Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

shadows 20

Chương 20.






“Rowena, giờ em đang có chút khó chịu nho nhỏ với chú Lindsey à?”

Rowena vùi gương mặt sâu hơn vào trong gối, đôi tay nàng cuộn chặt thành nắm đấm. Ai đã có ý tưởng gởi Irwin đến để phỉnh phờ nàng thế nhỉ? Cả Gareth và Marlys đều không có khả năng tai ác như thế.

“Để em một mình,” nàng nói, giọng nàng nghẹn ngào với tiếng khóc. “Em hy vọng là Blaine sẽ treo cổ ông ấy.”

Irwin nhấc một dải tóc của nàng lên và nhìn trộm vào chiếc mũi đỏ ửng của nàng với vẻ quan tâm. “Không có nhiều cơ hội cho việc đó khi có một nhà vô địch đáng tin cậy như Sir Gareth. Ngài ấy đã làm hết mọi thứ ngoại trừ cho chú ấy quần áo cởi từ lưng mình! Em nên thấy Papa của em vào lúc này, ăn mặc như một ông vua, chiêu đãi cho Sir Gareth với những câu chuyện thương tâm về vận rủi của mình.”

“Vậy thì em hy vọng Blaine sẽ treo cổ Gareth lên.”

Irwin thở dài và tay cậu ve vuốt gáy nàng. “Nghĩ cũng thật kỳ lạ, nếu nhiều thứ khác đi, em và anh đã chia sẻ cùng nhau một chiếc giường như cái này.”

Điều đó bắt đươc sự chú ý của Rowena. Nàng lao ra khỏi giường và ngã vào bức tường trong vị trí ngồi, bắt chéo đôi cánh tay ngang qua chiếc áo sơ mi ít ỏi.

Irwin nhún vai. “Điều đó cũng tốt mà. Vì chúng ta là anh em họ, những đứa trẻ của chúng ta có thể bị nguyền rủa với bốn cánh tay hoặc bị thiểu năng trí tuệ.”

“Hoặc mập,” Rowena thêm vào một cách ác độc.

Irwin chỉ mỉm cười. “Nghe đi, Ro. Hãy lắng nghe những gì em đang bỏ lỡ.”

Cậu ta nghiêng đầu. Những tiếng cười rì rầm xa xôi cuộn lên qua sàn nhà. Tiếng trống đều đặn trầm bổng quyện vào tiếng thổi lanh lảnh của kèn hautboy* và tiếng đàn luýt*  quyến rũ.

(*Hautboy hay hautbois (haut : ồn, cao, chói – bois : gỗ) đọc là kèn(sáo) ô-boa là một loại kèn hơi hai ống bằng gỗ với các phím bằng kim loại. Một nhạc cụ rất khó hoà âm trong dàn nhạc vì âm thanh chói lói của nó.
* Lute – Đàn luýt. Đây là loại đàn có thiết kế khá đặc biệt với phần cổ đàn gập ra sau. Các dây đàn được chia thành từng cặp dây song song sát nhau (courses) và được chơi bằng các miếng gảy đàn (plectrum/pick). Có cả loại đàn lute có ngăn phím và không có ngăn phím. Là loại đàn cổ, xuất hiện từ xa xưa và không rõ ràng về nơi xuất xứ. Được sử dụng rộng rãi như một nhạc cụ nền trong thời Trung Cổ và cuối thời kì Baroque. Trở thành một trong những nhạc cụ chủ đạo trong thời kì Phục Hưng (Renaissance) và cũng có thể được dùng để đệm hát. Người chơi lute được gọi là lutenist. – Ct của Sẻ)

Rowena chà xát đôi mắt sưng phồng. Chúng có cảm giác như thể nàng đã xát muối vào mi mắt. “Em không làm đâu. Em từ chối xuống dưới đó cho đến khi Lễ Phục Sinh trôi qua và Papa đi khỏi, bất cứ thứ nào đến trước. Em không thể chịu đựng được cảnh ông ấy và Gareth chụm đầu vào với nhau. Đã đủ bẽ mặt khi Gareth chào đón ông ấy như thể ông ấy là người Papa lầm đường lạc lối của chính ngài ấy. Papa đáng thương. Ông ấy không biết Gareth sẽ cắt đứt đầu của ông ấy cho đến khi ngài ấy đi lòng vòng với nó trong tay.”

Irwin nằm vắt ngang qua giường và chống cằm trên khoeo bàn tay. “Gareth đang hỏi chú Lindsey một số câu hỏi. Họ đang thảo luận về hôn sự của em.”

“Họ có tìm được cho em một hiệp sĩ hom hem phù hợp không?”

“Vài cái tên đã được bàn đến.”

Nàng nhìn chằm chằm vào sàn nhà. Những cảm xúc lướt qua gương mặt nàng giống như cát được rây. Khi nàng ngước mắt lên, có nhiều màu đá xám trong đôi mắt ấy nhiều hơn màu xanh. “Có lẽ em nên đi xuống dưới đó và tìm hiểu xem Gareth có ý định tống khứ em chân thành như thế nào.”

Irwin trao cho cánh tay nàng một một cú thụi thân thiết. “Đó mới là cô gái của anh.” Cậu ta lăn người khỏi giường. “Nếu em quyết định nói họ cút hết xuống địa ngục trong một chiếc xe đẩy, anh vẫn sẽ cưới em.”

Sau khi cậu ta đi mất, Rowena đi đến chậu rửa và bắn toé làn nước lạnh giá lên đôi mắt nhức nhối. Gương mặt nàng vẫn đang nhiểu nước khi nàng khuỵu gối để mở chốt cài những dải da trên chiếc rương của nàng. Khi nàng đào bới xuyên qua những vật chứa của chúng, chiếc mũ lụa rơi xuống sàn. Nàng nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu trước khi nhét nó vào trong vạt áo trước của mình.

Nếu Gareth muốn chào đón Papa của nàng đến Ardendonne vì lý do bí hiểm nào đó, vậy thì nàng sẽ chào đón ông ấy, nhưng tốt nhất ông ấy nên chuẩn bị trả lời nhiều câu hỏi khi hắn hỏi.





Gareth lắc số rượu vang dưới đáy chiếc ly của hắn, thoáng bắt được nét mặt nhàm chán của chính mình trong chiều sâu của chúng. Hắn nhếch môi, cảm nhận một trải nghiệm mới khi Lindsey Fordyce thết đãi hắn lần thứ năm với câu chuyện về vận khí đau thương đã mang ông ta phủ phục dưới chân của Rowena. Lê lết, Gareth thầm chỉnh lại. Nụ cười gượng ép chỉ khiến hắn muốn phát bệnh. Hắn buông trôi nó và uống cạn ly, thưởng thức giọt đắng chát cuối cùng trên đầu lưỡi. Khi Fordyce đánh bóng ly rượu vang đỏ thứ sáu, một tiếng lầm bầm cảm thông hoặc một cái gật đầu là tất cả những gì cần thiết để giữ ông ta nói chuyện.

Đôi mắt tròn, xanh thẳm từng nhắc hắn nhớ đến đôi mắt của Rowena đã viền đỏ. Những giọt nước bọt lơ lửng trên bờ môi dày của ông ta. Nếu người đàn ông này đủ ngu ngốc để bị dắt mũi bởi trò giả vờ quan tâm nhã nhặn của Gareth, thật kỳ diệu khi Rowena không bị sinh ra như một kẻ ngốc ủ rũ.

Và Rowena không ngu ngốc. Hắn có thể vẫn còn cảm thấy sự nhói buốt của ánh mắt mà nàng bắn cho hắn khi hắn ấp ủ Papa của nàng bên dưới cánh hắn.

Fordyce nói đều đều, lắp bắp thứ gì đó về một con gấu hung dữ đã cướp bóc ông ta trong rừng. Ông ta chỉ dừng chân tại Ardendonne tìm ít lương thực cho hành trình đến Caerleon. Những lời đồn về vận số tốt đẹp của con gái đã vươn đến ông ta, và ông ta vội vã đến bên nàng để chia sẻ niềm vui của nàng. Những ngón tay to bè của Gareth đập dồn một nhịp điệu trên chiếc bàn sứt sẹo khi những sợi dây đàn luýt của Mortimer vút cao trong một giai điệu rộn ràng. Ông ta lẽ ra nên biết, vận số tốt đẹp của Rowena là mồi nhử Fordyce lọt vào trong bẫy của hắn, chứ không phải cách đối xử phát bệnh của nàng. Ông ta là một kẻ ngốc khi tin điều ngược lại.

Các cặp đôi khiêu vũ siết chặt tay nhau, quét qua Gareth trong một chuỗi sắc màu loá mắt. Marlys phi đến xuyên qua những hàng lối các cặp đôi, làm lật nhào đầy hân hoan cả quý bà và quý ông khỏi đường đi của cô. Irwin va vấp một cách vô dụng phía sau cô, biến mất vào trong những cánh tay đang xoay tròn của bài hát mừng, một cái đuôi thật thảm hại đối với con diều Marlys. Blaine xoay quý cô Alise vào trong giữa họ, bàn tay mảnh dẻ của gã chỉ buông cô ta đủ lâu để lắc một chiếc phách hoà nhịp với những tiếng trống.

Fordyce vỗ vào bàn bằng đôi bàn tay mũm mĩm của mình giống như một đứa trẻ to xác. Sợ rằng sẽ lạc mất sự chú ý của ông ta trước những vòng xoáy cám dỗ của màu sắc và âm nhạc, Gareth túm lấy bình rượu và đổ một suối rượu vang mới vào ly của người đàn ông.

Rượu vang tràn qua vành ly khi Rowena xuất hiện trên cầu thang. Lớp nhung đỏ thẫm của chiếc váy chiết eo cao của nàng bó sát vào bên dưới bầu ngực và được gắn chặt bằng một đai bằng vàng. Mái tóc rơi khỏi gương mặt trong những lọn màu lúa mì mềm mại bị mắc vào một vật chạm khắc cuộn lại ở gáy nàng. Tương phản với màu vàng chanh thanh nhã và những màu xanh buồn tẻ trong sàn khiêu vũ, Rowena rạng rỡ như một viên hồng ngọc mờ nhạt được thắp sáng bởi một ngọn lửa ngay tại tâm của chính nó.

Gareth đứng bật dậy, cắn lại một lời nguyền rủa khi rượu vang tìm thấy một kẽ nứt trên bàn và chảy vào trong đầu gối hắn. Hắn đập mạnh vào chiếc quần tất. Rowena là một sự xao lãng mà có lẽ hắn không đủ khả năng đối phó nếu hắn hy vọng vắt ra được bất kỳ sự thật nào từ người cha ba hoa của nàng.

“Rowena, thiên thần của ta!”

Fordyce lao đến, rồi lùi lại khi những khớp ngón tay đau đớn nhắc ông ta nhớ đến sự chào đón mang nhiều bạo lực hơn là ấm áp vừa mới đây của nàng. Gareth nắm lấy thời cơ để đẩy ông ta trở lại ghế ngồi.

“Papa!”

Mọi người há hốc miệng khi kẻ được bảo trợ quyến rũ của vị Lãnh Chúa Tăm Tối lướt xuống cầu thang và tiến về hướng chiếc bàn dài, kéo lê đôi ống tay áo hình chuông uốn éo giữa chân của các cặp đôi khiêu vũ giống như những con rắn bằng nhung. Nàng bước qua Gareth với vẻ duyên dáng và ném bản thân vào trong lòng người cha của nàng.

Lindsey Fordyce co rúm lại, nhưng khi nàng bắt đầu phủ kín mái đầu xác xơ của ông ta bằng những nụ hôn dịu dàng nhất, ông ta nhận ra đây không phải là cuộc tấn công mới và giữ chặt nàng vào ngực ông. Những giọt lệ say rượu tràn xuống đôi gò má vằn vện các gân máu đỏ. Gareth nhận ra với một sự chấn động rằng bất kể ông ta nhiều lỗi lầm như thế nào, một phần trong Lyndsey Fordyce thật sự yêu thương đứa con gái duy nhất của lão. Bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Hắn không thể kềm được cảm giác bị phản bội trước cảnh tượng họ kề vai áp má, hai mái đầu vàng hoe trộn lẫn trong một bức màn màu vàng đồng nhất. Hắn đã nửa mong đợi bóng ma của Elaine xuất hiện phía sau họ, cười nhạo sự ngạo mạn của hắn khi tin rằng hắn có thể bẻ gãy những mối liên kết trong vòng tròn bùa mê của họ.

Đám đông biểu lộ sự phê chuẩn của mình trước hình ảnh cảm động đó bằng sự tán thưởng nông cạn. Mortimer bắt đầu một bản ballard nhẹ nhàng. Khi mắt chàng nhạc sĩ chạm mắt của Gareth, một thông điệp tăm tối chuyển qua giữa họ. Mái đầu vàng hoe của Mortimer hạ thấp trong sự thấu hiểu không thể nhận ra.

Blaine xuất hiện phía sau Gareth giống như một cậu bé bụi đời tinh quái. “Chẳng phải ngày nào những linh hồn mệt  mỏi như chúng ta đây cũng có thể chứng kiến được một sự đoàn tụ cảm động đến thế. Chạm ly chứ, hay là không nhỉ?”

“Loá mắt luôn ấy chứ,” Gareth đáp.

“Papa yêu quý,” Rowena ngâm nga. “Con cầu nguyện cha sẽ tha thứ cho con về cơn thịnh nộ lúc sớm của mình. Con đã mệt rã rời và không tự kềm chế được.” Nàng vuốt phẳng áo chẽn của ông ta và vươn tay vào bên trong vạt áo của nàng tìm một mảnh lụa để lau khô nước mắt cho ông ta. “Ngay khi con có đôi chút thời gian để xem xét lại hành động của mình, con đã thất kinh vì sự bất công của chúng. Con là con của cha. Không phải việc của con khi phán xét cha. Hãy nói rằng cha sẽ tha thứ cho con đi. Con sẽ chết vì mong muốn điều đó.”

Fordyce ợ một cách hạnh phúc và vỗ mông nàng. “Nào, cô gái, con biết ta không bao giờ có thể giận cô gái của ta lâu được mà. Giờ không nói thêm gì về chết chóc nữa hết nhé. Cuộc đời là một trái đào. Chúng ta ở bên nhau và một bình rượu đầy.” Ông ta cau mày nhìn vào trong chiếc bình, bối rối khi thấy nó gần như trống rỗng. Ông ta lau trán bằng mảnh khăn mà Rowena đã trao cho. “Tuyệt trên tất thảy, nhóc à, chàng hiệp sĩ tử tế của con đã mời cha giải khuây và bầu bạn ở bữa tiệc Phục Sinh này.”

Fordyce cười rạng rỡ với Gareth. Phớt lờ sự cau có của Gareth, Rowena quàng một cánh tay quanh cổ cha nàng. “Cẩn thận đấy, Papa. Trò tiêu khiển của ngài ấy là một đoá hồng đầy gai độc, xứng đáng với nhiều sự thận trọng hơn so với sự thù hằn của một người đàn ông khác.”

Fordyce vẫy mảnh khăn với Gareth. “Mãi mãi là sự yêu mến của chàng trai trẻ. Ta đã dạy anh ta cách đổ xúc sắc đấy.”

Gareth cau mày, ánh mắt hắn tập trung vào mảnh lụa đang đung đưa bên dưới mũi hắn. Hắn với tay đến nó, bị thôi miên bởi chuyển động trêu ngươi. Vẻ rực rỡ của ánh đuốc phản chiếu trên mảnh lụa bắt giữ sự chú ý của Fordyce vào cùng khoảnh khắc đó. Ông ta rụt nó lại, vuốt phẳng nó bằng những ngón tay tôn kính.

Với một nụ cười méo mó, Fordyce thả mảnh lụa lên đầu của Rowena. “Đây. Trông nó thật đáng yêu trên những lọn tóc xoăn nhỏ bé của con y như nó đã như thế ngày Dunla may nó cho con.” Trước khi Gareth có thể ngừng ông ta lại, ông giơ chiếc ly chân cao của ông cho nàng để dùng như một tấm gương.

Gareth quan sát qua vai khi ánh mắt của Rowena chầm chậm chuyển đến hình ảnh phản chiếu của nàng. Nàng vươn một ngón tay ra và chạm vào lớp bạc bóng loáng. Mái tóc vàng óng. Đôi mắt xanh sưng húp vì khóc lóc. Một mảnh lụa lố bịch trên đầu. Chiếc ly chân cao ném trở lại hình ảnh rõ ràng đến đau đớn khi nàng mặt đối mặt với con gái của Elayne de Crecy. Gareth nín thở, chờ nàng ném chất chứa trong chiếc ly chân cao ấy vào thẳng mặt hắn.

Rowena nấc cụt với âm vang của tiếng cười khúc khích, nói với ảnh phản chiếu của nàng. “Ôi, Chúa ơi. Ít nhất thì ngài ấy đã không chôn mình trong vườn cây ăn quả.”

Gareth muốn mang nàng vào trong vòng tay hắn, nhưng biết rằng hắn không dám để lại Fordyce một mình va vấp dọc theo những đường dẫn tăm tối của ký ức. Hắn có thể không được trao tặng một cơ hội khác nữa. Nếu như hắn có thể làm sáng tỏ tên tuổi nhà de Crecy đủ để trao nó cho Rowena như cô dâu của hắn, sẽ mất rất nhiều năm để nài xin sự tha thứ của nàng.

Blaine dậm chân một cách nôn nóng khi những ngón tay của Mortimer lướt trên những sợi dây đàn trong một nhịp điệu vui nhộn. “Nào, tiểu thư của ta. Nếu điều đó hợp với Papa của nàng, chúng ta sẽ chào mừng sự hoà giải này bằng một điệu nhảy nào.”

Gareth chộp Rowena đứng lên và ném nàng vào trong vòng tay của Blaine. Nàng rũ xuống như một con búp bê tả tơi. “Papa của cô ấy và tớ phải hoàn thành nốt những thoả thuận của chúng tôi. Hãy giữ cô ấy nhé.”

Blaine mỉm cười tinh quái. “Rất vui lòng.”

Khi Blaine đưa Rowena vào trong cuộc khiêu vũ, gương mặt nàng vỡ thành một nụ cười sáng chói cực độ. Gareth chìm sâu vào trong ghế, ve vuốt bộ râu và tự hỏi không biết giờ đây nàng đang mong muốn điều gì.

Lindsey Fordyce lỡ đãng vỗ đùi như thể ngạc nhiên khi thấy nó trống trải. Ánh mắt ông ta dõi theo Rowena xuyên qua những cặp khiêu vũ với vẻ khao khát. Gareth quan sát gương mặt người đàn ông với vẻ gần như thương hại, cầu nguyện rằng nhu cầu của chính hắn dành cho cô gái không bộc lộ quá rõ ràng.

Có một vẻ duyên dáng đơn sơ trong sự khiêu vũ của Rowena, một dấu vết trêu ngươi của sinh vật thuộc về những cánh đồng hoang. Đôi tay của Gareth cuộn lại khi Blaine áp môi vào gáy nàng. Sự căng thẳng của hắn không suy giảm đi trước cái liếc bẽn lẽn mà Rowena trao cho Blaine khi họ đối mặt với nhau một lần nữa.

Fordyce nhấc ly rượu đầy ắp lên môi, đôi tay của ông ta run rẩy như thể bị liệt. “Con bé đã tìm ra một ký ức về mẹ nó, đúng không?”

Gareth hít vào một hơi thở, không dám động đậy. Thoạt đầu, hắn tin rằng ý nghĩ bội bạc đó buột ra từ đôi môi của chính hắn. Fordyce đang gật gù cùng lúc với âm nhạc trong vẻ vô tình.

“Giờ cô ấy có sao?” Gareth nói nhỏ, giá trị của câu hỏi bình thường đó bị phản bội bởi sự co giật nhịp nhàng trên quai hàm hắn.

Rowena và Blaine len lỏi qua những người khiêu vũ, tay trong tay, di chuyển đến vòng cung của lồng cầu thang.

Fordyce dộng mạnh ly rượu xuống. Rượu vang sóng sánh trên vành ly và Gareth nghĩ đến sự cảm thông lần đầu tiên trong nhiều năm.

“Althea của tôi đã không có được sự gan dạ của Rowena. Sự mong manh quỷ quái của bà ta đã ngăn cản tôi yêu thương con bé như tôi có thể.”

“Althea?” Gareth lập lại một cách ngu ngốc khi những kế hoạch quý giá của hắn đã vào guồng quay và dộng sầm sầm xuống trước mắt hắn.

Blaine kéo Rowena vào trong những bóng tối bên dưới cầu thang. Có vẻ như họ đang tranh cãi. Rowena liếc ra sau vào chiếc bàn, một vẻ nài xin không thể đọc được trong đôi mắt nàng.

Fordyce huyên thuyên. “Aye, người vợ yêu quý của tôi ốm yếu ngay từ khởi đầu. Có nhiều sự hy sinh để làm. Tôi đã giữ bà ta khỏi những bản phác thảo và khuyến khích để bà ta luôn kéo chiếc chậu giặt vào trong ánh nắng mặt trời. Tôi cho bà ta vài tháng nghỉ ngơi giữa những cậu con trai và quyết định tìm kiếm những người khác để giải toả những nhu cầu cơ bản mà một người đàn ông bị dày vò.”

Gareth cảm thấy như thể đang phát bệnh.

“Rowena của tôi chưa từng có một ngày đau ốm trong đời. Tôi dám nói con bé có thể chịu đựng những sự chăm sóc của ngay cả người hiệp sĩ bất kham nhất.” Ông ta huých Gareth với một cái nháy mắt đểu cáng.

Đôi cườm tay mảnh dẻ của Rowena bắt chéo sau cổ của Blaine khi nàng níu gã xuống hôn nàng. Gareth đứng lên, đẩy chiếc ghế ra sau với một lực đủ mạnh để lật đổ nó.

Thấy Gareth bắt đầu tiến đến, Mortimer nâng hoà âm của anh ta đến một điểm kết thúc đổ vỡ. Những người đánh trống sa vào thinh lặng. Những người khiêu vũ va vấp đến một điểm dừng bất tiện.

Người nhạc sĩ nghiêng đầu, mái tóc mềm lấp lánh trong ánh đuốc. Với vẻ thanh nhã và duyên dáng, những ngón tay dài của anh ta vuốt những sợi dây đàn kéo căng, dỗ dành nó buông ra những nốt ám ảnh đầu tiên của một bản ballard mà họ đã nghe một lần trước đây.

Gareth đông cứng trên đường đi của hắn. Hất mái tóc dài ra sau, Mortimer cất tiếng hát vút lên trong một giọng nam cao ngọt ngào không bị ảnh hưởng bởi lối sóng phóng đãng, giọng nam cao ai oán với một vẻ thơ ngây đã bị đánh mất khi chỉ là một cậu bé trong đôi bàn tay của người hiệp sĩ đáng tin cậy nhất của cha mình.

Nàng Elayne xinh đẹp
Bị sát hại một cách bất minh…

Ngay cả những lưỡi lửa đang nhảy nhót trong lò sưởi dường như cũng nao núng trước giai điệu đó. Những bóng tối đu đưa trên bờ tường, những cổ họng nghẹn ngào với sự thắt chặt đột ngột của chúng. Mortimer đã làm say mê các khán giả của anh ta. Mọi con mắt đều gắn chặt vào người đàn ông cao lớn, tăm tối ở giữa họ.

Bàn tay vô đạo của nàng
Đông cứng bên một cái  tên...

Gareth nghe thấy một tiếng đập mạnh của kim khí phía sau hắn. Rượu vang bắn toé quanh mắt cá chân của hắn giống như máu. Hắn quay lại. Gương mặt của Lindsey Fordyce đã mất đi vẻ tái xanh chết chóc khi những lời dối trá mà ông ta đã nói quá thường xuyên và quá trôi chảy đến nỗi đã dần tin vào, giờ đây rơi rụng giống như những lóp vảy cá. Cổ họng ông ta nhấp nhô, nhưng chỉ một tiếng rên rỉ vô nghĩa buột ra.

Một bài ca đắc thắng xấu xa bập bùng tràn qua máu Gareth. Hắn đón nhận ánh mắt sáng quắc của Rowena ngang qua sảnh và cảm thấy một chút ân hận. Nhưng ngay cả điều đó cũng không thể làm lu mờ đi niềm hân hoan bừng bừng mãnh liệt đến mức gần như làm mù mắt hắn.

Hắn quay đi khỏi Lindsey Fordyce. Sẽ có đủ thời gian cho sự thật giữa họ. Hắn che dấu nụ cười phía sau vẻ nhạo báng và đặt một bàn tay trên cán gươm. Hắn có thêm một lần trình diễn như một vị lãnh chúa xấu xa của Caerleon. Sau đêm nay, hắn sẽ bỏ họ lại tìm kiếm vai diễn mới cho những tấn tuồng đê tiện của họ.

Với một tiếng gầm gừ sẽ gây ấn tượng kinh hoàng cho sự vững vàng của những người đàn ông, hắn huých vai len lỏi qua những người khiêu vũ, lạnh lùng đẩy họ ra khỏi đường của hắn. Mortimer tiếp tục hát như thể không chú ý đến giông tố sắp giáng xuống đầu. Một cận vệ với bờm tóc đen ném bản thân phía trước Mortimer, nhưng Gareth đẩy cậu ta đi tỉnh bơ như thể cậu ta là một con bọ chét.

Nắm tay hắn khép lại quanh những sợi dây đàn luýt. Nốt nhạc chói tai cuối cùng run rẩy trong không trung trước khi bài hát của người nhạc sĩ tắt thành sự im lặng trong trẻo đến mức hơi thở thô ráp của Gareth có thể nghe thấy rõ ràng bởi mọi người trong sảnh. Gareth túm lấy cây đàn luýt. Hắn nhấc nó lên quá đầu như thể muốn đập vỡ nó, nhìn sự co rúm rất khó nhận thấy của Mortimer và tung cây đàn cho người cận vệ phía sau hắn. Một nắm tay túm lấy áo chẽn của Mortimer, đẩy người đàn ông mảnh dẻ ấy lùi lại cho đến khi anh ta tông sầm vào tường. Đôi chân của anh ta co rúm một cách vô dụng.

“Đồ ngốc nhà ngươi! Ngươi không lưu ý đến lời cảnh cáo của ta vào lần đầu tiên ta nghe lời lẽ tục tĩu của bản ballard qua miệng ngươi sao?”

Nỗ lực để nhún vai của Mortimer trông như thể nó sẽ bẻ gẫy cái cần cổ trơ xương của anh ta. “Đó là một giai điệu hay, thưa ngài. Trí nhớ của tôi không tốt lắm.” Anh ta hổn hển.

“Ta đã cảnh cáo ngươi rằng cuộc sống của ngươi sẽ không tốt lắm nếu giai điệu đó có bao giờ rơi khỏi những sợi dây đàn luýt của ngươi một lần nữa.”

“Con người, thưa ngài. Họ khao khát những giai điệu mới. Nhiệm vụ của tôi là làm hài lòng họ.”

Đám đông thở hổn hển và lùi lại một bước khi Gareth buông Mortimer ra và quay nhìn quanh. Hắn nâng thanh gươm lên. “Ta sẽ hài lòng dùng thanh gươm của ta với bất kỳ kẻ nào yêu cầu một bài hát như thế. Có ai dám bước tới trước không?”

Thanh gươm rộng sáng lấp lánh trong ánh đuốc. Không ai thậm chí dám gãi mũi. Gareth quay lại và thấy Mortimer lặng lẽ trườn về phía cánh cửa.

Hắn đá vào mông anh ta. “Trốn đi, đồ xỏ lá, và không hát hò gì nữa trong sự hiện diện của ta hoặc bất kỳ ai khác đêm nay. Một nốt nhạc nữa từ ngươi và đó sẽ là nốt nhạc cuối cùng của ngươi.”

Gareth bỗng thấy một khao khát điên khùng muốn bùng nổ trong tiếng cười khi Mortimer hạ thấp đầu giữa hai chân và nháy mắt với hắn. Chiếc túi lụa của người nhạc sĩ đã căng phồng bằng vàng của Gareth như phần thưởng cho màn trình diễn của anh ta.

Gareth tra gươm vào vỏ và phủi bụi khỏi đôi bàn tay như thể sự tiếp xúc với da thịt run rẩy của Mortimer làm vấy bẩn chúng.

Một lối đi kỳ diệu mở ra phía trước hắn khi hắn đi trở lại bàn. Lần đầu tiên, những cái nhìn kín đáo phấn khích và chỉ trích trộn lẫn với nhau làm hắn thích thú thay vì nổi giận. Hắn sẽ được giải thoát khỏi họ đủ sớm, để lại họ với nỗi hổ thẹn vì sự lầm lẫn kéo dài của mình. Có lẽ Mortimer thậm chí sẽ sáng tác một bản ballard quyến rũ về chúng cũng nên. Hắn mỉm cười mà không nhận biết.

Nụ cười tắt lịm khi con đường đến với chiếc bàn của hắn thông suốt. Chiếc bàn trống rỗng. Chiếc mũ lụa bị dày xéo trong đám đồ tạp nhạp. Lindsey Fordyce đã biến mất.