Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 34

 CHƯƠNG 34

 

1 THÁNG 4 NĂM 1514

GÃ đã ở gần. Hawk có thể cảm nhận được GÃ khi anh ngồi trong phòng làm việc , đánh bóng một chú lính đồ chơi thành món đồ gỗ láng mịn trong khi anh ngắm nhìn bình minh di chuyển trên biển. Một cảm giác ngứa ran bắt đầu từ tận đáy cột sống và lan dần lên, nâng cao mọi giác quan của anh.

Hawk mỉm cười đen tối và cẩn thận đặt món đồ chơi sang một bên. Có điều gì đó xấu xa đang đến theo cách này. Phải. Và lần này tôi đã sẵn sàng rồi, đồ khốn !

Hawk đi ngang qua phòng đến bàn làm việc và cuộn tròn cuộn giấy da dày, nhét nó vào trong chiếc đai da của chiếc túisporran (túi da đeo trong trang phục Scotish – Sẻ). Anh đã sẵn sàng sử dụng nó, nhưng chỉ sau khi anh cảm thấy hài lòng về trận chiến sinh tử với gã thợ rèn.

Anh bước vào buổi sáng với cảm giác tràn đầy sức sống hơn những gì anh đã cảm thấy trong nhiều tháng. Hãy vững tâmvà tin tưởng vào anh, em yêu , anh thì thầm qua nhiều thế kỷ.

Bởi vì với tình yêu và niềm tin, bản thân chúng đã có phép thuật kỳ diệu.

 

* * * * *

“Ra đây đi, đồ hèn nhát,” anh gọi, hơi thở đóng băng trong không khí se lạnh của buổi sáng. Tuyết đã ngừng rơi cách đây vài tuần, chỉ còn sót lại những mảng tuyết thưa thớt, và chẳng bao lâu nữa mùa xuân sẽ lại đến với Dalkeith-Upon-the-Sea một lần nữa. Vợ tôi cũng vậy , anh thề hứa quyết liệt. Đã nhiều ngày nay anh căng thẳng, biết rằng có chuyện sắp xảy ra. Cảm nhận được điều đó trong tim mình, như người Rom đôi khi phải chịu đựng những linh cảm của mình. Thế rồi, sáng nay, anh thức dậy lúc nửa đêm và biết rằng đã đến lúc. Trận chiến sẽ diễn ra vào ngày hôm nay và đó là trận chiến mà anh sẽ thắng.

"Nào! Thật dễ dàng khi chiến đấu ẩn danh. Nó cho ta biết rằng mi quá hèn nhát khi tuyên bố chính mình và đối mặt với ta," anh chế nhạo bầu không khí mù sương.

Anh cảm thấy mình thật ngốc nghếch trong giây lát, rồi mạnh mẽ gạt cảm giác đó sang một bên. Adam Black đang ở gần, anh biết rõ điều đó từ tận xương tủy, bị thúc giục bởi những vở kịch của nghệ sĩ hát rong và sự yếu đuối của một kẻ ngốc.

"Kẻ thù! Hãy đối mặt với ta! Đồ hèn nhát, nhỏ bé, khốn nạn. Ta cá là hồi còn nhỏ mi từng trốn sau váy mẹ phải không? Run rẩy và mắng nhiếc sau lưng một cô gái như mi đã làm bây giờ?" Hawk chế nhạo vào buổi sáng im lặng. "Mi lợi dụngmột cô gái làm con tốt. Bất cứ ai cũng có thể chơi một trò chơi yếu đuối như vậy. Ta thách đấu với mi một trận thực sự, đồ sâu bọ ngu ngốc."

Gió nổi lên, mạnh hơn nhưng vẫn không có ai đến. Không khí xoáy đặc thành những đám mây bay nhanh với phần bụng đen. Hawk cười lớn, cảm thấy niềm vui và sức mạnh chảy trong huyết quản.

"Con người phàm trần bây giờ đã biết sự thật về mi, Adam - rằng mi không thể giành được vợ ta, rằng nàng đã khinh miệt mi vì ta." Đương nhiên, anh bỏ qua sự thật rằng Adam đã tạm thời thuyết phục được anh rằng Adrienne đã tự nguyện ra đi. Nhưng Hawk đã lấy lại được lý trí cùng với niềm tin và sự tin tưởng vào vợ mình. "Ta biết nàng đã từ chối mi, thợ rèn! Ta biết mi đã buộc nàng phải rời bỏ ta trái với ý muốn của nàng. Nàng đã chọn ta thay vì mi và cả đất nước bây giờ đều biết điều đó."

“Ngưng ngay, đồ phàm nhân,” giọng Adam thì thầm trong gió.

Hawk cười lớn.

"Anh thấy điều này buồn cười à? Anh nghĩ kích động cơn thịnh nộ của tôi và còn sống để cười về điều đó sao? Anh thực sự là một kẻ điên như vậy à? Vì anh không phải là đối thủ của tôi."

Hawk vẫn mỉm cười khi nhẹ nhàng nói: “Ta còn nhiều hơn là đối thủ của mi khi liên quan đến Adrienne.”

“Hãy đối mặt với tên đao phủ của ngươi, con chim xinh đẹp.” Adam bước ra khỏi màn sương mù dày đặc của Cao nguyên một cách đầy đe dọa.

Hai người đàn ông đánh giá lẫn nhau một cách dữ dội.

Adam bước lại gần hơn.

Chim ưng cũng vậy. "Trận chiến công bằng nhé, tiểu tiên thất thường. Trừ khi mi quá sợ hãi."

"Đây là lý do anh đã gọi tôi sao? Một trận đánh tay đôi?"

“Hãy biến thành phàm nhân đi, Adam. Hãy chiến đấu với tôi đến chết.”

"Chúng tôi không chết." Adam chế nhạo.

"Vậy thì hãy đấu với tôi một trận hòa. Hãy đấu với tôi một cách công bằng."

Họ đi vòng quanh nhau đầy cảnh giác, những cơ thể vạm vỡ với vẻ thù địch không che giấu. Bạo lực âm ỉ kể từ thời điểm hai người đàn ông này gặp nhau đã leo thang đến mức sôi sục. Thật là nhẹ nhõm cho Hawk khi đã giải phóng được điềuđó. Và ồ, cuối cùng thì anh cũng chạm được tay vào cái gã thợ rèn khốn nạn này!

“Trận chiến công bằng là tất cả những gì tôi từng làm.”

"Mi nói dối, đồ ngốc. Lần nào mi cũng lừa dối."

"Tôi chưa bao giờ lừa dối!"

"Chà, đừng gian lận nữa," Hawk cảnh báo khi họ đối mặt. "Tay không nhé. Đàn ông với đàn ông, mi có kích thước phù hợp với ta. Mi có sức mạnh, sự nhanh nhẹn và xảo quyệt không? Ta nghĩ là không."

Adam nhún vai một cách uể oải. “Ngươi sẽ hối hận về ngày ngươi được sinh ra, con chim xinh đẹp. Ta đã đánh bại ngươi và cướp vợ ngươi, nhưng ngày hôm nay, ta sẽ quyết định số phận của ngươi. Ngày hôm nay ta sẽ tiêu diệt Dalkeith, cho đến khi không còn gì ngoài những mảnh đá granit thổi bay qua vách đá để gặp đại dương đói khát, xương của ngươi sẽ nằm trong số đó, Hawk."

Hawk ngửa cái đầu đen tối của mình ra sau và cười lớn.

 

* * * * *

Bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc, triều đình Tuatha De Danaan theo dõi trận đấu.

"Hawk đang thắng!"

Silvery thở dài. "Nhiều quá anh bạn."

"Hãy xem anh ta di chuyển! Nhanh như một con báo, gây chết người như một con mãng xà."

"Đừng nghĩ đến anh ta, giờ anh ta đã an toàn trước tất cả chúng ta. Vì vậy, tôi đã ra lệnh," Nữ hoàng quát vào một cơn gió lạnh.

Một sự im lặng dài.

"Liệu kẻ ngốc có chơi công bằng không?" Aine, nàng tiên bỏ cuộc, buồn bã hỏi.

Nữ hoàng thở dài. "Anh ta đã từng như vậy sao?"

 

* * * * *

Adrienne nắm chặt tay Marie và thở hổn hển khi nàng cảm thấy cú đá nhẹ trong bụng mình. Bằng cách nào đó, có cảm giác như Hawk đang ở gần và cần sức mạnh cũng như tình yêu của nàng. Như thể có thứ gì đó huyền diệu đang lơ lửng, gần như đủ hữu hình để có thể nắm lấy những ngón tay thanh mảnh của nàng. Nàng nhắm nghiền mắt và đưa trái tim mình vượt qua vực thẳm thời gian.

 

* * * * *

Adam gầm gừ. "Trò ngu ngốc chết người này đủ rồi. Đã đến lúc kết thúc chuyện này một lần và mãi mãi." Gã đang chảy máu, môi bị rách và mũi bị vỡ. Adam đã sử dụng sức mạnh bất tử của mình để ném Hawk xuống đất ngay dưới chân mình. Một thanh kiếm xuất hiện trong tay Adam, và gã kề lưỡi kiếm vào cổ họng của người phàm. “Hiệp ước chết tiệt,” Adam lẩm bẩm, kề cạnh bén của lưỡi gươm vào cổ Hawk. Gã nhướng mày và chế nhạo người phàm đã ngã xuống. "Anh biết đấy, trong giây lát, tôi đã lo rằng anh có thể đã biết được điều gì đó về chủng tộc của tôi, những điều mà chúng tôi không muốn người phàm biết. Nhưng có vẻ như tôi đã đúng về anh từ trước đến nay, và nỗi lo lắng của tôi là vô ích. Anh thực sự rất ngu ngốc. Anh thực sự nghĩ rằng có thể đánh bại tôi trong một trận đấu tay đôi sao? Adam lắc đầu và tặc lưỡi. "Khó đấy. Cần nhiều hơn thế để đánh bại chủng tộc của tôi. Ồ, và nhân tiện, hãy chuẩn bị chết đi, đồ phàm nhân."

Nhưng lời đe dọa đó không hề khiến huyền thoại dưới chân gã rung động. Thay vào đó, Hawk kiêu ngạo quấn bàn tay quanh lưỡi kiếm và nhìn sâu vào mắt Adam. Ánh mắt mãnh liệt của người phàm dán chặt vào mắt của Adam và được duytrì bằng sức mạnh của riêng nó.

Adam căng thẳng, và một thoáng bất an hiện lên trên khuôn mặt gã.

Hawk mỉm cười. " Amadan Dubh , ta buộc ngươi như vậy..."

Adam cứng đờ, quai hàm rớt xuống, biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc rất con người. Thanh kiếm tan biến khỏi tay gã khi những lời của nghi thức trói buộc cổ xưa nhấn chìm gã. "Ngươi không thể làm điều này!" Adam phun ra.

Nhưng Hawk có thể và đã làm được.

Adam gầm gừ trong cổ họng. Đó hoàn toàn không phải là âm thanh của con người.

Hai mươi phút sau, Adam há hốc mồm không tin nổi. Hawk thực sự đã mở một cuộn giấy da từ chiếc sporran của mình và đang đọc một danh sách các yêu cầu rất dài và rất cụ thể.

"… và cậu sẽ không bao giờ đến gần Dalkeith-Upon-the-Sea nữa..."

Adam rùng mình. “Ngươi sắp xong chưa, chú chim xinh đẹp?”

Hawk tiếp tục không ngừng nghỉ, cuộn cuộn giấy của mình ra xa hơn.

"Ngươi đã viết cả một cuốn sách chết tiệt phải không? Ngươi không thể làm như thế này," Adam nói qua hàm răng nghiến chặt. "Ngươi có được một mệnh lệnh. Ngươi không thể đọc toàn bộ điều đó."

Hawk gần như cười lớn. Trò lừa bịp sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Bất kỳ kẽ hở nào mà gã tiên thất thường này có thể tìm thấy, gã sẽ cố gắng tận dụng ngay. Nhưng Hawk đã không để lại bất kỳ sơ hở nào. Anh tiếp tục đọc.

"Ta bảo hãy bỏ cuộc đi, cái đống ấu trĩ, rên rỉ phàm nhân nhà ngươi. Nó sẽ không có tác dụng đâu."

“…và anh sẽ không bao giờ…” Hawk tiếp tục.

Adam gầm gừ và nổi cơn thịnh nộ, khuôn mặt băng giá của gã trở nên trắng bệch. “Ta sẽ nguyền rủa con của ngươi, con của con ngươi; ta sẽ nguyền rủa Adrienne và tất cả con cái của nàng ta…” Adam lẵng nhẵng bám theo một cách độc ác.

Hawk cứng người và dừng lại. Đôi mắt anh hướng về phía Adam.

Adam cố nén một tiếng cười khúc khích vui sướng, tin chắc rằng Hawk sẽ va vấp và phá vỡ chuỗi mệnh lệnh của mình.

Môi Hawk mím lại trong một tiếng gầm gừ dữ dội, “… và mi sẽ không bao giờ tìm cách nguyền rủa gia đình ta, hạt giống của ta, bản thân ta, hoặc gia đình, hạt giống hoặc bản thân của bất kỳ ai mà ta yêu cầu mi từ bỏ hoặc bất kỳ Douglas nào ra lệnh cho mi từ bỏ… bao gồm Adrienne; những Douglas được xác định rõ ràng là bất kỳ họ hàng nào qua quan hệ huyết thống trực tiếp, hôn nhân hoặc nhận con nuôi, hạt giống được xác định là con cháu, con nuôi hoặc có được theo cách khác, mi sẽ không làm hại bất kỳ động vật nào thuộc về…”

Adam đã bước đi trên một khoảng không gian cằn cỗi của trái đất, giờ đây nỗi sợ hãi hiện rõ trong mỗi bước đi của gã.

"… sự vâng lời được định nghĩa là… và khi mi đưa Adrienne quay trở lại với ta, tất cả sẽ ổn thỏa tại Dalkeith-Upon-the-Sea… Hawk và tất cả người của anh ấy được bảo vệ khỏi mọi tổn hại, còn sống và trong tình trạng sức khỏe tốt nhất mà không cần phải giở trò gì… và Adrienne sẽ mang con mèo của cô ấy an toàn quay ngược thời gian với cô ấy… và…”

Khuôn mặt vốn xinh đẹp của Adam bây giờ là một mặt nạ tím tái đầy hận thù, "Ta sẽ không thua! Ta sẽ tìm cách đánh bại ngươi, Hawk."

"… và mi sẽ từ bỏ mọi suy nghĩ hoặc hành động trả thù Douglas..."

Adam vẫy tay và Adrienne xuất hiện, trông hoàn toàn choáng váng, ôm chặt một con mèo đang cào cấu trong tay.

Hawk khẽ rùng mình, biết rằng đây chỉ là một thủ đoạn nữa của Adam nhằm khiến anh phá bỏ mệnh lệnh của mình. Năm tháng, năm tháng dài đằng đẵng, khủng khiếp, tàn nhẫn không nhìn thấy được khuôn mặt người anh yêu, và giờ đây nàng đang đứng trước mặt anh. Đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến nao lòng. Ánh mắt Hawk thèm khát dán chặt vào khuôn mặt nàng, vào mái tóc màu bạc, thân hình tươi tốt, cái bụng tròn trịa…

Cái bụng tròn trịa? Đôi mắt anh hướng về phía Adrienne, mở to đầy kinh ngạc và kính sợ, khi một sự chiếm hữu mãnh liệt làm rung chuyển cơ thể anh.

Con của anh! Con gái hay con trai của anh. Máu thịt của anh - của anh và của Adrienne.

Adrienne đã mang thai.

Hawk không nói nên lời.

Adam cười toe toét một cách độc ác—và Hawk đã nhìn thấy điều đó.

Anh sẽ không mất Adrienne. Anh còn quá nhiều thứ để đọc. Với ý chí sắt đá, Hawk rời mắt khỏi người vợ yêu dấu của mình.

Đó là điều khó khăn nhất mà anh từng làm trong suốt cuộc đời mình.

Đôi mắt của Adrienne như nuốt chửng anh.

Nàng sợ bị gián đoạn, sợ di chuyển. Bằng cách nào đó nàng đã bị kéo ra khỏi thư viện một cách kỳ diệu, và Moonie, đang ở bên kia căn phòng bên đống lửa, giờ đang cuộn tròn trong vòng tay nàng. Nàng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của Marie mờ dần trước mắt mình.

Và còn có Hawk, người chồng yêu dấu và chính cuộc đời.

“Làm sao em có thể cưỡng lại được anh, Người đẹp?” Adam đột nhiên lại trở thành thợ rèn, mặc váy và sáng lấp lánh. "Tôi xinh đẹp như Hawk và có thể làm hài lòng em theo những cách mà em thậm chí không thể mơ tới. Tôi có thể xoaychuyển em từ trong ra ngoài và khiến em khóc vì sung sướng. Làm sao em có thể bỏ rơi tôi?"

"Tôi yêu chồng tôi." Nàng đã mất nhiều tháng bám vào hy vọng rằng đứa con của Hawk đang lớn lên trong mình và nghiên cứu mọi thứ về truyền thuyết Celtic mà nàng có được với hy vọng tìm được đường quay trở lại. Nhưng có vẻ như Hawk đã tìm được nó cho nàng.

"Tình yêu. Thứ tình yêu này là gì mà loài người các ngươi đánh giá cao đến vậy?" Adam chế nhạo.

Đủ rồi, đồ ngốc , tiếng thở dài của Nữ hoàng Tiên vang lên.

Ngay cả Hawk cũng lắp bắp giữa câu trước giọng nói đó.

Và đủ từ bạn nữa, người đàn ông xinh đẹp, Hawk huyền thoại.

Ngọt ngào hơn cả tiếng chuông ngân vang, giọng nói của cô ấy là một âm thanh gợi cảm từ thiên đường. Nhưng Hawk vẫn tiếp tục, không để bị gián đoạn, "… và như được sử dụng trong lệnh này, từ người sẽ có nghĩa và bao gồm, khi thích hợp, một cá nhân hoặc thực thể khác; số nhiều sẽ được thay thế cho số ít và số ít cho số nhiều khi thích hợp; và các từ thuộc bất kỳ giới tính nào sẽ bao gồm bất kỳ giới tính nào khác…”

Adrienne nhìn chồng, đôi mắt rực sáng tình yêu và niềm tự hào.

Tiên ngốc sẽ vâng lời tôi. Tôi là Nữ hoàng của anh ấy.

Hawk dừng lời thì thầm trong một hơi thở, không đủ để phá vỡ sự liên tục, nhưng đủ để thừa nhận.

Và bên cạnh đó, bạn đã đi quá việc ra mệnh lệnh. Bạn đang tỏ ra trịch thượng và trở nên thừa thãi quá đáng. Tuy vậy,làm tốt lắm, người phàm. Cô ấy an toàn, cả hai bạn đều an toàn. Tôi sẽ giải quyết nó bây giờ và mãi mãi.

Hawk tiếp tục, "... tất cả các yếu tố được kết hợp bởi nếu, và, hoặc nhưng hoặc các đoạn dài liên kết khác sẽ không, khi dường như xung đột, hoạt động theo cách loại trừ hoặc giới hạn theo bất kỳ cách nào mà sẽ hoạt động liên kết, chồng chéo và cho phép định nghĩa rộng nhất có thể về các điều khoản được sử dụng ở đây…”

Nữ Hoàng Tiên thở dài. Ahhh, tôi hiểu rồi. Bạn sẽ không ngừng trò đùa này cho đến khi tôi đưa ra lời đảm bảo cho bạn. Người đàn ông thông minh. Bạn đang tìm kiếm sự tán thành của tôi sao? Tôi chấp nhận. Bạn có lời tuyên thệ của Nữ hoàng Tiên theo hiệp ước Tuatha De Danaan. Nó sẽ không bao giờ bị phá vỡ, kẻo chủng tộc của chúng ta sẽ biến mất .

Hawk thả cuộn giấy ra và nó cuộn lại với một tiếng tách có thể nghe được. Chỉ sau đó Adrienne mới nhìn thấy bàn tay anh run rẩy khi anh nhìn vào mắt nàng, ánh mắt đắc thắng.

"Cô ấy đã cho chúng ta sự bảo vệ và lòng trung thành." Nụ cười của anh có thể thắp sáng ngọn lửa Samhain. Đôi mắt anh quét qua nàng từ đầu đến chân, trìu mến nán lại từng centimet ở giữa.

"Chúng ta an toàn chứ?" Adrienne thì thầm, nước mắt trào ra.

Tôi sẽ tự mình giải quyết , giọng nói trong trẻo vang lên. Bây giờ và mãi mãi. Gã Ngốc ?

Adam gầm gừ.

Vì dường như tôi không thể giúp bạn thoát khỏi rắc rối nên bạn có một người bạn đồng hành mới. Aine sẽ dành năm trăm năm tiếp theo với bạn. Cô ấy sẽ cố gắng giữ bạn đúng mực.

Không phải Aine ! Lời cầu xin của Adam chẳng khác gì một lời than vãn. Nàng tiên nhỏ rình mò đó đã phải lòng tôi! Tôi có thể dành thời gian làm hài lòng người, thưa Nữ hoàng. Hãy cho phép tôi !

Bạn sẽ làm hài lòng Aine, đồ ngốc, hoặc bạn sẽ tự mình dành hàng nghìn năm tiếp theo dưới chân núi một mình. Bạn nghĩ bây giờ bạn đang chán sao?

Sau khi nhìn Hawk lần cuối, Adam biến mất.

Bây giờ chúng ta đã đến đâu rồi ? Nữ hoàng hỏi. Adrienne nheo mắt nhìn về phía giọng nói. Nàng hầu như không thể nhận ra bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ đang bay lơ lửng trong bầu không khí mù sương phía sau Hawk.

À, phải. Hai bạn sắp tổ chức đám cưới trên sườn núi cạnh biển. Kẻ ngốc có một cảm giác khủng khiếp về thời gian. Tôi sẽ tiếp tục nơi nó bị bỏ lại. Tôi, Aoibheal, Nữ hoàng Tuatha De Danaan, tuyên bố hai người là vợ chồng. Cả phàm nhân lẫn bất tử đều không bao giờ có thể xé xác hai bạn ra thành từng mảnh, kẻo họ phải hứng chịu cơn thịnh nộ vĩnh cửu của ta. Ở đó. Hai bạn đã được kết hôn bởi Nữ hoàng Tiên. Không ai có thể khẳng định có một truyền thuyết như vậy.

Adrienne và Hawk vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhau trong khoảng không gian của khu vườn, cả hai đều sợ di chuyển dù chỉ một inch.

Tốt? Hãy hôn người phụ nữ đi, người đàn ông to lớn xinh đẹp! Tiến lên nào!.

Hawk hít vào một hơi khó nhọc.

Anh đã thay đổi, Adrienne nhận ra. Thời gian đã khiến anh trở nên xinh đẹp hơn trước. Nàng không biết anh cũng có suy nghĩ tương tự về nàng. Đôi mắt anh lướt khắp người nàng, từ mái tóc vàng kim cho đến những ngón chân trần lộ ra bêndưới chiếc quần kỳ lạ.

Và rồi nàng nằm trong vòng tay anh, được ôm chặt trong vòng tay ấm áp mà nàng đã mơ ước hàng đêm trong suốt năm tháng qua khi nàng nằm trên giường, tay đặt lên cái bụng tròn trịa, cầu xin Chúa cho nàng thêm một ngày nữa với chồng mình. 

Anh lướt qua môi nàng bằng môi mình. "Trái tim của anh."

"Trái tim của anh là... ôi!" Nàng nín thở dưới đôi môi quyến rũ của anh.

Ahhh ," Nữ hoàng ngạc nhiên, vì ngay cả Tuatha De Danaan cũng kính sợ tình yêu đích thực. Bạn xứng đáng với những gì tôi trao cho bạn bây giờ , nàng thì thầm ngay trước khi biến mất. Hãy coi đó là một món quà cưới 

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

6 năm rồi mới thấy Sẻ đăng bài. Truyện rất hay! Cảm ơn Sẻ nhiều!