Thứ Ba, 27 tháng 2, 2018

Roses 11

Chương 11





Họ sẽ không bao giờ để cho anh quên điều đó. No, Sir, không bao giờ. Ngất xỉu dường như là điều mà những người đàn ông trên núi không bao giờ làm, và tất cả các người anhtrai,bao gồm cả Adam, đã vui thích như quỷ khi nói với anh như vậy. Và cứ nói hoài nói mãi không thôi.

Harrison đã phải chịu đựng, nhưng chỉ bởi vì anh không có bất kỳ lựa chọn nào. Anh quá yếu để trả đũa lại, và cuối cùng, ngay khi anh giành lại được sức mạnh của mình, ba trong số bốn anh em đã phải bỏ đi. Adam ở lại nhà, dĩ nhiên, nhưng Harrison đã để ông ta một mình. Người anh trai lớn nhất đã giữ được Eleanor bình tĩnh, và Harrison tin rằng điều đó là sự trừng phạt đủ cho bất cứ người đàn ông nào phải chịu đựng.

Vì bây giờ anh đã quyết định nói với các người anh về con gái của Elliott, anh đã nôn nóng để được nói. Anh buộc phải chờ đợi tất cả các anh em trở lại nông trại, bởi vì anh cảm thấy đó là điều tốt đẹp duy nhất để làm. Sẽ không đúng đắn khi bất kỳ ai trong số họ có được thông tin gián tiếp. Không, Harrison đã quyết định nói với tất cả họ cùng một lúc.

Việc chờ đợi làm cho anh cáu kỉnh. Adam đã lên núi với Mary Rose trong hai dịp riêng biệt để cô có thể thăm viếng người phụ nữ mà cô gọi là bạn thân nhất của cô, và cả hai lần họ ra đi, Harrison bị mắc kẹt với Eleanor. Đó không phải là một công việc khó khăn, chỉ lẫn lộn lung tung. Tất cả những gì anh phải làm là ngồi trên hiên trước và giả vờ lắng nghe những lời phàn nàn của cô ta.

Phải mất hai tuần để lấy lại sức mạnh, và ngay khi bắt đầu cảm thấy khoẻ, anh bị mắc kẹt với việc đưa Eleanor đến Blue Belle.

Cole cuối cùng đã trở lại từ chuyến đi săn của mình. Trên đường về nhà, anh ta đã dành thời gian lấy một vài vật dụng mà Harrison yêu cầu anh tìm nếu ở gần Hammond, và Cole cho rằng anh tacó quyền được đền đáp ân huệấy. Anh ta muốn Harrison đi cùng vào thị trấn. Travis và Douglas cũng đi săn với anh em mình, và bây giờ họ đang chờ đợi hai người họ trong thị trấn. Một số người lạ đã đến Blue Belle, và Cole muốn Harrison nhìn họ. Nếu một trong số họ là gã con hoang đã bắn anh, vy thì tốt, Cole sẽ chăm sóc hắn ta.

Harrison đã sẵn sàng để đi bất cứ nơi nào miễn là anh có thể thoát khỏi Eleanor. Anh đang ngồi trên hiên nhà với đôi chân mang bốt chống trên lan can khi Cole đề nghị đi chơi. Eleanor ngồi cạnh Harrison. Cô ta đang quạt mát cho bản thân bằng một tờ báo tuần trước trong khi phàn nàn về sức nóng.

Cole phớt lờ người phụ nữ. Anh ta đi vào bếp tìm thứ gì đó để ăn và quay lại vài phút sau đó. Anh tadựa vào cột chống trong khi nói với Harrison anh ta muốn anh làm gì. Eleanor ngừng phàn nàn đủ lâu để nghe.

Cô ta quyết định cô ta muốn đi theo. "Tôi tin rằng tôi sẽ đi với cácanh. Tôi phải mua cho người đàn ông thô lỗ đó một cái mũ mới." 

"Không, cô không thể đi cùng chúng tôi." Cole đã từ chối bằng một giọng nghiêm túc. Đây là lần đầu tiên trong hơn hai tuần anh ta nói chuyện trực tiếp với Eleanor.

Cô ta không chú ý đến sự từ chối của anh. Cô ta đứng dậy, ném tờ báo lên sàn và bước vào trong nhà. "Chúng ta sẽ thấy điều đó," cô talẩm bẩm. 

"Xem điềuđódễ như thế nào kìa?" Cole nhận xét. "Tôi là người duy nhất có thể xử lý Eleanor ở quanh đây sao? Tôi nói không, và cô ấy rời đi."

Harrison mỉm cười. "Cô ta vào trong để gặp Adam, ông ấy sẽ bắt chúng ta đưa cô ta đi." 

Cole bật cười. Rõ ràng anh ta không tin anh. Một phút sau, Mary Rose xông ra bên ngoài. Cô nhìn thấy tờ báo trên sàn nhà và vội vã nhặt nó lên. 

"Em có thể đi cùng anh và Eleanor vào thị trấn không? Em có một số công việc cần làm." 

Harrison và Cole nói không với cô cùng lúc. 

Cô trở nên bối rối trước sự từ chối thẳng thừng. Cô nhắc Harrison về một thiên thần đãng trí. Cô mặc một chiếc váy màu xanh đậm với một chiếc tạp dề màu vàng nhạt. Tóc cô được ghim chặt trên đỉnh đầu. 

Tuy nhiên các lọn tóc không muốn ở đó và một số sợi đã rơi xuống bồng bềnh quanh khuôn mặt của cô. 

Cole nghĩ cô trông có vẻ mệt mỏi và nói với cô như vậy.

Cô phớt lờ lời chỉ trích của anh trai. "Xin vui lòng để em đi với anh. Em sẽ không bắt anh chờ đợi em. Em thề em sẽ không." 

"Hai người phụ nữ thì quá nhiều cho Cole và Harrison để trông nom, Mary Rose. Em nên ở nhà hôm nay," Adam đề nghị từ cửa. 

"Hai người phụ nữ?" Cole hỏi anh trai. Anh ta cau mày, vì anh ta biết điều này dẫn đến đâu. 

Harrison cười. "Tôi đã bảo anh như vậy mà," anh chế giễu. 

Mary Rose không muốn bỏ cuộc. Rõ ràng cô nghĩ rằng cô vẫn có cơ hội để được đi cùng bởi vì cô đã tháo tạp dề và cố gắng ghim lại mái tóc cùng một lúc.

Cô trông rất xinh đẹp hôm nay. Harrison cố gắng không nhìn chằm chằm quá lâu vào cô. Cole chắc chắn sẽ nhận ra. Harrison đã tránh xa Mary Rose nhất có thể trong khi anh hồi phục. Điều đó không dễ dàng. Cô muốn lảng vảng gần anh để chắc chắn anh được chữa bệnh đúng cách. Cách phòng vệ duy nhất của anh là giả vờ ngủ say bất cứ khi nào cô vào trong gian nhà tranh. Anh tự hỏi tại sao cô không nghĩ rằng thật kỳ lạ khi anh ngủ cả ngày lẫn đêm. Dù sao thì cô cũng đã không làm vậy, và anh tính đó là một phước lành.

"Adam, em không thể để Eleanor đi vào cửa hàng của Morrison một mình. Không ai trong chúng ta sẽ được phép vào trong lần nữa nếu cô ấy hành động khinhsuất. Xin xem xét lại, em sẽ không vướng vào bất kỳ rắc rối nàođâu mà.”

Adam nhìn Cole. Ông nhún vai. "Có những người lạ mặt trong thị trấn, hai người phụ nữ có thể là quá nhiều để xử lý. Nếu như cậu ấy mắc một lời nguyền té xỉu khác nữa thì sao? Cậu ấy trông vẫn còn có vẻ ốm yếu.”

"Anh sẽ phải đi cùng Eleanor trong toa xe thồ.” Harrison hứa hẹn trả đũa.

Cole lắc đầu. Harrison quay sang Adam. "Mary Rose hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân miễn là cô ấy nghĩ trước khi hành động." 

"Conđã không nghĩ gì khi buộc tội Bickley, đúng không?" Adam hỏi. Ông lắc đầu trong lúc nghĩ về kết quả của những hành động của cô. "Chúng ta may mắn là conđã không bị giết.”

"Vâng, chúng ta đã," Harrison đồng ý. "Cô ấy là một phụ nữ rất xinh đẹp, nam giới có xu hướng làm những điều ngu ngốc khi nhìn thấy một gương mặt xinh xắn. Chúng ta không thể đoán trước được những người lạ mặt sẽ phản ứng thế nào." Anh kết luận, "Mary Rose và Eleanor nên ở nhà".

Anh cho rằng mình đã đề xuất một lý do hợp lý. Anh vẫn không thắng. Adam vẫn cho phép các người phụ nữ đi cùng. Mary Rose vội vã chuẩn bị. Eleanor đã lên lầu thay trang phục. Harrison không thể hình dung được tại sao cô ta lại cần phải thay bộ mới. Cô ta đã không làm một điều chết tiệt nào để chiếc váy đang mặc bị lm bẩn.

Adam đợi cho đến khi hai người phụ nữ ra khỏi tầm nhìn, sau đó bước ra ngoài hiên nhà và ngồi xuống bên cạnh Harrison. 

"Tôi không biết liệu mình có đang sử dụng cảm giác tốt hay chỉ đang chịu thua trong tuyệt vọng nữa. Vài giờ thanh bình và yên tĩnh là một thứ cám dỗ mạnh mẽ." 

"Eleanor cũng đang khiến anh phát điên, phải không?" Cole hỏi. 

Adam miễn cưỡng gật đầu. "Cô ấy dễ chịu với tôi, tôi không nên phàn nàn, nhưng ..." 

"Cô ta khiến cả nhà rối loạn," Harrison kết luận. 

"Vâng," Adam đồng ý. 

"Cô ta không ngu ngốc, chỉ ghê gớm thôi," Cole nói. Anh dừng lại để mỉm cười. "Em có phần đánh giá cao tính cách đó trong một phụ nữ" anh thừa nhận. 

"Thứ nào? Ngu ngốc hay ghê gớm?" Harrison yêu cầu chỉ để trêu tức anh ta. 

"Ghê gớm, tất nhiên. Eleanor sẽ không làm đau bàn tay đã để cô ta ở lại.”

"Anh ước cô ta ngừng gây ra nhiều rắc rối." Adam nghe có vẻ mệt mỏi và hoang mang. 

"Anh sẽ phải làm gì đó với cô ta," Cole nói với anh trai mình. 

"Như là gì?" 

Harrison đứng dậy. "Hãy để tôi làm một cú lắc với cô ta. Cole, anh sẽ phải giúp đỡ." 

"Tôi không thích đánh phụ nữ. Thực ra tôi không bao giờ làm thế. Điều đó có vẻ không ổn". 

"Tôi không nói theo nghĩa đen." Harrison bắt gặp nụ cười nhăn nhở của Cole và nhận ra anh ta đang đùa cợt. 

"Mary Rose nói Eleanor sợ hãi," Adam nhận xét. "Tôi đã dành rất nhiều thời gian với người phụ nữ và tôi đoán là tôi đồng ý." 

"Và đó là lý do tại sao hai người đã kiên nhẫn với cô ấy như thế. Điều đó không hiệu quả," Harrison nói.

"Nói cho chúng tôi thứ chúng tôi không biếtấy,Cậu Bé Thành Phố." 

"Cole, ngừng trêu chọc cậu ấy đi. Cậu ấy đang cố giúp đỡ. Cậu đã có một kế hoạch cụ thể sao, Harrison?" 

"Vâng, một chút chiến thuật khủng bố." 

Tiếng hét giận dữ của Eleanor trôi xuống hiên nhà. Cole nhắm mắt lại trong phản ứng. Adam nghiến chặt hàm. 

"Chúa ơi, cô ta có một giọng nói inh tai," Cole lầm bầm. "Cô ta cứ phải la hét mọi lúc như thế à?" 

Harrison không tin câu hỏi của Cole cần câu trả lời. Anh nói với hai anh em kế hoạch và chờ đợi để nghe sự tranh cãi của họ. 

Không có gì hết. 

"Vậy, tôi sẽtrở thành vị cứu tinh," Cole nhận xét. "Còn Mary Rose thì sao? Con bé sẽ không đi cùng với chuyện này." 

"Chúng ta đợi cho đến khi chúng ta đang trên đường trở về từ thị trấn. Travis và Douglas sẽ cưỡi ngựa cùng Mary Rose phía trước…con đường phía trước.”

"Tại sao tôi không thể là người tống cô ta ra khỏi sườn núi?" Cole hỏi. "Tôi còn tốt hơn cả ghê gớm nữa mà." 

"Bởi vì tôi không muốn cô ta ghét anh, cô ta có thể ghét tôi," Harrison giải thích. 

"Vậy, cậu phải đi cùng cô ta trong toa xe thồ. Tôi sẽ làm cho nó bị kéo giật lên," Cole nói. 

Mary Rose đã xuống cầu thang vài phút sau đó, nhưng Eleanor đã không xuống trong thêm nửa giờ khác nữa.

Harrison đợi ở tiền sảnh với Mary Rose. Adam đã đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối. 

Eleanor cuối cùng cũng tự xuất hiện. Cô ta mặc một bộ đồ của Mary Rose. Harrison nhớ nó vì Mary Rose trông rất đẹp trong sắc xanh đặc biệt ấy.

Mary Rose có vẻ giật mình khi nhìn thấy thứ mà vị khách của cô đang mặc. Tuy vậy, cô đã không nói gì về điều này, và Harrison đã quyết định bỏ qua, vào lúc này.

Eleanor trông không tệ khi mặc bộ váy ấy. Nếu anh không ngán ngẩm hành vi của cô ta triệt để như thế, anh sẽ dành thời gian để thưởng thức thực tế rằng cô ta là một phụ nữ đẹp. Cô ta có mái tóc đẹp. Nó ngắn và rất xoăn. Dù vậy, anh không biết liệu cô ta có một nụ cười đẹp hay không, bởi vì anh chưa bao giờ thấy nụ cười của cô ta. Đôi môi cô ta luôn nhăn nhúm khó chịu, cứ như thể cô vừa nuốt một liều dầu thầu dầu.

"Bạn đã sẵn sàng để đi chưa, Eleanor. Cole đang đợi ở phía trước." 

"Có một nhà hàng trong thành phố không? Có lẽ tôi sẽ muốn làm mới bản thân mình bằng một ấm trà và một vài bánh quy trước khi chúng ta quay trở lại, tôi cần thêm tiền, Mary Rose. Hãy tỏ ra đáng mến và cho tôi thêm tiền." 

"Chỗ ăn uống duy nhất là quán rượu, và chúng tôi không thể đi vào đó." 

“Thật thiếu văn minh làm sao. Tại sao chúng ta không thể vào bên trong được?”

"Bởi vì nó không thích hợp. Chúng ta sẽ đi chứ?" Harrison giữ cửa mở cho những phụ nữ. Eleanor đi ra ngoài trước nhưng độtnhiêndừng lại. Mary Rose va vào cô ta.

Eleanor nhìn thấy toa xe thồ ở cuối con đường và lúcnàyđang lắc đầu. Cole đang trên đường trở lại khu chuồng trại để lấy những con ngựa khác. 

Eleanor hét lên với anh. "Anh, ở đó. Tìm một chiếc xe độc mã. Cái xe thồ không được đâu." 

Cole dừng lại giữa chừng. Và rồi anh tatừ từ quay lại nhìn Eleanor. Vẻmặtcho thấy anh tađã giận dữ đến mức nào. 

"Không nghe thấy tôi nói à, chàng trai? Tìm một chiếc xe độc mã đi.”

Harrison có thể thề là anh đã nhìn thấy khói bốc lên từ đôi mắt Cole. Người anh trai đang cháy bừng bừngvì giận dữ. 

"Eleanor, cái xe thồ không được ư?" Mary Rose hỏi. Cô đang cố gắng chuyển hướng tình huống. "Bạn đang làm cho anh trai của tôi nổi giậnđấy. Hãy cố gắng để được đi cùng."

Harrison đứng đằng sau hai người phụ nữ với hai tay chắp lại sau lưng và một nụ cười toe toét hết cỡ trên khuôn mặt. Anh hoàn toàn vui thích trước sự tức giận của Cole, bởi vì người anh trai không thể làm thứ chết tiệt nào về điều đó được.

"Bạn không thể nghiêm túc, Mary Rose," Eleanor trả lời. "Da của tôi sẽ bị cháy nắng nếu tôi đi trong toa xe. Bạn có muốn tôi khổ sở vì tàn nhang không?" 

"Tôi có tàn nhang nè," Mary Rose nói. 

"Vâng, bạn yêu, tôi biết." 

Mary Rose thở dài. Rồi cô quay sang Cole. "Làm ơn hãyhợp tác," cô gọi. "Em sẽ giúp anh buộc móc chiếc xe ngựa." 

Cole nói gì đó, nhưng họ ở quá xa cách để có thể nghe được. Harrison đoán đó là một lời nguyềnrủa kinh khủng.

"Tôi sẽ giúp anh ấy," Harrison tình nguyện. "Các quý cô đợi ở đây. Mary Rose này?" anh nói tên cô trên đường đixuống những bậc thang. 

"Vâng, Harrison." 

"Anh thích tàn nhang của em." 

Harrison đã đi cùng Eleanor, tất nhiên, và vào lúc họ đến Blue Belle, việc phát cuồng đã bắt đầu có một sự quyến rũ đáng kể. Đôi tai của anh đang ong ong với những lời chỉ trích của cô ta. Người đàn bà không bao giờ chịu ngưng. Anh đi quá nhanh. Anh không đủ nhanh. Anh đang ngồi quá gần cô ta. Anh đã cáu kỉnh với nhận xét của anh. Anh thô lỗ bởi vì anh không nói chuyện với cô ta, bla bla bla…

Travis và Douglas đang ở trong quán rượu. Họ vội vã ra ngoài ngay khi nhìn thấy Cole và Mary Rose cưỡi ngựa đi qua. Douglas đã được trao trách nhiệm trông nom em gái. Anh ta đãđồng ý trước khi nhìn thấy chiếc xe độc mã rồi nhận ra anh ta cũng bị mắc kẹt với Eleanor, và sauđóanh ta bắt đầu phàn nàn.

Không ai bận tâm chú ý đến anh ta. Travis vội vã trở lại quán rượu. Anh ta muốn giữ sự chú ý trên ba người lạ mặt xấu xí để xem liệu một người trong số họ có phản ứng khi Harrison bước vào không. 

Mary Rose và Eleanor đi bộ sóng đôi dưới đường. Douglas ở ngay phía sau họ. 

"Khi chúng ta đi vào bên trong cửa hàng, bạn có thể thấy một cô gái trẻ đang làm việc phía sau quầy hàng. Cô ấy tên là Catherine Morrison, cha cô ta sở hữu nơi này", Mary Rose nói. 

"Cô ta có quan trọng không?" 

"Ý bạn là gì?" 

"Đừng bận tâm," Eleanor trả lời. "Tại sao bạn nói với tôi về cô ta nếu cô ta chỉ là nhân viên bán hàng?" 

"Cô ấy quan tâm đến Harrison," Mary Rose nói. 

"Tôi chắc chắn người phụ nữ có thể làm tốt hơnthế.

“Có gì không đúng với Harrison sao?”

"Có rất nhiều, tôi không biết bắt đầu từ đâu," Eleanor nói. "Hãy nhìn xem. Anh ta không thể tham gia vào một cuộc trò chuyện đàng hoàng nào. Anh ta lm bm câu trả lờimột từvà anh ta cau mày mọi lúc. Anh ta cũng rất hăm dọa nữa. Chắc chắn bạn đã nhận ra rồi chứ.”

"Tôi nhận thấy anh ấy tuyệt vời và tử tế, chu đáo và yêu thương", Mary Rose trả lời. "Tôi không muốn Catherine tán tỉnh anh ấy." 

"Và?" Eleanor thúc giục. 

"Tôi chỉ nghĩ rằng nếu bạn tình cờ nhìn thấy Catherine lảng vảng xung quanh Harrison, bạn sẽ ... bạn biết đấy." 

"Cắt ngang họ?" 

"Vâng." 

"Tại sao tôi lại muốn làm điều đó?"

"Để giúp tôi," Mary Rose hét lên, sự tức giận của cô rõ ràng. "Bạnsẽ không chết đâu, Eleanor, khi thỉnh thoảng giúp đỡ một chút. Ồ, đừng bận tâm. Hãy quên là tôi thậm chí đã đề cập đến Catherine. Bạn nên hỏi tôi liệu bạn có thể mặc trang phục của tôi trước khi bạn mặc nó, nhân tiện. "

"Nó quá chật đối với tôi." 

Eleanor không xin lỗi, nhưng Mary Rose không thực sự mong cô ta sẽ làm thế. Họ đến cửa hàng tổng hợp. Mary Rose giữ cửa mở và để Eleanor đi vào bên trong trước. 

Douglas bảo đm không có bất kỳ nhân vật xấu xa nào bên trong, sau đó đi ra ngoài và đứng bên cánh cửa. Anh ta sẽ bắt em gái mình kiểm soát hành vi của Eleanor.

Harrison nhận ra người đàn ông đã cố phục kích mình ngay khi anh bước vào quán rượu. Đồ khốn đó vi vã ngoảnh đi. Harrison giả vờ không nhận ra hắn. Anh nhìn hai người kia trên đường đến quầy rượu.

Anh gọi rượu whisky và nuốt chửng nó trong một hớp dài. Anh thề là anh vẫn có thể nghe thấy giọng của Eleanor đang đập như đóng búa trong đầu anh. 

Travis di chuyển để đứng bên trái Harrison và Cole tiến đến đứng bên phải. Cả hai anh em dựa lưng vào quầy và nhìn chằm chằm vào những người lạ mặt. 

"Sao?" Cole thì thầm. Anh ta hỏi: "Hắn ở đây chứ?"

Harrison không trả lời. Travis quay sang anh và nói, "Có một vài người đàn ông khác đang lượn quanh chỗ của Belle, cậu cũng nên nhìn họ. Họ không có lý do gì để xuống đó. Belle đã ở Hammond gần sáu tháng nay. Mọi người đều biết chị ấy sẽ không trở lại cho đến tháng 7. Chị ấy luôn luôn về nhà vì ngày sinh nhật của tôi và ở lại cho đến khi trời trở lạnh lần nữa. Cậu có chắc là cậu nhớ người đàn ông đã bắn cậu trông như thế nào chứ? "

"Bọnnhóccác người đang thì thầm về chuyện gì thế? Tôi không muốn bắn giết gì ở đây đâu, Cole. Hãy nhớ điều đó." Billie đang cau mày lo lắng. 

"Tôi vừa định nói Travis và Cole ở ngoài việc của tôi, Billie," Harrison nói với người chủ quán. 

"Tôi không nhớ đã có bao giờ nghe bất cứ ai nói Cole Clayborne ở ngoài việc của mình trước đây." 

"Tôi không thấy bị xúc phạmđâu," Cole nói. "Gần đây, Harrison không mạnh khoẻ mấy." 

Billie gật đầu đồng tình. Ông ta dựa vào quầy. "Tôi đã nghe nói về cơn choáng ngất của cậu. Cậu có còn bất kỳ điều gì mà tôi nên biết nữa không?" 

Harrison quay người để trừng mắt với Cole. Người anh trai cố ra vẻ vô tội. Anh ta đã thất bại trong nỗ lực của mình. 

"Tôi không nói với Billie," anh ta khăng khăng.

“Anh ấy đã kể cho Dooley,” Travis hạnh phúc nói thêm.

"Ông có biết những người đàn ông đang ngồi ở bàn trong góc gần cửa sổ đó không?" Harrison hỏi Billie. 

"Không, tại sao cậu hỏi?" 

"Tôi chỉ thắcmắchọ là ai," Harrison trả lời. 

"Có ai đó cần phải bảo họ đi tắm. Tôi có thể ngửi thấy họ từ đây," Cole nhận xét với một giọng lớn, để anh chắc chắn sẽ bị nghe lỏmđược.

"Tránh xa việc của tôi, Cole," Harrison gầm gừ. 

"Tôi chỉ đang vui vẻ một chút thôimà.

"Cậu có muốn đi đến chỗ của Belle hay không?" Travis hỏi. 

"Nói cho tôi biết Belle là ai trước," Harrison nói. 

"Sao thế, cô ấy là ả điếm của thị trấn," Billie thông báo cho anh. Ông có vẻ rất tự hào về điều đó. "Belle đúng là một phụ nữ đẹp, phải không, Travis?"

“Vâng, đúng vậy.”

Cole không quan tâm đến cuộc trò chuyện. Một trong số những người đàn ông đã đứng lên và đi ra ngoài. Anh chờ xem những người khác sẽ làm gì.

"Tất nhiên, cô ấy đã thành công trong nhiều năm," Billie tiếp tục. "Dù vậy, cô ấy vẫn có bàn tay êm ái, tuyệt vời. Thẩm phán Burns luôn ghé qua chỗ của cô ấy để nói lời chào và đặt giày ống của mình dưới giường của cô ấy bất cứ khi nào ông đi qua thị trấn cho một án treo cổ. Chúng tôi đều hãnh diện về cô ấy. Mặc dù tôi đoán cậu đã nhận ra điều đó rồi, vì chúng tôi đặt tên thị trấn của chúng tôi theo tên cô ấymà."

"Thị trấn được đặt tên theo một ả điếm sao?" Harrison không thể tin được. Anh lắc đầu và buột ra một tràng cười. 

"Có gì mà buồn cười vậy?" Billie hỏi. 

"Tôi đã nghĩ các vị đặt tên cho thị trấn theo một bông hoa cơ", anh thừa nhận.

Billie cười khúc khích. "Chà, tại sao chúng tôi lại muốn làm một thứ ngớ ngẩn như vậy? Chúng tôi không phải là những chàng trai thành phố, Harrison. Chúng tôi sẽ không bao giờ đặt tên nơicủa mình theo một bông hoa. Điều đó thật không có ý nghĩa gì hết. Tôi nghĩ có lẽ tất cả những lần ngất xỉu đã làm cho cậu điên rồ như Ghost rồi."

"Tôi chỉ ngất đi có một lần," Harrison tuyên bố. 

"Dĩ nhiên là cậu đã làm thế," Billie đồng ý. Giọng nói chiếu cố cho thấy ông ta không tin Harrison. 

Cole vẫn đang để mắt đến hai người đàn ông đang ngồi túm tụm cùng nhau cạnh bàn. Một trong số họ đang nói chuyện với giọng thấp. Người kia gật đầu. Sau đó, người đã đồng ý đứng dậy và đi ra ngoài. 

Cole ngay lập tức chuyến ánh mắt nhìn ra ngoài phố. Anh ta tò mò muốn tìm ra người đàn ông đang đi đâu. 

"Travis, sao em không đi ra ngoài," Cole thì thào. "Sử dụng cửa sau ấy." 

"Billie không có cửa sau," Travis nhắc nhở anh trai mình. 

"Vậy hãy làm một cái." 

Harrison lặp lại: "Tôi đã nói anh hãy tránh xa công việc của tôimà.

Cole nhún vai. Travis đã bỏ đi vào trong kho của Billie. Harrison ném một đồng xu lên quầy. "Cảm ơn vì đồ uống, Billie."

Anh quay lại và đi đến đối mặt với người đàn ông đã cố giết anh. Người lạ mặt ngước lên từ đồ uống của mình và cau mày nhìn Harrison. Bàn tay phải của hắn đang từ từ nhích dần vào lòng hắn.

"Tôi đãnhìn thấy khuôn mặt ông, đồ khốn." 

"Cậu đang nói gì vậy?" 

Harrison nói với hắn. Anh dùng mọi từ ngữ bẩn thỉu, bốn mẫu tự mà anh có thể nghĩ đến trong khi xúc phạm hắn, nhưng một từ cuối cùng cũng gây được phản ứng là hèn nhát. Mặt Xấu Xí đã chống lại từ đó.

Hắn bắt đầu đứng lên. Giọng của Cole ngừng hắn lại. "Harrison, cậu đang nói chuyện với con thú mang dáng vẻ thô kệch nhất mà tôi từng nhìn thấy.Tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối của hắn mọi hướng từ đây, nếu tay hắn di chuyển một lần nữa, tôi sẽ bắn hắn."

"Vì tình yêu của ngườimẹ, đừng bắt đầu ở đây, Cole," Billie van xin. Nghe có vẻ như ông sắp khóc. "Tôi chỉ vừa mớicó chiếc gương mới trên tường, hãy đi ra bên ngoài, làm ơn. Tôi cầu xin các người." 

"Ở yên đó, Cole. Đây là cuộc chiến của tôi chứ không phải của anh. Tên ông là gì, đồ hèn nhát?" 

"Tao sẽ giết mày, không ai gọi là Quick là hèn nhát. Và mọi người gọi tao là Quick vì tao nhanh như một con rắn." 

Sau khi đưa ra lời đe dọa, Đồ Hèn đứng lên và khệnh khạng đi ra bên ngoài. Hắn đeo hai khẩu súng. Harrison chỉ đeo một.

Cole đi đến ngưỡng cửa để quan sát. Billie vội vã ra khỏi phía sau quầy rượu và chạy tới cửa sổ.

"Cậu không nghĩ rằng tốt nhất cậunên đi ra ngoài và giúp bạn của mình sao? Mọi người trong thị trấn đều biết Harrison không thể bắn ngoài phạm vi một bao lúa. Cậu ấy sẽ để mình bi giếtmất thôi.Tôi ước chi Dooley ở đây. Hôm nay ông ấy đi câu cá mất rồi. Ông ấy sẽ tiếc hùi hụi vì đã bỏ lỡ điều này."

Cole đang bận rộn nhìn những nóc tòa nhà, cố tìm hai người đàn ông khác. Họ đã biến mất, nhưng anh biết rằng họ đang ẩn nấp gần đó. Những kẻ đã phục kích một lần ắt sẽ làm lại điều đó lần nữa, hoặc Cole đã tin như thế, và nếu ba người họ là bạn bè, tất cả bọn họ đều nghĩ cùng một cách hèn nhát tương tự. Những kẻ hèn nhát đi cùngvới bọn hèn nhát, đúng không?

"Bây giờ, những gì Harrison đang làm là đứng ở giữa đường nói chuyện với Quick sao?" Billie hỏi. 

"Cậu ấy chắc chắn đang buộc tội," Cole trả lời. "Bài diễn thuyết của cậu ấy đang khiến Nhanh-Như-Rắn thực sự điên lên. Tôi có thể nhìn thấy hắn đang bốc mùi từ đây."

Harrison đã cố bắt Quick thừa nhận tội lỗi trước khi anh làm tổn thương hắn. Nếu hắn hợp tác và thú nhận tội ác của mình, Harrison sẽ buộc mình phải cư xử một cách văn minh. Anh sẽ không giết hắn. Không, anh sẽ để hắn phải bò đi. Anh sẽ đánh văng địa ngục ra khỏi hắn trước, tất nhiên.

"Viên đạn của ông có thể đã giết Mary Rose Clayborne," anh gầm lên. 

Quick lùi bước một bước tránh cơn thịnh nộ mà hắn đã nhìn thấy trong mắt Harrison. "Tao sẽ giết mày," hắn lắp bắp lặp lại. "Ở đây và bây giờ, trước mặt các nhân chứng. Chúng ta sẽ có một trận đấu tay đôi, trên quảng trường." 

Harrison gật đầu. Anh đã xong cuộc nói chuyện. "Nói cho tôi biết các quy tắc," anh yêu cầu. 

"Gì?" 

"Nói cho tôi biết các quy tắc của một trận đấu tay đôi." 

Quick nhổ nước bọt và buột ra một tiếng khúc khích. "Chúng ta cùng bước lùi về phía sau thật chậm khoảng 10 bước." 

"Ông có thể đếm được nhiều thế sao?"

Đôi mắt của Quick nheo lại. "Tao sẽ rất thích được giết mày," hắn thì thầm trước khi tiếp tục lời giải thích của mình. "Khi một người trong chúng ta dừng lại, người kia cũng dừng, sau đó chúng ta bắn vào nhau. Mày sẽ chết trước khi tay mày chạm tới khẩu súng. Họ không gọi tao là Nhanh-Như-Rắnmà không vì lý do gì."

Hắn lại cười khúc khích và bắt đầu bước lùi ra xa. Harrison cũng ủng hộ. Hai người đàn ông đứng đối mặt khi họ cách nhau khoảng mười lăm feet. 

Quick đột ngột bắt đầu lắc đầu. "Đừng bắn," hắn kêu lên. 

"Vì quái gì lại không?" Harrison hét lên. 

"Tao sẽ không đấu tay đôi. Tao giơ tay lên thực sự dễ dàng. Tao không muốn bắn." 

Harrison nổi giận. "Cái quái gì đã làm thay đổi suy nghĩ của ông?" 

"Tao không thích sự chênh lệch." 

Harrison muốn bắn hắn bất kể thế nào. Anh nhận ra mình đang hành động như một kẻ hoang dã. Anh không quan tâm. Tên khốncó thể đã giết Mary Rose, và cuộc sống mà không có cô sẽ giết chết anh. 

Anh hít một hơi dài và cố dịu lại cơn thịnh nộ. "Được rồi, hãy giơ tay ông lên. Tôi sẽ để Thẩm phán Burns treo cổ ông.”

Quick giơ tay lên. Harrison bắt đầu đi về phía hắn. Anh tình cờ liếc qua đường đi bộ và thấy Mary Rose đang nhìn anh qua cửa sổ của cửa hàng Morrison. Cô trông rất buồn bã.

Anh không hẳn không vui khi cô chứng kiến ​​sự đối đầu. Dù vậy, anh ước chi anh đã có thể bắn khẩu súng văng ra khỏi bàn tay của Quick. Rồi có lẽ cô sẽ bắt đầu tin rằng anh có khả năng như những người anh trai của cô. 

Anh sẽ nhận những gì anh có thể. Việc đối đầu với Quick phải được tính là đáng kể. 

Lạy Đức Chúa Trời, anh thực sự cần mang địa ngục ra khỏi đây, anh chợt nhận ra. Anh đang bắt đầu suy nghĩ và hành động y như Cole. 

Cole đã ở đâu nhỉ? Harrison biết câu trả lời trước khi anh quay lại. Người anh trai đang đứng 10 feet phía sau anh và chỉ chếch qua bên trái một chút. Anh ta không đơn độc. Travis và Douglas hộ tống hai bên.

"Các anh đã đứng ở đó bao lâu rồi?" Harrison rống lên câu hỏi. 

"Đủ lâu," Cole trả lời. "Tôi sẽ không quay lưng lại với Rắn nếu tôi là cậu. Hắn có vẻ ngứa ngáy muốn bắn vào lưng cậuđấy."

"Tôi đã bảo anh ..." 

Harrison nhìn thấy người đàn ông nghiêng ra ngoài một ô cửa sổ phía trên căn phòng kho trống. Hắn đã giương súng lên khi Harrison rút khẩu súng của anh và bắn một phát. 

Vậy là đủ. Khẩu súng đã bay ra khỏi bàn tay gã con hoang. Hắn buột ra một tiếng rú đau đớn. 

Quick nắm lấy cơ hội và chộp lấy súng của mình. Người thứ ba chạy ra từ giữa hai toà nhà và bắn cùng lúc.

Cole bắn người đàn ông đang chạy ra khỏi con hẻm, rồi quay sang Quick. Anhta đã quá muộn. Travis đã đánh bại hắn. Anh ta đang đặt khẩu súng trở lại đai đeo trước khi Cole có thời gian để nạp lại súng. "Nào, đómới là nhanh." Travis lè nhè.

Douglas đã di chuyển để đứng phía sau anh em của mình với lưng quay về phía họ để anh có thể bảo vệ họ khỏi bất kỳ điều ngạc nhiên nào thêm nữa. Harrison muốn giết từng người anh trai nhiều chuyện này. Sự nhục nhã của anh vẫn chưa hết. Cole bắt đầu thuyết giảng anh vì quá ngu ngốc.

"Cậu không băn khoăn hai người kia đã đi đâu à? Nếu chúng tôi không can thiệp, cậu sẽ bị dát phẳng gương mặt xuống đất với một viên đạn ở sau lưng. Bắt đầu sử dụng đầu của mình đi, Harrison. Những kẻ nóng nảy không sống lâu được ở ngoài đây đâu.”

Harrison hít một hơi thật sâu. Anh biết Cole nói đúng. Sự giận dữ gần như đã khiến anh bị giết.  "Anh nói đúng, tôi đã không suy nghĩ."

"Ồ, cậu đã suy nghĩ rất ổn. Tất cả suynghĩ của cậu là về việc Quick có thể đã giết Mary Rose. Có đúng thế không?" 

Harrison gật đầu. Anh nhanh chóng bắt đầu cảm thấy như một thằng ngốc. "Nghe này, Nhóc Thành Phố, chỉ có một quy luật để sống ở đây thôi. Ai đó sẽ luôn nhanh hơn. Luôn luôn. Miễn là cậu nhớ điều đó, và tin tưởng nó, cậu sẽ sống sót." Anh ta đẩy ngón tay vào ngực Harrison. "Hiểu chưa?"

Harrison gật đầu. Cole buột ra một lời ta thán. "Chúng ta đã không giết bất kỳ ai trong số chúng." 

"Tôi ước chúng ta đã," Harrison thừa nhận. "Tôi đoán là tôi sẽ phải nhặt chúng lên và khóa chúng vào trong gian nhà kho trống." 

"Điều đó chẳng tốt đẹp gì đâu. Chúng sẽ chỉ trốn thoát. Hãy để cảnh sát giải quyết chúng." 

"Anh không có cảnh sát, nhớ không?" 

Cole nhún vai. "Vậy, hãy làm những gì cậu muốn, cậu đã rất tức giận, cậu đã không làm cho Quick thú tội được. Bây giờ hắn sẽ. Hãy sẵn sàng. Mary Rose đang đến đây đấy. Trông con bé có vẻ điên như một con ong bắp cày." 

Harrison không muốn quay lại nhìn. Mary Rose đến bên Douglas trước. 

"Anh sẽ đi lấy những con ngựa chứ? Chúng ta sẽ về nhà. Ngay." 

"Em đang nổi cáu về điều gì đó à, Mary Rose?" 

“Anh vừa khủng bố thị trấn, Douglas."

"Anh không bắn bất cứ ai. Họ đã làm. Harrison bắt đầu trước."

"Em không có tâm trạng cho những lời bào chữa. Anh cũng là một phần trong đó nhiều như họ." 

"Tại sao em không có tâm trạng? Điều gì khác nữađã xảy ra à?" 

"Eleanor vừa gọi bà Morrison là một con bò béo. Đó là điều gì khác đấy. Đi thôi."

Cole đã quay đi để em gái không nhìn thấy nụ cười của mình. Gọi bà Morrison là một con bò béo thực sự là một điều rấtđáng kểđể làm. Anh không thể không đánh giá cao sự can đảm của Eleanor khi đứng lên chống lại một người phụ nữ nặng gấp bốn lần so với mình. Đó cũng là một điều ngu ngốc để làm, nhưng Cole không muốn nhấn mạnh vào thực tế đó.

Travis không mỉm cười. Anh ta kinh hoàng khi nghe Eleanor sỉ nhục mẹ của Catherine. 

"Anh thừa nhận bà ấy là một người phụ nữ có kích thước đồ sộ, nhưng anh sẽ không gọi bà ấy là một con bòđâu," anh ta nói với Mary Rose. 

"Mary Rose, hãy đến đâynào, tôi cần thêm tiền. Tôi đã tìm thấy thứ tôi muốn mua." 

Eleanor hét lên mệnh lệnh từ lối đi phía trước cửa hàng. Mary Rose phớt lờ cô ta. Cô đi cùng với Douglas để lấy ngựa. 

Cole giải thích kế hoạch của Harrison với Travis và bảo anh ta nói với Douglas khi em gái họ không ở trong tầm nghe. 

Harrison bước vào trong xe. Anh đã từ bỏ ý tưởng bố ráp những người bị thương. Hy vọng duy nhất của anh là tất cả bọn chúng sẽ chảy máu đến chết. 

Ba anh em rời khỏi cùngvới em gái của họ vài phút sau đó. Eleanor cuối cùng đã nhận ra mình đã bị bỏ lại và chạy đến chiếc xe độc mã.

Harrison không giúp cô vào trongxe.

"Anh đã bao giờ nhìn thấy sự thô lỗ đó trong cuộc đời của anh chưa?" cô ta lẩm bẩm. "Làm sao Mary Rose lại dám rời đi mà không có tôi. Tôi là khách của cô ấycơ mà, tôi nhắc cho anh nhớ." 

Harrison nghiến răng và không nói một lời cho đến khi họ đi được nửa đường về nhà. Rồi anh lái chiếc xe ngựavàolề đường. 

"Cô không phải là khách. Cô là một trường hợp từ thiện." 

Cô ta cố tát anh. Anh túm lấy tay cô ta rồi buông ra. "Hoặc ít nhất cô đã là một trường hợp từ thiện." 

"Sao anh dám nói với tôi như thế." 

"Rakhỏi xe,Eleanor." 

Cô ta buột ra một tiếng thở hổn hển. Bàn tay cô ta bay đến cổ cô. "Anh nói gì?" 

"Cô đã nghe rồi đấy thôi, rakhỏi xe." 

"Không." 

"Tốt. Tôi sẽ ném cô ra.”

“Anh không thể đang nghiêm túc.”

Anh vươn tới cánh tay cô ta. Cô tabật ra một tiếng hét rung chuyển. 

Rồi cô bước ra khỏi chiếc xe ngựa. "Anh đã mất trí rồi. Khi tôi nói với Mary Rose ..." 

Anh không để cô ta kết thúc lời đe dọa của mình. "Tôi không nghĩ cô sẽ trở lại, vì vậy tôi không phải lo lắng về điều đó, đúng không?" 

"Anh không thể đối xử với tôi theo cách này." Cô bật khóc và vung tay lên che mặt. 

"Các anh trai của Mary Rose sẽ hoan hô tôi. Tôi đang làmchocông việc của họ dễ dàng hơn cho họ. Họ đã định đá cô đi vào ngày mai." 

Eleanor đã hoàn toàn chú ý. Cô ngừng khóc giữa tiếng nức nở. "Ý anh là gì?" 

"Họ sẽ bắt cô rời đi." 

"Mary Rose sẽ không cho phép họ."

"Mọi người đã bỏ phiếu," anh nói. Anh không hề cảm thấy tệ vì đã làm cô ta buồn. Đã đến lúc ai đó lắc cho cô ta tỉnh lại. Cô tađã hành động giống như một công chúa nhỏ bé hư hỏng với một cái gai ở sau lưng đủ lâu. Người phụ nữ trẻ cần học về những hậu quả cho những hành động của mình.

"Adam sẽ bỏ phiếu để tôi ở lại," cô ta bật khóc.

"Ông ấy sẽ làm nếu có thể," Harrison đồng ý. “Nhưng ông ấy là người đứng đầu gia đình, vì thế luôn phảiđiều độ. Cole, Travis, và Douglas đã bỏ phiếu chống lại cô, tôi cũng sẽ, nhưng tôi không phải là một thành viên của gia đình, vì vậy họ sẽ không cho phép tôi bỏ phiếu. Trong nhà Clayborne, luật đa số, Eleanor. Cô đã được cho mọi cơ hội. Mary Rose sẽ giúp cô đóng gói tối nay, tôi chỉ giúp cô ấy tiết kiệm một việc vặt vãnh".

"Tôi sẽ không ra đi." 

"Nếu cô tình cờ tìm ra đường trở lại nông trại, một trong những người anh sẽ đưa cô trở lại thị trấn và thả cô xuống đó." 

Harrison không hề tỏ ra thương xót. Anh hơi xấu hổ khi nhận ra anh đã thấy thích thú nhiều như thế nào. 

Eleanor trở nên hoảng loạn. Harrison nhặt dây cương và bắt đầu trở lại trại chăn nuôi.

Tiếng hét của cô đuổi theo anh dọc theo đường mòn. Anh bắt đầu huýt sáo trong nỗ lực ngăn chặn tiếng ồn. Rồi đột ngột trở nên rõ ràng với anh rằng tiếng la hét không hề giảm dần. Nó đang tiến gần hơn. Anh quay lại và thấy cô ta đang chạy về phía anh. Eleanor có thể di chuyển khi cô ta muốn. Thật kỳ lạ, cô ta đã không thể tìm ra sức mạnh cho việc đi xuống cầu thang vào buổi sáng để ăn cùng với gia đình, nhưng cô ta có thể chạy lên một ngọn núi nhanh như những con ngựa đang sải nước kiệu về phía trước.

Cô ta đang hét lên những lời tục tĩu đầy màu sắc với anh. Harrison quay trở lại con đường và tăng tốc độ. Theo kế hoạch, Cole sẽ đợi ngay quanh khúc quanh kế tiếp. Có lẽ anh ta đang quan sát Eleanor bây giờ, để chắc chắn cô ta không làm bản thân bị thương hoặc vương vào rắc rối.

Cole cuối cùng sẽ trở thành vị cứu tinh của Eleanor. Anh ta sẽ bắt cô tahứa sẽ cư xử phải phép và sau đó mang cô tavề nhà.

Phần còn lại của chuyến đi thật thanh bình hạnh phúc cho Harrison. Anh quên đi hành vi của Eleanor và tập trung vào chính mình. Anh gặp khó khăn trong việc chấp nhận sự thật là anh đã cố tình kích động một cuộc đấu súng. Anh đã không hành động như một người đàn ông văn minh. Không nghi ngờ gì rằng, càng ở lại trong nông trại lâu, anh càng trở nên man rợ.

Suy nghĩ của anh chuyển sang cuộc đối đầu sắp đến. Bây giờ tất cả các anh em đã ở nhà, anh sẽ phải nói chuyện với họ tối nay. Anh khiếp sợ nhiệm vụ ấy, và anh nghĩ có lẽ cảm giác của chính mình về các người anh trai là một lý do khác cho sự trì hoãn của anh. Họ đều là những người đàn ông đứng đắn tử tế. Chết tiệt, anh hầu như đã ước là họ đừng như thế.

Harrison từ chối suy nghĩ về phản ứng của Mary Rose với thực tế là anh đã hành động theo sự giả dối sai lạc từ thời điểm họ gặp nhau.

Anh bắt đầu xuống đồi, nhìn thấy nông trại từ xa, và đột nhiên cảm thấy như thể anh đang về nhà. Ba trong số bốn ngườianh trai đang ngồi trên hiên trước. Adam đang làm việc bên trong bãi quây, cưỡi một con ngựa đen mà Harrison chưa từng thấy trước đó. Con vật đang cố gắng hất người cỡi ra khỏi lưng. Adam không gặp vấn đề gì trong việc ngồi vững, đó là một kỳ công đáng chú ý, xét đến thực tế là người anh trai đang cưỡi ngựa không yên. Ông ta trông như thể được dán dính vào lưng của con vật hoang dã. Những động tác của Adam thật uyển chuyển và duyên dáng. Mặc dù điều đó không dễ dàng như nó thể hiện. Adam đã cởiáo của mình ra, và Harrison có thể nhìn thấy mồ hôi từ nỗ lực căng thẳng lấp lánh trên vai của ông

Harrison vẫy tay chào khi anh đi ngang qua ông và tiếp tục tới khuchuồng. Travis hét lên với anh. Anh ta chỉ vào một cái chai đang giơ lên trong một tay. Harrison gật đầu. Anh đưa chiếc xe vào trong chuồng, tháo những con ngựa và thả chúng vào bãi cỏ sau nhà để chúng dễ chịu, sau đó đưa MacHugh ra ngoài đến một bãi quây trống để cậu ta có thể luyện tập một chút và đi đến căn nhà chính. Anh đã sẵn sàng để uống nước mát và mỉm cười với sự tiên đoán. 

"Mary Rose đâu rồi?" anh gọi với ra. "Bên trong," Douglas gọi lại.

Adam đã xuống ngựa và vừa mở lối đi đến bãi quây khi Harrison đi ngang qua. Anh dừng lại để nói chuyện với ông. "Sau bữa ăntối hôm nay, tôi muốn nói chuyện với ông và cácem trai của ông." 

"Được rồi," Adam đồng ý. "Cậu muốn nói về điều gì?" 

"Tôi sẽ giải thích sau," Harrison rào đón. "Tôi không muốn Mary Rose lắng nghe." 

Adam gật đầu. Ông mở áo sơ mi ra và mặcvào. Hai người đi cùng nhau. Adam nhìn có vẻ đăm chiêu. Harrison hơi ngạc nhiên khi ông không đặt thêm câu hỏi. 

"Ngoài đó trời nóng, phải không, Harrison?" Cole nhận xét. 

"Chắc chắn rồi," Harrison trả lời trước khi nhận ra anh ta đang nói vai. 

Harrison tăng tốc độ cho đến khi gần như chạy. 

“Anh đang làm gì ở đây?” Anh hỏi gần như quát.

"Tôi sống ở đây," Cole trả lời. 

"Eleanor đâu?" Harrison hỏi. 

"Không phải cô ta đivới cậu sao?" Adam hỏi từ phía sau. 

"Cô ta được cho là ở cùng với Cole cơ mà," Harrison trả lời. "Chuyện gì đã xảy ra, anh đã đưa cô ta trở lại thị trấn và để cô ta ở đó à?" 

Thậmchí ngay cả khi đặt câu hỏiấy, anh đã biết rằng không thể. Cole không có đủ thời gian để đưa Eleanor trở lại Blue Belle và sau đó trở về nhà trước Harrison. 

Trừ phi anh ta có một đường tắt. 

Harrison nhảy lên với khả năng. "Cô ta ở bên trongnhà,phải không?" 

Douglas mỉm cười. Cole nghiêng chiếc ghế ra sau, chống bàn chân mang bốt lên thành lan can, hạ thấp vành mũ và nhắm mắt lại. 

Harrison quay sang Adam.

"Cô ta không ở trong nhà," Adam thông báo. Ông chuyển sự chú ý vào Cole. "Tôi thề rằng tôi sẽ xé nát cái vỏ bên ngoài của chú nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Chú có đưa cô ấy về nhà không?" 

"Có," Cole thừa nhận mà không mở mắt. 

Adam vươn đến bậc thang dưới cuối và dừng lại. Harrison ngồi xuống bậc thang trên đỉnh. Anh quyết định để Adam giải quyết vấn đề. Ông sẽ có nhiều may mắn hơn trongviệclấy được câu trả lời từ Cole. 

"Chuyện gì đã xảy ra?" Adam hỏi. 

"Cô ta ổn mà," Cole nói. 

"Chú không nhận ra những mối nguy hiểm ở ngoài đó sao? Chú đã hoàn toàn mất trí rồi à? Vì tình yêu của Chúa, có những động vật hoang dã lang thang xung quanh. Chú đang nghĩ gì thế hả?" 

"Cô ta sẽ không làm tổn thương bất cứ con vật nào đâu. Đừng giậnmáu methế, Adam.”

“Điều đó không vui đâu.” Adam cáu kỉnh. 

Harrison bắt đầu mỉm cười, nhưng Adam trao cho anh một cái nhìn gay gắt và anh nhanh chóng cau mày. Anh biết Eleanor hẳnphải ổn thôi. Cole sẽ không bỏ lại cô ta tự bảo vệ bản thân ở ngoài kia, và một khi Harrison đã vượt qua sự ngạc nhiên ban đầu, anh đãnhận ra sự thật đó. Adam cũng nhận ra điều đó, ngay khi ông vượt qua được cơn giận. Cole chỉ trêu đùa một chút với tất cả bọn họ. Harrison sẽ để anh ta cười thoải mái và sau đó tìm ra nơi anh ta đã dấu Eleanor. 

"Những con vật sẽ không làm phiền Eleanor," Cole bảo đảm với tất cả mọi người. "Thật thư giãn dễ chịu, đúng không? Ta đang có thờigiannghỉ giải lao của mình. Adam, Travis có nói với anh rằng chú ấy đã nhìn thấy năm con bò non đilạctrên sườn núi thấp không? Em đang nghĩ về việc đi theo chúng mộtlát. Travis có thể đi với em."

"Tôi sẽ đi với anh," Harrison tình nguyện. Anh muốn giữ cho mình bận rộn nhất có thể để anh không phải nghĩ đến cuộc gặp tối nay. 

“Để làm gì?” Cole nói với anh "Cậu không thể giúp.” 

"Tất nhiên tôi có thể giúp", Harrison tranh luận. "Hãy chỉ cho tôi những gì anh muốn tôi làm, và tôi sẽ làm." 

"Tôi đã nghe điều đó trước đây từ đâu ấy nhỉ?" Cole nói khô khan.

"Chú đã làm gìvớiEleanor?" Adam yêu cầu một lần nữa. Ông bước lên cầu thang và ngồi xuống bên cạnh Harrison. Tuy nhiên, người anh trai lớn tuổi nhất hẳn đã không quá lo lắng về gia đình của họ. Cái nhìn của ông giờ đây tập trung vào MacHugh. Con ngựa đang nhảy dựng vòng quanh bên trong bãi quây.

"Harrison, cậu cóphiền nếu tôi cưỡi MacHugh không?" Ông hỏi. 

"Tôi không phiền. MacHugh thìcó thể. Ông được chào đón để cho chàng ta một thách thức." 

"Cole, chú đãsẵn lòng trả lời tôi chưa?" Adam hỏi. Ông quansátMacHugh trong khi chờ em trai trả lời. 

"Dooley đang trông nom cô ta, em chạm trán ông ấy trên đường băng qua dòng suối. Em đãcho ông ấy một đô la để giữ mắt trên cô ta cho đến khi em cảm thấy muốn quay trở lại." 

Harrison cười toe toét. "Chính xác lúc nào anh sẽ cảm thấy muốn đuổi theo cô ta?" anh hỏi. 

"Trong một thời gian ngắn," Cole hứa. "Lúcnàythực sự yên bình, phải không?" 

Travis ra ngoài với những chai bia cho tất cả bọn họ. Anh đưa cho Douglas một chai và sau đó đưa cho Harrison một chai.

"Có phải Dooley đang xuống đồi không?" Douglas hỏi câu hỏi. Anh nheo mắt chống lại ánh sáng mặt trời trong một nỗ lực để có được một cái nhìn tốt hơn. "Phải, tôi tin rằng đó là Dooley." 

Adam nghiêng người về phía trước. "Vì Chúa, đó là Dooley, và ông ấy đơn độc. Cole, nếu có chuyện gì xảy ra với Eleanor, chú phải chịu trách nhiệm đấy." 

"Adam, anh có muốn uống bia không?" Travis hỏi. 

Sự lo lắng về Eleanor tạm thời bị xếp lại. Ông chấp nhận cái chai và nuốt một hơi dài. 

"Nó đi xuống thực sự mượt, phải không?" 

Travis gật đầu. "Em đã đổi hàng cho một chục chai. Chắc chắn hương vị tốt." 

"Tôi hy vọng Mary Rose không ra ngoài, con bé chắc chắn chú ý tới sự mất tích của Eleanor," Douglas nói.

"Nếu emấyhỏi, chúng ta sẽ không nói bất cứ điều gì," Travis nói. Anh ta dựa vào cây cột và ngáp dài. "Con bé nghĩ Eleanor đang ở trong phòng. Hãy để em ấy tiếp tục nghĩ như thế." 

"Tôi không nghĩ con bé muốn nói chuyện với Eleanor trong một thời gian dài," Douglas tiên đoán. 

"Tại sao không?" Adam hỏi. 

"Con bé vẫn giận cô ta," Douglas nói. "Eleanor đãgọi bà Morrison là một con bò béo." 

"Chúa lòng lành, tôi hy vọng bà Morrison không nghe thâý." Adam nói. Ông rùng mình với khả năng.

"Không cách chi bà ấy không thể nghe được," Douglas nói. "Cô ta đang nói chuyện với người phụ nữ và nói điều đó thẳng vào mặt bà ấy." 

Adam lắc đầu. "Có vẻ như chúng ta rồi sẽ phải đi đến tận Hammond để có được những vật phẩm thiết yếu.”

“Eleanor sẽ phải tạ lỗi.” Cole dự đoán. “Tôi cá là cô ta gần như đã sẵn sàng thay đổi đường lối của mình rồi.”

"Cô ta đang làm gì khi anh chuồn mất?" Travis hỏi. 

"Ném đá và la hét. Người phụ nữ có một kho từ vựng đầy màu sắc." 

"Chào buổi chiều, Dooley," Douglas gọi. "Ông có muốn uống bia không?"

"Tôi chắc chắn có thể sử dụng cho mình một chai," Dooley trả lời. Ông ta leo xuống khỏi ngựa và khệnh khạng bước lên những bậc thang. Harrison chưa bao giờ để ý thấy người đàn ông có cặp chân cong vòng như thế nào trước đó. Dooley bước đi như thể ông đang mang theo một thùng dưa chua giữa đầu gối của mình.

Ông lão ngồi xuống bậc thang giữa Adam và Harrison. Ông giở mũ, lau trán bằng lưng cánh tay, và sau đó nói, "Trời thật ấm áp cho mùa đông, phải không?" 

"Đanglà tháng Sáu mà, Dooley," Cole bảo ông ta.

Harrison kiên nhẫn chờ đợi một trong các người anh tìm hiểu điều gì đã xảy ra cho Eleanor. Không ai nói một lời. Họ vẫn bận rộn thưởng thức đồ uống của mình. Harrison cho rằng đồ uống là một điều hiếm hoiđối với họvì sự khan hiếm.

Dooley đang liếm môi trong dự đoán về sự thết đãi mà ông sắp nhận được. Harrison cuối cùng đã phá vỡ sự yên tĩnh và đặt câu hỏi cho những người khác. 

"Dooley, chẳng phải là ông được cho là đang trông coi Eleanor sao?" 

"Yes, sir, tôi chắc chắn là vậy." 

"Vậy tại sao ông lại ở đây?"

"Tôi không thể chịu đựng được nữa, cô ta đã làm rất nhiều tiếng ồn khiến đầu của tôi bắt đầu đập thình thịch. Tuy vậy, cô ta không nhận ra tôi đang chăm nom mình. Tôi có thể giấu mình thật kỹ khi tôi đặt tâm trí của mình vào nó.Tôi không thể trốn khỏi tiếng lahét của cô ta, ngay cả khi tôi đã dùng tay bịt kín tai mình. Rồi Ghosh xuất hiện. Tôi đã cho ông ấy hai dollar để ngồi một khoảng thời gian ngắn và trông coi cô ta."

"Liệu Ghost có uống rượu ủ của ông ấy không?" Cole hỏi. Dooley bảo đảm với anh ta, "Ông ấy đã cạn kiệt cách đây ba ngày. Bây giờ ông ấy khá tỉnh táo.”

Harrison quay sang Cole. "Tôi sẽ không theo cô ấy đâu." 

"Tôi không yêu cầu cậu." 

"Tôi vẫn sẽ bị đổ lỗi cho điều này, phải không?" 

"Yes, Sir, chắc chắn là vậy." Cole cười sau khi trả lời theo cung cách giống y như Dooley. "Nếu Mary Rose phát hiện ra trước khi tôi đưa Eleanor trở lại, đó là lỗi của cậu." 

"Làm sao anh biết?" Harrison hỏi. 

"Đó là kế hoạch của cậu cơ mà." 

"Mary Rose có thể không tìm ra," Travis gợi ý từ ngưỡng cửa. 

"Tôi đã hành động với niềm tin tốt đẹp", Harrison lập luận.

"Con bé sẽ tìm ra tất cả", Douglas tiên đoán. "Con bé sẽ thực sự nghi ngờ trong một vài ngày nếu Eleanor không đi xuống cầu thang. Tôi nghĩ Mary Rose giữ sự bực bội với cô ta cho đến khoảng thứ sáu. Rồi con bé sẽ bắt đầu đặt câu hỏi."

"Anh định để Eleanor trên núi suốt thời gian đó hả?" Harrison hỏi Cole. 

"Tôi không tin Ghost có thể làm điều đó lâu đến thế. Tôi hẳn phải đưa thêm một đồng đô la nữa để ngăn ông ấy khỏi dở chứng. Cậu sẵn sàng cho tôi mượn chứ, Cole?" 

"Chắc chắn, Dooley," Cole đồng ý. 

"Đây là bia của ông, Dooley," Travis nói. Anh đưa chai cho người đàn ông. "Nói đi, không phải là Ghost đang đi xuống đường mòn kia sao?" 

Harrison đứng dậy. Anh chấp nhận điều không tránh khỏi. Anh sẽ phải đi tìm Eleanor. 

Mary Rose xuất hiện ở ngưỡng cửa. "Chào, Dooley," cô gọi. 

"Chào, Mary Rose," ông gọi lại. 

Cô bước ra ngoài hiên nhà và nhìn quanh. "Có ai nhìn thấy Eleanor không? Em muốn nói chuyện với bạn ấy."

Mọi người nhìn Harrison. Anh không nói một lời. Anh ngồi xuống lại và nhìn chằm chằm ra ngoài xa. 

Travis quyết định nói dối đỡ cho anh. "Cô ấy ở trong phòng, cứ để kệ cô ấy nghiền ngẫm một lát đi." 

"Cô ấy sẽ nghiền ngẫm về điều gì?" 

Travis không thể nghĩ ra được điều gì. Douglas trợ giúp anhta. "Cô ta hẳn đã phải biết là em giận cô ta, Mary Rose. Cô ta ghê gớm, không phải ngu ngốc. Cô ta gọi bà Morrison là một con bò béo, và cô ta biết rằng em không vui về điều đó," anh ta lý luận. 

Harrison quay lại nhìn Mary Rose. Cô trao cho anh một cái cau mày. 

"Adam, anh đã nói chuyện với Harrison chưa?" cô hỏi. 

"Chưa, Mary Rose." 

"Vui lòng xem xét điều đó. Càng sớm càng tốt." 

“Nói chuyện về điều gì?” Harrison hỏi cô.

Cô không trả lời anh. Cô quay người và đi vào trong nhà. Cô để cánh cửa lưới đóng sập lại sau lưng. 

Harrison quay sang Adam. "Tất cả những điều đó là gì thế?" 

"Con bé mách về cậu," Cole nói. 

"Gì?" 

"Con bé đã kể với Adam về cuộc đấu súng," anh ta giải thích. 

"Đừng cảm thấy bịxúc phạm, Harrison. Con bé chỉ đang cố canh chừng cho cậu thôi," Douglas nói. 

Cole đứng dậy. Anh ta vươn vai, đặt chai bia xuống lan can, và rồi đi xuống những bậc thang. 

"Tôi đoán tôi sẽ đi đón Eleanor ngay bây giờ. Ghost, tại sao ông không canh chừng Eleanor?" anh gọi.

Người đàn ông tóc trắng bước đến lối đi trước nhà và lắc đầu. "Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Nó không đáng giá đến thế. Henry đã nghe thấy tất cả sự om xòm và chạy đến xem. Tôi đã cho ông ấy ba đô la để ngồi với cô ấy một lát. Tôi sẽ không bao giờ trao cho ông thêm một ân huệ nào lần nữa đâu, Dooley."

Cole tiến đến khu chuồng trại. "Harrison, cậu đã bao giờ sử dụng một sợidây thừng trước đây chưa?" anh ta gọi với qua vai. 

"Tôi đã chỉ cho cậu ta cách," Douglas hét lại. "Cậu ta đang tập luyện." 

"Chúng ta sẽ đi và bắt những con bò non đó ngay khi tôi trở lại cùng với Eleanor," Cole hét lên. 

Harrison đứng dậy. "Douglas, anh không cần phải nói dối vì tôi." 

"Hãy đi và tập luyện ngay bây giờ," ngườianh trai gợi ý. "Sau đó, nó sẽ không phải là một lời nói dốinữa.Thôi nào, tôi sẽ chỉ cho cậu cách thực hiện." 

"Harrison, cậu nên ăn thứ gì đó trước," Adam gợi ý.

Anh đồng ý. Trong khi Douglas đi kiếm một vài sợi dây thừng, anh đi cùng Adam vào nhà bếp. Họ đã ăn ở bàn bếp và nói chuyện về các vấn đề trần tục trong suốt thời gian đó. Mary Rose bước vào bếp, nhận ra hai người đàn ông đangngồitại bàn, nhanh chóng quay lại và bước ra ngoài. "Không phải ông được cho là cần nói chuyện với tôi về cuộc đấu súng sao?" Harrison hỏi. "Tôi hiểu Mary Rose đã mách về tôi."

Ông nhìn vào ngưỡng cửa và mỉm cười. 

"Phải," Adam đồng ý. "Em gái tôi nghĩ rằng cậu có thể đã cố tình kích động người đàn ông đóvào một trận đấu tay đôi." 

"Tôi đã làmthế." Harrison thừa nhận. 

Anh chờ đợi bài giảng của Adam. Người anh trai không nói một lời nào. Sau vài phút im lặng trôi qua, Harrison thúc ông ta. 

"Và?" 

"Và gì?" 

"Ông không định nói chuyện với tôi về điều đó à?" 

"Tôi vừa làm rồi." 

Harrison bật cười. 




Cole, mặt khác, chắc chắn không cườinổi. Eleanor đã không hợp tác với kế hoạch của anh. Ngay giây phút cô nhìn thấy anh đang tiến về phía cô, cô nhặt một viên đá có kích thước kha khá và ném vào anh. 

Cole không nghĩ rằng đó là cách cô đối xử với vị cứu tinh của mình.

Cô chắc chắn là một cảnh tượng đáng nhìn ngắm. Đôi gò má cô đỏ hồng, đôi mắt cô bừng cháy với cơn giận dữ. 

"Em vẫn chưa đoán ra bất kỳ điều gì sao?" Anh hỏi cô. "Hãy thôi ném đồ đi, chết tiệt." 

Anh tránh một viên sỏi khác và thúc con ngựa của mình đến gần hơn. Eleanor đứng ở trung tâm của con đường mòn. Cô đã đi bộ một khoảng cách rất xa. Anh nhìn xuống đôi giày của cô và nghĩ rằng bàn chân cô đã bị phồng rộp. 

Cô dường như không quan tâm. Cô khập khễnh đi qua anh và tiếp tục lên dốc. 

"Em đang đi đâu thế?" 

"Quay trở lại trang trại để đóng gói đồ đạc của tôi. Tôi sẽ bắn Harrison bởi vì anh ta bỏ lại tôi mc kẹt ở đây, và sau đó tôi sẽ rời khỏi. Tôi sẽ đi bộ trở lại thị trấn.

"Mary Rose sẽ không để em bắn Harrison đâu. Con bé rất ngọt ngào với cậu ta.”

“Tôi không quan tâm.”

"Không, tôi đoán là em không. Em không quan tâm đến bất kỳ ai ai ngoài chính mình."

Anh nghe có vẻ cam chịu. Cô quay lại và nhìn lên khuôn mặt anh để xem liệu anh chỉ đang cố làm cho cô tức giận hay anh thực sự tin vào những gì mình vừa nói. 

Anh trông có vẻ chân thành đối với cô. Cô vươn thẳng vai. “Đó không phải là sự thực. Mary Rose có bốn anh trai mạnh mẽ để chăm lo cho mình. Tôi không có bất kỳ ai, tôi phải quan tâm đến bản thân mình chứ."

"Em là sinh vật tự ti nhất mà tôi từng gặp." 

Cô oà khóc. Chúng không bị đè nén nữa. Cô đã bị đau ở khắp mọi nơi, và bây giờ anh cố tình làm tổn thương lòng kiêu hãnh của cô. Đó là tất cả những gì cô còn lại. Dù vậy, cô không thể bám víu vào nó lâu thêm được nữa. 

"Tôi đã có một cuộc sống khó khăn," cô kêu lên. 

"Ai mà không chứ?" 

"Harrison đã bỏ tôi ở đây một mình." 

"Em không bao giờ chỉ có một mình." 

Vai cô sụm xuống. "Tôi biết." 

Cô quay sang bụi cây. "Ông có thể rời khỏi rồi, Henry, Cole ở đây." 

"Cảm ơn, cô Eleanor," Henry gọi lại. 

Cô hít một hơi thở sâu. "Tôi ... cảmkíchsự bầu bạn của ông." 

"Tôi cũng không phiền, trừ khi cô đang la hét. Cô làm tôi đau hết cả đầu, cô Eleanor. " 

"Tôi xin lỗi. "

Cô quay lại đường mòn và bắt đầu đi bộ một lần nữa. Cole cỡi ngựa bên cạnh cô. 

"Không khó lắm, đúng không?" 

"Cái gì không khó?" 

Cô giữ sự chú ý trên mặt đất để không bước vào bất cứ thứ gì sắc nhọn. Bàn chân cô nhớp nháp và nhức buốt. Cô cảm thấy khốn khổ và biết cô trông còn tệ hơn. Cô lùa ngón tay qua mái tóc trong một nỗ lực cung cấp cho các lọn loăn xoăn ấy một thứ tự nào đó và tiếp tục bướcđi. Cô không quan tâm Cole nghĩ trông cô như thế nào. Không, cô chắc chắn không. Cô nhận ra rằng ba nút áo trên cùng của cô đã bị mở ra và nhanh chóng cài chúng lại.

"Cư xử tử tế không quá khó khăn," anh nói. 

"Có. Nó đã." 

Anh mỉm cười vì anh cũng cảm thấy như vậy. "Tại sao nó lại khó?" 

"Anh sẽ không hiểu." 

"Thử xem." 

"Nó khiến tôi cảm thấy dễ bị tổn thương." 

Anh gần như gật đầu đồng ý. Hai người họ giống nhau nhiều hơn anh đã nhận ra. 

"Em được cho là phải đối xử với người khác theo cách em muốn được đối xử," anh nói làu làu từ ký ức. Chúa ơi, đã bao nhiêu lần Adam đề nghị quy tắc vàng đó với cho anh nhỉ? 

"Chà, tại sao tôi lại muốn làm điều đó?" 

Anh thực sự không có ý tưởng nào. Cô đã tự nguyện đưa ra lý thuyết của mình. "Anh có nghĩ họ sẽ đối xử tốt với tôi sau đó không?" 

"Một số sẽ." 

"Còn những người không làm thế thì sao?”

“Em phải cư xử rất khó nhằn với họ.”

Cô bật cười. Cô đã rất ngạc nhiên khi có thể tìm thấy niềm vui trong bất cứ điều gì, xét đến hoàn cảnh thảm khốc của cô. 

Những lời của anh có ý nghĩa, nhưng cô chưa sẵn sàng thú nhận điều đó. Cô quyết định thử lại một lần nữa về sự thông cảm. 

"Mọi người đều rời bỏ tôi," cô nói. "Ngay cả cha tôi cũng bỏ chạy khỏi tôi. Tôi đã bị bỏ rơi". 

"Thì sao?" 

"Tôi đã sợ hãi." 

"Ai mà không sợ hãi lúc này lúc khác chứ?" 

Cô thử lần cuối cùng. "Tôi hoàn toàn không có tiền." 

"Quá tệ. Hãy cố kiếm ra một ít tiền." 

"Làm thế nào? Tôi không được đào tạo để làm bất cứ điều gì. Có lẽ tôi nên tìm một người đàn ông và kết hôn." 

"Không ai muốn em đâu, thậm chí cả những người tuyệt vọng, những người đãkhông nhìn thấy một người phụ nữ đẹp như em trong nhiều năm."

Mắt cô mở to trước lời khen như thể vô tình. Liệu anh có thực sự tin rằng cô là một phụ nữ đẹp khôngnhỉ

"Mary Rose không thích tôi, cô ấy chỉ thương hại tôi." 

"Vì em đã đối xử với cô ấy giống như ..." 

"Tôi không muốn cô ấy thương hại," cô hét lên. 

“Vậy hãy nói với cô ấy em cảm thấy thế nào, những hãy tử tế về điều đó. Mary Rose có thể là một người bạn tốt nếu em không đẩy cô ấy đi." 

"Đã quá muộn rồi, tôi đã hủy hoại tất cả mọi thứ. Mọi người đãbỏ phiếu, tôi phải rađi. Harrison đã nói như vậy. Anh thực sự nghĩ tôi là một phụ nữ đẹp sao?" 

"Chắc chắn, tôi sẽ đánh cược rằng em thật xinh đẹp khi em mỉm cười." 

"Travis ghét tôi. Mỉm cười sẽ không thay đổi điều đó." 

"Em có thể ngừng gọi chú ấy là Boyđi." 

"Tôi quên mất tên anh ấy."

"Không, em không quên, em muốn chọc tức cậu ta, em đã thành công. Giờ đừng làm thế nữa.” Cô gật đầu. Tuy nhiên, anh vẫn chưa hoàn thành lời khuyên. "Nói tên tôi," anh ra lệnh. 

"Cole." 

"Đúng vậy, tên tôi là Cole, không phải Anh Kiahay Boy." 

"Tôi có phải tử tế với tất cả mọi người không?" 

Chỉ có Eleanor sẽ hỏi câu hỏi đó. "Phải." 

Cô lại bật cười lần nữa. "Tôi chỉ đang trêu chọc thôi mà." 

"Tôi đã đúng." 

"Đúng về cái gì?" 

"Em rất đẹp khi em mỉm cười." 

Cô quay đi. “Cám ơn anh. Tôi đã tử tế với Adam. Harrison nói rằng anh ấy không biểu quyết chống lại tôi. Dĩ nhiên là anh ấy không thể ". 

"Tại sao anh ấy lại không thể?" 

"Bởi vì anh ấy là người đứng đầu gia đình. Anh ấy phải kềm chế ... đúng không? " 

"Tôi quên."

"Anh nghĩ Adam sẽ bỏ phiếu ném tôi ra ngoài sao?" 

"Không." 

"Tôi cũng không nghĩ vậy. Anh ấy là một người đàn ông tốt bụng. Anh ấy có thể chịu đựng được hầu hết mọi thứ, kể cả tôi." 

"Tôi cũng tốt bụng nè." 

"Không, anh không có." 

Anh mỉm cười. Cô nói đúng. Anh không tốt bụng. 

"Em định cứ tiếp tục đi bộ à?" 

"Tôi có lựa chọn nào khác sao?" 

Anh cúi xuống, vòng tay quanh eo cô, và nâng cô lên vàotrong lòng anh. Cô nhẹ như một chiếc gối. Cô nóng và đổ mồ hôi, nhưng cô vẫnmùi như thể vừa mới tắm. Cô đã mệt rã rời từ cuộcđibộ rán sức. Không khí miền núi cũng khiến cô cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô vui mừng vì Cole đã để cô cưỡi ngựa cùng với anh và biết là cô nên cảm ơn. Cô cố gắng tìm lời thích hợp. điềuđólẽ ra không khó khăn, nhưng nó đã như thế. Chúa ơi, cô thực sự đã hành động như một bạo chúa suốt những năm vừa qua, ra lệnh cho những người xung quanh ... và không bao giờ thể hiện bất kỳ sự biết ơn nào.

Họ cưỡi ngựa trong vài phút mà không nói chuyện. Cole cảm thấy thoải mái với sự im lặng. Eleanor thì không. Cô lắc lư trong lòng anh, ấn chặt mông cô vào háng của anh mỗi khi cô di chuyển. Anh nghiến chặt răng để không hét vào mặt cô.

Cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm bất kỳ khiêu khích nào nữa. "Ngừng nhảy chồm chồm lên như thế đi." 

"Tôi không nhảy chồm chồm. Cảm ơn anh." 

Đó, cô đã nói những lời đó. Cô ngay lập tức thư giãn. Nó rốt cuộc không quá khó. 

Trừ phi anh chế giễu cô, tất nhiên. Cô căng thẳng trong dự đoán. 

"Tại sao em lại gọi bà Morrison là một con bò béo?" 

"Tôi đang giúp Mary Rose." 

"Như thế nào?" 

"Bà Morrison thật trơ tráo khi nói với tôi rằng Harrison sẽ tìm hiểu con gái của bà ấy, tôi đã nói với bà ấy rằng bà ấy đã sai. Bà ấy tiếp tục không đồng ý với tôi, và rồi lời này dẫn đến lời khác." 

Anh thay đổi chủ đề. "Em đã không học được điều gì hữu ích ở trường sao?" 

"Tôi có thể dạy học." 

"Tại sao em không?"

“Trẻ con không thích tôi.”

Anh không hề ngạc nhiên. "Em có thích trẻ con không?" 

"Tôi không biết, tôi chưa bao giờ được ở quanhbất kỳ đứa nào." 

"Thế thì làm thế nào em biết liệu chúng có thích em hay là không?" 

"Không ai từng làm như thế hết." 

Anh thở dài. "Em có thể giúp đỡ xung quanh trang trại không?" 

"Làm gì?" 

"Tôi không biết, tôi đoán em sẽ không giỏi trong việc quăng dây bắt những con bò tơ hay huấn luyện những con ngựa, em quá mềm mại". 

"Tôi ư?" Cô cố quay lại nhìn anh. 

Anh siết chặt vòng eo của cô để cô không thể di chuyển. 

"Còn rửa chén dĩa, nấu nướng hay may vá thì sao?" 

“May vá! Tôi có thể làm điều đó." 

"Em đây rồi." 

"Nhưng đã quá muộn. Tôi sẽ bị ném đi. Nhớ không?”

"Nếu em hứa sẽ cố gắng hòa thuận, tôi sẽ nói chuyện với mọi người. Tôi sẽ làm cho họ trì hoãn trong vài ngày và sau đó bỏ phiếu một lần nữa. Em không thể cứ hỗn xượcmãi,Eleanor. Nếu em tử tế xung quanh, họ sẽ quên việc ném em đi. "

"Tại sao bây giờ anh lại trở nên quá tử tế với tôi như thế?" 

"Bởi vì em là người phụ nữ đẹp nhất và ghê gớm nhất mà tôi từng biết." 

"Không ai có thể có thể ghê gớm và ngọt ngào cùng một lúc được." 

Anh nhún vai. 

"Anh đã bỏ phiếu chống lại tôi sao, Cole?" cô hỏi. 

"Những gì tôi đã làm trong quá khứ sẽ bị lãng quên." 

"Quy tắc đó có áp dụng cho tôi không?" 

"Chắc chắn rồi. Chúng ta sẽ có một khởi đầu mới." 

Cô quay lại để cảm ơn anh vì lời khuyên của anh. Cô nhìn vào mắt anh và nhanh chóng quên mất những gì cô định nói. 

Anh chuyển sự chú ý của anh đến miệng cô. Anh không thể ngăn bản thân thôi nhìn chằm chằm vào cô. Anh biết ơn con ngựa biết đường về nhà vì Cole quá bận rộn tâm trí để hướng dẫn nó.

Anh biết điều gì sẽ xảy ra trước khi cô biết.

"Xin lỗi," anh lẩm bẩm trước sự mạn phép mà anh sắp làm. 

Điều gì đã xảy ra với anh vậy? Và tại sao anh lại xin lỗi? Cô nhìn thấy sự ấm áp và dịu dàng trong đôi mắt anh và đã rất ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ nhận thấy bất kỳ người đàn ông nào nhìn cô theo cách Cole đang nhìn cô bây giờ. Nếu cô không biết rõ hơn, cô đã nghĩ rằng anh sẽ hôn cô.

Và rồi anh đã làm vậy. Miệng anh đặt trên miệng cô và chiếm hữu tuyệt đối. Môi anh mềm mại và ấm áp trên môicô. Anh tán tỉnh cô với sự tiếp xúc nhẹ nhàng. Cô không chắc liệu cô có hôn lại anh hay không. Anh là người đàn ông đầu tiên hôn cô, và sự thiếu kinh nghiệm khiến cô e thẹn và thiếu chắc chắn. Tất cả những gì cô biết là cô không muốn anh dừng lại, và khi anh bắt đầu kéo ra khỏi cô, cô ngả người vào anh và vòng tay quanh cổ anh. Cole gầm gừ trầm trong cổ họng, siết chặt vòng ôm, và hôn cô lần nữa.

Anh dừng lại đủ lâu để nói cô mở miệng. Cô không hỏi anh tại sao. Cô để anh chỉ dẫncho cô. Trái tim cô đập điên cuồng đến nỗi côcảm thấy như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Lưỡi của anh cọ xát vào của cô trong một trò chơi kết đôi gợi tình mà cô hoàn toàn thích thú.

Cô là một người học hỏi nhanh. Bởi vì thiếu kinh nghiệm, cô không làm bất kỳ ngăn cản hoặc kềm chế nào. Sự tò mò khiến cô trở nên bạo dạn hơn. Cô bắt chước mọi động thái của anh, chỉ muốn làm hài lòng anh nhiều như anh đang làm hài lòng cô.

Cả hai đều run rẩy khi Cole rút đi. Anh có đủ ý thức để biết khi nào nên dừng lại. Eleanor thì không. Ít nhất anh không tin làcô có. Cô sẽ không cố gắng kéo anh trở lại với cô nếu cô có bất kỳ chút ý thức nào.

Anh bắt cô quay lại. Rồi anh nhanh chóng tăng tốc, vì anh đột nhiên muốn vội vã về nhà ... và tránh xa khỏi cô. 

"Anh có thích hôn tôi không?" 

"Chà, tại sao phụ nữ luôn muốn nói về những thứ như thế?" 

Cô nhún vai. Cô không cảm thấy buồn vì giọng điệu gắt gỏng của anh. "Tôi không biết tại sao. Chúng tôi chỉ làm thôi. Anh là người đàn ông đầu tiên hôn tôi. Đương nhiên, tôi tò mò muốn tìm hiểu xem anh có thích nó không." 

Anh lập tức đánh mất khía cạnh cáu kỉnh của mình. "Em chưa bao giờ hôn trước đây sao?" 

Cô nghe được nụ cười trong giọng anh. "Tôi không nói với anh chỉ để anh thích thú đâu." 

"Tôi không cười em. Em đã làm một việc thực sự tốt đẹp khi hôn lạitôi." 

"Cám ơn anh. Tại sao anh dừng lại?" 

"Ồ, vì Chúa. Chúng ta thật sự phải thảo luận về vấn đề này bây giờ sao?”

Cô va vào cằm anh khi cô gật đầu. Anh thở dài. 

"Đừng cám dỗ một con gấu xám trừ phi em sẵn sàng để bị ăn."

Cô không hoàn toàn ngây thơ. Cô đã nghe những câu chuyện về những gì đã diễn ra trên chiếc giường cưới. Rất nhiều điều cô đã nghe được có vẻ như có thể xảy ra với cô. Một số nghe có vẻ không thể. Tuy nhiên, cô đã học đủ để biết những gì Cole vừa nói với cô.

Anh đã không muốn dừng lại. 

Eleanor mỉm cười suốt đường về nhà. 

"Adam và Harrison đang ở trong bãi quây cùng với con ngựa xấu xí đó." 

"Adam đang thử cưỡi MacHugh," Cole nói. "Hãy chào họ nào, Eleanor." 


Adam quay lại khi cô gọi ông. Ông đáp lại lời chào với một nụ cười. 

"Có vẻ như kế hoạch của cậu có hiệu quả. Eleanor nghe có vẻ gần như hạnh phúc," Adam nói, quay lại với Harrison.

Harrison gật đầu, hài lòng với chính mình. Chừng nào mà Eleanor vẫn tiếp tục cư xử phải phép, cuộc sống sẽ dễ chịu cho gia đình. Tất nhiên, Mary Rose sẽ giết anh nếu cô biết anh đã làm gì. Cô sẽ nghĩ anh là một thứ đồ khốn không có trái tim.

Quáiquỷ,có vấn đề gì trong việc cô nghĩ gì sao? Cô sẽ kết thúc với sự khinh khi anh ngay khi cô phát hiện ra ý định của anh.

Việc bắt đám bò tơ dường như là một cách tốt để giữ tâm trí của anh bận rộn, Harrison quyết định. Nếu anh quá bận rộn để suy nghĩ, anh sẽ không có thời gian để lo lắng. Anh chợt trở nên băn khoăn. Anh đã muốn công việc nặng nhọc, cật lực. Những gì anh nhận được là một bài học về sự khiêm tốn. Và cả một địa ngục đau đớn. Vào lúc anh ngồi xuống bàn ăn tối, mọi bó cơ trong cơ thể anh đều đau. Anh cảm thấy như thể anh là người bị cột dây và bị kéo lê ra khỏi vũng bùn. Bàn tay trái của anh đang bốc cháy.

Mary Rose đầy vẻcảm thông. Ngay khi họ nói lời kinh tạ ơn, cô đã đổi chỗ với Eleanor để cô có thể ngồi gần anh hơn. Nó khiến cho nhiệm vụ cắt thịt cho anh dễ dàng hơn nhiều. 

"Có phải dầu xoa bóp đã giúp ích?" Adam hỏi từ phía đối diện bàn ăn. 

"Vâng, cảm ơn." 

"Tại sao cậu lại đeo găng tay?" Douglas hỏi. 

Travis đưa ra một suy đoán trước khi Harrison có thể trả lời. "Có lẽ cậu ấy bị ngứa."

Adam quay sang Cole. Ông đã nhận thấy nụ cười của anh ta và lắc đầu. "Chú đã được yêu cầu làphải chăm lo cho cậu ấy," ông nhận xét. 

"Đó không phải là lỗi của em.Bất cứ ai có nửa bộ não đều có đủ ý thức để buông sợi dây ra."

Adam nhăn mặt trước bức tranh ông đang vẽ ra trong đầu. Sự tò mò của ông có mọi mảnh ủ ê y như của một người đàn ông đi ngang qua một tòa nhà đang cháy buộc phải dừng lại và quan sát. "Cậu có bị kéo đi xa không?"

Đủ xa, Harrison nghĩ thầm. "Không thành vấn đề," anh nói. "Cole nóiđúng, đó không phải là lỗi của anh ta. Tôi đã nghĩ tôi biết mình đang làm gì, những tôi không. Hôm nay tôi học được một bài học quý giá." 

Mary Rose đang vẫy cái nĩa của anh tới lui trước mặt anh. Harrison mất kiên nhẫn. Anh giật món đồ dùng khỏi tay cô và bảo cô ngừng quấy rầy anh

Sự cáu kỉnh của anh không làm phật lòng cô. "Anh chẳng ăn miếng nào hết," cô nói. 

"Anh không phải là người tàn phế, anh có thể tự ăn được."

"Ngừng lo lắng cho cậu ta đi," Douglas nói. "Tôi sẽ cược rằng việcbịphỏng vì sợi dây thừng cóquá nhiều đâu đớn để thậm chí nghĩ đến việc ăn uống. Cậu may mắn vì đó chỉ là tay trái." 

"Hãy cho chúng tôi biết cậu đã học được những gì," Adam gợi ý. 

"Để mang những chiếc găng tay của cậu," Travis trả lời với nụ cười toe toét. Cole tình nguyện tiếp theo. Anh nháy mắt với Eleanor qua bàn. Cô đỏ mặt đáp lại.

Adam nhận thấy điều gì đang xảy ra giữa hai người và đảo mắt lên trời. 

Harrison nói "Tôi học được rằng tôi thực sự là một kẻ hoàn toàn dớ dẩn ở ngoài đây.” Anh quay sang Mary Rose. "Giờ hạnh phúc chứ?"

Cô có đủ ý thức để không thừa nhận là cô có. Harrison dường như đang bị làm hư hỏng vì cuộc chiến. Cô sẽ không dàn xếp với anh. Nếu anh có tâm trạng vui vẻ, cô đã nói với anh rằng cô rất hạnh phúc vìanh. Cuối cùng anh đã quyết định chôn vùi sự kiêu ngạo của mình và chịu nhún nhường với việc học tập. Cơ hội có được cuộc sống lâu dài của anh vừa được cải thiện đáng kể. Cô có hạnh phúc về điều đó không ư? Tất nhiên.

Cuộc nói chuyện ở bàn quay sang một chủ đề ít nhạy cảm hơn. Harrison tò mò muốn biết tại sao nhà Claybornes lại quyết định đầu tư vào gia súc. Travis giải thích. "Chúng tôi đã có gia súc trước đây, nhưng với hai mùa đông khắc nghiệt liên tiếp, chúng tôi đã phải bán chúng đi bởi vì chúng tôi cần tiền mặt. Bây giờ chúng tôi đang ở trong một tình huống tốt hơn. Tôi chorằngcó thể nói chúng tôi đang bắt đầu lại. Chúng tôi có một giá cao cho thịt bò."

“Chúng tôi đã có một sự đình đốn khi chúng tôi mất con bò đực giống của chúng tôi. Douglas đã không thể chữa trị được bất cứ điều gì đang làm nó đau. Nhưng trong một thời gian, chúng tôi đã có đủ lợi nhuận để làm cho nó đáng với rắc rối của chúng tôi một lần nữa."

"Chúng tôi bắt đầu với hai con và đã cógần bốn trăm khi chúng tôi bán chúng", Adam nói thêm. “Những con bò tơ được chăn thả tự do. Travis đã thất bại bởi vì chú ấy muốn giữ chúng trong rào chắn. Dù vậy, cậu không thể rào vùng đất công. Tất cả các nhà chăn nuôi gia súc đều đến cùng nhau vào mùa xuân để họp mặt thường niên. Cậu đã bỏ lỡ tất cả sự náo nhiệt. Travis và Cole đã tiếp tục lùa gia súc đến Salt Lake. Họ chỉ vừa trở lại nhà khi cậu xuất hiện."

Rõ ràng với Harrison rằng các người anh trai đã sử dụng sự kiên nhẫn và làm việc mà không màng đến những gì họ muốn. Họ rõ ràng đã là những người giàu có. Tuy nhiên, không ai trong số họ dường như nhận ra điều đó. Tất cả các anh em đều khẳng định họ chỉ mới bắt đầu xây dựng một ổ trứng. Travis quan tâm nhất đến tiền bạc. Nỗi ám ảnh của Cole là an ninh. Nếu có thể, anh ta sẽ xây một bức tường cao ba mươi bộ quanh khu trại để giữ an toàn cho mọi người.

Họ tiếp tục nói về tình hình tài chính của họ cho đến khi Mary Rose và Eleanor cuối cùng đứng dậy khỏi bàn. 

"Adam nói rằng cậu muốn nói chuyện với chúng tôi về điều gì đó," Douglas nói. "Nó là gì thế?" 

Mary Rose vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa. Khi cô nghe tiếng anh trai, cô quay lại và vội vã trở vào bên trong. 

"Em gái của chúng ta không được biết về cuộc nói chuyện.” Cole nhắc anh trai. 

"Tôi quên," Douglas thừa nhận. "Xin lỗi, Harrison."

"Tại sao em không được biết?" Cô bắt đầu lo lắng. Có phải Harrison sắp nói với các anh traicủacô rằng anh đã quyết định rời đi? Có phải rốtcuộc công việc trên trang trại quá khó khanđối vớianh? Anh đã bỏ cuộc sao?

Nỗi hoảng loạn gần như áp đảo cô. Cô buộc mình phải bình tĩnh lại. 

Harrison không phải là người dễ bỏ cuộc; anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Nếu anh bỏ đi, đó là vì anh đã trở nên bồn chồn và muốn tiếp tục di chuyển. Tuy nhiên, nếu đó là sự thật, tại sao cô lại bị loại khỏi sự tuyên bố? 

"Anh định nói về chuyện gì vậy?" Cô ngồi xuống và đợi nghe câu trả lời của anh. 

Harrison vươn tay qua và phủ tay cô bằng tay anh. "Em sẽ phải kiên nhẫn." 

Cô gật đầu. Cô ngước nhìn anh và cố gắng đọc nét mặt của anh, nhưng Harrison đã không để lộ bất cứ điều gì. Anh đã khép kín y như một cuốn sách mới tinh còn trong bọc. 

"Không phải đến lượt em rửa chén dĩa sao, Mary Rose?" Douglas hỏi. 

"Vâng, tất nhiên," cô trả lời.

Cole thúc vào chân Eleanor bên dưới bàn. Khi cô nhìn anh, anh hất đầu về phía em gái mình và chờ đợi. 

Eleanor hiểu ra gợi ý và ngay lập tức đứng lên. "Tôi có thể giúp bạn với các chén dĩa không?"

Travis giật mình. Anh chắc chắn mình đã không nghe đúng. Eleanor vừa đề nghị giúp em gái anh ta sao? Không thể. Anh ta bắt đầu nói gì đó, bắt gặp vẻ mặt của Cole và khép miệng lại. Adam đợi Mary Rose trả lời Eleanor. Tuy nhiên, cô dường như hơi bối rối, và cuối cùng ông đã trả lời dùm cô.

"Tôi chắc chắn em ấy sẽ biết ơn sự trợ giúp của cô. Thật tử tế khi cô đề nghị."

Bàn ăn được dọn sạch một vài phút sau đó. Mỗi khi Mary Rose trở lại phòng ăn, cô nán lại cho đến chừng nào có thể. Cô muốn tìm hiểu những gì họ sẽ thảo luận, nhưng không ai đưa cho cô bất kỳ gợi ý nào.

Cô đã báo cáo cho Eleanor sau mỗi chuyến đi. Người khách của cô đang đứng trước bồn rửa, đang rửa đĩa. 

Mary Rose nhặt một cái khăn và bắt đầu lau những món đồ mà Eleanor đã rửa sạch. 

"Mary Rose, tôi có vài điều quan trọng cần nói với bạn." 

"Không thể chờ đợi sao, Eleanor?" 

"Không." 

"Được rồi, nó là gì vậy?" 

"Bạn khôngcầnphải có vẻ thiếu kiên nhẫn thế đâu."

"Xin lỗi, tôi đang lo lắng về Harrison, bạn muốn nói gì với tôi?" 

"Tôi muốn nói với bạn rằng tôi xin lỗi về cách tôi đãcư xử.Tôi biết tôi đã không làm cho cuộc sống dễ dàng cho bạn. Bạn là người bạn duy nhất tôi có trên toàn thế giới.Xin hãy tha thứ cho tôi"

Mary Rose mỉm cười. "Chúng ta đã có cuộc nói chuyện tương tự cách đây chưa đầy một giờ. Tôi đã không thay đổi ý định kể từ khi đó. Tất nhiên tôi tha thứ cho bạn." 

"Tôi chỉ cần nói lại lần nữa, tôi muốn bạn nhận ra tôi chân thành như thế nào. Tôi muốn bạn thích tôi." 

"Tôi thích bạn mà." 

"Không phải vìtôi đang cân nhắcđếnviệc giúp bạn với những cái dĩa đấy chứ?" 

"Vâng, bạn có," Mary Rose trấn an cô ấy. "Tôi sẽ rất may mắn khi có bạn như một người bạn."

Eleanor gật đầu. "Vâng, tôi tin rằng bạn may mắn.Tôi không kiêu ngạo, chỉ trung thực.Tôi ghét cảm xúc mạnh mẽ, phải không? Bây giờ tôi đang học vềgiá trị của tình bạn, tôi sẽ trở nên đam mê y như lòng trung thành của tôi.Bạn có nghĩ điều đó có thể như vậy không? "

"Vâng." 

"Tốt, bây giờ hãy nói cho tôi biết tại sao bạn lo lắng về Harrison. Anh ta đã làm điềugì khácà?" 

"Anh ta đã làm điềugì khác? Bạn có ý gì với điều đó?”

Eleanor nhớ đến lời hứa sẽ không nói với Mary Rose những gì Harrison đã làm với mình, vì vậy cô ta đã không đề cập đến việc bị bỏ lại trên núi. 

"Anh ta làm tôi tức giận," Eleanor nói. "Và anh ta luôn gặp rắc rối. Hãy nhìn vào những vết bầm tím trên người anh ta, Mary Rose. Tôi chỉ tự hỏi lần này anh ấy đã làm gì để khiến bạn phiền muộn?" 

"Tôi lo lắng về việc anh ấy sẽ làm gì. Tôi nghĩ anh ấy đã sẵn sàng để ra đi. Có lẽ anh ấy đang nói lời chào tạm biệt với các anh tôi ngay phút này." 

"Bạn đang nói bạn sẽ buồn nếu anh ta ra đi sao?" 

Mary Rose cảm thấy muốn la hét. "Vâng," cô thì thầm thay vì thế 

"Bạn ngọt ngào với anh ta."

"Vâng." 

"Tôi không nghĩ anh ấy đang nói chuyện với anh trai bạn về việc rời khỏiđâu.Bạn sẽ không bị loại trừ. Anh ấy cũng sẽ nói lời tạm biệt với bạn nữa." 

"Vậy thì ..." 

"Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, anh ấy đang chính thức xin phép để tìm hiểu bạn. Bạn đã tính đến khả năng đó chưa?"

"Bạn có nghĩ vậy không?" 

“Điều đó nghe hợp lý, đúng không? Tôi biết Harrison quan tâm bạn. Adam kể với tôi rằng anh ấy thực sự đuổi theo những người đàn ông đã làm tổn thương bạn trong thị trấn. Anh ấy cũng mỉm cười với bạn rất nhiều nữa. Tôi nhận thấy mà. Vâng, tôi nghĩ rằng rất có thể anh ta đang yêu cầu sự cho phép. Bạn sẽ bị loại khỏi cuộc nói chuyện. Anh ta không thể hỏi trước mặt bạn."

Tâm hồn của Mary Rose bay bổng. Cô tuyệt vọng muốn tin rằng Eleanor nói đúng với suy luận ấy. "Tôi không nên đẩy hy vọng của tôi lên," cô thì thầm. 

Cô quyết định đi đến ngưỡng cửa và cố nghe lén cuộc nói chuyện. Cô va vào Adam trong hành lang. 

"Em đang đi đâu vậy? Em đã làm xong với những chén dĩa sớm vậy sao?" Adam hỏi. 

"Em định thu gom ít vải lanh," cô nói dối. "Anh đi đâu thế?" 

"Chúng ta đều quá mệt mỏi để nói chuyện tối nay. Harrison đã quyết định đợi đến ngày mai." 

Cô không thể che giấu hoàn toàn được sự thất vọng của cô. "Vậy thì em sẽ phải để yên sự hiếu kỳ cho đến ngày mai," cô nói. 

"Anh không tin rằng em cần phải lãng phí thời gian để lo lắng," Adam khuyên. "Kết thúc và đi lên giường đi. Em trông kiệt sức.”

Cô theo lời khuyên của anh traivà đi thẳng đến phòng ngủ ngay khi công việc nhà bếp kết thúc. Cô chắc chắn cô sẽ không thể ngủ vì những lo lắng của mình. Tuy nhiên, đó là một ngày dài mệt mỏi, và cô đã trôi dạt vào giấc ngủ chỉ vài giây sau khi đầu cô ngả vào gối.




Harrison dành một giờ tiếp theo để đi tới đi lui trong gian nhà tranh. Tuy nhiên, lúc này anh không nghĩ đến cuộc nói chuyện mà anh sẽ có với các người anh. Tâm trí anh đặt trọn vẹn vào những thay đổi mà anh sẽ làm trong cuộc đời anh - vì Mary Rose. Chúa lòng lành, anh đã trải qua một cuộc chiến không thể tránh khỏi.

Anh kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ bỏ túi của mình, và khi hết giờ, anh trở lại ngôi nhà. Anh là người đầu tiên bước vào phòng ăn. Travis bước vào bên trong với một chai brandy đầy. Cole theo sau anh ta. Travis đặt cái chai lên bàn và ngồi xuống. Cole thu gom những ly uống rượu từ quầy ba bên cạnh, đặt chúng lên bàn, rồi ngồi xuống. Adam bước vào tiếp theo. Douglas là người cuối cùng. Anh ta đóng cửa lại sau lưng.

"Tôi đã nhìn qua Mary Rose, con bé đang ngủ say. Nếu chúng ta giữ giọng nói của chúng ta thấp, con bé sẽ ở lại theo cách đó."

Douglas hướng phần cuối của lời nhận xét vào Cole. Tất cả mọi người đều căng thẳng. Cole có vẻ đã sẵn sàng cho một cuộc đấu súng. Sự căng thẳng đã đậu quanh miệng. Anh ta lấy lấy chai, rót rượu cho chính mình, và đưa chai brandy cho Adam.

Harrison là người duy nhất từ ​​chối đồ uống. Adam đợi cho đến khi mọi người ổn định. 

"Được rồi, Harrison, tại sao cậu không nói với chúng tôi lý do cậu thực sự ở đây." 

"Các anh đã biết tôi có một động cơ khác cho ..." 

"Dĩ nhiên."

"Sao các anh không nói gì với tôi nếu như các anh ..." 

"Tôi đoán cậu sẽ cho chúng tôi biết những gì cậu muốn khi cậu đã sẵn sàng.Một người đàn ông không nên vội vã. Miễn là chúng tôi giữ sự chú ý trên cậu, chúng tôi không lo lắng. Dường như cậu đang cố gắng làm một việc gì đó. Có thể bâygiờ cậu sẽ nói với chúng tôi điều gì đang làm phiền cậu."

Harrison hơi ngạc nhiên. "Tôi đánh giá cao sự kiên nhẫn của các anh," anh nói. "Tôi đang làm vài việc. Tôi cảm ơn vì đã cho tôi thời gian để làm như thế." 

"Chúng ta hãy thẳng thắn, Harrison," Cole nói. "Chúng tôi thích cậu rất nhiều, nhưng chúng tôi sẽ không để cậu bắt anh ấy đâu. Cậu có hiểu điều đó không? Chúng tôi sẽ giết cậu nếu chúng tôi phải làm." 

"Hoặc cậu có thể ở lại đây và sống để trở thành một ông già", Travis gợi ý. 

"Tôi sẽ không cố gắng đưa Adam đi.  Ông ấy không phải là lý do tôi đến đây." 

"Đợi một phút. Làm sao cậu biết Cole đang nói về Adam?" Travis hỏi.

Harrison không lãng phí thời gian để đưa ra một lời giải thích dài dòng. "Tất cả các anh đều bảo vệ Adam kểtừ giây phút phát hiện ra tôi là một luật sư. Từng người trong các anh đã cho tôi biết ông ấy là người dễ bị tổn thương nhất. Có thể các anh đã tin rằng mình tinh tế hơn. Các anh không như thế".

"Chúng tôi có tinh tế như cậu khi cậu cố tìm hiểu về chúng tôi không?" 

"Phải," Harrison thừa nhận. "Tôi đoán tôi trong suốt y như các anh."

"Tất cả chúng tôi đều có những dấu ấn trong quá khứ của mình", Cole nói. "Thực tế là, cậu có thể đến đây để kiếm lợi trên bất kỳ ai trong chúng tôi. Chúng tôi không hối tiếc về bất kỳ điều gì. Chúng tôi đã làm những gì chúng tôi phải làm để tồn tại. Chúng tôi không mong cậu hiểu. Chúng tôi là chính chúng tôi."

"Chúng tôi không bào chữa cho bất cứ ai," Adam lặng lẽ nói. 

"Và không có ai từng giúp các anh, phải không?" Harrison hỏi. 

"Chết tiệt,đúng là không ai giúp chúng tôi. Chúng tôi không đòi hỏi bất kỳ điều gì, và chúng tôi sẽ không chấp nhận nó." 

Harrison gật đầu. Bây giờ anh đã hiểu. Anh lẽ ra nên đã nhận ra sự thật quan trọng này cách đây rất lâu. 

"Tôi muốn kể cho các anh một câu chuyện.Tôi sẽ đánh giá cao nếu các anh kiên nhẫn và lắng nghe những gì tôi phải nói." 

Anh đợi cho đến khi mọi người gật đầu đồng ý, rồi tựa lưng vào ghế và bắt đầu.

"Người đàn ông hiện tôi đanglàm việc cho là một người bạn thân thiết của cha tôi. Tôi cólẽđã đề cập đến mối liên hệ với các anh trước đâyrồi,tôi không thể nhớ. Tên của ông ấy là Đức Ngài William Elliott, vợ củaông ấy tên là Agatha. Bà ấy là một người phụ nữ tuyệt vời với một trái tim nhân hậu. Elliott không thể làm tốt hơn. Ông yêu thương bà say đắm y như bà ấy yêu ông, họ đã có một cuộc hôn nhân rất hạnh phúc và bền bỉ."

"Họ thì liên quan gì đến chúng tôi?" Travis hỏi. 

"Hãy để cậu ấy giải thích," Adam nói.

"Elliott đã, và vẫn là, một người đàn ông sáng chói. Ông nhanh chóng tích luỹ được một tài sản lớn. Ông đã xây dựng một số nhà máy tại Anh và sau đó quyết định mở rộng sang Mỹ. Ông đã đến New York cùng vợ để khánhthànhmột nhà máy bên ngoài thành phố. Tuy nhiên, ông sẽ không bao giờ cho phép Agatha đi cùng nếu ông biết bà ấy đang mang thaiđứa con của ông. Sức khoẻ của vợ quan trọng đối với ông hơn bất kỳ vấn đề tài chính nào.”

"Lễ khai mạc trọng đại đã bị trì hoãn bởi vì một trong những tòa nhà đã không đáp ứng được các tiêu chuẩn của Elliott. Ông coi nó là mối đe doạ về hỏa hoạn và ra lệnh thay đổi. Ông và vợ của ông ở lại Mỹ trong khi ông đích thân giám sát những người thợ. Agatha đã sinh ra đứa trẻ duy nhất của họ vài tháng sau đó. Họ đặt tên cho con gái của họ là Victoria, theo tên mẹ của Elliott.”

Harrison dừng lại để thu thập những ý nghĩ của mình. Anh nhìn những người anh để xem liệu có ai trong số họ đã bắt đầu đoán được anh đang dẫn họ đến đâu không. Tuy nhiên, anh chỉ thấy sự tò mò nhẹ nhàng.

“Họ đã ở lại New York gần một năm tròn khi tai họa ập đến. Nhà máy cuối cùng đã sẵn sàng cho buổi lễ khai trương trọng thể. Cả Elliott và vợ ông ấy đều tham dự buổi lễ. Agatha muốn mang em bé của họ theo cùng, nhưng Elliot không cho phép. Ông ấy tranh luận rằng em bé chưa được bốn tháng tuổi và vì thế quá yếu ớt để đem theo trong thời tiết mùa xuân lạnh lẽo. Họ đã để Victoria bé bỏng ở lại với cô giữ trẻ và toàn bộ nhân viên. Họ vắng mặt chỉ hai ngày ngắn ngủi, nhưng khi họ trở về thành phố, họ thấy các nhà chức trách đang đợi họ trên ngưỡng cửa nhà mình. Cô giữ trẻ đã biến mất cùng với em bé. Tin nhắn yêu cầu tiền chuộc đến vào buổi chiều hôm sau. Thư ký riêng của Elliott, George MacPheson, đã túm chặt được người đưa tin trước khi cậu ta có thể trốn thoát và bị kéo vào bên trong thẩm vấn. Chàng trai đã không nói với họ được bất cứ điều gì đáng kể. Elliott nhanh chóng gom tiền và chờ đợi những chỉ dẫn cho ông ấy biết nơi trao đổi. Tuy nhiên, không có tin nhắn nào khác sau đó. Elliott bám chặt vào hy vọng con gái mình sẽ trở lại an toàn và lành lặn."

"Chuyện gì đã xảy ra với cô bé vậy?" Travis hỏi. 

"Cô bé đã biến mất." 

Sự im lặng tiếp theo sau. Harrison nhận ra mình đang cầm một ly rượu trong tay và không thể nhớ mình đã lấy nó khi nào. Anh đặt nó xuống bàn.

"Lady Agatha không bao giờ hồi phục sau cơn ác mộng. Bà đã hoàn toàn suy sụp, và sau sáu tháng tìm kiếm điên cuồng, Elliott buộc phải đưa vợ trở về Anh. Ông đã để lại MacPherson ở thành phố New York để điều phối cuộc điều tra. Mọi dấu vết đều được lần theo, nhưng các nhà điều tra Elliott đã thuê cũng như các nhà chức trách, tất cả đều dẫn đến ngõ cụt. Rồi chính xác sáu tháng sau, người trông trẻ đã được tìm thấy".

"Em bé có ở với cô ta không?" Cole hỏi.

"Không, không có bằng chứng nào trong căn phòng cô ta thuê chỉ ra bất cứ manh mối đơnlẻ nào dẫn đến nơi ở của Victoria. Giả định người phụ nữ đã giấu em bé bên ngoài thành phố, rồi quay lại vì một lý do đặc biệt nào đó. Chỉ có Chúa biết là gì. Cô ta đã chết vào thời điểm chính quyền tìm thấy. Cô ta đã bị bóp cổ.

"Elliott và vợ của ông đã không từ bỏ cuộc tìm kiếm. Tuy nhiên, Agatha đã không thể hồi phục được sức mạnh. Bà ấy đã chết một năm sau đó hoặc hơn. Các bác sĩ nói là do bệnh lao phổi, nhưng Elliott hiểu rõ lý do thực sự. Ông ấy nói với tôi rằng bà đã ngừng sống kể từ ngày đứa bé bị bắt đi. Bà đã chết vì trái tim tan vỡ."

"Bà ấy đã đổ lỗi cho chồng mình bởi vì ông ta đã bắt bà ấy để em bé ở nhà à?" Travis hỏi. 

"Không, tôi không tin bà ấy đã làm thế. Elliott tự trách mình, dĩ nhiên." 

"Cậu bao nhiêu tuổi khi tất cả những điều này xảy ra?"

"Tôi chỉ là một cậu bé, khoảng mười tuổi," Harrison trả lời. "Khi cha tôi qua đời, Elliott đã đưa tôi vào nhà mình, ông ấy đã thay mặt cha tôi, để chắc chắn tôi được giáo dục tốt và cố gắng tiếp tục cuộc đời của ông ấy.”

"Mọi người ở Anh đều biết chuyện gì đã xảy ra. Elliott có tiếng nói quyền lực trong Quốc hội. Ông nghỉ hưu khi trở về nhà, bán các nhà máy và không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm. Tôi nhớ rằng mỗi lần tôi trở về từ trường đại học, ông ấy lại kể cho tôi về một phát hiện tương đồng tiềm năng."

"Phát hiện tương đồng?" 

"Một người trông giống như Victoria có thể đượctrông thấy vàongày hôm đó," anh giải thích. 

"Nghe có vẻ như ông ấy đang nắm những cọng rơm," Cole nhận xét. 

"Ông ấy đã tuyệt vọng," Adam nói. 

"Vâng," Harrison đồng ý. "Ông ấy đã tuyệt vọng. Ông ấy đã không bỏ cuộc cho đến đôi năm trước. Sau đó tôi tiếp tục việc săn lùng cho ông ấy. Việc tìm kiếm Victoria đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi." 

"Và bây giờ?" Adam hỏi. 

Harrison hít một hơi dài. "Tôi đã tìm thấy cô ấy."






23 tháng 8 năm 1866 

Mama Rose kính mến,

Con chơi với khẩu súng của Cole. Con chỉ chơi vui thôi, nhưng anh ấy vẫn hét vào mặt con rất ghê. Anh ấy nói anh ấy cũng sẽ đánh tét mông con nữa. Sau đó, con đã khóc lóc thật sự ra trò và anh ấy thay đổi suy nghĩ. Súng là xấu, Mama. Adam nói như vậy. Con sẽ không chơi với súng nữa. Không bao giờ. Má sẽ nói Cole không phải la hét con nữanhé? Con là một cô gái tốt. Adam đã nói như vậy.

Con yêu má lắm, cô gái tốt của má. Mary Rose.