Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 14 -15

 CHƯƠNG 14

Adrienne lẽ ra phải thèm ăn. Sau sự cố chim ưng, nàng đã dành thời gian còn lại trong ngày để lang thang từng centimet trong sân. Ngày này có bao giờ kết thúc không ? nàng băn khoăn. Nàng đã đi bộ phải đến hai mươi dặm nên lẽ ra nàng đã đốt đi được phần nào nỗi thất vọng dồn nén của mình rồi mới phải. Ngay cả người cận vệ ưu tú kia cũng có vẻ hơi phấn khích khi cuối cùng nàng đồng ý quay trở lại lâu đài một cách đàng hoàng và dũng cảm để đương đầu với Hawk.

Bữa tối có món súp khoai tây bông xốp, béo ngậy với pho mát tan chảy và gia vị năm quả ớt; một con cá trắng mềm hấp trên lửa trong lá ô liu bôi dầu, trang trí với cua bơ; măng tây chín tới mức hoàn hảo; xúc xích tròn trịa và bánh mì giòn; bánh pudding và trái cây; bánh tart chanh và bánh việt quất. Adrienne không thể ăn được một miếng nào.

Bữa tối thật khủng khiếp.

Nếu nàng nhìn lên một lần nữa và bắt gặp ánh mắt chết chóc mà Hawk đã nhìn chằm chằm vào nàng, nàng sẽ phải nhét nắm đấm vào miệng để không hét lên.

Adrienne thở dài thườn thượt khi nàng múc một thìa súp mà dường như mọi người khác đều thích thú. Nàng đẩy nó, chọc nó, đập vỡ thứ bông xốp đó. Nàng đang bận rộn sắp xếp măng tây của mình thành từng hàng nhỏ ngay ngắn thì Hawk cuối cùng cũng lên tiếng.

“Nếu em định chơi đùa với thức ăn của mình, Adrienne, em có thể đưa nó cho người đang thực sự đói.”

“Giống như ngài chăng, thưa ngài?” Adrienne mỉm cười ngọt ngào nhìn đĩa của Hawk, cũng đầy ắp thức ăn còn nguyên.

Miệng anh mím lại thành một đường nhăn nhó.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao, Adrienne?” Lydia hỏi.

"Nó thật tuyệt vời. Cháu đoán là cháu vẫn chưa thấy thèm ăn lại—" nàng bắt đầu.

Lydia đứng dậy. “Có lẽ con vẫn nên nghỉ ngơi, Adrienne,” bà kêu lên, nhìn con trai mình với ánh mắt buộc tội. Hawk trợn mắt, từ chối tham gia.

“Ồ không, Lydia,” Adrienne nhanh chóng phản đối. "Cháu đã hoàn toàn bình phục." Không đời nào nàng lại quay lại phòng của Quý Bà Xanh và chơi trò người tàn phế. Ở đó có quá nhiều kỷ ức lạ lùng. Tối nay nàng định tìm một căn phòng mới để ngủ; chắc chắn là thứ không thiếu trong lâu đài đồ sộ này. Nàng khá mong chờ được khám phá nơi này nhiều hơn và chọn được một căn phòng cho riêng mình. "Thật đấy, cháu ổn. Cháu chỉ ăn quá nhiều vào bữa trưa thôi."

“Em chưa ăn trưa.” Hawk nói thẳng thừng.

"Ồ, và làm sao anh biết được chứ?" nàng bắn trả. "Có lẽ tôi đã ăn trong bếp."

"Không, cháu đã không làm thế," Tavis nói thêm một cách hữu ích. "Tôi sẽ nói là tôi ở trong bếp cả ngày. Đích thực quên ăn là điều cháu đã làm, thưa tiểu thư. Tôi cũng nóimột hoặc hai lần chính tôi cũng làm điều tương tự, và tôi càng đói thì càng ít ăn. Tôi cảm thấy muốn ăn. Vì vậy, tốt nhất là cháu nên ăn đi, thưa tiểu thư. Cháu sẽ cần lấy lại sức lực và tôi sẽ lạinói điều đó lần nữa!" Một cái gật đầu nhấn mạnh vui vẻ đã chấm hết cho sắc lệnh của ông.

Adrienne nhìn chằm chằm vào đĩa của mình, má nàng ửng hồng.

Lydia trừng mắt nhìn Tavis khi bà đến đứng bảo vệ bên cạnh ghế của Adrienne.

“Ta thấy mình cũng không đói lắm,” Lydia nói. “Có ý kiến gì không khi con và ta đi dạo trong vườn—

"Với cả một lực lượng vũ trang theo sát phía sau sao?" Adrienne lẩm bẩm, liếc nhìn Hawk dưới hàng mi cụp xuống.

“—trong khi con trai ta lấy một ít hạt từ tiệm bơ và pha cho chúng ta một tách cà phê hảo hạng khi chúng ta trở về,” Lydia tiếp tục, vung đồ hối lộ như thể bà chưa hề bị gián đoạn.

Adrienne đứng dậy. Bất cứ điều gì để thoát khỏi tầm mắt của anh, và cà phê có vẻ là khởi đầu tốt.

Sự phản bội giờ đã tỏa sáng trong mắt Hawk.

Lydia nắm tay Adrienne và bắt đầu dẫn nàng ra vườn.

“Con sẽ pha cà phê, thưa mẹ,” Hawk nói sau lưng họ. “Nhưng hãy đảm bảo rằng Maery đã chuyển đồ của Adrienne tới Phòng Con Công nhé.”

Lydia dừng lại. Bàn tay đang nắm tay Adrienne siết chặt gần như không thể nhận ra. “Con có chắc chắn không, Hawk?” Bà hỏi một cách cứng nhắc.

"Mẹ nghe cô ấy nói rồi đấy. Cô ấy đã hoàn toàn bình phục. Cô ấy là vợ của con. Còn nơi nào tốt nhất để bảo vệ cô ấy nữa chứ?"

"Rất tốt."

"Phòng Con Công ở đâu?" Adrienne quay gót để đối mặt với anh.

"Trên tầng ba."

“Tôi sẽ có nó cho riêng mình chứ?”

“Phần nhiều thì anh không dùng đến. Đây là phòng của lãnh chúa.”

“Tôi không ngủ với anh—”

“Anh không nhớ đã yêu cầu em…”

“Đồ ngu ngốc quá khổ, kiêu ngạo, tự phụ—“

“Thật sao, Adrienne, con trai ta không phải là những thứ đó,” Lydia khiển trách.

"Không có ý chỉ trích bác đâu, Lydia. Cháu thực sự thích bác," Adrienne nói một cách lịch sự. Vẻ lịch sự đột ngột giảm sút khi nàng trừng mắt nhìn Hawk. "Nhưng tôi sẽ không chia sẻ chiếc giường với anh!"

“Tôi sẽ nói đó không hẳn là chủ đề để bàn tán trên bàn ăn,” Tavis đề nghị, gãi đầu, má ông đỏ bừng.

Hawk bật cười và tiếng rì rầm đen tối ấy rung chuyển cơ thể nàng, khiến núm vú nàng cương cứng và tim nàng đập thình thịch.

"Vợ ơi, đêm nay em sẽ ở chung phòng với anh kể cả khi anh buộc phải trói và bế em đến đó. Hoặc em có thể chịu đựng sự sỉ nhục đó hoặc em có thể tự nguyện đứng lên bằng hai chân của mình. Anh không quan tâm lắm đến việc em đến đó bằng cách nào. Chỉ cần đến đó thôi ."

Cuộc nổi loạn trỗi dậy trong lồng ngực nàng, đe dọa cướp đi mọi giác quan của nàng. Nàng lờ mờ nghe thấy tiếng cửa sau lưng mở ra rồi đóng lại và ngửi thấy mùi nước hoa làm nàng thấy khó chịu. Dù mùi hương đó là gì thì nó cũng khiến nàng nhớ đến trại trẻ mồ côi; về căn gác xép, băng phiến và những ngày các nữ tu bắt nàng chà sàn nhà và phủi bụi trên đồ đạc nặng nề tối màu.

"Cưng ơi!" tiếng kêu vui sướng của phụ nữ vang lên từ phía sau nàng.

Bàn tay của Lydia siết chặt tay nàng một cách đau đớn. “Olivia Dumont,” bà gần như lẩm bẩm trong hơi thở. "Chúa ơi! Tôi không nghĩ mình sẽ có thể trải qua ngày hôm nay mà còn ôn hoà nổi."

"Olivia?" Adrienne lặp lại, mắt nàng hướng về phía Hawk.

Olivia , Hawk buồn rầu nghĩ. Ngày hôm nay nhanh chóng chuyển từ tồi tệ sang tồi tệ hơn. Anh từ chối nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Adrienne. Sao nàng dám gọi anh là Adam giữa lúc họ đang ân ái và sau đó đặt câu hỏi về một người phụ nữ khác? Nàng không có quyền. Không, sau khi nàng nói tên  .

Cơn giận dữ thiêu đốt anh mỗi khi anh nghĩ về điều đó.

Adam.

Hình ảnh bàn tay anh xé thịt ra khỏi xương gã thợ rèn khiến anh an ủi trong giây lát.

Rồi sự phiền muộn lại áp đảo anh. Bây giờ anh có hai vấn đề: Làm thế nào anh có thể khiến Adrienne muốn anh? Và anh sẽ làm gì với Olivia?

Sửa chữa Olivia bằng gã thợ rèn chăng?

Điều đó mang lại nụ cười toe toét trên khuôn mặt anh, lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Và một cách tự nhiên, Adrienne đã hiểu lầm điều đó, nghĩ rằng nụ cười của anh là dành cho Olivia, Olivia cũng vậy. Có vẻ như mẹ anh cũng vậy với vẻ mặt cau có. Grimm thầm chửi thề trong hơi thở. Tavis lắc đầu, lẩm bẩm một câu nguyềnrủa nóng nảy rồi bước ra khỏi phòng ăn tối nặng trĩu.

"Olivia." Hawk nghiêng đầu. "Điều gì đưa bạn đến Dalkeith?"

"Tại sao, Hawk," Olivia gừ gừ, "anh có cần hỏi không? Em đã bỏ lỡ anh ở cung đình. Anh đã xa... bên cạnh em... quá lâu rồi. Em đoán là em sẽ phải đích thân đến đón anh. Vì thế," cô ta kết thúc bằng một cái chớp mắt và một cái nhìn trắng trợn, "em  đây."

Hawk muộn màng nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc thế nào khi Adrienne nhìn Olivia bằng ánh mắt lạnh lùng. Hawk biết từ kinh nghiệm rằng Olivia có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào - dù vô tội đến đâu - với một lời ám chỉ đầy ẩn ý, nhưng anh đã loại bỏ ký ức khó chịu về những trò hề của cô ta ra khỏi tâm trí ngay khi anh quay trở lại Dalkeith rồi. Anh chợt nghĩ rằng mình nên làm tốt việc hồi sinh những ký ức đó một cách nhanh chóng. Sẽ là không khôn ngoan nếu quên đi thiên hướng gây rắc rối của Olivia; con rắn độc lúc này đang ở trong tổ của nó.

Hơi thở của Olivia nghẹn lại khi cô ta nhìn chằm chằm vào Adrienne.

"Xin chào Olivia. Cô đến để nói chuyện với chồng tôi à?"

Trong giây lát thoát khỏi cái nhìn phẫn nộ của Adrienne, Hawk thầm hài lòngChồng , nàng đã nói vậy. Và nàng đã nói điều đó một cách đầy sở hữu. Có lẽ rốt cuộc vẫn có hy vọng.

“Trước đây chúng tôi đã nói khá nhiều ngôn ngữ chung,” Olivia dài giọng. "Một kiểu giao tiếp không lời, nếu bạn hiểu ý tôi. Chỉ là kiểu nói chuyện mà Hawk thích nhất."

“Vậy hãy đưa cô ấy vào Phòng Con Công,” Adrienne vỗ nhẹ lên vai khi nàng kéo Lydia ra khỏi cửa và đóng sầm nó lại sau lưng.


CHƯƠNG 15


"Nhà vua có thể đã thả em ra khỏi sự phục vụ của ông ấy, nhưng em sẽ không bao giờ mơ đến việc thả anh ra khỏi sự phục vụ của em. Trước đây anh đã phục vụ em rất tốt, em thề, em khá là được chiều chuộng." Olivia nhích lại gần trên chiếc ghế đá thấp trong sân, tựa đường cong của cặp hông chín mọng của cô ta vào cặp đùi cơ bắp của Hawk.

Lydia đã trở về nhà một mình chưa đầy mười lăm phút sau khi bà và Adrienne rời đi, nở một nụ cười tự mãn với con trai, nơi anh đang ngồi ở chiếc bàn lớn với Olivia đanh đá. Bỏ quên cà phê, Hawk nhanh chóng dẫn Olivia ra vườn để xem vợ anh đang làm gì. Khi mẹ anh nhìn anh như vậy , chà, người phụ nữ đó có đầu óc như một cái máy bắn đá được bôi dầu tốt, chí mạng trong đòn tấn công.

Vì vậy, anh đã dắt Olivia đi dạo qua khu vườn rộng lớn với tốc độ khó thở, đôi mắt anh liếc nhìn những người bảo vệ đang theo sau vợ anh. Không có gì. Hết lần này đến lần khác, mắt anh luôn hướng về phía bắc, tới viền ánh lửa bập bùng ở rìa rặng thanh lương trà.

“Em có thể cho rằng tối nay chúng ta sẽ chiêu đãi nhau như trước đây không, Hawk?” Hơi thở ấm áp của Olivia phả vào má anh.

Hawk thở dài rất khẽ. "Olivia, bây giờ tôi là một người đàn ông đã có gia đình."

Tiếng cười của Olivia vang lên hơi chói tai, nhắc nhở Hawk rằng cô ta là một người phụ nữ thích cướp người đàn ông của người phụ nữ khác. Người đàn ông càng khó chiếm được thì Olivia càng hạnh phúc hơn. Hawk đã quá quen với trò chơi đặc biệt của cô ta; cô ta thích làm tổn thương những người phụ nữ khác, nghiền nát ước mơ của họ, làm tan nát trái tim họ. Hawk nghi ngờ đó là một kiểu trả thù; rằng một người phụ nữ đã từng chiếm lấy người đàn ông của cô ta và cô ta chưa bao giờ vượt qua được điều đó - thay vào đó cô ta đã trở thành một người phụ nữ cay đắng, phá hoại. Cuối cùng khi đã hiểu ra, anh gần như cảm thấy tiếc cho cô ta. Phần lớn.

“Cô ấy là Janet điên, Hawk,” Olivia khô khốc nói.

“Tên cô ấy là—” Anh đột ngột ngừng lại. Anh không được đưa đạn dược cho Olivia. Anh hít một hơi thật cẩn thận và nói lại. "Tên đệm của cô ấy là Adrienne, đó là tên cô ấy thích hơn." Anh ấy nói thêm một cách lạnh lùng, “Cô có thể gọi cô ấy là Lady Douglas.”

Olivia nhướng mày chế nhạo. "Tôi sẽ không gọi cô ấy là phu nhân gì cả. Cả nước đều biết cô ấy điên như một con chó dại. Tuy nhiên, tôi chưa từng nghe nói rằng cô ấy là người có thể chịu đựng được."

Hawk khịt mũi. "Có thể chịu đựng được ư? Vợ tôi tinh tế theo bất kỳ tiêu chuẩn nào."

Olivia cười run rẩy, rồi giọng cô ta chắc nịch một cách mỉa mai. "Ồ, và lah-de-dah! Chẳng lẽ Hawk huyền thoại nghĩ rằng anh ấy đang yêu à? Dòng chảy bất tận của những người phụ nữ nghĩ rằng anh ấy có thể dừng lại với người này chăng? Ồ, từ bỏ đi, mon cheri . Thật buồn nôn. Tôi biết anh là loại đàn ông như thế nào. Chẳng ích gì khi ảnh hưởng đến sự nhạy cảm cao độ mà cả hai chúng ta đều biết là anh không có."

Giọng Hawk lạnh như băng khi nói. "Trái ngược với mong đợi của cô, tôi không phải là người như lúc ở cung điện của James. Cô không biết gì về tôi - ngoài những ảo tưởng mà cô đã chọn để tin vào." Anh dừng lại một lúc nặng nề để nhấn mạnh những lời tiếp theo của mình. "Olivia, ở đây không có vị vua nào ra lệnh cho tôi tiếp đãi cô, và tôi sẽ không bao giờ quay lại triều đình của James nữa. Hết rồi. Mọi thứ chấm dứt rồi." Lời vừa nói ra, trái tim Hawke như bay lên. Anh đã được tự do .

"Chỉ vậy thôi sao? Anh chỉ dàn xếp với tôi thôi à?" Olivia yêu cầu.

"Cô biết điều đó." Hawk khịt mũi chế nhạo. "Tôi đã từ chối cô hàng chục lần trước khi cô đến gặp James. Cô có thuyết phục bản thân rằng tôi đã thay lòng đổi dạ không? Cô biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Chính  là người đã thỉnh cầu nhà vua khiến tôi..." Hawk đột ngột ngừng nói , bắt gặp ánh sáng lấp lánh của bờm tóc vàng ánh kim dưới ánh trăng cách chỗ họ ngồi vài thước.

Adrienne đến gần, cánh tay nàng đặt trong khuỷu tay Adam, chiếc áo choàng màu đỏ thẫm lộng lẫy khoác trên vai nàng, tấm lụa tung bay đầy gợi cảm trong làn gió nhẹ buổi tối.

"Olivia." Adrienne nghiêng đầu.

Olivia khịt mũi nhẹ và nắm lấy cánh tay cơ bắp của Hawk một cách chiếm hữu.

“Tham gia cùng chúng tôi nào,” Hawk nói nhanh, phớt lờ cú véo đột ngột của móng tay Olivia.

Ý nghĩ về việc Adrienne bước vào bóng tối cùng Adam đã gây ra những điều nguy hiểm trong đầu anh. Hawk cau mày khi nhận ra rằng việc Adrienne tiếp xúc với bất cứ điều gì Olivia có thể nói hoặc làm cũng nguy hiểm y như thế.

Anh chắc chắn không muốn cuộc trò chuyện tiếp tục ở nơi nó đã kết thúc—không phải trước mặt Adrienne—mà không có lời giải thích từ anh. Anh biết mình phải giành quyền kiểm soát, nhưng anh không có kinh nghiệm với loại tình huống này. Anh chưa bao giờ để tình nhân cũ tìm cách gây rắc rối với vợ mình, vì trước đây anh chưa từng có vợ, và anh chắc chắn chưa bao giờ vướng vào một cuộc chạm trán đầy tiềm năng nguy hiểm đến vậy. Mối lo ngại của anh rằng Olivia có thể nói hoặc làm điều gì đó gây tổn thương cho Adrienne đã làm mất cân bằng logic thông thường của anh.

May mắn thay và thật không may - tùy thuộc vào cách anh nhìn nhận nó - Adrienne đã từ chối lời đề nghị của anh. Cảm thấy nhẹ nhõm, Hawk quyết định đưa Olivia đi sớm nhất có thể, sau đó đòi lại vợ mình từ gã thợ rèn và có một cuộc nói chuyện thật lâu với nàng.

“Chúng tôi không muốn làm phiền buổi tete-a-tete ấm cúng của ngài” Adrienne phản đối Bouche-a-bouche thì giống thế hơn," nàng lẩm bẩm trong hơi thở.

"Bạn vừa nói gì vậy?" Olivia ngọt ngào hỏi. " Tu paries francais ?"

“Không,” Adrienne trả lời thẳng thừng.

Olivia cười sảng khoái và quan sát nàng. "Có vẻ như bạn là một người phụ nữ có nhiều bí mật, Janet Comyn. Có lẽ rốt cuộc bạn và tôi nên có buổi tete-a-tete riêng của chính chúng ta và trao đổi một vài điều thân mật đó." - ánh mắt cô ta lang thang trên Hawk một cách chiếm hữu - "chúng tôi có nhiều điểm chung. Tôi chắc rằng bạn sẽ thích thú khi biết về thời gian Hawk ở triều đình của James. Anh ấy là người rất khá về…”

“Điều đó thật tuyệt vời,” Adrienne nhẹ nhàng ngắt lời cô ta, chấm dứt dòng suối độc địa của Olivia. Trong lòng nàng đã rối loạn rồi; nếu nàng nghe nhiều hơn nữa, nàng sẽ hét lên hoặc khóc - nàng không biết nhiều, nhưng nàng biết rằng nó sẽ không quý phái chút nào. "Tuy nhiên, để lúc khác nhé, Olivia. Bây giờ tôi đang bận quá." Nàng vòng tay quanh bắp tay của Adam, bắt chước cú bám của Olivia trên Hawk. Áp sát vào Adam hơn, nàng để gã dẫn nàng đi.

"Thợ rèn!" Hawk cuối cùng đã tìm thấy giọng nói của mình. Anh đã lắng nghe cuộc trò chuyện của những người phụ nữ với vẻ kinh hoàng lạnh giá, cố gắng hình dung ra một lời mời đối đáp đầy mạo hiểm; nhưng một lần nữa Adrienne đã vô tình dung thứ cho anh bằng cách khiến Olivia im lặng trước khi Hawk dùng đến việc tọng chiếc ví của anh vào cái miệng dối trá đầy mưu mô của cô ta.

Adam dừng lại giữa chừng và tiến lại gần Adrienne. Chiếc áo choàng màu đỏ thẫm của nàng tung bay trong làn gió nhẹ và Hawk cảm thấy như thể nó đang chế nhạo anh. Nàng đã lấy cái áo choàng đó ở chỗ quái nào vậy?

"Thưa ngài?" Adam cười mỉa mai. Bàn tay to lớn, rám nắng của gã giơ lên che phủ bàn tay của Adrienne nơi nó đặt trên cánh tay gã.

"Tôi cần làm móng cho chín mươi hai con ngựa. Đó là ba trăm sáu mươi tám chiếc móng. Xoay sở đi nhé. Ngay bây giờ."

"Chắc chắn rồi, thưa ngài." Adam mỉm cười tinh nghịch. "Làm nóng lò rèn chính xác là điều tôi đang nghĩ đến."

Bàn tay của Hawk siết chặt thành nắm đấm ở hai bên lườn anh.

"Chín mươi hai! Hawk!" Olivia quạt ngực. Sự chú ý tham lam của cô ta đã chuyển sang gã thợ rèn và cô ta đang nhìn Adam với vẻ suy đoán. Hawk quan sát lưỡi cô ta thè ra để làm ẩm môi. “Tôi biết anh giàu có, nhưng đó là rất nhiều thịt ngon,” cô ta dài giọng, mắt đảo lên xuống, quan sát gã thợ rèn từ đầu đến chân. Cô ta rời mắt khỏi Adam. "Có lẽ anh có thể dành cho tôi một chiếc đinh tán chăng?" Cô ta liếc xéo Hawk dưới hàng mi rung rinh.

"Chắc chắn." Hawk thở dài khi nhìn bóng dáng vợ mình đang rút lui. "Cô nghĩ gì về thợ rèn của chúng tôi, Olivia?" Anh thận trọng hỏi.

 

* * * * *

Nàng đang làm gì vậy? Có phải nàng đã mất trí rồi không? Khi Lydia đề nghị đi tìm Adam và cùng gã đi dạo trong vườn, đó nghe có vẻ là một ý tưởng hay, mặc dù bây giờ Adrienne không biết tại sao.

Bởi vì Hawk đã làm nàng tức giận, đó là lý do. Anh dám nghĩ nàng ngu ngốc đến mức anh có thể tán tỉnh nàng và mời nhân tình đến thăm trong cùng một ngày.

Trước đây nàng đã từng ngu ngốc như vậy. Đã có lần, nàng có thể đã thuyết phục bản thân rằng Olivia là một kẻ xâm phạm chuyên gây rắc rối và Hawk có đầy những ý định nguyên sơ. Đúng vậy, đã có lúc nàng tin rằng Eberhard thực sự đang đi vào phòng tắm, để lại nàng trong phòng chính của bữa tiệc, trong khi thực tế là anh ta đang lén một cuộc hẹn hò nhanh trong ngôi nhà bên hồ bơi với một cô gái khêu gợi trên mạng xã hội.

Nhưng nàng không còn là người phụ nữ đó nữa. Nàng sẽ không bao giờ như vậy nữa.

Hawk, kẻ quyến rũ phụ nữ huyền thoại, đã dành cả buổi chiều để thuyết phục nàng rằng nàng là người duy nhất mà anh từng mong muốn, nhưng đến bữa tối, một người phụ nữ mới đã xuất hiện. Một ngọn lửa cũ. Và anh mỉm cười với cô ta. Anh cùng cô ta đi dạo trong vườn. Anh đã quên tuốt cà phê của Adrienne vì cô ta. Anh chỉ là một trong những người đàn ông luôn chú ý đến bất kỳ người phụ nữ nào trước mặt anh và sẵn lòng.

Olivia chắc chắn sẵn lòng.

Và tại sao bạn lại quan tâm, Adrienne?

Tôi không quan tâm. Tôi chỉ không thích bị đối xử như một kẻ ngốc!

“Hawk đang lừa gạt cô,” Adam nhẹ nhàng nói.

Adrienne nén tiếng thở hổn hển. Người đàn ông dường như đọc được suy nghĩ của nàng. Hay nó rõ ràng đến mức bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy nó, ngay cả gã thợ rèn?

"Em xứng đáng được những điều tốt đẹp hơn nhiều, Người đẹp ạ. Anh sẽ tặng em bất cứ thứ gì em muốn. Lụa  dành cho thân hình hoàn hảo của em. Tất cả những hạt cà phê trên Núi Xanh của Jamaica. Vậy mà anh ta chẳng tặng gì cho em cả."

"Không sao đâu. Chẳng có ý nghĩa gì với tôi." Adrienne hơi rùng mình trong chiếc áo choàng mà Adam quàng lên vai nàng.

"Đúng vậy. Em là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, Người đẹp quyến rũ ơi. Tôi sẽ cho em mọi thứ. Bất cứ thứ gì. Hãy nói tên nó. Hãy ra lệnh cho tôi. Tôi sẽ biến nó thành của em."

"Sự trung thực thì sao?" Adrienne bắn trả người thợ rèn. Bằng cách nào đó họ đã đến được lò rèn, mặc dù Adrienne không nhớ mình đã đi bộ xa đến thế. Chân nàng cảm thấy nhẹ nhàng một cách kỳ lạ và đầu nàng quay cuồng.

“Mãi mãi,” người thợ rèn rên rỉ, “và hơn thế nữa.”

"Thật sao?" Adrienne hỏi rồi tự đá mình. Hỏi làm gì? Đàn ông toàn nói dối. Lời nói chẳng chứng tỏ được điều gì. Eberhard Darrow Garrett đã dành cho nàng tất cả những lời lẽ tốt lành.

"Một số đàn ông nói dối. Nhưng cũng có một số đàn ông không có khả năng làm điều đó. Em có nói dối không, Người đẹp ngọt ngào? Nếu tôi yêu cầu em chung thủy và cam kết đáp lại, em có đồng ý không? Tôi có thể tin lời em không?"

Tất nhiên rồi , nàng nghĩ. Nàng không có vấn đề gì với sự chung thủy.

“Tôi cũng nghi ngờ điều đó,” Adam nói. "Em là loại người tử tế, Người đẹp à."

Nàng có trả lời anh ta không? Nàng không nghĩ mình đã làm thế. Adrienne cảm thấy nhẹ nhõm. "Những người bảo vệ đâurồi nhỉ?" nàng lẩm bẩm.

"Em đang ở trong vương quốc của tôi. Tôi là tất cả sự bảo vệ mà em cần."

"Anh là ai?" Adrienne hỏi.

Adam cười lớn trước câu hỏi của nàng. "Hãy đến với thế giới của tôi, Người đẹp. Hãy để tôi cho em thấy những điều kỳ diệu vượt xa những giấc mơ điên rồ nhất."

Adrienne hướng ánh mắt mơ màng về phía Dalkeith, nhưng tất cả những gì nàng nhìn thấy là ánh sáng lung linh kỳ lạ ở bìa rừng - không có ánh sáng của lâu đài. Tiếng sóng vỗ vào tai nàng, nhưng điều đó là không thể. Đại dương ở cạnh phía tây của khu sân trong và nàng đang ở phía bắc. Tại sao nàng không thể nhìn thấy lâu đài? "Lâu đài đâu rồi, Adam? Tại sao tôi không thể nhìn thấy Dalkeith nữa?" Tầm nhìn của nàng mờ đi và nàng bị áp đảo bởi cảm giác kỳ lạ rằng bằng cách nào đó nàng thậm chí không còn ở Scotland nữa. Dù nàng ở đâu, nàng cũng cảm thấy đó không phải là một nơi tốt đẹp.

“Tấm màn mỏng dần đi rồi,” Adam gừ gừ. “Morar đang đợi em, người đẹp ạ.”

Nàng đang nằm cạnh gã trên bãi cát mát lạnh mà không hiểu nổi nàng đã xoay sở để đến được đó bằng cách nào. Đầu óc nàng mờ mịt bất khả. Một cảm giác nguy hiểm, thù địch và cổ xưa, thắt chặt trong bụng nàng. Người đàn ông này… có điều gì đó ở người đàn ông này không đúng lắm.

“Thật ra anh là ai, Adam Black?” Nàng nhấn mạnh. Chỉ hình thành từ ngữ thôi cũng đã là một thử thách, lưỡi nàng dày đặc, các cơ bắp săn lại.

Adam cười toe toét. “Em ở gần hơn em nghĩ rồi đó, Người đẹp.”

"Ai?" nàng nhấn mạnh, đấu tranh để giữ quyền kiểm soát các giác quan của mình. Mùi hương đậm đà, hào phóng của hoa nhài và gỗ đàn hương khiến tâm trí nàng bối rối.

"Tôi là sin siriche du , Người đẹp. Tôi là người dành cho em."

“Anh cũng đến từ thế kỷ hai mươi à?” Nàng hỏi một cách choáng váng. "Tôi bị sao vậy? Sao tôi thấy lạ thế?"

"Im nào, Adrienne. Hãy để tôi yêu em như em xứng đáng. Em là người duy nhất dành cho tôi..." Quá muộn, gã nhận ra lỗi lầm của mình.

Người duy nhất. Người duy nhất. Hawk đã cố gắng làm cho nàng tin vào điều tương tự. Gã thợ rèn thì có gì khác biệtnào? Đánh giá từ cảm giác về cái thứ kích động cứng ngắc của gã ấn vào đùi nàng, thì không hẳn vậy. Giống y như Eberhard. Giống như Hawk thôi mà.

Không lập lại ! Adrienne cố gắng giữ giọng ổn định, để đầu óc tỉnh táo. "Thả tôi ra, Adam."

"Không bao giờ." Đôi tay mạnh mẽ của Adam ôm lấy cơ thể nàng. Nàng có thể cảm thấy chúng cởi áo choàng và trượt trên ngực nàng. Dẫn nàng xuống bãi cát mịn, gã đứng lên phía trên nàng, ngọn lửa mạ vàng màu hổ phách lên gương mặt gã. Mồ hôi lấm tấm trên trán gã và lấp lánh ngay trên đôi môi xinh đẹp và độc ác của gã.

Adrienne bối rối trước sự phi logic của lớp cát bên dưới cơ thể mình. Nàng có thể nhìn thấy ánh sáng vàng đỏ của ngọn lửa. Nàng ở đâu? Trên bãi biển hay ở lò rèn? Nàng kết luận một cách mơ hồ rằng điều đó không thành vấn đề, chỉ cần gã để nàng đi. "Tha cho tôi!" Tiếng khóc của nàng đã lấy đi tất cả sức lực mà nàng có.

Hãy thả cô ấy ra nếu cô ấy yêu cầu, đồ ngốc , một giọng nói ra lệnh.

Đột nhiên màn đêm vẫn tĩnh lặng. Tiếng sóng lướt đi hòa vào tiếng dế kêu.

Vòng tay của Adam siết chặt vai Adrienne một cách đau đớn.

Thả cô ấy ra, Adam. Cô ấy lựa chọn đã là một món hời rồi. Tôn trọng hiệp ước -

Nhưng Vua Finnbheara – hắn đã làm nhục chúng ta !

Đồ ngốc! Nếu không có danh dự, sau này ngươi sẽ không được tự do rong ruổi nữa đâu!

Một cơn gió mạnh mang theo tiếng thở dài giận dữ của Adam, và rồi nàng đứng đối mặt với Hawk. Mặt anh tối sầm vì giận dữ.

Chiếc áo choàng lụa trên vai Adrienne rung rinh dữ dội, tạo thành một ngọn lửa đỏ rực.

"Em đã ở đâu thế?" Hawk yêu cầu.

"Adam và tôi..." Adrienne bắt đầu, rồi nhìn quanh. Adam không thấy đâu nữa. Đầu óc nàng lại nhạy bén và sáng suốt; làn sương mù mơ màng đó là một ký ức khó chịu và không trọn vẹn. Nàng đứng bên đống lửa ở lò rèn, nhưng ngọn lửa đã tàn lụi thành tro tàn lạnh lẽo và màn đêm mỗi lúc một đen hơn. “Tôi chỉ đi dạo thôi,” nàng vội sửa lại và cúi đầu tránh ánhmắt như xuyên thấu của anh.

"Adrienne." Hawk rên rỉ, nhìn xuống dòng tóc nhợt nhạt đã che khuất khuôn mặt nàng khỏi anh. "Nhìn anh này." Anh chạm vào cằm nàng, nhưng nàng quay đi.

"Dừng lại."

“Nhìn anh này,” anh lặp lại không ngừng nghỉ.

“Đừng,” nàng cầu xin. Nhưng anh không nghe. Anh ôm lấy eo nàng và kéo nàng dựa vào chiều dài rắn chắc đầy nam tính của anh.

Adrienne ngước lên, bất chấp ý định tốt nhất của mình, nhìn vào đôi mắt màu nửa đêm và khuôn mặt góc cạnh của một chiến binh. Cơ thể rắn chắc, màu đồng của người Viking hứa hẹn niềm đam mê tột độ.

"Cô gái, hãy nói với anh rằng đó không phải là gã. Hãy nói đi. Hãy nói cho anh biết đi. Ngay cả khi em chưa thể cảm nhận được anh, hãy nói với anh rằng em không có tình cảm thực sự với gã và anh sẽ bỏ qua tất cả những gì đã xảy ra." Rên rỉ, anh gục mái tóc đen mượt của mình về phía nàng, như thể đang say sưa với việc được gần gũi.

Mùi hương sạch sẽ, cay nồng của mái tóc anh, đen như tội lỗi, khuấy động các giác quan của nàng theo những cách mà nàng không thể hiểu được.

"Tôi cảm thấy dành cho Adam." Lưỡi nàng có cảm giác dày đặc. Ngay cả cơ thể nàng cũng cố gắng chống lại nàng trước người đàn ông này. Nàng buộc mình phải nói những lời tàn nhẫn để làm tổn thương anh, và điều đó khiến nàng đau lòng khi làm thế.

"Cái áo choàng này em lấy ở đâu thế?" Anh hỏi đều đều, tay trượt trên lớp vải gợn sóng.

"Adam." Có lẽ anh đã không nghe thấy nàng. Anh thậm chí còn không hề nao núng.

Khéo léo, anh tháo chiếc trâm cài bằng bạc trên cổ nàng bằng đôi tay vững vàng. Không, nàng trầm ngâm, anh chắc chắn không nghe thấy nàng. Có lẽ nàng đã lẩm bẩm không thể nghe thấy được.

Anh dễ dàng cởi chiếc áo choàng ra khỏi người nàng. Thậm chí còn duyên dáng nữa.

Nàng đứng chết lặng vì sốc khi đôi bàn tay khỏe mạnh màu đồng của anh xé chiếc áo choàng thành từng mảnh. Vẻ mặt anh cứng rắn và lạnh lùng. Ồ, anh chắc chắn đã nghe thấy nàng. Làm sao nàng có thể không bị ảnh hưởng bởi cơn cuồng nộ nam tính và dữ dội mà anh đang làm trong … cơn ghen của anh?

Vâng, ghen tị.

Giống như cảm giác của nàng về Olivia.

Lạy Chúa, chuyện gì đang xảy ra với nàng vậy?

Không có nhận xét nào: