Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG - KẾT

 PHẦN KẾT

 

Adrienne thở sâu. không gì có thể so sánh được với hương thơm của hoa hồng và mưa xuân, tiếng sóng vỗ không ngừng vào vách đá phía tây và hương muối nồng nàn trong bầu không khí hoang sơ. Nàng đã ngả đầu ra bên ngoài để ngắm hoàng hôn buông xuống trên biển. Sau đó nàng sẽ quay lại với Lydia và tiếp tục lên kế hoạch sinh con. Nàng dùng tay che miệng cười. Lydia cuối cùng đã thẳng thừng ra lệnh cho Hawk rời đi, phàn nàn rằng bà không thể chào đón con dâu trở lại đàng hoàng và chuẩn bị cho đứa cháu của mình nếu anh không ngừng hôn nàng. Không phải điều Adrienne bận tâm.

Giống như một cậu bé bị trừng phạt, Hawk trừng mắt nhìn.

“Hai người còn bên nhau suốt quãng đời còn lại,” Lydia nhận xét dứt khoát, “trong khi phụ nữ chúng tôi chỉ có vài tháng ngắn ngủi để chuẩn bị cho đứa bé.”

“Vài tháng ngắn ngủi?” Hawk có vẻ choáng váng. Rồi lại lo lắng. Anh vừa chạy đi vừa lẩm bẩm trong miệng.

Bây giờ Adrienne đang đứng trên cầu thang đá, ngửa đầu ra sau, tận hưởng vẻ đẹp tĩnh lặng của bầu trời nhung mịn. Một chuyển động nhấp nháy trên mái nhà thu hút sự chú ý của nàng.

Grimm ngó qua lan can về phía nàng và khuôn mặt đẹp trai của anh sáng lên một nụ cười. Nàng và Hawk đã nói chuyện chiều hôm đó và anh đã kể cho nàng nghe những gì đã xảy ra, bao gồm cả vai trò của Grimm trong việc giúp đưa nàng trở lại. Chỉ vài giờ trước đó, Grimm đã tỳ tay vào tim và quỳ gối cầu xin sự tha thứ vì đã nói dối. Nàng đã chấp nhận nó một cách dễ dàng.

“Hy vọng anh không đang tìm kiếm một ngôi sao, Grimm,” nàng gọi anh.

“Không bao giờ nữa,” anh thều thào.

Adrienne thở hổn hển, đúng lúc đó trên bầu trời một đốm trắng nhỏ xíu lóe lên và nhấp nháy, sau đó vẽ thành một đường xoắn ốc hướng xuống dưới. "Ôi Chúa ơi! Grimm, nhìn kìa! Một ngôi sao băng!" Nàng nhắm mắt lại và ước ao một cách mãnh liệt.

“Cô vừa ước gì thế?” anh gầm gừ với nàng, cứng đờ vì căng thẳng.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, nàng nói một cách xấc xược, "Tôi không thể nói được. Điều đó trái với quy định."

“Cô vừa ước gì thế?” Anh gầm lên.

“Ôi trời, chúng ta không phải là mê tín sao?” nàng trêu chọc với một nụ cười.

Anh trừng mắt nhìn nàng khi nàng quay trở lại lâu đài. Liếc nhìn qua vai, nàng nở một nụ cười tinh quái với anh. "Cố lên nhé, Grimm. Tôi sẽ nói với anh điều này—Tôi đã dành trọn điều ước của mình cho anh."

"Cô không biết việc ném ra những điều ước vu  sẽ nguy hiểm thế nào sao, cô gái!" anh gầm lên.

“Ồ, cái này không hề vu  chút nào,” nàng vui vẻ nói trước khi cánh cửa đóng lại. Trên mái nhà của Dalkeith, Grimm quỳ xuống và nhìn lên bầu trời, tuyệt vọng tìm kiếm một ngôi sao ước nguyện khác… để đề phòng.

 

* * * * *

Chiếc váy của Adrienne kêu sột soạt khi nàng trượt xuống hành lang. Lydia đã chỉ cho nàng biết nơi nàng có thể tìm thấy Hawk và, trong bữa trà bạc hà thơm phức, đã kể cho nàng nghe một vài điều mà chồng nàng chưa buồn nhắc đến với nàng. Chẳng hạn như việc anh đã phá hủy phòng trẻ yêu quý của nàng, nơi nàng đã nằm thao thức mơ mộng khi bị mắc kẹt ở thế kỷ 20. Vậy ra đó chính là lý do khiến anh vội vã bỏ đi với vẻ mặt hết sức lo lắng về "chỉ còn vài tháng nữa thôi." Nàng bước vào nhà trẻ rất lặng lẽ, Hawk không nghe thấy nàng đến gần.

Nàng vuốt ve bằng những ngón tay một cách nhẹ nhàng và đầy yêu thương trên một con búp bê được chạm khắc tinh xảo rồi dừng lại.

Anh đang quỳ bên một chiếc nôi, dùng vải mềm xoa dầu vào gỗ. Chỉ mặc chiếc váy màu xanh và bạc, mái tóc đen của anh xõa xuống phía trước thành một làn sóng mượt. Phòng trẻ rực rỡ với hàng chục chao đèn hình cầu thắp bằng dầu, đúccho cơ thể mạnh mẽ của anh một màu đồng sáng lấp lánh. Đôi mắt anh nheo lại để tập trung và các cơ trên cánh tay anh co lại khi anh chà sát.

Adrienne dựa vào khung cửa và im lặng quan sát anh, kiểm kê đồ đạc sơ sài trong phòng. Nhiều đồ chơi đã quay trở lại nhưng tất cả nôi và giường đều đã biến mất. Niềm đam mê phi thường nào hẳn đã bùng lên trong anh!

“Em cho rằng mình nên cảm thấy hãnh diện,” nàng nói nhẹ nhàng.

Đầu anh ngẩng lên đầy vẻ tội lỗi.

Adrienne bước vào phòng, ý thức được rằng bộ ngực của nàng, đầy đặn hơn khi mang thai, đung đưa bên dưới chiếc váy, và Hawk dường như bị mê hoặc bởi độ chín muồi của những đường cong săn chắc ấy. Chiều hôm đó họ đã làm tình một cách tuyệt vọng, nhanh và mãnh liệt, gần như không thể đi từ khu vườn đến phòng ngủ riêng tư của mình. Lydia đã kiên nhẫn đợi suốt một tiếng đồng hồ trước khi gõ cửa và yêu cầu được gặp con dâu.

Khi Adrienne bị mắc kẹt ở thế kỷ 20, lo sợ rằng nàng sẽ không bao giờ được thân mật với chồng mình nữa, những ký ức về niềm đam mê lạ thường của họ đã tràn qua tâm trí nàng với cơn giận dữ buồn vui lẫn lộn,  nâng cao nhận thức của nàng về tất cả những điều nhục dục mà nàng ao ước được làm với Hawk, nhưng không thể. Những tháng ngày tra tấn dài dằng dặc của ham muốn đó, cùng với những kích thích tố đòi hỏi khắt khe của thai kỳ, giờ đây đã nâng cao sự táo bạo của nàng. Nàng thèm khát thứ tình yêu chậm rãi, ngọt ngào mà nàng sợ rằng mình sẽ không bao giờ trải qua được nữa. "Hawk?"

Anh ngước nhìn nàng, vẫn cúi người trên sàn, sẵn sàng vồ lấy nếu nàng di chuyển dù chỉ một inch.

Adrienne di chuyển - một cách có chủ ý và khiêu gợi. Nàng cúi xuống nhặt một chú lính đồ chơi, cúi xuống đến nỗi bộ ngực của nàng như muốn trào ra khỏi vạt áo. Nàng ngậm môi dưới giữa hai hàm răng và gửi cho Hawk một cái nhìn âm ỉ dưới hàng mi rũ xuống. Anh đã đứng lên ngay lập tức.

"Dừng lại!" Adrienne giơ tay giữ anh lại.

Hawk khựng lại giữa bước đi.

“Em mong muốn gì ở anh, Adrienne?” Anh thì thầm khàn khàn.

“Em cần anh,” nàng nói không kịp thở. Anh lao về phía trước và nàng lại giơ tay lên. "Không, để em ngắm anh," nàng nói khi chậm rãi đi vòng quanh anh. Nàng mỉm cười khi mắt anh mở to. "Khi em quay trở lại thời của mình, một trong những điều em thực sự muốn làm sáng tỏ là câu hỏi về người Scotland và chiếc váy của họ___"

"Và câu hỏi đó là?"

“Một ngày nọ em đã thấy anh cưỡi ngựa—“

“Anh biết em đã làm vậy,” anh nói một cách tự mãn. “Em đang ở cửa sổ cạnh phòng trẻ.”

"Ồ! Anh cố tình làm điều đó!"

Hawk cười, đôi mắt tinh nghịch nheo lại và điều đó càng thúc đẩy quyết tâm táo bạo của nàng. Nếu anh có thể trêu chọc nàng—chà, hai người có thể chơi trò đó. Nàng sẽ thấy anh xử lý việc đùa giỡn với ham muốn của mình tốt như thế nào.

Bước lại gần hơn, Adrienne đặt tay lên đùi cơ bắp của anh và nhìn chằm chằm vào mắt anh đầy khiêu khích. Lỗ mũi anh phập phồng, và đôi mắt anh tối sầm dưới mí mắt khép hờ. Tay còn lại nàng kéo vạt áo, để bộ ngực tràn ra phía trên. Nàng cảm thấy xấu xa một cách hoàn hảo khi biết núm vú của mình hồng hào, săn lại và cầu xin được hôn. Khi anh nghiêng người về phía trước để làm điều đó, nàng tinh nghịch đẩy anh ra sau, trượt tay lên đùi anh và quấn quanh thân anh, vui mừng vì tiếng rên rỉ khàn khàn của anh. “Không có gì bên dưới tấm vải kẻ sọc này, đúng như em đã nghi ngờ,” nàng vui vẻ nhận xét.

"Adrienne. Em đang giết anh đấy."

“Em chỉ mới bắt đầu thôi, anh yêu.” Nàng quấn những ngón tay quanh sự kích thích tuyệt vời của anh và trượt tay lên xuống ngọn giáo của anh với một sự âu yếm mượt mà.

Hawk ôm lấy hông nàng, cúi đầu hôn nàng; nhưng thay vào đó nàng lại cử động đầu và cười khi anh vùi mặt vào ngực nàng.

“Dừng lại,” nàng ra lệnh.

"Cái gì?" Anh hỏi với vẻ không tin.

"Lùi lại," nàng khuyến khích. "Đừng chạm vào em cho đến khi em yêu cầu. Hãy để em chạm vào anh."

Hawk rên rỉ lớn tiếng nhưng lại thả tay ra khỏi cơ thể nàng. Đôi mắt anh dữ dội và hoang dại, và Adrienne nghi ngờ anh sẽ không cho phép nàng tra tấn tinh vi lâu hơn nữa.

Nàng nhàn nhã cởi chiếc váy của anh rồi thả nó xuống sàn. Chồng nàng đứng khỏa thân trước mặt nàng, cơ thể màu đồng của anh lấp lánh dưới ánh nến, cái thân cứng rắn của anh liên tục lắc lư. Adrienne vẽ một đường đầy mê hoặc và ngưỡng mộ qua vai anh và ngang qua bộ ngực rộng đầy cơ bắp. Nàng nhẹ nhàng chạm vào môi anh, hôn quai hàm, núm vú anh, dùng lưỡi trêu chọc phần bụng gợn sóng của anh, rồi quỳ xuống, miệng nàng cách ngọn giáo của anh vài inch, hai tay nàng trải dài trên đùi anh. " Adrienne !"

Nàng hôn lên sự ngọt ngào của anh, vuốt ve bằng lưỡi lên xuống chiều dài cứng rắn ấy. Hawk vùi tay vào tóc nàng và phát ra âm thanh thô ráp sâu trong cổ họng. "Đủ rồi!" anh kéo nàng đứng dậy và tựa nàng vào gờ đá bên dưới cửa sổ. Anh nhấc nàng, đặt lên gờ đá và hất tung váy nàng lên, dang rộng hai chân nàng để thích ứng với anh. " Bây giờ , Adrienne. Anh muốn em ngay bây giờ" Anh hôn nàng thật sâu khi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy vào vùng ẩm ướt đang vẫy gọi của nàng. Adrienne thở hổn hển vì sung sướng khi anh lấp đầy nàng hoàn toàn. Hawk nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, ghi chú cẩn thận từng cơn rùng mình, từng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi nàng, và ngay khi nàng co giật chạm tới đỉnh tuyệt đẹp, ngay khi nàng cảm thấy cơn run rẩy ngọt ngào bắt đầu - anh ngừng cử động hoàn toàn.

"Hawk!"

"Em sẽ lại trêu chọc anh như vậy nữa chứ, em yêu?" Anh lẩm bẩm.

"Chắc chắn rồi," Adrienne trả lời cộc lốc.

"Em sẽ ?"

"Tất nhiên rồi. Bởi vì em biết chồng em sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Cũng như em sẽ không bao giờ trêu chọc anh ấy nếu chưa thỏa mãn được ham muốn của anh ấy. Vì vậy, hãy thỏa mãn em đi, lãnh chúa vùng cao ngọt ngào của em. Đưa em đến Valhalla đi, chồng à."

Anh cười nhẹ nhàng, sau đó đẩy vào trong nàng một cách cẩn thận và nhẹ nhàng cho đến khi chúng đạt được nhịp độ hoàn hảo. Sự kết hợp mãnh liệt của họ, quá hoàn hảo cả về thể xác lẫn tâm hồn, khiến Adrienne phải thốt lên vì ngạc nhiên về điều đó.

Sau đó, Hawk đóng cửa phòng trẻ và bế người vợ thoả mãn, buồn ngủ của mình đến Phòng Con Công, nơi anh ôm nàng trong tay suốt đêm, ngạc nhiên trước sự trọn vẹn của cuộc đời anh khi có nàng trong đó.

 

* * * * * 

Lydia mỉm cười khi nghe thấy tiếng cửa phòng trẻ đóng lại phía trên mình. Mọi việc đều ổn ở Dalkeith-Upon-the-Sea. Bà tạm dừng một khoảnh khắc mơ màng để tưởng tượng những đứa nhóc sẽ sớm xuất hiện trong nhà trẻ.

Cuộc sống chưa bao giờ ngọt ngào hơn thế.

Nhưng nó còn có thể ngọt ngào hơn nữa, Lydia.

Lydia nheo mắt trầm tư nhìn vào lưng Tavis MacTarvitt khi ông đứng trầm ngâm trước ngọn lửa. Một làn sóng tội lỗi ập đến khi bà nhớ lại ông đã quay lại với bà như thế nào vào đêm hôm đó sau khi nói chuyện với Hawk, và bà đã lạnh lùng với ông, và một lần nữa rút lui vào sự an toàn quen thuộc của lễ nghi.

Sự căng thẳng trong nụ cười kiên nhẫn của ông là tất cả những lời khiển trách mà ông đã phản bội.

Tình yêu của anh, ông đã gọi bà như vậy, và bà cảm thấy thật tội lỗi vì đã có được tình yêu khi con trai bà  đơn đến mức bà đã từ chối thừa nhận điều đó. Nàng định lãng phí bao nhiêu thời gian nữa, cô gái ?

Rất lặng lẽ, Lydia cởi bím tóc, thả mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ của mình ra. Đôi mắt bà không hề rời khỏi lưng Travis. Với một nụ cười chờ đợi, bà cúi đầu xuống, dùng ngón tay chải tóc thành những lọn xoăn rối bù, sau đó lật ngược qua đầu, để nó rơi một cách hoang dã xuống lưng.

Nhiều năm như vậy sao?

Bà lo lắng kéo chiếc váy của mình, nghiên cứu tấm lưng của ông một lúc rồi nhún vai và cởi vài chiếc cúc ngọc trai ở cổ áo. Bà hít một hơi thật sâu, run rẩy khi những con bướm chấp chới trong bụng bà với những đôi cánh lụa.

"Tavis?" bà nhẹ nhàng gọi. Sau khi quyết định, bà hứa sẽ không lãng phí thêm một khoảnh khắc quý giá nào nữa.

Lưng Tavis thẳng lên và liếc nhìn bà qua vai.

Bà gần như bật cười khi mắt ông mở to và ông giật mình quay lại đối mặt với bà, ánh mắt lướt qua mái tóc hoang dã, chiếc cổ áo lỏng lẻo và đôi môi đang hé mở.

"Lydia?"

Bà nghe thấy hàng trăm câu hỏi chỉ trong một từ đơn lẻ ấy, và vui mừng khi biết rằng cuối cùng đã có được câu trả lời đúng cho ông. “Tôi đang thắc mắc một điều, ông thấy đấy, ông già,” bà nói và vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh. “Đôi bàn tay đó của anh…” Giọng bà nhỏ dần, ánh mắt lấp lánh tà ác. Một cách quyến rũ, bà làm ướt môi dưới của mình trong một lời mời lâu đời hơn cả thời gian.

"Ừ?" Có một sự khàn khàn trong giọng nói của ông.

“Vì chúng rất tài năng và mạnh mẽ…”

"Ừ?" Lông mày anh nhướn lên. Hơi thở của ông nghẹn lại trong cổ họng khi Lydia đưa ra lời đề nghị dành cho đôi bàn tay đó khiến Tavis MacTarvitt bị sốc và thích thú đến tận sâu thẳm tâm hồn.

 

* * * * * 

Cuối cùng, khi Grimm rời khỏi sân thượng vào đêm hôm đó và bước vào Đại sảnh đường, anh cố kìm lại lời nguyền rủavà nhón chân, hoàn toàn rút lui, quay trở lại cửa.  hội trường sao, trong tất cả các nơi! Lydia! Và Tavis !

"Ôi! Tình yêu!" anh càu nhàu với những ngôi sao lấp lánh phía trên anh với vẻ lộng lẫy vô tư.

 

* * * * *

Ba tháng sau, tiếng khóc khỏe mạnh của một bé trai vang vọng khắp hành lang của Dalkeith-Upon-the-Sea.

Hawk Douglas, tràn đầy tự hào, ngồi bên cạnh Adrienne trên giường.

"Nhìn thằng  kìa, Hawk! Chàng ta thật hoàn hảo!" Adrienne kêu lên.

Thằng  không phải là người duy nhất,” Hawk khàn khàn nói, vuốt tóc nàng ra sau.

Adrienne mỉm cười với anh. Anh đã nắm tay nàng trong suốt quá trình chuyển dạ, xen kẽ giữa việc nguyền rủa bản thân và nguyền rủa nàng vì đã để anh làm cho nàng có thai ngay từ đầu.

Nhưng sẽ còn nhiều lần như vậy nữa, Adrienne nghĩ, bởi vì nàng hoàn toàn có ý định sinh nửa tá đứa con. Hawk sẽ phải làm quen với quá trình đưa chúng vào thế giới.

Adrienne chạm vào má anh với vẻ băn khoăn. “Anh đang khóc,” nàng thì thầm.

"Những giọt nước mắt hạnh phúc. Em đã cho anh một cuộc sống mới, Adrienne—một cuộc sống mà anh chưa bao giờ mơ mình có được."

Nàng nhìn anh trìu mến, đứa con của họ rúc vào giữa họ.

Adrienne có thể vẫn như vậy trong nhiều giờ, nhưng ngay lúc đó Grimm bước vào Phòng Con Công, ra lệnh với vẻ lanh lợi cho những người lính canh. “Đặt nó ở đó, cạnh giường.”

Hawk liếc nhìn qua vai. "À, cái nôi. Anh đã làm xong nó tối qua. Anh nghi là thằng  sẽ không nhìn thấy nó nhiều trong một thời gian nữa." Hawk ôm đứa con trai bé nhỏ của họ vào lòng một cách chiếm hữu. “Con nên ngủ với chúng ta một thời gian, em có nghĩ vậy không?”

“Em không nghĩ em có thể để thằng bé rời khỏi tầm mắt của mình, phải không?”

Hawk gật đầu đồng ý trong khi chăm chú quan sát con trai mình. “Hàm của anh,” anh nói một cách tự hào. "Chỉ cần nhìn vào góc độ mạnh mẽ đẹp đẽ đó."

Adrienne cười lớn. “Góc độ bướng bỉnh thì có,” nàng trêu chọc, “và con đã có mái tóc đen rồi.”

Đằng sau họ, Grimm phát ra một âm thanh nghẹn ngào.

Hawk liếc qua vai anh đầy thắc mắc.

"Cái quái quỷ gì thế này... ờ, xin thứ lỗi, thưa phu nhân," anh nói với Adrienne, "và thứ lỗi cho bố nhé, bé con," anh nói với đứa bé. “Nhưng tại sao anh lại khắc thứ này lên cái nôi vậy, Hawk?” Grimm hỏi. "Không phải tất cả chúng ta đều đã chán bà Tiên phải gió đó rồi sao?"

Hawk nhướng mày bối rối. “Cậu đang nói gì thế, Grimm?” Anh nhẹ nhàng giao đứa con trai của họ cho Adrienne và sải bước đến chiếc nôi.

Những dòng chữ được khắc sâu vào gỗ. Toàn bộ chiếc nôi sáng bóng như được phủ một lớp bụi vàng. Hawk nhìn chằm chằm một lúc lâu vào những từ mà anh biết mình đã không đặt ở đó. Một nụ cười cong lên trên môi anh khi anh đọc to cho Adrienne:

 

Hãy nhớ điều này, phàm nhân—bạn có cách riêng của mình.

mãi mãi—sự bất tử của tình yêu.

Phước thay cho Douglas.


Aoibheal, Nữ hoàng của Fae

Không có nhận xét nào: