Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 13

 CHƯƠNG 13

Adrienne bước đi bồn chồn, đầu óc quay cuồng. Giấc ngủ ngắn ngủi dưới ánh nắng chẳng làm được gì để có thể xua tan những suy nghĩ rối bời của nàng. Những suy nghĩ kiểu như có khả năng như thế nào, chưa kể đến việc mong muốn ra sao,  Hawk sẵn lòng cung cấp những đứa trẻ để lấp đầy cái nhà trẻ phải gió đó.

Theo bản năng, nàng tránh cạnh phía bắc của sân trong, không muốn đối mặt với gã thợ rèn và những hình ảnh đáng sợ đó vẫn còn lởn vởn trong tâm trí nàng từ khi nàng bị ốm.

Nàng đi lạc về phía Nam, bị vẫy gọi bởi ánh nắng lấp lánh trên mái kính và sự hiếu kỳ sâu như một cái hồ. Đây không phải là những người man rợ, nàng trầm ngâm. Và nếu nàng không đoán nhầm thì nàng đang đi thẳng về phía một nhà kính. Bộ óc đã tạo nên Dalkeith-Upon-the-Sea thật tuyệt vời làm sao. Nó không thể bị xuyên thủng ở cạnh phía tây nhờvào các vách đá tạo nên một vùng dốc thẳng đứng, không thể vượt qua được trước đại dương dữ dội. Trải dài về phía bắc, phía nam và phía đông, pháo đài bị phong ấn sau những bức tường khổng lồ, tất cả đều cao từ 70 đến 80 feet. Thật kỳ lạ khi chính người đã thiết kế Dalkeith như một thành trì lại khiến nó trở nên đẹp đẽ đến vậy. Tâm trí phức tạp của một người luôn sẵn sàng cho chiến tranh nhưng tuy vậy lại tận hưởng thời gian thanh bình.

Cẩn thận, bạn đã trở nên thích thú sao?

Khi đến nhà kính, Adrienne nhận thấy nó được gắn vào một tháp đá hình tròn. Trong suốt nhiều giờ lướt Internet, nàng đã hết lần này đến lần khác bị thu hút bởi những thứ thời trung cổ. Trại nuôi ngựa chăng? Chim ưng. Ở đó họ nuôi và huấn luyện chim ưng để săn mồi.

Bị thu hút bởi vẻ quyến rũ của các con vật và việc mất Moonshadow gây đau nhói trong ngực, Adrienne tiến đến toà tháp đá tròn màu xám. Ý Hawk là gì về việc đối xử với nàng như một trong những con chim ưng của anh? Nàng băn khoăn. Chà, nàng sẽ tự mình tìm hiểu thôi, để nàng biết điều gì cần tránh trong tương lai.

Cao và tròn vành vạnh, tháp đá chỉ có một cửa sổ được che bởi một cánh cửa chớp. Có điều gì đó về bóng tối, nàng nhớ mình đã đọc. Tò mò, nàng đến gần cánh cửa nặng nề và đẩy nó sang một bên, đóng nó lại phía sau đề phòng bất kỳ con chim ưng nào muốn trốn thoát. Nàng sẽ không cho Hawk bất cứ lý do gì để trừng phạt nàng.

Dần dần mắt nàng quen với bóng tối và nàng có thể nhìn thấy vài chỗ đậu trống trong ánh sáng lờ mờ. À, không phải trạingựa, đây chắc chắn là tháp huấn luyện. Adrienne cố nhớ lại cách những người huấn luyện ngày xưa huấn luyện chim của họ để đi săn.

Tháp đá có mùi hoa oải hương và gia vị, mùi xạ hương nặng nề từ nhà kính liền kề tràn ngập những bức tường đá. Thật là một nơi yên bình. Ôi, thật dễ dàng làm sao để nàng có thể quen với việc không bao giờ nghe thấy tiếng xe cộ tấp nập nữa; không bao giờ phải nhìn qua vai mình nữa; không bao giờ gặp lại New Orleans nữa - chấm dứt mọi cuộc chạy trốn và nỗisợ hãi.

Các bức tường của tháp đá mát mẻ và sạch sẽ khi chạm vào, không hề giống những bức tường đá đã từng giam giữ nàng trong lớp đất bẩn thỉu của một phòng giam ở New Orleans.

Adrienne rùng mình. Nàng sẽ không bao giờ quên đêm đó.

Cuộc chiến đã bắt đầu bởi - trên hết mọi thứ - một chuyến đi đến Acapulco. Adrienne không muốn đi. Eberhard khăngkhăng. “Được rồi, vậy hãy đến với em nhé,” nàng nói. Hắn quá bận rộn, hắn không có thời gian rảnh, hắn đã trả lời như thế

"Tiền bạc của anh có ích gì nếu anh không thể dành thời gian để tận hưởng cuộc sống?" Adrienne đã hỏi.

Eberhard không nói một lời, hắn chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng khiến nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ vụng về, một đứa trẻ mồ côi vụng về và không được mong muốn.

"Chà, tại sao anh cứ gửi em đi nghỉ một mình hoài vậy?" Adrienne hỏi, cố tỏ ra chín chắn và lạnh lùng, nhưng câu hỏi của nàng kết thúc bằng giọng ai oán.

"Anh phải giải thích điều này với em bao nhiêu lần đây? Anh đang cố gắng giáo dục em, Adrienne. Nếu em từng nghĩ rằng sẽ dễ dàng để một đứa trẻ mồ côi chưa từng ra ngoài xã hội làm vợ anh, hãy nghĩ lại đi. Vợ anh phải có văn hóa, sành điệu, châu Âu—“

“Đừng gởi em trở lại Paris,” Adrienne vội vàng nói. "Lần trước trời đã mưa suốt nhiều tuần."

“Đừng ngắt lời anh nữa, Adrienne.” Giọng hắn rất bình tĩnh; quá bình tĩnh và cân đo tỉ mỉ.

“Anh không thể đi cùng em —chỉ một lần thôi sao?”

"Adrienne!"

Adrienne cứng người lại, cảm thấy mình ngu ngốc và sai lầm, mặc dù nàng biết mình không phải người vô lý. Đôi khi nàng cảm thấy như thể hắn không muốn nàng ở bên cạnh, nhưng điều đó thật vô nghĩa - hắn sắp cưới nàng. Hắn đang chuẩn bị lấy nàng làm vợ.

Tuy nhiên, nàng vẫn có những nghi ngờ___

Sau chuyến đi cuối cùng tới Rio, nàng quay lại và nghe tin từ những người bạn cũ ở Blind Lemon rằng người ta ít thấy Eberhard đến văn phòng của hắn—nhưng người ta thấy hắn trên chiếc Porsche hào nhoáng với một cô gái tóc nâu cũng hào nhoáng không kém. Một cơn ghen tuông đã xâm chiếm nàng. “Hơn nữa, em nghe nói anh đã không làm việc quá chăm chỉ khi em đi vắng,” nàng lẩm bẩm.

Cuộc chiến đã bắt đầu một cách nghiêm túc khi đó, leo thang cho đến khi Eberhard làm một điều khiến Adrienne kinh ngạc và sợ hãi đến mức nàng mù quáng bỏ chạy vào màn đêm ẩm ướt ở New Orleans.

Hắn đã đánh nàng. Mạnh. Và lợi dụng sự thụ động đáng kinh ngạc của nàng—nhiều hơn một lần.

Khóc lóc, nàng lao mình vào chiếc Mercedes mà Eberhard thuê cho nàng. Nàng nhấn ga và chiếc xe lao vút về phía trước. Nàng lái xe một cách mù quáng, ở chế độ lái tự động, những giọt nước mắt nhuốm mascara làm vấy bẩn bộ đồ lụa màu kem mà Eberhard đã chọn cho nàng mặc tối hôm đó.

Khi cảnh sát kéo nàng lại và tuyên bố rằng nàng đã lái xe hơn một trăm dặm một giờ, nàng biết họ đang nói dối. Họ là bạn của Eberhard. Có lẽ hắn đã gọi cho họ ngay lúc nàng rời khỏi nhà; hắn biết con đường nàng luôn đi về nhà.

Adrienne đứng bên ngoài xe của mình cùng với các cảnh sát, mặt nàng bầm tím và sưng tấy, môi chảy máu, khóc lóc và xin lỗi bằng giọng gần như cuồng loạn.

Mãi về sau nàng mới nhận ra rằng cả hai cảnh sát đều chưa từng hỏi chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt nàng. Họ đã thẩm vấn một người phụ nữ rõ ràng là bị đánh đập mà không tỏ ra một chút quan tâm nào.

Khi họ còng nàng, đưa nàng đến đồn và gọi cho Eberhard, nàng không hề ngạc nhiên khi họ thay người tiếp nhận, nhìn nàng buồn bã và nhốt nàng lại.

Nàng đã ở cái nơi địa ngục đó ba ngày, chỉ để Eberhard có thể đưa ra quan điểm của mình.

Đó là đêm nàng nhận ra hắn thực sự nguy hiểm đến mức nào.

Trong sự mát mẻ của tháp đá, Adrienne vòng tay ôm lấy mình, cố gắng hết sức để xua đuổi hồn ma của một người đàn ông xinh đẹp tên là Eberhard Darrow Garrett và người phụ nữ trẻ ngốc nghếch đã trải qua cuộc sống cô đơn, được che chở trong trại trẻ mồ côi. Nàng đã trở thành con mồi dễ dàng như vậy đóBạn có thấy cô bé mồ côi Adri-Annie không? Con ngốc bé bỏng của Eberhard . Nàng đã nghe thấy những lời chế nhạo đó ở đâu vậy nhỉ? Trên du thuyền của Rupert, khi họ nghĩ nàng đã xuống dưới khoang để uống thêm. Nàng rùng mình dữ dội. Tôi sẽ không bao giờ là kẻ ngốc của bọnđàn ông nữa .

“Không bao giờ,” nàng thề lớn tiếng. Adrienne lắc đầu để xua đi dòng ký ức đau đớn.

Cánh cửa mở ra, đón nhận một luồng ánh sáng mặt trời rực rỡ. Sau đó nó đóng lại và bóng tối ngự trị tuyệt đối.

Adrienne sững người, thu mình lại và buộc tim mình phải đập chậm lại. Nàng đã từng ở vị trí như vậy trước đây. Trốn tránh, chờ đợi, kinh hoàng đến mức không dám thở vì sợ sẽ cảnh báo cho người thợ săn biết vị trí chính xác của mình. Nàng đã chạy và trốn như thế đấy! Nhưng không có nơi trú ẩn nào cả. Mãi cho đến khi những con phố tối tăm cuối cùng nàng tìm thấy ở Seattle, và đã có vô số địa ngục âm u trải dài trên mỗi con đường ngoằn ngoèo nối giữa New Orleans và thiên đường Tây Bắc Thái Bình Dương.

Những ký ức cay đắng đe dọa nhấn chìm nàng khi một giọng hát khàn khàn phá vỡ sự im lặng.

Hawk? Đang hát? Một bài hát ru?

Những từ Gaelic vang lên khàn khàn và sâu lắng - Tại sao nàng không hề nghi ngờ anh sẽ có một chất giọng mượt như bánh bơ nhỉ? Anh kêu gừ gừ khi nói chuyện; vậy thì anh có thể quyến rũ Mẹ Tu viện Thánh Tâm khi anh hát.

"Tò mò phải không? Anh thấy em tự nguyện đến." Chất giọng địa phương của anh đảo quanh tháp đá khi anh kết thúc phần điệp khúc.

"Đến đâu?" nàng hỏi một cách thách thức.

"Để được huấn luyện dưới bàn tay của anh." Giọng anh có vẻ thích thú, và nàng nghe thấy tiếng lớp vải váy kêu sột soạt khi anh di chuyển trong bóng tối đen như mực.

Cô sẽ không đề cao điều đó bằng một câu trả lời.

Một khoảng dừng dài, một tiếng xào xạc khác, sau đó, "Em có biết những phẩm chất mà một người nuôi chim ưng phải có không, trái tim của anh?"

"Cái gì?" nàng làu bàu bất đắc dĩ, từ từ lùi lại. Nàng dang tay ra như những chiếc ăng-ten tạm bợ nhỏ bé trong bóng tối.

"Đó là một vị trí đòi hỏi khắt khe. Rất ít người có thể là người nuôi chim ưng giỏi. Ít người có khí chất ấyNgười nuôi chim ưng phải là người có sự kiên nhẫn vô hạn, thính giác nhạy bén và tầm nhìn kỳ lạ. Sở hữu một tinh thần táo bạo và một bàn tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Anh ta phải thường xuyên hòa hợp với cô nàng của mình. Em có biết tại sao không?

"Tại sao?" nàng thì thầm.

"Bởi vì chim ưng là sinh vật rất nhạy cảm và dễ bị kích động, trái tim của anh ơi. Chúng được biết đến là loài hay bị đau đầu và mắc đủ loại bệnh tật của con người, chúng rất nhạy cảm. Sự nhạy cảm cực độ của chúng khiến chúng trở thành những nữ thợ săn giỏi nhất và thành công nhất mọi thời đại, tuy nhiên để có thể tạo nên chúng cũng yêu cầu khắt khe nhất.  Haggard thì… à, Haggard ngọt ngào của anh, cô ấy là thử thách thuần khiết nhất và cho đến nay là điều xứng đáng nhất.”

Nàng sẽ không hỏi the Haggard là gì.

“‘Haggard là gì,’ em hỏi đi, sâu thẳm trong linh hồn lặng lẽ, bướng bỉnh của em, trái tim của anh?” Anh cười sảng khoái và tiến cười âm vang quanh những bức tường đá của toà tháp tròn đột nhiên trở nên dễ chịu.

"Bỏ qua vụ 'trái tim' dùm tôi đi," nàng lẩm bẩm khi lùi lại một cách thận trọng. Nàng phải tìm thấy bức tường. Toà tháp đácó hình tròn, vì vậy một bức tường sẽ đảm bảo một cánh cửa ở một vị trí nào đó. Nàng cũng có thể bị mù trong bóng tối thăm thẳm này.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân của anh trên sàn đá. Thiên Đường ơi, làm sao anh có thể nhìn thấy nàng nhỉ? Nhưng anh đang hướng thẳng về phía nàng! Nàng lùi lại một cách chậm rãi, lén lút.

“Anh không lạ gì với bóng tối đâu, cô gái ạ,” anh cảnh báo. "Anh sẽ tìm thấy em. Anh là người nuôi chim ưng giỏi nhất."

Nàng không nói gì, không phát ra âm thanh nào.

Haggard là một con chim ưng trưởng thành, hoang dã,” anh tiếp tục, có dấu hiệu của nụ cười trong giọng anh. "Thông thường, một người nuôi chim ưng miễn cưỡng chấp nhận thử thách trong việc huấn luyện một con chim như thế, nhưng đôi khi, vào một ngày trăng thực sự hiếm như ngày trăng thu hoạch mà chúng ta đã có vào đêm trước, người nuôi chim ưng phát hiện ra một con chim sáng chói, lộng lẫy đến mức anh ta gạt bỏ mọi sự thận trọng và bẫy Haggard, thề sẽ trói buộc nàng với anh ta và thề sẽ khiến nàng quên đi tất cả quá khứ tự do hoang dã của mình — dù trong bóng tối hay ánh sáng — và trao tặng tự do của chính mình chỉ  tương lai của nàng với người nuôi chim ưng.

Nàng không được trả lời anh; anh sẽ lần theo giọng nói của nàng.

"Chim ưng ngọt ngào  của anh, anh có thể cho em biết cách anh sẽ thuần hóa nó không?"

Im lặng, tuyệt đối. Họ đang đi vòng quanh trong bóng tối như những con thú cảnh giác.

“Đầu tiên anh bịt mắt  nàng của mình, nàng sẽ bị mất đi tầm nhìn, với chiếc mũ trùm đầu bằng lụa đen."

Adrienne nén tiếng thở hổn hển phẫn nộ trong bàn tay run rẩy. Những nếp gấp trên váy nàng kêu sột soạt khi nàng bước nhanh sang bên.

“Sau đó anh sẽ làm cùn móng vuốt của nàng.”

Một viên sỏi trượt trên sàn cách đó chỉ một thước. Nàng lùi lại, nắm chặt váy để giữ chúng đứng yên.

“Anh thắt dây buộc chân  những chiếc chuông xinh xắn vào mắt cá chân để có thể nhận biết được mọi chuyển động của nàng, vì anh cũng ở trong bóng tối.”

Nàng hít một hơi khó khăn—gần như hổn hển—rồi tự nguyền rủa mình vì đã trượt chân, biết rằng anh sẽ theo dõi hơi thở hổn hển phản bội của nàng. Nàng biết chiến lược của anh là tiếp tục nói cho đến khi anh khiêu khích nàng bộc lộ bản thân. Và rồi chuyện gì xảy ra ? nàng không thể không thắc mắc. Liệu Hawk có làm tình với nàng ở đây và bây giờ trong bóng tối của toà tháp đá không? Một cơn rùng mình chạy khắp người nàng, và nàng không chắc đó là sợ hãi. Không chắc chắn chút nào.

"Sau đó là một sợi dây xích để buộc nàng vào chỗ đậu cho đến khi anh không còn cần phải xích nàng nữa. Cho đến khi nàng tự nguyện bị xích. Và phần hay nhất - quá trình lâu dài và chậm rãi để ràng buộc chặt nàng với anh. Anh hát cho nàng nghe, cùng một bài hát ngọt ngào cho đến khi nàng quen với giọng nói của anh và chỉ riêng anh…”

Và chật giọng mượt  như bánh bơ của anh bắt đầu cùng một bài hát ru khàn khàn đó, làm tan chảy ý chí của nàng.

Adrienne bước chậm rãi về phía sau; nàng thực sự cảm thấy làn gió khi anh lướt qua nàng, chỉ cách nàng vài inch. Bức tường đó ở đâu vậy nhỉ?

Nàng gần như hét lên khi anh tìm thấy nàng trong bóng tối, vùng vẫy một lúc lâu trước bàn tay sắt của anh. Hơi thở của anh phả vào mặt nàng và nàng vùng vẫy trong vòng tay của anh. "Yên nào, chim ưng thân yêu. Anh sẽ không làm tổn hại em. Không bao giờ," anh thì thầm khàn khàn.

Adrienne cảm thấy hơi nóng từ đùi anh đốt cháy qua chiếc đầm buổi sáng bằng lụa mỏng của nàng. Nàng được bao bọc trong mùi hương nồng nàn của xạ hương và đàn ông. Ôi người đàn ông xinh đẹp, tại sao tôi không thể biết anh trước khi ảo tưởng cuối cùng của tôi tan vỡ? Tại sao tôi không thể gặp anh khi tôi vẫn còn tin tưởng ? Nàng than thở. Nàng chống cự lại cánh tay anh đang ôm lấy nàng, nâng niu nàng.

"Buông tôi ra!"

Hawk phớt lờ sự phản đối của nàng, kéo nàng lại gần hơn trong vòng tay thép của anh. "Aye, anh chỉ đơn giản phải có em không nhìn thấy . Hoặc có lẽ anh nên trói tay em và bịt mắt em bằng vải lụa, rồi đặt em nằm trên giường của anh, cởi trần và nằm rộng mở với cảm giác thuần khiết cho đến khi em quen với sự đụng chạm của anh chăng. Liệu điều đó có thể chế ngự được em không, nàng chim ưng ngọt ngào? Em có thể yêu thích sự đụng chạm của anh không? Khao khát nó như anh khao khát em không?”

Adrienne nuốt khan.

"Một con chim ưng phải được tán tỉnh bằng tình yêu không ngừng nghỉ và thô bạo. Bằng cách lấy đi ánh sáng của nó, bằng cách che mắt nó, nó học cách hiểu bằng tất cả các giác quan khác của mình. Những giác quan không nói dối. Chim ưng là một sinh vật khôn ngoan, nó chỉ tin vào những gì nó có thể cảm nhận được, những gì nó có thể giữ trong móng vuốt hoặc mỏ của mình. Chạm, ngửi, nghe. Bằng cách dần dần được trả lại thị giác và tự do, nó bị ràng buộc vào bàn tay sẽ khôi phục những thứ này cho mình, nếu nó không tin tưởng chủ nhân của mình và không dành cho anh ta sự trung thành tuyệt đối khi kết thúc quá trình đào tạo – nó sẽ tìm cách chạy trốn với mọi cơ hội có thể có." Anh dừng lại, môi anh chỉ cách môi nàng chút hơi thở ít ỏi. “Không có con chim ưng nào của anh từng bay khỏi tay anh mà không quay trở lại,” anh cảnh báo.

“Tôi không phải là một con chim ngu ngốc—“

"Không, không phải ngu ngốc, mà là giỏi nhất. Chim ưng là loài chim duy nhất có thể sánh ngang với Hawk về khả năng bay, độ chính xác và tốc độ. Chưa kể đến sức mạnh của trái tim."

Nàng đã mê đắm anh ngay từ khi anh bắt đầu hát. Và nàng không phản kháng thêm nữa khi môi anh lướt nhẹ lên môi nàng. Nàng cũng không phản đối vào khoảnh khắc tiếp theo, khi bàn tay Hawk trên cơ thể nàng trở nên mãnh liệt, nóng bỏng và đòi hỏi. Dỗ dành. Yêu sách.

"Em có bay lên vì anh không, chim ưng ngọt ngào? Anh sẽ đưa em lên cao hơn bao giờ hết. Anh sẽ dạy em đạt được những đỉnh cao mà em chỉ mơ ước tồn tại," Anh hứa hẹn khi rải những nụ hôn lên quai hàm , mũi, và mí mắt của nàng. Bàn tay anh ôm lấy quai hàm của nàng trong bóng tối, cảm nhận từng đường cong, từng chỗ phẳng  và những chỗ hõmmềm mại trên khuôn mặt và cổ nàng, ghi nhớ các sắc thái của chúng.

"Hãy cảm nhận anh đi, cô gái. Hãy cảm nhận những gì em đã gây ra cho anh!" Anh ép cơ thể anh vào cơ thể nàng và lắc lư hông, đảm bảo rằng nàng cảm nhận được bộ phận nam tính sưng tấy nhô lên bên dưới váy anh và trêu chọc bên trong đùi nàng.

Và bức tường; nó luôn ở ngay sau lưng nàng mọi lúc. Đá mát lạnh phía sau lưng nàng và địa ngục của Hawk đốt cháy nàng qua mặt trước áo choàng. Nàng giơ tay định đánh anh, nhưng anh đã bắt được và ghim chúng lại vào tường phía bêntrên đầu nàng. Những ngón tay khỏe mạnh của anh xoè rộng bàn tay nàng, quấn lấy và trêu chọc chúng. Lòng bàn tay chạm lòng bàn tay, áp sát vào đá.

Chim ưng ngọt ngào của anh,” anh thở vào cổ nàng. "Hãy chiến đấu với anh như em muốn, điều đó sẽ là vô ích. Anh đã đặt tâm trí của anh trên em, và đây là lần đầu tiên em bị bịt mắt. Trong bóng tối này, em sẽ biết bàn tay của anh khi chúng chạm vào từng inch mượt mà trên cơ thể em. Anh sẽ không lấy đi nhiều hơn thế. Chỉ cần em chịu đựng sự đụng chạm của anh, em thậm chí không cần nhìn thấy mặt anh. Anh sẽ kiên nhẫn trong khi em trở nên dịu dàng với bàn tay của anh.

Bàn tay anh như lửa lỏng, trượt chiếc váy của nàng lên quá đùi, và ôi chaosáng nay nàng không hề biết phải tìm đồ lót ở đâu. Bàn tay anh, đôi bàn tay khỏe mạnh, xinh đẹp của anh đang nhào nặn đùi nàng, nhẹ nhàng đẩy chúng ra xa nhau để đưa hơi nóng của đôi chân cơ bắp của anh vào giữa chúng. Anh gừ gừ, một tiếng gầm gừ khàn đặc đầy vẻ đắc thắng nam tính, khi anh cảm nhận được sự ẩm ướt lộ rõ giữa hai đùi nàng. Adrienne đỏ mặt giận dữ; bất chấp ý định của mình, bàn tay nàng vẫn run rẩy đặt lên vai anh, rồi luồn sâu vào mái tóc dày, mềm mại của anh. Đầu gối nàng, vốn đã yếu ớt, đã trởnên mềm nhũn khi anh kéo vạt áo váy của nàng sang một bên và cúi đầu xuống ngực nàng, liếm và gặm nhấm phần đỉnh sưng phồng bằng lưỡi, rồi đến răng.

Nàng hầu như không để ý khi anh đẩy váy của mình lên; nhưng nàng chắc chắn nhận thấy khi sự kích thích mạnh mẽ, nóng bỏng, nặng nề của anh dâng lên trên đùi nàng. Adrienne phát ra một âm thanh khàn khàn: nửa thút thít, nửa cầu xin. Làm sao anh lại làm điều này với nàng? Chỉ bằng cách chạm vào nàng, bằng cách nào đó Hawk đã phá bỏ được từng chút kháng cự mà nàng đã dày công thêu dệt nên chiếc áo choàng xa cách mà nàng mặc.

Chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra với Eberhard! Tâm trí nàng rời khỏi cơ thể và nàng bám vào bàn tay đã khoáchặt nàng. Bàn tay đã che khuất tầm nhìn của nàng mà nàng đã nếm thử bằng môi—đã quay đầu để bắt lấy ngón tay anh bằng lưỡi. Adrienne gần như hét lên khi anh cũng lấy ngón tay đó và đặt vào trong vùng nóng ẩm giữa hai chân nàng. “Bay lên  anh đi, chim ưng thân yêu,” anh thúc giục, ôm lấy một trong những bộ ngực nặng của nàng và liếm cái đỉnh đã săn lại của nó. Anh trêu chọc nàng không thương tiếc, nhẹ nhàng cắn nàng, chạm vào khắp nơi trên nàng.

Đôi môi anh quay lại chiếm lấy môi nàng với sự tuyệt vọng dâng lên vì cơn đói đã bị từ chối quá lâu. Một cơn đói có thể không bao giờ nguôi. Nụ hôn của anh kéo dài, mãnh liệt và đầy trừng phạt, và nàng say sưa với những yêu cầu không thành lời của anh. Một tiếng thút thít thoát ra khỏi nàng khi ngón tay cái của anh tìm thấy một chút hơi ấm nằm giữa các nếp gấp của nàng, và đầu Adrienne ngửa ra sau khi một làn sóng dâng trào đẩy nàng lên cao. Đầu hàng trước những ngón tay, lưỡi và môi anh, nàng hy sinh vết tích kiềm chế cuối cùng của mình.

"Adrienne," anh thì thầm bằng giọng khàn khàn, "em thật xinh đẹp, thật ngọt ngào. Hãy muốn anh, cô gái. Cần anh như anh cần em."

Nàng cảm nhận được sức nóng của một nơi không tên mà nàng từng được dạy - cuốn nàng vào sâu hơn nữa.

Adrienne cố gắng nói ra những lời nàng biết mình phải nói. Một từ mà nàng biết sẽ giải phóng nàng. Kẻ quyến rũ phụ nữ huyền thoại này—ồ, thật dễ hiểu làm sao khi có cả quân đoàn đã thất thủ trước anh! Anh quá giỏi về việc đó. Anh gần như khiến nàng tin rằng anh đã khao khát nàng và chỉ dành cho nàng mà thôi. Gần như lại là một kẻ ngốc lần nữa.

Nhưng đó là lý do tại sao người ta gọi họ là những kẻ lừa đảo. Những chàng Lotharios. Những gã Don Juan. Họ áp dụng cùng một kỹ năng và quyết tâm không ngừng để quyến rũ đến mức họ áp dụng cho cả nghệ thuật chiến tranh – vào bất kỳ cuộc chinh phục nào.

Khôi phục lại hàng rào phòng thủ đã bị xé nát, nàng củng cố ý chí của mình để chống lại những bước tiến của anh.

Hawk đã lạc lối. Anh đã lạc lối kể từ lúc anh nhìn thấy cô gái quyến rũ này. Bất kể những tưởng tượng kỳ lạ của nàng nảy sinh từ một quá khứ bí mật và khủng khiếp nào đó. Anh sẽ tìm ra cách để xóa bỏ mọi nỗi sợ hãi của nàng. Những điều Grimm nói với anh chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì tình yêu, anh có thể vượt qua mọi trở ngại kịp thời. Nàng sẽ là phu nhânHawk của anh, bây giờ và mãi mãi. Anh trân trọng việc nàng đã đầu hàng trong tay anh, thưởng thức vị mật ngọt ngào của đôi môi nàng như món ngon hiếm có nhất, run rẩy khi nghĩ rằng một ngày nào đó nàng sẽ có cảm giác với anh như anh cảm thấy với nàng. Bên nàng mọi chuyện sẽ không bao giờ giống như trước đây nữa - trống trải và rỗng tuếch.

Không, với cô gái này anh sẽ chung sống suốt đời. Nàng không để mắt tới vẻ đẹp mà những người phụ nữ khác vô cùng ngưỡng mộ. Cô gái này sở hữu những bí mật của riêng mình. Nỗi kinh hoàng của riêng mình. Chiều sâu của riêng mình. Tóm lại, quả thực là một cô gái hiếm có. Anh đang chìm, chìm vào trong chiều sâu của nàng… nụ hôn sâu hơn một cách mãnh liệt và anh cảm thấy răng nàng sượt qua môi dưới của anh. Nó làm anh phát điên đến mức không thể kiểm soát được.

"Ồ!" nàng thở khi anh cắn vào chiếc cổ mượt  của nàng.

Được khích lệ bởi thành công của mình, anh thốt ra những lời ngập ngừng đầu tiên. Anh cần phải nói với nàng; cần nàng hiểu rằng đây không phải là trò chơi. Rằng trong đời anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy, và sẽ không bao giờ nữa. Nàng là người anh đã chờ đợi suốt ngần ấy năm—là người đã làm trọn vẹn trái tim anh. “Ari, trái tim của anh, tình yêu của anh, anh—“

"Ồ, im đi, Adam! Không cần nhiều lời đâu." Nàng ấn môi mình vào môi anh để khiến anh im lặng.

Hawk đông cứng, rắn lại như một dòng sông băng Bắc Cực và lạnh buốt từng chút một.

Môi anh vẫn áp vào môi nàng, và trái tim Adrienne gào thét đau đớn. Nhưng nó sẽ hét lên tệ hơn thế nào nếu nàng lại trở thành kẻ ngốc lần nữa?

Bàn tay anh hung dữ thọc vào hông nàng. Chúng sẽ để lại những vết bầm tím kéo dài nhiều ngày. Chậm rãi, rất chậm rãi, từng ngón tay một của anh buông ra.

Nàng đã nói tên  !

"Lần tiếp theo em gọi tên Adam, cô gái ạ, là lúc anh ngừng đòi hỏi những gì anh đã sở hữu và bắt đầu lấy đi. Có vẻ như em đã quên rằng em thuộc về anh. Anh không cần phải quyến rũ em khi anh chỉ đơn giản mang em lên giường của anh. Sự lựa chọn là của em, Adrienne. Hãy lựa chọn một cách thông minh.”

Hawk rời khỏi tháp đá mà không nói thêm lời nào, để lại Adrienne một mình trong bóng tối.

Không có nhận xét nào: