Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 10-11

 

CHƯƠNG 10

 

 

“ Ý anh là cái quái gì vậy, họ đã trốn thoát khỏi vùng núi à?” Gordon Farnsworth gầm lên. “Tôi gọi các anh đến vì các anh là người giỏi nhất. Điều này không thể chấp nhận được. Không ở bất kỳ cấp độ nào.”

 

“Hãy mặc quần của ông vào đi,” Hancock nói với giọng lạnh lùng mà Farnsworth không thích. Nó quá điềm tĩnh. Nó giống như “Tôi đếch quan tâm đến những gì bạn nghĩ hay nói.” Ở một mức độ nào đó, Farnsworth biết mình cần phải cư xử nhẹ nhàng. Titan không phải là một lực lượng có thể đùa giỡn. Nhưng sự tuyệt vọng đã khiến con người làm và nói những điều ngu ngốc.

 

“Những gã ngốc được thuê để đưa cô ấy về trước đó đã làm hỏng toàn bộ tình huống. Ngọn núi tràn ngập những đồ đầu đất đó. Chúng tôi đã mắc kẹt trong việc dọn dẹp mớ hỗn độn chết tiệt của họ. Grace Peterson trốn thoát vì cô ta không hành động một mình. Cô ta có sự trợ giúp. Sự trợ giúp rất tốt.”

 

Farnsworth nguyền rủa. "Ai? Nói với tôi là kẻ nào. Tôi sẽ chăm sóc nó."

 

“Không quan trọng là ai,” Hancock bình tĩnh nói. “Tôi sẽ tìm Grace Peterson và bắt cô ấy về. Tốt nhất ông nên tránh xa chuyện này và để chúng tôi xử lý tình huống.”

 

Đó là lần gần nhất mà có người bảo Gordon Farnsworth phải làm gì. Không ai khác dám. Nhưng có điều gì đó trong giọng nói của người đàn ông này khiến gã phải dừng lại. Farnsworth lần đầu tiên trong đời nếm trải nỗi sợ hãi và gã không thích nó chút nào.

 

“Hãy coi chừng,” gã cắt ngang. “Tôi không có thời gian để lãng phí. Tôi không có tuần hay ngày. Có thể tôi chỉ có vài giờ, và mỗi giờ trôi qua mà cô ta không ở đây là một giờ tôi không thể để mất.”

 

Bên tai gã là sự im lặng và gã choáng váng khi nhận ra mình đã bị cúp máy. Chửi thề một cách hằn học, gã nhét điện thoại vào túi và sải bước dọc hành lang đến phòng con gái mình.

 

Đến trước cửa phòng cô bé, gã dừng lại, hít một hơi thật sâu, thoát khỏi cơn thịnh nộ và mùi vị sợ hãi khủng khiếp trong miệng. Elizabeth cần gã mạnh mẽ.

 

Gã đẩy cửa bước vào trong phòng và nhìn thấy y tá mà mình đã thuê để túc trực bên giường Elizabeth cả ngày lẫn đêm kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của cô bé.

 

“Con bé thế nào rồi?” Gã thì thầm, sợ hãi trước câu trả lời.

 

Nàng y tá lắc đầu. "Không thay đổi. Cô ấy đang nghỉ ngơi dễ dàng. Hiện tại thở tốt rồi. Không tăng nhiệt độ.”

 

Farnsworth xua cô ta đi rồi ngồi vào chiếc ghế cạnh giường con gái mình. Gã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, yếu ớt của cô bévà cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống chân mình. Gã nhắm mắt lại khi cơn giận dữ lạnh lùng xen lẫn nỗi sợ hãi tê liệt bao trùm lấy gã.

 

Gã không thể mất cô. Cô bé là điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời gã.

 

"Bố?" cô bé thì thầm.

 

Gã ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy co bé đã thức dậy và nhìn chằm chằm vào gã.

 

"Bố đang làm gì thế?"

 

Gã đặt tay còn lại lên má cô bé và xoa ngón tay cái lên xuống, nút thắt ngày càng lớn trong cổ họng gã. “Chỉ kiểm tra con và chúc con ngủ ngon thôi. Con cảm thấy thế nào?"

 

"Con ổn."

 

Đó là câu trả lời tiêu chuẩn bất kể cô bé thực sự cảm thấy thế nào. Gã tức giận khi cô bé tìm cách bảo vệ gã. Cô không bao giờ muốn gã biết khi nào mình mệt mỏi hay đau đớn. Lẽ ra gã phải bảo vệ cô bé. Gã đang tìm cách giúp cô bé khỏe lại.

 

“Tốt lắm,” gã nói, đưa tay lên trán nàng để vuốt mái tóc vàng óng. “Bố cần con kiên trì thêm. Bố có người đang tới có thể giúp con.”

 

Elizabeth ném cho gã một cái nhìn nghi ngờ. Đó là điều gã đã nói hàng trăm lần trước đây khi gã mời một bác sĩ mới đến. Và kết quả luôn giống nhau. Không thể làm gì được.

 

“Lần này sẽ khác,” gã hứa. Gã chồm tới hôn lên trán cô. “Người này sẽ làm cho mọi thứ tốt hơn, và sau đó hãy nghĩ về tất cả những điều tuyệt vời, thú vị mà chúng ta có thể làm cùng nhau. Bố muốn con lập một danh sách. Chúng ta sẽ làm mọi việc ghi trên đó.”

 

Và gã sẽ làm như vậy. Gã sẽ chi bất kể bao nhiêu tiền trên thế giới này để làm co bé hạnh phúc.

 

“Ngày mai con sẽ làm việc đó, bố ạ. Tối nay con mệt rồi.”

 

Gã siết chặt tay cô bé. “Tất nhiên là con sẽ làm vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau lập một danh sách. Âm thanh đó nghe thế nào? Có lẽ chúng ta có thể gọi pizza và tổ chức một bữa tiệc ngay tại đây.”

 

Elizabeth nhắm mắt lại. "Điều đó sẽ thật tuyệt vời. Có lẽ lúc đó con sẽ cảm thấy tốt hơn.”

 

Nước mắt đốt cháy mí mắt của Farnsworth và gã giận dữ chớp mắt đi. “Ngủ đi con yêu. Bố ở ngay đây. Bố sẽ không rời đi cho đến khi con ngủ.

 

 

CHƯƠNG 11

 

 

 

HỌ đã hạ cánh xuống Belize vào giữa đêm khuya. Rio giúp Grace xuống máy bay sau khi quấn nàng trong chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu tối. Không khí ấm áp, ẩm ướt là một sự thay đổi đáng mừng cho sự lạnh giá của dãy núi Rocky. Nàng ôm lấy nó, hít hà nó vào để xoa dịu phần nào cái lạnh đã thấm vào tận trong xương tủy.

 

Cơn sốc đã qua đi phần nào và đầu óc nàng không còn choáng váng như trước nữa. Nhưng nhận thức mới đã dẫn đến hậu quả. Sợ rằng nàng đã tin nhầm người. Ký ức về những điều khủng khiếp mà nàng đã phải chịu đựng. Nỗi đau ảo cuộn với nỗi đau rất thật của vết thương hiện tại. Tất cả trộn lẫn và xoáy vào tâm trí và cơ thể nàng, khiến nàng choáng ngợp.

 

Sự sáng suốt bị hút cạn.

 

Rio dẫn nàng vào một chiếc xe tải cũ kỹ tối đen và bảo nàng nằm xuống khu vực chở hàng. Thành thật mà nói, nàng đã chẳng làm được gì bằng việc nằm yên ở đó suốt mười mấy giờ qua. Nàng bò vào bên trong nhưng ngồi tựa lưng vào thành xe.

 

Lồng ngực của nàng vẫn còn đau nhưng nàng đã cảm thấy hơi thở bình thường. Có lẽ không mạnh mẽ và sâu được như cũ. Nàng vẫn có thể cảm thấy hơi thở của mình nông hơn bình thường. Nhưng ít nhất nàng đang ở giai đoạn đầu của quá trình chữa lành và nàng đã có thể nhận ra sự khác biệt.

 

Nàng liếc nhìn xuống cánh tay và lướt ngón tay trên khu vực xảy ra vết gãy. Nàng co duỗi những ngón tay bị đau, hài lòng vì không còn cảm giác tê kéo dài. Việc Terrence ấn định thời gian nghỉ đã giúp ích rất nhiều ngay cả khi nó đau khủng khiếp. Nếu anh ta không làm vậy, nàng có thể đã mất bàn tay trước khi cơ thể bắt đầu quá trình chữa lành.

 

Vẫn còn một số vết sưng tấy, cảm giác đau và sự bầm tím có thể nhận thấy rõ ràng, nhưng không có tiếng lạo xạo cho thấy điểm yếu của phần xương bị gãy.

 

Trong một ngày, nếu có đủ thời gian để nghỉ ngơi, nàng sẽ thấy sự cải thiện rõ rệt.

 

Một lúc sau Rio nhảy vào phía sau xe và cánh cửa đóng lại sau lưng anh. Khi một trong những cánh cửa trước mở ra, đèn trên cao bật sáng và mắt Rio nheo lại.

 

“Anh nghĩ anh đã bảo em nằm xuống cơ mà. Anh không muốn vết thương của em trở nên trầm trọng hơn.”

 

“Tôi sẽ ổn thôi,” nàng nói lặng lẽ.

 

“Hơi thở của em thế nào?”

 

“Tốt,” nàng hổn hển. Nàng vẫn còn hơi khó thở, nhưng không gì có thể giết chết nàng. Nàng đã sống sót sau những sự kiện không thể tưởng tượng được.

 

Đèn tắt khi tất cả các cửa đóng lại và chiếc xe tải lao đi. Nàng và Rio đu đưa và lắc lư  khi họ vượt qua hàng loạt chỗ xóc.

 

“Nhà anh có xa không?” nàng hỏi.

 

“Thượng nguồn con sông,” anh nói ngắn gọn. “Chỉ một đoạn lái xe ngắn nữa là tới nơi.”

 

"Con sông?"

 

“Ừ, chúng ta sẽ đi thuyền suốt quãng đường còn lại.”

 

Nàng chợt cảm thấy ớn lạnh và nàng vòng tay quanh eo, phớt lờ sự phản đối nhẹ từ cánh tay bị gãy.

 

Nàng không thể rũ bỏ sự bất an của mình được. Cho đến nay Rio đã chứng minh cho nàng thấy rằng anh là người biết giữ lời. Nhưng anh càng đưa nàng ra xa khỏi nền văn minh và tất cả những gì nàng quen thuộc, nỗi hoảng sợ của nàng càng tăng lên.

 

Nàng đã học được một cách khó khăn rằng nàng không nên tin tưởng bất cứ ai. Cả cuộc đời nàng dành cho việc chạy trốn, cho việc di chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác, nhà này sang nhà khác, luôn được che giấu trong bí mật. Và rồi khi cha mẹ nàng bị sát hại, nàng và Shea chia tay nhau và sau đó việc bỏ trốn đã trở thành hiện thực của họ.

 

Có phải nàng đã đánh đổi một địa ngục để lấy một địa ngục khác? Làm sao nàng biết Rio không làm việc cho những người muốn kiếm tiền từ món quà của nàng giống như những người khác? Có phải bây giờ anh đang đưa nàng đến một phòng thí nghiệm biệt lập nào đó, ẩn sâu đến mức nàng sẽ không bao giờ được tìm thấy?

 

Nàng bắt đầu run rẩy, cúi người về phía trước, kéo đầu gối lên ngực và phớt lờ cơn đau mà cử động đó gây ra.

 

"Grace?"

 

Nàng phớt lờ câu hỏi trong giọng nói của anh và tựa trán lên đầu gối, hít một hơi.

 

Bàn tay anh luồn vào tóc nàng, dịu dàng và an ủi. “Này, chuyện gì đang xảy ra thế? Em đang run rẩy như một chiếc lá vậy.”

 

Nàng ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào bóng tối. "Tôi sợ."

 

Anh nhích lại gần hơn cho đến khi chân anh chạm vào chân nàng và nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của anh bao quanh nàng. "Sợ gì?"

 

Nàng hít một hơi nữa và mở lòng với anh, hy vọng rằng nàng sẽ nhận được điều gì đó từ anh, một chút gợi ý về ý định thực sự của anh hoặc ít nhất là xem anh có thành thật hay không. Anh đã khẳng định rằng anh nghe thấy nàng, trong tâm trí, và nàng nhớ giọng nói của anh trong đầu nhưng nàng không thể chắc chắn rằng mình không tưởng tượng ra nó.

 

"Về anh. Họ. Tất cả điều này. Tôi sợ rằng tôi đã đánh đổi loại địa ngục này để lấy loại địa ngục khác. Cùng một nhà tù. Cùng một nỗi kinh hoàng. Chỉ là những cai ngục khác mà thôi.”

 

Lúc đầu nàng nghĩ mình đã chọc giận anh. Sau đó nàng cho rằng anh sẽ vội vàng trấn an nàng. Nhưng anh không làm gì cả. Anh im lặng một lúc lâu.

 

“Em thật thông minh khi cảnh giác,” cuối cùng anh nói. Câu nói của anh khiến nàng bất ngờ. Nàng đã không mong đợi điều này. “Em đã trải qua rất nhiều. Anh không thể nói điều gì có thể khiến em nghĩ khác đi. Em sẽ phải tự mình nhìn nhận và tự quyết định xem em có nên tin tưởng anh hay không.”

 

Anh không nói bất cứ điều gì nàng chưa biết, nhưng nó có vẻ khác với anh. Và nàng cho rằng không quan trọng với anh dù nàng có tin tưởng anh hay không. Nàng cho rằng anh được trả tiền để làm việc này chứ không phải hành động vì lòng tốt của mình. Về vấn đề đó, nàng không hoàn toàn chắc chắn anh là gì, anh là ai hay mối liên hệ của anh với em gái nàng như thế nào.

 

Nàng mở miệng định làm rõ điều đó thì chiếc xe tải dừng lại.

 

Vài giây sau, cửa sau mở ra và Diego đứng đó ra hiệu cho họ xuống. Rio đi trước và nàng bò theo sau anh. Khi nàng đến mép cửa, anh và Diego đều đưa tay đỡ nàng xuống.

 

Nàng tiếp đất nhẹ nhàng bằng đôi chân của mình.

 

“Em có thể làm được không?” Rio hỏi.

 

"Vâng."

 

Nàng nhìn chằm chằm vào khung cảnh xung quanh và thấy dòng nước đen như mực của một con sông uốn lượn qua khung cảnh. Mặt trăng ở trên cao nhưng bị che phủ bởi một lớp mây mỏng, đang lướt nhanh qua bầu trời.

 

“Đi thôi,” Rio thì thầm, nắm lấy cánh tay nàng.

 

Anh dẫn nàng đến mép nước và lên một chiếc thuyền nhôm có động cơ gắn bên ngoài vận hành bằng cần gạt cầm tay. Nàng bước xuống và loạng choạng khi con thuyền lắc lư. Terrence, người đã ở trên thuyền, nhanh chóng giữ nàng lại và giữ tay nàng khi nàng tiến về phía trước.

 

Diego ra hiệu cho nàng ngồi thẳng vào băng ghế giữa. Rio đến ngồi cạnh nàng. Diego và Terrence dẫn đầu trong khi Alton và Browning xếp ở phía sau. Alton vào vị trí điều khiển con thuyền và một lúc sau họ rời khỏi bờ và trượt xuống dòng sông.

 

Thật là kỳ lạ khi băng qua vùng nước tối. Ánh sáng duy nhất là từ mảnh trăng nhìn qua đám mây mù mịt. Sự khó chịu bao trùm lấy nàng và nàng thận trọng nhìn chằm chằm từ bên này sang bên kia nhưng nàng thậm chí không thể nhìn thấy bờ sông. Chỉ có hình bóng lờ mờ của những hàng cây lướt qua và những gì trông có vẻ dày đặc như địa hình rừng rậm.

 

Nỗi sợ hãi thắt lại trong cổ họng nàng. Sự im lặng nặng nề dày đặc như sương mù. Chỉ có tiếng động cơ rền rĩ nhẹ nhàng khi họ đi xa hơn dọc theo dòng sông vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

 

Tim nàng đập thình thịch và adrenaline dâng trào trong huyết quản khi nàng nhìn thấy một luồng ánh sáng bùng lên ở bên phải mình. Nàng quay lại thì thấy một ngọn đuốc đang cháy tạo thành hai vòng tròn trong bóng tối trước khi nhanh chóng bị dập tắt. Rio thốt ra âm thanh giống như tiếng động vật kêu, mặc dù nàng chắc chắn không biết loại động vật nào lại phát ra âm thanh như vậy và nàng cũng không vội tìm hiểu.

 

Có tiếng trả lời từ bờ biển và rồi âm thanh đó nhỏ dần khi họ tiếp tục đi.

 

“Đó là cái gì thế?” nàng thì thầm.

 

“Suỵt,” Rio nói. "Không phải bây giờ. Hãy giữ im lặng.”

 

Bị khiển trách, nàng cúi xuống và nhìn thẳng về phía trước. Toàn bộ khung cảnh này giống như một bộ phim kinh dị hoặc một phiên bản làm lại khủng khiếp nào đó của Anaconda* hay gì đó. Nàng nửa mong đợi thứ gì đó sẽ nổ tung khỏi mặt nước và xé toạc chiếc thuyền của họ thành từng mảnh rồi nuốt chửng tất cả.

 

(*Anaconda, bộ phim phiêu lưu băng qua rừng rậm Amazon bằng đường sông, có con trăn khổng lồ truy đuổi những người đi tìm bông hoa gì đó – phim bom tấn một thời chắc ai cũng coi rồi - Sẻ)

 

Nàng ghét bóng tối. Ghét việc phải sợ hãi và ghét phải nghĩ đến những gì ở dưới nước bên dưới họ.

 

Nàng chỉ hy vọng rằng dù họ có đi đâu thì họ cũng sẽ đến đó sớm.

 

Một lúc sau, lời cầu nguyện của nàng đã được đáp lại khi con thuyền quay đầu và lướt vào một vịnh tối tăm xa khỏi dòng sông chính. Alton đưa thuyền cập bến, Diego và Terrence nhanh chóng nhảy ra ngoài để kéo nó vào bờ xa hơn.

 

“Đi thôi,” Rio nói ngắn gọn.

 

Anh giục nàng tiến lên và Diego đang đợi để nâng nàng ra khỏi mũi thuyền. Rio tiếp theo, sau đó là Alton và Browning.

 

Nàng dừng lại một lúc để thu thập lại phong thái của mình và kềm chế cơn run rẩy không ngừng ở đầu gối và chân. Rio va vào nàng rồi đặt tay lên vai nàng để giữ nàng đứng vững.

 

“Không xa đâu,” anh nói lặng lẽ. “Chỉ cần đi bộ xuyên rừng khoảng một phần tư dặm. Anh không muốn vào nhà bằng cửa trước. Chúng ta sẽ vòng lại và đi vào bằng một trong những lối thoát.”

 

Nàng nhướng mày. “Có vẻ như anh cũng có một nơi giống như nhà bố mẹ tôi vậy.”

 

"Em có thể nói như thế. Anh không tin nhiều vào sự hoang tưởng. Trong phạm vi công việc của anh, việc chờ đợi điều tồi tệ nhất sẽ cứu sống em.”

 

Nàng không thể tranh cãi với điều đó.

 

Anh thúc giục nàng tiến lên một lần nữa, nhưng anh vẫn giữ tay mình ở khuỷu tay nàng, trong khi Terence và Diego dẫn đường. Thỉnh thoảng họ dừng lại và giữ lại một đám dây leo và cành cây để Grace có thể đi qua và sau đó họ tiếp tục cuộc hành trình xuyên qua bóng tối. Trời tối đến nỗi nàng khó có thể nhận ra bóng dáng to lớn của Terrence trước mặt mình.

 

Vài phút sau, họ dừng lại, Terence và Diego cúi xuống, kéo một thứ có vẻ là lưới ngụy trang sang một bên rồi kéo mở một cánh cửa gỗ từ mặt đất. Nó làm Grace nhớ tới một căn hầm tránh bão, chỉ có điều nó nằm sát mặt đất và khó nhìn thấy được.

 

Diego bước xuống và Terence đứng canh ở lối vào, ra hiệu cho những người khác đi trước anh. Rio nắm lấy tay Grace cho đến khi nàng tìm được chỗ đứng và Diego đang đợi, tay anh ôm lấy chân nàng khi nàng bước xuống.

 

Mùi đất và bùn nồng nặc. Trần nhà thấp và nàng phải cúi người xuống ngay cả với độ cao khiêm tốn của mình để không bị va đầu. Đây không phải là đường hầm thoát hiểm công nghệ cao như cha nàng đã xây dựng. Đó là một đường hầm được khoét sâu vào lòng đất, không có ánh sáng, không có vật đỡ.

 

Nàng đưa tay dọc theo đường hầm và cảm thấy mình ngửi thấy mùi đất và đám rối của những rễ cây.

 

Sau đó Rio bật đèn pin lên làm nàng chói mắt trong giây lát. Anh đưa nó ra trước cho Diego, để anh ấy chiếu nó xuống đường hầm soi đường cho họ. Rồi Rio tiến tới phía trước Grace để đi theo Diego, nhưng anh vẫn đưa tay ra sau để nắm lấy tay nàng.

 

Nàng tìm thấy sự thoải mái trong cử chỉ đó khi anh kéo nàng theo sau anh. Anh giữ chặt tay nàng, những ngón tay anh đan vào ngón tay nàng khi họ tiến về phía trước.

 

Họ dừng lại vài phút sau đó khi Rio bước qua Diego và nhập mật mã vào bàn phím điện tử. Rào chắn trông giống như một bức tường thép vững chắc đột nhiên tách ra.

 

Một lần nữa, Rio lại nắm lấy tay Grace và kéo nàng vào trong cửa. Họ đang ở trong một nơi trông giống như một phòng tắm bùn thông thường.

 

“Cởi giày ra,” Rio nói, khóe miệng nhếch lên một chút. “Tôi khá kén chọn trong việc làm bẩn sàn nhà của mình.”

 

Nàng không hoàn toàn chắc chắn rằng anh nghiêm túc cho đến khi những người khác bắt đầu cởi giày. Nàng cởi đôi giày thể thao đã mòn của mình ra và sau đó anh mở thêm một cánh cửa khác.

 

Lần này, khi họ bước vào, đó là một căn phòng rộng rãi trông giống hệt một nơi ở bình thường. Đó là một phòng khách, có trường kỷ, bàn cà phê và một lò sưởi khổng lồ, mặc dù nàng nhận thấy đó không phải là lò sưởi đốt củi truyền thống. Nó trông giống như một máy bơm nhiên liệu gas.

 

Có vô số những chiếc ghế bọc da trông rất thoải mái và một chiếc TV màn hình lớn gắn phía trên lò sưởi. Nó trông giống như một hang động thực sự của con người. Hang ổ hoàn hảo của kẻ độc thân.

 

Rio bật một loạt công tắc và nhiều đèn bật sáng hơn cho đến khi Grace chớp mắt liên tục để quen với ánh sáng.

 

“Chào mừng đến nhà của tôi,” anh nói với giọng buồn bã. Anh dang rộng đôi cánh tay của mình với một động tác nhẹ nhàng. “Mi casa es su casa.* ”

 

(*Mi casa es su casa : Nhà tôi là nhà của bạn – Tiếng Tây Ban Nha)

Không có nhận xét nào: