Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 1.

 LỄ HỘI BELTAN

(Mùa xuân)

Bạn phát hiện ra loài rắn có lưỡi kép

Nhím gai không thấy đâu;

Sa giông và sâu mù, đừng làm gì sai

Đừng đến gần nữ hoàng cổ tích của chúng tôi.

Shakespeare Giấc mộng đêm hè 

 

MỞ ĐẦU


SCOTLAND

1 THÁNG 2 NĂM 1513

hương thơm của hoa nhài và gỗ đàn hương lan tỏa khắp cây thanh lương trà. Phía trên những cành cây đẫm sương, một con mòng biển đơn độc hiện ra mờ ảo trong làn sương mù và bay vút lên để hôn ánh bình minh trên bãi cát trắng của Morar. Thủy triều màu ngọc lam lấp lánh như hình dáng những chiếc đuôi của nàng tiên cá trên bờ biển màu tuyết hoa.

Cung điện hoàng gia trang nhã của Tuatha De Danaan tô điểm trên dải cây xanh tươi tốt. Những chiếc ghế dài có gối màu đỏ tươi và vàng chanh trang hoàng cho bãi cỏ, nằm rải rác theo hình bán nguyệt quanh bệ đài ngoài trời.

“Người ta nói rằng anh ấy thậm chí còn đẹp hơn cả ngươi,” Nữ hoàng nhận xét với người đàn ông đang nằm uể oải dưới chân bệ đài của nàng.

"Không thể nào." Tiếng cười giễu cợt của gã leng keng như tiếng chuông pha lê trong cơn gió thần tiên.

"Người ta nói rằng thứ nam tính của anh ấy trong trạng thái dựng nửa cột buồm sẽ khiến một con ngựa giống phải ghen tị." Dưới mi mắt khép hờ, Nữ hoàng liếc nhìn các cận thần đang say mê của mình.

“Nhiều khả năng là một con chuột,” người đàn ông dưới chân nàng chế nhạo. Những ngón tay mảnh dẻ  tả một khoảng nhỏ bé trong không khí, và những tiếng cười khúc khích xé tan làn sương mù.

"Người ta nói lúc vươn thẳng là anh ta đã đánh cắp tâm trí của một người phụ nữ khỏi cơ thể cô ấy. Đoạt lấy linh hồn của cô ấy." Nữ hoàng buông hàng mi dài rợp bóng để che đôi mắt bừng sáng ngọn lửa lung linh của ý đồ tinh nghịch. Người của ta dễ bị kích động làm sao !

Người đàn ông đảo tròn mắt và nét khinh bỉ khắc sâu vào khuôn mặt kiêu ngạo. Gã bắt chéo chân và nhìn ra biển.

Nhưng Nữ hoàng không bị lừa. Người đàn ông dưới chân nàng rất kiêu ngạo và không thờ ơ trước sự khiêu khích của nàng như gã giả vờ.

“Đừng dụ dỗ hắn nữa, thưa Nữ hoàng,” Vua Finnbheara khuyên nhủ. "Nàng biết gã ngốc sẽ như thế nào khi cái tôi của hắn bị tổn thương." Ngài vỗ nhẹ vào cánh tay nàng an ủi. “Nàng trêu chọc hắn đủ rồi.”

Đôi mắt của Nữ hoàng nheo lại suy nghĩ. Nàng thoáng cân nhắc việc từ bỏ ý định trả thù. Một cái nhìn đầy tính toán về phía người đàn ông của nàng đã làm tan biến suy nghĩ đó, khi nàng nhớ lại những gì nàng đã nghe lỏm được họ thảo luận vào tối muộn một cách chi tiết đến tột cùng.

Những điều họ đã nói là không thể tha thứ được. Nữ hoàng không phải là người phụ nữ để bị so sánh với người phụ nữ khác và cảm thấy thiếu sót. Môi nàng mím lại một cách khó nhận thấy. Bàn tay mảnh khảnh của nàng cuộn lại thành nắm đấm. Nàng cẩn thận lựa chọn những lời tiếp theo của mình.

"Nhưng tôi thấy anh ấy đúng như những gì người ta nói," Nữ hoàng gầm gừ.

Trong sự im lặng tiếp theo, lời tuyên bố vẫn còn đọng lại, không được thừa nhận, vì vết cắt quá tàn nhẫn đến mức không thể coi thường được. Đức vua ở bên cạnh nàng và người đàn ông dưới chân nàng ngọ nguậy không ngừng. Nàng bắt đầu nghĩ rằng mình đã không trình bày quan điểm của mình đủ rõ ràng một cách đau đớn thì họ cùng nhau mắc bẫy nàng. "Kẻ này là ai thế?"

Nữ hoàng Aoibheal của xứ Tiên che giấu nụ cười hài lòng bằng một cái ngáp nhẹ và nuốt chửng sự ghen tị từ nhữngngười đàn ông của nàng. "Người ta gọi anh ấy là Hawk."


 

 

CHƯƠNG 1

 

SCOTLAND

1 THÁNG 4 NĂM 1513

Sidheach James Lyon Douglas, Bá tước thứ ba của Dalkeith, bước ngang qua sàn nhà. Những giọt nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt xuống bộ ngực rộng của anh, và tụ lại thành một dòng nhỏ giữa hai đường cơ ở bụng. Ánh trăng lấp lánh qua cửa sổ đang mở, trải ánh sáng bạc lên làn da màu đồng, tạo ra ảo giác rằng anh được điêu khắc bằng thép lỏng.

Chiếc bồn tắm phía sau anh đã nguội lạnh và bị lãng quên. Người phụ nữ trên giường cũng nguội lạnh, bị lãng quên. Cô ấy biết điều đó.

Và cô ta không thích nó một chút nào.

Quá đẹp đối với mình , Esmerelda nghĩ. Nhưng theo các vị thánh, người đàn ông này là một liều thuốc độc, thêm một ngụm dài mát lạnh khác của cơ thể anh ta là cách chữa trị duy nhất cho chất độc ấy. Cô nghĩ về những điều mình đã làm để giành được anh, chia sẻ chiếc giường của anh, và – Chúa tha thứ cho cô – những điều cô sẽ làm để được ở lại đó.

Cô gần như ghét anh vì điều đó. Cô biết cô cũng ghét bản thân mình vì điều đó. Anh ấy nên là của mình , cô nghĩ. Cô nhìn anh đi ngang qua căn phòng rộng, tới bên ô cửa sổ mở ra giữa những cột đá granite có sọc dài kết hợp với nhau thành một mái vòm cao cách đầu 20 feet. Esmerelda chế nhạo anh sau lưng. Thật ngu xuẩn—những lỗ hổng lớn khó bảo vệ như thế trong một pháo đài - hoặc ngạo mạn. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu như ai đó nằm trên chiếc giường lông ngỗng khổng lồ và nhìn qua vòm cửa lạc quan ấy vào bầu trời mượt mà như nhung đính đầy những ngôi sao lấp lánh?

Tối nay cô đã bắt gặp anh đang nhìn chằm chằm theo cách đó khi anh lao sầm vào trong cô, kích thích cơn đói khát không đáy trong máu cô với vật nam tính cứng như đá mà chỉ anh mới sở hữu. Cô đã thút thít bên dưới anh trong trạng thái ngây ngất tột độ mà cô từng trải qua còn anh thì đang nhìn ra ngoài khung cửa vòm - như thể không có ai khác ở cùng anh.

Có phải anh đang đếm các vì sao?

Đọc thầm những câu tục tĩu để ngăn bản thân lật nhào và ngủ quên?

Cô đã lạc mất anh.

Không, Esmerelda thề, cô sẽ không bao giờ mất anh.

"Hawk?"

"Hửm?"

Cô vuốt phẳng tấm lụa màu hoa oải hương qua những ngón tay run rẩy. “Quay lại giường đi, Hawk.”

“Tối nay tôi bồn chồn quá, em yêu.” Anh chơi đùa thân của một bông hoa lớn màu xanh nhạt. Nửa giờ trước đó anh đã quét những cánh hoa đẫm sương ấy dọc theo làn da mịn màng của cô.

Esmerelda nao núng trước sự thừa nhận cởi mở của anh rằng anh vẫn còn thừa năng lượng. Trong lúc lim dim thoả mãn, cô có thể thấy cơ thể anh vẫn đang run rẩy từ đầu đến chân với sức sống bất tận. Sẽ cần loại phụ nữ nào - hoặc bao nhiêu người - để khiến người đàn ông đó chìm đắm trong sự thỏa mãn mê đắm?

Nhiều phụ nữ hơn cô, và Chúa ơi, điều đó xúc phạm  biết bao.

Em gái cô có khiến anh hài lòng hơn không? Em gái cô, người đã sưởi ấm giường cho anh cho đến khi Zeldie tìm được cách thế chỗ?

"Tôi có tốt hơn em gái tôi không?" Lời nói thốt ra trước khi cô kịp ngăn lại. Cô cắn môi, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.

Lời nói của cô lôi kéo được cái nhìn mờ sương của anh khỏi màn đêm đầy sao, xuyên qua không gian rộng lớn của phòng ngủ, để dừng lại trên cô nàng Gypsy tóc đen như quạ. “Esmerelda,” anh nhẹ nhàng khiển trách.

"Tôi à?" Giọng nữ trầm khàn khàn của cô tăng vọt lên một âm vực chói tai.

Anh thở dài. “Chúng ta đã từng thảo luận vấn đề này trước đây—“

"Và ngài không bao giờ trả lời tôi."

"Đừng so sánh bản thân nữa, em yêu. Em biết điều đó thật ngu ngốc mà..."

"Làm sao tôi có thể không, khi ngài so sánh tôi với hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn, ngay cả em với gái tôi?" Đôi lông mày đẹp cau lại phía trên đôi mắt lấp lánh của cô.

Tiếng cười của anh vang lên. “Và em so sánh tôi với bao nhiêu người, Esmerelda đáng yêu?”

"Em gái tôi không thể tốt bằng tôi được. Cô ấy gần như còn trinh ." Cô thốt ra từ đó với vẻ chán ghét. Cuộc sống quá khó lường nên trinh tiết là tài sản quý giá của người dân cô. Ham muốn, xét về mọi mặt, là một khía cạnh lành mạnh của văn hóa Rom.

Anh giơ tay cảnh cáo. "Dừng lại ngay."

Nhưng cô không thể. Những lời buộc tội độc ác tuôn ra nhanh chóng và giận dữ nhắm vào người đàn ông duy nhất đã từng khiến dòng máu ngoại đạo của cô ca hát, và thứ buồn tẻ giữa hai đùi cô đã được đục khoét bằng đá granit trên khuôn mặt hoàn hảo của anh ngay từ đêm trước. Thực ra giờ đã nhiều buổi tối rồi.

Anh chịu đựng cơn thịnh nộ của cô trong im lặng, và khi lưỡi cô cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, anh quay lại với ô cửa sổ. Tiếng tru của một con sói đơn độc vang lên trong màn đêm và cô cảm thấy tiếng kêu đáp lại vang lên trong mình. Cô biết sự im lặng của Hawk là lời từ biệt. Đau đớn vì bị từ chối và nhục nhã, cô nằm run rẩy trên giường của anh - chiếc giường mà cô biết mình sẽ không bao giờ được yêu cầu bước vào lần nữa.

Cô sẽ giết người vì anh.

Đó chính xác là những gì cô định làm sau đó khi cô lao vào anh với con dao găm bằng bạc bị đánh rơi từ chiếc bàn cạnh giường. Lẽ ra Esmerelda có thể đã rời đi mà không thề nguyện trả thù nếu anh tỏ ra ngạc nhiên. Nhất thời hoảng hốt đôi chút. Thậm chí sorry cũng được.

Nhưng anh không thể hiện những cảm xúc này. Khuôn mặt hoàn hảo của anh bừng sáng với tiếng cười khi anh xoay người một cách dễ dàng, tóm lấy cánh tay cô và ném con dao găm lao qua ô cửa sổ đang mở.

Anh cười.

Và cô nguyền rủa anh. Và tất cả những đứa con của anh và bất kỳ đứa con rơi nào của anh.

Khi anh làm cô im lặng bằng những nụ hôn, cô nguyền rủa xuyên qua hàm răng nghiến chặt, ngay cả khi cơ thể phản bội của cô tan chảy vì sự động chạm của anh. Không có người đàn ông nào nên đẹp đến thế. Không có người đàn ông nào nên bất khả xâm phạm như vậy. Và dũng cảm đến chết tiệt như thế.

Không ai có thể từ bỏ Esmerelda. Anh đã kết thúc với cô, nhưng cô chưa xong việc với anh. Cô sẽ không bao giờ xong việc với anh.

 

* * * * *


“Đó không phải lỗi của cậu, Hawk,” Grimm bày tỏ. Họ ngồi trên sân hiên rải sỏi của Dalkeith, nhấm nháp rượu port và hút thuốc lá nhập khẩu trong niềm mãn nguyện thuần túy của đàn ông.

Sidheach James Lyon Douglas xoa xoa cái hàm hoàn hảo của mình bằng một bàn tay hoàn hảo, khó chịu vì bóng râu hoàn hảo luôn xuất hiện chỉ vài giờ sau khi cạo râu.

"Tôi chỉ không hiểu, Grimm. Tôi tưởng cô ấy thấy vui với tôi. Tại sao cô ấy lại tìm cách giết tôi?"

Grimm nhướng mày. “Chính xác thì cậu làm gì với các cô gái trên giường vậy, Hawk?”

"Tôi cho họ thứ họ muốn. Ảo tưởng. Máu thịt của tôi sẵn sàng phục vụ mọi ý muốn của họ."

“Và làm sao cậu biết được những mộng tưởng của phụ nữ là gì?” Grimm lớn tiếng thắc mắc.

Bá tước Dalkeith cười nhẹ, một tiếng gừ gừ đầy tự tin, mạnh mẽ mà anh biết sẽ khiến phụ nữ phát điên. "À, Grimm, cậu chỉ cần lắng nghe bằng toàn bộ cơ thể mình. Bằng ánh mắt, cô ấy nói cho cậu, bất kể cô ấy có biết hay không. Bằng tiếng kêu khe khẽ, cô ấy hướng dẫn cậu. Trong những chuyển động tinh tế của cơ thể cô ấy, cậu sẽ biết cô ấy có muốn hay không muốn cậu ở phía trước hay phía sau những đường cong quyến rũ của cô ấy. Cùng với sự dịu dàng hoặc bằng sức mạnh; cô ấy khao khát một người tình dịu dàng hay tìm kiếm một con thú. Cô ấy thích đôi môi của mình được hôn, hay bị nuốt chửng một cách đói khát—“

“Tôi hình dung được rồi,” Grimm ngắt lời, nuốt khan. Anh ta loay hoay người trên ghế và duỗi chân ra. Bắt chéo chúnglại và kéo mạnh váy. Duỗi chúng một lần nữa và thở dài. "Còn Esmerelda? Cậu có hiểu những mộng tưởng của cô ấy không?"

"Quá rõ. Một trong số đó bao gồm trở thành Lady Hawk."

“Cô ấy phải biết điều đó là không thể, Hawk. Mọi người đều biết cậu coi như đã kết hôn kể từ khi Vua James ban sắc lệnh đính hôn cho cậu.”

"Coi như chết rồi . Và tôi không muốn nói về chuyện đó."

“Thời gian đang sắp cạn rồi đó, Hawk. Cậu không chỉ phải nói về chuyện đó mà còn phải làm điều gì đó – chẳng hạn như đi đón nàng dâu của cậu. Thời gian không còn nhiều. Hay là cậu không quan tâm nữa. ?"

Hawk liếc xiên một cái nhìn thù địch về phía Grimm.

"Để chắc chắn thôi . Chỉ còn có hai tuần nữa thôi, nhớ không?"

Hawk nhìn chằm chằm vào màn đêm trong như pha lê, nặng trĩu những ngôi sao lấp lánh. "Làm sao tôi có thể quên được?"

“Cậu có thực sự nghĩ James sẽ thực hiện lời đe dọa của mình nếu cậu không cưới cô nàng Comyn không ?”

“Chắc chắn rồi,” Hawk nói thẳng thừng.

"Tôi chỉ không hiểu tại sao ông ta lại ghét cậu đến vậy."

Một nụ cười mỉa mai thoáng qua trên khuôn mặt Hawk. Anh biết tại sao James ghét anh. Ba mươi năm trước, cha mẹ Hawk đã sỉ nhục James đến tận cùng lòng tự phụ của ông ta. Vì cha của Hawk đã chết trước khi James có thể trả hận nên nhà vua đã tấn công Hawk thay mặt cha anh.

Trong mười lăm năm dài James đã kiểm soát từng phút trong cuộc đời của Hawk. Vài ngày trước khi lời cam kết phục vụ của anh hết hạn, James đã nghĩ ra một kế hoạch để tác động đến mọi khoảnh khắc trong tương lai của cam kết ấy. Theo sắc lệnh của nhà vua, Hawk buộc phải cưới một cô gái mà anh không hề quen biết và không muốn. Một bà cô không chồng ẩn dật được đồn đại là khá gớm ghiếc và chắc chắn là điên rồ. Đó là ý tưởng sai lầm của Vua James về một bản án chung thân. “Ai có thể hiểu được suy nghĩ của các vị vua chứ, bạn của tôi?” Hawk lảng tránh, dứt khoát chấm dứt chủ đề.

Hai người đàn ông im lặng một lúc, cả hai đều suy ngẫm về những nguyên do khác nhau khi họ nhìn lên bầu trời mịn như nhung. Một con cú kêu khe khẽ từ khu vườn. Những chú dế xoa chân trong bản hoà tấu ngọt ngào, dâng tặng hoàng hôn cho Dalkeith. Những ngôi sao nhấp nháy và lung linh trên tấm màn màu xanh-đen của đêm.

"Nhìn kìa. Một ngôi sao băng. Này, Hawk. Cậu nghĩ gì về nó?" Grimm chỉ vào một đốm trắng đang lao xuống từ trên trời, để lại một cái đuôi màu trắng đục phát sáng phía sau nó.

“Esmerelda nói, nếu cậu làm một điều ước trước một ngôi sao băng thì nó sẽ thành hiện thực.”

“Vừa rồi cậu có ước không?”

Chuyện tầm phào ấy mà,” Hawk chế giễu. "Những điều vô nghĩa lãng mạn ngu ngốc dành cho những cô gái có đôi mắt mơ màng." Tất nhiên là anh đã ướcGần đây thôi, mỗi khi anh nhìn thấy một ngôi sao băng. Luôn luôn có cùng một ước muốn. Rốt cuộc, thời gian đã sắp cạn.

“Chà, tôi đang thử đây,” Grimm càu nhàu, không để bị ảnh hưởng bởi lời chế nhạo của Hawk. "Tôi ước…"

"Đầu hàng đi, Grimm. Mong muốn của cậu là gì?" Hawk tò mò hỏi.

"Không liên quan đến cậu. Cậu đâu có tin."

"Tôi á? Kẻ lãng mạn vĩnh cửu mê hoặc cả quân đoàn bằng thơ ca và sự quyến rũ của mình—không phải là tín đồ của tất cả những thứ nữ tính đáng yêu đó hay sao?"

Grimm ném cho bạn mình một cái nhìn cảnh cáo. "Cẩn thận đấy, Hawk. Coi chừng gặp phải rủi ro khi chế giễu họ. Một ngày nào đó, có thể cậu sẽ thực sự khiến một cô gái tức giận. Và cậu sẽ không biết phải đối phó thế nào. Hiện tại, họ vẫn phải lòng nụ cười hoàn hảo của cậu—"

"Ý cậu là giống như thế này à." Hawk nhướng mày và nở một nụ cười, hoàn chỉnh với đôi mắt sụp   màng biểu lộ rất rõ về cách một cô gái tiếp nhận đó là vẻ đẹp thực sự duy nhất trong trái tim anh, một trái tim chỉ có chỗ cho một ngườiduy nhất—bất cứ ai tình cờ ở trong vòng tay của Hawk trong khoảnh khắc đó.

Grimm lắc đầu tỏ vẻ ghê tởm. "Cậu luyện tập nó. Cậu hẳn đã làm như thế. Nào, thừa nhận đi."

"Tất nhiên là có rồi. Nó có tác dụng . Cậu không thực hành điều đó sao?"

"Đồ lăng nhăng."

“Ừm,” Hawk đồng tình. 

“Cậu thậm chí có nhớ tên của họ không?”

"Tất cả năm ngàn người đấy." Hawk giấu nụ cười toe toét của mình sau một ngụm rượu port.

ồ đê tiện. Đồ truỵ lạc."

"Đồ đểuĐ phóng đãng. Đồ vô lại. À, cái này mới hay ho nè 'đồ dâm đãng'," Hawk bổ sung thêm.

"Tại sao họ không nhìn thấu cậu nhỉ?"

Hawk nhún vai. "Họ thích những gì họ nhận được từ tôi. Ngoài kia có rất nhiều cô nàng khát tình. Với lương tâm trong sạch, tôi không thể từ chối họ được. Sẽ gây rắc rối cho đầu tôi lắm lắm."

"Tôi nghĩ tôi biết chính xác cái đầu nào của cậu sẽ gặp rắc rối," Grimm nói khô khốc. “Chính điều đó sẽ khiến cậu gặp rắc rối lớn vào một ngày nào đó.”

“Cậu đã ước gì vậy, Grimm?” Hawk phớt lờ lời cảnh báo với thái độ bất chấp thánh thần vốn là thói quen của anh khi đối mặt với các cô gái.

Một nụ cười chậm rãi lướt qua khuôn mặt Grimm. "Một cô gái không muốn cậu. Một cô gái đáng yêu, đúng hơn, xinh đẹp đến chấn động trái đất, thông minh tuyệt đỉnh. Một cô gái có khuôn mặt hoàn hảo, thân hình hoàn hảo, và một từ 'không' hoàn hảo trên đôi môi hoàn hảo của cô ấyngười bạn quá mức hoàn hảo của tôi ơi. Và tôi cũng đã ước sẽ được phép quan sát trận chiến nữa."

Hawk mỉm cười tự mãn. "Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra."


* * * * *

 

Cơn gió ngọt ngào thổi qua những ngọn thông mang theo một giọng nói quái dị trôi dạt theo làn hương của hoa nhài và gỗ đàn hương. Sau đó, nó nói bằng những lời cười cợt mà không ai nghe thấy. " Ta nghĩ việc đó có thể thu xếp được ."

Không có nhận xét nào: