37.
Arian hít một hơi không khí mát lạnh và sảng
khoái khiến cô choáng váng. Mặt trời bình minh của mùa đông làm loá mắt cô. Cô
chớp mắt và bầu trời đỏ ửng và xanh ngắt tuôn đổ trên các giác quan, cuốn đi
màn sương mờ của đêm khỏi trí óc thiếu màu sắc của cô. Cô cảm thấy những ngón
tay của Tristan bấu vào vai, nghe thấy tiếng reo mừng hân hoan của Copperfield,
và bật cười vang khi cây chổi bay vút lên trong trạng thái không trọng lượng kỳ
diệu.
Sự tráng lệ của New York trải rộng bên dưới họ
trong tất cả vẻ huy hoàng vừa thức dậy của nó. Họ bay vút qua một ngọn núi, run
rẩy trong cái lạnh tuyệt diệu của đỉnh núi tuyết phủ. Khi cây chổi chúi xuống một
thung lũng, bàn chân họ lướt trên mặt hồ màu xanh lục, bắn toé làn nước màu sắc
cầu vồng bắn vào không khí. Họ lại lướt lên cao lần nữa chỉ để thấy chính mình
lạc trong một đám mây trắng như sợi bông thục quỳ. Cánh tay của Tristan quấn
quanh eo cô. Mềm mại y như sự ve vuốt của chính đám mây, môi anh chải nhẹ trên
gò má cô.
Họ bắn ra khỏi đám mây và thấy thành phố mênh
mông trải dài bên dưới họ. Khi Arian nhận ra đỉnh chóp bằng thép của Tháp
Lennox hiện ra lờ mờ trên đường chân trời giống như ngọn tháp của một toà lâu
đài bị bỏ bùa nào đó, trái tim cô bay vút lên. Rồi lao thẳng xuống khi cô nhớ
ra cô vẫn chẳng có ý niệm nào cho dù mơ hồ nhất về việc làm sao để đậu được chiếc
chổi xuống.
Trước khi cô có thể mở miệng để cảnh báo cho
Tristan, đuôi của chiếc chổi bị cuốn vào một dòng xoáy hút xuống và lao vào
trong một sự xoay tròn khiến họ bị lật nghiêng hướng thẳng đến vùng sân trong
có tường rào bao quanh với sự hỗn độn của tiếng hét và những lời nguyền rủa.
Tấm mền tuyết bị phá huỷ bởi cú rơi của họ gần
như không tơi xốp như chúng có vẻ. Arian mở mắt và thấy chính mình được ẵm
ngang qua lòng của Tristan. Anh đang nhìn xuống cô với vẻ dịu dàng làm tan chảy
trái tim cô. Trong một khoảnh khắc choáng váng, cô nghĩ thời gian đã chơi khăm
họ, đã gởi họ trở lại đúng vào khi họ mới gặp nhau lần đầu tiên.
“Đầu của em có bị đau không?” Anh thì thầm.
Cô lắc đầu, với tay lên để phủi tuyết khỏi mái
tóc anh. “Trái tim em.”
Những ngón tay ấm áp của anh lướt xuống cổ họng
cô và vào bên trong ngực áo của chiếc váy để tìm kiếm cơ quan khó nắm bắt đó.
“Điều này có hữu ích không?”
Cô rên rỉ trước sự động chạm nhạy cảm của anh.
“Oh, vâng. Em đã cảm thấy tốt hơn rồi."
“Tuyệt.” Anh kéo cô ấp vào chỗ hõm trên vai anh
và chải nhẹ môi anh trên môi cô. Cô đầu hàng sự mềm mại của miệng anh, mời mọc
anh xâm nhập để cuốn đi tất cả những mùi vị đắng cay của Gloucester.
Một tiếng rên khàn khàn cắt ngang sự chia sẻ ngọt
ngào của họ. Copperfield nằm với đầu đặt trong đài phun nước và chân trải dài
trong tuyết. Đôi mắt cậu vẫn còn khép chặt. Tristan gỡ bản thân khỏi cánh tay của
Arian với vẻ miễn cưỡng đau đớn và đi đến vỗ nhẹ vào gò má cậu.
“Ôi, Cherie,” Cop lầm bầm, mang tay của Tristan
lên môi. “Cưng có mùi thật tuyệt.”
“Đó là nước hoa sau khi cạo râu của tớ, đồ ngốc
nhà cậu.” Tristan đáp, giật mạnh tay lại.
Đôi mắt Cop bật mở. “Xin lỗi. Tớ đã nghĩ cậu là
người khác cơ.” Cậu ngồi dậy, xoa xoa đầu. “Tớ đoán cậu có thể nói chuyến hạ
cánh của chúng ta là một cú đâm sầm thành công.”
Hàm của Arian trễ xuống khi cô nhận ra bức tượng
đá cao chót vót bên trên cậu ấy. Nó được đặt ở trung tâm đài phun nước như thể
nó đã luôn ở đó. Nhưng nó không như thế.
Cô loạng choạng đứng lên, ngước nhìn bờm tóc trắng
phủ tuyết và chiếc áo choàng đang bay phất phới. Vành môi đang mím lại bị đông
cứng mãi mãi trong một nụ cười điệu đà đạo đức giả chỉ còn hoàn hảo cho những
con cá vàng nhảy lao xao khi mùa xuân đến.
“Chà chà, Nó giống hệt Wite Lize!”
Tristan bắn cho Copperfield một ánh mắt bẽn lẽn.
“Anh thật sự không biết.”
“Di chuyển ông ta khỏi mái nhà là ý của Sven,”
Cop thú nhận. “Ông ta làm đám bồ câu sợ chết khiếp.”
Tiếng cười ngân vang của Arian phai nhạt khi một
đội cảnh sát mặc đồng phục xông vào trong sân sau, những khẩu súng lăm lăm trên
tay.
“Đứng yên!” Người chỉ huy của họ quát to.
Tristan đảo tròn mắt. “Oh, vì Chúa, điều này
đúng là có chút phiền hà.”
“Em làm nhé?” Arian thì thầm, cô hất đầu ra hiệu
về miếng bùa, đô mắt lấp lánh vẻ láu lỉnh tinh quái.
Tristan lắc đầu. “Tại sao chúng ta không để cho
luật sư của chúng ta đối phó nhỉ? Đó là những gì anh phải trả tiền cho cậu ta
làm mà.”
Copperfield cố gắng. Nhưng nhanh chóng khám phá
ra rằng thật khó lòng hăm doạ được một thành viên mang phù hiệu sáng bóng của
NYPD khi đang ăn mặc giống như một gã Anh Điêng của một cửa hàng bán xì-gà.
“Tránh chỗ mau, Geronimo*,” Một trong những viên
cảnh sát càu nhàu khi ông ta sập một bộ còng vào cổ tay của Tristan.
(*Geronimo
: một thủ lĩnh nổi bật của người Apache đã lãnh đạo bộ tộc chống lại sự tàn sát
của Texas và Mexico vào cuối thế kỷ 19)
“Tôi là Tonto cơ, đồ ngốc nhà ông!”
“Vậy à, tốt, Tôi là Lone Ranger và tôi sẽ lôi
anh xuống đồn nếu anh không nhảy lên con ngựa thần Silver và hi-oh cái mông anh
vào trong hoàng hôn.”
Cop nghiến chặt răng thất vọng. “Ít ra ông có thể
nói với tôi, thân chủ của tôi đang bị buộc tội gì chứ?”
“Chống lại lệnh bắt giam và không đóng tiền bảo
lãnh.” Người cảnh sát xua Copperfield đi, tập trung đầy đủ sự chú ý của ông vào
Tristan. “Anh có quyền giữ im lặng…”
Arian vỗ nhẹ vào vai viên cảnh sát.
“Chỉ một phút nữa thôi, ma’am,” Ông ta nói mà
không quay lại. “Bất kỳ điều gì anh nói có thể và sẽ chống lại anh…”
Arian vỗ mạnh hơn. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài?”
Ông ta bắn cho cô một cái nhìn bực bội. “Vui
lòng đừng gây trở ngại cho nhiệm vụ của tôi, ma’am. Người đàn ông này là một
tên tội phạm nguy hiểm đã bị buộc tội giết vợ của anh ta.” Ông ta quay lại với
Tristan. “Anh có quyền yêu cầu một luật sư.”
“Nhưng tôi là vợ anh ấy mà!”
Viên cảnh sát quay ngoắt lại đột ngột. Arian bắt
chéo cánh tay cô và mỉm cười ngọt ngào với ông.
“Cứt thật, Eddie,” Một người trong nhóm của ông
làu bàu. “Tớ đã thấy ảnh của cô ấy. Đó chính là cô ấy.”
Viên cảnh sát đẩy nón ra phía sau đầu. “Chà, chết
tiệt, tôi…”
Tristan lúc lắc chiếc còng tay vào ông ta, nụ cười
của anh đủ dễ chịu để gây bỏng giộp. “Ông có phiền không?”
Gương mặt ác hiểm như con chó bull của viên cảnh
sát chuyển thành gây hấn. “Không, thực ra thì tôi không phiền. Còng tất cả bọn
họ lại,” Ông ta quát tháo. “Chúng ta sẽ nắn cho thẳng cái bí ẩn nho nhỏ này lại
ở dưới đồn.”
Lờ đi lời than van phản đối của Arian, lời đe doạ
gây chiến của Copperfield về việc sẽ kiện vì cầm tù sai, và tiếng thở dài cam
chịu của Tristan, những người của ông ta hấp tấp tuân lệnh. Khi họ bị dẫn đi khỏi
sân trong, người cảnh sát ngừng lại chỉ đủ lâu để liếc lên đài phun nước và lầm
lầm, “Tượng đẹp đấy. Vợ tôi có một chú lùn y như thế ở khu vườn của chúng tôi.”
Cop mất gần mười bốn giờ để sắp xếp những tình
huống khó xử hợp pháp khác nhau được đặt ra bởi sự biến mất riêng rẽ của họ.
Cùng lúc Arian lảo đảo vào trong phòng ngủ của căn penhouse và bật đèn lên vào đêm
hôm đó, cô đang ngáp vắn ngáp dài vì kiệt sức.
Đó là lý do cô mất một lúc lạc lối để có thể nhận
ra những mảnh giấy tung rải khắp giường và trên sàn là những tờ tiền một
dollar. Một triệu những đồng một dollar thì chính xác hơn. Lucifer đang nhảy giật
cục băng qua bãi chiến trường màu xanh đó để chào mừng cô.
Cô đón nó trên tay với một tiếng kêu vui thích,
kinh ngạc vì cậu chàng đã lớn lên nhiều như thế nào chỉ trong hai tháng ngắn ngủi.
Chiếc bụng nhỏ bé mềm mại của nó tròn trĩnh bên dưới tay cô. “Anh ấy nhớ mày.
Nhưng không tệ bằng một nửa tao đâu.” Arian quay nhìn quanh và khám phá ra
Tristan đang đứng dựa vào khung cửa, hai tay nhét trong túi quần. Anh đã dừng lại
tại văn phòng để cạo râu, thay chiếc áo sơ mi kỳ quặc và chiếc quần chẽn ngắn đến
đầu gối mà anh đã mặc ở Gloucester. Bây giờ anh giống hệt Tristan Lennox trong
lần đầu tiên ôm cô trong đôi tay anh – một hình ảnh trang nhã vô cùng hấp dẫn
trong bộ trang phục trị giá hai ngàn dollar.
Một làn sóng ngượng ngùng tràn qua cô và cô tự hỏi
không biết liệu anh có thật sự không còn là một người lạ đối với cô không. Cô
nhẹ nhàng đặt Lucifer trên giường và giơ một nhúm các đồng dollar lên. “Em có
thể thấy anh đã trang hoàng lại nhà kể từ khi em đi.”
Anh nhún vai. “Vì anh không muốn lãng phí cuộc gọi
điện thoại để gọi cho luật sư, nên anh gọi Sven. Hóa ra là anh ta cũng là một
nhà trang trí nội thất trước khi trở thành thợ cắt tóc và một…”
“Chuyên gia huỷ diệt?” Cô kết thúc dùm anh. Cô
nhìn quanh phòng với vẻ hết sức hoang mang. “Em không hiểu.”
Tristan kéo một mảnh giấy ra khỏi túi quần và
trao nó cho cô. Arian mở nó ra, nhận ra đó là một bản sao của thoả thuận tiền
hôn nhân mà anh đã huỷ trước ngày cưới của họ.
“Anh sẽ tự nguyện lùi ngày lại nếu em muốn. Em sẽ
vẫn được trao quyền đối với một triệu dollar, toà lâu đài ở Pháp, và tiền trợ cấp
hàng tháng.” Ánh mắt anh rơi xuống tấm thảm. Hoặc chỗ tấm thảm sẽ ở nếu nó
không bị chôn vùi bên dưới đống tiền. “Ngay cả khi em chọn tái hôn.”
Arian chìm xuống giường, đấu tranh để có thể thẩm
thấu được lời anh.
Gương mặt anh như một chiếc mặt nạ không có cảm
xúc. “Anh sẽ không chống lại việc ly hôn. Anh không thể hình dung làm sao có thể
có khả năng em muốn duy trì cuộc hôn nhân với anh sau khi anh biểu lộ sự thiếu
tin tưởng tột cùng với em như thế. Anh gần như đã giết chết em rồi.”
“Anh cũng đã cứu sống em mà.”
Đột ngột Arian đứng lên. Tristan đã trao tặng cô
sự tự do mà anh tin rằng cô khao khát. Không quan trọng cái giá mà anh phải trả
là gì. Và bây giờ cô đã biết được những thứ ẩn đàng sau bóng tối của sự nghi ngờ,
nhiều hơn rất nhiều một triệu dollar nhỏ nhoi đó. Vươn tay, Arian kéo miếng bùa
qua đầu.
“Hãy giữ nó,” Anh đề nghị, giọng anh rạn vỡ bên
dưới sự căng thẳng để duy trì lớp vỏ bọc thờ ơ. Anh không thể che dấu hoàn toàn
nỗi khao khát thống khổ trong đôi mắt anh. “Em đã chứng tỏ rằng có một trái tim
hết sức tinh khiết trước sự mua chuộc.”
Lờ đi mệnh lệnh của anh, Arian gỡ khỏi miếng bừa
và hành quân vào trong phòng tắm. Cô phải để cho anh tin. Anh không chạy theo cho
đến khi anh nghe tiếng hợp xướng phong phú của chiếc tủ commode.
Arian đối mặt với anh, một nụ cười đăm chiêu giật
giật bờ môi cô khi cô chạm tay vào chiếc cổ trần. “Em không cần Warlock nữa. Và
anh cũng không. Tình yêu của chúng ta là pháp thuật duy nhất chúng ta cần.”
Chiếc mặt nạ cách biệt của Tristan chầm chậm vỡ
vụn thành một nụ cười. Sự lãnh đạm huyền thoại của anh bị đập vụn khi anh hò
reo hân hoan và cuốn Arian vào trong vòng tay anh, nhấc cô cao khỏi đầu anh.
Arian cười vang nhìn anh, biết rằng trong phần
còn lại của cuộc đời cô, cô sẽ mãn nguyện được bay trên cánh tay đầy yêu thương
của anh.
Trisatn và Arian không ra khỏi phòng ngủ cho đến
buổi sáng muộn của ngày hôm sau.
Vẫn được ấp ủ trong vòng tay của chồng cô, Arian
kéo cửa đóng để không quấy rầy một Lucifer đang cáu kỉnh. “Em ước…” Cô thì thầm.
“Cẩn thận nào,” Tristan khiển trách, hôn lên đỉnh
mũi cô.
Cô lướt đôi môi lần theo quai hàm mới cạo của
anh. “Em ước anh sẽ yêu em mãi mãi.”
Anh đẩy cằm cô ngước lên, nhìn chăm chú vào đôi
mắt cô với sự dịu dàng trang nghiêm. “Đừng lãng phí điều ước của em với điều em
đã có rồi, thưa bà Lennox.”
Cô nhắm chặt mắt. “Vậy thì em ước em có một triệu…”
“Dollar? Con dê?” Anh đề nghị, co rúm lại trong
vẻ hoảng hốt giễu cợt.
Đôi mắt cô bật mở. “Những bông hoa cam!”
Tristan cuốn cô vào trong vòng tay, bật cười
vang với ý định trả thù nhỏ mọn của cô. Cô đã nói đúng. Họ không cần Warlock.
Không, khi mà anh đã quá háo hức để trải qua phần còn lại của cuộc đời anh để lấp
đầy mọi ước muốn của cô và khiến tất cả những giấc mơ của cô trở thành sự thật.
Nhưng vòng ôm dịu dàng của họ đã bị cắt ngang khi anh nhảy mũi. Hai lần.
Cả hai người bọn họ đều liếc vào trong phòng ngủ
đóng im ỉm trước khi nhìn chằm chằm vào nhau, đôi mặt họ mở lớn cảnh giác.
Tristan là người đầu tiên tung ra ý tưởng kỳ lạ.
“Đừng ngốc thế. Điều đó sẽ có nghĩa em thật sự là…”
“Một phù thuỷ.” Arian thì thầm, không thể kềm được
một tiếng khúc khích nho nhỏ.
Tristan với tay tới tay nắm cửa trước tiên,
nhưng tay cô đã cũng trên tay anh cùng lúc. Trao đổi nụ cười toe toét ngốc nghếch,
họ lắc đầu trước tính khí thất thường chung của nhau, chia sẻ một nụ hôn kéo
dài khác, rồi bắt đầu đi đến thang máy, tay trong tay để kiếm một bữa điểm tâm
cho những chiếc dạ dày đang gào thét của họ
Nếu họ mở cánh cửa phòng ngủ vào đúng khoảnh khắc
đó, họ sẽ có thể thấy Lucifer đang đứng trên chân sau ở giữa giường, những chiếc
móng tí hon quơ quào vào cơn mưa hoa cam đang tuôn xuống từ trần nhà như một
giòng thác thơm ngát.
Epilogue
Từ trang nhất của tờ Global Inquirer, Thành phố
New York, ngày 26 tháng Giêng năm 1997.
CHÀNG TRAI TỶ PHÚ CƯỚI
CÔ DÂU BÍ ẨN
LẦN THỨ HAI!
Sau khi đọc lại lời thề nguyền gây xúc động của
họ trước một nhóm nhỏ khán giả gồm bạn bè và gia đình, chàng tỉ phú tươi cười rạng
rỡ và cô dâu đang kêu ré lên của anh bước vào trong chiếc trực thang đang đợi sẵn
chưa biết điểm đến. Cặp đôi hào phóng chia sẻ niềm vui của họ bằng cách bay
vòng trên thành phố để rải một triệu bông hoa cam và một triệu tờ một dollar
trên những đám đông những người có thiện chí đang cổ vũ nồng nhiệt.
Bất chấp những báo cáo về sự chết yểu của cô ấy
dường như đã bị cường điệu thái quá, cô dâu mặc trang phục cưới màu đen.
***
THE END BOOK 1.
Book 2 : Touch of Enchantment đã được dịch rồi.