Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 17-18

CHƯƠNG 17

 

 

 

Bữa ăn khá đơn giản. Gà nướng, rau và cơm, với bánh mì nóng hổi vừa ra lò. Nhưng đối với Grace, đó là một bữa ăn gần với một bữa ăn bình thường nhất mà nàng có được kể từ khi nàng có thể nhớ.

 

Nàng tận hưởng cảm giác quá đỗi trần tục ấy khi ngồi đó, cắt miếng thịt gà, cảm nhận hơi ấm và hương vị bùng nổ trên đầu lưỡi. Nàng cố tình kéo dài thời gian, không muốn vội vàng. Đó có lẽ là một dấu hiệu cho thấy nàng thực sự đã mất trí vì đã có được sự hài lòng đến thế khi kéo dài một bữa ăn.

 

Nhưng đối với nàng, nó giống như Giáng sinh và Lễ tạ ơn hòa làm một. Tất cả những gì còn thiếu là Shea.

 

Nhớ lại những gì Rio đã hứa với mình, nàng ăn nhanh hơn, không muốn lãng phí một miếng nào. Nàng đã no rồi nhưng vẫn buộc phải ăn hết. Việc quá lâu không có thức ăn sẽ khiến một người không coi thường khi cuối cùng họ cũng có được một bữa ăn.

 

Khi ăn xong miếng cuối cùng, nàng ngước lên và thấy những người đàn ông đã ăn xong và đang nhìn nàng một cách kỳ lạ. Điều đó khiến nàng ngượng ngùng và đẩy chiếc đĩa ra xa, má nàng nóng lên dưới sự quan sát của họ.

 

“Nó thực sự rất ngon, Rio. Cảm ơn."

 

Anh tiếp tục nhìn nàng, môi anh mím chặt. Anh nghiêng đầu sang một bên, ra hiệu cho những người khác rời đi. Khi họ đi rồi, anh lấy đĩa của nàng và những thứ khác rồi xếp chúng vào bồn rửa. Rồi anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt nàng và giữ nó một lúc lâu.

 

“Đã bao lâu rồi kể từ khi em ăn?” Anh hỏi thẳng thừng. “Ý anh là thực sự ăn, Grace. Anh đã quan sát em đêm qua và hôm nay, em chưa một lần rời mắt khỏi thức ăn của mình. Cứ như thể em sợ nó sẽ đứng dậy và chạy ra khỏi đĩa của mình vậy.”

 

Nàng cắn môi dưới và cúi đầu xuống để tránh sự dò xét của anh.

 

“Em đã sút cân. Thậm chí kể từ khi anh nhìn thấy em trong đoạn phim giám sát đó. Em đã gầy đi và săn chắc. Em đã có nhiều cơ bắp hơn. Trông như thể họ đã gần như bỏ đói em vậy.”

 

Những lời nói của anh khiến nàng nhức nhối mặc dù nàng biết anh không có ý hạ thấp phẩm giá nàng. Anh đã tức giận. Không phải tại nàng. Nàng biết nàng trông như thế nào. Giống như một người đã cận kề cái chết mà không thể trượt xuống dưới mồ. Có những lúc nàng thề rằng nàng cảm thấy mặt đất mát lạnh bao phủ lấy mình và bóng tối bao quanh. Tất cả đều ở trong tâm trí nàng. Tâm trí nàng đã trở thành địa ngục thay vì nơi nương tựa.

 

“Họ chủ yếu truyền dịch qua tĩnh mạch cho em,” nàng nói với giọng trầm. “Thành thật mà nói, em không chắc họ đã tiêm vào em những thứ gì. Những tuần đó là—đã là—một khoảng mờ mịt. Nhưng chắc chắn họ không mang đến cho em những bữa ăn thông thường để em tự ăn nếu đó là điều anh đang hỏi.”

 

Biểu cảm của Rio ngày càng dữ dội hơn. Đôi mắt anh tối sầm lại cho đến khi gần như đen hẳn.

 

“Anh sẽ nấu cho em những bữa ăn đặc biệt trong thời gian em ở đây. Em sẽ không đói nữa đâu, Grace.”

 

Nàng chớp mắt ngạc nhiên rồi mỉm cười, vài bóng tối đã được nhấc lên trước lời thề quyết liệt ấy. Được thưởng thức những món ăn ngon và môi trường xung quanh sang trọng không hẳn là một khó khăn.

 

“Có thể… bây giờ anh gọi Shea hộ em được không?” nàng lo lắng hỏi.

 

Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hơn. “Em cần phải hiểu rằng anh có thể không thể thực hiện được điều này.”

 

Môi nàng trễ xuống và nàng không thể gọi lại được cái cau mày không vui.

 

"Anh sẽ làm những gì có thể. Anh biết điều này quan trọng với em.”

 

Anh đi vòng quanh đảo bếp và đưa tay ra cho nàng. Nàng trượt những ngón tay của mình trên lòng bàn tay anh, đan vào những ngón tay của anh và để anh kéo nàng khỏi ghế. Anh dẫn nàng ra khỏi bếp và vào một không gian nhỏ khép kín giống như một cái sân, ngoại trừ việc nó bị ngăn cách với bên ngoài. Các cửa sổ tối và có vẻ dày, và tầm nhìn gần như bị bóp méo.

 

Nhưng ngoài xa kia là một khu vườn tươi tốt, được chăm sóc chu đáo. Một cái ao nhỏ nuôi cá koi Nhật Bản có thác nước đổ xuống hàng loạt tảng đá trước khi đổ xuống nơi lũ cá bơi thành từng vòng lười biếng.

 

"Nơi này là thứ gì thế?" nàng hỏi khi nhìn quanh khu vực được bao kín.

 

“Đó là một căn phòng an toàn. Một nơi để tận hưởng không gian ngoài trời mà không thực sự ở ngoài trời. Có một bể bơi trong nhà ở ngay gần đó và đằng sau lớp kính chống đạn hiện đang bao quanh chúng ta.”

 

Đôi mắt nàng mở to. “Anh có nhiều kẻ thù đến thế cơ à?”

 

"Phải."

 

Nàng đã không hoàn toàn mong đợi câu trả lời ngắn gọn, thẳng thừng của anh, và nếu nàng nghĩ anh sẽ đi vào chi tiết hơn hoặc có lẽ tế nhị hơn thì nàng đã hoàn toàn sai lầm. Anh không nói gì nữa mà rút điện thoại ra và bắt đầu bấm một dãy số.

 

Rio đợi trong khi cuộc gọi được kết nối, liếc nhìn Grace. Nàng đã quay đi nhưng tư thế cơ thể nàng cứng đờ. Sự kích động cuộn lên trong nàng, gần như hiện rõ trong sự tĩnh lặng. Sau đó nàng bước vài bước, quay lại và anh có thể thấy hai tay nàng nắm chặt vào nhau.

 

Khi đường dây được kết nối, Rio thốt ra mật khẩu và sau đó Sam đã có mặt ở đó, ngay lập tức bắt tay vào công việc.

 

“Rio, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu đang ở đâu và Grace có ổn không?

 

Rio nhướn mày. “Có lý do gì mà cô ấy không nên như vậy không? Cô ấy đang ở bên tôi và đang hồi phục tốt.”

 

“Tôi nhận được cuộc gọi từ Resnick. Có vẻ như cậu đang gặp phải một vấn đề không hoàn toàn chỉ xảy ra với Grace.”

 

Rio gần như bật cười. Như thế có gì mới không?

 

“Bớt nhảm nhí đi, Sam. Chỉ cần nói cho tôi biết ông ta đã nói gì. Tôi cho rằng anh đã đề cập đến Titan với ông ta rồi.”

 

"Phải. Ông ta nói rằng từ hai năm trước họ không còn tồn tại nữa kể cả không chính thức. Họ đã giải tán và nghỉ hưu rồi.”

 

Rio khịt mũi. “Đó là một đánh giá khá ngây thơ từ một người lẽ ra phải biết rõ hơn. Anh có nghĩ rằng chỉ vì chính phủ không còn sử dụng họ nữa nên họ mới lặng lẽ ra đi, làm những công việc bình thường, mua nhà có hàng rào và nuôi một đàn con không?”

 

Có một khoảng lặng dài. “Ông ta nói cậu là một trong những thành viên ban đầu của Titan.”

 

Đúng, Rio đã đoán được điều đó sẽ lộ ra. Đó không phải là một cú sốc. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu dành dù chỉ một phút để xin lỗi hoặc giải thích về quá khứ của mình.

 

"Quan điểm của anh là gì?" Rio hỏi.

 

Sam thở dài. "Không có quan điểm nào sất. Nghe này, tôi biết cậu là một tên khốn bí ẩn, nhưng cậu có nghĩ rằng khi biết được điều này thì sẽ tốt cho tôi không? Nếu mọi điều cậu và Resnick nói về Titan là đúng thì cậu đã đặt KGI vào tình thế nguy hiểm. Những nhóm như thế không chỉ để người ta bỏ đi, như Resnick đã nói một cách hùng hồn. Điều đó có nghĩa là họ có thể đã săn lùng cậu suốt thời gian qua.”

 

“Nếu họ muốn tôi chết, tôi chắc chắn mình đã ở dưới độ sâu sáu feet rồi. Hoặc thành từng mảnh ở đâu đó.”

 

"Cậu cho họ nhiều tín nhiệm như vậy à?"

 

“Họ là hàng xịn thật đấy, Sam. Họ không phải là những kẻ nghiệp dư hay một đám trẻ trâu đóng vai GI Joe*. Tôi chắc chắn rằng tôi vẫn nằm trong tầm ngắm của họ, nhưng người tiếp quản sau khi tôi rời đi đã nợ tôi. Tôi đã cứu mạng anh ta. Chỉ điều đó thôi cũng là lý do khiến tôi vẫn còn thở.”

 

(*GI Joe : Một loại búp bê đồ chơi dành cho bé trai về các biểu tượng anh hùng hành động như lính cứu hoả, cảnh sát, lính… từ năm 1963. Giờ đã đc Marvel nhân cách hoá thành nhân vật anh hùng Avengers trong loạt phim này - Sẻ)

 

“Chỉ cần tôi biết lòng trung thành của cậu nằm ở đâu,” Sam lặng lẽ nói.

 

Rio im lặng một lúc. Anh không thích bị thẩm vấn ngay cả khi anh biết tại sao Sam phải làm điều đó. “Tôi ở đây, Sam. Tôi đang làm công việc này. Thế là đủ lòng trung thành đối với anh rồi.”

 

“Cậu nên đưa Grace về.”

 

“Tôi không đồng ý.”

 

Sam thở dài. “Cậu không thể giữ cô ấy mãi được, Rio.”

 

“Không, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi không đặt bất kỳ nguy hiểm nào hơn nữa cho cô ấy bằng cách để lộ tung tích của cô ấy và làm chính điều mà họ mong đợi tôi làm, đó là đoàn tụ cô ấy với em gái mình.”

 

“Tôi sẽ đồng ý thoả hiệp. Vào lúc này thôi,” Sam nói. “Tôi muốn cập nhật thường xuyên. Chúng tôi đã hứa với Shea, một lời hứa mà tôi không sẵn sàng từ bỏ. Không phải sau tất cả những gì cô ấy đã làm cho Nathan và Swanny.”

 

“Grace cũng đã giúp họ,” Rio nói đều đều. “Họ sẽ không thể thành công nếu không có cô ấy.”

 

“Tôi không tranh cãi về điều đó. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi làm điều đó phù hợp với cả hai người,” Sam nói.

 

“Hiện tại cô ấy vẫn ở với tôi. Bây giờ Grace muốn nói chuyện với Shea.”

 

Rio gần như có thể nghe thấy tiếng bánh xe quay trong đầu Sam.

 

“Cô ấy không thể sử dụng thần giao cách cảm,” Rio lặng lẽ nói, hy vọng Grace không nghe thấy. “Cô ấy đã bị huỷ hoại quá nặng. Nhưng cô ấy rất muốn nói chuyện với Shea và tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ cố gắng biến điều đó thành hiện thực.”

 

Sam chửi thề. “Tôi không thể làm được. Chưa."

 

“Ý anh là gì về chuyện anh không thể làm được?” Rio ngắt lời.

 

“Không phải là tôi không muốn. Tôi đã gửi Nathan và Shea đi. Theo gợi ý của cậu còn gì, tôi có thể nói thêm như thế. Họ vẫn chưa báo cáo với tôi. Họ vẫn đang đi trên hành trình. Ngay khi tôi nhận được phản hồi từ họ, tôi sẽ thực hiện cuộc gọi. Cậu có lời hứa của tôi."

 

Rio thầm nguyền rủa và lén liếc nhìn về phía Grace. Nàng đang nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng. Niềm hy vọng bây giờ anh sắp phải nghiền nát.

 

“Tôi cần điều này nhanh,” Rio nói bằng giọng trầm.

 

"Cậu sẽ có nó. Cho tôi thêm ít thời gian đi."

 

“Tôi không có.”

 

“Tôi không thể làm gì được, anh bạn. Tôi sẽ cho Shea biết chuyện gì đang xảy ra ngay khi tôi nghe được tin của họ và sau đó tôi sẽ sắp xếp cuộc gọi.”

 

Rio lẩm bẩm đồng ý rồi kết thúc cuộc gọi. Ngay cả trước khi anh hoàn toàn quay sang Grace, anh có thể cảm nhận được sự thất vọng của nàng.

 

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Grace hỏi, giọng nàng run run. “Cô ấy ổn chứ? Tại sao em không thể nói chuyện với cô ấy?”

 

Rio ôm lấy vai nàng trong tay anh và siết chặt. “Nathan đã đưa cô ấy đến nơi an toàn. Sam sẽ cho cô ấy biết em muốn nói chuyện với cô ấy ngay khi họ đến nơi. Anh biết em muốn nói chuyện với cô ấy, Grace, nhưng sự an toàn của em—sự an toàn của cả hai người—là ưu tiên hàng đầu ở đây.”

 

Nàng nuốt xuống với vẻ kiên cường nhưng anh có thể nhìn thấy sự đau buồn và tàn phá trong mắt nàng. Rồi nàng quay đi và đến đứng cạnh tấm kính nhìn ra vườn. Nàng tựa trán vào đó, nhắm mắt lại và rồi anh có thể nhìn thấy gợn sóng căng thẳng trên trán nàng.

 

Một cảm giác khó chịu râm ran ở gáy anh. Ánh mắt anh nheo lại khi nhìn Grace. Bàn tay nàng ấn vào kính rồi cuộn tròn lại.

 

Nàng nhắm mắt lại, toàn thân căng thẳng, chịu khuất phục từ nội tâm. Nàng kêu lên một tiếng nhỏ rồi rũ xuống. Những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng thành những vệt bạc. Nàng quay lại và trượt theo tấm kính cho đến khi ngồi xuống sàn, hai chân co lên trước ngực và nàng vùi mặt vào đầu gối trong khi những tiếng nức nở lặng lẽ rung chuyển đôi vai nàng.

 CHƯƠNG 18


 

ĐAU ĐỚN vang vọng trong đầu Grace, nỗi đau mà nàng phải chịu trách nhiệm vì đã không ngừng thúc ép, vì đã từ chối tin rằng nàng không thể vạch ra con đường để đến với em gái mình một lần nữa.

 

"Grace."

 

Tên nàng dịu dàng vang lên. Dịu dàng và khẽ đến mức nàng gần như không nghe thấy. Nhưng nàng cảm thấy nó. Giống như một chiếc bàn chải ấm áp, xoa dịu phần nào bóng tối trong tâm trí nàng. Làm dịu đi sự hoang dã, hỗn loạn đang ù ù trong đầu nàng.

 

Nàng gần như chỉ đủ xoay sở để ngẩng đầu lên và nhìn thấy Rio đang cúi mình trên sàn trước mặt nàng, lông mày anh nhíu lại đầy lo lắng.

 

"Đó là gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?" anh hỏi.

 

Nàng lại cúi đầu xuống đầu gối và hít một hơi dài đều đặn. “Em không thể làm được. Em đã cố gắng rất nhiều nhưng nó không có ở đó. Ôi Chúa ơi, Rio, em sẽ làm gì đây?”

 

“Cái gì không có ở đó?” Anh lặng lẽ hỏi.

 

“Mối liên kết,” nàng nói một cách thất vọng. Nàng ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh, nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong nàng. “Mối liên kết mà em đã phá hủy với em gái mình. Nó biến mất rồi. Tất cả đã biến mất hết rồi. Em không thể tập trung. Em không thể tiếp cận với bất cứ ai. Giống như có một lỗ đen đang ngáp dài trong tâm trí em và nó đang nuốt chửng em.”

 

Thay vì nói thêm gì, Rio đứng dậy rồi đưa tay xuống gỡ tay nàng ra khỏi chân. Anh kéo mạnh cho đến khi nàng nhượng bộ và để anh kéo nàng đứng dậy.

 

“Em cần giày,” anh nói khi kéo nàng quay lại khu vực sinh hoạt chính.

 

Nàng nhìn theo anh, hoàn toàn bối rối. "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

 

Anh vẫn im lặng khi đi qua nhà bếp rồi đến tủ quần áo ở phòng khách. Anh buông tay nàng ra để lục lọi một lúc rồi bước ra với một đôi giày có vẻ vừa với nàng.

 

Anh thả chúng xuống sàn cạnh chân nàng. “Mang chúng vào.”

 

Nàng đứng đó một lúc lâu tự hỏi mình đã bỏ lỡ điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ kiên quyết của anh, nàng thở dài và làm theo lời anh. Khi nàng làm xong, anh đi tới giá súng ngay bên trong lối vào phía sau và lấy một khẩu súng lục ra khỏi kệ. Anh nhét một băng đạn nạp vào, bỏ túi hai khẩu khác rồi với tay lấy một khẩu súng khác nữa. Sau khi cho nó một sự đối xử tương tự, anh đeo bao súng vào vai và mang cả hai khẩu súng lục.

 

Anh liếc nhìn nàng rồi băng qua phòng, nắm lấy tay nàng và bắt đầu đi về phía khu vực khác của ngôi nhà.

 

Nàng lắc đầu để thoát khỏi mớ mạng nhện dường như đang bám vào não mình. Nàng không thể tưởng tượng được điều quái quỷ gì đã gây ra phản ứng này. “Rio, chúng ta sẽ đi đâu?”

 

"Em sẽ thấy."

 

Họ đi một đoạn cầu thang ngắn xuống nơi có vẻ là tầng hầm. Trước sự ngạc nhiên của nàng, anh dừng lại, nhấn nút và cửa thang máy mở ra. Miệng nàng há hốc khi Rio dẫn nàng vào trong. Anh nhấn nút khác và thang máy bắt đầu đi xuống.

 

Nàng cố không nghĩ tới phía dưới, vì phía dưới nằm dưới mặt đất. Nàng đột nhiên có một ý nghĩ cuồng loạn rằng anh đang đưa nàng đi đâu đó để hành quyết nàng.

 

Khi họ bước đi, xung quanh họ là bóng tối hoàn toàn. Khi mắt nàng điều chỉnh lại, nàng có thể nhận ra ánh sáng mờ ảo phía trước. Rio đặt tay nàng vào tay anh và dẫn nàng về phía ánh sáng xa xa.

 

Phải mất một lúc nàng mới nhận ra rằng ánh sáng đang chiếu xuống từ một khe hở hình ống dài trên trần một đường hầm.

 

Nó mát mẻ và hơi ẩm ướt, giống như một cái hang, và nàng cho rằng đó thực sự là nơi họ đang ở. Dù sao thì cũng là một cái hang do con người tạo ra. Nàng rùng mình, mặc dù nàng không hề lạnh, và Rio tự động kéo nàng lại gần mình như muốn chia sẻ hơi ấm của anh với nàng.

 

Đàn ông làm những việc như thế với phụ nữ sẽ không quay lại và bắn họ, phải không nhỉ? Anh sẽ quan tâm gì nếu nàng bị lạnh? Nếu nàng chết, nàng sẽ rất lạnh. Nàng ho để che đi tiếng cười cuồng loạn đang chực trào ra. Nàng thực sự đã mất trí rồi.

 

Rio sẽ không giết nàng. Anh đã có rất nhiều cơ hội. Hơn nữa, nàng thật không nhân từ khi nghĩ như vậy, xét đến việc anh đã đối xử tốt với nàng như thế nào. Chết tiệt, anh đã mạo hiểm mạng sống của mình. Đội của anh đã liều mạng. Và ở đây nàng đang hoàn toàn bối rối vì anh đang đưa nàng xuống một đường hầm tối tăm nào đó có Chúa mới biết sâu bao nhiêu feet dưới lòng đất.

 

Họ tiếp tục đi xuống cho đến khi nàng chắc chắn rằng họ đã ra khỏi nhà. Nàng cũng nhấn mạnh thực tế là họ đang dần dần nâng cao độ cao.

 

Ở đằng xa, một tiếng động yếu ớt khiến nàng nhíu mày tập trung. Nàng không thể hiểu rõ nó là gì. Đó là một tiếng gầm buồn tẻ và to hơn một chút sau mỗi bước họ đi.

 

Sau đó nàng nhìn thấy một tia sáng nhỏ phía sau tảng đá. Có một sự khác biệt rõ rệt trong không khí. Sương mù. Âm thanh đó là tiếng nước. Rất nhiều nước.

 

Rio kéo nàng về phía ánh sáng, và nàng nhận ra đó là một khe hở trên tảng đá, khuất tầm nhìn. Khi nhìn ra ngoài, nàng thấy họ đang đi ra từ phía sau một thác nước.

 

Nàng sửng sốt đi theo Rio, ánh mắt dán chặt vào dòng nước tuyệt đẹp chảy từ tảng đá phía trên xuống hồ nước bên dưới. Họ đang đứng trong một chỗ hõm lớn phía sau thác, và có một lối đi nhỏ dẫn quanh rìa và cách xa dòng nước đang rơi.

 

“Chà,” nàng thở ra.

 

Rio mỉm cười rồi hướng nàng về phía con đường. Nàng đặt mình tựa lưng vào tảng đá và nhích từng chút một ra ngoài để không bị bụi nước làm ướt. Khi đã ra ngoài, nàng nhìn quanh thiên đường yên tĩnh bao quanh họ.

 

"Thật đáng kinh ngạc!"

 

“Đúng vậy, phải không? Đó là nơi nghỉ ngơi riêng tư của anh. Anh đến đây thường xuyên khi anh cần thu thập lại những mảnh vỡ của chính mình.”

 

Thu thập lại bản thân ư? Đây là một người đàn ông trông có vẻ được gắn chắc vĩnh viễn. Anh không phải là người có nhiều vết nứt, chắc chắn không phải bất kỳ vết nứt nào nàng từng thấy. Anh rất rắn chắc. Đáng tin cậy. Tính toán và…tự tin. Đó là từ ngữ đã trốn thoát khỏi nàng. Anh tự tin nhưng không phải kiểu kiêu ngạo. Anh rõ ràng biết mình có năng lực—không, không phải năng lực. Điều đó làm cho anh dường như chỉ vừa đủ. Anh chắc chắn vượt quá khả năng và sự thỏa đáng đơn giản. Anh đã…

 

Ánh mắt nàng lướt qua anh, ghi nhận từng chi tiết. Phong thái của anh, sức mạnh thầm lặng và sự điềm tĩnh của anh. Có điều gì đó thu hút ở anh và nàng thậm chí không thể chỉ ra điều gì đã khiến nó trở nên như vậy.

 

Ánh mắt nàng rơi xuống những khẩu súng ở hai bên anh và sau đó nàng cau mày khi quay một vòng tròn, quan sát tán rừng dường như là rào cản đối với phần còn lại của thế giới. Một thế giới đột nhiên có vẻ không còn bình yên nữa. Không, khi nàng biết cái ác đang ở ngoài kia. Đang rình rập nàng.

 

“Ở đây chúng ta có an toàn không?”

 

Rio kéo nàng đi xa hơn theo con đường mòn, hình xoắn ốc dẫn xuống mặt đất, nơi mặt hồ gợn sóng rồi đổ vào một con sông nhỏ cắt ngang địa hình.

 

“Anh thích được chuẩn bị. Đường hầm dẫn ra phía sau thác. Anh không nói rằng thác và hồ bơi không thể tiếp cận được, nhưng việc đó sẽ rất khó khăn và anh chắc chắn sẽ biết liệu có ai đó ở gần hay không. Rừng rậm ở đây dày đặc, chưa bao giờ được chạm tới. Nó mọc um tùm và bao quanh mặt đá, nơi nước tràn qua rìa đá. Nó thậm chí không thể nhìn thấy được từ trên không vì tán cây ở khu vực này rất dày. Vậy chúng ta có an toàn một trăm phần trăm không ư? Anh không bao giờ ngây thơ đến thế. Nhưng anh muốn nói rằng chúng khá chắc tới chín mươi chín.”

 

Nàng liếc nhìn anh thì thấy khóe miệng anh co giật. Đôi mắt anh lấp lánh và sau đó nụ cười của anh mở rộng. Nàng choáng váng trước sự chuyển đổi từ anh chàng nghiêm túc, rắn như đinh đang khảo sát địa hình thành kẻ  vui vẻ, trêu chọc đầy bất ngờ.

 

Anh ra hiệu cho nàng. "Đi nào. Anh có một nơi hoàn hảo để ngồi và tận hưởng thác nước.”

 

Nàng theo anh xuống mép nước và thấy anh có một chiếc ghế dài được làm từ thân cây. Nó hoàn toàn thu hút nàng. Nàng ngồi xuống lớp gỗ mịn màng và hít một hơi thật sâu, đắm chìm trong vẻ đẹp và sự bình yên xung quanh.

 

Anh ngồi xuống cạnh nàng, chân họ gần như chạm vào nhau. Trong một lúc lâu, anh và nàng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đầy mê hoặc của thác nước đang tuôn đổ xuống hồ.

 

“Anh muốn em làm vài thứ cho anh,” anh nói.

 

Nàng liếc qua thì thấy anh đang nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, mãnh liệt đó, gần như thể anh đang lột bỏ từng tầng từng lớp tâm hồn nàng.

 

“Nhắm mắt lại và tập trung vào nội tâm. Hãy hình dung nơi em đang ở. Hãy nhìn kỹ nhưng sau đó nhắm mắt lại và vươn ra bằng các giác quan của em. Ngửi mùi không khí. Lắng nghe không chỉ tiếng nước mà cả những âm thanh khác xung quanh em. Cảm nhận sương mù trên làn da và sự ấm áp của không khí.”

 

“Hãy đẩy nỗi đau, nỗi sợ hãi và sự lo lắng ra khỏi tâm trí. Hãy tập trung vào em gái của em và vào đường dẫn mà em đã đi trong nhiều năm. Nó vẫn còn ở đó, Grace. Em chỉ cần tìm lại nó thôi.”

 

Đôi mắt nàng trở nên gai góc và nóng bỏng. Nàng muốn xoa dịu chúng nhưng không muốn bộc lộ nhiều cảm xúc hơn mức hiện tại.

 

Rio chạm vào mặt nàng như thể anh đã hiểu. “Anh không khẳng định mình biết nhiều về thần giao cách cảm. Chết tiệt, anh thậm chí còn không nghĩ nó tồn tại ngoài phim ảnh cho đến khi anh gặp Shea. Nhưng anh hiểu tâm trí ở trên vật chất. Anh hiểu rằng muốn mạnh mẽ thì tâm trí phải mạnh mẽ và tập trung. Nó phải lành lại giống như cơ thể em phải lành lại. Tâm trí là một thứ rất đặc biệt. Bộ não của em có cách bảo vệ nó và em khỏi sự tàn phá hoàn toàn. Em đã đạt đến giới hạn của mình nên nó sẽ tắt đi như một biện pháp bảo vệ. Bây giờ em chỉ cần cho nó thời gian để chữa lành và để những con đường dẫn đến em gái em được mở lại.”

 

"Anh có thực sự nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả không?" Nàng thì thầm, sợ hãi phải hy vọng, nhưng sâu trong lòng đã cảm nhận được sự rung động. Sự phấn khích nho nhỏ đó khiến nàng không thể kiểm soát được.

 

Hy vọng là một món quà và cũng là một lời nguyền hòa làm một.

 

“Có rất nhiều người sẽ chế nhạo những thứ như thiền định. Nhưng chiến binh mạnh nhất biết rằng cơ thể anh ta cũng chỉ mạnh bằng tâm trí anh ta. Một người yếu hơn về thể chất có thể đánh bại một đối thủ mạnh hơn nhiều nếu anh ta mạnh hơn về mặt tinh thần.”

 

Nàng đưa tay lên định chạm vào má anh như anh đã làm với nàng. “Sao anh biết nhiều thế? Nó rất có ý nghĩa khi anh giải thích nó. Em không còn cảm thấy quá…điên rồ.”

 

Anh đã mỉm cười. “Em không điên đâu, Grace. Em chỉ bị tổn thương thôi. Nhưng em là người sống sót và em sẽ vượt qua được điều này.”

 

Nàng quay mặt về phía thác nước lần nữa, cảm thấy…tự tin hơn. Nhẹ nhàng hơn một chút và, phải, lạc quan. Lần cuối cùng nàng cảm thấy hy vọng là khi nào vậy nhỉ?

 

Nàng nhìn quanh, ghi nhớ từng chi tiết của mảnh trời nhỏ đó, rồi nàng làm theo lời Rio bảo và nhắm mắt lại, dốc hết toàn bộ sự tập trung của nàng vào bên trong nội tâm.

 

“Kiểm soát hơi thở của em,” anh thì thầm. “Vào, ra, sâu. Giữ lại. Hãy thư giãn và để nó thoát ra ngoài. Hãy tập trung vào việc thư giãn từng bộ phận trên cơ thể và sau đó biến nó thành hiện thực.”

 

Giọng anh nhỏ dần và trở nên xa xăm. Nàng giữ chặt hình ảnh khung cảnh xinh đẹp xung quanh rồi hít vào, hít vào mùi hương. Của nước, của cây cối, của cả bụi bẩn rồi mùi thoang thoảng ngọt ngào, giống như của một loài hoa ngoại lai.

 

Dần dần nàng có thể tách tiếng gầm gào của nước ra khỏi những âm thanh khác và nàng tập trung vào những âm thanh đó. Chim. Côn trùng. Ngay cả những gì nghe như tiếng vượn hú ở ngoài xa. Rất nhiều loài chim. Nàng bắt đầu phân biệt các tiếng kêu, chọn ra ít nhất nửa tá âm thanh khác nhau của chúng.

 

Nàng ngửa mặt lên, cảm nhận làn sương nhẹ thổi qua làn da, làm nàng mát mẻ và sảng khoái.

 

Và cuối cùng nàng chạm vào bên trong tâm trí mình, ngập ngừng đẩy ra ngoài, tìm kiếm con đường dẫn đến em gái mình. Bóng tối thật đáng sợ, nhưng nàng không bỏ cuộc.

 

Trong vài phút dài nàng buộc mình phải giữ bình tĩnh. Nàng trôi nổi trong bóng tối bao trùm tâm trí và cố gắng làm hòa với nó.

 

Nàng ngồi đó càng lâu, bóng tối và sự im lặng càng giảm bớt. Thay vì cảm thấy bất lực và sợ hãi, sự bình yên lại bao trùm lấy nàng như ánh mặt trời trong một buổi chiều hè ấm áp.

 

Nàng bám lấy nó. Giữ chặt. Không chịu buông tay và đắm mình trong nỗi kinh hoàng của những tháng vừa qua.

 

Được tự do dù chỉ trong giây lát khỏi nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và thất vọng nghẹt thở cũng giống như được dành vài giây trên thiên đường.

 

Nàng không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Có thể là hàng giờ hoặc chỉ vài phút. Khi mở mắt ra, nàng thấy Rio vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Kiên nhẫn. Đang chờ nàng.

 

Như thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, anh quay đầu lại rồi nhướng một bên mày lên hỏi. “Cảm thấy tốt hơn một chút chưa?”

 

“Anh thật kỳ diệu, Rio. Anh sẽ trở thành một nhà trị liệu tuyệt vời hoặc có thể là một huấn luyện viên yoga hoặc một người chuyên về thiền. Hoặc một cái gì đó. Chà, em thậm chí còn không biết chính mình. Em đang gặp khó khăn cực kỳ trong việc đồng hoá người đàn ông đang ở đây cùng em với người chiến binh đã giải cứu em khỏi địa ngục. Em không thể kết hợp hai người đó lại với nhau trong tâm trí mình.”

 

“Bọn anh cũng là con người,” anh nói, mặc dù không có chút chỉ trích nào trong giọng nói. “Tất cả người của anh. Họ là người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Không có ai tốt hơn ở bất cứ đâu. Anh sẽ đặt cược mạng sống của anh và của em vào điều đó. Nhưng họ cũng có một khía cạnh rất con người, một khía cạnh không liên quan gì đến máu, cái chết và nỗi sợ hãi.”

 

“Em không có ý ám chỉ điều ngược lại,” nàng nói một cách tiếc nuối.

 

“Đầu em giờ thế nào rồi? Còn đau không? Em có căng thẳng không?

 

Nàng mất một lúc để đánh giá rồi từ từ lắc đầu. "Em ổn. Thực sự. Em cảm thấy… gần như trống rỗng. Điều đó hay đấy. Giống như không có gì đè nặng lên em hết.”

 

"Tốt đấy. Bước tiếp theo là nói về nó.”

 

Giật mình, nàng kéo vội ánh mắt quay lại nhìn anh. "Nói về nó? Anh thực sự đang bắt đầu nghe giống như một nhà tâm lý học ngồi trên ghế bành đấy.”

 

Anh phớt lờ phản ứng phòng thủ ấy và nghiêng đầu sang một bên, nhìn chằm chằm cho đến khi nàng bồn chồn trên chiếc ghế dài tạm bợ.

 

“Lúc nãy em định nói gì thế? Khi các chàng trai hỏi em về mọi chuyện đã xảy ra. Em đã ngụ ý rằng họ không thực sự quan tâm đến em cho đến khi…Cho đến khi gì, Grace? Điều gì đã xảy ra khiến họ nhận ra rằng họ đang giết chết em từ từ?”

 

Nàng cúi đầu, sự xấu hổ ngay lập tức tràn ngập tâm trí nàng. Nàng nhắm chặt mắt như muốn xua đi những ký ức. Nhưng chúng bám chặt một cách kiên trì, một lời nhắc nhở tàn nhẫn về con người mà nàng đã trở thành trong thời gian ngắn ngủi đó.

 

"Em sợ hãi điều gì vậy?" anh hỏi. “Bây giờ họ không thể làm tổn thương em nữa. Em đã sống sót. Họ đã không bẻ gãy được em.”

 

“Nhưng họ đã làm thế rồi!” nàng bật ra.

 

Những giọt nước mắt cháy bỏng cho đến khi nàng không còn sức lực để chống lại chúng nữa. Chúng giống như những vệt axit chảy xuống má nàng, và nàng cố kìm lại cảm giác muốn hét lên. Chúa ơi, nàng chỉ muốn hét lên.

 

Rio nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng lật nó lại cho đến khi lòng bàn tay nàng hướng lên trên và ngay lập tức nàng cố gắng kéo giật nó lại. Anh giữ chặt, cái nắm của anh không đau, nhưng cũng không hề nao núng.

 

Anh vạch một đường dọc theo một nét mỏng manh, đang mờ dần trên cổ tay nàng. Vết thương đã phải mất một thời gian dài mới lành lại được. Nàng cuộn các ngón tay lại thành nắm đấm thật chặt, cổ tay nàng uốn cong trong vòng tay anh. Nàng nhắm mắt lại như thể nàng chỉ muốn anh bỏ chủ đề này đi.

 

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế, Grace?” Anh lặng lẽ hỏi. “Em có một vết gần như giống hệt ở cổ tay bên kia. Với khả năng hồi phục của em, đây hẳn phải là những vết thương khủng khiếp.”

 

“Họ đã bẻ gãy được em rồi,” nàng nói lần nữa, giọng nàng nhỏ xíu và cam chịu. “Ôi Chúa ơi, Rio, thật khủng khiếp. Em đã cố gắng tự sát. Em rất xấu hổ vì những gì em đã làm. Họ gần như không cứu được em. Nếu họ đến muộn hơn vài phút thì em đã bị mất máu quá nhiều, và điều khiến em xấu hổ nhất là khi được trở lại là chính mình, suy nghĩ đầu tiên của em là tiếc nuối vì đã không thành công. Nhưng Chúa ơi, đó không phải là em. Em thề với anh đó không phải là em, nhưng em vẫn không thể ngừng ước rằng mình đã thành công.”

 

Anh cuộn cả bàn tay mình quanh tayy nàng và xoa ngón tay cái lên vết sẹo vẫn đang lành.

 

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

 

“Đó là một bài kiểm tra,” nàng cay đắng nói. “Em đã trải qua rất nhiều điều. Em đã kiệt sức về cả tinh thần lẫn thể chất. Em bị đau đớn liên tục. Em bị bệnh vì hàng tá căn bệnh khác nhau. Thậm chí thở cũng đau .”

 

"Loại kiểm tra nào?" Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

 

“Họ đưa đến một người phụ nữ đã được đưa vào trại giam vì gây nguy hiểm cho chính mình. Cô ấy bị bệnh tâm thần và có ý định tự tử. Cô ấy đã cố gắng tự sát nhiều lần và luôn bị giám sát liên tục và phải dùng thuốc rất nhiều. Họ mang cô ấy đến cho em và buộc em phải chữa lành cho cô ấy.”

 

“Ôi, Grace.”

 

Giọng anh nặng trĩu nỗi buồn. Anh tiếp tục vuốt ve cổ tay nàng, và nàng nhận ra mình không còn bận tâm nhiều như lúc trước nữa.

 

“Đó là địa ngục,” nàng thì thầm. “Em chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Nó choáng ngợp, tấn công em hết đợt này đến đợt khác. Tất cả những giọng nói đều nói với em rằng em vô dụng, rằng em chẳng là gì cả và rằng em sẽ mang lại ân huệ cho thế giới bằng cách tự sát. Em không xứng đáng được sống.”

 

“Lúc đầu em đã chiến đấu với nó. Em biết rằng chính cô ấy là người đã tiếp nhận. Em biết đó không phải là mình. Nhưng sau một thời gian em không còn phân biệt được giữa nơi em bắt đầu và nơi cô ấy kết thúc nữa. Tất cả những gì em nghe được là em cần phải chết, rằng em phải chết.”

 

“Anh rất tiếc,” Rio nói, giọng khàn khàn vì xúc động. “Ôi, em yêu, anh rất tiếc.”

 

“Em đã cạy được một phần của khung giường. Nó có một mũi nhọn, em đã thọc nó vào cổ tay và bắt đầu cào rách da. Đó là một sự ép buộc mà em không thể bỏ qua được nữa. Em không thể chiến đấu với nó. Nó chiếm lĩnh em cho đến khi em trở thành một con rối bị những bóng ma trong đầu giật dây.

 

“Khi họ tìm thấy em, em gần như đã bất tỉnh và em đã cầu xin họ, em cầu xin họ hãy để cho em chết.”

 

Rio đưa tay về phía nàng, cẩn thận kéo nàng vào lòng. Anh vuốt tóc nàng qua những ngón tay của mình và chỉ đơn giản ôm nàng khi nàng kể lại những điều khủng khiếp mà nàng đã phải chịu đựng.

 

“Điều khiến em xấu hổ là cho dù biết đó không phải là mình nhưng em vẫn muốn chết. Em đã bỏ cuộc. Em bỏ cuộc và cố gắng tìm ra lối thoát cho kẻ hèn nhát.”

 

Nàng quay mặt vào vai anh rồi vòng tay quanh người anh, ôm anh thật chặt. Anh điều chỉnh vị trí của mình để có thể ôm chặt nàng vào ngực mình hơn.

 

Một lúc sau, anh kéo nàng ra, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt nàng rồi cúi xuống, miệng anh áp vào miệng nàng. Nàng chớp mắt rồi nín thở, bàng hoàng trước những gì sắp xảy ra. Thật sốc khi nàng muốn nó rất nhiều.

 

Môi anh chạm vào môi nàng. Ấm áp, gợi cảm. Tích điện. Một cơn rùng mình toàn thân xâm chiếm nàng khi anh nhấn sâu hơn, hòa quyện miệng họ khi anh tạo áp lực nhẹ nhàng.

 

Bàn tay anh như dấu sắt nung trên làn da nàng, ôm lấy nàng để tấn công đầy yêu thương vào các giác quan của nàng.

 

Sau đó anh hôn sâu hơn, lưỡi anh lướt qua khóe miệng nàng. Một lần, hai lần, chiếc lưỡi mịn như nhung nóng hổi dỗ dành và tìm lối vào miệng nàng.

 

Với một hơi thở dài, nàng đầu hàng, dựa vào anh.

 

Đó là mối liên kết gần gũi nhất mà nàng từng thiết lập với bất kỳ ai ngoài kết nối thần giao cách cảm với em gái mình. Nàng khao khát điều này. Sự thân mật đơn giản. Một cử chỉ quan tâm. Biết rằng ít nhất trong một khoảnh khắc nàng được coi trọng.

 

Hơi thở của họ rời rạc. Không đều và giật cục.

 

Nàng không còn hài lòng với việc ngồi yên, là một người tham gia thiếu tích cực nữa. Nàng muốn chạm vào anh. Nàng muốn nếm thử anh. Nàng muốn hấp thụ anh vào các giác quan của mình cho đến khi anh là tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy, ngửi thấy hoặc cảm nhận.

 

Cuối cùng khi anh rời đi, nàng choáng váng. Chênh vênh. Giống như nàng bị sóng đánh ngã và vẫn chưa đứng vững được.

 

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, vuốt cả hai tay xuống hai bên đầu nàng khi anh dịu dàng nhìn vào mắt nàng.

 

“Em là một người phụ nữ đặc biệt, Grace. Em không chỉ sống sót. Em đã vượt qua. Em đã trải qua địa ngục không thể tưởng tượng được nhưng em vẫn chiến đấu để quay trở lại.”

 

Nàng tựa người vào anh, nhắm mắt lại tận hưởng niềm vui khi chạm vào anh.

 

Anh áp môi mình lên trán nàng trong nụ hôn nhẹ nhàng nhất. “Anh sẽ làm tình với em, Grace. Không phải ngay bây giờ. Anh sẽ không gây áp lực cho em hay vội vàng làm điều này. Nhưng từ lúc anh nhìn thấy em trên đoạn băng giám sát đó, em đã là của anh rồi. Anh không có lời giải thích cho điều đó. Anh thậm chí không hoàn toàn hiểu được kết nối ấy. Nhưng nó đã ở đó, và anh nghĩ em cũng cảm thấy nó. Anh sẵn sàng chờ đợi cho đến thời điểm thích hợp, nhưng em là của anh.”

 

Đầu óc nàng quay cuồng và gần như bị chập mạch. Nàng ngơ ngác nhìn anh khi cú sốc từ lời nói của anh hoàn toàn đánh vào nàng.

 

Nàng hết sức bối rối trước câu nói táo bạo của anh. Đó không phải là một câu hỏi hay thậm chí không phải là một chút mơ tưởng nào cả. Anh đã tuyên bố điều đó một cách thực tế y như khi anh ra lệnh cho người của mình.

 

Và cách anh nhìn chằm chằm vào nàng…Nếu nàng có bất kỳ nghi ngờ nào về sự thật trong câu nói của anh, thì ánh mắt anh đã thuyết phục nàng rằng anh có ý như thế chính xác tới từng từ.

 

Một nỗi đau bắt đầu hình thành sâu thẳm trong trái tim nàng. Sâu hơn, đến tận tâm hồn nàng. Khát khao dâng lên nhanh chóng và xuyên thấu. Nàng đã mơ ước được gần gũi thân mật như vậy với một người đàn ông từ bao lâu rồi? Một người mà nàng không phải lo lắng về việc sẽ biết bí mật của mình.

 

Rio đã biết rồi. Anh đã chấp nhận.

 

Anh đã nói nàng là của anh.

 

Nàng chưa bao giờ thực sự thuộc về ai cả. Kể cả với những người đã tuyên bố họ là cha mẹ nàng và đã nuôi nấng nàng gần hết cuộc đời. Nàng chỉ có Shea. Chưa có ai khác từng đến gần nàng.

 

“Em không biết phải nói gì,” cuối cùng nàng cũng nói được.

 

Nụ cười của Rio dịu dàng nhưng đầy tự tin. “Không có gì để nói cả, Grace. Em là của anh. Em đã là của anh ngay từ đầu. Em không bao giờ có được cơ hội khi anh đã quyết định rằng anh sẽ là người đưa em về nhà.”

Không có nhận xét nào: