Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

Crystal Cove 25


CHƯƠNG 25.





Bất cứ khi nào Justine cố hình dung một cảnh sum họp với mẹ cô, cô đã cho rằng điều đó sẽ xảy ra trong sự nhân bội của những lời quở trách… Một e-mail, một bức thư, một cuộc điện thoại, một cuộc ghé thăm vội. Cô nên hiểu rõ hơn thế. Marigold luôn là một sinh vật bốc đồng, đuổi theo mọi ý thích bất chợt và làm bất cứ thứ gì để né tránh hậu quả. Xuất hiện tại cửa trước là một lợi thế của Marigold; sự ngạc nhiên sẽ đẩy Justine khỏi thế cân bằng.
Justine đã luôn hy vọng rằng, ngày nào đó, cô và mẹ sẽ đạt được sự thấu hiểu mới và chấp nhận lẫn nhau. Một giải pháp nào đó không dính líu đến chiến thắng và mất mát, mà thay vào đó là… hoà bình. Nhưng sau bốn năm trời ghẻ lạnh nhau, đôi mắt mẹ cô vẫn cay nghiệt với cùng cơn giận dữ đã làm nền móng cho mọi khoảnh khắc của tuổi thơ ấu của Justine. Không một dấu vết có thể nhìn thấy nào của sự dịu xuống.
“Mom, mẹ đang làm gì ở đây vậy?” Mở rộng cửa, cô bước lui lại để cho phép Marigold vào bên trong.
Marigold chỉ liều lĩnh vượt qua ngưỡng cửa và nhìn quanh.
Đã có lúc Justine lo lắng về phản ứng của mẹ cô đối với căn nhà gỗ, quán trọ, cuộc sống mà cô đã xây dựng. Cô đã tuyệt vọng muốn có được đánh giá cao của Marigold, thứ rất hiếm khi trao tặng. Đã đến lúc bộc lộ ra rằng cô không còn cần đến sự phê chuẩn của mẹ cô nữa. Đã quá đủ để biết rằng cô đã có những lựa chọn đúng cho chính bản thân cô.
“Có vấn đề gì sao?’ Justine hỏi. “Tại sao mẹ đến đây?”
Giọng của Marigold rin rít với sự khinh miệt. “Có quá khó để tin rằng ta có thể muốn gặp con gái của chính mình không?”
Justine nghĩ về điều đó. “Có.” Cô nói. “Mẹ không bao giở muốn sự bầu bạn của con, và con vẫn không làm những gì mẹ muốn. Vì thế chẳng có lý do gì để mẹ ghé thăm trừ phi có vấn đề.”
“Vấn để, như vẫn luôn thế, chính là mi.” Marigold nói thẳng thừng.
Như vẫn luôn thế. Những từ mang quá khứ vào trong phòng với chúng như thể nó là một sự hiện diện sống động. Một gã khổng lồ đứng giữa hai người họ, đang ném ra một bóng đen không thể trốn thoát của sự trách mắng.
Không có chút mềm yếu nào trong trái tim của Marigold. Bà đã hoá xương, giống như một bức tượng bằng đá xinh đẹp, cho đến khi bất kỳ sự thay đổi về tư thế nào cũng sẽ gây ra cho bà sự nứt vỡ và sụp đổ. Bà sẽ không bao giờ có thể xoay đầu để nhìn về một hướng mới, hoặc lấy một bước lên phía trước, hoặc ôm con gái bà trong vòng tay. Điều đó hẳn là đáng sợ biết bao, Justine nghĩ với một chút thương cảm, giữ nguyên sự cứng nhắc như thế trong khi cuộc sống thay đổi quanh bạn.
“Điều này có dính líu gì đến geas không?” Justine hỏi dịu dàng. “Rosemary và Sage hẳn đã kể với mẹ rồi. Chắc mẹ đang giận dữ ghê lắm.”
“Ta đã hy sinh vì mi, và mi ném nó đi. Ta nên cảm thấy thế nào đây, Justine?”
“Có lẽ có đôi chút giống với cách con đã cảm thấy, khi con phát hiện ra điều đó.” Cô nhận ra từ cơn thịnh nộ đầy ngờ vực của Marigold rằng trong tâm trí bà không hề loé lên sự băn khoăn về cảm giác của Justine.
“Mi luôn là kẻ vô ơn,” Marigold cáu kỉnh, “Nhưng ta không bao giờ nghĩ mi là kẻ ngu ngốc. Ta đã trao tặng mi những gì mi cần. Ta đã làm những gì tốt nhất cho mi.”
“Con ước là mẹ có thể đợi cho đến khi con lớn hơn,” Justine nói lặng lẽ. “Con ước mẹ có thể giải thích với con trước. Có lẽ cho phép con có tiếng nói về điều đó.”
“Ta đoán ta nên hỏi sự cho phép của mi trước khi cho mi ăn, mặc đồ cho mi, đưa mi đến nha sĩ và bác sĩ nhi…”
“Điều đó khác. Những điều đó là tất cả nhiệm vụ trong việc nuôi dưỡng một đứa trẻ.”
“Đồ vô ơn.” Marigold nạt.
“Không. Con biết ơn mẹ đã chăm sóc con và nuôi dưỡng con. Con phải tin mẹ đã làm điều tốt nhất mẹ có thể làm. Nhưng có điều, mẹ đã thực hiện một quyết định cho con mà quyết định đó không phải là của mẹ để có thể làm. Việc trói buộc một lời nguyền suốt đời cho con gái của mẹ không thuộc phạm trù của các cuộc thăm viếng nha sĩ hoặc tiêm ngừa bại liệt. Và mẹ biết điều đó, hoặc mẹ sẽ phải đề cập gì đó về chúng với con.”
“Ta giữ bí mật bởi vì ta biết nếu mi phát hiện, mi sẽ phá huỷ mọi thứ. Ta biết mi sẽ làm điều gì đó ngu ngốc. Và mi đã làm.” Màu trắng xác của gương mặt Marigold tương phản với màu đỏ mãnh liệt của mái tóc, với đường chân mày hung đỏ trên đôi mắt khắc nghiệt. Bà bừng cháy giống một thiên thần báo thù khi bà tiếp tục. “Ta vừa rời khỏi đảo Cauldron. Họ sắp trình diễn một nghĩ thức nửa đêm vì mi và tính ích kỷ của mi. Và nếu họ không thành công, mi sẽ chết. Tai ương phù thuỷ đã xoay chuyển vào mi.”
Rốt cuộc, Justine đã khám phá ra rằng trái tim cô không trọn vẹn an toàn. Ai đó luôn có thể tìm ra cách để làm tổn thương nó một lần nữa.
“Mi đã sa và tình yêu với một người đàn ông đã phản bội mi,” Marigold huyênh hoang, “và tai ương phù thuỷ sẽ giết mi trừ phi họ làm điều gì đó. Đó là lỗi của mi. Mi đáng nhận điều này.”
Justine cố tập hợp trí tuệ của cô. Giọng của chính cô dường như đến từ nơi xa xăm nào đó. “Họ đang làm gì cơ? Loại nghi lễ nào?”
“Họ đang cố phá bỏ một lời nguyền khỏi người đàn ông mà mi dính líu đến. Anh ta đã ở đó vào lúc này. Ta đã gặp anh ta. Anh ta hẳn sẽ chết vì mi. Và nếu điều đó xảy ra… máu sẽ đổ trên tay mi.”

***

Khi nhóm covener cuối cùng đã được chở đến ngôi trường làng cũ, Jason hộ tống họ vào bên trong.
Các Crafter đang bận rộn. Nơi thực hiện nghi lễ trông giống một cảnh trong phim kinh dị, với khăn trải màu đen phủ lên mọi nơi và thừa mứa những ngọn nến đang bập bùng. Hương trầm được đốt cháy trong một cái tô có bệ đỡ, điền đầy không khí bằng khói thơm. Một ngôi sao năm cánh khổng lồ được vạch bằng phấn trên sàn nhà, với một nhúm pha lê đặt tại nhiều nơi quanh ngôi sao trung tâm. Các cốc lễ và gậy phép được đặt vòng quanh ngôi sao.
Tóc gáy của Jason dựng lên.
Violet, một crafter trong độ tuổi ba mươi, tiến lên trước, giữ lấy cánh tay anh và siết nhẹ chúng. “Rất tiếc. Tôi biết điều này trông có vẻ đáng sợ. Nhưng chúng tôi muốn làm điều tốt nhất chúng tôi có thể làm cho anh, vì vậy chúng tôi sẽ không giữ lại điều gì.”
“Tim Burton* sẽ bị ấn tượng cho xem.” Anh nói, và chị mỉm cười.
(*Timothy Walter "Tim" Burton (sinh ngày 25/8/1958) là đạo diễn, nhà sản xuất, nhà văn, nhà thơ và nghệ sĩ và nghệ sĩ hoạt hình động người Mỹ. Ông được biết nhiều qua những bộ phim có màu sắc tối tăm, rùng rợn, gothic và châm biếm như Beetlejuice, Edward Scissorhands, The Nightmare Before Christmas, Ed Wood, Sleepy Hollow, Corpse Bride, Sweeney Todd: The Demon Barber of Fleet Street, Dark ShadowsFrankenweenie, cùng với đó là những bom tấn như Pee-wee's Big Adventure, Batman, Batman Returns, Planet of the Apes, Charlie and the Chocolate FactoryAlice in Wonderland.)
Khi anh liếc nhìn gương mặt của những người phụ nữ quanh anh, Jason được cam đoan một lần nữa. Họ đang cố giúp anh, và khi làm điều đó, họ cũng đang giúp Justine. “Có vài thứ tôi cần phải biết.” Anh nói, ngạc nhiên khi tất cả bọn họ đều im lặng và nhìn anh. Một đôi Covener ngừng việc quét dọn của họ lại, trong lúc một người khác đang sắp xếp những viên pha lê ngước nhìn lên từ công việc của bà. “Tôi cần biết kết quả của những gì tôi đã làm sẽ không gây rắc rối cho Justine trong tương lai. Nói cách khác, bất cứ thứ gì các vị phải làm để bảo đảm rằng Justine sẽ được an toàn… đều được áp dụng. Không quan trọng hậu quả đối với tôi là gì. Các vị có hiểu những gì tôi đang nói không?”
“Chúng tôi hiểu.” Violet nhìn anh với vẻ quan tâm rõ rệt. “Rosemary đã giải thích những rủi ro, đúng không? Lời nguyền này rất khó tẩy trừ. Giống như việc tách cát bị lẫn trong đường vậy, Và ngay khi tai ương phù thuỷ tập trung trở lại trên anh lần nữa, anh hẳn sẽ còn lại rất ít thời gian. Không ai biết anh sẽ ở trong tình trạng nào khi lời nguyền được xua đi, hoặc điều gì sẽ xảy ra.”
“Điều đó ổn.” Anh nói một cách cộc cằn. “Chỉ cần nói với tôi những gì tôi phải làm.”
Sage đến bên anh và cầm lấy tay anh. “Chỉ cần ngồi vào giữa ngôi sao năm cánh trong lúc chúng tôi làm việc của chúng tôi. Hãy cố thư giãn và để trống tâm trí.”
Jason đi đến trung tâm của vòng tròn được vạch bằng phấn và ngồi xuống, trong lúc các Crafter tụ tập tại các cạnh của ngôi sao.
“Ngay khi chúng tôi bắt đầu,” Rosemary bảo anh, “Cậu phải yên lặng. Không cắt ngang. Tất cả chúng tôi cần duy trì sự tập trung.”
“Hiểu. Không nói chuyện, không nhắn tin.” Anh nhìn vào nhóm người quanh anh. “Mọi người có cần tắt điện thoại di động không?”
Rosemary trông có vẻ nghiêm khắc, nhưng góc miệng bà cong lên. “Như vậy là đủ với cậu rồi. Trừ phi cậu còn bất kỳ câu hỏi nào nữa.”
“Chỉ một.”
“Gì?”
“Con dao cán cong đó dùng để làm gì?”
“Để cắt thảo mộc.”
Trông anh có vẻ ngờ vực về con dao cán dài đó.
“Đã đến nửa đêm,” Ai đó nói.
Rosemary nhìn Jason. “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Sage đã giải thích trước với Jason rằng nghi lễ sẽ bao gồm một loạt những bài hát, kinh cầu và những lời cầu nguyện trước khi nghi thức phá lời nguyền thật sự được tiến hành. “nếu cậu có khả năng nhập thiền trong suốt nghi lễ,” Sage đã bảo anh, “Điều đó sẽ rất hữu ích cho chúng tôi. Hãy tập trung vao nhịp thở của cậu, buông trôi các ý tưởng …”
“Tôi có thể nhập thiền.” Anh đã cam đoan với bà.
Anh ngồi thẳng người và tập trung sự chú ý vào hơi thở. Anh cố tập trung vào một hình ảnh đơn lẻ. Trí óc anh chạm vào một ký ức sau một cái khác cho đến khi anh tìm thấy con sóng nhấp nhô của bãi biển Coronado vào ban đêm, sự dào dạt êm dịu bất tận của nước, cách anh thư giãn và lắng nghe với sức nặng ấm áp của Justine trên lòng anh, đầu cô dựa trên vai anh. Những con sóng xô nhau, nhịp nhàng theo cách của chúng từ những chiều sâu đen tối nhất cuốn ngược lên bờ biển. Một cảm giác bình yên ôm lấy anh.
Anh nghe giọng của những người phụ nữ đang gọi  những thần linh vô hình, triệu tập và dỗ dành. Một năng lượng lạnh lẽo, tăm tối thấm vào trong bầu không khí quanh anh. Anh mang chúng vào bên trong với mỗi hơi thở, cảm thấy chúng thanh tẩy các ý tưởng lan man, cơn giận, và nỗi sợ cho đến khi trí óc anh trải ra giống như những ngón của bàn tay để mở, và ở nơi mà lẽ ra một linh hồn nên sống ở đó, chỉ còn lại sự trống trải nguyên sơ và bị phơi bày. Sự thật đến với anh giữa những nhịp thở.
Anh không còn lại chút thời gian nào nữa.
Anh tiếp nhận mặc khải ấy trong sững sờ và thoáng chống đối mê mụ theo bản năng. Chưa đâu. Không phải bây giờ. Nhưng với sự thiếu vắng một linh hồn, trái tim anh bồi thêm những nhịp đập nhức nhối của sự nhận biết… đừng nghĩ, đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa…

***

Justine không ở trong tâm trạng để chấp nhận từ ‘không’ cho câu trả lời. Khi không có chiếc taxi biển nào sẵn sàng, cô gọi cho một người bạn làm chủ một chiếc tàu đánh cá nhỏ và nói cô ấy đưa cô đến đảo Cauldron với vẻ tuyệt vọng. “Tớ biết là đã rất trễ rồi, tớ sẽ trả bất kỳ thứ gì, làm bất kỳ điều gì, chỉ cần cậu đưa tớ đến đó, cậu biết nó không xa lắm…” Người bạn ấy đã nói ‘yes’, dường như hiểu rằng dù thế nào thì Justine cũng  sẽ không cho cô ấy lựa chọn.
Trong mười phút, Justine đã đến được bến tàu Friday Harbor và lên chiếc tàu đánh cá đang đợi. Mỗi phút trôi qua trước khi bắt đầu hành trình là thêm một cái đập đau đớn vào thần kinh cô cho đến khi những sự dội âm khiến toàn thân cô hợp xướng trong nỗi hoảng loạn. Jason lại lén lút sau lưng cô lần nữa, và Coven cũng thế. Tất cả bọn họ đều khoá cô bên ngoài thứ sẽ ảnh hưởng đến cô nhiều hơn bất kỳ ai khác. Lời nguyền trường thọ là thứ cực kỳ nguy hiểm khi tẩy trừ so với việc tung nó ra trước đây. Một lời nguyền như thế sẽ hoạt động theo cách của riêng nó đâm sâu xuống bên trong bạn với những chiếc ngạnh ngược, nó sẽ giết bạn bị bị kéo ra. Gần giống như tình yêu.
Chiếc tàu tách khỏi bến trong tốc độ nhàn rỗi cho đến khi nó rời khỏi phạm vi không có lằn tàu. Động cơ gầm gừ tăng tốc khi  mũi tàu ăn xuyên qua sóng nước răng cưa trong lúc gió giận dữ và quất vào mặt Justine, làm rối mái tóc buông lơi của cô. Sức nặng của Triodecad, được chứa trong một chiếc túi vận chuyển bằng vải bạt, đập mạnh vào đùi cô.
Trí óc cô hoạt động ở tần số cao. Cô đã nói chuyện với Jason lúc sớm trong ngày, và Jason chẳng hề nói điều gì. Anh để cô nghĩ anh vẫn ở San Francisco. Hẳn là anh đã ở hải đăng vào lúc đó rồi. Anh dễ chịu và bình thường, không để lộ một dấu hiệu về những gì anh đã lên kế hoạch.
“Cô nghe thấy giọng của Marigold : “Tai ương phù thuỷ đã xoay chuyển về mi”
Đó là hậu quả không lường trước. Một sự hiến tế bằng máu đã được đòi hỏi, đó là cái giá của tình yêu cho loại người như cô. Ai đó sẽ phải trả giá, và Jason đã quyết định sẽ là anh.
Máu sẽ vấy trên bàn tay mi.
Thật dễ dàng làm sao nếu nó chuyển sang Marigold. Tất cả những gì bà sẽ phải làm là bỏ mặc bản thân. Và khi tất cả những nỗi niềm cay đắng đó đã ăn đến mục ruỗng bên trong bà, khuynh hướng duy nhất nó có thể làm là hướng ra bên ngoài.
Chiếc tàu đánh cá đậu tại đảo Cauldron chỉ đủ lâu để Justine nhảy lên lớp ván cầu tàu nhuốm phong sương trươn trượt. Cô trèo lên những bậc thang vô tận với sự lao tới kiệt sức cho đến khi đùi cô bện vào nhau và bùng cháy, nhưng cô phớt lờ cơn đau và tiếp tục tiến lên. Ngọn hải đăng yên tĩnh, vắng lặng, sân sau tăm tối như nghĩa trang và im lìm. Những đám mây chồng chất qua vầng trăng khuyết giống như bị chôn vùi trong buồng giặt, từ từ che mờ đôi vành cong cong.
Vẫn thở hổn hển từ đoạn đường lên dốc khó nhọc, Justine đi đến chiếc lán bên ngoài và kéo ra một trong hai chiếc xe đạp. Cô hướng xuống đường mòn lởm chởm dẫn đến Crystal Cove, bánh xe xóc nảy trên những viên đá nhô lên giống như những khớp ngón tay, rồi lún vào những hố nông khiến bao tử muốn lộn nhào.
Những ô cửa sổ của ngôi trường làng bập bùng ánh đỏ và đen, nhấp nháy chậm rãi với cô khi những chiếc bánh xe đảo tròn và phun cát tung toé. Justine nhảy khỏi xe trước khi nó ngừng lại, cấu trúc kim loại của nó kêu loảng xoảng trên mặt đất.
Cô đẩy mạnh cánh cửa và đột nhập vào trong.
Nghi lễ vừa kết thúc, Vòng tròn covener đã vỡ, hai hoặc ba người trong số họ túm tụm trong giữa  ngôi sao năm cánh.
“Justine,” Cô nghe Rosemary nói bằng một giọng kỳ lạ.
“Ai đó bật đèn lên đi,” Justine nói một cách thiếu kiên nhẫn.
Ánh sáng từ một ngọn đèn xách tay cháy bùng lên. Một vùng trắng phi tự nhiên xua đuổi bóng tối trên sàn đến chỗ nối của các bức tường.
Jason đang nằm trong trung tâm của ngôi sao năm cánh, hai cánh tay anh lỏng lẻo quấn quanh đôi chân cong lại của anh, trán anh áp vào đầu gối. Anh không chuyển động hoặc thậm chí nhìn lên khi cô đến gần. Sage, Rosemary, và Violet đang tụ tập quanh anh.
“Lùi lại!” Justine thét lên. Cô lao đến với Jason, thả Triodecad xuống, và khuỵu gối bên cạnh anh. “Jason? Jason, Sao thế này?” Anh không phát ra âm thanh nào để cho cô biết là anh nghe thấy cô. Cô ném ánh mắt hoang dại vào các covener. Bất luận họ nhìn thấy gì trên gương mặt cô cũng đủ để khiến họ thoái lui. Cô nhận thấy rằng Jason vã rất nhiều mồ hôi, vùng tóc trên gáy anh ướt đẫm. “Các người đã làm gì anh ấy?” Cô hỏi gặng.
“Lời nguyền đã được phá bỏ,” Rosemary nói, “bây giờ con được an toàn rồi, Justine.”
“Bà lẽ ra không được làm điều này mà không có cháu,” Cô nói dữ dội. “Bà biết là cháu muốn được có tiếng nói.”
“Đó là quyết định của cậu ấy.”
Quay sự chú ý trở lại Jason, Justine chạm vào sau đầu anh, cổ anh, cố dỗ ngọt anh nhìn cô. “Hãy để em thấy anh,” Cô nói. “Jason, làm ơn…”
Cô sững người khi đầu anh lắc nhẹ với sự chống đỡ yếu ớt của cổ anh. Nước da anh xám ngắt, lấp lánh mồ hôi, đôi mắt anh thiếu tập trung. Cơn đau kéo căng da anh trên cấu trúc xương, biến gò má anh thành những con dao. Mỗi hơi thở đều hổn hển nông và khô.
“Sao rồi?’ Cô gấp gáp hỏi. “Anh đau ở đâu, có đau lắm không?”
Cô nhận thấy anh muốn nói điều gì đó, nhưng răng anh nghiến quá chặt để cho phép từ ngữ thoát ra. Bàn tay phải của anh túm chặt phần trên của cánh tay trái, những ngón tay bấm sâu trong cơ. Ngay lập tức cô hiểu ra.
Truỵ tim.
“Thời gian của cậu ấy sắp hết, Justine,” Cô nghe Sage nói với giọng nghèn nghẹn. “Cậu ấy đã được cảnh báo…”
“Không.” Justine túm chặt một cách hoang dại vào Triodecad, giật mạnh nó ra khỏi túi vận chuyển. “Em sẽ sửa chữa điều này. Em sẽ tìm ra lời nguyền đúng. Chỉ cần kiên trì, em sẽ quan tâm đến chúng, em hứa đấy. Em hứa…” Ít nhất đó là những gì cô đang cố nói, ngoại trừ những từ ngữ cứ run rẩy và rạn vỡ. Cô không nhận ra cô đang khóc cho đến khi cô nhìn thấy nước rơi trên những trang giấy cổ xưa, mực đang nhoè đi, đôi mắt cô ngập nước. Điên cuồng, cô lóng ngóng với quyển sách, trang giấy bị vò nhàu và rách toạc bên dưới đôi tay hối hả của cô.
“Justine,” Cô nghe Sage thét lên với vẻ mất tinh thần. Vài crafter bắt đầu di chuyển về phía cô.
“Tránh xa khỏi tôi.” Cô nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt hoang dại, bàn tay cô giơ ra trong không trung như một thứ vũ khí.
Cô cảm thấy Jason chạm vào cánh tay cô, buông rơi Triodecad, cô quay đến anh. Đôi mắt nâu sâu thăm thẳm của anh nhìn vào trong đôi mắt cô. Xuyên qua sự đờ đẫn của cơn đau, có một ánh thấu hiểu thầm lặng. Anh nghiêng gần hơn để nói gì đó, và cô giữ vững anh trong đôi cánh tay cô.
Lời thì thầm của anh nóng và dịu dàng phả vào tai cô. “Dù sao thì cũng không bao giờ có đủ thời gian.”
Đầu anh rơi xuống vai cô, sức nặng của anh nới lỏng dựa vào cô khi anh đổ sập chầm chậm trong vòng tay cô. Cô hít thở hương thơm quen thuộc và trêu ngươi của làn da và tóc anh. Thân thể anh nặng và rung chuyển với những cơn run.
“Anh sẽ ổn,” Cô tuyệt vọng nói, khép chặt mắt lại, nặn óc tìm kiếm bất kỳ loại lời nguyền nào, bất kỳ thứ gì.
Những ngón tay của Jason lồng vào trong tóc cô, kéo đầu cô xuống với anh. “Đáng mà,” Anh thì thầm.
Cô có thể cảm thấy sự sống đang thoát ra khỏi anh như thể lọt qua một tấm lưới, cho dù cô cố giữ lại bằng bàn tay cô, lòng bàn tay ấn trên ngực anh, lưng, cánh tay, đầu… “Đừng, đừng, đừng mà…”
“Hôn anh.”
“Không.” Nhưng cô đã làm, tìm kiếm môi anh bằng môi cô, mềm và ấm, trong lúc những giọt nước mắt trượt trên gương mặt anh. Đôi mắt anh khép lại. Đôi môi anh bị kéo trong một cái nhăn mặt đau đớn, và đôi tay cô khoá chặt quanh anh. Cô sẽ ôm anh chặt đến nỗi cái chết không thể mang anh đi. Cô sẽ giữ anh ở lại cùng cô, neo chặt anh bên trong chính cô.
Một hơi thở cuối cùng, một sự thoát hơi tĩnh lặng. Những ngón tay trong tóc cô lỏng ra, và bàn tay anh trượt đi, thả xuống lòng cô. Thời gian ngưng đọng, giờ khắc bị bắt giữ và va đập giống những giọt mưa trong tách trà.
Đặt anh trên sàn, Justine nhìn chằm chằm vào gương mặt không còn biểu cảm của anh, cách đôi mi anh phủ trên gò má, màu xám trên miệng anh. Sức mạnh của một nguồn năng lượng đáng sợ chất cao dần bên trong cô, chạy đua xuyên qua xương, xuyên qua những lớp sụn, những dây thần kinh và máu. Một áp lực hoang dại đe doạ làm nổ tung mạch máu của cô. Anh sẽ không biến mất. Cô sẽ giữ anh trong một nơi giữa sự sống và hư vô, cô sẽ giữ anh ở một nơi nào đó.
Gương mặt cô hoà trộn những suối mồ hôi và nước mắt. Cô đặt đôi tay trên ngực anh. Thân thể anh nảy lên khi một cú choáng năng lượng bắn xuyên qua anh. Cô nghe thấy những tiếng la kinh hãi của các covener quanh họ.
“Justine, không…”
Tiếp tục lần nữa, rồi lần nữa, trong lúc cô giữ bàn tay trên anh và để cho điện áp nguy hiểm chết người nung nấu xuyên qua hai người họ. Cô nghe Rosemary nài nỉ cô ngừng lại, điều đó không có tác dụng, cô sẽ tự làm tổn thương chính mình…nhưng không ai dám lại gần… Cô và Jason được bao quanh bằng thứ năng lượng xanh-trắng, nóng cháy như trái tim của một ngôi sao sắp tắt. Họ đã hình thành một chu vi, nóng chảy và bừng cháy, chói loà và bền vững. Cho phép anh mang cô cùng anh. Cho phép linh hồn cô đến với cả hai, để anh không bao giờ có thể bỏ cô lại và cô sẽ không bao giờ phải tiếc thương.
Cô trườn trên anh, túm chặt đầu anh trong đôi tay cô, miệng cô tìm đến miệng anh. Sự rực rỡ sáng bừng lên, tiếp theo sau là bóng tối đáng kinh sợ.
Không nhịp mạch, không cảm giác, không còn sự chấn động của năng lượng. Chỉ có duy nhất tiếng khóc của linh hồn cô trong chốn lãng quên tĩnh lặng.
Anh ở đâu?
Một quyền năng nhiều sức mạnh hơn lực hấp dẫn lôi cô ra khỏi bóng tối, kéo cô vào trong một chỗ dốc, một cuộn sóng tròng trành, tình yêu cuộn vào trong tình yêu.
Đây.
Anh đã ở cùng cô, không thể xảy ra, không thể thay đổi.
Và thời gian bắt đầu trở lại.
Chầm chậm, cô quay trở về với bản thân, đôi mắt cô mở ra. Cô nhận ra các covener gần đó, nhận ra những bức tường của ngôi trường ở Crystal Cove, ánh sáng lung linh của những ngọn nến, và những ngọn đèn thuỷ tinh. Nhưng sự chú ý của cô hút chặt vào Jason, vào hình dáng bất động của anh, đôi tay cô ôm lấy hai bên mặt anh. Cô thận trọng gọi tên anh.
Mi mắt anh nhấc lên trong màn sáng của ánh đèn màu hổ phách, đôi tròng mắt sẫm màu yếu ớt và lơ mơ.
“Em không thể để anh đi,” Cô nói, vuốt ve gò má anh, cạnh hàm anh.
Anh bắt giữ ánh mắt cô, đôi mắt anh đầy ngạc nhiên khi anh lĩnh hội được những gì cô vừa cho biết. “Có thứ gì đó thật khác thường.” Anh nói khàn khàn.
Cô gật đầu và hạ thấp trán cô trên trán anh. “Bằng cách nào đó,” Cô thì thầm, “chúng ta đang chia sẻ một linh hồn. Nhưng em nghĩ một nửa đó đã là của anh ngay từ đầu rồi.”

***

Có thứ gì đó mềm mại chải nhẹ trên trán cô. Justine lờ đi cái chạm nhẹ như lông vũ đó, cố duy trì giấc ngủ dễ chịu. Một cái ve vuốt dịu dàng khác, lần này trên má cô. Với một âm thanh cáu kỉnh, cô xoay người vùi sâu vào trong chiều sâu căng phồng của những chiếc gối.
“Justine,” Một tiếng thì thầm mượt như nhung… giọng của Jason… đôi môi anh đang chơi đùa cạnh tai cô. “Đã gần trưa rồi. Thức dậy đi để anh có thể nói chuyện với em.”
“Không muốn nói chuyện đâu.” Cô làu bàu. Trí óc kiệt sức của cô sắp xếp những ký ức của đêm trước. Về giấc mơ kỳ quái mà cô đã có… gặp Marigold, sợ hãi cho cuộc sống của Jason, chạy đua đến Crystal Cove…
Đôi mắt cô chấp chới mở ra, và cô nhìn vào một gương mặt đàn ông ngay bên trên cô. Jason chống trên một khuỷu tay, một nụ cười nhạt đi trên môi anh. Anh vừa mới tắm, và đã mặc quần áo, gương mặt anh cũng đã cạo nhẵn. “Anh đang đợi em thức dậy,” Anh nói, những ngón tay anh chầm chậm lần theo hình thể của xương đòn đến chỗ cong trên vai cô. “Anh không thể chịu đựng lâu thêm được nữa.”
Một cái liếc nhanh vào những thứ quanh họ cho thấy họ đã ở trong phòng ngủ trên tháp hải đăng ở đảo Cauldron. Cô khoả thân bên dưới những tấm trải giường, thân thể cô thư giãn và khá mệt mỏi. “Em cảm thấy giống như vừa chạy maraton ấy.” Cô nói với vẻ sửng sốt.
“Không ngạc nhiên, sau đêm qua.”
Cô ngồi dậy, giữ tấm chăn bên trên ngực. Một cách hiệu quả, Jason dựng những chiếc gối phía sau lưng cô lên. Ngay khi cô nhận ra điều đó, miệng cô khô khốc một cách khó tin, anh trao cho cô một ly nước.
“Cám ơn,” Cô nói, uống như gần chết khát. “Chính xác thì điều gì đã xảy ra đêm qua?”
Anh nhìn cô chăm chú. “Em không nhớ sao?”
“Em có, nhưng em không chắc điều gì là thật và điều gì là tưởng tượng.”
“Em muốn nghe phiên bản dài hay ngắn?”
“Ngắn.” Cô trao lại cho anh chiếc ly, và anh đặt nó trên bàn đầu giường.
“Với anh, buổi tối khởi động với một nghi thức phá bỏ lời nguyền vào lúc nửa đêm, tiếp sau đó là trải nghiệm cận kề cái chết và một ca cấp cứu truỵ tim bằng đôi tay trần được trình diễn bởi em, sau khi em thắp sáng ngôi trường giống như một sòng bạc ở Las Vegas. Các covener nói họ chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ điều gì giống như thế - Anh rất tiếc đã bỏ lỡ mất cuộc trình diễn đó.”
“Em nghĩ rằng anh mới là cuộc trình diễn,” Justine nói. “Bây giờ mọi người đâu rồi?”
“Rosemary và Sage đi ngủ một chút. Vài Covener đã rời khỏi đêm qua. Một số khác ở lại và chuyện trò cho đến bữa điểm tâm và vừa mới rời đi. Anh không bao giờ biết các phù thuỷ giữ vững được trong những giờ trễ tràng điên rồ đến thế.
“Họ có thứ tương đồng với chứng mất ngủ mà.”
Jason mỉm cười, với tay để vuốt mượt khối tóc hoang dại của cô. Anh đẹp đến mức gần như đau đớn khi nhìn anh. Mọi thứ quyến rũ và năng động về anh trước đây dường như đã được khyếch đại lên, nếu điều đó thậm chí có thể được.
“Cộng đồng coven nói gì?” Cô hỏi.
“Về phần nào?”
“Bất kỳ phần nào.”
“Một điều mà tất cả bọn họ đều đồng ý là bằng cách nào đó anh được trao tặng một món quà không thể xảy ra được. Bởi em.” Anh nhìn vào trong mắt cô, không làm chút nỗ lực nào để che dấu một sự phối hợp giữa sùng bái và kinh sợ. “Sage nghĩ rằng bằng cách nào đó em đã truyền một phần linh hồn của em sang cho anh, theo cách tương tự một ngọn lửa có thể bắt đầu một ngọn lửa mới. Nhưng chưa ai từng nghe thấy điều đó đã được thực hiện trước đây. Và không ai có thể đoán ra bằng cách nào em làm được điều đó.”
“Em không biết,” Cô nói, lúng túng. “Em chỉ… muốn anh. Em phải giữ anh ở cùng em.”
“Em đã có được anh,” Anh nói. “Thật ra, em sẽ có anh ngay cả khi em muốn tống khứ anh đi.”
Cô cười và lắc đầu. “Không bao giờ.” Từ ngữ bị nghiền nát giữa đôi môi họ khi anh nghiêng người để trao cho cô một nụ hôn mạnh mẽ.
Nhấc đầu lên, anh nhìn cô dịu dàng, vẻ mặt anh khó hiểu nhiều hơn nữa. “Cộng đồng coven cũng đã bàn luận vài thứ khác,” Anh nói. “Họ nghĩ rằng tai ương phù thuỷ có lẽ không còn tác dụng trong tình huống của chúng ta… bởi vì một sự hiến tế đã được thực hiện.” Trước ánh mắt dò hỏi của cô, anh nói, “Em có thể thử làm cái thứ nổ lách tách của em không? Đặt thứ gì đó trên lửa ấy?”
Sửng sốt, cô tập trung năng lượng và búng lách tách những ngón tay. Ngọn lửa mong đợi không có ở đó. Cô chớp mắt ngạc nhiên và thử lần nữa.
Không có gì.
Những vết khía quan tâm xuất hiện giữa chân mày của Jason. “Anh không thể nhớ những từ siêu nhiên mà họ sử dụng,” Anh nói. “Nhưng về mặt cơ bản là có lẽ em đã sử dụng vượt quá năng lực của em. Thổi bùng lên một phạm vi như thế.” Anh ngừng lại, ánh mắt anh tìm kiếm mắt cô. “Em có buồn nếu em không còn sức mạnh nữa không?”
“Không, em… em chỉ không bao giờ hình dung… Không. Đặc biệt không nếu điều đó cứu được anh.” Cô cố khiến bản thân lĩnh hội điều đó đầy đủ. Nếu cô không còn sức mạnh của một phù thuỷ truyền đời, cô có thể vẫn thực hiện được vài lời nguyền đơn giản, thỉnh thoảng phối trộn thuốc. Vì tất cả điều tốt đẹp đã có với mình trong quá khứ, cô nghĩ một cách châm biếm. Một cảm giác choáng váng trườn qua cô khi cô nói thành lời. “Em không cần pháp thuật để được hạnh phúc.” Đó là sự thật.
Jason khum lấy gò má đỏ bừng của cô trong bàn tay anh, ánh mắt anh âu yếm. “Em cần điều gì để được hạnh phúc?” Anh hỏi. “Trao cho anh danh sách dài nhất mà em có thể liệt kê ra. Anh sẽ không ngơi nghỉ cho đến khi em có được mọi thứ trên đó.”
“Đó là một danh sách cực ngắn.” Cô nói.
“Chúa ơi, anh hy vọng anh có trên đó.”
Cô lắc đầu như thể lời bình luận nghe thật lố bịch. “Anh là tất cả trên đó.”
Jason ôm cô một lúc lâu, hôn lên môi cô, gò má, cổ họng, nhấn sự quý chuộng lên khắp làn da cô. “Justine,” Cuối cùng anh hỏi, nhấc đầu lên chỉ đủ để nhìn cô. “Bằng cách nào em phát hiện những gì đang tiến hành đêm qua? Anh rất mừng là em đã làm thế, nhưng… Anh không muốn để em trải qua bất kỳ điều gì như thế. Anh đã cố bảo vệ em.”
Cô khiến bản thân cau mày, thứ chẳng dễ dàng gì khi hạnh phúc đang nhảy múa trên mọi dây thần kinh của cô. “Chúng ta sẽ nói về điều đó sau nhé.” Cô nói. “Anh đã hứa sẽ không làm bất kỳ điều gì sau lưng em lần nữa…”
“Anh xin lỗi. Có những hoàn cảnh giảm nhẹ.”
“Anh vẫn ở trong rắc rối.”
“Anh biết. Nói với anh làm sao em tìm ra đi.”
Justine mô tả cuộc viếng thăm đột ngột và mang tính đối chất của Marigold với vẻ thực tế nhất có thể, trong lúc Jason lắng nghe với vẻ hoàn toàn cảm thông. “Bà ấy không yêu em,” Justine kết thúc, cố nghe có vẻ sự-việc-vốn-dĩ-như-thế.
Jason thu cô vào trong sức mạnh ấm áp của cơ thể anh, trao cho cô tất cả sự an ủi mà cô có thể ước ao. Bàn tay anh chải nhẹ theo tấm lưng trần của cô. “Nếu bà ấy không thể,” Anh nói, “điều đó chẳng liên quan gì đến em hết. Ngay lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã yêu em mà thậm chí không chút cố gắng.”
“Em cũng yêu anh.”
Anh tiếp túc xoa dịu và mơn trớn cô, cho đến khi vòng ôm bắt đầu có vẻ gì đó gợi dục nhiều hơn an ủi. “Em biết đấy,” anh nói với vẻ trầm tư, bàn tay anh trượt vào bên dưới tấm trải, “Toàn bộ mối quan hệ này đã biến chuyển quá sức nhanh, lúc này anh không thấy bất kỳ vấn đề nào trong việc làm chậm lại. Anh sẽ hỏi em theo cách thức đúng sau, nhưng Justine à, tình yêu ngọt ngào của anh… em sẽ phải cưới anh thôi.” Anh ngừng lại. “Đó không phải một mệnh lệnh, nhân tiện. Đó là… lời nài nỉ khẩn thiết.”
“Kết hôn,” Cô lập lại, choáng váng. “Ôi, chúng ta còn chưa đến được đó. Quá sớm.”
“Chúng ta đã cùng chia sẻ một linh hồn rồi,” Anh chỉ ra. “Chúng ta có thể cũng bắt đầu khai thuế chung được rồi.”
Justine buột ra một tràng cười dữ dội, biết rằng ngay khi Jason đặt vào trí óc anh điều gì đó, sẽ không điều gì khiến anh chùn bước. “Em không thể bắt đầu hình dung chuyện hậu cần sẽ hoạt động như thế nào.”
“Chuyện hậu cần dễ thôi mà. Hôn-nhân-trọn-vẹn, hai-mươi-bốn-trên-bảy, sống trong cùng một nhà và trải qua mọi đêm trong cùng một giường. Chúng ta sẽ trải qua phần lớn thời gian của chúng ta trên đảo, nhưng thỉnh thoảng em sẽ tiêu tốn một tuần ở San Francisco cùng anh. Chúng ta sẽ thuê một người quản lý để giúp em trông coi Artist’s Point bất cứ khi nào em đi khỏi,”
“Nhưng không phải ai cũng có thể làm được những gì em làm,” Cô phản đối. “Thông thường khách trọ đến với một nhà trọ có phục vụ ăn sáng mong đợi một trải nghiệm ấm áp và riêng tư, giống như họ đang ghé thăm nhà người nào đó.”
“Chúng ta sẽ thuê một người quản lý ấm áp và riêng tư. Anh sẽ nói Priscilla tìm ai đó.”
“Em không muốn bất kỳ sự giúp đỡ nào từ Priscilla hết.”
Anh thận trọng hỏi, “Em vẫn còn bực bội với cô ấy vì đã giúp anh mượn Triodecad sao?”
“Trộm. Và phải, cũng quan trọng như khi chị ấy có tất cả lời ta thán về việc tìm ra một sợi tóc trong một hộp bánh biscuit.”
“Đó không phải là lỗi của chị ấy. Anh là một ác quỷ đã khiến chị ấy làm điều đó.”
“Phải.” Cô buột ra một tràng cười hụt hơi khi anh giật mạnh tấm khăn trải ra khỏi cô. “Nhưng anh là ác quỷ của em.”
“Và em là cô phù thuỷ nhỏ kỳ diệu của anh.”
“Một phù thuỷ không chút pháp thuật nào.” Cô nói, nhưng cô đang cười khi anh kéo cô lên lòng.
“Có pháp thuật trong mọi phần của em,” Anh bảo cô.
“Chứng minh đi.” Justine nói sâu trong cổ họng, nối cánh tay cô quanh cổ anh.
Cả hai đều biết Jason Black không phải là người đàn ông lùi bước trước thách thức.


HẾT.


Tiếp tập 5 trong series này : LIGHTNING BAY by Lisa Kleypas. Coming in September 2013.

Crystal Cove 24


CHƯƠNG 24.



“Bọn em đã thay tất cả pin trong các đồng hồ, và kiểm tra các mạch điện,” Justine đang nói, “và mọi thứ vẫn y nguyên như thế.”
“Anh rất tiếc, cưng à.” Jason nói vào điện thoại, sải bước khi họ nói chuyện. “Anh biết em hẳn rất buồn bực.”
“Em nghĩ có thể có một nguyên nhân siêu nhiên cho điều này.”
Jason ngừng bước. “Như là gì?” Anh hỏi, giữ giọng anh bình thường.
“Em không chắc. Em đang tự hỏi không biết liệu quán trọ có thể bị ma ám không. Nó là một toà nhà cổ. Có lẽ bọn em đã chứa chấp một con ma ám đồng hồ hoặc thứ gì đó.”
“Em nên hỏi Rosemary và Sage về điều đó.”
“Vâng. Em định đến thăm họ sớm, và em sẽ thảo luận điều đó với họ. Công việc của anh thế nào? Anh đã điều chỉnh được vấn đề mà anh đã lo lắng đến chưa?”
“Anh nghĩ là điều đó sẽ được giải quyết vào tối nay.”
“Ôi, tuyệt. Có lẽ anh có thể đến San Juans cuối tuần này.”
“Anh hy vọng như thế.”
“Anh có nhớ em không?” Justine hỏi.
“Không,” Anh nói. “Anh đã trải qua suốt cả ngày không cho phép bản thân nhớ em. Anh không cho phép bản thân nhớ những nụ hôn mang hương vị kẻo dẻo, hoặc những chỗ giữa các ngón chân em mềm mại ra sao, hay anh muốn nói chuyện với em cho đến khi chúng ta sử dụng cạn kiệt tất cả lượng oxygen trong phòng như thế nào. Và anh đặc biệt không chăm chú vào sự việc rằng bất cứ nơi nào anh ở, luôn có một chỗ trống bên cạnh anh có kích thước và hình thể chính xác của em.”
Anh nói chuyện với Justine thêm vài phút nữa, giữ mắt anh khép chặt để anh có thể thưởng thức âm thanh của giọng cô. Anh không hoàn toàn chắc chắn họ đang nói về chuyện gì, và điều đó không quan trọng miễn là anh có thể nghe thấy cô.
Anh có thể nói gì với người phụ nữ anh yêu, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng anh còn có thể nói chuyện được với cô? Em là tất cả đối với anh. Em đã trao tặng anh những ngày đẹp nhất trong cuộc đời anh. Một trong nhiều đặc tính xấu xa hơn của tình yêu là anh chỉ có thể biểu lộ chúng bằng những lời nói sáo rỗng… điều đó khiến anh nghe có vẻ giống một kẻ lừa gạt, trong lúc anh đang cháy bừng với sự thành khẩn. Nhưng vào cuối cuộc trò chuyện, anh nghe thấy chính mình đang nói “Anh yêu em,” và cũng nói điều đó đáp lại.
Và như vậy là đủ. Bà từ cũ rích, tầm thường đó đã cung cấp đủ sức chịu đựng để hoàn thành mọi thứ.
Kết thúc cuộc gọi, anh đi đến phòng bên cạnh, nơi Sage đang phủi bụi và dọn dẹp, chuẩn bị cho hải đăng sẵn sàng đón khách. Mười người, chính xác bằng đó.
“Tôi đã thề là tôi sẽ không bao giờ nói dối cô ấy lần nữa,” Jason nói. “Hoặc lén lút sau lưng cô ấy. Và trong chưa đến một tuần sau đó, tôi đang thực hiện cả hai thứ.”
“Vì những nguyên cớ tốt nhất.” Sage nói.
Jason nhấc chiếc nón lặn của Jules Verne để bà có thể dọn dẹp ngăn kệ bên trên. “Gần đây, điều đó trở thành cách thức vận hành của tôi,” Anh nói. “Làm điều sai trái vì lý do đúng đắn. Cho đến lúc này chúng không hoàn thành tốt đẹp cho lắm.”
“Đừng lo lắng.” Sage vỗ nhẹ vào cánh tay anh khi anh đặt chiếc nón sắt xuống lại. “Chúng ta sẽ sửa chữa mọi thứ. Ngay khi chúng ta để cho Coven (tổ chức phù thuỷ) biết về những gì đã xảy ra, tất cả bọn họ sẽ bỏ mọi thứ để đến đây ngay tức khắc.”
“Không mấy khi có một người đàn ông trải qua một buổi tối cùng một tá các phù thuỷ đang bực tức nhỉ.”
“Chúng tôi thích được gọi là Crafter hơn. Hoặc Covener. Và trong khi một vài người trong Coven ít độ lượng hơn những người khác, mọi người đều đồng ý rằng cậu nên được tuyên dương vì dám chịu trách nhiệm. Phần lớn đàn ông sẽ bỏ chạy.”
“Trước hết, phần lớn đàn ông sẽ không gây ra tất cả những rắc rối này.”
“Tất cả chúng ta đều phạm sai lầm.” Sage nói dịu dàng.
Điểm sáng của hoàn cảnh là bà ấy và Rosemary đã tử tế vượt xa hơn Jason mong đợi hoặc đáng được hưởng. Khi anh gọi cho họ từ San Diego, anh đã giải thích về tình huống với sự trung thực tàn nhẫn, không cố miễm giảm cho bản thân, không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào. Cả hai người đều im lặng, nắm bắt mọi từ anh nói, thỉnh thoảng hỏi những câu hỏi.
Họ đồng ý rằng tình huống rất khốc liệt. Sage đã xác nhận việc những chiếc đồng hồ ngừng hoạt động là dấu hiệu cho sự tiến đến của tai ương phù thuỷ; hiện tượng tương tự đã xảy đến trước cái chết của Neil, chồng bà. Phải làm điều gì đó ngay, hoặc kết quả sẽ là cái chết cho Justine.
Hai người phụ nữ đã kinh ngạc và thậm chí còn ngờ vực rằng bà ngoại và bà cô của Priscilla có thể xoay sở để tung một thần chú đầy quyền năng từ Triodecad.
“Nếu có ai tham khảo ý kiến chúng tôi,” Rosemary nói với vẻ chua cay. “Chúng tôi đã có thể giải thích tại sao một lời nguyền trượng thọ là một ý tưởng tệ hại. Tuy vậy, với sự kiện rằng họ có thể làm trọn được điều đó cũng đã rất ấn tượng rồi.”
“Lẽ ra tôi nên xin ý kiến các bà.” Jason thú nhận, “nhưng tôi luôn có khuynh hướng ép buộc mọi thứ thuận theo cách tôi muốn. Rõ ràng là tôi đã hỏi quá trễ - nhưng điều gì đã trở thành sai vậy?”
“Cho dù người ta có thể tránh né được tai ương của phù thuỷ,” Rosemary giải thích, “Điều đó không làm cho nó biến mất, nó chỉ tấn công vào một người khác. Có vẻ như đó là những gì đã xảy ra trong trường hợp này. Lời nguyền trường thọ đã chuyển hướng tai ương từ cậu đến Justine.”
“Bằng cách nào chúng ta có thể đặt mọi thứ trở lại theo cách chúng đã có trước đây?”
Một sự yên lặng thiếu thoải mái để đoan chắc.
“Tôi sợ rằng chúng tôi không thể,” Sage nói. “Mọi thứ không thể trở lại như cách nguyên thuỷ được. Sẽ có sự khác biệt. Tôi nghĩ chúng tôi có thể gỡ bỏ lời nguyền trường thọ, nhưng điều đó không phải là thứ dễ thực hiện. Trường thọ là một lĩnh vực vô song của pháp thuật. Pháp thuật cao cấp. Có những rủi ro.”
“Điều đó không quan trong đối với tôi.”
“Những rủi ro nghiêm trọng.”
“Tôi muốn tiến thẳng đến đó.”
“Cậu có thể chết.” Rosemary nói. “Và vì cậu không có linh hồn, đó sẽ là kết thúc cho sự tồn tại của cậu.”
“Nhưng Justine sẽ ổn chứ? Cô ấy sẽ được an toàn?”
“Con bé sẽ được an toàn,” Sage nói. “Còn có ổn không thì tôi không biết.”
Họ đã quyết định hội ý Coven. Mọi người đều nhất trí rằng họ sẽ tham gia như một nhóm trong việc phá bỏ lời nguyền trường thọ, và rằng, trên tất cả, điều đó phải được tiến hành thật nhanh. Họ sẽ gặp nhau tại đảo Cauldron và thực hiện nghi lễ tại Crystal Cove, trong ngôi trường cũ bỏ hoang, nơi họ đã sắp đặt nhiều nghi thức và nghi lễ thành công trong quá khứ.
Không ai trong Coven chống đối lại yêu cầu của Jason về việc giữ Justine tránh xa điều đó. Rõ ràng rằng Jason dự định đặt Justine trong vị thế không phải lựa chọn đau đớn, hoặc cố hy sinh bản thân vì anh. Bảo vệ cô khỏi những điều đó là thứ ít nhất anh có thể làm được.
Suy nghĩ của anh bị kéo trở lại hiện tại khi ai đó gõ vào cửa trước của hải đăng. Phù thuỷ… covener đầu tiên… đã đến.
Theo sau Sage vào trong phòng chính, Jason thấy Rosemary đang chào đón một người phụ nữ trung niên, mảnh mai và cao, với mái tóc đỏ mang phong cách nghệ thuật và gương mặt xương xương. Cảm hứng phong cách rock kiểu Stevie Nicks* của bà được tôn thêm bởi chiếc váy nhung mịn, chiếc áo cánh ôm sát được phủ bởi chiếc áo khoác bằng những nút thắt nghệ thuật trang nhã, và đôi giày ống gót nhọn có tán đinh.
(*Stevie Nicks : Nữ ca sĩ hát solo-nhạc sĩ người Mỹ từng đoạt 8 giải Grammy và được tôn vinh là nữ hoàng Rock and Roll, được biết đến với giọng hát độc đáo, phong cách trực quan huyền bí và lời bài hát mang tính biểu trưng)
Rosemary và Sage đến để ôm bà ta, Và bà ta bật cười với vẻ thích thú rõ ràng khi nhìn thấy họ.
Ngay khi nghe thấy tiếng cười trầm sâu đặc trưng ấy, Jason nhận ra bà ấy là ai.
Nhìn qua vai của Sage, người phụ nữ trông thấy Jason. Vẻ thích thú tắt lịm khỏi vẻ mặt bà. Bầu không khí chợt ớn lạnh. Đôi mắt bà trong vắt như pha lê và bị bôi đen với lớp trang điểm quá đậm, ánh mắt nhìn không chớp khi bà tiến đến gần anh.
“Jason Black,” Anh nói, giơ tay để bắt tay , rồi rút ngắn lại động tác khi anh thấy bà ta không định đáp lại. “Tôi đã hy vọng gặp bà dưới hoàn cảnh tốt hơn thế này. Nhưng thật vui …”
“Cậu hầu như không thể làm điều gì tồi tệ hơn với một crafter khi đánh cắp quyển sách phép của cô ấy.” Marigold nói đầy quả quyết.
“Tôi đã trả nó lại rồi.” Jason chỉ ra, thận trọng tước bỏ tất cả sự phòng thủ khỏi giọng anh.
“Cậu muốn ghi công về điều đó ư?” Marigold gay gắt hỏi.
Jason giữ miệng anh ngậm chặt. Không cách nào anh hoặc bất kỳ ai có thể đổ lỗi cho bà về việc không thích một người đàn ông đã đặt mạng sống của con gái bà vào nguy hiểm.
Anh nghiên cứu bà, tìm kiếm những dấu hiệu của Justine ở đôi chỗ : dáng dấp mảnh mai, chân dài, hình thể quai hàm, làn da hoàn hảo như đồ sứ. Nhưng gương mặt của Marigold, với tất cả vẻ xinh đẹp của chúng, mang tính chất của một chiếc mặt nạ, một vẻ bên ngoài che dấu cho sự cay đắng thôi thúc của người mà nỗi sợ hãi tệ hại nhất của họ về thế giới đã được gia cố vững chắc.
“Như tôi hiểu,” Marigold nói, “Cậu đã thuê một cặp crafter miền núi để thực hiện một lời nguyền phức tạp, và thật ngạc nhiên, ngạc nhiên… khi có thứ gì đó không đúng.”
Rosemary đã trả lời trước khi Jason có thể đáp. “Lời nguyền đã được hô rất điêu luyện. Thật ra, sức mạnh của lời nguyền mới là vấn đề.”
“Phải. Tai ương phù thuỷ đã chuyển sang cho Justine. Con bé có biết về những gì sắp xảy ra tối nay không?”
“Không,” Jason nói. “Cô ấy sẽ chỉ cố tranh cãi với tôi thôi. Đó là lỗi của tôi. Trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ quan tâm đến điều đó.” Jason ngừng lại trước khi thêm vàò một cách chân thành. “Tôi rất cảm kích bà đã đến đây để trợ giúp, Marigold.”
“Tôi không nói là tôi sẽ giúp.”
Rosemary và Sage mang cùng một vẻ mặt sửng sốt.
“Tôi có một điều kiện,” Marigold tiếp tục. “Tôi chỉ làm nếu cậu hứa sẽ không bao giờ gặp hoặc nói chuyện với Justine nữa. Tôi muốn cậu biến mất khỏi cuộc đời con bé.”
“Hoặc gì?” Jason hỏi. “Bà sẽ để con gái ruột của bà gánh chịu tai ương phù thuỷ ư?”
Marigold không đáp. Nhưng trong một phần giây, sự thực lộ ra trên gương mặt bà, và điều đó khiến máu của Jason muốn đông lại. Phải. Bà đã chuẩn bị đầy đủ để ném Justine vào trong miệng núi lửa.
“Marigold,” Rosemary hỏi gay gắt. “Sự mặc cả này có thực sự cần thiết không?”
“Nó là thế. Cậu ta là người đã gây nguy hiểm cho con bé trước. Và Justine cũng chịu trách nhiệm tương đương khi bẻ gãy geas. Tôi muốn con bé học được một bài học từ điều này.”
“Hãy dạy cô ấy những bài học bằng thời gian của riêng bà,” Jason cáu kỉnh nói. “Ngay lúc này đích đến được mở rộng cho cuộc sống của cô ấy không quá ba ngày khốn kiếp kế tiếp.”
“Vậy thì con bé có thể tiếp tục giữ rịt lấy chúng sao?” Marigold khiến anh choáng váng bởi câu hỏi.
Jason trao cho bà một ánh mắt ngờ vực. “Bà có quyền làm như thế, đúng không?”
“Nếu cậu là bậc cha mẹ, cậu sẽ hiểu rằng đôi khi điều tệ nhất chúng ta có thể làm là bảo vệ đứa trẻ khỏi hậu quả của những hành động của nó. Justine có lẽ đã học được điều gì đó từ đòn trừng phạt đích đáng này.”
Có một dấu hiệu xa lạ và nhiễu loạn đầy thoả mãn trong giọng của Marigold. Nếu Jason có bất kỳ câu hỏi nào về sự ghẻ lạnh giữa Justine và mẹ cô, chúng đã được sáng tỏ vào lúc này. Đây không phải một người mẹ sẽ chào đón sự trở về của một đứa con hoang đàng, trừ phi đứa trẻ đó trở về trong cảnh bò lết và chẳng còn hình người.
“Có lẽ.” Jason nói. “Nhưng nếu đứa trẻ của tôi đang đối mặt với đòn trừng phạt đích đáng của nó, tôi sẽ không mua chỗ ngồi ở trung tâm toà án và mang theo bỏng ngô, và gọi điều đó là kỹ thuật làm cha mẹ tuyệt hảo.”
Bà bắn cho anh một ánh mắt thù địch và nói với Rosemary và Sage. “Toàn bộ vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng nếu chúng ta quăng hắn ta khỏi vách đá.”
“Tôi sẽ nhảy ngay nếu đó là cách duy nhất để giúp Justine,” Jason nói. “Nhưng với hy vọng giữ gìn được thời gian ít ỏi mà tôi còn lại, tôi thích trao cho thứ có khả năng bẻ gẫy lời nguyền một cú bắn thử trước.”
“Vậy hãy trao cho tôi lời hứa của cậu.” Marigold khăng khăng. “Nói với tôi cậu sẽ bỏ Justine lại bất luận sẽ xảy ra điều gì.”
“Tôi không thể hứa khi tôi biết tôi sẽ không thể giữ được.”
Không nói thêm một từ, Marigold quay gót và tiến về phía cửa.
Rosemary vội vã theo sau bà ấy. “Marigold! Hãy suy nghĩ cẩn thận về những gì cô đang làm. Cuộc sống của con gái cô đang treo lơ lửng. Cô phải làm điều này cho con bé.”
Chiếc mặt nạ của Marigold vỡ ra đủ lâu để thấp thoáng hé lộ một cơn thịnh nộ đau đớn. “Con bé đã làm gì cho tôi nào?” Bà la lên, và đóng sầm cánh cửa khi bà rời khỏi nhà.
Jason và Sage đứng trong yên lặng. “Tôi cũng có một trong số những bậc phụ huynh như thế,” Jason nói sau một lúc. “Đó là cha tôi.”
Sage hoang mang. “Marigold không thường như thế này.”
“Bà ấy chắc chắn luôn chính xác như thế này. Bà ta chỉ tệ hại hơn bằng việc che dấu điều đó.” Jason nhét bàn tay anh vào túi quần và đi đến cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cảnh sắc hoàng hôn đỏ như máu. “Có thể nào chúng ta vẫn phá bỏ được lời nguyền mà không có bà ấy không, hay tôi nên bắt đầu thực hành cú nhảy dài của mình ?”
“Chúng ta có thể vẫn phá bỏ được lời nguyền. Nhưng… Tôi chắc chắn Marigold sẽ quay lại để trợ giúp. Cô ấy sẽ không quay lưng lại với chính con gái mình.”
Anh trao cho bà một ánh mắt sắc bén. “Lưng của bà ấy đã quay đi từ bốn năm nay rồi, Sage à.”
Rosemary bước vào hải đăng, trông có vẻ buồn phiền. “Taxi biển vẫn đang đợi ngoài cầu tàu. Marigold không có ý định ở lại. Cô ta chỉ đến đây vì một góc khán đài thôi. Tôi đã bảo nếu cô ấy không giúp coven vào lúc cần thiết, đặc biệt khi lợi ích của chính con gái cô ta dính líu vào – sẽ không có nhiều nhánh trong họ hàng để cô ấy nương tựa đâu.”
Đôi mắt của Sage mở to. “Cô ta trả lời thế nào?”
“Cô ta không trả lời.”
“Cô ta sẽ không bao giờ tình nguyện rời khỏi coven đâu,” Sage nói.
“Không. Điều đó là lý do tôi sẽ không yêu cầu cô ta rời khỏi một cách tự nguyện. Sau khi tôi nói chuyện với các covener, tôi sẽ chắc chắn cô ta bị ném đi bằng mông.” Bắt được vẻ mặt của Sage, Rosemary nói, “Tôi đã che chở cho Marigold trong nhiều năm. Tôi đã luốn cố tập trung vào điều tốt đẹp trong cô ta và bỏ qua phần còn lại. Nhưng điều này không thể bỏ qua được, Sage. Điều này không thể bao biện được nữa, với Justine, hoặc chính chúng ta, rằng Marigold chẳng quan tâm đến ai ngoài bản thân.”
Đau buồn, Sage đi đến để sắp cho ngay một chồng tạp chí trên bàn. “Tôi nghĩ cô ta có thể xuất hiện tối nay và làm chúng ta ngạc nhiên.”
Rosemary nhìn người cộng sự với vẻ pha trộn của yêu thương và cáu tiết. Bà xoay sự chú ý vào Jason. “Cô ta sẽ không xuất hiện đâu,” bà nói thẳng thừng.
“Về mặt cá nhân, tôi rất vui lòng,” Jason nói. “Giác quan thứ sáu của tôi nói với tôi bà ta sẽ thêm vào một bước vượt trội cho nghi thức của tôi. Chẳng hạn như moi nội tạng.”

***

Khi đốm nắng tàn dần khỏi bầu trời tối sẫm, coven đã đến theo nhóm từ hai đến ba người. Tất cả đều ăn mặc thoải mái với quần jeans hoặc váy dài, được tô điểm bằng những chiếc khăn quàng đầy màu sắc và nữ trang bằng đồng. Họ là nhóm người vui vẻ, thích chuyện phiếm, rõ ràng vui thích với cơ hội được gặp gỡ người khác. Vì họ lướt qua chỗ thức ăn mà Sage đã sắp đặt, thịt quay tẩm tiêu đỏ với vụn bánh mì, bánh nướng a-ti-sô và nấm, bánh bí ngô trên những chiếc que xiên, có lẽ họ đã tham dự những cuộc họp câu lạc bộ sách hàng tháng.
“Jason,” Rosemary thì thào với anh lúc mười một giờ đêm, “Chúng ta cần bắt đầu chuẩn bị trường học cho nghi lễ. Nó cách đây khoảng hai phần ba dặm. Nếu cậu không phiền lái xe chở các covener đến đó theo từng nhóm ba người, họ có thể bắt đầu thực hiện.”
“Chắc chắn. Có điều gì quan trọng về nhóm ba người không?”
Giọng bà tỉnh khô. “Đó là số chỗ ngồi cho hành khách trên chiếc xe phục vụ sân golf.”
“Xe phục vụ sân golf?”
“Không ai có xe hơi trên đảo hết. Các cư dân ở đây dùng xe đạp hoặc xe điện nhẹ. Chúng tôi giữ những thứ đó trong lán bằng cây xanh bên ngoài. Cậu có phiền tìm và đưa nó đến cửa trước không? Chúng ta có nhóm covener đầu tiên và các vật dụng đang đợi.”
“Không có vấn đề gì.” Jason nói.
Ánh mắt bà suy đoán và ân cần. “Điều này không thường là hoạt động đêm cuối tuần của một người trong vị trí của cậu, đúng không?”
Anh cười nhẹ. “Việc chở các phù thuỷ bằng một chiếc xe phục vụ sân golf đến một ngôi trường làng bỏ hoang vào giữa đêm ư? Không thật sự. Nhưng đó là một sự thay đổi thói quen rất tuyệt.”
Một trong những crafter, người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc trắng như bông và đôi mắt xanh rạng rỡ, đến gần Rosemary và đập nhẹ vào vai bà. “Đã trễ rồi đấy,” bà nói, “Marigold lẽ ra nên đến vào lúc này chứ?”
“Marigold không đến,” Rosemary nói, miệng bà mím lại. “Có vẻ như bà ta đã có kế hoạch khác.”

***

Sau đôi lần nỗ lực tức điên để cố chỉnh sửa thời gian và ngày tháng cho chiếc điện thoại của cô, Justine bỏ cuộc và tải xuống ứng dụng Scrabble. Có lẽ chơi một vài vòng chống lại máy tính sẽ trao cho cô vài sự thấu hiểu lý do tại sao Jason là một fan hâm mộ game. Cuộn người vào một góc sofa, cô cài đặt trò chơi ở mức “easy” và bắt đầu chơi.
Nửa giờ sau đó, cô tìm được vài kết luận : Cô sẽ là một người chơi thành công nhiều hơn nếu từ điển Scrabble cho phép quyền dùng những từ có bốn ký tự*, rằng quat là tên của một loài cây lùm bụi luôn xanh tươi ở Châu Phi, và có thứ như là nghiện nặng âm thanh của những mảnh điện tử của trò chơi đang được nhấp vào. (*Từ có bốn ký tự thường để chỉ những thán từ chửi thề : Hell, damn, shit, fuck…)
Cô đang nghiền ngẫm chỗ khuyết trong từ những từ ngữ bắt đầu bằng z khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tự hỏi không biết có vấn đề gì với khách trọ, hoặc liệu Zoe có quyết định nghỉ ngang hay không, Justine nhảy lò cò khỏi sofa và đi đến để trả lời tiếng gõ cửa với đôi chân mang vớ.
Cửa mở, cô cảm thấy trái tim cô ngừng đập khi giáp mặt với người cuối cùng cô mong nhìn thấy.

“Mom?”