Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2024

CAO NGUYÊN MÙ SƯƠNG 26

 CHƯƠNG 26

Sidheach James Lyon Douglas không hề ruN RẨY , anh tự nhắc nhở mình. Không mất kiểm soát. Không bắt đầu lảng vảng như một chàng trai si tình chỉ vì đã mang lại cho cô gái cảm giác cực khoái trong đời. Anh đã không bỏ lỡ điều đó.

Nhưng đó không phải là cực khoái. Thậm chí không phải cách nàng rùng mình trước anh, hay nàng trông xinh đẹp thế nào khi thở hổn hển, trơn trượt vì tình yêu, bên dưới lưỡi anh.

Đó là anh sắp làm một việc mà anh chưa bao giờ làm trong đời - đánh mất hạt giống của mình bên ngoài một cô gái. Điều đó và hơn thế nữa, là vì anh yêu nàng và nàng vẫn chưa nói tên anh. Ngay cả khi niềm đam mê đang lên đến đỉnh điểm, nàng cũng chưa gọi tên anh. Không có gì. Theo tất cả những gì anh biết, nàng có thể đang nghĩ đến Adam. Đó là một phần lý do tại sao anh phải kéo chiếc mũ trùm chết tiệt đó ra khỏi người nàng. Mũ trùm đầu có vẻ là một ý tưởng hay ngay từ đầu, nhưng nó buộc phải bị bỏ đi.

Lần tới khi anh yêu nàng, anh sẽ để nàng mở rộng tầm mắt và nhìn anh từ đầu đến cuối, và anh sẽ làm vậy. Từng tấc cơ thể của anh khi anh nhìn vào bất cứ đâu ngoài khuôn mặt nàng. Nàng ngạc nhiên trước cảm giác sàn nhà mát lạnh sau lưng và người đàn ông nóng bỏng phía trước nàng, nhưng lần này anh có vẻ khác lạ khi chỉ bằng bàn tay và miệng anh, anh đưa nàng đến nơi sáng chói trên bầu trời không chỉ một lần mà đến nửa tá lần. . Kỹ năng hoàn hảo, được kiểm soát gần như đáng sợ, trong khi nàng nằm đau nhức bên dưới anh.

Nàng không thích nó một chút nào.

Khi anh quay lưng lại với nàng, nàng cảm thấy như bị lừa dối. Cứ như thể anh chưa hề thực sự ở đó với nàng vậy. Vậynếu anh chỉ làm nàng hài lòng thôi thì sao? Nàng muốn cùng một mặt trời rực sáng trong mắt anh, cùng niềm đam mê hoang dã, không thể kiểm soát đang bùng cháy giữa họ.

"Hawk!" nàng gọi sau lưng anh.

Anh cứng người và dừng lại một lúc lâu. Cơ bắp cuồn cuộn ở vai và lưng. Anh có vẻ cực kỳ bất khả xâm phạm.

"Ồ. Đừng bận tâm..." nàng nói nhẹ nhàng, đôi mắt loé sáng và tràn đầy tổn thương.

 

* * * * *

Vài giờ sau, Hawk súc miệng lần thứ năm và nhổ vào chậu. Chà, đó là một thảm họa có quy mô lớn. Nó đã làm tổn thương anh nhiều hơn là giúp anh. Thuốc đã duy trì sự cương cứng to lớn của anh và không cho phép anh tuôn đổ bất cứ thứ gì.

Có thứ gì giống như ngọn lửa bị đóng băng như thế không?

Anh sẽ không bao giờ uống lọ thuốc đó nữa. Không phải với vợ anh.

Cuối cùng, khi đã thoát khỏi mùi vị khó chịu trong miệng, anh mặc quần áo và đi đến hội trường làng để xét xử thêm các vụ án. Anh phải ra nhiều quyết định hơn và nhiều người có nhu cầu hơn. Và trong suốt thời gian đó, anh biết mình sẽ tự hỏi, liệu anh, người cai trị vô số trang viên, làng mạc, pháo đài và đàn ông, có thể đơn giản bắt vợ mình nói tên mình hay không.

Sidheach.

Đó là tất cả những gì anh muốn.

 

* * * * *

Adrienne bồn chồn đi đi lại lại trong phòng. Chuyện gì đã xảy ra chiều nay vậy? Nàng cảm thấy bẩn thỉu, như thể bị một người lạ chạm vào quá thân mật chứ không phải được chồng làm tình. Không giống như đêm trước khi nàng nhìn thấy ánh nhìn đó trong mắt anh, sự ấm áp và dịu dàng cùng với niềm khao khát mãnh liệt. Bằng cách nào đó chiều nay anh đã bị tách ra. Khi trở về phòng để thay quần áo trước khi rời đi, anh vẫn giữ khoảng cách xa cách ấy một cách kỳ lạ. Có phải anh đã làm gì đó, đã uống thuốc gì đó để khiến mình…?

Những chiếc lọ  nàng đã nhìn thấy. Đêm qua chúng còn đang nằm trong chiếc túi da trên bàn đầu giường.

Quai hàm của nàng nghiến chặt khi nàng dậm thình thình xuống bàn ngủ. Không có ở đó.

Anh đã đặt chúng ở đâu? Đôi mắt nàng liếc nhìn bộ quần áo anh đã đánh rơi trên ghế khi thay ra chiều nay. Lục lọi trong đống đồ, nàng tìm thấy thứ mình tìm và vứt chiếc túi da nhỏ đi. Một lọ đã trống rỗng, một lọ còn đầy. Ha! Cái thứ đó và loại thuốc đắp chữa bệnh mà anh đã sử dụng khi thay băng trên tay.

Một lọ rỗng. Hừm! Chà, hai người có thể cùng chơi trò chơi đó, và anh sẽ hối tiếc về ngày anh bỏ mặc người kia chỉ nằm đó. Đợi cho đến khi anh thấy nàng có thể lạnh lùng đến mức nào mà xem!

 

* * * * *

Khi Hawk trở lại trang viên vào đêm hôm đó, anh tin chắc rằng mình đã đi nhầm nhà. Vợ anh đang đợi anh trong phòng ngủ khóa kín, hoàn toàn khỏa thân, với ánh mắt hoang dại khiến anh khá chắc chắn rằng mình đang mơ, hoặc lạc lối hoặc điên loạn.

“Hawk,” nàng kêu gừ gừ khi lướt tới chỗ anh.

"Adrienne?" Anh thận trọng hỏi.

Vợ anh đẹp quá. Và trong giây lát anh không quan tâm tại sao nàng lại hành động như vậy. Anh chán ngấy sự chờ đợi và mệt mỏi vì mong muốn. Thế là anh ôm nàng vào lòng và hôn nàng, cái miệng nóng bỏng của anh di chuyển trên miệng nàng một cách thèm khát.

Sau đó, anh nhìn thấy chiếc bình nằm trên sàn cạnh giường, trông như thể nó đã bị rơi ngay sau khi uống xong.

Hawk thở ra một hơi thất vọng và cho phép mình ngắm nhìn đôi má ửng hồng, bộ ngực tuyệt đẹp và những đường cong kéo dài mãi mãi của vợ mình một lần nữa. Liếc nhìn đôi mắt mơ màng tối thẫm và cái miệng mọng nước, màu mận chínđang cầu xin được hôn.

"Cô gái, em đã uống lọ thuốc đó sao?" Anh mệt mỏi nói.

“Uh-hmm,” nàng dài giọng khi nàng chạm vào môi anh một cách thèm khát.

Anh ném mạnh nàng xuống giường. Thuốc kích thích tình dục. Anh cho rằng nó sẽ kéo dài khoảng mười hai giờ trước khi anh có thể chắc chắn rằng nàng đã trở lại với tính cách đanh đá bình thường của mình.

Nàng đáng bị như thế nếu anh chiếm lấy nàng ngay bây giờ, danh dự chết tiệt, anh đen tối nghĩ.

Thật không may, không có trường hợp nào mà danh dự có thể bị nguyền rủa. Ngay cả khi ngọn giáo đau nhức của anh khiến anh tự hỏi làm thế quái nào mà danh dự lại liên quan đến việc giao phối với vợ của chính mình cơ chứ.

Ồ, nàng chắc chắn sẽ muốn giết anh vào lần tới khi nhìn thấy anh.

Anh khóa cửa và bố trí bốn lính canh bên ngoài, nói với họ rằng anh sẽ giết bất kỳ ai trong số họ dám bước vào căn phòng đó vì bất kỳ lý do gì trong suốt 12 giờ tới.

Sau đó, Hawk huyền thoại ngồi xuống cầu thang để chờ đợi.

 

* * * * *

Lần tiếp theo anh đến gặp nàng, nàng thực sự rất tức giận. “Trong cái lọ đó có gì vậy?” nàng nổi cơn thịnh nộ.

Hawk không khỏi mỉm cười. Anh đã cố gắng hụp đầu xuống trước khi nàng nhìn thấy nhưng không thành công.

"Ồ! Anh nghĩ điều đó thật buồn cười phải không? Em sẽ cho anh biết rằng anh đã bỏ em ở đây cả đêm để nghĩ... ôi Chúa ơi! Anh không hề biết em cần bao nhiêu —"

"Không phải anh, cô gái." Đôi mắt anh tối sầm. "Em không cần anh. Em đã uống thuốc kích thích tình dục mà người Romđã pha chế. Anh không có ý định đưa nó cho em hay tự mình sử dụng. Anh thậm chí còn không yêu cầu họ đưa nó cho mình. Và em đã rình mò—"

"Anh đã uống thuốc để khiến mình lạnh lùng với em!" nàng hét lên. "Anh đã làm tổn thương em!"

Hawk nhìn chằm chằm. "Làm tổn thương em sao? Không bao giờ! Anh sẽ không làm tổn thương em, cô gái."

"Ồ, anh đã làm thế!" Đôi mắt nàng mở to và sáng rực, môi nàng run rẩy.

Anh đến bên nàng ngay lập tức. "Anh đã làm tổn thương em như thế nào? Chỉ cần nói cho anh biết, anh sẽ bù đắp cho em."

"Anh lạnh lùng. Anh chạm vào em và cảm giác như anh là một người xa lạ."

Trái tim của Hawk ca hát. Ham muốn chảy qua anh như những làn sóng nóng bỏng. Nàng thích sự đụng chạm của anh.

“Em thích sự đụng chạm của anh sao?” anh thở ra trước khi hôn trộm từ đôi môi đang bĩu ra của nàng.

"Không phải khi anh làm điều đó như anh đã làm ngày hôm qua!" Có một nếp nhăn kinh ngạc giữa đôi lông mày đáng yêu của nàng và anh hôn nó đi. "Hơn nữa, vì anh đã muốn lên giường với em nên tại sao anh không tận dụng nó khi em rất sẵn lòng chứ?" nàng thở dài khi anh lướt những nụ hôn nhẹ nhàng lên mí mắt nàng và hàng mi nàng khép lại. Môi anh ấm áp và vô cùng dịu dàng khi anh hôn lên chóp mũi nàng, rồi lại không quá dịu dàng khi anh chiếm lấy miệng nàng bằng môi anh.

"Khi anh yêu em, không phải vì em say một loại thuốc nào đó, mà vì em say mê anh, chắc chắn như anh bị em mê hoặc vậy."

“Ồ,” nàng thở ra khi anh cởi tóc nàng ra và để nó xõa xuống vai nàng.

"Sao em lại cột nó?" Anh chải những ngón tay mình qua mái tóc nặng nề của nàng.

"Thuốc đó thật kinh khủng. Ngay cả việc tóc của em cọ vào da cũng quá sức chịu đựng."

“Nó cũng quá sức chịu đựng của anh, ý anh là cái bờm tóc này ấy” Hawk nói, nhẹ nhàng vuốt ve nó qua những ngón tay. Đôi mắt anh khép nhẹ, trĩu nặng với sự hứa hẹn nhục dục. “Em không biết anh đã thường xuyên tưởng tượng ra cảm giác ngọn lửa màu vàng kim này phủ qua khắp ngọn giáo của anh như thế nào đâu, cô gái.”

Ham muốn bao trùm Adrienne khi nàng suy ngẫm về hình ảnh mà lời anh gợi lên.

Anh chậm rãi đẩy nàng về phía giường, được khích lệ bởi làn sương ham muốn trong đôi mắt mở to của nàng.

“Ý nghĩ đó khiến em thích thú phải không, cô gái?” anh kêu gừ gừ đầy tự mãn.

Nàng nuốt khan.

"Em chỉ cần nói với anh, thì thầm với anh điều gì làm em hài lòng. Anh sẽ cho em tất cả."

Nàng thu hết can đảm. "Vậy thì hôn em đi chồng. Hôn em ở đây... và đây... oooh!" Anh đã vâng lời rất nhanh. Môi anh nóng bỏng, mượt mà và đòi hỏi. “Và đây…” Nàng hoàn toàn mất giọng khi anh cởi chiếc váy ra khỏi người nàng và ném nàng xuống chiếc giường bên dưới anh.

“Anh muốn kéo màn quanh chiếc giường này và giữ em ở đây trong một năm,” anh thì thầm trên làn da mịn màng trên ngực nàng.

“Điều đó khá ổn với em,” nàng lẩm bẩm đáp lại.

“Không phải em đang chiến đấu với anh sao, cô gái?” Hawk lùi lại và chăm chú quan sát nàng.

"Ừm..."

“Ừ, cứ tiếp tục đi,” anh khuyến khích. Anh biết đôi mắt mình hẳn đang nhảy múa vì vui sướng. Anh biết hiện tại trên mặt mình nhất định có một biểu cảm cực kỳ vô lý. Có thể không? Việc thuần hóa đã bắt đầu và đang có hiệu quả?

"Chỉ cần chạm vào em." Nàng nhăn mày. "Đừng hỏi em quá nhiều câu hỏi về chuyện đó!"

Anh gầm gừ với tiếng cười nhẹ nhàng và hứa hẹn về niềm đam mê vô hạn. "Ồ, anh sẽ chạm vào em, cô gái ơi."

 

* * * * *

"Quá sâu. Mi đã đi quá xa."

"Tôi không biết ý ngài là gì."

"Ta đã suy nghĩ rồi, đồ ngốc. Chúng ta phải kết thúc chuyện này. Nữ hoàng Aoibheal đang đến với chúng ta. Ngay cả thời gian ngươi ở bên cạnh cũng không làm giảm bớt sự nghi ngờ của cô ấy. Ta không muốn phải chịu hậu quả từ cơn thịnh nộ của cô ấy. Đơn giản là người phụ nữ đó sẽ phải quay trở lại thời đại của mình."

Vua Finnbheara vẫy tay.


* * * * *

Và Hawk đổ sập xuống trên giường. Choáng váng, anh nhìn quanh căn phòng trống rỗng.

Adrienne rơi bịch xuống sàn căn bếp hiện đại của mình.


* * * * *

“Mi có thấy điều ta thấy không?” Vua Finnbheara thở hổn hển.

Adam choáng váng. "Cô ấy đang khỏa thân. Anh ta đang thở hổn hển. Cô ấy—ôi chết tiệt!"

Nhà vua gật đầu dứt khoát khi cả hai cùng ra hiệu. " Cô ấy ở lại ."

Đó là một trong những quy tắc vàng. Một số việc không bao giờ nên bị làm gián đoạn.


* * * * *

“Em thực sự đến từ tương lai phải không?” Hawk thì thầm khàn khàn khi Adrienne xuất hiện trở lại ngay sau đó, cách anh vài bước chân trên giường. Trong khi Adrienne đang uống rượu trong phòng làm việc, Lydia đã kể cho anh nghe về vụ mất tích trong vườn. Hawk đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng Lydia đã nhầm lẫn, nhưng những người bảo vệ của anh xác nhận rằng họ đã chứng kiến vợ anh biến mất và xuất hiện trở lại nhiều lần liên tiếp.

Vậy, nàng vẫn có thể quay trở lại thời gian của chính mình, ngay cả khi không có quân cờ. Nữ hoàng đen không giống như vẻ ngoài của cô ấy . Nhà tiên tri đã nói đúng.

Adrienne gật đầu, vẫn còn choáng váng vì sự dịch chuyển đột ngột của mình xuyên thời gian. "Và em không thể kiểm soát được nó! Em không biết khi nào nó sẽ xảy ra lần nữa!" Những ngón tay của nàng co giật trên tấm ga trải giường bằng len như thể một cái nắm chặt có thể ngăn cản nàng bị bắt lại.

“Tạ ơn các vị thánh,” anh thở chậm rãi. "Tương lai. Một thời điểm khác. Một thời điểm vẫn chưa xảy ra."

Họ nhìn nhau, chết lặng trong một lúc lâu. Đôi mắt quạ của anh sâu thẳm với bóng tối, những đốm vàng đẹp đẽ đã tắt hoàn toàn.

Đột nhiên Adrienne nhận ra hết sức rõ ràng rằng nàng không bao giờ muốn quay trở lại thế kỷ hai mươi. Nàng không muốn sống thiếu anh cả đời! Sự tuyệt vọng cuộn những ngón tay lạnh lẽo quanh trái tim nàng.

Đã quá muộn rồi. Nàng yêu anh biết bao! Sự đột ngột nhắc nhở rằng nàng không kiểm soát được việc mình có thể ở lại đây bao lâu; biết rằng nàng có thể bị đưa đi  không bao giờ quay trở lại; việc nàng không biết bằng cách nào hoặc liệu nàng có thể tự mình quay lại lần nữa hay không, khiến nàng kinh hoàng.

Bị chuyển đi, không, là bị kết án mới đúng, trở lại thế giới lạnh lẽo và trống rỗng của thế kỷ hai mươi đó, khi biết rằng người đàn ông mà nàng yêu đã chết gần năm trăm năm trước khi nàng được sinh ra, ôi Chúa ơi, bất cứ điều gì ngoại trừ điều đó.

Kinh hoàng trước nhận thức của mình, nàng nhìn anh chằm chằm, đôi môi hé mở, rõ ràng là dễ bị tổn thương.

Hawk cảm nhận được sự thay đổi ở nàng; một sự thừa nhận không lời nào đó vừa xảy ra bên trong Adrienne, phần mà anh đã cố gắng chạm tới bấy lâu nay. Nàng đang nhìn anh với vẻ mặt không chút kềm nén giống như anh đã thấy đêm đó trên vách đá Dalkeith khi nàng ước với một ngôi sao.

Đó là tất cả những gì Hawk cần thấy. Anh đã ở bên nàng ngay lập tức. Việc anh nhận thức được rằng nàng có thể bị tước khỏi anh bất cứ lúc nào khiến thời gian trở nên vô cùng quý giá. Hiện tại là tất cả những gì họ có và không có gì đảm bảo cho ngày mai.

Anh chiếm lấy cơ thể nàng, trút xuống nàng một cơn bão đam mê vừa được giải phóng. Anh hôn và nếm, tuyệt vọng vì sợ rằng môi nàng có thể bị xé ra khỏi môi anh bất cứ lúc nào. Adrienne hôn lại anh một cách hoàn toàn buông thả. Sức nóng bùng lên giữa họ như lẽ ra phải thế, như lẽ ra ngay từ đầu nếu nàng cho phép mình dám tin vào niềm đam mê như vậy, tinrằng tình yêu như vậy là có thể.

Rơi trở lại giường, nàng tan chảy bên dưới anh. Nàng vòng tay quanh cổ anh và kéo cái đầu đói khát của anh lại gần.

“Yêu em… ôi, hãy yêu em đi,” nàng thì thầm.

“Luôn luôn,” anh hứa với đôi mắt mở to của nàng. Anh ôm lấy ngực nàng và hôn ngấu nghiến chúng, thưởng thức cách nàng đáp lại anh một cách cuồng nhiệt. Lần này đã khác. Nàng thực sự đang nhìn thấy anh , Sidheach, chứ không phải người đàn ông nào khác mà nàng đã từng có trước đây, và hy vọng bùng nổ trong trái tim anh. Có phải nàng cũng khao khát anh như anh đã khao khát nàng? Phải chăng vợ anh đang nảy sinh cảm giác thèm muốn anh phù hợp với sở thích của anh?

“Ồ, làm ơn…” Đầu nàng tựa vào gối. “Làm ơn…” nàng thở dài.

"Em có muốn anh không, Adrienne?"

"Có. Với mọi phần cơ thể của em..." và cả linh hồn nàng định thêm vào, nhưng anh chiếm lấy miệng nàng bằng những nụ hôn sâu và nóng bỏng.

Nàng muốn anh, mở mắt ra và nhìn thấy anh. Anh có thể nói, lần này là sự thật.

Khi bàn tay nàng khép lại quanh vật đàn ông căng cứng của anh, một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng anh.

“Em đã nhìn thấy anh, anh biết đấy,” nàng thì thầm, đôi mắt nàng mở to và tối sầm vì đam mê. "Trong phòng Quý Bà Xanh. Anh đang nằm ngửa."

Anh nhìn nàng chằm chằm với vẻ mê hoặc thầm lặng, các cơ trên cổ anh hoạt động dữ dội khi anh cố gắng nói điều gì đó dễ hiểu, bất cứ điều gì, nhưng chỉ phát ra một tiếng gừ khàn khàn khi tay nàng siết chặt lấy anh. Vậy là nàng cũng đã theo dõi anh? Như anh đã theo dõi nàng mọi lúc có cơ hội?

“Anh đang nằm đó ngủ say như một vị thần Viking, và đó là lần đầu tiên em nhìn thấy thứ này.” Nàng siết nhẹ tay để nhấn mạnh. Anh gầm gừ. Được khích lệ bởi phản ứng của anh, Adrienne đẩy anh ra sau và rải những nụ hôn lên bộ ngực như được điêu khắc của anh. Nàng lướt chiếc lưỡi đói khát của mình xuống bụng anh, lần lượt nếm từng gợn sóng hằn rõ. Nàng khám phá cặp đùi mạnh mẽ và cơ thể nam tính rộn ràng ấy, dừng lại để đặt một nụ hôn trêu ngươi lên đỉnh ngọn giáo màu hồng mượt như nhung mà một con ngựa giống hẳn phải ghen tị.

"Em có thấy nó … như nhau không?" anh càu nhàu, "những gì em đã nhìn thấy lúc đó và nhìn thấy bây giờ?"

“Ừmmm…” Nàng giả vờ suy nghĩ về câu hỏi của anh, rồi liếm một đường dài mượt như nhung lên của anh từ gốc đến ngọn. “Một chút thôi.”

Anh ngửa mái đầu đen tối của mình ra sau với một nụ cười và gầm lên. "Một chút... một chút ư? Anh sẽ cho em xem..." Lời nói của anh nhỏ dần khi anh thô bạo kéo nàng vào vòng tay của mình. Miệng anh chiếm lấy miệng nàng và anh lăn nàng nằm ngửa.

Quá muộn để rút lui hay lo lắng về hạt giống hay con cái, vượt xa bất kỳ suy nghĩ lý trí nào, và trôi dạt trong cơn điên loạn xạ hương tên là Adrienne, phù thủy nhân ngư, kẻ đã sở hữu anh, anh trượt vào giữa hai chân nàng và đặt mình ở phía trên nàng.

Ngay trước khi nhượng bộ sức nóng vẫy gọi của nàng, anh nói, "Anh luôn yêu em, cô gái." Im lặng và trang trọng.

Những giọt nước mắt long lanh trong mắt nàng và lăn xuống má nàng. Anh chạm ngón tay vào một giọt nước lấp lánh và trong giây lát ngạc nhiên với cảm giác thật tuyệt biết bao khi cuối cùng được nàng chấp nhận. Sau đó, không còn chờ đợi nữa, anh lao vào trong nàng. Nước mắt nàng rơi nhiều hơn trước cơn đau đột ngột. Phía trên nàng, gần như ở trong nàng, Hawk nghiến chặt hàm và cứng đờ. Anh nhìn chằm chằm vào nàng một lúc không nói nên lời, choáng váng và kinh ngạc.

“Làm ơn,” nàng thúc giục. "Đừng dừng lại. Làm ơn, em muốn điều này."

“Adrienne,” anh thở ra, mặt tối sầm. “Trinh nữ,” anh lẩm bẩm một cách ngớ ngẩn. Đôi mắt đen như màn đêm nhìn chằm chằm vào nàng trong giây lát khó thở khi cơ thể anh nằm cứng ngắc trên người nàng.

Sau đó nàng cảm thấy một cơn giật mạnh thiếu kiểm soát xuyên qua anh và anh lao qua hàng rào, xé toạc nàng với cường độ dã man. “Của anh,” anh thô bạo thề, đôi mắt đen lóe sáng. "Chỉ của anh thôi. Đầu tiên... tốt nhất... và cuối cùng." Cái đầu xinh đẹp của anh ngửa ra sau, và nàng vùi tay mình sâu vào tóc anh. Một lần nữa nàng lại cảm thấy cơn rùng mình làm anh rung chuyển từ đầu đến chân.

Có một cơn đau nhất thời, nhưng những làn sóng nhiệt nhanh chóng thay thế nó và những ngôi sao gọi tên nàng, vẫy gọi nàng hãy bay đi. Lần này nó thậm chí còn mãnh liệt hơn, kêu gọi từ sâu bên trong nàng, nơi vật đàn ông nóng bỏng của anh lấp đầy nàng. Một giọng nói bản năng mách bảo nàng cách di chuyển, cách đạt được khoái cảm trong nàng và đồng thời đảm bảo với anh.

“Đừng… cử động,” anh nghiến chặt răng bên tai nàng, cố gắng không phun trào khi vòng ôm bóng mượt của nàng bao bọc lấy anh. Anh đã bị kích thích quá mức, gần như phát điên bởi niềm đam mê cùng với việc biết rằng gã thợ rèn chưa bao giờ ở nơi anh đang ở bây giờ. Kể cả Ever-hard huyền thoại khốn kiếp, dù anh ta là ai. Anh mới là người đàn ông đầu tiên của nàng, là người tình đầu tiên và duy nhất của nàng.

“Em không thể kềm được… cảm giác quá… ôi!… Tuyệt quá!” Bàn tay nàng vuốt ve lưng anh, sau đó móng tay nàng nhẹ nhàng chạm vào làn da màu đồng trên vai anh khi anh đu đưa nàng nhè nhẹ bên dưới anh.

"Đừng cử động nữa, cô gái!"

“Em nghĩ em cũng phải di chuyển…,” nàng lẩm bẩm, gần như không mạch lạc. "Vui lòng…"

"Yên nào. Anh sẽ dạy em chậm rãi trước. Lần sau sẽ là tình yêu cuồng nhiệt, thô bạo."

“Bây giờ là tình yêu cuồng nhiệt, thô bạo ,” nàng yêu cầu khá rõ ràng, và nó phá vỡ sợi dây trói buộc anh quá chặt trong tầm kiểm soát. Anh nhấc chân nàng lên và lao vào trong nàng, đẩy nỗi lo lắng về sự nhạy cảm trinh nguyên của nàng ra khỏi tâm trí. Anh đến với nàng theo cách anh đã muốn ngay từ giây phút đầu tiên anh gặp nàng - thô bạo và đòi hỏi. Dữdội và yêu cầu, với sự chiếm hữu. Đói khát và gần như tàn bạo, coi nàng là của anh.

Adrienne quằn quại bên dưới anh, những đầu ngón tay nàng lướt dọc theo những vì sao khi nàng vỡ thành hàng nghìn mảnh lung linh. Nàng cảm thấy anh cứng người, rồi phun mạnh vào bên trong nàng. Họ cháy lên cùng nhau theo nhịp điệu hoàn hảo, sự hòa hợp hoàn hảo.

Hawk nằm thở hổn hển trên người nàng một lúc lâu trong khi nàng hài lòng vuốt ve chồng mình. Mái tóc mượt mà của anh đã tuột khỏi dây buộc. Nàng lần theo làn da mềm mại trên tấm lưng rắn chắc và cơ bắp ấy. Người đàn ông đẹp đẽ , nàng trầm ngâm, và ý nghĩ đó không còn mang chút dấu vết sợ hãi nào nữa. Nàng im lặng vuốt tóc anh, ngạc nhiên trước cuộc sống của mình và nó thật phong phú biết bao khi có anh trong đó.

Trong im lặng, cuối cùng anh cũng đứng dậy khỏi nàng và đến đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn đêm của Uster.

"Ôi, cô gái, anh đã làm gì thế này?" anh thì thầm vào ô kính.

Từ phía sau anh chỉ có sự im lặng. Đôi mắt của Adrienne di chuyển đầy yêu thương trên từng inch thân thể người đàn ông của nàng.

"Anh đã đánh giá em là người thiếu kiên định và khôn ngoan. Anh đã đánh giá em, nàng chim ưng ngọt ngào ơi, là kẻ tồi tệ nhất trong số những con rắn độc không chung thủy. Những tưởng tượng đen tối của anh đã vẫy vùng trong trái tim anh với đôi cánh nhọn. Và anh không thể nào sai hơn được."

Vẫn im lặng. Anh không biết rằng đằng sau anh, vợ anh đang nở một nụ cười dịu dàng trên môi.

"Cô gái đến từ tương lai xa xôi, em đã bị ném vào lòng một người đàn ông, kết hôn với người chưa từng nhìn thấy là anh và đã sống qua địa ngục của riêng mình trước khi đến với anh. Anh chỉ thêm vào cho em thêm một địa ngục nữa thôi. Rõràng là anh —ôi, vợ ơi, anh đã làm gì thế này? Ôi Chúa ơi, anh đã làm gì với em thế này?”

"Anh yêu em."

Đó không phải là một câu hỏi, nhưng anh đã trả lời nó một cách dễ dàng. "Anh biết. Hơn cả cuộc sống. Trái tim của anh. Anh không chỉ chọn một cụm từ ngọt ngào để gọi em, mà còn nói từ tâm hồn khi anh gọi em như vậy. Không có trái tim, anh không thể sống. Và anh không thể thở khi không có em."

"Anh có phải là người có nhiều hơn một trái tim?"

"Không. Chỉ một thôi. Nhưng giờ nó thật cay đắng và đen tối trước nỗi đau anh đã mang đến cho em."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ vào màn đêm thăm thẳm. Máu trinh dính trên ngọn giáo của anh. Nước mắt trinh nguyên trên tay anh. Người vợ còn trinh chưa bao giờ ngủ với Adam, và suốt bao năm qua, không có người đàn ông nào. Một món quà run rẩy mà nàng đã trao đi và anh đã cưỡng bức nàng bằng niềm đam mê đen tối của chính mình.

"Sidheach." Lời nói đó là một sự vuốt ve ướt át từ môi nàng.

Chắc hẳn đó chỉ là một ảo ảnh trong sự tưởng tượng của anh. Hawk nghĩ rằng anh sẽ phải chịu đựng suốt đời sự tra tấn khi chờ đợi một từ mà anh biết rằng sẽ không bao giờ nghe thấy thoát ra từ môi nàng. “Trái tim của anh, anh đã ngược đãi em quá nhiều. Anh sẽ chuộc lỗi, anh thề với em, anh sẽ tìm ra cách—“

"Sidheach." Anh cảm thấy tay nàng ở hai bên hông mình, cánh tay nàng trượt quanh anh từ phía sau. Nàng không thể giấu anh sự thật được nữa. Nàng phải nói với anh, phải có khoảng thời gian nào đó mà các vị thần hay thay đổi sẽ cho phép họ tận hưởng. Nàng trìu mến tựa má vào lưng anh, và cảm thấy một cơn rùng mình xuyên qua cơ thể mạnh mẽ của anh.

“Phải chăng Anh đang mơ một giấc mơ không có thật ?” anh thì thầm khàn khàn.

"Em yêu anh, Sidheach."

Anh quay người lại đối mặt với nàng, đôi mắt anh tối thẫm và khép hờ. "Hãy nhìn anh và nói điều đó!" anh gầm lên.

Adrienne ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp tăm tối của anh trong tay. "Em yêu anh, Sidheach, người chồng bằng xương bằng thịt. Đó là lý do duy nhất khiến em có thể ghét anh đến vậy."

Một tiếng hét vui mừng bật ra từ môi anh, nhưng đôi mắt anh vẫn không thể tin được.

"Em đã yêu anh kể từ cái đêm bên bờ biển đó. Và càng ngày càng ghét anh hơn."

“Nhưng con điếm của nhà vua…”

"Đừng nói nữa. Em là một người phụ nữ ích kỷ. Chồng của Adrienne chính là anh bây giờ. Không ai khác. Nhưng em phải cảm ơn vị vua tốt bụng vì đã hoàn thiện kỹ năng của anh," nàng trêu chọc một cách xấc xược. Có một số thứ tốt hơn hết nên để cho nó tự lành lại, không cần bận tâm tới. Và điều đó không còn đe dọa nàng nữa, bởi vì nàng hiểu rằng chính phần cao thượng, hào hiệp trong anh đã buộc anh phải làm bất cứ điều gì anh phải làm để bảo vệ những người anh yêu thương. Mặc dù cả anh và Lydia đều không nói với nàng nhiều nhưng nàng vẫn có thể tự mình tìm ra một số điều.

Anh cười nhạo sự táo bạo của nàng, rồi nhanh chóng tỉnh táo.

"Anh phải cưới em lần nữa. Anh muốn những lời thề. Giữa chúng ta , không phải người ủy quyền." 

Phải chăng phép thuật đã ném nàng xuyên qua thời gian? Khi nàng biến mất khỏi vòng tay anh, anh cuối cùng cũng chấp nhận điều đó, rằng vợ anh đã đến với anh từ một bến bờ xa xôi nào đó của thời gian, và điều đó còn có thể là gì ngoại trừ phép thuật? Một phép thuật mà anh không thể kiểm soát được.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu họ có thể tạo ra một số phép thuật nhỏ của riêng mình? Có những truyền thuyết kể rằng những lời thề trong đám cưới được thực hiện trong vòng lửa Samhain, vào đêm trước lễ hội của những người đã chết, có tính ràng buộc vượt quá tầm hiểu biết của con người. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ tuyên thệ hôn nhân, cam kết trước ngườiRom thần bí, vào một đêm thiêng liêng như vậy? Liệu anh có thể trói buộc vợ anh với anh vượt qua mọi ranh giới thời gian không? Anh sẽ thử bất cứ điều gì.

“Được,” nàng thở ra vui sướng, “cứ làm như vậy đi.”

"Anh chỉ tiếc là anh đã bỏ lỡ nó ngay từ đầu. Và nếu anh biết rằng chính em đang đợi anh ở pháo đài Comyn thì anh đã tự mình đến đó, trái tim của anh. Vào ngày đầu tiên của lễ cưới theo sắc lệnh đó."

Nhưng đôi mắt anh vẫn còn băn khoăn và nàng giơ tay lên để xua đi bóng tối. Anh bắt lấy nó và đặt một nụ hôn dịu dàng vào lòng bàn tay nàng, rồi khép những ngón tay nàng lại trên đó.

“Em có tin anh không, cô gái?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Lòng tin. Thật là một điều mong manh - mong manh, quý giá một cách tinh tế.

Hawk nhìn nàng, những cảm xúc lóe lên trên khuôn mặt đầy biểu cảm của nàng, giờ đây đã mở ra một cách tuyệt vời đối với anh. Anh biết nàng đang nghĩ về khoảng thời gian đen tối mà nàng chưa bao giờ nói đến. Một ngày nào đó, nàng sẽ tâm sự với anh tất cả những suy nghĩ và nỗi sợ hãi riêng tư nhất của mình, và nàng sẽ hiểu rằng dù có chuyện gì xảy ra trong quá khứ của nàng, nó cũng không bao giờ có thể thay đổi tình cảm của anh dành cho nàng.

Adrienne âu yếm nhìn người đàn ông đã dạy nàng cách tin tưởng lần nữa. Người đàn ông mà nàng đã trao trọn trái tim mình một cách vô vọng và bất lực. Người đàn ông đã thể hiện danh dự, lòng dũng cảm, lòng trắc ẩn và tinh thần hiệp sĩmột cách phóng khoáng. Cả quá khứ của nàng và của anh đều không liên quan gì đến tình yêu của họ. "Tin anh ư, Sidheach? Bằng cả trái tim và hơn thế nữa."

Nụ cười của anh thật chói mắt. "Adrienne..."

"Thưa lãnh chúa của em?" Giọng nàng nhẹ nhàng, ấm áp và vô tư như một cô gái.

Khi anh ôm nàng vào lòng, nàng rùng mình vì ham muốn. "Đức ngài của em!"

 

* * * * *

Adrienne không nhận thấy rằng, phía trên đầu nàng, ánh mắt anh tối sầm. Anh định bảo vệ nàng như thế nào đây? Làm sao anh có thể đảm bảo an toàn cho nàng? Anh có thể đến gặp Adam và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra nhanh như thế nào? Bởi vì bất kể tâm trí anh có lang thang trên những hành lang quanh co nào khi cố gắng làm sáng tỏ những diễn biến kỳ lạ liên quan đến vợ anh, tất cả chúng dường như đều quay trở lại và dừng ngay trước gã thợ rèn chết tiệt đó. Và đó không phải là sự ghen tuông đơn thuần, mặc dù Hawk sẵn sàng thừa nhận rằng anh luôn có ác cảm với người đàn ông này.

Không phải quân cờ nữ hoàng đen đã mang Adrienne đến với anh, hay tước đoạt nàng khỏi anh một cách tàn nhẫn như vậy. Đó là một sự thật.

Vậy nó là gì?

Ai đó hoặc cái gì đó khác có sức mạnh đó. Sức mạnh có thể tiêu diệt lãnh chúa Dalkeith chỉ bằng một đòn—bằng cách cướp đi người vợ yêu quý của anh. Trò chơi nào, trò giải trí khủng khiếp, méo mó nào đang diễn ra trên bờ biển của Dalkeith? Quyền lực nào đã dính líu đến và tại sao?

Tôi đến đây để ghét ngài, Hawk. Nhưng tôi không đến đây để ghét người phụ nữ mà ngài cho là vợ . Những lời nói của Adam vang vọng trong tâm trí anh, và anh bắt đầu nhìn thấy được những nét phác họa mơ hồ về một cuộc trả thù được lên kế hoạch cẩn thận. Nhưng điều đó có nghĩa là Adam Black có những sức mạnh mà Hawk chưa bao giờ tin là có tồn tại. Những câu chuyện kể từ người Rom mà anh đã nghe khi còn là một cậu bé hiện lên trong tâm trí đang quay cuồng của anh, đặt ra những câu hỏi và sự ngờ vực. Những câu chuyện về Druids và Picts, và thậm chí cả Bà Tiên độc ác và tinh nghịch. Lydia luôn nói rằng bất kỳ truyền thuyết nào cũng có phần dựa trên thực tế, các yếu tố thần thoại chỉ đơn thuần là những điều không thể giải thích được nhưng không hẳn là sai sự thật.

Ôi, tình yêu của anh đang thử thách giới hạn niềm tin của anh vào thế giới tự nhiên và mở rộng chúng ra.

Nhưng nếu anh thừa nhận niềm tin vào những phép thuật như du hành thời gian, thì phép thuật nào anh có thể loại bỏ vì quá quá đáng? Không có. Anh không thể loại bỏ bất kỳ khả năng nào, dù có kỳ lạ đến đâu, mà không xem xét kỹ lưỡng.

Adam Black đã có thể chữa khỏi chất độc Callabron không thể chữa khỏi trước đây. Adam Black dường như luôn biết quá nhiều. Adam Black thẳng thừng thừa nhận rằng gã đến Dalkeith để trả thù.

Người Rom đã rời xa gã thợ rèn. Người Rom tin vào những huyền thoại và truyền thuyết.

Và Hawk, mắc nợ Adam mạng sống của vợ mình, đã ép buộc bản thân phải ngó  tất cả những điều kỳ quặc, cho rằng đó là do anh cực kỳ ghét gã thợ rèn, tự thuyết phục rằng anh chỉ đang nhìn thấy những con rồng trong hình dạng phù phiếmcủa những đám mây vô hại.

Anh sẽ không bao giờ để nàng đi, nhưng ai đó hoặc thứ gì đó có thể cướp nàng khỏi anh bất cứ lúc nào.

Anh sẽ tìm kiếm nó, tiêu diệt nó và giải thoát cho nàng - bằng cả mạng sống của mình, anh thề.

Vì anh không có cuộc sống nếu không có nàng.

Không có nhận xét nào: