sự thật hay không.Nếu ôngtanói dối về một điều, ôngtasẽ nói dối về mộtđiềukhác, đúngkhông? Đó là cách tôi nhìn nhận.Vâng, thưa cácngài, tôi tinlà thế.Lionel, ông nghĩ gì về thị trấn nhỏ của chúng tôi? "

"Tôi kháthích nó." 

"Ôngthích những người ở đây không?

"Vâng, tôi có.Họ rất dễ chịu." 

"Bạn đã dành rất nhiều thời gian trong tuần này trong thị trấn chứ?

"Em tôi và tôi phải ở lại. Chúng tôi muốn cưỡingựalên núi, nhưng không có bất kỳ con ngựa nào có sẵnđểthuê được, và chúng tôi đến đây bằng xekhách." 

"Ông có dành đôichút thời gian trong cửa hàng tổng hợp thúvịcủa Morrison chứ?

"Vâng." 

"Ông đã dành đôichút thời gian trong quánrượu?" 

"Vâng." 

"Vậy là ông đã gặp một vài người tốt, phải không?" 

"Vâng." 

"Ông có gặp ai mà ông không thích không?

Lionel giả vờ phải nghĩ về điềuđó. "Không, Tôi kháthích tất cả mọi người." 

"Kể cả Blue Belle của chúng tôiư? Ông cũng thích chịấychứ? "

Lionel hẳnđã đoán raanh đang dẫn dắt đếnđâu. Hắn trao cho thẩm phán một cái liếc nhanh, sau đó ngậm miệng lại. 

"Trả lời câu hỏi của anhấy, Lionel," thẩm phán ra lệnh. 

"Vâng, tôi thích cô ấynhiều như tôi thích mọi người khác." 

Giọng của Harrison thay đổi sau đó. Anh để cho thái độ khinh thị và sự giận dữ thểhiện quagiọng điệu của anh. 

"Ông có một quan niệm kỳ lạ về điều gì tốt đẹp và điều gì không. Thực tế là, ông đang nói dối, phải không, Lionel? Ông ghét mọi người trong chúng tôi." 

"Điều đó không đúng." 

"Và Belle?" anh thúcđẩymột lần nữa. 

"Tôi thích Belle." 

"Ôngtađang nói dối, Thẩm phán," Blue Belle hét lên. "Ôngta đãgọi tôi là một con điếm bẩn thỉu và hư hỏng. Ôngta cũng đãnói điềuđó trước mặt Billie nữa." 

"Côta là một ả điếm mà.” Lionel biện hộ.

Harrison cười. Anh quay lại. "Cảm ơn, Blue Belle," anh lènhè. "Chịthật là tốt bụng khi giúp đỡ.”

"Nào, chúng ta gặp phải một vấn đề khác, thưathẩm phán. Có vẻ như nhữngchúng ta cho là tốt đẹp và những gì các anh trai miền Nam chotốt đẹp là hai điều khác nhau. Lionel, ông cónghĩ có lẽ tốt đẹp có nghĩa là ghê tởm với cácchàng trai các vị không?" 

Lionel không trả lời anh, Harrison tiếp tục dồnép "Còn những phụ nữ khác trong thị trấnthì sao? Còn Mary Rose thì sao?" 

"Cô talà đồ rác rưởi. Cô tađang sống với một gãmọi đen, đúng không?" 

Harrison đã khôngđánhmất sự kiểm soát. Anh muốn đấm đồkhốn ấyvì xúc phạm vợ mình, tất nhiên. Anh sẽ tiêu diệt hắnthay vì thế.

"Harrison, chuyện này thế nào? Tại sao anh lại thẩm vấn ôngtavề cáccư dân thị trấn?" Thẩm phán hỏi. 

"Xemxét tính cách, thưaThẩm phán," Harrison trả lời. "Nếu một người đàn ông nói rằng ôngta đangnói sự thật, tôi phải tìm ra liệu tôi có thể tin ôngta hay không."

Thẩm phán đồng ý. 

"Còn về Catherine Morrison thì sao? Điềutử tế nào ông đã nóivề cô ấyvới Dooley, Henry và Ghost thế?

"Tôi không nhớ." 

"Vâng,chà, tôi thìcó đấy. Tôi cũng cóđượcviết Henry ra, và ký tên. Chúng tôi sẽ đưa ôngấylên đây nếu cần và để ôngấynói những gì đã xảy ra."

Harrison quay trở lại bàn và lấy tờ giấy. Anh trao nó cho thẩm phán. "Lionel đã gọi Catherine củachúng ta là một con điếm thèm đàn ông, và ôngtachắc chắn rằngcô ấyđã có hầu hết những người đàn ông trong Blue Belle.Ông gợiývới Henry rằng cô ấynênlàm ăn với Belle. Ôngta cũng đã nói một vài điều về mẹ của cô ấy nữa. Tôisẽ không lặp lại chúng. Chúng quá bnthỉu. Ngài có thể đọc nócho bồi thẩm đoàn nếu ngài muốn."

Thẩm phán đã làm điều đó. Harrison cố tình tránh nhìn John Morrison. Anh trở lại bàn và thu thập bốn tờ giấy đãđược ký tênkhác, và khi thẩm phán đọc xong những gì Henry đã viết ra, Harrison đưa cho ông những bằng chứng khác.

Anh trở lại vớiLionel. "Sựthực rấtdễhiểucho tất cả chúng ta. Ôngđã khinh miệt chúng tôi, đúng không, Lionel. Chúng tôi không phải là người thànhthịvà có lẽ không quá phức tạp với các tiêu chuẩn traimiềnnam củaông,và vì vậy chúng tôi thấp hơn cảnhững con rắn đối với ông, phải không?Ông đã trải qua tuần lễvừa quachế nhạo tất cả chúng tôi và cười cợtchúng tôi. Một nửa thị trấn đãnghe thấyông."

Lionel thẳng người lên ghế và trừngmắt nhìn Harrison. Vẻcăm ghétcủa ông tabây giờ rõ ràng hơn. "Vậy nếutôinghĩ anhlà như thế thì sao nào? Tôiđã chịu đựng những tình cảnh kinh khủng này suốt tuần qua để tôi có thể thấy công lý được thực thi. Phải, tôi và em trai tôi nghĩ tất cả các người đều dơ dáy, thiếu văn minh. Những gì chúng tôi nghĩ không thay đổi được một điều. Mẹ tôi đã ký vào lời thú tội, nói rằng thằngmọi đen có tội. Đó là tất cả vấn đề".

"Nhưngchính ông vừa khai man trước toà, đúngkhông nào, Lionel?" 

"Tôi chỉ đơn giản là cố gắng lịch thiệp." 

"Vậysao?Ông đã làm bất cứ việc gì ngoài trừ lịch thiệp suốt tuần qua.Ông có ép buộc mẹ ông ký vào giấy tờđó không?" Harrison hét lên câu hỏi cuối cùng của mình. 

"Không, tôi đãkhông. Và anh không thể chứng minh điều ngược lại," Lionel hét lại. 

"Thưa ngài kínhmến,khi điều này kết thúc, tôi muốn người đàn ông này bị bắt giam vì tội khai man. Tôi chưaxong việcvới ôngta, nhưng tôi muốn gọi ôngtatrở lại bụcnhân chứng lần nữasau khi ngàinghe một nhân chứng khác". 

Thẩm phán đangtrừng mắt nhìnLionel. "Được rồi. Hãyra khỏi ghế, Lionel, nhưng đừng rời khỏi tòa." 

Harrison gọi Alfred Mitchell lênbục nhân chứng. Anh đã bắt người đàn ông tuyên thệ bằng cách đặt bàn tay trên quyển Thánh Kinh.

Thẩm phán tiếp quản. "Ông có thề sẽnói sự thật không?

"Tôi thề." 

"Tôi không tin quyểnThánh Kinh là cần thiết. Một khi phiêntoà được triệu tập, mọi người đềuphải nói sự thật". 

"Hãynói anh là ai và tại sao anh lại ở đây, Alfred," Harrison bắt đầu.

"Tôi tên là Alfred Mitchell, tôi là luật sư trong văn phòng luật của Mitchell, Mitchell và Mitchell. Hai anh em của tôi là hai Mitchells khác", anh giải thích. "Tôi đã nhận được một điện tíntừ bạn, Harrison, yêu cầu một số thông tin nhất định. Bạn đãmuốn khá nhiều việc, và bạn cũng muốn tôi đến đây trước hai tuần, vì vậy tôi đãyêu cầusự trợ giúp của anh em tôi và tất cả chúng tôi đãcùnglàm việcTôi đãcó đượcmọi thứ màbạn muốn ... và nhiềuhơn nữa, tôi xin lỗi vì đã nóithế. Tôi đã đưa cho bạn những văn bản đã được ký và được chứng nhậnvàongày hôm qua.

Mitchell quay sang bồi thẩm đoàn. Anh còn trẻ, nhưng anh đã học được cách lôicuốnmọi người. "Tôi tìnhcờ rất thích Blue Belle. Tôi mớichỉ nhìn thấy đượcmột chút về thị trấn của cácvị, nhưng nó nhắc cho tôi nhớ về một thị trấn gần nơi tôi đãlớn lên.Tôi là một cậu bé nông trại trong tim.Tôi thích có bụi bẩn dưới móng tay mìnhvì đó là bằng chứng rằngtôi đã có một ngàylàm việc chăm chỉ."

Harrison không mỉm cười, nhưng anh cảm thấy như thế. Ban bồithẩmphản ứng với sự thẳng thắn của Mitchell. Morrison thậm chí cười toe toét. 

"Hãynói với tôi về Livonia Adderley," Harrison ra lệnh.

Nụ cười rời khỏi mặt Mitchell. "Bàấyđãkhông ở trong ngôinhà tranh.Một người hàng xóm đãnói với tôi rằng bàấyđang ở trong một bệnh viện gần đó, và vìthế tôi đã đến đó để phỏng vấn bàấy. Vị bác sĩ đãở lại với tôi toànbộ thời gian, và Livonia đãnói với tôi điều gì đã xảy ra. Tôiđã ghi lại những gì bà ấynói với tôi, sau đó đọc cho bàấy nghe, và Livonia đãký tênlên đó."

Harrison dừng việcthẩm vấnđể trở lại bàn của mình. Anh lấy tờ giấy đã ký và trao nó cho thẩm phán. 

Burns đọc nó cho ban giám khảo. "John Quincy Adam không chịu trách nhiệm về cái chết của chồng tôi, Walter Adderley vấp ngã và tựđậpđầu mình vàobệ lò sưởi. Cú đòn ấy đã gây ra cái chết đột ngột của ông ấy.”

Harrison hỏi. "Hãy đọc tất cả, thưa Thẩm phán. Harrisonyêu cầu.

Burns nhìn Cole rồi Adam trước khi đồng ý. "Anh có chắc chắnvề điều này không?

"Tôi chắc chắn."

"Vậythì được. Bà ấynói, tôi không nói những đứa con của tôi phải chịu trách nhiệm về hành vi của họ và tôi sẽ không muốnbuộc tội họ.Rose cũng đã hứa với tôi điềutương tự, và người bạn trung thành của tôi sẽ giữ lời hứa của cô ấy. Tôi yêu các con trai của tôi.Họ đãlàm tôi sợchỉ khi họ cho phép sự tức giận kiểmsoát họ. Họ không có ý địnhlà làm tổn thương tôi, nhưng tôi đã từ chối ký vàogiấy tờcủa họ, và họ cảm thấy họ phảiép buộc tôi. Họ đãkhông muốn sự thật, và tôi không thể chịuđựng sự đánh đậpthêm nữa vì tôi là một phụ nữ yếu đuối, giốngnhư Walter Adderley đãluôn tin, và vì vậy tôi đã ký vào vănbản. XinChúa tha thứ lời nói dối của tôi."

Một sự im lặng rơi xuống đám đông. Thẩm phán Burns trôngcó vẻ muốn phátbệnh. Harrison nghĩ mọi người cũngvậy. Dùvậy, anh vẫnkhông ngừng lại. Vẫn còn nhiều điều để nói, và anh muốn tất cả đượcnói ra.

"Bên cạnh bác sĩ, còn có ai khác ở trong bệnh viện không?" 

"Có," Mitchell trả lời. "Mama Rose đã ở đó, Livonia đãgọi dìấyvà dìấy cũng đãcho phép tôi gọi dìấylàMama Rose nữa."

"Bàđãở đâu, trong phòng của Livonia hay đang chờ bên ngoài bệnh viện?" 

"Đangngồi trên một cái ghế bêncạnhgiường. Dìđangnắm tay Livonia và an ủi bàấy." 

Harrison hít một hơi. Anh ghét những gì anh sắp hỏi. "Và Mama Rose nhìn nhưthế nào?"

Mitchell lắc đầu. "Dì ở trongtình trạng tồi tệ gầnnhưLivonia, khuôn mặt dì sưng phồng, đôi mắt bịbầmđenvà nhữngvết thâm tím trên cánh tay và hai chân, dì nên nằm trên giường bệnh viện củachính mình,nhưng dì không chịu rời khỏi Livonia. MỗilầnLivonia thức dậy, bàsẽgọi Rose. Ngay khi bàấynghe thấy tiếng trả lời của dì, bàấysẽ mỉm cười và trở lại giấc ngủ."

"Mama Rose cóđã ký vào một tài liệu nói rằng Adam vô tội không?" 

"Có." 

Harrison trao tờgiấy cho thẩm phán. "Livonia sẽ phục hồi chứ?

"Các bác sĩ không tin bàấysẽphục hồi được. Bà ấy đãbị đánh đập rấtnặng. Cơ thể đángthươngấy không thể lấy lại được chútsức mạnh nàonữa

"Còn Mama Rose thìsao?”

"Các bác sĩ chăm sóc dì trong khi dì ngồi trên ghế, việcđể dì ngủ ở đó chống lại quy định của bệnh viện, nhưng sau một hoặc hai ngày, các y tá đã thấy lòng tử tế của dì và họ đãmang đến một cái giường xếpcho dì ngủ. Dìsẽ mất một thời gian để hồi phục, nhưng dì đang cóđược sựchăm sóc tốt nhất."

Harrison quay sang Adam. Người anh cả của Mary Rose trông điên cuồng. Bàn tay của anh phẳng trên bàn, và anh cóý định đứng bật dậy

Harrison đợi cho đến khi Adam nhìn anh, và rồi anh gật đầu. Ngườianh trai lập tức bình tĩnh trở lại. Adam nhớ Harrison sẽ gật đầu khi anh nói dối.

Bàn tay của Cole đã chạmvào chiếc đai súng trốngrỗng của anh, và anh đã suy nghĩ dữdộivề việc cướpkhẩusúng từ bàn của Burns và găm một viên đạn qua trái tim của Lionel. Anh cũng đãnhìn thấy cáigật đầu của Harrison và nhanh chóng kềmbản thânlại.

Khi cậu ấygật đầu, nó có nghĩa là cậu ấy nói dối. Cole phải lặp lại những gì Adam đã nói ba lần trước khi hơi thở của anh ổn định lạiđược.

"Hãynói với bồi thẩm đoàn aichịu trách nhiệm vềviệc đánh đập Livonia." 

"Lionel Adderley." 

Có một vài tiếng lẩm bẩm lớn trong phòng. Harrison bỏ qua tiếng ồn và quay sang Lionel. "Cha nào con nấy." Anh quay lại Mitchell. "Sao cậu biết đó là Lionel?" 

"Mama Rose và Livonia nói với tôi rằng Lionel đã đánh họ. Vị bác sĩ đãnhìn thấy con trai của Livonia vào buổi chiều hôm sau. Hắnđãđivào phòng bệnh viện trong khi bác sĩ ở đó. Tôicó lời khai có chữ ký của ông ấy. Ông ấy nói rằng khi Lionel nghiêng xuống để hôn mẹ của hắn, ông ấy đãnhìn thấy những vết cắt và vết thâm tím trên nắm taycủa hắn. Ôngấy đã trực tiếphỏi Lionel liệu cóphải hắnđã làm điều này với mẹ củamình hay không, và Lionel bảo ôngấyhãyquan tâmđến việc của chínhmìnhvà hắn không bao giờ trở lại sau ngày đó. Tôitin hắn đã thuê một luật sư và bắtđầu lên đường đếnLãnh thổ Montana với em trai của mình một đôi ngày sau đó."

"Cám ơn Alfred, và bây giờ cậu có thể bướcxuống khỏi bục nhân chứng." Anh quay sang bồi thẩm đoàn và nói thêm: "Thưaquý vị, Mitchell là bằng chứng sống rằngvẫncó một số đàn ông trung thực sống ở miền nam." 

"Lionel Adderley, hãytrở lại bụcnhân chứng." 

Khuôn mặt của Lionel đỏnhư củ càrốtkhi ông tangồi lên ghế. Ôngta trông có vẻ sưng sỉavà tức giận.

"Ông đã nói dối vớitôi, với Thẩm phán Burns, và vớibồi thẩm đoàn,Lionel Adderley. Ông cũng đã nói dối nhiềuhơn một lần. Tôi đã hỏi cụ thể rằngliệu ông có ép buộc mẹ ông ký vào văn bản hay không.Cả hai lần ông đều nói với tôi rằng ông đã không.”

"Tôi đãkhông ép buộc bàấy. Tôi chỉ đơnthuần giúp bàấynhìn thấy sự đúng đắn trong việc nói lên sự thật." 

"Bằng cách đập vỡ gầnnhư mọi cáixương của bàấy sao?" Harrison hét lên. "Điềuđóđang giúp íchđược cho bà ấy chứ?" Harrison lắc đầu ghê tởm. "Tôi không có thêm câu hỏi nàonữa."

Lionel trừngmắtnhìn bồi thẩm đoàn mộtcách ngu ngốc trên đường trở lại ghế của mình. Harrison gọi Reginald lênbục nhân chứng kế tiếp. Anh đã không hỏi em trai mộtcách nhẹ nhàng. Anh đòi hỏi, thúcépvà có phần đe dọa. Anh nghiêngxuốnggần khuôn mặt của Reginald khi anh hoànchỉnh việc đào bới từ hắn những gì anh cần, và nói với người đàn ông những gì anh nghĩ về hắn.

Sau đó anhđã thải hồiReginald. 

Bây giờ đã đến thời điểm kết luậncủa anh. Anh đặt mình ngay phíatrước banbồi thẩm, chỉ đủ xa để không một aitrong số sáu người ở hàng đầu tiên phải giãn ra để nhìn anh.“Bằng chứng là xác đáng. Adam Clayborne đã được thanh minh cho cáo buộc giết người bởi hai nhân chứng. Lionel và Reginal Adderley đã đến với cộng đồng của chúng ta và chỉ ngón tay của họ vào Adam như một tội phạm. Họ là những người bên ngoài, và vì thế họ tin là họ biết tốt hơn những người dân thôn dã đơn giản, dốt nát như chúng ta. Adam không phải là một người bên ngoài. Anh ấy là một trong chúng ta. Anh ấy là một người hàng xóm và là một người bằng hữu. Anh ấy đã ở đó khi bất kỳ ai cần sự giúp đỡ, và anh ấy là người trung nghĩa. Anh ấy là một người đàn ông tốt. Tất cả các vị đều biết điều đó. Anh ấy không muốn nghe Catherine ngọt ngào bị gọi là ả điếm cuồng đàn ông nhiều hơn bất kỳ ai trong các vị. Anh ấy cũng không thích những gì họ đã gọi mẹ của Catherine. Chúng là những từ ngữ bẩn thỉu, thô bỉ được sử dụng bởi những gã trai thành phố. Và chúng không đúng sự thực. Chúng ta sẽ chìa gò má khác ra* và giả vờ là chúng ta không bận tâm rằng những người bên ngoàilêngiọng dạy bảochúng ta côngviệccủa chúng ta sao? Có những tên tội phạm đang ngồi trong phòng xử hôm nay. Hãynhìn kỹhọ, thưacác quý ông. Lionel và Reginald Adderley. Hãyhình dungnhững gì họ đã làm cho mẹ của chínhhọ, và sau đó suy nghĩ về của chínhcác vị. Tất cả chúng ta sẽ cầu nguyện Livonia quakhỏi, nhưng tôi nghi ngờ bàấysẽ. Bàấysẽ không tốcáotrongkhi bà còn sống, nhưng vịbác sĩ có kế hoạch đưa vụviệc đến các nhà chức trách và buộc tội cả hai chàngtrai tội danh giết ngườinếubà ấy chết. Hãylàm điều đúng đắn. Hãy để công lý, công lý của chúng ta quyết định. Cảm ơn quývị."

(* Câu này nghe hoài nè : Chúa Giê-su dạy : Phúc thay cho kẻ nào bị đánh má này mà chìa luôn má kia ra… Nhớ đại khái thế hehehe… Đạo Catholic gốc mưh… Ai mún hiểu rõ hơn xin mời google…)

Thẩm phán Burns không chắc chắn nên làm gì với bồi thẩm đoàn bây giờ. Ông không muốn bất cứ ai trong phòng xử án rời đi vì ônglạiphải trải qua quá trình sắp xếp mọithứ lần nữa. Ông quyết định đưa ban bồithẩmvào trong nhàkho thayvì thế.

"Nhặt ghế củacác vị lên và đi vào trongđó," ông ra lệnh. "Chúng ta sẽ chờ đợi ở đây trong chừng mực mà cácvịcần. Tôi sẽ cho cácvịmột giờ trước khi tôi để bất cứ ai ra khỏi đây."

Harrison đã không nhìn vào bồithẩm đoànkhi họ đi vào nhàkho. Không ai nói một lời trong phòng, ngay cả khán giả cũngkhông. Harrison hy vọng tất cả họ đều sôisùng sục một cách thầm lặngqua những sự việcmà anhđã trình bày.

Ghét bỏ. Đó là tất cả về sựcăm ghét. Anh đãphátbệnh bởi sựthực. Bằng chứng không mạnh cho một người đàn ông muốn bịghét. Anh sẽ bámchặt vàobất kỳ mảnhnhỏsự thật khảnàovà lên án kẻ thù của mình. Lý trí đã bị lãng quên cùng với lòng trắc ẩn và hiểu biết. Sựcăm ghét, giống như một khối u đang tăngtrưởng, đãnuốt chửngnó.

Anh ghê tởm những mánhkhoé màanh đã sử dụng, nhưng anh đã sử dụng tấtcả những điều đó. Anh biết rằng họ cần phải ghét ai đó, và vì vậy anh đãchâm thêm nhiên liệu vào ngọn lửa củahọ cho đến khi những đốm thantàn cháy bùng lên. Và sauđóanh đãchuyển hướngngọn lửa xakhỏi Adam. Anh đã đưa cho bồi thẩm đoàn một người khác đángghét nhiềuhơn.

Anh ngồi xuống bàn và quay nhìn vợ anh. Anh cần nhìn cô, để đảm bảo vớibản thân rằngcô đã ở đó. Anh cần sự an ủi của cô, và,Chúanhân từ, bên trong anh rất sợ hãi và thiếu chắc chắn, anh hầu như không thể nói chuyện đượcvới cô.

Cô có nước mắt trong mắt cô. "Em cócảmthấyổn không?" anh thì thầm. 

"Em có thể nói chuyệnvới anh bây giờ không,Harrison?" 

Anh cảm thấyhơi ấm từ sự an ủi của cô bao bọc trái tim anh. "Vâng, hãy nói vớianh." 

"Em yêu anh." 

"Anh cũng yêu em. Thưa ngài, hãyđưa cho Mary Rose chiếc khăn tay của ngài." 

Anh quay lại lần nữa. Adam đang nhìn anh. "Khi cậu gật đầu, điềuđó có nghĩa là cậu đã ..." 

"Vâng, đó là ý nghĩa của nó."

John Morrison đã trở lại phòng và gọi thẩm phán. Burns ngay lập tức đứng dậy và vội vàng điđến cửa. Ông nghe chỉmột phút, rồi gật đầu vớiHarrisonvà vội vàng vào trong kho với mười hai vịbồi thẩm.

CảHarrison và Adam đều đứng dậy. "Tất cả đứng lên. Phiêntoà tiếp tục bây giờ.” Harrison hô.

Thẩm phán đưa bồi thẩm đoàn trở lạitoà. Những người đàn ông đã mang ghế của họ vàotrong kho hàng nhưng đãxếp chúnglại ngayngắnở cùng vị trí cũ. 

"Cácvịđã cóđược phán quyết rồi chứ, John Morrison?" 

"Chúng tôi đãcó, thưangài kínhmến." 

"Về cáobuộcgiết người, cácvị tuyên bố vềJohn Quincy Adam Clayborne nhưthế nào?

Morrison nhìn thẳng vào Adam khi ông trả lời. "Chúng tôi thấy anh takhông có tội."

Đám đông đã trởnên cuồng loạn. Mọi người nhảy lên. Họ cổ vũ và họ vỗ tay tánthưởngquyết định. Thẩm phán đóngbúa dồn dập vàobàn. “Đủ rồi. Chúng ta đều rất hạnh phúc thấy công lý đã được thực thi hôm nay. Lionel và Reginald Adderley, cácông hãy cuốn xeóra khỏi thị trấn. Cácvịkhông nghĩsẽ sống được lâu ở đây khi gọi ngườitrùngtên vớithị trấn của chúng tôi là một con điếm nămxubẩn thỉuđấy chứ.Tôi có thể tựmình đặt một vài viên đạn vào miệng củacác vị đấy.Harrison hãyđi lên đây. Ngay bây giờ, toà án khéplại," Ông nói thêm với một cú đóngbúacuối cùng.

Harrison vội vã đếnchỗthẩm phán. Lúcnày Burns đãđứng dậy, duỗihai cánh tay

"Hãy nói cho tôi biết về bứcđiện tíncậu đangmong đợi. Cậu đangmong chờđiều gì?" 

"Tôi đã khôngmong chờ, Thẩm phán, nhưng anh trai của Mitchell sẽ đánhđiện tíncho tôi khi Livonia chết. Tôi rấttiếc cho bà ấy.ấyđã có một cuộc sống nhưđịa ngục. Có lẽ bàấysẽ tìm thấy sự bình an trong cuộcđờikế tiếp."

"Nếu một người phụ nữ xứng đáng được lên thiên đường, Livonia chắc chắn sẽ được," Harrison nói. 

"Bàấy đang thoi thóp, đúng không?" 

"Đúngvậy.Điềuđó làkhông thể tránh khỏi. Bàấyđang chảy máu bên trong." 

"Cậu muốn các ngườicontrai biết rằnghọ có cáobuộc giết người treolơ lửng trên đầu họ, phải không?" 

"Vâng, thưangài kính mến, tôi đã làm thế.

"Họ là những người đầu tiên ra khỏicửa. Hãy để tôi bắt tay cậunào, con trai. Cậu đã làm một công việc tốt. "

Harrison đã làm điều đó. Mary Rose ôm anh từ phía sau. Cô vòng tay quanh eo và ôm anh thậtchặt. 

Cô vô tình đã cho Burns một ý niệm củariêngmình. "Belle ngọtngào,hãy đến đây và cho tôi một trongnhữngnụ hôn gặpmặt hạnh phúc của emnào." 

Harrison phải gỡ tay vợ mìnhra trước khi quay lại. 

Nhữnggiọt lệ vui mừng đang chảy như suối trên gương mặt cô. "Em rất tự hào về anh, Harrison." 

Anh hôn lênmôi cô, sayđắm và cuồng nhiệt. "Emcó thể nói với anh mọi thứ về điều đó trên giường, tối nay, cưng à. Chúng ta phải đưa Adam về nhà trước đã. Bickley vẫn còn ở bên ngoài, nhớ không?" 

"Hãy để Cole bắn hắncho rồi," cô gợi ý. 

Harrison bậtcười.

Belle dừng lại để hôn anh trên đường ra cửa. "Tôi phải vội vã về nhà và chuẩn bị sẵnsàng cho thẩm phán," chị giải thích. "Tôi sẽ đến nông trại của cácbạn vào ngày mai để ăn mừng với cácbạn." 

"Chúng tôi muốn có chịtham dự cùng, Belle. Mang theo thẩmphán đi cùngvới chịnhé," Mary Rose gọi vớitheo. Cô không muốnrờikhỏi chồng. Gia đình và bạn bè đãvây quanh cácanh trai cô. Adam trông như thể đang bàng hoàng. Harrison nghi ngờ anh thậm chí nhớ đượcnhững gì mà John Morrison đang nói với anh lúcnày.

Họ đi ra ngoài cùng nhau. Con đường gần như hoangvắng. Ngay khi những người bên ngoài nghe đượcnhững tin đáng thất vọng rằng sắptới đây sẽ không có một vụtreo cổ nào hết, họ đã trở về nhà. 

Bickley và năm người khác trong nhóm dânvệcủa hắn đã đứng ở trung tâm của con đường. Harrison nhận thấy họ đều có vũ trang. Anh đẩy Mary Rose phía sau anh. 

"Thưa ngài, cứ tiếp tục đi vàvào trong xe độc mã.Cole sẽ bảođảm cho ngài đến đượcđó. Hãy đưa Mary Rose đi cùng vớingài." 

Cô đãbắt đầu đi đến vớicha cô,nhưng vẫn giữ sự chú ý của cô trên Bickley. Lúcnày hắnkhông nhìn Adam. Harrison dường như mớilà mục tiêu cho sự tức giận của hắn. 

Bickley đã chạmvàosúng của mình. Mary Rose đãkhông hềdo dự. Cô ném mình trước mặt chồng để che chở anh. 

Harrison hét lên, "Không."

Mọi người cùng rút súng một lúc. Thẩm phán đãnhanh hơn tất cả bọnhọ,bởi vì ông đã giữ khẩu súng ngắn ra và giươngnòng lên sẵn rồi. Ông có một nhận thức khá rõ về những gì Bickley đã lên kế hoạch thựchiện, và vì vậy ông đã đợi sẵn cơ hội của mình ở bên cạnh.

Viên đạn đã xuyênqua giữa trán Bickley. Hắn bay ngượcra sauvà rơi xuống đất. 

"Bất kỳ chàng trai nào khác trongcác cậu muốn biếtmùi vị của khẩusúng này khôngvậy?" Thẩm phán gầm lên. 

Bạn bè của Bickley lắc đầu và giơ haitay lên. "Vậyhãy cútkhỏi thị trấn của tôi," thẩm phán ra lệnh. "Và kéo cái đống rác trênmặtđất kiađi cùng với cáccậu. Cútngay." 

Harrison đang run rẩy. Anh túm lấy vợ và siếtchặtcô. "Emgần như đã để bản thânbị giết chết. Vìdanh Chúa, em đã làm chuyệngì vậy hả?" 

"Đảm bảo rằnganhkhông bị giết." 

"Nếu em cóbao giờ... Chúanhân từ, Mary Rose, anh không thể tiếp tục mà không... làm saoem có thể..." 

Cole bắtđầu cười. "Giữrịtcô ấyở nhà, Harrison. Cậu biết tại sao Bickley đã cố giết mình, đúng không?”

"Tôi đoán hắn ghét các luật sư giốngnhư mọingười khác. Harrison, cậucó chắc chắn tôi phải trở thành mộttrong số họ không?" Travis hỏi. 

Harrison không thấyvui. Anh để Cole kéo con ngựa của anh đi theo anh tavà chenchúcvào trongthùng xe độcmã cùng vợ anhvà cha cô.

Travis, Douglas và Cole cưỡi ngựatheo đội hình nửa vòng trònvới Adam ở trung tâm suốt quãng đường về nhà. Họ không tin bạn bè của Bickley, tất nhiên, và họ không cóý định để cho một trong số họ giết Adam hay Harrison vàolúc này

Hàm của Harrison nghiếnchặt. Mary Rose biết anh vẫn đang cố phục hồi từ nỗ lực của Bickley. Cô quyết định chuyểnhướng sựchú ý củaanh khỏivấn đề này bằng cách nói về phiên tòa. 

"Cha à,Harrison đãkhông tuyệt vời sao?

"Phải, cậuấythật tuyệt vời. Ta vui mừng vì cậuấyđãkhông cần phải tàn bạo.Mọi thứ đã diễn ra chính xác như cậu ấy đã lên kế hoạch.”

"Anh ấyđã không tàn bạo ư?" 

"Ồ,ơntrời là không. Tanghĩ cậuấy đãrất dễ chịu." 

"Harrison? Làm saoanhđãkhiến Mitchell nói dối đượcthế?

"Anh không có.

"Vậy thì ..." 

"Cậuấy đãnói sự thật ... như cậuấybiết." anh cố tình thêm vào để lừa cô. 

"Có phải là một kế hoạch kiểusắp xếp nào đó không?" 

"Phải." 

Cô dựa vào anh. "Hãythôinói chuyện cộclốc như thế đi. Em biết anh đang giận em. Nhiệm vụ của mộtngười vợ làphải bảo vệ chồng mình. Hãy cố vượt qua điềuđó nhé." 

Anh nâng cô lên đùi anh và ápcô vàovai anh. 

"Ta tự hào về con, con trai," Elliot nói với anh. 

"Điềuđó thật là dễ dàng, thưa ngài.Adam vô tội mà.

"Nhưng đó không phải là những gì mà phiên xử này hướngđến, đúng không?" 

"Không, thưa ngài, đó là về sự cămghét."

Elliott gật đầu. Tất cả đều rơivào im lặng khi chiếc xe trèo lênconđường. Elliott đangnghĩ ông không thể đợi đếnkhi Harrison ở riêngvà tìm ra kế hoạch ấylà. Ông biết tâm trí của Harrison hoạtđộng ra sao,và ông cũng biết mà không nghi ngờ gì rằng anh sẽ không bao giờ, chưabao giờ nói dối trong tòa án. Anh cũng sẽkhông chophép bất kỳai khác làm điều đó thaycho anh. Vậy anh đã làmđiều đó bằng cách nào?

Một phần câu trả lời đang mỉm cười với chồng mình. Harrison đã không nói dối tại tòa án, nhưng anh đã nói dối Mary Rose và cácanh traicủa cô. Elliott hiểu tại sao anh làm điềuđó, tất nhiên. Họ sẽ không bình tĩnh và kiểm soát đượcnhư thế nếu họ biết trước những gì các con trai của Livonia đã làm với Mama Rose của họ.

Elliott tự hỏi liệuHarrison cóđịnhnói cho họ biết sự thật haykhông. Ôngsẽhỏi anh câu hỏi này tối nay, Ôngquyết định. 

"Ta sẽ phải trở lại Anh sớm," ông tuyên bố. 

"Ngài không thể rời đi sớmnhư thế. Concó rất nhiều thứmuốncho ngài thấy. Con muốn giới thiệu ngài với Corrie, và con muốn chỉ cho ngàinhững ngọn núi của con.Consẽ cho ngài thấy nơinhững bóng ma được chôn vùi nếu ngài ở lại." 

Elliott vui mừng vì cô không muốn ông rời đi. Mắt ôngchợttrở nên mùsương, và ông từ từ gật đầu. Giọng củaôngrun run khi ông nói, "Được rồi, con gái. Ta sẽ ở lại đôi tuần nữa. Con và Harrison có thể đến nước Anh để thăm ta vào mùa hè năm sau. Ta sẽ thêm vào một tuần nữa nếu con hứa với ta bây giờ." 

"Nhưng ngài phải trở lại đây vào mùa hè năm sau. Con không thể rời đivào khi đó được," cô nói.

"Em yêu, chúng ta có thể mất một tháng và quay lại. Anh muốn cho em thấy Scotland," Harrison khăngkhăng

"Con sẽ không hứa cho đến khi con nói chuyện với Harrison, thưaCha. Ngài có thể đợi đến ngày mai không?" 

Ông đồng ý. "Ta không muốn chờ đợi để nghe về nghĩađịa của những bóng ma. Hãy kể với ta tất cả về nó ngay bây giờ đi. Conđã chôn aiở đó nào?"

"Nhữngcon quái vật dưới gầm giường của con," Mary Rose trả lời. "Khi con lên năm hay sáu tuổi, con không chịungủ trên giường của mình. Conđãluôn luôn chờ đợi và lẻn vào với một trong những anh trai của con.Conđãluôn ngủ với họ khi con còn nhỏ hơnvà họ đã cố gắng phá vỡ thói quen ấycủa con.

"Douglas đã treo tấm rèm lên để tách conkhỏi khu vực sinh hoạtchung.Chúng con vẫn còn sống trong mộtcabin vàolúcđó. Dù sao con đoan chắn là con đã nghe thấy những con quái vậtdưới giường của con, tất cả cácanh củacon ngoại trừCole đã cố thuyết phục con rằng con đang tưởng tượng ramọi thứ.

"Cole đãmột cách tiếp cận khác. Anh ấyquỳ xuống, nhìn vào dưới gầmgiường, và rồihuýt lên "Chà, đây rồi. Đúnglà có một con quái vật dưới đây.Mary Rose, hãynhắm mắt thật chặt trong khi anh kéo nóra ngoài nhé. Nó quá xấu xí để choem nhìn.'"

Harrison và Elliott đều mỉm cười. 

"Cole đã lấy khẩu súng ra. Anhấyhét lên gọi Douglas mở cửa. Anhấychạy ra ngoài để con không thể nhìn thấy nó. Rồi con nghe thấy một tiếng súng.” 

"Cậu ấy đãgiết nócho con."

"Tất nhiên," cô trả lời. "Anh ấyhứa với con rằng anh ấyđể nó ở lại đó suốt đêm để quái vật khác biết nhàClaybornes nghĩ gì về chúng, và vào buổi sáng, chúng con sẽ chôn nó. Concòn rất nhỏ và tất nhiên là con tin anh ấy. Con đã khiến anh ấy bắn một con quái vật khoảng một lần một tuần. Con đoán là sau đó con đã được an toàn. Cole sẽ đặt một cái hộp rỗng ở ngoài hiên. Anh ấy nói với con rằng không nên nhìn vào bên trong hoặc nó sẽ làm cho tóc củacon quăn tít lại".

Cô bậtcười khi nghĩ về điềuđó. "Con đãrất tự đắcvề tóc của mình. Conđãkhông dám liềulĩnh vớicơ hội. Chúng con băng qua đồng cỏ và leo lên ngọn đồi đầu tiên và chôncấtcon quái vật đó. Chúng conđãkhông cầu nguyện chonó bởi vì con không muốn thứ đó được lên thiên đường."

Harrison hìnhdung mộtcô bé níuchặt bàn tay của mộtxạthủ. "Em đã được bao quanh bởi tình yêu," anh thì thầm. 

"Phải, cô ấyđã như thế" Elliott đồng ý. "Tối nay con phải kể cho ta nghe một câu chuyện khác. Tađãphát hiện ra rất nhiều về con từ những lá thư. Mẹ của con khôngphải là người hay để bụng. Ta tự hỏi conđặc điểm đó từđâu?

"Con nghĩ làtừ Cole," cô trả lời. 

"Cả Douglas và Travis nữa." Harrison cung cấp. 

"Con không phải là một đứa trẻ hoàn hảo, thưa cha. Con phàn nàn, và con luôn mách với Mama Rose nếu cácanh trai làm bất cứ điều gì màconkhông thích." 

"Anh có phải bắn nhữngcon quái vật cho bọn trẻ củachúng ta không?" 

"Tất nhiên, đó là nhiệm vụ của một người cha mà.Nếu chúngta có một cậu con trai, em sẽ đặt tên cho cậulà Harrison Stanford MacDonald." 

ệ Tứ.” Anh thêm vào.

“Đệ Tứ.” Cô đồng ý.

"Và nếu đó là một côbé?" 

"Em nghĩ rằng em sẽ đặt tên cô bétheo tênhai người phụ nữ đãyêu em rất nhiều,Agatha Rose.Đólà cái tên rất đẹp, phải không?" 

Elliott quá xúc động để nói chuyện. Ông gật đầu để cho cô biết ông nghĩ cáitên đó tuyệtvời như thếnào. Và phù hợp nữa.

Cả ba người họ đều nghĩ về những truyền thống sẽcó thể duytrìvà tiếp tục. 

Họ đến nông trại vài phút sau đó. Cácngười anh trai đã không để anh đưa Mary Rose vào trong căn nhàtranh. Họ muốn anh trả lời chohọ một số câu hỏi trước. 

Họ sẽ không bỏ cuộc. Harrison ngồi xuống hiên nhà, kéo vợ ngồitrong lònganh, và chờ đợi nhữngcâu hỏi bắt đầu. 

Travis là người đầu tiên. "Làm sao cậu làmchoAlfred Mitchell nóidốitrên bục nhânchứng được thế?"

"Tôi sẽ cho anh một tuần để tự mình khám phá, rồi tôi sẽ nói với anh." 

Douglas hỏi câu tiếp theo. "Tôi hiểu tại sao cậu lại kêu tôi mang tất cả những con ngựa cho thuê vềnhà rồi.Cậu muốn Lionel và Reginald bị kẹt trong thị trấn." 

"Phải." 

"Cậu biết họ sẽ ghét điềuđó. Làm thế nào cậu biết điều đó?" Cole hỏi. 

"Adam đã kể với tôi về lối sống của họ ở miền Nam trước khi chiến tranh xảy ra. Anh em họđã quen với lốisống xa hoa. Tôi muốn họ phải khổ sở và bắt đầu phàn nàn." 

"Cậuđã làm gì khác nữa không?" Douglas hỏi. 

"Tôi đã nói chuyện với Billie, Henry và Dooley.Adam, anh có một số người bạn trung thành ở đây." 

Adam mỉm cười. "Vâng,tôi biết."

"Billie cho họ ăn mỗi bữa. Ôngấy đãbảođảmrằng nó thật khủng khiếp. Henry đãthay thế rượuủ tự chế biến của Ghost cho Billie sử dụng bất cứ khi nào ôngấyphục vụ họ, và Dooley theo dõi những gì họ nói về những người khác.Rồi sau đó ông ấy nói lại với tôi.”

"Và cậu sẽ đinói chuyệnvới những người mà họ đãnói chuyệnvà yêu cầu họ ký tên vào giấytờ à?" 

"Không, Dooley đã khiến họ nổi điên lên sẵnrồi.Tôi chỉ đơn thuần cho họ sự thông cảm củatôi và gợi ý khảnăng có thể kiệnchống lạihọ." 

"Vu khống chăng?" Cole hỏi. 

"Đạiloạithế," Harrison trả lời.

Elliott đứng lên. "Ta sẽ thoát khỏi mớ quần áo thành thịnày. Ta không tin rằng mình có thể đoánrađược con đã làm gì, Harrison. Tacho rằng con sẽ phải giải thích về lời khai của Alfred Mitchell trong vòngmột tuần nữa.Ta biết rõcon,con trai, và con sẽ không làm bất cứ điều gì lénlút.”

"Một tuần, thưa ngài.Xin hãy vuilòng chờ đợi. Adam, được tự do cócảm giác nhưthế nào?Anh đã mang những lo lắng treo lơ lửng trên đầu trong một quãng thời gian dài."

"Cảm giácthật tuyệt," anh thì thầm. "Tôi vẫnchưatin rằng tôi đã hoàntoàn rũ bỏ được nó. Tôi tin rằng bâygiờ tôi sẽ đi vào bên trong và tháo bài thơ đó xuống khỏi bức tường. Hãy nói vớitôi vài điều, Harrison. Tại sao những từ đó lạiđặc biệt vớicậu đến vậy? Cậuđã ghi nhớ chúng, nhớ không?"

"Tôi nhớ. Tôi đãđọc đoạn văn đócho cha tôi gần như mỗi tối. Ôngấythích nó.Nó đã trao cho ông ấy sự an ủi."

Adam gật đầu. Harrison đột nhiên cảm thấy mệtnhoài. Mary Rose trông cũngcó vẻ kiệt sức. Anh nói tạmbiệt với mọi người và đưa vợ anhvề “nhàcủa họ. Anh cần cô cho anh sức mạnh lại, cả thể chấtlẫntinh thần, để anh có thể đi ra ngoài và tiêudiệtnhững con quái vật một lần nữa.

Anh đứng bên trong cánhcửa củagian nhà tranh và quansátcô cởi quần áo. Cô chỉ vừađịnhcởiáo của côkhi anh yêu cầu cô ngồi xuống bên cạnh giường. 

Anh quỳ xuống trước mặt cô và giữbàn tay cô trongtay anh. 

"Mama Rose của emkhông sao. Alfred Mitchell đã không nóidốitrên bụcnhân chứng." 

"Em biết. Anhsẽkhông bao giờ yêu cầu anh ấynói dối.Má có thực sự ổn không?"

"Vâng, Bàấy ổn.Anh đã nói dối với cácanh của em bởi vì anh không muốn họ nghe sự thật mà không hỏihangì trong khi đang ngồi rất gần với những người đàn ông đãlàm tổn thương mẹ của họ. Anh biết điều gì sẽ xảy ra."

"Điều gì sẽ xảy ra với Livonia khi cáccon trai củabà ấytrở về nhà?"

“Cưng à, Livonia đang chết dần. Một trong những người anh em của Mitchell sẽ đánh điện tín cho chúng ta khi điều đó xảy ra. Alfred đã thuê một người đàn ông canhgác bà ấysuốt cả ngày lẫn đêm. Ôngtacũng sẽ chăm sóc cho mẹ của emnữa, nhưng anh không nghĩ rằng Lionel và Reginald sẽ vội vàng quay trở lại ngayđâu. Họ phải lo lắng về việc phải đối mặt với sựbuộc tội."

"Sao anh không giải thích cho các anh củaemở hiên nhà?" 

"Em nghĩ Cole sẽ làm gì nếu anh ấy biết sự thật?" 

"Anh ấysẽ đuổitheo họ." 

Harrison gật đầu. "Anh sẽ cho cáccon trai của Livonia một tuần để biến mất. Nếu không, anh có thể phải bảo vệ Cole trước hai cáobuộcgiết người."

Cô kéo tay ra khỏi tayanh và dịudàngvuốt ve mặt anh. "Cole sẽ làm điều gì đó ngốc nghếch. Ít nhất em chorằnganh ấysẽ làm. Anh đãgiữ cân bằng phản ứng của cácanh traicủa em khibiện hộ choAdam. Anh đã làm điềuđúng."

"Cám ơn em đã tin tưởng anh."

"Anh không cần phải cảm ơn em. Emtin tưởnganh. Anhvẫn chưa hiểu điều đó sao? Bâygiờ anhlà một phần của gia đình em.Chúng ta sẽ tranhluậnvà cãi nhau rồi hôn nhau và xin lỗi; chúng ta sẽ quởtráchnhauvà cung cấp sự anủicùng một lúc; chúng ta sẽ làm tất cả những điều tuyệt vời khác mà cácgia đình vẫn làm. Tình yêu là tất cả sức mạnh mà chúng ta cần.

"Đó là tấtcả những gì gia đình hướngđến." 





Các con thânyêu,

Livonia bâygiờ đang anhưởng thanh bình. Bà ấyđã được chôn cất trọngthểvào tuần trước. Má ở bên ngoài nhà thờ trong suốtbuổi lễ, và sau đó theo linhcửuđến nghĩa trang. Má đãở lạimột lúcsau khi mọi người khácđã rời khỏi, và nói lời vĩnh biệt với bàấy. Má sẽ nhớ bàấy.

Má đã tìm được một người bạn đồng hành đi cùng má, và cuối cùng má sắp về nhà. Có một thị trấn ở Kansas, đầy những người da đen rời khỏi miềnNam và định cư ở đó. Má sẽ nghỉ ngơi ở đó vài ngày và gặp lạinhững bạn cũ trước khi tiếp tục cuộc hành trình.

XinChúa gìngiữ cácconcho đến khi má đến đó. 

Mama của cáccon

Rose 


Adam thương yêu nhất củamá,má đưa cô dâu của conđi cùngvới má. 



Trong tất cả cácbông hoa, Tanghĩhoa hồng là đẹp nhất. 
Đó là biểu tượng của nàng thiếunữ
Vì khi gió tây mơnman nàng đầy dịu dàng,
Cáchnànge ấp nở, và được mặt trời tôđiểm
Vớinét ửng hồng thật tinh khôi làm sao
Khi gió Bắc đến gần nàng, 
DữDộivà NóngNảy
Và, giống như sự trinh tuyền, 
Nàng đã khóa những vẻ đẹp trong chồi của mình một lần nữa, 
Và bỏ lạichàng với những bụi thạch nam hèn mọn
Nànglà vẻ đẹpkỳ diệu. 


... Tanghĩhoa hồng là tốt nhất. -  tríchtừ The Two Noble Kinsmen

ViếtbởiWilliam Shakespeare và John Fletcher


HẾTTẬP 1.


Se Sẻ Nâu
10/5/2018.