Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 2

 CHƯƠNG 2



ÁNH SÁNG MẶT TRỜI sưởi ấm khuôn mặt nàng, mặc dù nàng đang phải chịu đựng một cơn ớn lạnh lan tỏa đến thấu xương. Run rẩy đễn mức đau đớn nhưng nàng không thể làm gì khác.

 

Như thể có một sức nặng nào đó đè lên mí mắt của nàng, khiến chúng không thể mở ra được. Hoặc có lẽ đơn giản là nàng không còn đủ sức để làm những công việc đơn giản nhất nữa.

 

Nỗi đau len lỏi khắp người, xuyên qua nàng, khiến nàng bối rối vì cường độ của nó. Nó mới mẻ. Tươi rói. Và sau đó nàng nhớ mình đã ngã xuống, chắc chắn rằng cái chết cuối cùng đã đến với nàng.

 

Một tiếng rên nhẹ thoát ra trước khi nàng kịp kềm lại, và nàng tự trách mình vì sự mất kiểm soát nhất thời đó. Một sơ suất như vậy có thể khiến nàng bị giết.

 

Grace. Grace.

 

Phải mất một lúc nàng mới nhận ra rằng người gọi tên nàng không phải nói thành tiếng mà là trong tâm trí nàng. Nàng lùi lại, không muốn liên quan gì đến giọng nói xa xăm đó. Và rồi nàng được bao quanh bởi sức mạnh. Sự ấm áp. Nó tràn vào huyết quản của nàng, an ủi đến mức khiến nàng rung động tận đáy lòng.

 

"Grace."

 

Lần này nó được nói to. Giọng nói trầm, thô và có chút trọng âm. Chỉ là một gợi ý về một thế giới khác, một thế giới mà nàng không thể xác định được.

 

“Thức dậy đi, Grace. Hãy cho tôi xem những mảnh màu xanh da trời tuyệt đẹp đó nào.”

 

Lông mày nàng nhăn lại và nàng cố gắng xử lý xung quanh. Nàng sợ phải mở mắt ra. Sợ rằng nàng sẽ lại rơi vào tay lũ quái vật, buộc phải tuân theo mệnh lệnh của chúng. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến nàng muốn khóc. Nàng không đủ sức để chịu đựng thêm nữa.

 

Một bàn tay dịu dàng vuốt ve má nàng và cẩn thận vén dải tóc rối, cài nó qua tai nàng. Thật ấm áp và dịu dàng. Nó giống như một cơn mưa cho sa mạc khô cằn đầy nắng. Nàng say sưa thưởng thức nó, tuyệt vọng tìm kiếm bất kỳ sự an ủi nào.

 

Nàng phải thu hết can đảm để chinh phục nỗi sợ hãi và mở mắt. Ánh nắng xuyên qua tầm nhìn của nàng, làm nàng chói mắt trong giây lát.

 

“Đúng rồi đó,” người đàn ông nói với giọng trầm. “Hãy trở lại với tôi, Grace. Tôi cần em tỉnh lại để chúng tôi có thể biết em bị tổn thương nặng nề như thế nào.”

 

Chỉ nhắc đến vết thương thôi, cơn đau đã gào thét khắp cơ thể nàng. Đôi mắt nàng mở to và đôi môi hé ra. Hơi thở nàng gấp gáp, ngực nàng giật mạnh vì nỗ lực.

 

Nỗi sợ hãi gần như làm nàng tê liệt khi ánh mắt nàng bắt gặp đôi mắt đen của một người đàn ông đang chăm chú nhìn nàng. Nàng kêu lên và cố gắng chạy trốn, thậm chí không nhận ra rằng anh vẫn đang ôm nàng.

 

Nàng ngã xuống đất, tiếp đất với một tiếng uỵch khiến nàng không thở được và khiến cơn đau đớn xé nát cơ thể nàng một lần nữa.

 

Người đàn ông phía trên nàng chửi thề kịch liệt và anh lập tức quỳ xuống bên cạnh nàng, đưa đôi bàn tay to lớn đó vuốt ve cơ thể mỏng manh của nàng.

 

“Chết tiệt, Grace, anh sẽ không làm tổn thương em đâu.”

 

“Tôi sẽ không quay lại.”

 

Nàng hầu như không thể lắp bắp nổi lời thách thức ấy. Thật đau đớn khi nói chuyện. Thật đau đớn khi thở. Nàng cảm thấy vỡ vụn. Có gì đó trong nàng đã bị hỏng. Xương sườn của nàng, một cánh tay…Nàng thậm chí không thể giải mã được chuyện gì đã xảy ra với mình. Đơn giản là có quá nhiều thứ cần xử lý.

 

Nàng hoảng sợ nhìn anh chằm chằm, biết rằng mình không còn đủ sức để trốn thoát. Nước mắt tụ lại nơi khóe mắt nàng. Nàng không thể làm gì để ngăn cản anh đưa nàng trở lại.

 

Một cơn rùng mình sâu sắc lan khắp cơ thể nàng, và những giọt nước mắt đe dọa từ từ lăn xuống má nàng.

 

“Grace, anh muốn em nghe rõ lời anh nói.”

 

Giọng nói của anh bình tĩnh và dịu dàng đến lạ. Giọng điệu mê hoặc nàng cũng như đôi mắt đen không chịu rời mắt khỏi nàng.

 

“Tên anh là Rio. Anh đến để đưa em về nhà. Với Shea.”

 

Mạch nàng đập mạnh và cổ họng nàng thắt lại. “Shea?” nàng càu nhàu. “Cô ấy ổn chứ?”

 

Nếu đó là một cái bẫy thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh đang sử dụng thông tin về em gái nàng để ru nàng vào cảm giác an toàn giả tạo?

 

Anh chạm vào má nàng, những ngón tay anh vô cùng dịu dàng trên làn da nàng. Anh trông không giống một người đàn ông có được mảnh xương dịu dàng nào trong người. Anh to lớn và đầy đe dọa. Một chiến binh.

 

Nước da ngăm đen, như thể anh đã phải phơi nắng nhiều giờ liền mà không quan tâm đến hậu quả. Tóc anh được buộc thành đuôi ngựa sau gáy và đôi mắt anh đen như màn đêm.

 

“Chính anh đã nói chuyện với cô ấy,” anh xoa dịu. “Anh đã hứa với cô ấy là anh sẽ tìm em và bảo vệ em. Chúng tôi là những người tốt, Grace. Anh nhận ra em có thể thấy khó tin vào điều đó hoặc khó tin tưởng anh, nhưng chúng tôi ở đây để giúp em. Shea vẫn an toàn và cô ấy rất muốn gặp lại em. Tất cả chúng tôi đều lo lắng cho em.”

 

Nước mắt nàng rơi nhiều hơn và tiếng nức nở khe khẽ phát ra từ cổ họng nàng. “Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy tôi như thế này.”

 

Có điều gì đó giống như sự thấu hiểu lóe lên trong mắt anh. Anh chạm vào mặt nàng lần nữa, lau đi hơi ẩm trên gò má nàng.

 

“Anh cần em cho anh biết em bị thương ở đâu. Chúng tôi phải di chuyển em. Chúng ta không thể ở lại nơi này, nhưng anh cần biết chúng ta sẽ gặp rủi ro gì nếu di chuyển em nhiều hơn những gì chúng ta đã có.”

 

Nàng nhìn quanh, lần đầu tiên từ từ quan sát xung quanh. Hơi thở của nàng nghẹn lại khi nhìn thấy những người khác. Những chiến binh. Giống như người đàn ông tên Rio này. Cứng rắn và nguy hiểm. Làm sao nàng biết nàng có thể tin tưởng họ? Nàng có sự lựa chọn nào?

 

Họ đang ở cách xa nơi nàng đã ngã xuống vào đêm hôm trước. Làm thế nào họ tìm được nàng và làm thế nào nàng sống sót sau cú ngã ấy? Ký ức của nàng về sự kiện đó thật mơ hồ. Nàng chỉ có thể nhớ lại khoảnh khắc đó khi nàng biết mình có thể sẽ chết.

 

Gần đây nàng đã nghĩ về điều đó rất nhiều. Suy ngẫm về cái chết của mình một cách bình tĩnh như thể nàng đang cân nhắc xem nên mang đôi giày nào. Thế nhưng nàng vẫn ở đây và còn sống. Tan vỡ nhưng không bị đánh bại.

 

Những người đàn ông đang quay đi khỏi vị trí của nàng và Rio. Thận trọng và cảnh giác. Giương súng lên, tư thế của họ cứng ngắc như thể họ cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập trên không.

 

“Grace,” Rio nhắc nhở. "Nói chuyện với anh. Anh cần biết nó tệ đến mức nào.”

 

Nàng nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở ra, tập trung vào khuôn mặt anh một lần nữa. Nàng liếm môi. "Tôi đau."

 

“Anh biết em đau,” anh nói lặng lẽ.

 

"Cú rơi. Tôi nghĩ tôi đã làm gãy thứ gì đó.”

 

Nàng tập trung sự chú ý vào cơ thể mình, chú ý đến nơi nàng bị đau và cách nó khác với cơn đau còn sót lại của sự tra tấn vô tận mà nàng phải chịu đựng như thế nào. Hơi thở của nàng hổn hển. Cạn và đau đớn.

 

“Sườn,” nàng cố gắng thở ra. “Tôi nghĩ tôi bị gãy xương sườn. Và cánh tay. Nó đau nhưng nó đang dần tê liệt. Tôi không thể cảm nhận được ngón tay của mình.”

 

“Phải, anh có thể nhìn thấy,” Rio nói khi cẩn thận cầm bàn tay nàng lên.

 

Anh quay đầu lại và gật đầu với một người đàn ông. Nàng căng thẳng khi người đàn ông to lớn gần Rio nhất bay đến gần nàng. Anh ta là một ngọn núi. Cánh tay phồng lên với cơ bắp. Hầu như không có cái cổ nào dày như của anh ta. Đôi chân như những thân cây.

 

“Cô ấy bị mất cảm giác ở các ngón tay,” Rio nói như thể đang thảo luận về một điều gì đó tầm thường như thời tiết. “Chúng ta sẽ phải sắp xếp thời gian nghỉ ngơi.”

 

Mạch nàng đập mạnh và nàng cố gắng ngồi dậy nhưng Rio đặt tay lên vai nàng. “Yên nào, Grace.”

 

Mệnh lệnh trong giọng nói của anh làm nàng cứng đờ.

 

“Em có thể tự chữa lành vết thương cho chính mình được không?”

 

Sự tò mò vu vơ trong giọng nói của anh làm nàng bối rối. Anh rất bình tĩnh. Không xáo trộn. Anh nói về khả năng của nàng như thể chúng là những điều tự nhiên nhất trên thế giới. Nàng lo lắng liếc nhìn hai người đàn ông, tự hỏi liệu đây có phải là một loại bẫy nào đó không, mặc dù nàng không thể tưởng tượng được nó có thể là gì.

 

Những người giam giữ nàng đều biết rõ khả năng của nàng. Họ sẽ không phải đặt câu hỏi. Đây có phải là một phe phái khác muốn lợi dụng nàng không?

 

Sự hoảng loạn dâng lên nhanh chóng khi Rio chỉ đơn giản đặt tay lên má nàng và nhẹ nhàng vuốt ve. “Hãy hít thở sâu, được chứ? Chúng tôi sẽ giúp em. Đây là Terence. Anh ấy là chỉ huy thứ hai của anh. Ngay phía sau anh là Diego. Diego đóng vai trò là bác sĩ của chúng tôi khi Donovan Kelly không có mặt để chữa trị, nhưng Terrence sẽ sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho em.”

 

Trán nàng nhăn lại bối rối. Nàng không biết những người này là ai, nhưng Rio vẫn tiếp tục trò chuyện đều đặn, phớt lờ sự bối rối của nàng.

 

“Việc này sẽ đau đớn chết tiệt. Anh sẽ không nói dối em. Nhưng anh cần em mạnh mẽ. Nếu em hét lên, em sẽ thu hút sự chú ý và đó là điều cuối cùng chúng ta cần. Anh sẽ thắt nút một chiếc áo sơ mi của mình và anh muốn em cắn nó thật mạnh tùy thích. Nhưng đừng phát ra một âm thanh nào. Em có thể làm được điều đó không?”

 

Nếu anh biết nàng đã âm thầm chịu đựng đến mức nào thì anh sẽ không bao giờ hỏi câu hỏi đó. Nhưng nàng chỉ gật đầu, biết rằng bất cứ điều gì họ làm cũng không ảnh hưởng đến nàng như những gì nàng đã trải qua.

 

Anh lấy trong ba lô ra một chiếc áo phông rồi bắt đầu gấp và thắt nút thành một sợi dây dài. “Em chưa trả lời câu hỏi của anh. Em có thể tự chữa lành vết thương cho mình như cách em làm cho người khác không?

 

“Có,” nàng thì thầm. “Ý tôi là nó khác, nhưng tôi lành vết thương nhanh hơn. Nhưng đã có quá nhiều…” Nàng nhắm mắt lại, cố kìm nước mắt. "Tôi không biết…"

 

Rio nói với tông giọng trầm và êm dịu. “Không sao đâu, Grace. Anh sẽ đảm bảo rằng em sẽ thoát khỏi chuyện này.”

 

Có điều gì đó trong giọng nói của anh làm nàng yên tâm. Có lẽ đó là lời hứa bình tĩnh hoặc niềm tin tuyệt đối. Một phần nỗi sợ hãi tan biến và nàng thư giãn, thở ra một hơi gấp gáp thì thầm.

 

“Đó mới là cô gái của anh chứ,” Rio thì thầm.

 

Anh cẩn thận đặt chiếc áo sơ mi vào giữa hai hàm răng nàng, đưa tay vuốt ve quai hàm nàng và sau đó giúp nàng ngậm miệng nàng lại.

 

"Hãy mạnh mẽ nhé."

 

Nàng nhắm mắt lại và gật đầu, không muốn biết chuyện gì sắp xảy ra.

 

Đôi bàn tay khỏe mạnh nắm lấy cánh tay nàng một cách nhẹ nhàng đến bất ngờ. Nàng có thể nhận ra ngay sự khác biệt, biết rằng chính Terence đã nắm tay nàng.

 

Và sau đó anh ta chỉ đơn giản là kéo và vặn, tất cả cùng một lúc. Sức mạnh của anh khiến nàng hoàn toàn bất ngờ. Mắt nàng mở to và răng nàng cắn mạnh vào áo sơ mi. Cơ thể nàng lả đi với cơn đau tức thời. Khi nàng nằm thở hổn hển, lỗ mũi phập phồng theo hơi thở rời rạc mà nàng cố hít vào, một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong nàng.

 

Cánh tay nàng đau nhức vì thao tác đó, nhưng cơn đau gay gắt dai dẳng đã giảm bớt. Diego bước vào và nhanh chóng bộccánh tay nàng lại bằng hai nhánh cây non chắc chắn mà một trong những người đàn ông khác đã lấy được. Anh ta quấn chặt những dải vải quanh cây gậy để nàng không thể cử động cánh tay.

 

Rio kéo chiếc áo sơ mi thắt nút ra khỏi miệng. "Tốt hơn không?"

 

Nàng gật đầu, vẫn không tin mình có thể nói được.

 

“Được rồi, đây là điều sẽ xảy ra. Chúng ta phải di chuyển và anh không thể dành nhân lực cần thiết để giữ em bất động. Chúng tôi không có cáng, có nghĩa là anh sẽ cõng em ra ngoài trong khi người của anh vây quanh và che chắn. Với một cánh tay và xương sườn bị gãy cộng với Chúa mới biết em còn chuyện gì nữa, không có cách nào dễ dàng để làm điều này. Nó sẽ tệ lắm đây.”

 

Nàng cố mỉm cười trước cách nói thẳng thừng của anh, nhưng môi nàng run run và nàng bỏ cuộc với một tiếng thở dài.

 

“Anh cần ít nhất một tay rảnh để có thể cầm súng và bảo vệ cả hai chúng ta. Terrence sẽ bảo vệ em sau lưng anh. Có lần chúng tôi cõng vợ đồng đội ra khỏi rừng giống như anh cõng em nên chuyện này sẽ thành công thôi. Anh không muốn em phải lo lắng. Nếu em không tin vào bất cứ điều gì khác, em hãy tin vào sự thật là chúng tôi sẽ đưa em ra khỏi những ngọn núi này.”

 

Niềm tin chắc chắn trong giọng nói của anh mang đến cho nàng hy vọng đầu tiên mà nàng đã trải qua sau nhiều tuần.

 

“Anh sẽ không để em bỏ cuộc,” Rio tiếp tục. “Anh biết em bị tổn thương. Anh chỉ có thể tưởng tượng những gì bọn khốn đó đã làm với em. Nhưng em sẽ không bỏ cuộc, Grace. Em là một chiến binh. Em gái em là một chiến binh.”

 

Những giọt nước mắt lại lấp lánh trong tầm nhìn của nàng, khiến Rio trở nên mơ hồ. “Tôi không thể nói chuyện với em ấy được. Tôi không chắc mình có thể nói chuyện với bất cứ ai… ý tôi là như trước đây.”

 

Rio nghiêng người tới, mặt anh sát mặt nàng. “Em sẽ có lại được điều đó. Anh đã nghe em nói tối qua. Nó vẫn ở đó. Em chỉ cần chữa lành cả về thể xác và tinh thần.”

 

"Anh là ai?" nàng thì thầm quanh nút thắt trong cổ họng.

 

Rồi anh mỉm cười, hàm răng trắng sáng nổi bật trên làn da thẫm màu. “Anh là người sẽ đưa em ra khỏi đây, và sau đó anh sẽ truy lùng những tên khốn nạn đã làm tổn thương em và moi ruột từng tên cuối cùng trong số chúng.”

 

Nàng rùng mình trước sự đe dọa trong giọng nói của anh nhưng lại được an ủi một cách kỳ lạ bởi lời thề man rợ ấy.

 

“Chúng ta cần phải lượn mau thôi, Rio,” Terence nói, khiến nàng giật mình. Nàng đã quên mất sự hiện diện của anh ta. Đã quên mất tất cả những người đàn ông đứng gần nhau.

 

Rio gật đầu rồi đứng dậy, cao hơn hẳn nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, tầm thường và cực kỳ dễ bị tổn thương khi nằm co ro trên mặt đất, xung quanh là những chiến binh với ánh mắt chết chóc.

 

Lần này Terrence quỳ bên cạnh nàng, giọng anh ta trầm trầm và nàng ngờ rằng anh đã cố tình dịu dàng để không làm nàng sợ hãi. Có hơi muộn cho việc đó rồi

 

“Được rồi, cô Grace. Đây là những gì sẽ xảy ra. Những người đàn ông sẽ tạo ra một loại dây đeo để giữ cô trên lưng Rio. Tôi sẽ nâng cô lên rất cẩn thận. Tôi sẽ cố gắng không làm tổn thương cô.”

 

Nàng gật đầu hiểu ý.

 

Anh ta mỉm cười với nàng, và nàng cho rằng anh ta là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai bất chấp vẻ ngoài dữ tợn của mình. Hơn nữa, nàng tin anh ta khi anh ta nói sẽ cố gắng để không làm tổn thương nàng.

 

Anh ta trượt cánh tay mình xuống bên dưới cơ thể nàng. "Thở sâu nào."

 

Nàng hít vào, nhắm mắt lại và anh ta nâng nàng lên. Nàng ngạc nhiên trước sự thoải mái khi anh bế nàng lên. Nàng mở mắt ra và nhìn anh ta. Không có sự căng thẳng rõ ràng nào. Chỉ có sự bình tĩnh tập trung.

 

Diego xuất hiện ở phía bên kia của nàng.

 

“Diego sẽ móc cánh tay của cậu ấy vào dưới chân cô,” Terence giải thích. “Tôi sẽ giữ chân kia.”

 

Nàng đánh giá cao sự kiên nhẫn mà anh thể hiện và cách anh giải thích từng bước để nàng không sợ hãi. Tại thời điểm này, nàng đã sẵn sàng để hoàn thành tất cả. Rời khỏi nơi nàng đã bị săn lùng này càng sớm thì nàng sẽ càng cảm thấy tốt hơn. Có lẽ sau đó nàng có thể bắt đầu sự chữa lành.

 

Nàng gật đầu chấp nhận, và ngay khi nàng làm vậy, Diego bước tới và trượt cánh tay xuống dưới chân nàng. Anh móc cánh tay còn lại của mình ra sau lưng nàng, rồi anh cùng Terrence bế nàng lên lưng Rio.

 

Hai người đàn ông còn lại nhanh chóng quấn những dải vải dài mà họ buộc lại với nhau bên dưới mông và dưới chân nàng. Họ thực hiện một loạt động tác hình số 8, cuộn dây và vật liệu lên trên vai của Rio, sau đó ở dưới và quanh chân nàng và phía sau cho đến khi nàng được hỗ trợ vững chắc và gắn chặt vào lưng anh.

 

Diego đặt cánh tay nẹp của nàng ở bên cạnh Rio ngay dưới nách anh rồi cố định nó vào cơ thể của Rio.

 

Nàng không biết làm thế nào Rio có thể di chuyển khi nàng dán chặt vào cơ thể anh như vậy, nói gì đến việc mang theo súng, nhưng anh dường như không hề bận tâm đến viễn cảnh đó.

 

“Sườn thế nào rồi?” Rio hỏi.

 

"Ổn."

 

“Chúng sẽ đau khi cậu ấy bắt đầu bước đi đấy,” Diego cảnh báo. “Cố gắng áp sát vào cậu ấy để giảm thiểu chuyển động của cô nhiều nhất có thể nhé. Càng bị xô đẩy nhiều, nó sẽ càng khiến cô đau đớn hơn.”

 

Nàng lại gật đầu và tỳ sát vào Rio nhất có thể. Nàng đã kiệt sức và họ thậm chí còn chưa bắt đầu cuộc hành trình. Nàng thậm chí còn không biết họ phải đi bao xa và nàng không muốn hỏi vì không chắc mình có thể chịu đựng được câu trả lời hay không.

 

Thay vào đó nàng sẽ đặt bản thân vào tay họ vì không còn lựa chọn nào khác. Nàng không biết những người đàn ông này là ai - chỉ biết rằng họ biết em gái nàng và họ tuyên bố muốn giúp đỡ nàng.

 

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chết. Điều khiến nàng xấu hổ là nàng đã sẵn sàng nhượng bộ. Vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, những người đàn ông này đã xuất hiện, không chịu để nàng từ bỏ. Rio đã hứa sẽ đưa nàng về nhà, mặc dù nàng không hề biết nhà có ý nghĩa gì. Nàng đã dành quá nhiều thời gian để chạy trốn, cách xa gia đình duy nhất của mình.

 

Ý nghĩ rằng cuối cùng nàng đã được an toàn và có thể gặp lại em gái sau một thời gian dài vượt quá những gì nàng có thể hiểu được.

 

“Sẵn sàng chưa, Grace?” Rio gọi qua vai.

 

Nàng hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng mình lại đang dấn thân vào nơi chưa biết. Chỉ có điều lần này nàng không đơn độc, và điều đó càng củng cố thêm lòng quyết tâm tàn tạ của nàng khi không có gì khác có thể.

 

"Sẵn sàng."

Không có nhận xét nào: