Chương 10
Tôi loạng choạng
xuống cầu thang vào sáng hôm sau, kiệt sức từ cuộc đọ sức của tôi với nước phù
thuỷ và những giấc mơ sống động theo sau đó.
"Ngôi nhà
hết sức yên tĩnh đêm qua." Sarah đứng đằng sau bục giảng cũ với kính đọc
sách đặt trên chóp mũi, mái tóc màu đỏ hoang dã viền quanh khuôn mặt của dì, và
cuốn sách phép của nhà Bishop để mở ở phía trước. Quang cảnh sẽ cho tổ tiên
Thanh Giáo của Emily, Cotton Mather, một cơn choáng ngất.
"Thật vậy
sao? Con không để ý." Tôi ngáp dài, lướt ngón tay qua cái máng bột nhào bằng
gỗ cũ kỹ giờ đang giữ những bông hoa oải hương mới hái. Sớm thôi, rồi các loại
thảo mộc sẽ được treo ngược xuống để hong khô bằng các sợi thừng chạy giữa các
vì kèo. Một con nhện đang thêm vào lớp mạng nhện bền chắc bằng một phiên bản lụa
óng ánh của chính nó.
"Dì chắc
chắn đã rất bận rộn sáng nay," tôi nói, thay đổi chủ đề. Những đầu ké màu
trắng sữa nằm trong một cái sàng, sẵn sàng bị lắc để giải phóng các hạt giống
khỏi lớp vỏ đầy lông. Những chùm cửu lý hương hoa vàng và loại cúc khuy áo dùng
làm thuốc đã được cột thành chuỗi và sẵn sàng để treo lên. Sarah đã kéo ra chiếc
máy ép hoa nặng nề của dì, và đã có một khay dài, những chiếc lá thơm đang chờ
đợi để đi vào nó.
Những bó hoa mới
được thu hoạch và các loại thảo mộc đặt trên quầy bếp, mục đích của chúng vẫn
chưa rõ ràng.
"Có rất
nhiều việc phải làm," Sarah nói. "Có ai đó đã chăm sóc cho khu vườn
trong lúc chúng ta đi vắng, nhưng họ có ý đồ riêng khi chăm sóc, và những hạt
giống mùa đông và mùa xuân chẳng bao giờ gieo vào trong đất."
Vài "ai
đó" ẩn danh hẳn đã dính líu vào, vì kích thước của khu vườn phù thủy tại
nhà Bishop. Nghĩ rằng để giúp đỡ, tôi với tay đến một bó cửu lý hương. Hương
thơm của nó sẽ luôn luôn nhắc nhở tôi về Satu và những nỗi kinh hoàng mà tôi đã
trải qua sau khi bà ta bắt được tôi từ khu vườn tại Sept-Tours mang đến La
Pierre. Tay của Sarah vung ra và chặn tôi lại.
"Phụ nữ
mang thai không chạm vào cửu lý hương, Diana. Nếu con muốn giúp, hãy đến khu vườn
và cắt một ít cỏ mặt trăng. Sử dụng thứ đó." Bà chỉ vào con dao chuôi trắng.
Lần cuối cùng giữ nó, tôi đã sử dụng nó để mở tĩnh mạch của chính mình và cứu Matthew.
Không ai trong chúng tôi quên chuyện đó. Cũng không ai trong chúng tôi đề cập đến
nó.
"Cỏ mặt
trăng là thứ cây có những cái kén trên đó, đúng không?"
"Hoa màu tím.
Cuống dài. Mỏng như giấy – trông giống những cái đĩa phẳng.” Sarah hướng dẫn với
sự kiên nhẫn nhiều hơn bình thường. "Cắt cành sát tận gốc. Chúng ta sẽ
tách hoa khỏi phần còn lại trước khi chúng ta treo chúng lên để hong khô.
"
Vườn của Sarah
đã được nhét vào một góc xa của vườn cây ăn quả, nơi những cây táo thưa thớt và
đám cây bách và cây sồi của khu rừng vẫn chưa phủ bóng qua mặt đất. Nó được bao
quanh bởi những chấn song hàng rào làm từ những cọc bằng kim loại, dây điện,
sào, những miếng pallet sử dụng lại - nếu như nó có thể được sử dụng để tránh
thỏ, chuột đồng, và chồn hôi, Sarah sẽ sử dụng nó. Để tăng cường thêm an ninh,
toàn bộ chu vi bị làm nhoè đi hai lần một năm và bị ngăn chặn, với những bùa
chú bảo vệ.
Bên vùng đất ấy,
Sarah đã tái tạo một chút của thiên đường. Một số con đường rộng rãi của khu vườn
dẫn đến những thung lũng hẹp rợp bóng cây, nơi dương xỉ và những loại cây thân
mềm khác tìm được nơi trú ẩn trong bóng mát của những cây cao hơn. Những cây
khác chia cắt những luống rau trồng ở gần với ngôi nhà nhất, với những ô mắt cáo
và dàn đậu leo.
Thông thường những
dàn leo này sẽ được bao phủ bởi thảm thực vật - đậu ngọt và đậu Hà Lan và mọi
thứ đậu - nhưng chúng trơ xương trong năm nay.
Tôi đi men theo
khu vườn giảng dạy nhỏ của Sarah nơi bà dạy bọn trẻ em của coven - và đôi khi
cha mẹ của chúng – về sự kết hợp siêu phàm của các loại hoa, cây trồng, và thảo
mộc. Các môn sinh trẻ trung của bà đã dựng lên hàng rào của riêng chúng, sử dụng
những que khuấy sơn màu, cành cây liễu, và những chiếc que kẹo để phân ranh giới
không gian thiêng liêng của chúng khỏi khu vườn lớn. Những cây dễ trồng như cúc
đồng tiền và cỏ thi giúp các em hiểu được chu kỳ sinh trưởng theo mùa, sự tăng
trưởng, phân rã, và hoang hoá dẫn đường
cho bất kỳ việc làm phép nào của phù thủy. Một gốc cây rỗng phục vụ như là một
chỗ chứa cho bạc hà và các cây xâm lấn khác.
Hai cây táo
đánh dấu trung tâm của khu vườn, và một chiếc võng kéo dài trong khoảng cách giữa
chúng. Nó đủ rộng để chứa cả Sarah và Em, và nó là địa điểm ưa thích của họ để
mơ mộng và nói chuyện muộn vào đêm mùa hè ấm áp.
Xa khỏi những
cây táo, tôi đi qua một cánh cổng thứ hai vào khu vườn của một phù thủy chuyên
nghiệp.
Khu vườn của
Sarah phục vụ cùng một mục đích như một trong các thư viện của tôi: Nó cung cấp
một nguồn cảm hứng và nơi trú ẩn, cũng như các thông tin và các công cụ để làm
công việc của mình.
Tôi tìm thấy những
thân cỏ ba nhánh với hoa màu tím trên đỉnh mà Sarah muốn. Lưu tâm để lại đủ hạt
giống cho năm tiếp theo, tôi chất đầy giỏ mây và trở về nhà.
Ở đó dì của tôi
và tôi làm việc trong sự im lặng thân mật. Dì cắt nhỏ những bông hoa moonwort,
loại hoa cỏ mà dì sẽ sử dụng để chế tạo một loại dầu thơm, và trả lại thân hoa
cho tôi để tôi có thể buộc một sợi dây bện quanh mỗi một thân hoa – không buộc
thành chùm, vì sợ làm hư hỏng lớp vỏ - và treo chúng để hong khô.
"Dì sẽ sử
dụng vỏ quả như thế nào?" Tôi hỏi, thắt nút dây.
"Bùa bảo vệ.
Khi trường học bắt đầu trong một vài tuần, sẽ có một nhu cầu về chúng. Vỏ
Moonwort đặc biệt tốt cho trẻ em, vì chúng giữ những con quái vật và những cơn
ác mộng cách xa. "
Corra, đang ngủ
trưa trong gác xép phòng pha chế, nhướng mắt theo hướng của Sarah, và bốc khói
từ mũi và miệng của cô bé theo kiểu tằng hắng của rồng lửa.
"Ta có một
thứ khác trong tâm trí về ngươi đấy," Sarah nói, chỉ con dao của bà về hướng
con rồng lửa.
Không quan tâm,
Corra quay lưng lại. Đuôi thõng xuống cạnh của căn gác xép và đu đưa như một
con lắc đồng hồ, chóp đuôi hình thể con át bích di chuyển nhẹ nhàng qua lại.
Tránh né qua nó, tôi cột một thân moonwort khác từ xà nhà, cẩn thận không để sự
đong đưa ấy làm lỏng ra bất kỳ hình trái xoan mỏng như giấy đang bám vào nó.
"Chúng sẽ được
treo trước khi chúng được sấy khô trong bao lâu?" Tôi hỏi, quay trở lại
bàn.
"Một tuần,"
Sarah nói, thoáng nhìn lên. "Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể chà lớp da khỏi
vỏ quả. Bên dưới là một đĩa bạc. "
"Giống như
mặt trăng. Giống như một tấm gương.” tôi nói, gật đầu hiểu biết. "Phản chiếu
các cơn ác mộng trở lại chính nó, để nó không làm phiền bọn trẻ."
Sarah cũng gật
đầu, hài lòng bởi cái nhìn thấu đáo của tôi. "Một số phù thủy nhìn vào
viên pha lê để đoán tương lai với vỏ moonwort," Sarah tiếp tục sau một vài
phút. "Phù thủy ở Hamilton, người dạy hóa học trong trường trung học nói với
ta rằng nhà giả kim thuật thu thập sương tháng Năm trên chúng để sử dụng như một
cơ sở cho các thuốc trường sinh."
"Điều này
đòi hỏi rất nhiều moonwort," tôi nói với một nụ cười, nghĩ đến tất cả số
nước mà Mary Sidney và tôi đã sử dụng trong các thí nghiệm của chúng tôi.
"Cháu nghĩ chúng ta nên trung thành với bùa bảo vệ."
"Vậy thì được
rồi." Sarah mỉm cười. "Với đám nhóc, ta đặt bùa bảo vệ trong những chiếc
gối giấc mơ. Chúng không phải là ma quái như một hình nhân hoặc một biểu tượng làm
bằng nhánh cây dâu đen. Nếu cháu định làm một bùa chú, các thành phần cháu sẽ sử
dụng để nhồi là gì? "
Tôi hít một hơi
thật sâu và tập trung vào câu hỏi. Gối giấc mơ không lớn, sau tất cả - chỉ cỡ kích
thước của lòng bàn tay tôi thôi.
Lòng bàn tay
tôi. Thông thường tôi sẽ chạy các ngón tay qua dây thợ dệt, chờ đợi cảm hứng và
hướng dẫn để giật nó. Nhưng những sợi dây giờ đây ở sâu bên trong tôi. Khi tôi
xoay bàn tay và xòe rộng các ngón tay, những nút thắt lung linh xuất hiện trên
các đường gân xanh của các tĩnh mạch ở cổ tay, ngón tay cái và ngón út của bàn
tay phải ánh lên màu xanh lá cây và màu nâu trong các màu sắc của phép thuật.
Những chiếc lọ
Mason của Sarah lấp lánh trong ánh sáng từ cửa sổ. Tôi di chuyển về phía chúng,
chạy ngón tay út của tôi xuống các nhãn cho đến khi tôi cảm thấy sự kháng cự.
"Agrimony (Dược thảo trị bịnh đau cổ)." Tôi
đi dọc theo các kệ. "Mugwort."
Sử dụng nó như
con trỏ trên một bảng Ouija, tôi nghiêng ngón út của tôi đi giật lùi. "Aniseed
(Hoa Hồi)." di chuyển ngón tay của
tôi xuống dưới. "Hops." Nâng nó sà vào một đường chéo sang phía đối
diện. "Valerian."
Chúng sẽ có mùi
như thế nào nhỉ? Quá nồng chăng?
Ngón tay cái của
tôi râm ran.
"Một chiếc
lá bay, một vài nhúm hương thảo, và một ít húng tây ", tôi nói.
Nhưng điều gì xảy
ra nếu bọn nhóc thức dậy bằng cách nào đó và túm lấy cái gối?
"Và năm hạt
đậu khô." Đó là một sự bổ sung kỳ lạ, nhưng bản năng thợ dệt của tôi nói với
tôi rằng chúng sẽ làm nên tất cả khác biệt. "Chà, ta sẽ bị nguyền rủa mất."
Sarah đẩy cặp mắt kính lên đầu. Bà nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, sau đó cười toe
toét. "Nó giống như một bùa chú cũ mà bà cố của con thu thập được, ngoại
trừ của bà ấy còn có cây thảo bản bông vàng và cây mã tiên thảo trong đó, và
không có đậu."
"Cháu muốn
đặt những hạt đậu trong những chiếc gối," tôi nói. "Chúng sẽ va lách
cách vào nhau nếu dì lắc nó. Dì có thể nói với những đứa trẻ rằng tiếng động đó
sẽ hữu ích với những con quái vật. "
"Tuyệt đấy,"
Sarah thừa nhận. "Và các vỏ kén moonwort – cháu sẽ tán bột chúng hay để
chúng nguyên vẹn?"
"Nguyên vẹn",
tôi trả lời.” khâu lên phía trước chiếc gối."
Nhưng các loại
thảo mộc mới chỉ là một nửa đầu tiên của một bùa bảo vệ. Thần chú cần đi cùng với
chúng.
Và nếu có phù
thủy khác có thể sử dụng chúng, những lời chú phải được đi cùng với tiềm lực.
Các phù thủy London đã dạy tôi rất nhiều, nhưng những thần chú tôi viết có xu
hướng nằm phẳng trên trang giấy, trơ trên lưỡi của bất kỳ ai, ngoại trừ tôi. Hầu
hết các thần chú đều được viết có vần điệu, khiến chúng dễ nhớ hơn cũng như sống
động hơn. Nhưng tôi đã không phải nhà thơ, như Matthew hoặc bạn bè của anh ấy.
Tôi do dự.
"Có gì sai
ư?" Sarah nói.
" Gramarye
của con tuột đi mất rồi," Tôi thú nhận, hạ thấp giọng.
"Nếu ta có
ý tưởng nhỏ nhất nào thì đó là ta cảm thấy tiếc cho con," Sarah nói lãnh đạm.
"Gramarye
là cách một thợ dệt đặt pháp thuật vào từ ngữ. Tự thân con có thể xây dựng và
thực hiện phép thuật, nhưng không có gramarye, chúng sẽ không hoạt động với các
phù thủy khác." Tôi chỉ vào cuốn sách phép nhà Bishop. "Hàng trăm và
hàng trăm thợ dệt đã đưa ra những thần chú cho những phép thuật đó, và những phù
thủy khác đã lưu truyền chúng qua các thời đại. Ngay cả bây giờ các thần chú vẫn
duy trì sức mạnh của chúng. Con sẽ may mắn nếu phép thuật của con vẫn còn mạnh
trong một giờ. "
"Vấn đề là
gì?" Sarah hỏi.
"Con không
nhìn thấy phép thuật của con trong lời chú, mà trong hình dạng và màu sắc."
Mặt dưới của ngón cái và ngón út của tôi vẫn còn hơi bị đổi màu. "Mực đỏ
giúp cho thần chú lửa của con. Giúp sắp
xếp các lời chú trên trang giấy để chúng thực hiện một loại hình ảnh."
"Cho ta thấy,"
Sarah nói, đẩy một mảnh giấy nháp và một cây que cháy đen về hướng của tôi.
"Witch hazel – cây phỉ phù thuỷ," Dì giải thích khi tôi giơ nó lên để
xem xét. "Dì sử dụng nó như một cây bút chì khi dì cố gắng để sao chép một
câu thần chú vào lần đầu tiên. Nếu có điều gì sai, hậu quả sẽ ít. . .ờ, vĩnh viễn
so với mực. " Dì hơi đỏ mặt. Một trong những phép thuật ngỗ nghịch của dì đã
gây ra một cơn bão trong phòng tắm. Trong nhiều tuần lễ, chúng tôi thấy sự tung
vãi của kem chống nắng và dầu gội đầu ở những nơi lạ lùng nhất.
Tôi viết ra câu
thần chú mà tôi đã sáng tạo ra để làm các thứ cháy lên, cẩn thận không nói những
thần chú với chính mình và qua đó dính líu đến việc làm phép. Khi tôi làm xong,
ngón tay trỏ của bàn tay phải của tôi đã phát sáng màu đỏ.
"Đây là nỗ
lực đầu tiên của cháu với gramarye," tôi nói, nhìn vào nó với vẻ trách cứ
trước khi đưa nó cho Sarah. "Một học sinh lớp ba có lẽ sẽ làm được tốt
hơn."
Lửa (Fire)
Cháy lên (Ignite
till)
Gầm gừ sáng (Roaring
bright)
Xua tan màn đêm (Extinguishing night)
"Nó không
tệ đến thế," Sarah nói. Khi trông tôi có vẻ tiu nghỉu, bà vội vã nói thêm.
“Dì đã nhìn thấy thứ còn tệ hơn cơ. Đánh vần ra từ lửa với các chữ cái đầu tiên
của mỗi dòng là rất thông minh. Nhưng tại sao là một tam giác? "
"Đó là cấu
trúc của câu thần chú. Nó thực sự khá đơn giản - chỉ là một bộ ba – nút chữ thập.
" Đến lượt tôi nghiên cứu tác phẩm của mình. "Thật buồn cười, tam
giác là một biểu tượng mà nhiều nhà giả kim thuật sử dụng cho việc chữa
cháy."
"Một nút
chữ thập nhân ba?" Sarah nhìn qua khung kính đeo mắt. "Cháu đang có một
trong những khoảnh khắc Yoda* của cháu đấy." Đây là cách của dì để đuổi
không khí ra khỏi vốn từ vựng của tôi.
(*Yoda : Nhân vật trong Star Wars, một
người có khả năng linh cảm, bậc thầy trong cận chiến và tổ sư của các hiệp sĩ
Jedi)
"Cháu đang
làm cho nó đơn giản nhất có thể, Sarah. Sẽ dễ dàng hơn để cho dì thấy ý cháu là
gì nếu dây dệt của cháu không nằm bên trong bàn tay của cháu." Tôi giơ
chúng lên và lúc lắc những ngón tay của tôi vào dì. Sarah thì thầm điều gì đó,
và cuộn dây thừng bện lăn ngang qua bàn. "Sợi bình thường có làm được
không, Yoda?"
Tôi dừng quả bóng
sợi ấy lại bằng cách đọc thần chú của riêng tôi để chặn sự chuyển động của nó.
Nó thật nặng nề với trọng lực và đã có sự dày lên của những nút chữ thập nhân ba.
Sarah co người kinh ngạc.
"Tất
nhiên," tôi nói, hài lòng trước phản ứng của dì tôi. Sau khi cho sợi thừng
một nhát cắt với con dao của mình, tôi đã chọn một sợi dây dài khoảng chín
inches. "Mỗi nút có một số điểm giao cắt khác nhau. Dì sử dụng hai trong số
chúng cho việc làm phép của dì – nút trượt thòng lọng và nút trượt thòng lọng
kép. Đó là hai nút thắt của thợ dệt mà tất cả các phù thủy đã biết. Khi bọn
cháu đi đến nút thứ ba thì mọi thứ trở nên phức tạp."
Mặc dù tôi
không chắc liệu sợi dây bên trong bếp có đạt đến sự hiển thị mà tôi dự định hay
không. Các nút làm bằng dây thợ dệt của tôi là ba chiều, nhưng vì tôi đang làm
việc với loại dây bình thường, tôi quyết định làm việc trên mặt phẳng. Giữ một
đầu của độ dài trong tay trái của tôi, tôi thực hiện một vòng lặp bên phải, kéo
dây lỏng lẻo dưới một bên của vòng lặp và qua một vòng khác, rồi nhập hai đầu lại
với nhau. Kết quả là một nút ba nhánh trông tương tự như một hình tam giác.
"Thấy
chưa, ba giao cắt," tôi nói. "Dì thử đi."
Khi tôi lấy tay
ra khỏi sợi dây bện, nó bật lên thành một kim tự tháp quen thuộc với các đỉnh hợp
nhất đúng cách với nhau thành một nút thắt không thể phá vỡ. Sarah thở hổn hển.
"Tuyệt",
tôi nói. "Sợi thừng đơn sơ cũ kỹ này làm việc tốt đấy."
"Nghe giống
y như cha của con." Sarah chọc vào các nút bằng ngón tay. "Có một
trong những cái nút đó đã bị ẩn đi trong mọi lời nguyền ư?"
"Có ít nhất
một. Phép thuật phức tạp thật sự có thể có hai hoặc ba nút, mỗi nút trói buộc
vào các sợi chủ đề mà dì đã nhìn thấy đêm qua trong phòng sách - những nút thắt
ràng buộc thế giới." Tôi mỉm cười. "Con đoán gramarye có phần là một
phép thuật ngụy trang - một thứ để che giấu hoạt động bên trong của pháp thuật."
"Và khi
con nói những lời nguyền, nó đã bộc lộ chúng," Sarah nói vẻ suy nghĩ.
"Hãy trao cho pháp thuật của con một chút nhiệt tình đi nào."
Trước khi tôi
có thể cảnh báo dì, Sarah đọc những lời của câu thần chú của tôi thành tiếng.
Trang giấy bốc cháy thành ngọn lửa trong tay bà. Dì đánh rơi nó trên bàn, và
tôi dập tắt nó bằng một vòi nước phù thuỷ. "Dì đã nghĩ đó là một câu thần
chú để thắp sáng một ngọn nến - không phải để đặt một căn nhà vào trong lửa!"
Dì kêu lên, nhìn vào mớ hỗn độn đã cháy thành than.
"Xin lỗi. Câu
thần chú vẫn còn khá mới. Cuối cùng nó sẽ ổn định lại. Gramarye không thể giữ một
thần chú cùng nhau mãi mãi, do đó, sự ảo diệu của nó sẽ suy yếu theo thời gian.
Đó là lý do tại sao thần chú ngừng làm việc.” tôi giải thích.
"Có thật
không? Vậy thì cháu sẽ có khả năng tìm ra được tuổi của phép thuật." Đôi mắt
Sarah ánh lên.
Dì là một người
rất mực tin tưởng vào truyền thống, và loại pháp thuật có tuổi càng cao, dì
càng ưa thích nó.
"Có lẽ,"
tôi nói hồ nghi. “Nhưng có những lý do khác mà những lời nguyền thất bại. Các
thợ dệt có những năng lực khác nhau đối với cùng một sự việc. Và nếu thần chú
đã rời ra hoặc thay đổi khi phù thủy sau đó sao chép chúng, điều đó cũng làm tổn
thương pháp thuật. "
Nhưng Sarah đã ở
trước của cuốn sách phép của dì rồi, lật qua các trang sách.
"Đây, nhìn
thứ này." Bà vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần. "Dì đã luôn nghi ngờ
đây là câu thần chú cổ xưa nhất trong cuốn sách pháp thuật nhà Bishop."
"'Một bùa
chú trên cả tuyệt vời để kéo không khí sạch vào bất cứ đâu," tôi đọc to. "được
truyền từ Maude Bishops già và đã được chứng minh bởi tôi, Charity Bishops
trong năm 1705."
Bên lề là ghi
chú được thực hiện bởi các phù thủy khác, kể cả bà ngoại của tôi, người sau này
đã tinh thông thần chú. Một chú thích chua cay của Sarah tuyên bố. “Hoàn toàn
vô giá trị."
"Sao?"
Sarah hỏi.
"Đó là năm
1705," tôi chỉ ra.
"Có, nhưng
bảng phả hệ của nó lại đi xa hơn. Em không bao giờ có thể tìm ra Maude Bishop
là ai – có lẽ một thân nhân của Bridget ở Anh chăng?" Dự án nghiên cứu phả
hệ chưa hoàn thành này đã mang lại cho Sarah cơ hội đầu tiên đề cập đến tên của
Em mà không có nỗi buồn. Vivian đã đúng. Sarah cần tôi trong phòng pha chế của
dì cũng giống y như tôi cần phải ở đó.
"Có lẽ,"
tôi nói một lần nữa, cố gắng không nuôi hi vọng hão huyền.
"Đó là thứ
cháu đã làm với các lọ đó à. Đọc bằng ngón tay của cháu.” Sarah nói, đẩy bục giảng
về phía tôi. Tôi lướt ngón tay nhẹ nhàng trên những từ ngữ của câu thần chú. Da
tôi râm ran trong sự nhận biết khi chúng chạm vào những thành tố đã dệt vào nó:
không khí đang thổi xung quanh ngón tay đeo nhẫn, cảm giác của chất lỏng chảy
dưới móng tay của ngón tay giữa, và sự bùng nổ của mùi hương bám vào ngón tay
út của tôi.
"Cây bài
hương, kinh giới, và rất nhiều muối," tôi nói trầm ngâm. Đây là những
thành phần thường được tìm thấy trong nhà và khu vườn của mọi phù thuỷ.
"Vậy tại
sao nó không hoạt động?" Sarah nhìn chằm chằm vào bàn tay phải giơ cao của
tôi như thể đó là một lời sấm truyền.
"Cháu
không chắc," tôi thừa nhận. "Và dì biết cháu có thể lặp lại nó một
nghìn lần và nó sẽ không bao giờ hoạt động đối với cháu." Sarah và bạn bè
của bà trong nhóm coven sẽ phải tự mình tìm ra có điều gì sai với lời nguyền của
Maude Bishops. Điều đó, hoặc mua một cái máy làm mát không khí.
"Có lẽ
cháu có thể thêu nó lại với nhau, hoặc dệt một miếng vá, hoặc bất cứ điều gì mà
những phù thủy như cháu có thể làm."
Những phù thuỷ
như cháu. Sarah không có ý gì với điều đó, nhưng lời nói của bà khiến tôi cảm
thấy thiếu thoải mái và cách biệt.
Nhìn chằm chằm xuống
trang sách phép thuật, tôi tự hỏi liệu một năng lực tạo nên pháp thuật bằng mệnh
lệnh có phải là là một lý do khiến các thợ dệt đã trở thành mục tiêu bởi các cộng
đồng của họ hay không.
"Nó không
hoạt động theo cách đó." Tôi khoanh tay lại trên đỉnh cuốn sách mở và mím
đôi môi của tôi lại với nhau, rút lui giống như một con cua vào trong vỏ của
nó.
"Con đã
nói việc dệt bắt đầu với một câu hỏi. Hãy hỏi xem câu thần chú có điều gì sai.”
Sarah đề nghị.
Tôi ước tôi
chưa bao giờ thấy thần chú làm sạch của Maude Bishop. Thậm chí nhiều hơn, tôi ước
Sarah chưa bao giờ nhìn thấy nó.
"Cháu đang
làm gì thế?" Sarah chỉ vào cuốn sách pháp thuật Bishop trong nỗi kinh
hoàng.
Dưới bàn tay của
tôi các chữ viết đang tháo mở ra khỏi các vòng xoắn gọn gàng của nó. Những đốm
mực thừa làm hoen ố trang sách trống khác. Trong khoảnh khắc ấy, không còn dấu
vết nào của thần chú Maude Bishop trừ một nút nhỏ, chặt khít với màu xanh và
vàng. Tôi nhìn chằm chằm vào nó trong sự mê hoặc và có một thôi thúc đột ngột
muốn… - "Đừng chạm vào nó!" Sarah kêu lên, đánh thức Corra khỏi cơn
ngủ mê. Tôi nhảy bật ra khỏi cuốn sách, và Sarah nhào xuống trên nó, bẫy cáí
nút ấy dưới một cái bình mason. Cả hai chúng tôi nhìn chăm chú vào Umo - đối tượng
pháp thuật không quen thuộc.
"Bây giờ
chúng ta làm gì?" Tôi luôn luôn nghĩ về phép thuật như những sinh vật đang
sống, có hơi thở. Có vẻ thiếu tử tế khi giam giữ nó trong một vật chứa như thế.
"Dì không
chắc chắn có nhiều điều chúng ta có thể làm." Sarah nắm lấy tay trái của
tôi và lật nó lên, để lộ ra một ngón tay cái bị nhuộm màu đen.
"Cháu đã bị
dính mực trên đó," tôi nói.
Sarah lắc đầu.
"Đó không phải là mực. Đó là màu của cái chết. Cháu đã giết chết câu thần
chú."
"Ý dì là
gì, giết nó ư?" Tôi giật tay lại, giấu nó sau lưng như một đứa trẻ bị bắt
quả tang đang đột kích vào hũ bánh cookie.
"Đừng hoảng
sợ," Sarah nói. "Rebecca đã học để kiểm soát nó. Cháu cũng có thể.
"
"Mẹ cháu?"
Tôi nghĩ về những cái nhìn dài mà Sarah và Vivian đã trao đổi đêm qua. "Dì
đã biết những thứ giống như thế này có thể xảy ra."
"Chỉ sau
khi dì nhìn thấy bàn tay trái của cháu. Nó mang tất cả các màu sắc của phép thuật
tối cao, như phù phép và tiên tri, còn bàn tay phải của cháu hiển thị màu sắc của
thi triển pháp thuật." Sarah dừng lại. "Nó cũng mang màu sắc của phép
thuật hắc ám hơn."
"Thật tốt là
cháu thuận tay phải." Đó là một nỗ lực nhằm hài hước, nhưng sự run rẩy trong
giọng nói của tôi đã tố cáo tôi.
"Cháu
không phải là người thuận tay phải. Cháu thuận cả hai tay. Cháu chỉ thiên vị cho
tay phải vì người giáo viên lớp một khủng khiếp đó đã nói rằng trẻ thuận tay
trái là ma quỷ." Sarah đã ghé mắt qua và người phụ nữ ấy chính thức chỉ
trích. Sau khi trải qua Halloween đầu tiên của bà tại Madison, quý cô Somerton
đã từ chức vị trí của mình.
Tôi muốn nói là
tôi cũng không quan tâm đến phép thuật tối cao, nhưng không lời nào thoát ra được.
Sarah nhìn tôi
buồn bã. "Cháu không thể nói dối với một phù thủy, Diana. Đặc biệt không
phải là một lời nói dối trơ trẽn như thế. "
"Không có
pháp thuật đen." Emily đã chết khi cố gắng triệu hồi và ràng buộc một linh
hồn – có lẽ là người mẹ của tôi. Peter Knox cũng đã quan tâm đến các khía cạnh
đen tối của pháp thuật. Và pháp thuật đen cũng đã trói buộc vào Ashmole 782 - không
đề cập đến giá trị nhiều hơn một ngón tay cái của cái chết. "Đen không có
nghĩa là xấu xa," Sarah nói. "Trăng non là quỷ dữ sao?"
Tôi lắc đầu.
"Vùng tối của mặt trăng là một thời điểm dành cho sự khởi đầu mới."
"Cú? Nhện?
Dơi? Rồng? " Sarah sử dụng giọng nói của một cô giáo.
"Không,"
tôi thừa nhận.
"Không.
Chúng không phải. Con người sáng tạo ra những câu chuyện về mặt trăng và các
sinh vật sống về đêm, vì chúng đại diện cho những điều chưa được biết đến.
Không phải ngẫu nhiên mà chúng cũng tượng trưng cho sự khôn ngoan. Không có gì
mạnh mẽ hơn tri thức. Đó là lý do tại sao chúng ta đang rất cẩn thận khi dạy
cho một người nào đó pháp thuật đen." Sarah nắm lấy tay tôi. "Màu đen
là màu của nữ thần khi già yếu, cộng với màu sắc của sự che giấu, điềm xấu, và
cái chết."
"Và những
thứ này?" Tôi lắc ba ngón tay khác.
"Ở đây
chúng ta có các màu sắc của nữ thần như thời con gái và nữ thợ săn," bà nói,
gập ngón tay giữa màu bạc của tôi lại. Bây giờ tôi đã biết tại sao giọng nói của
nữ thần có vẻ như thế. "Và đây là màu của quyền lực thuộc thế gian." Bà
gập ngón đeo nhẫn màu vàng của tôi lại. "Đối với ngón út, màu trắng là màu
sắc của bói toán và lời tiên tri. Nó cũng được sử dụng để phá vỡ lời nguyền và
xua đuổi linh hồn không mong muốn. "
"Ngoại trừ
cái chết, thứ không còn nghe có vẻ quá sức khủng khiếp."
"Như ta đã
nói, đen không nhất thiết có nghĩa là xấu xa," Sarah nói. "Hãy nghĩ về
quyền lực thế gian. Trong một bàn tay nhân từ thì đó là sức mạnh cho cái thiện.
Nhưng nếu ai đó lạm dụng nó cho lợi ích cá nhân hoặc làm hại người khác, nó có
thể là sự phá hoại kinh khủng. Bóng tối phụ thuộc vào các phù thủy. "
"Dì nói
Emily không tốt đối với các phép thuật tối cao. Mẹ thì sao?"
"Rebecca rất
xuất sắc với chúng. Chị ấy đã đi thẳng từ chuông, sách và nến đến việc gọi mặt
trăng xuống.” Sarah nói buồn bã.
Một số điều tôi
đã chứng kiến mẹ tôi làm khi tôi còn là một đứa trẻ bây giờ bỗng trở nên có ý
nghĩa, giống như đêm bà đã gọi những vong linh ra khỏi một bát nước. Vì vậy, mối
bận tâm của Peter Knox với bà cũng như thế. "Dù vậy, Rebecca dường như đã
mất đi hứng thú với pháp thuật tối cao ngay khi chị ấy gặp cha cháu. Những chủ
đề hấp dẫn chị ấy sau đó chỉ có nhân học và Stephen. Và cháu nữa, tất nhiên.” Sarah
nói. "Dì không nghĩ rằng chị ấy làm việc với pháp thuật tối cao nhiều sau
khi cháu được sinh ra."
Không phải ở
nơi bất cứ ai ngoại trừ cha hoặc tôi có thể nhìn thấy, tôi nghĩ. "Tại sao
dì không nói với cháu?" Tôi nói lớn.
"Cháu đã
không muốn dính líu gì với phép thuật, nhớ không?" Ánh mắt màu hạt dẻ của
Sarah giữ ánh mắt của tôi. "Dì đã lưu trữ một số thứ của Rebecca, phòng hờ
trường hợp cháu có bao giờ bộc lộ bất kỳ khả năng nào. Căn nhà giữ phần còn lại."
Sarah lẩm bẩm một
câu thần chú - một thần chú mở cửa, dựa trên các sợi chỉ bừng sáng căn phòng với
các sắc thái đỏ, vàng và xanh lá. Một tủ ngăn kéo xuất hiện ở bên trái của lò
sưởi cũ, được xây dựng vào thời kỳ thợ nề cổ đại. Căn phòng đầy mùi hương của
hoa huệ vùng thung lũng và thứ gì đó nặng và kỳ lạ, khuấy động cảm giác khó chịu
nhói buốt trong tôi: trống vắng và khao khát, quen thuộc và sợ hãi. Sarah mở một
ngăn kéo và lấy ra một khoanh thứ gì đó màu đỏ và dinh dính.
"Máu Rồng.
Dì không thể ngửi nó mà không nghĩ đến Rebecca." Sarah ngửi nó. "Các
món đồ con có thể có được bây giờ không tốt như thứ này, và nó đáng giá một gia
tài. Dì đã muốn bán thứ này và sử dụng số tiền thu được để sửa chữa mái nhà khi
nó sụp đổ trong trận bão tuyết của năm
93, nhưng Em không cho dì làm. "
"Mẹ đã sử
dụng nó cho điều gì?" Tôi nói quanh cục nghẹn trong cổ họng của tôi.
"Rebecca
làm ra mực từ nó. Khi chị ấy sử dụng loại mực đó để sao chép ra một bùa chú, sức
mạnh của nó có thể hút năng lượng ra khỏi một nửa thị trấn. Có rất nhiều người
mất điện ở Madison trong suốt những năm tuổi thiếu niên của mẹ cháu." Sarah
cười khúc khích. "Cuốn sách phép của chị ấy nên ở đâu đó tại đây - trừ khi ngôi nhà đã ăn mất nó trong khi dì đi
khỏi. Quyển sách đó sẽ cho cháu biết nhiều hơn. "
"Sách phép?"
Tôi cau mày. "Có chuyện gì sai với cuốn sách pháp thuật Bishop?"
"Hầu hết
các phù thủy thực hành phép thuật đen tối cao đều giữ cuốn sách phép của riêng mình. Đó là truyền thống.”
Sarah nói, lục
tung khắp tủ. "Không. Nó dường như không có ở đây. "
Bất chấp sự day
dứt thất vọng đi kèm với thông báo của Sarah, tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi đã có một
cuốn sách bí ẩn trong cuộc đời của tôi rồi. Tôi không chắc mình muốn một cuốn khác,
thậm chí nếu nó có thể làm sáng tỏ tại sao Emily lại cố gắng triệu tập tinh thần
của mẹ tôi ở Sept-Tours.
"Oh,
không." Sarah bước khỏi cái tủ, một vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt của bà.
"Có một
con chuột sao?" Kinh nghiệm của tôi ở London đã khiến tôi tin rằng chúng lẩn
khuất ở mọi góc bụi bặm. Tôi nhìn chăm chú vào chiều sâu của những hộc tủ nhưng
chỉ thấy một bộ sưu tập các lọ cáu bẩn có chứa các loại thảo mộc và rễ và một
chiếc radio đồng hồ cổ lỗ. Sợi dây điện màu nâu của nó rủ xuống khỏi kệ y như
đuôi của Corra, đang ve vẩy nhẹ nhàng trong gió. Tôi hắt hơi.
Như thể có một
ám hiệu, một tiếng lanh canh và sự lăn tròn của kim loại kỳ lạ bật ra từ trong
các bức tường, như những đồng tiền xu được
nhét vào một máy hát tự động. Âm nhạc nghiến ra rin rít sau đó, gợi nhớ về một
máy nghe đĩa xưa cũ cài đặt ở 33 vòng/phút thay vì 45 vòng/phút, sớm nhường chỗ
cho một bài hát dễ nhận biết.
Tôi nghiêng đầu.
"Là. . . Fleetwood Mac? "
"Không.
Không lần nào nữa!" Sarah trông như thể nhìn thấy một con ma. Tôi liếc
nhìn xung quanh, nhưng sự hiện diện vô hình duy nhất trong phòng là Stevie
Nicks và một phù thủy xứ Wales có tên Rhiannon. Trong những năm bảy mươi, bài
hát đã là một bài hát vui nhộn về điểm số của các phù thủy và pháp sư.
"Cháu đoán
căn nhà đang thức dậy." Có lẽ đó là những gì đang làm Sarah xáo trộn.
Sarah lao ra cửa
và dỡ bỏ các chốt, nhưng nó không nhúc nhích. Bà đập vào những tấm gỗ. Âm nhạc
vang to hơn.
"Đây cũng không
phải là giai điệu Stevie Nicks yêu thích của cháu," tôi nói, cố gắng làm
dì bình tĩnh. “Nhưng nó sẽ không kéo dài mãi mãi. Có thể dì sẽ thích bài hát tiếp
theo hơn. "
"Bài hát
tiếp theo là 'Over My Head". Ta biết toàn bộ album chết tiệt ấy bằng trái
tim. Mẹ của cháu đã nghe chúng suốt thời kỳ mang thai. Nó đã diễn ra vào trong
nhiều tháng. Ngay khi Rebecca dường như vượt qua được nỗi ám ảnh, album tiếp
theo của Fleetwood Mac thế vào đấy. Đó là địa ngục." Sarah giật mạnh mái
tóc của bà.
"Thật
ư?" Tôi đã luôn luôn đói khát các chi tiết về cha mẹ tôi. "Fleetwood
Mac có vẻ giống như kiểu ban nhạc của Cha."
"Chúng ta
phải dừng nhạc lại." Sarah đã đi đến cửa sổ, nhưng khung cửa trượt không chịu
di chuyển. Dì thụi vào nó trong sự thất vọng. "Hãy để cháu thử." Tôi càng
đẩy mạnh, tiếng nhạc càng lớn hơn. Một khoảng lặng trong chốc lát sau khi
Stevie Nicks ngừng líu lo về Rhiannon. Một vài giây sau, Christine McVie thông
báo chúng tôi đẹp như thế nào khi được ở trên đầu của bạn. Cửa sổ vẫn đóng chặt.
"Đây là một
cơn ác mộng!" Sarah bùng nổ. Dì bịt chặt tay lên tai để ngăn chặn các âm
thanh, sau đó chạy đến cuốn sách pháp thuật và lật qua các trang. "Chữa chó
cắn của Prudence Willard. Phương pháp Patience Severance cho sự làm ngọt sữa
chua." Dì lật thêm vài trang. "Thần chú của Clara Bishop cho việc dừng
một ống khói bị gió lùa! Điều đó có thể có tác dụng. "
"Nhưng đó
là âm nhạc, không phải khói mà," tôi nói, nhìn qua vai của Sarah vào các
dòng văn bản.
"Cả hai đều
được thực hiện trên không khí." Sarah xắn tay áo lên. "Nếu nó không
làm nên trò trống gì, chúng ta sẽ cố gắng thứ gì đó khác. Có lẽ sấm sét. Ta tốt
với sấm sét. Điều đó có thể làm gián đoạn năng lượng và xua âm thanh đi. "
Tôi bắt đầu
ngâm nga cùng bài hát. Nó thật dễ nhớ, trong phương cách của những năm 1970s.
"Đừng có bắt
đầu." Đôi mắt của Sarah hoang dã. Bà quay trở lại cuốn sách pháp thuật.
"Lấy cho dì một ít cây eyebright, xin vui lòng. Và cắm phích máy pha cà
phê. "
Tôi ngoan ngoãn
đi đến dải ổ cắm cổ lỗ và cắm dây của máy pha cà phê vào nó. Điện nhảy ra khỏi ổ
cắm trong vòng cung màu cam và màu xanh. Tôi nhảy bật lùi.
"Dì cần một
dụng cụ bảo vệ xung lực - tốt nhất là thứ được mua trong thập kỷ vừa rồi hoặc
dì sẽ đốt cháy toàn bộ ngôi nhà," Tôi nói với Sarah.
Dì vẫn lẩm bẩm
khi đặt một tờ giấy lọc vào chiếc giỏ treo lủng lẳng trong pha cà phê, tiếp
theo là một lựa chọn phong phú các loại thảo mộc.
Vì chúng tôi đã
bị mắc kẹt bên trong phòng pha chế và Sarah dường như không muốn sự giúp đỡ của
tôi, tôi cũng có thể làm việc trên các từ ngữ đi cùng với phép thuật chống ác mộng
của tôi cho các em nhỏ. Tôi đi đến chiếc tủ của mẹ tôi và tìm thấy một số mực
đen, một bút lông, và một tờ giấy.
Matthew gõ cửa
sổ. "Hai người có sao không? Tôi ngửi thấy mùi gì đó đang cháy. "
"Một sự cố
về điện nho nhỏ!" Tôi hét lên, vẫy bút lông trong không khí. Sau đó, tôi
nhớ ra rằng Matthew là một ma cà rồng và có thể nghe thấy tôi hoàn toàn tốt
xuyên qua đá, gạch, gỗ, và phải, cả những tấm thủy tinh đơn lẻ. Tôi hạ giọng.
"Không có gì phải lo lắng đâu."
"Over My
Head" rít lên dừng lại, và "You Make Loving Fun" bắt đầu. Lựa chọn
tuyệt đấy, tôi nghĩ, mỉm cười với Matthew. Ai cần một DJ khi bạn đã có một radio
pháp thuật nhỉ?
"Ôi, Trời.
Ngôi nhà đã chuyển đến album thứ hai rồi.” Sarah rên rỉ. "Ta ghét Rumours."
"Âm nhạc
đó đến từ đâu thế?" Matthew cau mày.
"Radio đồng
hồ cũ của mẹ." Tôi chỉ bằng cây bút lông ngỗng. "Bà ấy thích
Fleetwood Mac." Tôi liếc nhìn dì của tôi, người đang đọc thần chú của Clara
Bishop với hai bàn tay đập lên tai. "Sarah thì không."
"Ah."
Vầng trán của Matthew dãn ra. "Vậy thì anh sẽ để em lại với nó." Anh
tỳ bàn tay vào tấm kính trong một cử chỉ chia tay im lặng.
Trái tim tôi đầy
ứ. Yêu Matthew là không phải tất cả những gì tôi muốn làm, nhưng anh chắc chắn
là người duy nhất dành cho tôi. Tôi ước gì không có một tấm kính giữa chúng tôi
để tôi có thể nói với anh như thế.
Kính chỉ là cát
và lửa. Một làn khói sau đó, một đống cát nằm trên bậu cửa sổ. Tôi với tay
xuyên qua ô vuông trống ở khung cửa sổ và siết chặt bàn tay của anh.
"Cảm ơn đã
đến kiểm tra trên bọn em. Thật là một buổi chiều thú vị. Em có rất nhiều thứ để
kể với anh. "
Matthew chớp mắt
nhìn bàn tay đan kết của chúng tôi.
"Anh khiến
em rất hạnh phúc, anh biết đấy."
"Anh cố gắng,"
anh nói với một nụ cười toe toét bẽn lẽn.
"Anh đã
thành công. Anh có nghĩ Fernando có thể
giải cứu Sarah không?" Tôi hạ giọng. "Ngôi nhà đã cài chặt cửa phòng
pha chế và cửa sổ cũng bị đóng lại, và dì ấy sắp nổ tung. Dì ấy sẽ cần một điếu
thuốc khi thoát ra, và một thức uống mạnh."
"Fernando
đã không giải cứu phụ nữ bị nạn một thời gian rồi, nhưng anh chắc chắn anh ấy sẽ
nhớ lại," Matthew bảo đảm với tôi. "Ngôi nhà sẽ cho phép anh ta chứ?"
"Hãy cho
nó năm phút hoặc cho đến khi âm nhạc dừng lại, bất kể thứ nào đến trước."
Tôi kéo tay ra và thổi cho anh một nụ hôn. Nó có khá nhiều lửa và nước hơn bình
thường, và đủ không khí phía sau nó để đậu lại trên một mảnh được lựa chọn trên
má anh.
Tôi trở lại bàn
làm việc và chấm cây bút lông ngỗng của mẹ tôi vào mực. Nó có mùi của quả mâm
xôi và quả óc chó. Nhờ kinh nghiệm của tôi với những dụng cụ viết lách thời Elizabethan,
tôi đã có thể viết ra lời bùa chú cho những chiếc gối giấc mơ của Sarah mà không
có một ố mực nào.
Gương
Lung Linh
Quái vật run rẩy
Trục xuất cơn Ác mộng.
Cho đến khi chúng tôi tỉnh thức;
Tôi thổi vào nó
một cách nhẹ nhàng để ráo mực. Rất tề chỉnh, tôi quyết định. Nó tốt hơn nhiều
so với thần chú của tôi về ngọn lửa phép thuật, và đủ dễ dàng để các em nhớ.
Khi những vỏ quả đã khô và lớp vỏ bao phủ mỏng như giấy bị cọ xát đi, tôi sẽ viết
bùa chú bằng những chữ nhỏ xíu ngay trên bề mặt ánh bạc của chúng.
Háo hức khoe công
việc của tôi với Sarah, tôi trượt xuống khỏi chiếc ghế đẩu cao. Một cái nhìn
vào khuôn mặt của dì đã thuyết phục tôi để yên chuyện đó cho đến khi dì của tôi
đã có được chút whisky và một điếu thuốc. Dì đã từng hy vọng trong nhiều thập kỷ
rằng tôi sẽ thể hiện sự hứng thú với pháp thuật. Tôi có thể chờ đợi thêm hai
mươi phút cho lớp học của tôi về bùa ngủ say 101.
Một sự châm
chích nhẹ phía sau tôi cảnh báo tôi về một sự hiện diện ma quái một lúc trước
khi một cái ôm mềm như gió thoảng đậu xuống quanh vai tôi.
"Công việc
tuyệt đấy, đậu phộng à," một giọng nói quen thuộc thầm thì. "Khẩu vị
tuyệt vời với âm nhạc cũng vậy."
Khi tôi quay đầu
lại, không có gì ngoài một vệt lờ mờ màu xanh lá cây, nhưng tôi không cần phải
nhìn thấy cha tôi để biết rằng ông đã ở đó. "Cảm ơn, Cha," Tôi nói êm
ái.