Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 7

 CHƯƠNG 7


Adrienne biết mình đang mơ. nàng đang vô vọng trong cơn ác mộng kinh hoàng mà nàng đã gặp phải trong nhiều tháng; nơi nàng chạy trốn xuống những con hẻm tối tăm vắng vẻ ở New Orleans để cố gắng thoát khỏi cái chết.

Dù có cố gắng kiểm soát giấc mơ đến đâu, nàng cũng không bao giờ đến được nơi an toàn. Không thể tránh khỏi, Eberhard đã dồn nàng vào nhà kho bỏ hoang trên Blue Magnolia Lane. Chỉ có một điều khác biệt đáng kể so với thực tế mà Adrienne đã trải qua—trong cơn ác mộng, nàng đã không chạm tới khẩu súng kịp thời.

Nàng thức dậy, run rẩy và xanh xao, với những giọt mồ hôi nhỏ lấm tấm trên mặt.

Và có Hawk; đang ngồi ở cuối giường, im lặng nhìn nàng.

Adrienne mở to mắt nhìn anh. Trong lúc nàng bối rối buồn ngủ, khuôn mặt đẹp đẽ sẫm màu của Hawk dường như mang dấu vết vẻ đẹp ma quỷ của Eberhard, khiến nàng tự hỏi liệu có sự khác biệt nào giữa hai người đàn ông - nếu có bất kỳ cái nào. Sau cơn ác mộng về một người đàn ông hấp dẫn chết người, việc thức dậy và tìm thấy một người khác ở gần như vậy là điều quá sức chịu đựng đối với thần kinh mệt mỏi của nàng. Mặc dù nàng hầu như không còn ký ức về việc mình đã xuất hiện như thế nào  thế kỷ 16, nhưng đáng tiếc thay, những ký ức khác của nàng vẫn còn nguyên vẹn. Adrienne de Simone nhớ lại một điều hết sức rõ ràng - nàng không tin tưởng và không thích đàn ông xinh đẹp.

“Em đã hét lên,” Hawk thông báo với nàng bằng giọng ngọt ngào.

Adrienne đảo mắt. Liệu anh có thể làm điều gì khác ngoài tiếng gừ gừ mỗi khi anh mở cái miệng hoàn hảo của mình rakhông nhỉ? Giọng nói đó có thể dỗ ngọt một nữ tu mù đánh mất sự trong trắng ấy chứ. “Đi đi,” nàng lầm bầm.

Anh mỉm cười. "Anh đã đến, chỉ để biết em không phải là nạn nhân của một nỗ lực giết người khác."

“Tôi đã nói với anh rằng người bị theo đuổi không phải là tôi mà.” Anh ngồi một cách thận trọng, dường như đang vướng vào một cuộc đấu tranh nội tâm mãnh liệt. Tâm trí nàng quay cuồng với những tàn tích còn sót lại của cơn ác mộng khi một làn gió nhẹ thổi qua ô cửa sổ đang mở và hôn lên làn da nàng. Ôi chúa ơi, làn da của nàng! Nàng kéo tấm vải lụa qua bộ ngực gần như trần trụi của mình với chút giận dỗi. Chiếc váy rách của nàng được đặt gọn gàng trên giường - bởi một người rõ ràng là ít hạn chế về quần áo hơn nàng - hầu như không đủ tiêu chuẩn làm đồ ngủ. Tay áo nhỏ xíu đã tuột xuống vai trong khi váy xòe ra; hàng mét vải trong suốt tạo thành một lớp bồng bềnh quanh eo, hầu như không che được hông nàng—và điều đó chỉ xảy ra nếu nàng không cử động chút nào. Adrienne kéo mạnh chiếc váy, cố gắng sắp xếp lại nó mà không buông tay khỏi tấm ga trải giường.

Hawk rên rỉ, và âm thanh khàn khàn đó khiến mọi dây thần kinh của nàng như nhảy dựng lên. Nàng buộc mình phải đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh một cách ngang bằng.

“Janet, anh biết chúng ta thực sự không bắt đầu cuộc hôn nhân này trong hoàn cảnh thuận lợi nhất.”

"Adrienne. Và người ta chắc chắn có thể nói như vậy."

"Không, tên anh là Sidheach. Em trai anh mới là Adrian. Nhưng hầu hết mọi người đều gọi anh là Hawk."

"Ý tôi là tôi . Hãy gọi tôi là Adrienne." Trước cái nhìn thắc mắc của anh, nàng nói thêm, "Tên đệm của tôi là Adrienne, và đó là tên tôi thích hơn." Một lời nói dối đơn giản và nhỏ nhoi. Nàng không hy vọng có thể tiếp tục trả lời khi được gọi là Janet mãi, cuối cùng nàng chắc chắn sẽ trượt dài thôi.

“Adrienne,” anh gừ gừ, biến nó thành Adry-EN . “Như em muốn” - anh trượt dọc theo giường một cách duyên dáng đến mức nàng chỉ nhận ra anh đã di chuyển khi anh đã ở quá gần - “Anh sợ chúng ta đã không có được sự khởi đầu tốt nhất, và anh định khắc phục điều đó.”

"Anh có thể khắc phục bằng cách tự biến khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức. Bây giờ. Đi." Nàng cẩn thận nắm chặt tấmvải và xua tay còn lại một cách khinh thường. Anh nhìn nó với vẻ say mê. Khi anh không cử động, nàng cố đuổi anh đi lần nữa, nhưng anh đã tóm lấy tay nàng giữa chừng.

“Đôi bàn tay xinh đẹp,” anh thì thầm, lật lòng bàn tay lên và đặt một nụ hôn kéo dài vào khu vực nhạy cảm. "Anh đã sợ Janet điên là một con chuột chù khó coi nhất. Bây giờ anh đã biết tại sao Comyn lại giấu em trong tòa tháp của hắn suốt ngần ấy năm. Em là vàng bạc thực sự trong kho báu của Comyn. Sự giàu có của hắn đã bị cạn kiệt hoàn toàn khi đánh mất em."

"Ồ, thôi đi," nàng ngắt lời, và anh chớp mắt ngạc nhiên. "Nghe này Sidhawk hay Hawk hay bất kể anh là ai, tôi không bịấn tượng lắm đâu nhé. Nếu chúng ta buộc phải chịu đựng cùng một mái nhà trên đầu, chúng ta cần phải làm rõ một vài điều. Đầu tiên,"—nàng giơ một tay lên, đánh dấu bằng các ngón tay khi nàng nói— "Tôi không thích anh. Hãy quen với điều đó đi. Thứ hai, tôi không muốn cưới anh, nhưng tôi không còn cách nào khác..."

"Em mong muốn một người khác." Tiếng gừ gừ sâu hơn thành tiếng rì rầm bất mãn.

"Thứ ba," nàng tiếp tục mà không thèm trả lời, "Tôi không thấy những trò đàn ông của anh thậm chí có chút hấp dẫn. Anh không phải mẫu người của tôi..."

"Nhưng Adam chắc chắn là có, nhỉ?" Quai hàm anh nghiến chặt và đôi mắt đen như gỗ mun lóe sáng.

“Nhiều hơn so với anh,” nàng nói dối, nghĩ rằng nếu nàng có thể thuyết phục anh rằng nàng có ý đó, anh có thể sẽ để nàng yên.

"Em sẽ không có anh ta đâu. Em là vợ anh , dù em có muốn hay không. Anh sẽ không bị biến thành một kẻ bị cắm sừng—"

"Anh phải quan tâm mới trở thành bị cắm sừng được."

"Có lẽ anh có đấy." Có lẽ anh đã làm vậy rồi và anh không hề biết tại sao.

"Ồ, tôi không thể."

Anh khó ưa lắm sao?”

"Phải."

Anh trừng mắt. Nhìn quanh căn phòng. Nghiên cứu xà nhà. Không có câu trả lời bí ẩn nào được tìm thấy ở bất cứ đâu.

“Các cô gái luôn thấy anh dễ thương nhất,” cuối cùng anh nói.

"Có lẽ đó là một phần vấn đề của anh."

"Gì ?"

"Tôi không thích thái độ của anh."

"Thái độ của anh?" anh lặp lại một cách ngớ ngẩn.

"Được rồi. Vậy nên hãy rời khỏi giường và rời khỏi tầm mắt của tôi và đừng nói gì với tôi đêm nay nữa."

