Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 19

 

CHƯƠNG 19


 

GRACE choáng váng, đứng không vững và không còn nỗi đau hay nỗi buồn kéo dài vì mối liên hệ không thành với em gái mình. Tâm trí nàng quay cuồng với lời tuyên bố táo bạo của Rio.

 

Nó có nghĩa là gì?

 

Chính xác thì nó có nghĩa là gì?

 

Nàng thậm chí không thể bắt đầu nắm bắt được chỗ đã rẽ ngang hoặc lý do tại sao. Trước năm ngoái, lẽ ra nàng có thể nói mình là một người phụ nữ đủ hấp dẫn. Có người phụ nữ nào thực sự cho rằng mình xinh đẹp không nhỉ? Nhưng Grace không có bất kỳ vấn đề nghiêm trọng nào về lòng tự trọng. Nàng chỉ ngượng ngùng và lúng túng khi nói đến bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào.

 

Lớn lên như nàng và Shea đã trải qua, Grace chưa bao giờ có bất kỳ cơ hội nào để có được tình bạn hay một người bạn trai tình cờ, chứ đừng nói đến một mối quan hệ phức tạp.

 

Nhưng trong năm qua, nàng đã mất đi rất nhiều sức lực. Giọng của nàng. Chế độ tập thể dục mà nàng luôn tuân thủ chắc chắn đã cứu nàng vì nếu nàng không khỏe mạnh như lúc đầu, nàng sẽ không đủ khỏe để sống sót sau điều không thể tưởng tượng được.

 

Bây giờ nàng đã gầy hơn. Rách nát. Sự sợ hãi và mệt mỏi dường như đang vây quanh nàng. Đàn ông không bị thu hút bởi những con chuột nhỏ nhút nhát, đúng không? Ít ra họ muốn một người nào đó ổn định chứ không phải một người bị chấn thương đầu hoàn toàn, người đã cố gắng tự sát và cảm thấy rất tiếc là mình đã không thể làm được điều đó.

 

Ngoài tất cả những điều đó, làm sao nàng hoặc anh có thể nghĩ đến bất kỳ loại… à, bất cứ thứ gì!

 

Rio vuốt ve hai bên mặt nàng. “Anh không nói tất cả những điều đó để làm em hoảng sợ, Grace. Tinh tế và khéo léo là hai điều anh chưa bao giờ bị cáo buộc. Anh thẳng thắn và anh không thích hoặc chơi trò chơi. Đây là cách duy nhất anh biết nên anh xin lỗi nếu điều đó làm em khó chịu.”

 

Nàng thậm chí còn không có câu trả lời cho điều đó. Dù sao thì nàng có thể nói gì đây?

 

Anh đặt một nụ hôn khác lên môi nàng và sau đó giải quyết vấn đề nàng phải nói gì đó với anh bằng cách đưa nàng về phía con đường dẫn đến thác nước.

 

“Chúng ta nên quay lại. Mặc dù ở đây an toàn nhưng anh vẫn không muốn để em bị phơi bày trong thời gian dài. Tuy nhiên, anh muốn em tiếp tục những việc mà chúng ta đã nói đến. Hãy thử thiền và các bài tập tinh thần mà anh đã đưa cho em. Hãy tiếp tục nỗ lực thiết lập lại con đường giữa em và em gái em. Nó sẽ đến đúng lúc.”

 

Nàng kéo mạnh tay anh để khiến anh dừng bước đi vòng quanh phía sau thác. Khi anh quay lại với vẻ mặt tò mò, nàng nhón chân lên và bắt đầu nụ hôn của chính mình.

 

Nó ngượng ngùng, lúng túng và gần như không tuyệt đến mức cong ngón chân như Rio đã làm trước đây. Thực tế, nàng không thể lùi lại đủ nhanh ngay khi nàng đã lướt môi mình qua môi anh.

 

Nhưng anh dường như không bận tâm chút nào đến sự thiếu kinh nghiệm rõ ràng của nàng. Vẻ mặt anh từ ngạc nhiên chuyển sang hài lòng tột độ.

 

“Cảm ơn,” nàng nói với giọng nghiêm trang.

 

Anh nhướng mày thắc mắc.

 

"Cho tất cả." Nàng vung tay về phía thác và khu vực xung quanh. “Vì điều này. Vì sự thấu hiểu. Vì đã mạo hiểm rất nhiều để cứu em. Vì muốn giúp đỡ em và không tin vào điều tồi tệ nhất hoặc phán xét em về những việc em đã làm. Em thậm chí không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn mà em đã cảm thấy, nhưng nó còn vượt xa hơn thế nữa và em không có lời nào để giải thích cho anh tất cả những gì em cảm thấy. Em chỉ muốn— cần —anh biết điều đó.”

 

“Em có biết những gì anh cần em biết không?” Rio trịnh trọng hỏi.

 

Nàng nhăn trán và nghiêng đầu sang một bên. "Cái gì?"

 

Anh chạm vào mũi nàng bằng đầu ngón tay. “Anh cần em biết em đặc biệt như thế nào, Grace Peterson. Anh nghĩ em đã không tin điều đó từ lâu rồi. Có lẽ em chưa bao giờ tin điều đó. Nhưng anh đã nhìn thấy nó và bây giờ anh muốn em cũng thấy nó.”

 

Điều đó đơn giản là quá nhiều. Làm sao anh có thể chạm vào bên trong nàng và thấy được những thứ nàng cần nhất? Một người có thể tin tưởng vào nàng. Một người không cố gắng lợi dụng nàng. Một người nghĩ rằng nàng đặc biệt, không phải vì sức mạnh của nàng, mà bởi vì… bởi vì nàng đơn giản là Grace Peterson.

 

“Em sắp hôn anh lần nữa,” nàng thì thầm.

 

Đôi mắt anh tối sầm và anh bất động. Anh nắm lấy tay nàng, đan những ngón tay của anh vào tay nàng. “Bằng mọi cách, anh phụ thuộc vào lòng thương xót của em.”

 

Ngập ngừng, nàng dựa vào anh cho đến khi ngực nàng chạm vào ngực anh khi nàng nhón chân lên. Nhưng rồi tay anh vòng quanh eo nàng, trượt xuống đường cong phía sau nàng, và anh cúi xuống để gặp nàng.

 

Nàng đã hôn anh một lần nhưng không hài lòng với sự tiếp xúc ngắn ngủi. Nàng muốn nhiều hơn nữa. Lần này nàng muốn khám phá. Trước đó, anh đã làm tất cả và nàng chỉ đứng yên đó, choáng váng và choáng ngợp trước sự mãnh liệt từ nụ hôn của anh

 

Lần này nàng muốn nó chậm rãi, kéo dài. Nàng muốn nếm thử anh. Muốn dành thời gian cho nàng và tận hưởng sự thân mật khi được ở thật gần, được bàn tay anh đặt trên cơ thể nàng.

 

Nàng hôn anh lần nữa, lần này để môi nàng áp vào môi anh. Một cách lo lắng, nàng lướt đầu lưỡi mình lên khóe miệng anh. Môi anh lập tức hé ra, dỗ dành nàng vào trong.

 

Anh vẫn giữ im lặng, dường như bằng lòng để nàng dẫn dắt. Anh giữ chặt nàng, tay anh vẫn đặt trên mông nàng một cách chiếm hữu, nhưng anh không cử động. Thậm chí không có một cơ bắp nào nhúc nhích khi nàng tiếp tục nhẹ nhàng khám phá miệng anh.

 

Có được sự tự tin và cảm thấy táo bạo hơn một chút, nàng đưa tay lên, muốn luồn những ngón tay mình vào tóc anh. Hôm nay nó được buông lỏng và không bị buộc lại theo kiểu đuôi ngựa phía sau gáy.

 

Nó dài và mượt, chỉ sượt qua vai anh. Nó gợn sóng nhẹ, chỉ đủ để trở nên ngang bướng, nhưng còn lâu mới thực sự xoăn.

 

Nàng để những sợi tóc trượt qua kẽ ngón tay và rồi cuối cùng nàng cũng có đủ can đảm để đặt tay mình vào ngực anh. Làn da anh gợn sóng bên dưới những ngón tay nàng khi các cơ của anh uốn cong và cuộn lại. Đôi vai rộng của anh dường như run lên, và hơi thở của anh chuyển từ bình tĩnh sang ngắt quãng và nhanh hơn.

 

Nàng từ từ rút ra nhưng anh vẫn không buông tay nàng ra. Anh giữ hai tay mình ôm sát phía sau nàng, và anh bước lại bước nàng đã lùi lại.

 

“Anh thích khi em chủ động với anh,” anh nói với nụ cười nhẹ. “Hãy thoải mái làm lại bất cứ khi nào em cảm thấy thôi thúc.”

 

Hai má nàng lập tức nóng bừng và nàng cúi đầu xuống.

 

Anh cười khúc khích và thả tay ra, những ngón tay anh lướt qua hông nàng trước khi cuối cùng thả xuống hai bên. Sau đó anh lại nhấc một tay lên, đặt một ngón tay dưới cằm nàng và nhẹ nhàng đẩy đầu nàng lên cao trở lại.

 

“Em là của anh,” anh lặp lại lần nữa. “Chúng ta sắp tới đó rồi, Grace. 'Đó' là ở đâu thì anh vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau đến đó.”

 

Thu hết dũng khí mà nàng tưởng đã mất từ lâu, nàng chậm rãi gật đầu, cảm thấy như mình vừa mới bước vào thế giới.

 

Đôi mắt anh lóe lên tia sáng dữ dội. Chúng rạng rỡ trong chiến thắng, và nụ cười của anh là một sự hài lòng hoàn toàn. Đó là dáng vẻ của kẻ chiến thắng trong một trận chiến cam go. Chỉ có điều nàng không phải là một cuộc chinh phục khó khăn.

 

Bất kể  giữa họ có chuyện gì đi chăng nữa. Bất kể những nguy hiểm mà họ phải đối mặt. Bất kể ngày mai có chuyện gì xảy ra. Hôm nay, họ đã bị ràng buộc bởi một thỏa thuận gần như im lặng. Một mối liên kết có lẽ đã hình thành ngay cả trước khi họ gặp nhau và chắc chắn đã được củng cố khi anh kéo nàng trở lại từ bờ vực cái chết.

 

Điều quan trọng là lúc này nàng không ở một mình. Nàng không còn chạy trốn một cách mù quáng và sợ hãi nữa. Đã đến lúc phải đứng lên, và người đàn ông này sẽ ở bên cạnh nàng.

 

Làm sao nàng có thể thua được?

Không có nhận xét nào: