Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 5

 CHƯƠNG 5


Adrienne đi lang thang trong khuôn viên Dalkeith được vài giờ thì nàng vấp phải gã thợ rèn. Sau chuyến đi kéo dài hai ngày mệt mỏi từ Comyn Keep đến ngôi nhà mới của nàng—Dalkeith-Upon-the-Sea—bằng con chiến mã gắt gỏng, nàng đã định gục xuống chiếc giường êm ái gần nhất, ngủ trong nhiều ngày, và rồi khi tỉnh dậy (nếu nàng vẫn còn ở đây) tìm một chai Scotch ngon lành và uống cho đến quên lãng. Và sau đó kiểm tra lại xem nàng có còn ở đây không.

Nàng không những không tìm được một chiếc giường êm ái trong lâu đài náo loạn mà còn không có cả rượu Scotch, không có dấu hiệu của một người chồng, và mọi người gần như phớt lờ nàng. Làm cho việc cảm thấy như ở nhà trở nên cực kỳ khó khăn. Grimm đã vội vã rời xa nàng ngay khi họ bước vào những bức tường đá granit màu hồng của pháo đài Douglas, mặc dù anh ta có vẻ khá lịch sự trong suốt cuộc hành trình.

Nhưng nàng không phải là kẻ ngốc. Nàng không cần phải dùng gậy đánh vào đầu để biết mình chắc chắn không phải là người vợ được mong đợi. Cưới bởi người uỷ quyền, không được chào đón và không có dấu hiệu của một người chồng. Chắc chắn là không được mong muốn rồi.

Adrienne từ bỏ việc tìm kiếm vô vọng của nàng về gã chồng, giường ngủ và chai rượu để đi loanh quanh khám phá ngôi nhà mới của mình.

Và vì vậy, thật tình cờ khi nàng tình cờ băng qua những cây thanh lương trà và gặp gã thợ rèn ở bìa rừng. Trên người đàn ông chỉ mặc một chiếc váy, đang bơm ống thổi và tạo hình thép cho móng ngựa.

Adrienne đã nghe nói rằng người chồng cưới qua ủy quyền của nàng quá đẹp để có thể chịu đựng được, nhưng người đàn ông này thực sự đã biến Grimm lộng lẫy thành một con cóc thực sự.

Không có nhiều người đàn ông nguyên  như thế này ở thế kỷ 20, nàng nghĩ trong sự mê hoặc không thể kềm chế khi nhìn gã làm việc. Để nhìn thấy loại đàn ông này ở thế kỷ 20, một người phụ nữ bằng cách nào đó phải lọt vào được thánhđịa bên trong của những quả tạ và tạ tự do, nơi người đàn ông định hình cơ thể để tỏ lòng tôn kính bản thân. Nhưng trong thế kỷ này, một người đàn ông như vậy tồn tại chỉ nhờ vào sức mạnh tự nhiên.

Thế giới của anh ta đòi hỏi anh ta phải mạnh mẽ để tồn tại, để chỉ huy, để chịu đựng.

Khi người thợ rèn vặn người và lao xuống để quai búa, nàng nhìn thấy mồ hôi chảy thành dòng từ trên trán xuống má, rồirơi tóe xuống ngực, và nhỏ giọt, ôi chao, thật chậm rãi dọc theo những rãnh cơ dày trên bụng. Đến rốn, đến mép váy và thấp hơn nữa. Nàng ngắm đôi chân gã một cách đắm đuối, chờ đợi những giọt mồ hôi xuất hiện lại trên đôi bắp chân khỏe mạnh đó và mê muội băn khoăn về mỗi inch ở giữa.

Sức nóng lung linh từ gã thợ rèn quá mãnh liệt, nhu cầu của nàng quá kỳ lạ, đến nỗi Adrienne không nhận ra gã đã dừng lại trong giây lát.

Cho đến khi nàng ngước mắt lên khỏi ngực gã để bắt gặp đôi mắt tăm tối không cười.

Nàng thở hổn hển.

Gã đã băng qua khoảng cách và nàng biết mình nên bỏ chạy. Tuy nhiên nàng cũng biết rằng nàng không thể chạy nếu cuộc sống của nàng phụ thuộc vào nó. Có điều gì đó về đôi mắt của gã…

Bàn tay gã thô ráp khi chạm vào quai hàm nàng, ép nàng quay lại để nhìn vào mắt gã, con mắt màu bạc loé sáng.

"Tôi có thể giúp gì cho nàng, nữ hoàng xinh đẹp của tôi? Có lẽ nàng có thứ gì đó cần được tạo hình và đúc khuôn bằng nhiệt chăng? Hoặc có lẽ tôi có thể biến hình cây thương thép của mình trong gã thợ rèn của nàng, thưa tiểu thư?"

Đôi mắt nàng tìm kiếm khuôn mặt  một cách hoang dại. Bình tĩnh lại , nàng tự ra lệnh cho mình.

Gã lắc nàng một cách tàn nhẫn. "Nàng có tìm kiếm dịch vụ của tôi không?"

“Đó là sức nóng, không có gì hơn,” nàng rên rỉ.

"Ừ, chắc chắn là rất nóng , người đẹp ạ." Đôi mắt gã thật quỷ dị. "Đi Nào." Gã nắm tay nàng và bắt đầu đi với tốc độ nhanh.

"KHÔNG!" Nàng đập mạnh vào cánh tay gã.

“Đi nào,” gã ra lệnh, và nàng phải chịu đựng cảm giác kỳ lạ rằng gã đang chạm vào bên trong nàng bằng đôi mắt đó và sắp xếp lại ý chí của nàng để phù hợp với ý chí của gã. Điều đó làm nàng sợ hãi.

"Buông tôi ra!" Nàng thở hổn hển.

Đôi mắt gã tìm kiếm sâu hơn, và mặc dù nàng biết điều đó thật điên rồ, nhưng Adrienne cảm thấy như thể nàng đang chiến đấu vì một điều gì đó vô cùng quan trọng. Nàng biết nàng không được đi với người đàn ông này, nhưng nàng không thể nói tại sao. Nàng cảm nhận được sự nguy hiểm, đen tối và nguyên sơ. Mối nguy hiểm phi tự nhiên và cổ xưa nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng. Nếu gã mở cái miệng xinh đẹp đến tàn nhẫn của mình và nói nào một lần nữa, nàng có thể sẽ làm như vậy.

Gã mở miệng. Nàng chuẩn bị tinh thần cho mệnh lệnh mà nàng biết sẽ tuân theo.

“Thả vợ ta ra,” một giọng nói trầm sâu ra lệnh phía sau họ.

Không có nhận xét nào: