Thứ Hai, 26 tháng 8, 2024

TIẾNG VỌNG 29-30

 

CHAPTER 29

 

 

 

“Tốt hơn anh nên báo cáo điều gì đó tốt đẹp,” Farnsworth gầm gừ vào điện thoại. “Với số tiền tôi trả cho anh, lẽ ra anh phải có Grace Peterson cho tôi từ vài tuần trước.”

 

“Tôi không phản ứng tốt trước những lời đe dọa, ông Farnsworth. Tốt nhất là ông nên nhớ điều đó.”

 

Farnsworth cứng người trước hàm ý lạnh lùng trong giọng nói của Hancock. Gã ghét việc người đàn ông này đe dọa mình. Và hắn không chỉ đe dọa gã. Hắn khiến gã khiếp sợ, và điều đó khiến gã bực mình vì gã không sợ ai cả. Mọi người sợ gã.

 

Ngoại trừ người đứng đầu Titan này. Farnsworth chắc chắn rằng không có người nào còn sống khiến Hancock sợ.

 

"Sao? Anh đã xác định được vị trí của cô ta chưa?”

 

“Tôi có,” Hancock nói đơn giản. “Có tin đồn rằng cô ta đã chữa lành vết thương cho một đứa trẻ ở một ngôi làng trên sông Belize và việc đó suýt giết chết cô ta. Không có thông tin gì về tình trạng hiện tại, nhưng tôi đã xác định được vị trí. Người liên hệ của tôi ở đó nói rằng họ sẽ sớm chuyển cô ta đi. Nếu tôi kiên nhẫn, họ sẽ đến với tôi.”

 

Farnsworth chửi thề dữ dội. “Tôi không thể đợi thêm một phút nào nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô nàng ngốc nghếch tự sát khi cố gắng chữa lành vết thương cho đứa trẻ khác? Nếu cô ta chết để chữa lành cho ai đó thì đó chắc chắn phải là con gái tôi.”

 

“Tôi hiểu sự thiếu kiên nhẫn của ông,” Hancock nói với giọng ôn hòa. “Nhưng sự thiếu kiên nhẫn sẽ không giúp ông đạt được điều mình muốn nhanh hơn đâu. Ông đã thuê tôi để làm một công việc. Tôi chưa bao giờ thất bại một nhiệm vụ nào. Hãy nghĩ đến điều đó khi ông đưa ra những lời đe dọa vu vơ, vì nhiệm vụ tiếp theo của tôi sẽ là truy đuổi ông nếu ông tiếp tục cuộc thảo luận như hiện tại.”

 

“Chỉ cần đưa cô ta đến đây. Tôi sắp hết thời gian rồi. Tôi sẽ tăng gấp đôi giá cho anh. Tôi không quan tâm nó cần những gì. Anh có thể có tất cả những gì tôi có bởi vì nếu con gái tôi chết, tôi cũng sẽ chẳng có gì cả.”

 

“Sự tận tâm của ông dành cho con gái thật đáng ngưỡng mộ và tôi đã nói rằng tôi sẽ đưa Grace Peterson đến bên giường con gái ông một cách kịp thời. Cô ta sẽ không trốn thoát đươc đâu. Tôi biết quá rõ người đàn ông bảo vệ cô ta. Tôi biết anh ta suy nghĩ thế nào. Tôi biết bước đi tiếp theo của anh ta. Tôi nên thế. Anh ta đã dạy tôi mọi thứ tôi biết.”

 

Đường dây bị ngắt và Farnsworth ném nó qua phòng. Ông ghét việc tên lính đánh thuê này đã khiến ông cảm thấy mình tầm thường và bất lực như thế nào. Như thể Hancock nắm giữ mọi quân bài và biết rõ điều đó.

 

Thời gian không còn nhiều. Hôm nay bác sĩ đã gặp cô bé lần nữa và đối mặt với Farnsworth với vẻ mặt dữ tợn và lắc đầu. Cô bé không có nhiều thời gian. Ngày càng yếu đi. Cơ thể cô bé không còn có thể chống lại căn bệnh ung thư nữa. Nó ngấm ngầm, phát triển và nhân lên ở mức đáng báo động. Đơn giản là không còn gì có thể làm nữa.

 

 bé có được ít ngày, có thể vài tuần, nhưng không hơn. Cô bé có thể chết tối nay hoặc có thể chết vào tuần sau. Gã sợ bước vào phòng ngủ của cô vì sợ phát hiện cô đã đi rồi.

 

Gã ngồi phịch xuống ghế, vùi mặt vào tay và lần đầu tiên kể từ khi biết tin con gái mình bị bệnh, gã khóc.




CHƯƠNG 30

 

 

“RIO, em hoàn toàn có thể đi lại được,” Grace phản đối khi anh bế nàng ra khỏi phòng ngủ và vào phòng khách.

 

Anh phớt lờ và nàng thở dài, mặc dù nàng thực sự không bận tâm đến việc anh bế nàng. Nàng vẫn đang sống trong sự khám phá mới mẻ và rạng ngời khi biết rằng người đàn ông này quan tâm đến nàng rất nhiều. Nó hơi đáng sợ nhưng lại khiến nàng choáng váng, giống như một cô gái tuổi teen với mối tình đầu.

 

Nàng sợ cái bong bóng đó sẽ vỡ tung. Họ không sống trong thế giới mộng mơ. Không phải mọi thứ đều là trái tim và hoa hồng. Họ đã khoét một hốc nhỏ, tạm thời thoát khỏi thực tế, nhưng thế giới thực đang chờ đợi như một kẻ săn mồi. Nghiến răng, ác độc. Những người theo đuổi nàng vẫn chưa bỏ cuộc. Và chúng sẽ không làm vậy.

 

Chẳng bao lâu nữa họ sẽ quay trở lại thực tế khắc nghiệt và lạnh lẽo đó, nơi mà con người sẽ chết, nơi mà con người không hề nghĩ đến nhân loại. Nàng sẽ bị nhốt vào lồng, bị lợi dụng, chẳng khác gì một con khỉ bị đưa ra ngoài khi đến giờ biểu diễn rồi lại bị đẩy trở lại nhà tù lạnh lẽo, vô cảm của mình.

 

"Grace."

 

Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Rio cắt ngang dòng suy nghĩ ủy mị của nàng và nàng nhận ra đây không phải lần đầu anh gọi tên nàng. Nàng chớp mắt, cũng nhận ra rằng anh đã đặt nàng lên ghế dài và dường như anh đã cố gắng thu hút sự chú ý của nàng một lúc rồi.

 

“Cái quái gì đang diễn ra trong đầu em vậy?”

 

Anh cau mày thật sâu, môi anh mím lại thành một đường thẳng. Rõ ràng anh không thích vẻ mặt của nàng, hoặc có lẽ bóng tối trong suy nghĩ của nàng đã truyền sang anh. Anh trông có vẻ lo lắng và có chút tức giận.

 

Nàng ngậm miệng lại một cách nổi loạn, không muốn trở thành một kẻ phá bĩnh khổng lồ. Dù sao thì không hẳn là anh không biết hết những gì nàng đang nghĩ. Đó là một thực tế mà anh đã sống với nó mỗi ngày. Anh không cần nàng chothêm vào nỗi lo lắng ấy bằng tiếng rên rỉ của nàng nữa.

 

Anh thở dài. “Chúng ta thực sự sẽ phải làm việc về vấn đề giao tiếp. Việc im lặng khi anh hỏi em đang nghĩ gì khiến anh phát điên. Anh là người hướng tới kết quả. Khi anh hỏi, anh không quen với việc bị từ chối.”

 

Nàng cười toe toét. “Có lẽ luôn có lần đầu tiên cho mọi thứ.”

 

Anh ném cho nàng một cái cau mày đen tối.

 

“Em không phải là người của anh hay thuộc hạ của anh,” nàng nói với một tiếng khịt mũi. “Em không chấp nhận những mệnh lệnh như quát vào mặt mình. Đó là kẻ nổi loạn trong em. Shea thường cố gắng ra lệnh cho em mọi lúc, đặc biệt là sau khi chúng em chia tay và đi theo con đường riêng vì lý do an toàn. Chúng ta thấy điều đó diễn ra tốt đẹp như thế nào rồi đấy.”

 

Rio hất cằm lên để họ nhìn thẳng vào mắt nhau. “Lần duy nhất anh mong đợi em tuân theo mà không do dự là khi mạng sống của em đang bị đe dọa và chúng ta đang ở trong tình thế chiến đấu. Thời gian còn lại, em hoàn toàn có quyền tranh luận theo ý mình. Nhưng anh sẽ nói cho em biết bây giờ, nếu anh bảo em làm điều gì đó khi nó quan trọng và em chùn bước, anh sẽ đốt lửa dưới mông em. Em không thể nhận được vé miễn trừ từ anh chỉ vì em xinh đẹp và anh tình cờ yêu cặp mông đó của em.

 

Một tiếng cười khúc khích thoát ra và nàng vỗ tay lên miệng.

 

“Bây giờ, em có muốn nói cho anh biết điều gì khiến em trông rất lo lắng cách đây một phút không? Việc em phải phục tùng cái tôi kiêu ngạo hống hách của anh không liên quan gì cả. Chính xác thì anh không thể trấn an em nếu không biết em đang lo lắng về cái quái gì.”

 

Lòng nàng dịu lại, nàng đưa tay chạm vào má anh. “Em yêu việc anh không muốn em lo lắng, nhưng cho đến khi chuyện này kết thúc, cho đến khi em biết chắc chắn rằng mình an toàn và có thể sống một cuộc sống bình thường, em sẽ lo lắng. Bởi vì bây giờ, em không chỉ lo lắng cho mình và Shea. Em còn có anh và người của anh. Gia đình mới của Shea và những người thân yêu của em ấy. Tất cả đều có liên quan và em ghét việc mình phải chịu trách nhiệm về quá nhiều nguy hiểm cho quá nhiều người.”

 

Anh bắt đầu phản đối, nhưng nàng khiến anh im lặng bằng một ngón tay đặt lên môi anh. “Anh đã hỏi và em chỉ thành thật thôi. Em biết rằng ngay bây giờ chúng ta đang ở trong loại bong bóng này, nơi thời gian đang đứng yên và rằng, chẳng bao lâu nữa, bất cứ lúc nào, chúng ta sẽ bị đẩy trở lại thực tế khắc nghiệt chính là sự tồn tại của em. Và em ghét nó. Em sợ nó. Em phát ốm vì lo lắng. Trước đây em đã sẵn sàng chết. Em đã bỏ cuộc. Em không quan tâm chuyện gì xảy ra với mình vì em không thể hình dung được mình sẽ được tự do và em thà chết còn hơn là tiếp tục sống trong cảnh bị giam cầm và bị lợi dụng hàng ngày như thế”.

 

“Nhưng bây giờ em có những người quan trọng với em. Những người em quan tâm. Và em không muốn họ chết vì em. Em không muốn họ phải hy sinh vì em. Vì vậy, em sợ mất đi niềm vui tạm thời, ảo tưởng về một cuộc sống bình thường với một người đàn ông yêu em. Vì em biết ngày mai, mọi chuyện có thể sẽ kết thúc.”

 

Rio dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, đôi mắt cũng dữ tợn như vẻ mặt của anh. “Anh sẽ không nói dối em, Grace. Anh không biết điều gì sẽ xảy ra. Anh sẽ không đưa ra bất kỳ sự đảm bảo nào cho em và nói rằng bọn anh sẽ có thể giữ cho em an toàn trước mọi mối đe dọa hoặc sẽ không có gì làm tổn thương em nữa. Anh không thể làm điều đó. Anh biết chúng ta đang chống lại điều gì. Nhưng điều anh có thể hứa với em là, miễn là anh còn thở, anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể làm để bảo vệ em. Với hơi thở hấp hối của mình, anh sẽ luôn ở giữa em và bất cứ điều gì đang đe dọa em. Và nếu, Chúa tha thứ, nếu em bị tước đoạt khỏi tay anh, anh sẽ xuống địa ngục để giành lại em.”

 

Nàng kéo anh lại gần mình, hôn anh một cách mãnh liệt, để cho những cảm xúc sâu sắc nhất của nàng tuôn trào cả về thể xác lẫn cảm xúc. Nàng mở ra con đường giữa họ, cho anh thấy không chỉ bằng cơ thể mà còn bằng tâm trí rằng lời tuyên bố của anh có ý nghĩa như thế nào đối với nàng. Việc chiến binh kiêu hãnh này cam kết cả mạng sống của mình để giữ cho nàng được an toàn là điều vượt quá những gì nàng có thể xử lý.

 

Nàng không xứng đáng. Nàng không dũng cảm như anh. Nàng không có đễn một phần tư lòng can đảm của anh. Nàng không biết tại sao trong số tất cả phụ nữ trên thế giới này, anh lại chọn nàng. Nhưng nàng vô cùng hạnh phúc vì anh đã làm thế, và lạy Chúa, nàng sẽ không bao giờ để anh đi.

 

Rio giật mạnh, đôi mắt ánh lên sự giận dữ. “Nhảm nhí.”

 

Nàng chớp mắt rồi mở to mắt.

 

“Xứng đáng? Em không xứng đáng với anh? Em không có lòng can đảm hay lòng dũng cảm của anh? Đó là chuyện nhảm nhí lớn nhất mà anh từng nghe trong đời.”

 

Miệng nàng há hốc. Phải, nàng đã mở đường dẫn nhưng chưa tính đến hậu quả của việc anh biết rõ mọi suy nghĩ của nàng.

 

“Hãy để anh nói cho em điều này, Grace. Anh không xứng với em. Em có biết những điều anh đã làm không? Tội lỗi tồi tệ nhất của em là gì? Em muốn từ bỏ thay vì phải đối mặt với cuộc đời đau thương, khốn khổ và để nỗi đau của người khác đổ dồn vào mình trong một vòng luẩn quẩn bất tận? Hãy nhìn lại những việc em đã làm, dù sẵn lòng hay không. Em đã cho mọi người một cuộc sống mới. Em đã cứu một đứa trẻ lẽ ra đã chết vào lúc này rồi và em đã mạo hiểm mạng sống của mình để làm điều đó bởi vì trái tim em quá mềm yếu để có thể nói không ngay cả khi điều đó có thể đồng nghĩa với cái chết của chính mình.”

 

“Em không biết những điều anh đã làm, những lựa chọn anh đã đưa ra. Phần lớn cuộc đời anh đã trải qua ở những khu vực xám xịt đến nỗi ánh sáng đã biến mất từ lâu. Luôn ở trong bóng tối. Những động cơ hết sức đáng ngờ. Chết tiệt, anh là lính đánh thuê đấy, Grace. Điều đó có nghĩa là nếu ai đó trả đủ tiền cho anh, anh sẽ thực hiện công việc đó.”

 

“Em thậm chí sẽ không muốn biết một số công việc anh đã đảm nhận. Trái tim mềm yếu của em sẽ khóc vì một số điều anh đã làm và những lựa chọn anh đã đưa ra. Tất cả vì lợi ích lớn hơn. Chết tiệt. Tốt cho ai? Đó luôn là câu hỏi. Có người luôn được lợi và có người luôn phải chịu thiệt. Không có cách nào để tất cả mọi người đều hạnh phúc, an toàn hay hài lòng. Anh là một vị thánh đối với một số người, nhưng lại là ác quỷ đối với những người khác. Tất cả phụ thuộc vào việc em thấy mình ở mặt nào của đồng xu. Vì vậy, đừng nói với anh những điều nhảm nhí về việc em không có lòng dũng cảm hay sự dũng cảm của anh vì điều đó sẽ khiến anh bực mình. Những gì em có là thứ anh sẽ không bao giờ có. Lòng tốt đi sâu vào tận xương tủy. Niềm tin vững chắc và sự đồng cảm với người khác. Em có tâm hồn, Grace. Anh đã đánh mất của mình khi anh cho phép mình chết và bố mẹ anh được thông báo rằng anh không còn tồn tại nữa. Anh đã mất linh hồn khi em gái anh chết trong vòng tay anh vì anh không ở đó để bảo vệ em ấy.”

 

Grace khiến anh im lặng bằng một nụ hôn. Nàng ôm lấy khuôn mặt anh và đặt môi mình lên môi anh, ngấu nghiến nó một cách đói khát. Nước mắt tự do chảy dài trên má nàng cho đến khi cả hai đều nếm được vị mặn nhẹ trên đầu lưỡi.

 

“Dừng lại, dừng lại đi,” nàng thì thầm đứt quãng. “Em không thể chịu đựng được việc anh nhìn nhận bản thân mình như vậy.”

 

Anh nhẹ nhàng rút lui, đôi mắt ảm đạm khi đứng dậy. Anh tin tất cả những gì anh nói một cách nhiệt tình. Và nàng ghét điều đó.

 

Nàng nhích người về phía trước trên ghế, không muốn để anh trốn thoát. Nàng cố gắng đứng dậy nhưng anh không cho phép, nên nàng kéo anh xuống cho đến khi anh quỳ xuống trước mặt nàng, mặt họ chỉ cách nhau vài inch.

 

Nàng vuốt ve khuôn mặt anh bằng cả hai tay, vuốt ve quai hàm và gò má anh, điên cuồng muốn xoa dịu phần nào nỗi đau và sự tự lên án đang trào dâng trong tâm hồn anh.

 

“Anh có muốn biết em thấy gì khi nhìn anh không?” nàng nói mà nghẹn ngào trong cổ họng.

 

Anh cố gắng nhìn đi chỗ khác nhưng nàng giữ chặt, quay mặt anh lại, không cho phép anh thoát khỏi ánh mắt của nàng.

 

“Em thấy một người đàn ông đáng kính trọng. Người đã cống hiến tất cả cho chính nghĩa mà anh ấy tin tưởng. Em thấy một người đàn ông khi nhận ra rằng con đường mình đã chọn không còn phù hợp với những nguyên tắc mà anh ấy luôn theo đuổi, đã bỏ đi và tái tạo lại chính mình trong vai trò là người bảo vệ , vị cứu tinh, người lãnh đạo và, vâng, anh hùng. Có thể anh không thích cái mác đó, Rio, nhưng anh là một anh hùng. Anh là anh hùng của em. Anh là vị cứu tinh và người bảo vệ của em. Ai sẽ đến vì em nếu không phải là anh? Ai sẽ chiến đấu vì em, từ chối để em đi?”

 

“Tất cả chúng ta đều mắc sai lầm, Rio. Dấu hiệu của một người đàn ông là cách anh ta bù đắp những lỗi lầm đó và anh đã phải trả giá nhiều hơn cho sự đền tội của mình rồi.”

 

Anh tựa trán mình vào trán nàng, và trong giây lát họ ngồi đó trong im lặng, tiếng thở của họ là âm thanh duy nhất trong phòng.

 

“Em sẽ thỏa thuận với anh,” nàng thì thầm. “Em sẽ không nghĩ rằng em không xứng đáng với anh và tình yêu của anh nếu anh không bao giờ nghi ngờ về việc anh xứng đáng với em. Thỏa thuận nhé?"

 

Rio mỉm cười. Anh hôn nàng thật lâu và ngọt ngào, lưỡi họ đấu tranh và trêu chọc. Chạm nhẹ. Những cái chạm yêu thương. Tay anh đặt trên mặt nàng cũng như tay nàng đặt trên mặt anh. Giữ. Chạm. Vuốt ve.

 

“Thỏa thuận,” anh nói khàn khàn. “Bây giờ anh muốn em ngồi đây trong khi anh chuẩn bị đồ ăn cho em. Em cần lấy lại sức cho những gì đang ở phía trước. Những người khác sẽ tham gia cùng chúng ta vì chúng ta phải lên kế hoạch khởi hành.”

 

Nàng cố gắng không nao núng. Nàng biết cuộc trốn chạy an vui khỏi thực tế này phải đến lúc kết thúc. Nhưng điều đó không ngăn được sự hối tiếc hay nhận thức rằng toàn bộ thế giới của nàng có thể thay đổi và nàng có thể mất tất cả chỉ sau một ngày.

Không có nhận xét nào: