Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 8

 CHƯƠNG 8


ĐI CẠNH BÊN NHAU. NÀNG KHÔNG CẦN PHẢI NHÌN ANH. TẠ ƠN CHÚA vì những ân huệ nhỏ bé.

“Và chúng ta có tiệm bơ đây,” Hawk nói khi mở khóa cửa và đẩy nó mở ra. Tinh thần của Adrienne phấn chấn lên. Mũi nàng giật nhẹ. Nàng có thể ngửi thấy mùi hạt cà phê, gia vị, trà, tất cả những thứ tuyệt vời. Nàng gần như lao vào phòng, Hawk theo sát gót nàng. Khi nàng chuẩn bị thọc tay sâu vào chiếc bao tải dệt màu nâu, nơi tỏa ra mùi thơm ngon nhất của phê đen tội lỗi thì bằng cách nào đó Hawk đã tìm cách xen vào giữa Adrienne và phần thưởng của nàng.

“Có vẻ như em khá thích cà phê của mình nhỉ,” anh nhận xét, với sự hứng thú quá sâu với sở thích của nàng.

"Đúng." Nàng chuyển trọng lượng của mình từ chân này sang chân khác một cách thiếu kiên nhẫn, nhưng người đàn ông dễ dàng chặn đường nàng. “Tránh ra đi, Hawk,” nàng phàn nàn, và anh cười nhẹ khi ôm lấy eo nàng bằng đôi bàn tay to lớn, gần như vòng quanh .

Adrienne cứng người khi một mùi hương thậm chí còn hấp dẫn hơn cả cà phê yêu thích của nàng đang trêu ngươi mũi nàng. Mùi da và đàn ông. Của sức mạnh và năng lực tình dục. Của sự tự tin và nam tính. Mùi hương của mọi thứ nàng đãtưởng tượng trong những giấc mơ của mình

“Ôi, trái tim của anh, có một cái giá phải trả…” anh lẩm bẩm.

“Anh không có trái tim nào hết,” nàng thông báo với ngực anh.

“Đúng,” anh đồng ý. “Em đã trộm mất  rồi. Và đêm qua anh đau đớn đứng trước em trong khi em xé nó ra thành từng mảnh…”

“Ôi bỏ cuộc đi—”

“Em có những câu nói kỳ lạ, trái tim của anh—”

"Trái tim của anh là một quả óc chó đen thui yếu ớt. Nhăn nheo. Quắt queo." Nàng từ chối ngước lên nhìn anh.

Anh cười. "Cô gái ơi, em sẽ khiến anh thích thú dài lâu trong những năm tháng tuổi xế chiều của mình."

“Cà phê,” nàng lẩm bẩm.

"Phải trả phí đấy."

“Và chính xác thì  quỷ thu phí mong muốn điều gì?”

"Sáng nay thì rất đơn giản. Những ngày khác có thể không như vậy. Hôm nay, ly cà phê của em chỉ phải trả một nụ hôn thôi."

"Anh định bố thí cà phê cho tôi để đổi lấy những nụ hôn à?" nàng kêu lên, không tin nổi. Và bất chấp bản thân, nàng ngửa đầu ra sau và đón lấy ánh mắt anh. Chà, gần như vậy. Đôi mắt nàng bị mắc kẹt và nấn  khoảng 3 inch dưới mắt anh,trên đôi môi hoàn hảo có màu sắc đẹp đẽ như được điêu khắc. Đôi môi của một người đàn ông không nên có hình dáng đẹp đẽ và đáng mơ ước như thế mới phải. Nàng quên mất cà phê khi nghĩ đến việc nếm thử anh, và đầu gối phản bội của nàng lại bắt đầu run rẩy.

“Tới đi,” anh khuyến khích.

Đồ khốn. Anh biết nàng muốn hôn anh.

"Anh biết em không muốn, cô gái ạ, nhưng em phải làm vậy nếu muốn uống cà phê."

"Và nếu tôi không làm vậy?"

“Em không có được cà phê của em.” Anh nhún vai. "Thật sự, đây là một cái giá rất nhỏ phải trả."

“Tôi không nghĩ đây hoàn toàn là điều mẹ anh nghĩ tới.”

Anh cười, một tiếng rừ rừ đầy gợi cảm, và nàng cảm thấy núm vú mình căng cứng. Chúa ơi, anh thật nguy hiểm. “Mẹ anh chỉ có một nửa trách nhiệm đối với anh, vậy nên đừng nâng bà lên làm một vị thánh nữa, trái tim của anh.”

"Bỏ 'trái tim' đi. Tôi có một cái tên đấy."

"Phải, đó là Adrienne Douglas. Vợ anh . Hãy vui mừng vì anh chỉ tìm kiếm một ân huệ thôi và đừng đơn giản lấy đi những gì thuộc về anh."

Nàng nắm lấy tay anh nhanh như chớp và đặt nụ hôn cần thiết lên đó, rồi lại thả nó xuống. “Cà phê của tôi,” nàng yêu cầu.

Đôi mắt đen của Hawk sôi sục vẻ gợi cảm nôn nóng. "Thật hiển nhiên, cô gái ạ, có nhiều điều anh cần phải dạy em về hôn."

"Tôi biết cách hôn!"

"Ồ? Có lẽ em nên chứng minh lần nữa, vì nếu đó là ý tưởng của em về một nụ hôn, anh sẽ phải yêu cầu một món quà hào phóng hơn." Anh mỉm cười với nàng, môi dưới cong lên mời gọi.

Adrienne nhắm mắt lại để không còn nhìn thấy đôi môi hoàn hảo ấy nữa và nhận ra khoảnh khắc mi mắt nàng khép lạirằng nàng đã phạm phải một sai lầm chiến thuật nghiêm trọng. Hawk đưa tay ôm lấy mặt nàng và đẩy nàng vào tường, giam giữ nàng bằng cơ thể mạnh mẽ của anh. Đôi mắt của Adrienne mở to ngay lập tức. "Tôi không nhắm mắt để anh hôn tôi đâu nhé!" nàng kêu lên, nhưng sự phủ nhận của nàng mất đi sức mạnh khi nàng bắt gặp ánh mắt của anh. Đôi mắt đen như gỗ mun mãnh liệt ấy đã xáo trộn trí thông minh của nàng, khiến nàng đau đớn chấp nhận khoái cảm mà anh mang lại, nhưng nàng biết mình không được làm vậy. Adrienne cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng bàn tay anh đã giữ chặt khuôn mặt nàng. "Hawk! Tôi không nghĩ..."

"Có, em có đấy, cô gái ạ, và rõ ràng là quá nhiều," anh ngắt lời, ánh mắt khép hờ đầy chế nhạo. "Vậy nên em đừng suy nghĩ nữa được không? Chỉ cần cảm nhận thôi." Anh hôn nàng thật nhanh, tận dụng lợi thế gợi tình của đôi môi nàng vẫn đang hé mở để phản đối. Adrienne đẩy vào ngực anh, nhưng anh không để ý đến sự phản kháng của nàng.

Hawk vùi tay vào tóc nàng, ngửa đầu nàng ra sau để hôn nàng sâu hơn, lưỡi anh khám phá miệng nàng. Đôi môi anh đòi hỏi, cái ôm của anh đầy sở hữu và mạnh mẽ, và khi anh tựa hông vào cơ thể nàng, anh là một người đàn ông kiên quyết, không thể chối từ. Anh thách thức nàng bằng nụ hôn, thầm lặng yêu cầu nàng thừa nhận sự căng thẳng và sức nóng tồn tại giữa họ - sức nóng có khả năng thiêu rụi một trái tim dịu dàng hoặc hàn gắn hai trái tim thành một. Ham muốn rungchuyển xuyên qua nàng mãnh liệt đến nỗi nàng rên rỉ, bối rối và sợ hãi. Adrienne biết thật nguy hiểm khi tận hưởng sự đụng chạm của anh, quá mạo hiểm để cho phép thứ chắc chắn có thể trở thành khoái cảm gây nghiện.

Ngón tay cái của Hawk chơi đùa nơi khóe miệng nàng, buộc nàng phải đầu hàng hoàn toàn trước sự kiểm soát của anh. Bị kích thích, tò mò, và bất lực để chống cự, Adrienne đã nhượng bộ. Nụ hôn anh trao cho nàng khiến nàng run rẩy; đó là một nụ hôn đảm bảo sẽ loại bỏ đi sự phòng thủ của nàng.

Và sau đó nàng sẽ ra sao? Lại dễ dàng bị tổn thương lần nữa - lại là kẻ ngốc trước một người đàn ông đẹp.

Bàn tay Hawk trượt khỏi tóc Adrienne để ôm lấy ngực nàng, và sự ẩm ướt tiếp theo giữa hai đùi khiến nàng nhận ra khả năng kiểm soát đang bị xói mòn của mình. Adrienne giật mình, quyết tâm không chỉ trở thành một trong những cuộc chinh phục của kẻ lăng nhăng vô liêm sỉ này. "Thả tôi ra! Anh đã nói một nụ hôn mà! Đây không phải là một phần của thoả thuận!"

Hawk đóng băng. Anh ngửa đầu ra sau, đôi tay khỏe mạnh của anh vẫn ôm lấy ngực nàng, và chăm chú quan sát khuôn mặt nàng, gần như giận dữ. Dù anh đang tìm kiếm điều gì, nàng có thể nói rằng anh không hài lòng. Không hài lòng chút nào.

Anh ngắm nhìn đôi mắt mở to của nàng thêm một lúc nữa, rồi quay tấm lưng rộng về phía nàng và múc lên một nắm hạt cà phê.

Adrienne cáu kỉnh chà xát môi mình, như thể nàng có thể gạt đi cảm giác khoái cảm kéo dài, khó quên khi chạm vào anh. Khi họ ra khỏi quán bơ và im lặng bước dọc hành lang dài, không chịu nhìn nhau, Hawk bọc mớ hạt trong một miếng vải và nhét chúng vào túi đeo bên hông anh.

Ngay bên ngoài Đại sảnh, anh dừng lại và như thể bị trói bởi một sợi dây xích chung, nàng dừng bước.

“Hãy nói cho anh biết em đã cảm nhận được điều đó,” giọng trầm trầm của anh ra lệnh, và họ vẫn không nhìn nhau. Nàng nghiên cứu sàn nhà để tìm các xoáy bụi trong khi anh nghiên cứu trần nhà để tìm mạng nhện.

"Cảm thấy cái gì ?" Nàng hầu như không giữ được giọng mình khỏi vỡ ra. Một nụ hôn để xây dựng nên một giấc mơchăng, người đàn ông to lớn xinh đẹp ?

Anh kéo nàng sát vào người mình; không nản lòng khi nàng quay mặt đi, anh cúi đầu và rải những nụ hôn lên những đường cong cao của bộ ngực nàng, nơi chúng ép vào đường viền cổ áo.

"Dừng lại!"

Anh ngẩng đầu lên, một tiếng gầm gừ làm tối sầm khuôn mặt anh. “Hãy nói cho anh biết em cũng cảm thấy điều đó đi!”

Khoảnh khắc trôi qua, đầy những khả năng có thể. Nó kéo dài đến mức không chắc chắn và trong nỗi sợ hãi của nàng, rồi biến mất.

"Tôi ư? Tôi đang nghĩ đến Adam."

Làm thế nào mà đôi mắt của một người đàn ông có thể thay đổi từ cường độ rực cháy sang hình cầu phẳng bẹt lạnh lùng như vậy chỉ trong chốc lát? Làm sao một khuôn mặt cởi mở như vậy lại có thể trở nên khép kín đến thế? Một gương mặt cao quý lại trở nên man rợ như vậy sao?

“Lần sau nếu em đủ ngu ngốc để nói điều đó sau khi anh chạm vào em, anh sẽ không chịu trách nhiệm về hành động của mình đâu, cô gái ạ.”

Adrienne nhắm mắt lại. Giấu đi, giấu đi, đừng để anh ấy thấy anh ấy tác động đến mi như thế nào . “Sẽ không có lần sau anh chạm vào tôi đâu.”

"Mỗi ngày sẽ có một lần tiếp theo, Adrienne Douglas. Em thuộc về anh. Và anh chỉ có thể bị đẩy đi xa đến thế thôi. Adam có thể bị đuổi đi. Mọi người đều có thể bị đuổi đi. Cà phê có thể bị đuổi đi. Anh kiểm soát mọi thứ em muốn. Anh có thể rất tốt với em nếu em sẵn sàng thử. Điều duy nhất anh không thể thương lượng là Adam. Vì vậy, hãy sẵn sàng thử với anh và tất cả những gì anh yêu cầu là hãy từ bỏ Adam và đừng bao giờ nói tên gã với anh. Nếu em có thể trao cho anh món quà nhỏ đó, anh sẽ không đòi hỏi gì khác ngoài cái giá cho cà phê của em mỗi sáng và anh hứa với em rằng anh sẽ không đòi giá quá cao.”

Nụ hôn là quá cao. Bản thân nó quá nguy hiểm. “Lấy quyền gì…

"Bằng sức mạnh. Chuyện này đủ đơn giản."

"Đồ vũ phu-"

"Đừng bận tâm cố buộc tội anh. Cứ hỏi mẹ anh xem. Không có tác dụng đâu."

Chà, chà. Không có tinh thần hiệp sĩ gì ở đây hết, nàng lưu ý. Nhưng nhìn chung, thỏa thuận mà anh đưa ra hợp lý hơn vô số lựa chọn thay thế. Anh có thể yêu cầu mọi đặc quyền của người chồng hơn là một nụ hôn nhỏ mỗi sáng. Nàng có thể sống sót qua nó. "Một nụ hôn mỗi sáng? Đó là tất cả những gì anh muốn đáp lại việc tôi không nhắc đến Adam với anhsao? Và tôi sẽ  được cà phê mỗi ngày à?"

"Tránh xa Adam ra. Đừng để anh tìm thấy em ở gần gã. Đừng nói tên gã với anh."

“Để có một nụ hôn vào mỗi buổi sáng?” Nàng phải gắn điều này vào nội dung luật định của anh.

"Vì một lợi ích vào mỗi buổi sáng."

"Điều đó không công bằng! Chính xác đó là lợi ích gì vậy?"

Anh cười. "Ai nói với em rằng cuộc sống công bằng nào? Ai đã lừa dối em đến vậy? Và xét đến việc chúng ta đã kết hôn và giải pháp thay thế cho lời đề nghị tử tế của anh là chia sẻ đầy đủ các đặc quyền vợ chồng, em có quyền gì để tranh cãi về sự công bằng?"

"Chà, anh có thể ghim nó lại một chút để tôi yên tâm! Nếu không tôi sẽ thức dậy và sợ hãi những điều chưa biết."

Mặt anh tối sầm lại. “Mình tìm cách mang lại cho cô ấy niềm vui xác thịt và cô ấy sợ những điều chưa biết.” Anh cay đắng quay đi.

"Tôi không có ý như thế-" nàng bắt đầu nói, ghét dáng vẻ cay đắng trong mắt anh. Nàng đã đặt chúng ở đó. Nhưng vì sự an toàn của bản thân, nàng phải giữ chúng ở đó vì nàng sẽ ra đi nhanh thôi.

Dù sao thì anh cũng không nghe thấy nàng, anh đang chìm đắm trong suy nghĩ ủ ê tăm tối của mình khi bước đi khỏi nàng.

Đã quá muộn, khi anh khuất dạng ở góc phố, nàng đau khổ nhớ lại hạt cà phê của mình. Chúng được nhét trong chiếc túi anh đeo quanh hông. Và anh đã khóa cửa tiệm  mất rồi.

 

* * * * *

Một cơn mưa rào. Thế thôi. Điều mà Adrienne sẽ không chấp nhận cho ba mươi phút xông hơi trong những đám mây dày, một lượng lớn xà phòng Aveda, dầu gội và dầu dưỡng thể cùng một chiếc khăn bông trắng mịn để lau khô.

Nàng chú ý cẩn thận đến việc tô điểm cho những sắc thái tinh tế hơn trong cơn mưa rào tưởng tượng của mình để giữ tâm trí nàng không nghĩ đến Anh trong khi nàng định vị khu vườn. Nàng tìm thấy chúng ở phía sau lâu đài; người ta phải đi qua nhà bếp để đến đó, hoặc đi bộ một vòng quanh lâu đài - và cả chặng đường là một chuyến đi bộ dài.

", tôi sẽ nói, hãy thò cái mũi nhỏ của cháu vào sâu thêm một chút nữa xem nào. Tôi muốn được gặp tất cả quý cô mới của chúng ta," một giọng nói vẫy gọi từ trong bếp.

Adrienne tò mò bước vào. Nhà bếp không giống bất cứ thứ gì nàng đã tưởng tượng có thể tồn tại từ thời xa xưa. Nó rất lớn, được thiết kế đẹp mắt và không tì vết. Trọng tâm của căn phòng là một lò sưởi cột khổng lồ có lỗ mở ở mỗi bên, tăng gấp bốn lần diện tích nấu ăn. Một ống khói bằng đá leo lên tận lỗ thông hơi trên trần nhà cao. Khi kiểm tra kỹ hơn, nàng nhận ra rằng nhà bếp đã được xây dựng như một phần bổ sung độc lập cho lâu đài, được thiết kế để thông thoáng và thông gió tốt. Các cửa sổ dọc theo hai bức tường, những quầy hàng bằng gỗ sồi sáng bóng bao quanh toàn bộ khu vực, và sàn nhà được làm bằng đá mỏ màu xám nhạt nhất. Ở đây không có thức ăn thối rữa, không có loài gặm nhấm hay sâu bọ, căn bếp này có thể cạnh tranh với căn bếp của chính nàng ở quê nhà vào cuối thế kỷ 20, ngoại trừ việc nó không có máy rửa chén. Cầu thang dẫn xuống tủ đựng thức ăn, những tủ bếp được khéo léo đặt vào các hốc tường, và bên ngoài những ô cửa sổ mở rộng là những khu vườn tươi tốt trải dài. Trên bệ cửa có những lọ nhỏ đựng rau thơm và gia vị.

"Cháu có thấy nhà bếp của chúng tôi cực kỳ tốt không?"

Adrienne gật đầu kinh ngạc và chuyển sự chú ý sang người đàn ông đang mỉm cười. Ông ta cao và rám nắng, với thân hình săn chắc và cánh tay dày đặc cơ bắp nhờ việc cầm kiếm hoặc làm việc bằng tay. Mái tóc đen và bộ râu cắt sát của ông có những vệt bạc, và khi đôi mắt xám trong veo gặp mắt nàng, chúng lấp lánh sự tò mò và chào đón.

"Hawk đã tự mình thiết kế nó đấy. Từ những chuyến đi của mình. Cậu ấy nói rằng đã nhìn thấy những điều kỳ diệu giúp cuộc sống trở nên dễ chịu hơn rất nhiều và đã sử dụng tất cả chúng để cải thiện Dalkeith, tôi sẽ nói vậy."

Lãnh chúa của lâu đài đã ở trong bếp sao?

"Cậu ấy tự cắt mặt quầy bếp và đóng tủ kệ. Cậu ấy thích làm việc với gỗ. Cậu ấy nói thích đôi tay bận rộn. Nhưng cậu ấy có thể tìm được thời gian ở đâu thì vượt khỏi tầm của tôi rồi." Người đàn ông đảo mắt và khoanh tay sau đầu, tựa lưng ghế vào vũng nắng tràn vào cửa sổ. “Tên là Tavis, thưa tiểu thư,” ông chào. "Rất vui được chào đón cháu."

“Tôi là Mad Janet,” nàng buột miệng đáp lại lòng tốt của ông.

“Tôi không biết nhiều về bệnh điên, nhưng Lydia thích cháu và tôi có thể nói đó là một người phụ nữ sáng suốt đấy.”

Adrienne bước thêm một bước nữa vào bếp; đôi mắt nàng quét qua căn phòng và ngưỡng mộ tài năng chỉ đơn giản vớinhững thứ mà nó được thiết kế. Mọi thứ gọn gàng và hiệu dụng.

“Lydia đã ra ngoài rồi,” Tavis động viên. Tôi sẽ nói rằng bà ấy đang mong đợi cháu được một thời gian rồi.” Ông nháy mắt với nàng. “Đừng để mấy gã Douglas này làm cháu choáng ngợp nhé, thưa quý cô. Họ là những người bướng bỉnh, cố chấp nhưng có trái tim bằng vàng ròng. Cháu sẽ không tìm thấy ai khác giống như Douglas trong khắp Scotia đâu. Chào mừng nhé, tôi sẽ nói vậy đấy, và nếu cần bất cứ điều gì, cháu chỉ cần đến tìm Tavis của xưởng thuộc da." Ông uốn cong đôi bàn tay khỏe mạnh của mình. "Tôi vẫn làm ra những tấm da mềm nhất ở phía bên này của Uster. Có lẽ cả ở phía bên kia nữa.” Niềm tự hào lấp lánh trong nụ cười của ông khi ông đuổi nàng về phía cửa.

Adrienne bước ra ánh nắng và hít thở sâu nhất có thể. Hoa kim ngân, mùi hương yêu thích từ thuở còn thơ của nàng. Những cây mao lương vàng rực rỡ trải dài bên dưới cửa sổ bên phải và bên trái. Hoa oải hương trong không khí, hoa hồng rugosa và một mùi hương đất nồng nàn khác mà nàng cố gắng xác định. Nàng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vào chậu. Đài phun nước chăng? Đi theo âm thanh đó, Adrienne bước trên những lối đi bằng đá xuyên qua những bụi đỗ quyên cao chót vót, hải quỳ tươi tốt, hoa chuông xanh và những cây lưu ly rải rác.

Những con đường lát đá bắn ra nhiều hướng, nhưng tiếng nước chảy leng keng đã thu hút Adrienne một cách chính xác. Phu nhân Lydia đang ngồi trên gờ của một đài phun nước bằng đá cao bốn tầng, quá đầu bà. Một con cá heo bằng đá cỡ lớn đặt thăng bằng trên đỉnh đài phun nước, trong hình dáng đang nhảy, phun nước ra từ chiếc mõm mở rộng.

“Thật tráng lệ,” Adrienne thở ra và Lydia quay lại chào nàng với nụ cười chào đón.

"Con trai ta là một nhà phát minh khá giỏi." Sự kiêu hãnh hiện rõ trên từng đường nét dịu dàng trên gương mặt bà.

“Anh ấy cũng làm việc này sao?” Adrienne nhăn mặt.

“Hầu hết những thứ khác thường của Dalkeith đều do con trai ta tạo ra. Khi nó du hành, nó đã tìm kiếm những bí mật tiên tiến nhất của nền văn minh để mang về cho người dân của mình...”

“Khi anh ấy đi khắp thế giới để tìm kiếm những người bạn cùng giường xinh đẹp,” Adrienne ngắt lời một cách gay gắt, nhớ lại lời của các cô hầu gái ở Comyn.

Lydia nghiêng đầu, trong mắt lóe lên một tia thích thú. "Có phải đó là những gì họ nói?"

“Có phải đó là điều anh ấy đã làm không?”

"Cháu sẽ tự hỏi thằng  như thế nào? Nhưng hãy nghĩ kỹ về điều này, Adrienne. Những người không biết rõ về cháu sẽ nói gì về cháu nào?"

"Ghi điểm," Adrienne thừa nhận, hy vọng Lydia không bao giờ phát hiện ra quá khứ đầy màu sắc của mình.

“Janet điên,” Lydia nhẹ nhàng quan sát. "Với ta cháu không có vẻ điên rồ chút nào. Tại sao Comyn lại nhốt cháu trong tòa tháp đó?"

Adrienne kể lại những lời hắn đã nói với nàng vào ngày cưới. "Cháu quá xinh đẹp để mạo hiểm cho những người đàn ông của chính ông ấy nhìn thấy. Ông ấy đã nói như vậy." Nàng thêm vào lời nói của chính mình mà không cần suy nghĩ: "Sự thật là cháu chưa bao giờ cảm thấy như vậy."

Lydia khịt mũi. "Cháu chưa bao giờ nhìn vào gương sao?"

"Tất nhiên là có. Nhưng cháu vẫn không cảm thấy như vậy."

Giống Hawk nhiều đấy, ta tin là vậy,” Lydia nhận xét. " Có lần  nói với ta rằng nó biết mình đẹp trai chỉ vì cách phụ nữ quấy rầy nó. Rằng nếu phụ nữ không ồn ào như vậy, nó sẽ chỉ coi mình là người gọn gàng và sạch sẽ một cách hợp lý—"

"Gọn gàng và sạch sẽ một cách hợp lý ư?" Adrienne nói với vẻ hoài nghi. "Người đàn ông này hoàn hảo từ đầu đến chân! Anh ta khiến David, các vị thần Hy Lạp và thần Pan dường như hoàn toàn không xứng. Anh ta là tình dục nguyên thuỷtrong một cái chai, không đóng nắp. Và ai đó nên đóng nút cái chai đó lại! Anh ta— accck ! Chết tiệt!!" Adrienne lắp bắp khi nàng muộn màng nhận ra lời nói của mình. Lydia cười ngặt nghẽo, nước mắt giàn giụa.

Khi Lydia có thể thở được, bà thở dài hài lòng. "Chà, thật là nhẹ nhõm. Ta không chắc cháu không được miễn dịch. Nó đãnghĩ cháu như vậy. Đừng lo. Đó sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta, Adrienne thân yêu, và hãy đến ngồi cạnh đây để ta có thể nói cho cháu biết ta rất vui vì cháu đã ở đây như thế nào. Ta chỉ tiếc là đã không ở đây để chào đón cháu một cách tử tế. Theo những gì ta được biết, tất cả bọn họ đều đã làm hỏng mọi chuyện một cách tồi tệ.”

Adrienne thấy mình muốn lao thẳng vào nơi gần với vòng tay người mẹ nhất mà nàng từng biết. Trái tim chai sạn của nàng trượt trên lớp băng mỏng nguy hiểm—liệu nàng có dám làm không? Nàng có dám không làm không?

 

* * * * *

Đằng sau bụi đỗ quyên đỏ như máu, một bóng đen chợt nao núng. Tôi ghét cô ta! Ghét cô ta ! Tay Esmerelda run lên khi cô ta nâng cái ống lên rồi giữ chặt nó lại. Cô ta sẽ tiêu diệt kẻ thù và chấm dứt sự đau khổ của mình. Cô ta chu môi quanh miệng ống, giữ thăng bằng cho dụng cụ chết chóc nhỏ bé. Cô ta hít một hơi thật sâu và ép một luồng không khí mạnh từ đôi môi mím chặt. Một chiếc phi tiêu nhỏ xíu phóng ra từ đầu ống rỗng, nhỏ như ngòi ong. Esmerelda quan sát chiếc phi tiêu bay về hướng nhà và cắm vào phần da nhợt nhạt trên cổ Adrienne. Cô ta mỉm cười hài lòng khi Adrienne vỗ nhẹ vào vết thương, như thể đang xua đuổi một con ruồi khó chịu. Esmerelda nheo mắt nhìn kỹ - cô ta có thể nhìn thấy phần đuôi phi tiêu lấp lánh trên cổ Adrienne khi nàng nói chuyện với Lydia. Xong. Việc đó đã được thực hiện.

 

* * * * *

“Chồng bà đâu, Lydia?” Adrienne vỗ mạnh vào cổ nàng. "Muỗi vằn ư? Có rồi sao?"

"Chúng ta được chia đều mà. Đó là lý do người ta phải mắc màn trên giường trong mùa này. Một chút bạc hà dường như sẽ xua đuổi chúng. Ta nhét một ít vào túi và nhét một hoặc hai chiếc lá vào vạt áo." Bà đưa cho nàng một vài chiếc lá và Adrienne nhận chúng với lòng biết ơn. “Còn về chồng ta…” Đôi mắt bà trở nên mơ màng. "Người đàn ông bất khả thi đó đã rời bỏ ta hơn ba mươi năm trước. Ông ấy chết ngay sau khi Hawk được sinh ra."

"Như thế nào?" Adrienne lau mu bàn tay lên trán. Nắng đột ngột quá nóng.

“Đó là trận chiến vì nhà vua, và khi hấp hối ông ấy đã đưa ra một lời cam kết, hay như vua James đã nói như thế, mười lăm năm cuộc đời của con trai ông ấy sẽ phục vụ cho Vương triều, để đổi lấy sự bảo vệ của nhà vua đối với Dalkeith. Trên thực tế, sự phục vụ của Sidheach kết thúc chỉ mới gần đây."

Adrienne nhăn mày bối rối. Những bông hoa tươi sáng của Lydia đột nhiên tan thành một màu sắc choáng váng.

Lydia kiên nhẫn giải thích, “Dalkeith là một pháo đài giàu có. Không có người đàn ông nào bảo vệ chúng tôi khi chồng taqua đời. Ta chỉ còn lại một đứa con thừa kế nhỏ bé mới được hai tháng. Dù chồng ta đã thực sự đưa ra lời cam kết hay James bịa ra nó, ta không bao giờ biết được. Ta nghi ngờ việc Douglas của ta sẽ cam kết dâng con trai chúng tôi với Vua James theo bất kỳ cách nào, nhưng hiếm khi có ai chiến thắng trong một cuộc tranh cãi với một vị vua. Ta chưa sẵn sàng kết hôn lần nữa, nỗi đau buồn của ta dành cho chồng ta rất sâu sắc. Người của nhà vua đã bảo vệ Dalkeith cho đến khi tacởi bỏ đồ tang góa phụ. Nhưng James đã bảo vệ chúng tôi với điều kiện Hawk phải báo cáo về Edinburgh vào ngày sinh nhật thứ mười tám, như ông ấy đã tuyên bố rằng chồng ta đã hứa với ông ấy.”

“Bà không tin chồng bà đã thế chấp Hawk làm con tin ư?” Adrienne hỏi, tầm nhìn của nàng ngày càng mờ mịt. Nàng chớp mắt thật mạnh một lúc và tầm nhìn của nàng rõ ràng hơn.

Khuôn mặt đáng yêu của Lydia trở nên trầm ngâm, và trong một lúc lâu có vẻ như bà sẽ không trả lời được câu hỏi. Adrienne có thể nhìn thấy những ký ức lướt qua trên vầng trán bà, một số tốt đẹp, một số rõ ràng là đau đớn. “Douglas của ta là lời đề nghị kết hôn thứ hai mà ta nhận được, Adrienne.”

“Còn người đầu tiên?” Adrienne hỏi, lướt đầu ngón tay trong làn nước mát lạnh của đài phun nước rồi chấm vài giọt lên thái dương.

"Vua James."

"A! Một người đàn ông đáng khinh."

"Dứt khoát đáng khinh. Và không chút độ lượng. Vua James đã để ý đến ta và không bị can ngăn. Đó là vào mùa hè thứ mười sáu của ta, và ta có mặt tại triều đình với mẹ của mình, Althea. Cả hai chúng tôi đều nhận được nhiều lời đề nghị kết hôn trong mùa ra mắt đó, và James là một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của ta. Ta không nhận ra ông ấy nghiêm túc, dù sao thì ông ấy cũng là một vị vua . Mãi sau này ta mới khám phá ra ông ấy đã thực sự nghiêm túc như thế nào. Những đã quá trễ. Ta đã để ý đến Douglas khi ta chỉ là một cô gái nhỏ. Và Douglas,  chẳng cần gì nhiều để thuyết phục anh ấy.” Đôi mắt xanh của bà lấp lánh những kỷ niệm thân thương.

“Vậy là nhà vua ghét Hawk vì bà đã từ chối lời cầu hôn của ông ta sao? Điều đó nghe có vẻ trẻ con quá.”

"Ông ấy là thế. James đã được chiều hư ngay từ khi mới sinh ra. Ông ấy được cưng chiều, cưng chiều và cưng chiều không ngừng. Cho đến tuổi kết hôn, ông ấy đã không ngừng được chiều hư. Ông ấy chưa bao giờ nghe thấy từ không trong suốt cuộc đời và không hề có ý định nghe điều đó. Ông ấy thấy thật khó hiểu khi một người phụ nữ lại chọn làm vợ của một bá tước khi cô ấy có thể trở thành nữ hoàng của toàn Scotland."

Adrienne thoáng nghĩ về hoàng gia vào thời của nàng. Người ta đã hy sinh biết bao nhiêu khi là một công chúa và một ngày nào đó là nữ hoàng. Lydia đã có một lựa chọn sáng suốt khi kết hôn vì tình yêu.

"Điều thực sự làm ông ấy bối rối là ông ấy đã ngu ngốc đến mức tuyên bố với triều đình rằng ta sẽ trở thành hoàng hậu của ông ấy, ngay cả khi ta đã từ chối lời cầu hôn của ông ấy nhiều lần. Ta đã cưới Douglas của ta vào ngày sau 'tuyên bố' của ông ấy, mặc dù chúng tôi không biết rằng nhà vua đã thực sự đi xa đến mức công khai ý định của mình cho đến nhiều tuần sau đó, khi tin tức cuối cùng đến tai Dalkeith. Chồng ta nói rằng ngày hôm đó chúng tôi đã có một kẻ thù hùng mạnh. Nhưng ta nghĩ cả hai chúng tôi đều không biết chắc được. Ta nghi ngờ việc ông ta có thể thực sự thù hận đến mức nào. Ta nghi ngờ ràng có nhiều điều về sự phục vụ đối với James mà Hawk sẽ không bao giờ nói đến. Người ta đồn James luôn đe dọa tiêu diệt Dalkeith trừ phi Hawk tuân theo mọi ý muốn của ông ta. Giọng bà trượt xuống một mức bí mật. "Hawk không biết điều đó, nhưng chính ta đã tìm cách gặp James, ngay sau khi ta bắt đầu nghe những câu chuyện về tình trạng nô lệ của con trai ta. Ta đã cầu xin ông ấy từ bỏ quyền sở hữu con trai ta." Mắt Lydia mờ đi. "Ông ấy cười và nói với ta rằng nếu ta kết hôn một cách khôn ngoan thì Hawk sẽ là con trai của nhà vua thay vì là người hầu của nhà vua."

Adrienne xoa cổ và chớp mắt thật mạnh. Tầm nhìn của nàng mờ đi một cách đáng báo động và đầu nàng đang đập thình thịch. “Sự sỉ nhục công khai,” nàng nói cộc lốc. "Chưa bao giờ gặp người đàn ông làm tốt được điều đó."

“Ta tin rằng đó cũng là lý do tại sao Vua James ra lệnh cho Hawk kết hôn theo lệnh của ông ấy,” Lydia nhẹ nhàng tiếp tục. "Chỉ là một cách tinh vi khác để kéo dài sự trả thù. Ta nghĩ ông ấy gần như cảm thấy bị lừa bởi cái chết của chồng ta, và ta thường tự hỏi, ông ấy có thể đã làm gì với chúng tôi nếu chồng ta sống lâu hơn. Ông ấy đã trở thành một người đàn ông cay đắng biết bao." Lydia lắc đầu. "Ta rất vui vì đó là cháu, Adrienne. Nhà vua sẽ giận điên nếu ông ấy biết cháu thực sự đáng yêu như thế nào và không hề điên rồ chút nào. Cháu chính xác là những gì Hawk cần. Không phải một cô gái rụt rè hay một kẻ ngốc nghếch đơn thuần, mà là một người phụ nữ, với dũng khí và chiều sâu thực sự."

Adrienne đỏ bừng mặt vì sung sướng. Hơi nóng tăng thêm đã gây ra những điều đáng báo động trong đầu nàng. "Anh ấynói bà đã kết hôn lần nữa. Bà có người con nào khác không?" nàng hỏi, cố gắng hết sức để nắm bắt được ý chính của cuộc trò chuyện.

Nụ cười trở lại trên gương mặt Lydia. "Ồ, có. Adrian và Ilysse. Họ đang ở Pháp với chị gái ta, Elizabeth. Trong lá thư cuối cùng, dì ấy đã cảnh báo ta rằng Adrian đang trở thành một kẻ bất hảo không thể sửa chữa và dì ấy sắp từ bỏ việc khai hóa Ilysse." Lydia cười lớn. "Ilysse đôi khi có thể hơi hăng hái và khó kiểm soát. Cháu sẽ thích con ."

Adrienne không chắc nên tiếp nhận điều đó như thế nào nên nàng không bình luận. Hơn nữa, nàng cảm thấy không được khỏe. Tầm nhìn của nàng giờ đã tăng gấp đôi, bụng nàng quặn thắt và miệng nàng khô khốc như bông gòn. Nàng cố nuốt nước bọt. "Wallah hubbah hah?" nàng càu nhàu.

"Adrienne?" Lydia nhìn nàng với ánh mắt lo lắng. "Adrienne!"

Bà đặt tay lên trán cô gái trẻ. "Cháu đang nóng rực!"

Adrienne rên rỉ khi đâm sầm về phía trước và ngã gục trên lối đi rải sỏi.

"Hawk!" Lydia hét lên.

Không có nhận xét nào: