Chương 23.
Vào
buổi sáng, họ đối xử với nhau trong vẻ tự nhiên gượng ép của hai kẻ tuyệt vọng
đang cố làm như không có gì thay đổi trong khi mọi thứ đã đổi thay. Zoe cảm thấy
không thể kham nổi điều đó, cô cố ra vẻ rạng rỡ và phấn khởi khi cô nhận ra
cách Alex đang lùi xa khỏi cô. Họ nói chuyện bâng quơ trong lúc anh đưa cô trở
về ngôi nhà gỗ. Thật hết sức kinh khủng, Zoe nghĩ thầm, cảm thấy khổ sở và
thách thức. Cô biết với mọi tế bào của mình là Alex yêu cô, nhưng anh sẽ không
bao giờ thừa nhận điều đó, và rằng anh muốn cô yêu anh, nhưng anh cũng sẽ không
bao giờ cho phép điều đó.
Xe
của người y tá chăm sóc tại gia đậu trên lối vào nhà. Justine hẳn đã trở về
quán trọ rồi.
Ngừng
lại tại hiên trước, Zoe quay lại đối mặt với Alex. “Đêm qua thật vui. Cám ơn.”
Cô rạng rỡ nói.
Anh
nghiêng người tớ trước và lướt trên môi cô một nụ hôn khô và nhẹ. Ánh mắt anh
không hoàn toàn đón lấy mắt cô. “Thật vui.” Anh đồng ý.
“Sẽ
gặp lại anh sau nhé?” Zoe nói. “Đêm nay có thể không?”
Alex
lắc đầu. “Anh sẽ rất bận rộn trong vài ngày kế tiếp với tụi Inary này. Nhưng
anh sẽ gọi cho em.”
“Không…
Đừng gọi.” Cô nghe chính mình nói.
Alex
nhìn cô, ánh mắt dò hỏi.
Zoe
không muốn tiếp tục giả vờ nữa. Ý nghĩ phải chờ đợi và băn khoăn trong khi mối
quan hệ của họ đã cạn kiệt giống như lượng cát trong chiếc đồng hồ thật quá đỗi
phiền muộn. Cô phải thành thực với anh. “Những gì em nói đêm qua… Em xin lỗi nếu
chúng làm anh hoảng vía. Nhưng em không thể thu lại những lời đó được. Và em
cũng không muốn làm thế.”
“Anh
không…”
“Làm
ơn để em nói hết đã.” Cô nói với một nụ cười ngập ngừng. “Nếu đã đến lúc anh muốn cắt đứt quan hệ, điều đó cũng ổn
thôi mà.” Cô vươn tay chạm vào gò má căng thẳng của anh. “Chỉ có điều là… Nếu
anh muốn tiếp tục, chũng ta không thể giả vời như chuyện đêm qua không xảy ra.
Anh phải chấp nhận rằng em yêu anh… hoặc chúng ta không nên gặp nhau nữa.”
Anh
im lặng một lúc lâu, gương mặt không biểu hiện gì. “Có lẽ chúng ta nên tạm nghỉ
một thời gian.”
“Được.”
Cô thì thầm, trái tim cô rơi xuống tận đáy sâu.
Đã
hết rồi. Anh ở ngay bên cạnh cô, nhưng khoảng cách giữa họ dài như vô tận.
“Chỉ
trong vài ngày.” Anh nói.
“Chắc
chắn rồi.”
Cô
muốn nài xin anh “đừng rời xa em. Hãy để em yêu anh. Em cần anh biết bao”,
nhưng không hiểu sao cô xoay sở được để khóa chặt những lời đó trước khi chúng
bật ra.
“Nhưng
nếu như em cần bất cứ điều gì, hãy gọi cho anh nhé.” Alex nói.
Không
bao giờ. Cô sẽ không làm điều đó với anh, hoặc chính cô.
“Vâng.”
Zoe xoay người và lần tìm chìa khóa cửa trong chiếc túi xách, và bằng cách nào
đó đã xoay sở để mở được cửa trước. “Bye.” Cô nói mà không quay lại, đôi mắt nhức
nhối. Rồi cô đi vào bên trong nhà và đóng cửa lại.
Bóng
ma không nói gì cho đến khi họ trở lại phố Rainshadow. Alex cảm thấy muốn bệnh
và kiệt sức. Anh đã thao thức suốt đêm, nhìn Zoe trong lúc cô giả vờ ngủ. Anh
ao ước nhảy vào xe và trở lại bên cô, nhưng đồng thời anh không thể đối phó nếu
như cô thốt ra ba từ đó lần nữa. Đó là thứ đã bẻ gãy thỏa thuận. Anh biết anh
đã bị tóm chặt rồi – quỷ thật, anh không bao giờ nghi ngờ điều đó – nhưng đây
không phải là thứ mà anh có thể đùa cợt, chế nhạo hoặc phớt lờ được. Đây là nỗi
đau.
Anh
đi vào bếp và nhìn vào chỗ Zoe đã tựa vào trong lúc anh cởi bỏ quần áo của cô.
Anh nhớ đến khoái cảm mãnh liệt của đêm trước, niềm vui sướng khiến đất trời đảo
lộn, và sự âu yếm của những hành động thể xác chỉ có thể được mô tả là làm tình.
Anh chưa bao giờ biết đến thứ gì giống như thế trước đây… Anh hy vọng anh sẽ
không bao giờ lập lại nữa.
Ánh
mắt anh chạm vào chai vang đã cạn một nửa, chiếc nút bần nhét chặt trong miệng
chai. Bất chấp mới buổi sớm, Alex muốn say nhiều hơn anh đã từng trong cuộc đời
anh. Mỗi khi có gì đó sai lệch, ruột anh lại hò hét đòi rượu. Anh tự hỏi, không
biết điều đó có bao giờ thay đổi hay không. Nuốt nước bọt, anh đi đến bồn rửa
và té nước lạnh vào mặt.
Bóng
nói phía sau anh. “Ra là thế, tôi đoán vậy.”
“Tôi
không có tâm trạng lắng nghe đâu.” Alex khàn khàn nói, nhưng bóng ma không nao
núng.
“Zoe
đã phạm một lỗi lầm không thể tha thứ khi nói cô ấy yêu cậu – vì lý do gì thì
tôi không thể nào hình dung ra được – Và bây giờ cậu đang từ bỏ cô ấy. Cậu có
biết điều hài hước là gì không? Tôi đã nghe Darcy nói hàng tá lần là cô ta ghét
cậu nhiều như thế nào và có vẻ như cậu chưa có đủ điều đó. Tại sao chịu đựng một
phụ nữ căm ghét cậu lại dễ dàng hơn với người yêu thương cậu?”
Alex
xoay người, chùi đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt anh, vuốt mớ tóc ẩm ướt
ra phía sau. “Nó sẽ không kéo dài.”
“Đó
là thứ tôi đã thường nghĩ.” Bóng ma nói. Với sự im lặng sắt đá của Alex, bóng
ma có vẻ chán nản và bỏ cuộc. “Tôi không bao giờ hiểu được tại sao tôi lại bị
trói buộc cùng cậu. Tôi thì hẳn là không bao giờ muốn rồi. Chẳng có chút ý
nghĩa nào về chúng hết. Tôi nên ở cùng Emma chứ không phải cậu. Điều gì sẽ xảy
ra với bà ấy khi bà đi tiếp và tôi không ở đó?”
“Chẳng
điều gì xảy ra hết. Bà ấy sẽ chết bất kể ông có ở đó hay là không. Bà ấy sẽ kết
thúc ở nơi mà bà ấy được cho là sẽ đến, và ông sẽ kết thúc ở nơi dành cho ông,
và ơn Chúa, tôi sẽ được ở lại một mình.”
