Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 16

 

CHƯƠNG 16

 

 

 

GRACE không mang giày bước xuống hành lang, đi nhón chân trên tấm thảm sang trọng. Khi nàng đến khu vực sinh hoạt chung, lớp gỗ bóng loáng thay thế cho thảm trải sàn và lòng bàn chân nàng mát hơn.

 

Nàng dừng lại khi mới bước vào vài bước, nhìn chằm chằm vào hàng ngũ đàn ông đang ngồi thõng thượt trên ghế và trên những chiếc ghế dài trong phòng. Họ đang xem một trận bóng bầu dục trên màn hình lớn và tranh cãi về việc chênh lệch điểm và các lựa chọn đánh bóng tưởng tượng.

 

Tất cả đều trông rất…bình thường. Giống như nàng đã vô tình rơi vào một trường đại học nào đó. Không giống như nàng bị bao vây bởi một đám lính đánh thuê được thuê để bảo vệ nàng.

 

Terence nhìn lên và nhìn thấy nàng trước tiên. Anh ta giơ một bàn tay lực lưỡng lên - một bàn tay to gần bằng đầu nàng - và vẫy nàng lại gần.

 

“Nào, cô Grace. Cô sẽ không muốn bỏ lỡ trận đấu lớn này đâu.”

 

Nàng nhìn quanh, tự động tìm kiếm Rio. Nàng tìm thấy anh sau quầy bar của đảo bếp, rõ ràng là đang chuẩn bị thứ gì đó để ăn.

 

Anh hất đầu về phía Terence. “Tiếp tục đi. Họ không cắn đâu.”

 

Lau tay xuống quần jean, nàng ngập ngừng bước về phía khối testosterone đó. Có một cuộc tranh giành điên cuồng khi họ ngồi thẳng dậy và nhường chỗ cho nàng trên chiếc ghế dài cạnh Terrence.

 

Nàng chọn chỗ ngay góc, biết ơn vì chỉ có một chàng trai ở bên cạnh mình và dựa vàtay ghế.

 

"Cô cảm thấy thế nào?" Terence hỏi.

 

Grace gật đầu. "Tốt hơn. Cảm ơn anh."

 

Diego liếc nhìn nàng, quan sát nàng một lúc lâu cho đến khi nàng sẵn sàng bồn chồn rời khỏi ghế.

 

“Màu sắc của cô đã tốt hơn,” cuối cùng anh ta nói. “Vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng nàng đang hồng hào lên rồi.”

 

“Cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy,” nàng lẩm bẩm.

 

“Cô có phiền nếu tôi hỏi cô điều gì đó không?” Browning gọi lớn.

 

Nàng chớp mắt và nhìn về phía anh ta. Anh ta đang ngồi nghiêng trên một chiếc ghế bành với một chân buông thõng trên tay ghế, một tay cầm bia, tay kia tựa vào lưng ghế.

 

“Ừm, tôi không cho là vậy.”

 

“Cái việc chữa lành mà cô đã làm ấy. Cô làm nó như thế nào?"

 

Nàng đã quá quen với việc đề phòng cao độ khi có bất kỳ ai đề cập đến khả năng của mình nên nàng ngay lập tức căng thẳng và trở nên cảnh giác.

 

Terence cau mày nhìn Browning. “Đừng trở thành một kẻ khốn nạn thế chứ.”

 

Diego nhún vai. “Cậu ta chỉ hỏi những gì mà chúng ta đang thắc mắc thôi. Tất cả chúng ta đều đã gặp Shea. Chúng ta biết cô ấy đã làm gì cho Nathan. Theo Shea, Grace đây mới chính là người đã giúp đỡ Swanny khi cậu ấy và Nathan chạy trốn ở Afghanistan. Tôi muốn nói rằng điều đó khiến chúng tôi tò mò.”

 

Grace gần như hoảng sợ quay lại, ánh mắt nàng tìm kiếm Rio. Anh vẫn đứng ở chỗ cũ, đang xử lý thứ gì đó trên bếp. Nhưng anh đang nhìn nàng, ánh mắt anh kiên định và không thể dò đoán được. Gần như thể anh đang nói với nàng rằng nàng đang chỉ có một mình. Chiến đấu với trận chiến của riêng mình.

 

Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy khó chịu vì anh sẽ không đến để giải cứu nàng, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra rằng anh đã nhìn thấy điều nàng không muốn. Rằng nàng cần phải cứng rắn hơn. Nàng cần lấy lại sự tự tin và tinh thần của mình. Làm sao nàng có thể làm được điều đó nếu nàng luôn dựa vào anh?

 

Nàng liếc nhìn lại người của Rio và buộc mình phải thư giãn. Tất nhiên là họ sẽ tò mò. Bất cứ người bình thường nào cũng sẽ như vậy. Và họ có thể nghĩ rằng nàng nợ họ một lời giải thích nào đó vì họ đã liều mạng để cứu nàng.

 

Có lẽ họ đúng.

 

Nàng hít một hơi sâu. “Tôi không biết mình làm điều đó như thế nào. Tôi chỉ luôn…có. Ký ức đầu tiên của tôi về việc chữa lành là khi tôi còn rất nhỏ và tôi nhìn thấy một con chim bị gãy cánh nằm chấp chới trên mặt đất. Tôi đã nhặt nó lên và tôi nhớ đã ước bằng cả trái tim mình rằng tôi có thể làm cho nó tốt hơn.”

 

Những người đàn ông còn lại cũng dõi theo, nghiêng người về phía trước trên ghế của họ.

 

"Cô đã làm? Chữa lành nó ư?” Browning hỏi.

 

Nàng gật đầu. “Trong một lúc lâu, nó hoàn toàn bất động, nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Sau đó nó bắt đầu đập cánh và vùng vẫy, cố gắng chạy trốn nên tôi mở tay ra và nó bay đi. Nhưng điều tiếp theo tôi biết là tôi cảm thấy cánh tay mình đau khủng khiếp. Tôi thực sự có thể cảm thấy xương của mình đang gãy. Tôi đã rất sợ hãi. Tôi chạy đến với mẹ, bà nói với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ được làm một điều như thế nữa.

 

“Shea đã ở cùng với bà và em ấy đã lấy đi sự đau đớn của tôi. Tôi có thể nhớ mình đã nằm trong lòng mẹ và được Shea đặt bàn tay của em ấy lên cánh tay tôi. Vẻ mặt em ấy thật trang nghiêm. Tôi vẫn còn nhớ những gì em ấy nói. “Em sẽ làm cho nó tốt hơn, Grace.” Và em ấy đã làm thế. Ít nhất là tạm thời."

 

“Ồ, Ghê quá,” Decker nói. “Thật không thể tin được những gì hai người có thể làm được.”

 

“Càng lớn lên, tôi càng có thể tập trung khả năng của mình nhiều hơn. Hướng dẫn nó. Thực sự tôi không biết phải giải thích thế nào. Tôi có thể ở rất xa một ai đó, nhưng nếu tôi có mối liên hệ với họ, tôi vẫn có thể chữa lành vết thương cho họ. Như tôi đã làm với người đàn ông mà các anh gọi là Swanny thông qua mối liên kết của Shea với Nathan.”

 

“Không có gì ngạc nhiên khi có nhiều người háo hức muốn có được cô đến thế,” Terence nói với giọng buồn bã. “Khả năng là vô tận. Cô sẽ là mối quan tâm sống còn của quân đội hoặc bất kỳ nhóm cực đoan nào.”

 

“Một lực lượng chiến đấu không thể ngăn cản,” Diego xen vào. “Có người ngã xuống, Grace chữa lành cho họ thông qua mối liên kết tâm linh. Bùm, họ lại đi tiếp.”

 

Grace lắc đầu trước khi anh ta nói xong. “Tôi không phải là nhà ngoại cảm. Ý tôi là tôi không thể dự đoán các sự kiện, nói trước tương lai. Tôi không phải là người đọc suy nghĩ theo nghĩa tôi có thể chọn ra suy nghĩ của người ta. Nó khác nhau. Tôi có khả năng ngoại cảm, điều đó có nghĩa là tôi có thể giao tiếp bằng tinh thần. Tôi cho rằng tôi có thể chữa lành từ xa bằng thần giao cách cảm, tôi cho là các anh sẽ nói vậy.”

 

“Vậy cô có thể đọc được suy nghĩ của chúng tôi sao? Browning hỏi.

 

Trong số tất cả mọi người, anh ta dường như có sự quan tâm sâu sắc nhất đến khả năng của nàng. Anh vẫn ta trầm ngâm trong suốt cuộc trò chuyện, lông mày nhíu lại đầy tập trung.

 

“Không, trừ phi tôi kết nối với anh.”

 

“Cô có thể kết nối với bất kỳ ai không?” Decker hỏi. “Shea nói khả năng của cô ấy là ngẫu nhiên.”

 

“Tôi đã có thể trong một thời gian,” nàng nói nhẹ nhàng. “Tôi không chắc mình có thể làm được nữa.”

 

Tất cả đều nhìn nàng tò mò. Một sự im lặng khó chịu rơi xuống.

 

“Em sẽ lấy lại được.”

 

Grace quay lại và thấy Rio đang đứng sau chiếc ghế dài ngay trên vai nàng.

 

“Với sự chăm sóc và phục hồi thích hợp, em sẽ lấy lại được nó.”

 

"Em hy vọng anh nói đúng." Nàng thở dài và vai nàng rũ xuống khi nàng quay lại. Nàng vẫn nghiêng người một chút để vẫn có thể nhìn thấy Rio trong khi bao gồm cả những người khác trong tầm nhìn của mình. “Tôi đã từng nghĩ rằng tôi không muốn món quà của mình. Rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn - cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn - nếu đầu tôi im lặng. Nếu tôi không thể nghe thấy người khác. Nếu tôi không thể chữa lành.”

 

"Và bây giờ?" Diego nhắc nhở.

 

“Tôi nhớ em gái mình,” Grace nói, ngực nàng đau nhói khi nghĩ đến việc mất đi mối liên kết đó với Shea. “Năm vừa qua thật khó khăn. Em ấy đã cố gắng giữ liên lạc ở mức tối thiểu vì em ấy luôn sợ biết quá nhiều về tôi và nơi tôi ở. Em ấy không muốn bị lợi dụng để chống lại tôi hoặc lôi kéo tôi lộ diện.”

 

"Cô đã làm mất nó như thế nào?" Decker hỏi. "Tôi không hiểu. Chuyện gì đã xảy ra?"

 

Grace chết lặng khi ký ức về tất cả những gì nàng đã chịu đựng hiện về một cách mãnh liệt và nhanh chóng. Cơn đau còn sót lại vang vọng khắp các khớp và cơ bắp của nàng. Những giọng nói trong đầu nàng hét lên. Trước khi nàng nhận ra mình đang làm gì, nàng đã đưa lòng bàn tay lên thái dương và nhắm mắt lại với nỗ lực làm cho tất cả biến mất.

 

“Đủ rồi,” Rio nói bằng giọng ngắn gọn. “Đã đến giờ ăn rồi, Grace. Em cần phải duy trì sức mạnh của mình.”

 

Nàng nuốt nước bọt, nhận ra rằng Rio vừa cứu nàng ra khỏi nơi mà trước đây anh sẽ không làm và nàng đã nhận ra tầm quan trọng của việc tự đứng vững, không phải lúc nào cũng yếu đuối đến vậy. Quá khứ không thể làm tổn thương nàng. Ký ức không thể làm tổn thương nàng. Chỉ có hiện tại và tương lai mới có khả năng đó. Nàng phải ngừng sợ hãi những bóng ma.

 

Tất cả bọn họ vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng hắng giọng và đẩy đi những cái bóng còn đọng lại.

 

“Khi họ…” Nàng hít một hơi thật sâu khác. Bình tĩnh lại nào, Grace. Đây không phải là một vấn đề lớn. “Khi họ bắt tôi chữa lành tất cả những đối tượng thử nghiệm đó, điều đó khiến tôi rất đau lòng. Không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Khi tôi chữa lành vết thương cho ai đó, tôi gánh lấy vết thương hoặc bệnh tật của họ. Nó trở thành của tôi. Như thể tôi nhấc nó ra khỏi họ và hấp thụ nó. Họ ra đi tự do, lành lặn. Sau đó tôi phải tự phục hồi.

 

“Một số chủ đề rất khó. Tôi trở nên yếu đi với mỗi lần thử nghiệm cho đến khi tôi chắc chắn rằng mình sẽ chết. Tôi đã cắt đứt liên kết với em gái mình vì không muốn lâm vào cảnh trở nên yếu đuối đến mức gọi em ấy mà không nhận ra. Tôi chưa bao giờ muốn em ấy nhìn thấy con người thật của tôi và tôi không muốn gây nguy hiểm cho em ấy.”

 

Terence cau có dữ dội. Diego cũng cau mày trong khi Decker và những người khác vẫn tỏ ra bối rối.

 

“Cô chỉ mới vừa cắt đứt nó à? Cô có thể làm điều đó sao?” Decker hỏi.

 

Grace gật đầu, nước mắt tràn mi. “Đó là điều khó khăn nhất tôi từng làm trong đời. E…Em ấy là một phần của tôi. Luôn luôn ở bên tôi và đột nhiên tôi chỉ còn lại một mình và sợ hãi. Và chết dần chết mòn.”

 

“Thật không thể tin nổi,” Diego lẩm bẩm. “Họ đang hy vọng chứng minh cái thứ khốn kiếp gì vậy? Rằng họ có thể giết cô ư? Cái chết của cô sẽ mang lại lợi ích gì cho họ chứ? Nếu họ muốn sử dụng sức mạnh của cô, tại sao họ lại không chăm sóc cô tốt hơn?”

 

Grace lau má mình một cách tự nhiên, nhẹ nhõm khi không tìm thấy dấu vết nước mắt nào ở đó. “Tôi không nghĩ họ hiểu. Làm sao họ có thể? Tôi nghĩ họ nghĩ tôi diễn trò vì tôi không muốn diễn như mong đợi của họ. Mãi cho đến khi…”

 

Nàng lắc đầu và mím chặt môi. Nàng không muốn đến đó. Điều đó vẫn làm nàng xấu hổ mặc dù nàng biết đó không phải là nàng, rằng nàng không có bất kỳ sự kiểm soát nào.

 

Rio hắng giọng. "Thế là đủ rồi. Hãy đến ăn ngay bây giờ, Grace.”

 

Nàng liếc nhìn đầy biết ơn, lần này cho phép anh giải cứu nàng. Nàng đẩy mình ra khỏi ghế và thọc đôi bàn tay run rẩy vào túi quần jean để che giấu nỗi tổn thương mà nàng vẫn còn trong những tuần qua.

 

Trước sự bàng hoàng tột độ của nàng, Terence đứng dậy, sừng sững như một toà tháp bên trên nàng trước khi anh kéo nàng vào một cái ôm thật chặt. Nàng đứng đó dựa vào ngực người đàn ông to lớn, miệng há hốc khi anh bóp nghẹt hơi thở của nàng.

 

Cảm động trước hành động ủng hộ đó, nàng từ từ vòng tay quanh người anh và ôm lại. Anh vuốt một bàn tay to lớn xuống lưng nàng rồi vụng về vỗ vai nàng khi anh buông ra.

 

“Em là một người cứng rắn, Miss Grace,” anh nói cộc lốc. “Đừng bao giờ để bất cứ ai nói khác đi nhé.”

 

Nàng mỉm cười với anh. “Cảm ơn, Terence. Anh rất tốt bụng."

 

"Đi ăn thôi. Rio nấu vài món ngon khi ở trong bếp nhà của anh ấy.”

 

Nàng để Terence dẫn vào bếp và đến đảo bếp lớn có ghế ngồi ở quầy bar. Nàng liếc nhìn xung quanh, vừa mới xem qua mọi thứ một lần tối qua. Đó thực sự là một căn bếp trong mơ. Nhà bếp của một đầu bếp, nàng tin rằng chúng được gọi như vậy. Những thiết bị hàng đầu. Một bếp ga sáu họng đốt khổng lồ. Lò nướng đôi. Mọi thứ bằng thép không gỉ.

 

Nó không hề được cân nhắc chi ly.

 

Nàng đã dành thời gian trên núi trong những điều kiện tồi tệ nhất có thể với những người đàn ông này. Rio là một kẻ cứng cựa. Một kiểu người đen tối, thâm trầm trông như chưa từng có ai dám vượt qua anh. Nhưng ở đây thì sao? Trông anh rất thoải mái. Rõ ràng là một người yêu thích những tiện nghi sinh hoạt, xét theo ngôi nhà xây dựng theo sở thích riêng này, các thiết bị và tất cả những món đồ xa xỉ.

 

Chỉ riêng chiếc giường thôi đã đủ để chết vì nó rồi. Nàng chưa từng ở những khách sạn có khăn trải giường tốt hơn.

 

Rio rõ ràng là người thích sống tốt khi không ra ngoài cứu thế giới và bị bắn. Thật khó để dung hòa người đàn ông đứng trước mặt nàng với người đàn ông đã cõng nàng bị trói chặt trên lưng để vượt qua ngọn núi.

 

Terence dẫn nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu ở gần cuối rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng. Chỉ còn lại một người ở phía bên kia của nàng, mà nàng cho là dành cho Rio, vì những chiếc ghế khác đều đã được các thành viên trong nhóm của anh giành rồi.

 

Rio đặt một chiếc đĩa trước mặt nàng và mùi hương xộc vào mũi nàng. Bụng nàng lập tức kêu lên và nàng nhắm mắt lại, tận hưởng việc có thể ngồi xuống và thưởng thức bữa ăn trong sự thoải mái như ở nhà.

 

Rio ngồi lên chiếc ghế bên cạnh nàng sau khi phục vụ những người khác và liếc nhìn qua.

 

“Ăn đi,” anh nhẹ nhàng nói. “Ngay sau khi em ăn xong, anh sẽ cố gọi Shea cho em.”

Không có nhận xét nào: