Chương 7
Summer
đang mang một thùng nước từ con lạch để tưới cho khu vườn khi nghe thấy tiếng một
con ngựa đang bắn toé nước. Nhìn qua vai, nàng trông thấy Slater đang ngồi trên
lưng một con ngựa đen to lớn và dẫn theo một con ngựa hồng nhỏ. Đã gần một tuần
trôi qua từ khi nàng rời khỏi ngôi nhà nông trại và anh đã quay lưng với nàng.
Ngay
lập tức nàng nhận thức về chiếc váy thẫm đẫm mồ hôi đang bám chặt vào ngực và
những lọn tóc bất trị đã trốn xuống cổ. Nàng rủa thầm thứ màu sắc bất trị đã
tuôn tràn trên mặt.
Con
ngựa đến bên cạnh nàng. Chiếc yên kêu cọt kẹt khi Slater vươn tay xuống và lấy
thùng nước ra khỏi tay nàng.
“John.”
Giọng anh không lớn, nhưng đầy vẻ uy quyền. John Austin, đang dán bụng trên đất,
nhảy bật dậy.
“Chào
Slater.”
“Bất
kỳ người đàn ông nào xứng đáng với sự sắc sảo của mình thì không lười biếng
loanh quanh trong khi phụ nữ làm việc.” Anh trao cho cậu bé thùng nước.
“Jack
nói là la cà cơ mà.”
“Bất
luận là gì, chúng ta không làm điều đó.”
Summer
muốn nói gì đó để bênh vực cậu bé. Nàng muốn Slater biết rằng John Austin như
thế là vì nàng đã không có thời gian để ngừng nghỉ và dạy bảo cậu bé những điều
thiết thực. Tất cả thời gian rảnh rỗi đều được sử dụng để thoả mãn khao khát của
cậu bé trong việc học tập. Đôi mắt của Slater chuyển đến nàng và nàng chắc chắn,
từ cách anh nhìn nàng, rằng anh biết những gì nàng đang nghĩ, đang cảm thấy.
“Thằng
bé sẽ giúp khi em yêu cầu.” Cằm nàng hếch lên. “Thỉnh thoảng tâm trí của nó đặt
trên những thứ khác.”
“Em
đã làm quá nhiều cho thằng bé,” Slater nói điềm tĩnh. “Khiến cậu bé lười biếng.”
“Thằng
bé không như thế!” Nàng phản đối. “Nó chỉ nghĩ về… nhiều thứ.”
Anh
lờ đi và quay lại cậu bé. “Em đã bao giờ có một con ngựa chưa?” John Austin lắc
đầu. “Bây giờ em đã có một con.” Anh trao cho thằng bé dây cương của con ngựa
nhỏ. “Nó là của em miễn là em chăm sóc nó. Em phải chăm sóc cho nó, hiểu không?
Ý anh không phải là chị em hay Pud. Là em đấy.”
Trái
tim của Summer tròng trành. “Ôi, em không nghĩ… Em muốn nói, anh không biết về…
thằng bé không bao giờ…”
Slater
hơi thích thú. “Đã đến lúc cần tăng áp lực một chút rồi.”
“Anh
hiểu sai ý em rồi. Em không muốn thằng bé bị thương.”
“Thằng
bé sẽ sống sót với vài cú ngã. Lên ngựa nào, nhóc.”
Khi
Summer đến để giúp em trai, Slater đã chắn con ngựa của anh vào giữa nàng và
con ngựa nhỏ. Nàng ngước nhìn anh phản đối. Con ngựa xoay người và phía bên mặt
mang thẹo của Slater quay về phía nàng. Nàng bắt lấy hơi thở đột ngột, vô tình
nhăn mặt với nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng. Anh hiểu sai phản ứng của nàng và
miệng anh mím lại, mũi loe ra. Một ánh kỳ quặc loé sáng trong đôi mắt anh.
“Xấu
xí, đúng không?” sự sửng sốt vô tội của nàng dường như khiến anh nổi giận, và vẻ
dữ dội trong đôi mắt anh khiến nàng lùi lại một bước. “Không đẹp trai như
Travis McLean nhỉ.” Giọng lè nhè của anh quở trách. “Đừng bao giờ đánh giá một
người đàn ông bởi vẻ ngoài. Hãy đánh giá anh ta qua những hành động.”
“Điều
gì khiến anh nghĩ rằng em đang đánh giá anh?”
“Cách
em đang nhìn vào anh. Giống như em đột ngột thấy quỷ hiện hình ấy.”
“Em
chỉ đang nghĩ anh đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.”
Anh
lắc đầu chầm chậm qua lại như thể anh không tin nàng. Ánh mắt dữ dội của anh
không hề rời khỏi nàng.
“Chẳng
điều gì có thể sánh bằng việc nhìn thấy cha anh bị bắn ngã bởi những thằng chết
nhát che kín mặt, và biết rõ ai là người chịu trách nhiệm mà không thể làm được
bất kỳ điều gì!”
Từ
bên dưới đôi chân mày sẫm màu căng thẳng, nàng nghiên cứu anh với vẻ hiếu kỳ.
Gò má mang sẹo của anh, đôi mắt sẫm màu dữ dội ấy, đường nét nghiêng ngiêng nhạo
báng của khuôn miệng thanh tú, mạnh mẽ, phần nhô ra đầy gây hấn của quai hàm. Tất
cả đều tạo nên ấn tượng kiên cường. Trông anh như thể chỉ sống và làm việc với
một mục đích duy nhất – trả thù. Chậm rãi, ánh mắt nàng chuyển xuống bao đeo
súng được nai nịt vững vàng bên hông và khẩu súng lục đang nằm sát đùi anh.
Nàng nghĩ súng ống đã là một phần của anh từ rất lâu rồi đến nỗi anh hẳn sẽ cảm
thấy trần trụi nếu không có nó.
Anh
tiếp tục quan sát nàng, đôi mi dày gần như che dấu đôi mắt xanh thăm thẳm. Nàng
có cảm tưởng rằng tất cả các bắp cơ của anh đã cuộn chặt lại và sẵn sàng bật
lên phản ứng, như thể nàng là một người thổ dân. Một châm chích râm ran chạy
theo xương sống nàng và đột ngột kéo theo sự mệt mỏi áp đảo. Gần như không nhận
ra mình đang làm gì, nàng chà một bàn tay qua trán trong một cử chỉ gần kiệt sức.
Khi
anh nói, giọng anh mượt như nhung. “Anh sẽ dẫn nước bằng một con mương, nếu em
cứ khăng khăng muốn có một khu vườn. Em không cần điều đó, em biết mà. Có thừa
thãi tại Keep cho tất cả chúng ta rồi.”
“Không.
Anh đã làm đủ rồi. Chúng em không mong anh cũng phải nuôi chúng em ăn nữa.”
Từ
bên dưới chiếc nón nghiêng, vành rộng, đôi mắt anh quắc lên với nàng, ánh sắc
bén, dữ dội rập rờn trong chúng.
“Em
nghe này,” Anh bẻ lại cộc lốc. “Không cần em phải vắt kiệt sức để mang nước đến
khu vườn. Sam McLean đã lập kế hoạch điền trang này là một phần của Keep. Chúng
ta trồng bắp, lúa mì và rau. Chúng ta nuôi gà, duy trì đàn ong, và chăn thả gia
súc. Chúng ta cũng có cả một vườn cây ăn quả. Nơi này là một phần của chúng
tôi.” Sự cay đắng cứa sâu vào giọng anh. “Hay là em đã quyết định kết hợp vùng
đất này với đất của Travis McLean rồi?”
“Không!”
Tiếng hét phản đối của nàng xuất phát từ trái tim. Nàng đã tiến rất gần với những
giọt nước mắt, đột ngột, bởi vì không thể chịu đựng được ý nghĩ về việc anh
đang rất giận dữ và nghi ngờ nàng như thế. Nàng nhận ra đã cách xa cậu bé mà
nàng từng yêu mến như thế nào. “Em không biết anh nữa rồi.” Nàng xoay sở nói.
“Và em không biết họ. Em chỉ muốn một nơi để mang John Austin đến.” Môi nàng
run rẩy và nàng chớp mắt thật nhanh để giữ những giọt lệ đừng làm nàng nhục
nhã. “Em sẽ không đứng giữa sự hận thù của anh với Travis và Ellen. Và… một điều
nữa… em không muốn mảnh đất này. Em trai em và em không có quyền trên nó. Anh
và cha anh đã thực hiện nhiều cải tiến. Tất cả những gì em đã hỏi anh chỉ là về
một nơi ở cho John Austin cho đến khi thằng bé đủ lớn để đi con đường của riêng
nó.”
Nàng
đứng trong sự im lặng bất an trong khi Slater nhìn nàng. Anh không thể không sửng
sốt trước sự gan góc của người phụ nữ này. Anh không lường trước được rằng nàng
sẽ xáo tung toàn bộ cuộc đời anh lên, như nàng đã làm kể từ ngày đầu tiên anh
nhìn thấy nàng rời khỏi chuyến xe tại Hamilton. Nàng đứng thẳng đơ và kiêu hãnh
và anh ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng thanh nhã đang nỗ lực không để lộ những
giọt nước mắt ấy.
“Không,
em không biết chút nào về anh hết, Summer. Nhưng em sẽ biết.” Anh chạm vào vành
nón với vẻ sốt sắng. “Anh sẽ trở lại.” Anh nhìn qua vai và huýt gió. Con ngựa hồng
vểnh tai và di chuyển chầm chậm theo sau con ngựa to lớn. Slater quay con ngựa
của anh về hướng con lạch và con ngựa hồng đi theo sau. Chân của John Austin nhảy
loi choi bên cạnh con ngựa non và giữ chặt núm yên ngựa, trao cho Summer một nụ
cười toe toét khi cậu bé vượt qua nàng.
Nàng
đứng đó lau những giọt nước mắt trên má bằng những ngón tay, mơ hồ tự hỏi tại
sao lại khóc lóc thế này, tại sao anh lại ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng theo
cách mà nàng không thể kiểm soát được. Nàng đang đánh mất bản thân trong việc
theo đuổi kiểu người mà nàng luôn cố trở thành : Điềm tĩnh, tháo vát, lịch thiệp.
Sadie
bước đến với sự lặng lẽ của chị. “Chúng ta hãy nghỉ một lúc nào.”
“Tôi
cũng nghĩ thế.”
Ánh
nắng chói chang đã khiến những đốm tàn nhang nổi bật với một số lượng đáng kinh
ngạc trên đỉnh mũi hỉnh của Sadie, và mái tóc đỏ đồng ẩm ướt vì mồ hôi đã thắt
nút thành những lọn chặt chẽ. Chị nhìn Summer với vẻ thăm dò, cố quyết định xem
liệu vết ẩm trên gò má kia gây ra bởi nước mắt hay mồ hôi.
“Người
đó là ai vậy?” Chị hỏi, sau khi họ làm tỉnh người với một ly nước mát lạnh.
“Slater
McLean.”
“Tôi
nhớ đã gặp anh ấy trong thị trấn. Anh ấy đến sàn nhảy và quan sát. Không thể
nào quên được một gương mặt như thế. Không phải bởi vì những vết sẹo, mà vì anh
ấy không hề cười chút nào. Tôi không bao giờ gặp anh ấy cho đến vài đêm cuối
cùng tôi ở đó.” Ánh mắt màu xanh lục của Sadie quan sát Summer qua vành mi màu
đỏ ánh kim. Trong suốt cuộc đời trẻ trung của mình, Sadie biết được rất ít về
tình yêu, nhưng lại quá nhiều nỗi cô đơn, khao khát, và gian khổ. Có những năm
tưởng chừng như không thể cầm cự nổi. Và từ sự đấu tranh đó, chị đã học được
cách đánh giá đàn ông. “Tôi nói anh ấy là một người đàn ông chẳng bỏ phí chút
thời gian nào một khi anh ấy chú ý đến điều gì đó. Tôi đã thấy anh ấy trước
đây. Anh ấy không nghênh ngang loanh quanh săn tìm rắc rối, bởi vì anh ấy đã có
thừa rắc rối rồi. Anh ấy băng qua sông, vượt qua núi, như cha tôi vẫn thường
nói, sành sỏi trong việc đánh nhau và đứng vững trên đôi chân của mình giống
như cô và tôi sành sỏi trong việc tạo ra một mẻ bánh mì bắp vậy. Đó là công việc
hàng ngày của anh ấy. Chà, anh ấy là kiểu đàn ông tôi sẽ bám chặt… nếu như tôi
có bất kỳ cơ hội nào!”
Summer
né tránh ánh mắt chị. “Tôi quen biết anh ấy khi tôi là một cô gái nhỏ,” Nàng
nói. Sau đó, thật dễ để trò chuyện với Sadie, kể với chị về mẹ nàng, Sam McLean
và Slater. Nàng không nói bất kỳ điều gì về Ellen hoặc Travis hay nỗi căm ghét
của Slater. “Mẹ tôi rất chắc chắn là Sam McLean sẽ chăm sóc chúng tôi đến nỗi
bà bắt tôi hứa phải đến đây. Slater chỉ thực hiện di nguyện của cha anh ấy và
tôi rất biết ơn, nhưng… tôi không thích cảm giác… bị bắt buộc ấy.”
“Không
phải là cô thích anh ấy đấy chứ?” Sadie bẽn lẽn hỏi. Rồi, trước khi Summer có
thể trả lời, chị bùng nổ. “Anh ấy đàn ông gấp mười lần con quái vật Travis, Tôi
nói thế đấy! Tôi chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy, nhưng tôi có thể nói điều
đó chỉ bằng cách quan sát.”
Summer
bật cười trước sự kịch liệt của Sadie. Rồi nàng nói với vẻ nghiêm túc. “Chúng
ta phải làm mọi thứ chúng ta có thể cho chính chúng ta trước khi chúng ta nhờ
giúp đỡ, Sadie. Và nếu có bất kỳ điều gì chúng ta có thể làm cho họ…” Nàng
buông lửng câu nói và chau mày suy nghĩ.
Đôi
mắt xanh lục của Sadie lấp lánh. “Tôi biết chúng ta có thể làm gì! Những người
chăn bò không thích gì hơn bánh doughnut. Chà chà, tôi ở đây để nói với cô rằng
tôi là người làm bánh doughnut ngon nhất trên toàn Texas! Chúng ta sẽ thu xếp cả
một chảo đầy, đó là tất cả những gì chúng ta sẽ làm. Những người chăn bò đó rồi
sẽ tự hỏi làm sao họ có thể sống được mà thiếu chúng ta!” Chị đứng lên. “Tôi sẽ
đi làm điều đó ngay bây giờ, Summer. Đó là, sau khi tôi nhìn xem Mary đang làm
gì. Con bé cáu kỉnh vì không được đi cùng John Austin – Một sự say mê thông thường
khi tự tô vẽ rằng cậu ta là điều tuyệt vời nhất.”
“Tôi
hẳn cũng đã cảm thấy như thế về Slater khi tôi còn nhỏ.” Từ ngữ là một tiếng vọng
của ký ức. Muốn đổi chủ đề, nàng hỏi. “Tại sao chị lại không thích Travis,
Sadie? Hắn đã không tử tế với chị trong sảnh khiêu vũ ư?”
“Không
tử tế!” Từ ngữ nổ tung khỏi Sadie. “Đồ chồn thối tha đó đã vượt qua khỏi ‘không
tử tế’ và tiến thẳng đến ‘cực kỳ khủng khiếp’ rồi. Nhớ lấy lời tôi nhé, Summer,
người đàn ông đó không đáng giá bằng một đống phân!” Chị biến mất quanh góc
nhà. “Mary!” Summer nghe chị gọi. “Đừng ăn con trùng đó! Con có phải là chim
đâu.”
Trong
sự yên tĩnh sau khi chị rời khỏi, Summer ngồi nghĩ ngợi. Một con bọ tháng Sáu
to đùng kêu rừ rừ áp sát tấm kính cửa sổ. Phía sau ngôi nhà, nàng có thể nghe
thấy Sadie đang cáu kỉnh. Phía dưới con lạch, một con chim nhại hót vang. Rồi
nàng nghe thấy âm thanh của giọng đàn ông, Slater và John Austin đã cưỡi ngựa
vào trong sân. Summer quan sát người đàn ông ngồi trên con ngựa to lớn và cậu
bé ngồi trên con ngựa non. Em trai nhỏ của nàng đang lẩn tránh con ngựa.
Slater
xuống ngựa và nhìn cậu bé. Đứa trẻ gan góc và kiên cường; anh đã đưa cậu bé vượt
qua một đường mòn gồ ghề và thằng chó con ấy bám chặt vào lưng ngựa như thể cậu
ta được dán dính bằng keo.
“Rời
khỏi con ngựa, John, đi vòng quanh và nói chuyện với nó. Nó sẽ biết em không sợ
hãi. Đó là điều đầu tiên nó cần biết về em. Sau điều đó, nó sẽ biết ai là chủ
nhân và sẽ trở thành người bạn tốt nhất của em, có thể cứu sống em một ngày nào
đó. Em hãy chăm sóc nó và nó sẽ chăm sóc em.” Anh nói đều đều và tự tin, chỉ
cho cậu bé cách nhảy ra khỏi yên và dây cương, đứng bên cạnh trong lúc John
Austin vật lộn, và sau đó giúp cậu bé dẫn con ngựa cái non vào bãi quây.
“Anh
sẽ không đi ngay, đúng không, Slater? Em có thể đến với anh không? Em có thể
nhìn qua những quyển sách của anh không?”
“Anh
sẽ mang một ít sang cho em sau khi em làm xong những công việc lặt vặt của em.”
Họ bước đến đống gỗ. “Hãy chồng mớ gỗ này thành một đống gọn gàng, John. Và thu
gom những mẩu vụn vào bao tải đó rồi để chúng bên ngoài cửa sau, để những người
phụ nữ sử dụng cho việc nhóm lò.” Slater nhặt chiếc búa đang nằm trên đất và
đóng ngập lưỡi của nó vào trong một lóng gỗ. “Không bao giờ để búa trên đất nơi
em có thể mắc vào nó. Luôn luôn đóng ngập lưỡi của nó vào trong gốc cây và nó sẽ
không bị gỉ sét. Một ngày khác anh sẽ dạy em sử dụng nó. Bây giờ anh sẽ chỉ cho
em cách chất đống gỗ để nó không bị thấm nước, cho dù có một trận mưa như trút
nước.”
Miễn
là Slater làm việc, John Austin cũng làm. Khi Slater ngừng lại để cuốn một điếu
thuốc, John Austin cũng ngừng lại cho đến khi Slater ra hiệu cho cậu bé tiếp tục.
Một
giờ sau, hai người họ đi vào trong bếp. Slater máng nón vào móc và bước ra bên
ngoài đến giá rửa. John Austin, gương mặt phủ đầy mồ hôi, vỏ cây và bụi gỗ, tiến
đến bàn và chộp lấy một cái bánh trên chồng bánh Doughnut phủ đường mới ra lò.
Slater
xuất hiện trong ngưỡng cửa. “Rửa sạch trước đã, John.”
Trước
sự phiền muộn của Summer, em trai nàng ngồi xuống bàn và nhồi đầy miệng với chiếc
bánh nóng.
Trước
khi nàng có thể nói bất kỳ điều gì, Slater nói lần nữa.
“Đứng
lên, John!” Lời lẽ sắc nhọn như một cú roi quất.
Cậu
bé nhìn chị gái và chùi tay vào áo. Gương mặt Summer đỏ thẫm vì ngượng ngùng.
“John
Austin!” Nàng rít lên. Vào khoảnh khắc đó, nàng có thể tát cậu bé được.
“Em
có nghe không, John?” Slater ở phía sau cậu bé. Anh nhìn Summer. Gương mặt đỏ bừng,
nhưng cằm nàng hếch lên và đôi mắt mở to.
“Thằng
bé không thường…” Nàng bắt đầu.
John
Austin liếc nhìn Slater lãnh đạm. Summer sẽ quan tâm đến điều đó. Chị ấy luôn
làm thế mà. Cậu bé với tay lấy một chiếc bánh khác. Một bàn tay màu nâu rắn chắc
ấn tay cậu bé xuống, và cậu bé được nhấc lên khỏi ghế.
“Đã
đến lúc em phải có một bài học về sự vâng lời và cách cư xử, chàng trai.” Anh
hướng đến cửa. Trái tim của Summer nhảy lên cổ họng khi em trai quay nhìn nàng
với đôi mắt khẩn nài. “Ra ngoài đống gỗ và làm cho xong việc xếp gỗ. Sau đó, rửa
tay và tạ lỗi với chị em và cô Bratcher. Em có hiểu không?”
Có một
khoảng im lặng dài khi Slater quay đi khỏi cửa. Summer đứng, rắc đường trên những
chiếc bánh doughnut nóng, không tin tưởng bản thân với từ ngữ bởi vì chúng sẽ
là những từ phẫn nộ. Chúng sẽ dành để bênh vực cho chính nàng, và chỉ phần nào
vì John Austin.
“Sao
thế?” Một ánh giận dữ thấp thoáng trong mắt anh. “Em cho phép cậu bé không bị
trừng phạt bởi những hành vi như thế sao? Để cho cậu bé áp chế em như thế sao?
Em không dạy dỗ cậu bé bất kỳ cách cư xử nào hết à?”
Cách
cư xử? Vâng lời? Làm sao người đàn ông này có thể biết được điều gì như là nuôi
dưỡng một đứa trẻ không cha? Giấc mơ giữa ban ngày của một cậu nhóc bé bỏng, cậu
bé là của nàng để chăm sóc và lo lắng đến trong khi chăm sóc người mẹ bệnh tật.
Trong ánh sáng mềm mại của gian bếp, Gương mặt của Summer phớt lạnh, đôi mắt
nàng giống như những vì sao trống rỗng. Nàng đứng bên cạnh bàn và vuốt láng tấm
khăn trải bàn với những chuyển động nhanh nhẹn, duyên dáng, và hoàn toàn không
cần thiết. Không một từ đơn lẻ nào được nói ra, bởi vì anh sẽ không bao giờ hiểu.
Anh phải để bản thân trải qua thử thách mới có thể hiểu được.
Sadie
là người phá vỡ sự im lặng, giải cứu cho Summer chứ không phải Slater. Chị rót
một cốc café và đặt nó trên bàn.
“Tôi
mới là người cẩu thả trong cách cư xử,” Summer nói sít sao. “Đây là bạn tôi, cô
Bratcher.”
Cuộc
công kích chớp nhoáng của ánh mắt anh chuyển qua Sadie, với vẻ thích thú.
“Slater
McLean, thưa cô Bratcher.”
“Anh
có thích ngọt không, Mr. McLean?” Chị đẩy chiếc cốc thẳng đến anh.
“Không,
nhưng tôi có sự ngưỡng mộ đối với bánh doughnuts” Anh mỉm cười nửa miệng.
Sadie
dường như hoàn toàn thanh thản. Gương mặt chị sáng bừng lên và chị cười toe
toét với anh.
“Tôi
chưa từng thấy một người chăn bò nào mà không chịu đổi con dao bỏ túi của hắn
vì một khay bánh doughnut hết. Có lẽ anh cũng không khác biệt gì với phần còn lại
đâu, Mr. McLean.”
“Thỉnh
thoảng tôi có nỗi khao khát được ăn thứ gì đó khác hơn đậu chiên sẵn và
Tortillas.”
Sadie
cười khúc khích và Slater bật cười đáp lại chị. Summer nuốt xuống khó khăn. Có
vẻ như nàng là người duy nhất trên thế giới có dạ dày bị xoắn lại thành một cục.
Đôi mắt xanh như mắt mèo của Sadie nhìn thấu từng nét đau đớn trên gương mặt của
Summer.
“Mang
café của anh ra ngoài hiên đi, Mr. McLean. Trong bếp quá nóng nực. Tách này
dành cho Summer. Tôi sẽ mang tất cả bánh nóng từ mẻ kế tiếp ra cho anh.” Chị hất
đầu và cười với anh. “Tôi sẽ cần chiếc bàn này cho việc làm bánh của mình.”
Cái
liếc của Slater vào Sadie mang một nét thông đồng khiến trái tim của Summer rộn
lên đau đớn.
“Tôi
có thể thấy chúng tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp của cô.” Anh cầm hai ly café lên.
Summer đi theo anh với đôi chân cứng như gỗ.
Nàng
chìm vào trong chiếc ghế dài và nhận cốc café Slater đưa. Nàng cảm thấy mệt mỏi
và hoang mang kỳ lạ. Gương mặt nàng hoàn toàn lặng lẽ, nàng đã dùng hết tất cả
sức mạnh của mình rồi. Dưới ánh mắt sắc sảo của Slater, nàng lặng lẽ, nhỏ bé,
trẻ con và đơn độc.
“Em
không thích cách anh đối xử với em trai em sao?” Có một dấu hiệu chế nhạo mờ nhạt
trong giọng anh. Nghe như thể anh muốn làm tổn thương nàng, và không phải bởi
vì cách nàng đã thất bại với John Austin. Nàng tin rằng thứ gì đó thuộc cá nhân
nàng đã khiến anh giận dữ.
Nàng
cắn môi, nhìn ngắm sự trải rộng của bầu trời xanh và không trả lời anh.
“Sao
nào?” Biểu hiện giận dữ vẫn còn vương trên mặt anh, những bó cơ siết chặt trên
quai hàm anh.
Nàng
phải gặp mắt anh bởi vì việc tránh né chúng sẽ là sự nhục nhã cuối cùng.
“Không
phải như thế.” Nàng nhắm mắt để trốn tránh sự mê hoặc trong đôi mắt anh. “Anh
không thể biết nó như thế nào đâu.”
“Anh
nghĩ anh biết đấy.” Giọng anh mềm hơn. “Chúng ta sẽ chia sẻ điều đó bây giờ.”
Đôi
mắt nàng bật mở.
Anh
quay đi, với tay vào trong túi tìm thuốc lá. Trong sự im lặng, đầu diêm loé
sáng, anh đốt thuốc và thổi tắt ngọn lửa. Rồi anh tìm tay nàng, ngửa lòng bàn
tay lên và nhìn vào đó. Đó là một bàn tay nhỏ, vẫn còn non trẻ, nhưng đầy những
vết chai từ công việc vất vả. Đôi mắt nàng tìm đến mắt anh. Chúng là một đôi mắt
buồn, điềm tĩnh, nhưng sâu thẳm trong chúng, Slater có thể thấy một khao khát
đang bắt đầu thành hình.
“Đây
là những gì đã khiến em đưa em trai đến đây, phải không, Summer? Em muốn cha
anh giúp em dìu dắt, rèn luyện cậu bé. Nó là một đứa trẻ thông tuệ và khác thường…
và rất mạnh mẽ nữa. Em đã làm quá nhiều cho cậu bé, bảo vệ nó khỏi những gì khiến
cho nó bị mệt. Anh sẽ không cho phép em làm điều đó thêm nữa đâu.” Anh ngồi đó
nhìn nàng. Quá gần để có thể chạm vào nhau.
“Nhưng
thằng bé còn quá nhỏ…”
“Không
quá nhỏ để cậu ta không biết đối phó với em thế nào. Cậu bé đã đủ lớn để học hỏi
và hiểu biết cách chi phối một người phụ nữ, vượt xa tuổi của cậu ta. Thằng bé
không phải là một thằng nhóc bình thường, và cậu ta sẽ cần một bàn tay mạnh mẽ
trong một thời gian.”
“Anh
nghĩ rằng em đã cột thằng bé vào dây tạp dề của em.” Summer nhìn vào phía bên mặt
đẹp đẽ của anh, bên có sẹo ngoảnh đi khỏi nàng. Anh mở và đóng những ngón tay
trên bàn tay mà nàng để yên trong tay anh.
“Đó
là việc cần thiết. Không có những dây tạp dề đó, em không thể giữ được cậu bé ở
bên cạnh. Nhưng đã đến lúc phải buông thằng bé ra rồi.”
“Bây
giờ là lúc đó. Đó là những gì anh đang nói sao?”
“Bây
giờ là lúc đó.” Anh siết chặt bàn tay nàng. “Cũng đã đến lúc có ai đó chăm sóc
cho em. Anh sẽ chăm sóc cả hai người. Bây giờ em thuộc về anh.”
Đôi
mắt của Slater đột ngột giống như những đốm than sẫm màu. Chúng bắt giữ ánh mắt
của Summer. Đôi mắt nàng sửng sốt. Anh đã nói “thuộc về anh”. Và nàng có thể thấy
anh có ý như thế. Ngay lập tức thứ gì đó đã thay đổi. Mãi mãi. Cả hai đều biết
điều đó.
Summer
ngồi đông cứng, chờ đợi. Rất chậm rãi, anh nâng điếu thuốc lên miệng. Làn khói
bập bềnh như một giấc mơ, tan dần rồi biến mất. Anh nhìn chằm chằm xuống nàng.
“Những
gì chúng ta có, chúng ta cùng chia sẻ.” Ánh mắt anh không thể dò thấu.
Đây
không phải một trò chơi, hoặc tưởng tượng. Anh có ý định chính xác như những gì
anh nói. Trái tim nàng đập dồn dập và nàng lướt đầu lưỡi qua vành môi khô. Bên
dưới đôi chân mày sẫm màu xiên xiên, đôi mắt anh sáng ngời và dò hỏi.
Sự
im lặng kéo dài, nín thở và khiến tai ù đặc.
Slater
búng điếu thuốc vào trong sân và lấy chiếc cốc khỏi tay nàng. Rồi cánh tay anh
quấn quanh nàng và nàng được ôm vững vàng sát vào anh đến nỗi có thể cảm thấy
xương và những bắp cơ rắn chắc của thân thể anh thúc xuyên qua lớp váy bằng vải
cotton mỏng manh. Tính thân mật của sự tiếp xúc đó gởi những làn sóng ngạc
nhiên và dễ chịu tràn qua nàng. Những cảm xúc kỳ lạ, dữ dội đe doạ nhận chìm
nàng, và nàng cố gắng một cách tuyệt vọng để giữ đầu óc sáng suốt.
Phía
bên mặt trơn láng của anh áp sát vào má nàng, và cảm giác về làn môi anh đang ấp
vào bên tai khiến nàng hoảng loạn. Cựa quậy trong chiếc bẫy tạo nên từ đôi cánh
tay anh, nàng buột ra tiếng thút thít nho nhỏ chống đối.
“Sh,
sh . . . hh. Sh, sh. . . .” Giọng anh xoa dịu. Đôi môi anh chạm vào bên cạnh cổ
nàng và bàn tay anh ve vuốt lưng nàng. nàng thoáng hổn hển, nhịp đập hoang dại
của trái tim nàng gõ nhịp vào anh. “Anh làm em sợ sao?” Bờ môi anh áp vào gò má
nàng.
“Không.”
Lời đáp không nhiều hơn một tiếng thì thầm. Trí óc nàng ra lệnh phải đấu tranh
thoát khỏi anh, nhưng cảm xúc lờ đi mệnh lệnh đó. Nàng nhắm mắt và tất cả những
suy nghĩ tỉnh táo đã bị xua tan bởi những cảm xúc mới mẻ và êm đềm.
Những
gợn sóng thanh bình chảy xuyên qua nàng khi nàng đánh mất khao khát đấu tranh.
Thân thể nàng trở nên mềm oặt và đúc khuôn vào với anh đầy vẻ dịu dàng khi một
nhu cầu mới lạ dâng lên trong nàng, một kiểu nhức nhối vì thứ gì đó – nàng
không hoàn toàn chắc đó là gì – thứ gì đó giống với niềm vui sướng vượt xa hơn
bất kỳ điều gì nàng từng biết, và nàng có thể vươn tới được nó nếu áp sát vào
anh.
Vẫn
giữ nàng bằng một cánh tay, anh nâng gương mặt nàng lên. Nàng mở mắt.
“Có
bất kỳ điều gì em muốn nói không?” Giọng anh nằng nặng, nhưng nàng không bận
tâm. Nàng quá chìm đắm trong hơi ấm mãnh liệt của thân thể anh, mùi hương mờ nhạt
của thuốc lá trong hơi thở của anh để có thể chú tâm đến bất kỳ điều gì khác.
“Em…
không biết. Em… phải nghĩ đã.”
“Anh
đang cắm cờ tuyên bố chủ quyền của anh,” Anh căng thẳng nói.
Tính
sở hữu táo bạo của từ ngữ, sự ngạo mạn tuyệt đối của chúng, gởi một cơn rùng
mình phấn khích xuyên qua nàng ngay cả trong lúc trí thông minh của nàng đã bị
loại bỏ. Một lần nữa, nàng cố giành lại sự kiểm soát cho trí óc, chỉ để nhận ra
các giác quan đã bị dẫn khỏi cuộc nổi loạn bởi sự động chạm của những ngón tay
anh khi chúng nấn ná trên cằm nàng và chuyển xuống chỗ trũng dưới cổ họng. Dịu
dàng, những đầu ngón tay ấy ve vuốt làn da mềm mại.
“Anh
sẽ không hối thúc em,” Anh thì thầm. “Chúng ta sẽ dành thời gian tìm hiểu lẫn
nhau.” Anh nhìn thăm dò vào trong đôi mắt nàng, rồi cánh tay anh buông xuống đột
ngột và anh đứng lên. “Từ giờ trở đi, anh sẽ đối phó với em trai em. Cậu bé sẽ
không trở thành tên khốn hư hỏng giống như Travis!” Anh rời đi với những bước
chân nhanh, chắc chắn. Tại cuối hàng hiên, anh ngừng lại và ném vào nàng ánh mắt
cảnh giác qua vai trước khi biến mất quanh góc của ngôi nhà.
Summer
ngồi lại một lúc, rồi đi đến cuối hiên trước để nhìn ra. Slater đang nói chuyện
nghiêm túc với John Austin. Có lẽ anh có ý định chăm sóc chị em nàng giống như
em trai và em gái chăng. Anh không đề cập đến hôn nhân. Trí óc rối bời của nàng
dò dẫm tìm một câu trả lời. Sự mơ hồ làm tối sẫm đôi mắt nàng, và trái tim nàng
bắt đầu đập dồn lần nữa. Đó không phải vòng ôm dành cho em gái khi anh ôm cô. Bây giờ em thuộc về anh… Từ ngữ đọng lại
trong trí óc nàng. Nàng đi trở lại chiếc ghế dài và ngồi xuống, mạch đập quýnh
quáng, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra vào lần kế tiếp gặp anh.
~*~