Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Magic 37 - Epilogue


37.



Arian hít một hơi không khí mát lạnh và sảng khoái khiến cô choáng váng. Mặt trời bình minh của mùa đông làm loá mắt cô. Cô chớp mắt và bầu trời đỏ ửng và xanh ngắt tuôn đổ trên các giác quan, cuốn đi màn sương mờ của đêm khỏi trí óc thiếu màu sắc của cô. Cô cảm thấy những ngón tay của Tristan bấu vào vai, nghe thấy tiếng reo mừng hân hoan của Copperfield, và bật cười vang khi cây chổi bay vút lên trong trạng thái không trọng lượng kỳ diệu.
Sự tráng lệ của New York trải rộng bên dưới họ trong tất cả vẻ huy hoàng vừa thức dậy của nó. Họ bay vút qua một ngọn núi, run rẩy trong cái lạnh tuyệt diệu của đỉnh núi tuyết phủ. Khi cây chổi chúi xuống một thung lũng, bàn chân họ lướt trên mặt hồ màu xanh lục, bắn toé làn nước màu sắc cầu vồng bắn vào không khí. Họ lại lướt lên cao lần nữa chỉ để thấy chính mình lạc trong một đám mây trắng như sợi bông thục quỳ. Cánh tay của Tristan quấn quanh eo cô. Mềm mại y như sự ve vuốt của chính đám mây, môi anh chải nhẹ trên gò má cô.
Họ bắn ra khỏi đám mây và thấy thành phố mênh mông trải dài bên dưới họ. Khi Arian nhận ra đỉnh chóp bằng thép của Tháp Lennox hiện ra lờ mờ trên đường chân trời giống như ngọn tháp của một toà lâu đài bị bỏ bùa nào đó, trái tim cô bay vút lên. Rồi lao thẳng xuống khi cô nhớ ra cô vẫn chẳng có ý niệm nào cho dù mơ hồ nhất về việc làm sao để đậu được chiếc chổi xuống.
Trước khi cô có thể mở miệng để cảnh báo cho Tristan, đuôi của chiếc chổi bị cuốn vào một dòng xoáy hút xuống và lao vào trong một sự xoay tròn khiến họ bị lật nghiêng hướng thẳng đến vùng sân trong có tường rào bao quanh với sự hỗn độn của tiếng hét và những lời nguyền rủa.
Tấm mền tuyết bị phá huỷ bởi cú rơi của họ gần như không tơi xốp như chúng có vẻ. Arian mở mắt và thấy chính mình được ẵm ngang qua lòng của Tristan. Anh đang nhìn xuống cô với vẻ dịu dàng làm tan chảy trái tim cô. Trong một khoảnh khắc choáng váng, cô nghĩ thời gian đã chơi khăm họ, đã gởi họ trở lại đúng vào khi họ mới gặp nhau lần đầu tiên.
“Đầu của em có bị đau không?” Anh thì thầm.
Cô lắc đầu, với tay lên để phủi tuyết khỏi mái tóc anh. “Trái tim em.”
Những ngón tay ấm áp của anh lướt xuống cổ họng cô và vào bên trong ngực áo của chiếc váy để tìm kiếm cơ quan khó nắm bắt đó. “Điều này có hữu ích không?”
Cô rên rỉ trước sự động chạm nhạy cảm của anh. “Oh, vâng. Em đã cảm thấy tốt hơn rồi."
“Tuyệt.” Anh kéo cô ấp vào chỗ hõm trên vai anh và chải nhẹ môi anh trên môi cô. Cô đầu hàng sự mềm mại của miệng anh, mời mọc anh xâm nhập để cuốn đi tất cả những mùi vị đắng cay của Gloucester.
Một tiếng rên khàn khàn cắt ngang sự chia sẻ ngọt ngào của họ. Copperfield nằm với đầu đặt trong đài phun nước và chân trải dài trong tuyết. Đôi mắt cậu vẫn còn khép chặt. Tristan gỡ bản thân khỏi cánh tay của Arian với vẻ miễn cưỡng đau đớn và đi đến vỗ nhẹ vào gò má cậu.
“Ôi, Cherie,” Cop lầm bầm, mang tay của Tristan lên môi. “Cưng có mùi thật tuyệt.”
“Đó là nước hoa sau khi cạo râu của tớ, đồ ngốc nhà cậu.” Tristan đáp, giật mạnh tay lại.
Đôi mắt Cop bật mở. “Xin lỗi. Tớ đã nghĩ cậu là người khác cơ.” Cậu ngồi dậy, xoa xoa đầu. “Tớ đoán cậu có thể nói chuyến hạ cánh của chúng ta là một cú đâm sầm thành công.”


Hàm của Arian trễ xuống khi cô nhận ra bức tượng đá cao chót vót bên trên cậu ấy. Nó được đặt ở trung tâm đài phun nước như thể nó đã luôn ở đó. Nhưng nó không như thế.
Cô loạng choạng đứng lên, ngước nhìn bờm tóc trắng phủ tuyết và chiếc áo choàng đang bay phất phới. Vành môi đang mím lại bị đông cứng mãi mãi trong một nụ cười điệu đà đạo đức giả chỉ còn hoàn hảo cho những con cá vàng nhảy lao xao khi mùa xuân đến.
“Chà chà, Nó giống hệt Wite Lize!”
Tristan bắn cho Copperfield một ánh mắt bẽn lẽn. “Anh thật sự không biết.”
“Di chuyển ông ta khỏi mái nhà là ý của Sven,” Cop thú nhận. “Ông ta làm đám bồ câu sợ chết khiếp.”
Tiếng cười ngân vang của Arian phai nhạt khi một đội cảnh sát mặc đồng phục xông vào trong sân sau, những khẩu súng lăm lăm trên tay.
“Đứng yên!” Người chỉ huy của họ quát to.
Tristan đảo tròn mắt. “Oh, vì Chúa, điều này đúng là có chút phiền hà.”
“Em làm nhé?” Arian thì thầm, cô hất đầu ra hiệu về miếng bùa, đô mắt lấp lánh vẻ láu lỉnh tinh quái.
Tristan lắc đầu. “Tại sao chúng ta không để cho luật sư của chúng ta đối phó nhỉ? Đó là những gì anh phải trả tiền cho cậu ta làm mà.”
Copperfield cố gắng. Nhưng nhanh chóng khám phá ra rằng thật khó lòng hăm doạ được một thành viên mang phù hiệu sáng bóng của NYPD khi đang ăn mặc giống như một gã Anh Điêng của một cửa hàng bán xì-gà.
“Tránh chỗ mau, Geronimo*,” Một trong những viên cảnh sát càu nhàu khi ông ta sập một bộ còng vào cổ tay của Tristan.
(*Geronimo : một thủ lĩnh nổi bật của người Apache đã lãnh đạo bộ tộc chống lại sự tàn sát của Texas và Mexico vào cuối thế kỷ 19)
“Tôi là Tonto cơ, đồ ngốc nhà ông!”
“Vậy à, tốt, Tôi là Lone Ranger và tôi sẽ lôi anh xuống đồn nếu anh không nhảy lên con ngựa thần Silver và hi-oh cái mông anh vào trong hoàng hôn.”
Cop nghiến chặt răng thất vọng. “Ít ra ông có thể nói với tôi, thân chủ của tôi đang bị buộc tội gì chứ?”
“Chống lại lệnh bắt giam và không đóng tiền bảo lãnh.” Người cảnh sát xua Copperfield đi, tập trung đầy đủ sự chú ý của ông vào Tristan. “Anh có quyền giữ im lặng…”
Arian vỗ nhẹ vào vai viên cảnh sát.
“Chỉ một phút nữa thôi, ma’am,” Ông ta nói mà không quay lại. “Bất kỳ điều gì anh nói có thể và sẽ chống lại anh…”
Arian vỗ mạnh hơn. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài?”
Ông ta bắn cho cô một cái nhìn bực bội. “Vui lòng đừng gây trở ngại cho nhiệm vụ của tôi, ma’am. Người đàn ông này là một tên tội phạm nguy hiểm đã bị buộc tội giết vợ của anh ta.” Ông ta quay lại với Tristan. “Anh có quyền yêu cầu một luật sư.”
“Nhưng tôi là vợ anh ấy mà!”
Viên cảnh sát quay ngoắt lại đột ngột. Arian bắt chéo cánh tay cô và mỉm cười ngọt ngào với ông.
“Cứt thật, Eddie,” Một người trong nhóm của ông làu bàu. “Tớ đã thấy ảnh của cô ấy. Đó chính là cô ấy.”
Viên cảnh sát đẩy nón ra phía sau đầu. “Chà, chết tiệt, tôi…”
Tristan lúc lắc chiếc còng tay vào ông ta, nụ cười của anh đủ dễ chịu để gây bỏng giộp. “Ông có phiền không?”
Gương mặt ác hiểm như con chó bull của viên cảnh sát chuyển thành gây hấn. “Không, thực ra thì tôi không phiền. Còng tất cả bọn họ lại,” Ông ta quát tháo. “Chúng ta sẽ nắn cho thẳng cái bí ẩn nho nhỏ này lại ở dưới đồn.”
Lờ đi lời than van phản đối của Arian, lời đe doạ gây chiến của Copperfield về việc sẽ kiện vì cầm tù sai, và tiếng thở dài cam chịu của Tristan, những người của ông ta hấp tấp tuân lệnh. Khi họ bị dẫn đi khỏi sân trong, người cảnh sát ngừng lại chỉ đủ lâu để liếc lên đài phun nước và lầm lầm, “Tượng đẹp đấy. Vợ tôi có một chú lùn y như thế ở khu vườn của chúng tôi.”

Cop mất gần mười bốn giờ để sắp xếp những tình huống khó xử hợp pháp khác nhau được đặt ra bởi sự biến mất riêng rẽ của họ. Cùng lúc Arian lảo đảo vào trong phòng ngủ của căn penhouse và bật đèn lên vào đêm hôm đó, cô đang ngáp vắn ngáp dài vì kiệt sức.
Đó là lý do cô mất một lúc lạc lối để có thể nhận ra những mảnh giấy tung rải khắp giường và trên sàn là những tờ tiền một dollar. Một triệu những đồng một dollar thì chính xác hơn. Lucifer đang nhảy giật cục băng qua bãi chiến trường màu xanh đó để chào mừng cô.
Cô đón nó trên tay với một tiếng kêu vui thích, kinh ngạc vì cậu chàng đã lớn lên nhiều như thế nào chỉ trong hai tháng ngắn ngủi. Chiếc bụng nhỏ bé mềm mại của nó tròn trĩnh bên dưới tay cô. “Anh ấy nhớ mày. Nhưng không tệ bằng một nửa tao đâu.” Arian quay nhìn quanh và khám phá ra Tristan đang đứng dựa vào khung cửa, hai tay nhét trong túi quần. Anh đã dừng lại tại văn phòng để cạo râu, thay chiếc áo sơ mi kỳ quặc và chiếc quần chẽn ngắn đến đầu gối mà anh đã mặc ở Gloucester. Bây giờ anh giống hệt Tristan Lennox trong lần đầu tiên ôm cô trong đôi tay anh – một hình ảnh trang nhã vô cùng hấp dẫn trong bộ trang phục trị giá hai ngàn dollar.
Một làn sóng ngượng ngùng tràn qua cô và cô tự hỏi không biết liệu anh có thật sự không còn là một người lạ đối với cô không. Cô nhẹ nhàng đặt Lucifer trên giường và giơ một nhúm các đồng dollar lên. “Em có thể thấy anh đã trang hoàng lại nhà kể từ khi em đi.”
Anh nhún vai. “Vì anh không muốn lãng phí cuộc gọi điện thoại để gọi cho luật sư, nên anh gọi Sven. Hóa ra là anh ta cũng là một nhà trang trí nội thất trước khi trở thành thợ cắt tóc và một…”
“Chuyên gia huỷ diệt?” Cô kết thúc dùm anh. Cô nhìn quanh phòng với vẻ hết sức hoang mang. “Em không hiểu.”
Tristan kéo một mảnh giấy ra khỏi túi quần và trao nó cho cô. Arian mở nó ra, nhận ra đó là một bản sao của thoả thuận tiền hôn nhân mà anh đã huỷ trước ngày cưới của họ.
“Anh sẽ tự nguyện lùi ngày lại nếu em muốn. Em sẽ vẫn được trao quyền đối với một triệu dollar, toà lâu đài ở Pháp, và tiền trợ cấp hàng tháng.” Ánh mắt anh rơi xuống tấm thảm. Hoặc chỗ tấm thảm sẽ ở nếu nó không bị chôn vùi bên dưới đống tiền. “Ngay cả khi em chọn tái hôn.”
Arian chìm xuống giường, đấu tranh để có thể thẩm thấu được lời anh.
Gương mặt anh như một chiếc mặt nạ không có cảm xúc. “Anh sẽ không chống lại việc ly hôn. Anh không thể hình dung làm sao có thể có khả năng em muốn duy trì cuộc hôn nhân với anh sau khi anh biểu lộ sự thiếu tin tưởng tột cùng với em như thế. Anh gần như đã giết chết em rồi.”
“Anh cũng đã cứu sống em mà.”
Đột ngột Arian đứng lên. Tristan đã trao tặng cô sự tự do mà anh tin rằng cô khao khát. Không quan trọng cái giá mà anh phải trả là gì. Và bây giờ cô đã biết được những thứ ẩn đàng sau bóng tối của sự nghi ngờ, nhiều hơn rất nhiều một triệu dollar nhỏ nhoi đó. Vươn tay, Arian kéo miếng bùa qua đầu.
“Hãy giữ nó,” Anh đề nghị, giọng anh rạn vỡ bên dưới sự căng thẳng để duy trì lớp vỏ bọc thờ ơ. Anh không thể che dấu hoàn toàn nỗi khao khát thống khổ trong đôi mắt anh. “Em đã chứng tỏ rằng có một trái tim hết sức tinh khiết trước sự mua chuộc.”
Lờ đi mệnh lệnh của anh, Arian gỡ khỏi miếng bừa và hành quân vào trong phòng tắm. Cô phải để cho anh tin. Anh không chạy theo cho đến khi anh nghe tiếng hợp xướng phong phú của chiếc tủ commode.
Arian đối mặt với anh, một nụ cười đăm chiêu giật giật bờ môi cô khi cô chạm tay vào chiếc cổ trần. “Em không cần Warlock nữa. Và anh cũng không. Tình yêu của chúng ta là pháp thuật duy nhất chúng ta cần.”
Chiếc mặt nạ cách biệt của Tristan chầm chậm vỡ vụn thành một nụ cười. Sự lãnh đạm huyền thoại của anh bị đập vụn khi anh hò reo hân hoan và cuốn Arian vào trong vòng tay anh, nhấc cô cao khỏi đầu anh.
Arian cười vang nhìn anh, biết rằng trong phần còn lại của cuộc đời cô, cô sẽ mãn nguyện được bay trên cánh tay đầy yêu thương của anh.

Trisatn và Arian không ra khỏi phòng ngủ cho đến buổi sáng muộn của ngày hôm sau.
Vẫn được ấp ủ trong vòng tay của chồng cô, Arian kéo cửa đóng để không quấy rầy một Lucifer đang cáu kỉnh. “Em ước…” Cô thì thầm.
“Cẩn thận nào,” Tristan khiển trách, hôn lên đỉnh mũi cô.
Cô lướt đôi môi lần theo quai hàm mới cạo của anh. “Em ước anh sẽ yêu em mãi mãi.”
Anh đẩy cằm cô ngước lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô với sự dịu dàng trang nghiêm. “Đừng lãng phí điều ước của em với điều em đã có rồi, thưa bà Lennox.”
Cô nhắm chặt mắt. “Vậy thì em ước em có một triệu…”
“Dollar? Con dê?” Anh đề nghị, co rúm lại trong vẻ hoảng hốt giễu cợt.
Đôi mắt cô bật mở. “Những bông hoa cam!”
Tristan cuốn cô vào trong vòng tay, bật cười vang với ý định trả thù nhỏ mọn của cô. Cô đã nói đúng. Họ không cần Warlock. Không, khi mà anh đã quá háo hức để trải qua phần còn lại của cuộc đời anh để lấp đầy mọi ước muốn của cô và khiến tất cả những giấc mơ của cô trở thành sự thật. Nhưng vòng ôm dịu dàng của họ đã bị cắt ngang khi anh nhảy mũi. Hai lần.
Cả hai người bọn họ đều liếc vào trong phòng ngủ đóng im ỉm trước khi nhìn chằm chằm vào nhau, đôi mặt họ mở lớn cảnh giác.
Tristan là người đầu tiên tung ra ý tưởng kỳ lạ. “Đừng ngốc thế. Điều đó sẽ có nghĩa em thật sự là…”
“Một phù thuỷ.” Arian thì thầm, không thể kềm được một tiếng khúc khích nho nhỏ.
Tristan với tay tới tay nắm cửa trước tiên, nhưng tay cô đã cũng trên tay anh cùng lúc. Trao đổi nụ cười toe toét ngốc nghếch, họ lắc đầu trước tính khí thất thường chung của nhau, chia sẻ một nụ hôn kéo dài khác, rồi bắt đầu đi đến thang máy, tay trong tay để kiếm một bữa điểm tâm cho những chiếc dạ dày đang gào thét của họ
Nếu họ mở cánh cửa phòng ngủ vào đúng khoảnh khắc đó, họ sẽ có thể thấy Lucifer đang đứng trên chân sau ở giữa giường, những chiếc móng tí hon quơ quào vào cơn mưa hoa cam đang tuôn xuống từ trần nhà như một giòng thác thơm ngát.



Epilogue




Từ trang nhất của tờ Global Inquirer, Thành phố New York, ngày 26 tháng Giêng năm 1997.

CHÀNG TRAI TỶ PHÚ CƯỚI
CÔ DÂU BÍ ẨN
LẦN THỨ HAI!

Sau khi đọc lại lời thề nguyền gây xúc động của họ trước một nhóm nhỏ khán giả gồm bạn bè và gia đình, chàng tỉ phú tươi cười rạng rỡ và cô dâu đang kêu ré lên của anh bước vào trong chiếc trực thang đang đợi sẵn chưa biết điểm đến. Cặp đôi hào phóng chia sẻ niềm vui của họ bằng cách bay vòng trên thành phố để rải một triệu bông hoa cam và một triệu tờ một dollar trên những đám đông những người có thiện chí đang cổ vũ nồng nhiệt.
Bất chấp những báo cáo về sự chết yểu của cô ấy dường như đã bị cường điệu thái quá, cô dâu mặc trang phục cưới màu đen.


***


THE END BOOK 1.

Book 2 : Touch of Enchantment  đã được dịch rồi.

Magic 36


36.



Một lời thỉnh cầu vang to từ người yêu cầu vống cao bên trên những tiếng la hét inh tai đòi máu. Arthur cúi đầu, dù vẫn duy trì phân nửa sự chú ý trên Tristan. Hắn đã tăng tốc độ đọc Kinh Lạy Cha vội vã đến nỗi hắn bỏ qua phân nửa lời kinh và đọc sai phần còn lại.
Tristan nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, sợi dây thô nhám làm trầy cổ anh. “Tớ xin lỗi về điều này, Cop. Tớ không nghĩ nó sẽ kết thúc theo cách này.”
“Đừng tự đá mình như thế. Tớ mới là người đã mời cậu đến bữa tiệc này. Dù vậy, nếu có lần sau, tớ khuyên cậu đừng làm vợ cậu giận dữ đến nỗi cô ấy nắm lấy ngay cơ hội để thả một sợi thòng lọng lên đầu cậu nhé.”
Nỗi nhức nhối cực độ của cơn giận trước sự đào ngũ của Arian khiến anh đau đớn. “Lần tới chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó nữa đâu. Tớ đã thấy trước rằng khao khát được nhìn thấy chúng ta chết của Arthur sẽ dẫm nát ngay cả tình yêu của hắn để trở thành trung tâm của sự chú ý.”
Anh đã chứng minh mình nói đúng khi Arthur bắn ra một từ bị bóp méo khỏi ý nghĩa của nó. “Amen*” và nhún nhảy ngang qua khán đài, gần như vấp chân trong sự vội vã.
(*Amen : tiếng Latin có nghĩa là ‘tôi tin’, thường được dùng cuối bài kinh để xác tín niềm tin của các tín đồ Ki Tô Giáo, nhưng người ta cũng hay bóp méo khi đùa cợt trong việc xác tín một việc gì đó, hoặc kết thúc thứ gì đó – Sẻ)
“Tôi muốn tuyên bố một lời phàn nàn chính thức.” Cop nói. “Tôi đã không được trao tặng ân huệ cuối cùng. Đó là điều chính đáng trong những quyền hợp pháp của tôi để yêu cầu một điếu thuốc hoặc một nụ hôn từ một trong những thiếu nữ duyên dáng đang la thét đòi máu của tôi hoặc có lẽ chỉ cần một chiếc pizza với xúc xích tiêu pepperoni nóng hổi cũng được.”
“Câm miệng đi, đồ da đỏ,” Arthur rít lên, giả vờ đưa ra một lời cầu nguyện mộ đạo cho những linh hồn sớm từ giã cõi đời của họ. “Mi và cậu bé vàng của mi đây sẽ thức giấc trong địa ngục trước khi mi biết điều đó.”
“Tao sẽ đợi mày ở đó,” Tristan hứa hẹn. “Khi mày cào xuyên qua những cánh cổng địa ngục, gương mặt của tao sẽ là thứ đầu tiên mày trông thấy.”
Arthur uốn cong một bên chân mày. “Vậy thì tao sẽ gắng hết sức làm điều tốt nhất cho thời gian còn lại của mày trên trái đất này. Tao không thể kềm được mong muốn lưu ý mày về người phụ nữ trẻ trung đáng yêu mà con gái tao sẽ trở thành là ai. Dĩ nhiên, không ai ở New Yorrk biết rằng Arian là con gái tao, vì thế tao nghi ngờ việc sẽ có những chuyện ngồi lê đôi mách khi chúng tao chiếm giữ nơi cư trú như là chồng và vợ.”
“Tại sao, cái đồ loạn luân chó đ…” Bị nghẹn bởi cơn thịnh nộ trước bề sâu trong sự suy đồi của người bạn cũ, Tristan nâng gối vào háng của Arthur.
“Treo cổ chúng,” đức cha tốt lành gầm lên, khuỵu một gối xuống đất.
Khán đài rung lên với mỗi sải chân của người thợ thuộc da. Arthur trườn ra sau, chống sức nặng của hắn trên bàn tay lành lặn. Tristan áp vai anh vào vai của Copperfield như thể bằng cách nào đó anh có thể giữ vững được tinh thần khi chiếc cửa sập chia tách họ với cái chết đang đu đưa bên dưới chân họ. Anh nhấc ánh mắt bên trên đám đông điên cuồng để ngước nhìn vào vòm trời đen như gỗ mun, nhớ đến đường chân trời New York sáng lấp lánh và sự ấm áp ngọt ngào của thân thể Arian nép sát vào thân thể của anh.
Lửa kẻ sọc qua đường chân trời giống như những tia hy vọng.
Tristan chớp mắt, anh hẳn đã tin rằng anh tưởng tượng ra nó nếu khuỷu tay cuả Copperfield không thúc vào sườn anh với sức mạnh huỷ diệt. Đám đông hút vào một sự hổn hển tập thể khi ngọn lửa lao thẳng xuống, rồi bắn lên trời, rực sáng ngang qua bầu trời trong một vòng cung nhắm thẳng vào trảng rừng trống.
Tiếng khúc khích điên dại của kẻ đang cười sẽ làm cho bộ phim ‘Wicked Witch of the West’ phải tự hào đã dựng mọi sợi tóc gáy của Tristan râm ran sống dậy.
Trái tim anh phồng lên tự hào khi chiếc chổi lao khỏi bầu trời, cho anh cái nhìn rõ ràng đầu tiên về một phù thuỷ mang gương mặt của thiên thần cưỡi lơ lửng trên đó, một cây đuốc sáng rực nắm chặt trong tay.
Đám đông tán loạn trước sự tiến đến của cô. Một bà già héo hon ngã xấp xuống, kêu thét lên hoảng sợ khi chiếc áo choàng bay dập dờn của Arian sượt trên hình thể nằm sõng xoài của bà ta, nồng nặc mùi lửa và đá lửa. Arthur cố đứng dậy, làn da của hắn bám chặt vào những chiếc xương sắc nhọn cho đến khi gương mặt hắn tương tự như một chiếc mặt nạ của thần chết.
Cây chổi lao thẳng lên cao, vòng quanh khu rừng trống hai lần, rồi chúi thẳng xuống khán đài.
“Cái đòn bẩy!” Arthur thét lên. “Kéo cái đòn bẩy chết tiệt đó!”
Bàn tay của người thợ thuộc da đang nắm lấy cái đòn bẩy của chiếc cửa sập rồi, nhưng người đàn ông khổng lồ đứng sững sờ bởi một quả banh lửa đang lao thẳng đến ông ta từ bóng tối. Arian đã đủ gần để Tristan thấy ánh lấp lánh tinh quái trong đôi mắt cô trước khi gã khổng lồ mất hết tinh thần và lao bổ khỏi khán đài, rống lên kinh hoàng. Arian xà xuống vượt qua, mái tóc cô cuồn cuộn phía sau như một đám mây sẫm màu của sự trừng phạt.
Giọng cô trôi trở lại anh. “Em sẽ trở lại… đừng đi đâu nhé…”
“Anh đâu có dự định gì đâu,” Anh lầm bầm, kéo giật không hiệu quả vào sợi dây thừng nhỏ đang trói hai cổ tay anh.
Arthur lảo đảo về hướng cái đòn bẩy, một tay khum vào háng. Cop ngáng chân và hắn vấp, ngã xuống với cú nảy làm rung cả khán đài.
Arian lại xà xuống lần nữa, treo lủng lẳng xuống bên cạnh bởi một đầu gối, “Tristan, cứu! Em không làm tốt với thứ này! Em nên làm gì đây?” Tiếng thét của cô tàn dần và cô lại mất hút lần nữa.
“Sợi dây, Arian!” Anh hét. “Đốt cháy sợi dây!” Tiếng la của anh gần như bị chìm khuất bởi tiếng la hét kinh hoàng của đám đông đang chạy trốn.
Arthur tự vươn dậy bằng tay và đầu gối. Cop đang làm rối tung tay cậu trong dây trói của Tristan và giật mạnh, một dòng suối đều đặn những lời lẽ báng bổ tuôn ra từ đôi môi cậu. Cánh tay của Arthur đã vươn dài đến cái đòn bẩy.
“Aaaiiiiiieeeee!” Arian lướt qua, ngay bên trên, nhưng hướng xuống dưới. Cô đập điên cuồng vào sợi dây chắc chắn của chiếc thòng lọng bằng cây đuốc của cô. Mùi của sợi gai dầu đang cháy tràn ngập hai lỗ mũi của Tristan.
Anh và Cop nhảy lên như một người đàn ông vào đúng khoảnh khắc Arthur nắm được chiếc đòn bẩy và kéo giật nó xuống. Finch ngã vào cậy cột, sụp xuống nhẹ nhõm khi hắn nghe tiếng sập mạnh nhịp nhàng của chiếc cửa sập đập vào đáy khán đài. Chùi lòng bàn tay ẩm ướt ngang qua miệng, hắn nhìn qua vai, hăm hở thưởng thức sự huỷ diệt của kẻ thù.
Nhưng thay vì hai thân thể đang đu đưa trong gió, hắn nhìn thấy hai người đàn ông đang toét miệng cười trong sự hoà hợp hoàn hảo. Hắn rút con dao găm ra khỏi áo khoác, nhưng nó va loảng xoảng vào những miếng ván khi bàn chân mang giày ống của Tristan dộng vào mông hắn một cách đường hoàng. Hắn bay khỏi khán đài, hai cánh tay khua loạn xạ trong không khí.
Cop chụp lấy con dao nằm lăn lóc và cù cưa qua những sợi dây trói của họ. Tristan cúi người trên cạnh khán đài. Arthur nằm dài bên dưới, gương mặt hắn vùi trong đống lá.
“Tặng tao con dao găm này à,” Tristan nói, với tay ra phía sau.
Cop lưỡng lự trong một nhịp tim, rồi đập cán dao vào trong lòng tay đang xoè ra của anh. Tristan chuẩn bị nhảy khỏi khán đài.
Copperfield vỗ nhẹ vào vai anh. “Nếu tớ không lầm, vợ cậu dường như đang cần đến vài sự trợ giúp.”
Tristan bật dậy nhìn quanh, dõi theo đường của ngón tay đang chỉ chỏ của Copperfield đến vòng cung đang lan rộng của lửa mở rộng đến đường chân trời. Anh nheo mắt, vừa vặn có thể phát hiện một bóng hình nhỏ xíu xếp gọn ghẽ trên cây chổi, tay và chân bị quăng quật với mỗi cái búng của nó. Lực ly tâm phải là thứ duy nhất giữ cô ở yên trên đó. Anh liếc trở lại vào Arthur. Tiếng thét của Arian trôi lơ lửng đến anh trong làn gió.
Lắc đầu sửng sốt, anh ném con dao găm cho Copperfield, rồi nhảy lên nhảy xuống, vẫy cánh tay anh trong không khí. “Qua đây đi, Arian! Chĩa cái cán chổi về hướng này!”
Chiếc chổi làm một cú lao lảo đảo trên bầu trời, rồi đu đưa vòng quanh và bắn thẳng về hướng khán đài.
Tristan cởi chiếc áo khoác nặng nề và nhảy điệu shimmy* để cổ vũ trên đỉnh của thanh xà ngang. (*Một điệu nhảy chỉ lắc vai)
Miệng Cop rớt xuống. “Chắc chắn là cậu không lên kế hoạch để…”
“Nếu Finch di chuyển,” anh ra lệnh một cách dứt khoát. “Giết hắn.”
Gió cắt sâu qua áo sơ mi của Tristan và châm chích đôi mắt anh khi anh ngồi chồm hổm trên thanh xà ngang. Cây chổi bắn thẳng về hướng anh, kích thước và tốc độ tăng dần với mỗi giây trôi qua. Miệng của Arian bị điều khiển trong sự mất tinh thần chẳng giúp gì được, cảnh báo với anh đã hết cách rồi. Đôi mắt hoảng sợ của cô hiện ra lờ mờ trong tầm nhìn của anh; tiếng vỗ phần phật từ chiếc áo choàng của cô gần làm điếc tai anh.
Tristan đứng lên, giữ thăng bằng bằng cách cuộn tròn bàn chân, và vươn thẳng cánh tay vào không khí. Cây chổi lao vào ngực anh. Arian thét lên. Khi cô giật ngược vào đoạn cuối của cán chổi bằng tất cả sức mạnh của cô, cây đuốc nhào khỏi tay cô hạ cánh trong một bụi rậm bên dưới khán đài.
Cô sượt qua giữa hai cánh tay đang vươn thẳng ra của Tristan giống như hơi thở của một giấc mơ. Anh chụp vào cán chổi ngay trên vùng lông cứng và giữ chặt, nghiến hai hàm răng khi mỗi bó cơ trên đôi cánh tay anh hú hét phản đối. Cây chổi rùng mình, rồi định bay vút lên hướng thẳng vào bầu trời không trăng sao. Tiếng hú hân hoan của Copperfield khích lệ Tristan đứng dậy và cưỡi lên cây chổi.
Cặp mông xấc xược của Arian vắt qua cán chổi phía trước anh.
“Tristan!” Cô thét.
“Chà, anh phải giữ chặt vào thứ gì đó, đúng không?”
Cô quay người để trừng mắt với anh. “Anh có nghĩ đến chuyện kéo em ra khỏi thứ chết tiệt này không vậy? Cảnh tượng này đang trở nên hết sức mệt mỏi rồi.”
“Ngược lại thì có.” Tristan lướt tay lên khoảng đùi mịn như kem lộ ra khi chiếc váy của cô bị cuốn lên.
Cô kêu ré lên trước sự xâm phạm và anh kéo cô lên, quấn đôi cánh tay anh quanh eo cô. Sự kỳ diệu của chuyến bay không thể so sánh với điều tuyệt vời được ôm cô trong cánh tay anh khi anh đã nghĩ anh không bao giờ còn có thể làm như thế được nữa. Anh dịu dàng siết nhẹ, để chắc chắc với bản thân rằng cô có thật, rằng anh không gọi cô về từ những giấc mơ hiu quạnh của anh. Cô quay đầu và môi anh bắt lấy góc miệng cô trong sự nóng bừng còn rơi rớt lại của ngọn lửa. Một sức nóng chầm chậm nhóm lên trong bụng anh, được sinh ra từ quá nhiều đêm không có cô.
Tristan mở mắt trong một khoảnh khắc lười nhác tuyệt vời nghĩ rằng vầng sáng đỏ hồng bên dưới chỉ là sự phản chiếu nhạt nhoà của ngọn lửa đói khát đang cháy bùng trong anh vì người phụ nữ trong vòng tay anh. Cái nhìn gần hơn cho thấy đài treo cổ đã bị ngọn lửa liếm vào và một hình dáng trong chiếc quần ống túm bằng da hoẳng đi thuê đang nhảy loi choi và giơ nắm tay vào bầu trời.
“Uh-Oh” Anh nói. “Nếu chúng ta không đón Cop sớm, anh e rằng cậu ta sẽ bốc hoả bên dưới cái cổ áo đó.” Anh xếp bàn tay anh lên trên tay Arian, hướng dẫn cây chổi chúi xuống dưới.
Khi họ hạ thấp, những chiếc lá xung quanh đài treo cổ đã cháy bùng trong lửa, nhấn chìm công trình đó vào trong địa ngục đang nổ lách tách. Copperfield trèo lên một cột trụ để trốn thoát những lưỡi lửa đang nhảy múa. Những đốm lửa bắn vào trong bầu trời đêm, buộc Tristan và Arian phải nhắm chặt mắt để chống lại sức nóng ác nghiệt. Vào giây cuối cùng, Arian giật mạnh đầu cây chổi, móng tay cô điên cuồng cắm sâu vào trong lớp gỗ.
“Chúng ta đã trượt anh ấy rồi,” Cô than van. “Em không dám liều bị mù đâu.”
“Với cách em vận hành thứ này, thì mù sẽ có tác dụng đấy.” Với lời bình luận khô khốc đó, cả hai xoay vòng quanh và khám phá ra Copperfield đang đu đưa đàng sau cây chổi, Khớp ngón tay trắng dã vì nỗ lực. Bàn chân cậu đập vào trên đỉnh những ngọn cây. “Cô không thể đánh cắp thứ gì đó rộng rãi hơn một chút được à? Một tấm thảm bay chẳng hạn? Hay có lẽ một chiếc xe minivan chăng?”
Tristan túm vào ống quần da hoẵng và lôi cậu lên tàu.
“Em đã làm điều tốt nhất em có thể với những ý niệm tức thời như thế,” Arian trả miếng. “Sau khi ông chủ lỗi lạc của anh đây quá cao quý đã đề nghị chết vì em, em chỉ vừa đủ thời gian để chạy hết tốc lực về ngôi nhà gỗ và tìm Warlock. Bọn em đang làm rất tốt cho đến khi đèo thêm tất cả sức nặng vượt trội này,” Cô thêm vào một cách hằn học.
Như thể chứng minh quan điểm của cô, cây chổi chúi xuống trong một vòng cung nguy hiểm, lượn vòng quanh trảng cỏ. Đôi mắt của Tristan ứa nước khi anh đấu tranh để nhìn xuyên qua sức nóng lung linh.
Cop đặt tay lên vai anh. “Tớ e rằng tớ đã làm cậu thất vọng. Thật đến từng chữ nhé, Arthur đã bò mất vào trong rừng khi ngọn lửa bắt đầu.”
Tristan cảm thấy Arian cứng người trên ngực anh. Đôi tay anh đang ôm lấy sườn cô và anh có thể cảm thấy mỗi cú đập của trái tim cô như thể nó là của anh.
“Em có rất ít thời gian với cha dượng em,” Cô nói êm ái. “Nhưng ngay khi em thuyết phục ông ấy rằng Đức cha tốt lành ấy là cha em, ông ấy chỉ quá sẵn sàng để tin rằng hắn cũng là một kẻ lừa đảo, kẻ đã dụ dỗ những cô gái ngây thơ trong làng. Marcus đã vội vàng đi đến Boston để tìm các quan toà. Nhưng nếu anh muốn trở lại tìm Arthur, chúng ta sẽ làm.”
Tristan hiểu câu hỏi ẩn sâu bên dưới từ ngữ của cô hơn cả cô. Trái tim cô run rẩy trong sự nâng niu của bàn tay anh – mong manh và vô cùng quý báu hơn rất nhiều bất kỳ giấc mơ trả thù nào. Arthur sẽ không bao giờ có được Warlock lần nữa. Hắn sẽ buộc phải sống sót trong xã hội nguyên sơ này chỉ bằng trí tuệ của hắn. Nếu họ không treo cổ hắn lên vì tất cả những thiệt hại mà hắn đã làm.
Tristan quan sát khi đài treo cổ xếp vào bên trong, đổ sập trong màn lửa. Một cảm giác thanh bình bao phủ anh. “Cha em đã tạo ra địa ngục riêng của hắn trong thế kỷ này. Hãy để hắn bị thiêu cháy trong đó.” Anh tựa cằm trên vai Arian. “Có bất kỳ cơ hội nào không, thưa bà Lennox, để làm em nhớ lại lời nguyền đầu tiên đã mang em vào trong vòng tay anh?”
Cô tựa mái đầu sẫm màu của cô vào mái đầu vàng hoe của anh. “Sao nào, dĩ nhiên là em nhớ!” vẻ hoảng hốt nhuộm trên giọng cô. “Nhưng Arthur tuyên bố là hắn đã lập trình Warlock để chuyển hắn đến ngưỡng cửa nhà anh và lời nguyền ngốc nghếch của em chẳng làm được gì với…”
“Tập trung nào!” Tristan quát, xếp những ngón trên bàn tay phải của cô quanh miếng bùa. “Làm sao em có thể mong đợi thắng được một triệu dollar và xác lập bản thân như bất kỳ phù thuỷ đáng kính trọng nào nếu em bị xao lãng với mọi kẻ hoài nghi đã bỡn cợt em hả? Em không có chút niềm tin nào đối với bản thân em sao? Em sẽ kết thúc với việc cọ rửa nhà vệ sinh ở nhà ga lớn trung tâm để kiếm sống nếu em không thể cho anh thấy bất kỳ pháp thuật nào tốt hơn thứ này. Hãy nhìn kìa! Chân của chúng ta đang bị kéo lết đi. Chính là lúc này. Cố gắng lên và siết chặt miếng bùa. Và đừng nghĩ đến việc ngọ nguậy cặp mông bé nhỏ đáng yêu của em cũng như chớp chớp đôi mi đó với ý định mang em đi bất kỳ đâu với anh. Em là một mụ phù thuỷ già nua xấu xí xương xẩu của thời đại này và buộc phải dựa vào tài năng của em để giữ anh bị em mê hoặc. Nhìn bụi cây đó! Và đừng…”
Thời gian ngừng lại nhưng hãy tiếp tục trôi!” Arian hét, tuyệt vọng khi bị giọng la rầy ầm ầm của Tristan lấn át. “Gió hãy nghỉ ngơi nhưng xin tiếp tục thổi. Tình yêu không mong nhưng hãy tiếp tục lớn.”
Cây chổi chúi xuống, rồi thực hiện một cú phóng thất thường trên đỉnh của những hàng cây. Copperfield quàng tay quanh eo của Tristan.
“Chà chà, Cop,” Tristan la lớn. “Tớ không bao giờ nghĩ là cậu cần làm thế cơ đấy.”
Arian lầm rầm cầu kinh.
Một cánh cửa mở hãy đóng sầm lại.
Con dao định mệnh hãy cắt đi
Phù thuỷ nói đúng như thế… ngoại trừ…
Cây chổi lấy lại phong độ. Một con đường uốn lượn như dải lụa mở ra bên dưới họ. Cơn gió đêm gầm rú trong tai họ.
Với bột cây lê lư và mắt của sa giông,
Cà độc dược hoà với rễ cây gừng.
Móng của Griffin cùng tro và bồ hóng.
“Thơ gì nghe khiếp quá,” Cop lầm bầm vào trong áo của Tristan. “Rễ gừng đâu có vần với bồ hóng.”
Họ bắn thẳng đến vùng chân trời xa xa. Nhưng tiếng thét hân hoan của Arian chuyển thành một tiếng la hoảng hốt khi cây chổi làm một cú bổ nhào đột ngột, khiến họ chúi thẳng vào một cái hố đang há miệng của một cái hồ hoang vắng.
Không có thời gian để hoảng loạn. Không có thời gian để hối tiếc. Tristan đơn giản là nhắm mắt lại và vùi mặt vào tóc của Arian, muốn hơi thở cuối cùng của anh là được hít vào hương thơm của cô. Khi họ đâm sầm xuyên qua mặt hồ, nước nổ tung thành những mảnh tối đen bay tung toé và họ đang bay vút lên cao xuyên qua màn nước bị xé tả tơi vào trong ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt .