Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 10

 CHƯƠNG 10


"làm sao mà THẾ GIỚI của một người đàn ông có thể bị đảo lộn trước khi anh ta kịp nhìn thấy và cố gắng ngăn chặn nó, Grimm?"

Hawk đã bắt đầu uống rượu ngay khi cánh cửa đóng lại để vợ anh và gã thợ rèn bên trong. Anh đã cố gắng để say đến mức đầu óc quay cuồng, chân loạng choạng, phát đau trong bụng nhưng không thành công.

“Cậu có tin gã ta có thể chữa khỏi bệnh cô ấy không, Hawk?”

Hawk bối rối một lúc. "Có, Grimm. Tôi biết vậy. Có điều gì đó phi tự nhiên ở Adam Black, và tôi muốn tìm hiểu xem đó là gì."

"Cậu nghi ngờ điều gì?"

"Tôi không biết. Grimm, tôi muốn cậu tìm hiểu mọi thứ có thể về người đàn ông này. Hãy nói chuyện với mọi người trong khu nhà cho đến khi cậu nhận được câu trả lời. Gã đến từ đâu, gã đến đây khi nào, gã có quan hệ họ hàng với ai, gã làm gì cả ngày, tôi muốn biết về từng hơi gã thở, từng lần đi tiểu của gã."

“Đã hiểu, Hawk.”

"Tốt."

Cả hai quay lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Quý Bà Xanh. Đã hàng giờ kể từ khi gã thợ rèn đóng cửa. Không một âm thanh nào thoát ra kể từ đó.

“Ai đã cố giết cô ấy, Hawk?” Grimm bối rối. "Mad Janet thực sự là một kẻ sống ẩn dật. Theo lời đồn ở pháo đài Comyn, chưa đến năm người từng nhìn thấy cô ấy. Làm sao một cô gái ở bên ngoài những giao tiếp xã hội lại có thể xúc phạm ai đó đến mức mời gọi một kẻ giết người?"

Hawk mệt mỏi xoa đầu. Bụng anh quặn lên và rượu Scotch chẳng giúp ích được gì. Đột nhiên anh lăn cái chai ra xa, về phía Grimm. "Đừng để tôi uống thêm nữa. Tôi cần một cái đầu tỉnh táo. Lúc này tôi không thể suy nghĩ gì được. Gã đang chạm vào cô ấy, Grimm. Gã có thể đang tắm cho cô ấy, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tôi muốn giết gã."

“Vậy thì hãy làm vậy, khi gã làm xong việc chữa khỏi bệnh cho cô ấy,” Grimm nói trơn tru.

"Tôi không thể!"

“Vậy thì tôi sẽ làm điều đó cho cậu,” Grimm nói, luôn trung thành.

"Không. Chúng tôi đã lập một thoả ước."

“Cậu đã lập thoả ước với gã ta sao?” Đôi mắt Grimm mở to. "Chết tiệt, anh bạn! Cậu không bao giờ phá vỡ một hiệp ước. Tại sao cậu lại ngu ngốc đến thế khi lập một hiệp ước với một người đàn ông mà cậu không thể chịu đựng được?"

"Gã có thể cứu được vợ tôi."

"Từ khi nào mà cậu có cảm giác như vậy với Mad Janet mà cậu đã thề sẽ không bao giờ lấy làm vợ?"

"Im đi, Grimm."

“Hiệp ước gì vậy, Hawk?” Grimm vẫn kiên trì.

“Gã muốn Adrienne.”

Cậu đưa Adrienne cho gã sao ?"

"Grimm, không còn câu hỏi nào nữa. Chỉ cần tìm hiểu mọi thứ về người đàn ông tên Adam Black này."

“Yên tâm, tôi sẽ làm.”

 

* * * * *

“Em thật hoàn hảo, người đẹp,” gã thợ rèn nói khi đôi mắt đen như than của gã quét khắp cơ thể khỏa thân của nàng đang cuộn tròn trong tấm ga trải giường ẩm ướt.

Hoàn hảo không tì vết,” Adrienne mơ màng nói. Hơi nóng đang giảm dần, từ từ.

"Hoàn hảo tuyệt đối."

Anh ta không thể biết được. Không thể nào. "Ý anh là gì với điều đó?" Nàng đấu tranh để hình thành từ ngữ và không chắc liệu mình có phát ra được âm thanh hay không.

“Chỉ để chắc chắn là phải có điều gì đó tội ác ở một người phụ nữ xinh đẹp như vậy,” gã trả lời một cách tinh quái.

Không có điều gì tội lỗi về tôi hết,” nàng từ chối một cách xa cách.

"Ồ, người đẹp, tôi nghĩ ở em có nhiều tội lỗi lắm."

“Có điều gì đó không bình thường ở anh, Adam,” nàng lẩm bẩm khi trằn trọc không ngừng.

"Không," anh ta trả lời một cách tự mãn, "chắc chắn không có gì bình thường ở tôi cả. Đưa tay cho tôi nào, người đẹp, tôi sẽ cho em thấy sự không bình thường."

Và sau đó là làn nước mát lạnh, đại dương sủi bọt trên nền cát trắng như bột. Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng rì rào trên bãi biển, cát mát lạnh dưới những ngón chân trần của nàng. Không có kiến, không có sự phá huỷ, không có lửa. Chỉ có sự bình yên ở nơi trú ẩn yêu thích nhất của nàng trên thế giới. Bờ biển ở Maui, nơi nàng đi nghỉ cùng các bạn gái. Những ngày tươi đẹp, hạnh phúc  họ đã trải qua ở đó với nước cam tươi và những chuyến chạy bộ mùa hè bất tận trên bãi biển, đôi chân trần vỗ nhẹ vào mép thủy triều.

Và sau đó là những hình ảnh xa lạ. Hương thơm của hoa nhài và gỗ đàn hương. Bờ cát trắng như tuyết điểm rải rác những chiếc lều lụa màu hoa vân anh và những con bướm trên mỗi nhánh của mỗi cành thanh lương trà. Một nơi không thể tin được. Và nàng đang nằm trên bãi cát mát lạnh và được chữa lành bởi những làn sóng lapis nhiệt đới.

"Người đẹp, người đẹp của tôi. Hãy muốn tôi. Hãy cảm nhận tôi, khao khát tôi và tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của nàng."

"Hawk?"

Sự tức giận của Adam có thể sờ thấy được trong không khí.

Adrienne cố mở hé mắt và thở hổn hển. Nếu cơ thể nàng vâng lời, nàng sẽ bị hất tung trên giường. Nhưng nó không vâng lời. Nó nằm mềm nhũn và yếu ớt bên trên nệm giường trong khi cơn giận của nàng lại nổi lên. "Ra khỏi phòng tôi!" nàng hét. Ít nhất giọng nói của nàng vẫn chưa mất đi sức sống.

“Tôi chỉ kiểm tra để bảo đảm rằng trán em đã mát chưa thôi.” Adam cười nhăn nhở.

"Đồ đầu đất nhà anh! Tôi không quan tâm tại sao anh lại ở đây, hãy ra ngoài đi!"

Cuối cùng cơ thể nàng cũng tuân lệnh một chút và nàng xoay sở để chạm được những ngón tay của mình quanh chiếc cốc ở đầu giường. Quá yếu để ném nó, ít nhất nàng cũng có thể trượt nó khỏi bàn. Món đồ thuỷ tinh rơi xuống sàn và vỡ tan. Âm thanh đó làm nàng dịu đi đôi chút.

"Em sắp chết rồi. Tôi đã chữa khỏi cho em đấy," Adam nhắc nhở.

"Cảm ơn. Bây giờ hãy ra ngoài."

Adam chớp mắt. "Chỉ thế thôi sao? Cảm ơn, bây giờ hãy ra ngoài?"

“Đừng tưởng tôi ngu đến mức không nhận ra anh đang chạm vào ngực tôi!” nàng thì thầm dữ dội. Nhìn vẻ mặt bối rối của gã, nàng nhận ra gã thực sự nghĩ là nàng bất tỉnh. "Vậy đó và lời cảm ơn của tôi là tất cả những gì anh sẽ nhận được, thợ rèn!" nàng gầm gừ. "Tôi ghét đàn ông đẹp. Ghét họ!"

“Tôi biết,” Adam mỉm cười thực sự hài lòng và tuân theo lời xua đuổi của nàng.

Adrienne nhắm chặt mắt nhưng bên trong mí mắt màu xám hồng của nàng bóng tối dâng đầy. Hình ảnh được ôm giữa hai đùi cứng như đá của Hawk, được bao bọc trong đôi cánh tay như những dải thép của anh. Giọng anh thì thầm tên nàng nhiều lần, gọi nàng trở lại, ra lệnh cho nàng quay lại. Đòi nàng phải sống. Những lời thì thầm về… điều  nhỉ? Anh ấy đã nói gì nhỉ?

 

* * * * *

“Cô ấy còn sống, thưa Lãnh chúa Chim Ó...”

"Diều hâu."

"Cả hai đều là loài chim săn mồi. Có gì khác biệt đâu chứ?"

"Một con chim ó là một kẻ ăn xác thối. Một con diều hâu chọn con mồi của mình một cách cẩn thận như một con chimưng Theo dõi nó với cùng một niềm tin không thể sai lầm. Và thường xuyên thất bại ư—điều đó là không bao giờ."

“Không bao giờ ư,” Adam trầm ngâm. “Không có gì là tuyệt đối cả, thưa ngài Hawk.”

"Ở điểm đó ngươi đã sai. Ta lựa chọn, ta tuân theo, ta theo đuổi, ta cam kết, ta đạt được. Điều đó  -  điều đó là một điều tuyệt đốianh bạn lang thang của ta ơi."

Adam lắc đầu và quan sát Hawk với vẻ say mê rõ ràng. "Một đối thủ xứng tầm đây. Cuộc đi săn bắt đầu. Không gian lận. Không thủ đoạn. Ngài không thể ngăn cấm cô ấy khỏi tôi. Và tôi biết ngài đã cố gắng làm thế rồi. Ngài sẽ rút lại các quy tắc của mình chứ."

Hawk nghiêng mái đầu đen tuyền của mình. “Nàng lựa chọn,” anh thừa nhận một cách sít sao . "Tôi sẽ không ngăn cấm nàng điều gì cả."

Adam gật đầu, một cái gật đầu hài lòng khi gã thọc tay sâu vào túi quần rộng và chờ đợi.

"Tốt? Biến khỏi khỏi lâu đài của ta, thợ rèn. Ngươi có chỗ của mình và nó không dính líu gì tới những bức tường của tacả."

"Ngài có thể thử nói lời cảm ơn. Cô ấy còn sống kìa."

“Ta không chắc ngươi không phải là nguyên nhân khiến cô ấy suýt chết.”

Ngay lúc đó, Adam nhíu mày suy nghĩ. "Không. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi vẫn có việc phải làm. Tôi tự hỏi... ai đang cố giết người đẹp, nếu như không phải tôi nhỉ? Và tôi không làm điều đó. Nếu tôi làm, cô ấy đã chết. Không có chất độc phát tácchậm từ tay của tôi. Chết nhanh hoặc không."

"Ngươi là một người đàn ông kỳ lạ, thợ rèn."

"Nhưng tôi sẽ sớm trở thành người quen thuộc nhất với cô ấy."

“Cầu Chúa là cô ấy khôn ngoan hơn thế,” Grimm lẩm bẩm khi Adam bước vào hành lang tối tăm. Màn đêm đã buông xuống và những ngọn đèn trong lâu đài phần lớn vẫn chưa được thắp sáng.

Hawk thở dài nặng nề.

“Cậu đã thỏa thuận gì với con quỷ đó?” Grimm hỏi bằng một giọng khó nghe.

"Cậu có nghĩ rằng gã có thể không?"

“Có điều gì đó phi tự nhiên ở gã đàn ông đó và tôi dự định tìm hiểu xem đó là gì.”

"Tốt. Bởi vì hắn muốn vợ tôi, còn cô ấy thì không muốn tôi. Và tôi đã thấy cô ấy muốn hắn với vẻ đau đớn trong mắt."

Grimm nhăn mặt. “Cậu có chắc là cậu không muốn cô ấy chỉ vì cô ấy không muốn cậu và hắn thì lại muốn cô ấy không?”

Hawk chậm rãi lắc đầu. "Grimm, tôi không có lời nào diễn tả được những gì cô ấy khiến tôi cảm thấy."

"Cậu luôn có đủ từ ngữ cơ mà."

"Không phải lần này, điều đó thực sự cảnh báo rằng tôi đang gặp rắc rối sâu sắc và còn sắp tiến sâu hơn nữa. Tôi phải dấnsâu đến mức nào để tán tỉnh cô gái đó đây. Cậu  nghĩ tôi đã bị bỏ bùa rồi không?"

“Nếu như tình yêu có thể đóng chai, hoặc bị bắn từ mũi tên của thần Cupid, bạn của tôi ơi,” Grimm thì thầm vào cơn gió thổi qua Hawk khi anh bước vào phòng của Adrienne.

 

* * * * *

Trong những tuần tiếp theo, Hawk nhiều lần tự hỏi tại sao người Rom, người mà anh tin tưởng và quý trọng, người mà anh nghĩ sẽ đáp lại những tình cảm đó, lại không bao giờ đến chăm sóc vợ anh trong những ngày khủng khiếp đó. Khi anhnói chuyện với người th vệ, người đàn ông nói rằng anh ta đã chuyển tin nhắn. Người Rom không những không đến mà rõ ràng còn vắng mặt khỏi Dalkeith. Họ cũng không đến lâu đài để trao đổi hàng hóa. Họ không dành buổi tối nào để thêu dệt những câu chuyện trong Đại sảnh trước một lượng khán giả say mê và choáng váng. Không một người Rom nào đến gần Dalkeith-Upon-the-Sea; họ tiếp tục đi đến cánh đồng của mình, vượt qua khỏi đám thanh lương trà.

Sự thật đó ám ảnh tâm trí Hawk trong một thời gian ngắn, nhưng rồi nhanh chóng chìm vào những mối lo lắng nặng nề hơn. Anh tự hứa rằng anh sẽ giải quyết các thắc mắc của mình bằng một chuyến đi đến trại Gypsy ngay khi vợ anh hoàn toàn bình phục và các vấn đề với gã thợ rèn kỳ lạ đã được giải quyết. Nhưng phải một thời gian sau anh mới thực hiện được chuyến đi đến trại Rom; và vào lúc đó, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều.

 

* * * * *

Adrienne tỉnh dậy sau giấc ngủ chữa lành và thấy chồng đang chăm chú nhìn nàng.

"Anh nghĩ anh đã mất em." Khuôn mặt của Hawk tăm tối, lấp lánh trong ánh lửa và đó là thứ đầu tiên nàng nhìn thấy khi mở mắt ra. Nàng phải mất một lúc lâu mới rũ bỏ được lớp bông đã thay thế bộ não của mình. Đi cùng với sự tỉnh táo là sự thách thức. Chỉ nhìn người đàn ông đó thôi cũng khiến nàng nổi nóng.

"Không thể đánh mất thứ mà mình không có. Không bao giờ có được tôi để bắt đầu với điều đó, thưa Ngài Hawk," nàng lầm bầm.

“Chưa,” anh sửa lại. "Anh vẫn chưa có em. Ít nhất là không theo nghĩa là anh sẽ có em. Bên dưới anh. Làn da trần mượt mà với tình yêu của anh. Những nụ hôn của anh. Cơn đói của anh." Anh lướt ngón tay cái dọc theo đường cong của môi dưới nàng và mỉm cười.

"Không bao giờ."

"Đừng bao giờ nói không bao giờ. Điều đó chỉ khiến em cảm thấy ngu ngốc hơn khi cuối cùng em muốn thu hồi nó. Anh không muốn em cảm thấy quá ngu ngốc, cô gái ạ."

“Không bao giờ,” nàng nói chắc chắn hơn. "Và tôi không bao giờ nói không bao giờ trừ khi tôi hoàn toàn chắc chắn một trăm phần trăm rằng tôi sẽ không bao giờ thay đổi quyết định."

"Có quá nhiều không bao giờ ở trong câu đó, trái tim của anh. Hãy cẩn thận."

"Trái tim của anh là một quả mận khô nhăn nheo. Và ý tôi là mọi thứ không bao giờ xảy ra."

"Hãy cứ nghĩ như vậy đi, cô gái. Điều đó sẽ chỉ làm cho việc cầm cương được em sẽ vui hơn nhiều."

"Tôi không phải là một con ngựa cái để cưỡi!"

"À, nhưng có nhiều điểm tương đồng, phải không? Em cần một bàn tay mạnh mẽ, Adrienne. Một tay đua tự tin, không bị ý chí mạnh mẽ của em làm nản lòng. Em cần một người đàn ông có thể xoay sở được với sự xô đẩy của em và thích thú với đường đua của em. Anh sẽ không làm em suy sụp để dày vò em. Không, anh sẽ làm em suy sụp với cảm giác của bàn tay anh và chỉ của anh thôi. Một con ngựa cái được thuần phục để cưỡi sẽ cho phép nhiều người cưỡi, nhưng một con ngựa hoang bị thu phục chỉ bởi một bàn tay—cô ấy không mất đi ngọn lửa của mình, nhưng không cho phép ai ngoài chủ nhân thực sự của cô ấy cưỡi lên cô ấy."

"Chưa có người đàn ông nào từng là chủ nhân của tôi, và sẽ không bao giờ . Hãy ghi nhớ kỹ điều đó trong đầu, Douglas." Adrienne nghiến răng cố gắng đứng dậy. Thật khó để giữ vững lập trường trong một cuộc trò chuyện trong khi nằm ngửa, cảm thấy yếu đuối đến nực cười, lại còn phải ngước nhìn lên người đàn ông khổng lồ này. “Còn về việc gắn kết tôi…”

Trước sự thất vọng của nàng và sự thích thú tột độ của Hawk, nàng lại chìm vào giấc ngủ chữa lành mà không hoàn thành được ý tưởng đó.

Anh không biết rằng nàng đã hoàn thành nó nhiều hơn trong giấc mơ của mình. Không bao giờ ! tâm trí đang mơ tronggiữa giấc mơ của nàng sôi sục, ngay cả khi nàng bị thu hút bởi con ngựa chiến đen tuyền to lớn với đôi mắt rực lửa.

Không có nhận xét nào: