Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 23 - 24

 CHƯƠNG 23


CHÍNH XÁC THÌ VẤN ĐỀ CỦA MI LÀ GÌ VẬY, ADRIENNE DE SIMONE Nàng giận dữ tự hỏi mình.

Nàng nhún vai và thở dài trước khi đau khổ khuyên nhủ một bụi hồng gần đó, "Có vẻ như tôi có chút gì đó với người đàn ông này."

Bụi hồng gật đầu một cách minh triết trong làn gió mùa hè êm dịu và Adrienne sẵn lòng trút toàn bộ cõi lòng lên những khán giả say mê của mình.

"Tôi biết anh ấy đã cặp kè với rất nhiều phụ nữ. Nhưng anh ấy không giống Eberhard. Tất nhiên, có lẽ không ai giống Eberhard ngoại trừ một con quái vật năm đầu đến từ địa ngục."

Khi bụi hồng không buộc tội nàng là người khoa trương hay thi vị hoá, nàng bật ra một tiếng thở dài hết sức đáng thương và nói tiếp. "Tôi không thể hiểu được một điều chết dẫm nào về người đàn ông này. Đầu tiên anh ấy muốn tôi - ý tôi là, ôitrời, anh ta đốt cháy quân hậu của tôi để giữ tôi ở đây, điều đó rõ ràng không thực sự hiệu quả, nhưng mục đích là như thế. Anh ấy đã cứu mạng tôi lặp đi lặp lại mặc dù những nguy hiểm đó ngay từ đầu đã là lỗi gián tiếp của anh ấy, và sau đó anh ấy từ chối gặp tôi. Và nếu điều đó vẫn chưa đủ, anh ấy đã gượng dậy và rời đi mà không thèm nói lời tạm biệt!

Adrienne bứt bụi hồng một cách cáu kỉnh.

"Tôi không nghĩ anh ấy hiểu rõ sự cần thiết đầy đủ của việc giao tiếp rõ ràng và đúng lúc. Đúng lúc nghĩa là bây giờ ... Dù sao chính xác thì Uster  đâu ?" Nàng đang rất cân nhắc việc cố gắng tìm một con ngựa và tự mình đến đó. Sao anh dám đứng dậy và bỏ rơi nàng chứ? Không phải là nàng hoàn toàn bận tâm đến việc mình đang ở đâu - Dalkeith-Upon-the-Sea chắc chắn rất đáng yêu, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu nàng bị quay trở lại thời đại của chính mình mãi mãi và không bao giờ gặp lại anh nữa?

Chết tiệt nếu như điều đó không đặt mọi thứ vào một góc nhìn hoàn toàn khác. Sự chống đối nổi dậy như thể có những người lính đang gây chiến trong ngực nàng đòi chuyển phe một cách phản bội sau suy nghĩ đó.

Làm sao nàng lại không nhận ra rằng mình có thể biến mất và không bao giờ gặp lại người đàn ông mà nàng đã kết hôn lần nữa? Rằng nàng không hề có quyền kiểm soát điều đó một chút nào hết? Hai mươi người lính nữa ngả về phía Hawk trong khi cuộc cãi vã đang hoành hành bên trong nàng. Chết tiệt.

Mi có thắc mắc không, Adrienne, mi sẽ cảm thấy thế nào khi nằm bên anh ấy trong cái nóng bỏng rát của niềm đam mê tráng lệ đó?

Được rồi. Bên cạnh nàng chỉ còn lại một người lính tên là Mr. Nghi Ngờ và Sợ Hãi.

Những kẻ phản bội ! Nàng cau mày nhìn trại lính mới của Hawk. Chỉ nghĩ đến anh thôi cũng khiến nàng cảm thấy nóng bừng. Nàng lướt ngón tay trong làn nước lấp lánh, trong lành không chút hoá chất của đài phun nước.

Nàng không thể tưởng tượng rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy đài phun nước xinh đẹp này nữa, không bao giờ được ngửi mùi không khí trinh nguyên màu hoa oải hương của năm 1513. Không Lydia, không Tavis. Không có lâu đài bên bờ biển. Không có Lãnh Chúa Hawk, người đàn ông thép với niềm đam mê cháy bỏng. Chỉ có Seattle với những ký ức cay đắng và nỗi sợ hãi giữ rịt nàng trong nhà. Những năm 1990, món hời ấy được gói gọn trong khói bụi và lỗ thủng của tầng ozone.

Nàng nghi ngờ việc Hawk sẽ cố gắng đưa nàng đi nghỉ một mình. Anh dường như là kiểu đàn ông sẽ trân trọng vợ mình và giữ cô ấy ở gần nếu người phụ nữ cho phép. Gần bên cơ bắp săn chắc đó, và dưới chiếc váy đó…

“Hãy cứ mơ một giấc mơ tồi tệ đi,” nàng thở dài khe khẽ. Adrienne nhắm chặt mắt và gục đầu vào tay. Một loạt câu hỏi dài bất tận xuất hiện trong đầu nàng, và chậm rãi nhưng chắc chắn, Adrienne giúp người lính nhỏ cuối cùng đứng dậy, phủi bụi cho anh ta và để anh ta dựa vào nàng khi nàng đưa anh ta sang phía bên kia chiến tuyến. Nàng đã đưa ra quyết định của mình. Nàng sẽ thử.

Nàng từ từ ngẩng đầu lên khỏi đôi bàn tay và bắt gặp ánh mắt xuyên thấu của Adam. Gã đã đứng đó bao lâu rồi nhìn nàng với ánh mắt tôn thờ. Đôi mắt đen láy, đen như hận thù. Bây giờ điều đó đến từ đâu ?

“Anh ghét Hawk phải không, Adam?” Nàng hỏi với một trực giác rõ ràng như pha lê.

Gã mỉm cười tán thưởng. "Phụ nữ các em là như vậy. Hãy nhanh chóng xử lý nó bằng con mắt tinh tường. Nhưng sự căm ghét đi kèm với nhiều thứ quan trọng trong vị ngữ của nó," gã chế nhạo khi thả mình xuống bên cạnh nàng trên mỏm đá.

"Đừng chơi chữ với tôi, Adam. Trả lời câu hỏi của tôi đi."

"Điều này có làm em hài lòng không? Sự trung thực của một người đàn ông ấy mà?"

"Có."

Gã nhún đôi vai xinh đẹp rám nắng. "Tôi ghét Hawk."

"Tại sao?" Adrienne phẫn nộ hỏi.

"Anh ta là một kẻ ngốc. Anh ta đã không nhượng bộ thích đáng trước vẻ đẹp của em, Người đẹp à."

"Với cái gì của tôi  ?" Điều ít quan trọng nhất về nàng.

Người thợ rèn nở một nụ cười chói mắt. “Anh ấy tìm cách trải rộng chúng, trượt vào giữa hai đùi của em, nhưng giữanhững cánh hoa đẫm sương tình yêu đó tôi sẽ bất tử.”

Adrienne cứng người. "Thật thơ mộng, nhưng không cần phải thô lỗ thế đâu, Adam. Và anh thậm chí còn không biết tôi."

"Tôi không thể nghĩ ra việc gì tôi muốn làm hơn là dành thời gian để biết em. Theo nghĩa của Kinh Thánh, vì em thấy sựám chỉ khác của tôi quá sinh động. Đối với em như vậy đã đủ đẹp chưa?"

"Anh là ai?"

"Tôi có thể trở thành bất cứ ai mà em muốn."

"Nhưng anh là ai !" Nàng bướng bỉnh lặp lại.

"Tôi là người đàn ông mà em cần suốt đời. Tôi có thể cho em bất cứ điều gì em muốn trước khi em nhận ra rằng mình đang mong muốn điều đó. Tôi có thể lấp đầy mọi khao khát của em, chữa lành mọi vết thương của em, sửa chữa mọi sai lầm của em. Em có kẻ thù không? Không, khi có tôi ở bên cạnh em. Em bị đói ư? Tôi sẽ tìm miếng ngon nhất, chín mọng nhất và đút cho em ăn bằng bàn tay trần của tôi. Em bị đau ư? Tôi sẽ tẩy xoá chúng. Những mơ tồi tệ ư? Tôi sẽ xua đuổi chúng. Ân hận ư? Tôi sẽ quay chúng trở lại và hoàn tác chúng. Hãy ra lệnh cho tôi, Người đẹp, và tôi là của em."

Adrienne ném cho gã một cái nhìn khinh bỉ. “Điều hối tiếc duy nhất của tôi đều tập trung vào những người đàn ông đẹp trai. Vì vậy tôi khuyên anh nên thoát khỏi—“

"Em thấy tôi đẹp sao?"

Có điều gì đó về đôi mắt của người đàn ông này cực kỳ không ổn. “Về mặt thẩm mỹ,” nàng làm rõ.

"Đẹp như Hawk?"

Adrienne ngừng lại. Đôi khi nàng có thể cắt ngang, nhưng khi gặp khó khăn, bản chất của nàng là cố gắng không làm tổn thương cảm xúc của mọi người. Adrienne thích giữ im lặng khi ý kiến của nàng không phải là câu trả lời được tìm kiếm, và trong trường hợp này, sự im lặng của nàng là đủ để trả lời.

Quai hàm của Adam nghiến chặt.

"Đẹp như Hawk?"

"Đàn ông thì khác nhau. Anh không thể so sánh táo với cam được."

"Tôi không yêu cầu em làm vậy. Tôi yêu cầu em so sánh một người đàn ông với một người đàn ông. Hawk và tôi," anh gầm gừ.

"Adam, tôi không muốn nói chuyện này với anh. Anh đang cố buộc tôi phải nói điều gì đó—"

"Tôi chỉ yêu cầu một câu trả lời công bằng."

"Tại sao điều này lại quan trọng với anh đến vậy? Tại sao thậm chí anh lại quan tâm?"

Tâm trạng của gã thay đổi chóng mặt. "Hãy cho tôi một cơ hội, Người đẹp. Em đã nói về mặt thẩm mỹ khiến tôi rất vui lòng. Em không thể thực sự so sánh đàn ông cho đến khi em nếm trải niềm vui mà họ có thể mang lại cho em. Hãy nằm với tôi Người đẹp. Hãy để tôi—"

"Dừng lại!"

"Khi em nhìn tôi rèn kim loại, chẳng phải nó đã làm em bừng cháy đó sao." Đôi mắt đen mãnh liệt của Adam nhìn vào mắt nàng, xuyên thấu và sâu thẳm. Gã nắm lấy bàn tay nàng và đưa lòng bàn tay lên môi mình.

“Đúng, nhưng đó là trước khi tôi nhìn thấy—” Cô ấy nhanh chóng ngừng nói.

“Hawk,” Adam cay đắng thốt lên. "Hawk tráng lệ. Hawk huyền thoại sống. Hawk tên khốn quyến rũ. Hawk—con điếm của nhà vua. Nhớ không?"

Nàng buồn bã nhìn anh. “Dừng lại đi, Adam,” cuối cùng nàng nói.

“Em đã lên giường với anh ta chưa?”

"Đó không phải việc của anh! Và buông tay tôi ra!" Nàng cố gắng giật tay mình ra khỏi vòng tay của gã, nhưng bàn tay gãđã siết chặt hơn và khi những ngón tay gã vuốt ve cổ tay nàng, nàng cảm thấy sự bối rối tấn công các giác quan của mình.

"Trả lời tôi đi, Người Đẹp. Nàng đã ngủ với Hawk chưa?"

Nàng nuốt khan. Mình sẽ không trả lời hắn , nàng bướng bỉnh tuyên bố ngay cả khi môi nàng thì thầm, "Không."

"Vậy thì trò chơi vẫn diễn ra, Người đẹp à, và tôi vẫn chưa thắng. Hãy quên Hawk đi. Hãy nghĩ đến Adam," gã ngâm nga khi chiếm lấy môi nàng bằng một nụ hôn tàn bạo.

Adrienne dường như ngày càng chìm sâu hơn vào một vùng biển âm u khiến nàng chỉ muốn cuộn tròn và kéo mình vào trong.

"Adam. Nói điều đó đi, Người đẹp. Hãy khóc vì tôi."

Hawk ở đâu khi nàng cần anh? “Hh-hawk,” nàng thì thầm vào cái miệng trừng phạt của Adam.

Tức giận, Adam ép nàng quay đầu lại cho đến khi nàng bắt gặp ánh mắt giận dữ của gã. Khi Adrienne quan sát, những đường nét đen tối của Adam dường như lung linh một cách kỳ lạ, thay đổi… nhưng điều đó là không thể, nàng tự trấn an mình. Đôi mắt đen của Adam chợt như có những vệt vàng của Hawk, môi dưới Adam chợt cong lên trước lời mời gọi gợi cảm của Hawk.

“Đây có phải là điều tôi phải làm để có được em không, Người đẹp?” Adam cay đắng hỏi.

Adrienne nhìn chằm chằm với vẻ thích thú kinh hoàng. Khuôn mặt của Adam đang tan chảy và tái hiện lại, và  trông giống chồng nàng hơn trong mỗi khoảnh khắc trôi qua.

"Tôi có phải dùng đến sự giả tạo như vậy không? Đó có phải là cách duy nhất mà tôi sẽ có được em?"

Adrienne đưa bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt biến hình kỳ lạ của gã. "A-adam, d-dừng lại!"

"Điều này có làm em bừng cháy không, Người đẹp? Nếu tôi mang khuôn mặt, đôi tay của anh ta? Vì tôi sẽ làm vậy, nếu cần!"

Mình đang mơ , nàng tự nhủ.  Mình đã ngủ quên và đang gặp một cơn ác mộng thực sự tồi tệ, nhưng nó sẽ qua đi .

Bàn tay của Adam đặt trên ngực nàng và những ngón tay như ngọn lửa băng giá làm rung chuyển một chuỗi cảm giác mãnh liệt xuyên qua sống lưng nàng… nhưng đó không phải là khoái cảm.

 

* * * * *

Cách đó chục bước, Hawk đứng khựng lại giữa chừng sau khi lao lên cây cầu dài dẫn tới khu vườn. Từng đường nét, từng cơ bắp, khuôn mặt anh trở thành chiếc mặt nạ giận dữ và đau đớn.

Anh đã đi bao lâu rồi? Một chục giờ? Nửa ngày?

Vết thương anh phải gánh chịu khi cứu mạng nàng bùng cháy dữ dội trong tay anh khi ham muốn của anh dành cho nàng đập rộn ràng một cách giận dữ bên dưới váy anh.

Anh buộc mình phải quan sát một lúc lâu, để ghi nhớ vĩnh viễn trong tâm trí rằng anh là kẻ ngu ngốc thế nào khi muốn cô gái này. Yêu nàng ngay cả khi nàng phản bội anh.

Cơ thể rắn chắc màu đồng của gã thợ rèn duỗi dài theo chiều dài những đường cong quyến rũ của vợ anh khi họ nằm trên mép đài phun nước. Hai tay gã quấn vào bờm tóc màu vàng kim và miệng gã ngậm lấy đôi môi mềm mại của vợ anh.

Hawk nhìn nàng thút thít, bàn tay điên cuồng chống lại gã thợ rèn trong nhu cầu của nàng… khi nàng kéo tóc gã, điên cuồng cào vào vai gã.

Cỏ và hoa bị xé toạc ra khỏi lớp đất thơm dưới ủng của anh khi Hawk quay đi.

 

* * * * *

Adrienne đấu tranh cho sự tỉnh táo của mình. "Quay... quay lại t-bất cứ cái địa ngục nào... từ nơi mà a-anh-đến..." Những lời nói đó đã lấy đi từng chút năng lượng mà nàng vẫn còn sở hữu và khiến nàng thở hổn hển yếu ớt.

Bàn tay đang mò mẫm đột ngột thả nàng ra.

Nàng ngã khỏi bệ đá và rơi xuống đài phun nước.

Dòng nước mát lạnh cuốn đi sự bối rối mụ mị ngay lập tức. Nàng co rúm người lại vì kinh hãi, chờ đợi bàn tay của gã thợ rèn chạm vào mình, nhưng không có gì xảy ra.

"A-Adam?"

Một làn gió nhẹ trêu chọc núm vú lạnh giá của nàng qua lớp vải mỏng của chiếc váy. "Ồ!" nàng vội vàng che chúng bằng lòng bàn tay.

"A-Adam?" Nàng gọi, mạnh hơn một chút. Không có câu trả lời.

"Thật sự thì anh là ai?" nàng hét lên giận dữ vào buổi sáng trống rỗng.


CHƯƠNG 24


trong cơn trầm cảm, adrienne đã cân nhắc việc không ăn. nàng tự hỏi liệu họ có hút thuốc vào năm 1513 hay không, xem xét lại và quyết định ăn thay vì thế.

Cho đến khi nàng tìm thấy rượu Scotch.

Đến lúc rồi , nàng trầm ngâm khi ngồi trong phòng làm việc và gác chân lên chiếc bàn của anh. Nàng rót một ít whisky bổ dưỡng vào một chiếc cốc pha lê và uống một ngụm nóng hổi. "Ồ," nàng trầm ngâm nói với bàn làm việc, "nhưng họ pha chế một loại hỗn hợp rất ngon, phải không?"

Nàng dành phần còn lại của buổi chiều và buổi tối trong nơi trú ẩn thiêng liêng của anh, trốn tránh sự tán tỉnh của gã thợrèn kỳ lạ, mối quan tâm thường trực của Lydia và nỗi đau lòng của chính nàng. Nàng đọc sách của anh trong khi ngắm nhìn cơn mưa mù mịt bắt đầu khi nàng uống cạn cốc Scotch. Nàng nghĩ anh có gu đọc sách rất tốt. Nàng có thể yêu một người đàn ông thích đọc sách.

Sau đó, khi lục lọi bàn làm việc của anh, nàng tự nhủ rằng mình có mọi quyền vì dù sao thì nàng cũng là vợ anh. Những lá thư gửi bạn bè, từ bạn bè, gửi mẹ anh khi anh đi vắng được buộc gọn gàng trong một chiếc hộp.

Adrienne lục lọi các ngăn kéo, tìm thấy những bức tranh thu nhỏ của anh chị em Hawk. Nàng khám phá ra những kho báu thời niên thiếu đã sưởi ấm trái tim nàng: một quả bóng da với những đường khâu thường xuyên được sửa chữa, những bức tượng động vật, đá và đồ trang sức được chạm khắc tinh xảo.

Đến ly Scotch thứ hai, nàng đã hoàn toàn thích anh. Đủ Scotch rồi, Adrienne, và đã lâu lắm rồi mới được ăn thứ gì đó .

Với đôi chân không vững, nàng tìm đường đến Đại sảnh.

 

* * * * * 

"Vợ." Giọng nói không hề có chút ấm áp.

Adrienne nao núng và thở hổn hển. Nàng quay lại và thấy mình đang đối mặt với Hawk. Nhưng anh đã đến Uster rồi màphải không? Rõ ràng là không. Trái tim nàng bay bổng. Nàng đã sẵn sàng thử, nhưng có điều gì đó trong cái nhìn của anh khiến nàng lo lắng và nàng không biết tại sao. Nàng nheo mắt lại và nhìn anh chăm chú. “Trông anh thật gắt gỏng,” nàng nói. Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi khi anh lao tới nàng. “Anh-anh đang làm gì vậy, Hawk?”

Bàn tay anh nắm lấy cổ tay nàng với sự chiếm hữu mãnh liệt khi anh sử dụng cơ thể mạnh mẽ của mình để ép lưng nàng dựa vào nền đá mát lạnh của hành lang.

“Hawk, cái gì—”

"Im lặng nào, cô gái."

Mắt mở to, nàng nhìn chằm chằm vào mặt anh, tìm kiếm manh mối nào đó có thể giải thích sự thù địch lạnh lùng trong mắt anh.

Anh ép đôi chân cơ bắp của mình vào giữa hai đùi nàng, đẩy chúng ra một cách tàn nhẫn. “Nàng đã uống rượu, cô gái.”

Hơi thở của anh ấm áp phả vào mặt nàng, nàng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. "Vậy à? Anh cũng vậy! Và tôi tưởng anh đã ở Uster!"

Đôi môi xinh đẹp của anh nhếch lên một nụ cười cay đắng. "Phải, tôi biết rõ rằng em nghĩ tôi đang ở Uster, vợ à." Giọng nói của anh phát ra khàn đặc, cho thấy mức độ giận dữ của anh.

“Ồ, tôi không hiểu tại sao anh lại giận tôi như vậy! Anh là người có chín triệu tình nhân, chính anh là người ra đi không lời từ biệt, và anh là người sẽ không -"

“Điều gì tốt cho con ngỗng chưa chắc tốt cho con ngỗng,” anh gầm gừ. Anh luồn tay vào tóc nàng và kéo mạnh nàng ra sau, để lộ vòm họng nhợt nhạt của nàng. “Không phải trong sự phá huỷ tinh thần cũng không phải trong những kẻ yêu nhau, vợ ạ.”

"Cái gì?" Anh chẳng hợp lý chút nào khi nói về những con vật ở trang trại trong khi nàng đang cố gắng nói chuyện một cách tỉnh táo với anh. Nàng thở hổn hển khi anh cắn nhẹ vào gáy nàng, nơi mạch nàng đập loạn xạ. Nếu nàng không thể đối phó với người đàn ông này một cách tỉnh táo, nàng chắc chắn không thể đối phó với tình trạng say khướt.

Với sự nhàn nhã tột độ, anh lần lưỡi mình xuống cổ nàng và dọc theo những đường cong phía trên của ngực nàng. Miệng nàng khô khốc và cả một đàn chim ríu rít bay trong bụng nàng.

“Em thật bừa bãi,” anh thở vào làn da không tì vết của nàng.

Adrienne rên rỉ nhẹ nhàng, phần vì đau đớn vì lời nói của anh, phần khác vì khoái cảm khi chạm vào anh.

"Vẻ đẹp không chung thủy, độc ác, tôi đã làm gì mà đáng bị như vậy?"

Em đã làm gì-"

"Không!" anh gầm lên. "Không một lời nào. Tôi sẽ không chịu đựng những lời dối trá ngọt ngào từ cái hang rắn ngọt ngào mà em gọi là cái miệng. Phải, cô gái, em có chất độc độc ác nhất. Thà tôi để mũi tên hoặc phi tiêu hạ gục nàng cho rồi. Tôi thật ngu ngốc khi đã phải chịu đựng một khoảnh khắc đau đớn vì em."

Mình lại mơ nữa sao? Nàng băn khoăn. Nhưng nàng biết mình không mơ bởi vì chưa bao giờ trong giấc mơ nàng nhận thức rõ đến từng centimet trên cơ thể của chính mình, cái cơ thể phản bội đang cầu xin được đến gần hơn với người đàn ông giận dữ đang nhỏ giọt sự hấp dẫn giới tính này, ngay cả trong cơn giận dữ của anh.

"Hãy cho anh biết gã cho em điều gì mà anh không có! Hãy cho anh biết em khao khát điều gì ở người đàn ông đó. Và sau khi anh cho em thấy từng inch những gì anh sẽ cho em, thì em có thể cho anh biết liệu em vẫn còn nghĩ rằng gã có nhiều hơn anh hay không."

“Thợ rèn ư?” nàng hỏi một cách hoài nghi.

Anh hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của nàng. "Đáng lẽ anh phải làm việc này từ lâu rồi. Em là vợ anh . Em sẽ ngủ chung giường với anh . Em sẽ sinh con cho anh . Và chắc chắn nhất, khi anh xong việc với em, em sẽ không bao giờ nói lại lời đó nữa. Anh đã nói với em về những quy tắc của Hawk một lần. Bây giờ anh nhắc em lần cuối. Thợ rèn và Adam là hai từ mà em sẽ không bao giờ được nói với anh. Nếu em làm vậy, anh sẽ trừng phạt em một cách sáng tạo và tàn nhẫn đến mức em sẽ ước mình chưa bao giờ được sinh ra."

Những lời này được thốt ra với cơn giận dữ tột độ nhưng được kiểm soát cẩn thận đến mức Adrienne thậm chí không bắt đầu đặt câu hỏi về hình phạt mà anh có thể nghĩ đến. Theo bản năng, nàng biết rằng nàng không bao giờ muốn tìm hiểu. Khi nàng hé môi định nói, Hawk cọ sát cơ thể anh vào cơ thể nàng, ấn thân mật vật đàn ông cứng rắn của anh vào giữa hai đùi nàng. Những lời nàng định nói thay vào đó lại được thở ra như một luồng không khí nhẹ nhàng rồi biến thành một tiếng rên khàn khàn. Adrienne muốn tan chảy trong anh, hoàn toàn cong mình vào cơ thể anh. Nàng thậm chí không thể đứng cạnh người đàn ông này mà không muốn anh.

Nụ cười của anh đầy giễu cợt và tàn nhẫn. "Gã có cảm thấy như vậy không, cô gái? Gã có nhiều thứ để làm em hài lòng không?"

Không người đàn ông nào có được điều đó, nàng sốt ruột nghĩ, khi hông nàng di chuyển một cách khao khát dựa vào anh. Hawk nhẹ nhàng gầm gừ, ngậm miệng anh vào miệng nàng trong một nụ hôn tàn nhẫn và đầy trừng phạt.

Adrienne cảm nhận được bàn tay anh vén váy nàng lên và nhận ra rằng trong cơn thịnh nộ hiện tại của mình, Hawk sắp chiếm lấy nàng, ngay tại hành lang tối tăm và lạnh lẽo này. Say hay không, đây không phải là cách Adrienne dự định chia tay trinh tiết khó giữ của mình. Nàng muốn anh, nhưng không phải như thế này. Không bao giờ như thế này. "Dừng lại! Hawk, bất luận anh nghĩ em đã làm gì…. Em chưa từng làm!" nàng khóc.

Anh khiến nàng im lặng bằng miệng, nụ hôn của anh nóng bỏng, đói khát và tàn nhẫn. Nàng hiểu anh đang trừng phạt nàng bằng cơ thể anh, không làm tình với nàng, nhưng nàng không thể cưỡng lại lưỡi anh và không thể ngăn mình thở hổn hển hôn đáp lại anh.

Hawk cúi đầu xuống và dùng răng sượt qua cổ nàng, sau đó trêu đùa núm vú đã săn lại của nàng qua lớp váy. Adrienne chìm đắm trong khoái cảm đến nỗi nàng không nhận ra anh đang làm gì cho đến khi quá muộn.

Nàng cảm thấy tiếng dây thừng cọ vào cổ tay mình khi anh kéo tay nàng xuống và xoay nàng lại, giữ chặt hai tay nàng ở phía sau lưng.

"Đồ chó đẻ thối tha!" nàng rít lên.

“Đồ chó đẻ à,” anh lặp lại một cách trầm tư. “Bây giờ em không thích mẹ anh nữa à?”

"Em không thích anh khi anh như thế này! Hawk! Tại sao anh lại làm điều này? Em đã làm gì nào?"

“Im lặng, cô gái,” anh ra lệnh nhẹ nhàng, và khi đó nàng biết được rằng khi giọng nói của anh mềm mại và dẻo như da dầu chính là lúc nàng đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Đó là bài học đầu tiên trong rất nhiều bài học anh sẽ dạy nàng. Khi chiếc mũ trùm đầu bằng lụa trượt xuống mặt, nàng hét lên giận dữ và dùng chân lao vào anh. Vùng vẫy, đá, nổi cơn thịnh nộ trong vòng tay anh, nàng chửi rủa một cách tả tơi.

"Vợ," anh nói thẳng vào tai nàng qua chiếc mũ trùm đầu bằng lụa, "em thuộc về anh. Chẳng bao lâu nữa em sẽ không nhớ rằng đã có lúc em không nhớ điều đó."

 

* * * * *

Adam đứng giữa bóng của những cây thanh lương trà và quan sát Hawk sải bước trong màn đêm, người phụ nữ đội mũ trùm đầu đang chiến đấu với sự bắt giữ của anh ta. Vậy là anh ta nghĩ mình có thể thoát khỏi Adam Black phải không? Hawk nghĩ anh ta có thể đưa nàng đi sao? Thông minh đấy. Adam đã không thương lượng về điểm đó. Hawk rõ ràng đã quyết định chơi trò vượt trội sát với nội dung luật của họ.

Người đàn ông đang trở nên hết sức tức giận.

Không, đây hoàn toàn không phải là điều Adam mong đợi khi gã dàn dựng cảnh quay đó trong khu vườn.

Hoá ra, người đàn ông này tàn bạo hơn gã tưởng. Gã đã đánh giá quá thấp đối thủ của mình. Gã đã nghĩ Hawk quá tử tếvà quá tốt bụng để biết khi nào một người đàn ông cần phải thiếu khoan dung và cứng rắn như thép với một người phụ nữ. Gã đã tính đến việc Hawk cao quý sẽ bị tổn thương khi nhìn thấy cảnh nàng ở bên gã thợ rèn đến mức sẽ nguyền rủa và chửi bới nàng, thậm chí có thể ly dị nàng - bất kỳ điều nào trong số đó, theo kế hoạch của gã, sẽ khiến nàng chạy vội đến lò rèn rực lửa của gã bên hàng thanh lương trà. Có vẻ khá sai lầm khi gã nghĩ rằng Hawk có ít nhất một hoặc hai điểm yếu trong tính cách.

"Im lặng nào vợ!" Giọng nam trung của Hawk vang vọng trong bóng tối. Adam rùng mình. Không có phàm nhân nào nên có giọng nói như vậy.

Chà, điều này sẽ không xảy ra. gã phải can thiệp một cách nghiêm túc, bởi vì nếu một người đàn ông như vậy cướp đi một người phụ nữ và giữ cô ấy trong một thời gian, người phụ nữ đó chắc chắn sẽ thuộc về anh ta khi anh ta xong việc.

Và Adam không bao giờ chịu để mất bất cứ điều gì. Chắc chắn không phải điều này.

Gã bước ra từ trong bóng tối, chuẩn bị đối đầu với Hawk thì nghe thấy một tiếng thì thầm gay gắt sau lưng.

"Đồ ngốc!"

"Bây giờ thì điều ?" Adam gầm gừ, quay lại đối mặt với Vua Finnbheara.

"Nữ hoàng yêu cầu sự có mặt của mi."

"Bây giờ sao?"

"Ngay bây giờ. Cô ấy đang đến chỗ chúng ta. Ta nghĩ lại là do Aine bé nhỏ rình mò đó. Mi sẽ phải rời khỏi trò chơi này ít nhất đủ lâu để xoa dịu sự nghi ngờ của Nữ hoàng. Đi nào."

"Tôi không thể đi bây giờ ."

"Mi không có lựa chọn nào khác. Cô ấy sẽ tự mình đến tìm nếu mi không làm vậy. Và khi đó chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa."

Adam đứng yên một lúc lâu, cho phép cơn thịnh nộ bùng cháy trong cơ thể gã và để lại những tàn tro quyết tâm theo cùng nó.  Gã phải rất cẩn thận khi liên quan đến Nữ hoàng của mình. Sẽ chẳng có ích gì cho gã nếu ngăn cản ý thích hay ý muốn của nàng bằng bất cứ cách nào.

Gã cho phép mình nhìn thật lâu qua vai bóng dáng trên lưng ngựa đang xa dần. "Tốt lắm, thưa bệ hạ. Xuyên qua địa ngục thối nát này, bất kể ý chí của tôi, hãy cam kết với không ai khác ngoài nữ hoàng công bằng nhất , tiến lên nào."

Không có nhận xét nào: