Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 9

 CHƯƠNG 9


"độc." khuôn mặt của Hawk dữ tợn và tối TĂM. anh cẩn thận nghiên cứu chiếc phi tiêu nhỏ mà người chữa bệnh lớn tuổi đặt trên tấm vải.

"Callabron." Người chữa bệnh chải những ngón tay qua bộ râu dài màu trắng và ngồi xuống chiếc ghế cạnh Adrienne.

Hawk rên rỉ. Callabron không phải là một chất độc nhẹ nhàng. Là một chất độc tác dụng chậm và độc ác, nó sẽ gây đau đớn kéo dài nhiều ngày trước khi chết do ngạt thở, bởi vì chất độc này từ từ làm tê liệt cơ thể từ ngoài vào trong.

Hawk biết rằng không có cách chữa trị. Anh đã nghe nói về chất độc này trong thời gian phục vụ cho Vua James. Người ta đồn rằng nó đã cướp đi sinh mạng của nhiều anh chị em hoàng gia. Khi người ta tìm cách loại bỏ một vị vua tương lai, người ta sẽ không mạo hiểm với một loại thuốc độc có thể thất bại. Hawk gục đầu vào tay và dụi dụi đôi mắt đau nhức và mờ sương của mình một cách giận dữ. Cường độ nhiệt cao từ ngọn lửa không giúp ích được gì. Nhưng sức nóng sẽ giúp ích cho nàng, người chữa bệnh đã nói vậy. Nó có thể làm giảm cơn sốt. Tuy nhiên… nàng sẽ chết.

Đưa tôi đi, để cô ấy bình an vô sự ! Hawk mong ước bằng cả trái tim mình.

"Chúng ta có thể xoa dịu nỗi đau của cô ấy. Có những thứ tôi có thể cho cô ấy..." Người chữa bệnh nhẹ nhàng nói.

"Ai?" Hawk nổi cơn thịnh nộ, phớt lờ ông già. "Kẻ nào muốn làm điều này? Tại sao lại giết cô ấy? Cô ấy đã làm gì?"

Người chữa bệnh nao núng và nhắm mắt lại.

Ở ngưỡng cửa, Lydia hít một hơi khó nhọc. “Là Callabron à?”

"Đúng. Da xung quanh vết hở đã đen đi và những đường màu xanh nhạt hiện ra từ đó. 'Đây là vết cắn chết người của Callabron."

“Ta sẽ không để mất cô ấy, Hawk,” Lydia yêu cầu.

Hawk từ từ ngẩng đầu lên khỏi tay. "Mẹ." Bản thân từ ngữ đó là một lời khẩn cầu, một sự tuyệt vọng. Mẹ hãy làm cho nó tốt hơn đi. Nhưng anh biết bà không thể.

“Một số người nói rằng chấm dứt đau khổ ở giai đoạn đầu sẽ nhân đạo hơn,” người chữa bệnh đề nghị rất nhẹ nhàng, không nhìn vào mắt Hawk.

"Đủ rồi!" Hawk làm ông ta im lặng bằng một tiếng hét. "Nếu tất cả những gì ngươi có thể mang đến chỉ là sự u ám và diệt vong, thì hãy biến đi!"

Niềm tự hào và phẫn nộ làm cứng lưng người chữa bệnh. “Thưa ngài—”

"Không! Tôi không đồng ý! Chúng tôi sẽ không giết cô ấy! Cô ấy sẽ không chết!"

“Có lẽ người Rom biết cách chữa trị,” Lydia nhẹ nhàng gợi ý.

Người chữa bệnh khịt mũi khinh thường. "Tôi đảm bảo với bà, thưa bà, người Rom không biết gì về chuyện đó cả. Nếu tôi nói với bà là không có thuốc chữa, bà có thể yên tâm rằng không ai có thể chữa lành cho cô ấy. Cái băng lang thang đầy rẫy những kẻ cắt cổ, lừa đảo và những kẻ non tay đó chắc chắn không thể—" Người chữa bệnh già đột ngột ngừng nói trước cái nhìn đen tối của Hawk.

“Điều đó đáng để thử,” Hawk đồng tình với Lydia.

"Thưa ngài!" Người chữa bệnh phản đối kịch liệt. "Bọn Rom chẳng hơn gì những kẻ ảo tưởng tồi tàn! Họ là..."

"Cắm trại trên đất của tôi," Hawk cắt ngang anh ta một cách nghiêm khắc, "như họ đã làm trong hơn ba mươi mùa, với sự ủng hộ của tôi, vì vậy hãy bảo vệ cái lưỡi của mình cho cẩn thận, ông già. Nếu ông chắc chắn rằng họ không biết gì, tại sao ông lại phải quan tâm nếu họ đến?"

Người chữa bệnh cười khẩy. “Tôi chỉ không nghĩ việc nhảy múa, tụng kinh hoang dại và những mảnh xác ướp có mùi khó chịu sẽ tốt cho bệnh nhân của tôi,” ông ta cáu kỉnh.

Hawk khịt mũi. Rõ ràng là người chữa bệnh không biết sự thật về người Rom, nhóm người kiêu hãnh đã trốn khỏi đất nước này đến đất nước khác chỉ để tìm kiếm tự do, để sống như họ đã chọn. Như rất nhiều người dám đấu tranh cho những gì họ tin tưởng, họ thường xuyên bị hiểu lầm và sợ hãi. Bộ lạc Gypsy cắm trại ở Dalkeith là một cộng đồng chặt chẽ gồm những người tài năng và thông thái. Mặc dù được cho là mê tín, nhưng Hawk đã nhận thấy nhiều "bản năng" của họ là chính xác.

Nhưng người chữa bệnh này, giống như rất nhiều người khác, sợ những gì khác biệt nên đã lên án nó. Sự thiếu hiểu biết biến thành sợ hãi, nhanh chóng trở thành sự ngược đãi. Hawk liếc ông già một cách đanh thép và gầm gừ, "Bất cứ thứ gì có thể chữa lành cho vợ tôi đều tốt cho cô ấy. Tôi không quan tâm liệu đó có phải là não cóc ướp khô hay không. Hoặc não của người chữa bệnh ướp khô cũng thế."

Người chữa bệnh im miệng và vội vã làm dấu thánh giá.

Hawk dụi dụi mắt rồi thở dài. Người Rom là một cơ hội tốt như bất kỳ cơ hội nào. Anh nhanh chóng ra lệnh cho người canh gác ở cửa cử sứ giả đến trại.

“Tôi nghĩ ngài đang mắc một sai lầm lớn, thưa ngài—”

“Sai lầm duy nhất mắc phải trong căn phòng này là ông lại mở miệng ra lần nữa,” Hawk gầm gừ.

Người chữa bệnh giận dữ đứng dậy, những khớp xương già nua của ông ta kêu lên phản đối. Với đôi môi mím chặt, ông ta lấy ra một chiếc lọ đá hàn kín bằng sáp và một nút đậy vừa khít từ bên trong chiếc áo khoác ngoài ôm sát với cơ thể. Ông đặt nó lên lò sưởi, rồi với sự táo bạo  liều lĩnh thường có của những người sống sót sau bệnh dịch, nạn đói và chiến tranh để đạt đến tuổi già, người chữa lành dũng cảm nhắm mục tiêu, "Ngài có thể chọn sử dụng nó khi người Rom của ngài thất bại. Về chuyện thất bại, họ sẽ như thế," trước khi chạy trốn khỏi phòng với những khớp xương kêu cót két và những cánh tay gầy guộc khua khoắng.

Hawk lắc đầu và trầm ngâm nhìn người phụ nữ đang run rẩy trên giường. Vợ của anh. Người vợ sắp chết đáng yêu, kiêu hãnh và đầy giông bão của anh . Anh cảm thấy hoàn toàn bất lực.

Lydia băng qua phòng và kéo đầu con trai vào lòng mình. "Hawk, Hawk thân yêu của ta." Bà lẩm bẩm những âm thanh vô nghĩa mà chỉ một người mẹ mới biết.

Một lúc lâu sau, Hawk mới rụt đầu lại. Nếu anh không thể an ủi vợ mình thì anh cũng sẽ không chấp nhận sự an ủi từ mẹ mình. “Hãy kể lại cho con biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong khu vườn.”

 

* * * * *

“Đi nào, con điếm ngọt ngào,” Adam ra lệnh và Esmerelda bước tới.

Bây giờ cô ta đã không thể cứu chuộc được nữa. Esmerelda biết Adam Black là ai ngay cả khi  đến gặp anh ta. Người của cô ta đã luôn biết và do đó rất thận trọng. Đặc biệt khi đối phó với vấn đề này, việc kích động sự tức giận của anh ta, hoặc chỉ đơn thuần trở thành tâm điểm chú ý của anh ta, có thể là chén tử thần đối với cả một quốc gia. Và mặc dù sức mạnh phi thường đó đã gieo rắc nỗi kinh hoàng trong huyết quản của Esmerelda, nó cũng là một loại thuốc kích thích tình dục không thể cưỡng lại được.

Điều gì đã đưa đẩy gã đến đây? Cô ta băn khoăn. Đó  suy nghĩ mạch lạc cuối cùng của cô khi gã  bắt đầu làm những điều khiến cơ thể cô đảo lộn từ trong ra ngoài. Khuôn mặt gã tối sầm vì đam mê phía trên cô, được mạ vàng trong ánh lửa màu hổ phách bên dưới hàng thanh lương trà. Mùi hương của gỗ đàn hương và hoa nhài dâng lên từ mặt đất bốc khói xung quanh họ. Phải đến nửa đêm cô mới có thể trườn ra khỏi được lò rèn của gã.

Adam siết chặt những ngón tay và cân nhắc chiến lược của mình khi nhìn người phụ nữ loạng choạng bước ra khỏi lều với đôi chân yếu ớt.

"Đồ ngốc!" Lời nói vang đến cay nghiệt, gay gắt và lên án.

Adam cứng đờ. “Ngài gọi sao, thưa Đức vua?” Gã hỏi, hướng về người chủ vô hình của mình.

“Lần này ngươi đã làm gì vậy, Adam?”

"Thần đang hẹn hò với một cô gái Gypsy khi ngài hỏi. Có gì về điều đó sao?"

"Người đẹp sắp chết."

"Adrienne?" Adam giật mình. "Không. Không phải do tôi."

"Tốt, sửa chữa đi!"

"Thật sự, thưa đức vua, tôi không liên quan gì đến việc đó cả."

"Ta không quan tâm. Sửa đi. Nữ hoàng của chúng ta sẽ rất tức giận nếu chúng ta gây nguy hiểm cho Hiệp ước."

"Tôi sẽ sửa nó. Nhưng kẻ nào lại tìm cách hạ gục người đẹp?"

"Đây là trò chơi của ngươi, đồ ngốc. Hãy điều hành nó chặt chẽ hơn. Nữ hoàng đã hỏi về ngươi rồi đấy."

"Cô ấy nhớ tôi à?" Adam thoáng tự mãn.

Finnbheara khịt mũi. "Có thể ngươi đã làm nàng hài lòng nhưng ta là Vua của nàng."

 

* * * * *

Adrienne đang bốc cháy. Bị trói vào một chiếc cọc, giống như một mụ phù thủy cổ xưa mắc kẹt giữa một núi gỗ rực cháy trong khi dân làng bình thản quan sátGiúp tôi ! Nàng nài nỉ qua đôi môi khô khốc khi co giật trong làn khói cuồn cuộn. Nghẹn ngào, nghẹt thở, và rồi nàng cảm thấy cảm giác ghê tởm như hàng ngàn con kiến lửa đang chạy điên cuồng tới lui ngay bên dưới lớp da của nàng.

Nàng không hề biết rằng Hawk đã lau trán cho nàng, tắm cho nàng bằng vải mát và quấn nàng bằng len mềm. Anh vén những lọn tóc ẩm ướt ra khỏi trán nàng và hôn nhẹ nhàng. Đang đốt lửa, anh quay người nhanh và phát hiện ra nàng đang đập mạnh vào cái kén ấm áp mà người chữa bệnh đã đảm bảo với anh rằng có thể làm dịu cơn sốt của nàng.

Sự tuyệt vọng nhấn chìm anh, tàn bạo và dồn dập hơn cả cơn gió Cao Nguyên khốc liệt nhất.

Một tiếng rên rỉ nguyên sơ thoát ra khỏi môi anh khi Hawk nhìn nàng gãi dữ dội vào làn da không tì vết trong một nỗ lực vô ích nhằm xoa dịu cuộc tấn công của bất kỳ con thú hung dữ nào mà cơn sốt đã gợi lên để hành hạ nàng. Nàng sẽ bị trầy xước nếu anh không ngăn nàng lại, nhưng anh không thể chịu được việc trói tay nàng như người chữa bệnh đã khuyên. Hình ảnh nàng đang căng thẳng chống lại những sợi dây trói thoáng qua trong tâm trí anh, và anh nuốt xuống một tiếng hú cay đắng của cơn thịnh nộ bất lực. Làm sao anh có thể tiến hành cuộc chiến  chống lại một kẻ xâm lược vô hình và không hề có điểm yếu nào được biết đến? Làm sao anh có thể đánh bại một chất độc không có thuốc chữa?

Anh chỉ dừng lại một nhịp tim trước khi xé chiếc áo sơ mi ra khỏi người và cởi giày ra. Chỉ mặc chiếc váy của mình, anh thả người lên giường và quấn lấy nàng, kéo lưng nàng dựa vào anh thật chặt.

"Adrienne!" Anh nguyền rủa gay gắt khi ôm nàng vào lòng. Làm sao anh có thể cảm thấy đau buồn như vậy đối với một người xa lạ ? Từ khi nào đã nảy sinh cảm giác rằng họ sẽ có nhiều thời gian hơn?

Anh dựa lưng vào tường, ôm nàng giữa hai chân, cánh tay anh vòng quanh nàng trong khi nàng giãy giụa và rùng mình, cằm anh tựa lên đầu nàng.

Trong đêm sâu, cơn sốt lên đến đỉnh điểm, nàng nói chuyện và khóc những giọt nước mắt bạc.

Nàng sẽ không bao giờ biết rằng anh đã hôn chúng đi, từng giọt một.

Nàng sẽ không bao giờ biết rằng anh đã lắng nghe với trái tim trĩu nặng khi nàng khóc vì một người đàn ông mà anh cho là không đáng để khóc, và rằng anh đã hết lòng ước rằng anh là người đàn ông đầu tiên nàng yêu.

Ever-Hard Darrow Garrett. Tên khốn đã làm tan nát trái tim vợ anh.

Loại người Scotland có lòng tự trọng nào được đặt tên là Ever-hard (luôn khó chịu) chứ?

Vào lúc rạng sáng, Hawk mân  quân cờ bằng gỗ mun mịn mà Grimm đã đưa cho anh, ngay cả khi Adrienne gọi nó trong cơn mê sảng. Anh nghiên cứu nó và tự hỏi tại sao món đồ chơi này lại quan trọng với nàng đến mức khi nằm hấp hối, nàng đã tìm kiếm nó một cách tuyệt vọng trong hành lang tối tăm của tâm trí mình.

 

* * * * *

Chính sự chấn động đã đánh thức anh, kéo anh ra khỏi giấc ngủ sâu không mộng mị. Từ chối mở mắt, anh cảm nhận môi trường xung quanh bằng các giác quan của mình trước. Chết tiệt, nàng vẫn đang nóng như thiêu! Nóng hơn, nếu có thể. Người vợ mới được vài ngày ít ỏi của anh đang chết dần trong vòng tay anh. Điều gì đã đánh thức anh? Cuối cùng thì người Rom cũng đã đến chăng?

"Hãy để tôi qua!" Giọng nói của gã thợ rèn vang lên từ phía sau cánh cửa đóng, đủ lớn để khiến nó rung chuyển. Hawk đã hoàn toàn tỉnh táo. Giọng nói của gã đàn ông đó khiến cơ thể anh sẵn sàng chiến đấu.

“Hawk sẽ giết mi đấy, anh bạn,” Grimm chế giễu. “Ngay từ đầu cậu ấy đã không thích mi rồi, và cậu ấy đang có tâm trạng không tốt.”

Hawk gật đầu đồng tình với lời nói của Grimm, và mừng vì đã bố trí một nửa lính gác bên ngoài phòng Quý Bà Xanh. Không thể biết được anh có thể làm gì nếu tỉnh dậy và thấy gã thợ rèn kiêu ngạo đang nhìn xuống anh trong tâm trạng hiện tại.

"Đồ ngốc! Tôi đã nói là tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy," gã thợ rèn cáu kỉnh.

Hawk cứng đờ ngay lập tức.

Đồ ngốc ư, là tôi sao?” Giọng Grimm vang lên đầy hoài nghi. "Không, đồ ngốc là mi đấy khi nghĩ rằng có cách chữa trị loại chất độc như Callabron!"

“Anh có dám mạo hiểm không, Grimm?” gã thợ rèn lạnh lùng hỏi.

“Hãy để gã qua,” Hawk ra lệnh qua cánh cửa đóng kín.

Anh nghe thấy âm thanh của những thanh kiếm rút ra cùng với tiếng va chạm kim loại khi các lính canh tách những lưỡi kiếm chéo đang chặn lối vào phòng của Quý Bà Xanh, và rồi Adam đang đứng ở ngưỡng cửa, thân hình to lớn của gã gần như lấp đầy nó.

"Nếu ngươi nghĩ ngươi đến đây để chơi đùa với ta, Adam Black, thì cút đi trước khi ta làm ngươi đổ máu và nhìn nó chảy trên sàn nhà của ta. Điều đó có thể chỉ khiến ta mất tập trung một chút, nhưng nó sẽ khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn."

"Sao ngài lại ôm cô ấy như thế? Thật gần, như thể rất thân yêu vậy?"

Hawk siết chặt vòng tay quanh người nàng. “Cô ấy đang hấp hối.”

"Nhưng ngài biết về cô ấy quá ít, anh bạn ạ."

"Ta không có lý do gì để quan tâm đến điều đó. Nhưng ta không muốn mất cô ấy."

“Cô ấy thật đẹp,” Adam bày tỏ.

“Ta đã quen rất nhiều cô gái xinh đẹp.”

“Cô ấy có đẹp hơn những người khác không?”

"Cô ấy có gì đó hơn những người khác." Hawk nhẹ nhàng cà má mình lên tóc nàng. "Tại sao ngươi lại đến đây?"

"Tôi nghe nói đó là Callabron. Tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy."

"Đừng cám dỗ ta bằng những điều không thể, thợ rèn. Đừng dụ ta vào hy vọng hão huyền nếu không ngươi sẽ nằm chết bên cạnh cô ấy."

Đừng cám dỗ tôi bằng những điều không thể, thưa Lãnh Chúa Hawk,” Adam lặp lại rõ ràng. "Hơn nữa tôi nói thật về việc chữa trị."

Hawk quan sát gã thợ rèn một cách cẩn thận. "Tại sao ngươi lại làm điều này, nếu ngươi có thể?"

"Hoàn toàn tự phục vụ, tôi đảm bảo với ngài." Adam bước tới giường và ngồi lên mép giường. Gã đưa tay ra, rồi dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hawk. “Tôi không thể chữa lành vết thương cho cô ấy nếu không chạm vào cô ấy, thưa ngài Hawk đáng sợ.”

"Ngươi chế diễu ta."

"Tôi chế giễu mọi thứ. Đừng coi đó là cá nhân. Mặc dù trong trường hợp cụ thể của ngài, nó có ý nghĩa khá là cá nhân. Nhưng trong trường hợp này, tôi cung cấp cho ngài sự thật. Tôi có cách chữa trị."

Hawk khịt mũi và siết chặt vòng tay bảo vệ vợ mình. “Làm sao mà một gã thợ rèn đơn giản lại có kiến thức về một phương thuốc vô giá như vậy?”

“Ngài phí thời gian hỏi tôi trong khi quý tiểu thư đang hấp hối.”

“Vậy thì đưa nó cho ta, thợ rèn.”

"Ồ không. Không dễ dàng như vậy—"

"Bây giờ ai đang lãng phí thời gian? Ta muốn thuốc chữa. Hãy đưa nó cho ta và biến đinếu ngươi thực sự có nó."

“Một lợi ích đổi một lợi ích,” Adam nói thẳng thừng.

Hawk đã biết điều này rồi sẽ đến. Người đàn ông muốn vợ của anh. "Đồ khốn nạn. Ngươi muốn gì?"

Adam cười nhăn nhở. "Vợ ngài. Tôi cứu cô ấy. Tôi có được cô ấy."

Hawk nhắm mắt lại. Lẽ ra anh nên sa thải cái gã thợ rèn khốn nạn đó khi có cơ hội. Rốt cuộc thì người Rom ở chỗ quái nào vậy? Đáng lẽ bây giờ họ đã ở Dalkeith rồi.

 thợ rèn có thể chữa lành vết thương cho vợ anh, hoặc hắn nói như vậy.

Người Rom có thể không biết gì.

Và tất cả những gì gã thợ rèn muốn đổi lấy việc cứu mạng vợ anh chính là vợ anh.

Từng thớ thịt trong cơ thể anh gào thét thách thức. Giao phó người phụ nữ này, để lại cơ thể và phần thưởng tuyệt vời của cô ấy cho một người đàn ông khác ư? Không bao giờ. Hawk buộc phải mở mắt và nhìn chằm chằm vào người đàn ông tên Adam. Anh có cho phép đồ khốn kiêu ngạo, xinh đẹp này nâng cơ thể mình lên trên vợ anh và chiếm lấy những tiếng rên rỉ sung sướng của nàng trên môi gã không? Đôi môi của gã thợ rèn thậm chí còn cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn khi gã thưởng thức cuộc chiến đang diễn ra bên trong Hawk.

Hawk cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. Đừng bao giờ phản bội những cảm xúc thực sự. Đừng bao giờ để họ biết bạn đang nghĩ gì khi điều đó khiến bạn tổn thương sâu sắc nhất. Thật tốt biết bao anh đã học được bài học đó từ Vua James.

Tuy nhiên—vẫn thế— bất cứ điều gì để nàng có thể sống. "Một cô gái không phải là một đặc ân được ban tặng. Ta sẽ trao cô ấy cho ngươi nếu—và chỉ khi—cô ấy muốn ngươi,” cuối cùng anh nói. Nếu nàng chết anh sẽ mất nàng. Nếu nàng còn sống, bằng cách cứu nàng, anh cũng sẽ mất nàng. Nhưng rồi một lần nữa, có thể không. Không thể xoa dịu cơn thịnh nộ mà anh biết hẳn là đang bùng cháy trong mắt mình, anh nhắm mắt lại.

"Xong. Ngài sẽ trao cô ấy cho tôi nếu cô ấy muốn tôi . Hãy nhớ lời nói của Ngài, Lãnh chúa Hawk."

Hawk nao núng.

Khi mở mắt ra lần nữa, Adam đang đưa tay chạm vào mặt vợ anh. Mồ hôi lấp lánh thành từng hạt trên môi và trên trán nàng. Vết thương trên cổ nàng đang rỉ máu xanh xung quanh cái miệng đen sạm của nó. “Ngươi chỉ được chạm vào cô ấy, thợ rèn, không nhiều hơn việc ngươi phải chữa trị cho cô ấy,” Hawk cảnh báo.

"Chỉ vào lúc này thôi. Khi cô ấy khỏi bệnh, việc tôi chạm vào cô ấy sẽ  tất cả những gì cô ấy muốn."

Cô ấy chính là từ khóa đó."

Adam đặt lòng bàn tay lên má Adrienne, chăm chú quan sát vết thương trên cổ nàng. "Tôi cần nước sôi, băng gạc và một tá khăn trải giường đã đun sôi."

“Mang cho ta nước sôi, băng gạc và một  khăn trải giường đã đun sôi,” Hawk gầm lên trước cánh cửa đóng kín.

“Và tôi cần ngài ra khỏi phòng này.”

"Không." Không có gì nhiều tính dứt khoát đầy chết chóc hơn sự từ chối của Hawk.

“Ngài rời khỏi nếu không cô ấy sẽ chết,” Adam thì thầm, như thể anh ta vừa nói “Trời đang mưa, anh có để ý không?”

Hawk không hề cử động một cơ bắp nào.

"Sidheach James Lyon Douglas, ngài có lựa chọn nào không?" Adam thắc mắc.

"Ngươi biết tất cả tên của ta. Làm sao ngươi biết nhiều về ta như vậy?"

“Tôi quyết định biết nhiều về ngài như vậy là việc của tôi.”

“Làm sao ta biết được rằng ngươi không tự mình bắn cô ấy bằng một loại thuốc độc bí ẩn nào đó thậm chí không phải là Callabron mà là bắt chước nó, và giờ ngươi đang giả vờ chữa bệnh – tất cả chỉ để cướp vợ ta?”

"Hiển nhiên rồi." Adam nhún vai.

"Cái gì?" Hawk gầm lên.

Đôi mắt của Adam lấp lánh như những viên đá cứng. "Ngài không biết. Ngài phải đưa ra lựa chọn. Ngài có thể cứu cô ấy vào thời điểm này không, Lord Hawk? Tôi không nghĩ vậy. Lựa chọn của ngài là gì? Cô ấy đang chết vì một thứ gì đó, điều đó là quá rõ ràng. Ngài nghĩ đó là Callabron, nhưng ngài không chắc chắn. Dù đó là gì thì nó cũng đang giết chết cô ấy. Tôi nói tôi có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy và yêu cầu ngài lợi ích về điều đó. Lựa chọn thực sự của ngài là gì? Họnói rằng ngài là người sẽ di chuyển một ngọn núi mà không chớp mắt, nếu ngài muốn ngọn núi đó di chuyển. Họ nói rằng ngài có ý thức chính xác về công lý, đúng và sai, danh dự và lòng trắc ẩn. Họ cũng nói" - Adam nhăn mặt với điều này -  "rằng ngài khá công bằng khi ở trên giường, hoặc một người phụ nữ đã nói vậy, và điều đó khiến tôi vô cùng khó chịu. Thực ra, họ nói quá nhiều về ngài mà tôi không thích. Tôi đến đây để căm ghét ngài, Hawk. Nhưng tôi không đến đây để ghét người phụ nữ mà ngài tuyên bố là vợ mình."

Adam và Hawk nhìn chằm chằm vào nhau với vẻ dữ dội gần như không thể kiềm chế được.

Adrienne kêu lên chói tai và run rẩy trong vòng tay của Hawk. Cơ thể nàng co giật, rồi căng cứng như thể bị kéo căng trên một cái giá. Hawk nuốt khan. Lựa chọn nào ? Không có sự lựa chọn, không có sự lựa chọn nào cả.

“Hãy chữa khỏi cho cô ấy,” anh lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt.

"Ngài ban lợi ích cho tôi chứ?" thợ rèn hỏi.

"Như chúng ta đã đồng ý. Chỉ khi cô ấy chọn ngươi."

"Ngài sẽ không hạn chế bất cứ lúc nào cô ấy chọn ở bên tôi. Tôi sẽ tán tỉnh cô ấy kể từ ngày này trở đi và ngài sẽ không cảnh báo cô ấy với tôi. Cô ấy có thể tự do gặp tôi khi cô ấy muốn."

“Ta cũng đang tán tỉnh cô ấy.”

"Đó là trận đấu, Hawk," Adam nói nhỏ nhẹ,  Hawk cuối cùng cũng hiểu. Gã thợ rèn không muốn vợ anh được giao nộp một cách tự do. Gã muốn một cuộc tranh giành, một cuộc chiến để giành được sự ưu ái của nàng. Gã muốn một thử thách mở và có ý định giành chiến thắng.

"Ngài sẽ ghét khi tôi mang cô ấy khỏi ngài, Hawk đáng sợ à," gã thợ rèn hứa hẹn. "Hãy đóng cửa khi ngài rời đi."

Không có nhận xét nào: