Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 11 - 12

 CHƯƠNG 11

NGƯỜI ĐANG CỐ GIẾT TÔI KHÔNG PHẢI LÀ TÔI ,” ADREANNE LẶP LẠI.

Nàng bị vùi trong đống gối nhung và chăn len và cảm thấy bất lực trước một núi lông vũ. Mỗi lần nàng di chuyển, chiếc giường chết dẫm cũng di chuyển theo nàng. Nó làm nàng kiệt sức, giống như bị bao bọc trong một chiếc áo khoác bó sát. "Tôi muốn đứng dậy, Hawk. Ngay bây giờ ." Thật tiếc là giọng nói của nàng không có vẻ chắc chắn như nàng dự định. Nó sẽ có - lẽ ra phải có - ngoại trừ việc nằm trên giường trong khi cố gắng tranh luận với người đàn ông đặc biệt này đã phân tán suy nghĩ của nàng như những chiếc lá trước cơn bão, thành một mớ hỗn độn những hình ảnh đầy đam mê; làn da rám nắng tương phản trên làn da xanh xao, đôi mắt đen như gỗ munvà những nụ hôn nóng bỏng.

Hawk mỉm cười, và nàng phải kìm nén sự thôi thúc mãnh liệt chỉ để mỉm cười đáp lại, giống như một kẻ ngốc không não. Anh rất đẹp khi u sầu, nhưng khi anh cười nàng có nguy cơ quên mất anh là kẻ thù. Và nàng không bao giờ được quên điều đó. Vì vậy, nàng đã tận dụng rất nhiều sự thất vọng và tạo ra một vẻ mặt cau có hết sức ấn tượng.

Nụ cười của anh nhạt đi. "Cô gái ơi, cả hai lần đều là em. Khi nào em định đối mặt với sự thật đây? Em phải được canh gác. Em sẽ quen với điều đó thôi. Theo thời gian em sẽ ít để ý đến họ." Anh ra hiệu cho hàng chục người đàn ông lực lưỡng đang đứng bên ngoài phòng Quý Bà Xanh.

Nàng bắn một cái liếc coi thường vào những "người bảo vệ ưu tú" khi anh cho gọi họ. Họ đứng dang rộng chân, khoanh chéo cánh tay trước bộ ngực rộng. Những khuôn mặt vô cảm, rắn như đá tảng và tất cả bọn họ đều có vóc dáng khiến thầnAtlas phải cân nhắc việc nhún một nửa trọng lượng của mình xuốngHọ nuôi dưỡng loại đàn ông này ở đâu vậy nhỉ? Trang trại bánh thịt bò Bonny và Braw chăng? Nàng khịt mũi tỏ vẻ ghê tởm. "Điều anh không hiểu là nếu anh quá bận rộn trong việc bảo vệ tôi , tên sát thủ sẽ bắt được người mà chúng thực sự truy đuổi. Bởi vì đó không phải là tôi!"

"Họ gọi em là 'Mad Janet' vì em từ chối chấp nhận thực tế ư?" anh thắc mắc. " Thực tế là có người mong em chết. Thực tế là anh chỉ đang cố gắng bảo vệ em. Thực tế là em là vợ anh và anh sẽ luôn bảo vệ em khỏi bị tổn hại." Anh nghiêng người lại gần hơn khi nói, nhấn mạnh cụm từ thực tế bằng một cú chém mạnh vào không khí ngay trước mặt nàng. Adrienne đáplại bằng cách thu mình sâu hơn vào nơi trú ẩn đầy lông vũ của mình mỗi lần anh phất tay.

“Đó là nghĩa vụ, danh dự và niềm vui của anh,” anh tiếp tục. Đôi mắt anh quét qua khuôn mặt hếch lên của nàng và tối sầm lại vì ham muốn. "Thực tế... à... thực tế là em xinh đẹp một cách tuyệt vời, trái tim của anh," anh nói với giọng đột nhiên thô ráp.

Giọng nói của anh gợi lên hình ảnh món kem ngọt ngào hòa quyện với rượu Scotch hảo hạng, trải bên trên những viên đá đang tan chảy. Mềm mại và thô ráp cùng một lúc. Nó làm nàng khó chịu, thẳng thừng phá vỡ sự bình tĩnh nhỏ bé mà nàng đang ôm chặt quanh mình. Khi anh dùng lưỡi làm ướt vành môi dưới đầy đặn của mình, miệng nàng khô khốc như sa mạc. Và đôi mắt đen ánh vàng của anh là lời hứa hẹn âm ỉ của niềm đam mê bất tận. Đôi mắt anh dán chặt vào môi nàng và ôi chao, anh sắp hôn nàng và nàng sẽ làm mọi cách để ngăn cản điều đó!

"Đã đến lúc anh nên biết sự thật. Tôi không phải Mad Janet," nàng cáu kỉnh, nói điều gì đó, bất cứ điều gì, bất cứ điều gì nảy ra trong đầu để giữ cho môi anh không chiếm lấy môi nàng trong niềm khoái cảm say đắm. "Và lần thứ mười một nhé - tôi không phải là trái tim tan nát của anh!"

Anh đồng ý ngay lập tức. "Anh không nghĩ em như vậy. Ý anh là phần điên rồ. Nhưng em là trái tim anh, bất kể em có thích hay không. Nhân tiện, Lydia cũng không. Nghĩ là em điên khùng ấy. Cả hai chúng tôi đều biết em thông minh và có năng lực. Ngoại trừ khi liên quan đến hai điều: sự an toàn của em và anh. Em hoàn toàn vô lý về cả hai vấn đề đó." Anh nhún một bên vai cơ bắp của mình. "Đó là lý do tại sao anh có cuộc nói chuyện nhỏ này với em. Để giúp em nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn."

"Ồ! Đó là hai điều mà anh đã cố chấp quá mức. Tôi không gặp nguy hiểm và tôi không muốn anh!"

Anh bật cười. Chết tiệt, người đàn ông đó, nhưng anh đã cười. “Em đang gặp nguy hiểm, còn về vụ muốn có anh…” Anh tiến lại gần hơn. Sức nặng của anh đè lên đám vải bọc nệm bên cạnh nàng khiến nàng nảy lên và lăn tròn một cách đáng báo động. Vào ngay trong vòng tay của anh. Thật tiện lợi , nàng nghĩ một cách mỉa mai. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao ngày xưa người ta lại sử dụng tất cả những mớ vải bọc đó. Và tại sao họ lại có nhiều con đến vậy.

“Anh nói đúng, tôi muốn anh—“

Anh đông cứng lại. "Em có sao?"

“—ra khỏi phòng tôi,” nàng tiếp tục. "Biến khỏi mắt tôi và ra khỏi cuộc đời tôi. Đừng bước vào không gian của tôi, thậm chí đừng hít thở không khí của tôi, được không ?"

"Nhân tiện, đây là không khí của anh, với tư cách là lãnh chúa, và tất cả những thứ đó. Nhưng anh có thể bị thuyết phục để chia sẻ nó với em, vợ yêu quý."

Anh đang mỉm cười!

"Và tôi không phải là vợ anh! Hoặc ít nhất, không phải là người mà anh đáng lẽ phải cưới! Tôi đến từ những năm 1990 - tức là gần năm trăm năm sau trong trường hợp anh không thể cộng vào - và Comyn đã giết chết chính con gái của mình mất rồi." Bằng cách nào? Tôi không biết, nhưng tôi có những nghi ngờ, và tôi không có một chút ý tưởng mờ nhạt nào về việc làm sao tôi lại kết thúc ở trong lòng ông ta. Nhưng ông ta phải gả ai đó cho anh - ông ta nói tôi là một món quà trời cho - nên ông ta đã lợi dụng tôi khi tôi thình lình xuất hiện! Và tóm lại rốt cuộc tôi mắc kẹt với anh."

Vậy đó. Đã nói ra được rồi. Sự thật. Điều đó sẽ ngăn anh khỏi bất kỳ kế hoạch quyến rũ nào xa hơn nữa. Cho dù những gì Lydia nói với nàng về Vua James là đúng thì nàng cũng sẽ gây nguy hiểm cho toàn bộ gia tộc Douglas. Lời nói của nàng đã ngăn môi anh chạm vào môi nàng và đó là mối nguy hiểm cấp bách nhất mà nàng có thể nhận thấy. Ngay cả cơn thịnh nộ vì báo thù của các vị vua cũng không có vẻ đe dọa bằng. Thêm một người đàn ông xinh đẹp, thêm một trái tim tan vỡ.

Hawk ngồi bất động. Anh im lặng quan sát nàng một lúc lâu, như thể đang tiêu hóa điều nàng vừa nói. Rồi một nụ cười dịu dàng xua tan mây  khỏi mắt anh. "Grimm bảo anh rằng em hay thêu dệt những câu chuyện kỳ quặc. Cậu ấy nói em có trí tưởng tượng phong phú. Cha em kể với Grimm rằng em đã cầu xin được phép trở thành thi sĩ của ông ấy, thay vì con gái ông ấy. Cô gái ơi, anh không phản đối một câu chuyện hay và sẽ sẵn lòng lắng nghe, nếu em nghe theo lời khuyên của anh về sự an toàn của em."

Adrienne thở ra một hơi dài thất vọng khiến một lọn tóc vàng ánh bạc của nàng chạm vào mặt Hawk. Anh hôn nó khi nó trượt nhẹ nhàng qua miệng anh.

Ngọn lửa bùng lên trong bụng nàng. Nàng nhắm mắt lại và thu gom sự điềm tĩnh từ những góc khuất phù du của tâm hồnmìnhTôi sẽ không nghĩ đến việc anh ấy hôn bất kỳ chỗ nào của mình nàng kiên quyết tự nhủ.

“Tôi không phải con gái của Red Comyn,” nàng thở dài, nhắm chặt mắt hơn. Đến khi nào nàng mới nhận ra rằng việcnhắm mắt không làm cho mọi thứ biến mất? Nàng mở mắt ra. Thiên Đường ơi, nhưng người đàn ông đó thật huy hoàng. Nàng ngẫm nghĩ về ý tưởng đó với chút tự hào rằng nàng có thể ghét anh đến vậy nhưng vẫn khách quan đến vậy về vẻ ngoài điển trai của anh. Một dấu hiệu chắc chắn về sự trưởng thành của nàng.

"Không, điều đó không thành vấn đề. Bây giờ em là vợ anh. Đó mới là điều quan trọng."

"Hawk"

"Im nào, cô gái."

Adrienne đứng yên, đắm mình trong hơi ấm từ bàn tay anh đặt trên tay nàng. Anh đã nắm tay nàng trong tay mình từ khi nào nhỉ? Và tại sao nàng không rút lui theo bản năng? Và tại sao chuyển động chậm rãi, gợi cảm của làn da anh áp vào da nàng lại say đắm đến thế?

"Adrienne... Cái thứ Callabron này ấy. Để nó hoạt động hiệu quả, nó phải đi vào cơ thể thông qua mạch máu chính." Những ngón tay anh lướt nhẹ qua vết đỏ nhạt màu vẫn còn nhăn nheo trên làn da trong mờ trên cổ họng nàng. "Đây không phải là suýt trượt. Đây là mục tiêu hoàn hảo."

"Ai muốn giết tôi chứ?" Nàng nuốt khan. Làm sao có ai đó có thể muốn được? Không ai ở đây biết nàng. Nhưng… chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó muốn giết Mad Janet mà không biết cô ấy không phải là mình?

"Lúc này anh không có câu trả lời cho điều đó, trái tim của anh. Chưa có. Nhưng cho đến khi anh làm được điều đó, em sẽ được canh gác cả ngày lẫn đêm. Mọi khoảnh khắc, từng hơi thở. Anh sẽ không mạo hiểm mạng sống của em một cách ngu ngốc nữa."

“Nhưng tôi không phải là Janet Comyn,” nàng cố gắng lần nữa một cách bướng bỉnh.

Ánh mắt đen như gỗ mun của anh chăm chú nhìn vào đôi mắt xám trong veo của nàng. "Cô gái à, anh thực sự không quan tâm em là ai, đã từng, hay cần nghĩ em sẽ là ai. Anh muốn em. Trong cuộc đời anh. Trong vòng tay anh. Trên giường anh. Nếu điều đó khiến em cảm thấy dễ chịu hơn khi tin tưởng chuyện này… chuyện đến từ tương lai ấy, thì hãy cứ tin vào điều đó nếu em phải tin. Nhưng kể từ hôm nay trở đi, trước tiên và quan trọng nhất, em là vợ anh, và anh sẽ giữ cho em an toàn khỏi bất cứ điều gì có thể làm tổn thương em. Em không bao giờ phải sợ hãi nữa. "

Adrienne bất lực giơ tay lên. "Được rồi. Bảo vệ tôi. Vậy bây giờ tôi có thể đứng dậy được chưa?"

"Không."

"Khi?" nàng hỏi một cách buồn bã.

“Khi anh nói điều đó.” Anh mỉm cười cầu hoà và cúi xuống đánh cắp một nụ hôn. Mặt anh đập vào đôi tay nàng. Nàng phải dùng hết sức mạnh ý chí để không nâng niu nó trong lòng bàn tay và dẫn anh đến nụ hôn mà anh tìm kiếm bằng đôi bàn tay run rẩy.

Anh gầm gừ và nhìn nàng thật lâu. "Anh nên đối xử với em như một trong những con chim ưng của anh, vợ ạ."

“Hãy để tôi ra khỏi giường,” nàng nói một cách duyên dáng. Không đời nào nàng hỏi anh đã đối xử với những con chim ưng của mình như thế nào .

Anh gầm gừ sâu trong cổ họng, hạ giọng rồi bỏ đi. Nhưng hàng tá thị vệ ưu tú vẫn ở trước cửa phòng nàng.

Sau khi anh đi rồi nàng nhớ lại một điều anh đã nói rõ ràng nhất. Em không bao giờ cần phải sợ hãi nữa . Người đàn ông đó quá tốt để có thể là thật.


* * * * *

Những ngày chữa lành là niềm hạnh phúc thuần khiết. Lydia bỏ qua sự phản đối của Hawk và mang một chiếc ghế dài đến khu vườn cho Adrienne. Mặc dù vẫn được canh gác nghiêm ngặt nhưng nàng có thể cuộn tròn dưới ánh nắng vàng như một con mèo lim dim, bảnh choẹ, tuy kéo dài thời gian chữa lành vết thương. Những ngày trò chuyện ngập tràn hoa hồng với Lydia, khi họ tìm hiểu nhau qua những cuộc trò chuyện nhỏ và những khoảng lặng nhỏ, đã chữa lành nhiều hơn cho cơ thể kiệt sức của nàng. Nhâm nhi trà (nàng có thể thích cà phê hơn, nhưng điều đó sẽ đưa Hawk và lũ bạn của anh kéo đến) và chia sẻ những câu chuyện, đôi khi Adrienne rùng mình với cảm giác mãnh liệt rằng đây là nơi nàng thuộc về suốt cuộc đời.

Tình yêu có thể lớn lên giữa những tảng đá và chông gai của cuộc đời , nàng nghĩ giữa một trong những khoảng lặng nhỏ bé đó, thoải mái như một tấm chăn ưa thích, được yêu thương. Từ cuộc đời cằn cỗi hoang vắng của mình, bằng cách nào đó, nàng đã đến được đây, đến với cuộc sống đầy ân sủng - bình yên, hoàn hảo và giản dị.

Adrienne lành vết thương nhanh hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng. Tavis chỉ ra rằng nàng có sự kiên cường của tuổi trẻ khi ông co duỗi và quan sát đôi bàn tay xương xẩu theo thời gian của mình. Chưa kể đến bản chất bất khuất, ông nói thêm. Ý ông ấy là cứng đầu , Hawk đã sửa sai cho ông.

Lydia tin rằng đó hẳn là một chút ửng hồng yêu thương trên má nàng. Ha! Hawk chế giễu. Có lẽ là tình yêu của ánh nắng . Và Lydia gần như đã cười lớn trước cái nhìn ghen tị sôi sục của Hawk khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp.

Grimm đưa ra ý kiến rằng có thể nàng tức giận với Hawk đến nỗi đã vội vã chữa lành vết thương chỉ để chiến đấu ngang hàng với anh. Giờ đây đã có một người đàn ông hiểu được phụ nữ, Hawk đã nghĩ vậy.

Không ai trong số họ biết rằng ngoại trừ việc nhớ con mèo Moonshadow của nàng, những ngày đó là những ngày hạnh phúc nhất mà nàng từng biết trong đời

Trong lúc lười biếng trong sự yên bình và ánh nắng, Adrienne tận hưởng sự bất minh một cách hạnh phúc. Nàng sẽ cảm thấy xấu hổ nếu ai đó nói với nàng rằng nàng đã nói về Eberhard trong trạng thái mê mụ vì thuốc. Nàng sẽ không hiểu nếu có ai đó nói với nàng rằng nàng đã nói đến quân hậu đen, vì đầu óc lúc tỉnh táo của nàng còn chẳng nhớ đến quân cờ ấy.

Nàng không biết rằng trong khi nàng và Lydia đang trải qua khoảng thời gian ngọt ngào, Grimm đã được gửi đi và hiện đang trên đường trở về từ pháo đài Comyn, nơi anh phát hiện ra thông tin gây sốc về Mad Janet.

Và lẽ ra nàng đã thu dọn vài thứ và chạy trốn vì cuộc sống của nàng, nếu không phải vì linh hồn của nàng, nàng biết Hawk quyết tâm nhận nàng là vợ anh một cách ám ảnh như thế nào, với tất cả các khía cạnh mà nó đòi hỏi.

Nhưng nàng không biết gì về điều này. Và vì vậy, thời gian trôi qua nơi khu vườn Dalkeith-Upon-the-Sea sẽ được nângniu như một viên ngọc quý vào rương kho báu ký ức của nàng, nơi nó sẽ lấp lánh như một viên kim cương giữa bóng tối.

 

 

CHƯƠNG 12


chẳng thú vị chút nào , nhưng Adrienne đã làm được khi đi quanh lâu đài với một tá lính sôi sục bám theo gót nàngMột lúc sau nàng giả vờ như họ không có ở đó. Giống như việc nàng giả vờ rằng Hawk chẳng khác gì một con muỗi phiền toái cần được phủi đi nhiều lần.

Dalkeith Upon-The-Sea là một tòa lâu đài đáng yêu như nàng tưởng tượng khi còn ấu thơ, khi nàng rúc vào dưới đống chăn trên giường với chiếc đèn pin ăn trộm được, đọc truyện cổ tích rất lâu sau khi đèn tắt.

Các phòng đều rộng rãi và thoáng mát, với những tấm thảm dệt rực rỡ treo trên những bức tường đá dày để che đi mọi cơn gió lạnh có thể lọt qua các vết nứt, mặc dù Adrienne không thể tìm thấy dù chỉ một vết nứt trên tường - nàng đã lén nhìn sau vài tấm thảm chỉ để kiểm tra thử.

Sự tò mò về lịch sử, nàng tự nhủ. Không phải nàng đang tìm kiếm những điểm không hoàn hảo trong lâu đài hay lãnh chúa của lâu đài.

Hàng trăm cửa sổ hình khối đẹp mắt. Rõ ràng những người sinh sống ở Dalkeith không thể chịu đựng được việc bị nhốt vào bên trong khi có quá nhiều cảnh quan tươi tốt để tận hưởng ngoài trời ở những ngọn núi, thung lũng và bờ biển của Scotland.

Adrienne thở dài tiếc nuối khi nàng dừng lại bên cửa sổ hình vòm để ngắm nhìn những con sóng bạc đầu không ngừng đập vào vách đá ở cạnh phía Tây.

Một người phụ nữ có thể yêu thích được ở một nơi như thế này. Xõa mái tóc lụa trên đôi dép sa-tanh xinh xắn để tạo thành một khối những giải ruy băng và tán tỉnh ngay bên dưới đôi chân hoàn hảo của vị lãnh chúa hoàn hảo.

Vào đúng lúc đó, như thể được triệu tập bởi những suy nghĩ mông lung của nàng, Hawk bước vào tầm nhìn của nàngtrong khoảng sân bên dưới, dẫn đầu một trong những con tàu màu đen lớn nhất mà nàng từng thấy. Adrienne bắt đầu quay đi, nhưng đôi chân nàng không thể đưa nàng rời khỏi cửa sổ cũng như đôi mắt nàng không thể ngoảnh đi, và bất chấp ý định tốt nhất là phớt lờ anh, nàng vẫn đứng nhìn trong sự mê hoặc bất lực.

Với một bước nhảy uyển chuyển, vị lãnh chúa trong trang phục Scottish lao mình lên lưng con ngựa giống hung hãn đang khịt mũi.

Và khi anh lên ngựa, chiếc váy đáng yêu đó bay lên, trao cho Adrienne cái nhìn thoáng qua đầy tội lỗi về cặp đùi vạm vỡ cơ bắp, phủ một chút lông đen mượt tuyệt đẹp. Nàng chớp mắt một lúc, từ chối suy ngẫm về những gì nàng nghĩ mình đã nhìn thấy.

Chắc chắn họ có mặc thứ gì đó dưới những chiếc váy đó. Chắc chắn đó chỉ là trí tưởng tượng quá tích cực của nàng, lẫnlộn một cách vô lý vẻ nam tính rõ ràng của con ngựa giống lên cơ thể Hawk.

Đúng. Nhất định là như vậy. Nàng đã nhận thấy các thuộc tính được hiển thị nổi bật của con ngựa giống ở vùng ngoại vi tầm nhìn của nàng khi nàng đang nhìn vào chân của Hawk, và bằng cách nào đó đã tìm cách trộn lẫn cả hai với nhau. Nàng chắc chắn đã không nhìn thấy Hawk, đích thị là của anh, đu đưa như của một con ngựa giống.

Má nàng đỏ bừng với suy nghĩ đó. Nàng quay lưng thật nhanh để đè nghiến nó xuống và tìm kiếm căn phòng tiếp theo chưa được khảo sát. Nàng đã quyết định khám phá lâu đài vào sáng hôm đó, phần lớn là để đầu óc nàng không nghĩ đến người đàn ông phải gió đó. Làm sao hình dung được anh sẽ đi ngang qua cửa sổ mà nàng đang nhìn ra ngoài cơ chứlại còn tung váy lên để đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Nàng buộc tâm trí mình quay lại với kiến trúc đáng yêu của Dalkeith. Nàng đang ở trên tầng hai của lâu đài và đã đi ngang qua hàng chục phòng dành cho khách, bao gồm cả căn phòng nơi nàng đã nghỉ đêm đầu tiên. Dalkeith rất lớn. Chắc hẳn phải có đến hàng trăm phòng hoặc hơn, và nhiều phòng trong số đó trông như thể đã không được sử dụng trong nhiều thập kỷ. Chái nhà mà nàng hiện đang khám phá là nơi được cải tạo gần đây nhất và được sử dụng thường xuyên. Nó được hoàn thiện bằng gỗ sáng màu, được đánh bóng đến mức sáng bóng và không thể nhìn thấy một hạt bụi nào. Thảm dệt dày trải trên sàn nhà, ở đây không có những vật vô giá trị hay đá trần trụi lạnh lẽo. Những bó thảo mộc thơm và hoa khô treo ngược trên hầu hết các gờ cửa sổ, tỏa hương thơm khắp hành lang.

Một tia nắng thu hút sự chú ý của Adrienne tới một cánh cửa đóng kín ở giữa hành lang. Khắc vào lớp gỗ nhạt màu là một con ngựa đang chồm lên rất chi tiết, trang nhã, bờm tung bay trong gió. Một chiếc sừng duy nhất xoắn ốc duyên dáng từ trán con ngựa. Một con kỳ lân?

Đặt tay lên cửa, nàng dừng lại, đột nhiên có một linh cảm kỳ lạ rằng tốt hơn hết nên để căn phòng này yên tĩnh. Tính tò mò đã giết chết con mèo 

Khi cánh cửa đung đưa hướng vào trong một cách lặng lẽ, nàng sững người, một bàn tay vẫy nhẹ trên khung cửa.

Không thể tin được. Đơn giản là không thể hiểu được. Ánh mắt kinh ngạc của nàng quét căn phòng từ sàn nhà lên trần, từ đầu này đến đầu kia rồi lại quay lại.

Ai đã làm điều này?

Căn phòng thu hút từng ounce nữ tính trên cơ thể nàng. Đối mặt với điều đó đi, Adrienne , nàng tự nhủ một cách dứt khoát, toàn bộ lâu đài này hấp dẫn từng chút nữ tính trên cơ thể mình . Chưa kể đến lãnh chúa gợi cảm, đầy nam tính của chính pháo đài.

Căn phòng này được làm cho trẻ con. Được chế tác thủ công bằng những bàn tay yêu thương đến mức nó gần như choáng ngợp. Một bản hoà âm của những cảm xúc trái ngược lướt qua nàng trước khi nàng đẩy chúng đi.

Có những chiếc nôi bằng gỗ sồi màu mật ong, được uốn cong và chà nhám mịn để không một mảnh dằm nào có thể rời ra và làm tổn hại đến làn da mềm mại của em bé. Bức tường phía đông khoe ra những cửa sổ cao, quá cao để một đứa trẻ mới biết đi có thể gặp nguy hiểm, nhưng lại mở ra đón ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sáng. Sàn gỗ được trải thảm dày để giữ ấm cho đôi chân của bé.

Những chú lính bằng gỗ được sơn màu rực nằm rỡ rải rác trên kệ và những con búp bê được chế tác đáng yêu nằm trên những chiếc giường nhỏ. Một lâu đài thu nhỏ, với những tháp pháo, hào khô và cầu kéo chứa đầy những hình người nhỏ được chạm khắc; một ngôi nhà búp bê thời trung cổ đẹp tinh xảo đến không tưởng!

Những tấm chăn bông tô điểm trên nôi và giường. Nhà trẻ này là một căn phòng lớn. Một căn phòng trong đó một đứa trẻ (hoặc cả chục đứa trẻ) có thể phát triển từ sơ sinh thành thiếu niên trước khi tìm kiếm một căn phòng dành cho người lớn hơn ở nơi khác. Đó là căn phòng sẽ lấp đầy thế giới của một đứa trẻ bằng tình yêu, sự an toàn và niềm vui trong nhiều giờ liền.

Như thể ai đó đã tạo ra căn phòng này với suy nghĩ giống như đứa trẻ mà anh ấy hoặc cô ấy đã từng là và thiết kế nó với tất cả những báu vật đã mang lại cho anh ấy hoặc cô ấy niềm vui như một cậu bé hay một cô gái.

Nhưng điều khiến nàng ấn tượng nhất ở căn phòng là dường như nó đang chờ đợi.

Cởi mở, ấm áp và mời gọi, nó nói lên rằng, hãy lấp đầy tôi bằng tiếng cười của những đứa trẻ và tình yêu .

Tất cả đã sẵn sàng, nhà trẻ chỉ chờ đợi thời gian - cho đến khi người phụ nữ phù hợp đến và thổi vào đó sức sống lấp lánh của những bài hát, ước mơ và hy vọng của trẻ thơ.

Một cảm giác khao khát chợt lóe lên xuyên suốt nàng đến nỗi Adrienne thậm chí không chắc đó là gì. Nhưng nó có mọi thứ liên quan đến cô bé mồ côi và nơi lạnh lẽo mà nàng đã lớn lên - một nơi không hề giống căn phòng đáng yêu này chút nào; một phần của một ngôi nhà đáng yêu, trên một vùng đất đáng yêu, với những người luôn yêu thương con cái củamình một cách hào phóng.

Ôi, nuôi dưỡng những đứa trẻ ở một nơi như thế này.

Những đứa trẻ sẽ biết cha mẹ mình là ai, không giống như Adrienne. Những đứa trẻ sẽ không bao giờ phải thắc mắc tại sao chúng không đáng được giữ lại.

Adrienne dụi mắt giận dữ và quay đi. Có quá nhiều việc nàng phải giải quyết.

Và nàng đụng ngay phải Lydia. "Lydia!" Nàng hổn hển. Nhưng dĩ nhiên rồi. Tại sao nàng lại ngạc nhiên khi chạy thẳng vào người mẹ tuyệt vời của người đàn ông tuyệt vời, người có lẽ đã xây dựng nên một nhà trẻ tuyệt vời?

Lydia giữ khuỷu tay nàng lại. "Ta đến để xem con có ổn không, Adrienne. Ta nghĩ có lẽ còn quá sớm để con dậy và định..."

“Ai đã xây căn phòng này?” Adrienne thì thầm.

Lydia cúi đầu, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Adrienne có cảm giác vô  rằng Lydia đang cố nhịn cười. “Hawk đã tự mình thiết kế và chế tạo nó,” Lydia nói, vuốt phẳng những nếp nhăn tưởng tượng trên chiếc váy của mình một cách chăm chú.

Adrienne đảo mắt, cố gắng thuyết phục phong vũ biểu cảm xúc của mình ngừng ghi nhận sự tổn thương và hướng tới điều gì đó an toàn, chẳng hạn như tức giận.

"Tại sao, Adrienne thân mến, con không thích nó à?" Lydia ngọt ngào hỏi.

Adrienne quay người và lướt nhìn căn phòng bằng ánh mắt khó dò. Phòng trẻ sáng sủa, vui vẻ và sống động với cảm xúc dâng trào của chính người sáng tạo dành cho tác phẩm của mình. Nàng liếc nhìn lại Lydia. "Khi nào? Trước hay sau khi phục vụ nhà vua?" Điều vô cùng quan trọng là nàng phải biết liệu anh đã xây nó vào năm mười bảy hay mười tám tuổi, có lẽ để làm hài lòng mẹ anh, hay gần đây, với hy vọng một ngày nào đó con cái anh sẽ lấp đầy nó.

"Trong suốt thời gian đó. Nhà vua đã cho nó nghỉ phép một thời gian ngắn khi nó hai mươi chín tuổi. Có một số rắc rối với người dân Cao nguyên ở vùng này, và Hawk được phép quay trở lại để củng cố Dalkeith. Khi những căng thẳng đãđược giải quyết, nó đã dành một lượng lớn thời gian để làm việc ở đây. Nó làm việc như một người bị ám ảnh, và thực sự, ta không biết nó đang làm gì. Hawk luôn làm việc với gỗ, xây dựng và thiết kế các thứ. Nó không cho phép ai trong chúng tôi nhìn thấy, và không nói nhiều về chuyện đó. Sau khi nó quay lại chỗ James, ta đã đến xem những gì nó đang làm.” Đôi mắt của Lydia thoáng mờ đi. "Ta nói thật với con, Adrienne, chúng đã làm ta khóc. Bởi vì chúng nói cho ta biết rằng con trai ta đang nghĩ về những đứa trẻ và chúng quý giá biết bao. Ta cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng đượchoàn thành. Ta nghĩ vậy. Hầu như bất kỳ người phụ nữ nào cũng vậy. Đàn ông thường không nhìn thấy những đứa trẻ theo cách này. Nhưng Hawk, nó là một người đàn ông hiếm có giống như cha mình.”

Bà không cần phải thuyết phục tôi về anh ấy đâu , Adrienne buồn bã nghĩ. "Cháu xin lỗi, Lydia. Cháu mệt quá. Cháu cần đi nghỉ," nàng cứng nhắc nói và quay ra cửa.

Khi bước vào hành lang, nàng có thể thề rằng mình đã nghe thấy tiếng Lydia cười khẽ.


* * * * *

Hawk tìm thấy Grimm đang đợi anh trong phòng làm việc, đang nhìn ra vách đá phía tây qua cánh cửa mở. Anh không bỏ lỡ vệt trắng nhỏ xíu ở các khớp ngón tay của Grimm trên bàn tay đang siết chặt khung cửa, hay đường nét cứng ngắc trên lưng anh.

"Sao thế?" Hawk sốt ruột hỏi. Đáng lẽ anh nên đến pháo đài Comyn để tự mình điều tra quá khứ của vợ mình, nhưng điều đó có nghĩa là để Adrienne một mình với cái  thợ rèn chết tiệt. Không có cơ hội đó. Anh cũng không thể đưa nàng đi cùng nên đã cử Grimm đi khám phá chuyện gì đã xảy ra với Janet Comyn.

Grimm chậm rãi quay lại, đá văng một chiếc ghế và nặng nề ngồi trước đống lửa.

Hawk cũng ngồi xuống, gác chân lên bàn và rót rượu mạnh cho cả hai. Grimm chấp nhận nó với lòng biết ơn.

"Thế nào? Bà ấy đã nói gì?" Tay Hawk siết chặt ly rượu của mình khi anh chờ đợi xem ai đã làm những điều khủng khiếp với vợ mình đến nỗi tâm trí nàng chìm đắm trong ảo tưởng. Hawk hiểu chuyện gì đang xảy ra với nàng. Anh đã từng nhìn thấy những người đàn ông mang vết sẹo chiến trận đã trải qua những nỗi kinh hoàng đến mức họ cũng phản ứng theo cách tương tự. Quá nhiều tổn thất dã man và đẫm máu đã khiến một số binh sĩ tưởng tượng ra một giấc mơ để thay thế hiện thực, và dần dần nhiều người tin rằng giấc mơ đó là sự thật. Như vợ anh đã làm. Nhưng thật không may, với vợ mình, anh không biết điều gì đã khiến nàng đau đớn đến nỗi rút lui vào một ảo tưởng kỳ quặc đến mức nàng không thể chịu nổi khi được gọi bằng tên thật của mình. Và có vẻ như bất cứ điều gì đã xảy ra với nàng đều khiến nàng hoàn toàn không muốn tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào, đặc biệt là anh.

Hawk chuẩn bị tinh thần để lắng nghe, giải tỏa cơn thịnh nộ của mình khi nó xuất hiện để có thể sử dụng nó như một vũ khí tuyệt vời và hiệu quả. Anh sẽ giết những con rồng vì nàng, và sau đó bắt đầu chữa lành vết thương cho nàng. Cơ thể nàng đang ngày một khỏe mạnh hơn và Hawk biết tình yêu của Lydia có liên quan nhiều đến điều đó. Nhưng anh muốn tình yêu của mình chữa lành vết thương sâu nhất của nàng. Và cách duy nhất anh có thể làm là biết và hiểu những gì nàng đã phải chịu đựng.

Grimm nuốt khan, bồn chồn trên ghế, nghiêng nó sang một bên như một đứa trẻ, rồi đứng dậy đi đến lò sưởi và liên tục chuyển từ chân này sang chân khác.

"Thôi ngay đi, anh bạn!" Tuần lễ Grimm rời đi đã khiến Hawk gần như phát điên khi tưởng tượng ra những gì người đàn ông Ever-hard này đã làm. Hoặc tệ hơn nữa, có lẽ chính Lãnh chúa Comyn phải chịu trách nhiệm về nỗi đau của Adrienne. Hawk lo sợ khả năng đó, vì lúc đó sẽ xảy ra chiến tranh gia tộc. Chắc chắn đó là một điều khủng khiếp, nhưng để trả thù cho vợ mình - anh sẽ làm bất cứ điều gì. "Gã Ever-hard này là ai?" Câu hỏi đã gặm nhấm bên trong anh kể từ đêm mà lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên đó phát ra từ đôi môi nóng hổi của nàng.

Grimm thở dài. "Không ai biết. Chưa người nào từng nghe nói về hắn."

Hawk nhẹ nhàng chửi rủa. Vậy Comyn đang giữ bí mật phải không ? “Nói đi,” anh ra lệnh.

Grimm thở dài. “Bà ấy nghĩ cô ấy đến từ tương lai.”

“Tôi biết Adrienne nghĩ thế,” Hawk sốt ruột nói. “Tôi cử anh đi khám phá xem phu nhân Comyn muốn nói gì.”

“Ý tôi chính là bà ấy đã nói,” Grimm nói thẳng thừng. "Quý bà Comyn cho rằng Adrienne đến từ tương lai."

"Cái gì?" Đôi lông mày đen của Hawk nheo lại đầy hoài nghi. "Cậu đang nói gì vậy, Grimm? Ý cậu là Lady Comyn khẳng định Adrienne không phải là con gái ruột thịt của bà ấy?"

"Ừ."

Đôi ủng của Hawk đập xuống sàn đánh sầm khi sự căng thẳng tiềm ẩn trong huyết quản anh trở thành một sức nóng sống động.

"Hãy để tôi nói rõ ràng điều này nhé. Althea Comyn đã nói với cậu rằng Adrienne không phải là con gái của bà ấy?"

"Ừ."

Hawk đông cứng. Đây không phải là điều anh mong đợi. Trong tất cả những tưởng tượng của mình, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sự tưởng tượng của vợ anh lại có thể được chia sẻ bởi mẹ cô ấy. "Vậy chính xác thì phu nhân Comyn nghĩ cô gái đó là ai? Tôi đã cưới ai thế?" Hawk hét lên.

“Bà ấy không biết.”

“Bà ấy có ý kiến gì không?” Sự mỉa mai đan xen vào câu hỏi của Hawk. "Nói với tôi đi, anh bạn!"

“Chẳng có gì nhiều để nói cho cậu, Hawk. Và những gì tôi biết… chà, khá nhiều thứ chết tiệt vô cùng kỳ lạ. Chắc chắn đó không phải là điều tôi mong đợi. À, tôi đã từng nghe những câu chuyện kể như thế rồi, Hawk, để kiểm tra niềm tin của con người vào thế giới tự nhiên ấy mà. Nếu những gì họ tuyên bố là đúng thì mẹ kiếp, tôi không biết con người có thể tin vào điều gì nữa."

“Quý bà Comyn chia sẻ những ảo tưởng của con gái mình sao,” Hawk ngạc nhiên.

"Không, Hawk, trừ phi Althea Comyn và khoảng một trăm người khác làm vậy. Bởi vì đó là cách nhiều người nhìn thấy cô ấy bất ngờ xuất hiện. Tôi đã nói chuyện với hàng chục người, và tất cả họ đều kể khá nhiều câu chuyện giống nhau. Cảgia tộc đang ngồi dự tiệc thì đột nhiên một cô gái—tức là Adrienne ấy—hiện ra trong lòng lãnh chúa, theo đúng nghĩa đen. Một số người giúp việc đã đặt tên cho cô ấy là phù thủy, nhưng có vẻ như lãnh chúa coi cô ấy là một món quà từ các thiên thần. Phu nhân Comyn nói rằng bà ấy đã nhìn thấy thứ gì đó rơi ra khỏi tay người phụ nữ ăn mặc kỳ quặc và cố gắng vượt qua cơn hoảng loạn để lấy nó. Đó là quân hậu đen mà bà ấy đã đưa cho tôi trong đám cưới, thứ tôi đã trao cho cậu khi chúng tôi trở về.

"Tôi đã tự hỏi tại sao bà ấy lại gửi thứ đó cho tôi." Hawk xoa xoa quai hàm suy nghĩ.

“Phu nhân Comyn nói rằng bà ấy nghĩ sau này nó có thể trở nên quan trọng. Bà ấy nói rằng bà ấy nghĩ quân cờ bằng cách nào đó đã bị phù phép.”

“Nếu vậy thì đó chính là cách cô ấy đã du hành xuyên qua anh ngừng lời, không thể nói hết câu. Anh đã nhìn thấy nhiều điều kỳ diệu trong đời, và không phải là người phủ nhận hoàn toàn khả năng xảy ra phép thuật - chẳng phải người Scotland tốt bụng được nuôi dưỡng để tin vào những câu chuyện dân gian sao? Nhưng tuy vậy

“Cách cô ấy đã du hành xuyên thời gian,” Grimm kết thúc giúp anh.

Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau.

Hawk lắc đầu. "Cậu có tin…?"

"Cậu thì sao?"

Họ nhìn nhau. Rồi cùng nhìn vào ngọn lửa.

"Không," cả hai nhạo báng cùng lúc, chăm chú nghiên cứu ngọn lửa.

Cô ấy có vẻ không bình thường lắm phải không?” Grimm cuối cùng cũng nói. "Ý tôi là, cô ấy thông minh một cách bất thường. Xinh đẹp. Và hóm hỉnh, à, những câu chuyện cô ấy kể cho tôi trên đường trở về đây từ pháo đài Comyn ấy mà. Cô ấy mạnh mẽ đối với một cô gái. Và cô ấy có những câu nói kỳ quặc. Đôi khi - tôi không biết liệu cậu  để ý hay không – chất giọng địa phương Ai-len của cô ấy dường như lúc có lúc không."

Hawk khịt mũi. Anh  nhận thấy. Chất giọng đó của nàng gần như biến mất khi nàng ngã bệnh vì chất độc, và nàng nói bằng một giọng kỳ lạ mà anh chưa từng nghe thấy trước đây.

Grimm tiếp tục, gần như nói với chính mình, “Một cô gái như thế có thể giữ chân một người đàn ông—” Cậu ấy ngừng lời và nhìn thẳng vào Hawk. Cậu hắng giọng. "Phu nhân Comyn biết con gái bà ấy là ai, Hawk àĐã là ai’ là từ khóa. Một số người giúp việc xác nhận câu chuyện của Lydia rằng Janet thật đã chết. Người ta đồn rằng cô ấy đã chết dưới tay cha mình. Ông ta phải gả một người nào đó cho cậu." Lady Comyn đã nói rằng gia tộc của họ sẽ không bao giờ nói một lời nào về sự thật."

"Tôi đoán là không," Hawk khịt mũi, nếu bất kỳ điều nào trong số này là sự thật, và tôi không nói là như vậy đâu nhé, Comyn biết James sẽ tiêu diệt cả hai chúng tôi vì điều đó." Hawk nghiền ngẫm ý tưởng cay đắng đó một lúc lâu, rồi gạt nó qua một bên như một mối lo ngại không cần thiết. Comyn chắc chắn sẽ thề rằng Adrienne chính là Janet, cũng như mọi người cuối cùng của Douglas, nếu tin này đến tai nhà vua ở Edinburgh, vì sự tồn tại của cả hai gia tộc đều phụ thuộc vào điều đó. Hawk có thể trông cậy ít nhiều vào sự trung thành đó từ Comyn.

“Lãnh chúa đã nói gì, Grimm?”

"Không một lời. Ông ta không xác nhận cô ấy là con gái của mình, cũng không phủ nhận điều đó. Nhưng tôi đã nói chuyện với linh mục của Comyn, người đã kể cho tôi nghe câu chuyện tương tự như phu nhân Comyn. Nhân tiện, ông ấy đang thắp những ngọn nến cầu nguyện màu trắng cho linh hồn của Janet quá cố,” cậu nói thêm một cách dứt khoát. “Vì vậy, nếu có những ảo tưởng ở pháo đài Comyn, chúng có hàng đống và chi tiết giống nhau, bạn của tôi.”

Hawk bước nhanh tới bàn làm việc. Anh mở một chiếc hộp gỗ chạm khắc và lấy ra quân cờ. Anh cuộn nó trong ngón tay, nghiên cứu nó một cách kỹ lưỡng.

Khi anh ngước mắt lên, chúng đen hơn nửa đêm, sâu hơn hồ nước và không thể dò được. “Quý bà Comyn tin rằng nó đã đưa cô ấy tới đây ư?”

Grimm gật đầu.

“Vậy nó có thể đưa cô ấy đi khỏi đây sao?”

Grimm nhún vai. “Quý bà Comyn nói Adrienne dường như không nhớ chuyện đó. Cô ấy có bao giờ nhắc đến chuyện đó với anh không?”

Hawk lắc đầu và trầm tư nhìn, đầu tiên là vào quân cờ nữ hoàng đen, sau đó là ngọn lửa đang cháy rực rỡ của mình.

Grimm nhìn thẳng vào mắt Hawk, và Hawk biết sẽ không bao giờ có lời trách móc hay thậm chí là lời thì thầm về chiếuthư đó nếu anh đã chọn làm điều đó.

"Bạn có tin không?" Grimm hỏi êm ái.


* * * * *

Hawk ngồi trước đống lửa một lúc lâu sau khi Grimm rời đi, xen kẽ giữa tin và hoài nghi. Mặc dù là một người sáng tạo nhưng anh cũng là một người logic. Du hành thời gian chỉ đơn giản là không phù hợp với sự hiểu biết của anh về thế giới tự nhiên.

Anh có thể tin vào nữ thần báo tử, người cảnh báo về cái chết và sự hủy diệt đang chờ đợi. Anh thậm chí có thể tin vào Druid như những nhà giả kim và những người thực hành các nghệ thuật kỳ lạ. Anh được nuôi lớn với những lời cảnh báotrong thời thơ ấu về loài tảo bẹ, thứ sống trong những vũng nước sâu và dụ dỗ những đứa trẻ ngang ngược và ngỗ nghịchxuống những ngôi mộ đầy nước của chúng.

Nhưng du hành xuyên thời gian ư?

Ngoài ra, anh tự nhủ khi nhét quân cờ vào túi để xem xét sau, còn có những vấn đề cấp bách khác cần giải quyết. N gã thợ rèn chẳng hạn. Và người vợ bướng bỉnh của anh, người thường xuyên nhắc đến cái tên gã thợ rèn.

Tương lai sẽ cho phép có nhiều thời gian để làm sáng tỏ tất cả bí mật của Adrienne và hiểu được những ảo tưởng hàng loạt tại pháo đài Comyn. Nhưng trước tiên, anh phải thực sự biến nàng thành vợ mình. Một khi việc đó đã hoàn thành, anh có thể bắt đầu lo lắng về những chi tiết khác. Quyết tâm như vậy, anh giấu đi những tin tức đáng lo ngại mà Grimm đã mang đến, giống như anh đã giấu đi quân cờ.

Kế hoạch để làm sao để quyến rũ người vợ đáng yêu của anh đã xóa tan mọi lo lắng. Với nụ cười nguy hiểm và bước đi đầy mục đích, Hawk đi tìm Adrienne.

Không có nhận xét nào: