Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 40

Sol trong Thiên Bình



Khi mặt trời đi qua Bảo Bình, nó báo hiệu một vận may lớn, những người bạn trung thành, và cận thần của các ông hoàng.

Vì vậy, đừng sợ hãi những thay đổi diễn ra khi Bảo Bình cai trị trái đất.

-Anonymous Tiếng Anh Phổ biến Book, c. 1590, Gonçalves MS 4890, f. 15r





Chương 40






Matthew chỉ nói một từ duy nhất trên chuyến bay: "Nhà"

Chúng tôi đến Pháp sáu ngày sau sự kiện ở Chelm. Matthew vẫn không thể đi được. Anh cũng không thể sử dụng đôi bàn tay. Không thứ gì ở lại trong dạ dày của anh quá ba mươi phút. Máu Ysabeau, như đã hứa, đã từ từ vá những xương bị vỡ, các mô bị hư hỏng, và những tổn thương trong các cơ quan nội tạng của Matthew. Sau khi bị bất tỉnh lúc đầu do sự kết hợp của các loại thuốc, đau đớn và kiệt sức, bây giờ anh từ chối nhắm mắt nghỉ ngơi.

Và hầu như anh không nói chuyện. Khi anh làm, thường là để từ chối thứ gì đó.

"Không," anh nói khi chúng tôi quay về hướng Sept-tour. "Nhà của chúng tôi."

Đối mặt với một loạt các lựa chọn, tôi đã nói Marcus đưa chúng tôi đến Les Revenants* (Những bóng ma – Tiếng Pháp). Nó là một cái tên rất lạ phù hợp cho chủ sở hữu hiện tại của nó, vì Matthew đã trở về nhà giống một con ma nhiều hơn một người đàn ông sau những gì Benjamin đã làm với anh.

Không ai từng mơ rằng Matthew sẽ thích đến Les Revenants hơn Sept-Tours, và ngôi nhà lạnh lẽo và thiếu sức sống khi chúng tôi đến. Anh ngồi trong tiền sảnh với Marcus trong khi anh trai của anh và tôi chạy quanh đốt lửa và chuẩn bị một chiếc giường cho anh. Baldwin và tôi đang thảo luận phòng nào sẽ là tốt nhất cho Matthew vì những giới hạn thể chất hiện tại của anh trong lúc đoàn xe hộ tống từ Sept-Tours đậu đầy sân. Không, ngay cả ma cà rồng cũng không thể đánh bật Sarah khỏi cửa, dì đã rất háo hức đến gặp chúng tôi. Dì tôi quỳ xuống trước Matthew. Gương mặt dì mềm đi với tình thương và sự quan tâm.

"Anh trông như địa ngục ấy", dì nói.

"Cảm thấy tồi tệ hơn." Giọng nói từng đẹp đẽ của Matthew giờ khắc nghiệt và the thé, nhưng tôi trân trọng từng lời ngắn gọn. "Khi Marcus nói rằng không sao, tôi muốn đặt một thuốc mỡ trên làn da của anh để giúp anh chữa lành cơ," Sarah nói, chạm vào da thô trên cánh tay của anh.

Tiếng khóc của một em bé tức giận, bị đói xé rách không gian.

"Becca." Trái tim tôi nhảy trước triển vọng được nhìn thấy cặp song sinh một lần nữa. Nhưng Matthew dường như không chia sẻ hạnh phúc của tôi.

"Không" đôi mắt của Matthew hoang dại, và anh run rẩy từ đầu đến chân. "Không. Không phải bây giờ. Không như thế này."

Kể từ khi Benjamin nắm quyền kiểm soát tâm trí và cơ thể của Matthew, tôi khẳng định rằng bây giờ Matthew đã được tự do, anh đã đòi hỏi phải có sự cho phép để thiết lập các điều khoản của đời sống hàng ngày và thậm chí điều trị y tế của anh. Nhưng còn điều này, tôi sẽ không làm thế. Tôi lấy Rebecca ra khỏi vòng tay của Ysabeau, hôn lên gò má mịn màng của cô bé, và hạ cô bé vào chỗ cong trên khuỷu tay của Matthew.

Khoảnh khắc Becca nhìn thấy khuôn mặt của Matthew, cô bé ngừng khóc.

Khoảnh khắc Matthew có con gái của mình trong vòng tay anh, anh ngừng run rẩy, giống như tôi đã như thế trong đêm cô bé được sinh ra. Mắt tôi rưng rưng trước biểu hiện sợ hãi, kinh hoàng của anh.

"Suy nghĩ tốt đấy," Sarah thì thầm. Dì cho tôi một sự kiểm tra sơ bộ. "Con trông cũng y như địa ngục."

"Mẹ ơi," Jack nói, hôn lên má tôi. Cậu đã cố gắng trao cho tôi Philip, nhưng em bé quằn quại tránh xa tôi, khuôn mặt cậu bé nhăn nhó và ngoảnh đi.

"Gì thế, chàng trai nhỏ?" Tôi chạm vào khuôn mặt của Philip với một ngón tay. Tay tôi lóe sáng với quyền lực, và các chữ cái đang chờ đợi dưới bề mặt da của tôi đã dâng lên, sắp xếp câu chuyện chưa được kể. Tôi gật đầu và tặng bé một nụ hôn trên trán, cảm giác râm ran trên đôi môi tôi xác nhận những gì Sách Sự Sống đã tiết lộ với tôi. Con trai tôi có rất nhiều quyền năng. "Hãy đưa thằng bé cho Matthew, Jack."

Jack biết rõ những kinh hoàng mà Benjamin có khả năng thực hiện. Cậu gồng mình để nhìn bằng chứng của chúng trước khi quay đi. Tôi thấy Matthew qua đôi mắt của Jack: người anh hùng của cậu, về nhà từ cuộc chiến, hốc hác và bị thương. Jack hắng giọng, và những âm thanh gầm gừ đã làm tôi quan tâm.

"Đừng đẩy Philip ra khỏi sự đoàn tụ, cha à." Jack nêm Philip an toàn vào chỗ cong trên của cánh tay kia của Matthew.

Đôi mắt của Matthew đu đưa kinh ngạc trước lời chào. Đó là một từ thật nhỏ nhoi làm sao - cha - nhưng Jack chưa từng gọi Matthew bất cứ điều gì ngoại trừ Ngài Roydon và Matthew. Mặc dù Andrew Hubbard đã nhấn mạnh rằng Matthew là cha thật sự của Jack, và mặc dù Jack đã nhanh chóng gọi tôi là "Mẹ", cậu đã miễn cưỡng kỳ lạ để ban phát một vinh dự tương tự trên người đàn ông mà cậu tôn thờ.

"Philip sẽ buồn khi Becca có được tất cả sự chú ý." Giọng nói của Jack thô ráp với cơn thịnh nộ bị đàn áp, và cậu đã cố tình làm cho những lời tiếp theo vui tươi và sáng sủa. "Granny Sarah có tất cả các loại tư vấn về cách đối xử với các em trai và em gái. Hầu hết nó liên quan đến kem và các chuyến đi đến sở thú." Lời nói đùa của Jack đã không đánh lừa được Matthew.

"Hãy nhìn vào ta." Giọng nói của Matthew yếu ớt và khàn khàn, nhưng không có sự lầm lẫn nào rằng đây là một mệnh lệnh.

Jack đón gặp ánh mắt của anh.

"Benjamin đã chết," Matthew nói.

"Con biết." Jack nhìn ra xa, di chuyển không ngừng nghỉ từ chân này đến chân khác.

"Benjamin không thể làm tổn thương con. Không còn nữa."

“Hắn đã làm tổn thương cha. Và cha sẽ làm tổn thương mẹ con." Jack nhìn tôi, và đôi mắt cậu đầy bóng tối.

Lo sợ rằng chứng cuồng máu sẽ nhấn chìm cậu, tôi đã tiến một bước theo hướng của Jack. Tôi dừng lại trước khi bước tiếp, bắt buộc bản thân mình để cho Matthew xử lý điều đó.

"Nhìn vào ta, Jack."

Da Matthew xám lại với nỗ lực. Anh đã nói nhiều kể từ khi Jack đến hơn anh đã nói trong suốt một tuần lễ, và chúng đã rút cạn sức mạnh của anh. Sự chú ý đang lang thang của Jack quay trở lại với người đứng đầu gia tộc của mình.

"Hãy ẵm Rebecca. Đưa cô bé cho Diana. Sau đó, quay trở lại."

Jack đã làm như yêu cầu, trong khi phần còn lại của chúng tôi theo dõi thận trọng, phòng trường hợp một trong hai người, Matthew hoặc cậu, bị mất kiểm soát. Với Becca an toàn trong vòng tay, tôi hôn cô bé và thì thầm rằng bé thật là cô gái tốt làm sao, đã không nhặng xị lên vì bị lấy khỏi cha mình.

Becca cau mày, cho thấy cô bé đang ngầm phản đối.

Trở lại bên cạnh Matthew, Jack vươn tay đến Philip.

"Không. Ta sẽ giữ thằng bé." Đôi mắt của Matthew cũng đã trở nên tăm tối đáng lo ngại. "Hãy đưa Ysabeau về nhà, Jack. Mọi người khác cũng sẽ ra đi."

"Nhưng, Matthieu," Ysabeau phản đối. Fernando thì thầm điều gì đó vào tai bà. Bà miễn cưỡng gật đầu. "Đi nào, Jack. Trên đường đến Sept-Tours, ta sẽ kể cho cháu một câu chuyện về thời Baldwin đã cố gắng xua đuổi ta khỏi Jerusalem. Nhiều người đàn ông đã chết."

Sau khi nói lời cảnh báo úp mở mong manh ấy, Ysabeau lùa Jack ra khỏi phòng.

"Cảm ơn, Maman," Matthew thì thầm. Anh vẫn đang chịu đựng trọng lượng của Philip, và cánh tay anh run lắc đáng báo động.

"Hãy gọi nếu cha cần con," Marcus thì thầm khi cậu hướng ra ngoài cửa.

Ngay sau đó chỉ còn bốn người chúng tôi ở trong nhà, tôi đỡ Philip từ lòng Matthew và thả cả hai em bé vào trong chiếc nôi bên cạnh lò sưởi.

"Quá nặng," Matthew nói mệt mỏi khi tôi cố gắng nhấc anh khỏi ghế. "Ở lại đây."

"Anh sẽ không ở lại đây." Tôi đã nghiên cứu tình hình và quyết định chọn một giải pháp. Tôi điều phối không khí để hỗ trợ thần chú bay được dệt vội vàng của tôi. "Sẵn sàng nhé, em sẽ thử làm pháp thuật." Matthew tạo ra một âm thanh mờ nhạt có thể là một nỗ lực trong tiếng cười.

"Đừng. Sàn nhà là được rồi.” anh nói, lời nói của anh líu nhíu vì kiệt sức.

"Giường vẫn tốt hơn," Tôi trả lời kiên quyết khi chúng tôi lướt qua sàn đến thang máy.

Trong tuần đầu tiên của chúng tôi tại Les Revenants, Matthew đã cho phép Ysabeau đến và cho anh ăn. Anh lấy lại được một phần sức mạnh của mình và di chuyển nhiều hơn một chút. Anh vẫn không thể đi, nhưng anh có thể đứng miễn là anh được hỗ trợ, hai cánh tay yếu ớt buông thỏng ở hai bên hông.

"Anh đang có tiến bộ nhanh," tôi nói với vẻ rạng rỡ, như thể tất cả mọi thứ trên thế giới đều mang màu hồng. Trong đầu tôi thực sự rất tăm tối. Và tôi đang hét lên trong tức giận, sợ hãi và thất vọng khi người đàn ông tôi yêu thương phải vật lộn để tìm đường xuyên qua những bóng ma của quá khứ đã phủ trên anh trong Chelm.


Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

Mật mã 3 - Chương 39

Chương 39






Không khí lạnh khoan xuyên qua chiếc áo choàng dày của tôi, khiến tôi thoái lui trước luồng gió đã đe dọa sẽ chẻ cho tôi làm hai. Tôi chưa bao giờ trải nghiệm sự lạnh lẽo như thế này và tự hỏi làm thế nào người ta sống sót qua một mùa đông ở Chelm.

"Đó." Baldwin chỉ vào một mớ hỗn độn những tòa nhà thấp trong thung lũng bên dưới.

"Benjamin có ít nhất một tá con cái cùng với hắn." Verin đứng cạnh khuỷu tay tôi, một cặp ống nhòm trong ngón tay của cô. Cô trao chúng cho tôi, phòng trường hợp mắt máu nóng của tôi không đủ mạnh để nhìn thấy nơi chồng tôi đang bị giam giữ, nhưng tôi từ chối chúng.

Tôi biết chính xác nơi Matthew đã ở. Càng đến gần anh, quyền năng của tôi càng trở nên kích động nhiều hơn, nhảy lao xao lên bề mặt của da của tôi trong nỗ lực thoát ra ngoài. Điều đó, và con mắt phù thuỷ thứ ba của tôi, bổ sung tốt hơn cho những thiếu sót bất kỳ nào của loài máu nóng.

"Chúng ta sẽ chờ đợi cho đến hoàng hôn để tấn công. Đó là khi một chi đội của đám con cái Benjamin đi ra ngoài để đi săn."

Baldwin trông có vẻ khắc nghiệt. "Chúng đã săn mồi trên người dân Lublin, mang những kẻ vô gia cư và những người yếu ớt về cho cha của chúng ăn."

"Chờ?" Tôi đã chẳng làm gì ngoài điều đó trong ba ngày. "Tôi sẽ không đợi thêm nữa đâu!"

"Thằng bé vẫn còn sống, Diana". Câu trả lời của Ysabeau lẽ ra nên mang lại cho tôi sự xoa dịu, nhưng nó chỉ làm cho lớp băng quanh trái tim của tôi dày lên khi nghĩ đến những gì Matthew phải tiếp tục chịu đựng trong sáu giờ kế tiếp, khi chúng tôi chờ đợi bóng đêm buông xuống.

"Chúng ta không thể tấn công căn cứ khi nó đầy đủ sức mạnh," Baldwin nói. "Chúng ta phải có chiến lược, Diana – đừng xúc động."

Hãy suy nghĩ và sống sót. Đầy miễn cưỡng, tôi quay đi khỏi giấc mơ giải thoát nhanh Matthew để tập trung vào những thách thức trước mắt chúng tôi. "Janet nói Knox đã đặt những sự canh phòng quanh tòa nhà chính."

Baldwin gật đầu. "Chúng ta trông cậy vào cô để tước khí giới của chúng."

"Làm thế nào các hiệp sĩ vào được vị trí mà Benjamin không biết?" Tôi hỏi.

"Tối nay Các Hiệp Sĩ Lazarus sẽ sử dụng đường hầm để xâm nhập vào căn cứ của Benjamin từ bên dưới."

Biểu hiện của Fernando như đang tính toán. "Hai mươi, có thể ba mươi, là đủ."

"Chelm được xây dựng trên đá phấn, cô biết đấy, và mặt đất bên dưới nó lỗ chỗ như tổ ong với các đường hầm,"

Hamish giải thích, mở một cuộn bản đồ nhỏ thô sơ được vẽ bằng tay. "Phát xít Đức đã tàn phá một số trong số chúng, nhưng Benjamin đã giữ những thứ này mở. Chúng kết nối căn cứ của hắn với thị trấn và cung cấp một phương cách cho hắn và các con của hắn săn mồi trên thành phố mà không bao giờ xuất hiện trên mặt đất."

"Không có thắc mắc khi Benjamin rất khó để theo dõi," Gallowglass lẩm bẩm, nhìn vào mê cung dưới lòng đất.

"Những hiệp sĩ bây giờ đang ở đâu?" Tôi vẫn chưa thấy số lượng quân lính mà tôi nghe nói đã ở trong Chelm.

"Đang đợi", Hamish trả lời.

"Fernando sẽ quyết định khi nào gửi họ vào trong các đường hầm. Là nguyên soái của Marcus, quyết định là của ông ấy ", Baldwin nói, thừa nhận Fernando với một cái gật đầu.

"Thực ra, nó là của tôi," Marcus nói, đột nhiên xuất hiện trên nền tuyết.

"Marcus!" Tôi đẩy mũ trùm đầu của tôi ra sau, sự kinh hoàng chụp lấy tôi. "Chuyện gì đã xảy ra với Rebecca và Philip? Chúng đang ở đâu?"

"Không có gì đã xảy ra. Cặp song sinh ở tại Sept-Tours với Sarah, Phoebe, và ba chục hiệp sĩ - tất cả trong số họ đều được lựa chọn cẩn thận dựa trên lòng trung thành với nhà de Clermonts và sự không thích của họ về Gerbert và Đại Hội Đồng. Miriam và Chris cũng đang ở đó." Marcus cầm lấy bàn tay tôi. "Tôi không thể ngồi yên ở Pháp chờ đợi tin tức được. Không phải khi tôi có thể giúp đỡ để giải thoát cha tôi. Và Matthew cũng có thể cần sự giúp đỡ của tôi, sau đó."

Marcus đã đúng. Matthew sẽ cần một bác sĩ - bác sĩ hiểu biết về ma cà rồng và làm thế nào để chữa lành họ.

"Và Jack?" Đó là tất cả những gì tôi có thể nặn ra, mặc dù những lời của Marcus đã giúp tốc độ của trái tim tôi trở lại gần bình thường.

"Cậu ấy cũng ổn," Marcus nói chắc chắn. "Jack đã có một giai đoạn xấu đêm qua khi tôi nói rằng cậu ấy không thể đi cùng, nhưng Marthe hóa ra là một miêu thần khi bị khiêu khích. Bà ấy dọa sẽ  không cho Jack gặp Philip, nếu cậu ấy không chỉnh đốn lại bản thân cho ngay ngắn. Cậu ấy không bao giờ cho phép đứa trẻ ra khỏi tầm nhìn của mình. Jack nói đó là công việc của cậu ấy là bảo vệ con đỡ đầu, bất luận thế nào." Marcus quay sang Fernando. "Đi dạo với tôi để thông qua kế hoạch của dượng nào."

Fernando đã ôn lại kế hoạch hành động trong từng chi tiết: nơi các hiệp sĩ sẽ được bố trí, khi nào họ sẽ di chuyển lên trên căn cứ, các vai trò Gallowglass, Baldwin, Hamish, và bây giờ cả Marcus nữa, sẽ thực hiện.

Mặc dù tất cả có vẻ hoàn mỹ, tôi vẫn lo lắng.

"Gì thế, Diana?" Marcus hỏi, cảm nhận mối quan tâm của tôi.

"Quá nhiều chiến lược của chúng ta dựa trên yếu tố bất ngờ," tôi nói. "Nếu Gerbert đã báo tin cho Knox và Benjamin rồi thì sao? Hoặc Domenico? Thậm chí cả Satu cũng có thể đã quyết định rằng cô ta an toàn khỏi Benjamin hơn nếu cô ta có thể lấy được lòng tin của Knox ".

"Đừng lo, Thím," Gallowglass bảo đảm với tôi, đôi mắt xanh của anh mang các sắc thái bão tố. "Gerbert, Domenico, và Satu đều đang yên vị ở Isola della Stella. Các Hiệp Sĩ Lazarus đã bao vây quanh họ. Không có cách nào họ rời khỏi hòn đảo được. "

Những lời của Gallowglass đã chẳng làm giảm bớt mối lo lắng của tôi. Điều duy nhất có thể giúp đỡ được là giải thoát Matthew và đặt dấu chấm hết cho những âm mưu của Benjamin – mãi mãi.

"Sẵn sàng để kiểm tra các sự canh phòng chưa?" Baldwin hỏi, biết rằng việc đem lại cho tôi thứ gì đó để làm sẽ giúp giữ cho sự lo lắng của tôi trong tầm kiểm soát.

Sau khi trao đổi chiếc áo choàng màu đen rất dễ nhận thấy của tôi lấy một áo parka màu xám nhạt dễ hoà lẫn vào trong tuyết, Baldwin và Gallowglass để cho tôi vào trong tầm khoảng cách la hét trong căn cứ của Benjamin. Trong im lặng, tôi lưu tâm đến những sự canh phòng đang bảo vệ nơi này. Có một vài thần chú báo động, một thần chú kích hoạt mà tôi nghi ngờ sẽ phóng thích một số loại nguyên tố gây cháy lớn, hoặc bão, và một số ít các thần chú chệch hướng được thiết kế để không làm gì ngoài trì hoãn một kẻ tấn công cho đến khi một sự phòng vệ thích hợp có thể được gắn kết. Knox đã sử dụng những thần chú phức tạp, nhưng chúng đã cũ và cũng bị hư hỏng nữa. Sẽ không mất nhiều công sức để tháo rời những nút thắt và để lại nơi này không được bảo vệ.

"Tôi sẽ cần hai giờ và Janet," tôi thì thầm với Baldwin khi chúng tôi rút lui.

Cùng nhau, Janet và tôi giải phóng căn cứ khỏi hàng rào phòng vệ vô hình của nó. Tuy vậy, có một câu thần chú báo động, chúng tôi đã phải để yên tại chỗ. Nó được liên kết trực tiếp trở lại Knox, và tôi sợ rằng ngay cả sự can thiệp sơ sài vào những nút thắt cũng sẽ cảnh báo ông ta về sự hiện diện của chúng tôi.

"Ông ta là một đồ chó chết thông minh," Janet nói, lau bàn tay mệt mỏi trên đôi mắt của cô.

"Quá thông minh cho quyền lợi của chính ông ta. Phép thuật của ông ta là lười biếng.” tôi nói. "Quá nhiều giao cắt, không đủ chủ đề."

"Khi điều này hoàn toàn kết thúc, chúng ta sẽ có vài buổi tối bên lò sưởi, nơi bạn giải thích những gì bạn vừa nói," Janet cảnh báo.

"Khi điều này kết thúc, và Matthew về nhà, tôi sẽ vui vẻ ngồi bên lò sưởi cho phần còn lại của cuộc đời tôi," tôi trả lời.

Sự hiện diện lảng vảng của Gallowglass của nhắc nhở tôi rằng thời gian đang trôi qua.

"Đến lúc đi rồi," tôi nói nhanh, hất đầu về phía Gael lặng lẽ.

Gallowglass khăng khăng chúng tôi phải ăn một thứ gì đó và đưa chúng tôi đến một quán cà phê ở Chelm. Ở đó, tôi xoay sở để nuốt xuống một ít trà và hai miếng bánh sữa nóng trong khi sự ấm áp từ bộ tản nhiệt kêu lanh canh rã đông cho tứ chi của tôi.

Từng phút trôi qua, những âm thanh kim khí thông thường từ hệ thống sưởi ấm của quán cà phê bắt đầu nghe như tiếng chuông cảnh báo. Cuối cùng Gallowglass tuyên bố rằng đã đến giờ chúng tôi hội ngộ với quân đội của Marcus.

Anh đưa chúng tôi đến một ngôi nhà trước chiến tranh ở vùng ngoại ô của thị trấn. Chủ nhân của nó đã rất hạnh phúc bàn giao chìa khóa và đi đến nơi có khí hậu ấm áp để đổi lấy một ngân quỹ tiền mặt khổng lồ cho kỳ nghỉ ấy và lời hứa rằng mái nhà bị rò rỉ của ông đã được sửa chữa khi ông trở về. Các hiệp sĩ ma cà rồng đã tập hợp trong hầm phần lớn không quen thuộc với tôi, mặc dù tôi đã nhận ra một vài gương mặt từ lễ rửa tội của cặp sinh đôi. Khi tôi nhìn vào họ, vạm vỡ và điềm tĩnh, sẵn sàng cho bất cứ điều gì chờ đợi họ bên dưới, tôi bị ấn tượng bởi thực tế rằng có những chiến binh đã chiến đấu trong những cuộc chiến và những cuộc cách mạng hiện đại trên thế giới cũng như những cuộc thập tự chinh thời trung cổ. Họ là một trong những chiến binh giỏi nhất đã từng sống, và giống như tất cả những người lính họ đã chuẩn bị để hy sinh cuộc sống của họ cho điều gì đó lớn hơn bản thân.

Fernando ra những mệnh lệnh cuối cùng trong khi Gallowglass mở một cửa tạm thời. Phía sau nó là một mỏm đá nhỏ và một chiếc thang ọp ẹp dẫn xuống dưới vào trong bóng tối.

"Thượng lộ bình an," Gallowglass thì thầm khi người đầu tiên trong số ma cà rồng khuất khỏi tầm nhìn và hạ cánh âm thầm trên mặt đất bên dưới.

Chúng tôi chờ đợi trong khi các hiệp sĩ được chọn để tiêu diệt nhóm đi săn của Benjamin làm công việc của họ. Vẫn lo lắng rằng ai đó có thể đã cảnh báo cho hắn về sự hiện diện của chúng tôi và rằng hắn có thể phản ứng bằng cách lấy cuộc sống của Matthew, tôi đăm đăm nhìn vào vùng đất giữa hai chân.

Thật quá sức khổ sở. Không có cách nào để nhận được bất kỳ báo cáo tiến độ. Vì tất cả chúng tôi đều biết, các hiệp sĩ của Marcus có thể đã gặp phải sự phản kháng bất ngờ. Benjamin có thể gửi nhiều đứa con của mình để đi săn. Hắn cũng có thể đã không gửi ra ai.

"Đây là địa ngục của chiến tranh," Gallowglass nói. "Không phải là sự chiến đấu hoặc thậm chí những người hấp hối phá hủy bạn. Đó là tự hỏi."

Không nhiều hơn một giờ sau đó - mặc dù nó có cảm giác như nhiều ngày - Giles đẩy mở cửa. Áo của ông nhuộm đầy máu. Không có cách nào để xác định bao nhiêu nó thuộc về ông và những gì có thể là dấu vết của những đứa con bây giờ đã chết của Benjamin. Ông vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi tiến về phía trước.

"Sạch," ông nói với Gallowglass. "Nhưng hãy cẩn thận. Các đường hầm vọng lại tiếng vang, vì vậy hãy quan sát bước chân của bạn."

Gallowglass đỡ Janet xuống và sau đó đến tôi, biến cái thang đang chờ đợi với những bậc thang kim loại rỉ sét sẵn sàng đưa chúng tôi đi trở thành vô dụng. Trong đường hầm tối đến mức tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của các ma cà rồng đã đỡ chúng tôi, nhưng tôi có thể ngửi được mùi của trận chiến trên họ. Chúng tôi vội vã đi dọc theo đường hầm với tốc độ mà yêu cầu im lặng cho phép. Trong bóng tối, tôi đã vui mừng khi có một ma cà rồng trên mỗi cánh tay để lái tôi vòng qua những ngã rẽ và hạ xuống nhiều lần mà không cần sự hỗ trợ của đôi mắt sắc bén và phản xạ nhanh chóng.

Baldwin và Fernando đã chờ đợi chúng tôi tại ngã ba đường hầm. Hai ụ lốm đốm máu phủ bằng vải dầu và một chất bột trắng tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt đánh dấu nơi mà con cái của Benjamin đã gặp cái chết của họ.

"Chúng tôi đã che phủ những cái đầu và thân thể bằng vôi để che dấu mùi hương", Fernando nói. "Nó sẽ không loại bỏ chúng hoàn toàn, nhưng sẽ cho chúng tôi một ít thời gian."

"Bao nhiêu?" Gallowglass hỏi.

"Chín", Baldwin trả lời. Một cánh tay của ông hoàn toàn sạch sẽ và mang một thanh kiếm, tay kia đã đóng bánh với những chất tôi không muốn định danh. Sự tương phản làm dạ dày tôi cuộn lên.

"Có bao nhiêu vẫn còn bên trong?" Janet thì thầm.

"Ít nhất chín nữa, có lẽ nhiều hơn." Baldwin không có vẻ lo lắng trước viễn cảnh. "Nếu chúng có chút nào giống nhóm này, bạn có thể mong đợi chúng tự tin và thông minh."

“Cũng là những đấu thủ bẩn thỉu nữa," Fernando nói.

"Như dự kiến," Gallowglass nói, giọng anh dễ dàng và thoải mái. "Chúng tôi sẽ chờ đợi tín hiệu của thím để di chuyển vào căn cứ. Chúc may mắn, Thím. "

Baldwin xua tôi trước khi tôi có thể nói lời chia tay với Gallowglass và Fernando.

Có lẽ điều đó sẽ tốt hơn, vì cái liếc thoáng qua vai của tôi đã bắt gặp những khuôn mặt khắc đầy sự kiệt sức.

Các đường hầm Baldwin đã đưa chúng tôi qua dẫn đến các cánh cổng bên ngoài căn cứ nơi Ysabeau và Hamish đang chờ đợi. Với tất cả các phòng bị đã bị vô hiệu vẫn còn bảo lưu một cái trên cánh cổng dẫn trực tiếp đến Knox, nguy cơ duy nhất là đôi mắt sắc sảo của một ma cà rồng sẽ phát hiện ra chúng tôi.

Janet đã làm giảm khả năng đó với một thần chú nguỵ trang bao bọc tất cả, che giấu không chỉ tôi mà tất cả mọi người trong vòng hai mươi feet. "Marcus đâu?" Tôi đã hy vọng cậu sẽ ở đây.

Hamish chỉ.

Marcus đã ở bên trong khuôn viên rồi, tựa vào chỗ uốn cong của một cái cây, một khẩu súng nhắm vào một cửa sổ.

Cậu chắc hẳn đã vượt qua những bức tường đá của căn cứ bằng cách đong đưa từ cành cây này tới cành cây khác. Không còn sự canh phòng nào để lo lắng về, miễn là cậu không sử dụng cái cổng, Marcus đã tận dụng lợi thế của việc tạm dừng hành động và bây giờ sẽ cung cấp sự yểm trợ cho chúng tôi khi chúng tôi đi qua cánh cổng và bước vào cửa trước.

"Thiện xạ bắn tỉa,"  Baldwin nhận xét.

"Marcus đã học để xử lý một khẩu súng như một máu nóng. Thằng bé đã săn những con sóc khi còn là một đứa trẻ.” Ysabeau nói thêm. "Thứ nhỏ hơn và nhanh hơn cả ma cà rồng, ta đã nghe nói thế."

Marcus không tỏ ra dấu hiệu nhận biết về sự hiện diện của chúng tôi, nhưng cậu biết chúng tôi đã ở đó. Janet và tôi đã sắp xếp để làm việc trên các nút thắt cuối cùng đã ràng buộc thần chú báo động cho Knox. Cô ấy đã đúc một thần chú neo giữ, loại thần chú các phù thủy sử dụng để chống đỡ cho nền móng của ngôi nhà của họ và giữ cho con cái của họ khỏi đi lang thang, và khi tôi huỷ bỏ ràng buộc của sự canh phòng, tôi chuyển hướng năng lượng của nó về phía cô. Hy vọng của chúng tôi là các thần chú sẽ thậm chí không nhận thấy rằng vật nặng mà nó đang bảo vệ bây giờ là một tảng đá granite và không phải là một cánh cổng sắt lớn.

Nó đã hiệu quả.

Chúng tôi đã ở bên trong ngôi nhà trong vài khoảnh khắc, nếu không vì sự gián đoạn bất tiện từ một trong những người con trai của Benjamin, người đi ra ngoài để hút thuốc, đã khám phá ra cánh cổng trước đang mở. Đôi mắt hắn mở to.

Một lỗ nhỏ xuất hiện ở trán.

Một con mắt biến mất. Sau đó một con khác.

Con trai Benjamin nắm chặt cổ họng của mình. Máu trào ra giữa các ngón tay, và hắn phát ra một âm thanh huýt lên kỳ lạ.

"Xin chào, salaud*. Ta bà nội của mi." Ysabeau đâm một con dao găm vào trái tim của người đàn ông. (*đồ con hoang)

Sự mất máu đồng thời từ rất nhiều nơi đã làm cho Baldwin dễ dàng túm lấy đầu của người đàn ông và xoay nó, phá vỡ cổ và giết chết gã ma cà rồng ngay lập tức. Với một cú vặn khác, đầu của gã đã rời khỏi vai.

Mất khoảng bốn mươi lăm giây từ khi Marcus bắn phát súng đầu tiên đến thời điểm Baldwin đặt đầu của ma cà rồng úp mặt trong tuyết.

Sau đó, những con chó bắt đầu sủa.

"Merde," Ysabeau thì thầm. (shit!)

"Ngay. Đi. "Baldwin nắm lấy cánh tay của tôi, và Ysabeau nhận trách nhiệm về Janet. Marcus ném khẩu súng trường của mình cho Hamish, người bắt được nó một cách dễ dàng. Ông buông ra một tiếng huýt inh tai.

"Bắn bất cứ thứ gì đi ra khỏi cánh cửa đó," Marcus ra lệnh. "Tôi sẽ đuổi theo những con chó."

Không chắc chắn tiếng huýt có nghĩa là để gọi các con chó dữ tợn hoặc các Hiệp Sĩ Lazarus đang chờ đợi, tôi lao vào tòa nhà chính của căn cứ. Nó không ấm hơn bên ngoài. Một con chuột gầy gò chạy nhốn nháo xuống sảnh, nơi sắp hàng những cái cửa giống hệt nhau.

"Knox biết chúng ta đang ở đây," tôi nói. Không cần phải im lặng hay phép thuật ngụy trang bây giờ.

"Benjamin cũng vậy," Ysabeau nói dứt khoát.

Theo kế hoạch, chúng tôi tách ra. Ysabeau đi tìm Matthew. Baldwin, Janet, và tôi theo sau Benjamin và Knox. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ tìm thấy tất cả trong cùng một vị trí và cùng nhau chống lại họ, được hỗ trợ bởi các Hiệp sĩ Lazarus một khi họ đã xâm nhập bên dưới căn cứ và tiến lên lầu.

Một tiếng kêu yếu ớt đã kéo chúng tôi đến một trong những cánh cửa đóng kín. Baldwin hất tung nó mở ra.

Đây là căn phòng chúng tôi đã nhìn thấy trên các nguồn cấp dữ liệu video: gạch cáu bẩn, chỗ thoát nước trên sàn nhà, cửa sổ nhìn ra ngoài tuyết, con số được viết bằng bút chì mỡ trên tường, ngay cả những cái ghế với một chiếc áo khoác vải tuýt vắt trên thành ghế.

Matthew đang ngồi trong chiếc ghế khác, đôi mắt thẫm đen và khuôn miệng mở trong một tiếng thét vô thanh. Xương sườn của anh đã bị mở căng ra bằng một thiết bị kim loại, phơi bày trái tim đang đập chậm rãi, những âm thanh đều đặn đã mang lại cho tôi biết bao an ủi bất cứ khi nào anh kéo tôi lại gần.

"Chó chết". Baldwin lao về phía anh. "Đó không phải là Matthew," tôi nói.

Tiếng thét Ysabeau ở phía xa nói với tôi rằng bà đã lâm vào một cảnh tương tự.

"Đó không phải là Matthew," tôi lặp lại, lần này to hơn. Tôi đi đến cửa kế tiếp và vặn tay nắm.

Matthew cũng ở trong đó, đang ngồi trong chiếc ghế tương tự. Đôi bàn tay của anh – đôi bàn tay mạnh mẽ xinh đẹp đã chạm vào tôi với tình yêu và sự dịu dàng - đã bị cắt đứt ở cổ tay và đang đặt trong một chiếc chậu phẫu thuật trong lòng anh.

Bất luận cánh cửa nào mà chúng tôi đã mở, chúng tôi đều thấy Matthew trong những hoạt cảnh khủng khiếp của đau đớn và thống khổ.

Và mỗi cảnh ảo đã được sắp đặt đặc biệt dành cho tôi.

Sau khi hy vọng của tôi được nâng lên và tan biến hàng chục lần, tôi thổi tất cả các cánh cửa trong nhà bay khỏi bản lề với một từ duy nhất. Tôi không bận tâm tìm kiếm bên trong bất kỳ căn phòng mở nào. Những ảo ảnh có thể là khá thuyết phục, và Knox thực sự rất giỏi. Nhưng họ không phải thịt và máu. Họ không phải là Matthew của tôi, và tôi đã không bị lừa dối bởi họ mặc dù những thứ tôi đã nhìn thấy sẽ ở lại với tôi mãi mãi.

"Matthew sẽ ở với Benjamin. Tìm hắn." Tôi bước đi mà không cần đợi Baldwin hay Janet đồng ý. "Ông đang ở đâu, ông Knox?"

"Dr. Bishop." Knox đang đợi tôi khi tôi vòng qua một góc. "Nào. Uống với tôi một chút. Cô sẽ không thể rời khỏi nơi này, và đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô để tận hưởng những tiện nghi của một căn phòng ấm áp cho đến khi cô thụ thai con của Benjamin."

Đằng sau tôi, tôi đâm bổ xuống một bức tường bất khả xâm phạm của lửa và nước để không ai có thể đi theo sau.

Sau đó, tôi ném một cái khác khác đằng sau Knox, nhốt chúng tôi vào một khu vực nhỏ như một cái hộp ở hành lang.

"Làm tuyệt đấy. Tài năng đúc thần chú của cô đã xuất hiện, tôi biết.” Knox nói.

"Ông sẽ tìm thấy tôi. . .đã biến đổi.” tôi nói, sử dụng cụm từ của Gallowglass. Pháp thuật đang chờ đợi bên trong tôi, cầu xin được bay bổng. Nhưng tôi giữ nó trong tầm kiểm soát, và sức mạnh vâng lời tôi. Tôi cảm thấy nó ở đó, yên lặng và cảnh giác.

"Cô đã ở đâu?" Knox hỏi.

"Rất nhiều nơi. London. Prague. Pháp." Tôi cảm thấy sự náo nức của pháp thuật trong những ngón tay của tôi. "Ông cũng đã đến Pháp."

"Tôi đã đi tìm chồng cô và con trai của ông ấy. Tôi tìm thấy một lá thư, cô biết mà. Tại Prague." Đôi mắt Knox lấp lánh. "Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của tôi, tình cờ bắt gặp Emily Mather – không bao giờ là một phù thuỷ thực sự gây ấn tượng – đang ràng buộc tinh thần người mẹ của cô bên trong một vòng tròn đá."

Knox đang cố gắng đánh lạc hướng tôi.

"Nó nhắc nhở tôi về vòng tròn đá tôi đã đúc ở Nigeria để ràng buộc cha mẹ của cô. Có lẽ đó là ý định của Emily."

Những từ ngữ trườn bò bên dưới da của tôi, đang trả lời các câu hỏi thầm lặng mà những lời nói của ông ta gây ra.

"Tôi không bao giờ nên để cho Satu nhận vinh dự những nơi cô có liên quan, cưng của tôi. Tôi đã luôn luôn nghi ngờ rằng cô khác biệt.” Knox nói. "Nếu tôi đã mở cô ra vào tháng Mười năm ngoái, như tôi đã làm với mẹ và cha cô tất cả những năm trước đây, cô có thể đã miễn được nhiều đau khổ."

Nhưng đã có nhiều thứ trong mười bốn tháng qua hơn là đau khổ. Đã có nhiều niềm vui bất ngờ. Tôi bám vào điều đó bây giờ, neo bản thân mình vào đó vững chắc như Janet đã làm với pháp thuật của cô ấy

"Cô đang rất yên lặng, tiến sĩ Bishop. Cô không có gì để nói sao? "

"Không hẳn. Những ngày này, tôi thích hành động hơn là lời nói. Chúng tiết kiệm thời gian."

Cuối cùng tôi giải thoát các phép thuật đã cuộn chặt bên trong tôi. Mạng lưới tôi tạo nên để bắt giữ Knox mang màu đen và màu tím, được dệt thông qua với những sợi màu trắng, bạc, và vàng. Nó lan ra như đôi cánh từ xương bả vai của tôi, nhắc nhở tôi về Corra vắng mặt, sức mạnh của cô, như cô đã hứa, vẫn ở trong tôi.

"Với nút thứ nhất, thần chú bắt đầu." Đôi cánh giống như mạng lưới của tôi trải rộng hơn.

"Rất ấn tượng khi đôi chút ảo ảnh đã hoạt động, Tiến sĩ Bishop." Giọng Knox trịch thượng. "Một bùa trục xuất đơn giản sẽ…"

"Với nút thứ hai, thần chú thành sự thật." Các sợi bạc và vàng trong lưới của tôi ánh lên rạng rỡ, cân bằng sức mạnh của bóng tối và ánh sáng đánh dấu giao lộ của các phép thuật tối cao.

"Quá tệ là Emily đã không có kỹ năng của cô," Knox nói. "Bà ta đã có thể nhận được từ các ràng buộc tinh thần mẹ của cô nhiều hơn những thứ vớ vẩn mà tôi đã thấy khi tôi ăn cắp tâm trí của bà ta tại Sept-Tours."

"Với nút thắt của ba, thần chú được thả." Đôi cánh khổng lồ vỗ một lần, gửi một dòng xoáy mềm của không khí xuyên qua chiếc hộp pháp thuật mà tôi đã xây dựng. Chúng nhẹ nhàng tách ra khỏi cơ thể của tôi, lên cao hơn cho đến khi bay lượn bên trên Knox. Ông ta ném một cái nhìn lên phía trên, sau đó lại tiếp tục.

"Mẹ cô đã bi bô với Emily về hỗn loạn và sáng tạo, và lặp đi lặp lại những lời của mụ tiên tri lang băm Ursula Shipton: ‘thế giới cũ chết đi và thế giới mới được sinh ra’. Đó cũng là tất cả những gì tôi đã nhận được từ Rebecca ở Nigeria. Việc ở cùng với cha cô đã làm suy yếu khả năng của bà ấy. Bà ấy cần một người chồng có thể thách thức mình. "

"Với nút thắt thứ tư, sức mạnh được lưu trữ." Một chuyển động xoắn ốc hùng mạnh chầm chậm tháo mở tại vị trí hai cánh gặp nhau.

"Chúng tôi sẽ mở cô ra và xem liệu cô có nhiều như mẹ hoặc cha cô không?" Bàn tay của Knox làm một cử chỉ lười biếng, và tôi cảm thấy pháp thuật của hắn cắt một đường cháy bỏng ngang qua ngực tôi.

"Với nút thắt thứ năm, thần chú phát triển mạnh." Các sợi màu tím trong lưới thắt chặt xung quanh xoắn ốc.

"Với nút thứ sáu, thần chú này sửa chữa tôi." Các sợi vàng lấp lánh. Một cái chải bất chợt của bàn tay tôi đã phong kín vết thương trên ngực tôi.

"Benjami khá quan tâm đến những gì tôi đã nói với ông ta về mẹ và cha của cô. Ông ta có kế hoạch cho cô, Diana. Cô sẽ mang thai những đứa con của Benjamin, và chúng sẽ trở nên giống những phù thủy cũ: mạnh mẽ, khôn ngoan, sống lâu. Chúng tôi sẽ không phải trốn trong bóng tối nữa. Chúng tôi sẽ cai trị các loài máu nóng khác, như chúng ta nên thế."

"Với nút thắt thứ bảy, thần chú sẽ thức dậy." Một tiếng rền trầm trầm điền đầy không khí, gợi nhớ đến âm thanh Sách Sự Sống đã làm trong thư viện Bodleian. Sau đó, nó trở thành một tiếng kêu sợ hãi và đau đớn. Bây giờ nó có vẻ giống như một lời kêu gọi trả thù.

Lần đầu tiên, Knox có vẻ lo lắng.

"Cô không thể thoát khỏi Benjamin, không nhiều hơn Emily có thể thoát khỏi tôi tại Sept-Tours chút nào. Cô đã cố gắng, tất nhiên, nhưng tôi đã chiếm ưu thế. Tất cả những gì tôi muốn là cuốn sách bùa chú của phù thủy. Benjamin nói Matthew đã từng có nó một lần trước đây." Đôi mắt của Knox loé sáng phấn khích. "Khi tôi sở hữu nó, tôi cũng sẽ trên cơ bọn ma cà rồng. Ngay cả Gerbert cũng sẽ cúi đầu trước tôi."

"Với nút thắt thứ tám, thần chú sẽ chờ." Tôi kéo lưới vào hình dạng xoắn biểu thị của vô cực. Khi tôi tạo tác các chủ đề, hình thức vong linh của cha tôi xuất hiện.

"Stephen." Knox liếm môi. "Đây cũng là một ảo ảnh."

Cha tôi phớt lờ ông ta, khoanh tay trước ngực và nhìn tôi tinh quái. "Con đã sẵn sàng để kết thúc chuyện này chưa, đậu phộng?"

"Con có, thưa cha."

"Cô không có đủ quyền năng để kết thúc tôi," Knox gầm gừ. "Emily đã phát hiện ra điều đó khi bà ta cố gắng giữ tôi tránh xa việc có được kiến thức về cuốn sách bùa chú đã bị mất. Tôi đã lấy đi những ký ức và ngừng tim bà ta. Chỉ cần bà ta hợp tác…-"

"Với nút thắt thứ chín, thần chú là của tôi."

Tiếng rì rầm dâng lên thành tiếng thét khi tất cả sự hỗn loạn chứa đựng trong Sách sự sống và tất cả các sức mạnh sáng tạo đã ràng buộc các sinh vật vào một chỗ cùng với nhau bùng nổ từ mạng lưới tôi đã tạo ra và nhấn chìm Peter Knox. Bàn tay của cha tôi là một trong số những bàn tay vươn ra khỏi bóng tối để vô hiệu hoá và túm lấy ông ta trong lúc ông ta vùng vẫy, cố giữ vững bản thân trong một cơn lốc xoáy của quyền năng có thể nuốt sống ông ta.

Knox thét lên kinh hoàng khi thần chú rút cạn cuộc sống của mình. Ông ta đã tháo ra trước mắt tôi khi những linh hồn của tất cả các thợ dệt đã đến trước tôi, bao gồm cha tôi, cố tình không tháo các sợi liên kết với sinh vật bị hư hỏng này, rút cạn Knox thành một cái vỏ vô hồn.

Tôi biết rằng ngày nào đó tôi sẽ phải trả giá cho những gì tôi đã làm với một phù thủy đồng đạo. Nhưng tôi đã báo thù cho Emily, người mà cuộc sống đã bị lấy đi không vì lý do nào khác hơn là một giấc mơ quyền lực.

Tôi đã báo thù cho cha và mẹ tôi, người đã yêu con gái của mình đủ nhiều để chết vì cô ấy.

Tôi kéo mũi tên của nữ thần từ cột sống của tôi. Một cây cung làm từ cây thanh lương trà có viền bạc và vàng xuất hiện ở bàn tay trái của tôi.

Việc báo thù là của tôi. Bây giờ là thời gian cho công lý của nữ thần.

Tôi quay sang cha tôi, với một câu hỏi trong đôi mắt. "Cậu ấy ở trên lầu. Tầng ba. Cửa thứ sáu bên trái." Cha tôi mỉm cười. "Bất cứ giá nào mà nữ thần đã đòi hỏi từ con, Matthew xứng đáng với nó. Cũng như con vậy".

"Anh ấy xứng đáng với mọi thứ," tôi nói, hạ thấp các bức tường kỳ ảo tôi đã xây dựng và bỏ lại cái chết phía sau để tôi có thể tìm thấy những người sống.

Pháp thuật, giống như bất kỳ nguồn tài nguyên nào, không phải là vô hạn trong sự cung cấp của nó. Câu thần chú tôi đã sử dụng để loại bỏ Knox đã hút khỏi tôi một lượng sức mạnh đáng kể. Nhưng tôi chấp nhận mạo hiểm, biết rằng không có Knox, Benjamin chỉ có sức mạnh thể chất và sự tàn ác trong kho vũ khí của mình.

Tôi có tình yêu và không có gì nhiều để mất.

Ngay cả không có mũi tên của nữ thần, chúng tôi cũng đã cân sức với nhau.

Ngôi nhà có rất ít phòng bây giờ khi những ảo ảnh của Knox đã biến mất. Thay vì là một hàng dài bất tận các cánh cửa giống hệt nhau, giờ đây ngôi nhà cho thấy tính cách thật sự của nó: bẩn thỉu, đầy rẫy mùi của cái chết và sợ hãi, một nơi thật kinh dị.

Bàn chân của tôi chạy lên cầu thang. Tôi không thể để dành một ounce pháp thuật vào lúc này. Tôi không có ý tưởng nào về nơi mà những người khác đã ở. Nhưng tôi đã biết nơi để tìm thấy Matthew. Tôi đẩy cửa.

"Cô đây rồi. Chúng tôi đang mong chờ cô." Benjamin đứng sau một chiếc ghế.

Lần này sinh vật ở trong đó đúng thật là người đàn ông tôi yêu. Mắt anh thẫm đen, tràn đầy cơn cuồng máu và sự đau đớn, nhưng chúng chập chờn trong sự nhận biết.

"Thí nữ hoàng đã hoàn thành," tôi nói.

Thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt Matthew chập chờn đóng lại.

"Tôi hy vọng cô nghĩ kỹ về việc bắn mũi tên đó," Benjamin nói. "Phòng trường hợp cô không thành thạo trong giải phẫu học như cô đã có về hóa học, tôi chắc chắn rằng Matthew sẽ chết ngay lập tức nếu tay tôi không ở đây để giữ thứ này."

Thứ này là một cái cọc nhọn bằng sắt lớn mà Benjamin đã đâm vào trong cổ Matthew.

"Cô có nhớ khi Ysabeau chọc ngón tay vào tôi tại thư viện Bodleian không? Nó đã tạo ra một điềm báo. Đó là những gì tôi đã thực hiện ở đây." Benjamin ngọ nguậy cái cọc một chút, và Matthew tru lên. Một vài giọt máu xuất hiện. "Cha tôi không còn lại nhiều máu trong người đâu. Tôi đã cho ông ta ăn không gì ngoài những mảnh thủy tinh vỡ trong hai ngày và ông ta đã từ từ mất máu từ bên trong."

Đó cũng là lúc tôi nhận thấy một chồng trẻ em đã chết trong góc phòng.

"Những bữa ăn trước đây," Benjamin nói để trả lời cái nhìn của tôi. "Đó là một thách thức được đặt ra để tra tấn Matthew, vì tôi muốn chắc chắn rằng ông ta vẫn có đôi mắt để nhìn thấy khi tôi chiếm đoạt cô, và có tai để nghe thấy tiếng la hét của cô. Nhưng tôi đã tìm thấy một cách."

"Mi là đồ quái vật, Benjamin."

"Matthew đã làm cho tôi trở thành như thế mà. Bây giờ, đừng lãng phí năng lượng của cô thêm nữa. Ysabeau và Baldwin chắc chắn sẽ có mặt ở đây sớm thôi. Đây chính là  căn phòng mà tôi đã giữ Philippe, và tôi đã để lại một dấu vết của mẩu bánh mì để đảm bảo bà nội của tôi sẽ tìm thấy nó. Baldwin sẽ rất ngạc nhiên khi nghe được ai là người đã giết chết cha mình, cô không nghĩ thế sao? Tôi đã nhìn thấy tất cả những điều đó trong tâm trí của Matthew. Về phần cô… chà, cô không thể tưởng tượng những điều Matthew muốn làm với cô trong sự riêng tư trên giường của ông ta đâu. Một số trong chúng đã làm tôi đỏ mặt, và tôi thì cũng chẳng đoan trang lắm đâu. "

Tôi cảm thấy sự hiện diện của Ysabeau phía sau tôi. Một cơn mưa hình ảnh rơi trên sàn nhà. Hình ảnh của Philippe.

Ở đây. Trong đau đớn. Tôi bắn một cái nhìn giận dữ vào Benjamin.

"Ta không muốn gì hơn là cắt nhỏ mi thành từng mẩu bàng hai bàn tay trần của ta, nhưng ta sẽ không tước đoạt con gái của Philippe niềm vui này." Giọng Ysabeau lạnh lùng và có răng cưa. Nó nạo vào tai tôi gần như đau đớn.

"Oh, cô ấy sẽ có niềm vui với tôi, Ysabeau. Tôi đảm bảo với bà về điều đó." Benjamin thì thầm điều gì đó vào tai của Matthew, và tôi thấy bàn tay Matthew co giật như thể anh muốn tấn công con trai của mình, nhưng xương bị gãy và cơ bắp bị cắt nhỏ đã khiến cho điều đó là không thể. "Baldwin đây rồi. Lâu quá rồi nhỉ, Bác. Tôi có chuyện muốn nói với bác - một bí mật mà Matthew đã gìn giữ. Ông ta giữ rất nhiều, tôi biết, nhưng đây là một thứ hay ho đấy, tôi hứa." Benjamin dừng lại để tăng hiệu quả. "Philippe đã không chết vì tôi. Là Matthew đã giết ông ta."

Baldwin nhìn hắn bình thản.

"Bác có muốn bắn ông ta một phát trước khi các con của tôi gửi bác xuống địa ngục để gặp cha của bác không?” Benjamin hỏi.

"Các con của mi sẽ không gửi ta tới được bất cứ nơi nào. Và nếu mi nghĩ rằng ta ngạc nhiên bởi cái bí mật giả thiết này, mi thậm chí còn ảo tưởng nhiều hơn ta đã sợ.” Baldwin nói. "Ta biết việc làm của Matthew khi ta nhìn thấy nó. Chú ấy gần như quá tốt với những gì chú ấy làm."

"Thả xuống." Giọng nói của Benjamin vút ra như một nhát roi khi đôi mắt lạnh lùng, không thể dò thấu nhìn vào bàn tay trái của tôi.

Trong lúc hai người họ đang thảo luận, tôi đã tận dụng cơ hội để giương cung.

"Thả nó xuống ngay bây giờ hoặc ông ta chết." Benjamin rút ngọn giáo một chút, và máu chảy ra.

Tôi thả cây cung với một tiếng loảng xoảng.

"Cô gái thông minh," hắn nói, đẩy mạnh ngọn giáo một lần nữa. Matthew rên rỉ. "Tôi thích cô thậm chí trước khi tôi biết được cô là một thợ dệt. Vậy, đó là những gì làm cho cô đặc biệt phải không? Matthew đã do dự đáng hổ thẹn để xác định những giới hạn quyền lực của cô, nhưng không bao giờ sợ hãi. Tôi chắc chắn chúng ta biết chính xác các khả năng của cô có thể vươn xa như thế nào."

Phải, tôi là một cô gái thông minh. Thông minh hơn Benjamin biết. Và tôi hiểu các giới hạn quyền lực của tôi tốt hơn bất kỳ ai khác có thể. Đối với cây cung của nữ thần, tôi không cần nó. Những gì tôi cần để tiêu diệt Benjamin vẫn còn trong bàn tay kia của tôi.

Tôi khẽ nhấc ngón út của tôi để nó chải qua đùi của Ysabeau cảnh báo.

"Với nút thứ mười, nó bắt đầu một lần nữa…"

Lời nói của tôi buột ra như một hơi thở, không xác thực và dễ dàng bỏ qua, cũng giống như nút thứ mười tưởng chừng như chỉ là một vòng lặp đơn giản. Khi họ đi vào phòng, thần chú của tôi đã hút vào trọng lượng và sức mạnh của vật thể sống. Tôi vươn cánh tay trái của tôi thẳng ra như thể nó vẫn đang giơ cây cung của nữ thần. Ngón tay trỏ bên trái của tôi cháy lên một màu tím sáng.

Tay phải của tôi đã kéo ra phía sau trong một động thái nhanh như chớp, ngón tay cuộn tròn lỏng lẻo quanh những chiếc lông trắng trên trục của mũi tên vàng. Tôi đã đứng ngay giữa giao lộ của sự sống và cái chết. Và tôi đã không ngần ngại.

"…Công lý," tôi nói, buông những ngón tay.

Đôi mắt Benjamin mở to.

Mũi tên bật mạnh khỏi bàn tay tôi xuyên qua trung tâm của thần chú, tăng tốc khi nó bay. Nó đánh vào ngực của Benjamin với sức mạnh có thể nghe thấy, chẻ hắn mở rộng ra và làm nổ tung trái tim hắn. Một làn sóng loá mắt của quyền lực nhấn chìm căn phòng. Những sợi vàng và bạc bắn ra khắp mọi nơi, kèm theo những sợi màu tím và màu xanh lá cây. Vua mặt trời. Nữ hoàng mặt trăng. Công lý. Nữ thần.

Với một tiếng thét siêu thực đau khổ thất vọng, Benjamin nới lỏng các ngón tay, và máu đã che phủ cây cọc bắt đầu thoát ra.

Làm việc thật nhanh, tôi xoắn các sợi xung quanh Matthew thành một sợi thừng duy nhất giữ đầu cuối của chiếc cọc. Tôi kéo nó căng lên, giữ nó ở nguyên vị trí khi máu của Benjamin phun về phía trước và hắn ngã mạnh xuống sàn nhà.

Vài bóng đèn trên trần trong phòng chập chờn, sau đó tắt ngấm. Tôi đã rút mọi mảnh năng lượng vào nhiệm vụ để giết Knox và sau đó là Benjamin. Tất cả những gì còn lại bây giờ là sức mạnh của nữ thần: sợi thừng lung linh ở giữa căn phòng, những từ ngữ di chuyển bên dưới da của tôi, sức mạnh lao xao tại các đầu ngón tay của tôi.

Đã chấm dứt.

Benjamin đã chết và không còn tra tấn được bất kỳ ai.

Và Matthew, mặc dù bị huỷ hoại, vẫn còn sống.

Sau khi Benjamin ngã xuống, tất cả mọi thứ dường như xảy ra cùng một lúc. Ysabeau kéo xác chết của gã ma cà rồng đi. Baldwin đã ở bên cạnh Matthew, đang gọi cho Marcus và kiểm tra những tổn thương của anh. Verin và Gallowglass và Hamish xông vào phòng. Fernando tiếp ngay sau đó.

Tôi đứng ở phía trước của Matthew và nâng đầu chồng áp vào trái tim tôi, che chở cho anh khỏi tổn thương hơn nữa. Với một tay, tôi đỡ chiếc cọc sắt đã giữ cho anh còn sống.

"Chúng ta cần phải di chuyển ông ấy, Diana." Giọng nói bình tĩnh của Marcus không thể che giấu sự khẩn cấp của cậu. Cậu đặt bàn tay quanh cây cọc, sẵn sàng để đón nhận vị trí của tôi.

"Đừng để cô ấy nhìn thấy tôi," giọng của Matthew thô ráp và khàn. Bàn tay chỉ còn xương của anh giật giật trên cánh tay ghế để phản đối, nhưng nó đã không thể làm nhiều hơn nữa.

"Em xin anh. Đừng như thế này."

Với gần như mỗi inch trên cơ thể của Matthew đều bị tổn thương, chỉ có vài nơi quý giá tôi có thể chạm vào mà không làm đau anh. Tôi đặt một vài cm phần xác thịt không bị hư hại ấy lấp lánh trong vầng ánh sáng của Sách Sự Sống và đặt một nụ hôn êm ái nhất có thể trên chóp mũi của anh.

Không chắc chắn liệu anh có thể nghe thấy tôi không, và biết rằng đôi mắt của anh bị sưng phồng đóng chặt, tôi để hơi thở của tôi tràn trên anh, tắm anh trong mùi hương của tôi. Lỗ mũi của Matthew loe lên một chút, báo hiệu rằng anh đã nhận biết sự ở gần của tôi. Ngay cả một chuyển động nhỏ nhoi đó cũng khiến anh nhăn mặt, và tôi đã phải gồng mình để không khóc nức lên trước những gì Benjamin đã làm với anh.

"Anh không thể trốn khỏi em, tình yêu của em," tôi nói thay vì thế, cầu nguyện với nữ thần rằng những lời của tôi vươn được đến anh. "Em nhìn thấy anh, Matthew. Và anh sẽ luôn luôn hoàn hảo trong mắt em."

Hơi thở của anh buột ra trong sự hổn hển rời rạc, phổi của anh không thể mở rộng hoàn toàn vì áp lực từ những xương sườn bị gãy. Với một nỗ lực phi thường, Matthew hé mở một mắt. Nó được che phủ bằng máu, đồng tử phóng rộng và to lớn từ chứng cuồng máu và chấn thương.

"Đó là bóng tối." Giọng nói của Matthew có vẻ điên cuồng, như thể anh sợ rằng bóng tối báo hiệu cái chết của anh. "Tại sao nó quá tối?"

"Điều đó ổn mà. Hãy nhìn đi." Tôi thổi vào đầu ngón tay của tôi, và một ngôi sao màu xanh-vàng xuất hiện trên đó.

"Xem này. Đây là ánh sáng soi đường chúng ta."

Đó là một nguy cơ, và tôi biết điều đó. Anh ấy có thể không nhìn thấy được quả cầu lửa nhỏ, và sau đó sự hoảng loạn của anh sẽ chỉ tăng thêm. Matthew nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi và hơi ngần ngại khi ánh sáng đi vào trọng tâm. Đồng tử của anh co lại đôi chút trong phản ứng mà tôi cho là một dấu hiệu tốt.

Hơi thở tiếp theo của anh ít rời rạc hơn khi sự lo lắng của anh đã giảm bớt.

"Chú ấy cần máu", Baldwin nói, giữ giọng của mình đều đều và thấp. Tôi cố gắng đẩy ống tay áo của tôi lên mà không hạ thấp ngón tay lấp lánh Matthew đang nhìn chăm chú.

"Không phải của con," Ysabeau nói, làm yên lặng nỗ lực của tôi. "Của mẹ".

Sụ kích động Matthew đã tăng trở lại. Nó giống như xem Jack đấu tranh để kiềm chế cảm xúc.

"Không ở đây," anh nói. "Không phải với Diana đang xem."

"Không ở đây," Gallowglass đồng ý, trao lại cho chồng tôi một chút phương cách kiểm soát.

"Hãy để các anh em của chú ấy chăm sóc chú ấy, Diana." Baldwin hạ thấp bàn tay của tôi xuống.

Và vì vậy tôi đã để cho Gallowglass, Fernando, Baldwin, và Hamish liên kết những cánh tay của họ lại với nhau thành một dây treo trong khi Marcus giơ cây cọc sắt tại chỗ.

"Máu của mẹ rất mạnh, Diana," Ysabeau hứa, nắm chặt lấy bàn tay của tôi. "Nó sẽ chữa lành cho con trai mẹ."

Tôi gật đầu. Nhưng tôi đã nói với Matthew sự thật trước đó: Trong mắt tôi, anh luôn luôn hoàn hảo. Những vết thương bên ngoài không quan trọng với tôi. Những vết thương trong trái tim, trong tâm trí, và linh hồn mới làm cho tôi lo lắng, vì không có số lượng máu ma cà rồng nào có thể chữa lành cho chúng.

"Tình yêu và thời gian", tôi thì thầm, như thể cố gắng tìm ra các thành phần của một thần chú, quan sát từ một khoảng cách khi những người đàn ông đặt một Matthew vô thức vào khoang chứa hàng của một trong những chiếc xe đang chờ đợi chúng tôi.

"Đó là những gì anh ấy cần." Janet nói và đặt một bàn tay lên vai tôi an ủi. "Matthew Clairmont là một ma cà rồng cổ đại", cô nhận xét. “và anh ấy có cô. Vì vậy, tôi nghĩ tình yêu và thời gian sẽ làm nên việc."