Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 3

 CHƯƠNG 3

ADRIENNE KHÔNG BIẾT BẰNG CÁCH NÀO MÀ NÀNG LẠI NẰM TRONG LÒNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ. KHÔNG HỀ BIẾT.

Trong một khoảnh khắc, nàng hoàn toàn tỉnh táo - có lẽ hơi kinh hoảng một chút, nhưng dù sao cũng được thuyết phục chắc chắn về sự tỉnh táo của mình - và khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất biến mất dưới chân nàng và nàng bị hút xuống một trong những cái hang thỏ của Alice.

Ý nghĩ đầu tiên là nàng chắc chắn đang mơ: một tiềm thức sống động, kinh hoàng đột nhập vào một cơn ác mộng man rợ.

Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì; chỉ một lúc trước thôi, nàng còn đang vuốt ve Moonshadow hoặc đang làm…điều gì đó…Điều gì nhỉ? Nàng không thể nào ngủ quên mà không hề hay biết!

Có lẽ nàng đã vấp ngã và bị đập đầu, và ảo giác này là kết quả mơ màng của một cơn chấn động chăng.

Hoặc có thể không, nàng lo lắng khi nhìn quanh căn phòng mờ khói như hang động đầy những người ăn mặc kỳ quặc đang nói một thứ tiếng Anh bị cắt xén.

Bây giờ mình đã làm được rồi, Adrienne , nàng trầm ngâm một cách tỉnh táo. Cuối cùng mình đã trượt khỏi bờ vực, gót chân vẫn đang đá lung tung. Adrienne cố gắng tập trung , đôi mắt có cảm giác nặng nề lạ lùng. Người đàn ông ôm lấy nàng thật kinh tởm. Ông ta là một con thú ợ hơi với cánh tay dày và cái bụng béo, và ông ta bốc mùi.

Chỉ cách đây vài phút nàng còn ở trong thư viện, phải không?

Một bàn tay nhờn bóng bóp chặt ngực nàng và nàng hét lên. Sự bối rối đã bị dập tắt bởi cơn phẫn nộ xấu hổ khi bàn tay hắn cố tình sượt qua đỉnh đầu vú bên ngoài chiếc áo len của nàng. Ngay cả khi đây là một giấc mơ, nàng cũng không thể cho phép loại hoạt động đó trôi qua mà không được đáp trả. Nàng mở miệng định bắn ra những lời gay gắt, nhưng hắn đã dộng vào nàng một cú đấm. Cái miệng đỏ hồng của hắn trong mớ tóc rối đó mở rộng thành hình chữ lớn . Thiên Đường ơi, người đàn ông thậm chí còn chưa nhai xong, và không có gì ngạc nhiên - những chiếc răng còn lại của hắn đã bị siếtvà có màu nâu.

Với sự ghê tởm khi Adrienne lau đi những miếng thịt gà và nước bọt trên mặt nàng khi hắn gầm lên, nhưng rồi hết sứccảnh giác khi nàng hiểu được lời nói của hắn, qua âm giọng Ai-len nặng thịch .

Cô ta là một ân sủng từ Trời, hắn tuyên bố với cả phòng. Cô ta là một món quà từ các thiên thần.

Cô ta sẽ kết hôn vào ngày mai.

Adrienne ngất đi. Cơ thể bất tỉnh của nàng co giật một cái rồi mềm nhũn. Quân Hậu đen tuột khỏi tay, rơi xuống sàn và bị một chiếc ủng da trầy xước đá vào gầm bàn.

 

* * * * *

Khi Adrienne tỉnh dậy, nàng nằm im, mắt nhắm nghiền. Dưới lưng nàng cảm thấy những lớp vải trải gường đóng cục dày đặc. Đó có thể là giường của chính nàng. Nàng đã mua những cục vải cổ và ráp chúng lại để đặt trên chiếc giường Queen Anne cao đến thắt lưng. Nàng yêu những thứ cổ xưa, không hề băn khoăn về chúng.

Nàng hít hít một cách thận trọng. Không có mùi hương lạ từ bữa tiệc mà nàng đã mơ thấy. Không có tiếng ậm  của âmgiọng địa phương Ai-len nặng thịch mà nàng đã tưởng tượng trước đó.

Nhưng cũng không có âm thanh giao thông.

Nàng căng tai ra, chăm chú lắng nghe. Nàng đã bao giờ nghe thấy sự im lặng như vậy chưa nhỉ?

Adrienne hít một hơi thở đứt quãng và ép tim mình đập chậm lại.

Nàng ném người vào khối vải sần sùi. Đây có phải là cách mà sự điên rồ xảy ra không nhỉ? Bắt đầu với cảm giác khó chịu mơ hồ, cảm giác khủng khiếp khi bị theo dõi, sau đó nhanh chóng leo thang thành cơn điên loạn tột độ, chỉ để lên đến đỉnh điểm là cơn ác mộng nơi một con thú lông lá, hôi hám thông báo về đám cưới sắp diễn ra của nàng?

Adrienne nhắm mắt chặt hơn nữa, ước mong nàng tỉnh táo trở lại. Hình bóng của một bộ cờ hiện ra trong tâm trí nàng; những quân  sẵn sàng chiến đấu và những quân hậu cay đắng được khắc nổi rõ ràng bên trong mí mắt của nàng, và dường như có điều gì đó khẩn cấp mà nàng cần phải nhớ. Nàng đã làm gì thế?

Đầu nàng đau quá. Đó là một cơn đau âm ỉ, kèm theo vị đắng của những đồng xu cũ trong cổ họng. Nàng vùng vẫy chống lại nó trong giây lát, nhưng cơn đau nhói ngày càng dữ dội. Bộ cờ nhảy múa khó nắm bắt trong các sắc thái đen trắng, rồi tan biến thành một chi tiết dai dẳng xa xăm. Nó không thể quá quan trọng.

Adrienne có nhiều điều cấp bách hơn phải lo lắng—nàng đã ở đâu trong những tia lửa xanh?

Nàng nhắm mắt lại và chờ đợi. Một lúc nữa thôi nàng sẽ nghe thấy tiếng kêu rừ rừ của một chiếc BMW đang lướt nhẹ xuống đường Coattail hoặc điện thoại của nàng sẽ rung lên giận dữ…

Con gà trống không chỉ biết gáy.

Một phút nữa thôi và nàng sẽ nghe thấy Moonie đang hỏi mer-ooow , và cảm thấy cái đuôi của nó sượt qua mặt khi nó nhảy lên giường.

Nàng đã không nghe thấy tiếng bản lề cọt kẹt, tiếng cạch cạch của cánh cửa bị cắt quá lâu trên ngưỡng cửa bằng đá.

"Tiểu thư, tôi biết cô đã tỉnh."

Đôi mắt nàng mở to và nhìn thấy một người phụ nữ đẫy đà với mái tóc nâu bạc và đôi má hồng hào, đang vặn vẹo hai tay khi đứng ở chân giường. "Bà là ai?" Adrienne hỏi một cách thận trọng, từ chối nhìn vào bất kỳ nơi nào khác của căn phòng ngoài vị trí đột ngột chứa đựng lần hiện ra mới nhất này.

Bah! Cô ấy đang hỏi tôi là ai kìa? Cô gái không biết từ đâu xuất hiện, nhếch nhác, giống như một phù thủy, thứ lỗi nhé, đang muốn biết tôi là ai à? Hmmph!"

Nói xong, người phụ nữ đặt một đĩa thức ăn có mùi đặc biệt lên chiếc bàn gần đó, và ép Adrienne đứng dậy bằng cách ấn mạnh những chiếc gối sau lưng nàng.

"Tôi là Talia. Tôi được cử đến để chăm sóc cho cô. Ăn đi. Cô sẽ không bao giờ đủ sức để đối mặt với đám cưới của anh ấy nếu cô không ăn," bà khiển trách.

Với những lời đó và cái nhìn lướt qua đầy đủ về những bức tường đá treo những tấm thảm có màu sắc sống động mô tả những cuộc săn lùng và trác táng, Adrienne lại ngất đi lần nữa - lần này, vì quá thích thú.

 

* * * * *

Adrienne thức dậy lần nữa với hàng chục cô hầu gái đang mang đồ lót, tất chân và váy cưới.

Những người phụ nữ tắm cho nàng trong nước thơm trước một lò sưởi bằng đá khổng lồ. Trong khi ngâm mình trong bồn tắm gỗ sâu, Adrienne xem xét từng centimet căn phòng. Làm sao một giấc mơ lại có thể sống động đến thế; giàu mùi hương, xúc giác và âm thanh đến thế? Nước tắm có mùi thạch thảo tươi và hoa tử đinh hương. Những người giúp việc trò chuyện nhẹ nhàng khi họ tắm cho nàng. Chiếc lò sưởi bằng đá cao bằng ba người đàn ông - nó cao tới tận trần nhà và trải dọc theo nửa chiều rộng của bức tường phía đông. Nó được trang trí bằng một loạt tác phẩm nghệ thuật bằng bạc; những chiếc giỏ được chạm khắc tinh xảo, những bông hồng được làm thủ công khéo léo lấp lánh như bạc nóng chảy, nhưng mỗi cánh hoa đều khác biệt và trông mềm mại như nhung. Phía trên mặt lò sưởi lớn được đẽo thô bằng gỗ sồi mật treo một bức tranh săn bắn mô tả một chiến thắng đẫm máu.

Việc nghiên cứu của nàng bị cắt ngang bởi tiếng rít của cánh cửa. Những tiếng thở hổn hển vì sốc và những giọng nói im lặng ngay lập tức buộc nàng phải nhìn qua một bên vai trần, và nàng cũng thở hổn hển thành tiếng. Kẻ hung ác với một thảm râu phủ trên mặt! Má nàng đỏ bừng vì xấu hổ và nàng chìm sâu hơn vào bồn tắm.

“Thưa ngài, đây không phải là nơi dành cho ngài—” một cô hầu gái bắt đầu.

Cái tát lan khắp căn phòng, khiến cô hầu gái im bặt lời phản đối và khiến bất kỳ ai khác cũng phải dừng lại trước khi họ kịp tính chuyện bắt đầu. Con quái vật to béo trong cơn ác mộng của nàng trước đây ngồi xổm xuống trước bồn tắm bốc hơi, một vẻ dâm tà trên gương mặt. Đôi mắt xanh nheo nheo gặp phải đôi mắt xám lạnh lùng khi Adrienne bắt giữ cái nhìn thô lỗ của hắn một cách điềm tĩnh.

Mắt hắn rời khỏi mắt nàng, tìm kiếm dòng nước và thăm dò bên dưới nó. Hắn cười toe toét khi nhìn thấy núm vú hồng hào của nàng trước khi nàng khoanh tay và ôm mình thật chặt.

“Có vẻ như anh ta không làm điều gì quá tệ cho bản thân mình,” người đàn ông lẩm bẩm. Sau đó, đưa mắt từ mặt nước sang khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hắn ra lệnh, "Kể từ giây phút này, tên cô là Janet Comyn."

Adrienne ném cho anh một cái nhìn kiêu kỳ. “Tên tôi,” nàng ngắt lời, “là Adrienne de Simone.”

Bốp!

Nàng đưa tay lên má với vẻ hoài nghi. Một người giúp việc hét lên một lời cảnh báo bị bóp nghẹt.

“Thử lại đi,” hắn nhẹ nhàng khuyên bảo, và dù lời nói của hắn có nhẹ nhàng đến đâu, đôi mắt xanh của hắn vẫn đanh lại một cách nguy hiểm.

Adrienne xoa xoa bên má nhức nhối trong im lặng.

Và tay hắn lại giơ lên rồi lại rơi xuống.

"Tiểu thư! Chúng tôi cầu xin cô!" Một cô hầu gái nhỏ nhắn quỳ xuống cạnh bồn tắm, đặt tay lên đôi vai trần của Adrienne.

"Đúng rồi, hãy cho cô ấy lời khuyên, Bess. Em biết điều gì sẽ khiến một cô gái ngu ngốc đến mức từ chối ta. Nói đi," hắn lặp lại với Adrienne. "Hãy nói cho ta tên cô là Janet Comyn."

Khi bàn tay lực lưỡng của hắn giơ lên rồi lại hạ xuống, nó tức giận giáng xuống mặt Bess. Adrienne hét lên khi hắn đánh liên tục vào người giúp việc.

"Dừng lại!" nàng khóc.

"Nói đi!" hắn lệnh khi tay hắn hết giơ lên rồi lại hạ xuống. Bess khóc nức nở khi cô ấy ngã xuống sàn, nhưng người đàn ông hạ xuống theo, bàn tay hắn giờ trở thành nắm đấm.

"Tên tôi là Janet Comyn!" Adrienne kêu lên, nửa đứng dậy khỏi bồn tắm.

Nắm đấm của gã Comyn dừng lại giữa không trung, và hắn ngồi xổm xuống, ánh sáng chiến thắng lấp lánh trong mắt. Chiến thắng—và chậm rãi nhìn chăm chú đáng tởm vào da thịt nàng.

Adrienne đỏ bừng mặt dưới vẻ dâm dật bỉ ổi từ đôi mắt nhợt nhạt của hắn, và nhúng phần thân trên của nàng xuống nước.

"Không, anh ta không có được một món hời nào cả. Cô em hài hước hơn Janet của ta nhiều." Miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười. "Giá mà ta có thời gian để tự mình nếm thử những chiếc gối tròn trịa như vậy, nhưng cô em đã đến ngaytrong vết khắc của thời gian."

"Đến đâu ?"

"Đến từ đâu là câu hỏi của ta," hắn phản đối. Adrienne ngay lập tức nhận ra rằng việc đánh giá thấp người đàn ông tàn bạo này sẽ là một sai lầm nghiêm trọng. Vì đằng sau cách cư xử luộm thuộm và vẻ ngoài nhếch nhác là ý chí sắt đá và trí thông minh sắc bén như liễu kiếm. Cánh tay hắn mềm nhũn buông thõng bởi những cú đánh làm căng cơ. Đôi mắt nhợt nhạt đang lang thang không ngừng nghỉ kia không hề bỏ sót một chi tiết nào. Hắn đã không trừng phạt Bess trong cơn thịnh nộ. Hắn đã đánh cô ấy một cách lạnh lùng và có tính toán để đạt được điều hắn muốn từ Adrienne.

Nàng lắc đầu, đôi mắt mở to bối rối. “Thật sự, tôi không biết mình đến được đây bằng cách nào.”

“Cô không biết mình từ đâu đến à?”

Bess đang nức nở khe khẽ, và đôi mắt Adrienne tối sầm lại khi nàng nhìn cô hầu gái cuộn tròn thành một quả bóng và lén lút cố gắng nhích ra khỏi Comyn. Bàn tay hắn vươn ra và nắm chặt vào mắt cá chân của cô hầu gái. Bess rên rỉ trong tuyệt vọng.

"Ồ không, người đẹp của ta. Có thể ta cần em đấy." Đôi mắt hắn quét qua hình dáng đang run rẩy của cô ấy với ánh mắt liếc chiếm hữu. Adrienne thở hổn hển khi hắn xé áo choàng của Bess và tiến hành lột nó ra khỏi cơ thể cô ấy. Bụng Adrienne quặn lên đau đớn khi nàng nhìn thấy những vết bầm tím lớn nổi lên từ cạnh sườn và vùng đùi nhợt nhạt của cô hầu gái. Những vết hn độc ác, nhức nhối bởi thắt lưng hoặc roi da.

Những người giúp việc khác chạy khỏi phòng, để lại nàng một mình với Bess đang khóc và gã điên.

“Đây là thế giới của ta, Adrienne de Simone,” hắn nói, và Adrienne có linh cảm rằng những lời hắn sắp thốt ra sẽ khắc sâu vào tâm trí nàng trong một thời gian dài sắp tới. Hắn vuốt nhẹ cái đùi đang run rẩy của Bess. "Quy tắc của ta. Người của ta. Ý chí của ta để ra lệnh cho sự sống hay cái chết. Của cô và của cô ta. Đó là một điều đơn giản mà ta muốn ở cô. Nếu cô không hợp tác, cô ta sẽ chết. Rồi một người khác và một người khác nữa. Ta sẽ tìm ra cốt lõi của lòng trắc ẩn ngu ngốc mà cô khoác lên mình như một tấm vải liệm. Nó sẽ khiến cô rất dễ bị lợi dụng. Nhưng phụ nữ lại yếu đuối như vậyđấy."

Adrienne ngồi khom người trong im lặng, hơi thở khó khăn của nàng hòa cùng tiếng nức nở mệt mỏi của Bess.

"Im lặng nào, cô gái!" Hắn tát vào mặt cô hầu gái, khiến cô ấy cuộn tròn chặt hơn, òa khóc trong tay để ngăn chặn âm thanh.

Một ngày nào đó mình sẽ giết hắn bằng tay không, Adrienne thầm thề hứa

"Ta không biết cô đến đây bằng cách nào hay cô là ai, và thành thật mà nói, ta không quan tâm. Ta có một rắc rối và cô sẽ sửa chữa nó. Nếu cô quên điều ta sắp nói, nếu cô trượt ngã, nếu cô phản bội ta, ta sẽ giết cô sau khi phá hủy mọi thứ cô quan tâm."

"Tôi đang ở đâu?" nàng hỏi một cách vô cảm, miễn cưỡng nói ra một trong những câu hỏi đang khiến nàng bận tâm. Nàng sợ rằng một khi bắt đầu đặt câu hỏi, nàng có thể phát hiện ra đây thực sự không phải là một giấc mơ.

"Ta không quan tâm nếu cô bị điên," hắn cười khúc khích tán thưởng. "Thực tế là, ta thích thú hơn với ý nghĩ rằng có thể có những con dơi vỗ cánh trên tháp chuông của cô. Có Chúa biết, Janet của ta đã như thế. Điều đó không hơn không kém những gì anh ta xứng đáng được nhận."

"Tôi đang ở đâu?" nàng khăng khăng.

“Janet cũng gặp khó khăn khi nhớ lại điều đó.”

"Vậy, tôi đang ở đâu?"

Comyn quan sát nàng rồi nhún vai. "Scotland. Pháo đài Comyn - pháo đài của ta ."

Tim nàng ngừng đập trong lồng ngực. Điều đó là không thể. Nàng thực sự đã phát điên rồi sao? Adrienne cố gắng hết sức để hỏi câu hỏi tiếp theo - câu hỏi hiển nhiên, câu hỏi đáng sợ mà nàng đã cố gắng tránh kể từ lần đầu tiên tỉnh dậy. Nàng đã học được rằng đôi khi sẽ an toàn hơn nếu không hỏi quá nhiều câu hỏi—các câu trả lời có thể hết sức đáng lo ngại. Việc có được câu trả lời cho câu hỏi này có thể làm xáo trộn khả năng lý trí mong manh của nàng; Adrienne nghi ngờ rằng nàng đang ở đâu không phải là vấn đề duy nhất nàng gặp phải. Hít một hơi thật sâu, nàng cẩn thận hỏi: “Năm nay là năm nào?”

Comyn cười lớn. “Cô thực sự hơi ngốc phải không, cô gái?”

Adrienne trừng mắt nhìn hắn trong im lặng.

Hắn lại nhún vai. “Đã là một nghìn năm trăm mười ba.”

“Ồ,” Adrienne yếu ớt nói. Ôi ChúaChúaChúa ơi , nàng rên rỉ trong tâm trí quay cuồng. Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi và tự nhủ phải bắt đầu từ điểm khởi đầu của bí ẩn này; có lẽ nó có thể được sáng tỏ. "Và chính xác thì ông là ai?"

"Với tất cả ý định và mục tiêu, ta là cha cô, cô gái. Đó là điều đầu tiên trong nhiều điều cô không bao giờ được quên."

Một tiếng nức nở tạm thời khiến Adrienne quên đi những vấn đề của mình. Bess bị ngược đãi tội nghiệp; Adrienne không thể chịu đựng nỗi đau của một người, nếu nàng có thể làm gì đó với điều đó. Người đàn ông này muốn thứ gì đó từ nàng; có lẽ nàng có thể mặc cả để đổi lấy thứ gì đó. “Hãy buông tha Bess,” nàng nói.

"Cô có cam kết trung thành với ta trong vấn đề này không?" Adrienne nhận ra rằng hắn có đôi mắt phẳng bẹt của một con rắn. Giống như con trăn ở sở thú Seattle.

"Hãy để cô ấy rời khỏi pháo đài này. Hãy cho cô ấy sự tự do," nàng nói rõ.

"Không, thưa tiểu thư!" Bess hét lên, và con thú cười khúc khích một cách ấm áp.

Đôi mắt hắn trầm ngâm khi vuốt ve chân Bess. "Nghĩ thử xem, Janet Comyn ơi, cô không hiểu nhiều về thế giới này. Giải thoát cô ấy khỏi ta và cô đã kết án tử hình cô ấy bằng cách bỏ đói, bị hãm hiếp hoặc tệ hơn. Giải phóng cô ấy khỏi 'sự quan tâm yêu thương' của ta và người đàn ông tiếp theo có thể không đáng yêu như vậy. Chồng của chính  có thể không đáng yêu được như thế nữa cơ."

Adrienne rùng mình dữ dội khi nàng cố gắng rời mắt khỏi bàn tay trắng trẻo béo ú đang vuốt ve nhịp nhàng. Nguồn gốc nỗi đau của Bess cũng chính là bàn tay đã cho cô ấy ăn. “Bảo vệ” cô ấy. Mật đắng dâng lên trong cổ họng Adrienne, gần như khiến nàng nghẹt thở.

"May mắn thay, anh ta đã nghĩ rằng cô bị điên, vì vậy cô có thể nói chuyện như cô muốn sau hôm nay. Nhưng từ sáng đến tối ngày hôm nay, cô sẽ thề rằng cô là Janet Comyn, con gái máu mủ duy nhất của Red Comyn hùng mạnh, nàng dâu ướchẹn của Sidheach Douglas. Cô sẽ hiểu rõ ngày hôm nay khi ta nói với cô…”

“Nhưng còn Janet thật thì sao?” nàng không thể không hỏi.

Bốp ! Làm sao người đàn ông đó có thể đánh nàng trước khi nàng kịp chớp mắt nhỉ? Khi đứng run rẩy vì giận dữ phía trên nàng, hắn nói, "Những cú đánh tiếp theo sẽ không vào mặt cô đâu, đồ khốn, vì chiếc áo choàng sẽ không che được ở đó. Nhưng có nhiều cách để đánh với vết thương nặng nhất và không để lại dấu vết. Đừng xô đẩy ta."

Adrienne im lặng và ngoan ngoãn tuân theo mọi điều hắn nói với nàng sau đó. Thông điệp của hắn rất rõ ràng. Nếu nàng im lặng và vâng lời, nàng sẽ sống sót. Bất kể mơ hay không mơ, những cú đánh ở đây đều đau đớn, và nàng có cảm giác rằng chết ở đây cũng có thể đau.

Lúc đó hắn đã kể cho nàng nghe mọi chuyện. Hàng trăm chi tiết mà hắn mong đợi nàng sẽ ghi nhớ. Nàng đã làm như vậy với sự quyết tâm; nó tạm thời ngăn cản nàng suy ngẫm toàn bộ mức độ điên rồ rõ ràng của mình. Nàng nhắc lại từng chi tiết, từng cái tên, từng ký ức không phải của mình. Từ sự quan sát cẩn thận về “cha” của mình, nàng có thể đoán được nhiều ký ức từng thuộc về người phụ nữ mà giờ đây nàng phải thừa nhận danh tính.

Và cùng lúc đó, một câu thần chú nhẹ nhàng ngân nga trong tâm trí nàng. Điều này không thể xảy ra. Điều này là không thể nào. Điều này là bất khả thi . Tuy nhiên, trong tâm trí nàng vốn dĩ là người thực tế, nàng hiểu rằng những từ không thểnào và không thể xảy ra không có ý nghĩa gì khi điều bất khả thi đã thực sự xảy ra rồi.

Trừ phi nàng tỉnh dậy sớm sau một ác mộng và giấc mơ sống động, nếu không nàng đang ở Scotland, vào năm 1513, và nàng thực sự sắp kết hôn.

Không có nhận xét nào: