Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 35

 

CHƯƠNG 35

 

 

“Cô hẳn đã nhận ra rằng nếu cố liên lạc với bạn trai của mình, Rio, thì cô sẽ khiến cậu ấy bị giết.”

 

“Chết tiệt,” Grace nói một cách thô lỗ khi đang ngồi trên ghế dài trên máy bay. Họ đã bay từ đường băng trên chiếc máy bay phản lực nhỏ mà Hancock đã chiếm đoạt từ nhóm của Rio, nhưng họ đã hạ cánh một giờ sau đó và lên một chiếc máy bay phản lực lớn hơn, cất cánh ngay lập tức. Nàng vẫn không biết họ sẽ đi đâu và nàng đủ tức giận để không cảm thấy sợ hãi. Chưa.

 

Hancock cười lớn. “Tôi có thể thấy những gì cậu ấy nhìn thấy ở cô. Tôi nghĩ cô rất phù hợp. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng Rio có một con chuột nhỏ xinh xắn. Cậu ta sẽ ăn sống cô ta mất.”

 

Grace giả vờ ngáp. “Tôi không hứng thú với phân tích của anh về đời sống tình cảm của Rio. Tôi muốn biết anh đang đưa tôi đi đâu và tại sao.”

 

Hancock phớt lờ nàng và nhìn ra ngoài cửa sổ trước khi kiểm tra một trong những thiết bị cầm tay của mình. “Chúng ta sẽ hạ cánh sớm thôi.”

 

"Sớm? Sớm là từ sáu giờ trước cơ. Chúng ta đã ở trên chiếc máy bay này mãi mãi rồi.”

 

“Thật là một kẻ hay phàn nàn. Đừng cắn vào bàn tay sẽ giữ mạng sống cho cô một khi cô hoàn thành mục đích của mìnhnhư thế chứ,” hắn nói bằng giọng nhỏ nhẹ nguy hiểm.

 

Lời đe dọa nhẹ nhàng ấy khiến nàng ớn lạnh sống lưng.

 

Nàng liếc về phía cửa sổ, nhưng Hancock đóng sầm cửa lại, chặn tầm nhìn của nàng. Tất cả những gì nàng biết là lúc đó đang là ban ngày và họ đã ở trên một vùng nước rộng lớn.

 

Nàng sẽ không hoảng sợ nữa. Có rất nhiều thời gian để thu thập thông tin rồi chuyển cho Rio. Shea hiện diện lặng lẽ trong tâm trí nàng. Rio cũng vậy. Đó là lý do duy nhất khiến nàng vẫn chưa mất bình tĩnh.

 

Cả hai đều không cố gắng nói chuyện với nàng. Nàng đã rất cụ thể khi yêu cầu họ không sử dụng kết nối này cho đến khi nàng bắt đầu liên lạc. Biết Rio, anh sẽ chỉ đợi thật lâu trước khi sự thiếu kiên nhẫn của anh trở nên sâu sắc hơn và anh sẽ hét vào đầu nàng, hỏi nàng xem nàng có ổn không.

 

Kỳ lạ thay, ý nghĩ đó lại mang đến cho nàng niềm an ủi. Thật vui khi có người quan tâm.

 

Máy bay tiếp tục hạ độ cao đột ngột và sau đó nàng nghe thấy tiếng càng hạ cánh buông xuống. Theo bản năng, nàng chuẩn bị tinh thần, căng thẳng cho đến khi họ chạm đất.

 

Bây giờ nỗi sợ hãi bắt đầu đập đều đặn trong lồng ngực nàng. Nàng cố nuốt nó lại nhưng nó khiến nàng nghẹn ngào, cắt đứt nguồn không khí của nàng.

 

Đây chính là nó. Bất cứ nơi nào Hancock đưa nàng đến, họ đều ở đây và chờ đợi.

 

Grace, chết tiệt, anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của em. Nói cho anh biết chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Em ở đâu? Em có thể cho anh biết bất cứ điều gì về vị trí của em không?

 

Giọng nói của Rio thổi vào tâm trí nàng, xua đi phần nào nỗi sợ hãi đang đe dọa xâm chiếm nàng.

 

Chúng tôi vừa hạ cánh. Em vẫn chưa biết gì thêm.

 

Nàng buộc phải bình tĩnh trong tin nhắn của mình và đảm bảo có Shea. Cả hai đều không cần nàng phải cuồng loạn. Họ cảm thấy bất lực khi không biết số phận của nàng, không biết điều gì đang chờ đợi nàng hoặc nàng đang ở đâu.

 

Em sẽ kể cho anh nhiều hơn khi em có thể. Làm ơn hãy kiên nhẫn. Anh dõi theo em và biết khi nào em giao tiếp với anh. Em phải tỉnh táo vì nếu không em sẽ không bao giờ có thể cung cấp cho anh bất kỳ thông tin nào.

 

Anh sẽ giết tên khốn đó vì đã làm tổn thương em, Rio sôi sục.

 

Nhưng Grace đã ngăn anh lại, cố làm ra vẻ nhạt nhẽo. Vô cảm. Không thể chạm tới. Nàng sẽ không cho người đàn ông này thấy nỗi sợ hãi của mình. Nàng sẽ không cho ai thấy nàng sợ hãi đến thế nào. Nàng đã không còn là nạn nhân nữa, và lạy Chúa, có lần nàng đã mong muốn được chết cơ đấy. Nàng muốn sống. Nàng sẽ sống. Nàng đã hứa với Rio rằng nàng sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để sống sót, và đó là một lời hứa mà nàng sẽ không phá vỡ.

 

Trước sự thất vọng của nàng, Hancock đã kéo giật nàng lên, vặn hai tay nàng ra sau lưng và còng chúng lại. Sau đó, hắn vội vàng buộc khăn bịt mắt nàng trước khi cửa sập mở ra để họ xuống tàu.

 

Nàng cẩn thận kiểm soát cảm xúc của mình vì chúng sẽ chỉ khiến Rio nổi giận lần nữa và Shea sẽ lo lắng nhiều hơn.

 

Người của Hancock lần lượt rời khỏi máy bay và sau đó Hancock nắm lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng đến bất ngờ và dẫn nàng về phía các bậc thang.

 

“Cẩn thận bước đi,” hắn ra lệnh. “Bậc thang đầu tiên sắp xuất hiện. Hãy ở bên cạnh tôi và không cần phải vội đâu.”

 

“Sẽ không hay nếu để con chuột thí nghiệm bị gãy cổ trước khi cô ấy có thể biểu diễn,” Grace ác độc nói.

 

“Nếu cô bị gãy cổ, tôi sẽ không được trả tiền.”

 

“Tôi hy vọng anh sẽ mắc nghẹn với số tiền chết tiệt ấy.”

 

Hắn cười khúc khích. “Trong một tình huống khác, có thể tôi sẽ thích cô, Grace. Nhưng thành thật mà nói, kể từ khi tôi nhận nhiệm vụ này, cô chẳng là gì ngoài một nỗi đau trong lòng tôi và tôi sẽ rất vui khi được nhìn thấy bóng lưng của cô”.

 

“Cảm giác rõ ràng là có qua có lại,” nàng gầm gừ.

 

Nàng thấy mình bị đẩy vào phía sau một chiếc ô tô. Thật thoải mái. Da đắt tiền. Nó thậm chí còn có mùi đắt tiền. Chuyến đi cũng suôn sẻ. Không giống như những phương tiện khác mà nàng đã bị kéo đi khắp nơi khi bị bắt trước đó.

 

“Anh làm việc cho ai?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

 

“Cô sẽ gặp ông ta sớm thôi.”

 

Ông ta. Không phải họ. Một người. Nàng không biết phải làm gì với sự tiết lộ đó.

 

Em không nghĩ đây là chính phủ hay phòng thí nghiệm nào đó như lần trước, Rio. Nàng cố gắng giấu đi sự lo lắng qua tin nhắn của mình. Nó có một cảm giác khác. Không có gì nhiều để nói nhưng em vừa xuống máy bay và em đã lên một chuyến bay khác kể từ khi chúng tôi rời khỏi anh ở Virginia. Hancock chỉ nói “ông ta” khi em hỏi hắn làm việc cho ai. Không phải “họ”. Không phải một nhóm vô danh nào đó. Hắn đã nói “ông ta.” Nhưng em bị bịt mắt nên không nhìn thấy gì cả!

 

Bọn anh đang trên đường đến, em yêu. Anh không muốn em lo lắng, được chứ? Anh muốn em trì hoãn thời gian. Hãy làm những gì em cần làm nhưng đừng làm họ tức giận. Nếu em phải phục tùng hoặc vì họ làm tổn thương em, thì em hãy làm tốt những gì họ muốn em làm. Em hiểu không? Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em yêu, anh và em sẽ cùng nhau giải quyết. Anh sẽ luôn ở đây vì em. Em sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

 

Nàng nhắm mắt lại, biết rằng Hancock sẽ không thể nhìn qua tấm bịt mắt. Nàng biết chính xác những gì Rio đang nói với nàng. Cho dù nó có tệ đến thế nào đi chăng nữa. Bất kể nàng được yêu cầu làm gì. Bất kể chuyện gì đã xảy ra với nàng. Anh không muốn nàng từ bỏ và lựa chọn cái chết. Anh muốn nàng sống.

 

Em sẽ ở đây chờ. Em biết anh sẽ đến tìm em, Rio.

 

Nàng dồn toàn bộ sự tin tưởng của nàng, niềm tin của nàng, niềm tin tuyệt đối của nàng vào người đàn ông này. Anh yêu nàng. Nàng không hề nghi ngờ. Anh là một người đàn ông đáng kính cho dù anh nghĩ gì về bản thân hay những lựa chọn trong quá khứ của mình. Nàng biết chắc chắn rằng anh sẽ di chuyển cả trời đất để đưa nàng về nhà. Về nhà với anh.

 

Tưởng chừng như vô tận sau đó, chiếc xe dừng lại và cửa mở ra. Mọi chuyển động của mọi người đều rất cấp bách. Mệnh lệnh được đưa ra bằng thứ tiếng Anh nghiêm nghị, với một giọng điệu mà nàng không nhận ra.

 

Hancock thô bạo kéo nàng ra khỏi xe và đẩy nàng về phía trước. Đôi giày tennis của nàng làm lạo xạo lớp sỏi bên dưới và rồi nàng suýt vấp ngã khi nó rẽ sang mặt đường nhẵn. Hancock chỉnh nàng lại và tiếp tục tiến về phía trước, vượt qua tiếng nước sủi bọt. Đài phun nước chăng?

 

Không khí ấm áp. Thậm chí còn nóng. Nàng có thể cảm nhận được những tia nắng trực tiếp chiếu vào cánh tay mình. Mùi muối nồng nặc trong không khí và một cơn gió thổi qua người nàng, mang theo cảm giác của biển. Họ ở gần mặt nước.

 

Ngay khi họ bước vào tòa nhà hay ngôi nhà hay bất cứ thứ gì, không khí mát mẻ hơn nhiều. Nàng đi qua một loạt hành lang trước khi Hancock dừng lại.

 

Nàng nghe thấy tiếng cửa trước mặt mình mở ra và theo bản năng nàng lùi lại một bước, va vào Hancock.

 

“Đây có phải là cô ta không? Cô có phải là người đó không?” một người đàn ông hỏi bằng giọng khiến nỗi sợ hãi chạy dọc sống lưng nàng một lần nữa. Có điều gì đó trong giọng nói của gã. Nó sặc mùi tuyệt vọng. Nó lạnh lùng, cứng rắn và quyết đoán. Độc ác .

 

Nhịp tim của nàng tăng nhanh và bàn tay nàng bắt đầu run rẩy trong chiếc còng vẫn quấn quanh cổ tay nàng.

 

“Đây là cô ấy,” Hancock nói với giọng đều đều.

 

Nàng thấy mình bị kéo về phía trước và rồi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng nàng. Đột nhiên chiếc khăn bịt mắt của nàng bị xé ra và nàng chớp mắt nhanh chóng để thích nghi với môi trường xung quanh.

 

Nàng đang ở trong một phòng làm việc hoặc văn phòng lớn. Nó trông giống như một thư viện nhưng có một bàn điều hành lớn ở phía sau. Bên phải là một lò sưởi khổng lồ, mặc dù ban ngày ấm áp nhưng vẫn đang cháy.

 

Nàng tiếp nhận càng nhiều càng tốt và nhanh nhất có thể. Nàng liếc sang trái, hy vọng tìm thấy một cửa sổ, hy vọng tìm được dấu hiệu nào đó cho thấy nàng đang ở đâu, nhưng thất vọng khi nhận ra không có cửa sổ. Nó giống một hang động tối tăm nơi một con thú ẩn nấp hơn.

 

Sau đó nàng tập trung vào người đàn ông trước mặt, người đang nhìn chằm chằm vào nàng cũng như nàng đang nhìn gã. Đối với một người đã khiến nàng sợ hãi chỉ bằng giọng nói, vẻ ngoài của gã nhẹ nhàng một cách lừa dối.

 

Gã có chiều cao trung bình. Có lẽ khoảng gần năm mươi tuổi. Rõ ràng là gã có chút kiêu hãnh vì trên đầu không có một sợi tóc nào bị lệch, hiển nhiên phần lớn nhờ vào số lượng sản phẩm tạo kiểu tóc.

 

Gã mặc quần áo đắt tiền. Khuy măng sét kim cương. Một sợi dây chuyền vàng lòe loẹt quấn quanh cổ, và một bên tai đeo một chiếc khuyên tai hình viên kim cương.

 

Có lẽ hầu hết mọi ngày gã đều tỏ ra kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt gã nhẹ nhõm đến mức khiến Grace phải sửng sốt. Gã trông… hạnh phúc … khi được gặp nàng.

 

“Tháo còng ra cho cô ấy,” người đàn ông ra lệnh. “Chúng ta không có thời gian để mất. Tôi cần cô ấy lên lầu ngay bây giờ.”

 

Hancock nhanh chóng mở khóa còng và Grace kéo tay nàng ra phía trước, xoa xoa cổ tay khi nàng cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

 

“Ông là ai và tại sao tôi lại ở đây?” Nàng hỏi.

 

“Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là con gái tôi bị bệnh nặng và cô sẽ chữa lành cho nó.”

Không có nhận xét nào: