CHƯƠNG 6
vậy ra người đàn ông ở LÒ rèn này không phải là chồng nàng. Lạy Chúa, nàng sẽ tìm thấy gì khi quay lại nhỉ? Nàng có dám không?
Nàng hơi xoay người, như thể nhìn trộm một chút sang bên cạnh sẽ an toàn hơn. Có thể giảm tối thiểu tác động chăng. Adrienne sớm nhận ra mình đã sai lầm như thế nào. Không gì có thể giảm thiểu tác động của người đàn ông đó .
Valhalla ở bên phải. Thiên đường tìm lại ở bên trái.
Bị mắc kẹt giữa nấm cục Godiva và sô cô la eclair.
Giữa một tảng đá và một nơi rất cứng rắn. Hai nơi rất khó nhằn xét từ vẻ ngoài của chúng. Mình ghét trai đẹp , nàng thanthở. Ghét họ. Ghét họ. Ghét họ . Tuy vậy, để chống lại___
Đôi tay ôm lấy eo nàng từ phía sau khi gã thợ rèn kéo nàng dựa lưng vào cơ thể như được điêu khắc của gã.
"Buông tôi ra!" Nàng kêu lên, làn sương mù kỳ lạ biến mất khỏi não nàng.
Người thợ rèn thả nàng ra.
Và người đàn ông to lớn, đẹp rạng ngời đó đang đối mặt với nàng - Hawk huyền thoại - đang trừng mắt như Odin chuẩn bị hạ gục nàng bằng một tia sét. Nàng khịt mũi.
"Đừng trừng mắt nhìn tôi . Anh thậm chí còn không thèm xuất hiện trong đám cưới của chúng ta cơ." Adrienne bắt đầu đi đi lại lại. Nếu nàng thực sự là Janet thì Janet sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Thật khủng khiếp biết bao khi bị gả đi như một món tài sản rồi lại bị nhà chồng mới đối xử tồi tệ như vậy! "Tôi đã trải qua hai ngày ướt sũng khốn khổ trên lưng một con ngựa già tự hỏi liệu trời có bao giờ tạnh mưa ở cái nơi thần thánh này không? Chúng tôi phải mất hai ngày mới đến được đây! Grimm Tốt Lành đã bỏ rơi tôi ngay khi chúng tôi đặt chân lên Dalkeith. Anh thậm chí còn không phiền chào đón tôi. Không ai dẫn tôi vào phòng. Không ai mời tôi thứ gì đó để ăn. Hoặc uống." Nàng dừng bài cầu kinh của mình lại và dựa lưng vào một cái cây, hai tay chống nạnh, một chân nhịp nhịp. “Và sau đó, vì tôi không tìm được chỗ nào đó để ngủ mà không sợ là nó thuộc về người khác, nên tôi đi lang thang cho đến khi cuối cùng anh cũng đủ bận tâm để xuất hiện và bây giờ anh còn trừng mắt nhìn tôi ư? Chà, tôi sẽ cho anh biết…"
"Im lặng nào, cô gái."
“Rằng tôi không phải là loại phụ nữ mà người ta có thể gạt sang một bên và bắt cô ấy ngoan ngoãn chấp nhận. Tôi biết khi nào tôi không muốn…”
"Chắc chắn là nàng muốn," Gã thợ rèn rên rỉ.
“Tôi không cần phải bị một tấn đá đập vào đầu…”
"Ta bảo im lặng."
"Và tôi thậm chí còn không nhận được một món quà cưới!" nàng nói thêm, tự hào vì đã nghĩ đến điều đó. Đúng, Janet chắc chắn sẽ cảm thấy bị xúc phạm.
"Im lặng!" Hawk gầm lên.
"Và tôi không chấp nhận mệnh lệnh! Ummmph!" Adrienne càu nhàu khi chồng nàng lao qua khoảng cách giữa họ và đẩy nàng ngã xuống đất. Ngay khi nàng chạm đất với cảm giác giống như có một con tê giác nhỏ trên người, anh lăn ngườitrên nàng vài lần, khóa chặt nàng trong vòng tay anh. Nàng có thể nghe thấy tiếng người thợ rèn nguyền rủa khe khẽ, sau đó là tiếng bước chân chạy khi nàng vùng vẫy mạnh mẽ chống lại vòng tay rắn chắc của anh.
"Yên nào!" Hawk gầm gừ, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai nàng. Phải mất một lúc nàng mới nhận ra rằng anh đang ôm nàng gần như bảo vệ, như thể che chắn cho nàng bằng cơ thể anh. Adrienne ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt đen của anh đang chăm chú quan sát bìa rừng.
"Anh đang làm gì thế?" Nàng thì thầm, tim nàng đập thình thịch. Nàng tự trấn an mình rằng đó là từ việc bị ngã nhào một cách thô bạo, không phải từ việc được ôm trong vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông này. Nàng vặn vẹo người.
“Ta đã nói nằm yên nào.”
Nàng quằn quại, một phần để chọc tức anh và một phần để rút chân anh ra khỏi giữa hai đùi nàng, nhưng nàng chỉ thành công khi kết thúc với việc mông của nàng ấn vào của anh - ôi trời - chắc chắn không phải lúc nào anh ta cũng đi loanh quanh như vậy toàn thời gian đâu nhỉ! Nàng giật mạnh chỗ tiếp xúc và nghe thấy một tiếng uỵch nghèn nghẹt, âm thanh của xương va vào xương khi đầu nàng đập vào quai hàm anh. Anh khẽ nguyền rủa, rồi tiếng cười trầm khàn khàn khàn của anh rung lên khi cánh tay anh siết chặt quanh nàng.
“Em đúng là một con mèo quái quỷ, phải không?” anh nói vào tai nàng.
Nàng vùng vẫy dữ dội. "Buông tôi ra!"
Nhưng anh không làm thế. Anh chỉ nới lỏng vòng tay siết chặt đủ để xoay nàng lại nằm dài trên người anh, đối mặt với anh. Sai lầm lớn, sai lầm lớn , nàng buồn bã nghĩ. Điều đó dẫn đến một loạt vấn đề hoàn toàn mới, bắt đầu từ việc ngực nàng bị ép vào anh, chân nàng bị kẹt giữa anh và lòng bàn tay nàng dang rộng trên bộ ngực cơ bắp của anh. Chiếc áo sơ mi vải lanh trắng của anh mở ra và hơi ấm nam tính thuần khiết tỏa ra từ khuôn ngực rộng lớn ấy. Máu đang nhiểu xuống bờ môi dưới cong cong ngạo mạn, và trong một khoảnh khắc điên rồ, nàng thực sự nghĩ đến việc liếm nó đi. Bằng một chuyển động nhanh và duyên dáng, anh lăn nàng xuống bên dưới anh và nàng lạc mất hơi thở. Môi nàng tách ra. Nàng nhìn chằm chằm trong sự mê hoặc lặng lẽ và trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, nàng biết rằng người đàn ông mà nàng đã kết hôn theo ủy quyền này sắp hôn nàng và nàng khá chắc chắn rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ trở lại như cũ nếu anh ta làm vậy.
Nàng gầm gừ. Anh mỉm cười và hạ thấp đầu xuống nàng.
Ngay lúc đó người thợ rèn lao trở lại khu đất trống. "Không phải thứ chết tiệt ấy!" Anh ta phun phì phì. "Bất luận là kẻ nào thì cũng đã đi rồi."
Hawk giật mình thối lui và Adrienne chớp lấy thời cơ để đẩy anh ra. Có lẽ nàng cũng cố gắng đẩy được cả tượng Nhân sư băng qua cát và xuống sông Nile luôn không chừng.
Chỉ khi đó Adrienne mới nhìn thấy mũi tên vẫn còn run rẩy trên thân cây mà trước đó nàng đã đứng ngay phía trước nó và mắng mỏ người chồng mới của mình. Đôi mắt nàng mở to khi nàng nhìn lên Hawk đầy thắc mắc. Chuyện này quá kỳ lạ.
"Em đã xúc phạm ai chăng?" Chồng nàng lắc nàng một cách khéo léo. "Ai tìm giết em vậy?"
“Sao anh biết họ không phải đang theo đuổi anh, đó không phải là một cú bắn tồi nhỉ?”
"Không ai muốn giết ta đâu, cô gái."
“Theo những gì tôi nghe được, người tình gần đây nhất của anh đã cố gắng làm điều đó,” nàng đáp lại một cách ác độc.
Anh hơi nhợt nhạt bên dưới làn da màu đồng hoàn hảo.
Người thợ rèn cười lớn.
Cổ nàng đang nhức nhối vì ngước lên nhìn anh. “Thả tôi ra,” nàng gầm gừ với chồng.
Nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đôi mắt Hawk đã tối sầm lại và anh lăn người đẩy nàng ra khỏi mình.
“Mặc dù em vẫn kiên trì từ chối anh, vợ ơi , nhưng anh nghĩ em có thể cần anh đấy,” Hawk nhẹ nhàng nói.
“Tôi không nghĩ vậy,” nàng phản bác quyết liệt.
"Tôi sẽ ở đây, em nên xem xét lại."
"Tôi sẽ tận dụng cơ hội của mình. Không ai bắn bất cứ thứ gì về phía tôi cho đến khi anh xuất hiện. Đó là hai lần nỗ lực nhằm vào anh mà tôi biết, nhưng không có lần nào nhắm vào tôi." Nàng đứng dậy, phủi váy. Bụi bẩn và cây tầm ma dính vào lớp vải dày. Nàng kéo giật vài chiếc lá ra khỏi mái tóc và phủi bụi khỏi mông cho đến khi nàng nhận ra một cảm giác khó chịu. Nàng từ từ ngước mắt lên khỏi quần áo và thấy cả hai người đàn ông đang nhìn nàng với ánh mắt mãnh liệt của loài sói. Những con sói lớn và đói khát.
"Gì thế?" nàng cắm cảu.
Người thợ rèn lại cười. Âm thanh trầm, sâu và huyền bí. “Tôi cho rằng có lẽ tiểu thư không nhận thấy vẻ xinh đẹp tàn nhẫn một cách ngọt ngào đến vậy.”
“Hãy tha cho tôi,” nàng mệt mỏi nói.
"Bình minh tươi đẹp trong sắc ửng hồng của người con gái, thật đậm đà, chín mọng và lộng lẫy." Chồng nàng cũng không chịu thua kém.
Adrienne dậm chân và trừng mắt nhìn cả hai. Shakespeare ở đâu khi nàng cần nhỉ ? “Vì tôi đã thề rằng bạn xinh đẹp và nghĩ bạn rạng rỡ, hỡi kẻ đen đúa như địa ngục, tăm tối như màn đêm,” nàng lẩm bẩm.
Người thợ rèn ngửa đầu ra sau và cười lớn. Môi chồng nàng cong lên thành một nụ cười tán thưởng trước sự hóm hỉnh của nàng.
Hawk đứng dậy và đưa tay ra. "Hãy khóc yên bình cùng tôi nào, cô gái."
Khóc. Người đàn ông có thể khiến một thiên thần rơi lệ. Nhưng nàng bị đói. Khát. Mệt. Nàng nắm lấy tay anh, thề đầyquyết tâm rằng sẽ không lấy thêm gì nữa. Mãi mãi.
Khi chồng nàng dẫn nàng ra khỏi bãi đất trống, giọng nói của người thợ rèn vẳng theo làn gió thơm mùi hoa nhài, và nàng ngạc nhiên khi thấy chồng mình không phản ứng. Hoặc là anh không phải là người có tính chiếm hữu, hoặc đơn giản là anh chưa từng nghe thấy. Vì rõ ràng nàng đã nghe thấy người thợ rèn nói, "Phụ nữ biến tất cả đàn ông như những chú mèo con yếu đuối thành kem, tôi có thể đưa nàng đến những nơi chỉ được biết đến trong giấc mơ."
“Ác mộng,” (Nightmare) nàng càu nhàu và nghe thấy gã cười nhẹ sau lưng nàng.
Chồng nàng tò mò nhìn nàng. "Gì thế?"
Nàng thở dài não nề. "Con ngựa đêm (Night’s Mare) đang đuổi theo gót chân tôi. Tôi phải ngủ sớm thôi."
Anh gật đầu. "Và sau đó chúng ta nói chuyện."
Chắc chắn rồi. Nếu tôi vẫn còn ở cái nơi hoang tàn này khi thức dậy.
* * * * *
Sidheach James Lyon Douglas làm phiền cái quai hàm chưa cạo của mình bằng một bàn tay chai sạn. Tức giận? Có lẽ. Không tin nổi, chắc chắn rồi. Tính chiếm hữu. Cái đó đến từ chỗ quái nào vậy nhỉ? Thịnh nộ. Đúng, chính là nó. Cơn thịnh nộ đen tối, lạnh lẽo đang ăn mòn anh từ trong ra ngoài và rượu Scotch mạnh mẽ chỉ giúp giảm bớt cơn đau.
Anh đã đứng nhìn người vợ mới của mình với ánh mắt đói khát. Anh đã chứng kiến nàng phải chịu đựng sự khao khát mãnh liệt và nguyên thủy đối với một người đàn ông - và đó không phải là anh. Không thể tin được.
“Hãy tiếp tục uống như thế và ngày mai chúng ta sẽ không bao giờ đến được Uster,” Grimm cảnh báo.
"Ngày mai tôi sẽ không đến Uster. Vợ tôi có thể đã có con khi tôi quay về."
Grimm cười toe toét. “Cô ấy đang rất giận dữ với anh, anh biết đấy.”
“Cô ấy đang giận dữ với tôi á?”
“Cậu đã quá say để cưới cô ấy, chưa nói đến việc lên giường với cô ấy, và giờ cậu đang cảm thấy choáng váng vì cô ấy nhìn Adam một cách sẵn lòng.”
"Sẵn lòng à? Đưa cho cô gái một gã đào mương và cô ấy sẽ trượt xuống bên dưới anh ta, liếm môi khi ăn xong bữa tốinữa cơ!"
"Thì sao?"
"Cô ấy là vợ của tôi."
"Ôi, chuyện này quá sâu sắc đối với tôi rồi. Cậu nói cậu không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy sau khi chiếu chỉđó đã được thực hiện. Cậu đã thề sẽ tôn trọng hiệp ước và cậu đã làm. Vậy tại sao lại giận dữ ngu ngốc như vậy, Hawk?"
"Vợ tôi sẽ không cắm sừng tôi."
"Tôi tin rằng một người chồng chỉ có thể bị cắm sừng nếu anh ta quan tâm. Cậu có quan tâm đâu nào."
"Không ai hỏi tôi xem liệu tôi có quan tâm không."
Grimm chớp mắt, bị mê hoặc bởi hành vi của Hawk. "Tất cả các cô gái đều nhìn Adam như vậy mà."
"Cô ấy thậm chí còn không để ý đến tôi. Cô ấy muốn Adam. Rốt cuộc thì ai đã thuê gã thợ rèn đó vậy?"
Grimm trầm ngâm trong cốc bia của mình. "Không phải Thomas là thợ rèn sao?"
"Hãy nghĩ về điều đó xem."
“Thomas đã đi đâu?”
"Tôi không biết, Grimm. Đó là lý do tôi hỏi cậu."
"Chà, có ai đó đã thuê Adam."
"Cậu đã không làm vậy?"
"Không. Tôi tưởng cậu đã làm, Hawk."
"Không. Có lẽ anh ta là anh trai của Thomas và Thomas bị ốm chăng."
Grimm cười lớn. "Anh trai của Thomas xấu xí ư? Không có cơ hội nào cho điều đó."
"Sa thải anh ta đi."
"Adam à?"
"Ừ."
Im lặng.
Sau đó, "Hỡi các vị thánh, Hawk, cậu không thể nghiêm túc được! Cậu sẽ tước đi sinh kế của một người đàn ông chỉ vì cách một cô gái nhìn anh ta..."
"Cô gái này tình cờ là vợ tôi đấy."
“Phải—chính là thứ mà cậu không muốn.”
"Tôi đã thay đổi ý định."
“Hơn nữa, anh ta đang làm cho Esmerelda khá hài lòng đấy, Hawk ạ.”
Sidheach thở dài. "Ra vậy." Anh ngừng lại vài nhịp tim ghen tị. "Grimm?"
"Urn?"
"Bảo anh ta mặc quần áo khi làm việc. Và đó là mệnh lệnh."
* * * * *
Nhưng Hawk không thể bỏ qua điều đó được. Tâm trí anh nhận thức được đôi chân đã đưa mình đi đâu khi anh bước vào vành lửa màu hổ phách bên dưới những cây thanh lương trà ở lò rèn của Adam.
"Chào mừng Lãnh chúa Hawk của Dalkeith-Upon-the-Sea."
Hawk quay người gần như mũi chạm mũi với người thợ rèn bóng lưỡng, kẻ bằng cách nào đó đã xoay sở để ở ngay phía sau anh. Không có nhiều người có thể khiến Hawk bất ngờ, và trong chốc lát Hawk đã bị mê hoặc cũng như phát cáu với gã thợ rèn.
"Ta không thuê ngươi. Ngươi là ai?"
"Adam," người thợ rèn lạnh lùng trả lời.
"Adam gì?"
Người thợ rèn ngẫm nghĩ rồi nở một nụ cười tinh quái. "Adam Black."
"Ai đã thuê ngươi?"
“Tôi nghe nói ngài đang cần một người trông coi lò rèn.”
"Tránh xa vợ ta ra." Hawk giật mình khi nghe những lời đó thoát ra khỏi môi mình. Thánh thần ơi, anh nghe như một ông chồng ghen tuông ! Anh định đặt câu hỏi về việc ai đã thuê người thợ rèn, nhưng rõ ràng anh đã không thể kiểm soát được lời nói của mình nhiều hơn gì đôi chân; ít ra là không phải nơi mà người vợ mới của anh có liên quan.
Adam cười nham hiểm. “Tôi sẽ không làm điều gì mà tiểu thư không muốn tôi làm.”
“Ngươi sẽ không làm điều gì mà ta không muốn ngươi làm.”
"Tôi nghe nói tiểu thư không muốn ngài ."
"Cô ấy sẽ."
“Và nếu cô ấy không?”
“Tất cả các cô gái đều muốn ta.”
"Buồn cười thật. Tôi cũng gặp vấn đề tương tự."
"Ngươi thô lỗ một cách kỳ lạ đối với một thợ gã thợ rèn. Ai là lãnh chúa của ngươi trước đây?"
“Tôi chưa từng biết người nào xứng đáng được gọi là chủ nhân.”
"Buồn cười đấy, thợ rèn. Ta cũng gặp vấn đề tương tự."
Hâi người đàn ông đứng đối đầu nhau. Thép đấu với thép.
"Ta có thể ra lệnh cho ngươi trên đất của ta." Hawke kiên quyết nói.
"À, nhưng ngài sẽ không bao giờ biết liệu cô ấy sẽ chọn ngài hay tôi, phải không? Và tôi ngờ rằng có một đức tính đứng đắn ẩn sâu trong ngài, một thứ luôn đòi hỏi những điều cổ hủ như sự công bằng và tinh thần thượng võ, danh dự và công lý. Hawk đáng thương. Tất cả các hiệp sĩ sẽ sớm chết, như bụi của những giấc mơ trôi theo sở thích nhất thời đầy biến động của thời gian.”
"Ngươi thật xấc xược. Và tính đến thời điểm này, ngươi đang thất nghiệp."
"Ngài sợ," người thợ rèn ngạc nhiên.
"Sợ?" Hawk lặp lại một cách hoài nghi. Gã thợ rèn ngu ngốc này dám đứng trên mảnh đất của anh và nói với anh rằng anh, Hawk huyền thoại, sợ hãi ư? "Ta không sợ gì cả. Chắc chắn không phải là ngươi."
"Có, ngài có sợ. Ngài đã thấy cách vợ ngài nhìn tôi như thế nào. Ngài sợ ngài không thể giữ được tay cô ấy khỏi tôi."
Một nụ cười cay đắng, chế giễu làm cong môi Hawk. Anh không phải là người tự dối lòng. Anh đã sợ mình sẽ không thể giữ được vợ cách xa khỏi gã thợ rèn. Điều đó khiến anh khó chịu, tức giận, tuy vậy gã thợ rèn cũng đúng về bản chất chính trực của anh. Sự chính trực đòi hỏi, như Grimm đã nghi ngờ, rằng anh sẽ không tước đoạt sinh kế của một người đàn ông vì sự bất an của chính anh về vợ mình. Hawk chịu đựng khiếm khuyết hiếm có là tính cao thượng, chính trực từ trong cốt lõi. "Thật sự ngươi là ai?"
“Một thợ rèn đơn giản.”
Hawk quan sát gã dưới ánh trăng lốm đốm qua hàng thanh lương trà. Chẳng có điều gì là đơn giản ở đây. Có điều gì đó giật giật trong tâm trí anh, phảng phất mùi hương của ký ức, nhưng anh không thể ghim nó xuống. "Ta biết ngươi, phải không?"
"Bây giờ thì ngài biết rồi. Và chẳng bao lâu nữa, cô ấy cũng sẽ biết đến tôi."
"Tại sao ngươi lại khiêu khích ta?"
"Ngài khiêu khích tôi trước, khi ngài làm hài lòng nữ hoàng của tôi." Những lời nói đó vang lên khi người thợ rèn đột ngột quay đi.
Hawk tìm kiếm trong trí nhớ của mình một nữ hoàng mà anh đã làm hài lòng. Không có cái tên nào xuất hiện trong đầu; nhưng chúng bình thường cũng không đến . Tuy nhiên, người đàn ông này đã làm rõ trò chơi của mình. Ở đâu đó, một lúc nào đó, Hawk đã khiến cho đầu một người phụ nữ quay đi khỏi người đàn ông này. Và người đàn ông bây giờ đang chơi trò tương tự với anh. Với vợ anh. Một phần trong anh cố gắng không quan tâm, nhưng kể từ lúc anh nhìn thấy Janet Điênhôm nay, anh đã biết mình đang gặp phải rắc rối lần đầu tiên trong đời. Sâu, quá đầu anh, vì nếu đôi mắt bạc lấp lánh của nàng dụ dỗ anh rơi vào cát lún, anh sẽ sẵn lòng đi theo.
Bạn sẽ nói gì với một người đàn ông mà bạn đã lấy đi người phụ nữ của họ? Không có gì để nói với người thợ rèn. “Tôi không có ý xúc phạm,” Hawk cuối cùng mở lời.
Adam quay lại và nụ cười của gã rạng rỡ quá mức. "Tấn công để phòng thủ, tất cả đều công bằng trong dục vọng. Ngài vẫn còn muốn tống cổ tôi ư?"
Hawk nhìn vào mắt gã một lúc lâu. Gã thợ rèn đã đúng. Có gì đó trong anh đang kêu gào đòi công lý. Những trận chiến công bằng diễn ra trên cơ sở bình đẳng. Nếu anh không thể giữ được một cô gái, nếu anh để mất nàng vào tay một người đàn ông khác… Niềm kiêu hãnh của anh bùng cháy. Nếu vợ anh bỏ anh, bất kể ngay từ đầu anh có muốn nàng hay không, và với một gã thợ rèn dính líu đến, chà, truyền thuyết về Hawk sẽ được hát lên bằng một chữ rune hoàn toàn khác.
Nhưng thậm chí còn tệ hơn thế, nếu anh sa thải gã thợ rèn tối nay, anh sẽ không bao giờ biết chắc liệu vợ anh sẽ chọn anh hay Adam Black. Và điều đó quan trọng. Sự nghi ngờ sẽ dày vò anh mãi mãi. Hình ảnh nàng hôm nay đứng tựa vào một thân cây, nhìn chằm chằm vào gã thợ rèn—Chà! Điều đó sẽ khiến anh gặp ác mộng ngay cả khi Adam vắng mặt.
Anh sẽ cho phép gã thợ rèn ở lại. Và đêm nay Hawk sẽ quyến rũ vợ mình. Khi anh đã hoàn toàn tin chắc tình cảm của nàng nằm ở đâu, có lẽ lúc đó anh sẽ đuổi tên khốn đó đi.
Hawk xua tay một cách thản nhiên. "Như ngươi muốn. Ta sẽ không ra lệnh cho ngươi biến đi."
"Như tôi muốn. Tôi thích điều đó," Adam Black trả lời một cách tự mãn.
* * * * *
Hawk chậm rãi bước qua sân, xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức sau cơn say ba đêm trước. Lòng trung thành mà Vua James yêu cầu đã được thoả mãn. Hawk đã kết hôn với con gái của Comyn và do đó đã hoàn thành sắc lệnh cuối cùng của James. Dalkeith đã an toàn một lần nữa.
Hawk đã hết sức hy vọng rằng việc xa mặt thì sẽ cách lòng, và Vua James sẽ quên mất Dalkeith-Upon-the-Sea. Trong ngần ấy năm, anh đã thực hiện những mệnh lệnh trái khoáy của James đúng đến từng chữ, chỉ để nhà vua đòi hỏi nhiều hơn ở anh, cho đến khi theo sắc lệnh hoàng gia, James tước bỏ quyền tự do cuối cùng của Hawk.
Tại sao điều đó lại khiến anh ngạc nhiên nhỉ? Trong mười lăm năm, nhà vua đã vui vẻ loại bỏ những lựa chọn, rút gọn chúng thành lựa chọn duy nhất là vâng lời nhà vua hoặc chết, cùng với toàn bộ gia tộc của mình.
Anh nhớ lại ngày James triệu tập anh, chỉ ba ngày trước khi sự phục vụ của anh kết thúc.
Hawk đã đến diện kiến, sự tò mò của anh bị khơi dậy bởi bầu không khí căng thẳng chờ đợi bao trùm căn phòng ngai mênh mông. Cho rằng đó là một âm mưu khác của James - và hy vọng nó không liên quan gì đến anh hoặc Dalkeith - Hawk tiến đến trước bệ đài và quỳ xuống.
“Chúng tôi đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho anh,” James tuyên bố khi căn phòng im lặng.
Hawk cứng đờ. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của các cận thần đang nặng nề đổ dồn vào mình; với sự thích thú, với sự nhạo báng và một chút…thương hại chăng?
“Chúng tôi đã chọn được một người phù hợp nhất” – James dừng lại và cười một cách hằn học – “người vợ sẽ làm hài lòng những ngày còn lại của anh ở Dalkeith.”
"Ai?" Hawk chỉ cho phép mình nói một từ. Nói nhiều hơn sẽ phản bội sự phủ nhận giận dữ đang sôi sục trong huyết quản của anh. Anh không thể tin mình có thể nói được khi mỗi phần cơ thể anh đều hét lên thách thức.
James mỉm cười và ra hiệu cho Red Comyn tiến lại gần ngai vàng, Hawk gần như gầm lên thịnh nộ. Chắc chắn không phải là Mad Janet khét tiếng đấy chứ! James sẽ không ép anh ta kết hôn với cô gái điên khùng mà Red Comyn giữ trong tòa tháp xa xôi của hắn ta đâu!
Khóe môi James nhếch lên thành một nụ cười méo mó. "Chúng tôi đã chọn Janet Comyn làm nàng dâu của anh, Hawk Douglas."
Tiếng cười nhẹ vang vọng khắp sân. James vui vẻ xoa hai tay vào nhau.
"KHÔNG!" Lời nói thoát ra khỏi Hawk trong một luồng không khí; quá muộn, anh cố gắng hút nó trở lại.
"KHÔNG?" James lặp lại, nụ cười của ngài lạnh đi ngay lập tức. "Có phải chúng tôi vừa nghe thấy anh từ chối mệnh lệnh của chúng tôi không?"
Hawk hướng mắt xuống sàn nhà. Anh hít một hơi thật sâu. "Không, thưa bệ hạ. Thần sợ mình đã không thể hiện rõ ràng." Hawk dừng lại và nuốt khan. “Ý thần là 'không, bệ hạ đã quá tốt với thần rồi." Lời nói dối đốt cháy đôi môi anh và để lại hương vị kiêu hãnh cháy bỏng trên lưỡi anh. Nhưng nó đã giữ cho Dalkeith được an toàn.
James cười khúc khích, vô cùng thích thú trước sự đầu hàng nhanh chóng của Hawk cũng như khi ngài thích thú với bất cứ thứ gì thể hiện được quy mô quyền lực vương giả của mình. Hawk cay đắng cho rằng một lần nữa James lại nắm giữ mọi quân bài.
Khi James nói lại, giọng ông ta đầy nọc độc. "Không cưới con gái của Comyn, Hawk Douglas, và Chúng tôi sẽ xóa sạch mọi dấu vết của nhà Douglas khỏi Scotia. Không một giọt huyết thống nào của ngươi sẽ tồn tại trừ phi ngươi làm điều này."
Đó chính là lời đe dọa mà James luôn sử dụng để kiểm soát Hawk Douglas, và là lời đe dọa duy nhất có thể có tác dụng tàn nhẫn như vậy, hết lần này đến lần khác.
Hawk cúi đầu giấu đi sự tức giận.
Anh muốn tự mình chọn vợ. Đó là đòi hỏi quá nhiều sao? Trong mười lăm năm phục vụ, ý tưởng chọn một người phụ nữ cho riêng mình, trở về Dalkeith và nuôi dưỡng một gia đình thoát khỏi sự thối nát của triều đình James, đã giúp những giấc mơ của anh tồn tại bất chấp nỗ lực của nhà vua nhằm làm ô uế và tiêu diệt chúng, từng cái một. . Mặc dù Hawk không còn là người tin vào tình yêu nữa, nhưng anh vẫn tin vào gia đình và dòng tộc, và ý nghĩ dành những ngày còn lại của mình với một người phụ nữ xinh đẹp, được bao quanh bởi những đứa trẻ đã lôi cuốn anh vô cùng.
Anh muốn đi dạo bên bờ biển và kể chuyện cho các con trai của mình. Anh muốn có những đứa con gái và những đứa cháu đáng yêu. Anh muốn lấp đầy phòng trẻ ở Dalkeith. Ôi, phòng trẻ , ý nghĩ đó làm anh đau nhói; nhận thức mới này còn cay đắng và đau đớn hơn bất cứ điều gì mà nhà vua từng làm với anh. Bây giờ mình không bao giờ có thể lấp đầy phòng trẻ - nếu vợ mình mang trong người những hạt giống điên loạn !
Sẽ không có đứa nhóc nào - ít nhất là không có đứa nào hợp pháp – dành cho Hawk. Làm sao anh có thể chịu đựng được việc không bao giờ ôm đứa con của mình?
Hawk chưa bao giờ nói về mong muốn có một gia đình; anh biết rằng nếu James phát hiện ra, anh sẽ mất hết mọi hy vọng về điều đó. Chà, bằng cách nào đó James đã phát hiện ra hoặc đã quyết định rằng vì ông ta không thể có được người vợ như mong muốn nên Hawk cũng vậy.
“Hãy ngẩng đầu lên và nhìn chúng tôi, Hawk,” James ra lệnh.
Hawk từ từ ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào nhà vua bằng đôi mắt thất thần.
James nghiên cứu anh sau đó hướng ánh mắt rực rỡ về phía Red Comyn và đưa ra lời đe dọa cuối cùng để đảm bảo sự hợp tác, "Chúng tôi cũng sẽ tiêu diệt Comyn, nếu sắc lệnh này bị coi thường. Hãy nghe chúng tôi nói, Red Comyn? Đừng làm chúng tôi thất vọng. "
Lãnh chúa Comyn tỏ ra bối rối một cách kỳ lạ trước mệnh lệnh của James.
Quỳ xuống trước ngai vàng của James, Hawk đã khuất phục được ý nghĩ nổi loạn cuối cùng của mình. Anh chấp nhận những cái nhìn thương hại của những người lính đã đồng hành cùng anh; sự đồng cảm trong ánh mắt của Grimm; sự căm ghét tự mãn và sự chế nhạo tự mãn của các lãnh chúa cấp dưới, những người từ lâu đã phẫn nộ với sự thành công của Hawk với phụ nữ; và chấp nhận sự thật rằng anh sẽ cưới Janet Comyn ngay cả khi cô là một bà già không răng, già nua, loạn trí. Hawk Douglas sẽ luôn làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ an toàn cho Dalkeith và tất cả người dân.
Người ta đã tung ra vô số câu chuyện về Janet Comyn, một người đàn bà độc thân điên khùng, bị bỏ tù vì mắc chứng điên không thể chữa khỏi.
Khi Hawk bước đi trên lối đi rải sỏi dẫn đến lối vào Dalkeith, anh cười lớn trước hình ảnh sai lầm mà anh đã tạo ra trong đầu về Mad Janet. Anh nhận ra rằng James rõ ràng không biết nhiều về nàng hơn bất kỳ ai khác, bởi vì James sẽ không bao giờ ràng buộc Hawk với một người phụ nữ như vậy nếu ông ta biết nàng thực sự như thế nào. Cô ấy quá xinh đẹp, quá nóng nảy. James đã muốn Hawk phải đau khổ, và cách duy nhất mà một người đàn ông sẽ phải đau khổ khi ở bên người phụ nữ này là nếu anh không thể chạm tay vào nàng, không thể nếm được những nụ hôn của nàng và tận hưởng lời hứa hẹn gợi cảm của nàng.
Hawk đã không mong đợi điều gì giống như sinh vật mượt mà, lung linh với khí chất cuồng nhiệt mà anh đã tìm thấy ở lò rèn. Vào ngày cuối cùng, anh đã cử Grimm đến cưới cô gái theo ủy quyền, hoàn toàn có ý định phớt lờ nàng khi nàng đến. Anh đã nói rõ rằng không ai được phép chào đón nàng. Cuộc sống ở Dalkeith vẫn tiếp diễn như thể không có gì thay đổi. Anh đã quyết định rằng nếu nàng chỉ điên bằng một nửa những lời đồn thổi, có lẽ nàng thậm chí sẽ không hiểu được rằng mình đã kết hôn. Anh kết luận rằng anh chắc chắn có thể tìm ra cách nào đó để đối phó với nàng, ngay cả khi điều đó có nghĩa là nhốt nàng ở một nơi nào đó, cách xa Dalkeith. James đã ra lệnh cho anh kết hôn, ông ta không nói gì về việc chia sẻ nơi ở.
Sau đó, anh đã để mắt tới Janet Comyn "điên". Giống như một nữ thần đầy nhiệt huyết, nàng đã lột da anh bằng lời nói của mình, chứng minh sự thông minh gắn liền với vẻ đẹp siêu trần. Không có điều gì anh có thể nhớ lại đã khuấy động trong anh cơn đói cồn cào mà anh phải chịu đựng khi anh vuốt ve nàng bằng ánh mắt của mình. Trong khi nàng đang vuốt ve cái gã thợ rèn chết tiệt đó bằng ánh mắt của nàng.
Những tin đồn không thể sai lầm hơn. Nếu Hawk được phép chọn một người phụ nữ cho mình, những phẩm chất mà Janet sở hữu - tính độc lập, đầu óc nhanh nhạy, cơ thể gợi cảm và trái tim mạnh mẽ - đều là những phẩm chất mà anh sẽ tìm kiếm.
Có lẽ, Hawk trầm ngâm, cuối cùng thì cuộc sống có thể sẽ rẽ sang hướng tốt đẹp hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét