Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Miền đất dấu yêu 7.

Chương 7






Summer đang mang một thùng nước từ con lạch để tưới cho khu vườn khi nghe thấy tiếng một con ngựa đang bắn toé nước. Nhìn qua vai, nàng trông thấy Slater đang ngồi trên lưng một con ngựa đen to lớn và dẫn theo một con ngựa hồng nhỏ. Đã gần một tuần trôi qua từ khi nàng rời khỏi ngôi nhà nông trại và anh đã quay lưng với nàng.

Ngay lập tức nàng nhận thức về chiếc váy thẫm đẫm mồ hôi đang bám chặt vào ngực và những lọn tóc bất trị đã trốn xuống cổ. Nàng rủa thầm thứ màu sắc bất trị đã tuôn tràn trên mặt.

Con ngựa đến bên cạnh nàng. Chiếc yên kêu cọt kẹt khi Slater vươn tay xuống và lấy thùng nước ra khỏi tay nàng.

“John.” Giọng anh không lớn, nhưng đầy vẻ uy quyền. John Austin, đang dán bụng trên đất, nhảy bật dậy.

“Chào Slater.”

“Bất kỳ người đàn ông nào xứng đáng với sự sắc sảo của mình thì không lười biếng loanh quanh trong khi phụ nữ làm việc.” Anh trao cho cậu bé thùng nước.

“Jack nói là la cà cơ mà.”

“Bất luận là gì, chúng ta không làm điều đó.”

Summer muốn nói gì đó để bênh vực cậu bé. Nàng muốn Slater biết rằng John Austin như thế là vì nàng đã không có thời gian để ngừng nghỉ và dạy bảo cậu bé những điều thiết thực. Tất cả thời gian rảnh rỗi đều được sử dụng để thoả mãn khao khát của cậu bé trong việc học tập. Đôi mắt của Slater chuyển đến nàng và nàng chắc chắn, từ cách anh nhìn nàng, rằng anh biết những gì nàng đang nghĩ, đang cảm thấy.

“Thằng bé sẽ giúp khi em yêu cầu.” Cằm nàng hếch lên. “Thỉnh thoảng tâm trí của nó đặt trên những thứ khác.”

“Em đã làm quá nhiều cho thằng bé,” Slater nói điềm tĩnh. “Khiến cậu bé lười biếng.”

“Thằng bé không như thế!” Nàng phản đối. “Nó chỉ nghĩ về… nhiều thứ.”

Anh lờ đi và quay lại cậu bé. “Em đã bao giờ có một con ngựa chưa?” John Austin lắc đầu. “Bây giờ em đã có một con.” Anh trao cho thằng bé dây cương của con ngựa nhỏ. “Nó là của em miễn là em chăm sóc nó. Em phải chăm sóc cho nó, hiểu không? Ý anh không phải là chị em hay Pud. Là em đấy.”

Trái tim của Summer tròng trành. “Ôi, em không nghĩ… Em muốn nói, anh không biết về… thằng bé không bao giờ…”

Slater hơi thích thú. “Đã đến lúc cần tăng áp lực một chút rồi.”

“Anh hiểu sai ý em rồi. Em không muốn thằng bé bị thương.”

“Thằng bé sẽ sống sót với vài cú ngã. Lên ngựa nào, nhóc.”

Khi Summer đến để giúp em trai, Slater đã chắn con ngựa của anh vào giữa nàng và con ngựa nhỏ. Nàng ngước nhìn anh phản đối. Con ngựa xoay người và phía bên mặt mang thẹo của Slater quay về phía nàng. Nàng bắt lấy hơi thở đột ngột, vô tình nhăn mặt với nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng. Anh hiểu sai phản ứng của nàng và miệng anh mím lại, mũi loe ra. Một ánh kỳ quặc loé sáng trong đôi mắt anh.

“Xấu xí, đúng không?” sự sửng sốt vô tội của nàng dường như khiến anh nổi giận, và vẻ dữ dội trong đôi mắt anh khiến nàng lùi lại một bước. “Không đẹp trai như Travis McLean nhỉ.” Giọng lè nhè của anh quở trách. “Đừng bao giờ đánh giá một người đàn ông bởi vẻ ngoài. Hãy đánh giá anh ta qua những hành động.”

“Điều gì khiến anh nghĩ rằng em đang đánh giá anh?”

“Cách em đang nhìn vào anh. Giống như em đột ngột thấy quỷ hiện hình ấy.”

“Em chỉ đang nghĩ anh đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.”

Anh lắc đầu chầm chậm qua lại như thể anh không tin nàng. Ánh mắt dữ dội của anh không hề rời khỏi nàng.

“Chẳng điều gì có thể sánh bằng việc nhìn thấy cha anh bị bắn ngã bởi những thằng chết nhát che kín mặt, và biết rõ ai là người chịu trách nhiệm mà không thể làm được bất kỳ điều gì!”

Từ bên dưới đôi chân mày sẫm màu căng thẳng, nàng nghiên cứu anh với vẻ hiếu kỳ. Gò má mang sẹo của anh, đôi mắt sẫm màu dữ dội ấy, đường nét nghiêng ngiêng nhạo báng của khuôn miệng thanh tú, mạnh mẽ, phần nhô ra đầy gây hấn của quai hàm. Tất cả đều tạo nên ấn tượng kiên cường. Trông anh như thể chỉ sống và làm việc với một mục đích duy nhất – trả thù. Chậm rãi, ánh mắt nàng chuyển xuống bao đeo súng được nai nịt vững vàng bên hông và khẩu súng lục đang nằm sát đùi anh. Nàng nghĩ súng ống đã là một phần của anh từ rất lâu rồi đến nỗi anh hẳn sẽ cảm thấy trần trụi nếu không có nó.

Anh tiếp tục quan sát nàng, đôi mi dày gần như che dấu đôi mắt xanh thăm thẳm. Nàng có cảm tưởng rằng tất cả các bắp cơ của anh đã cuộn chặt lại và sẵn sàng bật lên phản ứng, như thể nàng là một người thổ dân. Một châm chích râm ran chạy theo xương sống nàng và đột ngột kéo theo sự mệt mỏi áp đảo. Gần như không nhận ra mình đang làm gì, nàng chà một bàn tay qua trán trong một cử chỉ gần kiệt sức.

Khi anh nói, giọng anh mượt như nhung. “Anh sẽ dẫn nước bằng một con mương, nếu em cứ khăng khăng muốn có một khu vườn. Em không cần điều đó, em biết mà. Có thừa thãi tại Keep cho tất cả chúng ta rồi.”

“Không. Anh đã làm đủ rồi. Chúng em không mong anh cũng phải nuôi chúng em ăn nữa.”

Từ bên dưới chiếc nón nghiêng, vành rộng, đôi mắt anh quắc lên với nàng, ánh sắc bén, dữ dội rập rờn trong chúng.

“Em nghe này,” Anh bẻ lại cộc lốc. “Không cần em phải vắt kiệt sức để mang nước đến khu vườn. Sam McLean đã lập kế hoạch điền trang này là một phần của Keep. Chúng ta trồng bắp, lúa mì và rau. Chúng ta nuôi gà, duy trì đàn ong, và chăn thả gia súc. Chúng ta cũng có cả một vườn cây ăn quả. Nơi này là một phần của chúng tôi.” Sự cay đắng cứa sâu vào giọng anh. “Hay là em đã quyết định kết hợp vùng đất này với đất của Travis McLean rồi?”

“Không!” Tiếng hét phản đối của nàng xuất phát từ trái tim. Nàng đã tiến rất gần với những giọt nước mắt, đột ngột, bởi vì không thể chịu đựng được ý nghĩ về việc anh đang rất giận dữ và nghi ngờ nàng như thế. Nàng nhận ra đã cách xa cậu bé mà nàng từng yêu mến như thế nào. “Em không biết anh nữa rồi.” Nàng xoay sở nói. “Và em không biết họ. Em chỉ muốn một nơi để mang John Austin đến.” Môi nàng run rẩy và nàng chớp mắt thật nhanh để giữ những giọt lệ đừng làm nàng nhục nhã. “Em sẽ không đứng giữa sự hận thù của anh với Travis và Ellen. Và… một điều nữa… em không muốn mảnh đất này. Em trai em và em không có quyền trên nó. Anh và cha anh đã thực hiện nhiều cải tiến. Tất cả những gì em đã hỏi anh chỉ là về một nơi ở cho John Austin cho đến khi thằng bé đủ lớn để đi con đường của riêng nó.”

Nàng đứng trong sự im lặng bất an trong khi Slater nhìn nàng. Anh không thể không sửng sốt trước sự gan góc của người phụ nữ này. Anh không lường trước được rằng nàng sẽ xáo tung toàn bộ cuộc đời anh lên, như nàng đã làm kể từ ngày đầu tiên anh nhìn thấy nàng rời khỏi chuyến xe tại Hamilton. Nàng đứng thẳng đơ và kiêu hãnh và anh ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng thanh nhã đang nỗ lực không để lộ những giọt nước mắt ấy.

“Không, em không biết chút nào về anh hết, Summer. Nhưng em sẽ biết.” Anh chạm vào vành nón với vẻ sốt sắng. “Anh sẽ trở lại.” Anh nhìn qua vai và huýt gió. Con ngựa hồng vểnh tai và di chuyển chầm chậm theo sau con ngựa to lớn. Slater quay con ngựa của anh về hướng con lạch và con ngựa hồng đi theo sau. Chân của John Austin nhảy loi choi bên cạnh con ngựa non và giữ chặt núm yên ngựa, trao cho Summer một nụ cười toe toét khi cậu bé vượt qua nàng.

Nàng đứng đó lau những giọt nước mắt trên má bằng những ngón tay, mơ hồ tự hỏi tại sao lại khóc lóc thế này, tại sao anh lại ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng theo cách mà nàng không thể kiểm soát được. Nàng đang đánh mất bản thân trong việc theo đuổi kiểu người mà nàng luôn cố trở thành : Điềm tĩnh, tháo vát, lịch thiệp.

Sadie bước đến với sự lặng lẽ của chị. “Chúng ta hãy nghỉ một lúc nào.”

“Tôi cũng nghĩ thế.”

Ánh nắng chói chang đã khiến những đốm tàn nhang nổi bật với một số lượng đáng kinh ngạc trên đỉnh mũi hỉnh của Sadie, và mái tóc đỏ đồng ẩm ướt vì mồ hôi đã thắt nút thành những lọn chặt chẽ. Chị nhìn Summer với vẻ thăm dò, cố quyết định xem liệu vết ẩm trên gò má kia gây ra bởi nước mắt hay mồ hôi.

“Người đó là ai vậy?” Chị hỏi, sau khi họ làm tỉnh người với một ly nước mát lạnh.

“Slater McLean.”

“Tôi nhớ đã gặp anh ấy trong thị trấn. Anh ấy đến sàn nhảy và quan sát. Không thể nào quên được một gương mặt như thế. Không phải bởi vì những vết sẹo, mà vì anh ấy không hề cười chút nào. Tôi không bao giờ gặp anh ấy cho đến vài đêm cuối cùng tôi ở đó.” Ánh mắt màu xanh lục của Sadie quan sát Summer qua vành mi màu đỏ ánh kim. Trong suốt cuộc đời trẻ trung của mình, Sadie biết được rất ít về tình yêu, nhưng lại quá nhiều nỗi cô đơn, khao khát, và gian khổ. Có những năm tưởng chừng như không thể cầm cự nổi. Và từ sự đấu tranh đó, chị đã học được cách đánh giá đàn ông. “Tôi nói anh ấy là một người đàn ông chẳng bỏ phí chút thời gian nào một khi anh ấy chú ý đến điều gì đó. Tôi đã thấy anh ấy trước đây. Anh ấy không nghênh ngang loanh quanh săn tìm rắc rối, bởi vì anh ấy đã có thừa rắc rối rồi. Anh ấy băng qua sông, vượt qua núi, như cha tôi vẫn thường nói, sành sỏi trong việc đánh nhau và đứng vững trên đôi chân của mình giống như cô và tôi sành sỏi trong việc tạo ra một mẻ bánh mì bắp vậy. Đó là công việc hàng ngày của anh ấy. Chà, anh ấy là kiểu đàn ông tôi sẽ bám chặt… nếu như tôi có bất kỳ cơ hội nào!”

Summer né tránh ánh mắt chị. “Tôi quen biết anh ấy khi tôi là một cô gái nhỏ,” Nàng nói. Sau đó, thật dễ để trò chuyện với Sadie, kể với chị về mẹ nàng, Sam McLean và Slater. Nàng không nói bất kỳ điều gì về Ellen hoặc Travis hay nỗi căm ghét của Slater. “Mẹ tôi rất chắc chắn là Sam McLean sẽ chăm sóc chúng tôi đến nỗi bà bắt tôi hứa phải đến đây. Slater chỉ thực hiện di nguyện của cha anh ấy và tôi rất biết ơn, nhưng… tôi không thích cảm giác… bị bắt buộc ấy.”

“Không phải là cô thích anh ấy đấy chứ?” Sadie bẽn lẽn hỏi. Rồi, trước khi Summer có thể trả lời, chị bùng nổ. “Anh ấy đàn ông gấp mười lần con quái vật Travis, Tôi nói thế đấy! Tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy, nhưng tôi có thể nói điều đó chỉ bằng cách quan sát.”

Summer bật cười trước sự kịch liệt của Sadie. Rồi nàng nói với vẻ nghiêm túc. “Chúng ta phải làm mọi thứ chúng ta có thể cho chính chúng ta trước khi chúng ta nhờ giúp đỡ, Sadie. Và nếu có bất kỳ điều gì chúng ta có thể làm cho họ…” Nàng buông lửng câu nói và chau mày suy nghĩ.

Đôi mắt xanh lục của Sadie lấp lánh. “Tôi biết chúng ta có thể làm gì! Những người chăn bò không thích gì hơn bánh doughnut. Chà chà, tôi ở đây để nói với cô rằng tôi là người làm bánh doughnut ngon nhất trên toàn Texas! Chúng ta sẽ thu xếp cả một chảo đầy, đó là tất cả những gì chúng ta sẽ làm. Những người chăn bò đó rồi sẽ tự hỏi làm sao họ có thể sống được mà thiếu chúng ta!” Chị đứng lên. “Tôi sẽ đi làm điều đó ngay bây giờ, Summer. Đó là, sau khi tôi nhìn xem Mary đang làm gì. Con bé cáu kỉnh vì không được đi cùng John Austin – Một sự say mê thông thường khi tự tô vẽ rằng cậu ta là điều tuyệt vời nhất.”

“Tôi hẳn cũng đã cảm thấy như thế về Slater khi tôi còn nhỏ.” Từ ngữ là một tiếng vọng của ký ức. Muốn đổi chủ đề, nàng hỏi. “Tại sao chị lại không thích Travis, Sadie? Hắn đã không tử tế với chị trong sảnh khiêu vũ ư?”

“Không tử tế!” Từ ngữ nổ tung khỏi Sadie. “Đồ chồn thối tha đó đã vượt qua khỏi ‘không tử tế’ và tiến thẳng đến ‘cực kỳ khủng khiếp’ rồi. Nhớ lấy lời tôi nhé, Summer, người đàn ông đó không đáng giá bằng một đống phân!” Chị biến mất quanh góc nhà. “Mary!” Summer nghe chị gọi. “Đừng ăn con trùng đó! Con có phải là chim đâu.”

Trong sự yên tĩnh sau khi chị rời khỏi, Summer ngồi nghĩ ngợi. Một con bọ tháng Sáu to đùng kêu rừ rừ áp sát tấm kính cửa sổ. Phía sau ngôi nhà, nàng có thể nghe thấy Sadie đang cáu kỉnh. Phía dưới con lạch, một con chim nhại hót vang. Rồi nàng nghe thấy âm thanh của giọng đàn ông, Slater và John Austin đã cưỡi ngựa vào trong sân. Summer quan sát người đàn ông ngồi trên con ngựa to lớn và cậu bé ngồi trên con ngựa non. Em trai nhỏ của nàng đang lẩn tránh con ngựa.

Slater xuống ngựa và nhìn cậu bé. Đứa trẻ gan góc và kiên cường; anh đã đưa cậu bé vượt qua một đường mòn gồ ghề và thằng chó con ấy bám chặt vào lưng ngựa như thể cậu ta được dán dính bằng keo.

“Rời khỏi con ngựa, John, đi vòng quanh và nói chuyện với nó. Nó sẽ biết em không sợ hãi. Đó là điều đầu tiên nó cần biết về em. Sau điều đó, nó sẽ biết ai là chủ nhân và sẽ trở thành người bạn tốt nhất của em, có thể cứu sống em một ngày nào đó. Em hãy chăm sóc nó và nó sẽ chăm sóc em.” Anh nói đều đều và tự tin, chỉ cho cậu bé cách nhảy ra khỏi yên và dây cương, đứng bên cạnh trong lúc John Austin vật lộn, và sau đó giúp cậu bé dẫn con ngựa cái non vào bãi quây.

“Anh sẽ không đi ngay, đúng không, Slater? Em có thể đến với anh không? Em có thể nhìn qua những quyển sách của anh không?”

“Anh sẽ mang một ít sang cho em sau khi em làm xong những công việc lặt vặt của em.” Họ bước đến đống gỗ. “Hãy chồng mớ gỗ này thành một đống gọn gàng, John. Và thu gom những mẩu vụn vào bao tải đó rồi để chúng bên ngoài cửa sau, để những người phụ nữ sử dụng cho việc nhóm lò.” Slater nhặt chiếc búa đang nằm trên đất và đóng ngập lưỡi của nó vào trong một lóng gỗ. “Không bao giờ để búa trên đất nơi em có thể mắc vào nó. Luôn luôn đóng ngập lưỡi của nó vào trong gốc cây và nó sẽ không bị gỉ sét. Một ngày khác anh sẽ dạy em sử dụng nó. Bây giờ anh sẽ chỉ cho em cách chất đống gỗ để nó không bị thấm nước, cho dù có một trận mưa như trút nước.”

Miễn là Slater làm việc, John Austin cũng làm. Khi Slater ngừng lại để cuốn một điếu thuốc, John Austin cũng ngừng lại cho đến khi Slater ra hiệu cho cậu bé tiếp tục.


Một giờ sau, hai người họ đi vào trong bếp. Slater máng nón vào móc và bước ra bên ngoài đến giá rửa. John Austin, gương mặt phủ đầy mồ hôi, vỏ cây và bụi gỗ, tiến đến bàn và chộp lấy một cái bánh trên chồng bánh Doughnut phủ đường mới ra lò.

Slater xuất hiện trong ngưỡng cửa. “Rửa sạch trước đã, John.”

Trước sự phiền muộn của Summer, em trai nàng ngồi xuống bàn và nhồi đầy miệng với chiếc bánh nóng.

Trước khi nàng có thể nói bất kỳ điều gì, Slater nói lần nữa.

“Đứng lên, John!” Lời lẽ sắc nhọn như một cú roi quất.

Cậu bé nhìn chị gái và chùi tay vào áo. Gương mặt Summer đỏ thẫm vì ngượng ngùng.

“John Austin!” Nàng rít lên. Vào khoảnh khắc đó, nàng có thể tát cậu bé được.

“Em có nghe không, John?” Slater ở phía sau cậu bé. Anh nhìn Summer. Gương mặt đỏ bừng, nhưng cằm nàng hếch lên và đôi mắt mở to.

“Thằng bé không thường…” Nàng bắt đầu.

John Austin liếc nhìn Slater lãnh đạm. Summer sẽ quan tâm đến điều đó. Chị ấy luôn làm thế mà. Cậu bé với tay lấy một chiếc bánh khác. Một bàn tay màu nâu rắn chắc ấn tay cậu bé xuống, và cậu bé được nhấc lên khỏi ghế.

“Đã đến lúc em phải có một bài học về sự vâng lời và cách cư xử, chàng trai.” Anh hướng đến cửa. Trái tim của Summer nhảy lên cổ họng khi em trai quay nhìn nàng với đôi mắt khẩn nài. “Ra ngoài đống gỗ và làm cho xong việc xếp gỗ. Sau đó, rửa tay và tạ lỗi với chị em và cô Bratcher. Em có hiểu không?”

Có một khoảng im lặng dài khi Slater quay đi khỏi cửa. Summer đứng, rắc đường trên những chiếc bánh doughnut nóng, không tin tưởng bản thân với từ ngữ bởi vì chúng sẽ là những từ phẫn nộ. Chúng sẽ dành để bênh vực cho chính nàng, và chỉ phần nào vì John Austin.

“Sao thế?” Một ánh giận dữ thấp thoáng trong mắt anh. “Em cho phép cậu bé không bị trừng phạt bởi những hành vi như thế sao? Để cho cậu bé áp chế em như thế sao? Em không dạy dỗ cậu bé bất kỳ cách cư xử nào hết à?”

Cách cư xử? Vâng lời? Làm sao người đàn ông này có thể biết được điều gì như là nuôi dưỡng một đứa trẻ không cha? Giấc mơ giữa ban ngày của một cậu nhóc bé bỏng, cậu bé là của nàng để chăm sóc và lo lắng đến trong khi chăm sóc người mẹ bệnh tật. Trong ánh sáng mềm mại của gian bếp, Gương mặt của Summer phớt lạnh, đôi mắt nàng giống như những vì sao trống rỗng. Nàng đứng bên cạnh bàn và vuốt láng tấm khăn trải bàn với những chuyển động nhanh nhẹn, duyên dáng, và hoàn toàn không cần thiết. Không một từ đơn lẻ nào được nói ra, bởi vì anh sẽ không bao giờ hiểu. Anh phải để bản thân trải qua thử thách mới có thể hiểu được.

Sadie là người phá vỡ sự im lặng, giải cứu cho Summer chứ không phải Slater. Chị rót một cốc café và đặt nó trên bàn.

“Tôi mới là người cẩu thả trong cách cư xử,” Summer nói sít sao. “Đây là bạn tôi, cô Bratcher.”

Cuộc công kích chớp nhoáng của ánh mắt anh chuyển qua Sadie, với vẻ thích thú.

“Slater McLean, thưa cô Bratcher.”

“Anh có thích ngọt không, Mr. McLean?” Chị đẩy chiếc cốc thẳng đến anh.

“Không, nhưng tôi có sự ngưỡng mộ đối với bánh doughnuts” Anh mỉm cười nửa miệng.

Sadie dường như hoàn toàn thanh thản. Gương mặt chị sáng bừng lên và chị cười toe toét với anh.

“Tôi chưa từng thấy một người chăn bò nào mà không chịu đổi con dao bỏ túi của hắn vì một khay bánh doughnut hết. Có lẽ anh cũng không khác biệt gì với phần còn lại đâu, Mr. McLean.”

“Thỉnh thoảng tôi có nỗi khao khát được ăn thứ gì đó khác hơn đậu chiên sẵn và Tortillas.”

Sadie cười khúc khích và Slater bật cười đáp lại chị. Summer nuốt xuống khó khăn. Có vẻ như nàng là người duy nhất trên thế giới có dạ dày bị xoắn lại thành một cục. Đôi mắt xanh như mắt mèo của Sadie nhìn thấu từng nét đau đớn trên gương mặt của Summer.

“Mang café của anh ra ngoài hiên đi, Mr. McLean. Trong bếp quá nóng nực. Tách này dành cho Summer. Tôi sẽ mang tất cả bánh nóng từ mẻ kế tiếp ra cho anh.” Chị hất đầu và cười với anh. “Tôi sẽ cần chiếc bàn này cho việc làm bánh của mình.”

Cái liếc của Slater vào Sadie mang một nét thông đồng khiến trái tim của Summer rộn lên đau đớn.

“Tôi có thể thấy chúng tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp của cô.” Anh cầm hai ly café lên. Summer đi theo anh với đôi chân cứng như gỗ.

Nàng chìm vào trong chiếc ghế dài và nhận cốc café Slater đưa. Nàng cảm thấy mệt mỏi và hoang mang kỳ lạ. Gương mặt nàng hoàn toàn lặng lẽ, nàng đã dùng hết tất cả sức mạnh của mình rồi. Dưới ánh mắt sắc sảo của Slater, nàng lặng lẽ, nhỏ bé, trẻ con và đơn độc.

“Em không thích cách anh đối xử với em trai em sao?” Có một dấu hiệu chế nhạo mờ nhạt trong giọng anh. Nghe như thể anh muốn làm tổn thương nàng, và không phải bởi vì cách nàng đã thất bại với John Austin. Nàng tin rằng thứ gì đó thuộc cá nhân nàng đã khiến anh giận dữ.

Nàng cắn môi, nhìn ngắm sự trải rộng của bầu trời xanh và không trả lời anh.

“Sao nào?” Biểu hiện giận dữ vẫn còn vương trên mặt anh, những bó cơ siết chặt trên quai hàm anh.

Nàng phải gặp mắt anh bởi vì việc tránh né chúng sẽ là sự nhục nhã cuối cùng.

“Không phải như thế.” Nàng nhắm mắt để trốn tránh sự mê hoặc trong đôi mắt anh. “Anh không thể biết nó như thế nào đâu.”

“Anh nghĩ anh biết đấy.” Giọng anh mềm hơn. “Chúng ta sẽ chia sẻ điều đó bây giờ.”

Đôi mắt nàng bật mở.

Anh quay đi, với tay vào trong túi tìm thuốc lá. Trong sự im lặng, đầu diêm loé sáng, anh đốt thuốc và thổi tắt ngọn lửa. Rồi anh tìm tay nàng, ngửa lòng bàn tay lên và nhìn vào đó. Đó là một bàn tay nhỏ, vẫn còn non trẻ, nhưng đầy những vết chai từ công việc vất vả. Đôi mắt nàng tìm đến mắt anh. Chúng là một đôi mắt buồn, điềm tĩnh, nhưng sâu thẳm trong chúng, Slater có thể thấy một khao khát đang bắt đầu thành hình.

“Đây là những gì đã khiến em đưa em trai đến đây, phải không, Summer? Em muốn cha anh giúp em dìu dắt, rèn luyện cậu bé. Nó là một đứa trẻ thông tuệ và khác thường… và rất mạnh mẽ nữa. Em đã làm quá nhiều cho cậu bé, bảo vệ nó khỏi những gì khiến cho nó bị mệt. Anh sẽ không cho phép em làm điều đó thêm nữa đâu.” Anh ngồi đó nhìn nàng. Quá gần để có thể chạm vào nhau.

“Nhưng thằng bé còn quá nhỏ…”

“Không quá nhỏ để cậu ta không biết đối phó với em thế nào. Cậu bé đã đủ lớn để học hỏi và hiểu biết cách chi phối một người phụ nữ, vượt xa tuổi của cậu ta. Thằng bé không phải là một thằng nhóc bình thường, và cậu ta sẽ cần một bàn tay mạnh mẽ trong một thời gian.”

“Anh nghĩ rằng em đã cột thằng bé vào dây tạp dề của em.” Summer nhìn vào phía bên mặt đẹp đẽ của anh, bên có sẹo ngoảnh đi khỏi nàng. Anh mở và đóng những ngón tay trên bàn tay mà nàng để yên trong tay anh.

“Đó là việc cần thiết. Không có những dây tạp dề đó, em không thể giữ được cậu bé ở bên cạnh. Nhưng đã đến lúc phải buông thằng bé ra rồi.”

“Bây giờ là lúc đó. Đó là những gì anh đang nói sao?”

“Bây giờ là lúc đó.” Anh siết chặt bàn tay nàng. “Cũng đã đến lúc có ai đó chăm sóc cho em. Anh sẽ chăm sóc cả hai người. Bây giờ em thuộc về anh.”

Đôi mắt của Slater đột ngột giống như những đốm than sẫm màu. Chúng bắt giữ ánh mắt của Summer. Đôi mắt nàng sửng sốt. Anh đã nói “thuộc về anh”. Và nàng có thể thấy anh có ý như thế. Ngay lập tức thứ gì đó đã thay đổi. Mãi mãi. Cả hai đều biết điều đó.

Summer ngồi đông cứng, chờ đợi. Rất chậm rãi, anh nâng điếu thuốc lên miệng. Làn khói bập bềnh như một giấc mơ, tan dần rồi biến mất. Anh nhìn chằm chằm xuống nàng.

“Những gì chúng ta có, chúng ta cùng chia sẻ.” Ánh mắt anh không thể dò thấu.

Đây không phải một trò chơi, hoặc tưởng tượng. Anh có ý định chính xác như những gì anh nói. Trái tim nàng đập dồn dập và nàng lướt đầu lưỡi qua vành môi khô. Bên dưới đôi chân mày sẫm màu xiên xiên, đôi mắt anh sáng ngời và dò hỏi.

Sự im lặng kéo dài, nín thở và khiến tai ù đặc.

Slater búng điếu thuốc vào trong sân và lấy chiếc cốc khỏi tay nàng. Rồi cánh tay anh quấn quanh nàng và nàng được ôm vững vàng sát vào anh đến nỗi có thể cảm thấy xương và những bắp cơ rắn chắc của thân thể anh thúc xuyên qua lớp váy bằng vải cotton mỏng manh. Tính thân mật của sự tiếp xúc đó gởi những làn sóng ngạc nhiên và dễ chịu tràn qua nàng. Những cảm xúc kỳ lạ, dữ dội đe doạ nhận chìm nàng, và nàng cố gắng một cách tuyệt vọng để giữ đầu óc sáng suốt.

Phía bên mặt trơn láng của anh áp sát vào má nàng, và cảm giác về làn môi anh đang ấp vào bên tai khiến nàng hoảng loạn. Cựa quậy trong chiếc bẫy tạo nên từ đôi cánh tay anh, nàng buột ra tiếng thút thít nho nhỏ chống đối.

“Sh, sh . . . hh. Sh, sh. . . .” Giọng anh xoa dịu. Đôi môi anh chạm vào bên cạnh cổ nàng và bàn tay anh ve vuốt lưng nàng. nàng thoáng hổn hển, nhịp đập hoang dại của trái tim nàng gõ nhịp vào anh. “Anh làm em sợ sao?” Bờ môi anh áp vào gò má nàng.

“Không.” Lời đáp không nhiều hơn một tiếng thì thầm. Trí óc nàng ra lệnh phải đấu tranh thoát khỏi anh, nhưng cảm xúc lờ đi mệnh lệnh đó. Nàng nhắm mắt và tất cả những suy nghĩ tỉnh táo đã bị xua tan bởi những cảm xúc mới mẻ và êm đềm.

Những gợn sóng thanh bình chảy xuyên qua nàng khi nàng đánh mất khao khát đấu tranh. Thân thể nàng trở nên mềm oặt và đúc khuôn vào với anh đầy vẻ dịu dàng khi một nhu cầu mới lạ dâng lên trong nàng, một kiểu nhức nhối vì thứ gì đó – nàng không hoàn toàn chắc đó là gì – thứ gì đó giống với niềm vui sướng vượt xa hơn bất kỳ điều gì nàng từng biết, và nàng có thể vươn tới được nó nếu áp sát vào anh.

Vẫn giữ nàng bằng một cánh tay, anh nâng gương mặt nàng lên. Nàng mở mắt.

“Có bất kỳ điều gì em muốn nói không?” Giọng anh nằng nặng, nhưng nàng không bận tâm. Nàng quá chìm đắm trong hơi ấm mãnh liệt của thân thể anh, mùi hương mờ nhạt của thuốc lá trong hơi thở của anh để có thể chú tâm đến bất kỳ điều gì khác.

“Em… không biết. Em… phải nghĩ đã.”

“Anh đang cắm cờ tuyên bố chủ quyền của anh,” Anh căng thẳng nói.

Tính sở hữu táo bạo của từ ngữ, sự ngạo mạn tuyệt đối của chúng, gởi một cơn rùng mình phấn khích xuyên qua nàng ngay cả trong lúc trí thông minh của nàng đã bị loại bỏ. Một lần nữa, nàng cố giành lại sự kiểm soát cho trí óc, chỉ để nhận ra các giác quan đã bị dẫn khỏi cuộc nổi loạn bởi sự động chạm của những ngón tay anh khi chúng nấn ná trên cằm nàng và chuyển xuống chỗ trũng dưới cổ họng. Dịu dàng, những đầu ngón tay ấy ve vuốt làn da mềm mại.

“Anh sẽ không hối thúc em,” Anh thì thầm. “Chúng ta sẽ dành thời gian tìm hiểu lẫn nhau.” Anh nhìn thăm dò vào trong đôi mắt nàng, rồi cánh tay anh buông xuống đột ngột và anh đứng lên. “Từ giờ trở đi, anh sẽ đối phó với em trai em. Cậu bé sẽ không trở thành tên khốn hư hỏng giống như Travis!” Anh rời đi với những bước chân nhanh, chắc chắn. Tại cuối hàng hiên, anh ngừng lại và ném vào nàng ánh mắt cảnh giác qua vai trước khi biến mất quanh góc của ngôi nhà.

Summer ngồi lại một lúc, rồi đi đến cuối hiên trước để nhìn ra. Slater đang nói chuyện nghiêm túc với John Austin. Có lẽ anh có ý định chăm sóc chị em nàng giống như em trai và em gái chăng. Anh không đề cập đến hôn nhân. Trí óc rối bời của nàng dò dẫm tìm một câu trả lời. Sự mơ hồ làm tối sẫm đôi mắt nàng, và trái tim nàng bắt đầu đập dồn lần nữa. Đó không phải vòng ôm dành cho em gái khi anh ôm cô. Bây giờ em thuộc về anh… Từ ngữ đọng lại trong trí óc nàng. Nàng đi trở lại chiếc ghế dài và ngồi xuống, mạch đập quýnh quáng, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra vào lần kế tiếp gặp anh.


~*~

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Miền đất dấu yêu 6

Chương 6.




Ngay khi trời tảng sáng, Jesse mang chiếc xe độc mã đến trước ngôi nhà.

“Chúng ta phải đi sớm sao?” Ellen, trong bộ đồ đi đường màu xám, đặt một bàn tay lên cánh tay gã.

Gã vỗ nhẹ vào bàn tay bà và nói với bà như thể bà là một đứa trẻ. “Bà biết chúng ta phải làm thế mà. Hãy nói lời chào tạm biệt của bà đi, để chúng ta có thể lên đường.”

“Tôi vẫn chưa biết đủ về Summer,” Bà ta hờn dỗi.

“Chúng ta sẽ trở lại” Gã hứa.

Quan sát từ ngưỡng cửa, Sadie mắng nhiếc bản thân vì đã dám mơ tưởng một người đàn ông như thế sẽ chú ý đến chị khi gã đã có được tạo vật xinh đẹp, chải chuốt đó, cho dù bà ta nhiều tuổi hơn gã. Chị khoanh tay ngang qua chiếc tạp dề sạch sẽ mà chị đã mặc với hy vọng sẽ gặp gã lần nữa, và trách móc bản thân vì đã phí phạm nhiều thời gian cho việc sửa soạn mái tóc. Gã thậm chí không nhìn về hướng chị.


Summer không lấy làm buồn vì sự thăm viếng đã đến lúc kết thúc. Cô thích Ellen, và quan điểm của nàng về Travis đã trải qua một thay đổi mạnh mẽ từ buổi chiều hôm trước, nhưng đó là sự căng thẳng của việc có khách khi nàng chỉ vừa ở nhà mới trong thời gian ngắn đến thế. Travis đã rất thân thiện mà không làm gì thái quá, và dường như chẳng phạm chút sai lầm nào trong cách cư xử. Lúc này hắn đến gần nàng và chìa tay.

“Thật là vui thích, thưa cô Kuykendall. Cám ơn cô về lòng mến khách.” Hắn cười toe toét với vẻ trẻ thơ và hất đầu về hướng mẹ hắn. “Bà ấy sẽ sống dễ dàng hơn trong một thời gian.”

Tiếng cười lảnh lót của Ellen tràn ngập buổi sáng yên tĩnh. “Đừng bận tâm cậu ta nói gì, Summer. Cậu ta và Jesse sẽ làm cô tin rằng tôi là một kẻ mè nheo chính hiệu.” Bà ta đến bên Summer và hôn nàng nhẹ nhàng trên má. “Tôi sẽ vui sướng có một người con gái giống như cô, cưng à. Nhưng,” bà ta ngước mắt lên trời với vẻ thất vọng diễu cợt, “tôi chỉ có được đứa con trai không thể nào chịu nổi này thôi!”

John Austin ra khỏi nhà, chà xát giấc ngủ ra khỏi mắt, được theo sau bởi Mary đang nhấc chiếc áo ngủ của cô bé lên để có thể đi lại. Khiến Sadie đau đớn hơn nữa, cô gái nhỏ tiến thẳng đến Jesse và giơ tay lên giật nhẹ tay gã.

Gương mặt nghiêm khắc của Jesse dịu đi, và bàn tay gã vươn ra để vuốt ve những lọn tóc loăn xoăn màu đỏ thẫm trước khi gã ngồi xổm xuống để cô bé có thể tìm kiếm bên trong túi ngực của hắn một cây kẹo que mà cô bé biết sẽ có ở đó.

Nụ cười nở trên gương mặt của Summer khi nàng trông thấy vẻ sửng sốt trên mặt Sadie đã phai tàn khi nàng nhìn vào Ellen. Đôi chân mày của người phụ nữ lớn tuổi chau vào nhau và có vẻ như bà ta bị đánh bại bởi những gì bà ta nhìn thấy. Bà ta nhăn mũi với vẻ ghê tởm và di chuyển một bước đến gần Jesse, đặt một bàn tay lên vai gã.

“Chà… Mama!” Travis bật cười với vẻ trêu chọc. “Mẹ sắp phải siết chặt dây cương trên người đàn ông của mẹ rồi đó. Tôi tin là hắn đã vẩn vơ đâu đó rồi.”

“Im miệng, Travis.” Jesse khạc từng từ khi hắn nhấc Mary lên trong đôi cánh tay. Quay nhìn Ellen, hắn nói, “Vào trong xe đi.” Gã trao đứa bé cho Sadie và giơ tay lên vành nón. “Ma’am.”

Họ vừa di chuyển được vài bước khi Travis phun phì phì : “Bây giờ không phải gã đã đang trở nên lễ độ cực kỳ với một con điếm ư!”

“Travis, tử tế nào,” Ellen khiển trách.

Travis lấy nón ra cho một cái chào nhạo báng. Hắn vênh váo đến bên con ngựa của hắn và trèo lên, kéo dây cương căng đến mức con thú nhảy lên bồn chồn trong giữa đám thợ chăn gia súc đang đợi để hộ tống chiếc xe độc mã.

“Đồ ngựa cái đầu đỏ đó đã được cưỡi quá nhiều đến mức yên cương của cô ta đã lở loét rồi, Jesse. Ông không thể kiếm được thứ gì tốt hơn à?” Hắn nói điều gì đó loáng thoáng với những kẻ chăn gia súc, và một trong số họ bật cười lo lắng. “Này, Jesse…” Travis đã có được chú ý hắn ta muốn, và đang thực hiện phần lớn điều đó. “Con ngựa cái non của cô ta chưa sẵn sàng để khám phá trong vài năm nữa. Bây giờ ông đang cắm cọc tuyên bố quyền khai thác của ông đấy à?”

Ellen giữ cánh tay của Jesse. “Jesse, đừng! Thằng bé chỉ đùa thôi mà.”

Jesse đẩy tay của bà ta ra và trong vài sải chân, hắn tiến đến Travis, kẻ đang đứng túm tụm trong đám chăn gia súc. Trước khi gã trai trẻ có thể hít vào được một hơi thở, gã đã chộp hắn ra khỏi yên ngựa.

Travis bị đập xuống đất và đứng bật dậy, gương mặt hắn xoắn vặn trong cơn giận.

“Chết tiệt mày,” hắn gầm gừ. “Tao lẽ ra phải giết mày khi lần đầu mày hít hà quanh mama của tao!”

“Bây giờ thì sao?”

Những từ ngữ được nói ra với vẻ điềm tĩnh và vừa vặn thoát khỏi miệng gã khi Travis tấn công. Nắm đấm của Jesse vung lên dộng vào mặt hắn. Đầu của Travis bật ra sau và hắn duỗi thẳng đầy đủ chiều dài trên lưng. Hắn chộp lấy khẩu súng bên hông. Người chăn gia súc, kẻ đã xuống ngựa để xoa dịu con ngựa đang bồn chồn của hắn, dẫm vào cánh tay hắn và giật khẩu súng ra khỏi bao đeo.

Travis chầm chậm đứng lên, gương mặt hắn mang vẻ căm ghét, máu từ vành môi bị rách chảy thành dòng xuống cằm.

“Đồ con hoang! Đồ chó đẻ!” Hắn đứng lắc lư, đôi tay thõng xuống hai bên hông, đôi mắt phóng từ Jesse đến mẹ hắn, bà ta đang đứng với đôi tay đeo găng ấn trên miệng.

“Jesse! Làm ơn!” Ellen nài nỉ.

Người đàn ông cao lớn di chuyển một cách thận trọng, và với bàn tay để mở, hắn tát vào mặt Travis bên má này, rồi bằng lưng bàn tay bên má kia.

“Hãy trèo lên con ngựa đó, và đếm may mắn của chính mình rằng tôi đã không đập cậu cho đến chết.”

Travis bước lùi ra sau dựa vào con ngựa. Bàn tay hắn với lấy núm yên ngựa và đặt chân lên bàn đạp.

“Jesse, cậu sao vậy?” Ellen xoắn vặn đôi bàn tay với vẻ lo lắng. “Làm sao cậu có thể làm tổn thương thằng bé hơn một…”

Ánh mắt của Jesse khiến bà ta yên lặng. Nhẹ nhàng, gã đỡ khuỷu tay bà và hướng bà vào trong xe ngựa. Summer tiến đến đứng bên cạnh bậc cấp.

Mỉm cười lộng lẫy, Ellen giơ tay ra. “Tôi thật sự xin lỗi cuộc viếng thăm của chúng tôi đã kết thúc một cách khiếm nhã đến thế. Làm ơn tha thứ cho họ. Cô sẽ thấy đàn ông miền Tây này đôi khi nóng tính và thô lỗ. Travis là một người ưa chòng ghẹo và Jesse thì quá để tâm đến mọi thứ. Trong vài ngày, điều này sẽ bị lãng quên ngay thôi mà.” Bà ta bật cười với vẻ bồn chồn. “Cô sẽ đến thăm chứ?” Summer gật đầu. “Tôi sẽ trở lại để gặp cô. Tôi sẽ trở lại thật sự sớm đấy.”

Jesse trèo vào bên trong xe và nắm lấy dây cương. Ellen vẫy vẫy chiếc khăn tay. Travis thúc giày vào ngựa của hắn và biến mất trong đám mây bụi. Những người chăn gia súc xếp thành hàng phía sau xe.

Summer và Sadie lặng lẽ quan sát sự rời khỏi của Ellen. Họ đã bị choáng trước cảnh tượng vừa chứng kiến. Lời bình luận xúc phạm của Travis và màn trình diễn bạo lực điềm tĩnh của Jesse khiến Summer sốc đến mức cho rằng có lẽ họ vừa gặp ác mộng.

John Austin phá vỡ sự yên lặng.

“Ông ta có ý gì vậy, Summer? Tại sao ông ấy gọi Mr.Thurston là đồ chó đẻ? Tại sao Mr.Thurston lại giận đến thế?”

Summer lao đến cậu bé. “Đừng bao giờ nói từ đó lần nữa, John Austin Kuykendall! Em có nghe chị nói không? Em không được nói từ đó lần nữa!”

“Em chỉ muốn biết thôi mà.”

“Nếu em muốn biết,” chị gái cậu vặn lại đầy giận dữ, “thì từ đó không có ý nghĩa gì hết.”

“Tại sao chị lại giận điên lên như thế?” Cậu bé có vẻ bối rối. “Chị hầu như không bao giờ giận điên lên như vậy hết.”

Đột ngột, Summer thấy xấu hổ. Nàng cũng đang thấy bị xáo trộn. Cảm xúc của nàng mang đủ mọi sắc thái trong hai mươi bốn giờ qua. Nàng đã ngờ vực những người khách bởi thái độ của Slater, rồi được trấn an bởi thái độ của Ellen, và bây giờ lại bị thất vọng bởi Jesse và Travis.

“Chị xin lỗi, John Austin.” Nàng ôm cậu bé vào lòng. “Chị xin lỗi.”

Cậu bé cười toe toét với nàng. “Không sao mà, Summer. Dù sao thì em nghĩ em biết nó có ý nghĩa gì rồi.”

Summer trông có vẻ kinh hoàng. “Vào trong đó và ăn bữa sáng của em đi.” Nàng đi theo sau cậu bé vào trong nhà và ngồi xuống chiếc bàn phủ vải dầu và đặt cằm lên đôi bàn tay.

“Chị sẽ không ở một mình ngoài đây, đúng không, Sadie?” Summer đột ngột chán nản.

“Một mình? Tôi ư? Đây là một nơi thật tuyệt vời mà!” Nụ cười rời khỏi gương mặt chị. “Tại sao cô lại hỏi như thế? Không phải cô thích nơi này sao?” Giọng chị lo lắng.

“Dĩ nhiên tôi thích nó. Đây là nhà tôi.” Summer ngẫm nghĩ về vẻ lo lắng trên gương mặt của Sadie. “Và chị và Mary được chào đón ở lại miễn là chị muốn.”

Những giọt lệ tròn trĩnh rời khỏi đôi mắt xanh lục và Sadie nuốt xuống khó khăn. “Tôi sẽ phụ giúp cô. Tôi hứa.”

“Chị đã làm thế rồi, Sadie. Chị nấu nướng tốt hơn tôi nhiều.” Summer đẩy lưng khỏi bàn và đứng lên.

Sadie vui sướng và bộc lộ điều đó. Chị vuốt thẳng chiếc tạp dề với đôi tay bồn chồn. “Tôi thích làm những công việc nội trợ.”

Nàng đi đến cửa sổ. Để mắt đến John Austin là một thói quen đã ăn sâu vào Summer rồi. Cậu bé đang ngồi xổm trên đất với một que nhọn trong tay. Trông cậu bé quá cô đơn khi ngồi ở đó. Nàng cau mày và quay lại với Sadie.

“Quý bà McLean không chú ý nhiều đến John Austin,” Nàng nói, như thể với chính mình. “Chị có nghĩ bà ta xinh đẹp không?”

Sadie quay đầu đi khi chị đáp. “Có, bà ta thực sự xinh đẹp.”

“Mary đã tạo ra một vụ huyên náo cho Mr. Thurston.” Summer trao cho cô gái một cái nhìn chăm chú trêu ghẹo.

Sadie hất đầu. “Không ai có khả năng đem ông ấy đi khỏi bà ta nổi đâu.” Chị nhấn mạnh từ cuối cùng.

Summer mỉm cười trước vẻ thách thức của chị. Sadie rất xinh xắn, với mái tóc màu đồng đỏ và đôi mắt xanh lục, nhưng sự nhanh trí và tinh thần của chị mới là thứ Summer thích.

“Chị có thích Mr. Thurston không?”

“Nhiều hơn rất nhiều so với Travis McLean.” Gương mặt của Sadie ngoảnh đi, nhưng Summer đã biết từ âm thanh giọng nói ấy, miệng chị đang căng lên bởi cơn giận dữ với Travis. Điều này khiến Summer bối rối. Trước khi nàng có thể nói bất kỳ điều gì, Sadie đã nói tiếp. “Không phải tôi đang than phiền về nhà McLeans. Quý bà McLean không thể thấy tôi trong cảnh bẩn thỉu.”

“Chị đã không có cơ hội hiểu bà ấy, Sadie. Mỗi lần chúng tôi đến gần, chị đều chuồn mất. Bà ấy rất tử tế, thật sự tử tế.”

Mary vặn vẹo thoát khỏi cánh tay của Sadie và lẻn đến cửa.

“Không đi đâu khi chưa mặc quần áo, nhóc.” Chị bổ nhào xuống đứa trẻ và mang cô bé trở lại giường. “Mẹ thề với Trời, mẹ không biết sẽ làm gì với con nữa. Con không biết xấu hổ gì hết sao?” Với Summer, chị nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu khu vườn, Summer. Đã đúng thời gian của mặt trăng rồi. Mẹ tôi luôn gieo trồng vườn tược với những cây có củ, khoai tây, củ cải, đại loại thế khi trăng bắt đầu tròn.” Sadie không muốn nghĩ về gia đình McLean hoặc người đàn ông cao lớn, với đôi mắt cứng rắn ấy thêm nữa. Chị đã mơ những giấc mơ ngu ngốc trong bóng tối của đêm, nhưng đây là buổi sáng, và gã đã đi rồi. Việc trồng tỉa sẽ xua gã ra khỏi tâm trí chị.



Ellen tỏ rõ sự phật ý của bà với Jesse qua thái độ im lặng. Bà ta có cảm giác chắc chắn đã bị mất uy tín trước mặt Summer và không thích điều đó chút nào. Sự bẽ mặt, bà ta lý luận, là của bà ta vì đã cho phép cảnh tượng giữa con trai và và Jesse xảy ra. Bà ta luôn có chút rùng mình trước tính cách dữ dội, hoang dã của Jesse, đặc biệt khi nó nhân danh bà ta. Cách lạnh lùng, tàn nhẫn, thận trọng mà gã dự định sắp đặt cho kẻ thù, cho đến bây giờ, đã khiến bà tự hào về sự tận tậm của hắn đối với bà; nhưng khi hắn quay ngược cái sức mạnh nhanh, rắn rỏi, nguy hiểm ấy chống lại Travis, lại là một điều khác.

Im lặng là sự an toàn duy nhất của Ellen trong lúc bà ta mưu tính, xem thủ đoạn nào nên tiến hành để đối phó với Jesse. Cho đến cảnh tượng khó chịu đó, Summer đã bị ấn tượng với Travis. Thằng bé có thể mê hoặc một con rắn lột da khi đặt tâm trí vào đó. Khao khát của thằng bé khi chế nhạo Jesse về cô gái nhảy chỉ là một chút xao lãng, chỉ thế thôi. Và Jesse, chết tiệt gã, vừa phá huỷ mọi thứ.

Con đường hướng tây bắc uốn lượn dọc theo con lạch cạn sát đáy trước khi quay theo hướng chân đồi. Miền thôn dã bao quanh họ hoàn toàn yên tĩnh. Bên dưới ánh mặt trời tháng Sáu, chiếc xe độc mã giống như lò lửa, khiến Ellen gần như đau khổ còn nhiều hơn sự không dung thứ của bà với Jesse. Bà ngồi căng thẳng và im lặng trong một góc, hoàn toàn nhận thức về vầng trán cau có của người bạn đồng hành phủ bóng qua đường chân trời. Gã không di chuyển, ngoại trừ giật giây cương, kể từ khi gã lấy chỗ ngồi bên cạnh bà và chống một chân mang bốt trên thanh chắn bảo vệ.

“Tôi không hiểu cậu, Jesse. Thật sự không hiểu. Đó là một điều đáng sợ cậu làm với Travis. Cậu khiến thằng bé nhục nhã đến mức sẽ không bao giờ muốn gặp lại Summer. Và tất cả chỉ vì cô ả đó.”

Gã quay nhìn bà. “Bà đã nghe những gì cậu ta nói rồi đấy. Cậu ta may mắn không bị tôi bẻ gẫy cổ.” Giọng nói điềm tĩnh có vẻ không tương xứng với bờ môi nghiến chặt.

Ellen tự hỏi, vào khoảnh khắc đó, liệu bà ta đã bao giờ thật sự hiểu người đàn ông to lớn, trầm lặng, tàn nhẫn này không.

“Thằng bé chỉ bị xao lãng thôi, Jesse. Nó đùa cợt giống như thỉnh thoảng vẫn làm.” Bà ngước nhìn gã và cho phép một nụ cười trêu chọc uốn cong vành môi bà. “Cậu biết mà, Jesse, cậu đã khiến tôi nghĩ có lẽ cậu đã lẻn xuống thị trấn, rằng Travis nói đúng.” Tiếng cười êm ái của bà ta làm nổi bật sự vô lý trong từ ngữ của bà. Jesse tiếp tục nhìn bà và bà trấn tĩnh lại, “Tôi không ngụ ý điều đó, cưng à. Tôi biết cậu sẽ không bao giờ bị thu hút bởi một người phụ nữ như thế.”

“Một người phụ nữ như gì?” Gã hỏi nhanh.

“Cậu biết ý tôi là gì mà,” Bà ta nói với vẻ kiên nhẫn. “Cô gái đó là một ả trong quán rượu. Ả chung đụng và thô tục. Tôi không thể hình dung tại sao Summer lại cho phép ả ở lại đó. Tôi hoàn toàn có ý định phải nói chuyện phải quấy với cô ấy về điều đó. Tôi hầu như không thể tin được khi Travis nói với tôi ả là ai. Travis đã nói rằng…”

“Travis nói quá nhiều, Ellen.”

“Cậu không thích thằng bé, đúng không, Jesse? Cậu ghen với nó.” Sự cáu kỉnh của Ellen tăng lên. “Cậu không bao giờ cố trở thành bạn bè với nó, chỉ bảo cho nó cách giữ gìn sự kính trọng của bọn đàn ông. Cậu xem thường nó, và khiến cho tất cả những trò đùa trẻ con của nó tồi tệ hơn chúng có vẻ. Đôi khi tôi tự hỏi về cậu, Jesse. Có bao nhiêu trận đánh mà cậu đã tiến hành trên thằng bé mà tôi không biết đến?”

“Vài lần.” Jesse nhìn chằm chằm thẳng qua lưng ngựa và Ellen thở hổn hển trước câu trả lời điềm tĩnh của gã.

“Nó chỉ là một cậu bé! Nó không xứng tầm để đánh nhau với cậu.”

Ánh nhìn lạnh lẽo gã trao cho bà khiến Ellen hít một hơi thở vội. “Cậu ta không phải là một cậu bé, Ellen. Cậu ta là một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, kẻ vẫn hành động như một đứa trẻ hư hỏng, chiếm lấy mọi thứ cậu ta muốn. Hãy giữ cậu ta tránh xa McLean’s Keep, hoặc Slater sẽ giết cậu ta. Anh ta vẫn nghĩ cậu ta đã làm gì đó với cái chết của Sam, và anh ta sẽ không nghĩ đến hai lần về việc giết cậu ta nếu bắt được cậu ta đang loanh quanh với phụ nữ.”

Gương mặt của Ellen bừng bừng với cơn giận. “Điều đó thật lố bịch, và cậu biết như thế. Travis có thể có đôi chút hoang dã, nhưng tất cả chỉ có thế. Scott cũng hoang dã như một con nai khi tôi cưới ông ấy, và Travis theo gót ông ấy. Sam luôn là một người kiên định, một người đần độn, giống y như Slater.” Sự khinh miệt trườn qua giọng bà. “Travis sẽ ổn định lại khi thằng bé cưới vợ.”

“Và bà có ai đó trong tâm trí rồi.”

“Dĩ nhiên. Summer. Thật là may mắn bất ngờ cho cô ấy khi trở về. Cô ấy có xuất thân tốt, và sẽ là một người vợ hoàn hảo cho Travis. Và cô ấy cũng không gia nhập vào một gia đình trắng tay. Vùng đất của cô ấy sẽ làm cho Trại Rocking S trở thành một trong những điền sản lớn nhất Texas.”

Giọng của Jesse lặng lẽ, trầm sâu và thô lỗ. “Bà không thể ngu ngốc đủ để nghĩ Slater đã cải thiện vùng đất đó và mang cô gái về đây để rồi đứng sang một bên và để yên cho cô ấy kết hôn với Travis được.”

“Tôi không biết hắn có thể làm được gì về điều đó.”

“Hắn có thể cưới cô gái cho chính hắn, Ellen. Vậy tốt hơn bà không nên đặt trái tim bà vào cuộc đấu.”

“Đó là thứ tôi chắn chắn sẽ làm, Jesse. Slater sẽ không bao giờ cưới được Summer.” Ellen liếc nhìn gã, một nụ cười kỳ lạ, bí ẩn kéo cong bờ môi bà.

“Bà không thể chắc chắn được điều đó.”

“Tôi chắc chắn đấy.” Bà ta nói đầy vẻ tự tin. “Slater có thể lấy ả điếm ở sàn nhảy đó. Phụ nữ là hàng hiếm mà, và cô ả có thể thấy bản chất láo xược của hắn là quyến rũ.” Bà ta đặt bàn tay trượt vào bên trong cánh tay của Jesse. “Tôi biết cậu có đôi chút hào hiệp sáng nay, cưng à, nhưng điều đó không cần thiết. Một người phụ nữ như ả thường quen với những thứ như thế rồi.” bà ta mỉm cười với vẻ hoà nhã làm nguôi giận. “Tôi xin lỗi về lời bình luận nhỏ ghen tuông của tôi. Nó… chỉ vì tôi đã phụ thuộc vào cậu đến thế. Tôi không biết tôi sẽ làm gì nếu không có cậu, Jesse.”

Ellen có thể không nhớ đã bao giờ Jesse không đáp ứng lời dỗ ngọt của bà ta hay chưa. Gã ngồi như thể được làm bằng đá. Không ngay cả một cú giật mi mắt để hé lộ những gì gã đang cảm thấy vào khoảnh khắc đó. Không thể nói được liệu gã thậm chí có nghe những lời nói của bà ta hay không, hoặc liệu hắn có đang cảm thấy giận dữ, ngạc nhiên, hoặc cam chịu gì không.

Jesse không cảm thấy bất kỳ thứ nào trong những thứ đó. Đó là thứ gì đó hoàn toàn khác. Thứ gì đó gã đã không cảm thấy trong một thời gian dài. Một sự trống rỗng thổi qua gã. Ký ức bị khuấy động, đau đớn, thiếu chắc chắn, khi chiếc xe độc mã băng qua những con dốc thoai thoải của vùng đồi thôn dã. Tuổi thơ của gã thấp thoáng, nửa tưởng tượng, nửa hồi tưởng. Đó là cách nó đã trở lại, tuổi thơ đó, nhưng vẫn đủ thân thuộc để thấm đẫm gương mặt khắc kỷ của gã với nỗi cô đơn đáng sợ. Sự chờ đợi quen thuộc! Sự chờ đợi là thứ gã nhớ được nhiều nhất. Chờ đợi trong một nơi không có tình thương, không được quan tâm.

Điều đó đã diễn ra trong một thời gian dài. Và rồi Ellen đến, quá xinh đẹp, quá dịu dàng, và quan tâm. Dáng vẻ của gã thư giãn trong một lúc, rồi cứng lại. Khoảng cách giữa quê nhà và việc đến đây cùng Ellen không hề dễ dàng. Những công việc khó khăn nhất, dơ dáy nhất trong việc tranh cướp lương thực dâng ngập tâm trí gã. “Thằng nhỏ làm điều này… Mau lên nào, thằng nhóc… thằng nhỏ chết tiệt…” Một ngày, gã không còn là một thằng nhóc nữa, và những kẻ già hơn đã phải im miệng.

Gã nhìn xuống Ellen, và đôi mắt màu xám sắt đá của gã mất đi vẻ ám ảnh và nhìn chằm chằm đầy tình cảm vào trong mắt bà. Bà bắt đầu mỉm cười, gương mặt ửng đỏ và cái miệng rung rung để lộ khá rõ ràng bà biết rõ bà đã bị tống ra khỏi suy nghĩ của gã, nhưng giờ đây sự chú ý của hắn đã trở lại với bà một lần nữa.

“Tôi không biết tôi sẽ làm gì mà không có cậu, Jesse.” Bà ta nói lần nữa, và nước mắt che mờ đôi mắt bà.

Gã phủ lên tay bà và siết chặt nó.

Xa phía trước chiếc xe độc mã, hai kỵ sĩ cưỡi ngựa qua con mương. Travis dẫn đầu, Tom Treloar bám sát. Tom là một người đàn ông chắc nịch, với mái tóc rậm rì màu xám phủ đầy trên mặt cũng như trên đầu. Chính ông ta là người đã dậm lên cánh tay của Travis và cứu sống hắn. Ông ta biết rằng Jesse sẽ giết hắn nếu như hắn rút súng. Phản xạ của Jesse đã trở nên tự nhiên như hơi thở. Với cách nghĩ của Tom, điều đó sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến, bất luận thế nào, khi Jesse đã có ý định cắt cái diều đã vống lên lời bào chữa ngu si của hắn về một người đàn ông.

Họ chỉ cách trại Rocking S vài dặm. Bóng tối đã trải qua những ngọn đồi. Travis gò cương và nhìn chằm chằm vào chiếc xe độc mã đang tiến dọc theo lối mòn và lau mồ hôi khỏi gương mặt. Áo sơ mi của hắn đã nhớp nháp và khó chịu, và sự nhức nhối của bờ môi bị rách là một nhắc nhở liên tục về nỗi nhục nhã mà hắn đã phải chịu đựng sáng hôm đó. Hắn dịch sát ngựa của hắn gần ngựa của Tom và mở miệng lần đầu tiên.

“Đừng xía vào cuộc chiến của tôi lần nữa, Tom, nếu ông muốn sống.”

Gương mặt người chăn gia súc chẳng lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khi Travis đe doạ ông ta.

“Gã sẽ giết cậu còn mượt hơn cả vuốt mũi, Travis. Cậu chẳng có đến một vị thế để chiến đấu.”

Sự cáu giận bốc lên trong Travis, phủ kín sự nghi ngờ của chính hắn. “Gã không phải là người bắn súng nhanh hơn tất cả!”

“Đủ nhanh,” Tom nói lặng lẽ, “với cậu nằm trên mặt đất.”

Travis đủ khôn ngoan để biết Tom nói đúng. Hắn đã ghét Jesse từ ngày mẹ hắn mang gã đến trang trại, một thằng nhóc mười tám tuổi không khác mấy người đàn ông là gã bây giờ. Thoạt đầu, hắn không hiểu mối quan hệ giữa mẹ hắn và người đàn ông dần dần đã nắm quyền điều hành trang trại, nhưng bây giờ hắn gần như chắc chắn. Chà, nếu Mama cần một con ngựa giống, điều đó chẳng tạo nên được khác biệt nào đối với hắn. Mama có thể mở rộng chân bà cho bất kỳ ai bà muốn. Có những điều khác quấy rầy hắn. Chẳng hạn như việc Mama tham gia kiểm soát trang trại cho đến khi hắn hai mươi sáu tuổi. Gương mặt hắn sẫm lại vì giận, môi hắn xoắn lại trong vẻ khinh miệt nhạo báng. Bây giờ không còn lâu nữa, và hắn sẽ giải quyết Jesse. Hắn khoái trá tự mãn. Sớm thôi, tất cả bọn chúng sẽ hiểu ra ai là người đàn ông tốt nhất!  Sự cáu tiết trào dâng trong hắn. Sự thật đáng thất vọng ngân lên trong đầu hắn và đập dồn dập trong hõm chua lè của dạ dày, nuôi dưỡng sự căm ghét của hắn.

“Không!” Hắn lầm bầm với vẻ dữ dội.

Mặt trời vẫn ở trên đỉnh đồi khi chiếc xe độc mã quành lên đường dẫn đến ngôi nhà. Nhô cao khỏi thảo nguyên, ngôi nhà màu trắng, hai tầng, là một mô hình tráng lệ của kiến trúc thế kỷ mười tám. Toà nhà vuông vắn và cao khỏi mặt đất để đón những cơn gió mát, với những hàng hiên rộng, có lan can, mái hiên được chống bởi một hàng cột duyên dáng trang trí bằng những đường gờ chạm khắc công phu. Những ô cửa sổ dài  mở vào trong hàng hiên ở cả tầng thấp hơn lẫn cao hơn. Những ô kính ghép màu tô điểm phần trên cao của các ô cửa sổ cũng như cửa đi. Một lối đi uốn lượn xuyên qua những khu đất được chăm sóc kỹ lưỡng vươn đến những bậc cấp lót ván dẫn lên hàng hiên. Ngôi nhà trang nhã trông như thể thuộc về con đường rợp bóng mát trong vùng New Orleans* độc đáo nhiều hơn là vùng thảo nguyên Texas.

(*New Orleans : Thành phố lớn nhất của bang Lousiana, một thành phố cổ kính nhất Hoa Kỳ đậm chất Creole (Pháp+Tây Ban Nha), thoạt đầu được đặt tên theo công tước Phillipe II Orléans- công tước nhiếp chính của Pháp XVIII là La Nouvelle Orléans, sau này đọc là New Orleans. Đây cũng là một địa danh du lịch nổi tiếng thế giới về kiến trúc độc đáo, đa sắc tộc, đa văn hoá với những lễ hội - nhất là lễ hội Mardi Grass – thức ăn, quán café, âm nhạc và là nơi khai sinh loại nhạc jazz – Ct của Sẻ)

Nhận ra đã về đến nhà, con ngựa kéo xe bước đi hào hứng trên lối vào cong cong và ngừng lại bên cạnh cổng. Jesse đỡ Ellen xuống khỏi xe khi một người da đen trong áo sơ mi trắng và quần lùng thùng màu đen tiến ra hiên trước và bước xuống những bậc cấp để lấy những chiếc hộp của Ellen từ ngăn để hành lý.

“Chào Jacob.”

“Thật tốt là bà đã trở về, thưa bà Ellen.” Gương mặt sẫm màu rạng rỡ khi ông ta lao đến giữ cánh cửa mở. “Có cả đội quân đóng trại ở ngoài kia. Một người có vẻ ngoài giống như một sĩ quan đến để gặp Mastah Jesse.”

“Khách? Ông đã nói có khách à, Jacob?”

“Vâng thưa bà. Sĩ quan Slane.”

“Xuống đó và mời vị sĩ quan dùng bữa tối, Jacob.” Gương mặt bà ta ghim chặt nét cười, Ellen bắt đầu lên thang, rồi ngừng lại. “Jacob…”

“Đám lê cũng có thể ngửi được mùi một con gà tây đang nướng trên người tôi nữa là, nếu như chúng ngửi đủ tốt, bánh hồ đào nướng cũng đang để nguội bên cánh cửa kia kìa.” Jacob đảo mắt và cười khúc khích.

Ellen bật cười với vẻ êm ái dịu dàng và quan sát ông ta đắm chìm trong ánh nhìn trìu mến của bà.

“Tôi nên biết. Ông đúng là một điều kỳ diệu, Jacob. Chính xác là như thế, một điều kỳ diệu!” Nửa đường lên thang, bà ta quay lại lần nữa, “Jacob…”

“Trời thật quá nóng, thưa bà Ellen.”

Thật tốt khi được ở nhà. Jesse đã trở nên yêu thích sự tao nhã yên tĩnh của ngôi nhà, những bữa ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng phục vụ trên bàn trải khăn trắng muốt, nhưng gã biết tất cả những điều đó chỉ là tạm thời. Gã không nghi ngờ gì rằng tương lai của gã sẽ chuyển hướng vào thời điểm Travis giành quyền kiểm soát. Chỉ có một điều, gã là kẻ thất bại. Mong ước lớn nhất của Ellen là gã sẽ trở thành người của Travis, và gã đã làm hỏng. Không điều gì gã có thể làm sẽ thay đổi được Travis dù chỉ đôi chút. Hắn cứ khăng khăng lao đầu vào sự diệt vong và gã, Jesse, đã quyết định không đi cùng hắn.

Ellen thật xinh đẹp tối hôm ấy trong chiếc váy sa màu mận với cổ cài cao và ống tay áo dài, vừa khít. Vạt trước sỗ sàng và thú vị trên thân thể mảnh mai của bà. Jesse quan sát bà ta quyến rũ viên sĩ quan. Tông giọng mượt mà, dịu dàng của và nụ cười rạng rỡ đã tác động đến viên sĩ quan nhiều đến mức ông ta chắc chắn không nhận ra ông ta đang được phục vụ món gì.

Sĩ quan Kenneth Slan đã trải qua mười năm ở West Point*. Ông là một trong những quân nhân đã tham gia quân đội trong năm 1848 để kiến lập một dãy tám pháo đài vùng biên giới cách nhau khoảng sáu mươi dặm, ngang qua Texas, từ tây bắc Rio Grande đến thượng nguồn sông Trinity, để bảo vệ những khu định cư phía đông khỏi những cuộc đột kích của thổ dân từ phía tây. Thị trấn Hamilton trải dài quanh pháo đài Croghan hướng tây bắc đến sát Austin, thủ phủ của bang. Sĩ quan Slane phụ trách Company A, đội kỵ binh thứ hai, đồn trú tại pháo đài.
(*West Point : Học viện quân sự Hoa kỳ - USMA, cách New York 50 miles, là khu trường có diện tích lớn nhất thế giới với (65 Km2) và tuyển sinh cũng khó nhất thế giới. Hiện nay những người tốt nghiệp ở đây có thể nói là những siêu nhân giỏi toàn diện lun… - Ct của Sẻ))

Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng tạm ngừng khi món cuối cùng được phục vụ. Món tráng miệng là bánh nướng hồ đào với một lớp kem hào phóng mang hương vị cherry trên bề mặt. Ellen tươi cười rạng rỡ đầy vẻ hài lòng với Jacob, kẻ cứ lảng vảng trong ngưỡng cửa cho đến khi bà chủ ra hiệu. Khi cuộc trò chuyện đã hồi phục lại sau bữa café, bà không còn có thể chống lại việc xiên thẳng vào chủ đề đã thách thức sự hiếu kỳ của bà.

“Điều gì đã mang ngài rời khỏi pháo đài vậy, sĩ quan? Bất kể đó là gì, chúng tôi thật sự biết ơn vì đã mang đến sự bầu bạn của ngài.”

“Cám ơn bà, Ma’am. Lý do tôi ở cùng đội kỵ binh là điều rất thiếu thoải mái để thảo luận khi có sự hiện diện của một quý bà, nhưng sự thật là, tôi đang thực hiện một chuyến tuần du. Việc giữ gìn an ninh cho lãnh thổ đã được giao phó cho quân đội bởi vì đội Biệt Động Texas đã chuyển đi rồi. Trong vài tháng qua, gần một trăm người lập cư đã bị giết và bị lột da đầu giữa vùng này và Fredericksburg. Những người đi mở đường và trinh sát của tôi đã nhìn thấy nhiều nhóm người Apache rải rác khác nhau trong những rặng đồi. Tôi muốn đến để tìm hiểu và quyết định sức mạnh của chúng.”

“Slater McLean có một cuộc đụng độ với những người Apache miền núi cách đây vài ngày.” Đôi mắt của Jesse tìm kiếm mắt của viên sĩ quan chỉ huy. Gã hiếu kỳ và đột ngột nhận ra có nhiều thứ đối với hành trình thám hiểm hơn câu trả lời của viên sĩ quan đã ngụ ý. “Chúng ăn mặc rách rưới, và Slater đã phải giết nửa tá bọn chúng. Cậu ấy nói chúng là một nhóm hoang dã, không có thủ lĩnh.”

“Ôi, Trời!” Ellen nhìn từ Travis đến Jesse, đôi mắt bà mở lớn và thăm dò. “Tại sao hai người không nói với tôi? Tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì đến đám thổ dân hôm nay.”

“Bà không cần phải nghĩ,” Jesse nói êm ái. “Tom và Travis đã đi trinh sát trước, và chúng ta có những người chăn nuôi gia súc đi cùng.”

“Con có thấy dấu hiệu nào của người Thổ dân không, Travis?” Ellen cố gắng kéo cậu con trai im lặng sưng xỉa vào cuộc trò chuyện.

“Không thấy bất kỳ gì hết.” Có một nét mỉa mai trong giọng hắn. “Tôi ngờ rằng sẽ mất một đại đội kỵ binh để xua đi vài gã thổ dân sắp chết đói.”

Sĩ quan Slan hơi ửng đỏ. “Trung đội của tôi không thể xem như một đại đội.” Giọng của ông ta khô khan, nhưng khi ông ta quay lại vị chủ nhà gương mặt ông không thể hiện điều gì ngoài sự ngưỡng mộ lịch thiệp.

Không điều gì thích hợp bằng một nụ cười sáng bừng để phủ qua một khoảnh khắc ngượng nghịu – Ellen chuyển toàn bộ sức mạnh của sự chú ý vào người sĩ quan. Bà tha thướt trên đôi chân.

“Có lẽ các quý ông sẽ muốn rút lui vào phòng khách với cigas và rượu brandy hơn,” Bà gợi ý thân ái.

Bà cho phép viên sĩ quan hộ tống qua sảnh. Họ thoáng ngừng lại để quan sát Travis sải bước đầy quả quyết ra ngoài cửa trước, không nói một từ hoặc liếc lại phía sau.

“Ngài hẳn phải thứ lỗi cho con trai tôi, thưa chỉ huy. Cậu bé không ở trong tâm trạng tốt ngày hôm nay.” Có một vẻ bợt bạc quanh bờ môi căng thẳng của bà mà viên sĩ quan không thể không nhận ra.

Với những lần thăm viếng trước đây, Kenneth Slane đã có cơ hội trò chuyện với Travis, tuy vậy, ông không nghĩ hắn có gì nhiều ngoại trừ lười biếng và vô trách nhiệm. Người phụ nữ rộng lượng, xinh đẹp này đã dối trá ở những chỗ con trai bà dính líu, dù may phước khi có một người đàn ông như Jesse làm quản đốc trại. Ông tự hỏi không biết liệu tin đồn rằng họ là tình nhân có thật không. Jesse yêu quý bà ta, điều đó là chắc chắn, và ông không thể đổ lỗi cho gã. Không, thưa các quý ngài, Ellen McLean là một phụ nữ xinh đẹp, và nếu gã có bất kỳ sự phán xử nào, thì đó chỉ là một kẻ đam mê.

Trời đã vào khuya khi người sĩ quan có được cơ hội nói chuyện riêng với Jesse. Họ đi xuống đường mòn đến nơi trung đội kỵ binh hạ trại.

“Cách đây một tuần, một đoàn xe của quân đội đã bị phục kích, mười hai người đã bị giết. Thật tình cờ đó không phải là xe thồ tiền lương hoặc vận chuyển vũ khí. Những chiếc xe đã bị cướp phá và quần áo cũng như lương thực bị lấy mất.”

Theo bản năng, Jesse biết điều này không phải là tất cả những gì người chỉ huy muốn nói, vì thế gã đợi.

“Điều đó được làm cho có vẻ giống một cuộc đột kích của thổ dân. Xác của một người Apache bị bỏ lại cùng vài con ngựa đã chết, và tôi biết chắc chắn họ không giết ngựa trừ phi không còn cách nào khác. Bốn con ngựa đã bị bắn có chủ đích vào đầu.”

“Đối với tôi, không có vẻ đó là người Apaches.”

“Những người trinh sát của tôi cũng thề là không phải, nhưng tôi giữ điều đó bên dưới mũ cho đến bây giờ.”

“Theo lời Slater, nhóm người cậu ta đụng độ không chận đường của họ nhằm mục đích cướp bóc. Cậu ta lần lượt bắn gục phần lớn bọn họ. Nói rằng họ thiếu tổ chức và bị phê bởi cỏ kích thích hoặc rượu whisky. Cậu ta sẽ không giết bất kỳ ai trong số họ nếu cậu ta có thể ngăn được điều đó.” Jesse ngừng lại và đốt một điếu thuốc. “Một tay rất khá, tay Slater này ấy, ông sẽ thấy cậu ta chỉ có một nửa vẻ lễ độ. Nhưng cậu ta không chấp nhận bất kỳ đống phân nào đâu.”

“Tôi đã nghe như thế về anh ta. Tôi sẽ theo hướng của anh ta trong một vài tuần. Tôi đánh giá cao sự hợp tác của cậu; đó là, nếu Mrs. McLean có thể chia sẻ cậu.”

“Tôi thích điều đó. Cám ơn đã hỏi tôi. Ở đây có nhiều thứ không thể nhìn bằng mắt.”

Họ ngừng lại trên con đường mòn, âm thanh quen thuộc của khu cắm trại vẳng đến họ : tiếng lanh canh của xoong chảo, giọng đàn ông trầm trầm, tiếng thở phì phì và tiếng gõ móng của những con ngựa bị cột lại.

“Tôi nghe nói một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đã đến trong một chuyến xe và đã tới McLean’s Keep. Slater đã đem về cho chính mình một cô dâu sao?”

“Chà,” Jesse trả lời thận trọng, “Tôi không biết liệu điều đó có trở thành sự thật hay không. Cô gái và em trai là chủ một trang ấp bên kia lạch uỷ quyền từ Slater. Có vẻ như mẹ cô ấy đã sắp đặt nơi ấy, và Sam cùng Slater đã cải tiến nó cho cô ấy. Đó là một mảnh đất trải dài giữa McLean’s Keep và Rocking S.”

“Thú vị thật,” Sĩ quan Slan nói chậm rãi. “Tôi rất nôn nóng gặp người phụ nữ ấy.” Ông ta định nói thêm, nhưng ngừng lại. Đôi mắt sắc sảo nhìn thoáng vào khoảng tối phía sau Jesse. “Chúng tôi sẽ nhổ trại sớm. Tôi sẽ nói tạm biệt, Jesse. Thật là một buổi tối thích thú.”

“Buổi tối tốt lành, thưa chỉ huy. Hãy báo cho tôi khi ông sẵn sàng cho cuộc tuần hành phía nam.”

Jesse quay người hướng lên đường mòn. Ánh lấp lánh của một cái khoá thắt lưng bạc hắt vào mắt gã. Travis rõ ràng đang lắng nghe. Jesse bóp chặt điếu thuốc và búng nó vào chỗ lấp lánh trong bóng tối, rồi đi thẳng trở lại ngôi nhà.

Không điều gì nên đeo bám kéo dài khi thời gian đã hết, Jesse trầm ngâm khi gã nhấc chai Whisky và tự rót cho chính mình. Thời gian của gã đã đến điểm giới hạn. Đã đến lúc cần cân nhắc xem điều gì tốt nhất cho gã. Và cho Ellen. Đây là nhà của bà ấy. Bà sẽ không bao giờ rời khỏi nó. Ý tưởng bị chia tách với Ellen đã không quấy rầy gã nhiều như cách đây vài năm – hay thậm chí vài tháng. Có những lần hắn muốn giết Travis; mai phục hắn và giết hắn một cách lạnh lùng, nếu cần, để được ở lại với Ellen. Bây giờ, sự thật đơn giản là gã đã trở nên không hài lòng với cuộc sống ấy.

Trong tâm trí, gã nhìn thấy cô gái lần nữa : đôi mắt màu xanh lục to tròn, những lọn tóc xoăn màu đồng đỏ bất trị, đôi môi, gương mặt và cần cổ mang dấu ấn từ cuộc tấn công của Travis. Rồi đôi mắt hoảng sợ chuyển vào gã khi gã bước khỏi bóng tối để trao cho cô một cú đẩy trong chiếc đu, màu sắc đã rút cạn khỏi má cô khi nghe lời lăng nhục của Travis. Suốt cả ngày, gã cứ nhìn thấy gương mặt ấy.

Gã kết thúc việc uống rượu và bắt đầu lên cầu thang, trí óc gã vẫn vẩn vơ với người phụ nữ và đứa trẻ tại McLean’s Keep. Cô sẽ an toàn ở đó. An toàn khỏi Travis hơn ở bất kỳ đâu.

Gã vẫn nghĩ về cô khi gã mở cửa phòng. Gã đứng bất động trong một lúc, cố mang tâm trí trở về hiện tại. Trong quầng sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu thắp trên bàn viết, gã thấy Ellen, đang nằm thư giãn và mỉm cười trên giường gã. Gã lặng lẽ đóng cửa.

Khi gã quay lại, bà đã ở bên cạnh gã, mặc chiếc áo choàng ngủ màu hồng đơn giản, mái tóc vàng tách ra từ trung tâm, thả tự do đến eo bà, đôi mắt nhắm hờ chứa đựng vẻ khao khát không thể lầm lẫn.

Jesse nhìn xuống bà với vẻ chê trách, như thể đang ước định bà trong lần đầu tiên. Trong một thoáng, gã cảm thấy ngượng ngùng. Gã không thể đón chào bà như gã đã làm trong quá khứ khi bà làm gã sửng sốt tại phòng gã. Hình ảnh của cô gái tại McLean’s Keep đã tạo ra một rào cản kinh khủng giữa họ.

“Jesse, cưng à,” bà nói bằng một giọng êm ái hơn, trầm sâu hơn giọng nói bà đã từng sử dụng. “Nhớ cưng quá chừng.”

“Bà biết tìm tôi ở đâu mà,” là những từ duy nhất gã có thể tìm được.

“Nó không thích hợp, cưng à. Em sẽ phủ nhận bản thân trước khi em thiếu thận trọng.”

Bà ta hôn gã nhẹ nhàng bằng khuôn miệng nóng bỏng, ẩm ướt, hăm hở, và áp sát sự mềm mại của bà vào gã, nhấn lên khu vực đàn ông rắn chắc của gã với chuyển động xoay tròn của hông. Rồi mắt bà nheo lại.

“Em yêu cưng chạm vào em biết bao, Jesse…” Giọng bà là một lời thì thầm không âm sắc. “Cưng khiến em bừng bừng sức sống, Jesse… Tử tế với em nào, cưng yêu dấu. Yêu em … một chút thôi…”

Trong một thoáng, Jesse lưỡng lự. Bà ta hôn gã lần nữa. Mùi hương của bà điền đầy lỗ mũi gã. Trong giây thứ hai, hơi ấm của thân thể bà vây bọc gã và gã cảm thấy sự kích thích trào dâng, một sự ấm áp râm ran. Gã vén mái tóc bà lên và vùi gương mặt vào trong cổ bà. Gã có thể cảm thấy sức nóng của bà, sự ấm áp của hơi thở phả vào bên tai và cổ gã. Miệng gã bao phủ miệng bà và gã hôn bà như một đứa trẻ đói khát. Đôi tay gã di chuyển hơi do dự; sau đó, khi gã có thể cảm thấy sự hưởng ứng của bà, gã túm chặt lấy bà.

Khi bà vùng ra một chút, gã buông lỏng cánh tay và đứng cách khỏi bà với vẻ ngoan ngoãn. Gã đã không tạo ra bất kỳ chuyển động nào để chống lại khi bà bắt đầu cởi áo khoác của gã, rồi áo sơ mi, và quần dài. Đó là một nghi thức giữa họ. Khi gã đã đứng khoả thân trước bà, bà trượt bàn tay trên ngực gã, cảm nhận sự láng mượt của những rẻo sườn, những bắp cơ mạnh mẽ trên vai và lưng. Đôi tay đầy kinh nghiệm của bà di chuyển nhanh, làm suy nhược thân thể gã với sự thăm dò và mơn trớn, tìm kiếm sự đáp ứng cho dục vọng của bà. Bà yêu cảm giác đầy sức mạnh của việc biết rõ những cái chạm của bà mang đến những âm thanh thú tính dễ tổn thương từ gã, và gã đứng run rẩy khi bà ve vuốt khu vực vô cùng nhạy cảm. Chỉ đến khi, thân thể đầy sức mạnh của gã đã chịu đựng nhiều nhất có thể, với nắm tay siết chặt và khuôn mặt méo mó nói với bà ta sự kiểm soát của gã đã bị bẻ gãy thì bà mới cho phép gã chạm vào bà.

Gã giật chiếc áo choàng ra khỏi thân thể bà và nâng bà lên trên đôi cánh tay. Trong hai sải chân, gã đã vươn đến giường và ném bà lên đó theo đúng nghĩa đen. Trí óc gã đã hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có sự giải thoát cho chính gã và thoả mãn cho Ellen là quan trọng với gã lúc này.


~*~