“Em là cô gái chết tiệt nhất mà anh từng gặp.”

“Và anh là kẻ nông cạn nhất, không thể sửa chữa nhất mà tôi từng không hài lòng khi gặp mặt.”

"Em lấy tất cả những ý tưởng về anh này từ đâu thế?" anh tự hỏi.

“Chúng ta có thể bắt đầu với việc anh quá say để có mặt tại đám cưới của chính mình.”

"Grimm đã kể với em sao? Grimm sẽ không nói với em điều đó đâu!"

"Chuyện bè cánh bảo vệ lẫn nhau của đàn ông à." Adrienne đảo mắt. "Tất cả những gì anh ấy nói với tôi là anh đang có xu hướng nổi loạn. Còn phần về dạ dày của anh, tôi đã không đoán được. Nhưng người giúp việc dẫn tôi vào căn phòng này trước đó đã rất vui khi kể cho tôi nghe. Nói đi nói lại mãi về việc anh và ba thùng rượu và ba người phụ nữ đã dành cả tuần trước đám cưới của chúng ta để cố gắng… anh biết đấy, thế nào nhỉ," - Adrienne lẩm bẩm một từ khó hiểu - "Mấttrí."

" Mất trí là gì?"

"Anh biết ." Adrienne đảo mắt.

"Anh e là mình không biết. Từ đó nghĩa là gì vậy?"

Adrienne nhìn anh sắc lẻm. Anh đang trêu chọc nàng sao? Đôi mắt của anh có loé sáng lên vẻ tinh nghịch không nhỉ? Nụ cười nửa miệng cong lên trên khuôn miệng xinh đẹp của anh hoàn toàn có thể làm tan chảy tấm chăn mà nàng đang ôm, chưa kể đến ý chí của nàng. "Rõ ràng một trong số họ đã thành công, bởi vì nếu anh còn chút trí óc thì anh sẽ biến khỏi tầm mắt của tôi ngay bây giờ ," nàng quát.

"Không phải là ba." Hawk nuốt nước bọt mỉm cười. 

"Không?"

"Là năm cơ."

Quai hàm của Adrienne nghiến chặt. Nàng lại giơ ngón tay lên. "Thứ tư—đây chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa. Chấm hết."

“Ý anh là những thùng rượu.”

"Chẳng hài hước tí nào."

Tiếng cười của anh vang lên đầy nguy hiểm và trĩu nặng. "Đủ rồi. Bây giờ chúng ta sẽ đếm các quy tắc của Hawk nhé." Anh giơ tay lên và bắt đầu đánh dấu các ngón tay. "Thứ nhất, em là vợ anh, nên em sẽ tuân theo anh trong mọi việc. Nếu anh phải ra lệnh cho em lên giường thì cũng vậy. Thứ hai"—tay kia của anh giơ lên và nàng nao núng, nửa mong đợi bị đánh, nhưng anh ôm chặt lấy khuôn mặt nàng và nhìn chằm chằm vào mắt nàng - "em sẽ tránh xa Adam. Thứ ba, em sẽ giả vờ vui mừng được kết hôn với anh - cả công khai lẫn riêng tư. Thứ tư, thứ năm và thứ sáu, em sẽ tránh xa Adam. Thứ bảy, - anh kéo nàng ra khỏi giường và đứng dậy chỉ bằng một động tác nhanh chóng – em sẽ giải thích chính xác điều khiến em thấy anh khó ưa, sau khi anh làm tình với em, và thứ tám, chúng ta sẽ có những đứa con. NhiềuCó lẽ là hàng tá. Có lẽ anh chỉ cần giữ em phát phì với trẻ con từ lúc này trở đi."

Đôi mắt của Adrienne ngày càng mở to hơn khi anh nói. Khi anh chuyển sang phần trẻ con, nàng gần như hoảng loạn. Nàng tập hợp trí thông minh đang tản mạn của mình và tìm kiếm vũ khí hiệu quả nhất. Nàng có thể nói gì để giữ người đàn ông này tránh xa nhỉ? Cái tôi của anh. Cái tôi to đùng và niềm tự hào nam tính. Nàng buộc phải sử dụng nó.

"Hãy làm những gì anh muốn. Tôi sẽ chỉ nghĩ đến Adam." Nàng cố nén một cái ngáp và quan sát lớp biểu bì của mình.

Hawk lùi lại, thả tay ra khỏi người nàng như bị bỏng. "Em sẽ chỉ nghĩ về Adam!"

Anh xoa xoa quai hàm, không hoàn toàn tin vào những gì mình vừa nghe trong khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt, nửa người được bao phủ bởi đám mây bồng bềnh trong suốt, mái tóc vàng bạc xõa quanh khuôn mặt đẹp nhất mà anh từng thấy. Khuôn mặt nàng hình trái tim, quai hàm thanh tú nhưng mạnh mẽ đến kinh ngạc. Đôi môi đầy đặn và mọng như quả mận chín, và nàng có đôi mắt màu xám bạc long lanh. Nàng đang thở mạnh và có vẻ như nàng không biết chút gì về vẻ đẹp của chính mình. Hoặc nàng không quan tâm. Dục vọng quấn bàn tay thô ráp quanh người anh và siết chặt. Đôi mắt như gỗ mun của anh nheo lại chăm chú. Nàng có làn da trắng mịn, bờ vai đẹp, vòng eo thon, hông và đôi chân thon thả ngọt ngào như thể lên tận thiên đường. Vẻ đẹp của nàng đã khắc sâu vào anh, khuất phục anh. Cô gái thật hoàn hảo. Mặc dù Hawk không phải là người mê tín, lời ước nguyện của Grimm trước ngôi sao băng đã chọn khoảnh khắc đó để hiện lên trong tâm trí anh. Chính xác thì Grimm đã nói gì nhỉ ?

Cậu ấy đã ước Hawk gặp được một người phụ nữ "thông tuệ và khôn ngoan"; một người phụ nữ thông minh.

"Em có thể tính toán được không?" anh quát.

"Tôi giữ những sổ cái như một người chuyên nghiệp."

"Em có đọc và viết không?" anh thúc đẩy.

"Ba thứ tiếng trôi chảy, hai thứ tiếng khá tốt." Đó là lý do chính khiến nàng có thể giả mạo giọng địa phương Ai-Len của họ rất tốt và thuyết phục họ rằng nàng là Mad Janet Comyn. Mặc dù một số từ và cách diễn đạt mà nàng sử dụng có vẻ kỳ quặc đối với họ - họ thực sự cho rằng nàng là người ngu ngốc - nhưng nàng đã nhanh chóng học tập tại pháo đài Comyn, đồng hoá âm burr dễ dàng như một đứa trẻ. Nàng luôn có khiếu về ngôn ngữ. Ngoài ra, nàng đã xem mọi tập phim The Highlander từng được sản xuất.

Hawk rên rỉ. Phần thứ hai trong mong ước của Grimm là người phụ nữ đó phải có khuôn mặt và hình dáng hoàn hảo. Anh không cần hỏi câu hỏi nào về điểm đó. Nàng là một thần Vệ Nữ, không trang điểm, lạc vào thế giới của anh, và anh có một linh cảm dai dẳng rằng thế giới của anh có thể không bao giờ trở lại như cũ nữa.

Vậy là hai yêu cầu đầu tiên mà Grimm mong muốn đã được đáp ứng. Người phụ nữ sở hữu cả trí tuệ và vẻ đẹp mê hồn.

Chính yêu cầu cuối cùng của Grimm mới khiến Hawk lo lắng nhất: Một chữ "không" hoàn hảo trên đôi môi hoàn hảo của cô ấy 

Không có người phụ nữ nào còn sống và đang thở từng nói không với Hawk.

“Cô gái, anh muốn em,” anh nói bằng giọng khàn khàn. "Anh sẽ dành cho em tình yêu tuyệt vời nhất mà em từng trải qua ở phía bên này của Valhalla. Anh có thể đưa em đến tận thiên đường, khiến em ước không bao giờ đặt chân lên mặt đất này nữa. Em có để anh đưa em đến đó không? Em có muốn anh không?" Anh chờ đợi, nhưng anh đã chắc chắn về điều gì sẽ đến.

Đôi môi nàng mím lại thành một nụ cười ngọt ngào khi nàng nói "Không."

 

* * * * * 

"Cậu đã đặt một lời nguyền trên tôi bằng điều ước chết tiệt của mình, Grimm!" Người ta nghe thấy Lãnh chúa Sidheach James Lyon Douglas hú lên bầu trời không trăng sao vào đêm hôm đó. Phía bên kia vòng tròn những cây thanh lương trà, Adam đốt một đống than hồng và tạo ra một âm thanh u ám đến mức không thể coi là tiếng cười.

 

* * * * *

Adrienne ngồi trong bóng tối bên mép giường một lúc lâu sau khi anh rời đi, và rùng mình khi tiếng hú khàn khàn của anh vang lên chạm đến mặt trăng. Một geis sao? Một lời nguyền. Ôi! Nàng mới là người bị nguyền chứ nhỉ.

Đối với anh, nàng cũng giống như tất cả những người còn lại, và điều duy nhất Adrienne de Simone học được khi dính líu đến một người đàn ông,  nàng không thể chấp nhận việc trở thành một trong số những người còn lại.

Tội lỗi như quân đoàn những kẻ đã bị đổ gục trước đây, nàng cũng muốn người đàn ông tên là Hawk này. Muốn anh với một cơn đói khát vô lý vượt xa sự thu hút của nàng đối với người thợ rèn. Có điều gì đó gần như đáng sợ trong đôi mắt của người thợ rèn. Giống như của Eberhard. Nhưng Hawk có đôi mắt đen tuyệt đẹp với những đốm vàng lấp lánh bên dưới hàng mi dày thẫm màu. Đôi mắt Hawk gợi lên những niềm vui chưa kể, tiếng cười, và nếu không phải do nàng tưởng tượng ra thì có cả một nỗi đau nào đó trong quá khứ đang được đè nén cẩn thận trong đó.

Đúng rồi , nàng tự nhủ một cách cay độc. Nỗi đau khi không có đủ thời gian để làm tình với tất cả phụ nữ xinh đẹp trên thế giới. Mi biết anh ấy là gì . Một kẻ lăng nhăng. Đừng làm điều này với chính mình nữa. Đừng ngốc thế, Adrienne .

Nhưng nàng không thể rũ bỏ được cảm giác khó chịu mỗi khi buộc mình phải nói những điều tàn nhẫn và đáng ghét với anh. Rằng có lẽ anh không đáng bị như thế. Rằng chỉ bởi vì Hawk là một người đàn ông đen tối và đẹp như Eberhard không có nghĩa anh cũng là loại đàn ông giống như Eberhard. Nàng có cảm giác day dứt rằng mình đã đối xử không công bằng với anh, chẳng vì lý do hợp  nào cả.

À, nhưng có một lời giải thích hợp lý cho việc làm thế nào và tại sao mi đột nhiên bị lôi đi khỏi năm 1997 trở lại năm 1513 đấy ? Nàng khịt mũi chế nhạo.

Adrienne đã học cách kiểm tra sự thật và đối mặt với thực tại, bất kể thực tại trước mắt có vẻ phi lý đến mức nào. Sinh ra và lớn lên ở New Orleans, nàng hiểu rằng logic của con người không thể giải thích được mọi thứ. Đôi khi có một logic lớn hơn đang diễn ra - điều gì đó trêu ngươi vượt quá tầm hiểu biết của nàng. Gần đây, Adrienne cảm thấy ngạc nhiên khi mọi thứ có lý nhiều hơn là khi chúng không hợp lý - ít nhất là khi mọi thứ trở nên kỳ lạ, nàng đang ở trong lãnh thổ quen thuộc. Mặc dù điều đó cực kỳ phi logic và hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng cả năm giác quan của nàng đều khẳng định rằng nàng không còn ở Kansas nữa.

Một ký ức mờ nhạt trêu chọc bên rìa tâm trí nàng… Nàng đang làm gì ngay trước khi thấy mình nằm trong lòng gãComyn nhỉ? Những giờ trước đó thật mơ hồ, không chắc chắn. Nàng có thể nhớ lại cảm giác khó chịu khi bị theo dõi… và còn gì nữa? Một mùi hương kỳ lạ, đậm đà và cay nồng, mà nàng đã ngửi thấy ngay trước khi…  gì nhỉ? Adrienne cố gắng chống chọi với sự bối rối và chỉ thành công trong việc khiến đầu nàng nhức nhối.

Nàng vật lộn với cơn đau ấy một lúc rồi chịu thua. Adrienne lẩm bẩm một lời cầu nguyện nhiệt thành rằng logic lớn hơn đằng sau thực tế phi lý này sẽ đối xử với nàng bằng lòng nhân từ hơn bất cứ điều gì đã ném Eberhard vào con đường của nàng.

Thật tiếc là nàng đã không mất đi những ký ức thực sự tồi tệ đó. Nhưng không hề, cho dù chỉ trong vài giờ kỳ lạ thôi; một khoảng thời gian ngắn. Có lẽ cú sốc về những gì đã xảy ra hiện giờ đã làm mất đi một chút trí nhớ của nàng. Nhưng chắc chắn khi nàng thích nghi với môi trường mới này, nàng sẽ tìm ra cách có thể du hành xuyên thời gian. Và tìm cách quay trở lại.

Nhưng rồi nàng tự hỏi, liệu nàng có thực sự muốn lấy lại những gì mình đã bỏ lại phía sau không?

 

* * * * *

Vào buổi sáng, Adrienne tạt nước đá lên mặt và đánh giá mình trong chiếc đĩa bạc bóng mờ treo phía trên bồn rửa. Ah, những thứ xa xỉ nho nhỏ. Nước nóng. Kem đánh răng. Nàng muốn điều gì nhất nào?

Cà phê. Chắc chắn ở đâu đó trên thế giới có ai đó đã trồng cà phê vào năm 1513 rồi chứ nhỉ. Nếu người chồng quyến rũ của nàng nóng lòng muốn làm hài lòng nàng, có lẽ anh ta sẽ tìm ra nó cho nàng - và nhanh lên. Nàng sẽ cần một bình đầy mỗi sáng nếu tiếp tục mất ngủ như thế này.

Khi Hawk rời khỏi phòng nàng đêm qua, nàng đã run rẩy từ đầu đến chân. Sự cám dỗ của người thợ rèn chỉ là tiếng vọng mờ nhạt của sức quyến  mà người đàn ông tên Hawk có được trên tất cả các giác quan của nàng. Chỉ cần có sự hiện diện của anh thôi cũng khiến nàng cảm thấy run rẩy trong lòng và đầu gối yếu ớt - tệ hơn nhiều so với Adam. Nàng khịt mũi khi nhớ lại các quy tắc của Hawk. Bốn trong số chúng  tránh xa người thợ rèn. Chà, đó là một cách chắc chắn sẽ chọc tức được anh nếu nàng cảm thấy thích làm điều đó. Sau khi nàng có được cà phê.

Adrienne lục lọi trong tủ quần áo của Janet để tìm thứ gì đó đơn giản để mặc. Mặc một chiếc váy màu vàng chanh (làm thế nào mà họ tạo ra những loại vải rực rỡ này ở thời đại này thế nhỉ?), nàng tạo điểm nhấn bằng một chiếc đai vàng ở thắt lưng và vài chiếc còng tay bằng vàng mà nàng tìm thấy. Đôi dép da mềm mại dành cho đôi chân, một bờm tóc màu bạc đung đưa, và cà phê được cho là hơi thở sống còn.

 

* * * * *

“Cà phê,” nàng rên rỉ khi cuối cùng cũng tìm được đường đi qua lâu đài rộng lớn và tìm thấy nhiều người đang thưởng thức bữa sáng nhàn nhã. Có khoảng hơn chục người ngồi ở bàn, nhưng những người duy nhất Adrienne nhận ra là Grimm và Anh, vì vậynàng đã đề xuất yêu cầu theo hướng dẫn chung một cách đầy hy vọng.

Mọi người trong bàn đều nhìn chằm chằm vào nàng.

Adrienne nhìn lại không chớp mắt. Nàng cũng có thể thô lỗ chứ.

“Tôi nghĩ cô ấy nói là cà phê,” Grimm gợi ý sau một lúc im lặng, “mặc dù tôi đã nghe thấy những âm thanh dễ hiểu hơn từ một số con chim ưng của chúng ta.”

Adrienne đảo mắt. Buổi sáng luôn mang đến vẻ khàn khàn cho giọng nói đậm chất rượu mạnh của nàng. “Tôi cần cà phê,” nàng kiên nhẫn giải thích. "Và giọng của tôi luôn như thế này vào buổi sáng."

“Một chất giọng đáng trân trọng, mượt mà và phức tạp như loại rượu Scotch mạch nha hảo hạng nhất,” Hawk gừ gừ. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt nàng, rồi nhẹ nhàng trượt xuống ngón chân nàng. Lạy Chúa, làm sao chỉ với một cái nhìn thôi cũng có thể khiến nàng cảm thấy như thể anh đang lột chiếc váy ra khỏi cơ thể nàng một cách chậm rãi và ngon lành?

“Không phải anh chàng người Ceylon đó đã để lại một kho đồ lặt vặt trong tiệm bơ sao? Và ta là Lydia Douglas, tạm biệtnhé, cái củ cải này…”

"Mẹ-"

"Im đi. Con đã phá hỏng đám cưới và bây giờ lại đang làm mọi chuyện rối tung lên, vì vậy hãy im đi."

Adrienne đã tha thứ cho anh hầu hết mọi chuyện vào lúc đó, vì anh trông giống như một cậu bé khi chớp mắt im lặng. “Thưa phu nhân,” nàng nói, cố gắng nhún gối chào và hy vọng mình đã gọi đúng mẹ của Hawk vì nàng thích người phụ nữ này theo bản năng, ngay cả khi bà đã sinh ra kẻ lăng nhăng hống hách đó.

"Chỉ Lydia là ổn, và nếu tôi có thể Adrienne sao? Hawk nói với tôi rằng đó là cách xưng hô ưa thích của cháu."

"Adrienne thì tuyệt vời. Còn Cà phê?"

Lydia cười lớn, rõ ràng là không hề nao núng trước nỗi ám ảnh nhất thời này. "Ta đoán là cháu đã quen với việc uống thức uống mạnh vào buổi sáng. Người chữa bệnh của ta nói rằng nó có đặc tính trẻ hóa và là một nguồn cung cấp năng lượng tự nhiên."

"Đúng." Adrienne gật đầu kịch liệt.

“Tiệm Bơ, Hawk,” Lydia động viên con trai.

"Mẹ sẽ để con đi à?" Anh hỏi một cách cay đắng.

“Anh nghe lời ta từ khi nào thế?” Lydia hỏi với ánh mắt lấp lánh. "Đưa vợ mới của anh đi tìm cà phê đi. Và Adrienne này, nếu cháu cần gì khác, thậm chí là một đôi tai biết thông cảm, hãy tìm ta nhé. Ta dành phần lớn thời gian trong ngày  khu vườn của mình. Bất cứ ai cũng có thể chỉ đường cho cháu."

"Cảm ơn." Adrienne có ý đó từ tận đáy lòng. Thật tuyệt biết bao khi được ai đó chào đón một cách thân thiện! Một người không nam tính và không xinh đẹp đến mức không thể chịu đựng nổi.

"Đi nào." Hawk đưa tay về phía nàng. Nàng từ chối chạm vào anh, ngọt ngào nói: "Theo sau anh."

"Không, cô gái, theo sau em." Anh ra hiệu. Anh sẽ đi theo đường cong ngọt ngào của hông nàng vượt qua những tên tay sai có sừng của địa ngục.

“Tôi nhất quyết đấy,” Adrienne từ chối.

“Anh cũng vậy,” anh phản đối.

“Đi thôi,” nàng ngắt lời.

Anh khoanh đôi tay mạnh mẽ trước ngực và kiên quyết nhìn vào mắt nàng.

"Ôi, vì Chúa, chúng ta cũng phải tranh cãi về chuyện này à?"

“Không nếu em vâng lời anh, cô gái ạ.”

Đằng sau họ, Lydia nửa cười nửa rên rỉ. “Sao hai đứa không đi cạnh nhau nhỉ,” bà động viên.

“Được thôi,” Adrienne ngắt lời.

“Được thôi,” Hawk gầm gừ.

 

* * * * *


Lydia cười cho đến khi nước mắt lấp lánh trong đôi mắt xanh vui vẻ của bà. Cuối cùng—một cô gái xứng với con trai của
.

Không có nhận xét nào: