Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Rainshadow end


ĐOẠN KẾT.




Trái tim của một con chim ruồi cũng không thể đập nhanh hơn trái tim của Lucy khi chiếc taxi rẽ vào đường xuống vịnh False và hướng về Rainshadow Road.

Trong suốt năm vừa qua, cô đã qua lại giữa New York và Friday Harbor nhiều không đếm xuể, và Sam cũng đi thăm cô thường xuyên tương tự. Nhưng chuyến đi này, không giống tất cả những chuyến đi khác, sẽ không kết thúc bằng lời chào tạm biệt.

Lucy quay lại đảo sớm hơn hai ngày so với kế hoạch ban đầu. Sau một năm sống chia cắt, cô không thể sống xa Sam lâu thêm chút nào nữa.

Họ đã trở thành bậc thầy ngoạn mục cho mối quan hệ cách trở. Họ sống cùng những quyển lịch, những cuộc gọi có kế hoạch và những chuyến bay. Họ gởi thiệp, tin nhắn, e-mail, và trò chuyện với nhay qua skype. “Anh có nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện nhiều thế này khi chúng ta thật sự ở bên nhau không?” Lucy đã hỏi như vậy, và lời đáp của Sam mang đậm vẻ phóng đãng, “Không.”

Nếu có một thứ chẳng hạn như đồng thời thay đổi trong thời gian chia cách, Lucy nghĩ họ đã thực hiện rồi. Và nỗ lực được đòi hỏi trong việc duy trì mối quan hệ cách trở khiến cô nhận ra rằng quá nhiều người đã coi thời gian mà họ trải qua với người mà họ yêu như một ân sủng. Mỗi phút quý giá bên nhau là thứ mà họ phải giành được.

Trong suốt thời gian tham gia chương trình nghệ nhân vùng miền của Trung tâm nghệ thuật Mitchell, Lucy đã phối hợp cùng các nghệ nhân khác sáng tạo những tác phẩm mang tính khái quát với những kỹ thuật như là tranh thuỷ tinh – áp dụng sự phối hợp của kính nền và sự nhuộm màu của thuỷ tinh – hoặc sự phân lớp những linh kiện truyền thông hỗn hợp bằng những mảnh thuỷ tinh. Công việc chính yếu của họ, dĩ nhiên, là những ô cửa sổ kính ghép màu, sử dụng hoạ tiết thiên nhiên và thử nghiệm những phương thức vận dụng màu sắc bằng ánh sáng và sự khúc xạ. Một nhà phê bình nghệ thuật đáng kính trọng đã viết rằng tác phẩm kính ghép màu của Lucy là một “thiên khải của ánh sáng, những bức tranh bằng kính đầy sức sống mang sắc màu vui tươi và sức mạnh hữu hình.” Thời gian gần cuối chương trình, Lucy có được nhiều đề nghị cho nhiệm vụ tạo ra những ô cửa sổ kính ghép màu cho những toà nhà công cộng và nhà thờ, thậm chí cô còn nhận được lời mời thiết kế những cảnh dựng và phục trang nhà hát cho bộ phận sản xuất của Pacific Nortwest Ballet*.

(*Pacific Nortwest Ballet hay Pacific Nortwest Dance Association – Hiệp hội múa Tây Bắc Thái Bình Dương, thành lập năm 1972 tại Seatle, một công ty, nhà hát kịch, trường dạy chuyên về múa Ballet hàng đầu của nước Mỹ. Mỗi năm có khoảng 100 buổi diễn được biểu diễn.)

Trong thời gian dó, vườn nho của Sam đã phát triển thịnh vượng với đỉnh điểm là anh đã vươn tới sản lượng mục tiêu đạt hai tấn nho trên một arce sớm hơn anh mong đợi ít nhất một năm. Chất lượng trái, anh đã kể với Lucy, hứa hẹn thậm chí còn tốt hơn anh có thể hy vọng. Vào cuối mùa hè, vườn nho Rainshadow sẽ có tiến trình đóng chai tại chỗ đầu tiên.

“Một nơi tuyệt vời,” Người lái taxi bình luận khi họ rẽ vào ngõ Rainshadow và tiến lại gần vườn nho rực rõ với màu cam và vàng.

“Phải, nó thật đẹp.” Lucy thì thầm, say sưa với cảnh tượng của ngôi nhà nhuốm sắc hoàng hôn, những đầu hồi nhà và những hàng lan can như được mạ vàng bởi ánh nắng, những bụi hồng và cẩm tú cầu trắng đầy hoa. Và những hàng nho trĩu trái. Không khí tràn qua cửa sổ xe ngọt ngào và mát lành, những ngọn gió biển luồn qua những thân nho trẻ khoẻ mạnh.

Mặc dù Lucy có thể nhờ Justine hoặc Zoe đón cô tại sân bay, cô không muốn tốn thời gian nói chuyện với bất kỳ ai – cô muốn gặp Sam ngay khi có thể.

Dĩ nhiên, cô nghĩ với  cái nhăn mặt khẩn nguyện, vì Sam không mong đợi cô, anh có thể không ở nhà. Tuy nhiên, khi họ tiến đến ngôi nhà, cô nghìn thấy hình dáng thân thuộc của Sam khi anh trở lại từ vườn nho cùng đôi người thợ của anh. Một nụ cười kéo giật vành môi cô khi Sam nhìn thấy chiếc taxi và trở nên bất động.

Vào lúc chiếc xe ngừng lại, Sam đã vươn đến bên nó và giật mạnh để mở cửa xe. Trước khi Lucy có thể thốt lên được từ nào, anh đã kéo cô ra khỏi chiếc taxi. Anh đẫm mồ hôi từ công việc ngoài trời, với tất cả testosterone và sự hấp dẫn đàn ông ấy khi miệng anh phủ lên miệng cô trong một nụ hôn tàn phá. Trong vài tuần vừa qua, anh đã tăng thêm vài cân cho những bắp cơ, và sự rám nắng của anh sâu đến mức đôi mắt xanh rực rỡ đến choáng váng trước sự tương phản.

“Em về sớm.” Sam nói, hôn lên má cô và cằm cô và đỉnh mũi cô.

“Anh làm xước da em kìa,” Lucy đáp trong tiếng cười hụt hơi, ấp lòng tay cô vào gương mặt lởm chởm râu của anh.

“Anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ vì em.” Sam nói.

“Em sẽ giúp anh tắm.” Đứng nhón chân, Lucy nói bên tai anh, “Em thậm chí sẽ chăm sóc những nơi khó vươn tới của anh.”

Sam buông cô ra đủ lâu để thanh toán tiền taxi. Thêm vài phút để anh nói tạm biệt với những người thợ đang cười toe toét và thông báo với họ sẽ không xuất hiện trước trưa mai.

Sau khi mang hành lý của Lucy vào trong nhà, Sam giữ tay cô trong tay anh và dẫn cô lên lầu. “Có lý do đặc biệt nào cho việc em ở đây sớm hơn hai ngày không?”

“Em xoay sở để kết thúc công việc và đóng gói nhanh hơn em mong đợi một chút. Và khi em gọi cho hãng hàng không về việc đổi chuyến bay, họ không tính phí bởi vì em nói với họ rằng đó là một trường hợp khẩn cấp.”

“Khẩn cấp gì?”

“Em bảo họ, bạn trai của em hứa sẽ cầu hôn với em ngay khi em đến Friday Harbor.”

“Đó đâu phải trường hợp khẩn cấp,” anh nói.

“Một trường hợp khẩn cấp là một việc đòi hỏi phải được đáp ứng ngay tức thời.” Cô thông báo với anh.

Sam ngừng lại tại chiếu nghỉ tầng hai để hôn cô lần nữa.

“Vậy anh sẽ làm chứ?” Lucy dai dẳng.

“Cầu hôn em ư?” Vành môi anh cong lại trên môi cô. “Không trước khi anh tắm.”


***


Trong buổi ban mai Lucy thức dậy với đầu cô áp vào bờ vai nam tính rắn rỏi của anh, mũi cô nhột nhạt bởi thảm lông sáng màu trên ngực anh. Đôi tay ấm áp của Sam lướt trên cô, khiến cô nổi gai ốc.

“Lucy,” anh thì thầm. “Anh không nghĩ anh có thể để em rời khỏi anh lần nữa. Em phải đưa anh đi cùng em.”

“Em sẽ không đi đâu nữa hết,” Cô thì thầm lại. Lòng tay cô trượt đến giữa ngực anh, ánh nắng sớm mai bắt lấy sự lấp lánh của chiếc nhẫn đính hôn gây ra những đốm sáng rực rỡ nhảy nhót trên tường. “Em đã biết nơi em thuộc về.”

Khi cô ấp vào ngực Sam, nhịp tim anh mạnh và vững vàng bên dưới tay cô, cô cảm thấy như thể họ là một cặp ngôi sao bị bắn tung xa xôi, đã hút vào trong quỹ đạo của nhau bởi một sức mạnh mãnh liệt hơn vận số, định mệnh, hay thậm chí tình yêu. Không từ ngữ nào diễn tả được điều này, cảm giác này… nhưng nó có xảy ra.

Khi Lucy nằm đó, đắm chìm trong hạnh phúc, ngẫm nghĩ về những điều kỳ diệu không thể gọi tên, những ô kính của cửa sổ gần đó chầm chậm bị kéo ra khỏi khung gỗ, các cạnh của nó cuộn lại, thuỷ tinh biến thành màu xanh rực rỡ.

Và bất kỳ người khách qua đường nào nếu tình cờ nhìn về hướng vịnh trong giờ khắc sớm sủa đó, họ sẽ thấy một dòng suối bươm bướm đang nhảy múa vào trong bầu trời, từ ngôi nhà sơn trắng kiểu Victorian cuối phố Rainshadow.


Se Sẻ Nâu
29/04/2015

----oOo----

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Rainshadow 21


CHƯƠNG 21




Mọi người trên đảo, bao gồm cả những công nhân vườn nho của Sam, đều nghe về sự huỷ bỏ đám cưới của Kevin và Alice, và tất cả những trận mưa phóng xạ tiếp sau đó. Mọi người đều nói về chúng. Lý do duy nhất Sam lắng nghe những câu chuyện ngồi lê đôi mách là hy vọng thu lượm được bất kỳ mẩu thông tin nhỏ nhoi nào về Lucy. Nhưng tên cô hiếm khi được đề cập đến. Anh đã nghe rằng nhà Marinn vẫn tiến lên và tiếp tục bữa tối diễn tập, và hôm sau vẫn duy trì bữa tiệc chiêu đãi đã được lập kế hoạch cho sau lễ cưới. Có đủ âm nhạc, thức ăn và đồ uống. Sam cũng nghe rằng nhà Marinn đang cân nhắc đến việc kiện Kevin về ít nhất một phần phí tổn, bao gồm vé máy bay mà hắn đã sử dụng để thực hiện kỳ nghỉ tự tặng cho bản thân.

Đã ba ngày kể từ khi Lucy ghé thăm Rainshadow. Mark, Maggie và Holly vừa trở lại từ tuần trăng mật, Sam và Alex đã giúp họ chuyển đến nơi ở mới, một ngôi nhà nông trại ba phòng ngủ sửa chữa lại cùng một cái hồ.

Khi Sam không thể chịu đựng được thêm nữa, anh gọi cho Lucy và để lại một thông điệp ngắn, hỏi xem liệu anh có thể nói chuyện với cô không. Cô không trả lời cuộc gọi.

Sam đã ở bờ vực của sự sáng suốt. Anh không thể ăn hay ngủ. Việc cố không nghĩ đến Lucy mất nhiều năng lượng hơn nghĩ về cô.

Mark đã nói với anh về khoảng cách địa lý. “Cái vụ Trung tâm nghệ thuật Mitchell này nghe có vẻ giống một giao dịch lớn lao đây.”

“Danh giá như địa ngục ấy chứ.”

“Nên em không muốn yêu cầu cô ấy bỏ qua.”

“Không. Em không bao giờ muốn Lucy thực hiện kiểu hy sinh đó. Thật ra, em mừng là cô ấy sẽ đi. Điều đó tốt cho cả hai bọn em.”

Mark trao anh một ánh mắt mỉa mai. “Nó tốt cho bọn em chính xác như thế nào?”

“Em không định cam kết đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em không thể,” Sam cáu kỉnh. “Em không giống anh.”

“Em giống y xì anh, đồ ngốc. Hết sức giống trong việc cố như quỷ để tránh lập lại những gì chúng ta đã trải qua khi lớn lên. Em nghĩ điều đó dễ dàng với anh sao, việc thú nhận rằng anh đã rơi vào tình yêu với Maggie ấy? Hỏi cô ấy cưới anh?”

“Không.”

“Tốt, vậy đấy.” Mark cười trước vẻ mặt tiu nghỉu của Sam. “Tìm được đúng người, Sam, và điều khó khăn nhất trên thế giới sẽ trở thành điều dễ dàng nhất trên thế giới. Anh có cùng vấn đề tương tự em. Không thể trốn tránh khỏi điều đó được khi ở gia đình nhà Nolan. Nhưng anh sẽ nói với em điều này… Không cách nào anh có thể để Maggie đi mà ít nhất không nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy. Và một khi anh làm điều đó… anh không có lựa chọn nào ngoại trừ nín thở, và liều một cú nhảy mạo hiểm.


***


Đã xấp xỉ tám mươi lăm giờ rưỡi kể từ lần cuối Sam gặp Lucy – không phải là anh đang đếm – một chuyến giao hàng đã được thực hiện tại ngôi nhà trong vườn nho Rainshadow. Hai anh chàng với chiếc xe bán tải thận trọng dỡ xuống một món đồ dẹt, khá lớn và mang nó đến hiên trước. Chạy ra khỏi vườn nho, Sam đến ngôi nhà ngay khi họ lái xe rời khỏi. Alex ở trong sảnh đón, đang nhìn chằm chằm xuống món đồ đã lộ một phần ra khỏi lớp bao gói.

Đó là ô cửa sổ cây.

“Có ghi chú nào đi cùng với nó không?” Sam hỏi.

“Không.”

“Mấy người giao hàng có nói điều gì không?”

“Chỉ nói rằng thứ này sẽ thật khó chịu để lắp đặt.” Alex hạ thấp hông xuống, nhìn ô cửa sổ. “Hãy nhìn thứ này. Em đã mong đợi thứ gì đó kiểu như đầy hoa và phong cách Victorian cơ. Không phải thứ này.”

Ô cửa sổ thật cứng cáp, dày và tinh xảo, những lớp kính mang màu sắc tự nhiên và kết cấu đa dạng. Thân cây và nhánh, chế tạo bằng chì, có một sự hợp nhất bên trong ô cửa sổ theo cách mà Sam chưa từng thấy trước đây. Vầng trăng dường như toả sáng như thể từ một nguồn sáng của riêng nó.

Alex đứng lên và với tay lấy điện thoại từ trong túi quần sau. “Em sẽ gọi vài người thợ của em đến giúp em lắp đặt ô cửa sổ. Hôm nay nếu có thể.”

“Anh không biết.” Sam nói.

“Về điều gì?”

“Anh không biết liệu anh có muốn lắp đặt nó hay không nữa.”

Alex đáp lại với vẻ cau có thiếu kiên nhẫn. “Đừng trao cho em thứ vớ vẩn đó. Ô cửa sổ phải đi cùng ngôi nhà này. Nơi cần nó. Đã có một cái y như thế từ cách đây rất lâu rồi.”

Sam trao cho cậu một ánh mắt kỳ lạ. “Bằng cách nào chú mày biết điều đó?”

Gương mặt của Alex không thể dò thấu. “Em chỉ muốn nói rằng có vẻ như nó ở đúng chỗ.” Cậu ta bước ra xa, quay số điện thoại. “Em sẽ quan tâm đến nó.”


***


Thầm cám ơn sự chính xác trong việc đo đạc của Lucy, Alex và những người thợ của cậu đã có thể lắp ô cửa sổ ghép kính màu áp vào mảng ván đang tồn tại, và gắn chặt các cạnh bằng chất trét silicon trong suốt. Vào chiều muộn, phần lớn công việc lắp đặt đã được làm xong. Chất silicon sẽ khô sau hai mươi bốn giờ, và họ sẽ hoàn thiện ô cửa sổ bằng việc sắp xếp gỗ quanh các cạnh.

“Vừa lắp đặt xong ô cửa sổ,” Sam nhắn tin cho Lucy. “Em nên đến xem nó.”

Không hồi đáp.


***


Thường khi Sam thoát khỏi giấc ngủ một cách chậm rãi, nhưng sáng nay mắt anh bừng mở và anh ngồi bật dậy. Anh cảm thấy khó chịu, không thoải mái, giống như anh bị giật mình hoảng hốt. Lê bước vào trong phòng tắm, anh cạo râu và đi tắm. Một cái liếc thủ tục vào trong gương soi để lộ một vẻ mặt căng thẳng, cay đắng dường như không thuộc về anh, nhưng quen thuộc kỳ lạ. Rồi anh nhận ra, đó là vẻ mặt mà Alex vẫn thường mang.

Anh mặc quần jeans và áo thun màu đen vào, và đi xuống dưới bếp để uống café và ăn sáng. Tuy vậy, trên đường đi, anh nhìn ô cửa sổ kính ghép màu tại chiếu nghỉ tầng hai, và anh đứng bất động.

Ô cửa sổ đã thay đổi. Bầu trời kính bây giờ bừng sáng với màu hồng và hồng đào của bình minh, những cành cây sẫm màu được bao phủ với những chiếc lá xanh sum xuê. Những màu sắc bị kềm giữ của ô cửa sổ đã tìm ra cách để toả sáng rạng ngời. Những màu sắc rực rỡ tuôn trào qua kính, cảnh tượng đi vào trong mắt anh giống như âm nhạc thị giác, vươn tới một nơi trong anh, nơi những bản năng sâu thẳm nhất cư trú. Hiệu ứng của ô cửa sổ này còn nhiều hơn là vẻ đẹp. Đó là một hình thái của sự thật mà anh không thể phủ nhận. Sự thật đó bẻ gẫy từng phần sự phòng thủ của anh, và bỏ anh lại mụ mẫm như thể anh vừa đi từ một căn phòng tối tăm vào trong ánh sáng.

Chậm rãi, Sam ra khỏi nhà vào trong vườn nho yên tĩnh, để xem xét loại pháp thuật nào Lucy đã làm vì anh. Không gian ngát hương từ những thứ đang tăng trưởng, và bị muối mặn bởi biển cả. Với cảm xúc được tăng cường của Sam, những lá nho có vẻ xanh hơn thường lệ, đất đai màu mỡ hơn. Trước mắt anh, bầu trời chuyển sang một sắc xanh rực rỡ đến mức anh phải nheo mắt chống lại sự châm chích của những giọt lệ. Đất đai được lý tưởng hoá như một hoạ sĩ có thể tưởng tượng ra, ngoại trừ rằng đó là thật, loại nghệ thuật mà bạn có thể đi xuyên qua, chạm vào và thưởng thức.

Thứ gì đó đã ảnh hưởng đến vườn nho… sức mạnh tự nhiên, hoặc bùa mê nào đó, một ngôn ngữ không lời đã triệu tập những cây nho trong một bài ca hy vọng.

Giống như cơn mơ, Sam lang thang đến nhành nho lai mà không ai có thể định danh. Anh cảm thấy năng lượng của nó thậm chí trước cả khi anh chạm vào nó, thân và lá đang vẫy nhẹ, đang ca hát với cuộc đời. Anh cảm nhận bộ rễ đã len lỏi vào trong lòng đất sâu như thế nào, neo chặt vào đất cho đến khi không gì có thể di chuyển được nó. Lướt đôi bàn tay ngang quá đám lá, anh cảm thấy chúng đang thì thầm với anh, cảm thấy bí mật của cây nho đang thẩm thấu vào trong da anh. Ngắt một trong những trái nho màu xanh đen, Sam đặt chúng vào giữa răng và cắn xuống. Hương vị sâu sắc và phức tạp, gợi lên những nông cạn ngọt ngào cay đắng của quá khứ, rồi cuộn vào trong sự huyền diệu tăm tối đẹp dẽ của những thứ vẫn nằm ngay bên ngoài tầm với của anh.

Nghe thấy âm thanh của một chiếc xe hơi đang tiến đến, anh quay lại thấy chiếc BMW của Alex đang tiến dọc theo lối vào. Alex chưa bao giờ đến đây sớm như thế này. Chầm chậm, Alex hạ thấp cửa xe xuống và hỏi, “Muốn đi nhờ không?”

Trong trạng thái mê mụ, Sam lắc đầu và ra hiệu cho cậu ta đi tiếp. Anh không thể giải thích điều gì đã xảy ra, không thể bắt đầu tìm được từ ngữ… và Alex sẽ khám phá ra điều đó đủ sớm.

Vào lúc Sam trở lại ngôi nhà, Alex đã đi đến chiếu nghỉ ở tầng hai.

Sam lên lầu và thấy em trai anh đang nhìn chăm chú vào ô cửa sổ. Không có vẻ băn khoăn nào trên gương mặt cậu ta, chỉ có sự căng thẳng lạc lối của một người đàn ông giao kết với thế giới bằng mối tương quan dính líu đến phủ tạng và những vấn đề phàm tục của chính anh ta. Alex sẽ muốn một lời giải thích khi rõ ràng là không hề có. Hoặc ít nhất không phải là thứ mà cậu ta có thể chấp nhận.

“Anh đã làm gì nó thế?” Alex hỏi.

“Không gì hết.”

“Bằng cách nào…”

“Anh không biết.

Cả hai người họ dán mắt vào ô cửa sổ, nó vẫn tiếp tục biến đổi khi Sam đi ra bên ngoài… Vầng trăng màu tro đã biến mất, bầu trời thuỷ tinh biến thành ánh kim và xanh, mê say với mặt trời. Những chiếc lá thậm chí còn hào phóng hơn, những miếng ngọc lục bảo được đặt vào trong bụi nước gần như làm lu mờ những nhánh cây.

“Nó có ý nghĩa gì nhỉ?” Alex tự hỏi thành lời.

Cảm xúc đã tạo nên sự khả kiến, Lucy đã từng nói về thuỷ tinh ghép màu của cô.

Thứ này, Sam nghĩ, là tình yêu tạo nên sự khả kiến. Tất cả của nó. Vườn nho, ngôi nhà, ô cửa sổ, cây nho dại.

Sự nhận biết đơn giản đến mức nhiều người sẽ bỏ lỡ nó khi đang bị chi phối bởi những ý nghĩ phức tạp. Chỉ những ai với vài tiềm năng còn sót lại về sự kỳ diệu sẽ hiểu. Tình yêu là điều bí mật đứng sau mọi thứ… tình yêu là thứ khiến cho vườn nho phát triển và lấp đầy khoảng trống giữa những vì sao, tình yêu ổn định mặt đất bên dưới chân anh. Không quan trọng liệu bạn có thừa nhận hay là không. Bạn không thể ngừng chuyển động của trái đất hoặc giữ được những con sóng của đại dương, hay làm giảm sức hút của vầng trăng. Bạn không thể ngăn những cơn mưa hoặc che bóng mặt trời. Và một trái tim dạt dào tình cảm không hề ít sức mạnh hơn bất kỳ phần còn lại nào.

Quá khứ đã luôn vây bọc quanh anh giống như những song sắt của một nhà tù, và anh không bao giờ hiểu được rằng anh có đủ sức mạnh để ra khỏi đó bất kỳ lúc nào. Anh không chỉ cam chịu những hậu quả từ những sai lầm của cha mẹ anh, anh còn tự nguyện mang chúng theo cùng anh. Nhưng tại sao anh nên trải qua phần đời còn lại bị đè nặng bởi sự sợ hãi, tổn thương, những bí mật, khi anh chỉ cần buông tay, anh sẽ tự do vươn tới những gì anh mong muốn nhất? Anh có thể có Lucy. Anh có thể yêu cô điên cuồng, vui sướng mà không có giới hạn nào.

Tất cả những gì anh phải làm là nín thở và liều một cú nhảy mạo hiểm.

Không nói một từ với em trai, Sam lao xuống tầng dưới và chộp lấy chìa khoá xe.


***


Cả căn condo lẫn studio của Lucy đều yên lặng và tăm tối một cách đáng ngại, cách mà một chỗ ở vẫn thường như thế khi sẽ bị bỏ trống trong một thời gian dài.

Một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm ngực Sam và phía sau cổ anh. Sự khẩn thiết khiến anh lái xe đến thị trấn đã tụ họp thành một thòng lọng tuyệt vọng siết chặt trái tim anh.

Lucy không thể đã đi mất rồi. Còn quá sớm.

Trong cơn bốc đồng, Sam đi đến Artist’s Point, tìm Justine. Khi anh đi vào trong quán trọ, hương thơm an ủi của bữa điểm tâm thoang thoảng quanh anh, bánh quy phủ bột mì nóng hổi, bánh ngọt, thịt ba rọi xông bằng khói gỗ táo, trứng chiên.

Justine ở trong phòng ăn tối, đang mang một chồng dĩa và dao nĩa đã sử dụng. Cô mỉm cười khi thấy anh. “Chào Sam,”

“Anh có thể nói chuyện với em một phút thôi không?”

“Chắc chắn rồi.” Sau khi mang chồng dĩa vào bếp, Justine trở lại và đi cùng anh đến một góc của khu vực đón khách. “Chuyện thế nào?”

Sam lắc đầu thiếu kiên nhẫn. “Anh đang tìm Lucy. Cô ấy không ở trong căn condo cũng như studio. Anh đang tự hỏi không biết liệu em có bất kỳ ý tưởng nào là cô ấy đang ở đâu không?”

“Bạn ấy đã đi New York,” Justine nói.

“Còn quá sớm,” Sam nói ngắn gọn. “Nó được cho là đến ngày mai cơ mà.”

“Em biết, nhưng giáo sư của cô ấy đã gọi, và họ muốn cô ấy đến đó vì một cuộc họp mặt và bữa tiệc lớn nào đó…”

“Cô ấy đi khi nào?”

“Em vừa đưa bạn ấy đến sân bay cách đây một lúc. Bạn ấy lấy chuyến bay tám giờ.

Sam lôi điện thoại của anh ra để nhìn giờ. Bảy giờ năm mươi. “Cám ơn.”

“Sam, đã quá trễ để anh…”

Nhưng anh đã rời khỏi quán trọ trước khi Justine có thể nói xong.

Nhảy vào trong xe, anh lái thẳng đến sân bay và gọi Lucy bằng điện thoại của anh. Cuộc gọi đi thẳng vào hộp thư thoại. Nguyền rủa, Sam tấp vào lề đường và nhắn tin cho cô.

Đừng đi.

Anh đưa xe trở lại lòng đường và giộng vào nó, trong lúc từ ngữ chạy xuyên qua trí óc anh theo một mạch không dứt.

Đừng đi. Đừng đi…


***


Sân bay Roy Franklin, được đặt theo tên của phi công chiến đấu cơ trong chiến tranh thế giới lần thứ hai đã tìm ra nó, nằm phía Tây Friday Harbor. Cả hai chuyến bay thuộc lịch trình và có đặc quyền đều cất cánh trên một đường băng duy nhất của sân bay. Các hành khách và các khách viếng thăm đều buộc phải đợi vì lý do này hay lý do khác và thường xuyên thấy mình ở trong quán café Ernie’s, một cửa hàng café sơn màu xanh ngay cạnh sân bay.

Sam đậu xe bên cạnh ga cuối và đi đến cửa bằng những sải chân vội vàng. Nhưng thậm chí trước cả khi anh vào được bên trong, tiếng gầm của động cơ phản lực Cessna đã điền đầy không gian. Che mắt, Sam ngước nhìn chiếc máy bay màu vàng và trắng chín chỗ ngồi, đang lên cao và nhanh dần trên đường đến Seattle.

Lucy đã đi rồi.

Đau đớn nhiều hơn anh mong đợi khi anh quan sát chiếc máy bay mang cô xa khỏi anh. Đau đớn theo một cách khiến anh muốn đi đến một góc tối nào đó để không nghĩ ngợi, nói chuyện, hay di chuyển.

Bước đến nhà ga cuối, Sam buông người bên cạnh ngưỡng cửa. Anh cố sắp xếp đầu óc, cố nghĩ về những gì phải làm kế tiếp. Đôi mắt anh bỏng rát. Anh khép chúng lại trong một lúc, để cho những chất dịch lỏng làm dịu đi sự nhức nhối.

Cửa nhà ga bật mở, theo sau bởi tiếng lách cách từ những bánh xe hành lý. Xuyên qua màn sương mờ ảo, anh thấy một hình thể nhỏ nhắn của một người phụ nữ, và trái tim anh ngừng đập. Anh gọi tên cô trong một hơi thở.

Lucy quay người đối diện với anh.

Trong một thoáng, Sam đã nghĩ cô là ảo ảnh trong trí tưởng tượng của anh, được gọi lên từ cường độ khao khát dữ dội muốn được nhìn thấy cô của anh. Trong vài phút vừa rồi, anh đã trải qua hết mấy kiếp đời.

Vươn tới cô trong ba sải chân, Sam kéo mạnh cô vào anh, sự va chạm khiến cả hai loạng choạng. Trước khi Lucy có thể thốt ra được một lời, anh đã bao phủ miệng cô bằng miệng anh, ngấu nghiến mọi từ và mọi hơi thở cho đến khi tay nắm va-ly rời khỏi những ngón tay cô và va loảng xoảng trên lề đường.

Miệng cô chịu thua và níu chặt miệng anh, cánh tay cô trượt quanh cổ anh. Cô vừa khít với anh như thể được tạo ra cho anh, khít khao một cách hoàn hảo, những vẫn còn xa cách khỏi anh. Anh muốn kéo cô vào bên trong anh, biến họ thành một. Anh hôn cô mãnh kiệt hơn, gần như man dại, cho đến khi cô ngoảnh mặt đi với một hơi thở đứt đoạn. Những ngón tay cô lồng vào gáy anh, vuốt ve như thể để xoa dịu anh.

Sam giữ gương mặt cô trong đôi bàn tay đang run rẩy của anh. Đôi gò má cô đỏ bừng bừng, đôi mắt mờ sương hoang mang. “Tại sao em không ở trên chuyến bay?” Anh hỏi khàn khàn.

Lucy chớp mắt. “Anh… anh đã nhắn tin cho em.”

“Và như vậy là đủ ư?” Trượt cánh tay quanh cô, Sam khàn giọng hỏi, “Em rời khỏi chuyến bay chỉ vì hai từ thôi sao?”

Cô nhìn anh trong một cách thức không ai từng làm thế trước đây, đôi mắt cô thắp sáng bởi sự âu yếm rạng ngời. “Chúng là hai từ đúng.”

“Anh yêu em,” Sam nói, và đặt miệng anh trên miệng cô, và ngừng nụ hôn bởi vì anh phải nói điều đó lần nữa. “Anh yêu em.”

Những ngón tay run rẩy của Lucy lần đến môi anh, mơn trớn chúng dịu dàng. “Anh có chắc không? Làm sao anh biết đó không phải chỉ về sex?”

“Đó là về sex… sex với trí óc em, sex với linh hồn em, sex với màu sắc của đôi mắt em, mùi hương của da em. Anh muốn được ngủ trong giường em. Anh muốn em là hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy mỗi sáng và điều cuối cùng anh thấy vào buổi tối. Anh yêu em theo cách anh không bao giờ nghĩ là anh có thể yêu bất kỳ ai.”

Đôi mắt cô đẫm lệ. “Em cũng yêu anh, Sam. Em không muốn rời khỏi anh, nhưng…”

“Đợi đã. Hãy để anh nói điều này trước… Anh sẽ đợi em. Không phải lựa chọn gì với anh đâu. Anh có thể đợi mãi mãi. Em không cần phải từ bỏ New York. Anh sẽ làm bất kỳ điều gì cần thiết để khiến điều đó được tiến hành. Những cuộc gọi điện thoại đường dài, không gian ảo - bất kể thứ gì. Anh muốn em có được giấc mơ của em. Anh không muốn em từ bỏ nó hoặc hạn chế cuộc sống bởi vì anh.”

Cô mỉm cười qua màn nước mắt. “Nhưng anh là một phần của những giấc mơ ấy.”

Sam quấn tay quanh cô và tựa má lên tóc cô. “Không quan trong bây giờ em đi đâu,” Anh thì thầm. “Bất luận thế nào, chúng ta vẫn ở bên nhau. Một ngôi sao nhị phân có thể có một quỹ đạo cách biệt, những nó vẫn bị hút vào nhau bởi trọng lực.”

Tiếng khúc khích của Lucy bị bóp nghẹt trong áo anh. “Kẻ lập dị bác học thích trò chuyện.”

“Quen dần với điều đó đi,” Anh bảo cô, đánh cắp một nụ hôn dữ dội. Anh liếc vào nhà ga. “Em có muốn vào trong và thay đổi lịch bay của em không?”

Lucy lắc đầu một cách kiên định. “Em sẽ ở lại đây. Em sẽ từ chối tài trợ nghệ thuật đó. Em có thể làm công việc ghép kính của em ở đây cũng dễ dàng y như em có thể làm ở đó.”

“Không, em sẽ không. Em sẽ đi New York, để trở thành một nghệ sĩ mà em có ý định làm. Và anh sẽ tiêu tốn một gia tài cho vé máy bay để gặp em thường xuyên nhất có thể. Và rồi sau một năm, em sẽ trở lại đây và cưới anh.”

Lucy ngước nhìn anh với đôi mắt tròn xoe. “Cưới anh,” Cô nói yếu ớt.

“Lời cầu hôn chính thức sẽ đến sau,” Sam nói. “Anh chỉ muốn em nhận thức rõ ý định nghiêm túc của anh.”

“Nhưng… anh không tin tưởng hôn nhân…”

“Anh đã đổi ý. Anh đã đoán ra thiếu sót trong lập luận của anh rồi. Anh đã bảo em rằng sẽ có nhiều lãng mạn hơn khi không cần phải cưới, bởi vì em chỉ ở bên nhau trong những thời gian tốt đẹp. Nhưng anh sai rồi. Thứ có ý nghĩa duy nhất là khi em ở lại trong suốt những thời điểm tệ hại. Bất kể sẽ tốt hơn hay tệ hơn.”

Lucy vít đầu anh xuống cho một nụ hôn khác. Đó là một nụ hôn mang ý nghĩa tin tưởng và dâng hiến… một nụ hôn về rượu vang và những ngôi sao và pháp thuật… Một nụ hôn về sự tỉnh giấc an toàn trong vòng tay của người yêu khi buổi sáng trườn qua đường bay của những cánh chim đại bàng và mặt trời sổ tung những dải ru băng bạc ngang qua vịnh False.

“Chúng ta sẽ nói về New York sau,” Lucy nói khi môi họ tách nhau ra. “Em vẫn không chắc em sẽ đi. Bây giờ em thậm chí không chắc là có cần nó không. Nghệ thuật có thể xảy ra ở bất kỳ nơi nào.” Đôi mắt cô lấp lánh như thể cô đang suy nghĩ đến loại tri thức bí mật nào đó. “Nhưng ngay lúc này… anh sẽ đưa em đến Rainshadow Road nhé?”

Cho câu trả lời, Sam nhấc va li của cô lên và quàng tay quanh cô khi họ đi đến xe. “Thứ gì đó đã xảy ra với ô cửa sổ mà em làm cho anh,” anh bảo cô sau một lúc. “Vườn nho đang thay đổi. Mọi thứ đang thay đổi.”

Lucy mỉm cười, có vẻ không hề ngạc nhiên chút nào. “Kể em nghe đi.”

“Em phải tự mình nhìn thấy chúng.”


Và anh đưa cô về nhà, chuyến đầu tiên của nhiều chuyến mà họ sẽ đi cùng nhau.