Thứ Hai, 5 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 15

 

CHƯƠNG 15

 

 

 

GRACE tỉnh dậy với cơn đau đầu nhức nhối. Lông mày nàng nhăn lại vì phải cố gắng lắm mới mở mắt được. Nàng nằm đó một lúc để đánh giá cơ thể và vết thương của mình. Sau đó nàng nhấc cánh tay lên, kiểm tra nơi xương bị gãy. Nàng co duỗi và duỗi các ngón tay, nhưng ngoại trừ hơi cứng ngắc thì tất cả đều có vẻ ổn.

 

Những giấc mơ của nàng rời rạc, một sự pha trộn giữa thực tế và sản phẩm của nỗi sợ hãi. Nàng đã nhiều lần cố gắng liên lạc với em gái mình, và tại thời điểm này, nàng hy vọng mình đã không thành công vì Shea sẽ rất sợ hãi cho Grace, và điều cuối cùng Grace muốn làm là khiến em gái nàng buồn lòng. Đặc biệt là bây giờ Rio đã nói với nàng rằng em ấy rất hạnh phúc.

 

Đang yêu.

 

Được bảo vệ.

 

Sự ghen tị khá nhói buốt và cảm giác tội lỗi nhanh chóng ập đến khi nghĩ, dù chỉ trong giây lát, rằng nàng ghen tị với những gì em gái mình có.

 

Nàng ngồi dậy và nhận ra rằng Rio có lẽ đã rời khỏi giường từ lâu. Ánh nắng chiếu xuyên qua một hàng cửa sổ ở trên cùng của bức tường. Nàng nghĩ thật kỳ lạ khi tất cả các cửa sổ trong nhà đều được đặt theo cách đó. Không có tầm nhìn ra bên ngoài. Chúng cũng không đủ lớn để một người có thể lọt qua. Nàng tự hỏi liệu Rio có nghĩ tới việc có thể trốn thoát trong đám cháy hay không.

 

Nàng lắc đầu. Bằng cách nào đó nàng không nghĩ chuyện như vậy sẽ thoát khỏi kế hoạch của Rio. Anh dường như quá tập trung và tính toán để bỏ qua điều gì đó đơn giản như vậy.

 

Nàng di chuyển chậm, mặc dù nàng cảm thấy dễ chịu hơn và không bị suy sụp. Tuy nhiên, nàng không muốn coi bất cứ điều gì là đương nhiên. Nàng muốn—cần—được trọn vẹn trở lại chứ không chỉ về mặt thể chất. Có một nhu cầu vượt quá ham muốn đơn giản đối với người phụ nữ mà nàng từng là trước khi toàn bộ cơn ác mộng này bắt đầu.

 

Nàng tìm thấy một chiếc quần jean và áo phông trên tủ quần áo. Cau mày, nàng để những ngón tay mình lướt qua sự mềm mại đã mòn của chất liệu. Nàng bị tấn công bởi một cảm giác khao khát mãnh liệt đến mức nàng giật tay ra, dùng tay kia xoa xoa các ngón tay.

 

Nước mắt làm cay mí mắt nàng khi nàng nhìn xuống bộ quần áo. Quần áo của Shea. Em ấy đã ở đây khi nào? Làm sao Rio có được những thứ này?

 

Nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực cho đến khi nàng choáng váng và lảo đảo. Nàng ghét cảm giác lo lắng xâm chiếm mỗi khi nàng nghĩ rằng mình đã quá tin tưởng vào Rio và người của anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ là những người nàng sợ nhất? Nàng đang ở Belize, có Chúa mới biết nàng đang ở đâu trên một con sông nào đó ở giữa hư không.

 

Nàng nhắm mắt lại và với lấy quần áo của Shea lần nữa, kéo chúng vào ngực để được an ủi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cứ như thể nàng được ôm em gái mình lần nữa.

 

Nàng đã qua đêm trong vòng tay của Rio vì nàng cô đơn, sợ hãi và nàng đã tin tưởng anh. Bây giờ nàng tự hỏi liệu mình có phải là người cực kỳ ngu ngốc hay không, nhưng đây là cuộc tranh cãi mà nàng đã tự gây ra với chính mình kể từ khi họ ở trên núi.

 

Hơn bất cứ điều gì, nàng sợ việc tạo nên những lựa chọn sai lầm và tin tưởng nhầm người. Trong một thời gian dài, nàng đã từ chối tin tưởng bất cứ ai khác. Chỉ có Shea. Và bây giờ liên kết ấy đã biến mất.

 

Nàng kéo chiếc áo phông của Shea qua đầu và kéo xuống người. Bình thường quần áo của Shea sẽ không vừa với nàng. Shea nhỏ hơn, thấp hơn, không cơ bắp như Grace, nhưng Grace đã phải chịu đựng trong những tháng vừa qua. Bây giờ áo của Shea đang lỏng lẻo trên người nàng.

 

Tiếp theo nàng mặc chiếc quần vào, ngoài việc nó hơi ngắn một chút thì chúng rất vừa vặn với nàng. Grace đã sụt cân rất nhiều. Nàng sợ sẽ biết được là nhiều bao nhiêu.

 

Nàng nhắm mắt lại và hít thở. Nàng có thể ngửi thấy mùi của Shea. Có thể cảm thấy cô ấy quấn quanh mình giống như quần áo của cô ấy vậy. Nếu Rio làm việc cho tổ chức hiện đang bảo vệ Shea thì Grace có thể nói chuyện với cô ấy phải không nhỉ?

 

Khi đó nàng có thể gạt bỏ ít nhất một nỗi lo lắng. Liệu nàng có nên cảnh giác với Rio và đội của anh hay liệu họ có thực sự là những người tốt ở đây hay không.

 

Hiện tại, nếu họ không phải là người tốt thì ít nhất nàng cũng được đối xử tốt hơn nhiều so với những người cuối cùng đã giam giữ nàng. Cho đến lúc này

 

Nàng lục lọi trong phòng tắm cho đến khi tìm thấy chất khử mùi, bàn chải đánh răng và lược chải tóc. Nó đã bị ướt sũngtừ đêm hôm trước khi nàng rửa nó và đi thẳng vào giường.

 

Nàng ngồi xuống giường và bắt đầu gỡ mớ tóc rối. Bắt chéo chân trên nệm, nàng không bỏ qua sự bình thường tiêu chuẩn của việc thực hiện một điều quá đỗi trần trục như chải tóc. Bất kỳ lúc nào khác, nàng sẽ bỏ qua nó, vội vàng, không bận tâm đến những điều thường ngày. Bây giờ nàng rất biết ơn vì điều đó.

 

Nhắm mắt lại, nàng vuốt bàn chải qua từng sợi tóc và cố gắng tập trung những cảm xúc vụn vỡ của mình. Nàng nghĩ đến Shea, tập trung cao độ vào con đường quen thuộc, nhưng mỗi lần nàng chạm tới nó, bóng tối lại tràn ngập trong tâm trí nàng. Nỗi tuyệt vọng của nàng càng dâng cao sau mỗi lần thất bại trong việc kết nối lại với em gái mình.

 

Chị rất xin lỗi, Shea. Đây là lỗi của chị. Chị đã đóng kết nối với em. Nhưng bây giờ chị cần em.

 

Bàn tay nàng vuốt tóc chậm lại, và nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt. Nàng hít một hơi thật mạnh qua mũi và chớp mắt ngăn lại. Sau vài hơi thở đều đặn, nàng ngẩng đầu lên và thấy Rio đang đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt anh hướng về phía nàng.

 

"Cảm thấy tốt hơn chứ?" anh hỏi.

 

Nàng chậm rãi gật đầu và dùng lược chải lại nếp tóc cũ, tận hưởng nhịp điệu êm dịu trên da đầu mình.

 

"Em trông có vẻ buồn."

 

Nàng thở dài, đặt lược xuống và hất tóc ra sau vai. Nàng đặt hai tay lên mắt cá chân bắt chéo và lo lắng đan các ngón tay lại.

 

“Em cần nói chuyện với Shea. Em không thể kết nối tinh thần với em ấy, vì vậy em cần anh gọi cho em ấy. Anh nói em ấy đi cùng đồng nghiệp của anh phải không? Em muốn nói chuyện với em ấy."

 

Rio dựa vào khung cửa, nghiêng đầu sang một bên và quan sát nàng một lúc lâu. Rồi anh mỉm cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh sự thích thú. Nụ cười đó khiến nàng khó chịu. Giống như anh có những kiến thức bí mật mà nàng không hề biết. Nàng bồn chồn trước sự quan sát của anh nhưng không chịu lùi bước.

 

“Em không tin tưởng anh phải không?”

 

Nàng định vội vàng phủ nhận bất cứ điều gì như vậy, nhưng nàng sẽ không nói dối. Thay vào đó nàng liếc nhìn anh. “Em vẫn chưa quyết định được. Bồi thẩm đoàn vẫn chưa tham gia. Nhưng có thể nói chuyện với em gái em sẽ giúp  xoa dịu được những lo lắng rất nhiều.”

 

Nụ cười quanh co ngày càng rộng hơn. “Một số người có thể nói rằng em không ở trong vị trí có thể thương lượng.”

 

Má nàng nóng lên nhưng nàng không cho phép mình chịu thua cuộc chiến ý chí thầm lặng này khi cụp mắt nhìn xuống. Nàng sẽ không cầu xin. Nàng đã van xin đến mức khản giọng. Đã cầu xin sự thương xót. Cho tự do. Những lời cầu xin của nàng đã bị bỏ ngoài tai. Nàng sẽ không bao giờ làm điều đó nữa.

 

“Em cần nói chuyện với em ấy,” nàng nói bằng giọng kiềm chế. “Nếu em không phải là tù nhân, chắc chắn em đánh giá cao sự cân nhắc đơn giản này.”

 

Rio nhướng mày. "Tù nhân? Em yêu, anh đã cõng em đi khắp dãy núi Rocky trên lưng anh đấy nhé. Nếu em là tù nhân, anh sẽ bắt em tự mình bước đi cơ.”

 

“Em đã đi bộ mà!” nàng nói một cách phẫn nộ. “Em đã tự mình làm điều đó mà không có sự giúp đỡ của anh. Có thể lúc đầu thì không, nhưng cuối cùng em đã làm được.”

 

Khuôn mặt Rio dịu lại nhưng đôi mắt vẫn sáng lên thích thú. “Đó là điều em đã làm, Grace.” Anh bước tới trước rồi ngồi lên góc giường, quay lại để có thể nhìn nàng. “Anh không thể đảm bảo rằng anh có thể liên lạc được Shea cho em. Anh có thể thử. Em phải hiểu rằng cô ấy cũng đang gặp nguy hiểm như em ”.

 

Grace cau mày khi nỗi lo lắng chạy dọc sống lưng nàng. “Em phải nói chuyện với em ấy, Rio. Em ấy sẽ không hiểu tại sao em không liên lạc. Có lẽ em ấy đang điên cuồng. Em cần biết em ấy ổn nhưng em cũng cần cho em ấy biết là em ổn.”

 

Rio liếc nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa nhưng ánh mắt lại sắc bén. Anh dường như đang cân nhắc vấn đề, và nàng đã không nhận ra mình sắp làm điều mà nàng đã thề là sẽ không làm đến mức nào. Nàng cắn môi để nuốt lại lời cầu xin. Chết tiệt nếu nàng lại cầu xin bất cứ điều gì nữa.

 

“Anh có thể thử,” cuối cùng anh nói. “Anh không chắc chắn Shea ở đâu. Nhưng anh có thể gọi cho Sam để xem có thể làm gì. Tuy nhiên có điều kiện đấy.”

 

Nàng nhướn mày. "Điều kiện gì?"

 

“Anh phải được sự đồng ý của em v các điều kiện của anh trước khi anh cân nhắc việc thực hiện cuộc gọi.”

 

Sự thất vọng sôi sục và nàng phải làm mọi cách để không nổi giận mà thay vào đó giữ bình tĩnh và tập trung khi nàng nhìn lại anh.

 

"Những điều kiện gì?" nàng nói sau hàm răng nghiến chặt.

 

Anh lắc đầu. “Anh đang nắm giữ mọi quân bài ở đây, Grace. Anh không muốn trở thành một kẻ khốn nạn, nhưng nếu anh muốn giữ an toàn cho em thì em phải đồng ý với các điều kiện của anh bất kể em có thấy chúng vô lý hay không.”

 

Thành thật với Chúa là nàng rất muốn đánh anh. Những ngón tay nàng cuộn lại thành nắm đấm thật chặt, và nàng phải kẹp bàn tay còn lại của mình quanh đó để không nổi cơn thịnh nộ. Nàng mệt mỏi vì cảm thấy bất lực. Mệt mỏi vì phải tuân theo những ý thích bất chợt và sự nô dịch của những người khác.

 

Như thể biết chính xác nàng đang chiến đấu với điều gì, anh đưa tay tới và nhẹ nhàng cầm nắm tay đang cuộn chặt của nàng lên. Anh xoa ngón tay cái lên những đốt ngón tay trắng bệch và nhìn vào mắt nàng.

 

“Đánh anh có khiến em thấy dễ chịu hơn không? Em có thể làm điều đó, em biết đấy. Cứ làm đi, Grace. Hãy thực hiện cú đánh tốt nhất của em đi."

 

Nàng nhìn chằm chằm vào anh như thể anh bị điên. Anh không tức giận. Trên thực tế, anh cực kỳ bình tĩnh. Nàng không thể tập trung tâm trí mình vào việc chết tiệt anh đang làm. Anh đang chế nhạo nàng sao?

 

“Đánh anh đi,” anh nói lại. “Hãy giành quyền kiểm soát, Grace. Tự khẳng định mình. Em có cảm thấy yếu đuối và bất lực khi họ có được em không? Em có ước mình có nhiều quyền lực hơn không? Rằng em có thể chống trả? Hay có lẽ em đã quá sợ hãi. Em đã co rúm trong góc chờ ai đó đến cứu sao?”

 

Cơn thịnh nộ nóng đỏ, chói mắt. Nàng vung tay, chạm vào cằm anh. Đầu anh ngửa ra sau và cơn đau truyền qua các khớp ngón tay của nàng. Trong giây lát, nàng quá choáng váng để có thể hiểu được mình vừa làm gì.

 

Anh cúi đầu, ôm lấy cằm. Anh cười toe toét khi xoa xoa quai hàm của mình. “Cú đánh đẹp đấy. Chúng ta sẽ làm việc nhiều hơn để tăng thêm sức mạnh cho cú đấm của em, nhưng nó không tệ chút nào.

 

Miệng nàng há hốc. "Anh có bị điên không?"

 

Rio nghiêng đầu sang một bên. “Anh đã bị buộc tội về điều đó một hoặc hai lần. Phụ thuộc vào định nghĩa của em về sự tỉnh táo.”

 

“Em vừa đánh anh đấy. Anh không tức giận à?”

 

“Nó có làm em thấy dễ chịu hơn không?”

 

Nàng cau mày. Nàng muốn đánh anh lần nữa. Anh thật bình tĩnh. Có điều gì làm anh bối rối không nhỉ? Nàng co duỗi những ngón tay của mình rồi liếc nhìn quai hàm anh, nơi có một đốm đỏ nổi rõ trên làn da sẫm màu.

 

“Ừ, có vẻ thế.”

 

Và nàng đã cảm thấy tốt hơn một chút. Một phần cơn thịnh nộ và tức giận dữ dội của nàng đã biến mất ngay khi nàng bắt đầu hành động.

 

Lúc đó anh mỉm cười. “Nhiệm vụ đã hoàn thành.”

 

Nàng lắc đầu. “Anh điên rồi.”

 

Anh đặt tay nàng xuống và ngả người ra sau. “Chúng ta có thể thực hiện một vài động tác tự vệ. Em có rất nhiều sức mạnh nếu xét đến việc em đã suy nhược đến mức nào.”

 

“Em chỉ muốn nói chuyện với em gái mình,” nàng buột miệng nói.

 

“Chỉ cần em đồng ý với điều kiện của anh, anh sẽ cố gắng hết sức để biến điều đó thành hiện thực.”

 

"Những điều kiện nào?" nàng hỏi với vẻ bực tức. “Em không thể đồng ý với bất cứ điều gì cho đến khi anh cho em biết chúng là gì.”

 

Anh nhướng mày. “Ngược lại, cho đến khi anh có được sự đồng ý tuyệt đối của em, em sẽ không được nói chuyện với Shea.”

 

Sự tổn thương tràn ngập. Trong một khoảnh khắc, nàng thậm chí không thể tìm được câu trả lời. Làm sao anh có thể sử dụng em gái nàng như một công cụ để thương lượng chứ?

 

"Anh là một tên khốn."

 

Anh nhún vai. "Anh đã được gọi tệ hơn thế. Và anh là tên khốn sẽ bảo vệ em an toàn.”

 

Anh bất động như một ngọn núi. Bằng cách nào đó nàng không nghĩ rằng nước mắt hay sự đau khổ của phụ nữ sẽ làm suy yếu quyết tâm của anh. Không phải là nàng sẽ hạ mình xuống tới mức độ man trá đó. Nàng có sự kiêu hãnh. Nàng đã bị tước bỏ mọi thứ, nhân phẩm, ý chí sống. Đôi khi nàng tin chắc rằng chính linh hồn mình cũng đã bị mất. Nhưng nàng không chịu buông bỏ niềm kiêu hãnh.

 

“Được rồi, em đồng ý,” nàng nói với vẻ ê chề. “Bất kể đó là gì.” Nàng chuẩn bị tinh thần cho những điều kiện  và hy vọng mình không vừa đồng ý thỏa thuận với ma quỷ.

 

Rio gật đầu nhưng anh không hề tỏ ra tự mãn với chiến thắng. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. “Anh biết cô ấy là em gái của em và xu hướng của em là chia sẻ mọi thứ với cô ấy. Tuy nhiên, anh không muốn vị trí hiện tại của chúng ta bị xâm phạm.”

 

Lông mày Grace nhíu lại. “Nhưng liệu họ có biết nơi anh sống không? Ý em muốn nói đây là nhà của anh phải không?” Sau đó nhớ lại những bộ quần áo mà nàng chưa nhắc đến, nàng nói, “Về chuyện đó, Shea đã ở đây. Đây là quần áo của cô ấy. Làm sao anh có được chúng?”

 

Anh giơ tay lên. "Mỗi lần một việc thôi, Grace. Đúng, đó là quần áo của Shea. Không, cô ấy chưa từng đến đây. Anh gặp cô ấy lần cuối khi cô ấy và Nathan trở về từ nhà bố mẹ em ngay sau khi em liên lạc với cô ấy lần cuối. Bọn anh đã có video giám sát trong nhà. Shea đã nhờ KGI giúp đỡ trong việc tìm kiếm em. Anh tình nguyện đi.”

 

Nàng ngạc nhiên ngước lên. "Tại sao?"

 

Anh nhướng mày. “Tại sao cái gì?”

 

“Sao anh lại tình nguyện? Anh có thể quan tâm đến điều gì ở một người phụ nữ mà anh không quen biết?”

 

Khóe miệng Rio cong lên. “Anh hiểu rằng phần lớn cuộc đời em đã dành để đối phó với những người không có danh dự. Nhưng không phải ai cũng là kẻ khốn nạn. Anh muốn giúp Shea. Anh muốn giúp em. Chỉ đơn giản như vậy thôi."

 

Xấu hổ, Grace nhìn xuống, chỉ để Rio nâng cằm nàng lên lần nữa.

 

“Đối với những câu hỏi khác của em, phải, KGI có biết địa điểm này. Gần đây họ mới được biết về nó. Nhưng biết anh sở hữu nó không có nghĩa là họ biết chúng ta ở đâu. Anh thà giữ nó như vậy còn hơn.”

 

“Anh không tin tưởng họ à? Anh làm việc cho họ đúng không?”

 

“Anh không tin tưởng bất cứ ai,” anh nói thẳng thừng. “Không, khi nó liên quan đến điều quan trọng như sự an toàn của em. Đó là lý do tại sao nếu em nói chuyện với em gái em, mức độ cuộc trò chuyện của em phải giống như em ổn và bất cứ điều gì vui vẻ mà em sẽ trao đổi. Cô ấy sẽ muốn em trở về nhà. Cô ấy sẽ muốn em ở ngay đó với cô ấy.

 

“Tại sao em lại không thể?” Grace lặng lẽ hỏi. “Không phải anh đã nói khi lần đầu tiên anh đến gặp em là anh đến để đưa em về nhà sao?”

 

Rio gật đầu. "Sau cùng. Khi đã an toàn. Khi chúng ta biết chắc chắn đã an toàn. Cho đến lúc đó điều cuối cùng em và Shea cần là ở bên nhau. Điều đó làm cho công việc của kẻ thù trở nên dễ dàng hơn nhiều.”

 

“Vậy tất cả những gì em phải làm là đồng ý không nói cho em ấy biết em đang ở đâu và anh sẽ để em nói chuyện với em ấy sao?”

 

Rio gật đầu. “Tất nhiên là anh sẽ tham gia vào cuộc trò chuyện. Nếu bất cứ lúc nào em mạo hiểm đi vào vùng lãnh thổ bị cấm, anh sẽ ngắt kết nối ngay lập tức.”

 

Nàng mở miệng định tranh luận nhưng chợt nhớ ra đây là tình huống take-it-or-leave-it. Rio không tỏ ra dấu hiệu nào cho thấy mình có thể thương lượng về bất cứ điều gì.

 

“Được rồi,” cuối cùng nàng cũng thừa nhận. "Em đồng ý."

 

Rio đứng dậy khỏi giường và đứng ở cuối giường. "Vậy thì Okay. Sao em không ra ngoài ăn chút gì đó rồi chúng ta sẽ gọi điện.”

Không có nhận xét nào: