Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 36

CHƯƠNG 36

 

 

GRACE sửng sốt trước sự tuyệt vọng tột độ khiến giọng gã nghẹn ngào. Không phải là nàng không mong đợi khả năng của mình sẽ được sử dụng. Nàng chỉ không ngờ…điều này. Một người đàn ông đang thực hiện một nhiệm vụ. Một nhiệm vụ duy nhất.

 

Nàng chạm vào tâm trí gã, muốn xác nhận hoặc có lẽ muốn biết gã còn định sử dụng nàng vào việc gì nữa. Có phải nàng đang thử nghiệm một lần nữa không? Con gái của gã có phải là chuột thí nghiệm không, và nếu Grace thành công, liệu nàng có bị giao cho cơ quan chính phủ nào đó không? Bán cho người trả giá cao nhất?

 

Những gì nàng tìm thấy đã khiến nàng bị sốc. Gordon Farnsworth không phải là người tốt. Nàng nhìn thấy những thứ khiến máu nàng lạnh đi. Gã đã sống một cuộc đời đầy rẫy sự tàn bạo, đổ máu, bán đứng bất cứ ai gã cần để đạt được mục đích của mình. Gã không hề hối lỗi và hoàn toàn không hối hận về những lựa chọn của mình.

 

Nhưng nàng cũng nhìn thấy một người cha đau buồn có cô con gái duy nhất sắp chết, và gã thất vọng vì không thể mua được sức khỏe và hạnh phúc cho cô ấy. Đó là một nhận thức khắc nghiệt đối với gã, rằng với khối tài sản khổng lồ của mình, gã không thể có được thứ mình mong muốn nhất.

 

Cuộc sống của con gái gã.

 

Mặc dù biết câu trả lời cho câu hỏi của mình nhưng nàng vẫn đặt ra nó với nỗ lực câu giờ, lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo và bằng cách nào đó giúp bản thân thoát khỏi một tình huống bất khả thi.

 

“Có chuyện gì với cô ấy thế?”

 

“Ung thư,” gã nghiến răng. “Đó là một dạng ung thư đặc biệt xâm lấn và hung hãn. Được cho là hiếm. Các bác sĩ đều đặt tên cho nó. Tôi chỉ biết rằng nó đang dần dần hút đi sự sống của con gái tôi. Nó bắt đầu ở một nơi khá vô hại, nhưng trước khi cô ấy có thể được điều trị, nó đã lan đến gan và sau đó vào xương. Cô ấy đang bị ung thư. Không có bộ phận nào trên cơ thể là không bị bệnh tật bao vây. Nó ở trong phổi và đôi khi cô ấy phải đeo mặt nạ phòng độc để có thể sống sót. Nó lây lan lên não và có lúc cô ấy nằm hôn mê, không nhận thức được xung quanh.”

 

Gã tiến tới Grace, khuôn mặt xấu xí, và nàng có cái nhìn đầu tiên về người đàn ông này đối với phần còn lại của thế giới. Lạnh lùng, ác độc, rất quỷ dị.

 

“Cô sẽ chữa khỏi cho cô bé. Tôi biết khả năng của cô. Tôi đã chắc chắn rằng cô có thể làm được những gì đã nói trước khi tôi đưa cô đến đây. Tôi sẽ không giao con gái mình cho người có thể làm hại nó.”

 

Grace nuốt khan, gửi một tin nhắn đơn giản cho Rio.

 

Gordon Farnsworth.

 

Rio im lặng nhưng rồi anh cũng phải biết vị thế hiện tại của Grace bấp bênh đến nhường nào. Shea trong lòng chấn động nhưng vẫn giữ im lặng, một sự ủng hộ kiên định.

 

“Có vẻ như, ông Farnsworth, tôi nắm giữ mọi quân bài,” Grace lạnh lùng nói.

 

“Cô chẳng giữ được gì cả!”

 

Gã kéo nàng về phía mình, tay gã quấn vào áo nàng cho đến khi mặt họ cách nhau vài inch. Nước bọt văng vào má nàng từ cơn bột phát bùng nổ của gã.

 

“Cô sẽ chữa lành vết thương cho con gái tôi hoặc tôi sẽ khiến cô ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra.”

 

Nàng với lấy cổ tay gã với sức mạnh mới và kéo chúng xuống, tách bản thân ra khỏi sự đụng chạm của gã. Nó làm nàng ghê tởm. Toàn bộ cơ thể gã rung chuyển với mùi hôi thối của cái ác và cái chết. Nó gần như áp đảo nàng.

 

“Đã quá trễ cho ông để làm điều đó,” nàng nói bằng giọng trầm. “Tôi đã nhiều lần ước mình được chết. Những lời đe dọa không có ý nghĩa gì với tôi. Mạng sống của con gái ông đáng giá bao nhiêu nào?”

 

Rõ ràng là gã đã không mong đợi điều này. Gã lùi lại một bước, mắt nheo lại vì giận dữ và ngạc nhiên. Gã dường như không nói nên lời và sau đó gã nhìn chằm chằm vào nàng và cố gắng bình tĩnh lại.

 

"Tiền bạc ư? Tiền có phải là thứ cô muốn không? Cô sẽ bán năng lực cứu sống một đứa trẻ của mình à?”

 

Sự phán xét và lên án trong lời nói của gã khiến nàng bực mình. Nguy hiểm nữa. Nàng phải giữ bình tĩnh. Nàng không thể cho phép cơn thịnh nộ như núi lửa của mình bùng phát.

 

“Sau tất cả những gì ông đã làm để đảm bảo rằng tôi được đưa đến đây, sau vô số ngày thống khổ và đau đớn mà ông đã mang đến cho tôi do những thí nghiệm của ông để đảm bảo rằng tôi đủ tư cách chạm vào con gái ông, ông dám xử sự với tôi theo kiểu sự thánh thiện hơn người này đã bị hạ nhục bởi vì tôi đã mặc cả với ông ư?

 

Nàng nở một nụ cười chế nhạo.

 

“Ông không nắm giữ quân bài nào cả, ông Farnsworth, và nếu ông nghĩ là mình làm được thì ông cũng đang bị lừa dối giống như cái tôi méo mó của ông vậy. Cứ giết tôi đi. Làm đi. Tôi thách ông đấy. Rồi ai sẽ cứu con gái ông? Cứ việc tra tấn tôi. Dành nhiều ngày cố gắng khiến tôi tuyệt vọng đến mức phải nhượng bộ bất cứ điều gì. Con gái của ông không có những ngày đó. Nhưng tôi không quan tâm. Ông không thể làm bất cứ điều gì với tôi mà chưa được thực hiện. Không thể chịu đựng nhiều hơn những gì tôi đã chịu đựng. Trong khi sự tự phụ và kiêu ngạo của ông nói với ông rằng ông hoàn toàn mạnh mẽ và quyền lực, hãy nhớ rằng con gái ông có thể chết trong giờ tới hoặc ngày hôm sau. Và ông đứng đó như một kẻ ngốc nghếch vênh váo, dám đặt câu hỏi về đạo đức của tôi. Ông nghĩ tôi quan tâm đến những gì ông nghĩ về tôi sao, đồ sâu bọ vô dụng, ăn bẩn?”

 

Hancock cười khúc khích, điều này chỉ khiến Farnsworth tức giận hơn nữa.

 

“Cô ấy nói đúng đấy, Farnsworth,” Hancock thích thú nói. “Tôi đã nói với ông là cô ấy dọa tự tử nếu tôi không hợp tác với yêu cầu của cô ấy chưa nhỉ? Tôi đã nhìn thấu tâm trí cô ấy. Tôi đảm bảo với ông rằng cô ấy không lừa gạt. Cô ấy đủ điên để tự làm nổ tung đầu mình nhằm chọc tức ông.”

 

Farnsworth nhìn từ Grace qua Hancock, hít không khí qua lỗ mũi mở rộng. Sau đó, rõ ràng gã đã bình tĩnh lại và quay đi, đi về phía bàn làm việc của mình. Gã quay lại, bình tĩnh hơn và nhìn Grace với ánh mắt đầy tính toán.

 

“Được rồi, cô Peterson. Cô muốn gì? Tiền bạc? Cô có thể có tất cả những gì tôi sở hữu để đổi lấy mạng sống của con gái tôi. Tôi sẽ giúp cô giàu có hơn cả những giấc mơ ngông cuồng nhất của mình.”

 

“Ông không biết tôi mơ thấy gì đâu,” nàng cay đắng nói.

 

“Vậy hãy nói cho tôi biết. Cô muốn gì?"

 

"Hòa bình."

 

Farnsworth nhíu mày bối rối.

 

“Tôi muốn một cuộc sống. Tôi muốn được tự do. Tôi muốn có thể có được những gì mà đồng loại của ông coi là đương nhiên. Tự do không cần phải nhìn qua vai tôi từng phút chết tiệt vì tên khốn nào đó muốn sử dụng tôi như một con chuột thí nghiệm. Tôi muốn sự tự do của mình và tôi muốn sự đảm bảo của ông rằng sau khi tôi chữa lành vết thương cho con gái ông, ông sẽ không còn theo đuổi tôi nữa. ông sẽ đình chỉ Titan, và hơn nữa, ông nên làm tốt việc đảm bảo tôi được an toàn, bởi vì lỡ như tôi gặp chuyện gì thì sao?”

 

Đôi mắt gã nheo lại đầy giận dữ. "Cô dám đe dọa tôi?"

 

Grace bình tĩnh nhìn gã. Nàng cần gã tin những gì nàng sắp nói. Và thành thực mà nói thì ai đã nói rằng nàng không thể làm được điều đó? Chắc chắn nàng đã từng thử. Với những gì nàng có thể làm, không có khả năng nàng có thể làm điều ngược lại hoàn toàn.

 

“Ông sẽ cho tôi mọi thứ tôi muốn, nếu không tôi sẽ hút đi mạng sống của con gái ông.”

 

Gã trắng bệch. Quai hàm gã nghiến chặt và dường như không nói nên lời.

 

“Hãy để tôi giải thích khả năng của tôi hoạt động như thế nào,” Grace nói với giọng trầm lặng. “Tôi hấp thụ bệnh tật hoặc thương tích từ người bị ảnh hưởng. Tôi lấy nó từ họ và biến nó thành của riêng tôi. Họ ra đi hạnh phúc và được chữa lành. Tôi bị tê liệt bởi nỗi đau khổ của họ, và sau đó tôi phải dành thời gian để chữa lành vết thương cho mình. Nhưng cũng y như khi tôi nhận lấy bệnh tật hay thương tích, cũng y như khi tôi trao đi sự sống, cuộc sống của mình cho người mà tôi gắn bó thì sao nào? Vậy, tôi cũng có thể lấy đi tinh thần, cuộc sống, tâm hồn của họ. Và tôi không cần phải đứng cạnh cô ấy, nên nếu ông nghĩ ông có thể trốn khỏi tôi, nếu ông nghĩ ông có thể đưa cô ấy đến một nơi nào đó thì tôi sẽ không bao giờ tìm thấy cô ấy thì ông đã nhầm to rồi. Một khi tôi đã liên kết được với cô ấy, tôi sẽ có thể xác định được vị trí của cô ấy ở bất cứ đâu và tôi sẽ lấy đi thứ mà ông vô cùng trân trọng.”

 

Farnsworth nhìn chằm chằm vào nàng, gần như thể đang cố nhìn vào tâm trí nàng. Đánh giá liệu nàng có nói sự thật hay không. Nàng đón bắt ánh nhìn của gã với vẻ không hề nao núng. Sau đó Farnsworth nhìn Hancock như để được hướng dẫn. Hancock nhún vai và khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.

 

“Tôi cho rằng ông đang gặp khó khăn, Farnsworth. Trong một số phạm trù, điều này có thể được gọi là chiếu tướng. Tôi tin rằng cô ấy đã có được ông rồi.”

 

“Và trong khi ông đứng đây phẫn nộ vì tôi thực sự quan tâm đến cuộc sống và tương lai của chính tôi thì con gái ông đang hấp hối ở tầng trên,” nàng nói. “Vì thế tôi đề nghị chúng ta nên đi đến một thỏa thuận thật nhanh. Hoặc có thể cái tôi của ông đáng giá hơn mạng sống của con gái ông chăng ”.

 

Mặt Farnsworth trắng bệch và gã nghiêng người tới, vỗ tay lên mặt bàn bóng loáng. Lần đầu tiên nàng tin tưởng tuyệt đối vào sự chắc chắn trong giọng nói của gã.

 

"Không có gì. Đối với tôi không có gì quan trọng hơn Elizabeth. Cô nghĩ tôi là kẻ xấu xa, cô Peterson. Cô đúng. Tôi là một kẻ khốn nạn hàng đầu. Nhưng tôi yêu con gái mình và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cứu nó. Vậy hãy cho tôi biết điều kiện của cô. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để có được sự hợp tác của cô.”

 

“Tôi muốn Rio ở đây,” nàng bình tĩnh nói. Nàng mở mang trí óc, con đường dẫn đến Rio để anh có thể nhìn và nghe thấy những gì nàng đang nói. “Tôi không còn khả năng tự vệ sau khi được chữa lành. Ông sẽ dễ dàng rút lại lời nói của mình. Tôi sẽ không còn cách nào khác.”

 

“Cô nghĩ tôi sẽ giao nộp bản thân cho một tên lính đánh thuê nào đó à? Cô có nhận ra có bao nhiêu cơ quan chính phủ và phi chính phủ đang theo đuổi tôi không? Cô mất trí rồi.”

 

“Tôi đếch quan tâm đến ông,” nàng nói với giọng đều đều. “Điều tôi quan tâm là khả năng bước ra khỏi đây. Ông sẽ tha thứ cho sự thiếu tin tưởng của tôi đối với ông, nhưng lời hứa của ông không có ý nghĩa gì với tôi. Tôi đã nói với ông rằng tôi có thể giết con gái ông bất cứ lúc nào, điều đó càng khiến ông có thêm động lực để giết tôi một khi ông đã đạt được điều mình muốn.”

 

Nàng cảm thấy Rio cựa quậy, cảm nhận được sự tức giận và nỗi sợ hãi của anh dành cho nàng. Sự tức giận của anh vì nàng đã khiêu khích anh và nàng đã mặc cả một cách tàn nhẫn và mạo hiểm làm điều mà nàng vừa buộc tội Farnsworth đã có thể làm.

 

“Cả hai chúng ta đều mong muốn những điều giống nhau, ông Farnsworth. Tôi không có mong muốn gặp lại ông. Hãy gọi tôi là người ích kỷ nhưng tôi quan tâm đến việc có một cuộc sống bình thường hơn là nhìn thấy ông bị trừng phạt vì tội ác của mình. Tôi muốn Rio ở đây. Tôi muốn đội của anh ấy được phép ở đây. Họ là sự bảo vệ của tôi. Sự đảm bảo của tôi về việc ông sẽ duy trì cho đến khi kết thúc thỏa thuận. Và một khi tôi hoàn tất việc chữa lành, anh ấy sẽ bước ra khỏi đây cùng tôi vì tôi thề với ông bằng tất cả những điều thiêng liêng đó, nếu ông giết tôi, nếu ông cố giết tôi, tôi sẽ mang con gái ông đi cùng .”

 

Farnsworth tái mặt. Gã luồn tay vào tóc, vuốt ve những lọn tóc được tạo kiểu hoàn hảo. Rồi gã hất tay ra. “Sẽ mất quá nhiều thời gian để đưa họ đến đây!”

 

Nàng cười. “Ồ, tôi nghĩ có lẽ họ ở gần hơn ông nghĩ. Tôi sẽ tìm hiểu cho ông nhé?”

 

Rio, em cần anh. Em đang câu giờ nhưng em không còn nhiều thời gian nữa. Nếu con gái gã chết trước khi các anh đến đây, gã sẽ mất kiểm soát. Gã sẽ giết em. Gã sẽ giết anh. Điều duy nhất khiến gã phải kiểm soát lúc này là nỗi kinh hoàng tột độ rằng con gái mình sẽ chết. Nếu điều đó xảy ra thì chẳng còn gì quan trọng với gã nữa.

 

Chúng tôi đang trên đường tới, Grace. Em đã làm tốt, em yêu. Em đã làm anh sợ chết khiếp, nhưng em đã làm tốt. Em thật là hung dữ. Thậm chí em còn thuyết phục được cả anh rằng em sẽ mang con gái của gã đi cùng nếu chuyện đó xảy ra.

 

Chúng ta đã có manh mối thậm chí trước khi em cho anh biết gã là ai. Bây giờ bọn anh đang ở trên không. Nói với gã rằng chúng tôi sẽ hạ cánh trên đất liền rồi đi trực thăng tới đảo. Những người khác sẽ đến, nhưng gã không cần biết điều đó. Ba giờ, Grace. Hãy cho chúng tôi thêm ba giờ nữa và chúng tôi sẽ ở đó.

 

Nàng ngước nhìn Farnsworth. "Ba giơ. Rio và nhóm của anh ấy sẽ đáp trực thăng xuống đây. Cho đến khi anh ấy đến, tôi sẽ không làm gì cả.”

 

Farnsworth nhắm mắt lại. “Cô sẽ…Ít nhất cô sẽ đến gặp cô bé chứ? Nàng sẽ ở lại với cô bé chứ? Tôi cần cô bé có lý do để níu kéo. Một lý do để hy vọng. Tôi sẽ ra lệnh cho người của tôi rút lui. Rio của cô và đội của anh ta sẽ được phép hạ cánh và sẽ được hộ tống đến chỗ cô ngay khi họ đến nơi.”

 

"Và sau đó?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

 

“Cô có thể rời đi giống như cách họ đã đến. Cô là câu trả lời của tôi."

 

Nàng chạm vào tâm trí gã nhưng chỉ tìm thấy sự chân thành. Không có dấu hiệu lừa dối. Gã đã quá tập trung vào việc con gái mình được khỏe mạnh. Gã sẵn sàng để nàng đi nếu điều đó có nghĩa là Elizabeth trở lại là một cô bé bình thường.

 

“Vậy hãy đưa tôi đến gặp cô ấy,” Grace lặng lẽ nói.

 

Hancock tự động nắm lấy cánh tay của Grace và nàng cố giật nó ra nhưng hắn giữ chặt.

 

Nàng trừng mắt nhìn Farnsworth. “Anh ta có nhất thiết phải đi cùng không?”

 

“Cô có điều kiện của mình. Tôi có của tôi. Anh ta ở đó để đảm bảo rằng cô duy trì cho đến khi kết thúc thỏa thuận.”

 

“Anh ta không cần phải chạm vào tôi để làm điều đó,” nàng ngắt lời.

 

Farnsworth ra hiệu cho Hancock thả nàng đi. Ánh mắt của Hancock lạnh lùng và khó đoán. Giống như tâm trí của hắn. Hắn có khả năng kiểm soát suy nghĩ của mình một cách đáng ngưỡng mộ. Mỗi lần Grace cố gắng đọc tâm trí hắn, nàng lại thấy trống rỗng. Giống như hắn tập trung và kỷ luật đến mức có thể loại bỏ mọi thứ ngoại trừ mục tiêu chính của hắn. Nàng đã nghĩ đến điều đó trước đây và nàng chưa thấy điều gì ngược lại – hắn giống một cỗ máy hơn là đàn ông và điều đó khiến nàng kinh hãi.

 

Nàng nghĩ nàng nhìn thấy sự khó chịu trong ánh mắt hắn và sự cáu kỉnh, như thể hắn ghét phải nhận lệnh từ Farnsworth. Nhưng suy nghĩ của hắn không phản ánh bất kỳ biểu hiện nào.

 

Hắn buông tay nàng ra nhưng không đủ nhanh theo ý nàng. Nàng nóng lòng muốn đặt đầu gối của mình vào ngay bi của hắn và xem liệu tên khốn đó có phải là một cỗ máy hơn một người đàn ông hay không.

 

Farnsworth đi trước Grace, để nàng bị kẹp giữa gã và Hancock. Họ leo lên một cầu thang ngoằn ngoèo rồi đi đến cuối hành lang khi lên tầng hai.

 

Khi Farnsworth mở cửa, nàng có thể thấy ngay nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt gã. Toàn thân gã căng thẳng, như thể gã sợ phải nghe điều tồi tệ nhất.

 

Từ bên giường cô bé, Grace vẫn chưa nhìn thấy gì, một người đàn ông ngước lên, đeo ống nghe vào tai. Ở phía bên kia có vẻ là một y tá hoặc ít nhất là người ngồi cùng nàng gái.

 

“Ra ngoài,” Farnsworth nói bằng giọng trầm thể hiện sự quyết tâm tuyệt đối.

 

“Nhưng cô ấy cần được chăm sóc,” bác sĩ phản đối khi lấy ống nghe xuống và để nó đeo trên cổ. “Lúc này cô ấy không nên bị bỏ lại một mình.”

 

"Ra. Ngoài." Farnsworth thốt ra từng từ đầy đe dọa đến nỗi bác sĩ tái mặt và lùi ra khỏi giường. “Có một chiếc trực thăng đang đợi để đưa bạn về đất liền. Bạn đã bị sa thải." Gã ra hiệu cho người phụ nữ. "Bạn cũng vậy."

 

Họ vội vã rời khỏi phòng, bác sĩ lẩm bẩm về “cô gái tội nghiệp” khi đi ngang qua Grace.

 

Farnsworth ngay lập tức đến bên giường Elizabeth và quỳ xuống bên cạnh. Gã đưa tay lên trán cô bé, nhẹ nhàng vuốt tóc.

 

“Elizabeth, con yêu, bố có người muốn cho con gặp. Cô ấy ở đây để giúp con.”

 

Tò mò, Grace tiến lại gần hơn cho đến khi nàng có thể nhìn thấy cô gái nhỏ bé, mong manh đang nằm trên giường. Trông cô bé thanh tú như một búp bê bằng sứ. Cô trông không giống ông bố chút nào. Trong khi gã đen tối và nham hiểm - gã có vẻ ngoài bảnh bao như một người bán xe cũ - thì Elizabeth lại có mái tóc vàng và xanh xao.

 

Elizabeth cố gắng mở mắt ra và rồi cô bé lờ đờ tập trung vào cha mình. “Bố,” nàng thì thầm.

 

“Bố đây, con yêu,” Farnsworth nói với giọng nghẹn ngào.

 

“Bố luôn nói thế. Rằng ai đó sẽ giúp con. Nhưng họ không bao giờ làm vậy.”

 

“Lần này thì khác. Cô ấy thật đặc biệt. Tên cô ấy là Grace. Cô ấy đã hứa sẽ giúp đỡ con.”

 

Elizabeth mím môi như thể đang cân nhắc vấn đề một cách nghiêm túc. "Grace. Con thích cái tên đó. Có lẽ Chúa đã gửi cô ấy đến. Mọi người đều cần ân phước.”

 

Trái tim Grace thắt lại. Việc đe dọa đứa trẻ này một cách lạnh lùng như nàng đã làm đi ngược lại tất cả những gì nàng từng làm, nhưng nàng biết rằng đó là cách duy nhất để nàng tự cứu mình. Ngay cả bây giờ, nàng vẫn tỏ ra cứng rắn, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể vì nàng không muốn Farnsworth biết rằng nàng đã mất trái tim trước cô bé xinh đẹp, dũng cảm này.

 

Nàng tiến về phía trước, không đợi sự cho phép. Nàng kéo chiếc ghế từ phía đối diện giường và đặt nó ngay cạnh đầu Elizabeth.

 

“Xin chào, Elizabeth,” nàng nói bằng giọng trầm, êm dịu. “Tên tôi là Grace và tôi sửa chữa mọi người.”

 

Elizabeth chậm rãi quay lại, đôi mắt yếu ớt và đờ đẫn khi tập trung nhìn Grace. “Ý chị là giống như Chúa à?”

 

Grace mỉm cười. "Không. Không giống như Chúa. Chị tin rằng Ngài đã ban cho chị khả năng và chị không phải lúc nào cũng biết phải làm gì với nó. Có người khôn ngoan đã từng nói với chị rằng có lẽ mục đích của chị vẫn chưa được tiết lộ. Nhưng chị đang học và chị sẽ cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho em.”

 

Elizabeth trịnh trọng gật đầu. “Em muốn làm bố mỉm cười lần nữa. Bố đang buồn. Em không muốn chết và để bố lại một mình. Bố cần em."

 

Farnsworth phát ra một âm thanh nghẹn ngào rồi đột ngột đứng dậy, quay lưng về hướng khác.

 

Grace luồn tay vào tay Elizabeth và siết nhẹ. “Em có thể chịu đựng thêm một lúc nữa được không? Chị đang đợi vài người đến đây. Chữa bệnh cho ai đó tốn rất nhiều năng lượng và sau đó chị cần họ giúp đỡ.”

 

Elizabeth cau mày. “Chị sẽ ổn chứ? Bố có thể giúp chị, phải không, bố?” Cô bé quay về phía cha mình.

 

Farnsworth từ từ quay lại, cố mỉm cười dù đang thấy rõ sự đau khổ. “Tất nhiên là bố sẽ làm vậy, con yêu. Bố đã hứa với cô ấy rằng mọi việc sẽ được giải quyết. Tất cả những gì bố muốn là con quan tâm đến việc trở nên tốt hơn.”

 

Grace bước vào tâm trí yếu đuối của Elizabeth, gần như bật khóc khi chứng kiến tận mắt tất cả những gì đứa trẻ đã phải chịu đựng trong cuộc đời rất ngắn ngủi của mình. Nhưng nàng cũng kinh ngạc trước quyết tâm tuyệt đối của Elizabeth. Sức mạnh ý chí của cô bé. Đó là lý do duy nhất khiến cô bé vẫn còn sống, bởi vì cơ thể cô bé đã bỏ cuộc từ lâu.

 

Nàng đã đẩy thật nhiều hy vọng và sự ấm áp trên đường liên kết này, hy vọng có thể củng cố tinh thần của đứa trẻ.

 

Đôi mắt Elizabeth mở to khi cô bé nhìn Grace đầy ngạc nhiên. "Chị đã làm thế nào vậy? Em cảm thấy chị. Ý em là ở trong đầu của em. Thật tuyệt. Như phép màu vậy."

 

Grace mỉm cười. “Chị cho rằng đó là phép màu theo một cách nào đó. Không ai thực sự biết tại sao và làm thế nào chị có thể làm được điều đó.”

 

“Cô nên ăn đi,” Farnsworth cộc cằn nói.

 

Lúc đầu Grace tưởng gã đang nói chuyện với con gái mình, nhưng thực ra gã đang nhìn thẳng vào Grace.

 

“Cô sẽ cần sức mạnh của mình. Tôi không hình dung cô đã ăn trong nhiều giờ.”

 

Grace quay sang Elizabeth. "Em nói sao? Em có muốn ăn gì không? Có lẽ cả hai chúng ta đều cần phải giữ sức cho những gì sắp xảy ra.”

 

Grace cảm thấy có gì đó xao động trong tâm trí Elizabeth. Một ngọn hải đăng nhỏ bé của hy vọng. Đứa trẻ sợ hy vọng. Cô bé đã thất vọng rất nhiều lần nên đã cam chịu số phận từ lâu. Cô bé tiếp tục hành động thay cha mình vì cô bé biết gã sẽ bị tàn phá như thế nào, nhưng cô bé đã không còn tin vào phép màu từ lâu rồi.

 

Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng. Đôi khi đó là tất cả những gì chúng ta có.

 

Nụ cười của Elizabeth rộng mở hơn, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi cô bé gật đầu không nói nên lời đáp lại sự giao tiếp thầm lặng của Grace. Sau đó cô quay sang bố mình. “Con muốn một ít súp. Cho con một ít được không?”

 

“Tất nhiên là có thể,” Farnsworth nói với giọng run run. “Tôi sẽ chuẩn bị thứ gì đó cho cả hai người. Bố cần con kiên trì nhé, con yêu. Chỉ một chút nữa thôi, rồi bố hứa mọi chuyện sẽ ổn thôi.” 

Không có nhận xét nào: