Chương 3.
Nimbus
ngồi khoanh chân và tựa lưng vào bức tường bằng gỗ bên ngoài sảnh. Khoanh tròn
bên cạnh cậu là một con chó vá đen trắng. Chú hề nhồi một súc thịt gà vào trong
miệng, lờ đi dải mỡ nhiểu từ cằm xuống chiếc quần ống túm bằng vải bạt của
mình. Cậu chóp chép một cách ngon lành, đôi quai hàm tìm cách xua đi sự căng thẳng
mà trí óc cậu không thể.
Năm
ngày, và phương bắc vẫn lặng lẽ như tờ. Bầu không khí bên trong lâu đài đủ khắc
khoải để khiến cho sự chờ đợi nỗi bất hạnh của Kevin quay về có vẻ như giống một
lễ hội tương phản. Không trò hề nào của Nimbus có tâm trạng được lắng nghe. Cậu
đã trải qua buổi sáng cuộn người bên dưới một cái bàn trong bếp, trốn người đầu
bếp bằng một chiếc khăn trải bàn lốm đốm bẩn, chịu đựng lời chỉ trích lê thê của
bà ta về sự ngu ngốc của đức vua cho đến khi cậu có thể túm lấy được con gà
trong bàn tay mình.
Cậu
thưởng thức con gà với tất cả sự thích thú, biết rõ cách người đầu bếp phốp
pháp sẽ hét lên khi bà ta phát hiện ra con chim vừa ra lò của mình đã bay mất.
Một cái chân gà vẫn còn lại từ bữa yến tiệc khi cậu nghe thấy tiếng vó ngựa
đang tiến đến pháo đài. Con chó bên cạnh nhấc đầu lên và hé mắt nhìn cậu với
đôi mắt bắt chéo nhau.
Năm
con ngựa lực lưỡng sải bước vào trong sân trong, thích hợp với những cánh đồng
nhiều hơn chuyến du hành dài mà những tấm áo choàng đẫm mồ hôi đã cho thấy. Những
người cỡi trên chúng lau những vầng trán đỏ ửng, cũng cho thấy nhiều sự thích hợp
với các sân nông trại hơn là khoảnh sân này.
“Gã
Ngốc, đức vua đã trở về sao?”
Nimbus
đấu tranh để không tỏ vẻ bị xúc phạm với thói quen của họ về thuật ngữ phổ biến
cho những chú hề, dù cậu không thể kềm được một cái đảo nhanh hướng lên trên
trong đôi mắt mình. “Vẫn chưa có dấu hiệu nào của ngài ấy. Các vị có thể nhốt
vào chuồng những con ngựa của mình ở đàng kia.” Cậu chỉ, vươn người đứng lên.
Họ
hướng những con ngựa ra xa, một trong những người trẻ hơn ngừng lại để gọi qua
vai, “Chúng ta là gia tộc MacRuiarc. Chúng ta đến để thấy công lý được thực
thi.”
Người
tóc bạc bên canh thụi mạnh vào tai anh ta. “Không cần giải thích với y. Y là một
gã thộn. Kẻ còi cọc. Y không hiểu đâu.”
Nimbus
búng một ngón tay tục tĩu vào lưng họ, chiếc chân gà bị lãng quên lơ lửng trong
tay. Con chó nhẹ nhàng cứu nguy cái gánh nặng ấy cho cậu và len lén vòng quanh
vào góc nhà. Nimbus bắn cho nó một ánh mắt phẫn nộ, quá bực mình để đuổi theo.
Người
ta cho rằng một sự tăng trưởng bị kềm hãm thì cũng bao gồm một trí óc còi cọc.
Nimbus đã trìu mến giải thích với Conn rằng, cho dù chiều cao của cậu chỉ vừa đủ
bốn feet, ba trong số bốn feet đó bị lấp đầy bởi trí khôn. Với một cú thúc tục
tĩu vào sườn Conn và một cái liếc dâm đãng vào bất kỳ cô hầu nào đang đi ngang
qua, cậu ta sẽ thêm thắt chi tiết cho nguồn gốc của mười hai inch còn lại kia.
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt của Nimbus khi cậu nghĩ về tràng cười của
Conn, nụ cười đó phai nhạt nhanh như khi nó đến.
Một
lần nữa cậu lại bị xao lãng bởi tiếng vó ngựa khi một con ngựa trắng đẹp mã phi
nước kiệu nhỏ vào trong sân trong. Người lính tóc vàng, cao, vừa xuống ngựa đó
đã kéo một hơi thở dài chán ghét khỏi Nimbus. Barron Ó Caflin đã cỡi ngựa ra
ngoài thường xuyên trong vài ngày vừa qua, thúc con ngựa về phương bắc rồi quay
lại chỉ vài giờ sau đó với mồ hôi trên trán và một nụ cười mỉa trên làn môi mỏng
dính.
Cột
con ngựa của mình vào cọc, hắn sủa, “Vẫn chưa có bất kỳ lời nào à?” về hướng của
Nimbus.
Chú
lùn khoanh tay lại và dựa người vào tường. “Ah, thưa quý ngài tốt bụng, ngài đã
ban vinh dự cho tôi với lời phát biểu đó! Nhân sự kiện vĩ đại nào sao?” Cậu chớp
đôi mắt màu ca cao một cách ngây thơ.
“Sự
kiện vĩ đại sẽ là mai táng mi nếu mi không uốn nắn được một cái lưỡi lễ phép
trong miệng mình.” Barron đáp, nghiêng người về phía cậu với một cái quắc mắt
hăm doạ.
“Đi
tìm kẻ nào có kích thước như ngài ấy, Barron… chẳng hạn như một con trâu cui.”
Barron
nghiêng xuống và túm lấy cổ áo cậu, nhấc chân cậu lên khỏi mặt đất. “Ta hỏi một
câu hỏi đơn giản, ngay đến một kẻ ngốc cũng trả lời được.”
“Ta
có một câu hỏi cho anh, Ó Caflin.”
Barron
dộng sầm Nimbus xuống đất trước âm thanh của giọng nói uy quyền phía sau hắn và
quay người đối mặt với Mer-Nod, vẻ mặt cứng nhắc của ông ta đang cong lại trong
một nụ cười chế nhạo.
Baron
cúi chào, trao cho nhà thơ lớn sự trọng vọng mà ông ta có quyền. Hắn quét rộng
chiếc nón với một vẻ phô trương hoa mỹ và nói, “Và với ngài, thưa ngài, không
có câu hỏi nào là quá khó.”
Nimbus
cười khỉnh khi cậu trườn đứng lên, phủi bụi bẩn khỏi mông của chiếc quần ống
túm.
Mer-Nod
nói thẳng thừng. “Mỗi ngày anh đều cỡi ngựa về hướng bắc băng qua những vùng đồng
bằng, rồi quay lại và xuôi về phương nam, cắt một vạt rộng quanh pháo đài.
Chính xác thì công việc của anh là gì?”
Nụ
cười dán trên gương mặt Baron nhạt đi và da hắn tái nhợt. “Ai đã nói với ngài
điều đó?”
Mer-Nod
cho phép nụ cười bí ẩn của ông ta trải rộng. “Đừng quên tổ tiên của ta, pháp sư
Cesard. Ông ấy đã hạ cố để thì thào những bí mật sâu kín vào tai ta.”
Barron
đấu tranh để lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình. Đôi mắt hắn nấn ná trên nhà thơ như
thể mong đợi nhìn thấy một bóng ma đang lởn vởn bên vành tai ông.
Với
vẻ thờ ơ có chủ ý, hắn tháo nút bình nước đeo bên hông và tợp một hơi dài, rồi
chùi miệng bằng lưng bàn tay. Những vằn đỏ li ti trong mắt hắn dường như tự động
lan toả.
Hắn
nhún vai. “Tôi thích cỡi ngựa. Tình trạng trì trệ này trong lúc chúng ta chờ đợi
đức vua của chúng ta quay lại đang quấy rầy tôi.” Hắn lùi về hướng cửa. “Luôn
luôn vui lòng được đối thoại với ngài, Mer-Nod.”
Khi
Mer-Nod liếc nhìn vào Nimbus, Barron nuốt xuống và tiếp tục. “Và dĩ nhiên cả cậu
nữa, Nimbus.” Vai hắn ta tông sầm vào khung cửa khi hắn xoay người và biến mất
vào trong sảnh.
Nimbus
phát ra một tiếng gầm gừ trong yết hầu. “Không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ đến để
giải cứu tôi. Chính xác thì ông cất giữ viên ngọc quý tuyền tin đó ở đâu thế?”
Mer-Nod
cau có nhạo báng. “Gì cơ? Cậu không có chút niềm tin nào với năng lực thấu cảm
của ta à?”
“Không
hề.”
“Ít
nhất thì cậu cũng thành thật, Nimbus. Một người bạn thời thơ ấu của Ó Caflin đã
theo sau hắn một đêm sau khi Conn ra đi.”
Nimbus
cào tóc. “Ông nghĩ hắn ta đang có âm mưu gì?”
“Hắn
phải bị giám sát chặt bởi vì tôi không biết. Đặt sự chú ý vào hắn ta Nimbus. Thử
xem liệu cậu có thể nghe lởm những cuộc trò chuyện của hắn ta không nhé.”
Mer-Nod bước chầm chậm trở lại pháo đài.
“Đó
là nghe lén, đồ ngốc!” Nimbus gọi theo sau ông. Cậu lầm bầm với chính mình.
“Không bao giờ thích Ó Caflin. Đồ mắt láo liêng”
Nhiều
giờ trôi qua, chuyển thành một ngày dài vô tận khác. Bầu không khí bao trùm vừa
bức bối vừa nặng nề bên trong và cả bên ngoài pháo đài. Sức nóng làm cho một ngọn
lửa cũng khó mà chịu đựng được; tro than trong lò sưởi trở nên lạnh lẽo. Công
việc nông trang tạm dừng khi những gia đình đến từng nhóm một để tham gia cùng
nghi lễ canh thức bên trong đại sảnh. Nhiều người ngủ để cố xoa dịu sự lo lắng
của họ bằng giấc ngủ chập chờn bị quấy rầy bởi tiếng lầm bầm và sự trằn trọc. Sự
yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng lách cách từ móng chân của một con chó dội
trên sàn gỗ cứng. Tương lai của những người đàn ông trong đội Fianna, những người
đã thệ nguyện trung thành với Conn cho đến chết, lơ lửng trong không trung bằng
một sợi dây có thể sờ thấy được, dễ dàng bị cắt đứt và không thể sửa chữa.
Những
người lính có mặt đã hình thành một vòng tròn trong một góc kín đáo, những mái
đầu cúi khom. Vài người trong số họ đã đưa ra lời cầu nguyện với Chúa – Agron,
cu Roi mac Dairi, và Behl. Những người khác chỉ đơn giản là ngồi đó, nhắm mắt
và để tâm trí trống rỗng. Chỉ một người trong số họ cầu nguyện cho cái chết của
Conn, mái đầu vàng óng của anh ta khom xuống ra vẻ nguyện cầu và lo âu.
Sean
Ó Finn cảm thấy nỗi thất vọng của mình sâu thêm khi mặt trời lên cao, đánh dấu
sự quay lại của một buổi trưa khác. Chỉ mình anh ta chịu đựng gánh nặng của những
từ ngữ mà Conn đã thì thầm với anh ta vào ngày ngài ấy ra đi để tiêu diệt con
quái vật. “Bảy ngày, Sean. Nếu ta không quay lại trong bảy ngày, hãy công bố ta
đã chết và chọn một vị vua. Hãy làm nhanh điều đó hoặc Eoghan Mogh sẽ đánh úp
pháo đài này trong khoảng hai tuần.”
Một
vành đai sắt siết chặt quanh trái tim Sean vào buổi trưa của ngày thứ sáu. Lời
cầu nguyện nồng nhiệt nhất của anh ta chuyển hướng, và trí óc của anh ta không
thể hình thành nên từ ngữ khi chúng bị thay thế bởi cảnh tượng thân thể đầy
thương tích của Conn. Vì thế anh ta chỉ đơn giản là ngồi ở đó trong nỗi u ám của
sự tĩnh lặng, quan sát những hạt bụi đang lấp lánh trong tia nắng mặt trời.
Đôi
mắt Sean tìm thấy chiếc ngai vua và bắt đầu nhức nhối. Nimbus ngồi ở đó với mái
đầu hạ thấp trong đôi cánh tay, dáng diệu của một kẻ khốn khổ đáng thương. Sảnh
đường đã mất đi bầu không khí mong chờ. Sự vô vọng đã ngự trị. Ngay cả đến chú
hề của cung đình cũng không chịu đựng nổi.
Đầu
của Nimbus bật lên khi một chiếc tù và rúc lên một hồi quý báu. Không ai động đậy.
Những cặp mắt nhìn nhau nhẹ nhõm, không chắc chắn về độ tin cậy trong cảm giác
của mình. Một hồi thứ hai vang lên, lanh lảnh và căng thẳng với sự chấn động. Sảnh
đường nổ tung vào hoạt động. Những người đàn ông và các phụ nữ nỗ lực chạy đến
cửa, những thân thể đâm sầm vào nhau. Những kẻ đang ngủ đột ngột bị đánh thức bởi
những chiếc giày ống dẫm đạp qua bàn tay họ và những cú đá vội vàng thúc vào
mông họ. Vô số những thân thể bị dộng vào ngưỡng cửa hẹp, gần như làm ngừng
dòng người. Những lời nguyền rủa phun như suối khi những người đi sau bắt đầu
xô đẩy. Nimbus trườn bằng tay và đầu gối xuyên qua những cẳng chân của đám đông
cho đến khi cậu ló đầu khỏi cửa, quáng mắt trong ánh nắng rực rỡ.
Che
mắt, cậu nhìn chằm chằm lên góc toà tháp, thấy Mer-Nod đang đối thoại với người
canh gác. Khi mọi người trong sảnh đổ vào trong sân trong, tất cả các con mắt đều
hướng lên ngọn tháp.
Mer-Nod
giơ hai cánh tay lên trong một lời thỉnh cầu yên lặng. “Một kỵ sĩ tiến đến từ
phương bắc. Con chiến mã là của Conn.”
Một
tiếng hoan hô náo động đơn lẻ dâng lên từ đám đông. Những vòng ôm được chia xẻ
bởi những người xa lạ. Những chiếc nón được ném vào không trung, chủ nhân của
chúng không quan tâm là liệu chúng có quay trở lại hay không. Những nhạc sĩ
cung đình tìm kiếm những cây đàn hạc, sáo flute, trống, đàn mandolin và bắt đầu
chơi một điệu nhạc vui nhộn. Nếu có thứ gì đó không hoà hợp, được chỉnh âm lại.
Một người nông dân phốp pháp đứng thẳng, mũ siết chặt trong tay, những giọt lệ
lặng lẽ tuôn xuống hai gò má. Hai tình nhân trẻ chia sẻ một nụ hôn đam mê, cha
mẹ của họ quá phấn khích để trừng phạt họ. Không lưu tâm đến bất kỳ ai khác,
Nimbus đã thực hiện ba cuộc nhào lộn nhanh liên tiếp, những cơ bắp xoắn vặn của
cậu biểu lộ niềm vui theo một cách mà cậu chưa từng làm.
Khi
những cánh cổng gỗ đung đưa mở vào bên trong, những người đàn ông của đội
Fianna tụ tập hai bên lối vào. Người kỵ sĩ bây giờ đã có thể nhìn thấy từ xa
khi anh làm chậm con ngựa lại thành bước đi thong thả để kiểm soát những bước
cuối cùng trong hành trình của mình. Dáng vẻ của mái đầu ấy không bao giờ có thể
lầm lẫn được.
Khi
Silent Thunder mang Conn vào trong sân trong, tiếng reo cổ vũ dâng lên từ mọi
phía và những cánh tay vẫy lời chào hân hoan. Những bông hoa mao lương vàng và
đỗ quyên rải dọc trên đường của anh. Không ai chú ý gì đến một đống nhỏ rũ rượi
trong lòng anh cho đến khi anh nhấc cánh tay lên để vẫy chào và lớp vải rơi xuống
để lộ đôi mắt màu ngọc bích chìm sâu trong một gương mặt xám như tro.