“Cậu
đâu có tin Chúa. Cậu chẳng tin vào thứ gì hết. Cậu đã hỏi liệu tôi có tìm được
cách để biến mất và tôi đã bảo với cậu rằng tôi sợ nếu như tôi thử làm, tôi sẽ
không thể nói chuyện với cậu được nữa. Bây giờ tôi không quan tâm. Có lẽ vô
hình cũng chẳng hại gì.” Ông nhìn tia mắt của Alex đảo vào chai rượu thêm một lần
nữa. Miệng ông quăn lên khinh miệt. “Tiến lên và uống đi. Có quan trọng gì đâu
nào? Tôi sẽ rót một ly cho cậu nếu tôi có thể.”
Trong
một chớp mắt, ông biến mất.
Gian
bếp tĩnh lặng.
“Tom?”
Alex hỏi, gần như sững sờ vì sự thiếu vắng hoàn toàn những chuyển động và âm
thanh quanh anh.
Không
hồi đáp.
“Tống
khứ tuyệt hảo.” Alex nói to. Anh đi đến chai rượu, bàn tay anh túm chặt quanh
nó. Sức nặng của chất lỏng bên trong, tiếng róc rách nhỏ của nó vào thành thủy
tinh, kéo giật anh trong nỗi khao khát đột ngột. Anh kéo chiếc nút chai ra bằng
răng và bắt đầu nốc ừng ực. Tuy vậy, qua góc mắt, anh thấy một chiếc bóng trượt
ngang qua sàn nhà.
Bằng
một chuyển động đột ngột, Alex phóng mạnh chai rượu vào hình thể tăm tối, và những
mảnh thủy tinh vãi tung tóe. Rượu nhỏ giọt trên những hộc ngăn kéo. Hương thơm
nồng nàn của loại rượu nho đen tỏa khắp phòng. Alex ngồi và tựa lưng vào hộc tủ,
tay ôm chặt lấy đầu trong lúc chất lỏng màu đỏ đọng vũng trên sàn và chảy tràn.
***
“Loại
tai ương nào nhỉ?” Justine hỏi khi cô bận rộn lật quyển sách cũ kỹ trong bếp
trong lúc Zoe chuẩn bị bữa điểm tâm. “Xem nào. Liệt dương? Mụn cóc, nhọt? Rối
loạn tiêu hóa, hôi miệng, rụng tóc… Tớ nghĩ chúng ta nên để nguyên khuynh hướng
về sex của anh ấy, nhưng chúng ta sẽ biến anh ấy gớm ghiếc đến mức không ai muốn
anh ấy nữa.”
Zoe
lắc đầu hoang mang, cô đang dùng muỗng xúc kem để làm đầy khay bánh muffin với
những muỗng bột nhào. Sáng hôm đó cô đã thú nhận với Justine rằng cô và Alex đã
đổ vỡ vài ngày trước đây và Justine gần như đã nổi cơn thịnh nộ. Cô ấy dường
như bị thuyết phục rằng cần phải thực hiện một cuộc trả thù siêu nhiên vì lợi
ích của Zoe.
“Justine,”
Zoe ôn tồn hỏi. “Cậu đang đọc gì thế?”
“Cuốn
sách mẹ tớ tặng tớ. Có nhiều ý tưởng tốt ở đây lắm. Hmm, có lẽ vài loại bệnh dịch…
ếch hoặc thứ gì đó…”
“Justine,”
Zoe nói. “Tớ không muốn trù ếm ai hết.”
“Dĩ
nhiên là cậu không muốn rồi, cậu quá tốt. Nhưng tớ không vướng phải vấn đề đó.”
Đặt
chiếc muỗng múc sang một bên, Zoe đi đến chiếc bàn nơi Justine đang ngồi. Cô liếc
nhìn quyển sách có vẻ cổ xưa, bụi bặm, điền đầy những biểu tượng kỳ dị và những
hình minh họa khá đáng sợ. Một ít thứ gì đó sền sệt bí hiểm nhiểu nhỏ giọt bên
rìa sách. “Chúa nhân từ. Justine, hãy chắc chắn là cậu rửa tay sau khi cầm cái
thứ ghê tởm đó nhé… có chất nhờn trên tất cả các trang sách kìa.”
“Không,
không phải tất cả các trang, chỉ chương ba thôi. Nó luôn rỉ ra một chút.”
Nhăn
mặt, Zoe mang một ít nước lau rửa và khăn giấy đến bàn. “Phủ nó để dự phòng.”
Cô yêu cầu, ra hiệu về mảnh khăn để bọc quyển sách.
“Chờ
chút, tớ vừa tìm ra một lời nguyền nhanh…”
“Ngay,”
Zoe nói kiên định.
Cau
có, Justine bọc quyển sách vào trong mảnh khăn và giữ nó trên lòng trong lúc
Zoe lau bàn.
“Tớ
không biết cậu đang nghiêm túc hay chỉ đùa giỡn,” Zoe nói, “nhưng không cần đến
lời nguyền hay tai ương nào hết. Nếu một người đàn ông không muốn ở cùng tớ,
anh ta có quyền ra quyết định đó.”
“Tớ
đồng ý.” Justine nói. “Anh ta có quyền ra quyết định đó. Và tớ có quyền khiến
anh ta đau đớn vì chúng.”
“Đừng
ám lời nguyền lên Alex. Cậu đâu có ám lời nguyền nào lên Duane đâu, đúng
không?”
“Nếu
cậu từng nhìn thấy anh ta không có tóc mai dài thì cậu sẽ hiểu tại sao.”
“Ồ,
tớ muốn cậu để Alex yên.”
Bờ
vai Justine rũ xuống. “Zoe, cậu là gia đình thực sự duy nhất mà tớ từng có. Cha
tớ đã mất, và mẹ tớ là một trong những người phụ nữ không nên có con. Nhưng bằng
cách nào đó tớ đã may mắn có được cậu trong đời tớ. Cậu là người thật sự tốt
duy nhất mà tớ từng biết. Cậu biết đủ về tớ để có thể làm tổn thương tớ tệ hơn
bất kỳ ai từng có thể, nhưng cậu sẽ không bao giờ làm điều đó. Không chị em gái
nào có thể yêu cậu nhiều như tớ yêu.”
“Tớ
cũng yêu cậu.” Zoe nói, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, mỉm cười qua ánh lấp lánh của
những giọt lệ.
“Tớ
ước chi có một câu thần chú để tìm được một người đàn ông đối xử với cậu theo
cách cậu xứng đáng. Tớ biết ngay từ đầu là Alex nguy hiểm cho cậu, và điều tồi
tệ nhất trên đời là khi nhìn thấy ai đó mà bạn quan tâm đến hướng thẳng đến
nguy hiểm mà bạn không thể ngừng họ lại được. Vì thế, tớ không nghĩ một tai
ương – loại nhỏ thôi – là hoàn toàn không được phép.”
Zoe
tựa người vào cô ấy, và họ ngồi bên nhau yên lặng.
Cuối
cùng, Zoe nói. “Alex đã chịu đủ tai ương rồi, Justine. Cậu không thể làm thêm
được điều gì tệ hơn những gì anh ấy đã trải qua.” Đứng lên, cô đi trở lại quầy
bếp để hoàn thành việc điền đầy khay bánh muffin. “Cậu có muốn một chiếc túi nhựa
để giữ quyển sách kinh khủng đó không?”
Justine
ôm quyển sách với vẻ che chở. “Không. Nó cần được thở.”
Khi
Zoe đặt khay muffin vào trong lò nướng, điện thoại của cô reo vang. Tim cô nhảy
cách quãng một nhịp, như nó vẫn làm thế trong vài ngày qua mỗi khi có ai đó gọi
cô. Cô biết đó không phải Alex, nhưng cô không thể ngừng ao ước đó là anh.
“Cậu có thể lấy thứ đó dùm tớ không?” Cô hỏi. “Nó ở trong
túi xách của tớ trên lưng ghế.”
“Chắc rồi.”
“Lau tay của cậu trước.” Zoe nói vội vàng.
Nhăn mặt, Justine xịt dung dịch Windex vào tay và lau
chúng bằng khăn giấy. Cô vươn tay với chiếc túi của Zoe để lấy chiếc điện thoại.
“Đó là số điện thoại nhà cậu.” Cô ấy nói, đưa chiếc điện thoại lên tai. “Chào,
Justine đây, Zoe đang dở tay một chút. Tôi có thể nhận tin nhắn dùm không?”
Một thoáng im lặng. “Chị ấy sẽ đến đó ngay.” Ngừng một
chút. “Tôi biết, nhưng chị ấy sẽ muốn có mặt. Được rồi, Jeanie.”
“Gì thế?” Zoe hỏi, trượt một khay muffin khác vào lò.
“Không có gì nghiêm trọng đâu. Jeanie nói huyết áp của
Emma tăng nhẹ, và bà có vẻ bị xáo trộn . Từ ngữ lẫn lộn nhiều hơn bình thường.
Jeanie đã cho bà uống thuốc và nói cậu không cần phải về nhà đâu, nhưng cậu đã
nghe những gì tớ nói rồi đấy.”
“Cám ơn nhé, Justine.” Chân mày Zoe hằn nếp. Tháo bỏ chiếc
tạp dề, cô ném nó lên mặt quầy bếp. “Lấy mớ bánh đó ra khỏi lò sau chính xác mười
lăm phút nữa nhé, okay?”
“Được mà. Gọi cho tớ ngay khi cậu có thể nhé. Để tớ biết
liệu cuối cùng cậu có phải đưa bà đến ER (emergency room – phòng cấp cứu) hay không thôi mà.”
Zoe về đến ngôi nhà gỗ trong đúng mười lăm phút. Cô đã
không gặp Emma sáng hôm đó – khi Jeanie đến thì Emma vẫn còn đang ngủ. Đây là lần
ngủ trễ nhất trong một chuỗi những đêm khó khăn. Hoàng hôn của Emma đang trở
nên tệ hơn, với chứng lẫn lộn và cáu gắt khi đêm về. Giấc ngủ của bà không tốt.
Jeanie đã đề xuất những gợi ý hữu ích thông thường, như là cổ vũ Emma chợp mắt
đôi chút trong ngày, và lắng nghe âm nhạc êm dịu trước khi ngủ. “Những bệnh
nhân mất trí nhớ có khuynh hướng bị rối loạn vào gần cuối ngày.” Jeanie giải thích.
“Ngay cả những điều đơn giản cũng gây khó khăn cho họ.”
Cho dù Zoe đã được cảnh báo về những gì sẽ xảy đến, thật
căng thẳng khi nhìn bà nội cô hành xử theo những cách thức chẳng có chút gì giống
bà. Khi Emma không thể tìm ra đôi dép thêu đi trong nhà, bà làm Zoe xấu hổ khi
kết tội Jeanie ăn cắp chúng. May mắn là Jeanie đã tử tế và bình tĩnh, không hề
khó chịu chút nào hết. “Bà ấy sẽ làm và nói nhiều thứ mà bà ấy không có ý định
như thế.” Cô ấy nói. “Đó là một phần của căn bệnh.”
Bước vào ngôi nhà gỗ, Zoe thấy bà nội cô đang ngồi trên
ghế dài, gương mặt bà hằn nếp nhăn và mệt mỏi. Jeanie đang ngồi bên cạnh bà, cố
chải gọn mái tóc rối bời của bà, nhưng Emma đẩy tay cô ấy ra đầy cáu kỉnh.
“Upsie,” Zoe nói với một nụ cười, tiến lại gần bà. “Bà có
cảm giác thế nào?”
“Cháu về trễ.” Emma nói. “Bà đã không ăn trưa. Jeanie làm
cho bà một chiếc hambuger, và nó quá khô bên trong bởi vì bà sẽ không nên ăn nó
nếu như bà đã không ăn. Vì bà đã không thích bữa trưa của bà và cháu làm bữa
trưa khi nó không khô trừ phi bà không ăn.”
Zoe đấu tranh để giữ vẻ mặt điềm tĩnh, trong khi nỗi đau
tràn ngập sâu thẳm bên trong cô. Thậm chí với Emma, “ngôn từ thập cẩm” này là
không bình thường.
Jeanie đứng dậy và trao chiếc lược cho cô, thì thào,
“Căng thẳng. Bà sẽ tốt hơn ngay khi thuốc huyết áp có tác dụng.”
“Bà không thích bữa trưa của bà.” Emma dai dẳng.
“Còn chưa đến giờ ăn trưa mà.” Zoe nói, ngồi xuống bên
bà. “nhưng khi đến bữa, cháu sẽ nấu bất cứ món gì bà muốn. Để cháu chải tóc cho
bà nhé, Upsie.”
“Bà muốn Tom.” Emma nghiêm giọng nói. “bảo Alex đưa ông ấy
đến.”
“Được mà.” Mặc dù Zoe muốn hỏi Tom là ai, cô nghĩ tốt hơn
là chỉ nên đồng ý cho đến khi huyết áp của Emma hạ xuống. Dịu dàng, Zoe kéo nhẹ
chiếc lược qua mái tóc của bà, ngừng lại để gỡ một lọn tóc rối. Emma rơi vào im
lặng trong một lúc, có vẻ thích thú với cảm giác đôi tay Zoe trên mái tóc của
bà. Công việc giản đơn giúp cả hai thư giãn.
Nhiều lần không đếm xuể Emma đã làm điều tương tự với Zoe
khi cô còn là một cô bé. Emma luôn hoàn tất công việc bằng cách thủ thỉ rằng cô
thật xinh đẹp, từ tâm hồn lẫn vẻ ngoài, và những lời lẽ đó đã bắt rễ trong cô.
Mọi người nên có ai đó yêu thương họ vô điều kiện... Và với Zoe, đó luôn là
Emma.
Khi Zoe chải tóc xong, cô đặt chiếc lược sang một bên và
cười với gương mặt của bà nội. “Thật xinh đẹp.” Cô nói. “Từ tâm hồn đến vẻ
ngoài.”
Đôi tay Emma quàng quanh người cô. Họ ôm nhau một lúc
trong niềm vui sướng không lời, không nghĩ đến quá khứ hay tương lai. Chỉ chú
trọng vào những gì họ có ngay lúc này, cùng với nhau.
Emma nghỉ ngơi gần hết buổi chiều, trong lúc Jeanie theo
dõi huyết áp của bà. Cuối cùng, hài lòng rằng chứng tăng huyết áp đã hạ xuống,
Jeanie rời khỏi vào cuối ngày. “Cố cho bà uống chút nước vào mọi cơ hội có thể
được nhé,” Cô ấy bảo Zoe, “Bà luôn quên uống nước, và chúng ta không muốn bà bị
chứng mất nước.”
Zoe gật đầu. “Cám ơn, Jeanie – Tôi không thể nói tôi cảm
kích nhiều thế nào về những gì chị đã làm cho Emma. Và cho tôi nữa. Chúng tôi
không thể xoay sở được nếu không có chị.”
Người y tá cười với cô. “Tôi vui vì giúp được. Nhân tiện,
cô có thể muốn cho Emma một liều thuốc giảm đau sau bữa tối, chứng nhức đầu thường
bắt đầu lúc hoàng hôn. Hôm nay bà ấy đã nghỉ ngơi nhiều, và mặc dù bà ấy cần điều
đó, giấc ngủ hôm nay có thể là một gợi ý mạo hiểm nếu không có một sự trợ giúp
nho nhỏ.”
“Tôi sẽ làm thế. Cám ơn.”
Nhận ra Emma bình tĩnh hơn khi ti-vi được tắt, Zoe mở nhạc
nhẹ để thay thế. Giai điệu của bài “We’ll meet again” bập bềnh trôi trong không
trung. Emma lắng nghe như bị thôi miên.
“Khi nào Alex đến?” Bà hỏi.
Câu hỏi khiến trái tim Zoe nhức nhối. Cô nhớ Alex nhiều
nhất trong những buổi tối, những cuộc trò chuyện dễ chịu trong lúc anh lấy những
chiếc dĩa, cách anh ôm cô và xoa nhẹ lưng cô. Vào một đêm, anh khám phá ra rằng
chiếc thước đo laser của anh với những chấm sáng màu đỏ của nó nhảy nhót trên
sàn khiến Byron say mê. Alex đã lái chú mèo chạy vòng quanh đuổi theo những chấm
sáng, rồi sau đó anh tắt chúng đi để Byron nghĩ chúng đã bị bẫy dưới móng vuốt
của nó. Quan sát trò hề của họ, Emma đã bật cười dữ dội đến mức gần như ngã khỏi
ghế. Một buổi tối khác, phát hiện ra Emma đang gặp rắc rối trong việc nhớ được
những thứ cất trong các hộc tủ bếp, Alex đã dán nhãn lên mỗi hộc tủ bằng các miếng
giấy ghi chú của anh, một cho những chiếc dĩa, cái khác cho những chiếc ly, và
vân vân. Những mẩu giấy ghi chú vẫn còn nguyên đó, khiến trái tim Zoe thổn thức
mỗi khi cô nhìn thấy chúng.
“Cháu không biết khi nào thì Alex sẽ đến đây.” Cô nói với
Emma. Hoặc là không biết liệu anh ấy có
bao giờ trở lại nữa không.
“Tom ở cùng cậu ấy. Bà muốn Tom. Cháu có thể gọi cho Alex
không?”
“Tom là ai?”
“Một tên đểu cáng.” Emma cười nhẹ. “Một kẻ bạc tình.”
Một bạn trai cũ. Zoe cười đáp lại bà. “Bà yêu ông ấy ư?”
Zoe hỏi dịu dàng.
“Phải. Phải rồi. Gọi Alex và nói cậu ấy đưa Tom đến.”
“Để lát nữa, sau khi cháu tắm.” Zoe nói, hy vọng Emma sẽ
quên điều đó khi thuốc an thần có tác dụng. Cô trao cho bà nội nụ cười trêu chọc,
băn khoăn không biết bà kết nối thế nào giữa bạn trai của bà và Alex. “Alex gợi
cho bà nhớ đến Tom sao?”
“Ồ, phải. Cả hai đều cao và tóc sẫm. Và Tom cũng là thợ mộc.
Ông ấy tạo tác những thứ cực kỳ đẹp.”
Chẳng điều gì cho thấy Tom là có thật, Zoe nghĩ, hay chỉ
là một điều bịa đặt trong trí óc hoang tưởng của Emma.
“Bà mệt rồi.” Emma lầm bầm. Xoắn vặn một trong những chiếc
nút dọc theo mặt trước bộ áo ngủ in hoa của bà. “Tôi muốn gặp anh ấy, Lorraine.
Tôi đã mong đợi quá lâu rồi.”
Lorraine là một trong những người chị của Emma. Nuốt xuống
khó nhọc, Zoe nghiêng xuống hôn bà. “Cháu sẽ tắm táp một chút,” Cô thì thầm.
“Hãy nghỉ ngơi ở đây và nghe nhạc nhé.”
Emma gật đầu, nhìn chằm chằm vào những ô cửa sổ, bầu trời
đang sẫm lại vào lúc chạng vạng tối
Zoe kéo vòi tắm và chìm vào dòng nước ấm áp trong tiếng
thở dài. Cô muốn vui thích với việc ngâm mình trong một lúc lâu, nhưng chỉ cho
phép bản thân mười phút, miễn cưỡng để Emma lại không được giám sát lâu hơn thời
gian đó. Tháo nước khỏi bồn, cô lau khô người và mặc chiếc váy ngủ.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cô nói với một nụ cười, đi vào trong
phòng chính.
Không có lời đáp. Chiếc ghế dài trống rỗng.
“Upsie?” Zoe nhìn quanh căn bếp thinh lặng, và chạy vào
trong phòng ngủ. Không có dấu hiệu của Emma ở bất kỳ đâu.
Nhịp tim của Zoe bắt đầu chạy đua. Chưa đến mức Emma bắt
đầu đi lang thang vơ vẩn, thứ thường là biểu hiện đặc trưng cho giai đoạn tăng
cao của chứng mất trí nhớ do mạch máu. Những đã có một biểu hiện không tốt hôm
nay. Và bà đã khăng khăng trong việc gặp Tom kỳ bí của bà, và yêu cầu Alex đưa
ông đến... Chạy ào đến cửa trước, Zoe nhìn vào ô cửa đã được mở. Cô lao ra bên
ngoài, hơi thở của cô nổ tung điên cuồng. “Upsie, bà ở đâu?”
Alex vừa kết thúc chuyến đi dạo đến khoảnh đất bên bờ hồ
Mộng với người môi giới bất động sản và một tay luật sư, cả hai đều làm việc
cho Inary Enterprises. Họ đã cùng ăn tối trong thị trấn, và sau đó đến thăm khu
đất. Cùng tản bộ dọc theo lối mòn được san phẳng đến bờ hồ, vẻ bề ngoài trông
như để có một cảm nhận về khu đất, nhưng thực ra mục tiêu là để đánh giá Alex
là loại người nào. Cuộc gặp gỡ đã kết thúc hoàn hảo trong chừng mực Alex có thể
nói.
Đêm đã buông xuống vào lúc anh bước vào trong xe. Khi
Alex xoay chiếc chìa khoá trong bộ khởi động, điện thoại của anh rung lên, và
anh liếc nhìn vào màn hình nhỏ. Dấu hiệu cho biết là số của Zoe đã gây ra một cảm
xúc náo động của nỗi háo hức không mong đợi. Anh đã nhớ cồn cào âm thanh giọng
nói của Zoe. Thậm chí không suy nghĩ, anh trả lời.
“Hi,” Anh nói. “Anh đang...”
“Alex,” Giọng Zoe nghe tuyệt vọng, run rẩy. “Em xin lỗi.
Em... giúp em với. Em cần sự giúp đỡ.”
“Gì thế?” Anh hỏi ngay lập tức.
“Emma biến mất rồi. Em chỉ đi tắm một chút, và... Bà đã
biến mất khoảng mười lăm phút, bà đi lang thang đâu đó và em đang gọi bà” Zoe
thổn thức và nói cùng lúc. “Em đã ra ngoài ngay tức thì. Em đã đi vòng quanh
toàn bộ ngôi nhà và bà không trả lời, trời thì tối...”
“Zoe, anh đang ở gần đây. Anh sẽ đến đó ngay.” Tất cả những
gì anh có thể nghe là âm thanh vỡ vụn của tiếng khóc. Anh hết sức mừng vì cô đã
yêu cầu anh giúp đỡ. “Em yêu, có nghe anh không?”
“Có.”
“Đừng sợ. Chúng ta sẽ tìm thấy bà.”
“Em không muốn gọi cảnh sát. Em nghĩ bà sẽ cố trốn họ.” Nhiều
tiếng nức nở hơn. “Bà đã uống một phần thuốc giảm đau. Và tối nay, bà liên tục
hỏi về anh, và người nào đó tên Tom, bà muốn yêu cầu anh mang ông ấy đến. Em
cho rằng bà ra ngoài để tìm anh.”
“Được rồi, chưa đầy một phút nữa anh sẽ đến đó.”
“Em xin lỗi,” Zoe nghẹn ngào. “Xin lỗi đã quấy rầy anh,
nhưng...”
“Anh đã dặn em gọi anh nếu em cần gì đó mà. Ý anh là như
vậy.”
Anh nhận ra anh đã ngụ ý còn nhiều hơn như thế. Dù trong
tình huống này, việc được nói chuyện với Zoe là sự khuây khoả vượt xa hơn cả
mong đợi. Nó gần giống như việc có thể hít thở lần nữa. Lúc này đây, anh nhận
ra rằng anh không thể lẩn tránh Zoe được nữa. Thứ gì đó đã thay đổi bên trong
anh, hoặc... không, chẳng điều gì thay đổi hết. Đó mới là trọng điểm. Cảm giác
về Zoe của anh vốn dĩ không thay đổi và sẽ không bao giờ thay đổi. Cô là một nửa
của anh. Phát hiện này khiến anh ngạc nhiên, nhưng bây giờ anh không có thời
gian để nghĩ về chúng.
Vừa lái xe anh vừa đảo mắt nhìn quanh con đường rợp bóng
cây tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của Emma. Bà không thể đi xa trong khoảng thời
gian ngắn như thế, đặc biệt là trong tâm trạng không bình ổn. Điều duy nhất khiến
anh lo lắng là cái hồ ở quá gần. “Zoe à,” Anh nói. “em đã kiếm ở gần mép hồ
chưa?”
“Em đến đó ngay bây giờ.” Giọng cô nghe đã có vẻ bình
tĩnh hơn, dù vẫn còn sụt sịt.
“Tốt. Anh đến lối vào nhà rồi. Anh kiểm tra đám rừng bên
kia đường và sẽ trở lại ngôi nhà. Bà mặc gì thế?”
“Pajamas màu sáng.”
“Chúng ta sẽ tìm ra bà sớm thôi, em yêu. Anh hứa.”
“Cám ơn anh.” Anh
nghe âm thanh tiếng thở hổn hển của cô. “Trước đây anh chưa bao giờ gọi em như
thế hết.”
Cô ngắt kết nối trước khi anh có thể trả lời.
Alex nhảy ra khỏi xe và gần như hét lên khi anh đối mặt với
bóng ma. “Giê-su!”
Tom trao cho anh cái nhìn nhạo báng. “Không, chỉ là tôi
thôi.”
“Đó là cách ông xuất hiện.”
“Chẳng dính gì đến cậu hết,” Tom loan báo. “Tôi chỉ muốn
giúp tìm kiếm Emma. Bát đầu gọi bà ấy đi.”
“Emma.” Alex gọi lớn. “Emma, bà có ở ngoài đây không?”
Anh ngừng lại khi nghe thấy âm thanh của một giọng nữ xa xa, nhưng ngay lập tức
anh nhận ra đó là của Zoe. Tiếp tục tìm kiếm, anh đi vào trong rừng cây, định kỳ
gọi tên Emma.
Tom đi cách khỏi Alex trong chừng mực xa nhất ông có thể,
vơ vẩn trong đám cây cối. “Bà ấy không thể đi xa hơn chỗ này được,” ông nói.
“Tôi không nghĩ bà ấy có thể băng qua đường... chúng ta hãy trở lại phía trước
nhà...”
Màn đêm xuống nhanh, không gian mờ đục và tím sẫm phủ qua
mặt hồ.
“Emma.” Alex gọi. “Cháu Alex đây. Cháu đi cùng Tom. Ra đi
để cháu có thể thấy bà.”
Một cặp chùm sáng chói chang của xe ô-tô chiếu xiên qua
khúc quanh gấp của con đường. Chúng đến nhanh, quá nhanh đối với làn đường hẹp
như thế, đến mức Alex phải lùi sát lề đường đợi nó đi qua.
“Alex.” Giọng Tom vang đến, thô ráp trong nỗi kinh hoàng.
Cùng khoảnh khắc ấy, Alex trông thấy hình thể mong manh của
Emma đang run rẩy tiến vào giữa con đường. Trông bà ngơ ngác, đôi mắt mở rộng,
làn da chói loá trong ánh sáng đèn pha khắc nghiệt. Chiếc xe đang tiến vào khúc
quanh. Vào lúc người lái xe nhìn thấy bà sẽ là quá trễ.
Zoe, vừa quay lại từ hồ, đang tiến lại ở phía bên kia đường
đối diện với Alex. Gương mặt cô vặn xoắn trong nỗi kinh hoàng khi cô trông thấy
Emma đang đứng trước đường tiến tới của chiếc xe.
Alex chạy nước rút về hướng Emma, một cuộc dâng trào
adrenaline khiến anh nhanh như tia chớp. Anh vươn tới bà, đẩy mạnh, và cảm thấy
một va chạm cực mạnh xô anh ngã xuống đất. Mọi thứ đảo lộn, thế giới xoay chuyển
quá nhanh, da thịt anh như bốc lửa. Nhưng linh cảm bỏng rộp của cơn đau tàn rụi
ngay lập tức. Anh không bị thương tổn. Anh chỉ như vừa bị một cơn gió quật ngã
mà thôi.
Mất vài giây để anh tự hồi phục. Anh ngồi dậy đầy sửng sốt,
nhìn quanh, và thấy nhẹ nhõm rằng anh đã thành công trong việc đẩy Emma ra khỏi
đường. Bà đang loạng choạng dựa vào Zoe trong lúc cô bắt lấy bà. Họ có thể ngã
xuống đất, nhưng Zoe đã giữ được Emma.
Mọi thứ ổn rồi. Mọi thứ đã hoàn hảo.
Đó là một khoảnh khắc cam go, anh có thể nói như thế, khi
Zoe nhìn vào anh và thét lên thống khổ. Cô bắt đầu nức nở, “Alex, không,
không...” chạy thẳng đến anh, nước mắt chảy như suối trên mặt cô.
“Không sao đâu mà.” Alex nói, sửng sốt rằng cô quá quan
tâm đến anh. Một làn sóng yêu thương áp đảo tràn qua anh. Anh đứng lên và bắt đầu
đi đến bên cô. “Chiếc xe chỉ va vào anh thôi. Anh có không nhiều hơn vài vết bầm.
Anh ổn mà. Anh yêu em.” Anh không thể tin được rằng mình vừa nói điều đó, lần đầu
tiên trong cuộc đời anh. Và nó dễ dàng chết tiệt đến thế. “Anh yêu em.”
“Alex,” Cô nghẹn ngào. “Ôi, Chúa ơi, làm ơn đừng...”
Và cô chạy ào vượt qua anh.
Không, không phải vượt qua. Xuyên qua.
Giật mình, anh quay người nhìn Zoe phủ phục xuống đất,
khom người và đổ sụp trên một hình hài nằm trên đất. Đôi vai cô run rẩy mãnh liệt,
và cô thốt lên vài âm thanh vỡ vụn.
“Đó là... mình sao?” Alex hỏi trong vẻ hoang mang, bước
thụt lui. Anh nhìn xuống tay và chân của mình. Chúng không ở đó. Chẳng có gì ở
đó. Anh vô hình. Ánh mắt anh quay trở lại hai hình dáng trên đường... thân thể
mà Zoe đang cúi mình trên đó. “Đó là mình.” Anh nói, cảm xúc chạy đua từ cung bậc
vui mừng tiến thẳng đến tuyệt vọng.
Anh muốn khóc, anh có thể cảm thấy nỗi đau tột cùng,
nhưng mắt anh ráo hoảnh.
“Cậu không bao giờ có được nỗi tiếc thương thường thấy mà
không có nước mắt.” Một giọng nói lặng lẽ vang lên bên cạnh anh. “Ai mà nghĩ được
một trong những thứ cậu đánh mất lớn lao nhất là việc khóc than chứ?”
“Tom.” Alex xoay người và chộp lấy khuỷ tay ông một cách
tuyệt vọng. Anh bàng hoàng khi có thể cảm nhận sự rắn chắc và chiều dài của
hình thể một con người. “Tôi làm gì bây giờ ?”
“Chẳng gì cả.” Tom nhìn anh với vẻ cảm thông tàn nhẫn. “Tất
cả những gì cậu có thể làm bây giờ là quan sát.”
Ánh mắt Alex quay trở lại đăm đắm vào Zoe. “Tôi yêu cô ấy.
Tôi phải ở cùng cô ấy.”
“Cậu không thể.”
“Ông Trời chết tiệt, tôi còn không nói được lời tạm biệt
với cô ấy.”
“Dẽ dàng với ngôn ngữ quá nhỉ.” Tom nói. “cậu đâu phải kẻ
trốn tránh những trò cá cược của mình, đúng không?”
“Có nhiều thứ cô ấy cần phải biết. Đời tôi không thể chấm
dứt như thế. Tôi chưa có đủ thời gian bên cô ấy.”
Tom trông có vẻ cáu tiết. “Cậu cho rằng tôi đang cố nói
gì với cậu vậy hả, cái đồ ngốc nhà cậu?”
“Nếu có một vị Chúa, tôi sẽ nói Ông ấy rằng...”
“Im nào.” Bóng ma xua tay thiếu kiên nhẫn. “Tôi vừa nghe
thấy gì đó.”
Tất cả những gì Alex có thể nghe là tiếng khóc đau đớn của
Zoe.
Tom ngước nhìn bầu trời một cách điên cuồng, bước vơ vẩn
vài bước chân.
“Ông đang làm gì vậy.” Alex hỏi.
“Ai đó đang cố nói với tôi điều gì đó. Tôi nghe thấy giọng
nói. Vài giọng nói.”
“Họ nói gì vậy?”
“Nếu cậu có thể ngậm cái lỗ miệng của cậu đủ lâu để tôi
có thể nghe được họ, tôi sẽ...” Sự chú ý của ông quay trở lại với bầu trời. “Được
rồi, tôi hiểu rồi. Vâng, Uh-huh, Đúng vậy.” Một lát sau, ông nhìn vào Alex. “Họ
cho phép tôi giúp cậu.”
“Ai là họ thế?”
“Không chắc lắm. Nhưng họ nói chúng ta chỉ có khoảng mười
lăm giây trước khi quá trễ.”
“Quá trễ cho điều gì?”
“Im lặng. Họ vừa chỉ tôi cách sửa chữa điều này, và tôi
đang cố gắng nhớ mọi thứ.”
“Sửa chữa cái gì? Sửa tôi à?”
“Đừng làm tôi sao lãng. Im miệng và đi đến đứng bên cạnh
xác cậu đi.”
Thân xác. Xác của anh. Alex mong muốn đến chết tiệt là
mình còn sống, còn cư ngụ trong chiếc vỏ carbon vỡ vụn đó cho dù chỉ trong khoảnh
khắc. Vừa đủ lâu để nói với cô rằng cô có nhiều ý nghĩa với anh như thế nào. Đứng
bên trên hình thể nằm úp sấp, anh nhìn gương mặt tĩnh lặng của chính mình. Bàn
tay Zoe mơn trớn trên quai hàm bất động của anh, những ngón tay run rẩy âu yếm
đôi môi mở hé. Những âm thanh cô tạo ra nghe giống như một linh hồn bị xé thành
nhiều mảnh. Anh chưa từng mơ đến có ai đó có thể tiếc thương cho anh đến thế.
Nhiều giây quý giá đang đếm nhịp trôi qua.
“Tom.” Anh tuyệt vọng nói, ánh mắt khoá chặt trên Zoe. “Không có điều gì xảy
ra hết.”
“Tôi sẽ lo phần của mình trong việc này.” Bóng ma nói bên
cạnh anh. “Cậu lo phần của cậu.”
“Đó là gì?”
“Tập trung vào Zoe. Nói với cô ấy những gì cậu sẽ nói nếu
như cậu có được thêm vài giây với cô ấy. Làm ra vẻ như cô ấy có thể nghe được cậu.”
Alex quỳ xuống bên cô, ao ước được vuốt tóc cô và lau khô
những giọt lệ. Nhưng anh không thể ôm cô. Anh không thể cảm thấy hoặc ngửi hay
hôn cô. Tất cả những gì anh có thể làm là yêu cô. “Anh xin lỗi.” Anh nói khẩn
nài. “Anh không muốn rời xa em. Anh yêu em, Zoe. Em là điều kỳ diệu mà anh tin
tưởng. Em lấp đầy tất cả những phần còn lại. Anh ước gì em có thể nghe được
anh. Anh ước gì em có thể biết được điều đó.” Anh cảm thấy choáng váng, cảm thấy
bản thân vỡ tung, những mối ràng buộc tâm linh tan biến mất. Những tàn dư ý thức
trượt đi giữa ranh giới lờ mờ của tiền kiếp và hậu kiếp. Vài giây còn lại cuối
cùng của anh đang trôi đi mất. Từ ngữ không còn là điều có thể nữa. Chỉ còn những
ý nghĩ tồn tại, bật ra bên ngoài giống như một dãy những quân cờ domino bị đổ sụp.
Không quan trọng anh trở thành thứ gì...
Anh sẽ vẫn yêu em. Không sức mạnh của thiên đường hay địa ngục nào có thể ngăn
được anh, và chết tiệt kẻ nào làm điều đó. Anh sẽ yêu em mãi mãi.
Mọi thứ bỗng tăm tối, những ngôi sao mờ dần khi bầu trời
đổ sụp và thế giới cuộn lấy chính nó.
“Báng bổ đến tận lúc cuối cùng.” Alex nghe ai đó nói đầy
chế diễu. “Không thể nói là tôi có chút ngạc nhiên nào đâu.”
Alex nhận ra giọng của Tom. Anh cảm thấy như thể bị bao bọc
bằng chì, tay chân anh quá nặng để di chuyển. Và rồi nó đánh mạnh vào anh : anh
có một thân thể. Anh có một hình thái cơ học hoàn toàn.
“Không dễ đặt cậu trở lại trong đó đâu.” Tom thông báo
cho anh. “Y như đặt kem đánh răng trở lại trong ống kem ấy.”
Thu nhặt lại cảm giác trong sự xô đẩy điên cuồng, Alex hiểu
được rằng anh đang nằm trên lớp nhựa đường, cổ anh nằm trong góc độ thiếu thoải
mái vì cách Zoe đang níu chặt đầu anh dựa vào ngực cô. Phổi anh có cảm giác giống
như vừa bị cháy xém.
“Cố thở đi.” Tom gợi ý.
Alex hít một hơi không khí mát lạnh, đầy ân phúc, chớp chớp
mở mắt, và bắt đầu chuyển động.
Zoe buông ra một tiếng la thảng thốt. “Alex!” Đôi tay run
rẩy của cô di chuyển trên anh. “Nhưng anh đã... ngực anh toàn bộ đã... Không
cách nào anh có thể...” Mất tinh thần, cô phủ một tay qua miệng cô, nhìn chằm
chằm vào anh trong vẻ bàng hoàng.
Với nỗ lực, Alex bẩy bản thân vào tư thế ngồi. Anh cầm lấy
cổ tay của Zoe và kéo chúng ra, anh ấn một nụ hôn mạnh mẽ trên môi cô. Anh nếm
được vị mặn của những giọt nước mắt. “Anh yêu em.” Anh nói bằng giọng khàn
khàn.
Thổn thức trong tiếng nức nở, Zoe nhìn anh qua đôi mắt đẫm
lệ
Tom nói với anh một cách khẩn nài. “Giúp Emma. Bà ấy cần
vào bên trong nhà.”
Emma đang quỳ gối gần đó, quan sát họ trong vẻ lờ đờ, gió
thổi những lọn tóc bạc loà xoà ngang qua gương mặt bà.
Alex vùng vẫy đứng lên và kéo Zoe lên cùng anh.
“Có lẽ anh không nên cố đi bộ như thế.” Cô phản đối.
“Anh không sao mà.”
“Alex, anh đã bị thương. Em nhìn thấy mà.”
“Anh biết sự việc trông có vẻ như thế.” Alex nói dịu
dàng, “Nhưng mọi thứ ổn mà. Anh hứa.”
Người tài xế xe, một phụ nữ trung niên đang quẫn trí, bà
đang lảm nhảm về bảo hiểm và những số điện thoại và gọi cấp cứu. Alex nói với
Zoe, “Nếu em có thể để ý đến bà ấy, anh sẽ đưa Emma vào trong nhà.” Không đợi lời
đáp, anh khom xuống ẵm Emma vào đôi cánh tay và mang bà vào bên trong ngôi nhà
gỗ. Bà nhẹ đến kinh ngạc trên đôi tay anh.
“Cám ơn cậu đã cứu tôi.” Emma nói.
“Không có chi.”
“Tôi đã thấy chiếc xe tông vào cậu.”
“Chỉ là va chạm nhỏ thôi.”
“Cản trước xe đã bị bẹp dúm và đèn trước của chiếc xe bị
vỡ nát.” Bà bảo anh.
“Họ không chế tạo ra những chiếc xe theo cách họ thường
làm.”
Bà bật ra một tiếng cười khẽ muốn phát cáu.
Alex bồng bà vào trong nhà và tiến đến phòng ngủ. Sau khi
đặt bà vào giường, anh tháo đôi dép và kéo chăn đắp cho bà.
“Tôi đang tìm Tom.” Emma nói, vươn tay vỗ nhẹ vào ngực
anh.
Alex khom người hôn lên trán bà. “Ông ấy ở đây.” Anh thì
thầm.
“Tôi biết.”
Zoe vào phòng và nhặng xị với bà nội cô, hỏi những câu hỏi
đầy lo lắng, dỗ ngọt bà uống vài hớp nước. Khi Alex rời khỏi phòng, anh nghe
Emma nói với đôi chút gắt gỏng. “Để bà ngủ nào. Bà cũng yêu cháu. Để bà nghỉ
ngơi.”
Cuối cùng, khi Zoe tắt đèn và rời khỏi phòng, Tom đến nằm
lặng lẽ bên cạnh Emma.
“Em muốn anh.” Một thoáng sau, Bà thì thầm. “Em không thể
tìm được anh.”
“Anh sẽ không bao giờ lìa xa em lần nữa.” Tom bảo bà. Ông
không biết liệu bà có thể nghe được ông hay không, nhưng ông cảm nhận được bà
đang khuây khoả, đang chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng thì thầm ai oán. “Em không nhớ được điều gì hết.”
“Em không cần phải nhớ.” Tom đáp, mỉm cười với bà trong
bóng tối. “Anh tìm thấy tất cả các ký ức của em tối nay. Anh sẽ giữ chúng an
toàn cho em... Chúng đang chờ đợi bên trong em giống như nhịp tim đập vậy. Và
anh sẽ trao chúng cho em khi thời điểm đến.
“Sớm thôi.” Bà thì thầm, xoay người về hướng ông với một
tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Phải, tình yêu à... rất sớm.”
Zoe ra hiệu cho Alex đi theo cô. Cô dẫn anh đến phòng cô,
cổ họng cô thít chặt, đôi mắt cô ngập tràn những giọt lệ mới.
Anh nhìn xuống cô với vẻ quan tâm vô hạn. “Có vấn đề gì
sao?”
“Em đã qua đỗi sợ hãi,” Cô nói với giọng sũng nước, thấm
đôi mắt nhức nhối bằng tay áo.
“Anh biết. Anh rất tiếc đã đẩy Emma như thế. Nhưng lúc
này bà có vẻ ổn...”
“Ý em là anh kìa.” Cô đi đến căn phòng tắm bé xíu, tìm
khăn giấy, và hỉ mũi dữ dội. Quai hàm cô run rẩy khi cô tiếp tục, “Em thấy anh
bị tông ngã bởi chiếc xe đó...”
“Va chạm thôi.”
“Tông ngã.” Cô nói, bật ra một tiếng thổn thức nấc nghẹn.
“Và anh hoàn toàn bị đ...đập xuống đường, và em n...nghĩ anh đã...” ngập ngừng,
cô nuốt xuống đầy đau đớn một tiếng khóc khác sắp bật ra. Cô sẽ không bao giờ
quên được hình ảnh anh bất tỉnh trên đường. Nỗi kinh hoàng vẫn chưa rời bỏ cô.
Bàn tay run rẩy của cô chạm vào vai anh, chỉ để chắc chắn rằng anh thật sự ở
đó, rằng anh vẫn còn sống.
Anh cầm cả hai tay cô và kéo chúng vào ngực anh, nơi cô
có thể cảm thấy nhịp đập của trái tim anh, mạnh mẽ, đều đặn. “Zoe, anh có quá
nhiều thứ phải nói với em, chúng có thể mất cả đêm. Một năm. Không, suốt đời.”
“Lấy mọi thời gian anh muốn.” Cô nói với một tiếng hỉ
mũi. “Em sẽ chẳng đi đâu hết.”
Alex quàng tay quanh cô, cuốn cô vào trong một vòng ôm
say đắm, vững chắc. Quá mạnh mẽ. Đầy sức sống. Anh yên lặng một lúc lâu, bằng
cách nào đó thấu hiểu rằng cô cần cảm nhận được anh. Cô tựa đầu vào ngực anh,
hít thở hương thơm đượm mùi bùn đất, mùi nhựa đường, và không khí buổi đêm.
Vén tóc cô sang bên, Alex nhấn nụ hôn dịu dàng, ấm áp vào
bên mặt cô. “Khi em nói với anh rằng em yêu anh,” anh nói lặng lẽ. “Anh đã sợ
hãi. Bởi vì anh biết khi một phụ nữ như em nói điều đó, nó có nghĩa là... mọi
thứ. Kết hôn. Một ngôi nhà với hàng hiên. Những đứa trẻ.”
“Phải.”
Anh lùa tay vào tóc cô và kéo đầu cô ngửa ra sau. Anh
nhìn sâu vào trong mắt cô với một xúc cảm mãnh liệt, nghiêm trang đến mức không
không thể nghi ngờ được. “Anh cũng muốn những thứ đó.”
Cô đang run rẩy với những lo lắng và sợ hãi lúc trước,
nhưng cô cảm thấy run rẩy theo một cách mới vào lúc này, vì cô hiểu những điều
anh ngụ ý,
Miệng anh mơn trớn đôi môi cô, áp lực nung nấu đó cứ chần
chừ cho đến khi đầu gối cô run rẩy. “Chúng ta sẽ làm điều đó theo tiến độ của
em.” Anh nói. “Nhanh hay chậm theo ý em.”
“Em không muốn đợi,” Cô bảo anh, Đôi tay cô trườn trên bờ
lưng ấm áp, rắn chắc của anh. “Em không muốn trải qua một đêm mà không có anh lần
nào nữa đâu. Em muốn ta chuyển vào ở cùng nhau ngay bây giờ, và đính hôn, và định
ngày cưới, và...” Cô ngừng lại và liếc nhìn anh bẽn lẽn. “vậy có quá nhanh
không?”
Alex bật cười thầm lặng. “Anh có thể theo kịp mà.” Anh
cam đoan với cô, và dìu cô đến giường.
Alex thức dậy trong ánh nắng ban mai thấm đẫm. Anh nằm
yên lặng, tận hưởng cảm giác thức dậy trên giường của Zoe, một bên mặt anh vùi
trong chiếc gối đượm mùi hoa oải hương. Cánh tay anh quét qua tấm trải giường màu
trắng, tìm kiếm Zoe, nhưng tất cả những gì anh chạm vào là khoảng không trống rỗng.
“Zoe ở trong bếp.” Anh nghe Tom nói.
Mở choàng mắt, Alex kinh ngạc khi thấy Tom không ở một
mình. Một cô gái trẻ, thon thả, đứng bên cạnh ông, đôi tay của họ đan vào nhau.
Mái tóc vàng của cô ngay ngắn trong những lọn xoăn mượt mà được vén sang một
bên. Cô có một gương mặt góc cạnh nhẹ nhõm đáng yêu, đôi mắt màu nâu ánh lên vẻ
thông minh.
Alex chầm chậm ngồi dậy, giữ chiếc khăn trải kéo trên eo.
“Chào buổi sáng.” Anh nói, sửng sốt.
Cô gái trao cho anh một nụ cười tinh quái quen thuộc. Thật
hết sức bối rối khi thấy nụ cười của Emma trong phiên bản trẻ trung mạnh mẽ của
chính bà. “Chào buổi sáng, Alex.”
Ánh mắt phân vân của anh lướt qua hai người họ. Không
gian toả sáng với niềm hạnh phúc, cảm xúc đã làm biến đổi ánh sáng. Tom đã mất
đi vẻ tối tăm cô độc luôn hiện hữu, đôi mắt sẫm màu của ông lấp lánh với sức sống
đong đầy niềm vui.
“Vậy, mọi thứ đều ổn.” Alex nói, trao cho họ ánh mắt dò hỏi.
“Tuyệt hảo,” Emma nói. “Mọi thứ ở trong cách thức chúng
nên có.”
Ánh mắt Tom nấn ná trên Emma trước khi quay qua Alex.
“Chúng tôi đến để chào tam biệt.” Ông nói. “Chúng tôi có những nơi phải đi.”
“Ông đi sao?” Điều đó tác động vào Alex, rằng cuối cùng,
bóng ma cũng rời bỏ anh. Hai người bọn họ đã được giải thoát. Điều Alex không
bao giờ chờ mong là anh lại cảm thấy hết sức trơ trọi trước viễn cảnh đó. “Tôi
chưa bao giờ vui mừng chết tiệt như thế khi được giải thoát khỏi ai đó.” Anh
xoay sở nói.
Tom cười toe toét. “Tôi cũng sẽ nhớ cậu.”
Có những điều Alex cần nói... Tôi sẽ không bao giờ quên ông, giọng hát kinh khủng và những bình luận
ra vẻ ta đây đáng ghét của ông, và cách ông đã xoay sở để cứu vớt cuộc đời tôi.
Ông đã trở thành người bạn mà tôi thậm chí không biết mình cần. Và ông đã khiến
tôi nhận ra điều tồi tệ nhất không phải cái chết, mà là chết mà không được yêu.
Tuy vậy, dường như họ không còn đủ thời gian và cơ hội để trò chuyện nữa rồi.
Và anh thấy từ ánh mắt Tom, ông thấu hiểu tất cả những điều đó, và nhiều hơn nữa.
“Tôi có thể gặp lại hai người nữa không?” Anh hỏi đơn giản.
“Có.” Tom nói. “Nhưng sẽ không trong một thời gian. Cậu
và Zoe có một cuộc đời dài phía trước. Và một gia đình lớn đang bắt đầu... Hai
nhóc trai và một bé gái. Và một trong chúng sẽ lớn lên là...”
Emma hấp tấp cắt ngang. “Alex, giả vờ là cậu không nghe
thấy điều đó nhé.” Quay sang Tom, bà tặc lưỡi quở trách. “Vẫn là kẻ sinh sự như
xưa. Anh biết là anh không được mong đợi cho cậu ấy biết bất kỳ điều gì mà.”
“Trách nhiệm của em là giữ cho anh ngay hàng thẳng lối
mà.” Tom bảo bà.
“Em không chắc có người nào đối phó với điều đó được.” Bà
trả đũa. “Anh là một trường hợp khó nhằn.”
Tom hạ thấp đầu xuống với bà cho đến khi trán họ chạm
nhau. “Không phải em.” Ông thì thầm.
Họ yên lặng một lúc, vẻ thoả mãn trong việc được bầu bạn
cùng nhau hết sức mãnh liệt.
“Chúng ta phải đi thôi.” Tom thì thầm. “Chúng ta phải đền
bù cho thời gian đã bị bỏ lỡ.”
“Khoảng sáu mươi bảy năm.” Bà bảo ông.
Ông mỉm cười trong đôi mắt bà. “Vậy tốt hơn chúng ta nên
bắt đầu ngay thôi.” Trượt một cánh tay quanh vai Emma, ống hướng bà đến cửa
vào. Ngừng lại ở ngưỡng cửa, họ quay lại nhìn Alex.
Anh nhìn họ qua một làn sương mù đột ngột trào dâng. Anh
phải làm sạch cổ hòng thô nhám trước khi có thể cất tiếng. “Cám ơn. Về mọi thứ.”
Người đàn ông mỉm cười với vẻ thấu hiểu. “Cậu và tôi đều
hiểu sai, Alex : Yêu là điều cuối cùng. Thật ra... đó là điều duy nhất đáng
giá.”
“Chăm sóc Zoe nhé.” Emma dịu dàng bảo anh.
“Cháu sẽ làm cô ấy hạnh phúc.” Alex nói trong giọng nghe
lạo xạo. “Cháu thề.”
“Tôi biết cậu sẽ làm thế.” Bà bắt giữ ánh mắt anh trong một
khoảnh khắc dài đầy trìu mến. “Rèn luyện điệu nhảy Foxtrot đó nhé,” Cuối cùng
bà nói, và tặng anh một cái nháy mắt.
Khoảnh khắc kế tiếp, họ biến mất.
Mặc chiếc quần Jeans vào, Alex đi chân trần đến bếp, nơi
một bình cafe đang được pha. Nhưng Zoe không ở đó.
Nhìn vào cánh cửa phòng Emma đang khép hờ, anh nhận ra cô
đã đến đó để kiểm tra bà nội. Anh tìm thấy Zoe đang ngồi bên cạnh giường với
mái đầu cúi xuống. Dù không thấy mặt cô, anh có thể nhớ rõ ràng những giọt nước
mắt lấp lánh đang rơi xuống lòng cô.
“Alex...” Cô nói với giọng bị bóp nghẹt. “bà nội em...”
“Anh biết, em yêu quý.” Anh mở rộng vòng tay và cô đến với
anh ngay lập tức. Anh ấp ủ cô trong đôi tay anh và thì thầm vào tóc cô, nói với
cô rằng anh yêu cô, anh sẽ luôn ở bên cô. Cô vùi mặt vào anh và hít những hơi
thở run rẩy, cho đến khi nước mắt ngừng rơi.
Sau đó một lúc lâu, Alex dìu Zoe rời khỏi phòng ngủ và
đóng cửa lại. “Bây giờ bà đã hạnh phúc,” Anh nói, giữ một cánh tay quanh cô.
“Bà muốn anh nói với em điều đó.”
“Anh chắc chứ?” Cô hỏi, trông có vẻ hoang mang.
“Rất chắc chắn.” Anh đáp đầy kiên định. “Bà ở cùng Tom.”
Zoe cân nhắc điều đó trong một lúc. “Em không biết gì về
Tom hết.” Cô lau vệt ẩm cuối cùng khỏi gò má. “Em không biết liệu em có thích ý
tưởng là bà bỏ đi với một người đàn ông mà em không biết hay không nữa.”
Alex mỉm cười nhìn xuống cô. “Anh có thể kể với em vài điều
về ông ấy...”