Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 4

 CHƯƠNG 4


"CÔ ẤY CAO BẰNG JANET. "

“Không cao bằng cô ấy đâu.”

"Im đi! Cô ấy là Janet! Nếu không ông ấy sẽ lấy đầu của chúng ta đặt trên đĩa."

“Chuyện gì đã xảy ra với Janet?” Adrienne nhẹ nhàng hỏi. Nàng không ngạc nhiên khi nửa tá hầu gái ngậm miệng lại và họ tập trung hoàn toàn vào việc mặc quần áo cho nàng trong sự im lặng kiên quyết.

Adrienne đảo mắt. Nếu họ không kể cho nàng nghe điều gì về Janet, có lẽ họ sẽ nói về chàng rể của nàng.

“Vậy người đàn ông mà tôi sắp cưới là ai?” Sidhawk Douglas. Dù sao thì loại tên gì mà lại là Sidhawk chứ ?

Các nàng hầu gái cười khúc khích như đàn chim cút bị giật mình.

“Sự thật là, thưa tiểu thư, chúng tôi chỉ nghe những câu chuyện về ngài ấy. Lễ đính hôn này là do chính vua James ra lệnh.”

"Những câu chuyện gì?" Adrienne hỏi một cách gượng gạo.

"Chiến công của ngài ấy là huyền thoại!"

"Những cuộc chinh phục của ngài ấy rất nhiều. Người ta đồn rằng ngài đã đi khắp thế giới cùng với những cô gái xinh đẹp nhất."

“Người ta nói rằng không có một cô gái xinh đẹp nào ở khắp Scotia mà ngài ấy không đánh đổ được …”

“—ở Anh cũng vậy!”

“—và ngài ấy không thể nhớ được tên của họ.”

"Người ta nói rằng ngài ấy có vẻ đẹp thần thánh và có tay nghề điêu luyện trong nghệ thuật quyến rũ."

"Ngài ấy cực kỳ giàu có và có tin đồn rằng lâu đài của ngài ấy sang trọng không thể so sánh được."

Adrienne chớp mắt. "Tuyệt vời. Một tay chơi xinh trai, không chung thủy, ham mê vật chất, buông thả bản thân, thiếu suy nghĩ và có trí nhớ kém. Và anh ta là tất cả của con. Lạy Chúa, con đã làm gì để đáng phải chịu điều này?" Nàng tự hỏi lớn tiếng. Hai lần , nàng nhủ thầm.

Lisbelle tò mò nhìn nàng. "Nhưng tin đồn nói rằng ngài ấy là một người tình tuyệt vời và rất đáng yêu, thưa quý nàng. Điều đó có gì sai đâu?"

Tôi nghĩ cô không hiểu thế giới này, Janet Comyn Có lẽ hắn nói đúng. “Anh ta có đánh đập phụ nữ của mình không?”

“Ngài ấy không giữ họ đủ lâu, người ta nói thế.”

"Mặc dù, tôi nghe nói gần đây một trong những người phụ nữ của ngài ấy đã cố giết ngài. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao," người giúp việc nói thêm, thực sự bối rối. “Nghe nói rằng ngài ấy còn hơn cả hào phóng với nhân tình của mình sau khi xong việc với họ.”

“Tôi có thể tưởng tượng được tại sao,” Adrienne cáu kỉnh càu nhàu, đột nhiên mất kiên nhẫn với tất cả những thao tác nhổ, buộc, tô điểm và sắp xếp những ghim cài trên cơ thể mình. "Dừng lại, dừng lại." Nàng hất nhẹ tay Lisbelle khỏi mái tóc đã được gội sạch, chải không thương tiếc và trêu chọc một cách tra tấn cứ như đã nhiều năm.

"Nhưng thưa tiểu thư, chúng ta phải làm gì đó với mái tóc này. Nó thẳng quá! Cô phải trông đẹp nhất—"

“Cá nhân tôi thì thích trông giống thứ gì đó mà con mèo lôi vào hơn. Ẩm ướt, bẩn thỉu và có mùi như phân mục.”

Tiếng thở hổn hển vang lên. "Cô gái ơi, anh ta sẽ là chồng cháu, và cháu có thể gặp điều tồi tệ hơn nhiều," một giọng nói nghiêm khắc vang vọng khắp phòng. Adrienne chậm rãi quay lại và bắt gặp ánh mắt thông thái của một người phụ nữ mà nàng cảm thấy có quan hệ họ hàng ngay lập tức. "Cháu có thể xem xét hoàn cảnh của ta, nếu như thiếu một ví dụ tốt hơn."

Adrienne hít một hơi thở khó nhọc. “Lãnh chúa Comyn ư?”

Cha của con , con gái yêu dấu của ta,” phu nhân Althea Comyn nói với nụ cười chua chát. “Đi đi—tất cả các người.” Bà ra hiệu những người hầu gái ra khỏi phòng bằng một bàn tay vương giả, đôi mắt bà dán chặt vào Bess một lúc lâu. “Một ngày nào đó ông ấy sẽ giết cô gái đó,” bà nói nhẹ nhàng. Bà khép chặt mắt lại một lúc lâu.

"Ông ấy đã giải thích những gì cháu phải làm rồi chứ?"

Adrienne gật đầu.

"Và cháu sẽ làm điều đó?"

Một lần nữa nàng lại gật đầu. Phu nhân Comyn thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu có lúc nào đó ta có thể đền đáp lòng tốt—“

"Đó không phải là lòng tốt. Đó là để cứu mạng tôi."

“—cháu chỉ cần hỏi thôi. Vì điều đó cũng cứu lấy chính ta.”

 

* * * * *

Adrienne đứng vươn thẳng trước người đàn ông mặc áo thầy tu, hoàn thành vai diễn của mình. “Tôi là Janet Comyn,” nàng lớn tiếng tuyên bố. Người đại diện của Chúa tái nhợt đi và nắm chặt cuốn Kinh thánh cho đến khi các đốt ngón tay trông như bị tách ra ở các khớp. Vậy ông ấy biết là mình không phải, nàng trầm ngâm. Chuyện quái quỷ gì đang thực sự diễn ra ở đây thế ?

Nàng cảm thấy có sự hiện diện gần vai trái của mình và miễn cưỡng quay lại đối mặt với người đàn ông mà nàng sắp cưới. Mắt nàng chạm vào khu vực hơi thấp hơn xương ức của anh ta và mỗi inch của nó đều được bọc bằng thép.

Adrienne bắt đầu vươn thẳng người và nhìn thẳng vào mặt vị hôn phu của mình khi nàng kinh hãi nhận ra rằng mình không hề quỳ. Vượt xa hơn cả sự thất vọng, nàng ngửa đầu ra sau và nuốt xuống hàng ngàn lời phản đối điên cuồng đang tắc nghẽn trong cổ họng.

Người khổng lồ nhìn trả lại với vẻ mặt khó hiểu, ngọn lửa từ những ngọn nến lung linh nhảy múa trong đôi mắt xanh nhất mà nàng từng thấy.

Mình không thể cưới anh ta , nàng hét lên trong im lặng. Mình không thể làm điều đó !

Đôi mắt nàng rời khỏi gương mặt anh ta và lướt qua khán giả để tìm kiếm ai đó có thể cứu nàng khỏi tình huống tệ hạinày. Bess ngồi ở hàng ghế sau, đôi mắt cô nhắm lại khẩn cầu.

Adrienne nao núng và khép mắt đáp lạiXin Chúa, nếu con bị điên, xin hãy làm cho con tỉnh táo trở lại. Còn nếu con không phát điên và bằng cách nào đó điều này thực sự đang xảy ra thì con xin lỗi vì đã không biết ơn thế kỷ XX. Con xin lỗi vì đã làm điều đã làm với Eberhard. Con xin lỗi vì tất cả mọi thứ, và con hứa sẽ trở thành một người tốt hơn nếu ngài ĐƯA CON RA KHỎI ĐÂY !

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, nàng có thể thề rằng người đàn ông mặc áo thầy tu có một tia sáng hiểu biết và khá thích thú trong mắt ông ta.

“Giúp tôi với,” nàng lặng lẽ nói.

Ông ấy nhanh chóng hạ mắt xuống sàn nhà. Ông ấy không nâng chúng lên nữa.

Bất chấp bản thân, Adrienne đưa ánh nhìn miễn cưỡng đến phần giữa của chàng rể, rồi hướng lên xa hơn nữa, đến khuôn mặt đẹp trai đen tối của anh ta.

Anh ta nhướng mày nhìn nàng khi những người thổi sáo tấu khúc, tiết tấu ngày càng vui tươi và nhịp nhàng.

Nàng đã được giải cứu khỏi nỗi căng thẳng trong sự quan tâm của anh ta khi một vụ náo loạn nổ ra và nàng nghe thấy giọng nói giận dữ của "cha" nàng vang vọng đến tận xà nhà.

"Mi nói gì  anh ta không thể tự mình đến được?" Red Comyn quát vào mặt người lính.

"'Có một chút vấn đề ở Bắc Uster. Hawk phải vội vã rời đi, nhưng ngài ấy đã không từ bỏ lời hứa của mình. Ngài ấy không làm mất danh dự với các gia tộc." Người lính đưa ra thông điệp đã được luyện tập của mình.

"Anh ta đã làm ô nhục danh dự khi không có mặt ở đây!" Lãnh chúa Comyn gầm lên. Rồi ông ta quay sang người đàn ông bên cạnh Adrienne. “Còn anh là ai mà đến thay anh ta?”

“Grimm Roderick, đội trưởng đội cận vệ của Hawk. Tôi đến để cưới con gái anh với tư cách là người đại diện của anh ấy—“

"Một kẻ ủy quyền! Sao hắn dám không đích thân đến đ công bố đón nhận con gái tôi?"

"Nó hoàn toàn hợp pháp. Nhà vua sẽ thừa nhận và cam kết đã được hoàn thành."

Adrienne không thể ngăn được niềm vui hiện lên trên khuôn mặt nàng trước lời nói của anh ta. Người đàn ông này không phải là chồng nàng!

"Vậy tôi có phản cảm quá không, cô gái?" anh ta hỏi, mỉm cười chế giễu, không bỏ lỡ một chút nhẹ nhõm nào của nàng.

Cũng phản cảm như một đĩa dâu tây nhúng sô-cô-la đen và phủ kem tươi lên trên , nàng nhăn nhó nghĩ.

“Tôi thà cưới một con cóc còn hơn,” Adrienne nói.

Tiếng cười của anh ta trêu chọc được một nụ cười thảm thương trên môi nàng.

"Vậy thì nàng tuyệt đối không gặp may rồi, thưa tiểu thư. Vì Hawk chắc chắn không phải là cóc. Tôi, cô gái à, đứng cạnh Hawk, mới thực sự là một con cóc. Không - một con quỷ lùn. Tệ hơn nữa, một con thằn lằn có sừng và đầy mụn cóc. Một"

"Tôi hình dung được rồi." Thiên Đường trên cao, xin giải thoát con khỏi sự hoàn hảo . "Vậy anh ấy ở đâu rồi, người chồng bất đắc dĩ của tôi ấy?"

"Quản lý hậu quả của một vấn đề nghiêm trọng."

“Và điều đó có thể là ?”

"Một cuộc nổi dậy nghiêm trọng và khủng khiếp."

"Ở Bắc Uster ư?"

"Gần." Môi người đàn ông nhếch lên.

Adrienne cảm nhận sự thôi thúc. Dù nàng có lần lữa thế nào thì việc này vẫn sẽ được thực hiện. Nếu phải đối mặt với điều chưa biết, nàng muốn giải quyết nó ngay cho xong. Việc chờ đợi chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, và tiếng la hét của Lãnh chúa Comyn kết hợp với tạp âm nhiệt tình của những người thổi sáo lúng túng khiến nàng căng thẳng. Tôi bịđiênphải không, Janet? Hợp với tôi đấy chứ Vươn thẳng người với đầy đủ 5 feet rưỡi, nàng tìm kiếm hình dáng vẫn đang rống lên của "cha" nàng và hét vào cuộc hỗn chiến.

"Ôi, im đi, thưa Cha, và hãy thôi làm điều đó! Tôi sắp tổ chức đám cưới và ngài chỉ đang trì hoãn nó thôi. Nếu anh ấy không đến thì sao chứ? Không thể nói rằng tôi trách anh ấy được."

Nhà thờ trở nên tĩnh lặng như chết. Adrienne có thể thề rằng nàng cảm thấy người đàn ông bên cạnh nàng run lên vì nén cười, mặc dù nàng không dám nhìn vào mắt anh ta lần nữa.

Những lời thì thầm về "Janet Điên" vang vọng khắp nhà nguyện, và Adrienne cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Danh tiếng điên rồnày có thể hữu ích đây. Trong những ngày này, miễn là nàng tuân theo mệnh lệnh của Comyn, nàng có thể kỳ quặc như một trái bóng hình vuông và không ai có thể thấy nó là khó coi.

Adrienne đã lo lắng rằng nàng sẽ không thể nhớ được tất cả những chi tiết mà Comyn đã kể; rằng nàng sẽ sơ suất và ai đó ở bên nhà người chồng mới của nàng sẽ phát hiện ra nàng là kẻ mạo danh. Một khi nàng lộ diện là đồ bịp bợm, Comyn sẽ thực hiện ngay lời đe dọa của hắn về việc giết nàng.

Đột nhiên áp lực đó biến mất. Ở đây và bây giờ nếu nàng thực sự ở đây và bây giờ - nàng là Janet Comyn điên khùng. Cớ sao nàng phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì nàng nói hoặc điều đó vô nghĩa? Sự điên rồ là một giấy phép cho tự do.

Một giấy phép để làm và nói bất cứ điều gì nàng muốn mà không phải chịu hậu quả gì.

Không Eberhard, không súng, không ký ức tồi tệ.

Có lẽ nơi này rốt cuộc cũng không tệ lắm.

Không có nhận xét nào: