Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 1

 

    MỞ ĐẦU

 

GORDON Farnsworth có nhiều tiền hơn cả Chúa. Gã có những mối liên hệ ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai. Gã đã sống cuộc đời mình ở bên lề xã hội, khuất trong bóng tối, đắm chìm trong màu xám đến mức gã nghi ngờ bản thân còn sótlại chút linh hồn nào.

 

Gã có quyền lực, sự giàu có và nguồn thông tin bao la tuỳ ý sử dụng. Và điều đó chẳng có nghĩa lý gì khi con gái gã đang hấp hối và gã bất lực để ngăn chặn điều đó.

 

Cô bé đã được các bác sĩ hàng đầu trên thế giới khám bệnh, có được phương pháp điều trị tốt nhất mà tiền có thể mua được, và từng người trong số họ đều nói với gã điều tương tự.

 

Không còn gì để làm nữa. Con gái gã không thể cứu chữa được. Điều tốt nhất gã có thể làm là giúp cô bé thoải mái trong thời gian còn lại.

 

Chết tiệt.

 

Gã sẽ không chấp nhận rằng gã không thể làm gì được. Gã đã ngăn chặn chiến tranh và xúi giục chúng nếu cần. Gã có ảnh hưởng với hàng chục nhà lãnh đạo thế giới. Gã có thể tạo dựng hoặc hủy hoại cả một đất nước chỉ trong chốc lát. Vậy màgã không thể cứu được con gái mình sao?

 

Gã đi đi lại lại trong thư viện tối tăm, nơi gã thường nghiền ngẫm một ly whisky thương hiệu Macallan mà gã đã trả hơn một trăm nghìn đô la để mua. Ngọn lửa trong lò đã tắt, chỉ còn lại vài cục than hồng.

 

Điện thoại reo lên và gã áp nó vào tai, ra lệnh trước khi đối phương kịp nói gì.

 

“Cô ta có phù hợp không?”

 

“Quả thực có vẻ như vậy.”

 

Vai của Farnsworth chùng xuống và gã ngồi phịch xuống trên mép chiếc ghế dài, sự thiếu kiên nhẫn gầm gừ và cắn xé gã.

 

“Cô ta có thể chữa lành mọi loại bệnh tật và vết thương, nhưng bản thân cô ta cũng phải trả giá rất đắt. Cô ta đã bị đẩy vượt quá giới hạn của mình nhưng cô ta đã thành công trong mọi trường hợp được đề nghị.”

 

“Tôi đếch quan tâm nó gây ra chuyện gì với cô ta,” Farnsworth gầm gừ. “Đưa cô ta tới đây. Tôi sắp hết thời gian rồi.”

 

Có một khoảng lặng dài và Farnsworth không thích những khoảng lặng. Chúng không bao giờ có nghĩa là tin tốt.

 

“Tôi đã đoán trước mệnh lệnh của ngài, thưa ngài. Khi tôi nhận thông báo kết quả thử nghiệm về cô ta, tôi biết ông sẽ muốn cô ta có mặt ở đó ngay lập tức. Tôi đã ra lệnh tấn công, loại bỏ mọi bằng chứng về sự tồn tại , bịt miệng những ai biết về Grace Peterson và tất nhiên là bắt cô ta đưa đến cho ông.”

 

Gã không thích nơi chuyện này sẽ dẫn đến. Ruột gã thắt lại và đôi môi mím chặt trong cơn thịnh nộ.

 

“Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Cô ta đang ở đâu? Khi nào tôi mới có thể trông chờ vào cô ta? Elizabeth không có nhiều thời gian đâu!”

 

Có một hơi thở sâu. “Cô ta đã trốn thoát, thưa ngài.”

 

Farnsworth đứng bật dậy, phun nước bọt phèo phèo khi trút cơn giận dữ. “Trốn thoát? Cô ta đã trốn thoát? Thiệt hại kinhkhủng này là gì? Có chuyện gì với việc cô ta đã trở nên yếu đuối và mong manh sau quá nhiều sự chữa lành thế? Làm sao một người phụ nữ nhỏ bé có thể thoát khỏi những đặc vụ được đào tạo bài bản cơ chứ?”

 

“Có một điệp báo sai, thưa ngài. Thông tin của chúng tôi đã không chính xác. Căn phòng mà chúng tôi nghĩ cô ta đang bị giam lại trống rỗng. Một trong những vụ nổ đã san bằng khu nhà mà cô ta đã được chuyển đến, và cô ta đã trốn thoát trong sự lộn xộn.”

 

“Thông tin của anh đã sai. Hiểu lầm. Lộn xộn. Tôi đang trả tiền cho cái quái gì vậy? Một lũ nghiệp dư chết tiệt à?”

 

“Bây giờ chúng tôi đang đuổi theo cô ta. Chúng tôi sẽ không làm ngài thất vọng đâu, thưa ngài.”

 

“Chết tiệt, các anh sẽ không thất bại,” Farnsworth nổi giận. “Tôi thề với anh rằng nếu con gái tôi chết, anh và những người bạn yêu quý kia sẽ đau khổ. Tôi sẽ tiêu diệt cả gia đình anh và anh sẽ chứng kiến chuyện đó xảy ra. Và rồi anh sẽ chết một cái chết đau đớn kéo dài. Anh có hiểu tôi không?"

 

“V-Vâng thưa ngài.”

 

Farnsworth ngắt kết nối và giữ điện thoại một lúc lâu, định ném nó qua cửa sổ. Chỉ vì biết rằng phải hành động linh hoạtvì lợi ích của con gái mình thì gã mới có động lực để thực hiện cuộc gọi tiếp theo.

 

Gã đợi trong khi thông qua một loạt số và mã bảo mật cho đến khi kết nối cuối cùng được thiết lập. Gã không chờ đợi, không trao đổi những câu nói vui vẻ. Grace Peterson phải được tìm thấy, và cô ta phải được tìm thấy ngay bây giờ.

 

“Tôi cần Titan,” gã nghiến ra từng từ. “Tôi không quan tâm tốn bao nhiêu tiền. Anh gởi đội Titan đến cho tôi.

 


 

 

 

CHƯƠNG 1

 

 

GRACE Peterson kéo chăn chặt hơn quanh người và co ro trong bóng tối. Nàng thẫn thờ nhìn bầu trời đầy sao. Không khí trên núi thật lạnh. Không chỉ lạnh, như khi hoàng hôn buông xuống, xóa sạch tàn dư dễ chịu của một buổi chiều đầy nắng. Trời rét buốt.

 

Một tiếng rên trầm thoát ra khi các bó cơ của nàng căng ra và phản đối không chỉ với cái lạnh mà còn cả sự yếu đuối do quá nhiều cái chết và bệnh tật đã gây ra. Nỗi đau từ lâu đã không còn ý nghĩa gì với nàng nữa. Những gì nàng cảm thấy thực sự không thể được coi là đau đớn. Nó tệ hơn. Nàng không thể cảm thấy gì ngoài sự hoang vắng của sự vô vọng và tuyệt vọng. Hiểu được rằng nàng có thể sẽ chết do những điều kinh hoàng đã giáng xuống mình. Và có lẽ nàng xứng đáng với điều đó, vì đã không thể ngăn được tất cả những người đã dồn ép nàng.

 

Cuộc trốn thoát của nàng là một sự may mắn. Một vụ nổ đã tàn phá căn phòng nơi nàng bị giam giữ. Nàng đã tìm cách thoát ra trước khi những kẻ chịu trách nhiệm chăm sóc nàng kịp thời phản ứng. Hoặc có thể họ đã chết. Nàng không thể khiến mình cảm thấy hối tiếc. Họ không hề quan tâm đến nàng. Nàng đã bị đối xử như một đồ vật vô tri. Một cây đũa thần nào đó để họ vẫy trước một vết thương hoặc một căn bệnh và mong đợi nàng sẽ khiến tất cả biến mất.

 

Nàng ghét họ vì điều đó. Ghét họ vì sự nhẫn tâm của họ. Vì đã sử dụng người khác như họ đã sử dụng nàng. Những con tốt. Những kẻ cung cấp thông tin. Thậm chí không phải là con người. Chỉ là những con số.

 

Một cơn rùng mình khác khiến răng nàng va vào nhau và thấm sâu vào tận xương tủy. Đơn giản vì không thể tưởng tượng ra nàng sẽ được ấm áp trở lại. Nàng cuộn chân sâu hơn vào trong chăn và nhét hai đầu chăn vào dưới cằm một cách kỹ lưỡng.

 

Nàng đã suy yếu nghiêm trọng bởi vì tất cả những thứ nàng đã bị ép buộc phải chịu đựng. Vì tất cả những gì nàng đã làm để chữa lành. Ngay cả bây giờ nàng cũng không biết mình đã tìm thấy được sức mạnh hay ý chí ở đâu để trốn thoát khi cơ hội đến.

 

Bây giờ nàng đã cạn kiệt sức lực. Nàng chẳng còn lại gì. Không có dự trữ. Và quyết tâm của nàng đang lung lay giống như mọi thứ khác nàng hiện có.

 

Nhắm mắt lại, nàng cố tìm chút an ủi. Một biện pháp hòa bình nào đó.

 

Nàng nhớ em gái mình, Shea. Nhức nhối vì sự thoải mái khi chạm vào cô ấy. Sự chải nhẹ của mối liên kết tâm trí và hình ảnh nụ cười của cô ấy. Nàng chưa bao giờ thực sự hiểu được và chưa bao giờ xem xét quyết định chia tách nhau ra của Shea một cách nghiêm túc. Cho đến ngày nàng bị bắt, nàng nhận ra rằng nếu họ ở cùng nhau thì cả hai đều đã bị bắt.

 

Shea luôn quyết tâm giữ Grace an toàn, nhưng giờ đây, Grace cũng quyết tâm giữ Shea càng xa mình càng tốt. Grace đã bị săn lùng. Nàng biết những kẻ truy đuổi nàng có lẽ đã ở vùng núi này rồi. Họ có thể ở trong một khoảng cách không xa.

 

Và thế là nàng đóng sầm cánh cửa kết nối với em gái mình, và sự trống rỗng cũng đau đớn không kém gì sự tấn công của bệnh tật và nỗi đau mà nàng đang phải chịu đựng. Không có Shea là nỗi cô đơn tồi tệ nhất. Nàng đã cắt đứt mối liên kết thần giao cách cảm giữa nàng và em gái, và nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng là điều đó có thể kéo dài vĩnh viễn. Nàng sẽ không bao giờ lấy lại được nó.

 

Theo một cách nào đó, nàng cho rằng đó sẽ là một điều may mắn. Nếu mất đi khả năng của mình, nàng có thể có một cuộc sống bình thường. Nhưng như vậy nàng sẽ mất khả năng tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của người khác.

 

Nàng nhắm mắt lại, kiệt sức vì gánh nặng của trách nhiệm, nỗi buồn và sự hối tiếc. Nàng ghét việc mình đã không mạnh mẽ hơn, ghét việc mình sụp đổ trước quá nhiều căng thẳng. Nhưng những căn bệnh đã lần lượt ập đến với nàng. Xương gãy, vết thương đẫm máu, khối u, bệnh tật, và danh sách này cứ lặp đi lặp lại. Thí nghiệm khủng khiếp nhất mà nàng từng trải qua là khi nàng được yêu cầu phải tiếp cận tâm trí của một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần và chữa lành cho bà ấy.

 

Trong ba ngày dài.

 

Nàng đói, nhưng ý nghĩ về thức ăn khiến dạ dày nàng quặn thắt. Nàng thường xuyên uống nước từ những con suối gần đó vì nàng biết mình cần phải làm gì đó để lấy lại sức. Và cho dù nàng biết rằng mình có thể sẽ chết, nàng cũng không thể chỉ đơn giản bỏ cuộc. Chưa.

 

Nàng lặng lẽ quay người, sắp xếp lại tấm chăn với hy vọng vô vọng rằng bằng cách nào đó nàng sẽ tìm thấy nhiều hơi ấm hơn. Cuối cùng nàng sẽ phải liên lạc với em gái mình, nhưng nếu làm điều đó bây giờ, Shea sẽ thấy bộ dạng khủng khiếp của nàng. Shea sẽ đến. Cô ấy sẽ đặt chính mình vào tình thế nguy hiểm trầm trọng. Grace sẽ không bao giờ có thể đối diện với chính mình nếu Shea bị hy sinh chỉ bởi vì trong một phút yếu lòng, Grace đã nhượng bộ và cố gắng thiết lập lại mối liên kết với em gái mình.

 

Những giọt nước mắt thầm lặng lăn xuống má Grace, làm ấm làn da nàng trong chốc lát cho đến khi không khí se lạnh biến chúng thành băng. Nàng giận dữ gạt chúng đi và cúi thấp người xuống, tức giận với chính mình vì đã để cho sự tuyệt vọng kiểm soát.

 

Nàng đã mạnh mẽ hơn thế này và nàng sẽ mạnh mẽ trở lại. Nàng chỉ cần thời gian để hồi phục sau thử thách của mình. Có lẽ nàng sẽ không bao giờ giống như trước nữa, nhưng nàng sẽ không nhượng bộ. Nếu nàng chết, nàng sẽ chết khi chạy trốn. Nàng sẽ chết khi đứng lên và chiến đấu. Nàng từ chối chết trong một phòng thí nghiệm nào đó, nơi chuột được đối xử còn ít khinh bỉ hơn.

 

Một âm thanh xa xa làm nàng lạnh thấu xương. Nàng im lặng đến nỗi ngay cả hơi thở của nàng cũng nghe như tiếng gầm trong đêm. Nàng kéo chăn che miệng, cố gắng ngăn chặn tiếng ồn, và nhìn chằm chằm vào hàng cây, cố gắng hết sức để nhìn xuyên qua màn đêm dày đặc.

 

Có ai đó đang đến.

 


 

 

 

 

HỌ trườn qua những ngọn núi dưới bóng tối bao phủ. Rio biết họ đã rất gần. Họ đã tiếp cận Grace nhiều ngày nay, nhưng bằng cách nào đó nàng luôn trốn tránh được ngay cả khi anh chắc chắn rằng họ sẽ bắt gặp nàng.

 

Anh chỉnh lại ba lô, đeo kính hồng ngoại và quét khu vực phía trước, tìm kiếm bất cứ thứ gì phát ra tín hiệu nhiệt.

 

Có một số hình thể nhỏ hơn. Động vật. Thậm chí một hình dạng lớn hơn hẳn phải là một con nai sừng tấm hoặc một con nai. Tuy nhiên, không có gì giống con người cả.

 

Anh đã ra lệnh đặt chế độ radio im lặng triệt để. Họ không phải là những người duy nhất tìm kiếm Grace. Nhưng anh quyết tâm đến với nàng trước. Linh tính mách bảo anh rằng họ cần phải bắt kịp nàng trước bình minh. Những sợi tóc sau gáy anh dựng đứng lên và nỗi lo sợ trượt dọc sống lưng anh. Không phải là anh sợ đối đầu. Thực ra, anh muốn giết chết lũ khốn nạn đã biến cuộc sống của Grace và Shea thành địa ngục trong năm qua.

 

Đó là nhận thức rằng nàng đang gặp nguy hiểm và anh cùng người của mình cần phải kết thúc trò chơi mèo vờn chuột này.

 

Bên cạnh anh, Terence, cánh tay phải của anh, hoà lẫn trong bóng tối chỉ cách đó vài bước chân. Rio tiếp tục đi lên núi. Có vô số ngóc ngách mà một người phụ nữ nhỏ nhắn có thể ẩn náu, vì vậy anh cẩn thận rà soát khu vực đó, tìm kiếm bất kỳ nguồn nhiệt nào.

 

Em đang ở đâu, Grace? Tôi biết em đang ở đây. Tôi có thể cảm thấy em.

 

Và đó là sự thật. Có một cảm giác gai gai rõ rệt, cảm giác giống như thứ mà anh đã trải qua khi lần đầu tiên anh nhìn thấy nàng trên đoạn phim giám sát. Lần cuối cùng có người nhìn thấy nàng trước khi nàng biến mất.

 

Không còn nghi ngờ gì rằng anh sẽ là người theo đuổi nàng và đưa nàng về với em gái mình. An toàn và còn sống.

 

Kể từ lúc đó, anh đã theo dõi sự di chuyển của nàng với độ chính xác kỳ lạ. Anh và người của mình không bỏ sót một hòn đá nào trong cuộc tìm kiếm. Họ đã quay trở lại ngôi nhà nơi nàng được nhìn thấy lần cuối và mở rộng phạm vi tìm kiếm từ đó.

 

Phải mất nhiều tuần, nhưng giờ đây họ đang lần theo dấu vết dẫn vào dãy núi Colorado, và Rio tin chắc rằng họ đã đến rất gần. Ruột gan anh đang gào thét, và anh không bao giờ bỏ qua bản năng của mình. Nó đã giúp anh sống sót nhiều lần đến mức không thể đếm xuể.

 

Anh dừng lại khi nghe thấy một tiếng động ở phía xa. Anh quay lại, quét khu vực, và sau đó anh nhìn thấy hình ảnh hồng ngoại của những gã đàn ông mà anh biết không phải là người của mình đang lén lút di chuyển qua những tán cây.

 

Chết tiệt.

 

Anh cuộn tay lại thành nắm đấm. Grace ở chỗ quái nào vậy? Anh không có thời gian để chơi trốn tìm với những người đàn ông đang theo đuổi nàng. Anh cần phải tóm lấy nàng và biến đi ngay.

 

Anh rút khẩu súng trường ra khỏi vai và lặng lẽ di chuyển về hướng có dấu hiệu nhiệt. Lý tưởng nhất là anh không bắn tung cả ngọn núi chết tiệt này và để xác người nằm la liệt khắp nơi. Anh muốn tìm thấy Grace và lén lút trốn thoát hơn, nhưng phần man rợ trong anh lại thích đổ một chút máu.

 

Tiếng khóc trong đêm làm anh cứng người trong giây lát. Anh ngẩng đầu lên để bắt lấy tiếng vang yếu ớt khi nó tắt dần ở phía xa. Đó là một tiếng kêu nữ tính, khiến anh ớn lạnh sống lưng. Trong âm thanh nhỏ đó, có rất nhiều thống khổ, đau đớn và sợ hãi.

 

Grace.

 

Anh bắt đầu chạy, tiếp cận nguồn phát ra tiếng động. Xé chiếc kính bảo hộ ra khỏi đầu, anh cần nhìn rõ hơn xung quanh. Phía trước một trăm thước, Terence tiến đến bên cạnh anh và họ lao tới khoảng cách còn lại, súng sẵn sàng.

 

Họ giảm tốc độ khi đến rìa của một con dốc nhìn xuống một thung lũng nhỏ bên dưới. Ánh trăng chiếu xuống, lấp lánhtrên nền đá mịn màng, và ruột gan Rio quặn lại khi nhìn thấy Grace Peterson đang bước lùi đến một bờ vực, cách lòng sông sâu bên dưới hàng trăm mét.

 

Anh cảm nhận được sự quyết tâm sắt đá trong nàng rằng nàng sẽ không để bị bắt nữa. Anh biết chắc rằng nàng sẽ nhảy xuống trước cả khi quay người lại. Sự sợ hãi và phiền muộn của nàng giống như một mùi hương hữu hình trong không khí. Nó siết chặt từng thớ thịt của anh, túm lấy trái tim anh và siết chặt không ngừng.

 

Anh phải đến chỗ nàng trước khi bọn ngốc đó ép nàng nhảy xuống bằng sự ngu ngốc của chúng.

 

Nằm sấp, anh rút súng và chĩa vào người đàn ông gần Grace nhất. Tên khốn ngu ngốc đó đã giơ tay ra vẻ xoa dịu, nhưng trên tay kia lại là một khẩu súng và nó chĩa thẳng vào Grace. Toàn bộ tư thế của hắn đều hét lên đe dọa.

 

Rio thực hiện cú bắn. Người đàn ông ngã xuống như một hòn đá, và ngay lập tức đồng đội của hắn ngã rạp xuống đất và quay về hướng có tiếng súng.

 

“Chết tiệt,” Terence lẩm bẩm khi vào vị trí. “Tưởng chúng ta không tham gia à?”

 

"Yểm hộ tôi. Tôi sẽ vào,” Rio nói lớn.

 

Trước khi Terrence kịp phản đối, Rio đã trườn qua rìa đá và nhanh chóng lao xuống cho đến khi chạm tới đáy. Phía trên anh, Terrence bắn liên tiếp hết lượt này đến lượt khác, những âm thanh vang vọng chói tai trong đêm.

 

Họ chỉ có một khoảng thời gian ít ỏi trước khi có người đến điều tra toàn bộ vụ nổ súng. Anh quay lại và ngay lập tức tìm kiếm Grace một lần nữa. Trước sự kinh hoàng của anh, anh tìm thấy nàng ngay khi bờ vực sụp xuống dưới chân nàng và nàng ngã nhào sang một bên.

 

Anh lao về phía trước khi có thêm nhiều tiếng súng hơn nổ ra. Lần này, Terence không cố dọa nữa. Chúng rơi rụng như ruồi khi Terrence hạ từng tên một trong khi Rio phóng như bay đến chỗ rìa đá.

 

Tin tưởng người của mình sẽ bảo vệ sau lưng, Rio chỉ tập trung vào việc cố gắng xem Grace đã rơi xuống bao xa hoặc liệu điều tồi tệ nhất có xảy ra và nàng đã đi hết quãng đường đến tận lòng sông hay không.

 

Anh rút chiếc đèn pin ra khỏi ba lô và gài dây cài vào thắt lưng. Anh hướng đèn xuống và quét chậm. Khi anh lia nó lại gần vách đá, ánh sáng chiếu lên một đôi giày thể thao rách nát. Anh kéo giật ánh sáng lên và thấy Grace đang nằm rũ rượi trên một mỏm đá nhô ra. Đôi chân của nàng đung đưa qua một bên và hình dáng mảnh khảnh gần như không vừa với gờ đá. Nhưng nàng chưa rơi quá 20 feet.

 

Phá vỡ sự im lặng của radio, anh kêu gọi hỗ trợ ngay lập tức. Người của anh sẽ phải hạ anh xuống bằng dây thừng và anh sẽ vác Grace lên trên vai. Miễn là nàng vẫn còn sống. Tuy nhiên, anh sẽ không xem xét bất kỳ lựa chọn thay thế nào. Nàng không đi xa đến mức này để ra đi một cách lặng lẽ như thế được.

 

Khi anh đang quỳ xuống, Terence ngồi xuống bên cạnh anh, chiếu đèn của mình sang.

 

“Diego và Browning bọc hậu cho chúng ta. Decker và Alton đang tranh giành để đến được đây,” Terence nói. “Tôi sẽ dùng dây thả cậu xuống để cậu có thể giữ được Grace.”

 

"Chết hết rồi chứ?"

 

“Chết hết rồi,” Terence xác nhận.

 

Rio không phí thời gian than thở về mớ hỗn độn mà họ đã gây ra. Grace là ưu tiên hàng đầu và sau đó họ phải biến khỏi đây trước khi mọi thứ trở thành bãi chiến trường.

 

Terrence kéo ra một cuộn dây có móc treo ở đầu và nhanh chóng buộc chặt quanh eo. Anh ta lùi lại vài bước, cắm gót chân vào đất rồi quấn đoạn dây thừa quanh gốc một cây dương và cắm móc vào vỏ cây. Anh ném đầu còn lại cho Rio.

 

Rio kẹp chặt chiếc đèn pin vào chân, hướng xuống dưới để sự hạ xuống của anh được chiếu sáng. Sau đó, buộc đầu dây quanh eo mình, kéo mạnh để đảm bảo nó được thắt nút chắc chắn rồi lùi về phía sau cho đến khi gót chân anh buông thõng qua một bên.

 

Ngay trước khi anh bắt đầu đi xuống, Decker và Alton đã đến hiện trường. Họ lao qua Diego và Browning đang đứng canh gác, và mỗi người nắm lấy một tay của Rio để giúp anh.

 

Họ cúi xuống khi anh hạ thấp dần, giữ chặt cổ tay của anh cho đến khi anh đứng vững và chắc chắn rằng Terrence có thể đỡ được trọng lượng của anh.

 

Chiếc đèn pin nảy lên nảy xuống khi anh tiếp tục hạ xuống. Anh liếc qua vai và thấy Grace vẫn đang nằm trên gờ đá nhỏ. Anh chỉ hy vọng nó có thể chịu được sức nặng của cả hai.

 

Anh đẩy mình ra khỏi vách đá khi đến gần nàng và hạ người xuống vừa đủ để đứng trên vách đá nhô ra. Ngay lập tức anh ấn những ngón tay lên cổ nàng, cảm nhận mạch đập của nàng và cảm thấy yên tâm bởi tiếng thịch đều đặn.

 

"Grace. Thức dậy nào. Tôi đến để đưa em ra khỏi đây nhưng tôi cần sự giúp đỡ của em.

 

Không nhận được câu trả lời, môi anh mím lại đầy thất vọng. Ở phía trên, Decker và Alton chiếu đèn xuống. Anh thọc chân vào một bên, tìm chỗ bám, rồi cẩn thận buông sợi dây ra để trượt cánh tay mình bên dưới cơ thể rũ rượi của nàng.

 

Nhẩm đếm đến ba, anh nâng nàng lên rồi đặt nàng qua một vai để anh có thể giữ sợi dây bằng một tay còn lại. Anh ôm nàng thật chặt, cánh tay anh như một sợi dây thép vòng qua phía sau chân nàng.

 

“Kéo chúng tôi lên,” anh gọi đồng đội của mình.

 

Anh thọc sâu lần lượt từng ngón chân vào bên cạnh khi sợi dây nhích dần lên cao từng inch. Cơ bắp của anh căng lên vì phải chịu sức nặng của cả hai. Sợi dây cứa vào da anh và những ngón tay anh tê cứng vì nắm chặt.

 

Hãy để tôi chết. Xin vui lòng.

 

Lúc đầu anh tưởng nàng đã nói to điều đó. Nó làm anh giật mình đứng im. Những ngón chân của anh bị kéo lê khi chúng được nâng lên, chúng đẩy anh lên cao hơn và anh phải cố gắng lấy lại thăng bằng và hỗ trợ họ khi họ kéo anh và Grace đi đoạn đường còn lại.

 

Anh đột nhiên tràn ngập sự phiền muộn đến mức không thể thở được. Nỗi đau. S hãi. Hối tiếc. Vô vọng. Và sự mệt mỏi đã thấm sâu vào tâm hồn.

 

Khi đó anh biết rằng anh đã nghe được những suy nghĩ sâu kín nhất của Grace. Anh đang cảm thấy những gì nàng cảm thấy. Và nỗi buồn của nàng lớn đến mức làm anh choáng váng.

 

Những giọt nước mắt của nàng khóa chặt bên trong, nhưng anh cảm nhận được từng giọt nước mắt ấy. Ký ức về tất cả những gì nàng đã chịu đựng lướt qua tâm trí anh cho đến khi anh phải nhắm mắt lại để kiểm soát các giác quan quay cuồng của mình.

 

Tôi sẽ không quay lại.

 

Giọng nói của nàng thì thầm trong tâm trí anh, vụn vỡ đến mức anh muốn gầm lên giận dữ. Anh muốn bò qua vách đá chết tiệt này và xé toạc những kẻ man rợ đã truy đuổi nàng không ngừng và giết chúng một lần nữa. Những người đàn ông đã bẻ gãy tinh thần của nàng và khiến nàng bây giờ chỉ muốn chết chứ không muốn chịu đựng thêm nữa.

 

Anh đã biết được rằng Nathan Kelly có thể giao tiếp với em gái của Grace, Shea, bằng thần giao cách cảm, nhưng anh chưa cân nhắc xem làm sao để làm được điều đó hoặc rằng anh và Grace có thể có khả năng giao tiếp theo cùng một cách. Vào thời điểm đó nó không quan trọng. Anh bị thôi thúc bởi sự cấp thiết phải tìm ra nàng và giữ nàng an toàn. Không có gì khác quan trọng vào thời điểm đó.

 

Ngập ngừng, anh dùng tâm trí của mình nói chuyện nhẹ nhàng và trấn an nàng.

 

Em sẽ không bao giờ quay lại với lũ khốn đó nữa, Grace. Bây giờ em đã an toàn. Tôi ở đây để giúp đỡ em. Đừng bỏ cuộc. Em sẽ vượt qua được điều này.

 

Không có gì ngoài sự im lặng, và anh nghiến chặt hàm trong nỗi thất vọng. Làm thế quái nào mà nàng giao tiếp được bằng tâm trí của mình vậy? Làm sao anh biết được liệu anh có thể nói chuyện với nàng giống như cách nàng vừa nói với anh hay không? Anh thậm chí còn không biết liệu nàng có nhận ra sự thật là anh đã bắt kịp những suy nghĩ tuyệt vọng đó hay không nữa.

 

Khuôn mặt của đồng đội anh xuất hiện khi anh đến gần bờ vực. Vẻ mặt của họ rất căng thẳng khi họ kéo anh đi quãng đường còn lại. Diego đẩy về phía trước trong khi Decker và Browning giữ chặt sợi dây và anh ta lấy Grace khỏi vòng tay của Rio.

 

Thoát khỏi sức nặng của nàng, Rio nhấc mình qua một bên và lăn người đứng dậy. Terrence buông ra một tiếng thở dốc nhẹ, dấu hiệu duy nhất cho thấy cuộc giải cứu đã gây ra cho anh ta nhiều tổn thất. Rio nhanh chóng cởi dây và ra lệnh cho người của mình vứt các xác chết rồi chuẩn bị thoát đi.

 

Họ đang ở một nơi hoang vu, không có hỗ trợ, không có trực thăng, phương tiện của họ ở cách đó ít nhất hai dặm.

 

Anh sải bước đến nơi Diego đã đặt Grace cẩn thận xuống đất và quỳ xuống bên cạnh nàng.

 

Anh vuốt tóc ra khỏi mặt nàng bằng những ngón tay dịu dàng và cau mày nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, nét mặt nhợt nhạt và những nếp nhăn mệt mỏi khắc sâu trên trán nàng. Vẻ mặt nàng rất khắc nghiệt ngay cả khi đang bất tỉnh.

 

Không biết điều gì đã ám ảnh mình, anh thấy bản thân cúi xuống áp môi lên trán nàng.

 

Em đừng bỏ cuộc nhé, Grace. Bây giờ em đã an toàn. Tôi sẽ không làm tổn thương em và tôi sẽ không cho phép bất cứ ai khác làm như vậy. Tôi sẽ đưa em về nhà.

Không có nhận xét nào: